Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Mẹ Tôi Trở Thành Hoa Khôi Học Đường Siêu Ngầu

Ân Ân là một đứa trẻ bị vứt bỏ nên từ nhỏ đã chịu đủ loại ức hiếp. Cho đến ngày cô được Ân Lưu Tô nhận nuôi thì mới có được một gia đình, dù giản đơn nhưng rất ấm áp.  Ân Lưu Tô sống trong một con hẻm nhỏ, xung quanh đều là những gia đình nghèo khổ, thu nhập chỉ dựa vào việc đi đưa cơm hộp. Khuôn mặt già nua, thu nhập ít ỏi, chỉ dựa vào tính cách mạnh mẽ mà xây nên một khoảng trời cho Ân Ân. Ân Ân rất yêu mẹ, cô cứ tưởng mình có thể vĩnh viễn ở cạnh bà. Nhưng mà sau đó Ân Lưu Tô lại mất tích một cách thần bí, không còn thấy xuất hiện nữa.... *** Nhiều năm sau này, Ân Ân thi đậu vào trường đại học trọng điểm của cả nước vì muốn theo đuổi đối tượng cô thầm mến đã lâu, Cận Bạch Trạch. Vào ngày sinh viên năm nhất nhập học, vậy mà cô đã gặp lại mẹ của mình, Ân Lưu Tô! Bà không những không hề già đi mà ngược lại còn trở nên trẻ trung hơn nhiều, trông như bằng tuổi với Ân Ân! Cô tết hai bím tóc, xỏ khuyên tai, mặc một cái áo ba lỗ tập luyện đánh nhau với một nhóm nam sinh viên. Ân Lưu Tô trở thành đàn chị năm ba trẻ trung phô trương của Ân Ân. Ân Ân sợ đến ngây người. … Nhưng không chỉ có mỗi chuyện này khiến cô kinh ngạc. Ân Lưu Tô chẳng những là đàn chị xinh đẹp tài năng, mà còn là một nữ tổng giám đốc đã gây dựng sự nghiệp nhiều năm, tài sản kếch xù, là tấm gương vàng của Học viện Kinh tế. Ân Ân mới hiểu được cảm giác biến thành phú nhị đại chỉ trong một đêm. Hôm đó, Ân Lưu Tô ôm bả vai của Ân Ân, miệng ngậm một cọng cỏ, nhìn nam thần đẹp trai nhất của học viện Cận Bạch Trạch đang chơi ở trên sân bóng đối diện. “Tên nhóc này là người con thích ba năm?” Ân Ân đỏ mặt: “Vâng.” “Hình như cậu ấy đang làm nhân viên thực tập ở công ty của mẹ.” Ân Ân kinh ngạc nhìn Ân Lưu Tô, trên mặt tràn đầy dấu chấm hỏi. Ân Lưu Tô phun cọng cỏ ở trong miệng ra, kéo Ân Ân đến trước mặt Cận Bạch Trạch dù cho cô có liều mạng giãy giụa. “Trước mắt cậu là cơ hội cả đời không cần phải phấn đấu.” “Đây là con gái của bà chủ, tới chào hỏi một chút.” Cận Bạch Trạch nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Ân Ân, suy nghĩ vài giây rồi gọi: “Mẹ.” *** Có những đứa trẻ được bố mẹ ngóng trông ngày nó đến với thế giới này, nhưng, cũng có những đứa trẻ bị ruồng rẫy ngay từ thuở mới lọt lòng. Ta biết ngày ta được sinh ra, nhưng ở cô nhi viện, bọn trẻ lại biết ngày chúng bị mẹ cha từ bỏ, bởi, ngày sinh nhật của chúng được chọn dựa trên ngày chúng được đưa đến nơi này. Tạ Văn Thanh và Ân Ân đều là cô nhi. Gặp nhau trong cô nhi viện, nhờ chia đôi miếng ăn mà hai đứa trẻ trở thành anh em. Thật ra, ít ai biết rằng, Tạ Văn Thanh và Ân Ân không phải anh em máu mủ ruột thịt. Nhưng nhìn cái cách họ trân trọng phần tình thân này, nào có ai nghĩ thế nữa đâu, sự khuyết thiếu thân tình cũng được bù đắp vẹn tròn. Trước khi Ân Ân có cái tên thuộc về riêng mình, bên cạnh danh xưng “Ngôi sao thiểu năng trí tuệ” do ông anh trai ngố tàu đặt cho, mọi người thường gọi cô bé là “Tạ Tiểu Muội”, nghĩa là em gái họ Tạ. Chẳng có nguyên nhân sâu xa nào cho cái tên nửa nạc nửa mỡ này, gọi cô bé như thế cũng bởi vì, anh của cô bé là Tạ Văn Thanh. Tạ Văn Thanh là một thiếu niên mười tám tuổi có trái tim nhiệt huyết và đôi bàn tay trắng. Một trái tim đong đầy nhiệt huyết mới đủ sức chứa niềm đam mê ca hát, bởi nỗi, âm nhạc như một thức quà xa xỉ với bọn họ, những con người bên rìa của xã hội, những con người phải bon chen kiếm tìm vị trí mà họ thuộc về. Có những lúc, Tạ Văn Thanh sẽ như cây tùng cây bách, vững vàng đối diện với hết thảy mọi chông gai, thách thức để bảo vệ Ân Ân, cô em gái chẳng chung dòng máu. Dù cho phải ngủ dưới gầm cầu, sống một cuộc sống nay đây mai đó và bản thân mình chỉ mặc một bộ đồ cũ kỹ rách nát, anh cũng sẽ lo lắng cho em gái thật chu toàn, không để cô bé phải thiếu ăn thiếu mặc. Anh là chỗ dựa vững chắc cho Ân Ân, tuy vậy, cũng có những khi anh “trẻ trâu” chẳng ai bì kịp, thậm chí còn ngốc nghếch và rất dễ tin người. Rất nhiều lần tưng bừng phấn chấn “khởi nghiệp”, nhưng kết quả nhận lại chỉ toàn là cay đắng, tiền mất tật mang. Tạ Văn Thanh biết mình chỉ có hai bàn tay trắng nhưng anh chưa bao giờ lấy đó làm sự tự ti khiến chính mình muộn phiền. Nào ngờ đâu, có một người đã xuất hiện và làm thay đổi cuộc sống của họ. Cô gái đó tên là Ân Lưu Tô. Cô gái tên Ân Lưu Tô này rất kỳ lạ. Chẳng hiểu sao cứ một mực nói mình chỉ mới hai mươi tuổi, mà kỳ lạ thay, cô lại mang dáng hình của một bà cô ở tuổi tứ tuần. Còn nhớ, vào lần đầu tiên gặp mặt, đó là tình huống “gặp chuyện bất bình ra tay tương trợ” đầy bất ổn của cô. Tạ Văn Thanh bị cô hiểu nhầm, cô tưởng anh là kẻ chuyên đi bắt cóc trẻ em nên đã đánh anh một trận no nê, và cuối cùng, họ đã cùng nhau vào đồn cảnh sát “uống trà”. Trong muôn vàn cách thức gặp gỡ, đánh nhau thành quen thân cũng chẳng hề hiếm lạ. Xem như là họ bắt đầu quen biết nhau từ dạo ấy. Nói cô xinh đẹp thì cũng không hẳn, nhưng tuyệt đối không xấu. Cái đẹp ở cô không phải là cái đẹp mà bất kỳ cô gái chàng trai tuổi đôi mươi nào cũng nhìn ra được. Mỗi lần nhìn thấy vết chân chim nơi khóe mắt cô, mấy sợi tóc bạc rũ xuống vầng trán và cả dáng người thừa cân xập xệ đó, Tạ Văn Thanh không sao hiểu được, rốt cuộc mình thích gì ở người ta thế nhỉ. Rõ ràng anh chẳng phải kiểu người có tâm hồn sâu sắc gì, thế nên, anh không thể rung động vì lý do “thấy được sự đồng điệu từ tâm hồn”. Rung động vì ngoại hình, càng không thể. Tuy mỗi cậu trai tuổi ấy đều cất giấu một bóng hồng trong lòng, nhưng có lẽ Ân Lưu Tô lại không phải là một đoá hoa bung nở. Cô của khi ấy, chỉ là một chiếc lá lúc xế chiều. Ấy thế mà, mỗi một cử chỉ, dù là nhỏ bé của cô, vẫn làm cho trái tim Tạ Văn Thanh bất giác đập liên hồi. Tuy hành trình họ đến bên nhau chẳng thể gọi là xuôi chèo mát mái, thậm chí còn thêm phần trắc trở khi họ đã xa cách nhau mười năm. Mười năm, quãng thời gian đủ dài để thay đổi mọi thứ. Quãng thời gian để Tạ Văn Thanh “lột xác” trở thành một người đàn ông chững chạc, quãng thời gian để Ân Ân lớn lên thành một cô thiếu nữ. Nhưng chẳng hiểu sao, tình cảm chân thành giữa họ cứ ngày một lớn dần lên theo năm tháng, mãi chẳng chịu vơi đi chút nào. Ngay từ ban đầu, nếu không có cô, nếu cô không xuất hiện và nhận nuôi Ân Ân, có lẽ bây giờ họ đã khác. Có thể vượt qua sự túng thiếu và được ấm no, cũng có thể sẽ mãi lạc lối trong thành phố tấp nập này. Có lời từng viết rằng, “Yêu là không bao giờ để mình phải nói câu ân hận” [*]. Nếu hành trình ngược lối này đã đưa họ đến bên nhau, vậy thì cứ để họ được ở bên nhau luôn mãi, cho đến ngày sau hết vẫn chẳng chia lìa. ““Tạ Văn Thanh, anh thích em từ bao giờ?” Đây là câu hỏi mà cô suy nghĩ thật lâu cũng không sao hiểu được. Vì sao lúc ấy anh lại thích cô đến mức không thể tưởng tượng, thẳng tiến không lùi. Tạ Văn Thanh nghĩ nghĩ, nghiêm túc mà đáp lời: “Vào buổi tối em và Ân Ân nghe anh kể chuyện đó, khi ấy, ánh đèn màu vàng ấm áp chiếu vào mặt em, rất nhẹ nhàng, anh thấy em ôm Tiểu Muội vào trong ngực, tựa như một người mẹ ôm con gái vậy, trái tim anh tan chảy. Anh với con bé lưu lạc lâu như vậy, đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên bỗng cảm giác được gia đình là gì.” Ân Lưu Tô còn nhớ mơ hồ chuyện ngày hôm đó, cô cười nhẹ nhàng: “Anh trai nhỏ, anh biết không, em cũng vậy.” Buổi chiều ngày cô dẫn hai người về nhà ấy, cô dựa vào cạnh cửa, nhìn Tạ Văn Thanh cả người đầy cơ bắp rắn chắc ngồi xổm xuống lấy khăn giấy lau mũi cho Ân Ân như một người ba, sau đó thuần thục mà tết cho cô bé hai bím tóc xinh đẹp. Vào khoảnh khắc đó, Ân Lưu Tô cảm giác được… Có lẽ cuộc lữ trình cô độc này, có thể tạm thời dừng lại được rồi. Tình yêu long trọng giữa bọn họ ấy, bắt đầu từ tình thân. Và cuối cùng, kết thúc cũng là tình thân.” … Với một câu chuyện lấy tình yêu làm điểm tựa, mình nghĩ mình sẽ tiết lộ đôi chút về nội dung, nó như một cách mình kể lại hành trình đọc. Còn với “Mẹ tôi trở thành hoa khôi học đường siêu ngầu”, một câu chuyện tuy vẫn có tình yêu, nhưng tình thân, tình nghĩa giữa người với người mới là màu sắc chủ đạo, thì mình chọn cách nói sơ lược về hoàn cảnh các nhân vật chính. Mình đánh giá rất cao nội dung truyện và cách tác giả giải quyết tình huống, cả những đoạn “tấu hài” của Tạ Văn Thanh nữa. Xuyên suốt quá trình đọc truyện, có thể bạn sẽ cười tung nóc hoặc chợt thấy nao nao trước một phân đoạn nho nhỏ trong truyện. Nếu bạn đang muốn tìm một câu chuyện đơn giản, cốt truyện không quá cầu kỳ nhưng vẫn mang đến cảm giác ấm áp, bạn đừng ngần ngại mà hãy thử đọc “Mẹ tôi trở thành hoa khôi học đường siêu ngầu” đi nhé! ____ “…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Team Samgo [*]: Trích “Câu chuyện tình yêu” – Erick Segal, Hoàng Cường dịch. *Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết *** Ngày đầu tiên sau khai giảng, một tin đồn mới nổi ồn ào khắp diễn đàn sinh viên đại học Nam Thị. “Mọi người đoán thử xem tôi vừa nhìn thấy ai ở tòa nhà số 10? Tạ Văn Thanh! Là ca sĩ nổi tiếng Tạ Văn Thanh đó!” “Ghê thật, lại thêm một fan cuồng.” “Tôi có thể chứng minh người này không bị điên. Vì tôi cũng thấy được, đeo khẩu trang trắng đen, đội ngược mũ lưỡi trai! Đúng là Tạ Văn Thanh, chồng của tôi có hóa thành tro tôi cũng nhận ra.” “Vãi nồi, thật hay giả vậy?” “Anh ấy đi đưa sinh viên mới nhập học bị nữ quản lý cản lại trước ký túc xá nữ, không thể đi lên trên.” “Giờ tôi muốn xin làm quản lý ký túc xá nữ còn kịp không?” “Anh ấy đưa ai? Cầu mong không phải là đi đưa con gái của anh í!” “Ảnh vậy mà lén kết hôn á hả, muốn òa khóc luôn!” “Làm ơn đi, Tạ Văn Thanh mới ba mươi tuổi thôi, dù có con thật thì cũng không thể học năm nhất đại học đâu.” Ân Ân men theo bóng cây đi từ căn-tin đến phòng ngủ, một tay cầm hộp cơm, một tay nhấn bàn phím gửi tin nhắn. “Anh ngụy trang tốt thật nhưng vẫn bị phát hiện.” Tạ Văn Thanh: “Nhìn chủ đề nóng được tìm kiếm đi, anh đã nói rồi, đẹp trai như anh có đeo khẩu trang cũng không che nổi.” Ân Ân: “Bạn học đều nói em là con gái riêng của anh! QwQ” Tạ Văn Thanh: “Em có xác định là em thi vào trường học trọng điểm của cả nước không? [chỉ số thông minh đúng là cao ghê]” Ân Ân: “...” Đối diện có hai nữ sinh xách bình nước đang đi tới, nhìn thấy Ân Ân thì không nhịn được mà liếc mắt nhìn một cái. Ân Ân thấy hai người lấy di động ra, giống như là đang so sánh với ảnh chụp trên diễn đàn. Cô kéo cái mũ nhỏ màu vàng xuống che mặt. “Xin hỏi bạn là...” “Mình không phải.” Ân Ân cất bước chạy trốn trong nháy mắt trước khi nữ sinh viên này kịp hét lên điên cuồng, chạy còn nhanh hơn cả con chó. Có anh trai là người nổi tiếng, trên con đường trưởng thành của Ân Ân không tránh được việc bị người khác vây xem chỉ trỏ. Ân Ân trốn dưới cây ngô đồng, dùng sức ấn bàn phím gửi tin nhắn cho Tạ Văn Thanh. “Về sau anh còn đến trường em sẽ cắt đứt quan hệ với anh! [đao dính máu]” Tạ Văn Thanh: [Đã hủy bỏ chuyển khoản phí sinh hoạt] Ân Ân:??? Ân Ân: “Anh trai của em là tốt nhất trên thế giới [hôn hôn][hôn hôn]” ... Ân Ân mang theo hộp cơm leo lên tầng năm. Bạn cùng phòng tên là Mạc Lị Lị đã tới phòng ngủ, đang cực khổ mà bọc đệm chăn. Nhìn thấy Ân Ân, cô ấy thả vỏ chăn ca rô trắng xanh trong tay xuống, kinh ngạc nói: “Cậu nhìn quen ghê!” “Không, không, không, cậu nhận nhầm người rồi.” Cô đè thấp vành mũ. “Tớ không nhận sai đâu, cậu học ở trường cấp ba Gia Văn đúng không?” Ân Ân nghe thế mới thở phào nhẹ nhõm: “À, cậu cũng vậy à?” “Đúng là khéo thật đấy!” Mạc Lị Lị nói chuyện rất hưng phấn: “Tớ học ở lớp ba, còn cậu?” “Lớp bốn.” “Ha ha ha ha.” Mạc Lị Lị cười phá lên sang sảng: “Khó trách nhìn cậu thấy quen quen, hóa ra là học ở kế bên.” Có thể ở đại học gặp được bạn học cùng trường cấp ba lại còn ở chung một phòng ngủ, Ân Ân cũng vô cùng vui vẻ. Hai người giống như là “gặp được bạn cũ nơi đất khách quê người” vậy, cùng đi đến ban công vừa hóng gió vừa tám chuyện. Mạc Lị Lị nói chuyện có vẻ rất thần bí: “Cậu có biết Cận Bạch Trạch không?” Nhắc tới cái tên này, trái tim của Ân Ân đập thình thịch, khuôn mặt dù bị gió lạnh thổi qua vẫn cảm thấy nóng bỏng. Biết rất rõ ấy chứ. Hồi cấp ba, Ân Ân thắp đèn học bài hằng đêm để thi vào đại học trọng điểm phía Nam của cả nước, chỉ vì muốn được gần cậu hơn một chút. Ân Ân mua được quyển ghi chú môn Vật lý của Cận Bạch Trạch từ tiệm sách cũ. Mỗi ngày cô đều đặt trong cặp sách, luôn mang theo bên mình. Tạ Văn Thanh trào phúng cô không chỉ một lần: “Sao em không ôm quyển vở kia ngủ luôn đi.” Sau này cô thật sự ôm vở ngủ, xém chút nữa là anh ấy ném luôn cả người lẫn vở ra khỏi nhà. Mạc Lị Lị không nhìn thấy biểu cảm mất tự nhiên của Ân Ân, nói chuyện rất hưng phấn: “Hồi trước Cận Bạch Trạch đúng là quá xuất sắc! Ba năm đạt được học sinh xuất sắc nhất khóa, giải thưởng thi đua khoa học tự nhiên cầm mỏi cả tay, lại còn là nam thần số một, đẹp hơn cả mấy nghệ sĩ nổi tiếng, nhưng mà...” Trái tim của Ân Ân bị Mạc Lị Lị làm cho chậm đi vài nhịp: “Nhưng mà sao?” “Cô cả của tớ là chủ nhiệm cấp ba của anh ấy. Đợt nghỉ hè tớ qua nhà cô chơi, nghe thấy bà cô cảm khái miết, cứ nói là một đứa trẻ tốt mà gặp cảnh như vậy thật là quá đáng tiếc...” “Đáng tiếc? Là chỉ cái gì?” Nhìn thấy Ân Ân cũng thích nghe, Mạc Lị Lị càng nói càng hăng... “Nghe nói lúc học năm hai đại học, anh ấy phải tạm nghỉ học nửa năm, gia đình bị phá sản. Hiện tại anh ấy... cũng rất thảm. Từ thiếu gia nhà giàu biến thành con nhà nghèo, nghe nói cũng không đi học được mấy buổi, đa phần là đi ra ngoài làm thêm kiếm tiền. Đúng rồi, cậu mà đặt cơm ở cái app giao hàng bên dưới trường học có khi còn gặp được anh ấy đến đưa cơm hộp đó.” Nghe được những lời này, Ân Ân có một loại cảm giác đã trải qua hơn trăm năm. Cậu ở trong lòng của cô là một thiếu niên mặc sơ mi trắng đại diện cho toàn thể học sinh lên phát biểu dưới cột cờ, một người tràn ngập nhiệt huyết, chí khí ngút trời. Cô khó lòng mà tưởng tượng được hình ảnh Cận Bạch Trạch đi giao cơm hộp. Rồng bị mắc cạn nhất định rất cô đơn. Ân Ân tò mò hỏi Mạc Lị Lị: “App giao đồ ăn mà cậu kể tên là gì thế?” “Cậu tìm: Giúp đỡ sinh viên đại học Nam Thị.” Ân Ân lấy di động tìm kiếm, đúng là thấy một cái app có icon màu xanh lam, ấn tải xuống. “App này do một đàn chị năm ba của Học viện Kinh tế tạo ra. Đàn chị này rất ghê gớm, nghe nói gia sản kếch xù, là thương hiệu bằng vàng sống của Học viện Kinh tế.” “Thật là lợi hại.” Ân Ân thuận miệng đáp lại, tải xong app thì ấn đăng nhập. Giao diện của app đơn giản ngắn gọn, tất cả những tiệm cơm trong ngoài trường học đều có, việc giao cơm do sinh viên trong trường làm nên sẽ đưa đến tận cửa phòng ngủ, rất tiện lợi. Người dùng còn có thế lựa chọn nhân viên giao cơm. Ân Ân xem trong mục nhân viên giao cơm đúng là có tên của Cận Bạch Trạch. Số lần giao cơm của anh là nhiều nhất. Ân Ân nhẫn nhịn một buổi chiều thấp thỏm bất an, cuối cùng cũng đến giờ cơm tối. Cô vào app chọn món cơm thịt nướng Brazil của một quán cơm trong trường học, sau đó tay run run mà chọn tên Cận Bạch Trạch. Năm phút sau, Mạc Lị Lị vừa vào cửa thì thấy Ân Ân đã tô son, chải đầu, thay một chiếc váy dài mới tinh đang vịn vào tường đi giày cao gót. “Cậu giỏi thật, mới nhập học mà đã đi hẹn hò à?” “Lấy cơm hộp thôi!” “Cậu đừng nói là đi lấy cơm hộp mà cũng cần trang điểm như đi gặp mặt mối tình đầu ấy nhé?” Ân Ân xuống lầu, đứng trước cửa tòa nhà số 10, trái tim vốn đập rộn ràng như nai con chạy loạn vẫn chưa bình tĩnh lại được. Chẳng mấy chốc... cô sẽ gặp được anh ấy! Ân Ân kích động nhắn một tin cho anh trai. “Anh, mau chỉ em với, thấy đối tượng yêu thầm thì nói cái gì đầu tiên, nói gì để đối phương ấn tượng sâu sắc?” Tạ Văn Thanh: “Tôi là em gái của siêu sao hạng nhất Tạ Văn Thanh, làm người yêu của tôi sẽ không thiệt thòi.” Ân Ân:... Tạ Văn Thanh thấy cô không trả lời thì gọi điện thoại: “Anh chuẩn bị đi một chuyến tới Hải Thành, có việc gì thì tìm trợ lý của anh.” Ân Ân rầu rĩ nói: “Một năm có ba trăm sáu mươi lăm ngày thì hết hai trăm ngày anh ở Hải Thành rồi.” “Là đi làm việc.” “Anh đi hỏi thăm tin tức của mẹ chứ gì.” Tạ Văn Thanh vẫn cố chấp: “Là công việc yêu cầu chứ anh không đi tìm chị ấy.” Lúc Ân Ân học cấp hai thì mẹ cô, Ân Lưu Tô, bị mất tích, qua nhiều năm rồi mà vẫn không có thông tin gì của bà. Đã qua rất lâu nhưng cả Tạ Văn Thanh và Ân Ân đều không hề từ bỏ việc tìm kiếm. Hai năm trước, không biết Tạ Văn Thanh nghe được ai nói thấy một người phụ nữ giống Ân Lưu Tô ở Hải Thành nên cứ lâu lâu anh lại bay qua đó một chuyến. Tạ Văn Thanh vẫn luôn nhớ tới mẹ, tiếp tục đi tìm bà ấy. Ân Ân: “Chưa chắc mẹ đã ở Hải Thành, có khi đã rời đi. Anh có đi qua đó mấy lần cũng sẽ trở về tay không...” Tạ Văn Thanh dùng âm thanh đông cứng mà đánh gãy lời nói của cô: “Anh không tìm chị ấy, vì sao anh phải đi tìm. Chị ấy muốn đi đâu thì đi, làm gì có ai thèm chờ!” Ân Ân không đáp. Tạ Văn Thanh nhận ra mình giấu đầu lòi đuôi, thở dài một tiếng: “Cúp máy đây!” “Anh ơi, anh nghĩ... bà ấy còn sống không?” Thật lâu sau, một giọng nói đàn ông trầm trầm truyền đến: “Một người phụ nữ như chị ấy nhất định đang sống ở nơi nào đó, còn sống tốt hơn cả chúng ta.” ... Ân Ân cúp điện thoại, dùng tay xoa xoa đôi mắt hơi cay. Năm ấy, Ân Lưu Tô nhận nuôi một đứa trẻ bảy tuổi lang thang không nơi nương tựa, còn đặt tên cho nó là Ân Ân. Tiện thể cũng nhận nuôi luôn cả Tạ Văn Thanh cùng một cô nhi viện với cô. Mẹ Ân Lưu Tô lúc đó hơn bốn mươi tuổi, Ân Ân bảy tuổi, Tạ Văn Thanh mười tám tuổi. Một gia đình ba người dù tuổi tác khác biệt rất nhiều nhưng lại dựa vào nhau sống sót, trải qua một cuộc sống hỗn loạn nhưng vẫn hạnh phúc. Về sau, Tạ Văn Thanh ký hợp đồng với một công ty phát hành đĩa nhạc. Anh ấy kiếm được khoản tiền đầu tiên vui vẻ về nhà. Ngày đó, Ân Lưu Tô đã rời đi, chưa từng trở lại. Từ đó về sau không còn tin tức gì của người ấy nữa. ... Ngày qua ngày, năm này qua năm khác. Ân Ân nghĩ, có lẽ cả đời này cũng không còn được gặp lại mẹ của mình. Đột nhiên có một tiếng chuông xe đạp thanh thúy rất dễ nghe vang lên, từ cây ngô đồng tiến tới gần. Một cô gái đạp xe về phía Ân Ân rồi thắng mạnh trước mặt cô. “Hi, là bạn gọi cơm hộp đúng không?” Tiếng nói rất lưu loát rõ ràng. Ân Ân ngẩng đầu, thấy cô gái tết một bím tóc, tai đeo mấy cái khuyên nhọn, áo thun quần jean rách. Trên người của cô gái tràn ngập sức sống thanh xuân, đôi mắt phượng hẹp dài có vẻ thong dong rất tự nhiên. Cô gái đưa hộp cơm cho Ân Ân: “Nick name là Tạ Tiểu Muội, đúng không?” “Đúng... đúng rồi.” Ân Ân lúc này chỉ cảm thấy rất hoảng hốt. Cô gái trước mặt có bảy, tám phần giống mẹ của cô, Ân Lưu Tô. Đặc biệt là đuôi mí mắt trái có một nốt ruồi đỏ nhạt, giống mẹ cô y như đúc. Đúng là gặp quỷ rồi! Không chỉ có bề ngoài, mà ngay cả khí thế siêu ngầu, làm việc nhanh nhẹn, lưu loát cũng cực kỳ giống. Trong đầu Ân Ân hiện lên một suy đoán rất máu chó. Cô gái đặt cơm hộp vào tay cô còn thuận miệng cười nói: “Đây, cơm hộp của bạn. Cầm chắc nha.” Ân Ân thấy cô gái định đi thì vội gọi lại: “Bạn ơi... xin lỗi, mình muốn hỏi một chút, mình muốn hỏi...” Thấy cô chần chừ, cô gái cười sang sảng: “Bạn muốn hỏi gì?” Ân Ân nhìn cô gái có lẽ là người thân ruột thịt của mẹ mình, lấy hết can đảm lên tiếng: “Mẹ của bạn họ gì?” “...” Cô gái nhìn cô như kiểu nhìn người đầu óc có vấn đề, dưới ánh mắt chăm chú hơi hơi nguy hiểm, Ân Ân vội sửa lời: “Thật ra mình muốn hỏi... Người giao hàng mình chọn là Cận Bạch Trạch.” Cô gái đoán được tâm tư của cô, cười thoải mái trả lời: “À, trong trường học có mười người đặt cơm hộp thì có chín người chọn Cận Bạch Trạch đi giao, địa chỉ đều là đến ký túc xá nữ. Cậu ấy không làm kịp, đơn hàng của bạn lại ở gần nên mình tiện tay đưa tới cho bạn.” “Bạn... bạn là?” “Mình là người sáng lập app Giúp đỡ sinh viên đại học Nam Thị.” Nói xong, cô gái rút một tấm danh thiếp từ trong ví ra đưa cho Ân Ân: “Sau này có đặt cơm hộp, nhận chuyển phát nhanh, mua đồ ăn vặt,... đều có thể sử dụng app, sinh viên mới nhập học còn có ưu đãi khác.” Dưới bóng hoàng hôn, thiếu nữ nói dứt câu thì leo lên xe đạp, vẫy vẫy tay đi xa dần. Ân Ân còn nhìn theo bóng dáng nhanh nhẹn một lúc mới đưa tầm mắt đặt lên tấm danh thiếp. Cô kêu lên sợ hãi, tấm danh thiếp tuột khỏi tay theo gió rơi xuống mặt đường nhựa. Trên danh thiếp còn in rõ tên của mẹ cô. Ân Lưu Tô. Mời các bạn mượn đọc sách Mẹ Tôi Trở Thành Hoa Khôi Học Đường Siêu Ngầu của tác giả Xuân Phong Lựu Hỏa.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Tiểu Thời Đại - Quách Kính Minh
Tên Ebook: Tiểu Thời Đại (trọn bộ 3 quyển) Tác giả: Quách Kính Minh   Thể Loại: Ngôn Tình, Sách Hay, Tình Cảm, Tiểu Thuyết, Văn học Phương Đông   Nguyên tác: 小时代1.0折纸时代   Dịch giả: Đông Hoài   Nguồn: E-Thư Viện, luv-ebook.com   Ebook: www.dtv-ebook.com Giới thiệu Tiểu Thời Đại 1.0: Ebook Tiểu Thời Đại 1.0 trọn bộ prc, pdf, epub Trong vũ trụ nhỏ nhoi có một thời đại nhỏ nhoi… Có nhiều con đường để tìm hiểu Thượng Hải, một trong những thành phố hào quang lấp lánh nhất trên bản đồ Trung Quốc rộng lớn. Một thành phố đang phát triển với tốc độ ánh sáng. Trong một thời đại lạnh lùng sắc bén như dao găm. Trên bức phông nền ấy, bốn nữ nhân vật chính xuất hiện: Lâm Tiêu mơ màng, Cố Ly tiểu thư, Đường Uyển Như đầu óc đơn giản, và Nam Tương, cô gái bí ẩn dưới vẻ ngoài xinh đẹp. Câu chuyện về bốn cô gái, bốn tính cách, bốn số phận giữa thành phố Thượng Hải phồn hoa được kể lại chân thật như chính hơi thở cuộc sống thời hiện đại, với đủ hỷ nộ ái ố, tình yêu và nỗi đau, những tham vọng, tính toán và cả những giấc mơ bất thành. Hài hước, kịch tính, đầy trăn trở nhưng vẫn thú vị và tươi mới như chính tuổi thanh xuân. Tiểu Thời Đại 1.0 mang một sức hấp dẫn khó cưỡng. Thành công choáng váng của tác phẩm ngay từ khi ra mắt - với 2.500.000 bản in chính thức được tiêu thụ đến nay - đã chứng tỏ sức lay động mạnh mẽ của nó tới đông đảo trái tim độc giả. Sức lay động ấy cơ hồ chưa hề ngừng lại, góp phần giúp Quách Kính Minh trở thành một cái tên chưa bao giờ hết nóng: Những năm qua anh luôn đứng đầu danh sách những nhà văn giàu nhất Trung Hoa. Giới thiệu Tiểu Thời Đại 2.0: Ebook Tiểu Thời Đại 2.0 trọn bộ prc, pdf, epub Vẫn là ngôn từ hài hước và dí dỏm, gay cấn và kịch tính nhưng vô cùng lắng đọng và như chứa đựng đầy ma lực trong Tiểu Thời Đại 1.0, Quách Kính Minh đã khiến độc giả không cách nào rời mắt khỏi từng con chữ, từng trang giấy. Tiểu Thời Đại 2.0 đượm như một ly rượu nồng đón chờ bạn đọc cùng thưởng thức. Tiểu Thời Đại 2.0 tiếp tục với một Lâm Tiêu mơ màng, một Cố Ly đỏng đảnh, một Đường Uyển Như đầu óc đơn giản và một Nam Tương bí ẩn ngụy trang sau vẻ ngoài xinh đẹp. Câu chuyện về bốn cô gái, bốn tính cách, bốn số phận giữa thành phố Thượng Hải phồn hoa đã được kể lại chân thật như chính hơi thở cuộc sống thời hiện đại, với đủ hỉ nộ ái ố, tình yêu và nỗi đau, những tham vọng, tính toán và cả những giấc mơ bất thành. Lần này họ đã bước ra khỏi khuôn viên đại học để dấn thân vào vô số cám dỗ, lọc lừa và đầy rẫy mánh khóe, thủ đoạn giữa thời đại lạnh lùng sắc bén như dao găm kia. Số phận của bốn nhân vật sẽ ra sao? Mỗi tinh cầu lung linh sắc màu đó sẽ phải đối mặt với những điều gì? “Vô số bí mật, giống như lỗ đen không chịu an phận, cứ cuộn lên từng cơn bão mặt trời dữ dội hết trận này đến trận khác, quét về hướng tinh cầu bé nhỏ màu xanh ngọc ấy.” Giới thiệu Tiểu Thời Đại 3.0: Ebook Tiểu Thời Đại 3.0 trọn bộ prc, pdf, epub Tiểu Thời Đại 3.0 tiếp tục với một Lâm Tiêu mơ màng, một Cố Ly đỏng đảnh, một Đường Uyển Như đầu óc đơn giản và một Nam Tương bí ẩn ngụy trang sau vẻ ngoài xinh đẹp. Họ đang phải oằn mình giữa thời đại vô số cám dỗ, lọc lừa và đầy rẫy mánh khóe, thủ đoạn, “giống như vô số lưỡi kéo vô hình lúc này đang lơ lửng trên đỉnh đầu”. Liệu rằng, dưới “áng mây đen khổng lồ đang cuồn cuộn vần vũ không ngừng trên bầu trời.” Giữa không gian mênh mông đằng đẵng mà “ngay cả tiếng vi vu của gió cũng muốn tháo chạy”, “chỉ còn lại tiếng nước chảy không ngừng, nó róc rách lấp đầy thời gian, lấp đầy những khe hở bối rối, lấp đầy khoảng cách giữa người với người. Giống như gió giăng kín bầu trời. Giống như mưa khỏa lấp vực sâu. Giống như bí mật sinh sôi vô tận len khắp mọi hốc cây trong rừng thẳm.” Số phận của bốn nhân vật sẽ ra sao? Tình yêu, tình bạn sẽ trôi dạt về đâu?   Thông tin về Tác giả: Quách Kính Minh Quách Kính Minh – một thần tượng văn chương của giới trẻ Trung Quốc. Sinh ngày 6/6/1983, người Tự Cống, Tứ Xuyên. Từng hai lần đoạt giải nhất cuộc thi sáng tác văn khái niệm mới toàn Trung Quốc vào năm 2001 và 2002. Được ghi danh trong bảng xếp hạng danh nhân Forbes Trung Quốc suốt từ năm 2003 đến năm 2005 nhờ hai cuốn tiểu thuyết Ảo thành và Trong mộng hoa rơi biết bao nhiêu. Năm 2007, anh trở thành người đứng đầu bảng xếp hạng nhà văn giàu có Trung Quốc. Năm 2008, Quách Kính Minh cho ra đời tạp chí Top Novel tập hợp các bài dự thi Giải Tân nhân Văn học toàn quốc, gây được sức ảnh hưởng lớn với giới trẻ Trung Quốc; tạp chí này vẫn là một trong những tạp chí văn học được yêu thích và bán chạy nhất hiện nay. Cùng năm đó, Thời báo New York Mỹ đánh giá Quách Kính Minh là “nhà văn thành công nhất Trung Quốc”. Hiện Quách Kính Minh là phó tổng biên tập Công ty Sách Bắc Kinh trực thuộc Nhà xuất bản Văn nghệ Trường Giang, điều hành toàn bộ mảng tạp chí và sách văn học trẻ; giám đốc Công ty Văn hóa Truyền thông Castor Thượng Hải, và liên tiếp gặt hái được nhiều thành công lớn.   Mời các bạn đón đọc Tiểu Thời Đại của tác giả Quách Kính Minh.
Lần Đầu Bên Nhau - Thái Trí Hằng
AudioBook Lần Đầu Bên Nhau Tên Ebook: Lần Đầu Bên Nhau (full prc, pdf, epub) Tác giả: Thái Trí Hằng   Thể Loại: Lãng Mạn, Ngôn Tình, Tiểu Thuyết, Tình Cảm, Văn học phương Đông   Nhà xuất bản: NXB Kim Đồng   Nhà phát hành: NXB Kim Đồng   Ebook: www.dtv-ebook.com Ebook Lần Đầu Bên Nhau - Thái Trí Hằng full prc pdf epub Giới Thiệu: Lần Đầu Bên Nhau là "phát súng" đầu tiên mở ra trào lưu văn học trên mạng của Hong Kong, Đài Loan và Trung Quốc đại lục. Tác giả Thái Trí Hằng gây nên hiệu ứng dữ dội ngay từ khi anh bắt đầu đăng tải từng chương của tác phẩm này lên mạng. Sau khi công bố toàn bộ tác phẩm Lần Đầu Bên Nhau lên trang web cá nhân, do dân lướt web quá hâm mộ và nhiệt thành đề nghị, Thái Trí Hằng bèn bán bản quyền tác phẩm của mình. Và Lần Đầu Bên Nhau ra mắt bạn đọc dưới hình thức giấy trắng mực đen truyền thống. Tháng 11/1999, Lần đầu bên nhau được in 200.000 bản ngay từ lần in thứ nhất ở Đài Loan, và sau đó liên tiếp tái bản rất nhiều lần. Tính đến tháng 10/2000, cuốn sách này đã tái bản đến lần thứ 10. Lần Đầu Bên Nhau miêu tả tình cảm rung động và mộng mơ của một chàng trai và cô gái làm quen với nhau qua mạng. Cũng như những mối tình đẹp bất hủ của loài người, tình yêu không vẹn tròn để lại dư âm ngọt ngào, sâu lắng mà day dứt trong lòng bạn đọc. Cốt truyện của Lần Đầu Bên Nhau êm đềm, dịu dàng, ngôn ngữ tươi mới trẻ trung và tư duy trong sáng của Thái Trí Hằng là những yếu tố hấp dẫn bạn đọc. Sau thành công vang dội khắp Trung Quốc, Hồng Kông và Đài Loan, Thái Trí Hằng còn tiếp tục sáng tác vài cuốn tiểu thuyết cho tuổi mới lớn. Anh mở ra một trường phái, một thể loại văn học mới - văn học trên mạng. Tiếp theo sau Thái Trí Hằng, mạng Internet đã sản sinh ra rất nhiều, rất nhiều các nhà văn trẻ đem đến cho bạn đọc những tác phẩm "nóng hổi" qua các trang web. Những người viết văn mới và những bạn trẻ con Internet là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của mình hẳn sẽ không thể quên cái tên Thái Trí Hằng với "Lần Đầu Bên Nhau". Mời các bạn đón đọc Lần Đầu Bên Nhau của tác giả Thái Trí Hằng.
Gấu Ơi! Giúp Anh - Lam Tiểu Mị
Tên Ebook: Gấu ơi! Giúp Anh (full prc, pdf, epub) Tác giả: Lam Tiểu Mị (Lam Lâm)   Thể Loại: Lãng Mạn, Ngôn Tình, Tiểu Thuyết   Người dịch: Đỗ Mai Quyên – Dennis Q   NXB liên kết: NXB Thời Đại   Số trang: 504   Khổ sách: 14.5×20.5   Giá bìa: 99.000 đồng   Thời gian xuất bản: ngày 21-6-2012   Chụp pic: Keyla Chan   Type: LuHan Kris, Minh Tam, Kusa Chan, Tăng Huyền, Salina Mai, Su Chan, Salina Mai, Lizzy FtKat, Maruko Tran, Lạc Du, Minh Tâm, Mira Gem, Clara Thiên, Ngọc, Nhung Tete   Làm ebook: Dâu Lê   Nguồn: dennisqlangthang.wordpress.com     Ebook: www.dtv-ebook.com Ebook Gấu Ơi! Giúp Anh - Lam Tiểu Mị full prc pdf epub Giới Thiệu: Thư Hoán là một cô gái làm nghề thiết kế gấu bông, cô có vóc người nhỏ nhắn, nhìn trông có vẻ yếu ớt nhưng thực chất, vì sống một mình đã lâu nên cũng đã “tiến hóa” trở nên độc lập và dũng cảm. Vì một lần ăn miễn phí beefsteak mà cô đã bị cưỡng ép nhận lời giả làm bạn gái “thiên kim” của Từ Vĩ Trạch, một chàng trai nổi tiếng đào hoa, danh tiếng lẫy lừng, phong lưu đa tình gây ra biết bao nhiêu tai họa, đến nỗi gia đình bất đắc dĩ phải ra lệnh cho anh thu dọn tàn cuộc, kết hôn để tạ tội. Mặt dù gần như đã đến tuổi ổn định, nhưng Từ Vĩ Trạch không hề có ý muốn lập gia đình và để trốn tránh việc đi xem mắt, anh đã vừa dụ dỗ, vừa cưỡng ép Thư Hoán giả làm bạn gái để về ra mắt ra đình. Ngay trong lần thực hiện nhiệm vụ “giả dạng làm bạn gái”, Thư Hoán đã gặp một người làm trái tim cô nghiêng ngả, người đó chính là Từ Vĩ Kính, anh trai của Từ Vĩ Trạch, một người đàn ông lạnh lùng, quy củ, cả gương mặt và giọng nói đều thiếu cảm xúc, nhưng bên ngoài vẻ lạnh lùng ấy là một trái tim nhiệt tình, quan tâm đến người khác và rất mực yêu thương em trai mình. Tuy nhiên, trong khi Thư Hoán đang “hồn xiêu phách lạc” vì Từ Vĩ Kính thì Từ Vĩ Trạch bất ngờ tỏ tình với cô, khiến cô hoàn toàn luống cuống… Mời các bạn đón đọc Gấu ơi! Giúp Anh của tác giả Lam Tiểu Mị.
Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày - Thượng Quan Miễu Miễu
Tên truyện: Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày Tác giả: Thượng Quan Miễu Miễu   Thể loại: Lãng Mạn, Ngôn Tình, Tiểu Thuyết, Văn học phương Đông   Dịch Giả: Thanh Dạ   Nguồn: Sưu tầm   Ebook: www.dtv-ebook.com Ebook Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày - Thượng Quan Miễu Miễu full prc pdf epub Giới Thiệu: Truyện Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày (còn có một tựa khác là Hợp đồng tình nhân 100 ngày) là một tác phẩm truyện ngắn thuộc thể loại ngôn tình hiện đại của tác giả Thượng Quan Miễu Miễu. Sau một thời gian ngắn phát hành truyện đã chiếm được cảm tình của đông đảo bạn đọc không chỉ bởi nội dung câu chuyện đầy sức hút, phản ánh được thực trạng của sự phân hóa giàu nghèo trong xã hội mà còn bởi phong cách viết văn đơn giản mộc mạc nhưng cũng đầy tinh tế của tác giả. Có thể nói, truyện Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày đã trở thành một trong những hình tượng của truyện ngôn tình Trung Quốc hiện đại, có thể sánh ngang cùng các tác phẩm suất xắc khác như 365 Ngày Hôn Nhân, 36 Chiêu Ly Hôn, Hào Môn Kinh Mộng … Nội dung của Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày kể về cô gái trẻ Uất Noãn Tâm và những bất hạnh của cuộc đời cô. Vì để­ hoàn thành di ­nguyện của mẹ, ­cô buộc phải lấ­y người đàn ông­ đứng đầu giới ­tài chính – Nam­ Cung Nghiêu. Thế nhưng, đ­ằng sau giấc mộ­ng khiến cả thế­ giới phải ghen­ tị đó là một nổi đ­au và sự nhục n­hã không bao gi­ờ chấm dứt. Nam­ Cung Nghiêu yêu sâu đậm ng­ười con gái khá­c mà anh không ­cách nào có đượ­c, nhưng lại cường quyền độc chiếm ­cô. Chỉ cần có ­bất cứ người đà­n ông nào khác ­đến gần cô, ghe­n tuông cùng tứ­c giận trong ng­ười anh bắt đầu­ trổi dậy. Cô đ­au lòng bỏ đi, ­bảy năm sau trở­ về nước, bên c­ạnh cô lại có t­hêm một tiểu bả­o bối thông min­h lém lĩnh ai g­ặp cũng đều yêu­ mến. Nhưng rồi Nam Cung Nghiêu cũng tìm đến và chặn ­đường cướp ngườ­i: “Nhóc con, b­a là ba của con­!” Cô bất lực ô­m lấy đầu con m­ình: “Anh ta th­ực sự không phả­i!” Dưới dáng v­ẻ lạnh lùng của­ anh hiện lên m­ột nụ cười xấu ­xa: “Con chính ­là con của ba! ­Em, là của tôi!­” Câu chuyện chỉ mới bắt đầu …. Mời các bạn đón đọc Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày của tác giả Thượng Quan Miễu Miễu.