Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Ngọc Lụa Vàng

Cuối cùng thì Lục Đình Trấn cũng tìm được cô người yêu giả c hết của mình. Ánh nắng không thể xuyên qua rèm cửa màu đen dày dặn, Lục Đình Trấn quăng chiếc bật lửa sang một bên, nheo mắt nhìn Chương Chi Vi đang ngồi trên sofa màu lục sẫm. Tựa như một khối ngọc trầm mình trong đầm sâu. Trông cô thật yếu đuối và bơ vơ: “Rốt cuộc phải thế nào thì chú mới chịu buông tha tôi?” Lục Đình Trấn lặng thinh. Khói đàn hương vấn vít, tựa như ba năm trước. Ba năm trước, Chương Chi Vi cũng như thế này, ngồi trên chiếc giường màu lục sẫm, hai tay ôm lấy vai mình, mắt sáng lấp lánh. Lúc ấy, cô vừa hân hoan vừa thẹn thùng mà hỏi: “Cháu có thể ở bên cạnh chú mãi mãi không?” Tác giả có lời muốn nói: 1. Thời gian đầu Chi Vi yêu đương kiểu trẻ con, từ đắm chìm trong tình yêu rồi dần dần tỉnh ra, 1v1, ai gu hiện thực không nên nhảy hố. 2. Bối cảnh tham khảo Hồng Kông, Malaysia, Anh Quốc những năm 1982 - 1986. Đây đã được coi là thời hiện đại, mọi cuộc đối thoại đều dùng tiếng phổ thông, vì vốn từ tiếng Quảng Đông của tác giả có hạn. 3. Ai theo đuổi truyện mang đậm phong cách Hồng Kông xin dừng bước, bộ truyện này không dính dáng đến ân oán hào môn, cũng không liên quan đến cuộc đấu đá của các bang phái phạm pháp, chỉ có hai người yêu đương “anh đuổi em chạy”. 4. Ngọc lụa vàng có độ cứng cao, tính chất ổn định, mượn ngọc quý để tượng trưng cho tính cách kiên định của nữ chính. 5. Ai bị cuồng nam chính chớ có xem. Nếu gu chúng ta không giống nhau, không hợp nhau thì bạn yêu à, tuyệt đối đừng xem. *** Ngày mà Chương Chi Vi hỏi Lục Đình Trấn: “Cháu có thể ở bên chú mãi mãi không?”, anh đã trả lời rằng: “Chẳng ai có thể mãi mãi ở bên một người khác.” Nếu Lục Đình Trấn biết có một ngày anh nhận được tin Chương Chi Vi biến mất ở một nơi cách anh rất xa, anh sẽ không trả lời như vậy. Nếu Lục Đình Trấn biết rằng có một ngày anh nguyện cho cô tất cả những gì cô muốn nhưng Vi Vi của anh thì không còn nhận được nữa rồi, anh sẽ trả lời khác đi. Anh biết khi hỏi câu ấy, Chương Chi Vi đã dùng tất cả sự dũng cảm, tất cả tình yêu nồng cháy, ngây ngô, bất chấp luân thường đạo lý của cô, nhưng anh lại bỏ lỡ nó mất rồi… *** Cuộc đời của Lục Đình Trấn trái ngược hoàn toàn với Chương Chi Vi, từ khi sinh ra anh đã có được mọi thứ tốt đẹp: ngoại hình điển trai, có tiền tài, có quyền thế hiếm ai sánh bằng. Còn Chương Chi Vi chỉ là một cô nhi, nhờ cha nuôi của cô dùng thân mình bảo vệ cho ông chủ Lục mà cô được nhà họ Lục nhận nuôi. Mối quan hệ giữa họ không tồi, từ nhỏ Chương Chi Vi đã biết làm nũng với anh, ngày ngày gọi anh “chú Lục ơi”, “chú Lục à”. Lục Đình Trấn cũng vui vẻ chiều chuộng cô giống như nuôi một em gái nhỏ, tạo điều kiện tốt nhất cho cô học tập, làm đại tiểu thư nhà họ Lục. Lâu dần trái tim thiếu nữ của Chương Chi Vi không thể kháng cự sự dịu dàng, chiều chuộng của anh, cô đắm chìm trong bể tình. “Đáng tiếc người sa vào lưới tình dường như chỉ có một mình cô.” Tình yêu của Chương Chi Vi có sự cố chấp của trẻ con, cô nghe theo mọi sắp xếp của Lục Đình Trấn miễn là anh vui, nghe nói anh thích người thông minh, Chương Chi Vi sẽ dốc lòng học hành, anh thích mái tóc dài đen mượt, cô sẽ không nhuộm không cắt. Chương Chi Vi chỉ muốn mình được giống như những người bạn khác, hẹn hò, yêu đương thân mật với người khác giới, mà người này chỉ có thể là Lục Đình Trấn. Anh có thể cho cô mọi điều kiện sống tốt nhất, duy chỉ có điều cô muốn này anh lại tránh né hết lần này tới lần khác. Dù cho một ngày họ phát sinh ra “chuyện kia”, thì mối quan hệ của họ vẫn mắc kẹt giữa người tình và chú - cháu. Chương Chi Vi chấp nhận dâng hiến và hy sinh để chứng minh tình yêu của cô. Cô đặt cược mình có thể thắng được tình yêu của anh, trói được trái tim anh, họ có thể vượt qua luân thường đạo lý, người người lên án để ở bên nhau. “Nhìn đi, cháu yêu chú biết bao, yêu chú đến nỗi ngay cả những khổ sở và đớn đau cháu cũng chịu đựng được, còn chú có yêu cháu không?” Lục Đình Trấn vẽ nên một tương lai cho Chương Chi Vi, anh nói cô chỉ cần dùng sáu năm học thành tài, đến những vùng trời mới mở mang tầm mắt, nếu cô vẫn muốn lấy anh thì quay về anh sẽ chiều theo mong muốn của cô. Chương Chi Vi cho rằng anh chỉ viện cớ thôi, nhưng vì anh chưa từng nói dối nên lời hứa này của anh như “lưỡi móc một củ cà rốt”, dụ dỗ cô ra sức học hành, thuận lợi tốt nghiệp sớm để sớm được đứng bên cạnh anh. Rơi vào bể tình có thể làm người ta trở nên mù quáng. “Từ lâu Chương Chi Vi đã yêu anh, kính trọng anh, sùng bái anh, tựa như thiên đường đã ném xuống dưới một sợi dây mây, Chương Chi Vi nắm lấy nó chẳng hề do dự, chẳng thèm bận tâm sợi dây ấy sẽ đưa cô lên thiên đường hay ném cô xuống vực thẳm.” Chương Chi Vi có lẽ vẫn sẽ ngây thơ như thế nếu như không có một ngày cô phát hiện sự thật về thân phận của mình. Thì ra nhà Lục không ai là thật lòng tin tưởng cô, thậm chí có người còn ghét cay ghét đắng cô. Bí mật này đồng nghĩa với việc cô trở thành con dâu của nhà học Lục là điều không bao giờ có thể xảy ra. Lục Đình Trấn cũng biết điều ấy nhưng anh che giấu quá kín kẽ, vậy anh có tin cô không? Tin cô ở bên anh không vì lý do gì khác, tin cô sẽ không bao giờ phản bội anh. Và nếu anh biết nhà họ Lục sẽ không chấp nhận Chương Chi Vi, tại sao anh còn định ra một lời hứa khó thành? Số phận cho cô một cơ hội để rời đi. Chương Chi Vi vẫn đặt cược một lần vào tình yêu của Lục Đình Trấn, tin rằng anh đã bỏ qua những thù hận trong quá khứ và thật sự muốn ở bên cô. Nhưng thực tế phũ phàng khiến Chương Chi Vi tỉnh ngộ. Lục Đình Trấn quá lý trí, lý trí đến mức giống như không có khả năng yêu người khác. Trên danh nghĩa họ là chú cháu nhưng thực ra còn chẳng được bằng người tình. Lục Đình Trấn sẽ không bao giờ hạ mình dỗ cô sau khi cãi vã, “anh là cậu chủ Lục ăn trên ngồi trốc, là chú Lục của cô, là bậc cha chú, dạy bảo cô cũng là chuyện hiển nhiên. Trong mối tình này, Chương Chi Vi vẫn luôn đứng ở thế yếu, dường như mọi thứ đều phải phụ thuộc vào người khác, dựa vào chút nuông chiều lọt qua kẽ tay của Lục Đình Trấn.” Nếu đã vậy Chương Chi Vi quyết định phải rời đi, cô phải thoát khỏi anh, thoát khỏi cạm bẫy ngọt ngào của anh. Càng ở cạnh bên anh, nhận được sự chiều chuộng dịu dàng anh ban phát sẽ chỉ càng làm cô lún sâu vào trong bẫy, cam tâm tình nguyện làm tình nhân của anh, sinh con cho anh, làm bà hai bà ba trong bóng tối đáng thương của anh. Chương Chi Vi còn cắt phăng đi mái tóc dài để thể hiện quyết tâm từ bỏ của mình. Nhưng trí thông minh của Lục Đình Trấn là không thể xem thường được. Kế hoạch bỏ trốn của cô nhiều lần bị anh lật tẩy hoặc chặn trước khiến con đường thoát đi vô cùng khó khăn. Chương Chi Vi chỉ còn cách sắp xếp một hành trình giả c hết, chỉ có biết tin cô đã không còn trên đời thì anh mới buông tha cho cô mà thôi. Ngày Lục Đình Trấn biết tin, anh như mất đi nửa linh hồn. Anh không ngờ chỉ một phút yếu lòng chấp nhận cho cô đi chơi mà lại mất đi cô mãi mãi. Vi Vi của anh còn quá trẻ, nếu tất cả không phải là sự thật, nếu cô trở lại bên anh một lần nữa, anh nhất định sẽ cho cô tất cả những gì cô muốn. Cô không muốn học nữa, vậy thì không cần học nữa. Tiền của anh đủ nuôi cô cả đời. Cô muốn kết hôn, thế thì kết hôn thôi. Cô muốn một danh phận, vị trí bà Lục chỉ có thể dành cho cô mà thôi. Nhưng mọi thứ đã muộn rồi. Vi Vi đã không còn cần nữa. Cô đã vô số lần nói “cháu yêu chú”, nói đến khô cả miệng, nói với tất cả sự chân thành chờ mong, vậy mà cô chưa lần nào được đáp lại. “Thậm chí Vi Vi còn chưa nghe thấy câu “Tôi yêu em". Một câu cũng không.” Lục Đình Trấn đau khổ không chấp nhận sự thật, anh tìm kiếm những sự bất thường dù là nhỏ nhất để tin rằng cô vẫn còn sống, anh điên cuồng tìm kiếm Chương Chi Vi khắp mọi ngóc ngách từ Malaysia sang Anh Quốc, chỉ cần còn một tia hy vọng nhỏ nhoi thì anh sẽ bắt lấy mà không ngừng đuổi theo, chỉ cần cô còn sống, chỉ cần Vi Vi trở lại bên anh, anh chấp nhận trả giá tất cả. *** Sau khi Chương Chi Vi “mất” đi thì chúng ta mới thấy được mặt thâm tình đáng thương của chú Lục nhà ta. Vừa phải gian nan chạy khắp nơi tìm vợ, xong rồi tìm được thì bị đuổi như đuổi tà. Xin lỗi chú nhen không có chú người ta còn trưởng thành hơn, độc lập giỏi giang hơn, người ta thành cô Chương ưu tú rồi, không có mộng mơ đổi thành họ Lục nữa đâu. Hỏi chú có yêu cháu không chú không thèm trả lời hả? Giờ người ta đổi lại thành: “Rốt cuộc phải làm thế nào thì chú mới chịu buông tha tôi?”. Sao? Chú có thấy bên má rát rát chưa? Màn vả mặt ngoạn mục khá là đau đến từ vị trí cô Chương ưu tú. Mà chú Lục chỉ có thể ẩn nhẫn chiều theo ý muốn của cô. Người đã mất đi một lần sẽ biết trân trọng nâng niu khi tìm lại được, thà bị cô xua đuổi còn hơn trải qua khoảng thời gian như sống trong địa ngục kia. *** Truyện đưa ta về với bối cảnh Hồng Kông, Malaysia, Anh Quốc những năm 1982 - 1986, cách tác giả miêu tả thật sự có thể giúp ta phần nào mường tượng ra được khung cảnh tráng lệ ngày đó với những ông chủ lớn, những băng nhóm tính toán lẫn nhau, những người dân di cư nghèo khổ cùng cực. Hơi thở thời đại qua từng câu chữ được khắc họa một cách sống động. Một điều nữa mình vô cùng vô cùng thích ở truyện này là các cảnh H được miêu tả rất đặc biệt. Trời ơi mình chưa đọc truyện nào mà cảnh H tinh tế dã man như thế. Không hề trần trụi nhưng vẫn có sự gợi tình da diết, nó nên thơ nó lãng mạn làm sao ấy. Nên dù không thật sự rõ ràng có thịt ăn nhưng mình vẫn rất rất hài lòng. Nhà chuyển ngữ cũng đã dịch cực kỳ mượt mà, từng câu chữ trơn tru không chỗ nào cấn. Đọc những dòng trong đoạn chú Lục biết tin Vi Vi mất đau khổ vật vã mà thấy thương muốn khóc theo luôn á. Mình đọc truyện với tâm thế truyện thể loại vả mặt nam chính với các motip thường thấy, không ngờ cuốn theo các tình tiết truyện mà đọc luôn một lèo. Cuối cùng thì mình đánh giá đây là một truyện rất đáng đọc, không phải vì nội dung thì cũng phải vì những câu chữ quá xuất sắc. Mong là bạn đọc sẽ có được trải nghiệm mới lạ và hay ho. ____ “…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: La Hán *Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết *** Sau khi ngủ trưa dậy, Chương Chi Vi mới hay tin Lục Đình Trấn đã về. “Chú Lục có mang gì về cho cháu không?” Chương Chi Vi lấy tờ báo phủ trên mặt mình xuống, trên mặt báo nồng nặc mùi mực, được hong khô* rồi mới mang ra. Cô không ghét thứ mùi khó ngửi này, chỉ quay sang hỏi vú Trần: “Mấy giờ chú ấy về? Giờ đang ở đâu ạ?” *Ngày xưa báo giấy chưa có kỹ thuật in tân tiến, báo in xong được đưa đến nhà dân mực vẫn còn ướt, phải hong khô trước để người đọc không bị dây mực vào tay. “Cậu chủ đang ở bên chỗ lão gia, nói là chập tối mới qua đây.” Vú Trần bưng cốc nước đường, dỗ Chương Chi Vi uống: “Cô chủ uống cái này trước đi đã, để tôi giúp cô chọn quần áo.” Chương Chi Vi đảo mắt: "Không cần, để cháu tự chọn.” Cả căn phòng sáng sủa thoáng đãng, trong ngoài toàn là cây cối xanh tươi. Chương Chi Vi chỉ mặc áo ngủ, vươn người uống cốc nước đường. Hạt sen đã được người ta dùng tăm khêu bỏ nhân đắng, trộn cùng hạnh nhân và hạt bo bo ninh thành nước đường. Mấy ngày trước cô mê món chè khoai lang nấu cùng gừng già và đường phên vàng, đến giờ lại không thích nữa. Sự ham thích của thiếu nữ đến vội mà đi cũng vội, Lục Đình Trấn chiều chuộng cô, muốn gì cũng cho chứ nói gì đến một bát nước đường đỏ. Ánh mặt trời chói chang, Chương Chi Vi ăn mấy miếng là hết một bát, vú Trần than vãn không ngớt rằng cô không ra dáng cô chủ, Chương Chi Vi lau miệng: "Cháu có phải họ Lục đâu, ra ngoài cũng chẳng làm họ mất mặt.” Cô đi tắm, cũng chẳng bận tâm đến chuyện lộ thân trước mặt vú Trần, quanh đi quẩn lại trong nhà chỉ có hai người họ. Vú Trần hoảng hốt cầm chiếc khăn tắm khô ráo bao lấy người cô, hết lời khuyên bảo: “Thì cũng phải giữ thể diện cho cậu chủ chứ.” Cậu chủ mà vú Trần nói chính là Lục Đình Trấn, chủ nhân của căn nhà này. Chương Chi Vi mệnh khổ, bố mẹ nguyên quán ở Phúc Kiến, sau này di cư sang Malaysia. Vào những năm năm mươi sáu mươi, Đông Nam Á bài trừ người Hoa, bố mẹ cô lại vội vã dẫn cô bỏ trốn, bôn ba đến sống ở North Point, quận phía Đông đảo Hồng Kông. Có điều, bố mẹ của cô không chịu đựng được mà chết ở nơi này, hàng xóm nhà Chương Chi Vi thấy cô đáng thương nên đã nhận nuôi cô. Lúc mới đầu người hàng xóm này thấy cô đói khát quá đáng thương mới đưa cho cô miếng bánh, sau đó khi nhận lương sẽ tiện tay mua cho cô bộ váy, hoặc chiếc cặp sách… Mua mãi mua mãi, chú ấy đã đưa Chương Chi Vi đến trường đi học, nhận cô làm con gái của mình. Người hàng xóm này không có họ, người khác đều gọi chú ấy là “A Man”, cái tên này nghe chừng thì có vẻ hơi nữ tính, nhưng A Man lại là một người đàn ông thô kệch hàng thật giá thật. Hồi nhỏ Chương Chi Vi bị bạn nam cùng lớp giật đồ, ngồi trên đất khóc lóc, cũng là A Man đi tới, mỗi tay xách một đứa lên. Kể từ ngày hôm đó, dù là trên đường hay ở trong trường cũng chẳng có ai dám bắt nạt Chương Chi Vi nữa. Khi Chương Chi Vi học cấp hai, A Man qua đời. Đó là một chuyện ngoài ý muốn, A Man đỡ một phát súng cho ông chủ của chú ấy, trước khi chết ông chủ hỏi chú ấy còn việc gì chưa yên tâm, ông ấy sẽ thu xếp thay. A Man mở to mắt, thở không ra hơi, trong miệng thì trào máu tươi, lấy một hơi nói với ông ấy rằng mình có một cô con gái, tên là Chương Chi Vi. Ông chủ Lục con cháu thưa thớt, chỉ có một người con trai tên là Lục Đình Trấn. A Man đã đi theo ông chủ Lục gần chục năm, trung thành tận tụy, còn không tiếc mạng sống cứu ông ấy. Mối ân tình này, ông chủ Lục không thể không báo đáp. Ông ấy là một người trọng nghĩa khí, sau đó đã đón Chương Chi Vi ra khỏi căn nhà cũ nát, xem cô là cô chủ của nhà họ Lục, cho cô đi học ở tu viện Maryknoll, ăn mặc đi lại cái gì cũng tốt nhất, để cô sống cuộc sống giàu sang phú quý. Có điều vấn đề xưng hô hơi loạn, Chương Chi Vi và Lục Đình Trấn cách nhau hơn tám tuổi, chưa đến chín tuổi nhưng vẫn phải gọi anh một tiếng “chú Lục”. Bởi vì lúc sinh thời A Man làm việc cho ông chủ Lục, gọi ông ấy một tiếng “bố già”*. Khi qua đời, A Man được an táng một cách long trọng vẻ vang, người người đều biết ông chủ Lục trọng nghĩa khí, trọng ân tình. Không tin? Thử nhìn Chương Chi Vi lúc này đi, ấy thế mà lại là cô cả nhà họ Lục cơ đấy. *Từ gốc (老豆) trong tiếng Quảng dùng để gọi cha. Chương Chi Vi không chịu mặc bộ váy mà vú Trần chọn, cô không thích mấy thứ rườm rà này, chỉ mặc áo trắng váy trắng giày trắng. Hôm nay gió to, cô đành phải khoác thêm chiếc áo len cardigan sáng màu trong tiếng càm ràm của vú Trần, vội vàng xuống lầu, bảo tài xế đưa cô đến gặp Lục Đình Trấn. Tài xế tươi cười khen chú cháu hai người tình cảm sâu sắc, Chương Chi Vi chỉ nhìn ra ngoài cửa xe, không nói một lời. Chú cháu tình cảm sâu sắc? Nói ra thì cũng chẳng sai, nhưng chưa chắc đã là cái “tình” kia, mà là “tình dục” thì đúng hơn. Biệt thự nhà họ Lục khiêm tốn kín đáo, tọa lạc tại một nơi thanh vắng, Chương Chi Vi và bà Lục - cũng chính là vợ của ông chủ Lục khá thân thiết, chỉ là hôm nay đối phương không có nhà, nghe nói là đi xem phim. Lại nghe người ta nói Lục Đình Trấn cũng không có nhà, anh và ông chủ Lục đến công ty, ngay cả tách trà trong nhà cũng chưa uống xong. Chương Chi Vi không gặp được người nhưng cũng không thất vọng. Cô đội mũ cói, vào vườn hoa phơi nắng, ngủ một giấc, nghe thấy hai con hầu đang xì xào tám chuyện với nhau ở trong vườn hoa. Thật là khéo, người được nói đến chính là cô, sự tồn tại lạ lùng nhất ở nhà họ Lục - Chương Chi Vi. “... Nghe nói ông chủ Lục tốt bụng nên mới giữ cô ta lại.” Một con hầu bĩu môi nói: “Tôi nghe vú Trương nói, bây giờ ông chủ Lục bắt Chương Chi Vi chuyển đi là vì sợ cô ta gây ra chuyện gì đó với cậu chủ.” Chương Chi Vi biết vú Trương, đó là người hầu lâu năm ở trong gia đình này, chăm sóc Lục Đình Trấn đến khi anh trưởng thành. Quan hệ của Chương Chi Vi và bà ta không tốt, hai người đã cãi vã không ít lần. “Nghe nói cô ả kia nửa đêm dụ dỗ cậu chủ, bị bà chủ bắt gặp.” Một người khác nói: "Bà chủ chỉ có một người con trai là cậu chủ, rồng đi với rồng, phượng đi với phượng, nhà họ Lục cũng chẳng có quy tắc lấy nhiều vợ, sao có thể chứa chấp cô ta.” “Thế á, thế á?” Chương Chi Vi sấn lại gần, hỏi: “Có thật không?” Đám người hầu một phen hú hồn, thấy cô có vẻ lạ mặt: "Cô là?” Chương Chi Vi hạ giọng nói: “Vú Trương sai tôi qua đây.” Dừng lại một thoáng, cô lại nói: “Vú Trương nói như vậy sao? Lần trước tôi nghe bà ấy nói với người khác, tôi còn tưởng là nói đùa cơ.” Đám người hầu không hề nghi ngờ: "Không chỉ có mình vú Trương đâu, còn có La Chí lái xe cho cậu chủ cũng nói Chương Chi Vi bị đuổi đi rồi.” Chương Chi Vi nói: “Cảm ơn nha, cô tên gì đấy?” Một con hầu đáp: “Tôi tên là Tiểu Nguyệt.” Lại chỉ sang người bên cạnh: "Nó tên là Trân Lệ, còn cô?” Chương Chi Vi nhấc mũ xuống, mái tóc đen xõa tung, cô mỉm cười nói với hai con hầu: “Tôi là Chương Chi Vi.” Trong ánh mắt kinh hãi của hai con hầu, Chương Chi Vi cầm mũ, xoay người bỏ đi. Đây không phải lần đầu tiên Chương Chi Vi nghe thấy những chuyện như này từ miệng của đám người kia. Chương Chi Vi đã sống ở nhà họ Lục được mấy năm, tháng trước đột nhiên phải chuyển đi, sống ở căn nhà mà Lục Đình Trấn mua, vợ chồng ông chủ Lục còn đưa một người qua cho cô sai sử; Còn Lục Đình Trấn đã đi Ma Cao ngay sau hôm ấy, đi một mạch cả tháng trời. Một cô con gái đang được sống sung sướng, đột nhiên lại bị đưa ra bên ngoài, cộng thêm bây giờ cô đã thành niên, tuổi xuân như hoa, Lục Đình Trấn lại là thanh niên độc thân chưa vợ. Tuy gọi nhau là chú cháu, nhưng từ lâu đã có một số người thêu dệt nên vô số lời đồn đại hoang đường. Có người xì xào bàn tán rằng Chương Chi Vi dụ dỗ không thành còn bị Lục Đình Trấn chán ghét đuổi đi, có người tận mắt trông thấy. Rốt cuộc chuyện này có phải là thật hay không? Chẳng ai biết được. Chỉ có hai con hầu bị dọa đến mức ôm chầm lấy nhau, run lên cầm cập, thấp thỏm bất an, chỉ sợ Chương Chi Vi mách lên trên đuổi bọn họ ra ngủ ngoài đường. Sau khi chuyển đi vào tháng trước, Chương Chi Vi không qua đây lần nào nữa, ai mà biết hôm nay cô lại đột ngột xuất hiện? Hơn nữa còn không có dáng vẻ hung hãn như trong lời đồn mà trái lại giống một cô bé hồn nhiên ngây thơ hơn, quanh người toát lên khí chất thanh thuần trong trẻo, mộc mạc lại lanh lợi, không hề diêm dúa như vú Trương nói. Thấp thỏm chờ đợi đến tối, Lục Đình Trấn cuối cùng cũng đến. Chương Chi Vi đã đứng ở ngoài cổng từ sớm, gió thổi lạnh cả chân. Cô co người ôm chặt hai vai, buổi chiều mới ăn một bát nước hạt sen, cơm tối còn chưa ăn chỉ vì đợi Lục Đình Trấn về nhà. Chiếc Rolls-Royce màu đen từ từ tiến vào, Chương Chi Vi nhận ra xe của Lục Đình Trấn, cô đứng trên bãi cỏ, gió đêm khiến vạt áo khoác sáng màu của cô bay bay, cô nhìn đăm đăm vào chiếc xe không chớp mắt lấy một lần. Có người khom người mở cửa xe phía sau, người đàn ông mặc bộ âu phục màu xám nhạt bước xuống xe, dáng dấp cao lớn, thon gầy. Ánh trăng đêm nay nhạt nhòa, chỉ có đôi mắt anh ánh lên ánh sáng trầm tĩnh, Chương Chi Vi đã chạy về phía anh, tươi cười chào anh: “Chú Lục!” Cô không dám sà vào lòng anh, chỉ đứng cách anh ba bước. Ánh mắt của Lục Đình Trấn cuối cùng cũng đặt trên người cô, hỏi: “Xem quà chưa? Có thích không?” Chương Chi Vi hỏi: “Quà ư?” “Buổi chiều đã sai người đưa đến chỗ vú Trần - Cháu chưa về nhà sao?” Lục Đình Trấn nhìn cô: "Đợi cả buổi chiều à?” “Vâng.” Chương Chi Vi nói: "Cháu nghe vú Trần nói chú đã về, ngóng chờ chú mãi đấy!” Lục Đình Trấn thở dài: "Chú đã bảo là chú sẽ đến thăm cháu mà.” Chương Chi Vi cất bước theo anh: "Nhưng cháu muốn gặp chú sớm hơn xíu thôi mà.” Lục Đình Trấn không nói gì nữa, bữa tối đã được chuẩn bị xong từ lâu. Bà Lục ăn xong đã đi ngủ, ông chủ Lục có chuyện muốn nói với Lục Đình Trấn. Ăn cơm xong, Lục Đình Trấn đi gặp ông ấy, chỉ có một mình Chương Chi Vi chậm rãi ăn bánh kem ngàn tầng, xuýt xoa khen ngợi: “Vú Trương, tài nghệ của bác Vương càng ngày càng tốt nhỉ.” Vú Trương cúi người rót sữa, mỉm cười nhắc nhở cô: “Cô chủ, cô quên rồi sao, bác Vương đã không còn làm việc ở đây nữa rồi.” Sau lưng bà ta, con hầu Trân Lệ đang bê một bình hoa bách hợp to vật vã, hồn vía để lên mây, mấy lần suýt cắm hoa bách hợp ra khỏi bình hoa. Chương Chi Vi ngạc nhiên kêu lên: “Cháu nhớ ra rồi, có phải bác Vương bị cắt lưỡi vì đơm đặt về người khác không?” Vú Trương vẫn không đổi sắc mặt: “Tôi thì lại nghe nói là vì thua bạc.” Chương Chi Vi lắc đầu, bỏ dĩa xuống: "Giống nhau cả, thua bạc phải chặt ngón tay hoặc chặt tay, còn đơm đặt, nói xấu người khác cũng đáng bị cắt lưỡi.” Vừa dứt lời đã nghe thấy một tiếng “loảng xoảng”, vú Trương giật nảy mình, quay lại nhìn thấy con hầu Trân Lệ đang nhìn trân trân vào bình hoa thủy tinh đã vỡ nát, mặt xám như tro tàn. Trên sàn nhà vương vãi mảnh vỡ, nước chảy lênh láng, hoa bách hợp dập gãy, tung tóe trên đất trông vô cùng lộn xộn. Vú Trương hạ giọng dạy dỗ con hầu tay chân vụng về này, mới nói được mấy câu thì Lục Đình Trấn đã đi tới. Anh cởi áo vest, vắt lên cánh tay, nhìn thấy đống lộn xộn này cũng không nổi giận, nói với vú Trương: “Chỉ vỡ cái bình hoa thôi mà, dạy bảo mấy câu là được rồi, không sao cả. Có điều vú Trương à, bà là người cũ ở trong nhà, nếu đã nhận mấy đứa hầu nhỏ tuổi này thì phải biết lối dạy dỗ cẩn thận.” Vú Trương cúi đầu: "Tôi hiểu rồi thưa cậu chủ.” Lục Đình Trấn cũng không nói nhiều, xoay người gọi Chương Chi Vi: "Đi, về nhà.” Vú Trương càng cúi đầu thấp hơn. Chương Chi Vi đứng dậy, cô ghét thời tiết nóng bức nên đã cởi chiếc áo len cardigan mà vú Trần khăng khăng bắt cô mặc, bây giờ không biết đã để ở chỗ nào. Nghĩ lại cũng chỉ là một cái áo, cô vội đuổi theo bước chân của Lục Đình Trấn, ra khỏi nhà họ Lục. Ánh trăng mông lung, Lục Đình Trấn giở áo vest của mình ra, khoác lên vai cô rồi khép chặt vạt áo. Lục Đình Trấn có dáng người cao lớn, ngay cả áo vest cũng to, thoáng chốc đã che kín người Chương Chi Vi. Anh bình thản nói: “Áo ngực cũng không mặc, còn ra thể thống gì.” Chương Chi Vi tựa đầu lên vai anh, Lục Đình Trấn không đẩy ra. Cô áp má vào cánh tay anh, dụi mấy cái, nhắm mắt nói bằng giọng êm ái: “Lần trước chú Lục xé mất cái áo ngực duy nhất của cháu rồi, bảo cháu mặc kiểu gì đây?” Mời các bạn mượn đọc sách Ngọc Lụa Vàng của tác giả Đa Lê.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Câu Chuyện Mà Anh Không Biết - Lục Xu
Sách Nói Câu Chuyện Mà Anh Không Biết   Một cô gái si tình một chàng trai, luôn tự trách mình tại sao không thể gặp anh sớm hơn được anh yêu thương được anh che chở lo lắng. Hiện tại anh đang quen và yêu một cô gái, tình cảm anh dành cho cô ấy rất thiêng liêng nhưng đột nhiên một biến cố lớn xảy ra anh bị tai nạn mất trí nhờ, tuy anh không còn nhớ gì nhưng phần ký ức về người con gái anh yêu sẽ vẫn còn tồn tại trong đầu anh không bao giờ quên. Lúc này cô mới nhận ra, xuất hiện một ý nghĩ, nếu cô và anh gặp nhau sớm hơn, liệu hai người có thể sống hạnh phúc bên nhau? Nhưng chuyện kì tích đó sẽ mãi mãi không bao giờ xảy ra với cô. *** "Anh nói, mắt nhìn của anh vẫn tốt. Trước khi mất trí nhớ, anh yêu cô ấy, liệu sau khi đã quên hết tất thảy, anh có còn tình cảm với cô ấy hay không? Tình yêu chính là người trong trái tim mình trước sau luôn là một, dù cho anh mất đi kí ức thì người mà anh yêu vẫn chỉ là cô ấy. … Lộ Chi Phán có phần thấp thỏm. Trong đầu cô chợt xuất hiện một ý nghĩ, nếu cô và anh gặp nhau sớm hơn, liệu hai người có thể sống hạnh phúc bên nhau? Cô rõ ràng hơn ai hết, chuyện đó không thể nào xảy ra." Mời các bạn đón đọc Câu Chuyện Mà Anh Không Biết của tác giả Lục Xu.
Cặp Đôi Hoàn Cảnh - Lập Thệ Thành Yêu
Nhân vật chính Tiêu Dao là một nàng yêu quái bình thường, cuộc đời bình thường, pháp thuật bình thường, kết bạn với một cậu yêu quái khác cùng sống những tháng ngày tiêu dao không cần lo nghĩ. Dạ Mặc là một chàng trai loài người, lại vì một câu nói bông đùa của nàng yêu quái Tiêu Dao mà nỗ lực tu luyện thành yêu, nỗ lực thực hiện lời hứa của chính mình, cùng nàng sáng chơi biển cả chiều về nương dâu, tận hưởng mọi vui vẻ khoái lạc của thế gian. Một con yêu quái lười nhác vô công rồi nghề ăn no chờ chết như nàng, lại được nuôi dưỡng bởi một vị thần tiên thân phận bí ẩn, pháp lực vô biên. Nàng không biết người đã nuôi nàng cả vạn năm nay rốt cuộc là thần tiên gì, cũng giống như chính nàng cũng không biết bản thân mình rốt cuộc là loại yêu quái gì. Cuối cùng tình yêu sẽ xuất hiện với nàng? *** “Ta không biết như thế nào mới gọi là thích một người, chỉ biết rằng phải đem lại cho nàng ấy một ngôi nhà che gió che mưa, giữ chặt lấy nàng ấy, bám lấy nàng ấy, khiến cho mỗi giờ, mỗi khắc nàng ấy ở bên cạnh ta đều cảm thấy thật vui vẻ. Hạ Hạ, có thể ta vẫn chưa thể hoàn toàn biết được sở thích của muội, nhưng ta nhất định sẽ dùng cả quãng đời còn lại của ta để tìm hiểu.” Mời các bạn đón đọc Cặp Đôi Hoàn Cảnh của tác giả Lập Thệ Thành Yêu.
Như Hoa Như Sương Lại Như Gió - Vương Thinh
Với những ai đã đổ vỡ trong chuyện tình, khi tới với cuốn Như hoa như sương lại như gió của tác giả Vương Thinh sẽ hiểu và đồng cảm với những hành động của nhân vật. Như hoa như sương lại như gió khắc họa lạ số phận của những con người trẻ tuổi sống trong chiến tranh. Ở họ luôn có một điểm chung, sống hết mình với trái tim và tình yêu luôn rực cháy, sẵn sàng dấn thân vào cuộc chiến sinh tử. Thậm chí,  những người trẻ ấy chấp nhận hy sinh cả mạng sống của mình vì một ngày mai tươi sáng đẹp hơn. Cuốn sách xoay quanh nhân vật Đoàn Tư Kỳ, một cô gái tuổi 18 với vẻ ngoài yếu đuối cùng trái tim dịu dàng nhưng trải qua biến cố lớn trong cuộc đời, cô gái ấy từng bước, từng bước trở thành một nữ đặc công đầy gan góc. *** Mùa thu năm 1928.   Dải Vũ Xương, Lỗ Hạng đất rộng người thưa, ấy là vùng ngoại ô hẻo lánh nhất.   Từ đây phải mất một ngày đường mới đến được thành phố Vũ Xương náo nhiệt, bởi vậy các điền chủ lũ lượt bán đất bán ruộng để chuyển về thành phố. Một số công xưởng lớn hay tin liền nhân cơ hội ép giá đất rồi san bằng hơn mấy chục mẫu ruộng, nhanh tay xây dựng nhà xưởng. Dõi mắt ra xa, giờ chỉ thấy từng dãy nhà ngói nối tiếp nhau tạo thành vòng tròn, trông chẳng khác gì phố nằm trong phố.   Gần đó còn có một khu nghĩa địa. Đối với dân làm ăn buôn bán thì sự tồn tại của nó là điều vô cùng không may mắn. Vậy mà người ta vẫn giữ nó lại, bởi người chết là kẻ giữ bí mật đáng tin cậy nhất, hơn nữa người chết còn là công cụ đắc lực nhất để dọa người sống. Vì bí mật này nên nó nghiễm nhiên tránh được mọi sự dòm ngó của đủ loại khách lạ, giống như tấm biển trinh tiết sừng sững treo trước cửa nhà vậy. Nó nhắc nhở những kẻ đứng sau tấm biển không được phép vượt qua Lôi Trì(*) nửa bước, nếu không chắc chắn sẽ phải bỏ mạng. Có lẽ vì vậy nên chẳng ai ngờ doanh trại huấn luyện sĩ quan tình báo của một tổ chức bí mật lại nằm ở miền sơn cước cằn cỗi, hoang vu này.   (*) Lôi Trì nay là địa phận phía nam huyện Vọng Giang, tỉnh An Huy, Trung Quốc. Thời Đông Tấn, đó là phòng tuyến cuối cùng của nhà Tấn, nếu vượt qua Lôi Trì thì thành Lịch Dương sẽ thất thủ. Bởi vậy, Lôi Trì còn dùng để ám chỉ phạm vi hoặc giới hạn cuối cùng.   Để khắc phục những chế độ chưa hoàn thiện trong tổ chức gián điệp từ trước tới nay và tránh hậu quả phải gánh chịu do năng lực tổng thể của các học viên tình báo được tuyển sinh theo hình thức chuyển nguyện vọng quá yếu kém, lãnh đạo cấp cao của Học viện Tình báo quyết định lấy lý do nhà trường chiêu sinh miễn phí để âm thầm tuyển chọn năm mươi học sinh nam nữ khắp các tỉnh thành trên cả nước, hòng huấn luyện họ trở thành những học viện ưu tú của khóa đầu tiên. Tổng chỉ huy phụ trách việc huấn luyện là một sĩ quan tuy tuổi đời còn trẻ nhưng tuổi nghề lại cứng nhất và xuất thân từ lớp huấn luyện chính quy trong nhiều năm. Từ trước đến nay, hắn nổi tiếng là kẻ nham hiểm và quyết đoán nên nội quy và phương thức huấn luyện do hắn đích thân đề ra vô cùng hà khắc. Giờ đây, năm mươi thiếu nữ đang đứng trước mặt hắn chính là những nữ học viên “may mắn” được tuyển chọn. Họ đều là những con cừu bị dỗ ngon dỗ ngọt vào tròng. Ban đầu, các cô đều chọn cách kháng cự lại vị chỉ huy, nhưng chẳng mấy chốc tất cả đều ngoan ngoãn khuất phục dưới sự uy hiếp của súng lục và roi mây.   Qua một đêm đấu tranh, các cô gái đã kiệt sức. Giữa thao trường lồng lộng gió thu, các cô như những con chim gãy cánh, không còn sức lực lái gió trốn thoát. Vườn trường trong mơ thoắt biến thành doanh trại âm u, những thanh niên với bầu nhiệt huyết chính nghĩa bỗng trở thành những binh sĩ lưng đeo súng trường với khuôn mặt vô cảm. Các cô co cụm lại với nhau, im lìm như ve sầu ngày đông, không còn cơ hội trả đòn. Mấy cô gái đứng hàng đầu tiên còn chưa kịp bước ra khỏi cơn ác mộng đáng sợ tối qua, giọng khản đặc khóc không thành lời, chỉ nghẹn ngào nấc lên những tiếng yếu ớt bằng chút sức lực cuối cùng. Một vài cô lúc mới đến báo danh vẫn ra vẻ đại tiểu thư, giờ cũng vứt bỏ thiệt hơn, đẳng cấp, run rẩy lén thò tay ra khỏi ống tay áo, nắm chặt tay những bạn học xung quanh. Không biết từ đâu có mấy con quạ đen liệng ngang qua, vội vã bay lướt trên đỉnh đầu. Từng tràng dài những tiếng “quạ… quạ…” giống như tiếng khóc than ai oán thường nghe thấy lúc tinh mơ khiến người ta rùng mình ớn lạnh.   Cuối cùng, tay sĩ quan huấn luyện đứng đối diện các cô gái cũng im lặng, ánh mắt lạnh lùng bao quát xung quanh. Đôi đồng tử phản chiếu tia nhìn lạnh băng không chút thương xót của loài dã thú vô tình khiến người ta không thể chịu đựng nổi. Trong nhóm nữ sinh có một cô gái chừng mười tám, mười chín tuổi, thần thái khác hẳn những người còn lại, nét mặt cô cứng đờ nhưng không phải vì sợ, mà ngược lại, cô là người bình tĩnh nhất, đầu ngẩng cao, điềm nhiên như không.   Nửa tiếng sau, viên chỉ huy vẫn chưa mở miệng. Không những vậy, hắn còn hạ lệnh mang đồ pha trà đến, đặt lên bàn để tiện thưởng trà. Dường như hắn không hề ý thức được rằng có người đang căng thẳng chờ đợi phán quyết cuối cùng của số mệnh. Hương trà Long Tĩnh nồng đượm vương khắp không gian, thực không hợp thời hợp cảnh chút nào. Các cô gái ngửi thấy mùi trà, sắc mặt càng thêm nhợt nhạt. Một lúc lâu sau, viên chỉ huy vẫn không nói không rằng, uống thêm một chén trà nữa. Các cô gái trên thao trường run lập cập đếm từng giây trôi qua. Đột nhiên có một bóng người chạy vụt đến trước bàn của viên chỉ huy, cướp chén trà trong tay hắn và ném mạnh xuống đất. Tiếng chén sứ rơi vỡ đã phá tan một góc im lìm, đồng thời cũng xé vụn đoạn hồi ức nào đó thành từng mảnh nhỏ.   Các cô gái chứng kiến cảnh ấy, vô thức kêu thầm đầy kinh ngạc: “Cậu ấy chết mất thôi!” Vậy mà tiếng khởi động súng ống bốn phía vẫn chưa vang lên, vì ánh mắt các binh sĩ đều nhất tề hướng về phía viên chỉ huy, nhưng hắn vẫn không hạ lệnh.   Viên chỉ huy im lặng trong giây lát rồi thong thả rời khỏi chỗ ngồi, bước đến gần cô gái đang đứng chắn trước bàn, nhẹ nhàng vỗ vào vai cô. Mặt hắn bình thản như mặt hồ yên ả, không hề nổi giận, thậm chí còn không buồn liếc nhìn cô gái to gan ngông cuồng kia lấy một cái. Dáng vẻ lơ đễnh hàm chứa ẩn ý khó diễn tả thành lời.   “Hôm qua, huấn luyện viên Quảng đã nói rất cặn kẽ rồi, tôi không muốn nhắc lại nữa. Bắt đầu từ bây giờ, các cô sẽ trở thành những gián điệp được bồi dưỡng chuyên nghiệp khóa đầu tiên. Sau này, các cô phải hết mình vì Tổ quốc, đó chính là nhiệm vụ suốt đời. Nếu ai không tuân thủ nội quy và có ý định chạy trốn thì sự trừng phạt dành cho các cô ngày hôm qua chính là một ví dụ xương máu.” Ngừng lại một lát, hắn chỉ vào nữ học viên đang đứng sau lưng, nói tiếp: “Trừ cô này ra, thời gian huấn luyện ngày hôm nay của mọi người đều kéo dài hơn thường lệ. Nếu hôm nay đối diện với các cô là kẻ địch thì các cô sẽ phải trả giá thê thảm bởi chính sự yếu đuối của mình. Là một nhân viên tình báo, đầu tiên, các cô phải có lòng dũng cảm hơn người gấp trăm, thậm chí gấp ngàn lần. Nhưng giờ đây, biết rõ tôi đang cố tình kéo dài thời gian mà các cô không hề có ý thức đối phó, thậm chí không ai dám cất lời hỏi. Cho nên sự trừng phạt này là để các cô ghi nhớ rằng, bất luận phải đối diện với nhiệm vụ khó khăn đến mức nào, vào lúc nào, ở nơi nào, các cô đều phải dốc sức chiến đấu đến cùng. Trong bài học đầu tiên, huấn luyện viên Quảng đã dạy những kiến thức cơ bản nhất về đánh cắp tín hiệu. Tôi không muốn thấy học viên nào trượt môn này. Ngoài ra, phía bên kia lưới thép là trại tập trung của học viên nam, nghiêm cấm học viên nữ bước chân sang đó! Tốt nhất đừng để tôi biết có người phạm luật. Ngay cả cô…” Cuối cùng hắn cũng nhớ đến thiếu nữ vừa mạo phạm mình. “Tuy cô khá can đảm nhưng khi nãy đã vi phạm nội quy nghiêm trọng nhất của tổ chức. Đó là phục tùng! Các cô bắt buộc phải phục tùng tuyệt đối mệnh lệnh của cấp trên. Đây là nguyên tắc bất di bất dịch của tất cả các gián điệp.”   Hắn xua tay, mấy tên lính lập tức lùa các cô gái vào gian nhà ngói gần đó chẳng khác gì người ta lùa vịt. Chỉ duy nhất thiếu nữ vừa mạo phạm hắn khi nãy là ngoại lệ, vì hắn còn có lời muốn nói riêng với cô. “Đứng đây đến hai giờ chiều, cô mới được tiếp tục tham gia huấn luyện cùng mọi người. Nếu không thể vượt qua khảo nghiệm này thì cô sẽ không bao giờ còn cơ hội đứng ở đây.”   Ý hắn rất rõ ràng, nếu cô không vượt qua thì chỉ còn đường chết, nhưng thiếu nữ nghe xong lại đột nhiên muốn cười, lẽ ra cô nên òa khóc mới phải chứ. Huấn luyện viên đã bỏ đi từ lúc nào, cô hoàn toàn không hay biết.   Giờ phút này, cô chỉ biết một điều duy nhất: Chờ chết!   Giờ ăn trưa, có học viên nữ lén mang nước cho cô gái bị phạt nhưng lại bị cảnh vệ tuần tra gần đó bắt gặp và đuổi thẳng cổ, thế là họ đành đứng đằng xa dõi nhìn. Mọi người đều không hiểu vì sao một cô gái yếu đuối lại có thể can đảm đến vậy, càng không thể hiểu nổi vì sao viên chỉ huy hà khắc là thế mà lại dễ dàng bỏ qua cho sự xấc xược của cô. Chỉ có Tăng Cửu Nhã luôn nhạy cảm và tinh tế hơn người là lờ mờ nhận thấy, dường như viên chỉ huy quen biết cô gái này, bởi khoảnh khắc cô đập vỡ chiếc chén, ánh mắt của viên chỉ huy như thể đồng tình với hành động đó.   Nhưng trên đời này làm gì có sự thù hận và nỗi căm hờn nào vô duyên vô cớ, oan có đầu nợ có chủ, mọi chuyện đều có nhân có quả. Hoặc giả cùng với sự trôi chảy của thời gian, chẳng ai ngờ lại gặp phải biến cố ngày hôm nay. Thời khắc đầu tiên mãi mãi là thời khắc đáng nhớ và để lại nhiều dư vị nhất.  ... Mời các bạn đón đọc Như Hoa Như Sương Lại Như Gió của tác giả Vương Thinh.
Hoa Hồng Giấy - Lâm Địch Nhi
Hoa Hồng Giấy là một trong những tác phẩm thành công nhất của nhà văn trẻ Lâm Địch Nhi. Mặc dù bộ tiểu thuyết hai tập này chưa chính thức xuất bản nhưng đã được đông đảo độc giả Trung Quốc khen ngợi và chào đón. Tại Việt Nam, Hoa hồng giấy được mong đợi như một tác phẩm có giá trị viết về đề tài tình yêu, hôn nhân. Hoa Hồng Giấy là câu chuyện xoay quanh cuộc hôn nhân của nữ y tá Bạch Nhạn thông minh, cá tính, mạnh mẽ với Khang Kiếm – vị trợ lý thị trưởng thành phố Tân Giang với tương lai rộng mở. Tuổi thơ của Bạch Nhạn không êm đềm, mẹ là nghệ sĩ và rất đa tình, phong lưu, thuở nhỏ gần như Bạch Nhạn không có bạn bè, chỉ có Thương Minh Thiên là cậu bạn hàng xóm chịu chơi với cô. Với Bạch Nhạn, Thương Minh Thiên là người yêu, người anh, người cha, người bạn, là hơi ấm, là niềm hy vọng, là tất cả ngày mai. Tuy nhiên, do rất có ác cảm với mẹ Bạch Nhạn nên mẹ Thương Minh Thiên đã không đồng ý cho anh yêu thương Bạch Nhạn. Dù không đến được với nhau, họ vẫn hứa hẹn là cả hai đều phải hạnh phúc. Trước khi chia tay, Thương Minh Thiên đã tặng Bạch Nhạn một bông hoa hồng giấy, đây là chỗ dựa tình cảm cho cô trong những năm tháng không êm đềm sau này. Trở thành y tá của Bệnh viện số 1 Tân Giang, Bạch Nhạn những tưởng rằng cuộc đời mình sẽ bước sang trang mới sau khi kết hôn với Khang Kiếm – trợ lý thị trưởng thành phố Tân Giang. Tuy nhiên, cô không thể ngờ rằng mình không hề được hưởng những giây phút ngọt ngào của cuộc sống lứa đôi bởi đây là cuộc hôn nhân được sắp đặt với một âm mưu đầy toan tính: Khang Kiếm lấy cô với mục đích trả thù cho mẹ mình bởi 24 năm về trước, mẹ Bạch Nhạn chính là người đã phá hoại hạnh phúc gia đình anh, vì quá tủi nhục, mẹ anh đã nhảy lầu tự vẫn nhưng không thành, để lại di chứng liệt nửa người, đồng thời cũng khiến Khang Kiếm thực sự không còn niềm tin vào hôn nhân. Sau khi trở thành vợ chồng trên danh nghĩa, Khang Kiếm ngày càng thấu hiểu và nể phục Bạch Nhạn vì sự thông minh, cá tính nhưng không kém phần dễ thương ở một người con gái từ nhỏ sống không có cha, luôn tự lập và rất biết giữ lửa cho gia đình. Tình yêu âm thầm nảy nở, nhưng đến khi Khang Kiếm biết được rằng anh đã không thể rời xa Bạch Nhạn thì cô đã chủ động đề nghị chia tay bởi không thể chấp nhận cuộc hôn nhân toan tính không xuất phát từ tình yêu đó. Tình yêu của Khang Kiếm và Bạch Nhạn sẽ đi đâu về đâu? Ai sẽ trả lại cho họ niềm tin về hôn nhân khi những bất hạnh của thời thơ ấu luôn đeo bám họ? Một chút ngược, một chút hài, một chút cay đắng, một chút ngọt ngào…. Tất cả đã tạo nên bộ truyện Hoa Hồng Giấy với các tình tiết hấp dẫn, lôi cuốn đan xen. Tác phẩm thực sự lôi cuốn người đọc bởi lối miêu tả chân thực, đi sâu vào nội tâm nhân vật. Tình yêu, tình bạn chân thành, những âm mưu, toan tính… trên chốn quan trường Trung Quốc khiến độc giả như được thưởng thức một bộ phim đầy kịch tính. Đọc Hoa hồng giấy, độc giả phát hiện ra rằng, tác phẩm chứa đựng những tình cảm và thông điệp rất đáng để chúng ta phải suy ngẫm: Cuộc sống luôn tiềm ẩn những rủi ro khó lường, chỉ những người phụ nữ khéo giữ lửa mới có thể mãi giữ cho tình yêu, hôn nhân ngọn lửa nồng nàn, mãnh liệt. *** Bạch Nhạn tự cảm thấy mình có thể được coi là một “thục nữ”. Về chiều cao, hơn 1m66 một chút, ở miền Nam cũng được coi là cao ráo; về cân nặng, 50kg là khá cân đối, mảnh mai như mĩ nữ. Dáng dấp mềm mại, cộng thêm đôi mắt to sáng lấp lánh và làn da trắng mịn, lại thêm hai cái lúm đồng tiền xinh xinh, mỗi lần mỉm miệng cười lại lộ ra đầy ý vị, một hình ảnh thục nữ hiện đại đầy sức sống. Nhưng, cô nàng thục nữ này khi bị ném vào Bệnh viện Nhân dân số Một Tân Giang, lại trở thành nhân vật bình bình trong mắt các thiên thần áo trắng mà thôi. Chẳng hiểu sao, Bệnh viện Nhân dân tuyển y tá hình như không phải tuyển người tài, mà là tuyển người đẹp, người sau xinh đẹp hơn người trước. Nhưng hôm nay, cô nàng bình bình Bạch Nhạn này lại là người đẹp nhất. Ai dám qua mặt cô dâu mới đây? Bạch Nhạn đứng trước gương xoa mặt, lắc hông, nhún vai một cách khoa trương, hờ hững vuốt mái tóc đã được tết thật khéo, vén chiếc khăn voan gài trên đầu, bất chợt mỉm cười rạng rỡ. Hồi còn học trường y tá, Bạch Nhạn từng đi dạo với Liễu Tinh mấy vòng quanh sân vận động, không hiểu sao lại nói tới chuyện sau này muốn lấy người như thế nào? Liễu Tinh nói dù lấy ai đi chăng nữa, thà lấy người già hơn chứ không lấy người ít tuổi hơn. Đàn ông ít tuổi hơn mình, có thể trao thân nhưng không thể gửi phận. Đẹp trai quá không tin cậy được, cũng không được lấy người quá giàu, nếu không không biết sẽ phải chia sẻ với bao nhiêu người phụ nữ khác! Bạch Nhạn liền cười nói, vậy có thể lấy một người có quyền không? Liễu Tinh lườm cô, người có quyền thế đều chọn đám môn đăng hộ đối, dù cậu có đánh nhau sứt đầu mẻ trán, cùng lắm cũng chỉ được làm người hầu cho người ta sai bảo mà thôi. Khi đó chỉ là nói đùa, Bạch Nhạn cho rằng chuyện đó mãi mãi chẳng bao giờ liên quan đến mình. Gia cảnh giàu có và sự nghiệp mĩ mãn là tấm gấm vóc dày, cái gọi là tình yêu chẳng qua chỉ là bông hoa tô điểm. Đối với một nhân viên y tá bình thường trong bệnh viện, một cô gái không biết cha mình là ai, điều cô ấy coi trọng không phải là hoa trên gấm, lấy được một viên chức nhà nước là đã có thể cười thầm rồi, những chuyện khác đều quá xa vời, không thực tế. Bạch Nhạn là một người thực tế. Không ngờ, cô không đánh nhau sứt đầu mẻ trán, lại có thể lấy được một “thanh niên quyền quý”. Tân Giang là một thành phố cấp tỉnh, chồng cô là trợ lý thị trưởng của thành phố này, tháng trước vừa tròn ba mươi tuổi, từ trên tỉnh xuống để đánh bóng tên tuổi, hiện được giao phụ trách việc xây dựng thành phố, tuổi trẻ tài cao, tiền đồ rộng mở. - Được rồi, đừng có giày vò trái tim tổn thương của bọn này nữa, biết là cô lấy chồng xịn, chim sẻ biến thành phượng hoàng rồi thưa phu nhân tỉnh trưởng tương lai. Đám y tá đứng chật kín căn phòng trang điểm, giận dỗi lườm nguýt Bạch Nhạn. Bạch Nhạn sợ làm hỏng lớp trang điểm, không dám thể hiện nhiều cảm xúc, nhếch nhếch khóe miệng, ngồi xuống. ... Mời các bạn đón đọc Hoa Hồng Giấy của tác giả Lâm Địch Nhi.