Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Đời Du Nữ

Saikaku Và Thế Gian Đa Tình "Con người là những hiện thân ma quái”, đó là nhận xét của Ihara Saikaku, văn hào Nhật Bản thế kỷ XVII. Đó không phải là một lời phê phán về đức lý mà chỉ miêu tả tài tình bản tính của con người bằng một mệnh đề ngắn gọn. Những hiện thân ma quái, ôi con người, đó là hữu thể khó nắm bắt nhất, khó định tính nhất. Đó là một sinh vật đa chiều. Nhận xét của Saikaku tình cờ phù hợp và như thể là cộng hưởng với lời thơ Hy Lạp trong khúc hợp xướng thứ nhất từ vở bi kịch Antigone của Sophocles: “Nhưng không gì vượt qua nổi con người Trong sự kỳ lạ của nó!” Chính bản thân Saikaku cũng là một hiện tượng lạ trong văn học Nhật, người có thể được so sánh với Rabelais của văn học Pháp về một tiếng cười chói lọi mà cả hai đã ném vào đời sống. CHÂN DUNG CỦA “VẦNG TRĂNG PHÙ THẾ” Ihara Saikaku (1641 – 1693) là người cùng thế hệ với thi hào Basho dù hai người ít có điểm chung nào về tâm hồn lẫn cuộc sống. Tuy nhiên, trong 26 năm sáng tác đầu tiên (Saikaku bắt đầu viết văn vào tuổi 14) ông chuyên tâm làm thơ, nhất là thơ haiku. Ông có tài làm thơ nhanh đến mức nổi danh là “Nimano” (Nhị Vạn Ông). Vì trong một cuộc thi thơ, Saikaku đã đọc hầu như liên tục hơn hai vạn bài haiku, chính xác là 23.500 bài, trong khoảng thời gian một ngày (đúng 24 giờ đồng hồ) vào năm 1684 trước ngôi đền Sumiyoshi ở Osaka. Đó là một kỷ lục thơ ca không thấy ai tìm cách vượt qua. Khả năng sáng tác thần tốc ấy không mấy thích hợp cho thơ trữ tình – hàng vạn bài haiku (hay haikai theo cách gọi thời đó) mà ông làm rồi ra sẽ không còn vương lại trong trí nhớ ai. Tuy vậy vào năm 1672 Saikaku cũng đã là nhân vật trung tâm của một nhóm nhà thơ tiên phong đi theo phái Danrin. Và tác phẩm đầu tiên của Saikaku được ấn hành nằm trong tập thơ haiku của nhóm này xuất hiện vào năm 1673. Cho dù sau này nổi tiếng là một tiểu thuyết gia lỗi lạc, Saikaku cũng dành cho thơ không ít thời gian. Tính đến cuối đời, ông xuất bản chừng khoảng 12 tập thơ và tác phẩm phê bình thơ. Nuôi ba đứa con, trong đó có một đứa con gái mù. Ông không tục huyền bao giờ và năm 1677, làm lễ thí phát, một cử chỉ khá thông thường của các nghệ sĩ thời đó khi muốn dành cuộc đời mình cho sáng tạo nghệ thuật hoặc đi tu. Năm năm sau, vào tuổi 40, ông đạt được thành công lớn khi quay ngòi bút sang văn xuôi với cuốn tiểu thuyết Người đàn ông đa tình (Koshoku ichidai otoko). Cuốn sách ấy mở đầu cho hàng loạt tác phẩm “Phù thế thảo tử” (Ukiyo zoshi) của ông, ảnh hưởng đến cả thời đại. Và Saikaku trở thành tiểu thuyết gia hàng đầu, linh hồn của thời Phục hưng Nhật Bản. Saikaku tuy không phải là người sáng tạo ra văn chương phù thế, tức “Phù thế thảo tử” nhưng ông đã đem lại cho nó một màu sắc huy hoàng, tựa như tranh khắc gỗ, vẽ lại cuộc sống đa tình của thế gian, kể cả những hiện thân ma quái của nó. Phù thế, ấy là Ukiyo, là cõi người ta. Uki là “ưu” (ưu sầu) nhưng cũng là “phù” (trôi nổi). Cuộc đời hẳn nhiên là phù ảo nhưng cuộc đời cũng là phiêu lãng. Phiêu lãng là sống. Là đi. Là yêu. Là ôm ấp trần gian. Là mộng. Là bay đi theo hương. Là phong ba. Là cát bụi. Là không chết trong khi sống. Là cười cho cả tiếng. Là khóc cho khô lệ. Là một hiện thân tràn đầy của từng khoảnh khắc. Văn chương phù thế, mà Saikaku là người dẫn đầu, là văn chương của những ngọn sóng náo nức, mãnh liệt, lúy túy, nén mình về phía trước mà quay lưng lại với những thần linh xưa cũ. Sống là sóng, là nổi sóng, là thay đổi, là trôi, là dâng tràn. Và con người đô thị, những thị dân Edo chợt khám phá ra tiếng nói của chính mình nơi Saikaku. Khác với võ sĩ đạo, các thị dân ấy đã có con đường của riêng mình gọi là Chonindo (Đinh nhân đạo). Các nhân vật của Saikaku, cả nam lẫn nữ, đều phiêu lãng trên con đường ấy, cuồng nhiệt và liều lĩnh, ngây thơ và sành sõi, đa tình và tuyệt vọng, thường vấp phải sai lầm nhưng tất cả đều không sợ sống. Sau đó ít năm, Saikaku thử bút trong lãnh vực sân khấu, viết kịch bản cho múa rối (Joruri). Cũng như trong thơ, ông không đọ nổi với Basho thì trong sân khấu, ông chẳng bì được với Chikamatsu. Vở kịch ông soạn vào năm 1685 chỉ là một thất bại. Ngoài ra ông cũng viết một số bài phê bình về kịch nghệ Kabuki. Và với năng lực tài hoa của mình, Saikaku còn đi vào hội họa, vẽ minh họa cho một số tập thơ và tiểu thuyết của chính ông. Các minh họa phù thế thảo tử của ông được yêu thích và nhiều nhà phê bình đánh giá khá cao. Chưa hết, Saikaku còn là một nhà thư pháp có tiếng. Do thành công của cuốn truyện đầu tay, Saikaku tiếp tục viết tiểu thuyết. Từ đó, đến cuối đời, cứ trung bình mỗi năm ông cho ra hai tác phẩm. Đặc biệt, vào năm 1688 sức sáng tạo của ông lên đến tuyệt đỉnh, hoàn thành tất cả 5 tác phẩm dài. Như vậy, viết tiểu thuyết trong khoảng 10 năm cuối đời, ông đã có không dưới 25 bộ sách. Saikaku mất vào tuổi 51. Trước đó ông soạn bài haiku từ biệt thế gian: “Vầng trăng phù thế Hai năm dài tôi đã Dõi đôi mắt nhìn theo.” Di cốt tro tàn của Ihara Saikaku được chôn cất trong chùa Seigan ở Osaka. Saikaku theo sự mô tả của thời ấy có một mái đầu thanh tú và lãng mạn, một dáng dấp trẻ trung. Chân dung ông do nhà thơ Haga Issho đương thời vẽ cho thấy một con người có vóc dáng nhỏ bé đầu cạo trọc, ngồi trầm tư trên sàn với tấm áo choàng truyền thống, đôi tai mở lớn như đang chăm chú nghe, đôi mắt đang nhìn chăm chú một điều gì đó, đôi bàn tay đặt lên nhau trên đầu gối thì rất nhỏ nhưng gân guốc. Toàn thể chân dung ấy toát lên một tính cách mãnh liệt, tràn trề sinh lực, một cái nhìn sắc sảo tinh anh, một hài hước sành đời và một lòng bao dung đầy hiểu biết. Đó là chân dung của một vầng trăng trầm lặng nhưng nồng nàn. Sự trộn lẫn giữa bóng tối và ánh sáng. CHỦ ĐỀ ĐA TÌNH Tiểu thuyết của Saikaku có thể chia làm hai đề tài lớn: Sắc dục và tiền tài. Trước hết là các tác phẩm về sắc tình, gọi là Koshokubon (Hiếu sắc bản). Thứ hai là các tác phẩm về đời sống thực tiễn hàng ngày của thị dân gọi là Choninmono (Đinh nhân vật) hầu như lúc nào cũng liên quan đến tiền tài. Tiểu thuyết những năm đầu thường tập trung vào đề tài sắc dục. Càng về sau Saikaku càng chú ý đến đời sống kinh tế của thị dân. Đa tình, hay “hiếu sắc”, là chủ đề đặc biệt đã làm nên danh tiếng của Saikaku và cũng là yếu tố từng làm cho người ta loại trừ ông trong một thời gian dài. Những tác phẩm hiếu sắc – gọi như thế vì chữ Koshoku (hiếu sắc) được Saikaku đưa vào nhan đề nhiều tiểu thuyết ban đầu của ông: ▪ Người đàn ông đa tình (Koshoku ichidai otoko: Hiếu sắc nhất đại nam, 1682) ▪ Người đàn bà đa tình/ Đời du nữ (Koshoku ichidai onna: Hiếu sắc nhất đại nữ, 1686) ▪ Năm người đàn bà đa tình (Koshoku gonin onna: Hiếu sắc ngũ nhân nữ, 1686) Và ngay cả những tác phẩm mà nhan đề không có chữ “Koshoku” thì trong thời kì đầu ấy vẫn xoay quanh đề tài sắc tình. “Koshoku” ám chỉ tình yêu lẫn sắc dục trong mọi phương diện của nó, có khi bao gồm cả những mối quan hệ yêu đương đồng tính – Các nhân vật ấy thường đa tình đến cực điểm, cả nam lẫn nữ. Hiếu sắc có thể là lần lượt có nhiều người tình khác nhau trong cuộc đời. Nhưng hiếu sắc cũng có thể là chung tình đến cực điểm, có thể cùng nhau chết (tự sát đôi) để bảo vệ tình yêu. Hiếu sắc có thể là nỗi đam mê với trần gian muôn màu, niềm vui sống (Joie de vivre) lúy túy trào dâng. Thế gian xuất hiện trước mắt Saikaku là một thế gian đa tình. Hay trong ông là cả thế gian ấy, là cả người đàn ông, là cả người đàn bà. Con người trở thành nhan sắc của chính cuộc đời chứ không phải chỉ có vẻ đẹp của hoa đào, hoa mơ, hay trăng, nước. Ngắm hoa ư? Được. Ngắm trăng ư? Được. Nhưng con người, đó chính là hoa, là trăng của thời đại mới. Ngắm đi. Nâng niu đi. Ôm ấp đi. Phố xá bỗng nhiên trở thành những bài thơ mới và con người trở thành những bức tranh mới. Một truyện ngắn của Saikaku bắt đầu như thế này: “Tôi chán những đám mây hoa đào đến độ xa lánh kinh đô suốt cả mùa xuân”. Xưa nay, với người Nhật chẳng có gì đẹp bằng hoa anh đào. Thế mà ở đây, chẳng những nó mất hết vẻ quyến rũ mà còn gây buồn phiền khó chịu. Không phải Saikaku tấn công vào hoa đào và thiên nhiên. Nhưng ông thấy rõ thời đại của “hoa” đang nhường lại ngôi vị ưu tiên cho thời đại của “người” với tất cả cái đẹp và cái xấu của nó. Sau chiến tranh, con người đang tận hưởng tự do và những lạc thú mới. Họ trở nên phóng đãng, lao vào sắc dục như những con thiêu thân. Và cái gì quá độ mà chẳng có nguy cơ lố bịch. Saikaku thấy rõ thời đại mới đã đánh mất các cảm thức tinh tế của ngày xưa, thấy rõ sự dung tục đang lan tràn trong lối sống thị dân. “Người ta đến rừng mơ ở Kitano hay viếng hoa tử đằng ở Otani nhưng không phải để ngắm hoa mà để vò xé nó. Người ta nhìn làn khói hùng vĩ tuôn trào từ đỉnh Toribe để chỉ thấy nó không khác nào khói ống điếu!” Trích đoạn trên nằm trong Người đàn ông đa tình. Đó là câu chuyện về cuộc đời phóng đãng của một chàng trai tên là Yonosuke, có nghĩa là “con người của thế gian”. Đứa con trần thế ấy có mặt trong tất cả các chương sách với những phiêu lưu tình ái. Nó theo đúng số chương sách của Truyện Genji do nữ sĩ Murasaki viết từ đầu thế kỷ XI dù nó là một cuốn tiểu thuyết ngắn chứ không phải một tác phẩm trường thiên như kiệt tác cổ điển kia. Và khác với Truyện Genji, nó thuộc vào một thời đại mà người ta bộc lộ nhục cảm một cách táo bạo. Nhục cảm koshoku đã thay thế cho niềm bi cảm aware thời cổ điển. Đúng ra, cái gọi là tình ái ở đây chỉ là những cuộc ăn chơi phóng đãng qua các thành phố Edo, Osaka, Kyoto… và cái đó gọi là “tự do”: “Hơn bất kỳ điều gì khác trên đời, Yonoseko yêu tự do”. Như thế, Yonoseko là một mẫu người dục tính, khác với Hoàng tử Genji là con người lãng mạn. Con người lãng mạn đi tìm cái đẹp, cứu vớt cái đẹp và sáng tạo cái đẹp. Cỏ hoa, bóng trăng, nhan sắc và tâm hồn được tái tạo và huyễn hóa. Con người dục tính thuộc về thế gian này, khoảnh khắc này, nhục thể này. Nó tìm kiếm hoan lạc khắp nơi. Nó lấy thực làm mộng, nó không vỡ mộng nhưng lại làm vỡ thực tại với dục vọng của mình. Và khi con người dục tính làm “tiên tri” thì nó chỉ có thể là tiên tri giả. Yonoseko từng đóng vai một nhà tiên tri thần đạo mà hát to trên đường rằng “ngọn gió thiêng sẽ thổi và tàn sát tất cả các cô gái nào ở tuổi mười bảy đôi mươi mà vẫn còn trinh trắng”! Vậy mà Người đàn ông đa tình vẫn còn chút ít màu sắc lãng mạn nếu đem so sánh với tiểu thuyết viết sau đó bốn năm là Người đàn bà đa tình, tức Đời du nữ. Nhân vật trung tâm lần này là một du nữ và đây là câu chuyện của thân xác nàng. Đó là một thân xác liên kết mọi biến cố trong đời nàng và vì vậy trở nên một thân xác “có tính cách”. Nàng là nhân vật tiểu thuyết được tạo dựng sinh động nhất của Saikaku, một chân dung mang nhiều màu sắc hiện thực tâm lý nhất của văn học Nhật Bản đương thời. Các chương của tác phẩm kể theo ngôi thứ nhất trong truyền thống “Sám hối vật ngữ” (Zange monogatari) tức loại truyện tự thú, tự bạch. Tên thật của nhân vật không hề được nêu lên. Xuất thân từ một gia đình tử tế, nàng làm thị nữ cho một phu nhân ở triều đình. Nhưng sau đó bị đuổi đi vì tội vụng trộm tình ái lúc mới 12 tuổi. Không bao lâu, gia đình nàng sa sút, nàng bị bán vào “thành phố không đêm” Shimabara ở Kyoto. Những thành phố không đêm (Fujajo: bất dạ thành) là các khu vực vui chơi thời ấy. Vừa là chốn ăn chơi, vừa là trung tâm của đời sống xã hội nghệ thuật. Đó là các khu phố Yoshiwara ở Edo, Shimabara ở Kyoto và Shinmachi ở Osaka. Những khu phố ấy bao gồm các thanh lâu, nhà tắm, lữ quán, sân khấu… chứa đựng đông đảo các du nữ, vũ nữ, vai hề, diễn viên cùng với những người hầu, phục vụ và buôn bán. Chính các thị tứ của lạc thú ấy đóng một vai trò quan trọng làm nên văn hóa thời Tokugawa (1600 – 1868). Bởi vì là nguồn đề tài bất tận cho nhà soạn kịch, tiểu thuyết gia, họa sĩ và cả thơ. Nhân vật chính của các thành phố không đêm là du nữ (Yujo: gái làng chơi, các ả đào). Họ đàn hay, múa giỏi và nghệ thuật ứng xử, trò chuyện khéo léo… Những thị tứ như vậy được gọi là Yukaku (du quách). Shimabara chính là một Yukaku, ở đó bắt đầu cuộc đời lưu lạc khắp xứ của người đàn bà đa tình. Nàng lần lượt là du nữ, là tình nhân của một nhà sư, là thầy dạy viết thư, hầu phòng, hầu gái, ca nữ, gái nhà tắm, trà thất và khi xuống tận đáy, làm cả gái điếm đường. Có một số yếu tố khách quan từ hoàn cảnh gia đình và xã hội nhưng vẫn không mạnh bằng bản chất “Koshoku” (hiếu sắc) ở nàng. Nàng không hề là một nhân vật lãng mạn. Nàng đến với đàn ông bằng thân xác chứ không bằng tình yêu và giấc mơ. Nàng tống khứ cả tôn giáo ra khỏi ngày lễ của nó, ra khỏi tâm hồn một sư già đang mặc tăng bào, cầm kinh khí tượng A di đà. Có lúc nàng hóa thành lang thang trên đường và hát theo vũ khúc xưa: “Ta cần một người đàn ông! Ta cần một người đàn ông!”. Về già, khi không còn có thể tìm thấy lạc thú nào nữa, đứng trước dãy tượng Ngũ Bách La Hán ở chùa Đại Vân nàng vẫn đầy ắp trong tâm cuộc sống hoan lạc cũ. “Khi đứng yên lặng ngắm nhìn năm trăm vị Phật này, Tôi cảm thấy rằng từng vị một gợi cho tôi nhớ đến mỗi người đàn ông mà tôi đã từng giao hoan trong quá khứ.” Ngay cả Phật cũng không thoát khỏi sự cảm nhận của nàng bằng thân xác là đàn ông, là nam và nàng là người nữ, dường như đó là điều nàng quan tâm trong suốt cuộc đời. Về cuộc đời, nàng ngỡ rằng mình đã thoát khỏi “những đám mây ảo vọng của chính mình”. Nàng lầm. Người đàn bà đa tình là nàng, là du nữ trong bản chất, là cư dân vĩnh viễn của những thành phố không đêm. CON ĐƯỜNG CỦA THỊ DÂN Đề tài thứ hai mà tiểu thuyết của Saikaku thường khai thác là tiền tài. Biết sử dụng tiền tài là một trong những yếu tố của Chonindo (Đinh nhân đạo). Những câu chuyện về thị dân và tiền tài thuộc về chủ đề Choninmono (Đinh nhân vật) mà Saikaku bắt đầu với bộ Kho tàng vĩnh cửu (Nippon Eitaigura: Nhật Bản vĩnh đại tàng, 1688). Đó là một tập sách gồm 30 truyện diễn tả các phương cách kiếm tiền và tiêu phí nó của thị dân. Cuốn sách được xem là bộ cẩm nang làm giàu và vì thế đã trở thành kinh thánh của thế kỷ XVIII. Giá trị của Kho tàng vĩnh cửu chính là bức tranh hiện thực về thế giới thị dân dưới ảnh hưởng của tiền tài. Saikaku có lẽ là tác giả đầu tiên ở Nhật đề cập đến đời sống kinh tế một cách cụ thể, linh hoạt và đầy đủ đến như vậy. Saikaku cũng là nhà văn đầu tiên vạch ra đường lối sống của thị dân, có thể gọi là Chonindo (Đinh nhân đạo), khác với tính cách cứng nhắc của võ sĩ đạo. Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là ông đồng tình với việc làm giàu bằng mọi giá. “Những cách làm tiền bỉ ổi” bị ông vạch ra trong Kho tàng vĩnh cửu với lời kết luận như sau: “Chỉ người nào mưu sinh bằng những phương tiện đàng hoàng mới đáng gọi là người. Đời sống của con người có lẽ chỉ là giấc mơ, nhưng dù chỉ kéo dài độ năm mươi năm thì chọn một công việc tử tế trong thế gian này hẳn là cũng tìm được thôi”. Ảnh hưởng của tiền tài trong đời sống thị dân còn có thể tìm thấy trong nhiều tác phẩm khác của Saikaku, đáng kể hơn cả là cuốn sách ấn hành vào khoảng cuối đời, mang tên Nợ nần thế gian (Seken Munesanyo, 1692). Đây cũng là tập truyện ngắn. Những câu chuyện xoay quanh ngày cuối năm, thời điểm phải lo thanh toán mọi nợ nần. Đời sống tối tăm đầy lo buồn của những thị dân hiện lên trên các trang sách này khác hẳn với đời sống xa hoa của những nhân vật mà Saikaku phác họa trong thời kỳ đầu. Không phải là những cá nhân đào hoa mà là những tập thể lầm than. Cũng không còn vấn đề làm giàu như trong Kho tàng vĩnh cửu nữa mà chỉ còn là vấn đề trả nợ trong địa ngục năm tàn. “Mùa cuối năm đầy những chuyện mà người đứng ngoài cũng thấy nát lòng!”. Ở đây hầu hết các nhân vật không có tên mà chỉ có những danh từ chung để chỉ các quan hệ xã hội: ông chủ, bà chủ, người thâu tiền, thư ký, người nghèo, người vợ, người con… Ngoài hai chủ đề trên, Saikaku còn viết các tạp thoại bao gồm những truyện truyền kỳ, truyện võ đạo và cả truyện trinh thám. Nổi bật trong loại này là Truyện các xứ (Shokoku banashi, 1685). Qua Truyện các xứ, Saikaku muốn thám hiểm “cuộc đời trong tất cả chiều rộng của nó”. Nó gọi ta nhớ đến Truyện mười ngày của Boccaccio vào thời Phục hưng ở Ý. Vẻ đẹp và thói xấu của con người trong các tác phẩm ấy đều có vẻ lý thú. Đó chính là hình ảnh con người như “hiện thân ma quái”. Đó là con người trong một thế gian có muôn màu kỳ diệu, có hoan lạc, có đau khổ, có bất trắc, có bình an… nghĩa là một thế gian đa sự, đa tình. Cái hiện thực căng đầy ở Saikaku thường đi đôi với sự trào lộng. Như chính cuộc đời, ngay cả trong những cảnh bi đát, Saikaku vẫn để lóe lên tia sáng nghịch thường. Theo Hibbett đó là “nghệ thuật đan xen ánh sáng và bóng tối” của Saikaku và cho rằng: “Bằng cách trộn lẫn trào tiếu với trang nghiêm, Saikaku đã sáng tạo ra một phong cách hiện thực châm biếm đầy chất thơ để có thể miêu tả cả phương diện vui thú lẫn buồn phiền của cõi phù thế”. Tính chất hiện đại của Saikaku đã làm dậy lên một phong trào khôi phục ông vào cuối thế kỷ XIX sau khi ông bị lãng quên gần hai thế kỷ. Người ta chợt nhận ra rằng, hóa ra ngay từ thế kỷ XVII, văn học Nhật đã biết đến một chủ nghĩa hiện thực tràn trề sự sống. Với Saikaku, “những con người phù thế khám phá ra rằng các câu chuyện kể về những rồ dại và mê cuồng của họ cũng hứng thú như bất kỳ truyện kể nào nhập từ Trung Quốc sang hay của ngày xưa truyền lại. Gái hồ ly, võ sĩ và các tiểu thư vẫn còn là thời thượng văn chương đấy nhưng đã có vẻ sáo mòn, khác với các nhân vật phù thế như chàng tuổi trẻ phóng đãng, như các du nữ tài sắc quyến rũ hoặc người vợ bướng bỉnh ngang tàng” (Hibbett, The Floating in Japanese Fiction, Tokyo 1992). Những gì Saikaku sáng tạo vào cuối thế kỷ XVII giữa một xứ Phù Tang đóng kín đến nay vẫn còn tràn đầy một niềm vui sống say nồng. Con người thời đại, cho dù ở xa Nhật Bản, vẫn tìm thấy hình bóng mình trong các tác phẩm của Saikaku, cả vẻ đẹp lẫn thói xấu, cả sắc lẫn tình, cả chơi đùa và bán buôn, cả trang trọng và khôi hài. Và nhất là đọc ông, ta chợt nhận ra thế gian quanh ta đa tình biết mấy! NHẬT CHIÊU *** Thời đại Edo (1603 – 1867) dưới sự lãnh đạo của Mạc phủ Tokugawa kéo dài 264 năm có thể xem là một trong những thời kỳ êm đềm nhất trong lịch sử Nhật Bản. Với chính sách bế quan tỏa cảng, người Nhật dựa vào nội lực của chính mình để phát huy đặc tính văn hóa trên tất cả lĩnh vực từ cá tính dân tộc, tay nghề, mỹ thuật… Giai cấp samurai được khuyến khích coi trọng văn hơn võ; giai cấp thương gia ngày càng trở nên giàu có. Thêm vào đó nhờ vào sự phổ cập các trường tư thục, trường dạy trong chùa (terakoya 寺子屋) và kỹ thuật in ấn phát triển, sách in bằng bản khắc gỗ ra đời nên dân thường có điều kiện tiếp xúc với văn chương. Văn học được đại chúng hóa và văn hóa trở thành văn hóa của thị dân (Chonin bunka 町人文化). Sinh vào đầu thời Edo, Ihara Saikaku (Tỉnh Nguyên Tây Hạc 井原西鶴) (1642 – 1693) là nhà thơ haiku và tác gia tiêu biểu cho dòng tiểu thuyết “phù thế thảo tử”. Phần lớn cuộc đời ông viết về cuộc sống thị dân Edo với những mối quan tâm về tiền bạc và sắc tình. Với khả năng quan sát nhạy bén và tài năng đa dạng, Saikaku đã khắc họa tinh tế bản chất con người trong một xã hội của kim tiền và sắc dục. Những tác phẩm của ông vẫn còn có giá trị cho đến ngày hôm nay vì cho dù có văn minh đến đâu nhưng tâm lý con người ngàn năm nay vẫn không hề thay đổi. Tác phẩm tiêu biểu nhất của ông là “Năm người đàn bà si tình” (Hiếu sắc ngũ nhân nữ 好色五人女). Ueda Akinari (Thượng Điền Thu Thành 上田秋成) (1734 – 1809) vốn là con hoang của một kỹ nữ, sau được một thương nhân nhận nuôi để nối nghiệp nhưng cuối cùng lại chuyển sang nghề y. Ueda có niềm tin sâu sắc về những truyện huyền bí. “Vũ nguyệt vật ngữ” (雨月物語 Truyện kể trong mưa và trăng) đúng như tên gọi được viết xong vào đêm mưa tạnh trăng mờ năm 1768. Tuy viết về chuyện yêu ma quỷ quái nhưng lại ẩn chứa rất nhiều bài học về thế thái nhân tình. Hai tác phẩm tiêu biểu “Năm người đàn bà si tình” và “Vũ nguyệt vật ngữ” đặt song song và tương chiếu với nhau giúp chúng ta thấy được cuộc sống và quan niệm nhân sinh của người dân Nhật Bản thời Edo một cáchsống động và chân thực và từ đó có thể rút ra bài học cho chính mình trong cuộc đời hôm nay. Đặc biệt là lời cảnh tỉnh về sắc dục và ái tình. Từ xưa đến nay đã có biết bao nhiêu tấn tuồng đời diễn ra với mùi vị của kim tiền. Chính tiền bạc và sắc dục đã biến con người trở thành yêu ma, yêu ma vì tình mà trả thù người, người và yêu ma lẫn vào nhau, chung sống với nhau. Như xà tinh trong truyện “Con rắn tà dâm” vì tình mà uổng phí công tu luyện ngàn năm, nhà sư trong truyện “Chiếc khăn trùm đầu màu xanh” của “Vũ nguyệt vật ngữ” vì tình yêu với chú tiểu mà biến thành một con yêu quái. Chính Ueda Akinari cũng thừa nhận: “Trên núi ái tình mà bản thân Khổng Tử cũng trượt ngã, người đời dễ quên đi nghĩa vụ của mình và cả bản thân mình nữa”[1]. Còn truyện “Năm người đàn bà si tình” thì kết thúc hầu hết là bi thương, nhân vật chính không chết thì cũng đi tu. Ái tình đã biến thành nghiệp chướng. Cả hai tác phẩm này đều đã có bản dịch tiếng Việt dù không đầy đủ. “Năm người đàn bà si tình” của Ihara Saikaku được Phạm Thị Nguyệt dịch, Nhà xuất bản Tiền Giang ấn hành năm 1988. Còn “Vũ nguyệt vật ngữ” được Nguyễn Trọng Định dịch với tên “Hẹn mùa hoa cúc” do Nhà xuất bản Kim Đồng in năm 2000. Những trích dẫn trong bài của chúng tôi là lấy từ hai bản dịch này. ... Mời các bạn đón đọc Đời Du Nữ của tác giả Ihara Saikaku.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Chờ Em Đến San Francisco
Truyện viết về Sài Gòn những năm 1980, qua suy nghĩ, qua hồi ức của một nhân vật nay đã là một phụ nữ trưởng thành. Truyện cũng xen vào những bối cảnh rất hiện đại ở các quốc gia châu Âu và Mỹ. Các địa danh như Chicago và San Francisco cũng được nhắc đến nhiều trong truyện. Đọc "Chờ em đến San Francisco", bạn đọc sẽ một lần nữa, được trở lại với Sài Gòn xưa, với những con người xưa và những tình cảm thiêng liêng một khi đã bước vào thì rất khó dể thoát ra...Một kết thúc mở cho cuộc tình giữa một cô gái với 2 chàng trai, cô sẽ lựa chọn ai?... "Một cô gái nuôi dưỡng tình cảm si mê của mình suốt hai mươi năm trời, tưởng không thể gặp lại người trong mộng. Nhưng một ngày, người tình thời thơ ấu đột ngột trở lại. Cô sẽ làm gì để giữ được tình yêu cũ trong khi tim cô cũng đang rối bời vì một người đàn ông khác vừa xuất hiện. Những chuyến bay, những khung cảnh lãng mạn của Paris, Chicago... và đặc biệt là khung cảnh Sài Gòn của hai mươi năm trước bồng bềnh hiện ra, xen giữa câu chuyện tình nóng bỏng." *** Review Nguyễn Ngọc Ánh Bạn có tin vào duyên số không? Những cuộc gặp gỡ, những mối tình, những kỷ niệm xen lẫn nụ cười và nước mắt,… cùng tất cả những thứ mà bạn đã nếm trải trên cuộc đời này, chúng đều là duyên số. Tôi đã nghe ở đâu đó nói rằng “Kiếp trước phải quay đầu nhìn nhau 500 lần, kiếp này mới có duyên gặp gỡ hay ở cạnh nhau”. Và tôi tin vào duyên số mà ông trời đã sắp đặt. Tôi tin một ngày nào đó, chúng ta – những người yêu nhau, dù có cách xa hàng nghìn cây số rồi cũng sẽ trở về bên nhau. Có lẽ, Dương Thụy cũng vậy khi xây dựng tình yêu của nhân vật An và Bình trong cuốn sách “Chờ em đến San Francisco”. Dương Thụy đã nhắc trong Lời nói đầu rằng “Cuốn sách này không dành cho những bạn đọc tuổi teen hay những bạn trẻ dưới ba mươi tuổi” và tôi cũng không phải đối tượng của cuốn sách này. Thế nhưng, tôi vẫn khuyên các bạn nên đọc, cho cái tuổi trẻ “thanh xuân” đang tràn ngập, cho cái thời áo trắng ngây ngô nhưng khao khát tình yêu. Cuốn sách là một câu chuyện nhẹ nhàng và lãng mạn như nước Pháp, pha chút bồng bột của tuổi trẻ, nhưng vẫn rất đáng yêu và chân thành. Mạch kể câu chuyện đan xen giữa những ký ức trong quá khứ và hiện tại qua suy nghĩ cùng hồi ức của nhân vật nữ chính nay đã là một phụ nữ trưởng thành. Đọc “Chờ em đến San Francisco”, bạn sẽ được sống lại thời bao cấp ở Sài Gòn vào những năm 80 của thế kỷ trước, khi cuộc sống còn nhiều thiếu thốn nhưng tình người thì vô cùng bao la. Dưới ngòi bút của Dương Thụy, một Sài Gòn rất khác, một Sài Gòn hào hoa, không quá nhộn nhịp mà gần gũi hơn, Sài Gòn những ngày nắng và trái tim của một cô gái với những rung động đầu đời nhưng cuối cùng cũng có một kết thúc tốt đẹp. Các ký sự về hành trình châu Âu, châu Á không những cung cấp kiến thức về con người, văn hóa, lịch sử của nơi đến mà còn đan xen những cảm nhận rất riêng, rất thật, rất đặc biệt dưới con mắt của nhà văn. Tôi đã đọc lại cuốn sách rất nhiều lần, tôi không nhớ chính xác mình đã đọc nó bao nhiêu lần khi tôi được tặng nữa. Nó thực sự hay. Cũng như những câu chuyện trước của Dương Thụy, các nhân vật trong câu chuyện này cũng có những chức vụ, địa vị khá cao trong xã hội. Ở hiện tại, An là một nhân viên của công ty dược phẩm nổi tiếng, đi đây đi đó khắp nơi như cơm bữa. Ngoài ra, sự xuất hiện của hai chàng trai là John – một doanh nhân ấm áp và lịch lãm, tự tay xây dựng doanh nghiệp của riêng mình và Bình – mối tình đầu ngây thơ của An, anh làm ở Apple với một vị trí mà “không có người để cho phép anh nghỉ” – một vị trí khá cao theo suy nghĩ của tôi, cả hai chàng trai đều đã để lại trong tôi những cảm xúc khó có thể diễn tả xuyên suốt câu chuyện. Trong chuyến đi công tác của mình, An tình cờ quen biết với chàng trai độc thân tên John trên máy bay, giữa họ nảy sinh những rung động sau vài lần gặp gỡ ở Chicago, nhưng khi nhận ra những rung động đó, An bắt đầu băn khoăn, cô chưa sẵn sàng cho một tình yêu mới. Trong quá khứ, An là một cô nữ sinh khiến biết bao thằng con trai trong xóm “thèm” với vẻ ngoài non trẻ của thiếu nữ 18 của mình, nhưng người duy nhất cô trao tình cảm là Bình – mối tình đầu của cô. Cái cảm giác nóng rẫy khi ngồi sau chiếc xe Dream của Bình trước khi anh xuất ngoại đó mãi là phút giây ngất ngây nhất đã làm cô không thể quên trong suốt những ngày tháng sau này. Duyên số đưa đẩy, An và Bình gặp lại nhau vào mùa thu Paris với những cơn gió rét ngọn, tình cảm giữa họ năm ấy vẫn còn đó, những lần cùng nhau học tiếng pháp, thu âm những bài hát tiếng pháp lãng mạn như vừa mới xảy ra. Bình gắn với tuổi thơ của An, gắn với những hồi ức về một thời khốn khó nhưng luôn tràn ngập niềm vui. Bình là Sài Gòn trong An, và quan trọng nhất, Bình là…mối tình đầu. Mối tình đầu chỉ khiến ta thôi nhớ, chứ chẳng thể nào khiến ta mãi mãi quên. An cũng vậy. Sau một khoảng thời gian quá dài, tưởng chừng như bóng hình Bình đã phai mờ trong kí ức cô, nhưng không, anh vẫn luôn ở đấy, ở một góc sâu thẳm trong trái tim của cô gái Sài Gòn. Thật may khi cả hai đều vì những bấp bênh của cuộc sống mà chưa kết hôn. Kết thúc câu chuyện, giữa một chàng trai người Mỹ lịch lãm vừa quen như John và mối tình đầu không thể quên là Bình, An buộc phải đưa ra chọn lựa cho chính mình. Và cô đã chọn Bình. Truyện không chỉ nói về tình yêu, mà còn về những con người xóm Tân Định, cuộc sống thời bao cấp, chị Hương qua đèo, các anh “cu”, và “non-cu”,… Tôi chỉ tiếc rằng mình không sinh ra ở thời ấy để có thể cảm nhận hết những gì Dương Thụy đã viết. Nhưng khi đọc nó và nghiền ngẫm, tôi vẫn có thể tưởng tượng ra một rạp phim tồi tàn cũ kỹ mang cái tên Văn Hoa đầy ắp những kỷ niệm đẹp giữa các nhân vật, có thể tưởng tượng ra một xóm nghèo như vô số những xóm nghèo bây giờ nhưng đầy ắp tình người. Thế nhưng tôi không làm sao hiểu cảm giác bị rệp cắn là thế nào, cũng không làm sao hiểu những thái độ kỳ thị nhau chỉ vì chế độ chính trị ở thời xưa. Với lối viết văn nhẹ nhàng mà giản dị, Dương Thụy đã xây dựng tính cách nhân vật nữ chính mà tôi thực sự yêu thích. Thông qua câu chuyện của nhân vật chính, nó cho ta bài học về tự đối mặt với chính bản thân mình, đối mặt với những cảm xúc sâu thẳm nhất trong tâm hồn chúng ta để có thể đưa ra sự lựa chọn không phải đúng đắn nhất mà là khiến chúng ta hạnh phúc, vui vẻ nhất một cách thực sự từ trong trái tim. Và tôi cũng đã thực sự bị quyến rũ bởi những bức tranh được vẽ ra về những chuyến bay, những khung cảnh lãng mạn của Paris, Chicago… và đặc biệt là khung cảnh Sài Gòn của mấy mươi năm trước bồng bềnh hiện ra, xen giữa câu chuyện tình nóng bỏng. Thế nhưng có lẽ vì câu chuyện theo mô típ cũ trong những cuốn sách trước đây mà tôi từng đọc của Dương Thụy nên với tôi, nó vẫn chưa thực sự đặc sắc, cùng với những sự khó hiểu trong một vài chi tiết của câu chuyện mà cô ấy đã viết, nếu có sự sáng tạo hơn nữa trong cách sáng tác thì cuốn sách này của Dương Thụy sẽ được tôi đánh giá cao hơn. Tuy nhiên với tôi, nó vẫn là cuốn sách mà tôi thực sự yêu thích. Và tôi nghĩ rằng bạn cũng sẽ cảm nhận được như thế khi bạn đọc được nó. Hãy đọc và cùng tôi cảm nhận. Mời các bạn đón đọc Chờ Em Đến San Francisco của tác giả Dương Thụy.
Bù Khú Tiên Sinh
Nếu như tự truyện LẠC ĐƯỜNG kể lại hành trình của một trí thức trẻ lên rừng theo Việt cộng để rồi vỡ mộng khi biết minh lạc đường, thì BÙ KHÚ TIÊN SINH là cuộc chia tay đầy bi kịch của gã Việt cộng ấy với cái guồng máy quái đản mà hắn từng tham dự. Sau ngày 30/4/75 anh ta ở Rừng về nhưng không muốn chen chân vào chốn quan trường mà trở về với quần chúng, sống chung với những người cùng khổ trong xã hội. Đây là một hình thức phản kháng của người trí thức. Sư thức tỉnh của hắn đã phải trả giá bằng chính mạng sống của mình. TỰA KHÔNG CHỜ NGÀY MAI Năm 1949 Samuel Beckett viết vở kịch nổi tiếng “En Attendant Godot” với những nhân vật cứ loay hoay làm những việc vô nghĩa trong khi chờ Godot đến để cứu rỗi, để đổi thay. Nhưng Godot đã không bao giờ đến. Vở kịch, thoạt tiên không ai xem vì quá đơn điệu, nhưng rồi sau đó khán giả châu Âu ùn ùn đến rạp vì cho rằng nó là một ẩn dụ về sự vô vọng của Chủ nghĩa Xã hội. Nhân vật chính trong tác phẩm “Bù Khú Tiên Sinh” này là một trí thức Sài Gòn lên rừng theo kháng chiến. Gã biết Godot không bao giờ đến nên không chờ. Gã chọn con đường riêng. Gã sống như một nhà tiểu thuyết của đời mình, một kẻ sáng tạo ra bản thân, một bánh răng tự nhảy ra khỏi guồng máy. Lúc ở chiến khu làm Việt cộng, lúc ở tù, hay lăn lộn vào thế tục… đâu cũng thế, vẫn cứ là gã. Sống thực, sống đầy, sống như triều dâng, sống hoang dã và sống tận tình, sống lặng lẽ và sống bất bình. Gã có thể bù khú hay im lặng, cười hay khóc, phóng đãng hay thánh thiện. Sao cũng được. Gã đem cuộc đời mình ra mà bù khú, mà chơi, mà sáng tạo và hủy diệt. Đó là dốc hết tinh anh ra mà sống, không cần ai tán thưởng. Như một dòng sông háo hức băng vào đại dương bao la, gã phóng mình đi. Gã chỉ có một dịp để sống. Gã rất vội. Nên không chờ ngày mai. NHẬT CHIÊU (Nhà văn, nhà nghiên cứu văn học, dịch giả. Sinh 1951 tại Sài Gòn. Hiện là giảng viên của nhiều chuyên đề văn học và văn hoá tại ĐH KHXH & NV TP. HCM, và nhiều đại học khác.) *** Đào Hiếu (sinh năm 1946), tên khai sinh: Đào Chí Hiếu. Các bút danh khác: Biển Hồ, Đào Duy. Hiện ông là hội viên Hội nhà văn Việt Nam. Đào Hiếu, sinh ngày 10 tháng 2 năm 1946 tại Tây Sơn, tỉnh Bình Định. Ông sớm gia nhập phong trào sinh viên cách mạng tại Quy Nhơn. Năm 1968 ông gia nhập Đảng Cộng sản Việt Nam. Năm 1970 ông bị bắt quân dịch và trở thành binh nhì sư đoàn 22 Quân lực Việt Nam Cộng hoà. Sau sáu tháng, ông trốn vào Sài Gòn bắt liên lạc với Tổng hội sinh viên hoc sinh để tiếp tục hoạt động chống Mỹ đến ngày 30 tháng 4 năm 1975. Ông tốt nghiệp cử nhân văn chương trước 1975 tại Sài Gòn. Từng làm phóng viên báo Tuổi Trẻ và Nhà xuất bản Trẻ. Hiện Đào Hiếu sống và viết tại TP. Hồ Chí Minh. Truyện dài Giữa cơn lốc, Nhà xuất bản Thành phố Hồ Chí Minh, 1978. Một chuyến đi xa, Nhà xuất bản Măng Non, 1984, nxb Trẻ 1994. Qua sông, Nhà xuất bản Văn Nghệ, 1986. Vùng biển mất tích, Nhà xuất bản Đồng Nai 1987. Vượt biển, Nhà xuất bản Trẻ 1988, 1995. Vua Mèo, Nhà xuất bản Trẻ 1989. Người tình cũ, Nhà xuất bản Văn Nghệ 1989. Kẻ tử đạo cuối cùng, Nhà xuất bản Trẻ 1989. Thung lũng ảo vọng, Nhà xuất bản Trẻ 1989. Hoa dại lang thang, Nhà xuất bản Văn Học 1990. Trong vòng tay người khác, Nhà xuất bản Tác phẩm Mới 1990. Kỷ niệm đàn bà, Nhà xuất bản Văn Nghệ 1990. Nổi loạn, Nhà xuất bản Hội Nhà Văn 1993. Lạc Đường (tự truyện), Nhà xuất bản Giấy Vụn 2008, Nhà xuất bản Kim Thư Production USA 2008. Tuyển tập Đào Hiếu (tập 1 và tập 2) Nhà xuất bản Kim Thư Production USA 12. 2009. Mạt lộ, Nhà xuất bản Lề Bên Trái (tự xuất bản)[1], 03. 2009. Truyện ngắn và tạp văn Bầy chim sẻ, Nhà xuất bản Văn Nghệ 1982. Những bông hồng muộn, Nhà xuất bản Trẻ 1999. Tình địch, Nhà xuất bản Trẻ 2003. Thơ Đường phố và thềm nhà, Nhà xuất bản Trẻ 2004. Mời các bạn đón đọc Bù Khú Tiên Sinh của tác giả Đào Hiếu.
Bến Không Chồng
Cuốn tiểu thuyết trong bộ ba giải thưởng Hội Nhà văn 1991, Bến không chồng đã đứng được với thời gian nhờ một vẻ đẹp trong khuôn hình cổ điển: mộc mạc và chân phương trong cốt truyện, trong cách dẫn dắt và ngôn từ; như nhận xét của giáo sư Phong Lê - “một ngôn từ không lấp lánh tài hoa, mà giản dị, tự nhiên, và với ưu thế đó, Bến không chồng là tác phẩm khẳng định được ngay vị trí của nó trong lòng độc giả mà không hề gây tranh cãi”. Cốt truyện xung quanh cuộc trở về của Vạn - người lính Điện Biên - ở làng Đông quê hương anh. Người lính dũng cảm trong chiến đấu trở về trong thời bình nhưng không hòa nhập được vào nhịp sống bình thường, vẫn giữ nguyên tác phong trận mạc để chỉ huy cộng đồng làng xã. Anh không dám vượt qua rào cản tâm lý để đến với chị Nhân, nhưng rồi cuộc sống xô đẩy anh cùng hai người phụ nữ trong đời anh đến những lựa chọn quyết liệt. Những người phụ nữ ở làng Đông mỗi người đi tìm hạnh phúc theo cách của mình, nhưng thời cuộc và chiến tranh cùng biết bao sai lầm trong tư duy một thời đã ám ảnh họ mãi ở một “bến Không Chồng” vừa hữu hình vừa dai dẳng trong tiềm thức. Bến không chồng, ở thời điểm mở đầu 90, quả đã góp được một cái nhìn mới về bức tranh đất nước trong thời chiến và hậu chiến; với gánh nặng không phải chỉ là chiến tranh, về phía khách quan; mà còn là những lầm lạc của con người, trong một bối cảnh có quá nhiều biến động và thử thách, mà tất cả những ai “do lịch sử để lại” đã không đủ tầm và sức để vượt qua. Những nhận xét này đã khẳng định được vị trí của cuốn tiểu thuyết, và còn lan tỏa hơn khi đã được dịch ra tiếng Pháp, Ý cũng như được chuyển thể thành phim truyện cùng tên. *** Khi lựa chọn đề tài về chiến tranh, về thân phận người lính hoặc về cuộc sống làng xã Việt Nam sau chiến tranh để viết, nhiều nhà văn kì cựu phải thực sự am hiểu về vấn đề này hoặc có thể họ chính là những người đã trải qua một thời bom đạn cùng với đất nước. Có một nhà văn đã vẽ lên được bức tranh toàn cảnh làng quê Việt Nam trong những năm sau chiến tranh chống Pháp, chống Mĩ về chuyện đời, chuyện người thông qua cuốn tiểu thuyết dầy 400 trang.  Tiểu thuyết "Bến không chồng" của nhà văn Dương Hướng gồm 25 chương – một tác phẩm xuất sắc viết về đề tài chiến tranh không hề có tiếng súng đã gây tiếng vang trên văn đàn, được dịch ra nhiều ngôn ngữ quốc tế, nhận giải thưởng Hội Nhà văn Việt Nam năm 1991, giải thưởng Nhà nước năm 2016. Và được chuyển thể thành phim điện ảnh cùng tên, gần đây nhất là bộ phim truyền hình “Thương nhớ ở ai”. Một tác phẩm rất nổi tiếng, có ý nghĩa vô cùng đặc biệt bởi tác giả chính là người con của quê hương Thụy Liên, tác phẩm ấy cũng được lấy chất liệu từ chính mảnh đất Thụy Liên - vùng lập điền lấn biển, ruộng đồng chua mặn, dân thưa. Thập kỷ 60, xã chỉ có khoảng trên dưới một nghìn nóc nhà, mà chi viện cho tiền tuyến một lực lượng khổng lồ sức người, sức của với trên 1.500 thanh niên trai tráng. Ở quê nhà, gái thay chồng “Tay cày, tay cuốc đảm đang”, tạo ra cánh đồng 5 tấn thóc/ha đầu tiên ở miền Bắc. Nhưng chiến tranh đã để lại cho vùng đất này nhiều đau thương mất mát, 230 trai làng ra đi mãi mãi không về, để lại bao góa phụ, 31 bà mẹ Việt Nam anh hùng. Tiểu thuyết “Bến không chồng” của nhà văn Dương Hướng như một thiên dã sử, được quê hương Thụy Liên tôn vinh dựng bia đá lưu danh chuyện và đời.         Bến không chồng- nhà văn Dương Hướng đã đi sâu khai thác bi kịch của người lính hậu chiến tranh mà nhân vật trung tâm là Nguyễn Vạn, là Nghĩa, là Thành. Những người lính trở về từ chiến trường Điện Biên với chiến tích lẫy lừng. Nơi chiến trường họ oai hùng, khí khái bao nhiêu thì trở về cuộc sống đời thường họ lạc lõng, cô độc bấy nhiêu. Họ dù cố gắng nhưng không thể hòa nhập được với cuộc sống mới. Họ lạc lõng ngay trong chính gia đình, giữa những người thân yêu nhất của mình. Những người lính còn chịu nhiều di chứng khi bước ra từ chiến trường. Chiến tranh đã để lại di chứng trên cơ thể  mà họ nào có biết. Chiến tranh đồng nghĩa với những đau thương mất mát, những cuộc chia li kẻ ở người đi. Trong Bến không chồng của Dương Hướng, những hy sinh mất mát là vô cùng to lớn. Từ bi kịch của những người trực tiếp chiến đấu nơi hòn tên mũi đạn cho đến nỗi khắc khoải chờ mong của những người mẹ, người vợ nơi quê nhà. Trong Bến không chồng còn nhiều cảnh ngộ bất hạnh. Những nỗi niềm, tâm trạng ảo não của  Thủy, Dâu, Thắm, Cúc, cô Thao, mụ Hơn,…hay chính xác hơn đó là những người phụ nữ làng Đông. Chung quy lại, có thể thấy rằng bi kịch của những người phụ nữ trong Bến không chồng là sau chiến tranh không một người phụ nữ nào có chồng! “Bến không chồng” là địa danh có thật nó gắn với nhiều câu chuyện buồn vui của xã Thụy Liên...Bến sông ấy vốn chẳng có tên, cái bến sông có hai cây quéo cổ thụ gắn với bao vui buồn của người dân. Hai cây quéo xòe bóng mát khúc sông. Đến nay, bến sông ấy không còn hai cây quéo cổ thụ nữa. Trong một trận bão, hai cây cổ thụ cùng bị đánh tả tơi, bật gốc. Bến sông không tên nay đã được gọi là “Bến không chồng”, bởi nó được đặt tên trong tiểu thuyết nổi tiếng của nhà văn Dương Hướng. Và lâu rồi, những câu chuyện huyền thoại cũng chỉ còn lại trong ký ức của những người dân quê. Nhưng một ký ức mới lại bồi đắp cho người dân quê nơi đây. Bởi nếu ai đó đọc “Bến không chồng” có dịp ngang qua làng quê này mà hỏi cầu Đá Bạc, hỏi về “Bến không chồng” thì ai cũng nhắc đến Dương Hướng. Hỏi đến ông, người làng lại nhắc đến "Bến không chồng". Ông viết truyện mà thật đến nỗi đọc tiểu thuyết, người làng nhận ra từng nhân vật ngoài đời được ông chọn làm nguyên mẫu. Sách là kho tàng tri thức của nhân loại. Cuốn sách "Bến không chồng" giúp người đọc hiểu biết đầy đủ, sâu sắc hơn về chuyện đời, chuyện người làng quê Việt Nam trong những năm sau chiến tranh chống Pháp, chống Mĩ. Hiện nay, sách đã có tại thư viện Trường THCS Thụy Liên. Các thầy cô giáo, các bạn học sinh chúng ta hãy tới thư viện tìm đọc, để hiểu thêm mảnh đất, con người quê mình. *** Nhà văn Dương Hướng tên khai sinh là Dương Văn Hướng, quê ở thôn An Lệnh, xã Thụy Liên, huyện Thái Thụy, tỉnh Thái Bình.  Ông là Đảng viên Đảng CSVN; Hội viên Hội Nhà văn Việt Nam năm 1991. Nhà văn Dương Hướng bắt đầu viết văn từ năm 1985, ông là một trong những gương mặt tiêu biểu của văn học Việt Nam thời kỳ đổi mới. Hiện ông đang làm biên tập báo Hạ Long tại thành phố Hạ Long, tỉnh Quảng Ninh. * Giải thưởng và tặng thưởng:           Tặng thưởng truyện ngắn hay tạp chí Đất Quảng với truyện ngắn “Quãng đời còn lại”, năm 1987.           –Giải thưởng Tạp chí Văn Nghệ Quân Đội với truyện ngắn “Đêm trăng”.           –Giải thưởng văn học Hạ Long với tiểu thuyết “Dưới chín tầng trời”, năm 2012.           –Tặng thưởng truyện ngắn hay Tạp chí Văn Nghệ Quân Đội với tác phẩm “Người mắc bệnh tâm thần”, năm 1989.           –Giải A văn nghệ Hạ Long với tập truyện “Người đàn bà trên bãi tắm”.       –Tặng thưởng truyện ngắn hay Tạp chí Văn Nghệ Quân Đội với tác phẩm “Bến khách”, năm 2007.           –Giải thưởng Hội Nhà văn Việt Nam năm 1991 với tiểu thuyết “Bến không chồng”. * Các tác phẩm tiêu biểu:           –Bến không chồng (tiểu thuyết – năm 1990)           –Người đàn bà trên bãi tắm (tập truyện ngắn)           –Dưới chín tầng trời (tiểu thuyết -năm 2007)           –Gót son (tập truyện ngắn – năm 1989)           –Trần gian đời người (tiểu thuyết -năm 1991)           –Tuyển chọn Dương Hướng (năm 1997)   Mời các bạn đón đọc Bến Không Chồng của tác giả Dương Hướng.
Ba Ngày Hạnh Phúc
Thật vô vọng khi thích một người không còn trên thế gian này. Xem ra từ nay về sau chẳng có một điều tốt lành nào đến với cuộc đời tôi. Chính vì thế mà mỗi năm sinh mệnh của tôi chỉ đáng giá 10.000 yên. Quá bi quan về tương lai, tôi đã bán đi gần hết sinh mệnh của mình. Dù có cố làm gì để được hạnh phúc trong quãng đời ngắn ngủi còn lại, thì tôi cũng chỉ nhận được kết quả trái ngược. Trong khi tôi đang tiếp tục sống vô định thì “người giám sát” Miyagi vẫn đăm đăm nhìn tôi với ánh mắt điềm tĩnh. Tôi đã mất thêm hai tháng cuộc đời để nhận ra rằng tôi hạnh phúc nhất khi sống vì cô ấy. Tập truyện nổi tiếng trên web này, cuối cùng cũng được xuất bản! (Tên ban đầu của nó là Tôi đã bán sinh mệnh của mình. Mỗi năm 10.000 yên.) *** Hành trình kiếm tìm hạnh phúc của những kẻ chạy trốn thực tại. Hello đồng bào, vậy là cũng được 3 tuần kể từ bài gần nhất của tôi rồi nhỉ. Hãy dẹp bỏ cái suy nghĩ thằng homu bị deadline dí đến chết và phải out page đi. Hôm nay, tôi sẽ gửi đến độc giả một tác phẩm “lạ mà quen”. Cái “lạ” ở đây là khi tôi hỏi hầu hết các ad trong page có biết đến bộ manga này không thì chỉ có đúng lão #rika biết. Điều này khiến tôi khá ngạc nhiên vì đây là 1 con hàng được vinh dự chế hẳn mấy cái meme và được spam khắp các page anime hay manga lớn trên facebook do đó chắc cũng khá nhiều người biết đến nó bằng cách này (trong đó có tôi). Link đọc cho ai cần: 16 chap: http://www.nettruyen.com/.../three-days-of-happiness-17641 2 extra: http://vgperson.com/other/mangaviewer.php?m=3 (cái extra thì chưa ai dịch) Nguyên tác của bộ này đã được IPM mua bản quyền và xuất bản vào năm ngoái nhưng giờ muốn kiếm 1 quyển hoàn toàn không dễ đâu, tôi có tham khảo một số trang lớn như là TIKI, FAHASA, SHOPEE nhưng đều hết hàng, thế nên ông nào đang có quyển này thì nhớ giữ gìn thật cẩn thận vào, về sau mua lại khó lắm đấy. Ok, giờ chuyển cách xưng hô thôi. CẢNH BÁO SPOIL-ĐỪNG CHẾT VÌ THIẾU HIỂU BIẾT. Thật vô vọng khi thích một người không còn trên thế gian này. Xem ra từ nay về sau chẳng có một điều tốt lành nào đến với cuộc đời tôi. Chính vì thế mà mỗi năm sinh mệnh của tôi chỉ đáng giá 10.000 yên. Quá bi quan về tương lai, tôi đã bán đi gần hết sinh mệnh của mình. Dù có cố làm gì để được hạnh phúc trong quãng đời ngắn ngủi còn lại, thì tôi cũng chỉ nhận được kết quả trái ngược. Trong khi tôi đang tiếp tục sống vô định thì “người giám sát” Miyagi vẫn đăm đăm nhìn tôi với ánh mắt điềm tĩnh. Tôi đã mất thêm hai tháng cuộc đời để nhận ra rằng tôi hạnh phúc nhất khi sống vì cô ấy. Đó là tất cả thông tin cơ bản nhất về truyện, ngoài ra, nếu bạn nào có hứng thú và muốn tìm đọc thêm các tác phẩm của tác giả và họa sĩ này thì có thể tìm ở web này. Điểm cộng rất lớn của web là giao diện rất dễ làm quen, cùng với lượng thông tin kèm theo đầy đủ từ A đến B nên đề cử web này thay Myanimelist nếu không tìm được truyện trên đấy nhé. Tác giả nguyên tác: https://www.mangaupdates.com/authors.html?id=32112 Họa sĩ: https://www.mangaupdates.com/authors.html?id=13698 Giờ đến chuyên mục nhạc nghe khi đọc truyện, theo mình thì vì đây là một bộ truyện ngắn có nội dung nhẹ nhàng và ấm áp nên nó sẽ rất hợp để thưởng thúc cùng với những ca khúc da diết và hơi buồn như là Kimi Wo Matsu của Aimer, Zurui yo và 4℃ của Chihiro, hay là bản nightcore Kanawanai Koi Demo của KG và Yumi Shizukusa. Còn các lựa chọn khác biệt một chút thì sao nhỉ ? Hmm, hãy nghe thử bài STYX HELIX của MYTH và ROID và Ano Yume Wo Nazotte của YOASOBI nhé, chúc các bạn có 1 trải nhiệm đọc truyện và nghe nhạc khó quên. Link nhạc cho bạn nào cần: Kimi Wo Matsu: https://www.youtube.com/watch?v=w6hFEFzemKE Zurui yo: https://www.youtube.com/watch?v=z5o1YsxaNbs 4℃: https://www.youtube.com/watch?v=PRKOQo0FRV0 Kanawanai Koi Demo: https://www.youtube.com/watch?v=3ZNEeLxhqHs STYX HELIX: https://www.youtube.com/watch?v=HdQCWXh3XXU Ano Yume Wo Nazotte: https://www.youtube.com/watch?v=sAuEeM_6zpk “Ta cũng chả hơi đâu quan tâm đến việc chú mày nghèo ra sao. Hay là nguyên do đâu dẫn đến kết cục như vậy. Ta không cần biết mấy việc đó. Ta chỉ muốn hỏi chú mày một chuyện khác… Chú mày có muốn bán bớt đi tuổi thọ của mình không ?” Để mở đầu thì cho phép mình hỏi mọi người một câu nhé: Theo các bạn, thứ gì là quý giá nhất đối với mỗi con người ? Sức khỏe ? Tiền bạc ? Danh vọng ? Tình cảm ? Hay tất cả các điều trên ? Câu trả lời là tất cả những yếu tố mình vừa nêu đều cần thiết nhưng không phải là quan trọng nhất. Chỉ có đúng một thứ mà hầu hết những người trả lời câu hỏi này đã vô tình bỏ qua, tuy nhiên, không có nó thì tất cả yếu tố trên đều là vô nghĩa, đó chính là “tuổi thọ”. Bạn khỏe. Bạn có nhiều tiền. Bạn đứng trên đỉnh cao danh vọng và có rất nhiều mối quan hệ mọi người xung quanh. Hẳn là bạn đã mãn nguyện với cuộc sống hiện tại và cho rằng mình chả thiếu cái gì. Đột nhiên, vào một ngày đẹp trời, bạn bị ám sát hay mắc phải một căn bệnh nan y và thời gian còn lại chỉ tính bằng vài tháng ngắn ngủi. Lúc đó, liệu những yếu tố trên có giúp bạn được không hay chỉ có “tuổi thọ” mới có thể ? Tuy nhiên, trong 3 days of happiness (mình gọi tắt là 3ds), yếu tố tưởng chừng như quan trọng nhất lại có thể được định giá bằng tiền ? Tin mình đi, bạn không nghe nhầm đâu. Sở hữu một cốt truyện độc đáo cùng với rất nhiều bình luận tích cực xoay quanh truyện, mình đã kì vọng rất nhiều vào 3ds và truyện thực sự không làm mình thất vọng. Lấy bối cảnh là một thế giới nơi tuổi thọ, sức khỏe và thời gian của con người có thể được định giá bằng nhiều công cụ, hay thậm chí là có thể đem ra mua bán bằng tiền mặt. Điểm cộng rất lớn của truyện nằm ở tâm lý của những kẻ trực tiếp thực hiện công việc mua bán này được khắc họa một cách rất tự nhiên, mình hoàn toàn chưa thấy một chi tiết nào bị gượng ép hay phi logic trong cốt truyện. Nhịp truyện diễn ra không quá nhanh nhưng cũng không quá chậm, tuy vậy vẫn có những tình tiết khiến người đọc rùng mình ớn lạnh bởi sự đen tối của nó, điển hình là tương lai 30 năm của Kusunoki hay quãng đời 10 năm của Himeno qua lời kể của Miyagi. VÌ vậy, đây không phải là câu truyện mà bạn có thể tự tin đoán trước diễn biến của nó. Nếu để dùng một cụm từ để miêu tả cái kết của truyện thì đó chính là “cực kì thỏa mãn”. Nó mang lại cho mình rất nhiều cung bậc cảm xúc, từ ngạc nhiên cho tới cay đắng xen lẫn sự tiếc nuối, nhưng hơn hết vẫn là mãn nguyện. Chắc hẳn là rất nhiều bạn sẽ thắc mắc rằng tại sao tác giả đặt tên truyện là 3 days of happiness nhưng lại chả thấy ba ngày ở đâu. Mình xin trả lời là đây không phải một tác phẩm viết về ba ngày hạnh phúc của hai nhân vật chính mà là hành trình ngắn ngủi kiếm tìm ba ngày đó. Họ chắc chắn sẽ chết, chết cùng với nhau sau ba ngày hạnh phúc, đó chính là kết thúc hoàn hảo nhất, chắc chắn nó sẽ để lại ấn tượng và dư vị khó quên trong lòng mỗi độc giả để rồi sau này, chúng ta sẽ nhớ mãi về câu truyện tình yêu của họ, một truyện tình có thể sưởi ấm bất kì trái tim lạnh lẽo, họ đã sống hết mình, còn chúng ta, liệu chúng ta có thể như hai người họ, đó phụ thuộc hoàn toàn vào hành động và cách suy nghĩ của các bạn sau khi đọc truyện. Những ý nghĩa nhân văn trong cốt truyện như là hạnh phúc, giá trị của con người hay là cách họ đối xử với nhau đều được truyền tải theo hướng hiện đại và dễ tiếp thu với tất cả mọi người, đặc biệt là những bạn nào không có nhiều thời gian đọc nhưng vẫn muốn tìm kiếm một tác phẩm giàu ý nghĩa. Một điểm nữa mà mình muốn chia sẻ thêm về cốt truyện của 3ds đó chính là sự hài hòa giữa yếu tố romance và drama, bên cạnh nhiều chi tiết đen tối và tâm lý, những khoảnh khắc lãng mạn của 2 nhân vật chính chắc chắn sẽ làm hài lòng những tín đồ của tiểu thuyết lãng mạn bởi sự hồn nhiên và trong sáng của nó. Hai con người cùng chạy trốn số phận nghiệt ngã tìm được sự đồng cảm lẫn nhau, để rồi họ bù đắp cho những khoảng trống nơi trái tim của người còn lại. VIệc chuyển đổi sắc thái từ buồn bã sang ấm áp cũng rất đỗi tự nhiên, hoàn toàn không có bất kìa chi tiết gượng ép. Tóm lại, 3ds có rất nhiều điểm cộng, vượt xa kìa vọng của mình về cốt truyện của một bộ manga ngắn và đến giờ mình vẫn chưa tìm được điểm nào đủ lớn để phàn nàn về cốt truyện của nó. Nếu bạn đang muốn tìm kiếm một bộ truyện có art đẹp, gái nuột, và background được chăm chút kĩ lưỡng, tỉ mỉ thì chắc chắn đây không phải lựa chọn mà các bạn nên thử. Theo mình đánh giá tổng thể thì 3ds có nét vẽ rất phù hợp với truyện. Nét vẽ thực tế, không quá đẹp nhưng cũng không quá cẩu thả. Những chi tiết nhỏ cũng như background tuy không được đầu tư một cách kĩ lưỡng nhưng nó sẽ tạo cho bạn những khoảng lặng để suy ngẫm về cuộc đời thông qua những chi tiết truyện. Thậm chí, những khung tranh chỉ có chữ trên nền đen cũng xuất hiện kha khá trong truyện. Nếu các bạn muốn một chút gì đó bình lặng để thư giãn và quên đi những ồn ào ở ngoài xã hội thì xin chúc mừng, đây chính là tác phẩm dành cho bạn. 3ds xoay quanh cuộc sống của nhân vật Kusunoki, một con người đáng thương nhưng cũng vô cùng đáng trách. Anh ta là đại diện cho một tầng lớp giới trẻ Nhật Bản sống buông thả, không mục đích. Ngày ngày lang thang trong vô định, cố níu giữ lấy chút gì đó từ quá khứ. Những con người đó tưởng chừng như vẫn sống, vẫn hít thở nhưng bên trong đã hoàn toàn mục nát và trống rỗng. Tâm hồn của họ đã chết từ lâu bởi chính những hành động của họ. Không bạn bè, không tiền bạc, không mục đích. Quá khứ có thể là động lực nhưng cũng có thể là thứ kìm chân chúng ta bước tiếp. Điều này có thể được lí giải cụ thể hơn qua một ví dụ đơn giản: Bạn đi xe không cẩn thận và bị ngã xe, sau đó bị thương. Những vết thương có thể cho những ai đủ mạnh mẽ để vượt qua đau đớn nhiều kinh nghiệm quý báu khi đi xe, cũng có thể tạo động lực giúp chúng ta nghiên cứu ra cách làm thế nào để giảm thiểu tối đa thiệt hại lên cơ thể. Nếu không thể vượt qua nỗi đau đó, bạn sẽ mãi mãi ám ảnh về vụ tai nạn dẫn tới không thể đi xe được nữa, qua đó đánh mất rất nhiều điều thú vị mà chỉ có thể có được khi đi xe. Không may, Kusunoki rơi vào trường hợp xấu hơn, chính vì sự níu kéo quá khứ đến mù quáng đã khiến cho anh ta quên đi mất một điều rằng mình đang ở hiện tại và quá khứ chỉ là quá khứ. Bất ngờ thay, một cơ hội đến với Kusunoki khi anh ta phải bán đi tuổi thọ của mình và trải qua ba tháng bên người giám sát là Miyagi, qua đó Kusunoki nhận ra rằng mình đã đánh mất những thứ gì, từ đó, cuộc sống của anh ta trở nên thú vị hơn, ý nghĩa hơn. Một điểm mình rất hài lòng ở cách xây dựng nhân vật này của tác giả đó chính là nghệ thuật miêu tả tâm lý nhân vật thông qua rất nhiều đoạn độc thoại nội tâm. Nó khiến cho bất kì ai khi đọc đều có thể dễ dàng đồng cảm và nhìn thấy một phần nào đó của chính mình trong nhân vật này. Người góp phần không nhỏ vào việc thay đổi suy nghĩ của Kusunoki về cuộc sống chính là Miyagi. Ấn tượng của mình về nhân vật này khá tốt bởi những chi tiết đỏ mặt hay cười của Miyagi đều được tác giả vẽ rất tự nhiên, nó mang cảm giác giống với người thật hơn là một nhân vật trong truyện. Là giám sát viên của Kusunogi trong ba tháng cuối, cũng chính là người thẩm định giá trị tuổi thọ của Kusunogi, Miyagi đã chuyển đến sống cùng với Kusunogi ngay sau khi anh chàng bán đi tuổi thọ của mình. Nhiệm vụ hằng ngày của Miyagi chỉ là đi theo và quan sát hành động của Kusunogi. Với vai trò giám sát viên, chỉ Kusunogi mới có thể nhìn thấy sự tồn tại của cô. Để trả khoản nợ khổng lồ của người mẹ mình, Miyagi đã chấp nhận bán đi thời gian 30 năm của mình, đó cũng có nghĩa là cô đã phải đánh đổi toàn bộ tuổi thanh xuân của mình. Khác với Kusunogi, Miyagi có suy nghĩ lạc quan hơn về cuộc sống, cô coi công việc giám sát viên như một cơ hội để hiểu hơn về tính cách mọi người cũng như giá trị của cuộc sống, hy vọng vào một điều tốt đẹp sẽ đến với mình để rồi sống một cách vô nghĩa đến khi gặp được Kusunogi. Gặp được anh, biết được cảm giác được yêu thương, được lắng nghe, giãi bày tâm sự, đó cũng là lần đầu tiên trong cuộc đời cô cảm thấy đau đớn khi mình vẫn tiếp tục phải sống. Quyết định bán đi chính tuổi thọ của mình để đưa 300 nghìn yên cho Kusunogi, nói dối anh về giá trị thực sự của tuổi thọ, về những luật lệ của giám sát viên nhưng để rồi bán toàn bộ tuổi thọ còn lại của mình để được ở bên anh mãi mãi. Tất cả điều đó làm nên một Miyagi rất cá tính, rất nhân hậu và cũng vô cùng có hồn. Nội tâm của cô được khắc họa rất rõ nét trong ngoại truyện. Qua đó, sự cô đơn, cảm giác trống rỗng, buồn bã khi trên thế giới này chỉ có duy nhất người được giám sát có thể nhìn thấy, sự nuối tiếc khi thanh xuân của mình sẽ trôi qua trong cô đơn để rồi đến khi trả hết nợ, cô nhận ra mình đã đánh mất quá nhiều thứ được bộc lộ một cách trần trụi nhất, cảm xúc nhất, không chút màu mè hay phô trương. Chắc chắn sẽ phải rất lâu nữa thì mình mới có thể tìm được một nhân vật nữ gây ấn tượng mạnh như Miyagi. Một câu truyện nếu thiếu đi ý nghĩa nhân văn sẽ không thể chạm đến trái tim của người đọc và việc tìm ra sự nhân văn trong nó là công việc mà mình hứng thú nhất. Với một tác phẩm mang nhiều ý nghĩa nhân văn như 3ds thì để truyền tải được hết cần rất nhiều kiến thức khác nhau, đặc biệt là triết học, việc đó đã vượt quá mục đích của một bài review nên mình hứa sẽ có một bài viết khác phân tích những ý nghĩa nhân văn của tác phẩm trong một ngày rảnh rỗi và không bị deadline dí. Quay trở lại với, nhân vật chính, có hai thứ mà mình nghĩ rằng hầu hết các bạn khi đọc sẽ đều nghĩ đến, đó chính là “hạnh phúc” và “giá trị con người”, hai yếu tố trên tưởng chừng không liên quan gì đến nhau, tuy nhiên sau một hồi suy nghĩ thì mình nhận ra có khá nhiều điểm tương đồng giữa chúng và sau đây sẽ là quan điểm về cách tác giả gửi gắm hai ý nghĩa trên trong tác phẩm và bài học rút ra sau khi đọc của mình. Theo các bạn, thứ gì làm nên giá trị của con người ? Tiền bạc ? Danh vọng ? Cống hiến cho xã hội ? Các mối quan hệ ? Câu trả lời của mình là “hạnh phúc”, tại sao ư ? Bởi vì nó là tổng hợp của tất cả các yếu tố trên. Bạn có nhiều tiền nhưng chưa chắc đã hạnh phúc. Bạn được nhiều người quý mến nhưng không thể tìm được một người thực sự thấu hiểu để trò chuyện và tâm sự, bạn không hạnh phúc. Bạn có ảnh hưởng rất lớn trong xã hội nhưng vẫn luôn cô đơn vì không ai thực sự gắn bó với bạn, bạn không hạnh phúc. Bạn cống hiến hết mình cho xã hội nhưng không được công nhận, bạn không hạnh phúc. Vậy thế nào mới là “hạnh phúc”, câu trả lời rất đơn giản, hạnh phúc chính là sự lan tỏa cảm xúc tích cực của mình đến với mọi người xung quanh. Hãy thử tưởng tượng bạn được điểm cao, lúc đó thầy cô, bố mẹ, họ hàng đều sẽ tự hào về bạn, lúc đó bạn cảm thấy hạnh phúc. Bạn tìm được một nửa của mình và tình cảm của bạn chạm đến trái tim của những ai biết đến nó, bạn sẽ hạnh phúc. Đừng suy nghĩ quá phức tạp về vấn đề này, hãy cứ suy nghĩ theo hướng tích cực, hạnh phúc không phải là thứ cao xa, đôi khi, nó đơn giản chỉ đến từ những hành động nhỏ nhất như là được tặng một món quà nhỏ hay tự mình làm được một điều gì đó. Không quan trọng điều bạn làm lớn lao hay cao cả thế nào, quan trọng là cách bạn lan tỏa niềm hạnh phúc đến với mọi người xung quanh. Ok, vậy thì nó có liên quan gì đến “giá trị con người”, bạn có công nhận với mình tất cả yếu tố trên đều sẽ không tồn tại vĩnh cửu không. Tiền rồi sẽ có lúc mất giá, bạn bè rồi sẽ có lúc chia xa, đỉnh cao danh vọng không bao giờ chỉ dành cho một người, sẽ có lúc một người khác xứng đáng hơn bước lên đó, những cống hiến rồi sẽ bị lãng quên theo thời gian. Chỉ có đúng “hạnh phúc” và “hy vọng” sẽ mãi mãi tồn tại trong trái tim của mỗi người, đó mới chính là giá trị thực sự của một con người. Nếu vậy thì chẳng phải giá trị của con người là vô hạn hay sao, đúng vậy. Tương lai là thứ không bao giờ có thể được dự đoán trước và sẽ chẳng có thứ gì có thể đoán chính xác xem trong tương lai bạn sẽ làm những gì. Qua đây thì mình muốn nhắn nhủ đến tất cả các bạn và cả chính bản thân nữa rằng đừng bao giờ từ bỏ, hãy nỗ lực, cố gắng lan tỏa sự tích cực đến với tất cả mọi người xung quanh vì tiềm năng của con người là vô hạn. Đừng bó buộc mình theo một lối mòn suy nghĩ mà hãy liên tục cải tiến để hoàn thành bản thân, đến cả Kusunoki cũng không thể ngờ rằng một kẻ thất bại như anh ta có thể tạo nên một tác phẩm vĩ đại chỉ trong thời gian ngắn ngủi đó, vậy thì tại sao chúng ta- thế hệ tương lai của đất nước không cố gắng từng ngày để khẳng định giá trị của mình nhỉ ? TỔNG KẾT: 3 days of happiness là một bộ manga rất hay, mình nghĩ tất cả mọi người đều nên đọc qua nó ít nhất 1 lần để cảm nhận được cái hay, cái độc đáo của nghệ thuật miêu tả nội tâm nhân vật và những ý nghĩa sâu săc được gửi gắm trong cốt truyện một cách nhẹ nhàng và sâu lắng. Cuối cùng, mình xin chân thành cảm ơn tất cả các bạn đã bỏ thời gian quý báu ra để đọc hết mấy dòng xàm xí này. Tạm biệt và hẹn gặp lại các bạn trong những bài viết tiếp theo. #homuhomu PS: vì một số lỗi ngáo ngơ nên ad Homu lỡ xoá hết ảnh bài này, tạm thời t để ảnh này đây thế vào để chống trôi, chờ Homu sửa lại cho đàng hoàng nhé #Lamp PS: Tôi, homu ăn hại xin chân thành cảm ơn và xin lỗi anh #Lamp vì đã gây ra cái sự ngu c*k không kiểm soát được này. Tôi rất ăn năn và hối lỗi vì đã làm mất thời gian và công sức của anh ấy, xin cam kết từ nay nếu còn tái phạm nữa thì tôi sẽ chịu mọi hình thức kỉ luật dù có nặng đến đâu đi chăng nữa Mời các bạn đón đọc Ba Ngày Hạnh Phúc của tác giả Sugaru Miaki.