Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Công Chúa Nghịch Thiên

Bạn đang đọc truyện Công Chúa Nghịch Thiên của tác giả Phỉ Hà. Một công chúa cao quý bị ép gả tới Man tộc, bị lột sạch mọi thứ, thành trò vui của những kẻ ti tiện kia… “Ta là một công chúa, hai tay dính đầy máu tươi. Còn trước đó, hai tay của tất cả mọi người, đều dính đầy máu của ta.” Nếu yêu thích truyện ngôn tình, bạn có thể đọc thêm Luân Hãm Cưỡng Chế hay Mỗi Đêm Đi Đến Động Phủ Của Sư Tôn. *** “Ta là một công chúa, hai tay dính đầy máu tươi. Còn trước đó, hai tay của tất cả mọi người, đều dính đầy máu của ta.” *** Vào cái đêm hôm mà mẫu hậu bị giết, Văn Thần đã quỳ xuống trước mặt Tứ muội muội của nàng. Nàng, một đích trưởng công chúa con của chính cung Hoàng hậu, lại phải quỳ xuống trước mặt một thứ nữ do cung nữ sinh ra. Bọn họ liệt kê ra cho mẫu hậu của nàng rất nhiều tội trạng, tội ác tày trời, ghen tị thành tính, giết hại long tự, ngoại tổ phụ nhiều lần bức vua thoái vị… Vào thời khắc khi nàng quỳ xuống trước mặt Tứ muội muội thứ nữ của mình, lần đầu tiên, phụ vương của nàng đã nhìn nàng nhiều hơn mọi lần, nhìn thẳng, rõ ràng bằng cả hai mắt. Năm đó, nàng mười hai tuổi. Thời gian trôi qua thật mau, chỉ mới đảo mắt, bốn năm đã qua đi. Nàng trở thành một thứ dân trầm mặc sống trong lãnh cung, vô thân vô cố, không người thân thích, không có cung nữ thiếp thân hầu hạ, không có thanh mai trúc mã, không có khuê trung mật hữu, cái gì cũng không có. Cho đến một ngày, khi một đạo thánh chỉ hòa thân được đưa đến, nàng ngay cả chính bản thân mình cũng không còn nữa. Phụ vương hạ chỉ để nàng lập gia đình. Đối tượng chính là thủ lĩnh của Man tộc. Đúng vậy, nàng không hề nhìn lầm, đường đường là đích công chúa duy nhất của Đại Văn triều lại phải chịu nhục, phải gả đến Man hoang. 2. Man tộc. “Cái loại mặt hàng như thế này mà cũng gọi là Văn triều công chúa sao?! Đạt Lai, ngươi mang cái quái gì về đây thế hả?” Thủ lĩnh Man nộ khí mười phần, tiếng gầm rống chấn động khắp trong ngoài lều trại: “Lão tử hàng năm tiến cống nhiều rượu ngon vật phẩm như vậy qua đó, vậy mà Hoàng đế Văn triều lại gửi sang đây cho lão tử một đứa nha hoàn rửa chân là thế nào?” Văn Thần ngã sóng soài trên mặt đất, một bên má sưng lên đỏ bừng, khóe miệng có vết máu đỏ thẫm, bộ dáng đáng thương nhưng không khiến cho bất luận kẻ nào trong lều vải cảm thấy đồng tình. Chỉ có vẻ đáng thương của mỹ nữ mới thật sự là đáng thương. “Nàng đích xác chính là nữ nhi duy nhất của tiên hoàng hậu Văn triều – là đích công chúa duy nhất của Văn triều, là đích công chúa huyết thống cao quý nhất.” Đạt Lai cảm thấy hơi khó xử, còn việc bộ dáng công chúa xấu xí như thế, căn bản không phải là việc mà hắn có thể giải quyết được, phải không? Công chúa Văn triều này đúng thật là vô cùng phiền phức, một nữ nhân vô cùng phiền toái. “Thật sự phiền chết đi được! Giết cũng giết không được, làm cũng không có hứng để mà làm, chỉ mới nhìn thôi đã thấy chướng mắt rồi!” Lão thủ lĩnh liếc mắt nhìn nữ nhân đang ngã sóng soài trên mặt đất, vẻ mặt ghê tởm phất phất tay như đang xua đuổi mấy con ruồi bọ bẩn thỉu. “Phụ hãn, xin ngài bớt giận. Tuy nói rằng công chúa Văn triều không thể gi.ết ch.ết được, nhưng chúng ta vẫn còn biện pháp khác đối phó với nàng mà, huống hồ….Nhị ca không phải cũng đã đến tuổi thành gia lập thất rồi sao?” Lời vừa nói ra, thủ lĩnh Man tộc lập tức nheo đôi mắt tàn bạo bất nhân lại. Đúng vậy, phong tục của bọn hắn ở nơi này, nhi tử cưới nữ nhân của phụ thân cũng chỉ là việc bình thường đến không thể bình thường hơn. Hoàng đế Văn triều có tới đây cũng không thể nói được gì hết. Nghe vậy, tất cả mọi người ở đây liền lộ ra nụ cười không có hảo ý, Nhị vương tử Trì Liệt mới mấy ngày trước chết bất đắc kỳ tử, đáng tiếc hắn vẫn chưa cưới được chính thê, nếu lúc này có thể thúc đẩy “mối nhân duyên” của hai người bọn họ, vậy thì không thể tốt hơn được nữa. “Cứ như vậy liền có thể nuốt trôi khẩu khí này à?” Thình lình, một giọng nữ khàn khàn trong trẻo vang lên: “Man tộc, quả nhiên là nhát như chuột.” “Ngươi nói cái gì?” Lão thủ lĩnh trực tiếp cầm đao gác ở trên cổ nàng. Văn Thần mím môi, gương mặt bị đánh đến sưng đỏ nâng lên, lộ ra vẻ mặt tràn đầy khinh thường: “Ta nói, các ngươi phải chịu uất ức – Tứ công chúa Văn Nhiễm của Văn triều là giai nhân tuyệt sắc nghiêng nước nghiêng thành, nhưng các ngươi đến mơ tưởng cũng không dám mơ tưởng. Các ngươi vốn mộ danh nàng mà đến, nhưng đến cuối cùng ngay cả khuôn mặt của Văn Nhiễm như thế nào cũng chưa thấy, quả thật là quá đáng thương mà…” “Ngươi muốn chết!” Thủ lĩnh Man tộc trong cơn tức giận ghìm chặt cổ Văn Thần. Cảm giác đau đớn truyền đến, nàng sắp hít thở không thông. Đây chính là cảm giác sắp chết phải không? Thật là thoải mái! Đã rất lâu rồi nàng không được nếm trải cái kh.oái cảm kịch liệt đến tột cùng khi ở bên bờ vực của sự sống và cái chết như thế này rồi. “Đúng vậy, nhanh nhanh gi.ết ch.ết bản cung đi! Chỉ cần giết bản cung, các ngươi đã có thể được giải thoát rồi…” Khóe miệng xanh tím của nữ nhân nhếch lên một vòng cung khác thường. Đạt Lai vội vàng ngăn cản: “Phụ hãn, đây là phép khích tướng của nàng, người của Văn triều vô cùng giảo hoạt, nếu chúng ta gi.ết ch.ết nàng ta bây giờ, Văn triều sẽ có lý do để cùng chúng ta khai chiến!” Nghe vậy, lão thủ lĩnh hung hăng chấn động, muôn vàn cảm xúc đang dâng lên cuồn cuộn bỗng nhiên thu lại ngay lập tức. “Hừ, tiểu nha đầu, ngươi cho rằng lão tử không trị được ngươi hay sao?” Hắn âm trầm cười một tiếng, vung tay lên, trực tiếp hạ lệnh: “Đi mang quan tài của Nhị vương tử tới đây! Còn nữa, đem toàn bộ quần áo của công chúa Văn triều này từng kiện từng kiện l.ột hết xuống cho ta!” Hắn vừa nói xong, đám binh lính nghe lệnh đều lộ nụ cười dâ.m đãng, tiến lên xé rách quần áo Văn Thần đang mặc trên người, chỉ chốc lát sau, trên người nàng ngay cả một cái yếm cũng không còn, da thịt trắng nõn bại lộ trong không khí, lạnh đến run người. “Nghe nói nữ nhân Văn triều coi trinh tiết như sinh mệnh, bây giờ ở trước mặt mọi người bị l.ột sạch quần áo như thế này, nàng, liệu nàng có phát điên luôn không?” Nhóm thị nữ Man tộc đứng ở bên cạnh nhìn thấy tình cảnh này đều có chút không đành lòng. Ngay cả nữ nhân Man tộc các nàng cũng hiếm người có thể chịu đựng được sự nhục nhã đến như vậy, chứ nói gì đến một công chúa Văn triều cao quý kiêu ngạo như nàng! Đây quả thật là một ác mộng! “Hừ, ngay cả khi cở.i quần áo ra cũng khó coi đến như vậy, một chút dụ.c vọng cũng không dậy nổi!” Lão thủ lĩnh nhìn thân thể Văn Thần bởi vì phải chịu đói lâu ngày mà khô quắt, trắng bệch không có một tia huyết sắc nào càng muốn nôn ra, cho dù tùy tiện kéo một nữ nhân trên đường nào cũng đẹp hơn nàng cả trăm ngàn lần! Mà Đạt Lai đứng sừng sững ở một bên nhìn vẻ mặt bình tĩnh đến đáng sợ của Văn Thần, không biết tại sao hắn chỉ cảm thấy đáng sợ đến rùng mình, một người nữ nhân bình thường khi nhận một sự sỉ nhục lớn đến như vậy liệu có thể giữ được bình tĩnh không? Vậy thì vì cái gì mà một chút xấu hổ và ánh mắt giận dữ ở trên người Văn Thần hoàn toàn không thấy? Thậm chí ngay cả ánh mắt còn chẳng thèm trừng lên! Hắn đã từng nghe một lão nhân Văn triều nói rằng, nếu chịu đựng vũ nhục mà không phát tác ra ngoài, hoặc đó là một kẻ cực kỳ hèn nhát, hoặc chính là một người có dã tâm đến đáng sợ. Nếu là cái thứ nhất thì không sao, nhưng nếu là cái sau….Cần phải gi.ết ch.ết ngay lập tức! Nhưng mà, nàng chỉ là một nữ nhân mà thôi, liệu có thể nhấc lên được sóng to gió lớn gì chứ? Có khả năng nàng từ nhỏ bị người ta vũ nhục mà lớn lên, nên đơn giản chỉ là chết lặng rồi mà thôi. Lúc này, mấy binh lính nâng quan tài đi tới, trực tiếp đặt ở bên cạnh Văn Thần. “Tốt lắm! Nhanh lên! Đem nắp quan tài mở ra, để cho con ta được hưởng thụ một chút tư vị của nữ tử Văn triều….Ha ha —–” L.ột sạch quần áo còn chưa đủ sao? Lại còn muốn trước mặt nhiều người như vậy để cho nàng vui hoan với thi thể nữa?! Thủ lĩnh quả nhiên càng ngày càng bi.ến thái! “……” Cho đến lúc này, ánh mắt không hề có một chút gợn sóng của Văn Thần rốt cuộc mới có một chút dao động. Nắp quan tài bị cạy mở, một người nam tử nằm trong đó, không có một chút huyết sắc nào. Nàng nhìn kỹ, mày kiếm sắc bén, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng mím chặt, đây rõ ràng là một mỹ nam hiếm có khó tìm, không hề giống với nam nhân Man tộc thô kệch, ngược lại lại có vài nét tinh xảo như người Văn triều, nét phong tình dị vực trời sinh như phác họa thêm cho hắn mấy phần tà tứ mị hoặc. Gió thu thổi tới, mặt trời lặn đổ ánh chiều lên trường hà, tiếng bão cát gào thét tựa hồ như dung nhập vào trong cốt nhục nam nhân kia —- Hắn không cần mở mắt, đã là một tuyệt sắc rồi. Văn Thần khẽ nheo mắt lại, trong đôi mắt xinh đẹp nho nhã đoan trang hiện lên một tia khác thường. “A a —–” Có người thị nữ nhát gan đã gần như ngất đi, bởi vì ở phía bên trên nắp quan tài có mấy dấu tay bằng máu, cái này nói rõ, nam nhân này bị hạ táng lúc hắn còn sống! Đó chính là vết máu lưu lại lúc hắn đang giãy dụa cố gắng mở nắp quan tài để thoát thân. Văn Thần nhìn đến đây, nội tâm hơi nổi lên một trận gợn sóng. A, lại thêm một vật hy sinh trong cuộc tranh đấu vương quyền à? Thật đáng thương, đáng thương giống như nàng vậy. Nàng chớp mắt hai lần, ở trước mắt bao người, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán nam tử đang nằm trong quan tài. Tất cả mọi người sửng sốt, thậm chí còn có mấy binh lính lui về sau hai bước, đây căn bản không phải là người bình thường! Nhất là lão thủ lĩnh, mặt mày đều xanh mét! “Ngài sợ cái gì? Cái này không phải là cái mà ngài muốn nhìn hay sao?” Văn Thần nở nụ cười, một nụ cười khiến người ta nhìn vào chỉ thấy sợ hãi, giống như ác quỷ địa ngục đang chuẩn bị lấy mạng, nhất thời hầu như tất cả mọi người không dám nhúc nhích. Chỉ thấy nàng cúi người ghé sát vào bên tai nam tử, không biết đang làm gì. Rồi sau đó, một màn càng kinh sợ hơn xảy ra. Trong quan tài đột nhiên duỗi ra một bàn tay, kéo Văn Thần vào trong… Khi Văn Thần đứng lên một lần nữa, trên người đã choàng lên một kiện áo liệm giành cho nam nhân. Còn có ánh mắt kia —- lộ ra vẻ nghiền ngẫm, cùng với những ý tứ hàm xúc không rõ. “Liệt, Liệt nhi?” Lão thủ lĩnh trợn trừng đôi mắt! Bàn tay với mấy khớp xương rõ ràng kia, chính là nhi tử của mình ở trong quan tài xác chết vùng dậy! Tràng diện này, có thể không kinh khủng sao? Đạt Lai ở một bên càng giật mình hơn, nhanh chóng rút loan đao ra. Hắn làm sao có thể còn sống chứ? “Phụ hãn, Lục đệ, đã lâu không gặp rồi.” Trì Liệt từ từ đứng dậy từ trong quan tài, khuôn mặt đầy ý cười. Trong phút chốc, cả tràng diện hỗn loạn… Mời các bạn mượn đọc sách Công Chúa Nghịch Thiên của tác giả Phỉ Hà.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Nở Rộ - Sói Xám Mọc Cánh
Đối với Lương Phi Phàm, không có điều gì anh không làm được, không có thứ gì anh không thể nắm trong lòng bàn tay. Nếu nói mỗi người đều có gót chân Asin thì Cố Yên cô chính là điểm yếu duy nhất của anh. Họ bên nhau bảy năm, cũng là bảy năm anh thấp thỏm lo âu. Người con gái đang ở bên anh nhưng linh hồn lại mãi mắc kẹt ở miền kí ức xa xôi nào đó, dù anh có cố gắng cách mấy cũng không thể hoàn toàn có được cô, chỉ có thể cố chấp không buông. Cố Yên thừa nhận không có một ai yêu chiều cô hơn Lương Phi Phàm. Mọi thứ cô muốn anh đều có thể cho: tiền bạc, địa vị, tình yêu, an toàn… chỉ trừ sự tin tưởng. Cô hiểu nỗi lo lắng của anh, cũng hiểu khúc mắc giữa họ, nhưng khi niềm tin quá mong manh dễ vỡ thì dường như mỗi bước đi của họ đều phải thận trọng và dè chừng. Cho đến khi người đàn ông trong quá khứ ấy xuất hiện, phá vỡ sự bình yên giả tạo giữa hai người. Đóa hoa tình yêu của họ đã đến lúc lụi tàn… hay đã đợi được đến ngày nở rộ? *** “Cậu chủ đã về!” Mấy người giúp việc của nhà họ Lương đều dừng tay, vui vẻ chào. Lão quản gia vội vàng chạy từ trong nhà ra đón: “Cậu chủ về sớm vậy?” Lương Phi Phàm gật đầu, sắc mặt còn chút mệt mỏi: “Yên tiểu thư đâu?” “Dạ, tiểu thư đang ngủ trên lầu. Có cần đi mời tiểu thư xuống không, thưa cậu chủ?” Lương Phi Phàm gạt tay: “Không cần đâu! Để tôi lên đấy.” Tính gắt ngủ của cô chủ lúc mới tỉnh dậy thì thật không ai chịu nổi. Lương Phi Phàm cười rồi đi thẳng lên lầu. Được một đoạn, anh ta dừng lại, nói với quản gia: “Lấy cái hộp trong va li màu đen mang lại đây cho tôi!” Lão quản gia vội mở chiếc va li màu đen ra, lấy chiếc hộp làm bằng ngọc mà chỉ nhìn thôi cũng biết giá của nó không phải thấp, rồi cẩn thận đưa tận tay cậu chủ, miệng cười tủm tỉm, hỏi: “Cậu chủ lại mang món quà quý giá gì về làm vui lòng cô chủ thế?” Lương Phi Phàm một tay cầm lấy chiếc hộp, tay kia vỗ vai quản gia, cười nói: “Mặt trăng trên trời.” Trong phòng, Cố Yên đang ngon giấc. Đang là cuối hè, trong phòng không bật điều hòa, không khí có phần ngột ngạt. Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cô gái thấy người mình lấm tấm mồ hôi, dường như mùa hè oi ả ấy lại hiện về trong giấc mơ. Trong mơ, cô đứng ở sảnh lớn của tập đoàn Vi Bác, cảnh lần đầu tiên gặp người cha thân sinh, chiếc nơ màu trắng cài trên mái tóc dài đến ngang lưng, lặng lẽ đứng ở đó. Cô gái nhỏ bé so với căn phòng rộng lớn lại càng trở nên yếu đuối. Cố Bác Vân nhìn chăm chăm vào cô gái nhỏ bé đứng trước mặt, tình cha con xa cách đã mười sáu năm bỗng ùa về, nghẹn ngào không nói thành lời, một người vốn lạnh lùng như ông cũng cảm thấy bối rối, rất lâu sau mới vẫy tay ra hiệu: “Diệc Thành, sắp xếp phòng cho Cố Yên.” ... Mời các bạn đón đọc Nở Rộ của tác giả Sói Xám Mọc Cánh.
Cái Giá Để Hồi Sinh - Dạ Đích
Thanh xuân của người khác là những ngày nắng hạ rực rỡ, hay những làn gió thu mát nhẹ thổi lá vàng rơi ngập sân trường. Còn thanh xuân của cậu lại là một chiều đông ảm đạm, bước về nhà với ô cửa không sáng đèn, vì chính cha mẹ ruột đã bỏ đi không chút tiếc thương đứa con trai mới vừa mười sáu. Sống không ai hay, chết không ai biết, không siêu thoát, chẳng cam tâm. Nếu tuổi trẻ có thể hai lần thắm lại, nếu ngọn nến sinh mệnh lại được thắp lên, mọi đại giá trên đời Tô Nham đều nguyện trả. Có ân phải đền, có oán phải báo. Vậy còn, tình yêu khắc cốt ghi tâm của cả một kiếp người, khi gặp lại liệu duyên còn nối? *** Thành phố D khu nam, vào lúc giữa trưa, mưa to tầm tả, sấm sét vang trời. Nhà xưởng bỏ hoang, trong dây cảnh giới, một đám cảnh sát đang dầm mưa làm việc. “Người chết nam, tuổi trên dưới hai mươi, xem quần áo hẳn là sinh viên. Phán đoán ban đầu, thời gian tử vong khoảng mười lăm ngày trước, nguyên nhân tử vong là do ngực bị đâm ba nhát dao.” Pháp y nghiêm túc nói ra phán đoán ban đầu, nhân viên cảnh sát mặt trấn vây quanh thi thể chụp ảnh, tìm kiếm dấu vết để lại. Thi thể vặn vẹo nằm ngửa, mắt mở to như chuông đồng không nhắm lại, ruồi muỗi vo ve bâu quanh y, tham lam hưởng thụ thi thể nọ, thật lâu không chịu bay đi. “……Tin tức hôm nay, thi thể nam phát hiện mười ngày trước tại nhà xưởng bỏ hoang đã được xác định danh tính, người bị hại là nam, Tô Nham, hai mươi hai tuổi, tốt nghiệp đại học D …… Thi thể tạm thời không có người nhận……” Tô Nham chết trong mùa hè tốt nghiệp đại học oi bức nọ. Ruồi bọ bâu đầy thi thể, ai cũng không nhớ rõ y. Người chết như đèn tắt, yêu cũng được hận cũng được, không cách nào bận lòng. Nếu như nhân sinh có thể lặp lại. ... Mời các bạn đón đọc Cái Giá Để Hồi Sinh của các tác giả Dạ Đích.
Bất Khả Kháng Lực - Lam Lâm
Lớn lên trong cô nhi viện, suốt thời thơ ấu ấy Thư Niệm vẫn hằng mong mình được như cô công chúa được chàng hoàng tử đến giải thoát cho mình. Hoàng tử không đến, nhưng "cậu chủ" thì có. Cậu chủ tính tình quái thai khó chiều và cực kì gàn dở. Cậu chủ Tạ Viêm đó kiên định, rất kiên định nghĩ rằng đời này mình không thích đàn ông. Hết lần này đến lần khác, hắn hữu ý rồi vô tình đẩy luôn Thư Niệm, phương thuốc bình ổn cho tâm hồn dần rời xa mình. Cuộc cút bắt kẻ chạy người đuổi, chung quy vì 1 chữ tình. Yêu và muốn được yêu, chấp nhận và được chấp nhận, liệu đến khi nào họ mới thực sự thẳng thắn mở lòng với nhau? Tình yêu của hai người đến khi nào hòa chung một lối? *** Thư Niệm nhớ mãi cảnh tượng lần đầu tiên cậu gặp Tạ Viêm. Đó là một ngày nắng đẹp. Cậu đang ngồi xổm trong một góc vườn, giở một cuốn truyện tranh vốn đã hơi cũ ra đọc. Thư Niệm kì thực đã xem qua rất nhiều lần, hình ảnh và nội dung trong từng trang giấy chỉ cần nhắm mắt lại cũng có thể hiển hiện rõ nét trong đầu, hiệu ứng lập thể (3D ý) rất chân thật. Nhưng cậu vẫn háo hức xem lại, có lẽ bởi vì đây là cuốn truyện duy nhất cậu có. Cũng như những cô bé trong trại mồ côi, cậu thích nhất chàng hoàng tử trong truyện. Chàng ta cưỡi trên lưng một chú ngựa trắng cao cao, khuôn mặt anh tuấn mà trang phục thì đẹp mắt, lại mang theo thanh kiếm oai phong lẫm liệt, chỉ thoáng chốc thôi đã đánh bại con rồng lớn, giải cứu nàng công chúa khỏi tòa lâu đài. Trang đó Thư Niệm đã xem đi xem lại mãi, hâm mộ vô cùng. Cậu cũng muốn được như nàng công chúa, tựa như được viết trong hồi kết truyện, “Từ đấy về sau sống một cuộc đời hạnh phúc.” Thư Niệm năm đó đã mười hai tuổi, nhưng có nhìn thế nào đi nữa cũng giống một đứa bé chưa lên mười. Gầy yếu đến mức ngay cả đứng cũng muốn không vững. Nơi cậu lớn lên, được gọi là “Viện phúc lợi Hạnh Phúc”. Dù tất cả mọi cô nhi viện trên đời này đều chẳng thành thật tự nhận là “cô nhi viện”, nhưng lẽ ra người ta cũng không nên gán cho nó cái tên hoàn toàn chẳng hợp tình hợp cảnh tí xíu nào… Nào là “Hạnh Phúc”, “Hồng Tâm” (tim hồng ý, ọe), “Thiên Sứ”, “Nhân Ái”… Đâu cũng như đâu! Tiếc thay, mãi tận bây giờ Thư Niệm vẫn chưa hiểu ý nghĩa từ “hạnh phúc” này là như thế nào. Tất nhiên, nói ra thì niềm vui không hẳn là không có. Chẳng hạn khi có phóng viên tới phỏng vấn được diện tạm bộ cánh mới, đêm Noel sẽ được hơn mọi ngày một miếng thịt lợn hun khói, lại còn… hình như là không còn gì nữa. ... Mời các bạn đón đọc Bất Khả Kháng Lực của tác giả Lam Lâm.
Độc Giả Và Nhân Vật Chính Đích Thị Là Chân Tình - Đồi
Đỗ Trạch là một tên độc giả anti fan (rởm), chính vì cái lý luận trai không hư gái không thương, độc giả không ném đá tác giả không nhìn thấy. Tên độc giả ngốc nghếch cuồng tín vào chân lý “càng yêu càng chửi”, cứ thế theo dõi tiểu thuyết dài kỳ trong nỗi niềm đau đớn cứ tuần hoàn hết ném đá rồi lại bấm phiếu đề cử, bấm phiếu đề cử rồi lại ném đá… Mà hôm nay, một bình luận ném đá Đỗ Trạch gửi cho tác phẩm mới “Hỗn Huyết” của tác giả, không ngờ lại để tác giả đọc được! Kể từ đó, nhân vật chính tươi sáng ngời ngời - Tu - từ một thiếu niên thiên tài của học viện phép thuật tức khắc thức tỉnh dòng máu Undead, biến thành một bộ xương trắng một cách thần kỳ! Tên độc giả anti fan ngốc nghếch liền tức ói máu… Tác Giả! Anh Thắng Rồi! Bất ngờ hơn còn ở phía sau. Chủ hàng nơi Đỗ Trạch mua sách đã gửi nhầm cuốn đồng nhân cao H của “Hỗn Huyết” cho cậu, và thế là Đỗ Trạch - mắt đeo kính cận dày cộp, tai đeo máy trợ thính - cứ thế xuyên-không vào trong “Hỗn Huyết” một cách phản khoa học! Một cuốn tiểu thuyết của độc giả, nhưng lại là cả cuộc đời của nhân vật chính. Một fan trung thành mang theo tuyệt kĩ xuyên không tới, rốt cuộc người này là cứu tinh của nhân vật chính, hay là kẻ hủy diệt? *** Độc giả: Tôi là một ngụy anti-fan Đỗ Trạch là một ngụy anti-fan. .Ngụy anti-fan có thể giải thích như thế này: có một đám người đối xử với thần tượng của mình tàn bạo y chang như với kẻ thù, đủ kiểu soi mói đủ kiểu chửi bới, thể hiện triệt để tinh thần “Tương ái tương sát”(Yêu nhau giết nhau).. Đỗ Trạch lựa chọn trở thành một ngụy anti-fan cũng vì ba nguyên nhân. Thứ nhất đương nhiên là nguyên nhân xuất hiện của ngụy anti-fan: soi mói, chửi bới, thu hút sự chú ý cho người mình yêu thích từ một góc độ khác. Họ không thể khiến người ấy được vinh quang tột đỉnh thì phải phá rồi dựng, bôi đen người ấy để thu hút ánh mắt của quần chúng, khơi gợi sự chú ý và đồng cảm của người khác đối với người ấy. Sau khi đã thành công khiến người yêu thích nổi tiếng, họ cũng công thành lui thân.. Thứ hai, chuyện Đỗ Trạch thích làm nhất là post bài soi mói thần tượng của cậu, sau đó ngồi chờ những fan khác của người ta nhảy ra công khai ném đá lại mình. Nhìn những fan khác không ngừng post bài ở dưới để phản bác, Đỗ Trạch vô cùng thỏa mãn: tốt lắm, ý tôi là thế đó. Các anh em à, cứ tiếp tục phát huy tinh thần đó đi ~. Nguyên nhân cuối cùng là do một chút tâm tư nhộn nhạo của Đỗ Trạch. Tình cảm của fan dành cho thần tượng đương nhiên là vừa yêu vừa kính. Nhưng họ cũng ôm ấp một thứ tình cảm khác: muốn chủ động tiếp cận người ta, nhưng thứ nhất là sợ quấy rầy đối phương, thứ nhì là sợ người ta chả thèm để mắt tới. Vì thế họ chỉ có thể cố gắng lưu lại dấu ấn của mình để khiến người ta chú ý, giống như cô gái tim thì đen thui mà lại tỏ vẻ rụt rè ngượng ngùng ngồi chờ người yêu đến giở khăn voan lên. Đại nhân, đại nhân, mau tới đây nhận em đi ~ Em rất dễ nuôi đó! ... Mời các bạn đón đọc Độc Giả Và Nhân Vật Chính Đích Thị Là Chân Tình của tác giả Đồi.