Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Sau Khi Bị Mối Tình Đầu Từ Hôn

Ai cũng biết rằng, Từ Thanh Đào có ánh trăng sáng [*]. Cô vì người nọ mà từ bỏ việc nhảy múa. Vì người nọ mà thi vào khoa Tin tức. Cực khổ theo đuổi bốn năm, yêu nhau một năm. Sau khi tốt nghiệp đại học, lòng Từ Thanh Đào tràn đầy hy vọng, cô đợi chờ ánh trăng sáng cầu hôn cô. Nhưng rồi, cô chỉ đợi được một thông báo, rằng, ánh trăng sáng sẽ đính hôn với chị cô. Cô cứ ngỡ người ta lạnh lùng cao quý, thì ra, chỉ là vì anh ta chưa gặp được nữ chính thật sự mà thôi. Hoá ra ánh trăng sáng cũng sẽ có ánh mắt thâm tình đến nhường ấy, cũng sẽ cưng chiều chị gái như châu báu. Từ Thanh Đào nhớ, hôm đi lãnh giấy chứng nhận cùng ánh trăng sáng cũng là ngày chị cô được chẩn đoán mắc bệnh nan y, anh ta nhìn cô bằng ánh mắt lạnh nhạt: “Thanh Đào, chị của em đã mất đôi chân vì em, cô ấy không thể mất luôn cả anh.” “Cô ấy chỉ còn sống được ba tháng nữa, anh sẽ ở cạnh bên và chăm sóc cô ấy, nhưng anh sẽ cưới em.” Ngày ấy, cô đứng đợi nơi cổng Cục dân chính, còn ánh trăng sáng lại ở bệnh viện, ở bên chị của cô. Ngày cô bị anh ta cho leo cây cũng là ngày mà họ chuẩn bị lãnh giấy chứng nhận. … Vào cái ngày hẹn lãnh giấy chứng nhận và cô bị cho leo cây ấy, chiều đến, cô nhận được nhiệm vụ tăng ca đột xuất. Phỏng vấn Trần Thời Dữ nhân vật mới nổi của giới tài chính. Chẳng có ai xui xẻo như Từ Thanh Đào cả. Tinh thần của bạn học cũ trông có vẻ phấn chấn lắm, rồi cũng phỏng vấn đến vấn đề cuối cùng. Từ Thanh Đào ngây ra, nghĩ đến sự “tâm đầu ý hợp” của tên đàn ông tồi tệ kia và chị gái mình, ma xui quỷ khiến thế nào mà cô đã mở lời rằng: “Anh còn độc thân không?” Trần Thời Dữ nhướn mày trước mười mấy ống kính đèn flash. Anh thong thả ung dung, còn ngân dài giọng mà nói: “Tôi biết mà…” “Em vẫn chẳng thể từ bỏ ý đồ xấu xa với tôi.” —— Hôm biết tin Từ Thanh Đào đi lãnh giấy chứng nhận, Trần Thời Dữ ngồi thừ người ra trong quán bar cả một đêm. … * Nữ chính và ánh trăng sáng chia tay hôm đi lãnh giấy chứng nhận, vẫn chưa kịp nhận giấy chứng nhận đăng ký kết hôn, đến chiều thì chú rể đổi lại thành nam chính. * Xem như là nam nữ chính lâu ngày gặp lại. * Có tình tiết ánh trăng sáng theo đuổi lại “vợ”. * Bánh ngọt nhỏ hài hước + một chút xíu máu chó. * Nam chính yêu thầm nhiều năm + Mối tình đầu, cả hai còn trong sáng, nụ hôn đầu cũng chỉ dành cho đối phương. * Yêu nghiệt đẹp trai độc miệng bụng dạ đen tối x Đại mỹ nữ có nội tâm cực kỳ phong phú. Nhân vật chính: Từ Thanh Đào, Trần Thời Dữ. —————— Chú thích: [*] Ánh trăng sáng: người mình yêu nhưng lại xa xôi không thể với tới. *** Giới thiệu: Ai cũng biết rằng, Từ Thanh Đào có ánh trăng sáng. Cô vì người nọ mà từ bỏ việc nhảy múa. Vì người nọ mà thi vào khoa Tin tức. Cực khổ theo đuổi bốn năm, yêu nhau một năm. Sau khi tốt nghiệp đại học, lòng Từ Thanh Đào tràn đầy hy vọng, cô đợi chờ ánh trăng sáng cầu hôn cô. Nhưng rồi, cô chỉ đợi được một thông báo, rằng, ánh trăng sáng sẽ đính hôn với chị cô. Cô cứ ngỡ người ta lạnh lùng cao quý, thì ra, chỉ là vì anh ta chưa gặp được nữ chính thật sự mà thôi. Hoá ra ánh trăng sáng cũng sẽ có ánh mắt thâm tình đến nhường ấy, cũng sẽ cưng chiều chị gái như châu báu. Từ Thanh Đào nhớ, hôm đi lãnh giấy chứng nhận cùng ánh trăng sáng cũng là ngày chị cô được chẩn đoán mắc bệnh nan y, anh ta nhìn cô bằng ánh mắt lạnh nhạt: “Thanh Đào, chị của em đã mất đôi chân vì em, cô ấy không thể mất luôn cả anh.” “Cô ấy chỉ còn sống được ba tháng nữa, anh sẽ ở cạnh bên và chăm sóc cô ấy, nhưng anh sẽ cưới em.” Ngày ấy, cô đứng đợi nơi cổng Cục dân chính, còn ánh trăng sáng lại ở bệnh viện, ở bên chị của cô. Ngày cô bị anh ta cho leo cây cũng là ngày mà họ chuẩn bị lãnh giấy chứng nhận. … Vào cái ngày hẹn lãnh giấy chứng nhận và cô bị cho leo cây ấy, chiều đến, cô nhận được nhiệm vụ tăng ca đột xuất. Phỏng vấn Trần Thời Dữ, nhân vật mới nổi của giới tài chính. Chẳng có ai xui xẻo như Từ Thanh Đào cả. Tinh thần của bạn học cũ trông có vẻ phấn chấn lắm, rồi cũng phỏng vấn đến vấn đề cuối cùng. Từ Thanh Đào ngây ra, nghĩ đến sự “tâm đầu ý hợp” của tên đàn ông tồi tệ kia và chị gái mình, ma xui quỷ khiến thế nào mà cô đã mở lời rằng: “Anh còn độc thân không?” Trần Thời Dữ nhướn mày trước mười mấy ống kính đèn flash. Anh thong thả ung dung, còn ngân dài giọng mà nói: “Tôi biết mà…” “Em vẫn chẳng thể từ bỏ ý đồ xấu xa với tôi.” —— Hôm biết tin Từ Thanh Đào đi lãnh giấy chứng nhận, Trần Thời Dữ ngồi thừ người ra trong quán bar cả một đêm. *** Như khúc khải hoàn ca hào hùng, như điệu nhạc làm sống dậy thuỷ triều xa, như ánh lửa bập bùng bên bệ cửa sổ. Mỗi lúc nhớ đến những tháng ngày cắp sách đến trường, ta như nhớ về một thời huy hoàng đã qua. Mùa hạ năm ấy, căn phòng học ấm áp vương đầy vệt nắng ấy, có lẽ, ta sẽ chẳng thể nào trở về được nữa. Người ta thường hay dùng những mỹ từ như “con cưng của trời” để hình dung về một đứa trẻ trông như đã có tất cả kể từ khi sinh ra. Thật vậy, Trần Thời Dữ cũng được xem là một “con cưng của trời”. Anh sinh ra và lớn lên trong một gia đình giàu có bậc nhất đất Vân Kinh. Chẳng giống như mấy bộ phim tranh đấu chốn hào môn người ta thường hay xem, anh khôn lớn dưới vòng tay yêu thương vô bờ bến của bố mẹ. Cũng như bao cậu trai tuổi ấy, Trần Thời Dữ cũng vậy, anh mạnh miệng mà yếu lòng. Đem lòng cảm mến cô bạn Từ Thanh Đào cùng lớp, tuy vậy, chút thích thích nhỏ nhoi ấy đã bị anh giấu đi thật kín đáo. Không dám nói ra thì cũng đành, còn đằng này anh lại ra sức chọc ghẹo Từ Thanh Đào, chắc thiếu niên ấy chỉ đang muốn thể hiện sự tồn tại của mình trước mặt cô gái mình thích mà thôi. Chỉ là, anh lại “lỡ tay” đùa dai quá trớn, trêu đến nỗi khiến cho thiếu nữ bừng bừng lửa giận, chẳng thèm đếm xỉa gì đến anh. Anh từng nghĩ, có lẽ mình sẽ viết tên cô như viết ra ước mơ của mình trong chiếc máy bay giấy gấp vội, sau đó phi chiếc máy bay ấy lên bầu trời cao cao kia. Anh từng nghĩ, có lẽ mình sẽ hỏi cô một câu, tôi có thể làm bạn trai của cậu không vào cái hôm mà họ tốt nghiệp. Anh từng nghĩ về những điều ấy không biết bao nhiêu lần. Nhưng có đôi lúc, hiện thực lại chẳng đẹp như những gì anh từng nghĩ. Vì mùa hạ năm ấy, anh chẳng kịp nói ra những lời nói anh hằng mong mỏi được tỏ bày. Mà, một lần chưa kịp nói ra là một lần xa cách bao năm dài. Lớp mười một năm ấy, anh lên chiếc máy bay bay về phương xa, lòng thì ôm hoài “ánh trăng sáng” treo nơi xa xăm. Còn mỗi Từ Thanh Đào ở lại nơi đây cùng vết thương lòng chẳng thể xoá nhoà. Rất nhiều năm về sau, khi nhớ lại những tháng ngày ấy, Từ Thanh Đào cảm thấy bao ngày hạ không có anh như dài đằng đẵng, tiếng ve kêu tịch mịch khôn cùng. “… Nếu xem anh ấy là mùa hạ thì sao, nhưng mùa hạ quá ngắn ngủi, đối với tôi mà nói, anh ấy là vĩnh hằng…” … Trái ngược với anh, trái ngược với một Trần Thời Dữ hoàn mỹ đến nhường ấy, trái ngược với một Trần Thời Dữ “vĩnh hằng” trong cô, Từ Thanh Đào của ngày ấy chẳng có gì trong tay cả, cô không còn một gia đình hoàn chỉnh, đến sống cũng phải sống nhờ sống gửi ở nhà người ta. Cô cũng từng được yêu thương như bao người đấy thôi, tuy sinh ra đã chẳng thể có được tình yêu thương từ bố, nhưng cô vẫn còn có mẹ, vẫn được mẹ yêu thương, mẹ thương cô nhiều vô cùng. Nhưng những tháng ngày hạnh phúc thường chỉ ngắn ngủi như một cái chớp mắt thoáng qua mà thôi, khi người duy nhất thương yêu cô giã từ cuộc đời này, cô chẳng còn được sống dưới ánh mặt trời nữa. Kể từ ngày ấy, cuộc sống của cô trở nên tối tăm vô cùng, tấm thân cô tựa như một con chuột, cô chỉ có có thể chui rúc trong mấy cái xó xỉnh be bé, mặc cho người ta giày xéo. Có thể nói rằng, ngày ấy, thứ duy nhất mà cô có chỉ là một năng khiếu nhảy múa mạnh mẽ đến khó tin – cũng là thứ trao cho cô hy vọng, là thứ duy nhất có thể kéo cô ra khỏi cuộc sống mịt mù này. Mùa hạ ấy qua đi, thu đến, đông về. Một năm, rồi lại một năm, chỉ vỏn vẹn có bao nhiêu năm đâu, nhưng ngỡ như đã đi qua một đời. Để rồi, khi gặp lại nhau một lần nữa, họ chẳng còn là cô thiếu nữ hay cậu thiếu niên năm xưa nữa. Anh trở thành người nắm giữ quyền lực của Hằng Gia, là nhân vật “hô mưa gọi gió” trên cái đất Vân Kinh tấp nập này. Mà cô, cô chẳng thể thực hiện giấc mơ năm ấy một lần nào nữa, cô phong kín giấc mơ ấy trong chiếc lồng kính hoa lệ, trở thành một phóng viên tài chính, trở thành một người bình thường đến không thể bình thường hơn được nữa. Ngỡ rằng, giữa họ đã chẳng còn chút vấn vương gì. Nhưng hoá ra, kết thúc lại mở ra một khởi đầu mới, gặp lại nhau sau bao tháng ngày xa cách, tình cảm đang hằng chôn giấu cũng đã đến lúc kiếm tìm chốn về… “Tình cảm không hề mất đi, nó chỉ đang say giấc dưới đáy biển sâu, đợi anh mang cơn bão đến.” … Khi thấy tên truyện và đọc lướt qua giới thiệu, mình thấy đây là một bộ truyện có motif khá giống với một bộ truyện mình từng đọc trước đó. Số chương khiến mình khá là dè chừng. Dè chừng thì dè chừng, nhưng mình vẫn đọc, bây giờ thì mình còn review về nó. “Sau khi tôi bị mối tình đầu từ hôn” có motif không quá xa lạ nhưng lại dẫn mình đi từ bất ngờ này tới bất ngờ khác. Lắm khi đang hạnh phúc vui vẻ thì lại xúc động. Trần Thời Dữ ngoài mặt thì là một anh tổng tài “hô mưa gọi gió” còn bên trong thì cà lơ phất phơ, “trẻ trâu” chẳng chịu nổi. Còn “cô giáo Tiểu Đào” thì có tâm hồn khá phong phú. Rất nhiều lúc đôi bạn trẻ này mang đến tiếng cười khiến người đọc cười mãi không ngớt, nhưng cũng có những khi phải “rớt nước mắt” trước tình cảm sâu sắc mà họ dành cho nhau. Nếu bạn thích một bộ truyện có nhiều điểm gây cười nhưng vẫn có những khi sâu lắng, một bộ truyện vả mặt “tra nam tiện nữ”, gương vỡ không lành phiên bản không có nhiều “vụn thuỷ tinh”, mình tin rằng bạn sẽ thấy thích bộ truyện đáng yêu này. … “Thời gian như vội vã quay về cảng biển ấy, mùa hè năm ấy, thiếu niên năm ấy, anh chạy khắp cả Bình Hải, chỉ vì mua một trận pháo hoa rực rỡ cho điệu múa của cô. Anh nói anh đến xem cô múa. Vé vào cổng anh mua đã phủ đầy bụi ở nơi sâu thẳm trong quyển sách. Anh viết, trăng sáng treo cao trên bầu trời đêm. Nhưng anh lại nói, anh không cần ngẩng đầu mới thấy mặt trăng của anh. Chính là cô. … Vậy nên, em không cần cảm thấy sợ hãi, không cần thấy tự ti. Vì trong mối tình này, anh cũng chưa từng chiếm được ưu thế. Dẫu đã từng thấy bộ dạng chật vật nhất của cô. Nhưng vẫn lao đầu vào lửa để yêu cô.” ____ “…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Nhóm con gái bất hiếu *Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết Mời các bạn mượn đọc sách Sau Khi Bị Mối Tình Đầu Từ Hôn của tác giả Tam Thiên Phong Tuyết.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Đại Thiếu Gia, Em Lạy Cậu! - Lan Rùa
Truyện teen Đại Thiếu Gia, Em Lạy Cậu! của tác giả Lan Rùa sáng tác mang đến những nút thắt những hoàn cảnh trái ngược nhau để các nhân vật thể hiện rõ nội tâm.  Nó- Trương Ngọc Uyển Nhi đã trở thành người hầu cho gia đình nhà họ Hoàng từ năm bốn tuổi rưỡi, có lẽ cô đã phải cố gắng rất nhiều để làm hài lòng nhà chủ.  Chàng thiếu gia hay thích kiếm chuyện chẳng bao giờ gọi cô bằng tên thật, hắn chỉ thích gọi cô là Sen, bày đủ trò tinh nghịch phá đám, liệu bởi thế mà hắn dần có tình cảm với nó?? *** Một năm nào đó, có đứa bị mất bốn cái răng, điên tiết quát: -“Béo như con lợn ấy, chó nó yêu mày!” Đứa gãy răng bị đau, cả ngày chả chịu ăn, đứa kia mè nheo dỗ dành, năn nỉ ỉ ôi cả buổi. -“Tao nói không là không mà.” -“Ăn đi cậu, ăn một miếng thôi cho em vui. “ … -“Đi mà, đi mà.” … -“Em xin mà, xin mà, ngon lắm, cậu cố ăn nha. “ -“Lắm mồm như ranh, mày xem, đến con Milu còn thấy phiền chui vào gầm giường, tao không hiểu mai sau con chó nào nó chịu được mày?” ….. Lại một năm khác, có đứa ngây thơ hỏi: -“Cậu học trước à, em xem với…cái này là gì? “ -“Là dấu cộng, đây là số 2, đây là số 1, 2 cộng 1 là 3…” Có đứa bĩu môi khinh thường. -“Tưởng cậu giỏi lắm, sai bét! “ -“Mày ra chỗ khác chơi đi!” -“Cậu thật, học dốt em nói cho thì phải tiếp thu chứ, 2 cộng 1 bằng 0, em toàn thấy anh Sên hát mà, cậu sửa đi…” -“Im mồm, biến!” -“Cậu không phải xấu hổ, để em sửa cho!” ... Mời các bạn đón đọc Đại Thiếu Gia, Em Lạy Cậu! của tác giả Lan Rùa.
Độc Y Vương Phi - Ngô Tiếu Tiếu
Phượng Lan Dạ. Mười hai tuổi là Tiểu công chúa mất nước , bởi vì không đựng được nổi nhục đâm đầu vào cột trụ hôn mê, một lần nữa mở mắt, ngông nghênh lạnh lùng, lấp lánh tao nhã bức người. Trên tứ hôn yến Một khúc 《 giang sơn như họa  》, tài năng kinh động bốn phương, trở thành nhân vật chính được nhiều người tranh đoạt nhất tại hôn yến ngày đó, các vị Vương gia hoàng tử rối rít yêu cầu ban hôn, Hạo Vân đế ban thưởng cho thất hoàng tử Tề vương làm phi. Thất hoàng tử Tề vương, rất được thánh thượng yêu thương, là người nghiêng nước nghiêng thành , tính tình lạnh lùng, số mạng cứng rắn, khắc mẫu khắc thê, liên tiếp cưới hai người vợ, đều bị mất mạng trong đêm động phòng, kinh đô người người nghe tiếng đều biến sắc. Ngày đại hôn, không có tân lang, lại cùng con gà trống bái đường, tân vương phi giận dữ độc bất tỉnh tất cả khách mời ở sảnh đường, từ đó được gọi là “độc phi”. Tân hôn ngày đầu tiên: Tề vương phủ chính sảnh, nha đầu hoàng thượng ban thưởng, thái độ ngạo mạn nói chuyện cay nghiệt, tân vương phi thưởng cho nàng một viên thuốc, từ đó về sau miệng không thể nói, còn bị bán đến kỹ viện. Tân hôn ngày thứ hai: Quản gia đem gà trống nhốt vào lồng gà, lập tức bị phạt hai mươi đại bản, tân vương phi trước mặt của tất cả hạ nhân trong phủ lời nói nghiêm túc rõ ràng: “Từ nay sau Gia (ý là Tề vương) chính là gà,  gà chính là Gia.” Từ đó, Tề vương phủ rối loạn, Vương Phủ gia quy điều thứ nhất, ở nơi này, lời của Vương Phi chính là thánh chỉ, Vương gia ở phía sau. . . . . . Đoạn ngắn một: Tấn vương phủ đại sảnh, có mấy mỹ nữ quỳ bên dưới, một người nam nhân đang ngồi ở trên cao, cuồng phóng tà mị cười: “Phượng Lan Dạ, Tề vương là người khắc thê, chỉ cần ngươi nguyện ý, Bổn vương sẽ cho ngươi một vị trí trắc phi.” Mấy kẻ mỹ nhân đang quỳ, ghen ghét cùng tức giận liếc nhìn, bóng dáng ngạo nghễ  đứng thẳng như tùng, cao quý như Lan lạnh lùng như Mai, đôi mắt tà lãnh âm trầm  nhìn thẳng vào nam tử trước mặt. “Bản thân ta muốn thử xem hắn có thể khắc đến Bổn công chúa hay không” một lời rơi ra, thanh âm như hút không khí cả điện, còn có nam tử ngồi phía trên nhiều lần bị tức giận điên cuồng. Đoạn ngắn hai: Một ngày, tân khách tề tụ ở chính sãnh Tề vương phủ, tiếng nói châm biếm như nhau, ngữ điệu trào phúng thỉnh thoảng vang lên. “Trên đời không có chuyện kỳ lạ gì mà không xảy ra, lại có người cùng gà trống bái đường, ” tiếng nói vừa rơi xuống cả sảnh đường rộ lên cười. Bỗng nhiên từ trong sảnh đường đi ra một nam tử tuấn mỹ tựa yêu nghiệt, lạnh như hàn băng, âm ngao thấu xương  ra lệnh: “Ai dám khi dễ nàng, nàng chỉ có Bổn vương mới có thể khi dể, tất cả đều bị đánh rồi ném ra ngoài.” Đáng tiếc những người châm biếm lúc trước giờ phút này toàn bộ đều bị trúng độc rồi, sắc mặt xanh lét đen thui không nhúc nhích, mặc cho gia nô Vương Phủ đánh xoa, sưng mặt sưng mũi như một cái mềm rách ném ở trước đại môn Vương Phủ. Tề vương Nam Cung Diệp: “Giang sơn đối với ta chỉ như tờ giấy, trước kia không cần, hiện tại chỉ có Phượng Lan Dạ, nếu có người nào dám can đảm đả thương nàng dù chỉ một chút, cho dù hủy thiên diệt địa ta cũng sẽ không bỏ qua.” Tấn vương Nam Cung Trác: “Nữ nhân này ban đầu là ta không cần , Tề vương bất quá chỉ nhặt thứ ta không muốn , huống chi nàng so với giang sơn, căn bản là không đáng kể.” Sở Vương Nam Cung Liệt: “Ta cho rằng nàng chỉ là một con cờ, tuy nhiên ở trong lúc lơ đảng lại rơi vào địa ngục vạn kiếp bất phục, nếu như có thể, ta tuyệt đối sẽ không đem ngươi làm quân cờ.” Tướng quân Tây Môn Vân: “Ngươi là con cờ của bọn hắn, ta dẫn ngươi đi, , , từ đây lưu lạc thiên nhai.” Thần y Bách Lí Hốc: “Ta nguyện vĩnh viễn  chờ đợi ở bên cạnh ngươi, bất ly bất khí, cuộc đời này đã thấy đầy đủ.” Vị hôn phu Nạp Lan Cửu: “Tiểu Dạ, chúng ta từ nhỏ chỉ phúc vi hôn, ta sinh là của ngươi người, chết là quỷ của ngươi.” Lâm Phong quốc thái tử: “. . . . . .” Mất nước hoàng tử: “. . . . . . . .” *** Phượng Lan Dạ nghiêm túc suy nghĩ một chút, rồi không nói gì, bọn họ thả ra lời đồn giả chính là vì mê hoặc kẻ ở sau lưng kia, nếu Quân Thải Điệp biết chuyện, ngày hôm nay lại nghe Phượng Lan Dạ nói vậy, nhất định sẽ đi gặp hắn, bất quá vì sao lâu như vậy cũng không có tin tức. Phượng Lan Dạ vừa nghĩ tới đây, liền nghe được Nguyệt Cẩn đi tới bẩm báo: "Gia, Ngọc Lưu Thần trở lại." "Ừ, " Nam Cung Diệp gật đầu một cái trông qua. Ngọc Lưu Thần đi tới thi lễ, nhìn Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ, chậm rãi bẩm báo: "Vương gia, Vương Phi, Quân Chiêu Nghi không có bất cứ động tĩnh gì, vẫn ở trong Điệp cung không đi ra ngoài." Lời này vừa dứt, Phượng Lan Dạ liền cảm thấy lạ lùng, chuyện này làm sao có thể? Quân Thải Điệp rõ ràng chính là loại người không trải sự đời, làm sao có thể bình tĩnh bất động như vậy? Chẳng lẽ không ai sai sử nàng, mà chính nàng làm ra chuyện? Vậy cũng không đúng, độc Mỵ Tơ Ngọc là do Nam Sơn Tử chế. Bọn họ nhớ được, ngày đó, thời điểm Thụy Vương cưới Chu Phong, Thu Đồng đã đưa cho Chu Phong một ít mỵ độc, muốn nàng ấy ăn vào để khống chế Thụy Vương. Nếu lúc đấy Chu Phong thật sự làm vậy, hiện tại Thụy Vương chỉ nghe một mình nàng ấy, làm gì còn chỗ cho Quân Thải Điệp. Cho nên mới nói Chu Phong đáng để cho người ta tôn kính. Mặc dù biết rõ chân tướng những chuyện đấy, nhưng không hiểu vì sao Hoàng Thượng lại không thuận mắt. Phượng Lan Dạ nghĩ tới đây, bỗng nhiên trong đầu tia sáng chợt lóe, liền có chủ ý kết hợp Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu lại, bất quá, trước mắt vì sao Quân Thải Điệp không có động tĩnh đây? "Liệu có phải người kia đã ở trong cung, cho nên nữ nhân này căn bản không cần ra ngoài truyền tin hay không?" "Nam Sơn Tử? Sao hắn có thể ở trong cung." Sắc mặt của Nam Cung Diệp lập tức khó coi, nếu kẻ này ở trong cung, muốn hại người nào thì rất khó phòng bị. Phượng Lan Dạ lắc đầu: "Có lẽ còn những người khác." Nàng luôn luôn có cảm giác Nam Sơn Tử không chỉ có một mình. Hắn làm những chuyện như vậy tựa hồ đang giúp người khác, mà người kia là ai đây? Từng nghe Bách Lí Hạo nói Nam Sơn Tử có một muội muội thất lạc sau này mới tìm được, nói không chừng, vị muội muội này còn chưa chết, như vậy sẽ là người phương nào đây? Nếu là nữ nhân thì ẩn nấp trong cung sẽ dễ dàng hơn nhiều, nghĩ tới đây, nàng lập tức nhìn Ngọc Lưu Thần: "Ngươi chú ý Quân Thải Điệp cùng tỳ nữ của nàng ta, có động tác gì nhất định phải để ý, sau đó trở lại bẩm báo chúng ta." "Dạ." Ngọc Lưu Thần đang muốn lui ra ngoài, thì Phượng Lan Dạ gọi hắn lại: "Lặng lẽ đi tìm Bách Lí Hạo, bảo hắn ngày mai tới tìm ta, ta có việc muốn nói với hắn." Ngọc Lưu Thần nghe Tiểu Vương Phi nói vậy, liền cẩn thận ngẩng đầu lên nhìn chủ tử, phát hiện sắc mặt Thiếu chủ quả nhiên khó chịu, vội vàng lĩnh mệnh lui ra ngoài. Nguyệt Cẩn cũng sợ chọc tới chủ tử, cũng vội vàng cáo lui. Trong lúc nhất thời bốn phía không một bóng người. Nam Cung Diệp dùng sức ôm Phượng Lan Dạ, bất mãn mở miệng. "Lan Nhi, nàng vì sao phải gặp Bách Lí Hạo? Tên kia cần ăn đòn a, nếu không phải hắn kiên trì muốn dẫn Nam Sơn Tử trở về, như thế nào lại sinh ra nhiều chuyện như vậy, hơn nữa hắn còn có ý với nàng a." ... Mời các bạn đón đọc Độc Y Vương Phi của tác giả Ngô Tiếu Tiếu.
Chính Phi Của Độc Vương - Dạ Khinh Thành
Cô kiêu ngạo đến cực điểm, nàng là người ngu ngốc. Khi cô trở thành nàng thì tương lai đã định trước khiến cho trời long đất lở. Nàng (dùng từ này do cô đã xuyên về cổ đại) dùng thủ đoạn để dọn dẹp hết đám người ti tiện, giẫm đạp tỷ tỷ ruột, giết chết kẻ thù của mẫu thân. Nàng giả heo ăn thịt hổ, sẵn thế trở mình. Thái tử đương triều nguyện lấy giang sơn làm sính lễ, dâng tặng nàng cả thiên hạ, cả đời che chở nàng. Giang hồ Tuyệt diện La Sát đến chết vẫn muốn đi theo nàng. Thái tử nước láng giềng là huynh đệ của nàng. Cổ Tổ vương là nghĩa phụ của nàng. Con của Hộ Quốc Công đương triều là thuộc hạ của nàng. Vậy nên trong Huyền Minh đại lục này có ai mạnh hơn so với nàng? Nếu có người dám động tới nàng, thì ngày mai kẻ đó chắc chắn sẽ phải đi gặp Diêm vương. *** Lời của Editor : Đây là đứa con thứ hai của ta và cũng là đứa con thứ tư của Shelena. Hy vọng mang đến cho mọi người những giây phúc thư giãn trong và sau khi đọc truyện. Mọi sự đóng góp cứ cmt trực tiếp trong topic này. Bọn ta sẽ ghi nhận và sửa chữa lại cho hoàn chỉnh hết mức có thể. Do edit đến đâu đọc đến đấy nên các nàng đừng hỏi ta diễn biến hoặc các nhân vật như thế nào nhé! *** Ban đêm, dưới ánh nến, Tiêu Khuynh Thành yên lặng đứng trước cửa sổ, nửa đêm Tiểu Dực thức dậy, nhìn thấy nàng suy tư như vậy, liền đi tới phủ thêm áo khoác cho nàng, nhẹ nhàng nói: “Tỷ tỷ, tỷ lo lắng chuyện trong cung ư?” Tiêu Khuynh Thành vỗ tay hắn: “Trẻ con, không cần lo nhiều chuyện thế, đi ngủ đi.” Tiểu Dực nao nao, nhìn Tiêu Khuynh Thành: “Tỷ tỷ, Tiêu Mạc Dực không phải là trẻ con, đệ là người lớn rồi, có thể bảo vệ tỷ tỷ, tỷ không thể dùng ánh mắt như vậy mà nhìn đệ được.” “Rồi rồi, người lớn của tỷ tỷ, đệ đi nghỉ ngơi đi. Nghỉ đủ mới có tinh thần bảo vệ tỷ đúng không?” Tiêu Khuynh Thành chọc chọc trán hắn, trong mắt tràn đầy yêu thương. Tiểu Dực suy nghĩ sâu xa trong chốc lát, lúc này mới miễn cưỡng trở lại giường đi ngủ. Nhưng nó vừa đặt mông giường, bên đại viện đã truyền tin tức tới, nói Đại Công chúa đã chết. Nhưng đại thiếu tướng quân và thiếu tướng quân còn chưa biết tin, đành phải tìm đến chỗ Quang Vinh Quận chúa tôn quý này. Tiêu Khuynh Thành không ngạc nhiên lắm, bình tĩnh bước vào đại viện, Cẩm Nương nhìn nàng, trong hai mắt nồng đậm hận ý: “Tiêu Khuynh Thành, ngươi sẽ không được chết tử tế. Dù ta có hóa thành lệ quỷ cũng không buông tha cho người, chắc chắn sẽ không để ngươi sống an bình!” Vừa dứt lời, Tiêu Khuynh Thành chưa đáp lại, bà ta đã đập đầu vào cột đá, đi theo Hạ Hầu Vân. Quả nhiên là một lão nô trung thành, dù có chết vẫn trung thành với Hạ Hầu Vân như vậy. ... Mời các bạn đón đọc Chính Phi Của Độc Vương của tác giả Dạ Khinh Thành.
Bản Ghi Chép: Cuộc Sống Hạnh Phúc Ở Triều Thanh - Nhất Cá Tiểu Bình Cái
Nữu Hỗ Lộc. Điềm Nhi: Sinh ra đã có mệnh hưởng phúc, lúc ở nhà có cha mẹ, ca ca cưng chìu, sau khi lập gia đình thì có đường đường là hoàng tử a ca yêu thương, sinh con đẻ cái thì từng lứa từng lứa. Cả ngày cũng chỉ suy nghĩ, trang điểm thế nào mới đẹp, làm sao ăn được nhiều món ngon. A Ca Dận Chân: Sinh ra đã là một đứa bé bị bức bách khổ sở, cha không yêu mẹ không thương, còn mang mệnh khắc thê, sau khi khắc được 3 bà vợ, rốt cục đụng phải một người “mệnh cứng”, tiểu Phúc tấn vừa thơm vừa mềm kia lại có lá gan thật lớn, chẳng những không sợ hắn, còn luôn cười híp mắt cọ cọ lên người hắn, cọ đến cả trái tim của hắn gần như biến thành nhiễu chỉ nhu*. Lắc đầu, quên đi, gia nhận thua.  *** Trên cầu Đoạn kiều, một bóng hình xinh đẹp lặng yên bước tới, liền thấy nàng một thân váy gấm người Hán màu vàng nhạt, mái tóc đen nhánh chải thành búi tóc rũ nghiêng nghiêng, một đôi giày vải xinh xắn màu xanh, mặt trên thêu tầng tầng đóa sen tím, nàng từng bước đi tới, không khỏi bước lên vài vũng nước mưa, bọt nước ở dưới chân nàng xao động, có một vài giọt văng lên làn váy nàng, tạo nên từng vệt nước. Nhìn lên trên liền bắt gặp một bàn tay trắng nõn lóe ánh huỳnh quang, năm ngón tay thon nhỏ nhẹ nắm lấy cán ô bằng trúc xanh, mặt ô có màu đỏ, tương truyền lúc Bạch nương tử cùng Hứa Tiên dùng ô để kết duyên, cũng cầm một cây ô thanh hồng (xanh đỏ) như vậy. “Tiểu nương tử, mua vài cái trứng tráng ăn đi.” trên cầu Đoạn Kiều có rất nhiều người bán hàng rong, một phụ nhân bán trứng tráng trong đó, mặt đầy ý cười lôi kéo khách hàng. “Bao nhiêu tiền a?” Điềm Nhi cười hỏi. “Năm đồng tiền một cái a.” “Vậy cho ta hai cái đi.” “Được!” Trả tiền, Điềm Nhi một tay cầm ô đỏ, một tay còn lại cầm chiếc tăm trúc, cúi đầu nhẹ nhàng ăn, phụ nhân bán trứng kia thấy thế, không khỏi tò mò hỏi: “Tiểu nương tử, thấy cô đứng trên cầu đã nửa ngày rồi, là đang ở chờ ai sao?” “Đúng vậy! Đang đợi tướng công ta, đã hẹn trước rồi, phải gặp nhau ở chỗ này.” Điềm Nhi ngẩng đầu mỉm cười, trong nhất thời diễm quang bắn ra tứ phía, phụ nhân kia bị nụ cười này làm chói lòa hai mắt, không khỏi ngây ngẩn cả người, há mồm liền nói: “Tiểu nương tử, cô thật xinh đẹp!” “Phải không?” đôi mắt nàng cong thành hình trăng khuyết, dáng vẻ trông rất thích thú. ... Mời các bạn đón đọc Bản Ghi Chép: Cuộc Sống Hạnh Phúc Ở Triều Thanh của tác giả Nhất Cá Tiểu Bình Cái.