Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Nụ Hôn Cứu Rỗi

Tóm tắt, Review và Đánh giá sách Nụ Hôn Cứu Rỗi của tác giả Bán Tiểu Cửu: [ Mỹ nữ chủ quán bar + Mỹ nam thợ xăm ] Ôn Túc An, mỹ nữ chủ quán bar ở phố Diên Tường, vậy mà bị tên bạn trai cặn bã phản bội. Không cần nghĩ ngợi nhiều, cô lập tức chia tay hắn, bắt đầu tìm lại tự do cho chính mình. Lâm Tứ, soái ca chủ tiệm xăm ở phố Diên Tường, luôn hờ hững với tất cả mọi sự vật và sự việc, vậy mà lại bị cuốn vào đôi mắt của bà chủ Ôn. Cô không muốn yêu đương, chỉ muốn làm bạn giường. Không sao, anh sẵn lòng làm bạn giường với cô, chờ cô bước ra khỏi bóng tối, cùng anh bước đi dưới ánh dương ấm áp. "Ôn Ôn, mỗi người chúng ta, trong cuộc đời này sẽ gặp rất nhiều người, anh tin rằng hai người ngay từ đầu gặp nhau nhất định đã đối xử chân thành với nhau, nên không thể nói cuộc gặp gỡ này là sai lầm, chỉ có thể nói thời gian trôi qua, con người thay đổi nên tạo ra ngã rẽ, thế thôi." [Một nụ hôn có thể đảo lộn vạn vật, một nụ hôn có thể cứu rỗi một người, một nụ hôn có thể đánh cắp trái tim, một nụ hôn có thể giết chết một người.] —— "Kiss Everywhere" Đây là một câu chuyện giữa hai con người trưởng thành trong những gia đình khiếm khuyết, sau này lại bị người mình yêu phản bội. Tìm thấy nhau sau nhiều tổn thương, cả hai cùng nhau thắp lên ánh sáng, cùng nhau tiến về phía trước. Lưu ý: 1. Phi song khiết, đảng song khiết mời quay xe (việc quan trọng nên phải để số 1) 2. Không nên bắt chước một số thói quen sinh hoạt của nam nữ chính, hút thuốc có hại cho sức khỏe, uống nhiều rượu lại càng có hại cho cơ thể, hãy chăm sóc thân thể, trân trọng sinh mệnh của mình, cùng nhau tạo nên một xã hội hài hòa. Một câu giới thiệu: Anh như khói thuốc, mạnh mẽ và kiên trì. Quan niệm: hãy sống cho chính mình *** Tóm tắt: Nụ Hôn Cứu Rỗi là câu chuyện về hai con người trưởng thành trong những gia đình khiếm khuyết, sau này lại bị người mình yêu phản bội. Ôn Túc An, mỹ nữ chủ quán bar, bị bạn trai phản bội sau nhiều năm chung sống. Cô quyết định chia tay và bắt đầu tìm lại tự do cho chính mình. Lâm Tứ, soái ca chủ tiệm xăm, luôn hờ hững với tất cả mọi thứ. Anh bị cuốn vào đôi mắt của Ôn Túc An và bắt đầu quan tâm đến cô. Ôn Túc An không muốn yêu đương, chỉ muốn làm bạn giường với Lâm Tứ. Lâm Tứ sẵn lòng làm bạn giường với cô, chờ cô bước ra khỏi bóng tối. Dần dần, họ nhận ra tình cảm của mình dành cho nhau. Lâm Tứ giúp Ôn Túc An vượt qua những tổn thương trong quá khứ, còn Ôn Túc An mang lại cho Lâm Tứ sự ấm áp và tình yêu. Review: Nụ Hôn Cứu Rỗi là một câu chuyện ngôn tình nhẹ nhàng, ngọt ngào. Tác giả đã khắc họa thành công những tổn thương của hai nhân vật chính và cách họ vượt qua những tổn thương đó để tìm thấy hạnh phúc. Ôn Túc An là một cô gái mạnh mẽ và kiên cường. Cô không để những tổn thương trong quá khứ khiến mình gục ngã. Cô luôn cố gắng sống cho chính mình và tìm kiếm hạnh phúc. Lâm Tứ là một người đàn ông ấm áp và kiên trì. Anh luôn ở bên cạnh Ôn Túc An, giúp đỡ cô vượt qua những khó khăn. Câu chuyện của họ là một lời nhắc nhở rằng chúng ta hãy sống cho chính mình và đừng để những tổn thương trong quá khứ khiến chúng ta gục ngã. Đánh giá: Nụ Hôn Cứu Rỗi là một câu chuyện đáng đọc. Tác giả đã viết rất hay và lôi cuốn. Câu chuyện nhẹ nhàng, ngọt ngào nhưng cũng không thiếu những giây phút xúc động. Một số ý kiến đánh giá khác: Ý kiến 1: "Nụ Hôn Cứu Rỗi là một câu chuyện rất hay và ý nghĩa. Tôi rất thích cách tác giả khắc họa những tổn thương của nhân vật chính và cách họ vượt qua những tổn thương đó. Câu chuyện cũng mang đến cho tôi nhiều suy ngẫm về cuộc sống." Ý kiến 2: "Nụ Hôn Cứu Rỗi là một câu chuyện ngôn tình nhẹ nhàng, ngọt ngào. Tôi rất thích cặp đôi Ôn Túc An và Lâm Tứ. Họ rất đẹp đôi và xứng đôi vừa lứa." Ý kiến 3: "Nụ Hôn Cứu Rỗi là một câu chuyện đáng đọc. Tuy nhiên, có một số chi tiết hơi phi logic khiến tôi hơi khó hiểu." Nhìn chung, Nụ Hôn Cứu Rỗi là một câu chuyện ngôn tình nhẹ nhàng, ngọt ngào và đáng đọc. ***   "Meo~" Một tiếng meo meo yếu ớt từ sau bụi cây truyền đến, sau đó từ phiến lá cây phát ra tiếng kêu khe khẽ, nước mưa từ kẽ lá tí tách nhỏ xuống. Đêm qua Vụ Thành đón trận mưa lớn, sáng nay vẫn tiếp tục từng trận mưa rào, trên mặt đất còn đọng lại những vũng nước nhỏ. Một con mèo tam thể từ trong bụi cây nhảy ra, trợn tròn mắt nhìn ra ngoài. "Tiểu Hoa" Lương Hạnh đang đứng trên bậc thang, một chân giẫm lên bồn hoa bên cạnh, trên tay đong đưa cây xúc xích xông khói. Tiểu Hoa kêu một tiếng meo meo dài, sau đó dựng đuôi chạy về phía Lương Hạnh. Lương Hạnh ngồi xổm xuống đưa xúc xích trong tay cho nó, Tiểu Hoa vội vàng nhảy lên bậc thang cắn một miếng. "Đói bụng lắm sao" Lương Hạnh vừa cho mèo ăn vừa nói, "Mập như vậy, ai nhìn còn tưởng mày là mèo nhà quyền quý. Thôi đi, dù sao cũng đáng yêu, A Tứ hẳn là không trách tao đâu." Vừa dứt lời, cánh cửa sau lưng bị mở ra, vang lên tiếng cọt kẹt cũ kỹ. Lương Hạnh quay đầu lại, trong tầm mắt là đôi chân dài mặc quần đùi màu xám, dừng một chút, ngẩng đầu nhìn thấy một khuôn mặt lạnh lùng và thiếu kiên nhẫn khi vừa mới thức dậy. Lương Hạnh lập tức nở nụ cười, giơ tay vẫy vẫy: "A Tứ, anh dậy rồi." Mặt trời xuyên qua đám mây rơi xuống làm cho làn da Lâm Tứ có chút tái nhợt, anh hơi híp mắt, vuốt mái tóc rối bù từ trước ra sau, lộ ra một đôi lông mày cứng cáp cùng một cái vết sẹo nông trên trán. Lâm Tứ đút tay vào túi quần, dựa vào cửa, cụp mắt nhìn con mèo đang ăn trộm xúc xích của mình. Anh giơ chân đá vào mông Lương Hạnh, giọng hơi khàn: "Tôi còn tự hỏi sao đồ ăn vặt của tôi bỗng dưng biến mất, thì ra là cậu mang đi làm từ thiện." Lương Hạnh nghiêng người về phía trước, suýt ngã xuống bậc thang. "Mẹ kiếp!" Lương Hạnh xoa mông đứng dậy, ủy khuất nói: "Đồ ăn vặt hết hạn rồi, sao không thể cho mèo hoang ăn?" Lâm Tứ bật cười, vỗ vỗ con mèo mập tròn như con heo, "Cậu gọi đây là mèo hoang?" Tiểu Hoa ăn xong xúc xích, thỏa mãn cúi đầu nằm trên mặt đất, lộ ra cái bụng mũm mĩm. "..." Lương Hạnh lập tức đổi chủ đề, kéo Lâm Tứ trở lại sân, "Anh, tối nay có kế hoạch gì không?" "Chuyện gì?" Lương Hạnh vỗ vai Lâm Tứ, "Ra ngoài chơi đi, chúng ta chuyển đến đây đã một tuần rồi, còn chưa ra khỏi cửa, nghe nói quán bar cuối ngõ tên Sầu Nhiên khá nổi tiếng, chủ quán còn là một mỹ nữ, anh muốn đi xem thử không?" Lâm Tứ nằm xuống ghế phơi nắng trong sân, giang rộng đôi chân dài, lấy điện thoại di động ra, uể oải đáp: "Không đi" "Mẹ kiếp, mỹ nữ không hấp dẫn nổi anh nữa à, A Tứ, anh không phải muốn đi tu đúng không?" Lâm Tứ bấm vào trò chơi, nghe vậy cười toe toét, "Ừm, tôi đích thị muốn làm tu sĩ." Lương Hạnh khinh thường nói: "Em không tin, hôm qua em còn nhìn thấy trong máy tính của anh có video mới tải về, như vậy mà tu sĩ gì?" "Cậu có chắc đó không phải do cậu tải xuống không?" "Miễn đi, tôi không thèm xem ba cái loại đó." "Tôi cũng không xem, vậy hẳn là của Huy Tử." "Huy Tử thích xem loại đó à?" "Chắc vậy" Âm thanh của hai người khuất sau cánh cửa đá. Bên kia bức tường, một hình dáng mảnh khảnh xuyên qua cầu thang. "Lai Phúc." Ôn Túc An gọi Tiểu Hoa đang nằm trước cửa, Tiểu Hoa ngẩng đầu nhìn cô, tiếp tục li3m bộ lông của nó. "Ăn no xong không nhận người, đúng là mèo của trăm họ." Ôn Túc An đi tới, vén váy ngồi xổm xuống, khẽ khều cái đầu béo tròn của nó. Tiểu Hoa ngẩng đầu, híp mắt dụi dụi vào ngón tay Ôn Túc An, sau đó vươn đầu lưỡi li3m láp ngón tay cô. "Thôi đi, bây giờ mới biết lấy lòng tao à." Ôn Túc An sờ sờ, ngẩng đầu nhìn cửa hàng vừa khai trương một tuần trước. —— 【Khổ Tư】 Một tiệm xăm được trang trí rất gọn gàng. Ôn Túc An mỉm cười, hình như chủ tiệm xăm này cũng là một thanh niên thích văn chương, đặt tên cửa hàng mang theo một loại khí chất u sầu cô độc giống cô. Trời đã khuya, Ôn Túc An đút cho Tiểu Hoa một ít thức ăn cho mèo rồi đứng dậy ra về. —— Ở sâu trong đường Yên Lan, một quán bar treo tấm biển [Sầu Nhiên] chính thức mở cửa lúc sáu giờ tối. Ôn Túc An đẩy một cánh cửa gỗ kiểu cổ, nhân viên quán bar đang chuẩn bị dọn dẹp, ban nhạc phía trên sân khấu đang điều chỉnh thiết bị. Nhân viên nhìn thấy cô đứng ở cửa liền lên tiếng chào. "Chị Ôn" "Chào buổi tối chị Ôn." "Ôn Túc An, chị tới rồi" Mai Túc chạy tới, nắm lấy cánh tay Ôn Túc An, kéo cô qua một bên. Mai Túc chỉ tay vào ca sĩ chính trên sân khấu, nũng nịu nói: "Chị coi, ca sỹ chính kia đẹp trai không, em lúc đó cũng chỉ thử gửi lời mời thôi, ai ngờ họ thật sự nhận lời." Ôn Túc An nghiêm mặt, gật đầu, "Ừm, cậu trai trẻ kia khá giống em." "Đúng đó, vậy chị xem xét ký hợp đồng dài hạn với họ đi ạ." "Em cho chị tiền?" "Dạ?" Ôn Túc An vỗ mông Mai Túc, nói: "Sắp mở cửa rồi, em đi chuẩn bị đi, nếu làm việc tốt thì chị sẽ thay em nói chuyện." "Chị Ôn vạn tuế!!!" Ôn Túc An đi tới quầy bar, người pha chế rượu chào cô một tiếng, bắt đầu pha đồ uống cho cô, cả buổi không dám ngẩng đầu lên. Ôn Túc An nhận lấy ly cocktail, nhìn người thanh niên đang pha chế, im lặng cười cười, không nói gì. Cô nhón gót, ngồi xuống chiếc ghế cao, chống tay lên mặt quầy, sau đó khẽ tì tay nâng mặt quan sát. Buổi tối, đúng 6 giờ, quán bar mở cửa, khách hàng lần lượt bước vào. Ôn Túc An dựa vào quầy bar, dáng người ở tư thế này càng thêm uyển chuyển, cô đưa tay nâng chiếc khăn choàng lên, cúi đầu gõ điện thoại. 【W.】: Hôm nay mấy giờ anh tan làm? 【 Cố Chính 】: Xem tình hình này chắc là phải tăng ca. 【W.】: Đến đón em được không? 【 Cố Chính 】: Cũng không biết, có thể sáng sớm mới về nhà, em xong việc thì về nhà trước đi. 【W.】: Ừm. Ôn Túc An không trả lời nữa, đặt điện thoại lên bàn, hai tay siết chặt khăn choàng, nhìn màn trình diễn trên sân khấu. —— Mười giờ tối, trước quán bar. "Đi thôi, hôm nay tôi đãi anh em." Lương Hạnh gọi bạn bè tới, lại kéo thêm Lâm Tứ đi, nói là muốn dẫn anh đi phá giới. Lâm Tứ không từ chối được, lại nghĩ mình và anh em lâu ngày không ở cùng nhau nên đành đồng ý. Một nhóm bảy tám người tìm một chỗ ngồi trong quán, gọi vài chai rượu, mấy cô gái được La Tử Huy gọi đến lần lượt ngồi xuống. Một cô gái tóc đen mặc váy ống ngồi bên cạnh Lâm Tứ, cô cúi người rót một ly rượu, đưa cho Lâm Tứ. "Anh Lâm," Ôn Uyển Uyển khẽ gọi, giọng điệu e lệ và dịu dàng, Lâm Tứ quay đầu nhìn. Cô gái ngước đôi mắt tròn xoe lên, đưa ly rượu cho Lâm Tứ, "Rượu." Lâm Tứ yên lặng nhìn cô một lúc, không nhìn ra đó là cảm xúc gì, một lúc sau, anh cong môi, cầm lấy ly rượu. "Cảm ơn." La Tử Huy nhìn thấy động tĩnh bên phía Lâm Tứ, cúi người nói: "Anh, cô gái này có phải loại anh thích không?" Lâm Tứ đặt lại ly rượu xuống bàn thủy tinh, dựa lưng vào sô pha, liếc cậu ta một cái, "Tất cả đều nhàm chán." "Ha ha, em đang lo cho anh thôi, anh thích loại nào thì phải nói để em nhìn giúp chứ." Lâm Tứ lười nói chuyện với cậu ta, La Tử Huy còn đang nói tiếp thì đột nhiên vươn tay kéo anh lại, sân khấu bị chặn một lúc lâu bây giờ hoàn toàn mở ra. Ánh đèn trên sân khấu mờ đi rồi sáng trở lại, dưới ánh đèn sân khấu, người phụ nữ có mái tóc xoăn dài màu đen, mặc chiếc váy hai dây màu đen đơn giản nhưng lại tôn lên những đường cong của cô, chiếc khăn choàng buông hờ hững trên cánh tay, đầu tua rua rơi trên mặt đất. Cô một tay cầm micro, vuốt tóc, hơi hé đôi môi đỏ mọng: "Bài hát tiếp theo Kiss Everywhere là dành tặng cho mọi người." Ngay lập tức, những tràng vỗ tay và cổ vũ nồng nhiệt nổ ra từ phía khán giả. "Mẹ kiếp, quá xinh đẹp." Lương Hạnh trợn tròn mắt. La Tử Huy lập tức nói: "Đây chính là cô chủ quán bar xinh đẹp mà tôi đã kể với mọi người đấy." Xuyên qua đám đông đang cổ vũ cuồng nhiệt, Lâm Tứ sững sờ nhìn người phụ nữ trên sân khấu một lúc.Cô lắc lư theo điệu nhạc, phát âm tiếng Quảng Đông chuẩn, giọng nói lười biếng và gợi cảm giúp tôn lên vẻ ngoài của cô một cách hoàn hảo. "Hãy cẩn thận Một nụ hôn làm đảo lộn tất cả chúng sinh Một nụ hôn cứu rỗi ai đó Nhiệt độ cơ thể được hồi phục Sẵn sàng tặng ai đó Một nụ hôn đánh cắp trái tim Một nụ hôn gi3t chết một con người..." Cô thành thạo, giơ tay nhấc chân đều toát lên vẻ gợi cảm nhưng không dung tục, không khoe khoang nhưng có thể trói chặt lòng người. Lâm Tứ nhìn cô từ xa, tâm tình dao động. "Mẹ kiếp, đúng là tuyệt phẩm, Lâm Ca, có phải là rất đẹp không?" La Tử Huy nghiêng người, hưng phấn nói. Một khuôn mặt to lớn che khuất tầm nhìn, Lâm Tứ hoàn hồn, khẽ nhíu mày, "Chậc chậc, mấy người thật ồn ào." "Ồn ào gì, em chỉ vừa nói một tiếng." Một bài chỉ dài ba bốn phút, Ôn Túc An hôm nay tâm tình tốt, hào phóng giảm giá 20% cho khán giả, khán giả lại reo hò ầm ĩ. Cô đi xuống sân khấu, Mai Túc còn chưa hồi hồn, thấy Ôn Túc An đi xuống, cô ấy tiến lên đón, "Hát một bài thôi à? Chị hát thêm mấy bài nữa đi." Ôn Túc An cởi khăn choàng, tùy ý gấp lại, nhét vào tay Mai Túc, " Đừng được nước lấn tới, chị nói một bài là một bài, được rồi, em quan sát giúp chị, chị về bên kia ngồi nghỉ ngơi." Ôn Túc An đi lại quầy bar, ngồi lên ghế đẩu cao, giày cao gót nhẹ nhàng đá ngang dưới ghế. Bên kia, La Tử Huy huých cùi chỏ vào Lâm Tứ, động viên: "Anh, người đẹp về chỗ ngồi rồi, anh đẹp trai như vậy, ra tay chắc chắn có kết quả." Lâm Tứ liếc xéo cậu ta một cái. Lương Hạnh cũng la ó: "A Tứ, đừng có giả bộ, vừa nãy ánh mắt anh dính chặt vào người ta, giờ lại giả bộ không quan tâm." Lâm Tứ cảm thấy đêm nay nếu không chiều theo ý muốn của những người này, có lẽ mình sẽ không thể rời khỏi quán bar, liền uể oải đứng dậy đi về phía Ôn Túc An. Tin nhắn gửi cho Cố Chính một tiếng trước vẫn chưa được trả lời, Ôn Túc An có chút buồn bực, nhưng cũng không thể làm gì. Đèn bên cạnh lúc này bị người che mất, Ôn Túc An quay đầu lại nhìn. Người đàn ông ngồi xuống chiếc ghế cao bên cạnh cô, dáng người cao lớn, một chân gác lên thanh ngang, mũi bàn chân còn lại khẽ chạm đất, đầu ngón tay gõ hai cái lên mặt bàn, nói: "Một ly Tequila." Một giọng nói dễ nghe. Bartender lưu loát pha đồ uống, người đàn ông quay đầu sang một bên, ánh đèn trên sân khấu vừa vặn chiếu xuống dưới, ánh sáng xanh đậm lướt qua đôi lông mày sâu, chiếc mũi cao, cuối cùng quét qua đôi môi mỏng. Họ nhìn nhau chằm chằm trong vài giây. Trong quán bar có đủ loại người, Ôn Túc An đã gặp qua muôn hình vạn trạng, nhưng cô vẫn sẽ rất khách quan mà nói, anh chàng này là một anh chàng đẹp trai, cũng là loại đàn ông được các cô gái sẵn sàng lao đầu vào như thiêu thân. Nói chính xác hơn, giống như một kẻ lưu manh đẹp trai. Ôn Túc An không hoang mang, chỉ cong môi cười. Tequila được đẩy tới, Lâm Tứ nâng ly rượu lên, thản nhiên nói: "Em hát rất hay." Ôn Túc An bình tĩnh đáp: "Cám ơn." Ly Tequila của Lâm Tứ bỏ thêm mấy viên đá, anh nhấp một ngụm, ngậm rượu trong miệng, đầu lưỡi hơi tê dại, chậm rãi nuốt xuống. Ôn Túc An rất ít khi thấy người uống Tequila thế này nên bất giác nhìn anh thêm vài lần, Lâm Tứ khẽ nhướng mày. Ôn Túc An giải thích: "Chỉ là có rất ít người uống Tequila nguyên chất, mọi người bình thường đều thêm chanh và muối." Lâm Tứ gật đầu, đặt ly xuống, "Ừm, uống thì có nhiều cách, chủ yếu là tôi thấy phiền phức thôi." Ôn Túc An buồn cười nói: "Quả nhiên có quá nhiều quy trình, chi bằng cứ như vậy uống." Âm nhạc trong quán bar không biết từ lúc nào đã chuyển sang điệu jazz tiết tấu chậm rãi, sự mơ hồ kèm theo cảm giác mập mờ dần dần ngưng tụ trong không khí. Tâm điểm của những ánh mắt gặp nhau, trong một môi trường như quán bar, tình cảm của những người trưởng thành rất dễ bùng phát. "Con gái thích hợp uống Tequila sunrise hơn." Lâm Tứ khóa chặt ánh mắt Ôn Túc An, đề nghị: "Uống chút gì không, tôi mời." Đây là tín hiệu hiển nhiên giữa người lớn với nhau, Ôn Túc An nhìn anh, cũng không né tránh, một lúc sau mới cười nói: "Không có đạo lý để khách mời chủ nhà, anh muốn uống gì cứ nói, ghi sổ tên tôi là được." Điện thoại di động trên quầy bar sáng lên, Ôn Túc An liếc nhìn thông báo có cuộc gọi đến, cầm di động bước xuống ghế cao. "Chị" Một giọng nói đột nhiên từ bên kia truyền đến, Ôn Túc An nhìn sang, một thiếu niên hình như khoảng hơn hai mươi tuổi, gãi đầu bối rối hỏi: "Có thể thêm Wechat không?" Cách trò chuyện của mọi người bắt đầu bằng việc yêu cầu Wechat, nhưng rõ ràng, đây không phải là một cách hay cho lắm. Ôn Túc An cười, trực tiếp trả lời: "Xin lỗi, tôi có bạn trai rồi." Cậu bé lập tức đỏ mặt, nói: "Thực xin lỗi." Điện thoại vẫn rung, Ôn Túc An nhấn nút trả lời rồi bước ra ngoài. Phảng phất hương thơm mát lạnh tản ra, Lâm Tứ ngồi trên chiếc ghế cao, dựa vào quầy bar, nhìn cậu bé cười nửa miệng nói: "Cậu bé, cách làm quen như vậy ở quán bar hình như đã lỗi thời rồi." Cậu thiếu niên càng xấu hổ hơn, chạy vụt đi như trốn tránh. Lâm Tứ cười tủm tỉm, quay trở lại quầy bar, người phục vụ hỏi: "Anh còn muốn uống gì nữa không?" "Không cần." Lâm Tứ quay đầu lại, thấy Ôn Túc An đi ra ngoài, cánh tay trắng nõn như hoa sen mở cửa, gió bên ngoài thổi vào, thổi tung mái tóc xõa trên vai cô, cũng siết chặt đường cong trên eo cô. Lâm Tứ thu hồi ánh mắt, uống cạn ly Tequila. "Thật đáng tiếc" Mời các bạn mượn đọc sách Nụ Hôn Cứu Rỗi của tác giả Bán Tiểu Cửu.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Phát Rồ - Thả An
Trở về với vết thương lòng và quyết tâm trả thù kẻ đã cướp đi gia đình mình. Cô xinh đẹp, kiêu ngạo mà ngây thơ chẳng ngờ bị anh cuốn vào dã tâm đó. Nếu nói tình yêu được đong đầy bằng niềm tin và sự bao dung, thì liệu có thể nói rằng cô đã từng có một tình yêu đích thực? Anh lạnh lùng rạch những vết dao lên tình yêu của hai người, lên trái tim cô, và lên cả trái tim anh... Có thể nào tha thứ? Có thể nào quên? Cô giằng xé, để rồi cuối cùng những bước chân lạnh lùng của lý trí cũng giẫm đạp lên dòng máu nóng chảy trong tim. Sau bao nhiêu toan tính, hận thù, dằn vặt và giằng xé, liệu họ còn có thể quay trở về bên nhau lần nữa? *** Tòa biệt thự này đã bao giờ lạnh lẽo như bây giờ chưa nhỉ? Trong ấn tượng của Hướng Phù Sinh dường như là chưa. Kể cả thời nhà họ Hướng lụi bại cũng vẫn rất náo nhiệt đó chứ. Căn biệt thự dù cho thiếu chủ, cũng chẳng bao giờ thiếu người làm. Nhưng tối nay, tất cả người làm đều đi cả, từ nhà bếp đến phòng khách, dưới tầng tới trên lầu, cả căn biệt thự chẳng còn chút hơi người. Không còn những bóng người đi qua đi lại, hoặc lặng lẽ đứng một bên chờ sai bảo nữa, chỉ còn những hành lang thật dài và bức tranh chân dung cô độc treo ở đó. ... Mời các bạn đón đọc Phát Rồ của tác giả Thả An.
Người Phiên Dịch - Kỷ Viện Viện
Câu chuyện kể về cuộc hành trình đi tìm hạnh phúc của hai nhân vật Trình Gia Dương và Kiều Phi. Trình Gia Dương là anh chàng thư sinh tài giỏi từng đi du học tại Paris ngành phiên dịch cấp cao, là thần tượng của tất cả các thiếu nữ trường đại học ngoại ngữ nơi Kiều Phi đang học, anh chàng này luôn phải chịu sự sắp đặt của gia đình - kể cả tình yêu. anh yêu thầm một người bạn hơn tuổi từ thủa nhỏ, nhưng cô lại lạnh lùng đi lấy chồng bỏ lại chàng trai tài giỏi trong công việc nhưng khờ khạo trong tình yêu. Còn Kiều Phi là cô gái có xuất thân nghèo khó luôn phải tự vươn lên trong cuộc sống, để có tiền trang trải học hành cô phải đi làm thêm ở quán rượu - Đây là công việc không tránh khỏi điều tiếng thiên hạ. Nhưng cô luôn tỏ ra mình là cô gái vững vàng và lạc quan. Thế nhưng điều không may đã xảy ra khi cô buộc phải bán mình để lấy tiền chữa chạy cho cha.....số phận cho 2 kẻ có duyên gặp nhau. Họ yêu nhau say đắm nhưng cuộc đời đâu chỉ có đẹp đẽ như tình yêu họ có? Lời đáp nào cho bài toán tình yêu này?... "Anh có biết không, em vùi đầu vào học hành rồi thực tập, mỗi ngày lại ngốc nghếch giả vờ rằng mình rất vui vẻ, nhưng thực ra đối với em tất cả những chuyện đó đều rất đau khổ. Điều gì đã khiến em có thể chống chọi được lâu như vậy? Ai đã khiến em có thể kiên trì, không bỏ giữa chừng? Chính là anh đấy, Gia Dương à. Chỉ có anh mà thôi, em muốn được ở bên anh, làm việc với anh và sống cùng anh, từ trước tới giờ em chưa hề có ước muốn nào khác..." *** Trình Gia Dương Tôi không nhớ đã đọc điều này ở đâu nữa, con người trước khi chết, não sẽ hoạt động với tốc độ gấp mười lần bình thường. Tất cả mọi hồi ức ẩn hiện trước mắt. Con người ta luôn sắp chết luôn bị kích động, sẽ đau đớn tới mức nước mắt, nước mũi trào ra. Trong tình cảnh hiện tại, tôi biết họ không nói chơi. Thế nhưng thật kì lạ, sao lòng tôi lại không hề có chút hoảng loạn nhỉ? Thậm chí tôi cũng không suy nghĩ vẩn vơ nữa. Rất nhiều chuyện, rất nhiều người, tôi đầu đã quên. Tôi chỉ cảm thấy mình đã sống rất vui vẻ. Cho dù khoảng thời gian ấy có ngắn ngủi, nhưng thật sự tôi đã từng sống rất vui vẻ. Trước khi hành hình, họ dùng vải đen bịt mắt tôi lại. Khoảnh khắc bị che mất ánh mặt trời, tôi thầm thì: “Phi à, tạm biệt em”. Kiều Phi Tôi bỏ micro ra, thở phào một tiếng, cảm thấy vai đau nhức, bèn đưa tay lên xoa bóp. Chị cùng phòng nói: “Phi Phi à, về nhà chị đi, hôm nay mẹ chồng chị hầm cá đấy”. ... Mời các bạn đón đọc Người Phiên Dịch của tác giả Kỷ Viện Viện.
Nửa Viên Kẹo Ngọt Ngào Đến Đau Thương - Mộ Hạ
Tình yêu không thể diễn tả bằng lời, cũng không thể đo đếm được, những gì mắt thấy không nhất định là sự thực, chỉ khi cảm nhận bằng cả trái tim thì đó mới là tình yêu chân thực nhất... Khắc khoải qua rồi, gặp được một chàng trai như Kỷ Nghiêm, đó chính là điều đẹp đẽ nhất trong cuộc hành trình sinh mệnh của tôi, tất cả những buồn đau đều biến thành cây kẹo ngọt năm màu trước mặt người ấy. Ngậm nửa viên kẹo, ngọt ngào đến đau thương nhưng đó chính là tình yêu mật ngọt. *** Ánh mắt Kỷ Nghiêm dừng lại trên mặt tôi rồi lại từ từ chuyển sang cánh tay đang ôm ghì lấy tôi của Trần Tử Dật. Ánh mắt nhìn thẳng không thèm che đậy. Tôi muốn lên tiếng nói, nhưng ba chữ “trùng hợp quá” mắc nghẹn trong cổ họng không sao nói nên lời. Anh ấy chưa bao giờ nói với tôi rằng tôi là gì của anh ấy, giữa chúng tôi cho dù có thêm ai khác nữa thì cũng chẳng ai nợ nần ai, vậy mà chẳng hiểu sao tôi vẫn thấy có tật giật mình. Cúi đầu xuống, tôi nhìn Nhan Khanh Khanh đang ôm cứng lấy cánh tay Kỷ Nghiêm không chịu buông ra, lòng chợt thấy buồn ghê gớm. Cảnh tượng trước mắt bị xé toang thành vô vàn mảnh vụn, Kỷ Nghiêm hút sâu một hơi, ánh mắt lạnh lẽo như băng tuyết ngàn năm, tôi bất giác giãy giụa rút tay ra khỏi vòng tay ôm của Trần Tử Dật. Hai tay buông thõng xuống nắm chặt lại thành nắm đấm. ... Mời các bạn đón đọc Nửa Viên Kẹo Ngọt Ngào Đến Đau Thương của tác giả Mộ Hạ.
Không Kết Hôn Liệu Có Chết? - Chiêm Qua
"Không kết hôn liệu có chết?" - Cuộc chiến ái tình hài hước nhất Là một tác phẩm viết về tình bạn thân "cặp ba cùng tiến" và tình yêu giữa ba cô gái tên Văn Văn, Đường Đường và Tiểu Mỹ. Mỗi cô đều có những nét đẹp về tâm hồn và tính cách khác nhau. Văn Văn thuộc cung Sư Tử phóng khoáng tự nhiên; Tiểu Mỹ cung Ma Kết tính tình lạnh lùng hơn, thông minh và giỏi giang; còn cô nàng Đường Đường thuộc cung Cự Giải lười nhác nhưng thời trang, yểu điệu thướt tha. Phong cách của ba cô gái khác nhau, trong con đường tình cũng gặp nhiều trắc trở như nhau vậy. Đường tình trúc trắc như nhau, do vậy họ càng trân trọng những tình bạn quý báu dành cho nhau hơn, càng quan tâm và thấu hiểu đối phương hơn. Tác phẩm "Không kết hôn liệu có chết?" không chỉ viết về tình bạn, tình yêu của ba cô gái mà còn tái dựng cho bạn thấy cuộc sống và mối quan hệ của những đôi bạn trẻ chuẩn bị bước vào hôn nhân, đó là mối quan hệ mà hầu hết tất cả các bạn gái quan tâm: Quan hệ giữa mẹ chồng - nàng dâu. Nếu người chồng tương lai của bạn đứng ở sự lựa chọn ai là người quan trọng nhất đối với họ, mẹ là người quan trọng nhất hay vợ tương lai của mình? Theo bạn, chàng sẽ chọn ai? Chàng đủ tình yêu, đủ trách nhiệm, đủ lòng can đảm để chọn bạn? Hay chàng chọn chữ "hiếu" với gia đình bằng việc nghe theo những gì mẹ mình nói. Bạn đang yêu? Bạn sắp kết hôn? Bạn mong muốn có những cái nhìn mới mẻ về người mẹ chồng? - Tác phẩm "Không kết hôn liệu có chết?" sẽ cho bạn những giá trị tri thức đó, tác phẩm không đơn thuần là một tác phẩm có tính nhân văn sâu sắc, mà thông qua cuộc sống, tình bạn và tình yêu trải qua nhiều khó khăn, gian truân, tác giả còn gửi gắm tư tưởng, tình cảm và đặc biệt tính nhân bản về vai trò người phụ nữ trong thời đại hiện nay vô cùng thấm đượm, tinh tế: "... Cháu thường nghĩ, hi vọng của một quốc gia, một dân tộc có lẽ đặt lên vai của người phụ nữ. Vì những người này tương lai đều thành các bà mẹ. Những điều giáo dục thuở ban đầu của con đều do mẹ đảm nhiệm, bởi vậy, nếu người phụ nữ có trình độ cao hay thấp đều ảnh hưởng nhất định đến nền tảng giáo dục đứa con, cũng ảnh hưởng đến những tố chất phát triển tổng hợp của đứa trẻ sau này. Thử nghĩ mà xem, nếu trình độ văn hóa của người phụ nữ có hạn, không có tri thức thì thử hỏi thế hệ tiếp theo sẽ như thế nào? Cuối cùng cháu cũng hiểu ra lý do tại sao những nước lạc hậu không nâng cao được tố chất công dân? Vì phụ nữ nước họ ngày ngày ở nhà làm việc, không nhận được cả mặt chữ. Điều này giống thời cổ đại của chúng ta, phụ nữ chỉ cần đức không cần tài, hơn một nửa dân số không có văn hóa, nền kinh tế không tự chủ được thì đều trở thành gánh nặng xã hội, làm sao phát triển được...?" (Trích trong tiểu thuyết "Không kết hôn liệu có chết?") Các bạn trẻ sẽ yêu, đang yêu và chuẩn bị kết hôn hãy tìm đọc "Không kết hôn liệu có chết?" để sau những trận khóc trận cười, bạn hiểu ra được chân lý của hạnh phúc, hạnh phúc chính do bạn dành được chứ không phải tự nhiên mà có. Hãy để tình yêu luôn ở nơi cửa sổ của tâm hồn và cùng gạt bỏ ưu phiền, cùng đón chào làn gió của niềm vui và hạnh phúc! *** ‘Không kết hôn liệu có chết?’ - tiểu thuyết của nhà văn Trung Quốc Chiêm Qua - đi tìm lời giải đáp cho câu hỏi: Tình yêu khi gặp phải hôn nhân sẽ ra sao. "Không kết hôn liệu có chết?" kể câu chuyện tình yêu của ba cô bạn thân Văn Văn, Tiểu Mỹ và Đường Đường. Mỗi cô nàng có một tính cách khác nhau: Văn Văn thuộc cung Sư Tử phóng khoáng tự nhiên, Tiểu Mỹ cung Ma Kết tính tình lạnh lùng, thông minh và giỏi giang, còn Đường Đường thuộc cung Cự Giải lười nhác nhưng có khiếu thời trang. Điểm chung giữa họ là cùng hết lòng với tình yêu nhưng luôn gặp nhiều trắc trở. Mở đầu tác phẩm là câu chuyện bi hài của Văn Văn và Lý Cường, họ đến với nhau và đều tưởng rằng có thể nắm tay nhau đi suốt cuộc đời. Thực tế không phải vậy, Văn Văn và Lý Cường đều muốn giữ cái tôi của mình, đều muốn thay đổi đối phương theo ý mình và muốn có một cuộc hôn nhân hoàn hảo. Vì thế, họ đành chia tay dù trong sâu thẳm mỗi người vẫn dành tình cảm cho nhau. Bi kịch của Văn Văn và Lý Cường là không chấp nhận nhìn thẳng vào những mặt xấu xí của đối phương mà chỉ muốn sống trong ảo mộng màu hồng về tình yêu và hôn nhân. Cô nàng Tiểu Mỹ lại gặp vấn đề với gia đình anh chàng người yêu tên Du Tử. Bố mẹ Du Tử muốn con dâu tương lai phải biết được mọi điều tốt xấu của bản thân, vị trí cô đang đứng, họ muốn thu phục Tiểu Mỹ, muốn cô ngoan ngoãn quy thuận. Nhưng mọi chuyện đều nằm ngoài dự kiến, Tiểu Mỹ không hề sợ hãi mà còn dám mang bộ mặt kiêu căng trước họ. Cuộc tình của Tiểu Mỹ chấm dứt khi cô nhận ra bộ mặt thật của Du Tử và bố mẹ anh ta trong một cuộc đối thoại. Với Đường Đường, cô cũng từng trải qua cuộc tình không dám nghĩ lại. Mặc dù chuyện này cô vẫn giấu kín với cả hai người bạn, nhưng đôi khi sau những buổi tiệc rượu cô vẫn nhắc đến "nhà thơ phương Nam" khiến cô mang bầu, rồi phải bỏ giọt máu của mình đi. Hai người chia tay không từ biệt và bặt vô âm tín. Tác phẩm "Không kết hôn liệu có chết?" không chỉ viết về tình bạn, tình yêu của ba cô gái mà còn tái dựng cuộc sống và mối quan hệ của những đôi bạn trẻ chuẩn bị bước vào hôn nhân. Quan hệ giữa mẹ chồng - nàng dâu cũng được đề cập tới trong tác phẩm. Lời khuyên mà tác giả "Không kết hôn liệu có chết?" dành cho các bạn trẻ sẽ yêu, đang yêu và chuẩn bị kết hôn là sau những sóng gió, bạn sẽ hiểu ra được chân lý của hạnh phúc: hạnh phúc chính do bạn giành được chứ không phải tự nhiên mà có. *** Bàn tay của anh không đủ thô ráp cũng không đủ lớn nhưng em chỉ cười, nói rằng dịu dàng là đủ; bờ ngực của anh không đủ lớn cũng không đủ dày nhưng em chỉ cười, nói rằng ấm áp là đủ; bờ vai của anh không đủ vững chắc cũng không đủ vững chãi nhưng em chỉ cười, nói rằng ấm êm là đủ. Những điều anh không đủ có nhiều lắm, nhưng em nói thế là được rồi. Nhưng anh hứa sẽ ngày một vững chãi hơn, mọi phiền muộn cũng bỏ qua. Những điều anh không đủ có nhiều lắm, nhưng em nói thế là được rồi. Nhưng chúng ta có thể ở bên nhau mãi, mọi thứ rồi cũng thuận lợi! — “Như thế là được” Đám thanh niên ngồi chơi bài. Đường Đường dựa vào Bình Tử để ngủ. Tiểu Mỹ ngáp đến sái quai hàm, “được chưa? Mình buồn ngủ lắm rồi!” Tống Đông Lâu nói: “Vậy chúng ta giải tán nhé? Nhưng từ tối qua đến giờ tôi rất vui.” Bình Tử nhẹ nhàng lay Đường Đường dậy. Đường Đường khẽ dụi mắt, “ôi, trời đã sáng rồi sao, không biết bọn họ thế nào rồi nhỉ!” “Chắc là mệt đến mức đều ngủ cả rồi!” Tiểu Mỹ nói. “Không biết Văn Văn sẽ cho Lý Cường thành thế nào nữa!” Bình Tử nói xong, lắc đầu đồng tình. “Anh xem thường Lý Cường quá rồi!” Đường Đường nói. Đông Lâu hướng về phía Tiểu Mỹ: “Không biết nữ sỹ Việt Như My có cho tôi được hân hạnh mời cô đi ăn sáng không?” Tiểu Mỹ cười ngọt ngào, “được thôi!” ... Mời các bạn đón đọc Không Kết Hôn Liệu Có Chết? của tác giả Chiêm Qua.