Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Nhật Ký Thú Cưng Của Thiên Địch

Bạn đang đọc truyện Nhật Ký Thú Cưng Của Thiên Địch của tác giả Nguyệt Cầm Ỷ Mộng. Một bé hamster trong cửa hàng thú cưng tên Bạch Kỳ Thư Gì cơ? Tại sao hamster lại có tên giống người ư? Bởi vì đây là hamster thành tinh. Hôm ấy, một sự kiện trọng đại xảy ra, cửa hàng thú cưng thế mà bị cướp. Tên cướp còn chả hiểu não có bị chập mạch không mà còn mang theo Bạch Kỳ Thư Rõ ràng là tai bay vạ gió, Bạch Kỳ Thư bị sét đánh xuyên không vào thế giới thú nhân, vậy mà có thể biến thành người? Thành người rồi còn phải làm sủng vật của thiên địch? Sủng vật chưa đủ còn phải làm giống cái, sinh một ổ chuột con? Chuột khổ quá mà!!!! *** Nhận xét về truyện:​ Phải nói đây là một chuyện cực kì manh, thụ siêu siêu dễ thương. Bé thụ vốn là một chú hamster bình thường, do ăn được hạt gạo thần nên biến thành chuột tinh. Vận mệnh phải đi lấy chồng xa, trong lúc bị một tên trộm nào xách đi thì bé bị sét đánh một đường văng tới thế giới thú nhân. Được thần thú phù hộ, thú nhân đầu tiên mà bé thụ gặp được chính là công, đồng thời cũng là thiên địch của bé. Thú hình của công là một con đại bàng khổng lồ, khỏe mạnh vượt trội so với những người trong tộc. Công lúc đầu thấy dáng vẻ hamster của thụ dễ thương thì rinh về làm sủng vật, sau thấy thụ có thể biến thành người thì thuân lí thành chương coi thụ là bạn đời. Công vô cùng đảm đang và sủng vợ, trong thế giới thú nhân đầy rẫy những khó khăn và hiểm nguy vẫn muốn cho vợ mình những thứ tốt nhất. Bé thụ dù có muốn chăm cũng không chăm nổi, bị công chiều đến độ thành một bé hamster lười. Công có một bạn đời được chỉ định, nhưng vị bạn đời đó đã phản bội công để đi theo một thú nhân khác. Vốn dĩ công cũng không yêu tên bạn đời mắt cao hơn trời đó, hơn nữa còn có chút chán ghét. Sau khi vị bạn đời chỉ định đó bỏ đi thì công đã rời khỏi đồng tộc của mình để đi phiêu bạt một thời gian. Kể từ lúc đó, công gặp thụ. Nói đến thụ, một bé hamster kiên cường đến đáng thương đã tự mình tìm đường sống hơn một trăm năm ở Trái Đất. Năm tháng trôi qua đủ dài để bé có thể lĩnh hội được vô vàn kiến thức của nhân loại, cho đến khi tới thế giới thú nhân, bé đưa những tri thức ấy vận dụng vào đời sống khiến cho muôn thú phải nể phục. Thông minh và mạnh mẽ là thế, bé thụ vẫn là một chú hamster bé bỏng chuyên bán manh, thích làm nũng và chỉ hận không thể lúc nào cũng được ở bên chồng. Hai người dính lấy nhau như hình với bóng, hở ra một tí là lại gắn bó không một kẽ hở. Tình địch thì cũng có, nhưng chưa kịp xơ múi được miếng nào thì đã vấp phải làn phòng thủ mạnh mẽ. Phản dame bá cháy đến mức gần như hất tung tất cả tình địch ra khỏi mạch truyện. Lại nói, điều mình rất thích trong truyện là tình địch của cả hai đều khá ít. Như mình đã nói phía trên, tất cả là đều sẽ được giải quyết một cách lưu loát và sạch sẽ. Bé chuột vô cùng tin tưởng chồng của mình, đồng thời bé cũng không phải là trái hồng mềm mà ai muốn nắn thì nắn. Công và thụ trong truyện may mắn thay là không bị buff quá đà, công khi chiến đấu cũng có thể bị thương, thụ tuy manh nhưng không phải ai gặp cũng sẽ nhất kiến chung tình. Do không phải là thể loại Mary Sue nên đọc vô cùng dễ chịu, hơn thế nữa là sự manh không kiềm chế được của thụ với đám thú con. Vì đây là thế giới thú nhân nên sẽ có yếu tố sinh tử, không có AOB, chỉ thuần nam nam sinh tử. Giới tính sẽ chia ra thành hai: Thú nhân, tức giống đực và Á thú nhân, tức giống cái. Thụ sinh cho công ba thú non, cả ba tất nhiên đều vô cùng vô cùng manh! Về phần thú hình, tính cách với bạn đời của thú non thì mình xin phép không tiết lộ, tránh cho việc truyện bị spoil quá mức. Các cặp đôi còn lại trong truyện cũng có riêng cho mình những cuộc tình vô cùng lãng mạn, đọc ngọt đến sâu hết mấy cái răng. Thế nhưng, khác với mối tình trơn tru như bôi mấy cân dầu của bộ đôi nhân vật chính, chặng đường đi tìm hạnh phúc của mấy cặp phụ còn lại sẽ được trộn lẫn vào một xíu vị đắng. Thề với mọi người, chỉ là một xíu thôi, kiểu như lấy kim đâm vào tay rồi lại dùng hàng tá thuốc bổ để cho nó mau lành í. Ngược mà cũng ngọt thế không biết! Truyện được tác giả cho kéo dài đến tận 203 chương mới chính thức khép màn nhưng mình lại đọc một mạch từ sáng cho tới chiều, lúc đọc không hề có cảm giác lan man hay nhàm chán. Đọc xong mình phải bắt tay vào việc viết review ngay, vì độ manh của truyện phải nói là thượng thừa. Ở đoạn phiên ngoại cuối truyện công với thụ có xuyên đến giới hiện đại một thời gian, sau đó lại quay về với cuộc sống thường ngày ở thế giới thú nhân. Kết đại viên mãn! Truyện đọc ngọt mà không ngấy, hỗ sủng, có tác dụng chữa lành cho những ai vừa ngấu nghiến thể loại ngược tâm. Mình không chắc rằng truyện sẽ hợp khẩu vị với tất cả mọi người nhưng đối với mình đây là một câu chuyện đáng để đọc, đến tận dòng chữ cuối cùng vẫn giữ được nụ cười trên môi. _ Hoa Hầu Ngọc _​ *** Bạch Kỳ Thư là một con chuột Hamster thuần trắng nhỏ xinh. 100 năm trước, Bạch Kỳ Thư ra đời.1 Cũng như hàng ngàn con chuột được sinh ra mỗi ngày, Bạch Kỳ Thư giống như cùng đám anh em của mình cùng nhau mở mắt nhìn bóng đêm tối tăm, chỉ riêng có ánh trăng là sáng. Kiếp chuột nói ngắn không ngắn, nói dài không dài, Bạch Kỳ Thư được sinh ra khi có được một tháng sinh hoạt cùng mama, sau lại vô tình bị loài người mang đi, cũng bởi cậu siêu cấp đáng yêu siêu cấp bổng bổng đường, toàn thân trắng tinh không nói, giữa trán còn có một nốt son đỏ tươi bắt mắt, đôi mắt đen đầy cảm tình còn sợ sợ hãi hãi cúi đầu chui rút khắp nơi. Từ đó về sau chuột không còn nhìn thấy mama cùng anh em nữa, nhưng ở nơi ở mới chuột lại gặp được đồng loại, rất nhiều đồng loại, xung quanh chỉ toàn là những cục lông mềm mềm xù xù, đôi mắt hạt đậu đen lúng liếng, trắng có, đen có, cafe sữa có, thật sự là muôn hồng nghìn tía. Bạch Kỳ Thư rất nhanh quen thuộc với chúng bạn mới, cuộc sống cũng thấm thoát trôi đi, chuột đối với nơi ở mới thật sự hài lòng, có đồ ăn có đồ chơi, được tắm rửa, đối với cuộc đời chuột đã mãn nguyện rồi, chỉ mong cả đời như vậy. Nhưng cuộc đời nào cũng có khuyết điểm của nó, đối với Bạch Kỳ Thư, nó chính là khuyết điểm lớn nhất. Lần đầu tiên nhìn thấy đồng loại bị người mang đi, còn lựa đến lựa đi như lựa thịt cá, Bạch Kỳ Thư chỉ biết run lẩy bẩy núp trong một góc, hai mắt nhắm tịt không động đậy gì, báo hại người nuôi cậu cứ tưởng cậu chết rồi, nếu không phải cậu đúng lúc giật giật cái chân, có khi cậu đã bị quăng đi. Sau đó cậu được cô chuột Hồng chít chít mà giải thích nữa ngày cùng đồng bạn gom góp mới có đủ hiểu biết về cuộc sống hiện tại. Nơi cậu được loài người mang về là một thú cưng, nơi này chỉ toàn chuột thôi, chuột Việt Nam, chuột Trung quốc, chuột Mĩ, chuột Pháp,...!Loài người mang chúng về nuôi dưỡng cũng không phải để không, chỉ cần có người thích và đồng ý bỏ tiền ra mua thì có thể mang các cậu đi. Ở đây không chỉ có những chú chuột được đem về từ nơi khác, còn có những chú được sinh ra tại tiệm thú cưng, có nhiều chủ nhân của chuột nuôi không nổi chuột sẽ mang chúng về tiệm thú cưng trả, hoặc là thả chúng ra ngoài tự sinh tự diệt. Cô chuột Hồng chính là một chú chuột đã sống được một năm tuổi, cô đã trải qua kiếp chuột đủ để kể cho cậu nghe hoài nghe mãi không hết, từ đó cậu không còn sợ hãi nữa, bởi vì cô chuột nói kiếp chuột của bọn họ rất ngắn, cô từng thấy rất nhiều chuột, nhưng chưa bao giờ thấy chuột nào sống quá ba bốn năm, như cô chuột đây đã là trưởng thành, đối với Bạch Kỳ Thư mới hơn một tháng tuổi có thể tính là vai cha mẹ rồi, nên cậu rất thân cận với cô chuột Hồng, xem cô chuột Hồng là mẹ của mình.1 Thế rồi cuộc sống của Bạch Kỳ Thư mỗi ngày lại có thêm một việc để chú ý, đó là nhìn đồng loại của mình bị chọn đi. Cho đến một ngày cậu bị chọn đi, lúc đó cậu đã sống ở tiệm thú cưng được một tháng. Lần đâu tiên trong nhân sinh của chuột, cậu sợ hãi đối với thế giới này, cậu được một đứa bé chọn trúng, chủ nhân cậu được cha mẹ dẫn đến tiệm thú cưng chọn quà sinh nhật tròn sáu tuổi. Cô chuột Hồng từng nói với cậu, những đồng loại của bọn họ rất dễ chết yểu, mà nguyên nhân nhiều nhất là bởi vì chủ nhân không có kinh nghiệm nuôi chúng nó, nhưng chuột nhỏ yếu đuối cũng chỉ có thể nhận mệnh dưới bàn tay to lớn của loài người, mặc cho số phận đẩy đưa. Ngày đầu tiên về nhà mới, Bạch Kỳ Thư bởi vì sợ hãi không ăn không uống được gì, cứ chui rút vào một chỗ, chủ nhân nhỏ của cậu mới đầu còn có kiên nhẫn ở bên ngoài nhìn ngắm cậu, nhưng sau đó một cây gậy nhỏ chọt vào thân thể nhỏ xinh mềm nhũn của cậu, Bạch Kỳ Thư hoảng hốt chạy khắp lồng, cũng chọc đứa nhỏ vui vẻ vỗ tay, sau đó những chiêu trò này liên tục diễn ra, cậu cũng đối mặt với những chuỗi ngày nơm nớp lo sợ, như chim sợ cành cong, khổ không nói hết. Cho đến một ngày nọ, chủ nhân nhỏ mang về những đồng bạn cũng nhỏ như nó vậy, chủ nhân nhỏ giới thiệu cậu với đồng bạn của nó, cậu bị chủ nhân bắt ra ngoài, bỏ vào một cái chậu nước, trong chậu có rất nhiều những quả bóng màu sắc xinh đẹp. Bạch Kỳ Thư hoảng hốt vương móng vuốt nhỏ xinh cố gắng trèo lên những quả bóng, người cậu ướt nhẹp, toàn thân lạnh run rẩy, nhưng cậu chỉ mới hai tháng tuổi, sau nhiều lần cố gắng cậu cũng đã không còn sức mà hơ hơ chân nhỏ, vô lực trượt xuống nước, trôi nổi trong chậu nước nhỏ, mất đi ý thức. Cha mẹ của chủ nhân nhỏ thấy cậu không động đậy thì vứt cậu vào một túi rác nhỏ, mang đi. Bạch Kỳ Thư không biết cậu bị mang đi đâu, nhưng lúc cậu mơ hồ tỉnh lại bên tai vang lên tiếng mèo kêu, tâm linh chuột run rẩy theo bản năng, cậu chít một cái bỏ chạy. Thì ra có một con mèo mò được cậu trong túi rác bên đường, mèo ta chỉ đang tìm ăn, đối với một con chuột chết lại còn xấu xí như cậu mèo ta liếc mắt cũng không thèm liếc lấy một cái, nhưng hành động bỏ chạy của cậu kích phát bản năng săn mồi của mèo ta, mèo ta méo một tiếng đuổi theo sát nút. Nhưng Bạch Kỳ Thư đối với thế giới bên ngoài hoàn toàn không có nhận thức, cậu dùng hết sức cắm đầu mà chạy, ấy vậy mà lao thẳng ra đường, trời đất chứng giáng, sau này khi nhớ lại tình huống lúc đó, Bạch Kỳ Thư chỉ có cảm tạ trời xanh ưu ái, không để cậu bị xe cán chết, huyết án cứ vậy trơn tuột đi, vượt qua đường cái, lăn lông lóc qua bên kia đường, bởi vì không kịp phanh xe mà đâm sầm vào cống thoát nước, thân thể quá nhỏ theo rãnh cống trượt vào cùng tiếng chít thê lương. Mèo ta mắt trợn trắng nhìn nhìn bóng chuột qua làn xe chạy, từ bỏ trở lại túi rác tiếp tục moi móc. Ấy vậy mà ông trời cũng không tuyệt đường sống của chuột, Bạch Kỳ Thư toàn thân hôi hám trôi nổi trong đường cống ngầm một thời gian, sống cuộc sống không thấy ánh mặt trời, ăn không đủ no, ngủ không đủ ấm, còn phải nơm nớp lo sợ với đủ mọi tiếng vang trong đường cống ngầm tối tăm. Sau này nghĩ đến khoảng thời gian sống không bằng chết đó Bạch Kỳ Thư lại cảm khái nhân sinh cuộc đời, cả một con chuột nhỏ như cậu cũng không buông tha, phải lăn lộn đủ bảy bảy bốn mươi chín vòng mới cho cậu đắc đạo thành tiên, à không, là tu thành chánh quả, à cũng không đúng, là nhân sinh viên mãn.1 Thời gian thắm thoát trôi đi, Bạch Kỳ Thư đã lưu lạc bên ngoài vài tháng, cậu cũng không rõ sao chuột có thể ngoan cường đến vậy, da lông trắng mướt trở nên sậm màu, móng vuốt nhỏ xinh cũng xấu xí, nhưng đôi mắt tinh anh lại càng thêm sáng rỡ. Cho đến một ngày, cậu lại lần nữa nhìn thấy ánh sáng, ánh nắng mặt trời ấm áp chứ không phải cái tối tăm của đường ống ngầm, Bạch Kỳ Thư đã được một tuổi. Đối với một con chuột, một tuổi đã là trưởng thành rồi, đã có khả năng lưu lại hậu đại của mình, cậu cứ nghĩ cậu sẽ như vậy đi tìm một con chuột cái sinh ra một ổ chuột con, sống hết tuổi thọ rồi chết đi, nhưng có vẻ ông trời luyến tiếc cậu chết, bởi vì cậu còn chịu chưa đủ khổ đi? Mời các bạn mượn đọc sách Nhật Ký Thú Cưng Của Thiên Địch của tác giả Nguyệt Cầm Ỷ Mộng.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Nhiễu Chỉ Nhu
Thể loại: cổ trang, huyền huyễn, mặt than lạnh lùng vô tâm thần tiên công x si tình yêu nghiệt hồ vương dụ thụ, 1×1, hài, ngược tâm, HE. Editor: Canmilia Hồ Vương Chương Hoa đã nhiều lần tự lặp lời thề, lúc nào cũng văng vẳng bên tai: " “Hồ vương Chương Hoa xin thề, kể từ hôm nay, sẽ không bước vào Thúy Phong Sơn một bước, sẽ không gặp mặt Tử Dương Chân Nhân dù chỉ một lần. Nếu làm trái lời thề, nguyện để thiên lôi đánh chết, hồn phi phách tán, vĩnh viễn không thể siêu sinh.” Có thể hắn đã lập nhiều lời thề độc nhưng lại không chịu được nỗi khổ tương tư, vẫn tiếp tục chạy đi gặp người vô tình lạnh lùng kia. Kết quả, lời thề ứng nghiệm, thiên lôi đánh xuống, Ha, chính là tự mình tìm khổ! Tố Tu thật sự nghĩ mãi cũng không hiểu, tại sao Hồ vương phong lưu tiêu sái này lại cuồng dại đến thế. Vì y mà nam phẫn nữ trang, vì y mà quấn quít không rời, cuối cùng thiếu chút nữa còn bị hồn phi phách tán! Báo hại y vốn là thần tiên thanh tâm quả dục cũng bị dính vào tình cảm trần tục, ngay cả là ý chí sắt đá cũng vì hắn mà hóa thành nhu tình. *** Hồ vương Chương Hoa phong lưu tiêu sái, hoa tâm bất kham, một lần vô tình gặp gỡ vị tiên quân siêu trần thoát tục Tố Tu liền nhất kiến chung tình. Năm trăm năm ôm trong lòng mối si tâm, không ngại khó khăn gian khổ vẫn một mực theo đuổi bóng hình người kia. Bị đánh, bị đá, bị lạnh nhạt, bị thờ ơ… Hồ vương chung quy vẫn không hề nản lòng thoái chí. Vì cứu đệ đệ trọng thương trong cơn nguy kịch, hồ vương nuốt lệ vào lòng hứa hẹn cùng tiên quân. Quỳ trước đất trời, ngẩng đầu khấn với thần linh… “Hồ vương Chương Hoa từ lúc này xin thề, kể từ hôm nay, một bước cũng không bước vào Thúy Phong sơn, một lần cũng không gặp mặt Tử Dương Chân Nhân. Nếu làm trái lời thề này, nguyện cho ngũ lôi oanh đỉnh, hồn phi phách tán, vĩnh viễn không được siêu sinh” Đau lòng là thế, khổ sở là thế, nhưng hồ vương thủy chung vẫn không thể buông tay. Mặc kệ lời thề, cho dù có hôi phi yên diệt cũng không kềm được nỗi khổ tương tư. Nào ngờ. Một mối tình si, đổi lại tiên quân thà tự mình hủy dung cũng muốn cùng hắn đoạn tuyệt. Hồ vương triệt để tuyệt vọng. Hắn có thể tàn nhẫn với bản thân, nhưng tuyệt không thể ngoan độc nhìn tiên quân chịu tổn thương. Thiên kiếp đến, trời giáng sấm sét, hồ vương đoạn khí… Chỉ là khi ấy, … Tiên quân đã quay đầu. Ôm trong lòng con hồ ly ngu ngốc si tình, dùng một viên hoàn hồn đan muốn đổi lấy nụ cười của người kia. Nhưng thiên ý trêu ngươi, từ giây phút hồ ly tỉnh lại, đôi mắt sáng trong ấy đã không còn hình bóng tiên quân… Đến tột cùng, là ai nợ ai, là ai phụ ai? Nợ duyên ngày trước, kiếp này trả lại… được không? *** Cảm nhận: truyện đọc khá. Vẫn theo mô típ quen thuộc của Khốn ỷ Nguy Lâu, trước ngược thụ sau ngược công, cuối cùng hốt cú chót ngược luôn hai đứa. Thụ khổ tình truy đuổi công, vì công không tiếc bất cứ điều gì, tự tôn, mặt mũi, địa vị, thậm chí đến cả tính mạng nhưng vẫn bị công lạnh lùng xua đuổi, cho đến khi tuyệt vọng, cho đến khi thân hãm trong nguy khốn không thể vãn hồi thì công bỗng chốc quay đầu… Chương Hoa là hồ ly nhưng lại si tình hơn bất kỳ ai khác. 500 mải miết đuổi theo một bóng hình vô vọng, không ngại mất mặt hóa thành nguyên hình đào nhân sâm ngàn năm, không sợ khó khăn thức trắng ba đêm để hái về bằng được đóa Thiên Sơn Tuyết Liên tươi mới cho người kia làm thuốc, mặc kệ những việc đó đối với người kia chỉ đơn giản như một cái phất tay. Tất cả chỉ vì muốn người trong lòng được vui. Tố Tu, vị thần tiên phiêu dật tuấn mỹ nhưng lãnh mặt lãnh tâm, quá khứ từng bị người yêu nhất thương tổn mà trở nên sợ hãi, mất lòng tin vào tình yêu. Dù cho tận mắt thấy Hồ vương si mê quấn quýt mình, vì mình lâm vào khổ ải, tiên quân vẫn như cũ ngoảnh mặt làm ngơ. Dù cho trái tim đã lần nữa trỗi lên những cung điệu lạ lùng, thần nhân ấy vẫn cố chấp mà dùng băng giá từng tầng rồi từng tầng phủ kín. Mãi cho đến khi Hồ vương thực sự buông tay, tiên quân mới hoảng hốt nhìn lại. Thì ra, hình bóng con hồ ly ngốc ấy, đã khắc sâu trong lòng. Cứu người, không tiếc đan dược quý giá, rốt cuộc đổi lại… là lần nữa đánh mất tim mình. Chương Hoa mất trí nhớ, lại trở về là một Hồ vương tiêu sái phong lưu, đi giữa bụi hoa cũng không hề lay dính dù chỉ một mảnh lá. Tiên quân không cam lòng, bắt giữ Hồ vương, bướng bỉnh đòi Hồ vương trả cho mình mảnh tâm đã bị hắn trộm mất. Nhưng Hồ vương nào còn nhớ gì nữa, không những không dùng ánh mắt si mê mà nhìn tiên quân, lại còn vô tình tổn thương tiên quân. Thương ở trên vai, mà sao đau lại trong tim. Một hồi si mê một hồi thương tổn. Một mối chân tình một mảnh ký ức vỡ tan. Thì ra duyên định đã từ hơn năm trăm năm trước, vì ai mà tiên quân trở nên vô tình, lại vì ai mà Hồ vương đau khổ thương tâm. Tất cả, vòng đi hơn mười tám vạn ngày đêm, đến khi ngoảnh đầu lại… … hóa ra là một mối nghiệt duyên kéo dài…. Vẫn như cũ, văn phong lúc nhẹ nhàng hài hước, khi lãng mạn ấm áp, lúc lại đau triệt nội tâm. Trách tiên quân lạnh lùng lại không thể giận tiên quân vô tình, thương Hồ vương si tình lại không thể thứ tha ngày xưa hắn yếu nhược làm người yêu đau khổ. Truyện ngược tâm một cách dịu dàng, ngược không phải tê tâm liệt phế nhưng vẫn nhè nhẹ thấm vào trong lòng. Như đã nói, vẫn phong cách cũ của Khốn Khốn, tuy dằn vặt lẫn nhau nhưng đến cuối cùng, “người có tình sẽ trở thành quyến thuộc”, Hồ vương si tình ngốc nghếch sau chót vẫn thành công bắt được cả thân lẫn tâm của mỹ nhân, mà tiên quân tưởng như lạnh lùng vô cảm lại có thể mỉm cười ôn nhu mà hôn lên bờ môi mềm mại của ái nhân chỉ để nỉ non một câu: “Đồ ngốc, ta thích ngươi.” *** Chút ngoài lề của người viết review (nếu muốn đọc truyện hay cân nhắc edit thì không nên đọc cái này nha! ^^”): Thú thật là truyện của Khốn Khốn đọc tuy ngược mà rất sảng khoái, không có cảm giác tức muốn lật bàn hay xách dao chém chết cha thằng tra công hay tên quỷ súc thụ các loại, nhưng bản thân Gek lại không thích bộ này bằng “Phược long” hay “Siếp nhãn phong lưu”, trừ khúc đầu bạn thụ theo đuôi anh công rất dễ thương và hài hước hay phiên ngoại dụ dỗ anh công lên giường thì khúc ngược nó cứ… sực sực, cảm giác không được tự nhiên không được trôi chảy, và phản ứng của anh công khi bị thụ tổn thương vẫn có gì đó dường như quá dễ dàng buông tay. Ngoại trừ chút “sạn” này ra, còn lại toàn truyện vẫn ổn, thụ của Khốn Khốn vẫn cứ đáng yêu và đáng thương như thế, còn công thì dù trước đó có lạnh như nước đá hay đơ như cây cơ thì vì mấy em thụ cũng hóa thành vũng nước ngọt chết người! =))))))))))))) *** Huyền huyễn, hài xen ngược, lạnh lùng tiên quân công x phẫn nương hồ vương thụ, thụ truy công Thanh niên áo trắng vì người yêu phản bội mà lạnh lòng phàm, đi theo con đường tu đạo, trở thành Tử Dương chân nhân Tố Tu. Một ngày kia, thế giới bình yên của y bị một con hồ yêu nhảy vào quấy phá. Đánh không được, đuổi không xong, dù gì người ta cũng là hồ vương pháp lực hơn người. Chương Hoa đối người kia nhất kiến chung tình, không tiếc nam phẫn nữ trang, biến thành một tên bán nam bán nữ. Thế nhưng, có đúng là hắn vừa gặp đã yêu y? Hàng của Khốn Ỷ Nguy Lâu thì kiểu gì mình cũng xem dù ngược công hay ngược thụ. Hiếm có ai viết văn độ dài tầm trung mà chắc tay, không đầu voi đuôi chuột được như chị. Truyện này liên quan tí với Phược Long (cũng đã edit hoàn). Edit: Canmilia ***   Thụ là Hồ Vương, công là Tử Dương Chân Nhân. Công lên núi Tuyết Sơn hái thuốc thì gặp thụ do độ kiếp mà bị thương. Thụ gặp công thì nhất kiến chung tình, ngày ngày quấn lấy công. Vì công nói không thích nam nhân mà giả nữ mặc váy cài trâm , mặt thụ vốn tuấn tú mà tô son trát phấn thành dạng bất nam bất nữ. Thụ yêu công 500 năm, có tình địch là Tam công chúa Long tộc. Hai người ngày ngày gặp nhau là đánh nhau mắng chửi nhau các kiểu, tuy là tình địch nhưng hai người không giống như các tình địch khác giết nhau tính kế nhau. Thụ yêu công tới mức mạng cũng không cần, theo đuổi 500 năm lần nào cũng bị đánh . Leo vào nhà công thì bị công đá ra ngoài , nguyện hiện về nguyên hình để bắt nhan sâm ngàn năm cho công vì đó là thứ công thích . Nguyện đợi ba ngày trên núi tuyết để lấy Tuyết Liên Sơn cho công luyện đan. Có lần công tới yêu giới hái thuốc, thụ đòi đi theo, lúc thấy công bị yêu quái cấp thấp tấn công, thụ chưa kịp nghĩ gì chay tới cản cho công rồi bị thương. Công tức chửi thụ, chửi thì chửi nhưng vẫn rất dịu dàng chăm sóc cho thụ. Để thụ ngủ trên giường của mình. Công bị thụ ngày ngày nói lời thâm tình với hi sinh, mặt dày quấn lâu nên công dần quen thụ ở bên cạnh rồi động tâm. Kiếp trước công bị phụ lòng nên không muốn yêu thêm ai nữa. Vì vậy công đuổi thụ đi, uống thuốc để quên đi thụ. Nhưng bệnh tương tư là tâm bệnh chứ có phải thân bệnh đâu mà chữa. Đúng lúc ấy em của thụ bị đạo ãi lừa lấy nội đan, không có thuốc cải tử hoàn sinh của công thì cứu không được. Thụ đành phải tới xin công thuốc , công đồng ý nhưng với điều kiện là thụ không được xuất hiện trước mặt công nữa, còn để thu thề trước mặt công. Thụ nghe điều kiện công thì lòng đau như cắt, công cũng chả khá khẩm hơn, cuối cùng thụ nhận thuốc rồi quay về không quay đầu lại. Đưa thuốc cho em trai uống xong thụ bắt đầu tính toán đi Tuyết Sơn để chịu thiên kiếp. Công thì nhớ thụ không chịu nổi bèn đến yêu giới tìm thụ nhưng thụ đã sớm tới Tuyết Sơn. Lúc công tới gần thì thiên kiếp của thụ vừa đánh xuống, công thấy thụ ngã xuống không còn sinh mệnh, nhưng công đút đan dược cho thụ để thụ sống lại. Công đưa thụ về nhà mình chăm sóc thụ, cuối cùng tỉnh lại thụ không nhoa gì mình. Công giữ thụ lại chăm sóc,từng nhiều lần hỏi thụ muốn khôi phục trí nhớ hay không ,thụ chỉ cười cho rằng 500 năm chả có gì quan trọng nên không muốn nhớ lại , tới khi hai cung nữ tới rước thụ đi thì về. Công từ hôm đó ngày nào cũng lén đi rình thụ để ngắm thụ, trốn trên trần nhà để nhìn thụ, mất hết cả tiết tháo. Công nghe thụ tới một bữa tiệc nên đi để gặp thụ, lại bị bạn thụ cà khịa có không giữ mất thì tìm. Bạn thụ sắp xếp cho thụ với em gái mình đám cưới , tức tình địch của thụ. Công nghe vậy hỏi thụ nhưng thụ vẫn đồng ý cưới, công tức bỏ về. Tới hôm cưới thì thụ bị tình địch chửi, bạn thụ vào cản thì hai anh em đánh nhau, lúc đó thì công xông lên cướp rể. Công dẫn thụ về rồi nhốt thụ trong phòng, bạn thụ tới cứu, bạn thụ với công đánh nhau ngang tay, nên bạn thụ điều khiển thụ cầm kiếm đâm công. Công không tránh để thụ đâm, rồi đuổi cả hai người đi. Thụ cảm thấy đau lòng nhưng không nhớ được gì đi gặp tình địch nghe tình địch chửi mới biết hoá ra mình từng theo đuổi công cuồng nhiệt cỡ nào. Đi hỏi hai cung nữ thiếp thân thì càng rõ ràng hơn lúc mình yêu công mất tiết tháo cỡ nào. Thụ nhớ lại thì tới nhà công, kiên trì phá kết giới để gặp công. Công ra gặp nhưng lạnh lùng với thụ, đuổi thụ đi. Thụ đành phải tự rạch mặt mình uy hiếp công, đúng như dự đoán công lập tức ngăn cản giữ thụ lại ở nhà. Mấy ngày ủ trong phòng luyện đan để chế đan hồi phục da lại thụ. Lúc tình địch thụ tới gặp công thì công nói là công yêu thụ muốn cùng thụ bên nhau. Thật ra công bài xích với tình yêu vì kiếp trước công yêu thụ tha thiết, nhưng vì lý do gì đó hai người không bên nhau được. Nên kiếp này thụ mới bất chấp theo đuổi công. P/s : Nghe Chín Vạn Tự để có cảm xúc hơn khi đọc :> Mời các bạn đón đọc Nhiễu Chỉ Nhu của tác giả Khốn Ỷ Nguy Lâu.
Nhập Cốt Tương Tư
CÓ BIẾT CHĂNG TƯƠNG TƯ NHẬP CỐT?  Tên gốc: Nhập cốt tương tư tri bất tri (入骨相思知不知) Tác giả: Khốn Ỷ Nguy Lâu (困倚危楼) Thể loại: Cổ trang, giang hồ, nhất thụ nhất công, HE Edit: Liêu Dương Ca, Lam  Giới thiệu Vì báo thù, Hà Ứng Hoan trăm phương nghìn kế tiếp cận Giang Miễn. Tính toán từng đường đi nước bước mong hắn sập bẫy, ngờ đâu chính y lại động tình. Thích người ấy dung mạo như tranh, thích người ấy dịu dàng như nước. Nhưng thù kia không thể không trả… Khi chân tướng đã rõ ràng, y còn có thể bù đắp cho tấm lòng Giang Miễn? Tính tình ôn nhuận như ngọc, Giang Miễn xứng là người quân tử phong thái hiên ngang. Vậy mà cũng có lúc hắn bị một Hà Ứng Hoan bướng bỉnh, cố chấp, đam mê cơ bạc hấp dẫn, rơi vào lưới tình người kia dệt. Vì y sinh lòng yêu mến, vì y chẳng ngại liều thân, vì y… trả giá chân tình. Kết quả lại chỉ là một hồi âm mưu. Mà thôi, mà thôi, nếu đã nản lòng thoái chí, vậy thì dứt khoát buông xuôi. *** Tên truyện: Nhập cốt tương tư tri bất tri Tác giả: Khốn Ỷ Nguy Lâu Cổ trang, giang hồ tranh đấu, ngược công, ôn nhu công x giảo hoạt thụ Cả nhà Hà Ứng Hoan bị giết, hiểu lầm Giang Miễn vì tư lợi mà không cứu nên khi lớn lên tìm mọi cách để trả thù. Thiếu niên như ngọc cùng đại hiệp trầm ổn vờn qua vờn lại. Đại hiệp ban đầu uy nghi thủ lễ nhưng trước tình cảm hừng hực như lửa của người ta thì dần dần bị cưa đổ. Còn Hà Ứng Hoan ban đầu là diễn, ai ngờ càng diễn lại càng nhập vai lúc nào không hay. Thế nhưng, quá khứ vẫn không thể quên, thù vẫn phải báo. Đại hiệp bị bức cho thân bại danh liệt, thổ huyết ba thước nằm liệt giường. Thiếu niên đang hưng phấn trả được thù thì phát hiện ra trước giờ mình hiểu lầm người ta, lật đật chạy tới nhà người ta xin lỗi. Cơ mà, người kia giờ chỉ một mực tránh xa vì sợ tổn thương lần nữa. Truyện của Khốn Ỷ tỷ tỷ, mình không cần phải nói gì nhiều hén Edit: Liêu Lam ***   Má Khốn (Khốn Ỷ Nguy Lâu) là tác giả đam mỹ mà ta thích nhất. Tất cả các tác phẩm của bả ấy, cả hiện đại đến cổ trang rồi huyền huyễn ta đều thích hết. Bà ấy là người đã kéo ta đến với cổ trang. :) Truyện của má ấy nhẹ nhàng mà thấm. Nhẹ nhàng mà đau.  Nhẹ nhàng mà yêu. Nhưng tình yêu nào cũng mãnh liệt đến huy hoàng. Người nào cũng rất rất rất hy sinh vì tình yêu của mình. Trong hy sinh có ích kỷ. Trong ích kỷ có đau thương. Tóm lại là rất thích a. Cổ trang của bà ấy có 8 bộ. Mỗi bộ đều ngắn thôi. 20-30 chương gì đó. Nhưng vậy là đủ ngọt đủ ngược rồi. 8 bộ này là 8 câu chuyện tình bi thảm. Mỗi nhân vật trong truyện đều có liên quan chút chút đến nhau. Có anh em, có huynh đệ, có kẻ thù. Nhưng tất cả khi đã bước vào tình yêu đều là kẻ cuồng si đến điên dại. Trước tiên chúng ta sẽ điểm qua tên ha. 1. Chiết Chi 2. Đối Diện Tương Tư 3. Liễm Mi 4. Nhãn Ba Hoành 5. Nhập Cốt Tương Tư 6. Như Lâm Đại Địch 7. Động Tình 8. Vi Quân Cuồng 1 gợi ý nho nhỏ cho các bạn ha. Nếu ai đọc 8 fic này, hãy đọc vào ban đêm, trong không gian tĩnh lặng bật bản nhạc sáo "lục dã tiên tung" lên rồi đọc. Xong 8 bộ các bạn sẽ thấm tháp vô cùng. :v Review thì ta sẽ đi lần lượt từng bộ sau. :) *** Có spoil. x Khốn Ỷ Nguy Lâu là một tác giả đam mỹ hiếm hoi viết máu chó mà thấm đến từng câu chữ, dù rằng nội dung còn đôi chỗ bất cập. Nhưng có lẽ cái bất cập ở nội dung đó là vì Khốn Khốn luôn muốn mang đến một cái kết HE hợp tình hợp lí nhất cho nhân vật, sau quãng thời gian dài chịu đau khổ của họ. Đối Diện Tương Tư cũng là một bộ truyện như vậy. Dù rằng tag “thụ phản công” sẽ dễ khiến nhiều người chùn bước khi muốn đọc truyện này, nhưng yên tâm rằng đặc tính công – thụ của cả hai bên đều đã được phân định rõ ràng ngay từ những con chữ đầu tiên rồi. Đối Diện Tương Tư nói về hai con người, tính cách trái ngược nhau hoàn toàn, hoàn cảnh lại càng vô cùng cách xa. Lâm Trầm, đại công tử của Võ Lâm Minh Chủ, có một đôi tay vô cùng đẹp, một đôi tay vô cùng thích hợp để gảy đàn, và đánh đàn cũng là niềm say mê duy nhất của y. Thế nhưng đáng tiếc, do số phận của y lại sinh ra là con trai của người học võ, nên đôi tay ấy bị buộc phải cầm kiếm. Cảm giác hai lần nhìn thứ đồ yêu thích của bản thân bị chìm trong lửa đỏ đến cháy rụi mà chính y lại chỉ có thể đứng trơ mắt ra nhìn là như thế nào? Có lẽ là tuyệt vọng, là bất lực, là mệt mỏi đến mức không còn muốn để tâm đến bất kì điều gì nữa. Một con người đa sầu đa cảm đến vậy, thế mà lại gặp phải một kẻ vừa trăng hoa lại tùy hứng, để rồi yêu chính cái con người vô tâm ấy. Lý Phượng Lai ban đầu đúng là một kiểu điển hình của hoa hoa công tử. Hắn kiêu ngạo, hắn thích thứ nào thì nhất định phải có được thứ ấy, hắn làm mọi cách để người ta thích hắn, mà đến khi thấy người ta say mê hắn rồi, hắn liền cảm thấy nhàm chán mà phủi sạch quay đi. Lý Phượng Lai, Lý Bảo Chủ chính là cái loại đức hạnh này. Lần đầu Lâm Trầm gặp Lý Phượng Lai, là khi y đang chán nản, mà Lý Phượng Lai khi ấy lại chạy đến ôm y từ phía sau, dùng ngữ khí vô cùng sủng nịnh mà nói chuyện với y. Để rồi khi y quay mặt lại, hắn liền thất vọng mà xin lỗi vì đã nhận sai người. Nhưng thà rằng hai người bọn họ chỉ cần gặp nhau một lần nhận sai đó là đủ rồi, thì có lẽ tương lai mới không xảy ra những chuyện khiến con người ta phải đau khổ như thế. Cái sai của Lý Phượng Lai, chính là đã mang Lâm Trầm làm thế thân của Lục Cảnh. Cái sai của Lý Phượng Lai, là đùa giỡn tình cảm của Lâm Trầm. Cái sai của Lý Phượng Lai, là mang những điều không thể làm được với Lục Cảnh đến để làm với Lâm Trầm, để rồi khiến Lâm Trầm ôm mối tương tư không cách nào cứu vãn được. Dù rằng Lý Phượng Lai sai nhiều, nhưng Lâm Trầm cũng đủ ngoan độc. Nếu không có được tâm, thì lấy thân thay thế. Lâm Trầm mặc kệ chuyện gì xảy ra, vẫn quyết định lên kế hoạch giam cầm Lý Phượng Lai lại, cắt đứt gân tay gân chân, để hắn ở rừng trúc suốt ba năm trời. “Nếu so ngoan độc, Lý Phượng Lai làm sao có thể bì được với y.” Đúng, Lý Phượng Lai chưa từng ngoan độc hơn Lâm Trầm. Nhưng Lâm Trầm lại cũng hiểu rằng, ngoan độc của y cũng là đánh đổi đau khổ mà có. Đối diện tương tư. Đối diện với người thương trước mặt nhưng vẫn ôm nỗi tương tư. Ôm người thương vào lòng, tâm khảm vẫn tự hiểu y vẫn chỉ một mình tương tư. Vậy nên Lâm Trầm không bao giờ tin Lý Phượng Lai yêu mình. Chỉ là chẳng biết là không thể tin, hay là không dám tin nữa. Nhưng Lý Phượng Lai sau này, thật sự đã rất yêu Lâm Trầm, yêu một người mà nếu là hắn của trước đây sẽ không bao giờ thèm để ý đến. [“Ta với ngươi cùng nhau lớn lên, chẳng lẽ còn không rõ tính ngươi sao? Người ta càng không để ngươi trong mắt, ngươi càng đeo đuổi không buông, trái lại kẻ một lòng yêu ngươi, ngươi nhất định không buồn liếc mắt.” Gã dừng lại hừ lạnh một tiếng mới nói tiếp, “Người trong phòng bị ngươi mê hoặc thần hồn điên đảo, chắc chắn là không lọt nổi vào mắt ngươi.” “Nói bậy gì đó? Ta mới không phải vậy……” ” ‘Không’ sao? Vừa thấy mỹ nhân vừa ý sẽ muốn trêu ghẹo, chờ đối phương thật sự thích ngươi, ngươi lại đột nhiên mất hứng thú, quay lưng đi tìm người mới ── Lý Phượng Lai phong lưu tiêu sái, chẳng phải chính là cái loại đức-hạnh này sao?”] Nếu không yêu y, hắn cũng không cần chỉ vì một ánh mắt vô hồn của y mà trong lòng rối rắm rồi mất đi cảnh giác. Nếu không yêu y, hắn sẽ không vì y tự làm bị thương bản thân mà tức giận. Cho nên, cả Lâm Trầm và Lý Phượng Lai đều là những tên ngốc. Cũng may, hai tên ngốc này cuối cũng đã trở về với nhau. x Đối Diện Tương Tư là bộ thứ hai trong hệ liệt ba bộ Tình Động – Đối Diện Tương Tư – Liễm Mi. Bản thân mình đã đọc Đối Diện Tương Tư và Liễm Mi, nhưng vẫn không cách nào có thể đọc được Tình Động. Đối Diện Tương Tư là bộ truyện đưa mình đến với Khốn Khốn, cũng là bộ truyện khiến mình yêu thích Khốn Khốn. Sự day dứt trong từng câu chữ của Đối Diện Tương Tư, mình nghĩ bạn sẽ thích nó. Mời các bạn đón đọc Nhập Cốt Tương Tư của tác giả Khốn Ỷ Nguy Lâu.
Bạn Trai Cũ
Edit : Sagittarius Thể loại: Tra thụ quay đầu, gương vỡ lại lành. Ôn hòa dịu dàng tinh anh công x phong lưu giảo hoạt mỹ nhân thụ, gương vỡ lại lành, cẩu huyết, OE. (Theo tui thì là BE) Chỉ là một câu chuyện kể về chuyện tình yêu giữa công và thụ sau khi chia tay vẫn quay đầu lại trùng phùng với nhau. *** Review Bạn trai cũ Đừng nhìn cái tên truyện có vẻ bình thường rồi sụt hố như ta ~~~ Khốn Ỷ lần này lại khiến ta phải rửa mắt mà trông rồi! Truyện cỡ đâu đó 10 chương, đọc một lát là xong mà plot twist cực gắt. Nửa đêm mà các thái cực của ta đi từ phẫn nộ, căm tức đến giật mình thon thót rồi cuối cùng là khóc tu tu, mood lên xuống như cái biểu đồ hình sin… Như tag đã gắn, Bạn trai cũ là câu chuyện về một tra thụ quay đầu, gương vỡ lại lành. Cẩu huyết, theo phong cách thường thấy. Thụ và công là bạn học cao trung, sau đó trở thành người yêu. Nhưng thụ là thiếu gia phong lưu thành tính, từ trước khi quen công đã thay bồ như thay áo, không có khái niệm về tình yêu + trách nhiệm và chung thủy cần có của tình yêu. Nên khi thụ ngoại tình, bị công bắt gặp cũng chẳng biết hối cải, chia tay xong lại lập tức quen người mới. Nhưng cái motif cũ rích này vào tay Khốn Ỷ Nguy Lâu lại làm cho ta choáng váng. Phải nói lúc đầu ta ghét thụ bao nhiêu, thậm chí còn cầu đổi thụ bao nhiêu, thế mà khúc cuối khóc ngon lành, chả cần tẩy trắng gì. Haizz, có lẽ, Sở Dật là minh chứng rõ ràng nhất cho chuyện sống bừa bãi thì cuối cùng người hối hận là chính mình thôi. Từ lúc hắn đứng bên cửa sổ mà than rằng, hắn thấy chính mình không xứng, không xứng có được tất cả những thứ này, không xứng một lần nữa trở về bên Sở Việt, thì có lẽ hắn đã hiểu cái giá phải trả rồi. Anh công ôn nhu dịu dàng và si tình quá. Chỉ trách, không thể đúng lúc gặp gỡ người… Nếu như nói ngay từ đầu ta đã bị lay động bởi sự dịu dàng của ảnh, thì đối với Sở Dật phải đến phút cuối cùng chân tâm của hắn mới được bóc tách rõ ràng. Thế mới nói, muốn hỏi si tình công/thụ, xin mời đọc văn Khốn Ỷ. Tâm cơ cuồn cuộn + sự cứng cỏi đến rùng mình cũng tỉ lệ thuận với độ si tình. Thụ của bả có thể chịu đựng một nhánh cây đâm xuyên cành tay (Bình Hoa), chỉnh dung, thoát thai hoán cốt (Chẩm biên nhân), mười năm tra tấn (Chiết chi – Giai hạ tù), thậm chí đối với ngu đần công như Lý Phượng Lai thì giam hắn lại đã rồi tính tiếp (Đối diện tương tư), level chỉ có càng ngày càng thăng cấp >.< Mà bạn Sở Dật trong Bạn trai cũ này cũng không phải là ngoại lệ, thủ đoạn và sự quyết liệt của bản cũng không đùa được đâu. Nói chung đó giờ vẫn ưng cái kiểu ngược như kim châm nhói nhói trong văn Khốn Ỷ, nên bộ này không có làm ta thất vọng. Hơi lấn cấn chút vì quá khứ em thụ đúng là khốn nạn thật, miễn tẩy trắng, nhưng cũng xót cho ẻm quá nhiều. Đáng buồn thay, chúng ta lại chẳng có quyền lựa chọn để gặp được người tốt nhất, ở thời khắc tốt nhất của cuộc đời. Hoặc là nói, đáng buồn thay, chỉ có sau khi mất đi, con người ta mới có thể trưởng thành? Truyện có dính dáng một xíu (xác thực là một xíu) đến Lâm Gia Duệ và Cựu mộng. Đủ để biết hai câu chuyện diễn ra trong cùng một thế giới thôi, chứ chả hé mở thêm được tí nào cái kết đang lưng chưng của Cựu mộng cả. Kết OE, và theo ta đó là cái kết hợp lý nhất rồi. Ngắn, nhưng cảm xúc đủ đầy, không bị hụt và cũng không lan man quá. Plot chắc còn sạn nhưng mới đọc xong ta vẫn còn đang bận đờ người loading mấy chương cuối, nên tạm thời chưa thấy chỗ phi logic nào. Chủ yếu là rối rắm mâu thuẫn vừa thương vừa giận đối với nhân vật thôi, còn nội dung thì hay, edit cũng mượt lắm, đề cử nên đọc nhé! *** Từ Việt nhận được một tấm bưu thiếp từ Nigeria gửi tới. Mặt trước là một bức ảnh, chụp một đàn linh dương đang chạy như bay trên đồng cỏ. Ảnh chụp vô cùng đúng lúc, phô bày được hết dáng vẻ sinh động của linh dương, trong bụi cỏ gần đó có một giọt sương sắp rơi, tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời. Mặt sau không ghi tên người nhận cũng không có ký tên, chỉ qua loa viết một câu: "Hết thảy bình an, đừng lo lắng." Cứ như người viết sắp sửa theo đuổi một cuộc hẹn hò tuyệt diệu, nên qua loa vội vàng mà viết ra. Từ Việt hôm nay cũng có một cuộc hẹn. Mấy năm trước anh đã nói thật với gia đình, nhưng cũng không thể ngăn cản cha mẹ nhiệt tình mai mối, chẳng qua đối tượng từ nữ chuyển thành nam mà thôi. Đối tượng lần này là giáo viên trung học, tính tình tốt, nghề nghiệp cũng tốt, nghe nói tướng mạo cũng ít ai bằng. Từ Việt kỳ thật không mấy hứng thú, nhưng lại không muốn thất lễ, buổi chiều vẫn cứ tan sở về sớm, dự định thay quần áo rồi đi đến chỗ hẹn. Anh cầm cái bưu thiếp nọ đi vào thang máy, ấn số "11". Anh ở nhà số 1102, căn hộ hai phòng ngủ, để trả hết tiền vay vẫn cần hai mươi năm nữa. Cửa phòng dùng mật mã để khóa, Từ Việt thuần thục bấm một dãy số, cửa mở, anh cúi đầu nhìn thấy trước cửa có một đôi giày nam xa lạ. Màu nâu nhạt, mũi nhọn, so với giày anh nhỏ hơn khoảng nửa số. Từ Việt lặng người một chốc, cầm lấy đôi giày nọ đặt lên kệ giày, sau đó đi vào phòng khách. Trên sô pha trong phòng khách có một người đàn ông đang ngồi. Người đàn ông đó vô cùng trẻ tuổi vô cùng anh tuấn. Hắn hai chân vắt chéo, ánh mắt như ánh mặt trời rực rỡ ngoài cửa sổ, càn rỡ dừng ở trên người Từ Việt. "A Việt," hắn nói, "Đã lâu không gặp." Từ Việt nhìn hắn, cũng không cảm thấy giống như tiểu thuyết miêu tả nào là thiên địa biến sắc, nhật nguyệt vô quang, anh chỉ bình tĩnh nói: "Ừm, chào cậu, Sở Dật." Như vô số lần trong giấc mộng, Sở Dật cười với anh. Từ Việt liền hỏi: "Về lúc nào vậy?" Sở Dật không chút khách khí, tự rót nước cho mình, bằng cái ly sứ màu trắng của anh, nói: "Hai ngày trước trở về, về nhà cũ một chuyến, sau đó liền tới tìm anh." "Cậu vào bằng cách nào?" Sở Dật cười hì hì: "Mật mã là sinh nhật em, chẳng lẽ em lại không vào được?" Đôi mắt đen của hắn nhìn Từ Việt, khuôn mặt lộ ra vẻ ngây thơ như trẻ nhỏ, nói: "A Việt, em rất nhớ anh." Đó là thủ đoạn quen thuộc hắn thường dùng để tán tỉnh, Từ Việt đương nhiên sẽ không coi là thật. Anh nhìn nhìn bưu thiếp trong tay, hỏi: "Cậu không phải đang theo đuổi một nhiếp ảnh gia tự do tới tận Phi Châu sao? Người đó đâu rồi?" "Nhiếp ảnh gia tự do? Ai?" Sở Dật suy nghĩ hồi lâu mới nhớ ra, "À, anh nói Ellen? Bọn em chia tay đã bao nhiêu năm, em đến mặt anh ta cũng không còn nhớ rõ nữa." Từ Việt đem tấm bưu thiếp kia đưa cho hắn. "Cái này hẳn là tác phẩm của vị kia bạn trai cũ của cậu nhỉ? Một tháng trước mới từ Lagos gửi tới." Sở Dật nhìn nhìn con dấu bưu điện, mặt không đổi sắc nói, "Là chuyện một tháng trước." Giọng điệu cứ như là đã qua một trăm năm. Từ Việt đành phải nói: "Cũng phải, thời gian này cũng đủ cho cậu thay lòng đổi dạ một trăm lần." Sở Dật cười ha hả. Hắn cười xong mới từ sô pha đứng dậy, xỏ dép lê đi đến trước mặt Từ Việt. Hắn chỉ hơi thấp hơn Từ Việt một chút, hai người đối diện, Từ Việt vừa vặn có thể nhìn thấy đôi lông mày đen nhánh của hắn. Trước đây, lúc bọn họ thân mật, Từ Việt rất thích hôn lên đôi lông mày ấy, khiến chỗ ấy ửng đỏ lên. Sở Dật hai tay choàng qua vai Từ Việt, hơi thở ấm áp phả qua hai má anh, hỏi: "A Việt, anh có nhớ em không?" Từ Việt đẩy tay hắn ra, nói: "Tôi phải ra ngoài, tối nay còn có hẹn." "Hẹn ai? Nam hay là nữ?" "Nam, hẹn hò." "Anh thật sự muốn đi?" Từ Việt hỏi lại: "Vì cái gì mà không đi?" Anh vào phòng ngủ thay quần áo. Lúc đeo cravat vào, Sở Dật dựa vào cạnh cửa nhìn anh, khuôn mặt ẩn hiện dưới ánh sáng lờ mờ, nói: "Không mặc cũng đủ đẹp rồi." Từ Việt không phản ứng.   Mời các bạn đón đọc Bạn Trai Cũ của tác giả Khốn Ỷ Nguy Lâu.
Trò Chơi Theo Đuổi (Trò Chơi Tình Nhân)
(Tên gốc: 情人游戏 – Trò chơi tình nhân – Tuy nhiên mẹ Tiếu thấy tên này không được hài hòa cho lắm nên đổi tên) Thể loại: hiện đại, giới giải trí, thương trường (một chút), hào môn thế gia, thiên tác chi hòa, THANH THỦY VĂN, HE Nhân vật chính: Dạ Phong Vũ, Augustine Trong mắt mọi người thì Augustine là một người sở hữu gia tài đồ sộ, lại có thêm đôi mắt xanh thẳm tựa biển khơi,bền ngoài thì tao nhã lại thêm sự  thần bí giống như gia tộc quỷ hút máu thời Trung cổ. Truyền thông đối với Augustine vẫn luôn duy trì nhiệt tình, nhưng lại chưa bao giờ khai thác được một chút tai tiếng nào. “Trao tất cả hỉ nộ ái ố cho riêng một người, là quyết định mạo hiểm đến mức nào.” Vì không muốn tổn thương, cho nên không yêu. Vận mệnh lại thường không được sắp xếp như người ta mong muốn. ******** Là quan hệ thân mật nhất, cũng là trò chơi nguy hiểm nhất. Yêu em, là ván bài lớn nhất cuộc đời anh. ******** Bối cảnh giải trí trong nước, không có tên người nước ngoài phức tạp ==+ ******** Biên tập đánh giá: Thân là ngôi sao điện ảnh Dạ Phong Vũ ngoại hình hoàn mỹ vô khuyết, có thể nói là thần tượng hàng đầu trong giới giải trí. Từ xuất hiện đến nổi tiếng, vẻn vẹn chỉ bằng hai bộ phim điện ảnh, con đường có thể coi là thuận gió xuôi dòng. Trong một lần đến châu Âu nghỉ phép, có duyên gặp mặt kết bạn với người đàn ông sở hữu gia tài đồ sộ, luôn khiến truyền thông duy trì hứng thú nhiệt tình, Augustine, đối mặt với vị quý tộc thần bí này, bản thân thế nhưng cũng không tránh khỏi sa vào một trò chơi thân mật lại nguy hiểm… Tác giả hành văn tự nhiên lưu loát. Văn này tạo hình nhân vật chuẩn xác, dù là Dạ Phong Vũ ngoại hình hoàn mỹ vô khuyết, hay là Augustine bí ẩn, đều khiến độc giả cảm nhận được nhân vật một cách chân thật, sinh động mê người. Nhìn chung toàn thể câu chuyện, tình cảm tràn ngập bí ẩn cùng mạo hiểm, khiến độc giả không khỏi suy đoán, ván bài này rốt cuộc người thắng là ai. *** – Phòng khám số 27 ở đâu – Buổi chiều mùa hè, chân trời mây đen cuồn cuộn, không khí oi bức mà lại ẩm ướt, dường như chỉ chạm nhẹ chút thôi cũng có thể chảy nước. “Anh họ.” Trình Hạ gọi điện thoại đến, “Em vừa xem dự báo thời tiết, vùng núi đó sắp có mưa to, khi nào anh về?” “Ngay bây giờ, anh xuống núi rồi.” Ngón tay cầm vô lăng sạch sẽ thon dài, tay áo sơ mi chỉnh tể gập tới khuỷu tay, thanh âm cũng gợi cảm tựa như khóe miệng đang nhếch lên kia. “Vậy được rồi.” Trình Hạ giúp anh thu dọn tư liệu trên bàn, “Em đến công ty trước, ngày mai gặp.” “Ngày mai gặp.” Dạ Phong Vũ treo điện thoại, giẫm chân ga, xe thể thao màu bạc rít lên, chạy về phía thành phố B. Trong giới giải trí, chuyện thành danh của Dạ Phong Vũ vẫn luôn bị người ta bàn tán. Vào nghề bằng một bộ phim đồng chí cực kỳ tình sắc, tuy rằng như trong dự kiến là bị cấm quảng bá, thế nhưng trên mạng thì lại hừng hực khí thế. Ngũ quan con lai ở trong màn ảnh chiếm hết ưu thế, đôi mắt đen thẳm như vực sâu, dáng cười tao nhã mê người, thời điểm vươn tay, như là muốn nắm giữ toàn bộ thế giới. Vì thế khán giả liền tự giác mà xem nhẹ phần hình ảnh thô sơ cùng nội dung phim tràn ngập BUG, chỉ chuyên chú chìm đắm trong nhan sắc của nam chính, còn trong suốt một tháng sau đó, hợp lực nâng anh lên đứng đầu danh sách tìm kiếm. Có điều mặc kệ bên ngoài đánh giá như thế nào, đều không ảnh hưởng quá lớn đối với Dạ Phong Vũ. Sau thành công với vận tốc ánh sáng, anh không hưởng ứng sự tung hô của người xem mà tiếp tục đóng phim đồng chí, cũng không có giống với sự phỏng đoán của truyền thông mà hợp tác với đạo diễn thể loại khác, mà là một mình bay tới Normandy, Pháp, hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của công chúng. Hai năm sau, lúc phim điện ảnh mới của đạo diễn Hoa kiều quốc tịch Pháp họ Lộc công chiếu, hứng thú của người xem trong nước đối với phim văn nghệ trữ tình vốn không cao, mua vé phần lớn chỉ để giết thời gian, lại bất ngờ phát hiện hình ảnh Dạ Phong Vũ trong đó – tuy là ngay cả lời thoại cũng không có, nhưng khi anh chậm rãi cởi bỏ nút áo sơ mi, khóe miệng câu lên một dấu cong, vẫn cứ chuẩn xác không sai đánh vào tim gan một lượng lớn fan nữ. Vì thế Dạ Phong Vũ trở thành một trong số hiếm hoi những người có thể liên tiếp hai lần hưởng thụ tư vị nghệ sĩ “Một đêm thành danh”. Sau khi bộ phim hạ màn, fan vẫn luôn lo lắng đề phòng, sợ anh lại giống thời gian trước biến mất, cho đến khi chờ được một tin tức tuyên bố, xác định anh chính thức nhận phim hành động mới của đạo diễn Mạc Lý, mới nhẹ nhàng thở ra. Vào nghề bằng phim đồng chí, thay đổi hình tượng sang phim hành động, công ty quản lý là công ty truyền thông số một số hai trong nước, từ nay về sau diễn mấy bộ phim đều được khen ngợi, thậm chí còn một lần đạt giải Nam diễn viên xuất sắc nhất, ở trong giới giải trí là người hiếm hoi xem như thuận buồm xuôi gió, khiến người hâm mộ cũng khiến người ghen tị, đương nhiên khó tránh khỏi bị công kích – từ diễn xuất đến nhân phẩm đều bị, có điều chỉ một chút mà thôi, ngay cả antifan cũng phải thừa nhận, ngoại hình của anh đúng là hoàn mỹ không thể soi mói, có thể nói là đứng hàng đầu về nhan sắc trong giới nam diễn viên. Xe thể thao dừng ở gara ngầm, bên ngoài mưa tầm tã, không khí khô nóng mấy ngày trước bị gột đi không ít. Trước khi Trình Hạ rời khỏi biệt thự, đã giúp anh thu thập ổn thỏa hành lí, vé máy bay và hộ chiếu để sẵn ở chỗ dễ thấy trên bàn trà. Điện thoại vang lên, Dạ Phong Vũ nhìn cái tên hiển thị, cảm thấy hơi đau đầu, rót một ly rượu từ trong tủ ra, mới tiếp điện thoại. “Cậu muốn đi Italy?” Đối phương hiển nhiên là rất sợ hãi. “Chung đạo diễn, thật đáng tiếc tôi thật sự không thể nhận phim nữa.” Dạ Phong Vũ nho nhã lễ độ, “Ba tháng tiếp theo đều là thời gian nghỉ phép riêng tư của tôi.” “Nghệ thuật quan trọng hơnnghỉ phép.” Giọng Chung Ly Phong Bạch leng keng. “Thật sự vô cùng xin lỗi.” Dạ Phong Vũ đặt cái ly không xuống, “Hẹn ba tháng sau gặp lại.” Chung Ly Phong Bạch trong lòng khó chịu, thế cho nên sau khi treo điện thoại, không thể không ở lì trong phòng ngủ đi vòng quanh giường, nhằm bình phục tâm tình. Mình thế mà lại! Bị! Cự tuyệt! A! Này! Hào nhoáng mà lại khiến người tan nát cõi lòng! Thế giới! Mời các bạn đón đọc Trò Chơi Theo Đuổi (Trò Chơi Tình Nhân) của tác giả Ngữ Tiếu Lan San.