Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Hóa Ra Nam Thần Của Trường Là Bố Của Con Tôi

Trong bộ “Sủng em thành hôn” có hai nhân vật được mọi người bàn tán sôi nổi hơn cả cặp nam nữ chính. Giang Nhược Kiều là mối tình đầu tâm cơ đã bỏ rơi nam chính khi người ta chưa có gì trong tay, dưới vỏ bọc đáng yêu, ngây thơ là bản tính mê giàu ngại khó, tính cách ham hư vinh, làm rất nhiều chuyện khiến người khác tức đến ứa gan. Lục Dĩ Thành, bạn cùng phòng thời đại học kiêm bạn thân của nam chính, gia cảnh bần hàn, là một nam thần truyền kỳ thời còn học đại học, tính cách ôn hòa hướng nội, khiêm nhường lễ độ. Một ngày X nào đó, lúc Lục Dĩ Thành đang đi làm thêm thì vô tình nhặt được một thằng nhóc năm tuổi, ánh mắt cậu bé sáng long lanh gọi anh là bố! Lục Dĩ Thành không biết phải làm sao: “…” Có ai nói cho anh biết, năm nay anh mới hai mươi mà thôi, sao lại có đứa con trai năm tuổi cho được, hơn nữa, anh chắc chắn bản thân mình chưa từng có quan hệ thân mật với bất kỳ ai cơ mà. Điều đáng sợ hơn lại chính là, khi nhìn thấy tấm ảnh chụp chung của bạn thân anh và bạn gái cậu ta, thằng bé lại chỉ tay vào cô bạn gái, mặt mày oán giận mà hỏi anh: “Bố ơi, sao bố còn chưa dẫn con tới gặp mẹ?” Vài năm sau, đại học A lưu truyền một truyền thuyết, hoa hậu giảng đường của khóa đó đẹp cỡ nào cơ chứ? Đẹp đến mức hai nhân vật tiếng tăm lừng lẫy trong trường phải trở mặt thành thù vì cô. Trước tin đồn này, Giang Nhược Kiều chỉ bày tỏ: “Thật ra thì, ngay từ đầu tôi đã không coi trọng hai người đó rồi… nhưng mà, phụ bằng tử quý [*] đó, mọi người tin không?” Lục Dĩ Thành: “?” —————— Chú thích: [*] Phụ bằng tử quý: Cha quý nhờ con, mượn ý từ câu gốc “mẫu bằng tử quý” để chỉ hoàn cảnh của những gia đình đế vương ngày xưa, con trai vinh hiển thì mẹ cũng được thơm lây. *** Reviewer: AI_Thủy Tiên Thật đẹp biết bao nếu ta được gặp gỡ một ai đó. Tựa một lời chúc phúc từ số mệnh làm sát gần hai tâm hồn. Khi nhắc đến Lục Dĩ Thành, để nói về anh, nào có còn từ nào thích hợp từ “đẹp” nữa đâu? Anh ôn tồn lễ độ, biết kính cẩn khiêm nhường. Nào chỉ có thế, Lục Dĩ Thành còn là một người chăm chỉ cầu tiến. Cuộc sống của anh tuy chẳng rực rỡ muôn màu muôn vẻ như bao cô cậu sinh viên cùng tuổi, nhưng anh lại điểm tô cho cuộc đời mình bằng những sắc màu riêng biệt, những sắc màu chỉ tồn tại nơi anh. Đó là tấm lòng cao cả kiên định, là những bước chân vững vàng bước qua bao chông gai. Nếu nhất định phải chọn ra một hình mẫu cho hai chữ “quân tử”, thì có lẽ người ta sẽ nghĩ ngay đến Lục Dĩ Thành mà chẳng ngần ngại gì. Bởi lẽ, do anh quá tốt đẹp. Tốt đẹp đến nỗi người ta chỉ dám ngắm nhìn chứ chẳng ai đành lòng quấy nhiễu thế giới của anh. Trong ngôi trường mà anh đang theo học ấy, không chỉ mỗi mình anh, cô nàng “hoa hậu giảng đường” Giang Nhược Kiều cũng nổi danh không kém bởi sự “tài sắc vẹn toàn”. Cô rất đỗi xinh đẹp. Có lẽ đây chính là sự thật mà chẳng ai có thể chối cãi được. Mà, một nhành hoa đẹp sẽ khiến người ta không thôi cảm thán, nhưng, một nhành hoa biết tỏa hương sắc mới có thể in dấu mãi trong tâm trí con người ta. Giang Nhược Kiều cũng thế. Cô có cả sắc, trí và tài. Lục Dĩ Thành và Giang Nhược Kiều, tưởng như họ chỉ là người xa lạ, tưởng như người ta sẽ chẳng bao giờ tìm thấy điểm gặp gỡ nào trong đời họ… Nhưng rồi, số mệnh vô thường là thế, một ngày kia, “điểm gặp gỡ” giữa anh và cô đã đến. Đó là một cậu bé con năm tuổi. Sẽ chẳng có gì đáng nói nếu cậu nhóc ấy không nói rằng nhóc tên là Lục Tư Nghiên, con của mẹ Giang Nhược Kiều và bố Lục Dĩ Thành… Cũng chẳng có gì đáng nói nếu cậu nhóc ấy không nói rằng nhóc đến từ tương lai… Khó tin biết bao, nào ai dám tin rằng đây là sự thật? Dẫu thế, dù tin hay không tin thì nó đã thật sự xảy ra với Lục Dĩ Thành và Giang Nhược Kiều. Để dùng một từ để gọi tên những cảm xúc đầu tiên của họ trước sự việc này, có lẽ đó sẽ là từ “hãi hùng”. Tuy thế, với cương vị là những “mầm non tương lai đầy hứa hẹn của nước nhà”, họ đã xốc lại tinh thần và chấp nhận cậu con trai đến từ tương lai này một cách nhanh chóng. Từ ngày đó, Lục Dĩ Thành và Giang Nhược Kiều của năm hai mươi tuổi cùng với nhóc Lục Tư Nghiên trở thành một gia đình. Chẳng hề dễ dàng đối với hai cô cậu sinh viên này, chẳng hề dễ dàng khi phải gánh vác trách nhiệm của những đấng sinh thành vào những ngày họ còn non trẻ. Ngỡ rằng gia đình nhỏ này chỉ có thể tồn tại ngắn ngày, Tư Nghiên sẽ trở về thế giới của nhóc nhanh thôi, rồi ngày Tư Nghiên quay về sẽ là ngày đặt dấu chấm tròn trĩnh kết thúc tất cả. Nhưng rồi, dẫu bao năm ròng rã qua đi, dẫu Tư Nghiên đã đến rồi đi không biết bao nhiêu lần, gia đình nhỏ ấy vẫn luôn là chốn về duy nhất trong trái tim họ… … Từng có một câu nói, rằng: Vào những ngày trời mưa, khi cùng đứng dưới một tán ô, độ nghiêng của chiếc ô sẽ nói cho chúng ta biết yêu thương đang đến từ ai [*]. Nhưng lại chẳng một ai nói cho ta hay, liệu rằng, khi ta đơn côi lẻ bóng đứng dưới làn mưa rả rích, ai sẽ là người trao ta tán ô ấy? “Anh nói thật khẽ khàng, rằng: “Mưa lớn thế này cũng không sao cả, tôi đưa em về nhà.” Dòng nước mắt cứ rưng rưng vờn quanh khoé mắt cô, cuối cùng cô cũng theo anh đứng dưới tán ô rồi hòa vào cơn mưa. Anh nói: “Dự báo thời tiết bảo rằng ngày mai là một ngày nắng, thời tiết rất tốt.” Cô khoác trên mình chiếc áo khoác của anh, vừa dày mà cũng vừa ấm áp, khi nói chuyện, giọng nói của cô mang theo chút run rẩy và bất lực: “Trời sẽ nắng sao?” Cô hỏi anh như thế. “Nhất định là sẽ nắng.” Rồi bầu trời sẽ trong xanh sẽ trở lại, Giang Nhược Kiều.” Giang Nhược Kiều chưa từng đòi hỏi một tán ô, một cái dang tay hay một vòng ôm ủi an từ ai cả. Trong hành trình trưởng thành, những thứ ấy quá đỗi xa vời với cô, cô cũng dần học cách chấp nhận và chẳng còn cố chấp một lòng mong cầu sự đồng cảm từ người khác nữa. Thế nhưng, từ sâu thẳm trong nội tâm mình, cô vẫn chỉ là một người bình thường. Có đôi khi chợt yếu lòng, Giang Nhược Kiều vẫn hy vọng, hy vọng biết bao chút cảm thương từ một người. Trước ngày Lục Dĩ Thành xuất hiện, Giang Nhược Kiều chưa từng ngờ rằng cô sẽ trở thành “lựa chọn đầu tiên” của một ai đó. Nhưng đứa trẻ ngoan ngoãn sẽ được người lớn cho một cái xoa đầu khích lệ, còn đứa bé khóc lóc thì sẽ có kẹo ăn, nhưng, chẳng cần chờ đến khi cô phải rơi nước mắt, nếu trong tay anh có kẹo thì anh sẽ cho cô hết tất cả. Tuy cô rất mạnh mẽ và cũng rất dũng cảm, nhưng, nếu có thể, nếu anh vẫn còn cơ hội, anh mong sao anh sẽ là người chở che cho cô, là nơi bến đỗ bình yên để cô trở về. Dẫu rằng đó là ngày nắng hay ngày mưa, anh mong sao, khi anh tỏ bày nỗi lòng mình, câu trả lời anh nhận được sẽ là câu trả lời từ tận đáy lòng cô. “Cô biết, dù cô có đứng yên thì anh vẫn sẽ hao công tốn sức để đến trước mặt cô. Anh không biết tâm tư của cô, cũng không hiểu được suy nghĩ của cô, nhưng anh vẫn sẽ tiến về phía cô, đối xử tốt với cô, sau đó nói một câu, anh chỉ đang làm chuyện mà anh muốn làm.” … Thật ra mình khá thích những bộ truyện có em bé dễ thương, vậy nên đôi khi mình sẽ không mong chờ quá nhiều vào cốt truyện, chỉ cần cách hành văn dễ hiểu là được. Nhưng “Hoá ra nam thần của trường là bố của con tôi” thì lại khác, khiến mình thấy khá bất ngờ. Tuy không quá cầu kỳ và phức tạp nhưng cốt truyện không hề bị sáo rỗng, mạch truyện cứ nhè nhẹ, diễn biến truyện vừa phải và rất đáng yêu. Cậu nhóc Lục Tư Nghiên như “người lữ hành thời gian” được vận mệnh lựa chọn, sự hiện diện của nhóc như minh chứng chứng minh duyên phận là hai tiếng tuyệt diệu biết bao. Khi gặp gỡ, Lục Dĩ Thành không phải là Lục Dĩ Thành hoàn hảo nhất, Giang Nhược Kiều cũng chẳng phải là một Giang Nhược Kiều hoàn mỹ, nhưng vì đã được gặp nhau, vì những trách nhiệm mà cả hai bằng lòng gánh vác và vì những rung động trong trái tim mình, họ chấp nhận thực tại và nỗ lực để “đẹp” hơn qua từng ngày. Vì có một Giang Nhược Kiều đang đứng ở chốn ấy chờ anh nên anh mới phải nỗ lực nhiều đến nhường ấy, chỉ là vì anh muốn tiến gần hơn về phía cô, gần hơn, gần hơn nữa. Vì vẫn còn một Lục Dĩ Thành tốt đẹp đến thế đang từng bước đến bên cô, cho cô một tán ô giữa đêm đen giông bão, nên cô càng phải ra sức vùng vẫy, vùng vẫy để thoát khỏi những bóng tối trong cuộc sống cũ. Vì một ngày được sánh bước bên đối phương, chưa một ngày nào họ thôi cố gắng. May mắn thay, trời chẳng phụ người có tâm, họ đã trông thấy dáng hình hạnh phúc và được nếm trải quả ngọt của yêu thương. ____ [*]: Theo bộ phim “18 Again” (Trở lại tuổi 18). “…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Team Deadline dí tui *Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết *** “Con sói xám đứng trước cửa nhà của ba chú heo con, thổi phì phò vào căn nhà xây bằng gạch nhưng căn nhà vẫn không hề hấn gì. Nó tức giận trèo lên mái nhà, định theo đường ống khói để leo vào bên trong. Chú heo út thấy thế thì nhanh chóng đốt lửa, đúng ngay lúc sói xám từ trên ống khói đi xuống rơi trúng vào bếp lửa, đuôi của nó bị lửa đốt cháy thành tro, nó lập tức co giò bỏ chạy, không dám ức hiếp ba chú heo con nữa.” Giọng nói du dương của Lục Dĩ Thành năm hai mươi tuổi từ từ hạ xuống khi kể đến đoạn kết của câu chuyện, dỗ người nghe đi vào giấc ngủ. Chỉ tiếc là đứa bé năm tuổi tinh lực dồi dào, năng lượng tràn trề không gì cản nổi. Một cuốn truyện cổ tích có hai mươi câu chuyện, câu chuyện cuối cùng có tên là “Ba chú heo con”, bấy giờ, miệng lưỡi Lục Dĩ Thành đã khô rang, còn cảm thấy buồn ngủ. Nhưng nhóc con năm tuổi nằm bên cạnh anh vẫn mang đôi mắt sáng ngời, chẳng có dấu hiệu gì là buồn ngủ cả. Lục Dĩ Thành: “…” Anh liếc mắt nhìn lên đồng hồ treo tường, đã mười một giờ đêm rồi, thể lực của đứa bé này tốt đến mức khiến người ta phải tán thưởng không thôi. “Bình thường thì mấy giờ con đi ngủ?” Lục Dĩ Thành xếp cuốn truyện lại, miết sống mũi và hỏi cậu nhóc. Cậu nhóc vươn bàn tay mũm mĩm đầy thịt của mình ra, trên bàn tay còn có năm đồng tiền nhỏ xinh để so với số tám: “Dạ tám giờ rưỡi.” Đã lâu lắm rồi Lục Dĩ Thành chưa phải trải qua cảm giác lo âu, phiền não như lúc này. “Vậy tại sao giờ này con còn chưa ngủ?” Lục Dĩ Thành hỏi. Cậu nhóc bĩu môi trả lời: “Tại vì con chưa uống sữa, tại vì người kể chuyện cổ tích không phải là mẹ!” Da đầu của Lục Dĩ Thành bắt đầu tê dại. Rốt cuộc thì tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế này, tới tận ngày hôm nay anh cũng không sao hiểu được. Giờ phút này, bộ não vốn luôn sáng suốt, linh hoạt của anh cũng phải tối sầm lại. Lịch trình nghỉ đông, nghỉ hè của mọi năm đều được anh sắp xếp kín mít. Kỳ nghỉ hè cuối năm hai đại học này cũng không ngoại lệ. Nhờ có sự giúp đỡ của giảng viên nên hiện giờ anh đang làm gia sư cho hai học sinh, một học sinh cấp hai và một học sinh cấp ba, mỗi ngày đều phụ đạo một tiếng. Bởi vậy mà sau khi kết thúc kỳ nghỉ hè, anh đã tiết kiệm được một khoản tiền kha khá. Một tuần trước, anh nhặt được một đứa bé ở bên ngoài vườn hoa của khu chung cư nhỏ ven sông. Đứa bé này còn gọi anh là “bố“ một cách trôi chảy. Mới đầu Lục Dĩ Thành còn cho đó chỉ là trò đùa của thằng bé, mãi cho đến khi nó lấy ra một chiếc đồng hồ quả quýt. Đồng hồ quả quýt này là di vật mà bà nội của Lục Dĩ Thành để lại. Lục Dĩ Thành nhớ rõ là anh đã cất nó ở trong rương rất kỹ càng, kết quả là, kể từ khi đưa nhóc con này về nhà cùng mình, anh không tìm thấy chiếc đồng hồ này ở đâu cả. Bắt đầu từ lúc đó, Lục Dĩ Thành phát hiện những chuyện đang xảy ra không được bình thường cho lắm. Đồng hồ quả quýt trong tay nhóc con đúng thật là di vật của bà nội anh. Chẳng qua là nó không giống với hình ảnh chiếc đồng hồ trong trí nhớ của anh, bên trong đồng hồ quả quýt này có một tấm ảnh. Là ảnh chụp một nhà ba người. Người đàn ông có khuôn mặt thanh tú, đeo kính gọng mỏng, phong thái ung dung, trưởng thành. Người phụ nữ với mái tóc dài xoăn nhẹ, đẹp đến mức chim sa cá lặn, tựa một đóa hồng phong tình vạn chủng [*], đôi mắt cong cong, khóe môi khẽ nhếch, một vẻ đẹp khó lòng diễn tả bằng lời. [*] Phong tình vạn chủng: Chỉ sự quyến rũ tự nhiên của một người phụ nữ, là sự quyến rũ toát ra từ trong cốt cách chứ không phải cố tình tỏ ra quyến rũ. Chính giữa là một đứa bé khoảng chừng ba tuổi, thân hình mũm mĩm, mặc một bộ vest tí hon cùng một chiếc nơ thắt trên cổ, đôi mắt lanh lợi, vừa đẹp trai lại vừa đáng yêu. Trông có vẻ là một gia đình ba người cực kỳ hạnh phúc. Nhưng có một vấn đề… Anh cảm thấy người đàn ông trong tấm ảnh này rất quen mắt, ngoại hình và dung mạo giống anh như đúc, chỉ có điều, người nọ không có những đường nét ngây ngô như anh. Người phụ nữ trong tấm ảnh cũng không hề xa lạ với anh. Trí thông minh của đứa bé năm tuổi này không phải dạng vừa. Lục Dĩ Thành biết được không ít thông tin từ nhóc, chính miệng nhóc nói vanh vách họ tên của bố mẹ, số điện thoại của hai người, thậm chí, đến cả số căn cước của bố mẹ mà nhóc cũng nhớ rõ… Anh lại hỏi cậu đã đến đây bằng cách nào? Vẻ mặt của nhóc hờn dỗi, cậu nói: “Bố còn không biết tại sao thì sao mà con biết được chứ? Con với A Mẫn chơi mèo bắt chuột, con đang trốn trong tủ quần áo của con, A Mẫn vẫn chưa tìm thấy con. Lúc con mở tủ đi ra thì đã nhìn thấy bố rồi!” “Không đúng, là bố không có đeo mắt kính ~” “Bố ơi, tại sao chúng ta còn chưa về nhà vậy ạ?” “Có phải mẹ lại đuổi bố ra ngoài rồi không?” Lục Dĩ Thành có thể lờ mờ đoán được đầu đuôi của sự việc này. Chỉ là, vẫn còn thiếu một thủ tục cuối cùng để xác nhận. Cũng không biết vì sao anh lại tin lời nói của nhóc con mập mạp này, như thể bị ma xui quỷ khiến mà lấy một ít tiền để làm giám định DNA. Kết quả giám định DNA cho thấy anh và nhóc con này thật sự có quan hệ bố con. ? Có ai nói cho anh biết, sao một thanh niên hai mươi tuổi như anh lại có một đứa con tận năm tuổi? Lúc còn học trung học, giáo viên Tiếng Anh từng đưa lớp anh đến phòng nghe nhìn để xem một bộ phim có tên là “Hiệu ứng cánh bướm” [1]. Anh thường xuyên nghe thấy mấy bạn học nữ bàn tán về những quyển tiểu thuyết ngôn tình nổi tiếng thời điểm đó có tình tiết xuyên không [2], trọng sinh [3] hoặc là xuyên qua một quyển sách đang hot ở thời điểm hiện tại. Lục Dĩ Thành đang phỏng đoán, liệu đứa con trai năm tuổi của anh đã nghịch ngợm thứ gì mà có thể từ tương lai xuyên đến hiện tại. Tại sao lại xảy ra chuyện này? Lục Dĩ Thành càng nghĩ càng không thể hiểu nổi. [1] Hiệu ứng cánh bướm: Là cụm từ dùng để mô tả thuyết hỗn loạn về độ nhạy cảm của hệ vật lý so với điều kiện gốc được nhà khí tượng học Edward Lorenz phát biểu vào năm 1961. Câu nói nổi tiếng của Lorenz về hiệu ứng cánh bướm chính là: “Chỉ cần một con bướm đập cánh ở Brazil cũng có thể gây ra một cơn lốc xoáy ở Texas.” [2] Xuyên không: Là thể loại truyện có nhân vật chính vì một lý do nào đó mà xuyên qua thời gian đến với thời đại cách rất xa thời đại mà mình đang sống, có thể là xuyên về quá khứ hoặc xuyên đến tương lai. [3] Trọng sinh: Là thể loại truyện mà nhân vật chính sau khi chết đi, được đầu thai nhưng vẫn giữ nguyên ký ức của kiếp trước. Nhưng, chuyện cũng đã xảy ra rồi, suốt một tuần nay, anh cứ có cảm giác anh đang mơ một giấc mơ khoa học viễn tưởng, chỉ là, khi mở mắt ra thì vẫn nhìn thấy đứa bé năm tuổi nằm bên cạnh mình. Gần mười một giờ đêm. Chơi đùa cả một ngày, rốt cuộc nhóc con cũng lười biếng ngáp dài rồi mơ mơ màng màng thiếp đi, trước khi chìm vào giấc ngủ say sưa, nhóc cứ luôn miệng lặp lại những câu hỏi: “Khi nào thì mẹ mới tới đón con? Con muốn gặp mẹ.” “Con không chọc mẹ giận mẹ, là do bố mẹ cãi nhau mà, đâu có liên quan tới con. Bố mới là người bị mẹ đuổi ra ngoài, con không có mà ~” Lục Dĩ Thành thấy đau đầu lắm rồi. Đến khi cậu nhóc ngủ say thì anh mới ngắm nghía khuôn mặt của nó. Lông mi của cậu nhóc này vừa dài vừa dày mà lại còn cong vút, khuôn mặt tròn trịa bụ bẫm, hai cánh tay vừa trắng trẻo lại múp míp, giống hệt như một củ sen vậy. Mặc kệ chuyện này có ly kỳ đến mức nào đi chăng nữa, thì, ngoại trừ việc đối mặt ra, anh cũng không còn cách nào khác cả. Lục Dĩ Thành thở dài một hơi rồi cầm điện thoại đang để trên tủ giường lên. Mãi cho đến tận giờ phút này, Lục Dĩ Thành vẫn không thể tin được anh sẽ kết hôn với Giang Nhược Kiều trong tương lai, thậm chí hai người còn có một đứa con trai. Vậy, Giang Nhược Kiều là ai? Học kỳ hai của năm hai đại học, đây chính là cái tên được nhắc đến nhiều nhất trong phòng ký túc xá của anh. Mỗi phòng ký túc xá dành cho sinh viên hệ chính quy của đại học A đều là phòng tiêu chuẩn dành bốn người. Kể từ kỳ huấn luyện quân sự cho sinh viên năm nhất đến hiện tại thì không khí phòng ký túc của họ vẫn rất hòa thuận và dễ chịu. Cả bốn người đều rất thích nói chuyện phiếm với nhau, quan hệ thường ngày cũng rất tốt. Nhất là Tưởng Diên, tính tình thật thà, bất kể là ai cần giúp đỡ thì anh ta đều giúp chẳng nề hà gì. Vậy nên, khi Tưởng Diên nói anh ta đang thích một cô gái thì mấy người bạn cùng phòng các anh đều bừng bừng khí thế bày mưu tính kế giúp anh ta, so với chuyện yêu đương của bản thân thì còn nhiệt tình hơn. Giang Nhược Kiều là người mà Tưởng Diên thích. Lục Dĩ Thành còn nhớ rất rõ, vào tối hôm Tưởng Diên nhận được cái gật đầu đồng ý từ Giang Nhược Kiều, gần như anh ta vui đến phát điên, dưới cái nhìn của dì quản lý ký túc xá, anh ta ôm một thùng bia đi lên. Cũng vì anh biết Tưởng Diên thích Giang Nhược Kiều nhiều đến cỡ nào nên khi nhìn vào tấm ảnh được khảm trong đồng hồ quả quýt, Lục Dĩ Thành còn nghĩ tới một khả năng khác – có khi nào Giang Nhược Kiều còn có cô người em gái song sinh không nhỉ? Nếu không có nhóc con có trí nhớ kinh người nói ra số thẻ căn cước của Giang Nhược Kiều, Lục Dĩ Thành có nằm mơ cũng không dám nghĩ tới chuyện trong tương lai, rốt cuộc là đầu anh đã bị úng bao nhiêu nước mới có thể thích Giang Nhược Kiều? Giang Nhược Kiều là bạn gái của Tưởng Diên mà. Bắt đầu từ lúc báo danh nhập học, Lục Dĩ Thành đã nổi bật trong nhóm tân sinh viên, anh mang theo ánh hào quang thủ khoa khối khoa học tự nhiên trong kỳ thi tuyển sinh đại học. Dáng người anh hơi gầy, mặc một chiếc áo thun trắng mà cổ áo gần như mất đi độ đàn hồi do giặt nhiều lần, toát ra hương vị thanh khiết của một thiếu niên, lúc hơi nghiêng người sẽ để lộ ra xương quai xanh tinh tế. Chiều cao một mét tám mươi ba, vai rộng, eo thon, nhìn cả người hệt như một cây bạch dương. Sau hai năm vào trường, biệt danh “thiếu niên chay trường” mà mấy đàn chị đặt cho vẫn theo anh đến tận bây giờ. Tính tình của anh khiêm tốn, hướng nội, đối với người khác luôn hòa nhã, thân thiện, giống hệt động vật ăn cỏ, gần như không gây hề gây sự với bất kỳ ai. Thế nên, thật tình là Lục Dĩ Thành không thể hiểu nổi. Có phải là sâu trong thâm tâm anh vẫn còn che giấu bản chất xấu xa không? Lục Dĩ Thành lục tìm trong danh bạ của mình, chỉ có bốn người là nữ. Một người là giáo viên hướng dẫn của anh, hai người là phụ huynh học sinh, người còn lại là người cô đã lấy chồng xa của anh. Anh cho rằng nếu anh chủ động liên lạc với Giang Nhược Kiều trước thì sẽ phiền phức hơn. Nhưng nhóc con đã nói ra số điện thoại của cô, chỉ là, không biết bây giờ Giang Nhược Kiều có dùng số điện thoại này hay không. Ngón tay thon dài lộ rõ khớp xương của Lục Dĩ Thành đã dừng trên màn hình một lúc lâu, cuối cùng thì anh cũng gửi đi một tin nhắn: [Xin chào, cho hỏi cậu có phải là Giang Nhược Kiều không? Tôi là Lục Dĩ Thành, tôi có việc cần tìm cậu.] … Cùng lúc đó, ở Quý Khê đổ một cơn mưa lớn, xua đi cái nóng oi ả của mùa hè. Giang Nhược Kiều rảnh rỗi không có việc gì làm, tiện tay mở cuốn tiểu thuyết mà em họ của cô đã mua. Đối với cô mà nói, tiểu thuyết còn hiệu quả hơn cả melatonin [*], chỉ cần đọc hai đến ba trang là buồn ngủ rồi. Đèn ngủ nhỏ trên đầu giường vẫn còn sáng, máy điều hòa cũ trong phòng phát ra âm thanh vù vù, còn Giang Nhược Kiều thì đã chìm vào giấc ngủ say tự bao giờ. [*] Melatonin: Là một hormone tồn tại tự nhiên trong cơ thể người và một số động vật khác, có tác dụng điều hòa nhịp sinh học (thức – ngủ). Ánh sáng là nhân tố giúp điều chỉnh nhịp sinh học, tiếp xúc với ánh sáng sẽ ngăn chặn giải phóng melatonin báo hiệu cho việc thức dậy. Ngược lại, trong bóng tối, cơ thể sẽ tăng tiết melatonin để chuẩn bị cho giấc ngủ. Một số bệnh nhân mất ngủ sử dụng melatonin để có giấc ngủ tốt hơn. Trở về quê nhà, được ngủ trên chiếc giường nhỏ này khiến cho Giang Nhược Kiều có cảm giác an toàn. Chẳng qua là, từ trước tới nay cô chưa từng nằm mơ, thế nhưng, đêm nay lại phá lệ có một giấc mộng. Vẫn là một giấc mơ không mấy đẹp đẽ. Đó là khung cảnh trong một bữa tiệc rượu, cô nhìn thấy một đôi nam nữ cách chỗ cô đứng không xa. Người đàn ông một thân quần áo được cắt may tinh xảo vừa vặn, cả người toát ra một luồng khí lạnh như lời cảnh báo “chớ nên động vào” bị mọi người vây xung quanh nịnh nọt. Đôi lông mày tỏ vẻ mất kiên nhẫn, chỉ khi nhìn người phụ nữ đang kéo tay mình, khuôn mặt vốn lạnh lùng ấy mới như băng tuyết tan chảy, tình cảm đong đầy và sự yêu chiều trong mắt anh ta khiến người ta chẳng cách nào thốt lên thành lời. Mỹ nhân nhỏ nhắn bên cạnh anh ta xinh đẹp đến nỗi làm liêu xiêu lòng người, không biết tại sao cô ấy lại kéo anh ta, kiễng chân ghé vào tai anh nói gì đó. Anh ta nghe xong thì khẽ đặt lên trán cô ấy một nụ hôn như để trấn an. Trong giấc mơ, Giang Nhược Kiều đã nhìn thấy thế. Ánh mắt sắc bén của người đàn ông đó hướng về phía cô. Khung cảnh lại thay đổi, cơn mưa bên ngoài tí tách rơi đều từng hạt. Giang Nhược Kiều ôm hai tay trước ngực, chật vật bước đi trên con đường nhỏ, làn váy đã nhuốm màu bẩn thỉu, mái tóc của cô cũng ướt đẫm. Toàn thân cô run lẩy bẩy vì lạnh, khom người, từng bước chân như giẫm phải đinh, khó nhóc cất từng bước về phía trước. Đột nhiên, một chiếc xe Bentley màu đen chầm chậm dừng lại bên cạnh cô. Cửa kính xe từ từ được hạ xuống, người đàn ông ngồi trong xe lạnh lùng nhìn cô rồi buông lời chế nhạo: “Van xin tôi đi, tôi sẽ buông tha cho em.” … Giang Nhược Kiều tỉnh lại do bị tiếng ồn đánh thức. Ông bà ngoại của cô đã lớn tuổi, tai cũng không còn tốt như trước nữa. Hai người đã cố gắng nói chuyện nhỏ hết mức có thể, nhưng vấn đề nằm ở hiệu quả cách âm của nhà cũ quá kém. Sau khi tỉnh dậy, cô duỗi người, theo thói quen cầm lấy điện thoại đang dặt trên tủ đầu giường rồi mở màn hình lên xem. Ngoài thông báo từ Weibo và những trang web khác, có một tin nhắn di động cùng vài tin nhắn WeChat. Tin nhắn di động đến từ một số máy lạ. Tin nhắn trên WeChat là của bạn trai cô gửi tới. Giang Nhược Kiều “a” một tiếng rồi mở tin nhắn đó ra xem. Cô nhíu mày, Lục Dĩ Thành là ai? Người này tìm cô có việc gì vậy? Hai người họ có quen biết nhau sao? Mời các bạn mượn đọc sách Hóa Ra Nam Thần Của Trường Là Bố Của Con Tôi của tác giả Lâm Miên Miên.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Tận Kiếp Phù Du
Nội dung cốt truyện dựa theo Tận kiếp phù du trong Hoa Tư Dẫn của Đường Thất Công Tử. Giới thiệu nhân vật: Tống Ngưng, Thẩm Ngạn. Lời tác giả: À, trước tiên xin gửi lời xin lỗi đến tác giả Đường Thất Công Tử và các dịch giả, editor của Hoa Tư Dẫn, bởi vì câu chuyện mình sắp viết tới đây là câu chuyện chế biến lại của Tống Ngưng và Thẩm Ngạn, tất cả vì niềm đam mê, xin tất cả các fan của Hoa Tư Dẫn thông cảm, và bỏ qua cho. Hehehe Lưu ý: Ai muốn mang sang trang web khác đề nghị mọi người hỏi ý kiến tác giả rồi mới được mang đi, thông tin liên hệ với tác giả thì mọi người cứ nhấn vào link Zing Forum ở phía trên hỏi ý của nàng ấy. Tránh trường hợp mang truyện đi nơi khác mà không hỏi ý kiến của tác giả. Chân thành cảm ơn.  ^^ *** Một cô gái hiện đại đam mê tiểu thuyết ngôn tình, dạo này lại đắm chìm trong quyển Hoa Tư Dẫn của Đường Thất, cô đau đớn khóc sướt mướt sau cái chết của Tống Ngưng trong chuyện, khóc riết rồi ngủ thiếp đi, đến lúc tỉnh lại thì thấy mình đang sinh con mà đứa con đó lại chính là Thẩm Lạc con trai Thẩm Ngạn, còn mình trở thành một nhân vật trong sách Tống Ngưng. Liệu cuộc đời cô có giống như trong sách đã viết, cả đời đau thương chồng không yêu con chết yểu để rồi chết đi trong mộng ảo do Quân Phất dệt cho? Tất cả sẽ được giải đáp. *** “Phu quân, em trao Tống Ngưng cho chàng, trao hết cho chàng, chàng hãy trân trọng.” Câu nói đó cứ lặp đi lặp lại trong đầu tôi, dưới lớp khăn voan đỏ tôi đã mong chờ chàng đến dường nào, chỉ đợi chàng nhấc khăn voan tôi sẽ mỉm cười thật ngọt ngào nói với chàng “Phu quân, em trao Tống Ngưng cho chàng, trao hết cho chàng…” Ấy vậy mà tôi lại không có cơ hội đó, khi chàng nhắc chiếc khăn voan đỏ lên, tôi mỉm cười ngọt ngào với chàng để đổi lại là 1 ánh mắt lạnh lùng cùng giọng nói lạnh như băng : “Chắc cô biết người ngồi trên chiếc giường này đêm nay vốn là ai chứ?” Tôi ngỡ ngàng ngẩng đầu hỏi : “Sao?” Đôi mắt chàng vẫn lạnh như băng : “Tôi nghe nói, đại huynh của cô thỉnh cầu Lê vương, muốn tôi cưới cô. Tại sao lại là tôi? Chỉ bởi một lần tôi từng thắng cô ở chiến trường ư? Tống Ngưng, lẽ nào trước đây cô chưa nghe nói, tôi đã có vị hôn thê?” Tôi lắp bắp không thành tiếng: “Nhưng chàng đã nói muốn lấy tôi.” Chàng cười lạnh lùng: “Rút cuộc tôi cũng chỉ là phận bề tôi, chủ lấy tính mạng ra để ép tôi. Sao tôi có thể không nghe. Có điều tôi không muốn được gì từ cô. Cũng phiền cô đừng yêu cầu gì ở tôi.” “Tôi không mong được gì từ chàng, chỉ là…” Chàng không nghe tôi nói, chàng ngắt lời tôi: “Vậy thì tốt.” Chàng nói rồi phảy tay áo bước khỏi phòng tân hôn, mắt đất trước giường đầy ánh trăng vỡ vụn. Mời các bạn đón đọc Tận Kiếp Phù Du của tác giả Chanh Ngọt.
Siêu Cấp Ác Bá Thái Tử Phi
Thể loại: Xuyên không Tình tiết: Xung đột tình yêu Bối cảnh: Quay về quá khứ Phong cách tác phẩm: Hài hước Nam chính: Bắc Thần Hàn – Sâu sắc khó hiểu ( cơ mà nam phụ ta cũng thích a) Nữ chính: Tô Duyệt Duyệt – Bạo lực Người dịch: Gấu + Hồng Trần + Lâm HiHi Khi vừa mới mở mắt ra thì phản ứng đầu tiên của cô là đây là đang quay phim cổ trang sao ta? Đã vậy diễn viên nam bên cạnh thật sự quá đẹp trai..ôi chết mất thôi. “Này soái ca, có hứng thú muốn gia nhập tổ chức của chúng tôi không? Tướng mạo anh như vậy, tôi dám khẳng định sẽ khiến mấy quí bà chết mê chết mệt cho coi.” “Bổn vương muốn nàng…” Nam nhân người bốc lên toàn một mùi rượu, cuống cuồng đè cô xuống. “Nhìn anh đẹp trai như vậy, không biết thể lực đến đâu ta? Nếu thể lực mà không tốt thì tôi cũng chẳng có cách nào tiến cử giúp anh đâu nhé” Mĩ nữ tinh nghịch cảnh cáo. *** Không khí buổi sớm thật trong lành, những tia nắng mặt trời tinh nghịch nhảy múa qua ô cửa sổ. Và trên chiếc giường êm ái rộng thênh thang, một dáng nữ nhỏ nhắn yêu kiều vẫn đang say giấc, chiếc ga trải giường trắng muốt cùng với những đốm đen khuất sáng rơi vung vãi trên bề mặt tạo nên một sự tương phản rõ rệt. Người trên giường thì vẫn ngủ, dáng vẻ mệt mỏi của cô khiến cho ngay cả ánh mắt trời ấm áp cũng không nỡ làm phiền hàng mi đang no giấc. Tiếc là mộng có đẹp đến mấy thì cuối cùng cũng phải tỉnh giấc để đón chào một ngày mới tới. Tiếng chuông của chiếc điện thoại đặt trên chiếc bàn cạnh giường bỗng vang lên ầm ĩ… Cô gái đang say giấc trên giường ngay lập tức nhăn mặt chau mày, nhanh như cắt chộp lấy cái điện thoại đang kêu inh ỏi, nóng nảy hét lên: “Đồ khùng, sớm thế này mà đã gọi điện đến làm phiền người ta!!!”. “Tô Duyệt Duyệt, nếu cô thật sự muốn rút khỏi tổ chức thì cứ việc ngủ, KHÔNG VẤN ĐỀ NHÁ!!!” – Đầu dây bên kia truyền tới một tràng âm thanh đầy nộ khí, đủ để con sâu ngủ trên người Tô Duyệt Duyệt giật mình chết giấc.:-s “Ô ô, thì ra là sư phụ ạ, hhehe, thất kính thất kính” Tô Duyệt Duyệt hoang mang ghé mắt nhìn chiếc đồng hồ treo tường. Ai da, hôm nay chính là ngày thi hành nhiệm vụ đầu tiên của cô. Tô Duyệt Duyệt đã tham gia Phi đội Đại Bàng trực thuộc tổ chức cảnh sát phòng chống và truy bắt tội phạm quốc tế Interpol được mấy năm. Những thành viên của tổ chức này đều đã phải thông qua nhiều năm huấn luyện chuyên nghiệp mới được chính thức phân công nhiệm vụ. Chỉ có điều là, những nhiệm vụ mà phi đội Đại bàng thực hiện phần lớn đều là truy lung và đánh cắp những báu vật quý giá. Nhờ được tôi luyện qua những khóa huấn luyện chuyên nghiệp, nên hầu như mỗi khi thi hành nhiệm vụ họ đều qua mặt được các đơn vị cảnh sát khác hết sức dễ dàng, tổ chức này đã trở thành vấn đề số một khiến Interpol hết sức đau đầu.   Mời các bạn đón đọc Siêu Cấp Ác Bá Thái Tử Phi của tác giả Bình Tử.
Nửa Đời Sau Của Ta
Bạn đã chán với thể loại xuyên không nữ chính bàn tay vàng? Bạn quá ngán ngẩm với việc nữ chính phải tranh đấu với dàn hậu cung đông đảo để lọt vào mắt xanh hoàng đế? Bạn muốn tìm thứ gì đó mới mẻ? Vậy thì “Nửa đời sau của ta” sẽ là lựa chọn không tồi chút nào. Đầu tiên phải nói đây là một bộ truyện lạ, vì nó đi ngược lại những giá trị đạo đức mà bạn từng biết trong vô vàn cuốn sách cổ đại khác. Đúng như cái tên truyện, “nửa đời sau” của hai nhân vật chính mới là điều tác giả muốn hướng đến. Nàng là một linh hồn nhận được sự giúp đỡ của Quan Âm, xuyên không về cổ đại để nối tiếp đoạn tiền duyên dang dở. Nàng trở thành tiểu thư Trương Linh Tuyết đại hoạ không chết, “Phượng Hoàng ẩn hiện hào quang” – người người đồn rằng nàng mang mệnh mẫu nghi thiên hạ. Thái hậu và tân đế vội vã gả nàng làm Tín vương phi để dẹp yên mọi chuyện.   Linh Tuyết được chuyển tới ở trong phủ trưởng công chúa, chờ ngày lên kiệu hoa. Với sự láu lỉnh và tính cách thú vị của mình, nàng và trưởng công chúa dần trở thành bạn của nhau. Càng sống lâu bên cạnh người của hoàng gia, nàng mới phát hiện ra họ cũng có những nỗi khổ sở riêng. Như trưởng công chúa, tuy quyền cao chức trọng nhưng phò mã đoạn tụ, bản thân công chúa lại quá kiêu ngạo, không hề hứng thú với những quy củ của nữ nhi thông thường. Còn hoàng đế, tuy nắm trong tay quyền lực to lớn, lại là người lạnh lùng vô tình. Sự xuất hiện của Linh Tuyết đã làm xáo trộn cuộc sống của trưởng công chúa và cả Gia Tĩnh đế. Nàng giúp trưởng công chúa nhìn thấu trái tim mình, vượt qua thế tục, tự do yêu người mình muốn. Sự mới mẻ của nàng cũng dần hấp dẫn ánh mắt của Gia Tĩnh đế. Nhưng hoàng đế vẫn là hoàng đế, dù có hứng thú nhưng đại cục trên hết. Linh Tuyết rốt cuộc gả đến phủ Tín vương, bắt đầu cuộc sống vợ chồng với vương gia trẻ tuổi. Nhưng Tín vương ngựa non háu đá, lại vốn đã có trắc phi họ Lưu và một đứa con trai. Ngay từ đầu, Linh Tuyết không hi vọng gì vào cái gọi là tình yêu, chỉ cố gắng làm tốt bổn phận của mình, hi vọng được sống bình yên. Nhưng những tranh đấu hoàng quyền lại vô tình lôi nàng vào vòng xoáy khắc nghiệt của nó. Nàng phát hiện ra bí mật động trời của phủ Tín vương, cùng đó những tiểu thiếp của vương gia liên tục chèn ép, thậm chí hãm hại nàng, làm nàng “lên giường” với Gia Tĩnh đế. Kể từ đó, Linh Tuyết mất hết hi vọng với trượng phu. Cùng lúc, hoàng đế xác định được tình cảm đặc biệt của mình dành cho Linh Tuyết. Hắn hối hận muốn chết vì lúc trước đã tự tay đẩy nàng đến với người đàn ông khác và bắt đầu dùng mọi cách để lôi kéo nàng về phía mình. Gia Tĩnh đế và Linh Tuyết từ đó dây dưa không dứt. "Ngươi hối hận sao? Bất kể danh phận ở chung với hắn như vậy?" "Yêu, chính là không hỏi có đáng giá hay không." -------- Lúc đầu hoàng đế muốn dùng nàng để gài bẫy Tín vương, nhưng chẳng biết từ lúc nào, nàng đã trở thành người mà hắn yêu nhất. Đế vương vốn vô tình mà lại vì một người con gái buông tha tất cả cái gì là quy tắc, lễ nghĩa, thậm chí cả hậu cung hoa lệ… “Nhiều năm về sau, trẫm mới chợt hiểu: theo tính tình từ nhỏ của trẫm, nếu như biết người, chuyện, hay vật gì sẽ phá hủy trẫm, trẫm nhất định sẽ phá hủy nó trước. Vậy mà, kể từ một khắc đầu tiên trẫm gặp nàng, cư nhiên chưa bao giờ mảy may muốn thương tổn nàng. Thậm chí… Thậm chí trong tiềm thức vẫn hi vọng nàng có thể vĩnh viễn vui vẻ, bình an.” Truyện hơi ngược chút xíu đoạn đầu, còn từ khi Linh Tuyết và Gia Tĩnh đế ở bên nhau lại rất sủng và ngọt ngào. Cả nam nữ chính đều là người thông minh, lúc đầu lợi dụng lẫn nhau, lâu ngày mới sinh tình. Nữ chính cũng cực kỳ lí trí và đáng thương khi hết lần này đến lần khác rơi vào sự tính kế của người khác. Kết cục của bộ ba Tín vương, Linh Tuyết và Gia Tĩnh đế cũng rất hợp lí, ai cũng phải trả giá cho sai lầm của mình. Nhân vật nam phụ đáng tiếc nhất trong truyện chính là Tín vương. Hắn ta có tham vọng lớn, nhưng lại hiếu thắng, sẵn sàng hi sinh người bên cạnh mình cho “việc lớn”. Chính sự thiếu chín chắn đó đã khiến Linh Tuyết rời xa hắn. Và đến giây phút cuối cùng, hắn mới chợt nhận ra mình đã thích nàng. Nhưng tất cả đã muộn, Gia Tĩnh đế đã chiếm mất nàng. Cả hai đều không muốn buông tay, đành phải đấu một trận đến ngươi chết ta sống. Gia Tĩnh đế là một người lạnh lùng, không có tình cảm. Nhưng duyên phận đã cho hắn gặp Linh Tuyết. Hắn bị hấp dẫn bởi linh hồn nàng, rồi không tự chủ được, trầm luân vĩnh viễn. Hắn yêu nàng, sủng nàng, đem ám vệ tặng nàng, cũng tặng cả trái tim mình. Thậm chí hắn để nàng bỏ đi, chỉ muốn lòng nàng được bình yên. Người như hắn, một khi đã yêu là không thể quay đầu. Và sự si tình của hắn cuối cùng cũng đem lại cái kết hạnh phúc cho cả hai người. Cả câu chuyện cứ nhẹ nhàng như nước chảy, nhưng có những đoạn lại đau nhói con tim. “Nửa đời sau của ta” đã mang đến cho tôi rất nhiều cảm xúc trái ngược, và tôi muốn giới thiệu nó đến cho các bạn, còn chờ gì nữa mà không nhảy hố đi mọi người! -------- Hắn nắm tay của ta trịnh trọng thề: "Nắm tay nhau mà chết, bên nhau đến già. Trẫm không bao giờ phụ nàng." Vào giờ phút này, tình cảnh này, ta nên cảm động. Vậy mà, ta bỗng nhiên nhớ tới mấy câu Trương Ái Linh từng nói: Sống chết xa cách - cùng chết cùng vui vẻ, nắm tay nhau mà chết, bên nhau đến già, là bài thơ bi ai nhất… Sống chết xa cách, đều là chuyện lớn, không do chúng ta chi phối. So với lực lượng bên ngoài, con người chúng ta rất nhỏ! Nhưng chúng ta càng muốn nói: ‘ Ta vĩnh viễn ở đây với ngươi, chúng ta một đời một thế cũng không rời xa ’. Có lẽ... Hắn là Thiên Tử, hắn làm chủ được. Hắn ôm chặt ta, thật lâu: "Trẫm sẽ không cho nàng rời đi, vĩnh viễn." ____ Review by Huyên Chiêu Nghi - fb/ReviewNgonTinh0105 *** "Tín nữ Diễm Lâm, sinh ngày 14 tháng tư năm Canh Thân (1980), hiện thành tâm lễ bái Quan Âm Đại Sĩ, nguyện Bồ Tát phù hộ tín nữ nửa đời sau áo cơm không lo, mọi chuyện như ý, khỏe mạnh vui vẻ." Trong lòng lặp lại mấy lần xong, lại giơ bó nhang lên trịnh trọng quỳ lạy, cắm nhang vào trong lư hương, rồi ta chậm rãi đi ra đại điện Nam Nhạc. Vừa qua mùa hè, vào đầu thu Nam Nhạc hơi lạnh lẽo. Đứng ở cửa, cảm khái ngàn vạn. Nhìn những người vội vã qua lại bên cạnh. Khách thành kính dâng hương, du khách tùy ý, người bán hàng rong rao hàng dọc theo con phố, mỗi người đều có vị trí của mình, đều thoải mái vui vẻ, đan vào thành một bức tranh mùa thu dạo chơi Nam Nhạc. Chỉ có ta, một người qua đường Ất bị quên lãng ở một bên giống như một vai phụ do đạo diễn an bài. Tay chân luống cuống đứng ở trên bậc thang trước điện, nhìn mọi người nhốn nha nhốn nháo, trái tim cũng không biết đã lạc ở nơi nào. Đột nhiên bị người ta đụng mạnh, lảo đảo mấy cái, thật vất vả mới đứng vững, cám ơn trời đất, tim lại trở về vị trí cũ. Đang hồi hồn, một đôi mắt to xinh đẹp xoay tròn trước mắt ta, nhìn ta phục hồi tinh thần lại, mở mắt to lên tiếng: "Chị xinh đẹp, thật xin lỗi, có đau không?" Nguyên lai là một bé trai sáu bảy tuổi. Nghe được nó gọi ta "chị xinh đẹp", không khỏi cười, nhìn gương mặt nghiêm túc chờ trả lời của nó. Nói: "Người bạn nhỏ, chị không sao, không sao." Nhìn bốn phía một chút, không thấy người lớn. Thích thú hỏi: "Người nhà của em đâu?" Nó chỉ chỉ trong điện, vừa chạy vừa nói: "Em đi, hẹn gặp lại chị!" Trong lòng ta cười thầm: lập tức liền đón xe trở về Trường Sa, thế giới lớn như vậy, sao có thể nói gặp là gặp? Quay đầu lại nhìn đường về, thoải mái cười một tiếng: tâm tình u buồn này không hợp với ta, ở nơi này nhiều năm vậy, còn sợ sống không nổi hay sao? Vẫy vẫy đầu dứt khoát xuống núi ngồi xe mấy ngày liên tiếp trở lại Trường Sa. Trở lại tiệm bán quần áo mở chung với bạn, buôn bán vẫn không đắt. Người bạn Hướng Lâm bưng trà đến hỏi: "Cầu nguyện chưa? Bồ Tát nghe được không?" Ta chán nản đáp: "Cầu thì cầu rồi, nhưng cả điện đều là khách hành hương. Phần lớn cầu thăng quan, phát tài, sinh con, cầu đông người, mọi người đều thật lòng thành ý, tâm nguyện nhỏ của mình, không biết Bồ Tát có nghe được không? Nghe rồi có thể để ở trong lòng hay không?" Hai người đều im lặng. Mời các bạn đón đọc Nửa Đời Sau Của Ta của tác giả Ta Không Phải Thiên Sứ Của Ngươi.