Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Thất Dạ Tuyết

Cốt truyện rất đơn giản, truyện chỉ có 4 nhân vật chính là Tiết Tử Dạ, Diệu Phong, Hoắc Triển Bạch, Đồng và trọng tâm là 7 đêm tuyết rơi dữ dội. Nhưng những sự kiện, giằng xé nội tâm trong 7 đêm ấy lại chẳng đơn giản chút nào…. Và đọng lại trong mình chỉ là đêm tuyết cuối cùng, khi Diệu Phong thân xác đã chịu cực hạn đau đớn ôm Tiết Tử Dạ chạy như bay trên cánh đồng tuyết đó. Đọc truyện lại lần 2, lần 3 cũng chỉ đọc bắt đầu từ lúc Diệu Phong đến cầu y ở Dược Sư cốc, lần đầu tiên gặp Tiết Tử Dạ mà thôi.  Nói thật là mình không hề thích cái bạn Hoắc Triển Bạch tí nào. Cứ nhu nhược, si tình, không có chính kiến, không mạnh mẽ và không oai hùng, ẻo lả. Yêu sâu sắc Thu Thủy Âm nhưng không thể cưới, trơ mắt nhìn nàng đi lấy và có con với người khác. Để rồi 8 năm ròng sức cùng lực kiệt đi tìm những dược liệu để chữa chạy cho đứa con của nàng ta với người khác chỉ vì muốn bù đắp? Vậy mà Thu Thủy Âm vẫn hận hắn. Lúc nào hắn cũng là người tới muộn. Ngay cả khi nhận ra Tiết Tử Dạ đã là bóng hình in đậm trong lòng, hắn cũng vẫn muộn, chẳng những lời hẹn uống rượu bên gốc mai không thành hiện thực, ngay cả nhìn nàng lần cuối hắn cũng không thể cho dù nàng ở trong ngực Diệu Phong chỉ cách hắn 1 tấc. Ước nguyện cuối cùng là muốn quy ẩn giang hồ cũng chả thực hiện được, chức Đỉnh kiếm các chủ bị người ta ấn vào tay. Rút cục, bạn HTB này chả bao giờ được sống vì mình, được làm điều mình thích, lúc nào cũng trơ mắt ra nhìn số phận. Nhân vật gì mà chán chết, chắng có tí sức sống, chả có tí cố gắng nào.    Tiết Tử Dạ- Cốc chủ Dược Sư cốc. Gia đình từ bé là thái y trong triều, không tránh khỏi âm mưu ân oán của triều đình, bị nhận án oan. Toàn bộ gia đình, nam bị tru di cửu tộc, nữ bị đi đầy. Năm tuổi, tận mắt chứng kiến mẹ mình bị hạ nhục tới chết. Sau khi được Minh Giới và Làng Ma Già cứu, thì Minh Giới lại trở thành một quái vật và bị giam giữ trong bóng tối. Làng Ma Già bị thảm sát vì cậu bé Minh Giới này. Tuyết Hoài và Tiết Tử Dã đã có thể chạy trốn. Nhưng ngay lúc đó dòng sông băng nứt ra, hai người bị rơi xuống sông – mối tình đầu tiên của Tiết Tử Dạ cũng chết trong băng giá khi cố gắng đem lại chút hơi ấm cuối cùng để cô có thể sống. Để rồi sau đó, khi sư phụ Liễu Thanh Nhiễm cứu cô ra khỏi sông băng, bệnh của cô đã không thể nào chữa khỏi, không thể ra khỏi Dược Sư cốc vì chỉ cần ra ngoài gió lạnh, cô sẽ chết. Hàng đêm, cô vẫn trăn trở với nỗi đau trong quá khứ, vẫn ôm một hi vọng trong 12 năm hồi sinh lại Tuyết Hoài đang nằm dưới dòng sông băng kia, vẫn đứng trên băng thì thầm những chuyện không đầu không cuối với người đó. Nhưng nàng cũng vẫn kiên cường sống, lấy nghề y cứu người. Một năm chỉ ban ra 10 Hồi Thiên Lệnh, chữa cho 10 người, mỗi người lấy 10 vạn lượng nhưng số tiền đó để nuôi sống những cô nhi trong cốc và những người dân xung quanh.  Tiết Tử Dạ lúc nào cũng mắng Hoắc Triển Bạch khi ôm một mối tình không bao giờ có với Thu Thủy Âm nhưng bản thân cô cũng biết mình chẳng khác gì khi cũng ôm mãi một ước mơ không tưởng phục sinh Tuyết Hoài trong 12 năm (sao si tình thế được nhỉ).  Rồi Diệu Phong xuất hiện. Phong biết Tiết Tử Dạ ngang tàng không sợ bất cứ thứ gì, chỉ sợ người ta chết trước mặt mình mà không cứu. Vì vậy, y tự đâm vào bụng mình để mời được Tiết Tử Dạ lên Đại Minh Cung chữa cho Giáo vương.  Tiết Tử Dạ đã khâm phục đức tính trung thành tới chết của Phong. Đứng canh cửa phòng cho nàng ngủ. Vì quen đứng cạnh cửa phòng người ta cả đêm? Hay là bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng mất mạng vì bảo vệ một người nào đó? Rồi khi nàng đưa thuốc giải độc Băng tằm, Phong nhất quyết không uống vì “Giáo vương xưa nay vốn rất cô độc, rất khó tin tưởng người khác… nếu không phải tại hạ trúng độc Băng tằm, cần đến thuốc giải của người mỗi tháng, làm sao người để tại hạ ở bên cạnh hầu hạ như vậy? Người trong giáo lúc nào cũng rình rập người như sói như hổ, tại hạ muốn ở lại.” (má ơi bạn Phong này đúng là một thằng điên thật).  Tiết Tử Dạ có bắt đầu cảm động, có thấy ấm áp khi chính Phong biết cô không chịu được lạnh mà phải dùng Dục Xuân Phong liên tục đẩy khí nóng vào mặc dù có thể hao tốn không ít sinh lực. Chăm sóc tới mức, điểm tâm, rượu để khắc chế hàn độc trong người cô Phong cũng phải dùng nội công để làm nóng lên. Phong một mình giết chết đám thuộc hạ của Đồng, khi cô giả vờ ngất xỉu đi, Phong cũng đã bất chấp tính mạng của mình để truyền Dục Xuân Phong cho cô, lúc này cô mới có thể giết chết Phi Thiên, cứu Phong một mạng. Khi cô cảm giác mình hụt hơi vì thấy nụ cười tưởng như vĩnh viễn trở nở trên gương mặt anh tuấn kia, không biết từ lúc nào, đã tắt mất! Y… y đang bi thương điều gì?  Phong- một sát thủ cô độc, lạnh lùng, trong mắt chỉ có 1 mình Vương Giáo, bàng quan với mọi thế sự bên ngoài. Biết hắn nuôi mình bằng độc vậy mà vẫn một lòng trung thành. Vì thế hắn mới có thể luyện được Dục Xuân Phong. Nhưng từ khi nào, tưởng như tâm hồn tĩnh lặng đó đã dậy sóng, Dục xuân phong đã không thể phát tác. Vì sao, vì Tiết Tử Dạ đã dần đánh thức con người mang tên Nhã Di trong hắn. Vì Tiết Tử Dạ đã lạnh đến hôn mê bất tỉnh, làn môi tím ngắt, tay chân cứng đờ vì đã đắp tấm áo choàng của nàng cho hắn. Trong tim Diệu Phong chợt dâng lên một nỗi sợ xưa nay chưa từng có – đó là cảm giác chưa từng xuất hiện kể từ khi y bước vào Đại Quang Minh cung mười mấy năm. Y sợ nàng biết được sự thật sẽ hận hắn như thế nào? Nhưng, chính sự xuất hiện của nàng, đã khiến y nhớ lại nỗi đau như bị thiêu đốt cùng sự giày vò như muốn xé toác con tim ra làm đôi ấy.  Bao nhiêu năm nay, y vẫn luôn bình lặng và an lòng như thế, chưa bao giờ dao động dù chỉ một chút. Nhưng… tại sao vào lúc này, trong lòng lại dấy lên một nỗi đau sâu sắc mà bí ẩn như vậy? Y… có phải y đang hối hận? Y hối hận bàn tay mình từng nhuốm máu không biết bao nhiêu người, hối hận vì đã từng làm tổn thương người con gái trước mắt? Hối hận vì ngày xưa nếu chỉ nhẹ tay một chút thôi, có lẽ Tuyết Hoài và Tiết Tử Dã đã có thể sống một cuộc đời bình thường, ngắm Bắc cực quang nhưng trong mộng…  Lần đầu tiên trong đời, Phong phản kháng mệnh lệnh của Vương Giáo, lần đầu tiên cúi đầu xin hắn tha cho Tiết Tử Dạ, vì nàng mà phải nhận những trượng đao giáng xuống lưng mình. Lần đầu tiên, nụ cười mười mấy năm như một đã biến mất, cả vẻ thản nhiên hờ hững của mười mấy năm cũng bị phá mất. Trong mắt Phong, không còn chỉ có lòng tin kiên định, thuần túy với chém giết nữa – thanh kiếm vô tưởng vô niệm này… cuối cùng cũng bị đánh gãy rồi!  Sau khi Diệu Thủy nói cho Tiết Tử Dạ chân tướng sự việc, nói luôn cả việc ngày xưa Phong đã tham gia trận thảm sát đó. Nàng vẫn quỳ xuống cầu xin Giáo vương tha cho Phong khi Diệu Phong không kịp nghĩ ngợi gì nhiều, giữa chừng nhanh chóng biến chiêu, kéo giật nàng ra sau, rồi xông lên phía trước, nghiến răng đối chưởng với Giáo vương!  Y chưa hề có ý nghĩ bội phản Giáo vương, chỉ là khoảng khắc đó diễn ra quá nhanh khiến y không kịp suy nghĩ, bất luận thế nào, y cũng quyết không thể để Tiết Tử Dạ chết ngay trước mắt mình được. Thậm chí nàng vấn cố gắng gọi tên Nhã Di, thương tâm xé ruột loạng choạng bổ về phía y khi y hứng cho chị gái Diệu Thủy của mình một trượng của Giáo Vương. Cố gắng nhét tất cả những viên thuốc vào miệng y nhằm cứu y thêm lần này nữa.  Còn Phong, chàng bàng hoàng nhận ra một sự thật, khi nghe Diệu Thủy giễu cợt” Thật không ngờ đấy, Phong – thì ra ngoài Giáo vương ra, không ngờ ngươi còn có thể yêu người thứ 2”.  Đúng, Phong đã yêu Tiết Tử Dạ. Nỗi đau giằng xé tâm can dâng lên mãnh liệt, cơ hồ muốn nghiền nát trái tim của y thành bột mịn khi y phát hiện khí huyết của nàng đã không thể vận hành thông suốt. Sắc mặt Tiết Tử Dạ mỗi lúc một tái đi, hơi thở dần dần yếu ớt, còn y thì chỉ biết thúc thủ vô sách đứng bên cạnh, lòng đau như cắt.  Khoảng khắc giọt nước mắt đầu tiên rơi xuống, cuối cùng y cũng hét lên được thành tiếng giữa màn gió tuyết mênh mông. Nỗi đau nhiều năm tràn lên khỏi đáy lòng, tàn nhẫn xé nát trái tim đã chết khô, cuối cùng y cũng không cần phải áp chế bản thân nữa, để mặc cho bi thương cùng phẫn nộ nhấn chìm mình đi.  Phong không còn nghĩ được gì, vội vàng ôm Tiết Tử Dạ chạy như bay xuống núi, không thể để nàng chết. Ngay cả khi đối mặt với Thất Kiếm, vừa bế nàng vữa giao chiến, cho dù hy sinh cả một cánh tay để đỡ kiếm y cũng không tiếc. Vì người đó bây giờ đã trở nên quan trọng nhất trong cuộc đời tăm tối của y.  Nhưng nàng đã chết. Chết khi Phong ôm nàng chạy trong tuyết, khi Phong vẫn vô vọng truyền khí ấm để nàng sống sót. Toàn thân Diệu Phong như đông cứng lại, không thể cầm cự được, hai gối mềm nhũn, chầm chậm quỳ xuống mặt đất băng lạnh, úp tay che mặt, không kiềm chế nổi mà bật khóc nức nở. Y bất chấp tất cả để mang về sinh mệnh cho nàng, tại sao nàng lại tự mình kết thúc? Tại sao!  Sáng hôm sau, Phong thổi khúc “cát sinh”. Tiếng nhạc như tiếng khóc than, nhưng người thổi thì lại không hề ủ ê buồn thảm. Phải trải qua giày vò giằng xé thế nào, mới có thể khiến bao nhiêu tình cảm vừa manh nha nhú lên trong lòng một con người đã lại đóng băng toàn bộ? Phong sẽ không thể nào quên, chỉ mong gió tuyết sẽ vùi chôn tất cả. Ở đó, nàng từng cùng y kề vai huyết chiến, sưởi ấm cho nhau trong màn tuyết trắng lạnh giá – đó là sự ấm áp mà cả đời này y chưa từng cảm nhận, cũng không còn cơ hội cảm nhận nữa. Trên cánh đồng tuyết đó, y đã bất ngờ có được thứ cả đời y chưa từng sở hữu, tựa như một tia chớp lóe lên giữa đêm đen vĩnh viễn, tuy chỉ trong một chớp mắt ngắn ngủi, song lại khiến y lần đầu tiên mở to ra nhìn thấy một thế giới hoàn toàn mới mẻ.  Và Phong cũng sẽ nhớ mãi hình ảnh Tiết Tử Dạ rúc mình vào trong áo lông ấm áp như con thú nhỏ bị thương, nàng ngẩng đầu lên nhìn gương mặt luôn mỉm cười kia như đang suy tư gì đó: “Thực ra, có thể sống cả đời vì một người nào đó… cũng rất hay. Diệu Phong, ngài cảm thấy hạnh phúc không?” Review Sweetiesandrose: 1 tháng nay lại bấn loạn lại với tiểu thuyết TQ. Xem ra mình càng ngày càng ít thuốc chữa được :D. Bỏ bê YM, bỏ bê fb, thờ ơ với mọi thứ xung quanh.  Đi làm về ăn cơm xong là trèo lên giường ôm sách hoặc Kindle đọc truyện tới khuya rồi vật ra ngủ. Luyện hết các thế loại từ thần tiên, ngôn tình, cổ đại, xuyên không… miễn là tiểu thuyết nào có chuyện tình yêu hay ho, SE hay HE đều ok hết.  Chẹp, còn mấy thời gian rảnh rỗi nhàn hạ để có thể chìm đắm trong những sở thích của mình như thế này nữa đâu, nên cố mà tận hưởng đi. Mình không có thói quen review toàn bộ truyện, chỉ tập trung vào review những nhân vật hoặc cặp đôi nào mình thích. Và đa số những nhân vật mình thích đi ngược lại ý thích của đa số người.  Dạo gần đây thích Ngọc Tự Hàn, Dung Viên, Mộ Ngôn… Hnay đọc xong Thất Dạ Tuyết, thì lại đi ngược lại hầu hết, thích Diệu Phong chứ không phải thích Hoắc Triển Bạch. Thất Dạ Tuyết- 7 đêm tuyết là tác phẩm của Thương Nguyệt. Tác giả này có vẻ như đang nổi lên ở TQ khi được sánh ngang với Kim Dung về tiểu thuyết võ hiệp. Nhưng thực tế thì truyện của Thương Nguyệt chỉ mượn bối cảnh võ hiệp, cuộc chiến giữa các bang phái để lồng vào đó những câu chuyện tình yêu, tình huynh đệ, nghĩa tử sâu sắc và nhân văn, còn yếu tố kiếm hiệp chỉ là thứ yếu, xuất hiện không nhiều trong truyện. Cốt truyện rất đơn giản, truyện chỉ có 4 nhân vật chính là Tiết Tử Dạ, Diệu Phong, Hoắc Triển Bạch, Đồng và trọng tâm là 7 đêm tuyết rơi dữ dội. Nhưng những sự kiện, giằng xé nội tâm trong 7 đêm ấy lại chẳng đơn giản chút nào…. Và đọng lại trong mình chỉ là đêm tuyết cuối cùng, khi Diệu Phong thân xác đã chịu cực hạn  đau đớn ôm Tiết Tử Dạ chạy như bay trên cánh đồng tuyết đó. Đọc truyện lại lần 2, lần 3 cũng chỉ đọc bắt đầu từ lúc Diệu Phong đến cầu y ở Dược Sư cốc, lần đầu tiên gặp Tiết Tử Dạ mà thôi. Nói thật là mình không hề thích cái bạn Hoắc Triển Bạch  tí nào. Cứ nhu nhược, si tình, không có chính kiến, không mạnh mẽ và không oai hùng, ẻo lả như một nữ nhi vậy đó. Yêu sâu sắc Thu Thủy Âm nhưng không thể cưới, trơ mắt nhìn nàng đi lấy và có con với người khác. Để rồi 8 năm ròng sức cùng lực kiệt đi tìm những dược liệu để chữa chạy cho đứa con của nàng ta với người khác chỉ vì muốn bù đắp? Vậy mà Thu Thủy Âm vẫn hận hắn. Lúc nào hắn cũng là người tới muộn. Ngay cả khhi nhận ra Tiết Tử Dạ đã là bóng hình in đậm trong lòng, hắn cũng vẫn muộn, chẳng những lời hẹn uống rượu bên gốc mai ko thành hiện thực, ngay cả nhìn nàng lần cuối hắn cũng không thể cho dù nàng ở trong ngực Diệu Phong chỉ cách hắn 1 tấc. Ước nguyện cuối cùng là muốn quy ẩn giang hồ cũng chả thực hiện được, chức Đỉnh kiếm các chủ bị người ta ấn vào tay. Rút cục, bạn HTB này chả bao giờ được sống vì mình, được làm điều mình thích, lúc nào cũng trơ mắt ra nhìn số phận. Nhân vật j mà chán chết, chắng có tí sức sống, chả có tí cố gắng nào. Tiết Tử Dạ- Cốc chủ Dược Sư cốc. Gia đình từ bé là thái y trong triều, không tránh khỏi âm mưu ân oán của triều đình, bị nhận án oan. Toàn bộ gia đình, nam bị tru di cửu tộc, nữ bị đi đầy. 5 tuổi, tận mắt chứng kiến mẹ mình bị hạ nhục tới chết. Sau khi được Minh Giới và làng Ma Già cứu, thì Minh Giới lại trở thành một quái vật và bị giam giữ trong bóng tối. Làng Ma Già bị thảm sát vì cậu bé Minh Giới này. Tuyết Hoài và Tiết Tử Dã đã có thể chạy trốn. Nhưng ngay lúc đó dòng sông băng nứt ra, hai người bị rơi xuống sông – mối tình đầu tiên của Tiết Tử Dạ cũng chết trong băng giá khi cố gắng đem lại chút hơi ấm cuối cùng để cô có thể sống. Để rồi sau đó, khi sư phụ Liễu Thanh Nhiễm cứu cô ra khỏi sông băng, bệnh của cô đã không thể nào chữa khỏi, không thể ra khỏi Dược Sư cốc vì chỉ cần ra ngoài gió lanh, cô sẽ chết. Hàng đêm, cô vẫn trăn trở với nỗi đau trong quá khứ, vẫn ôm một hi vọng trong 12 năm hồi sinh lại Tuyết Hoài đang nằm dưới dòng sông băng kia, vẫn đứng trên băng thì thầm những chuyện không đầu không cuối với người đó. Nhưng nàng cũng vẫn kiên cường sống, lấy nghề y cứu người. Một năm chỉ ban ra 10 Hồi Thiên Lệnh, chữa cho 10 người, mỗi người lấy 10 vạn lượng nhưng số tiền đó để nuôi sống những cô nhi trong cốc và những người dân xung quanh. Tiết Tử Dạ lúc nào cũng mắng Hoắc Triển Bạch khi ôm một mối tình không bao giờ có với Thu Thủy Âm nhưng bản thân cô cũng biết mình chẳng khác gì khi cũng ôm mãi một ước mơ không tưởng phục sinh Tuyết Hoài trong 12 năm (sao si tình thế được nhỉ). Rồi Diệu Phong xuất hiện. Phong biết Tiết Tử Dạ ngang tàng không sợ bất cứ thứ j, chỉ sợ người ta chết trước mặt mình mà không cứu. Vì vậy, y tự đâm vào  bụng mình để mời đc Tiết Tử Dạ lên Đại Minh Cung chữa cho Giáo vương. Tiết Tử Dạ đã khâm phục đức tính trung thành tới chết của Phong. Đứng canh cửa phòng cho nàng ngủ. Vì quen đứng cạnh cửa phòng người ta cả đêm? Hay là bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng mất mạng vì bảo vệ một người nào đó? Rồi khi nàng đưa thuốc giải độc Băng tằm, Phong nhất quyết không uống vì “Giáo vương xưa nay vốn rất cô độc, rất khó tin tưởng người khác… nếu không phải tại hạ trúng độc Băng tằm, cần đến thuốc giải của người mỗi tháng, làm sao người để tại hạ ở bên cạnh hầu hạ như vậy? Người trong giáo lúc nào cũng rình rập người như sói như hổ, tại hạ muốn ở lại.” (má ơi bạn Phong này đúng là một thằng điên thật). Tiết Tử Dạ có bắt đầu cảm động, có thấy ấm áp khi chính Phong biết cô không chịu được lạnh mà phải dùng Dục Xuân Phong liên tục đẩy khí nóng vào mặc dù có thể hao tốn không ít sinh lực. Chăm sóc tới mức, điểm tâm, rượu để khắc chế hàn độc trong người cô Phong cũng phải dùng nội công để làm nóng lên. Phong một mình giết chết đám thuộc hạ của Đồng, khi cô giả vờ ngất xỉu đi, Phong cũng đã bất chấp tính mạng của mình để truyền Dục Xuân Phong cho cô, lúc này cô mới có thể giết chết Phi Thiên, cứu Phong một mạng. Khi cô cảm giác mình hụt hơi vì thấy nụ cười tưởng như vĩnh viễn trở nở trên gương mặt anh tuấn kia, không biết từ lúc nào, đã tắt mất! Y… y đang bi thương điều gì? Phong- một sát thủ cô độc, lạnh lùng, trong mắt chỉ có 1 mình Vương Giáo, bàng quan với mọi thế sự bên ngoài. Biết hắn nuôi mình bằng độc vậy mà vẫn một lòng trung thành. Vì thế hắn mới có thể luyện được Dục Xuân Phong. Nhưng từ khi nào, tưởng như tâm hồn tĩnh lặng đó đã dậy sóng, Dục xuân phong đã không thể phát tác. Vì sao, vì Tiết Tử Dạ đã dần đánh thức con người mang tên Nhã Di trong hắn. Vì Tiết Tử Dạ đã lạnh đến hôn mê bất tỉnh, làn môi tím ngắt, tay chân cứng đờ vì đã đắp tấm áo choàng của nàng cho hắn. Trong tim Diệu Phong chợt dâng lên một nỗi sợ xưa nay chưa từng có –  đó là cảm giác chưa từng xuất hiện kể từ khi y bước vào Đại Quang Minh cung mười mấy năm. Y sợ nàng biết được sự thật sẽ hận hắn như thế nào? Nhưng, chính sự xuất hiện của nàng, đã khiến y nhớ lại nỗi đau như bị thiêu đốt cùng sự giày vò như muốn xé toác con tim ra làm đôi ấy. Bao nhiêu năm nay, y vẫn luôn bình lặng và an lòng như thế, chưa bao giờ dao động dù chỉ một chút. Nhưng… tại sao vào lúc này, trong lòng lại dấy lên một nỗi đau sâu sắc mà bí ẩn như vậy? Y… có phải y đang hối hận? Y hối hận bàn tay mình từng nhuốm máu không biết bao nhiêu người, hối hận vì đã từng làm tổn thương người con gái trước mắt?Hối hận vì ngày xưa nếu chỉ nhẹ tay một chút thôi, có lẽ Tuyết Hoài và Tiết Tử Dã đã có thể sống một cđ bình thường, ngắm Bắc cực quang nhưng trong mộng… Lần đầu tiên trong đời, Phong phản kháng mệnh lệnh của Vương Giáo, lần đầu tiên cúi đầu xin hắn tha cho Tiết Tử Dạ, vì nàng mà phải nhận những trượng đao giáng xuống lưng mình. Lần đầu tiên, nụ cười mười mấy năm như một đã biến mất, cả vẻ thản nhiên hờ hững của mười mấy năm cũng bị phá mất. Trong mắt Phong, không còn chỉ có lòng tin kiên định, thuần túy với chém giết nữa – thanh kiếm vô tưởng vô niệm này… cuối cùng cũng bị đánh gãy rồi! Sau khi Diệu Thủy nói cho Tiết Tử Dạ chân tướng sự việc, nói luôn cả việc ngày xưa Phong đã tham gia trận thảm sát đó. Nàng vẫn quỳ xuống cầu xin Giáo vương tha cho Phong khi Diệu Phong không kịp nghĩ ngợi gì nhiều, giữa chừng nhanh chóng biến chiêu, kéo giật nàng ra sau, rồi xông lên phía trước, nghiến răng đối chưởng với Giáo vương! Y chưa hề có ý nghĩ bội phản Giáo vương, chỉ là khoảng khắc đó diễn ra quá nhanh khiến y không kịp suy nghĩ, bất luận thế nào, y cũng quyết không thể để Tiết Tử Dạ chết ngay trước mắt mình được. Thậm chí nàng vấn cố gắng gọi tên Nhã Di, thương tâm xé ruột loạng choạng bổ về phía y khi y hứng cho chị gái Diệu Thủy của mình một trượng của Giáo Vương. Cố  gắng nhét tất cả những viên thuốc vào miệng y nhằm cứu y thêm lần này nữa. Còn Phong, chàng bàng hoàng nhận ra một sự thật, khi nghe Diệu Thủy giễu cợt” Thật không ngờ đấy, Phong – thì ra ngoài Giáo vương ra, không ngờ ngươi còn có thể yêu người thứ 2”. Đúng, Phong đã yêu Tiết Tử Dạ. Nỗi đau giằng xé tâm can dâng lên mãnh liệt, cơ hồ muốn nghiền nát trái tim của y thành bột mịn khi  y  phát hiện khí huyết của nàng đã không thể vận hành thông suốt. Sắc mặt Tiết Tử Dạ mỗi lúc một tái đi, hơi thở dần dần yếu ớt, còn y thì chỉ biết thúc thủ vô sách đứng bên cạnh, lòng đau như cắt. Khoảng khắc giọt nước mắt đầu tiên rơi xuống, cuối cùng y cũng hét lên được thành tiếng giữa màn gió tuyết mênh mông. Nỗi đau nhiều năm tràn lên khỏi đáy lòng, tàn nhẫn xé nát trái tim đã chết khô, cuối cùng y cũng không cần phải áp chế bản thân nữa, để mặc cho bi thương cùng phẫn nộ nhấn chìm mình đi. Phong không còn nghĩ được gì, vội vàng ôm Tiết Tử Dạ chạy như bay xuống núi, không thể để nàng chết. Ngay cả khi đối mặt với Thất Kiếm, vừa bế nàng vữa giao chiến, cho dù hy sinh cả một cánh tay để đỡ kiếm y cũng không tiếc. Vì người đó bây giờ đã trở nên quan trọng nhất trong cuộc đời tăm tối của y. Thân thể của y lúc này, có lẽ đã sắp đến cực hạn tới nơi rồi nhưng Phong ôm chặt nữ tử đang say ngủ chạy trên đồng tuyết trắng xóa, hai mắt hoa lên, thân thể khô kiệt, đôi tay từ từ đông cứng lại trong gió lạnh, tuyết phủ mờ cả quá khứ lẫn tương lai… Nếu như nói trên thế gian này thật sự có “thời gian dừng lại”, vậy thì đây chính là thời khắc ấy. Trên quãng đường ngắn ngủi đó, tình cảm dồn nén cả đời y đều bùng cháy trọn vẹn. Nhưng nàng đã chết. Chết khi Phong ôm nàng chạy trong tuyết, khi Phong vẫn vô vọng truyền khí ấm để nàng sống sót. Toàn thân Diệu Phong như đông cứng lại, không thể cầm cự được, hai gối mềm nhũn, chầm chậm quỳ xuống mặt đất băng lạnh, úp tay che mặt, không kiềm chế nổi mà bật khóc nức nở. “Tại sao?” Y vừa khóc vừa không ngừng lẩm bẩm nói một mình, giơ bàn tay lên, phảnh phất như muốn xác định cảnh tượng trước mắt là thực sự, hai tay run rẩy đến không thể điều khiển nổi: “Tại sao?” Y bất chấp tất cả để mang về sinh mệnh cho nàng, tại sao nàng lại tự mình kết thúc? Tại sao! Sáng hôm sau, Phong thổi khúc “cát sinh”. Tiếng nhạc như tiếng khóc than, nhưng người thổi thì lại không hề ủ ê buồn thảm. Phải trải qua giày vò giằng xé thế nào, mới có thể khiến bao nhiêu tình cảm vừa manh nha nhú lên trong lòng một con người đã lại đóng băng toàn bộ? Tiết Tử Dạ. Ta không biết nàng có yêu Phong hay không nhưng nàng đã đánh thức thiếu niên Nhã Di bấy lâu nay vẫn say ngủ tận sâu thẳm trong đáy lòng y, khiến y không còn chỉ là một thanh kiếm sắc lạnh lẽo nữa… Nhưng rồi, cùng với sự ra đi vội vã của nàng, tất cả đều đã kết thúc. Phong sẽ không thể nào quên, chỉ mong gió tuyết sẽ vùi chôn tất cả. Ở đó, nàng từng cùng y kề vai huyết chiến, sưởi ấm cho nhau trong màn tuyết trắng lạnh giá – đó là sự ấm áp mà cả đời này y chưa từng cảm nhận, cũng không còn cơ hội cảm nhận nữa. Trên cánh đồng tuyết đó, y đã bất ngờ có được thứ cả đời y chưa từng sở hữu, tựa như một tia chớp lóe lên giữa đêm đen vĩnh viễn, tuy chỉ trong một chớp mắt ngắn ngủi, song lại khiến y lần đầu tiên mở to ra nhìn thấy một thế giới hoàn toàn mới mẻ. Y sẽ nhớ mãi dáng vẻ run rẩy của nàng khi cố kiềm chế lúc độc chất phát tác, nhớ mãi bàn tay nàng nắm chặt lấy vai y thế nào, nhớ mãi lúc nàng hấp hối ngước mắt lên nhìn bầu trời xám xịt đang đổ tuyết, mừng rỡ reo lên như đứa trẻ. Đương nhiên, y cũng nhớ mũi kim châm quyết đoán đâm sâu vào huyệt đạo nơi cổ họng nàng – những ký ức ấy tựa như một thanh đao, mỗi lần nhớ đến là lại cắt sâu vào tim một vết thương sâu hoắm, chỉ cần y còn sống một ngày, thứ hình phạt lăng trì này sẽ mãi không bao giờ dừng lại. Và Phong cũng sẽ nhớ mãi hình ảnh Tiết Tử Dạ rúc mình vào trong áo lông ấm áp như con thú nhỏ bị thương, nàng ngẩng đầu lên nhìn gương mặt luôn mỉm cười kia như đang suy tư gì đó: “Thực ra, có thể sống cả đời vì một người nào đó… cũng rất hay. Diệu Phong, ngài cảm thấy hạnh phúc không?” Mời các bạn đón đọc Thất Dạ Tuyết của tác giả Thương Nguyệt.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Lục Diệp
Truyện Lục Diệp Sâm Lâm Hệ Liệt của tác giả Nguyệt Hạ Tang là một câu truyện đam mỹ hiện đại, tiểu thuyết hay, xuyên việt, huyễn huyễn, nhất thụ nhất công, sinh tử văn, biến hình, hài. Sơ lược thì Hồ Bất Quy không xuyên thời gian mà xuyên không gian, đến một tinh cầu giống trái đất nhưng khoa học kỹ thuật tiên tiến hơn rất nhiều. Truyện cư dân ở đây có thể hóa hình người nhưng nguyên hình là khủng long ngoài hành tinh. *** Cẩn thận kiểm tra con số trên vé cùng con số trước mắt nhất trí, Hồ Bất Quy vội vàng mang theo hành lý chạy tới, chỗ kiểm phiếu không có nhân viên phục vụ, tâm lý vừa mới hoảng hốt, nhưng đôi mắt sắc bén phát hiện ra bên ngoài các cửa sổ lớn, cái máy bay kia còn chưa tách khỏi bục nối(chỗ đi ra máy bay), thế là gia tăng tốc độ, đuổi tới trước một giây khi bục nối tách rời ra, Hồ Bất Quy thở hỗn hển đứng trên máy bay. Tiếp viên hàng không cao lớn vốn là một mỹ nữ có dòng máu Bắc Âu, chứng kiến Hồ Bất Quy đầu đầy mồ hôi, đột nhiên hút hấp cái mũi, sau đó, lại hút hấp cái mũi. Động tác này của đối phương làm cho Hồ Bất Quy bất an vặn vẹo thân thể, “Cái kia… Trước khi lên máy bay, có người đổ cơm lên người ta, có thể sẽ hơi có mùi.” Một bên dùng tiếng Anh khập khiễng giải thích, Hồ Bất Quy kéo kéo quần áo trên người rõ ràng có điểm khác biệt lớn; này không, ngay cả quần áo trên người này đều là của người kia. Quần áo mình bởi vì đối phương ngã mà hoàn toàn chi trả, đối phương là một người không tệ, vội vàng cởi quần áo mình cho hắn, sau đó không đợi hắn hô dừng, rất nhanh cầm quần áo hắn đi, nói là phải đi giặt tẩy. Hồ Bất Quy nghĩ thầm người kia đầu óc thật là có chút…, tú đậu(buồn cười?). Quần áo bẩn, phải biết rằng tại sân bay tìm tiệm giặt quần áo còn khó hơn nhiều so với tìm tiệm bán trang phục. Hồ Bất Quy còn đang đứng ngơ ra, lòng bàn chân cũng đã bắt đầu dấy lên tiếng ầm ầm, đại khái cảm giác được bên này không được ăn khớp lắm, xa xa lại tới một tiếp viên hàng không. “¥¥%#%%! #@#——” Tiếp viên hàng không mới tới nói. “¥¥#¥%%! %%¥¥!” Tiếp viên hàng không trước trả lời. “%%¥%#@@! @#…” Tiếp viên hàng không mới tới tiếp tục nói. “@?!” Tiếp viên hàng không trước không tiếp tục trả lời, nói xong lời cuối cùng, tầm mắt hai vị mỹ nữ đồng loạt tập trung nhìn trên người Hồ Bất Quy đang lo sợ bất an, sau đó — Cùng nhau hút hấp cái mũi. Nhăn lại mày. Máy bay chấn động càng thêm mãnh liệt, đã bắt đầu trượt, hai vị mỹ nữ đại khái cũng hiểu được lúc này còn cho khách đứng thì không tốt lắm, còn nói hai câu, tiếp viên hàng không kia lúc sau đối với Hồ Bất Quy cười cười, nhìn một chút vé đăng ký trong tay hắn, một bên đối với hắn vừa nói, một bên mang hắn đi hướng cabin. Hồ Bất Quy trên mặt treo một nụ cười thích hợp, liên tiếp gật đầu, thoạt nhìn lời nói giải thích của đối phương trên thực tế hắn hoàn toàn không nghe hiểu một câu. Hành lý của hắn do tiếp viên hàng không kia hỗ trợ đặt lên giá hành lý bên trên, nhìn bộ dáng dễ dàng của đối phương, Hồ Bất Quy trên mặt có chút biến sắc, tâm lý cảm khái: không hổ là phụ nữ ngoại quốc, ăn thịt tươi lớn lên, phải biết rằng, hành lý xách tay của hắn tuyệt đối vượt qua giới hạn hai mươi kg của sân bay a! Đối phương phi thường dễ dàng đem hành lý của hắn nhét vào, chưa xong, còn trả lại cho hắn một nụ cười tuyệt đối câu hồn. Xấu hổ đáp lại đối phương một nụ cười, vốn đang nghĩ muốn tiến thêm một bước nói gì đó, bất quá Hồ Bất Quy mạnh đem ý niệm kia phanh lại: thứ nhất ngôn ngữ không thông; thứ hai.. Xem một chút đối phương mang giày cao gót thon nhỏ xoay xoay thân hình gợi cảm rời đi, má ơi! Phụ nữ mang giày cao gót so với mình cao hơn một nửa đầu, mặc dù nói phụ nữ ngoại quốc quả thật so với hàng trong nước cao ráo hơn một ít, thế nhưng không đến mức như vậy chứ? Nhìn một chút tiếp viên hàng không trong cabin khác, ghê thật! Chia đều chiều cao tuyệt đối vượt qua một thước chín a! Đây là công ty hàng không gì, sao tuyển toàn là phụ nữ cao như vậy? Hồ Bất Quy tâm lý cảm thán, nhìn vài tiếp viên hàng không trong cabin đi tới đi lui, dọc đường sắp xếp hành lý phía trên, tâm lý thầm nghĩ loại giới hạn chiều cao này có lẽ là vì cho rằng thuận tiện sửa sang lại hành lý… Lần đầu tiên ngồi máy bay Hồ Bất Quy tự nhiên sẽ không biết: giá hành lý máy bay này so với giá hành lý máy bay bình thường cao hơn hai mươi ly. Hồ Bất Quy được an trí tại một vị trí rất rộng rãi, hắn hưng phấn đánh giá bề rộng vị trí của mình hiện giờ, nếu như không lầm, đây là khoang đặc biệt trong truyền thuyết, bạn thân mình lúc nào hoang phí như vậy, lại có thể mua loại vị trí này cho mình (vé máy bay của hắn vốn là bạn bè đặt dùm). Mời các bạn đón đọc Lục Diệp của tác giả Nguyệt Hạ Tang.
Kỳ Huyễn Dị Điển
Văn án Thế giới này so với thế giới trong nhận thức của chúng ta tựa hồ không quá giống nhau. Bởi vì bối cảnh sinh hoạt khác nhau , mỗi ngày tiếp xúc thông tin khác nhau , nên nhận thức của mỗi người về thế giới này cũng khác nhau. Vì thế , người người đều cho rằng " Thế giới " trong nhận thức của mình là "Thật " nhất. Sau đó thì sao ____________ Mọi người có thể thông qua các phương thức môi giới khác để biết về "Thế giới của người khác". Như báo chí , tạp chí , TV ... Vậy có thể có một thế giới hoàn toàn khác với thế giới của mình. Khác ở chỗ ... nó giống như một cái thế giới hoàn toàn khác biệt ! Nhưng là vì mỗi ngày , mỗi ngày đều có thể nhìn thấy , nên mọi người đều đã xem là chuyện đương nhiên mà tiếp nhận sự tồn tại của " Thế giới khác". Mặt khác cũng có một số nhóm người không tự mình thể nghiệm qua sinh hoạt thực tế , cũng không có nhìn qua thế giới trên ti vi hay tạp chí , nên đối với tuyệt đại đa số người như thế mà nói , nó chính là một "Thế giới không tồn tại" . *** Thế giới này so với thế giới trong nhận thức của chúng ta tựa hồ không quá giống nhau. Bởi vì bối cảnh sinh hoạt khác nhau, mỗi ngày tiếp xúc thông tin khác nhau, nên nhận thức của mỗi người về thế giới này cũng khác nhau. Vì thế, người người đều cho rằng " Thế giới " trong nhận thức của mình là "Thật " nhất. Sau đó thì sao ____________ Mọi người có thể thông qua các phương thức môi giới khác để biết về "Thế giới của người khác". Như báo chí, tạp chí, TV... Vậy có thể có một thế giới hoàn toàn khác với thế giới của mình. Khác ở chỗ... nó giống như một cái thế giới hoàn toàn khác biệt! Nhưng là vì mỗi ngày, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy, nên mọi người đều đã xem là chuyện đương nhiên mà tiếp nhận sự tồn tại của " Thế giới khác". Mặt khác cũng có một số nhóm người không tự mình thể nghiệm qua sinh hoạt thực tế, cũng không có nhìn qua thế giới trên ti vi hay tạp chí, nên đối với tuyệt đại đa số người như thế mà nói, nó chính là một "Thế giới không tồn tại". - --------------------------------------------- Như thường ngày, Lâm Uyên bước chân vào cửa cục. Thời gian hiện tại là 7 giờ 57 phút sáng, khí trời quang đãng, rất thoải mái. Trên kệ có đặt rất nhiều báo, đều do cục thống nhất chỉ định. Khá nhiều loại đều trong phạm vi chi tiêu, một phần là báo chí địa phương, phần còn lại của những nơi khác. Bởi trong cục đi làm chỉ có bốn người, báo nhiều người ít, cho nên những tờ báo này hoàn toàn không xảy ra vấn đề bị tranh đoạt, Lâm Uyên tha hồ xem thỏa thích. Bất quá cho dù như vậy, Lâm Uyên vẫn lựa chọn tờ báo không được hoan nghênh nhất, đơn giản nhất, nhưng lại dày nhất trong tất cả số đó - Báo địa phương. Ném tờ báo lên bàn, rót một ly nước nóng uống, Lâm Uyên liền bắt đầu đọc. Hắn nhìn rất kỹ, mỗi một nơi đều xem qua, nội dung mỗi ô vuông nhỏ cũng không bỏ sót, kể cả quảng cáo cũng không tha. Cục địa phương nhỏ bình thường không xảy ra án kiện gì, dân trên trấn chất phác, trộm cắp không có, người ít xe nhiều, nên ngay cả ùn tắc giao thông cũng không có cơ hội xảy ra, cũng khó trách hắn nhàn nhã. Trên thực tế, tại Sơn Hải trấn này, mọi người đều rất thong dong. Trấn như tên, trước có biển sau có núi, là một trấn nhỏ xứng với tên thực bị núi biển vây quanh. Bất quá vị trí lại phi thường xảo diệu, vùng biển lân cận yên ả, nếu không có phát sinh biển động thì sóng to gió lớn cũng thường ít, hoàn toàn không cần lo lắng sẽ xảy ra tai nạn vùi lấp trấn nhỏ, mà độ cao núi phía sau lại vừa vặn ôn nhu ôm trấn nhỏ vào trong lòng, không che lấp quá mức. Khí hậu thoải mái, mưa liền mưa, hoàn toàn không đè ép khiến người sợ hãi. Trên cơ bản, ở đây là một nơi tốt! Bất quá chỉ là giao thông không thuận tiện, ra hay vào một chuyến đều không dễ dàng, người lại ít, người bên ngoài ngại điểm đó nên không tới. Dần dần, ở đây ngày càng khép kín, ngày càng hẻo lánh, liền thành trấn dưỡng lão đại đa số người lớn tuổi như bây giờ. Bất quá, cũng còn một số người trẻ, như Lâm Uyên, như đồng sự của hắn - Từ Nhiên. Lâm Uyên vừa nhìn xong "Đầu đề trấn nhỏ, đang lật quảng cáo phía sau thì Từ Nhiên đã tới. Giống hắn, Từ Nhiên cũng một tay cầm báo, một tay cầm ly. Bất quá khác với Lâm Uyên ở chỗ, mặc dù Từ Nhiên thân áo khoác đồng phục cảnh sát thống nhất, thế nhưng quần lại đỏ chói, kết hợp với đôi giày mũi nhọn trên chân hắn, cái tạo hình này khiến hắn thoạt nhìn...ừ... rất bắt mắt! Tờ báo hắn cầm cũng khác với Lâm Uyên, hoàn toàn không để mắt tới mấy tờ địa phương nhỏ, mà chỉ cầm mấy tờ báo thành phố lớn phát hành! Những tờ báo này không chỉ giới thiệu những chuyện lớn phát sinh ở thành phố, đồng dạng cũng sẽ giới thiệu những xu thế phổ biến gần đây, cho dù sinh hoạt ở thị trấn nhỏ thì cũng phải đuổi kịp trào lưu thành phố, hắn chính là một thanh niên chăm chỉ cố gắng như vậy~ Mời các bạn đón đọc Kỳ Huyễn Dị Điển của tác giả Nguyệt Hạ Tang.
Không Có Kiếp Sau
Edit: Bi Thể loại: ảo tưởng không gian, hoan hỉ oan gia, khoa học viễn tưởng, tương lai giá không, 1×1, HE. "Mọi việc xảy ra trong thế giới này đều vì con mà sinh ra" Nhân vật chính: Mục Căn, Olivia Nhân vật phụ: Alpha, Sigma… *** Thể loại: đam mỹ, ảo tưởng không gian, khoa học viễn tưởng, người máy, cơ giáp, khủng long biến hình, 1×1, HE. Số chương: 274 + 2 Phiên ngoại mới viết sau này. Sau hai ngày cuối tuần vứt bỏ hồng trần ôm điện thoại đọc truyện và chỉ đọc truyện, đọc tới đọc lui đã mấy lần rồi mà vẫn chưa đã ghiền, mình quyết định bắt tay vào viết review cho đỡ bấn, nhân tiện giới thiệu cho mọi người một bộ truyện cực hay ^_^   Trước hết xin nói rõ, mình không phải fan đam mỹ :D. Tỉ lệ đam : ngôn mà mình đã đọc trong 6 năm lăn lộn giới ngôn tình Trung Quốc vừa qua vào khoảng 1:100 (← Ghi chú: Theo trí nhớ tàm tạm của mình thì mình đã đọc được 4 bộ đam, trong đó đã bao gồm “Không có kiếp sau”). Ngoài ra mình cũng hổng phải fan của truyện Cơ giáp or Người máy gì đó luôn, vì hồi trước đọc trúng hai truyện mà thấy hổng hợp khẩu vị lắm nên đã không đọc nữa. Sau khi chính thức bắt đầu “nghiệp” sáng tác, mình đã và đang ấp ủ viết một tác phẩm về chủ đề phép thuật, học viện gì gì đó, sau đó thì được một chị bạn giới thiệu cho “Không có kiếp sau”, bảo là… đọc đi để lấy cảm hứng viết. Sau ba tháng chần chừ vì thấy thể loại không hợp gu, cuối cùng vào một chiều thứ Sáu mát mẻ, mình đã quyết định đọc. Và rồi… không dứt ra được. Có thể nói là đến hôm nay, “Không có kiếp sau” đã chính thức trở thành một trong những bộ truyện iu thích nhất nhất nhất của mình, số ít bộ trên 200 chương mà mình đọc cực kỳ cẩn thận, không lướt chương nào, đọc xong còn nhai đi nhai lại nhai tới nhai lui đến mức thuộc lòng từng câu thoại. (← Ghi chú quá trình đọc: Từ 6h chiều thứ Sáu đến 4h sáng thứ Bảy hôm sau xong chương 161, sau đó đuối quá ngủ tới 9h sáng, và rồi lại đọc tiếp, đến 5h chiều thì xong 274 chương. Sau đó lại dành nguyên ngày Chủ Nhật nhâm nhi lại và tìm Phiên Ngoại =]].) Okie! Lảm nhảm đủ rùi, giờ tới phần chính ha! Nội dung “Không có kiếp sau” nói về gì? Quá trình học tập và phấn đấu của hai cậu nhóc tính cách hoàn toàn khác nhau, từ lúc còn bé, là hai đứa nhóc không cha không mẹ, hầu như không có gì trong tay, cho đến lúc trưởng thành, trở thành hai đại nhân vật quan trọng nhất của thế giới trong truyện. Mục Căn và Olivia. Tuy tính cách của Mục Căn và Olivia khác nhau hoàn toàn nhưng mối quan hệ của hai đứa không phải kiểu oan gia cãi nhau suốt ngày vì mấy chuyện lông gà vỏ tỏi, mà là bạn bè thân thiết nhất của nhau, hoạn nạn sinh tử có nhau. Như tác giả từng nói, thế giới đối với Mục Căn chỉ có hai màu trắng và đen (thiện và ác), còn thế giới trong mắt Olivia có màu đen, màu xám đậm đậm nhạt nhạt và chút xíu màu trắng. Mình nghĩ, 90% của “chút xíu màu trắng” đó chính là Mục Căn, và 10% còn lại “gia đình” của Mục Căn – cũng là gia đình của Olivia, cùng với những người hàng xóm đáng yêu ở hành tinh Bạch Lộ. Cùng là thiên tài nhưng với hai tính cách khác nhau, con đường mà cả hai đi từ những nhân vật vô danh thành đại nhân vật cũng khác nhau. Olivia ngay từ đầu bị quẳng vào Học viện quân sự đế quốc, một đường thẳng tiến bước vào Quân đội. Con đường cậu đi tràn ngập loại khí thế lãnh đạo nguy hiểm khiến người khác e sợ cùng những thủ đoạn sắc bén, quyết liệt. Mục Căn thì vòng vèo hơn, từ khoa Ẩm thực của Học viện tổng hợp đế quốc (← chọn lộn ngành), sau đó thành chỉ huy viên giao thông, rồi đến làm thư ký cho Thủ tướng ở Quốc vụ viện. Cậu dùng thái độ thân thiện, khiêm nhường, thấu hiểu đối tượng giao tiếp, năng lực quan sát và tính tỉ mỉ cùng thành tích khủng trên mọi phương diện (← ngoại trừ Ẩm thực) lấy được sự tín nhiệm và phục tùng của mọi người. Minh xin nhắc lại lần nữa rằng đây không phải là câu chuyện tình yêu ngọt ngào sướt mướt hường phấn hay bá đạo chiếm đoạt gì hết, mà là câu chuyện về sự trưởng thành của hai chàng trai thiên tài. Phần lớn thời gian trong truyện cả hai không ở cùng nhau, phải sinh hoạt ở hai môi trường khác nhau, một năm chắc gặp nhau được 1-2 lần T_T. Tuy nhiên chỉ cần nghe tin người kia gặp nguy hiểm thì người còn lại sẽ tìm mọi cách để cứu trợ. Họ không vì nóng nảy mà hành động bốc đồng, ngược lại mọi việc đều có tính toán kỹ lưỡng, kế hoạch rõ ràng cùng sự tín nhiệm tuyệt đối dành cho đối phương. Chính nhờ vậy mà cho dù bạn đọc là người kỳ thị đam mỹ thì cũng sẽ không cảm thấy mối quan hệ giữa họ phản cảm (Ghi chú: còn nếu bạn đọc không kỳ thị đam mỹ thì seo? À, thì sẽ phát cuồng như mềnh ~~~). Hai – Tuyến nhân vật chính phụ đáng yêu chết được: Điểm này thì có thể nói là rất giống với “Đến phủ Khai Phong”. Nhân vật chính nhiều đất diễn nhất thì khỏi nói, nhưng tuyến nhân vật phụ – từ gia đình người máy, thú cưng đến hàng xóm, bạn bè của nhân vật chính – toàn bộ đều được chăm sóc rất kỹ lưỡng. Mỗi nhân vật đều có đất diễn vừa đủ, có những nhân vật tưởng chừng chỉ là xuất hiện chớp nhoáng rồi thôi, nhưng không ngờ đến đoạn nhân vật chính cần hỗ trợ thì sẽ lại xuất hiện như kỳ tích – nhưng vẫn rất logic và hợp lý, tạo nên một mạch truyện hoàn chỉnh. Lúc đó người đọc chỉ có thể ồ lên mà rằng, thì ra vai trò của nhân vật này trong truyện là như vậy! Cũng nhờ tuyến nhân vật phụ được xây dựng quá xuất sắc nên có thể nói, “Không có kiếp sau” vừa là câu chuyện về sự trưởng thành và vươn lên của hai nhân vật chính, nhưng cũng vừa là câu chuyện về sự trưởng thành và vươn lên của một học viện, một hành tinh, và rộng hơn nữa là cả một đế quốc.   Ba – Ngôn từ dịch cực chuẩn, cực thuần Việt, nhất là mấy câu thể hiện tiếng lòng của nhân vật. Tụi học sinh trường quân sự tính cách trẻ trâu ưa đánh đấm thì mấy câu chửi thầm luôn mở đầu bằng “Đờ mờ”, “Đậu xanh”, “Mọe nó”… (← Ghi chú: mình không phải kiểu người thích nói mấy từ đó, lúc chat với bạn bè cũng không luôn, nhưng mà lúc đọc truyện không hề thấy kỳ thị mà chỉ thấy mắc cười khủng khiếp). Mấy ông đại tướng đại tá thì tiếng lòng cũng nhiều sắc thái lắm, đa phần nghiêm túc nhưng lắm lúc cũng rất khôi hài.  Còn tiếng lòng của thú cưng thì cưng thôi rồi luôn, như đoạn con Sừng To của Olivia cứ phải ăn đống đồ ăn dở tệ của Mục Căn nấu mỗi ngày mà không nói được, chỉ có thể khóc thầm: “Moo ~ nhiều lắm ~ moo! Thứ khó ăn nhiều muốn chết luôn…” Mấy đoạn này mình vừa đọc vừa lăn lộn cười như điên, nhiều khi còn bấn tới mức tự giả giọng đọc lên mấy câu tả tiếng lòng của nhân vật kiểu này. Vậy nên, thật sự rất cảm ơn nhóm dịch truyện – nhà Bi – rất nhiều luôn!   Bốn – Vấn đề “bàn tay vàng”. Không biết mọi người thế nào chứ mình thì cũng thích thể loại truyện có một chút “bàn tay vàng” trong đó. Và mình confirm là truyện này có “bàn tay vàng” nha, nhưng mà, cực hài và cực hợp lý, với lại cũng vừa đủ chứ không tràn lan đại hải. Đảm bảo không làm mọi người khó chịu. Năm – Level tưởng tượng/sáng tạo trong truyện. Mình từng đọc qua vài bộ ngôn tình cũng thể loại người máy/ người ngoài hành tinh/ zombie, nhưng mà thật sự mà nói thì mình không ngấm nổi, đều là lướt lướt qua để đọc về sự phát triển tình cảm của nhân vật chính như mì ăn liền, rồi xong hết bộ thì không lưu lại gì trong đầu hết. Mình cũng hiểu là thể loại này đương nhiên yêu cầu level tưởng tượng/ sáng tạo cực cao, nhưng có lẽ trình mình chưa tới hoặc là hổng được may mắn lắm, nên trước đây mình toàn vớ trúng mấy quyển có sự phức tạp vượt quá sức tưởng tượng của bản thân, cảm thấy quá “ảo”, rồi đâm ra không thích thể loại này luôn. Nhưng mà cũng thiệt may mắn là bà chị bạn mình đã kiên trì thuyết phục mình đọc bộ này, để rồi giờ ghiền luôn ^_^. Có thể nói là level sáng tạo của bộ này hoàn toàn chấp nhận được, rất dễ hiểu, rất hợp lý, cũng rất từ từ, từ thấp đến cao, từ hẹp đến rộng, từ đơn giản đến phức tạp, thành ra đến cuối truyện dù có một số tình tiết cũng “cao” ngang tầm mấy truyện mình từng đọc, nhưng do phần nền trước đó được xây dựng chắc nên đọc đến cũng không cảm thấy khó hiểu hay khó chịu. Tóm lại là hai chữ: Tuyệt vời! ~(≧▽≦)~ Được rồi, mình chỉ viết được nhiu đây thoai, phần còn lại để mọi người tự trải nghiệm nha ???? Sờ-poi nhìu quá lại mất hay hí hí. Nguyên Ninh - nuisongnhuhoa.wordpress.com *** Nguyên tác: Nguyệt Hạ Tang 月下桑  Trans/Edit: Nhà Bi  Thể loại: Khoa học viễn tưởng, vũ trụ, tương lai giá không, thanh mai trúc mã, hài moe Năm hoàn thành: 2015 Năm xuất bản: 2016 (NXB Tri thức Thế giới, Trung Quốc) Năm chuyển thể anime (dự kiến): 2017   “Không có kiếp sau” là bộ đam mình thích nhất trong vòng 2 năm qua, cũng là bộ đam duy nhất mình đặt mua sách giấy từ trước đến nay, đơn giản vì có thể giở một chương bất kì ra đọc lại bất cứ lúc nào mà không hề cảm thấy nhàm chán. Nếu phải mô tả, thì nó là một dạng truyện thiếu nhi dành cho người lớn, tương tự như Hoàng Tử Bé, trong thân xác một cuốn hài moe dạng Doraemon hay Mít Đặc. Nếu phải nói điều gì đáng tiếc, thì là tag đam mỹ có thể sẽ khiến công chúng của nó hẹp đi rất nhiều so với phần nó đáng được nhận. Nói đam mỹ, chi bằng nói đó là một câu chuyện về con người, à không, sinh vật, à, cũng không nốt. Thế giới của những đứa trẻ, khủng long biết nói và người máy biết yêu thương. Thế giới không hiền hòa, có khủng long hoang dã và khủng long biến hình người ăn thịt lẫn nhau, đấu tranh sinh tồn theo cách nguyên thủy nhất, cũng có chiến tranh, có tâm cơ thủ đoạn, tàn nhẫn và triệt hạ lẫn nhau theo những cách rất người, có những khoảng tối hiện thực như Olivia ở Học viện Quân sự. Nhưng cả thế giới đó đều đang bị cảm hóa, biến đổi và xoay chuyển quanh sự xuất hiện của thiếu niên Mục Căn – đúng như tinh thần của lời đề từ:“这个世界,为你而生——” – “Thế giới này, vì con mà sinh ra”; hay như cách nói hài hước của một bạn đọc mà tác giả lấy lên làm đề từ: “Không có? Đến, sinh!” (Chơi chữ: 没有来生 = không có kiếp sau; 没有 = không có; 来 = đến; 生 = sinh ra, tạo ra) Mục Căn, chính là một thiếu niên có thể biến không thành có như thế. Bạn như loài cỏ dại có sức sống vô tận, lan tỏa vô tận. Bạn đối tốt với tất cả mọi người, nhưng không bạch liên hoa. Bạn yêu thương một cách hồn nhiên, quan tâm một cách hồn nhiên, tàn nhẫn, quyết liệt một cách hồn nhiên, và đến… đút lót cũng hồn nhiên nốt. Nhưng Mục Căn không chỉ tạo ra, bạn còn khám phá ra, khai quật ra những điều tích cực. Có bạn, Olivia mới biết đến bà cụ Beati hàng xóm hóa ra là một danh y hàng đầu đế quốc, cuối đời thực hiện ước mơ làm thợ đóng giày, và khi làm thợ giày cũng như khi làm bác sĩ đều tinh tế, tỉ mỉ đến tận cùng. Những hành động của Mục Căn nhiều lúc có vẻ như ngược đời, không biết tính toán, nhưng lại tạo ra kết quả hài hòa đến bất ngờ, như khi tặng đồng hồ trị giá 150 triệu cho người bán thức ăn nhanh, rồi tặng nốt hộp nhạc trị giá 150 triệu cho thầy hiệu trưởng Argos. Bạn đại diện cho sự cân bằng nguyên thủy của tự nhiên, để giữ một Olivia rất người bên bờ vực hố đen hận thù đặc sản của con người. Từ những truyện đầu còn trúc trắc của hệ liệt “Chú khủng long đáng yêu”, đến “Không có kiếp sau”, Nguyệt Hạ Tang đã chuyển tải khá nhuần nhuyễn những xung đột và nhất quán giữa con người nguyên thủy với con người xã hội, những câu hỏi luận đề về tính nhân văn của việc tạo ra trí tuệ nhân tạo. Chi tiết về các phụ huynh người máy, bà Dolai, thân thể bán cơ giới và đứa con người máy Bạch Vân Đóa Đóa của bà đã xóa nhòa khoảng cách giữa người và máy, giải quyết những giới hạn phức tạp một cách cực kì đơn giản.   Người máy trí năng có linh hồn không? Nếu không, thì sao lại biết yêu thương? Nếu có, thì sao lại không có kiếp sau? Những suy tư hoặc thoáng qua, hoặc dằn vặt đến rơi nước mắt như thế, đan xen giữa một cuốn truyện moe moe, lại hài hòa đến lạ. P/s: Trích dẫn được lấy từ bản dịch/edit nhà Bi. Mình biết đến bản dịch/edit khi nó đã hoàn thành, và phải nói đây là bản cực cực dễ thương, dù cho ai làm lại cũng khó làm hay hơn được. Có một số lỗi sai nhỏ, ví dụ “đế long trăng rằm” thực ra là “đế long trăng khuyết” – cách nói màu mè để mô tả long thú có một cái sừng cong; nhưng cái tên này nghe dễ thương quá đến nỗi lúc quen rồi chính mình cũng không muốn đổi lại =]]] *** [Con nói muốn ánh sáng, thế giới này liền có ánh sáng. Giây phút thế giới của ta lung lay sắp đổ, sắp bị hủy hoại trong thoáng chốc, con tựa như vầng thái dương ban tặng ánh sáng cho đời ta. Từ nay về sau, thế giới của ta tồn tại vì con!] Ban đầu mình tìm đến Không Có Kiếp Sau chỉ vì tag tương lai giá không, thậm chí lúc đọc vài dòng đầu tiên mình cũng không nghĩ rằng mình sẽ nảy sinh tình yêu sâu đậm với bộ truyện này như vậy. Nhưng lúc này đây, Không Có Kiếp Sau là bộ truyện top 1 trong lòng mình. Không Có Kiếp Sau lấy bối cảnh là tương lai tinh cầu, nơi mà phi thuyền bay vèo vèo và có rất nhiều hành tinh hợp thành một Đế quốc. Mở đầu truyện là cảnh sáu người máy quân dụng cao cấp dùng phi thuyền chạy trốn khỏi sự truy nã của con người, vì sắp cạn kiệt nhiên liệu, họ đành phải hạ cánh khẩn cấp trên một hành tinh hoang vắng nằm ngoài bản đồ Đế quốc. Ở hành tinh này, họ bất ngờ gặp một bé con người Trái Đất mới 4 tuổi tên là Mục Căn và người máy bảo mẫu lỗi thời cũ nát có tên được lấy từ chữ cái A. Tại sao ở một hành tinh hoang vắng thế này lại xuất hiện một bé con mới 4 tuổi? Bé con này vừa gặp họ lại còn chạy đến gọi ba ơi? Những người máy quân dụng cao cấp lại thiếu thường thức về sinh hoạt đời thường này sẽ bắt đầu công cuộc nuôi dạy loài người duy nhất là bé Mục Căn như thế nào đây? Với văn phong chắc tay, tinh tế, hài hước và giàu cảm xúc, Nguyệt Hạ Tang sẽ đưa các bạn đến với một câu chuyện vô cùng cảm động và dễ thương về quá trình trưởng thành của hai bé Mục Căn và Olivia dưới sự nuôi dưỡng của nhóm người máy. Các bạn thử nghĩ xem, một nhóm người máy quân dụng cứng nhắc và thiếu thường thức lại cố gắng học theo cách nuôi dạy trẻ con loài người từ một quyển sách hướng dẫn của người Trái Đất xưa để lại, ví như trong một gia đình, trẻ con sẽ phát triển tốt hơn nếu có anh chị em, từ đó người máy Sigma mới ra lò lơ ngơ được phân công làm em trai của bé Mục Căn, rồi họ lại phân chia dạy các môn toán, văn, mỹ thuật… với quy chế học và thi cử y hệt Trái Đất xưa cho bé, sau cùng còn tổ chức một buổi lễ tốt nghiệp long trọng nữa. Đáng thương bé Mục Căn, dù đã là người Trái Đất cuối cùng còn sót lại trên hành tinh này mà vẫn không thoát khỏi hệ thống thi cử ấy, tất nhiên, Sigma là em trai của Mục Căn nên cũng được hưởng chế độ học tập y hệt cậu. Vì cậu, họ đã học rất nhiều thứ như học cách vỗ tay để chúc mừng cậu tốt nghiệp mẫu giáo (chương trình từ mẫu giáo đến tiến sĩ của Trái Đất chỉ bằng mẫu giáo của Đế quốc thôi hà), học cách xoa đầu và ôm để an ủi cậu v.v… Sau khi Mục Căn tốt nghiệp dĩ nhiên là phải tìm trường học cao hơn rồi, và thế là các phụ huynh người máy lại bắt đầu tìm cách chạy trường điểm cho con bằng cách hack hệ thống của Bộ giáo dục va đào tạo và Bộ tài nguyên và môi trường của Đế quốc để Mục Căn đạt tiêu chuẩn dự thi vào Học viện. Rất nhiều chuyện đời thường với con người như thế, nhưng vì phụ huynh là một nhóm người máy quân dụng mà câu chuyện đều trở nên rất moe, mang nét ngô nghê đơn thuần và hài hước, nhất là rất ấm áp tình cảm gia đình. Sau đó Mục Căn ôm 5 cái đầu người máy – vì để ráp phi thuyền cho cậu đi học mà họ dùng nguyên liệu từ chính thân thể của họ nên chỉ còn lại 5 cái đầu thôi – cùng Sigma rời khỏi hành tinh hoang vắng này và lên đường đến Đế quốc. Trên đường họ gặp Olivia và Manh Manh – người máy bảo mẫu của Olivia, và thế là gia đình họ lại có thêm hai thành viên mới. [“Đếm ngược thời gian phi thuyền cất cánh… Bốn mươi lăm giây… Bốn mươi bốn giây…” Ai dè cùng với tiếng đếm ngược của Alpha, Mục Căn thực sự chạy tới chỗ họ. Phóng như tên bắn về phía nhóm người máy, Mục Căn quả quyết xách Eta lên. “Con nhầm rồi, chúng ta không phải hành lý…” Eta nhịn không được phải nhắc nhở cậu. “Hành lý thế nào được, mọi người là người thân quan trọng nhất của con nha!” Mục Căn nhặt hết mấy cái đầu lên rồi ôm vào lòng bằng tốc độ nhanh nhất, rồi dùng tốc độ nhanh hơn chạy về phía phi thuyền. Bấy giờ nhóm người máy mới nghĩ: Hình như từ đầu đến cuối… bọn họ đâu hề nói với Mục Căn những lời này. Bởi “tâm” không muốn chia cách, nên chẳng ai trong số họ nói ra lời ly biệt, họ cho rằng Mục Căn làm nhân loại hẳn sẽ hiểu được. Song Mục Căn thế mà lại mang họ theo.] Olivia là một cậu bé lớn lên từ hoàn cảnh khắc nghiệt ở cô nhi viện, vì thế cậu lúc bấy giờ còn mang tâm tính trẻ trâu và hơi hướng phản xã hội. May thay, vì gặp gia đình Mục Căn đúng lúc, sau đó hai đứa trở thành bạn của nhau, nhóm người máy cũng xem Olivia là đứa nhỏ nhà mình mà chăm sóc, từ đó Olivia cũng được cảm nhận tình cảm ấm áp gia đình, dần cũng trở thành một bé ngoan như Mục Căn. [“Ừ, thật mà. Cậu không phải bạn tớ sao? Ba ba nói, bạn bè với nhau phải biết san sẻ nha ~” Tuy Mục Căn chưa từng có bạn, nhưng ba ba vẫn giải thích từ bạn bè cho cậu nghe. Bất đồng với người máy, trong cuộc đời ngắn ngủi của mình, nhân loại sẽ trải qua vô số sự kiện và hằng hà cảm xúc. Trên đường đời, họ sẽ gặp được người thân, người yêu, bạn bè, người qua đường và kẻ thù, họ sẽ vì những người này mà nếm trải tình thân, tình yêu, tình bạn, đạo nghĩa và thù hận. Những tình cảm ấy, đến tận cuối đời người máy cũng chẳng hiểu được, song họ lại cho đây là chuyện Mục Căn nhất định phải trải qua trong tương lai, thế nên mới vắt cạn óc, lật hết tất cả sách nói về tình cảm, rồi quy nạp tổng kết cho Mục Căn biết. Bạn bè, là khi trong túi áo con chỉ còn mỗi quả trứng rồng, nhưng con vẫn sẵn lòng chia cho bạn con phân nửa — người máy A bảo với Mục Căn như thế. Mắt Olivia sáng lên ngay tắp lự. “Được, kể từ giờ cậu là bạn tôi.” Giọng điệu trở nên hết sức trịnh trọng, giờ đây, đổi thành Olivia vươn tay về phía Mục Căn.] Cũng bắt đầu từ đó, cuộc phiêu lưu của hai đứa trẻ và nhóm người máy đến với thế giới rộng lớn bên ngoài bắt đầu. Họ sẽ cùng nhau khám phá thuyền âm hồn, đưa Bạch Vân Đoá Đoá về nhà gặp bà Dolai, sau đó cùng đi thi vào khoa ẩm thực của Học viện tổng hợp đế quốc v.v… Trong cuộc phiêu lưu đó gia đình Mục Căn và Olivia sẽ gặp gỡ rất nhiều người tốt như bà Dolai, Bạch Vân Đoá Đoá, các ông bà hàng xóm ở khu buôn bán Adori, các bạn học và thấy hiệu trưởng ở Học viện,… Trong câu chuyện này, các bạn sẽ cảm nhận sâu sắc về tình thân, tình bạn, tình yêu, tình làng nghĩa xóm, tình đồng đội, tình người với nhau. Dù là bối cảnh tương lai tinh cầu nhưng dưới ngòi bút của chị Tang, độc giả sẽ cảm thấy rất gần gũi với những chuyện như đi học, đi thi (và thi lại), phụ huynh nhóm người máy chạy trường điểm (gian lận) cho 2 đứa nhỏ nhà mình, mở tiệm bán bánh bao, gặp gỡ hàng xóm, đi du lịch, đi thực tập tốt nghiệp, đi làm, đi chiến đấu,… Rõ ràng là bình dị như thế, nhưng chị Tang lại viết vô cùng thú vị và mới lạ đủ để hấp dẫn độc giả dõi theo đến chữ cuối cùng, sau đó sẽ tiếc nuối sao chị Tang không viết dài thêm nữa. Truyện hài hước vui vẻ là thế, nhưng cũng có những đoạn khiến người đọc lặng đi vì cảm động, như đoạn Bà Dolai chờ đợi cả ngàn năm thậm chí phải lần lượt thay các bộ phận trong cơ thể thành máy móc để duy trì sự sống, mục đích cũng chỉ vì đợi đứa con Đoá Đoá của bà trở về; hay như nhóm người máy bảo mẫu vì chủ nhân mà lần lượt hy sinh giữa trời sao. [Tạm biệt, Số 21, xin đừng báo tin này cho chủ nhân tôi biết, cứ để cậu ấy tưởng tôi vẫn đang trên đường về nhà đi. Tạm biệt… Tạm biệt… Nếu người máy có thể có kiếp sau như nhân loại, hy vọng kiếp sau có thể về nhà. Ngày ngày đi chợ, trông coi gia súc, chuyên tâm phục vụ chủ nhân, rồi… Không bao giờ muốn xa nhà nữa. Tạm biệt. Người máy Viên Đá bước ra khỏi cửa khoang.] Và ông chú Boone hy sinh giữa bầu trời sao khi đưa các đồng đội cũ về nhà. [Không thể xuất phát cùng mọi người, song chí ít có thể dẫn mọi người về. “Chúng ta về nhà thôi.” Khoảnh khắc Tokto Lanhaida phá cửa mà ra, Boone — Boole Fatt Ryan thốt ra câu nói cuối cùng trong nhân sinh dài lâu của mình. Bởi là môi trường chân không, di ngôn của ông chẳng ai nghe thấy. Đến tận lúc vĩnh biệt cõi đời, mắt ông vẫn mở to, trời sao rực rỡ của đế quốc phản chiếu vào đôi mắt xám, tĩnh lặng mà xán lạn vô vàn.] Truyện hướng sáng, nơi cái thiện lan tràn khắp mọi nơi, lòng tốt được thắp sáng, cái xấu bị trừng phạt, và những điều tốt đẹp được nhân rộng. Truyện cũng rất “bé ngoan”, nào là trước khi ăn phải rửa tay, trước khi ngủ thì phải oánh răng, đi picnic thì phải dọn rác trước khi rời đi, đi học thì ngồi bàn đầu và nghe thầy cô giảng, cố gắng để được làm lớp trưởng, được giúp đỡ thì biết cảm ơn, có lỗi thì phải xin lỗi, lễ phép và biết chào hỏi với người lớn v.v… Một điều mình vô cùng thích ở truyện này cũng như các bộ truyện khác của chị Tang là rất chú trọng bốn chữ “đối nhân xử thế”. Đôi khi, một người sẽ trở nên tốt đẹp hay xấu xa cũng chỉ vì bốn chữ này mà thôi. Olivia, một cậu bé luôn tỏ ra ngầu lòi u ám nhưng thật ra tâm hồn rất nhạy cảm và đơn thuần, nếu cậu bị đối xử tệ một chút, cậu sẽ muốn hủy diệt người đó, thậm chí hủy diệt cả hành tinh, nhưng chỉ cần có người thương yêu cậu, cho cậu hơi ấm của nơi gọi là nhà, thì cậu sẽ vì họ mà trở nên lương thiện và tốt đẹp. Chính xác hơn, truyện là một cuộc cảm hoá thế giới, và Mục Căn là người đã dùng trái tim lương thiện, tươi sáng và nhiệt thành của mình để cảm hoá mọi thứ. Mình thích những con người và người máy hiền hoà trong đó, thích cái cách họ đối xử với nhau, thích tính nhân văn trải rộng và len lỏi trong từng góc nhỏ của truyện. Theo từng chương truyện, những câu chuyện của rất nhiều người và người máy được kể ra, nổi lên bề mặt, có nước mắt, có nụ cười, có cả bùi ngùi năm tháng, rồi lắng đọng giữa những vì sao. Dù mỗi người đều có một câu chuyện riêng, nhưng đều rất tốt, tốt lắm, cho dù có hy sinh, có chết, linh hồn có hoà tan vào vũ trụ, cũng vẫn mỉm cười vì họ đã sống rất tốt. Theo như lời một bạn từng viết, truyện là một bản hoà tấu giữa các yếu tố hài, moe và cảm động, từ đó bộc lộ giá trị nhân văn sâu sắc về sự hy sinh, lòng biết ơn và thực hiện lý tưởng. P/s: Trích đoạn được lấy từ bản edit của Bi. Mời các bạn đón đọc Không Có Kiếp Sau của tác giả Nguyệt Hạ Tang.
Chờ Hoa Nguyên Soái Nở (Hàm Bao Đãi Phóng Đích Nguyên Soái Các Hạ)
Văn án Chỉ là một phần nhật ký ghi lại tình bạn qua mạng giữa người trái đất và người ngoài hành tinh Hồ Bất Thích – nhà thực vật học của trái đất, tuổi xuân phơi phới ── Tại diễn đàn trên mạng, anh tình cờ gặp gỡ, Liên (Lotus), Hai người vừa gặp như đã quen thân, đối phương lại gửi tới một đóa hoa không rõ chủng loại. Sau đó, chứng dị ứng phấn hoa của anh bộc phát! Sau đó, mộng xuân của anh cũng bộc phát theo!? Người thực vật ngoài hành tinh Lotus • Nguyên soái Luther Farah, hoa xuân nở rộ ── Người mình thích nhận hoa = nhận lời yêu! Thế nhưng, Nguyên soái đau khổ chờ đợi mãi không thấy “Hạt giống” đáp lễ của đối phương… Thế nhưng, cơ quan sinh dục (hoa) của Nguyên soái đang sinh lực tràn trề mà không có chỗ phát vẫn không thể thụ phấn như trước… Hoa của ai có thể đẹp hơn hắn? Hoa của ai có thể to hơn hắn? Cưng à chờ anh nha, bổn soái tự mình đến trái đất theo đuổi em! ***   Cảm nhận trong và sau khi đọc truyện là chắc chắn tác giả hút cần quá nhiều rồi mới viết ???? truyện đã được xuất bản nên bạn nào muốn đọc truyện giấy thì nên mua ủng hộ tác giả nha. Truyện 10 chương, ngọt, sủng, hài hước, có nhiều nhân vật phụ cute phô mai que như người khủng long, người cá, người chó, người tàng hình, người giun... Nguyên cái chung cư chẳng có mấy ai là bình thường hết, có nhân vật phản diện loài người lạc vào cái chung cư này mà lăn qua lộn lại muốn điên luôn, tội hết sức. Thụ sống ở mĩ, là nhà thực vật học, trầm ổn dịu dàng. Thụ quen công qua diễn đàn yêu thực vật, dần dà có tình cảm với công, mỗi ngày đều tâm sự tâm sự các thứ, không tâm sự là nhớ. Công là người thực vật, ở hành tinh của mình công là nguyên soái, không có gì ngoài quyền lực và tiền, có mỗi mấy chục cái hành tinh tư nhân chứ mấy. Bù lại công ế lòi con mắt, không có thực vật nào muốn kết bạn đời với công hết, cũng không muốn thụ phấn với công cho ra hạt giống vì công như thực vật thượng cổ ngàn vạn năm, đời lai tạo ra sẽ rất yếu kém. Đoạn giải thích thụ phấn này đọc mà muốn ngáo luôn, hành tinh thực vật nên chỉ một cơn gió thổi qua cũng làm cả hành tinh thụ thai, đù móe, tác giả mặn chát. Công là thanh niên trai tráng khỏe mạnh nên tìm đến các web đen ahihi, thế nào lại lạc đến diễn đàn yêu thực vật của trái đất. Với thực vật chính hiệu như công thì mấy cái ảnh chụp hoa lá cành chính là ảnh xiếc, ảnh khiêu dâm :v Ở đây công quen được thụ, nói chuyện cực kì hợp, vì thụ mà công "nở hoa", chính là cương đấy. Tròi oi, sau công gửi cho thụ hoa của mình làm thụ dị ứng phấn hoa muốn chết. Sau thụ đẻ ra nhánh tỏi trên đầu mình, đây là con của hai người mà công thụ không hay biết gì, thụ còn đem trồng để sau này xào ăn với rau. Nói chung mặn chát, mặn như nước biển, mặn hơn nước mắm. Truyện giải trí cực kì, nếu dài thêm tí nói về việc nuôi 2 nhánh tỏi con nữa thì càng tốt. Nhảy hố đê, nhảy hố đê mn ơi, không hối hận đâu. *** Hồ gia có ba đứa con, tên lần lượt là Quy, Thích, Phản. Nghe nói nhữngnăm mang thai mấy anh embọn họ Hồ ba Hồ mẹ luôn phải bôn ba bên ngoài, vô cùng muốn quay trở về nhà, vì thế tên ba đứa con mới phản ánh mong muốn của bọn họ đến vậy. Tích cực mà nói, ba cái tên này nghe ra cũng có chút nghệ thuật, tuy rằng tên đứa thứ hai có vẻ hơi kỳ quái. Vấn đề lớn nhấtlà chữ thứ hai trong tên của họ, tên đệm. Tên đệm nhà bọn họ là dựa theo tổ huấn truyền lại, đã dùng qua nhiều đời đều không thấy có vấn đề gì, hầu như ai cũng hài lòng, nhưng mà tới đời bọn họ —— mới thành vấn đề, để lại cho bọn họ ba chữ “Bất”. Vì vậy tên đầy đủ của cả ba là: Hồ Bất Quy, Hồ Bất Thích, Hồ Bất Phản. (Hồ Bất Thích đáng thương, nếu như không có cái chữ kia, thì tên của hắn là dễ nghe nhất)Trong ngoặc là lời tác giả, chữ xám in nghiêng là chú thích của editor Được rồi, bi kịch cái tênđối với Hồ Bất Quy và Hồ Bất Phản thì chỉ đến đó thôi, nhưng với Hồ Bất Thích thì mới chỉ bắt đầu. Thời điểm đặt tên cho anh, Hồ ba muốn khoe khoang một chút, lục từ điển cổ ngữ tìm từ đồng nghĩa với từ “Quy”, kết quả tìm được liền hồ đồ điền luôn. Lúc anh còn nhỏ, mỗi lần Hồ ba giải thích với anh hai hàm nghĩa tên anh ấy đều rung đùi đắc ý nói: Thức vi, thức vi! Hồ Bất Quy? Vi quân chi cố, hồ vi hồ trung lộ! Thức vi, thức vi! Hồ Bất Quy? Vi quân chi cung, hồ vi hồ nê trung! Cho nên, thằng hai à, tên của con xuất phát từ 《 Kinh Thi • bội phong • thức vi 》, là một cái tên rất có văn hóa, rất tốt đẹp đó nha ~ “Nhưng mà trong sách nói, bài thơ này nói lên sự khốn khổ liên miên và bất bình oán hận của quần chúng nhân dân thời kỳ ấy đối với tầng lớp thống trị đồng thời bày tỏ nỗi nhớ thương với những người đã ra đi, nghe chẳng đẹp chút nào cả.” Khi đó anh hai đã biết chữ ôm sách giáo khoa nói như vậy. Hồ ba đành phải nói vài câu lừa gạt cho qua. Sau này, lúc giải thích nguồn gốc tên anh, Hồ ba rút kinh nghiệm không dám khoe khoang, chỉ nói tên anh đồng nghĩa với tên anh hai; còn khi giải thích tên bé út, chỉ đơn giản nói bốn chữ: Phản, cũng như Quy. Lớn lên, tới trường, bạn học thích cười nhạo tên anh ngày càng nhiều, không thích mình bị nhiều người kêu “Không thoải mái” như vậy, anh mới phản bác: “Thích có nghĩa là về, chứ không phải là thoải mái hay không thoải mái.”Bất thư phục: Không thoải mái, đọc gần giống Bất Thích Trẻ con thích nhất là thắc mắc, vì thế một lũ chạy đi tìm thầy giáo, thầy giáo nhìn trái nhìn phải, rốt cuộc cũng tìm ra chỗ giống nhau giữa Thích và Quy: Quy, trước đây chỉ nữ tử đã xuất giá. Nữ tử đã xuất giá vì sao lại gọi là “Quy”? 《 Dịch • tiệm 》: “Nữ quy, cát.” Khổng Dĩnh giải nghĩa: “Nữ nhân… coichồng là nhà, vì vậy gả đi cũng gọi là quy (trở về).” 《 Thơ • chu nam • đào yêu 》: “Người đã xuất giá (vu quy), đương nhiên là có gia thất.” Ngoài ra, nữ tử xuất giá cũng gọi là “Thích”. 《 Khổng tước đông nam phi 》: “Bần cùng còn có nàng, mới vừa hay (thích) còn có gia môn.” Hồ Bất Thích lúc đó mới thỏa mãn một chút.Đoạn trên là trích thơ cổ thôi, mọi người xin đừng soi gì Biệt hiệu của Hồ Bất Thích rất nhiều: “Không thoải mái” —— Ê! Làm gì có nha… “Đau bụng” —— Cho dù không thoải mái cũng không nhất định là đau bụng mà! “Nhị Hồ” —— Đáng giận, vì sao anh lại là lão nhị cơ chứ?Lão nhị: Con thứ hai trong nhà, cũng là cách gọi cái ấy ấy của đàn ông Sau hôm nay, biệt hiệu của anh vừa mới thêm một cái —— “Gả không được”.Như ông thầy giáo giải thích ở trên, Thích là chỉ nữ tử xuất giá, nên Bất Thích bị bọn trẻ con hiểu làkhông xuất giá = gả không được Anh cảm thấy: so với ‘gả không được’, ‘không thoải mái’ còn dễ nghe hơn nhiều. Mời các bạn đón đọc Hàm Bao Đãi Phóng Đích Nguyên Soái Các Hạ của tác giả Nguyệt Hạ Tang.