Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Em Chỉ Tiếc Không Thể Bên Anh Đến Già

Thật ra tôi không biết bắt đầu câu chuyện này thế nào, nên nói từ Mãn Nguyệt trước, hay Thành Hề, hay là La Duy. Trong cuộc đời, người ta vẫn thường bỏ lỡ một người vốn dĩ là khắc cốt ghi tâm với mình. Thanh xuân của Mãn Nguyệt đã từng có hai chàng trai yêu cô hết lòng hết dạ, một La Duy luôn sôi nổi, vui vẻ khi ở bên cô, một Thành Hề với trái tim rỉ máu bởi tình yêu bị cấm kỵ của mình.   Lần đầu tiên Mãn Nguyệt gặp Thành Hề là khi cô 10 tuổi, năm đó anh 15. Ấn tượng ban đầu về người anh trai không cùng huyết thống này cũng không thể nói là tốt đẹp. Đáp lại vẻ lấy lòng của cô luôn là vẻ mặt khó chịu, lạnh lùng của anh. Nhưng rồi chính anh cũng không biết, anh bắt đầu để ý đến cô từ bao giờ. Vốn dĩ ban đầu chỉ là muốn trêu chọc cô một chút, dần dần đã yêu cô từ lúc nào cũng không hay. Đến khi bản thân phát hiện ra thì đã đắm chìm trong đó, không cách nào thoát ra được. Khác với Thành Hề, tình yêu của La Duy giống như một cơn gió nhẹ lướt qua những năm tháng thanh xuân của Mãn Nguyệt, nhẹ nhàng, trẻ trung như chính con người anh. Có lẽ cô vẫn luôn tìm kiếm một người có thể yêu thương cô, che chở cô, không xa rời, không vứt bỏ, La Duy chính là một người như vậy. Bản thân Mãn Nguyệt cũng thừa nhận, La Duy đã cho cô một mối tình đầu đẹp như thế, đủ để mấy chục năm về sau khi tóc đã bạc đầu, cô vẫn cảm thấy ngọt ngào khi nhớ lại những chuyện đã qua. Chỉ tiếc là như người ta vẫn thường hay nói, những mối tình đầu thường không có một kết cục trọn vẹn. Cái giá của trưởng thành hóa ra lại lớn như vậy, người mà chúng ta đã nghĩ có thể nhìn nhau già đi, đến khi tóc trắng xóa, cuối cùng cũng phải nói lời tạm biệt. Mãn Nguyệt đã từng xem La Duy là đá ngầm dưới dòng sông, “dù trải qua bao tháng năm, vẫn thủy chung đứng chờ nơi cũ”. Nhưng cuối cùng cũng không còn là gì cả. ---------------- Rất lâu sau này, Thành Hề mới có cơ hội nói với Mãn Nguyệt: “Lương Mãn Nguyệt, là do năng lực biểu đạt của anh quá kém, hay vì em thực sự quá ngốc đây? Nhiều năm như vậy rồi, lẽ nào em còn không biết là anh yêu em?” “Anh vẫn luôn nghĩ em còn nhỏ, luôn nghĩ chờ hai năm, lại đợi tiếp hai năm, đợi em lớn thêm chút nữa. Nhưng em vẫn luôn không chịu trưởng thành, cứ mãi ngốc nghếch như vậy. Anh đợi mãi, đợi mãi, đợi đến khi em yêu người ta mất rồi.” ….. “Lương Mãn Nguyệt, em còn nhớ giao thừa năm ấy, lúc hai ta đốt pháo hoa, anh đã nói gì bên tai em không?” “Năm ấy, không phải anh hỏi em pháo hoa có đẹp không, mà anh đã nói… Lương Mãn Nguyệt, anh thích em.” Hóa ra anh đã luôn đợi cô, đợi hơn mười năm liền, nhìn cô từng chút trưởng thành đến khi cô yêu người khác. Cứ nghĩ sự chờ đợi của Thành Hề rồi sẽ có kết quả, nhưng vận mệnh lại không chìu theo lòng người. Thay vì đối mặt, Mãn Nguyệt lại chấp nhận khuất phục theo số phận, đứng giữa tình thân và tình yêu, cô chỉ có thể đành lòng từ bỏ anh. Anh nói, “Mãn Nguyệt, anh vốn dĩ muốn đưa em sang Anh. Thế nhưng, Lương Mãn Nguyệt, em không xứng.” ----------------- Tôi cảm thấy trong câu chuyện này thật ra Mãn Nguyệt chưa yêu ai thật lòng cả, cái cô cần có lẽ chỉ là cảm giác bình yên, có một người quan tâm cô, có thể vì cô che mưa che gió. Nên khi tình yêu của cô và Thành Hề vừa gặp phải chút khó khăn cô đã chọn quay đầu từ bỏ, nên cho dù Dương Vân Khai không quan trọng với cô, tương lai của cô sau này lại chính là Dương Vân Khai. Rất nhiều năm về sau, cô có thể dễ dàng bình thản đối mặt với những chuyện đã qua, xem chia ly là cái giá phải chấp nhận để trưởng thành, thanh xuân năm ấy, liệu cô có còn nhớ hay chỉ cảm thấy đó dường như chỉ là một giấc mộng đẹp phảng phất như chưa từng xảy ra. -------------------------- " ": Trích dẫn từ truyện Review by #Cỏ Chiêu Nghi - fb/ReviewNgonTinh0105 Tính cách của anh trai tôi rất khó chịu, còn tôi thì tốt tính lắm. Trong sâu thẳm, tôi luôn mong đợi một ngày có được cơ hội đá anh ấy ngã lăn quay trên mặt đất, điên cuồng đạp anh ấy mười tám cái, rồi lại dùng lời cay nghiệt sỉ nhục anh ấy suốt hai mươi tư giờ. Năm tôi bảy tuổi, bố mẹ tôi ly hôn. Ban đầu, tôi ở cùng với mẹ, sau này mẹ tái hôn, tôi lại bị đuổi về chỗ bố. Chú tôi Lương Kiến Huy là người cực kỳ thông minh. Nghe nói thời còn trẻ, chú ấy giỏi nhất là kết giao với bạn bè xấu, sống rất phóng túng. Lúc đó, chú ấy và người công tác ở cục xây dựng thành phố như bố tôi chia thành hai phe rõ ràng, chú là phản diện, còn bố tôi là chính diện. Bệnh cao huyết áp của ông nội cũng là từ chú ấy mà ra. Về sau không biết chú vay tiền ở đâu mua được mấy chiếc xe, bắt đầu kinh doanh vận tải. Nhờ những mối quan hệ có được từ thời còn ăn chơi, việc kinh doanh càng ngày càng phát triển, càng ngày càng tham gia vào nhiều lĩnh vực. Vài năm sau đã trở thành người giàu nhất huyện. Năm bố tôi kết hôn, chú ấy lên tỉnh. Lúc sắp tốt nghiệp, chú thành lập một công ty khoa học kỹ thuật trên tỉnh, có những cấp dưới khá đặc biệt, đều là những sinh viên hoặc nghiên cứu sinh. Ngày tôi đầy tháng, chú ấy lái một chiếc xe hơi màu đen về, đặt vào lòng tôi một miếng ngọc bội rất lớn, đưa cho mẹ mười nghìn đồng*1 làm tiền mừng đầy tháng tôi, làm xôn xao cả thị trấn nhỏ. Từ đó về sau, chú ấy trở thành thần tượng của tất cả thanh niên trong huyện. Sau này chú kết hôn, nghe nói nhà gái là một gia đình rất quyền thế trên tỉnh, nhưng lại đã có một đứa con riêng lớn hơn tôi năm tuổi. Lúc chú với thím về cũng không đưa theo người con riêng đó, nhưng ông nội vẫn đóng cửa không gặp. Bà nội gạt nước mắt thở dài, cuối cùng vẫn cho thím một cái nhẫn vàng. Thím vô cùng xinh đẹp, nhưng có chút khách khí và xa cách. Hôm đó họ ở lại khách sạn tốt nhất trong huyện, sáng sớm hôm sau thì lái xe đi. Tôi không hiểu, cũng chẳng quan tâm người lớn có cách nhìn thế nào. Tôi chỉ đơn giản là thích người thím này. Thím ấy tặng tôi một chiếc váy rất đẹp. Trước giờ tôi chưa từng gặp một người phụ nữ xinh đẹp hơn người như vậy, cũng chưa bao giờ nhìn thấy một chiếc váy đẹp đến thế. Vài năm sau đó, họ rất ít khi trở về. Tết đến cũng chỉ về ăn cơm một chút rồi lại đi ngay. Năm tôi mười tuổi, mẹ kế mang thai... Bà ấy nói với ông nội tôi, “Trẻ con thì phải được lo liệu từ nhỏ. Giáo dục ở trên tỉnh tốt, chú của con bé lại giỏi giang, Viên Viên*2 nhà chúng ta tương lai dù không vào được đại học Thanh Hoa hay đại học Bắc Kinh*3 thì cũng có thể vào đại học lớn trên tỉnh.” Bà ấy nói với bố tôi: “Chú ấy kết hôn với người phụ nữ kia đã nhiều năm như vậy cũng chưa có con. Có thể nuôi con của người khác, tại sao không thể nuôi con của anh trai mình?” Tôi trốn ở sau cánh cửa, nhìn khuôn mặt bà ấy, lần đầu tiên trong thâm tâm cảm thấy hận một người đến vậy. Lúc ấy tôi thực sự không hiểu, tôi cười ngọt ngào với bà ấy, tôi cố gắng ngoan ngoãn nghe lời, cố gắng lấy lòng bà, vì sao còn muốn đuổi tôi đi? Không chỉ riêng bà ấy, bố mẹ, thậm chí đến ông bà nội, ai cũng làm như tôi là đứa trẻ mà họ thương yêu nhất, thế nhưng chẳng ai trong số họ muốn giữ tôi lại. Tôi đi tìm mẹ. Lúc mở cửa, mẹ còn đang bế một đứa trẻ đang ngủ say. Nhìn thấy tôi đầm đìa nước mắt, bà vội vã đứng lên, nhẹ nhàng đặt đứa trẻ trong tay vào nôi, đưa tôi vào buồng trong, lau nước mắt cho tôi, nhẹ giọng hỏi, “Mẹ kế ức hiếp con hay sao?” Tôi vừa khóc vừa kể. Mẹ vừa nghe vừa tỏ vẻ không yên tâm, liên tục nhắc tôi nhỏ giọng thôi. Bà nói, “Đừng làm em gái con thức giấc.” Tôi ngừng khóc, chỉ cảm thấy người đàn bà trước mặt mình thật xa lạ. Trong tim bỗng dấy lên một cảm giác kỳ lạ, nhưng đứa trẻ con như tôi lúc đó không lý giải nổi. Rất nhiều năm sau khi tôi lớn lên, trải qua đủ loại cảm xúc, nhớ lại cảm giác trong tim ngày hôm ấy, mới nhận ra đó là đau lòng. Cuối cùng mẹ nói, “Đi lên tỉnh cũng tốt. Giờ mẹ không thể chăm sóc con. So với việc phải ở nhà cùng mẹ kế, thà cho con về ở nhà chú. Đó là chú ruột của con, sẽ không đối xử tệ với con đâu.” Tôi đi tìm người bạn tốt nhất của mình là Lưu Manh Manh, ôm cô ấy mà khóc khàn cả giọng. Cô ấy không hiểu chuyện gì, chỉ biết luống cuống an ủi tôi. Cô ấy nói, không sao mà Viên Viên. Cậu vẫn có thể trở về vào các kỳ nghỉ, chúng ta sẽ chơi với nhau, chúng ta sẽ mãi mãi là bạn tốt. Lúc chú tới đón, tôi không hề khóc. Người khóc nhiều nhất là bà nội, bà cầm tay tôi, không ngừng lau nước mắt. Bố tôi, sau nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng nói chuyện với chú, ông nói, Viên Viên là niềm hy vọng của nhà ta, chú hãy đối xử tốt với con bé. Chú cười, nói đó là chuyện đương nhiên. Bà nội nói với tôi, "Viên Viên, cháu phải ngoan nhé, phải nghe lời chú, bao giờ được nghỉ thì về đây, bà nội làm đồ ăn ngon cho cháu ăn." Khoảnh khắc ấy, tôi thực sự muốn lao vào lòng bà nội, xin bà đừng để cháu đi, xin bà cho cháu ở lại, cháu sẽ ngoan ngoãn nghe lời, sẽ chăm chỉ học hành, cháu còn có thể giúp việc cho bà... Chỉ xin bà cho cháu ở lại. Sau đó chú cầm tay tôi. Tay của chú vừa to lớn lại vừa ấm áp. Chú nói, Viên Viên chào ông bà nội đi, rồi chúng ta lên đường. Thực ra, bẩm sinh tôi là một con bé nhát gan, thế nên tôi đã nói, tạm biệt ông, tạm biệt bà... Chú không thèm liếc bố và mẹ kế một cái, tôi cũng không thèm... Xe đi được một đoạn rất xa rồi, tôi mới quay đầu. Con đường phía sau chỉ toàn là bụi đất, nhưng tôi vẫn cố chấp nhìn, nhìn rất lâu, rất lâu... Chú thở dài, xoa đầu tôi nói, "Đứa trẻ ngoan..." Tôi do dự mãi mới dè dặt mở miệng, “Chú ơi, chú có thể đừng bỏ rơi cháu nữa được không ạ?” Chú nhìn tôi, cau mày rồi nở nụ cười. Nụ cười ấy, hình như có gì kỳ lạ, khiến người ta nhìn vào chỉ muốn rơi nước mắt. Chú nói, “Cháu đừng có nghĩ lung tung, về sau cháu chính là con gái của chú rồi.” Chú nói xong lại xoa đầu tôi. Nước mắt tôi bỗng dưng chảy ra... Mời các bạn đón đọc Em Chỉ Tiếc Không Thể Bên Anh Đến Già của tác giả Đường Phù Dao.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Trẫm Không Muốn Sống Nữa (Mặc Nhiên Hồi Thủ)
Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Trẫm Không Muốn Sống Nữa PDF của tác giả Mặc Nhiên Hồi Thủ nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.
Trái Tim Mách Bảo (Susanna Tamaro)
Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Trái Tim Mách Bảo PDF của tác giả Susanna Tamaro nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.
Tôi Yêu Lucifer (Hồ Điệp Seba)
Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Tôi Yêu Lucifer PDF của tác giả Hồ Điệp Seba nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.
Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (Mai Can Thái Thiếu Bính)
Thế giới ngầm dưới đất, tự là "Tứ vương thời đại" nổi lên, quần hùng cắt cứ, mười hai thần tướng, mười đại sát thủ, uy chấn tứ hải. Tứ đại vương giả mai danh ẩn tích, thế giới dưới đất lại lần nữa khói lửa nổi lên bốn phía. Đúng vào lúc này, một thanh niên thần bí, trở về quê nhà, làm một cái chức bảo tiêu nho nhỏ… Mọi chuyện sẽ diễn ra như thế nào? Mời các bạn đón đọc. Tên truyện cùng nội dung không có bao nhiêu quan hệ, đây là một câu chuyện có tính đô thị, có huyền huyễn, có ngôn tình, cũng còn có những cố sự ngọt ngào. *** Nửa đêm, trăng sáng vằng vặc. Tìm mua: Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc TiKi Lazada Shopee Thành phố duyên hải phía Đông Nam Lâm An về đêm yên tĩnh, quạnh quẽ, khác hẳn sự phồn hoa náo nhiệt ban ngày. Những ánh đèn trong thành phố tựa như hàng ngàn vì sao sáng, có nét giống như lòng người không đáy, những ý đồ tư lợi nhen nhóm, làm u ám trầm mặc cả bầu trời đêm. Một chiếc xe taxi hiệu Jetta cũ kỹ màu xanh lam rẽ từ đường Tân Giang sang, từ từ đi tới khách sạn xa hoa trụy lạc phía trước. Người lái xe taxi là một thanh niên chừng hai mươi tuổi, đầu húi cua, mặc chiếc áo trắng bằng vải bông ngắn tay và một chiếc quần jeans loại hàng chợ. Mặt mũi hắn cũng không đến nỗi xấu xí, da bánh mật, lông mày rậm, mũi cao thẳng, khuôn mặt có đường nét góc cạnh rõ ràng. Dưới cằm lún phún râu, tăng thêm vài phần nam khí. Đèn đỏ khoảng 30 giây, thanh niên kia đạp phanh, dừng xe lại. Hắn móc bao thuốc lá Đại Tiền Môn vỏ mềm hai tệ ra, đốt một điếu rồi ngậm lên hút, một tay chống vào cánh cửa, một tay đặt lên hộp số, gõ nhịp theo tiết tấu bài hát trong radio. Bây giờ là tháng năm, ở phía nam Lâm An thời tiết đã vào hạ, dù là ban đêm nhiệt độ cũng mười mấy hai mươi độ. Buổi tối mở cửa xe ra cho gió lạnh thổi vào cũng có thể tiết kiệm được không ít tiền xăng bật điều hòa. Lúc này, chiếc điện thoại Nokia đen trắng màu xám bạc bên cạnh hắn vang lên tiếng chuông “reng reng” già cỗi. Hắn nhận điện thoại, khóe miệng khẽ nhếch lên, điệu cười không hề tương xứng với tuổi của hắn. - Anh Liễu, có chuyện gì thế? Đầu dây bên kia là giọng khàn khàn của lão Liễu, lão cười nói: - Lâm Phi à, không có chuyện gì gấp lắm, chỉ là chị dâu cậu bảo ngày mai mời cậu tới ăn tối, nha đầu Cảnh Lam kia về rồi, lúc trước có nói muốn giới thiệu hai người với nhau mà, phải không? Thanh niên kia khẽ nhíu mày, nhẹ nhàng nói: - Anh Liễu, em thấy không cần đâu, con gái anh là tiến sĩ, cái kẻ không học không hành như em làm sao mà xứng với cô ấy được?Dưới đây là những tác phẩm đã xuất bản của tác giả "Mai Can Thái Thiếu Bính":Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám ĐốcCô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của TôiCô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi - Phần 2Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi - Phần 3Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi - Phần 4Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi - Phần 5Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc PDF của tác giả Mai Can Thái Thiếu Bính nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.