Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

9527

Review bởi: #Phương_phở -------  Nữ bác sĩ Trung y >< Nam cảnh sát 9527: Số hiệu thẻ ngành 9527: Yêu giang sơn - Yêu mỹ nhân 9527: Gươm đã có vỏ - Chớ lại gần (Hamilk) "Số hiệu này từng theo tôi suốt một đời. Giờ đây, nó thuộc về em. Và tôi cũng thuộc về em." (Tiêu Trì)  Motif truyện không hề mới, cốt truyện vẫn mang đặc điểm chính của ngôn tình, nam cường gặp nữ soái. Tuy nhiên việc lồng ghép các tình huống truyện diễn ra hợp lí, các tình tiết truyện diễn ra nhanh, qua đó tính cách nhân vật hiện ra rõ nét, và lôi cuốn.  Nam chính: Tiêu Trì. Đẹp trai, nam tính, góc cạnh, có sức đảm đương, có trách nhiệm và yêu nghề. Đặc biệt vô cùng lưu manh. Khi đã nhận định ai đó cả đời thì sẽ đeo bám không buông. Máu ghen vô cùng ghê gớm. Dù vậy bởi không bao giờ chịu đầu hàng trước khó khăn, và tinh thần luôn luôn "Nhây" cao độ. Người ta càng ghét thì anh đây càng quấn. Hơi tí là đụng chạm skinskip, sờ được thì sờ, hôn được thì tất nhiên không chịu bỏ qua. Ấy vậy mới đánh bại bao tình địch quá nguy hiểm.  Nam chính gặp nữ chính từ vài năm trước, trúng ngay tiếng sét ái tình với người ta, chưa kịp tiếp cận thì người ta lại xuất ngoại mất luôn. Không sao, vậy thì anh đây "ăn vạ", đánh tiếng làm thân với người nhà chị. Trong những năm chị đi học ở nước ngoài, anh là bệnh nhân của ông nội chị, đến châm cứu, chữa đau thắt lưng, tiện thể bầu bạn với ông cụ luôn. Bởi vậy chị vừa về nước, số lần lân la đến nhà ăn cơm, đòi châm cứu còn nhiều hơn trước.  Nữ chính: Kiều Mộ, thông minh, xinh đẹp, nữ mặt than, văn võ song toàn. Học Trung y, vì sự cố nên dây thần kinh mặt bị "liệt", không thể hiện được cảm xúc, cũng may về sau có thể chữa khỏi. Mặt chị lạnh quanh năm suốt tháng, đầu chị còn lạnh hơn. Khi có kẻ theo dõi, cắt đuôi, có kẻ đột nhập vào nhà, cầm gậy ra phang, dù trong lòng vẫn sợ run. Số hoa đào của chị còn mấy nụ liền, tuy nhiên vì chị chẳng thèm thích, cũng một phần vì hoa đào chưa kịp nở thì bị nam chính đập cho tan nát. Vì đặc điểm nghề nghiệp nên chị buộc phải động chạm với nam chính, nhưng với cái tính lưu manh, bám dính như ai kia thì có "ít cũng xuýt ra được nhiều". Trời ơi tim bay tung toé luôn!  Chị này cũng soái, lưu manh cũng chẳng kém cạnh. Lần đầu gặp mặt, cũng vừa thoát nạn sau việc giải cứu con tin, chị đã vạch quần anh ra rồi ngó vào xem, còn tỉnh đến mức phải alo ngay cho đứa bạn thân: rằng hàng họ của chàng ta cũng chỉ như mẫu vật trong phòng thí nghiệm thôi à, với cái gương mặt tỉnh bơ như đúng rồi=)) Khi gặp nhiều tình huống nguy hiểm mà chị vẫn có thế lí trí, bình tĩnh để tự cứu nguy cho mình. Đến tình địch nhăm nhe anh cũng phải cam bái chịu thua. Chị đây chẳng thèm ghen đâu nhớ ????????Tính cách độc lập, can đảm và mạnh mẽ ấy bảo sao anh không chết mê chết mệt.  Truyện không tập trung nhiều về quá trình phá án nhiều, chỉ lấy cái cớ, làm nền để tuyến tình cảm nhân vật được lên sàn thôi. Vì thế những âm mưu hay mưu kế trong truy bắt tội phạm không được đi sâu, nên nhiều khi cảm thấy, ngủ dậy đọc sang đoạn khác đã thấy kẻ ác đã bị bắt rồi ý. Đổi lại truyện có boss cuối truyện nên việc dẫn dắt hay móc nối tình tiết không bị khiên cưỡng, nên điểm trừ có thể bỏ qua. Vì công việc nam chính là cảnh sát nằm vùng, nguy hiểm nhiều, nên cũng chẳng dám cầu nhiều, vì nhiệm vụ lần này đặc biệt khó khăn, nên trước khi đi còn để lại di thư, tài sản cho chị thừa kế.  Tình tiết truyện nhanh, không khí truyện khiến mình như đang xem về bộ phim về đề tài trinh sát, mọi việc cứ xoay vòng vòng, việc phối hợp ăn ý, cái đầu tỉnh táo của hai nhân vật khiến mình đọc vừa lôi cuốn, vừa lại thấy ngọt. Nói chung túm cái váy thưởng điểm cộng cho tuyến tình cảm của đôi chính, nói thật là truyện đời thường nên cũng chẳng dám mần mò đòi hỏi gì thêm.  Truyện độ dài vừa phải, đọc không cảm thấy lê thê. Tuy nhiên truyện có điểm trừ là cách hành văn đoạn đầu hơi trúc trắc, nên phải đọc kĩ. Tuy nhiên khi bắt kịp nhịp truyện này của tác giả thì mình thấy cũng ok. Do vậy bạn nào không đọc quen convert đoạn đầu sẽ cảm thấy hơi khó hiểu, diễn không thoát ý. Điểm ngược lại mấy chương vài đầu truyện diễn biến cũng đã nhanh rồi nên việc hiểu truyện cũng nhanh, và không thể không đọc tiếp được.  P/s: Bài viết chủ mang tính chất cầu Edit, chị Hamilk đang có ý định edit, và đang gạ gẫm thêm nhiều người khác làm bộ này nhưng vì việc edit diễn đạt thoát ý ra được giọng văn của tác giả hơi khoai nên chị em cũng chỉ cầu trời phù hộ cho chị đừng bỏ cuộc thôi =)) *** Review by #Lâm Tần - fb/ReviewNgonTinh0105 Kiều Mộ là một cô gái rất đặc biệt. Tốt nghiệp chuyên ngành bác sĩ đông y, đã từng tham gia chiến dịch tình nguyện bác sĩ không biên giới, sau 2 năm học nghiên cứu sinh ở nước ngoài thì quay về nhà giúp ông nội trông coi phòng khám đông y Nhân Tế Đường. Những ai đã từng tiếp xúc với Kiều Mộ có lẽ đều có chung một nhận xét, cô rất lạnh lùng, là một vẻ đẹp băng giá không ai dám chạm vào. Cả bên ngoài lẫn bên trong, cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Bởi vì Kiều Mộ rất đẹp, nhưng khuôn mặt lại không hề có biểu cảm. Vì một tai nạn nghề nghiệp, trong lúc cô nghiên cứu châm cứu các huyệt vị trên mặt thì vô tình bị một quả bóng đập trúng. Nhưng cô chưa từng oán trách, cũng chưa từng bỏ cuộc. Sự đặc biệt của Kiều Mộ không chỉ dừng lại ở đó, mà còn là sự lý trí và bản lĩnh trong mọi tình huống. Thái độ của cô đối với mọi thứ xung quanh mình đều rất rõ ràng, từ tình cảm cho đến tình thân. Cô xinh đẹp giỏi giang như vậy, đương nhiên không thiếu người theo đuổi, nhưng người mà cô không thích thì đến một cơ hội xem xét cũng không hề có. Câu trả lời dành cho người đàn ông theo đuổi cô suốt 15 năm, không phân biệt nổi là yêu thương hay là bù đắp, lại chính là: “Xin lỗi, tôi không ghét anh. Bởi vì ghét cũng là cách để nhớ một người.” Vì không muốn nhớ đến anh, cho nên đến cả sự chán ghét cũng không muốn dành cho anh. Kiều Mộ tàn nhẫn như vậy đấy. Nhưng suy cho cùng, đó lại là cách tốt nhất cho đối phương. Theo đuổi một ảo tưởng không bao giờ trở thành sự thật không phải là việc mà một người trưởng thành nên làm. Tuy rất lạnh lùng với tình cảm cá nhân nhưng Kiều Mộ lại rất ấm áp đối với tình cảm gia đình. Mặc dù ông nội Kiều vô cùng nghiêm khắc nhưng cô lại đón nhận một cách vui vẻ. Mặc dù cô bạn thân Hứa Thanh San truyền bá mê tín dị đoan có cuộc sống vô cùng rắc rối nhưng Kiều Mộ lại sủng bạn đến vô đối. Chỉ cần bạn thích, thì cô sẽ ủng hộ hết mình, cho dù biết trước hậu quả kiểu gì cũng bắt mình dọn dẹp. Mặc dù không hề thích các trò trêu chọc của một người đàn ông hay đến Nhân Tế Đường điều trị, nhưng vì đó là người mà ông nội coi trọng, nên cô vẫn tận tình chăm sóc. Người đàn ông vô lại ấy là Tiêu Trì. Đối với thể loại lưu manh có văn hóa là đã không thể chống đỡ rồi, huống chi đây lại là lưu manh có chức có quyền. Kiều Mộ công nhận, anh có vẻ ngoài rất hoàn mỹ, ngoại trừ những vết sẹo chằng chịt bên dưới lớp áo kia.  Ban đầu, cô không mấy hứng thú với con người này, chỉ không hiểu tại sao anh ta cứ quấn lấy mình. Nhưng rồi dần dần, hình như cô hiểu ra được một chút. Là anh kiên trì nhớ đến cô sau một lần gặp gỡ vô tình vào nhiều năm trước. Lúc ấy Kiều Mộ không ấn tượng nhưng Tiêu Trì khắc sâu trong lòng. Bởi vì nhờ có cô, anh mới không phạm sai lầm, mới có thể tiếp tục con đường phục vụ công lý và chính nghĩa. Thật ra, rất nhiều người luôn thắc mắc, tại sao Kiều Mộ và Tiêu Trì lại có thể ở bên nhau? Một người tỉnh táo lạnh như băng, một người không khác gì bọn vô lại có học thức cả. Thế nhưng, để diễn tả phần tình cảm này, Kiều Mộ chỉ có 1 chữ “hợp”. Chính vì hợp nhau, cho nên ở bên nhau rất vui vẻ. Chính vì hợp nhau, cho nên không cần nói cũng hiểu. Chính vì hợp nhau, cho nên tôn trọng công việc và nỗi khổ của đối phương. Bằng lòng làm một chỗ dựa mỗi khi mỏi mệt, bằng lòng làm một chốn quay về mỗi khi hoàn thành nhiệm vụ. “9527, số hiệu này theo anh cả đời, nay thuộc về em, anh cũng thuộc về em.” “Vậy thì, phải giữ mạng của em mà quay về đấy.” Kiều Mộ không cản anh, cũng không lo lắng ra mặt khiến anh phân tâm. Đã có lúc cô không rõ trong lòng mình có phải là thích anh không, bởi vì cô thừa nhận mình nhớ anh, thừa nhận mình nóng ruột vì anh, nhưng không đến mức không có anh thì không sống nổi. Nhưng mà, trải qua một trận chiến cam go với tội ác, Kiều Mộ chợt thức tỉnh. Từ lúc nào, cô cảm thấy mình đã sẵn sàng chờ anh, “chờ anh đuổi bóng tối đi, giẫm trên ánh sáng và trở về bên cô.” ….. Cả một câu chuyện chỉ có một vụ án, cũng không có tầng tầng lớp lớp những bí mật không có hồi kết nhưng “9527” là một câu chuyện đặc biệt. Bởi vì, thân phận của Tiêu Trì được tiết lộ ngay từ đầu, danh tính thủ phạm cũng được biết từ những manh mối đầu tiên. Câu chuyện kể về quá trình điều tra và đi tìm chứng cứ để bọn chúng phải nhận sự trừng trị của pháp luật. Xét về yếu tố trinh thám phá án, thì có lẽ “9527” chưa thực sự gay cấn nhưng xuyên suốt câu chuyện này, nổi bật nhất chính là tình cảm rất đáng trân trọng giữa người với người. Đó là tình bạn già giữa ông nội Kiều, ông nội Hứa hay bác Trần A hàng xóm. Đó là tình chiến hữu của những đồng đội luôn kề vai sát cánh bảo vệ cuộc sống, lúc bình thường thì nhí nhố tếu táo nhưng lúc làm việc thì vô cùng thận trọng nghiêm túc. Đó là tình cảm phức tạp của người đàn ông mang tên Tần Bân dành cho Kiều Mộ, có áy náy, có luyến tiếc và một chút không cam lòng từ bỏ.  Đó là tình cảm giữa những người thân trong gia đình, sẽ không để cho họ gặp bất cứ một mối nguy hiểm nào. Ngay cả khi người cha là một tội phạm thì cũng không muốn để cho con mình phải chịu bất cứ một vết nhơ nào. Đó là tình bạn sâu sắc không gì ngăn cách của hai cô bạn bên nhau từ nhỏ đến lớn, không ghen tị,  không giận hờn trách móc, chỉ có yêu thương và sẵn sàng có mặt trong tất cả những cột mốc cuộc đời người còn lại.  Cuối cùng, đó là tình cảm đã trở thành tín ngưỡng của anh chàng cảnh sát chìm Tiêu Trì và cô bác sĩ đông y xinh đẹp giỏi giang Kiều Mộ. Đối với Tiêu Trì, Kiều Mộ giống như một quả dứa vậy, luôn luôn đứng thẳng, bên ngoài gai góc, bên trong ngọt ngào. Hung dữ với anh đấy, nhưng cũng thật dịu dàng. Cô không có nhiều biểu cảm trên gương mặt, nhưng tất cả dù ít dù nhiều, cũng đều dành cho anh. Như vậy là đủ rồi. Không cần biết anh ra ngoài lăn lộn thế nào, nguy hiểm ra sao, nhưng nếu anh bị thương thì hãy về nhà, em nhất định sẽ băng bó cho anh, sẽ cho anh một cơ thể khỏe mạnh nhất để tiếp tục chiến đấu. Chỉ cần anh an toàn trở về thôi. Được không, Tiêu Trì? Không cần biết ngoài kia có bao nhiêu khó khăn đang chờ anh, nhưng chỉ cần có em ở phía sau, anh nhất định dũng cảm xông lên, hoàn thành nhiệm vụ và trở về bên em. Cuộc sống mà anh mang đến có thể không êm đềm nhất, nhưng sẽ là cuộc sống hạnh phúc nhất. Được không, Kiều Mộ? __________ " ": trích dẫn từ truyện

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Nửa Đời Thanh Tình - Giản Lan
Hiểu Hòa, một cô gái bình thường tẻ nhạt. Không có câu chuyện gì đặc sắc. Truyện nói về nửa đời trước sống ở thế kỷ 21, gia đình bình thường, sau khi tốt nghiệp một trường đại học hạng ba thì làm một cô trợ lý quèn, an phận nhỏ bé như hạt cát. Gặp gỡ Chu Duệ Đình, mới khiến cô nhận ra một cô gái tầm thường mơ tưởng đến hạnh phúc xa vời sẽ bị ông trời chế nhạo thế nào. Cửa nát nhà tan, cô mới vỡ lẽ thì ra mạng của mình còn hèn mọn hơn cả trong tưởng tượng. Nửa Đời Thanh Tình - Nửa đời sau sống ở triều Đại Thanh, làm một nô tỳ tiện tịch thấp kém tên Yên Vân trong phủ Tứ a ca dưới triều vua Khang Hi. Yêu hận tình thù của các cô gái Thanh xuyên với các a ca nhà Ái Tân Giác La, cô đã từng thấy. Truyện sẽ không có gì nếu cô không xinh đẹp như những cô gái Thanh xuyên, càng không có khí chất kiêu ngạo như những cô gái Thanh xuyên, chỉ có thể làm một nha hoàn đơn thuần cúi đầu quỳ gối... *** Vân Yên và và mấy cô bé Phúc Nhi, Bích Nguyệt đều là tiện tịch, đều là những nha hoàn làm việc nặng thấp kém nhất trong điền trang. Những nha hoàn khác thường xem thường bọn họ, đùn đẩy tất cả các công việc nặng nhọc dơ bẩn nhất cho họ làm. - Vân Yên, ngươi chuyển toàn bộ củi vào nhà bếp đi, nhanh lên một chút, chậm chạp là biết tay ta. Một đại nha hoàn ăn mặc đơn giản chỉnh tề tay chống eo kiêu ngạo sai bảo nàng. Vân Yên buông cái chày đang giã gạo trong tay xuống, cung kính nói: "Vâng, tỷ tỷ." Đại nha hoàn thấy nàng ngoan ngoãn nghe lời, hất cằm xoay người bước đi. - Quá coi thường người khác rồi, nó nghĩ mình là ai chứ! Bích Nguyệt đang giã gạo bên cạnh nhịn không được nói nhỏ. Phúc Nhi vội vàng lấy khuỷu tay huých vào cánh tay con bé, nói: - Bà cô nhỏ của tôi ơi, cô nhỏ giọng một chút, để người khác nghe thấy chúng ta lại gặp rắc rối. Vân Yên tìm dây thừng, đi đến sân nhỏ bên kia, trong sân chất đầy một đống củi. Vân Yên ngồi xổm xuống, bắt đầu buộc thành từng bó một, chỉ một lát sau đầu đã ra đầy mồ hôi, trên tay cũng đã xuất hiện vài vết thương do bị củi gỗ đâm. Phàm là những a hoàn có chút thân phận đều không muốn làm những việc này, nhưng Vân Yên là tiện tịch. Đúng vậy, là nha hoàn tiện tịch thấp kém nhất, là nha hoàn tiện tịch đến xách giày cho chủ tử cũng không xứng. Đến nơi này, càng khiến nàng hồi tưởng lại số phận xuất thân quyết định cuộc sống của con người như thế nào. Vì vậy, hai người Bích Nguyệt, Phúc Nhi có thể thỉnh thoảng thừa dịp không có người để oán trách, oán trách những nha hoàn coi thường họ, oán trách ông trời, oán trách xuất thân chính mình, nhưng Vân Yên vẫn không kêu rên một tiếng khi làm việc. Làm việc thì có gì không tốt? Ít nhất không phải nghĩ chuyện kiếp trước kiếp này, sẽ không còn nhớ lại những ký ức vỡ vụn về hy vọng xa vời. Dù là kiếp nào, nàng cũng không có thời gian để thương hoa than nguyệt. Đó là công việc của những tiểu thư nhà có tiền. Nàng bắt đầu chuyển từng bó từng bó một, cố hết sức khiêng vào phòng chứa củi. Quần áo bằng vải thô đã bị mồ hôi thấm ướt, nàng cũng không hề để ý. Trên khuôn mặt non nớt thanh tú không có bất cứ cảm xúc nào. Làm cho đến giữa trưa, cuối cùng cũng vất vả chuyển xong đống củi trên mặt đất. Cơm của hạ nhân trong phòng bếp cũng bị vét hết sạch, Vân Yên đành ôm một bụng rỗng quay lại phòng giã gạo. - Vân Yên, qua đây, tôi và Bích Nguyệt giấu cho cô một cái bánh bao nè. Phúc Nhi lấy một bọc giấy dầu gói bánh bao từ trong tay áo ra. Vân Yên nhìn cái bánh bao, lại nhìn hai cô bé đều mặc quần áo vải thô. Cúi đầu mấp máy đôi môi khô nứt: - Cám ơn hai người, Phúc Nhi, Bích Nguyệt. - Còn không mau đi rửa tay, mau ăn đi, nhân lúc nó còn nóng. Bích Nguyệt giả bộ trừng mắt với Vân Yên. Vân Yên mỉm cười đi tới thùng nước múc nước rửa tay. Đau như bị muối xát. Xòe tay ra xem, chi chít những vết thương mới và vết thương cũ chồng chất lên nhau. Nàng thở dài một tiếng, đôi tay này, quả là xách giày cho người ta cũng không xứng mà. Rửa tay xong cầm lấy bánh bao, từng miếng từng miếng một ăn hết, cảm giác đói tới mức lưng dán bụng cũng giảm đi phân nửa. Nàng vội vàng tiếp tục cùng hai cô bé bắt đầu giã gạo. Một hai canh giờ luôn chân luôn tay trong nhà bếp đến trước giờ chuẩn bị cơm tối, ba người cuối cùng cũng nâng cái lu đựng gạo đã giã xong lên chuyển đi. Vừa đặt cái lu xuống, không kịp lau mồ hôi, bỗng nghe thấy giọng nói của quản gia vang lên bên ngoài, mọi người đều nhòm vào trong sân. ... Mời các bạn đón đọc Nửa Đời Thanh Tình của tác giả Giản Lan.
Em Là Định Mệnh Đời Anh - Hàm Hàm
"Em là định mệnh đời anh" là câu chuyện tình đầy trắc trở giữa người con gái mang đầy nỗi đau với người chồng cũ với chàng trai hào hoa nhưng lại tự ti với chính người anh thương. Em là định mệnh đời anh của tác giả Hàm Hàm kể về câu chuyện xoay quanh tình yêu của Cơ Quân Đào và Thương Hoài Nguyệt. Đây là câu chuyện tình của một người có tình trạng sức khỏe không giống những người bình thường khác và một người có cuộc sống tình cảm từng bị khiếm khuyết, tổn thương. Vậy nên từ lúc quen nhau cho đến khi yêu, thì giữa họ luôn có những suy nghĩ, rào cản vô hình mà chỉ ở địa vị của họ mới có thể hiểu được. Hoài Nguyệt – một người con gái có thể nói là vẹn toàn cả sắc và tài, nhưng cuộc sống tình cảm lại không mấy thuận lợi. Một người phụ nữ 29 tuổi, công việc ổn định, nhà cửa không phải lo lắng, nhưng cuộc sống hiện tại của cô chỉ biết đến Đậu Đậu – cậu con trai 4 tuổi của cô. Tuy nhiên, cô không giành được quyền nuôi con. Cơ Quân Đào – một người tài hoa, sinh ra trong một gia đình danh gia vọng tộc. Ở anh quy tụ mọi thứ: tài, mạo, danh, thế gia. Nhưng cuộc sống của anh luôn bị ám ảnh bởi cái chết của mẹ. Sự ra đi của bà đã khiến cho anh rơi vào trạng thái bị trầm cảm, và cuộc sống của anh chỉ đang trở về với cuộc sống như những người bình thường khác sau tất cả những nỗ lực và cố gắng của người thân.                                                                              *** Ngày ấy, tình yêu của Hoài Nguyệt và Lỗ Phong thực có thể nói là phong hoa tuyết nguyệt. Chị cả và chị hai ở cùng phòng ký túc đều nói, con bé này không yêu thì thôi, một khi đã yêu là làm người ta ghen tị. Họ ghen tị vì cô đã tìm được một người bạn trai xuân đạp thanh, hạ ngắm sen, thu buồn mênh mang, gió đông thưởng tuyết. Valentine, Giáng sinh, Nguyên tiêu, mùng tám tháng Ba, không có ngày lễ nào Lỗ Phong không nhớ. Những bữa tối trong ánh nến bên bờ sông lãng mạn làm người khác phải thầm tị nạnh. Hoài Nguyệt thấy những điều ấy thật sự ngọt ngào trong khi chị ba Đặng Duyên Duyên lại hoàn toàn không nghĩ vậy. Hoài Nguyệt là một cô bé ngây thơ. Ở nhà, cô là cục cưng của bố mẹ, ở ký túc là em út của mọi người, đến năm thứ ba đại học mới lần đầu tiên cầm tay một cậu bé, cậu bé đó đương nhiên chính là Lỗ Phong. Năm ấy Hoài Nguyệt hai mươi mốt, Lỗ Phong hai mươi bảy. Rất lâu sau Hoài Nguyệt mới biết, thực ra lúc hai mươi bảy tuổi, Lỗ Phong đã không còn là một cậu bé nữa rồi. Lỗ Phong đi tới đâu cũng là một viên kim cương lấp lánh: gia thế tốt, bố mẹ đều là giảng viên đại học; học thức cao, tốt nghiệp đại học danh tiếng ở Mỹ; nghề nghiệp tốt, làm luật sư tại một văn phòng luật nổi tiếng; ngoại hình tốt, xứng đáng được coi là phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong. Nhờ có những ưu thế này, từ cấp ba anh đã được vô số cô gái chủ động theo đuổi. Bố mẹ anh, một người nghiên cứu văn học, một người nghiên cứu luật tố tụng dân sự, cả hai đều là người cực kỳ nghiêm túc, nhưng con trai họ lại có số đào hoa khiến mẹ anh, giáo sư Tần, hết sức đau đầu. Ngay lúc ấy, Hoài Nguyệt tình cờ tìm đến. Mục đích Hoài Nguyệt tìm giáo sư Tần rất rõ ràng. Học kỳ hai năm thứ ba, bạn bè ở ký túc suốt ngày bàn luận xem nên thi công chức hay tiếp tục thi lên cao học. Hán ngữ là một khoa rất bình thường, không có ưu thế gì khi đi xin việc. Hoài Nguyệt bản tính tự do, cô cảm thấy mình không hợp làm công chức quèn trong một cơ quan nhà nước, nhưng xin vào các công ty tư nhân thì phần lớn chỉ làm thư ký, bao nhiêu năm theo đuổi văn học sử và phê bình văn học sẽ hoàn toàn uổng phí nên cô cũng không cam lòng. Vì vậy, cô quyết định ôn thi cao học. Dù làm bài tập hay viết tiểu luận, bao giờ Hoài Nguyệt cũng cố gắng hết sức. Kết quả là cô dần được giáo sư Tần để ý. Có lần Hoài Nguyệt ấp a ấp úng nói với giáo sư là mình muốn thi cao học, vì vậy mỗi khi giáo sư Tần mời các học viên cao học đi ăn cơm đều gọi cô đi cùng. Chính trong một bữa tiệc tại nhà mình, Lỗ Phong đã gặp và lập tức yêu Hoài Nguyệt. Đặng Duyên Duyên và Hoài Nguyệt nằm giường trên, giường dưới. Khi Hoài Nguyệt u u mê mê trong bể tình, Đặng Duyên Duyên luôn cau mày cảnh báo cô không thể yêu luật sư được, còn nói việc mà các quý bà ra tòa ly hôn thích làm nhất là quyến rũ các anh chàng luật sư trẻ tuổi. Bố Đặng Duyên Duyên chính là luật sư, sau khi ly hôn mẹ cô đã lấy một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, cho nên Đặng Duyên Duyên có thâm thù đại hận với nghề này. Khi đó, Hoài Nguyệt hồn nhiên nói, Lỗ Phong nhà tớ sẽ không như vậy, anh ấy không thiếu tiền. Sau này cô mới biết câu nói này của mình thực sự rất buồn cười. Đàn ông không thiếu tiền mới đi tìm phụ nữ. Mặc dù Lỗ Phong không đi tìm quý bà đã ly hôn nhưng quả thật vẫn quyến rũ một người phụ nữ khác. Người phụ nữ đó chạy tới nói với cô rằng cô ta đã có thai, nếu như ép phá thai thì cô ta sẽ cùng chết với đứa bé. Hoài Nguyệt không tin cô ta sẽ làm thế, bởi một người thật sự muốn chết sẽ không bao giờ nói về ý định tự tử của mình. Nhưng cô đã tâm tàn ý lạnh, cho dù Lỗ Phong có quỳ trước mặt cô van xin song cô vẫn quyết ý ly hôn. Năm đó, cô hai mươi tám tuổi, còn Đậu Đậu, con trai của cô, mới ở tuổi lên ba. Hoài Nguyệt không phải người thành phố này. Sau khi ly hôn, bố mẹ khuyên cô về quê làm lại từ đầu nhưng cô không nỡ rời Đậu Đậu. Chỉ cần ở thành phố này thì ít ra, cô cũng có thể nhìn con trai mình lớn lên. Theo phán quyết của tòa, quyền nuôi Đậu Đậu thuộc về Lỗ Phong. Nhà họ Lỗ có một luật sư, còn có một thầy giáo của các luật sư, đương nhiên cô không thể tranh chấp được. Có điều cô cũng không muốn tranh giành. Cô giáo của mình nước mắt lưng tròng bế Đậu Đậu không chịu buông tay, là sinh viên, cô còn có thể nói gì được chứ? Lỗ Phong tự biết lỗi, tất cả bất động sản và tiền mặt đều tặng hết cho cô. Trước khi ly hôn, họ có một căn nhà liền kề ở ngoại thành, thỉnh thoảng đến nghỉ cuối tuần, còn bình thường vẫn sống trong căn hộ một trăm năm mươi mét vuông ở một tiểu khu cao cấp tại trung tâm thành phố. Cô không nỡ bỏ căn nhà liền kề đó, rau quả trước cửa, sau nhà, đều là tự tay cô trồng, vì vậy cô dứt khoát bán căn hộ chung cư. Trong căn hộ đó, không biết từ bao giờ đã có mùi của người phụ nữ khác, chỉ cần nghĩ đến điều này là cô lập tức cảm thấy buồn nôn. Khi biết việc này, Lỗ Phong biến sắc vì hiểu rằng cô đã quyết ý ra đi, không quay đầu lại. ... Mời các bạn đón đọc Em Là Định Mệnh Đời Anh của tác giả Hàm Hàm.
Ai Hiểu Được Lòng Em
Những người không thuộc về nhau dù cố níu kéo cũng chỉ là vô ích.  Dương Kỳ (Cuốn sách của tôi) "Nếu như giữa chúng ta cách nhau một trăm bước chân, chỉ cần em bước về phía anh một bước, anh tình nguyện bước chín mươi chín bước còn lại. Con người ta không ngại cố gắng nhưng cần nhất vẫn là đối phương đáp lại".  Ai hiểu được lòng em là một trong số ít những quyển sách khiến tôi phải từ bỏ thói quen đọc nhâm nhi, từ tốn của mình, bởi lẽ câu chuyện đã thành công trong việc thu hút tôi ngay từ những trang đầu tiên. Đó không chỉ là tình yêu sâu sắc lạ thường của nam nữ chính mà bên cạnh ấy là những câu chuyện đời rất thật khác về tình thân, tình bạn và tình người. Có thể ví quyển sách như một bức tranh đa chiều nhiều màu sắc về cuộc sống. Và bức tranh ấy được cất giấu trong chiếc hộp bí mật nhiều lớp, mỗi một lớp được mở ra lại cất chứa một tầng bí mật khác, cứ thế cuốn hút người đọc không thể bỏ xuống để tìm ra câu trả lời cuối cùng. Câu chuyện tình yêu của Giang Nhân Ly và Mạc Tu Lăng kéo dài hơn mười năm, từ thuở thiếu thời cho đến khi trưởng thành. Hai người đã có những lúc tưởng chừng sẽ lướt qua nhau nhưng cuối cùng sợi dây duyên phận lại đưa đẩy họ đi chung trên một con đường. Có thể nói, Giang Nhân Ly là một trong những nữ chính mà tôi tán thưởng nhất kể từ khi bắt đầu đọc tiểu thuyết đến nay. Không phải mẫu người nhu nhược, yếu đuối để mong đợi nam chính xót thương, cũng không phải cô bé lọ lem tội nghiệp trông chờ vào phép màu hạnh phúc mà Giang Nhân Ly là một cô gái hiện đại xinh đẹp, giỏi giang và trên hết, tôi khâm phục cô ấy ở ý chí sinh tồn mạnh mẽ, sự lạc quan và những tư duy sắc sảo nhưng rất chân thực về cuộc sống. Khi cô được sinh ra cũng là lúc chứng kiến cuộc hôn nhân của cha mẹ bị phá vỡ bởi những âm mưu, toan tính của kẻ thứ ba. Người chị gái ở lại bên cha, còn cô một mình đi theo mẹ, có lẽ vì vậy mà cuộc sống đã dạy cô cách trưởng thành sớm, kiên cường và mạnh mẽ hơn những cô gái cùng trang lứa. Một câu chuyện trong rất nhiều câu chuyện, đó là cảm nhận của tôi khi đọc quyển sách này. Bởi không chỉ ấn tượng với cuộc tình của Mạc Tu Lăng và Giang Nhân Ly mà đó còn là câu chuyện yêu, hận đan xen của Diệp Húc Đình và Trần Tư Dao, là sự thay lòng đầy hối tiếc của Ngô Vĩnh Diễn và Tần Ngải Ninh, là cuộc hôn nhân hoàng tử lọ lem đầy bí ẩn của Cố Diễn Trạch và Bùi Sơ Ảnh hay câu chuyện đời rất thật của hai gia đình Mạc gia và Giang gia. Tất cả như những mảng màu sáng tối khéo léo khắc họa nên một bức tranh đa chiều về cuộc sống. Ở đó, có niềm vui, có nỗi buồn, có những ngọt ngào, cũng lắm những đắng cay nhưng trên hết là tình yêu thương của con người dành cho nhau. Xin cảm ơn tác giả Lục Xu đã rất tài tình trong việc thổi hồn vào Ai hiểu được lòng em, đã gửi gắm những cảm xúc tuyệt vời qua một câu chuyện hay và cảm động thế này. Để chúng ta hiểu rằng, duyên phận là một điều gì đó rất kỳ diệu, những người không thuộc về nhau dù cố níu kéo cũng chỉ là vô ích, còn những người đã có duyên với nhau đi một vòng lớn lại tìm về bên nhau. *** Giang Nhân Ly xuất hiện tại Giang gia đã gây nên một trận kinh thiên động địa. Mạc Tu Lăng trong thoáng chốc nghĩ tới hồi học sơ trung (*tương đương cấp 2), thầy giáo vô số lần đã dùng một giọng sùng bái mà giảng “Hồng Lâu Mộng”, khi Tiết Bảo Thoa xuất hiện cũng chói mắt như vậy. Cô ta chiếm được cảm tình của tất cả mọi người trong quan viên, từ Giả lão phu nhân cho đến nha hoàn dường như đều có cảm tình tốt với cô. Cũng từ thời khắc ấy, số phận của Đại Ngọc dường như đã gặp trở ngại lớn. Từ một góc độ nào đó mà nói, Bảo Thoa có thể chính là khắc tinh của Đại Ngọc, cho dù cuối cùng là một cuộc hôn nhân có chút hoang đường, Bảo Thoa cũng chỉ là vai phụ cho tấn bi kịch của Đại Ngọc mà thôi. Mà Giang Nhân Ly , tựa hồ chính là sắm vai như vậy. Lúc cô có mặt ở chỗ này, cô mới chỉ có mười lăm tuổi, nhưng nháy mắt đã hấp dẫn bao nhiêu ánh mắt. Cô mặc một chiếc váy màu tím mỏng manh, chiếc váy ngắn làm lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn nà. Ánh mắt cô đảo qua mọi người, sau đó chân thành đi về phía Giang Thánh Minh: “Cha!” Giang Thánh Minh nắm tay con gái nhỏ, tuyên bố: “Đây là con gái của ta, Giang Nhân Ly “ Một giây hoảng hốt, Mạc Tu Lăng đảo qua khuôn mặt mọi người trên bàn, bọn họ hiện tại đều đang thổn thức ngoài miệng khen con gái của Giang gia quả đúng là mỹ nhân. Giang Nhân Mạn trong lòng mọi người sớm đã là một mỹ nữ, không ngờ sự xuất hiện của Giang Nhân Ly đã trực tiếp khiến cho hai cô con gái của Giang Thánh Minh bị đem ra so sánh. Thế giới này mỹ nhân có nhiều, nhưng có thể liếc mắt khuynh thành như vậy nhất định là số ít. Mạc Tu Lăng dừng mắt trên người Giang Nhân Đình, sau đó liền mỉm cười với cô. Sau khi ăn xong, Giang Nhân Đình kéo tay Mạc Tu Lăng vào trong sân ngồi, “Bọn họ đều nói chị hai sau khi lớn lên nhất định sẽ là đệ nhất mỹ nữ, anh Tu Lăng, anh có thấy thế không ?” Mạc Tu Lăng xoa xoa đầu Giang Nhân Đình, “Một người đàn ông nếu như chỉ coi trọng vẻ bề ngoài của phụ nữ, nhất định là một người nông cạn. Hơn nữa, trong lòng anh Lăng, Đình Đình vẫn là xinh đẹp nhất.” ******* Mạc Tu Lăng bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc, lúc này máy bay đang chuẩn bị hạ cánh. Anh day day trán, hóa ra chỉ là đang nằm mơ, trên trán còn vương lại chút mồ hôi. Tiếp viên hàng không thân thiện đưa cho anh chiếc khăn tay. Anh nhìn đối phương gật đầu tỏ ý cảm ơn rồi lau trán. Anh vẫn có chút cảm thấy váng đầu, một chuyến đi công tác chuyển máy bay liên tục khiến cơ thể vốn thiếu ngủ của anh càng không chịu nổi. Hết lần này đến lần khác đối tác bên kia xuất hiện nhiều chuyện lớn như vậy. Bây giờ trở về, anh nhất định phải nghỉ ngơi. Mạc Tu Lăng mới ra khỏi sân bay, chuẩn bị đi đến bãi đỗ xe thì thư ký Chương Tâm Dật gọi điện đến. Hôm nay có một bữa tiệc quan trọng không thể không đến dự. Sắc mặt anh sa sầm xuống, nhưng vẫn phải miễn cưỡng lấy lại tinh thần lái xe quay về công ty. Anh hoàn toàn không hay biết, có một người vẫn luôn chú ý mình. *** Giang Nhân Ly đang đứng bên móc treo quần áo, phân loại lại chúng. Một vài khách hàng thử trang phục xong mà tùy ý vứt lung tung khắp nơi, khiến cô lại một lần nữa phải sắp xếp lại. Lúc này đã đến giờ ăn trưa, không còn khách hàng nào nữa. Cô vừa mới nghĩ ra một ý, nên đi mua hay là thuê một cửa hàng nhỏ, thì Tần Ngả Trữ hùng hùng hổ hổ xuất hiện. “Đã về rồi sao? Đúng lúc quá, cùng đi ăn nhé!” Cửa hàng gần đại học C này là của Tần Ngả Trữ, nhưng mấy ngày nay cô đi du lịch Hongkong nên nhờ Giang Nhân Ly trông coi cửa hàng. Tần Ngả Trữ trong tay vẫn còn xách hành lý, vẻ mặt tỏ ra vô cùng vội vã, uống xong một cốc nước mới mở miệng: “Cậu biết mình trên máy bay đã gặp ai không?” Giang Nhân Ly liếc Tần Ngả Trữ một cái, “Vị học trưởng mà cậu từng thầm mến ngày trước?” Tần Ngả Trữ lườm cô một cái: “Chồng của cậu đấy” “Hả?” Giang Nhân Ly kéo dài âm cuối, lập tức bất bình mà kêu lên: “Cậu thực có phúc nha, vậy mà lại ngồi khoa hạng nhất!” Lúc trước chính là ai luôn miệng nói bên tai cô, nhất định phải tiết kiệm, nhất đinh phải tiết kiệm. Tần Ngả Trữ không nói gì, chỉ lặng lẽ xoa trán: “Giang Nhân Ly , chúng ta quen biết bao nhiêu năm rồi hả? Ngay cả chuyện trọng yếu mình muốn nói câu cũng không hiểu sao?” Kỳ thực không phải Giang Nhân Ly không rõ Tần Ngả Trữ muốn nói gì, mà là cô không cần thiết phải biết hành tung của Mạc Tu Lăng. Trước đây không cần biết, hiện tại càng không cần biết… Cô nếu muốn sống tốt, cần phải học cách không quan tâm quá nhiều chuyện. Người ta khổ sở cũng chỉ vì muốn biết nhiều chuyện, nhưng hết lần này đến lần khác ông trời không có tốt như vậy mà thỏa mãn ham muốn cá nhân của người ta. Về đến nhà, căn nhà vẫn như trước lạnh như băng. Cô cũng không hề ngạc nhiên, cô không biết chuyện Mạc Tu Lăng đi công tác, cũng không biết anh ngày đêm không về nhà thì làm gì ở đâu. Như vậy cũng tốt. Cô tùy ý nấu cơm, ăn qua loa cho xong bữa rồi ngồi ở sô pha xem ti vi. Cũng không phải có thứ gì hay để xem, chỉ là cô có quá nhiều thời gian, cô không muốn ngủ sớm, cũng không muốn ngày mai đến quá nhanh. Ngủ liền một lúc, đã là mười rưỡi. Trong quán bar “Không bao giờ ngủ” nổi tiếng của thành phố, Mạc Tu Lăng cùng một đám người nhậu nhẹt hỗn loạn. Đã định bàn bạc chi tiết cho hợp đồng, anh cố gắng giữ đầu óc tinh táo để tránh sai sót . Lúc anh tỉnh lại, đã thấy mình bị đặt trên giường trong khách sạn. Đầu anh không phải chỉ là bị choáng váng thông thường, nhưng vẫn có thể ý thức được. Một người phụ nữ đang cởi quần áo của anh, thấy anh tỉnh lại, cô ta dường như ngạc nhiên một chút, nhưng vẫn không dừng lại động tác. Anh chớp mắt, lúc này mới nhớ ra cô ả vừa rồi chính là người đã bồi rượu mình, cũng không có ngăn cản cô ta. Cô ả tựa hồ hiểu rằng đã được đồng ý ngầm, cũng tự mình cởi bỏ quần áo, nhẹ nhàng tựa lên người Mạc Tu Lăng. Mạc Tu Lăng nghiêng người, đem cô ả đặt ở dưới thân, môi anh cúi xuống tìm kiếm lỗ tai cô ta, vừa mới chạm tới, anh lập tức giật mình như tỉnh giấc mộng, “Cô đi đi!” Người phụ nữ nằm trên giường dường như cảm thấy không thể tin được. Mạc Tu Lăng tự mình mặc lại quần áo, nhìn cô ta bất động, cũng không nói gì chỉ lặng lẽ xoay người bỏ đi. Anh tin chắc ngày hôm nay người chiêu đãi nhất định đã trả tiền, hơn nữa anh lúc này cũng không cần phải tỏ ra hào phóng làm gì. Xe chạy với tốc độ cực nhanh, vận khí anh gần đây rất tốt, không có gặp phải bất kỳ cảnh sát giao thông nào. Giang Nhân Ly bị tiếng chuông cửa đánh thức, cô mặc áo ngủ, tóc rối bời đi ra mở cửa. Mạc Tu Lăng lại bắt đầu cảm thấy có chút ngà ngà, chếnh choáng. Anh dựa lưng vào tường: “Sao lâu vậy?” Giang Nhân Ly nhăn mặt, mùi rượu trên người anh cùng với mùi nước hoa phụ nữ hòa vào nhau khiến cô thực sự chán ghét. Cô không có tức giận nhưng ngay lập tức quay vào trong: “Lần sau muộn như vậy tốt nhất anh đừng về!” Cô vừa mới xoay người, anh liền kéo cô lại, quai hàm nhấc lên: “Cô có ý gì?” Cô không muốn nhiều lời với anh, đẩy cánh tay anh ra: “Anh nghĩ có ý gì thì là ý đó!” Mạc Tu Lăng trên mặt lộ ra ý châm chọc, nhìn cô hận không thể ngay lập tức bắt lấy tay cô: “Thế nào? Chán ghét tôi?” Cô cố hết sức vũng vẫy khỏi anh: “Tôi đi chuẩn bị nước cho anh tắm” Anh ôm chặt cô: “Tôi không làm.” “Anh muốn làm gì?” “Cô nói xem?” Giang Nhân Ly giãy giụa: “Buông ra!” “Cô chê tôi bẩn, cô cho rằng cô sạch sẽ lắm sao?” Mạc Tu Lăng cười lạnh tuyên bố. Giang Nhân Ly vì những lời này mà hoàn toàn cứng đờ người, thân thể anh còn đang run lên. Mạc Tu Lăng một tay ôm lấy cô trở lại, sau đó đi vào phòng, dùng sức đá lên cánh cửa. ... Mời các bạn đón đọc Ai Hiểu Được Lòng Em của tác giả Lục Xu.
Mạc Phụ Hàn Hạ - Đinh Mặc (Bản Xuất Bản)
Sách Nói Mạc Phụ Hàn Hạ   Cuối cùng em cũng trở về, trong lúc anh vẫn chưa cô độc đến già. Bầu trời không còn xa xôi, mặt đất không còn tối tăm nữa. Anh vẫn nhớ nụ cười rạng rỡ như ánh dương của em, nhớ đôi tay kéo anh trong giấc mơ. Anh từng có được em, để mất em. Anh từng khóc trong đau đớn, từng cười ngu ngơ. Em là nỗi vương vấn lớn nhất trong cuộc đời anh, làm sao anh có thể từ bỏ, có thể không khát khao? *** Năm 2011, năm thứ ba sau khi Mộc Hàn Hạ rời đi, cũng là năm Phong Thần lên san chứng khoán. Công ty có quy mô lớn hơn trước, nhân viên cũng đông hơn nhưng người được tiếp xúc trực tiếp với Chủ tịch Hội đồng quản trị Lâm Mạc Thần ngày càng ít đi. Bây giờ xung quanh anh chỉ có Tôn Chí, Chu Tri Tố, những người phụ trách các bộ phận của tập đoàn và mấy nhân viên thuộc Văn phòng Tổng Giám đốc. Một ngày cuối năm, tuyết bay ngập trời Bắc Kinh. Sau buổi liên hoan tổng kết hoành tráng, đám nhân viên của Văn phòng Tổng Giám đốc rủ các lãnh đạo đi hát karaoke. Tôn Chí và Chu Tri Tố chịu trách nhiệm mời Lâm Mạc Thần. Lâm Mạc Thần đương nhiên từ chối. Anh đến KTV lần cuối cùng là lúc nào nhỉ? À, vào mùa thu năm 2008, hôm Trình Vi Vi đến quán KTV tìm anh. Tối hôm ấy, anh và Mộc Hàn Hạ ngồi ở trong phòng, nghe mọi người hát. Hôm đó cũng là lần thứ hai, anh khiến cô bị tổn thương. "Tôi không đi." Lâm Mạc Thần cầm áo khoác, định ra về nhưng bị Tôn Chí và Chu Tri Tố chặn lại, bắt anh đi cùng mọi người. Dù lăn lộn trong chốn kinh doanh nhưng con người cũng có những lúc mềm lòng. Đối với Lâm Mạc Thần, sự mềm lòng này đều dành cho những người anh em bên cạnh. Thế nên cuối cùng anh cũng đồng ý đi cùng bọn họ. Trong phòng VIP sang trọng, Lâm Mạc Thần ngồi riêng một chỗ. Tuy khoé mắt anh luôn hiện ý cười nhưng vẫn toát ra một vẻ khó tiếp cận. Đám nhân viên đi mời rượu Chủ tịch, có cô gái trẻ bạo dạn trêu chọc anh. Tuy nhiên, anh không muốn hát thì chẳng ai dám ép. Chu Tri Tố tham gia những buổi tụ tập như thế này chỉ nhằm mục đích gần gũi với nhân viên. Anh ta cũng không hát, chỉ nghe mọi người tự do thể hiện rồi thỉnh thoảng cụng ly với Lâm Mạc Thần. Tôn Chí là người hoà đồng nhất, cùng bọn họ chơi xúc xắc, uống rượu, hát hò, hết sức thoải mái. Lâm Mạc Thần không rõ mình bắt đầu trở nên lơ đễnh từ lúc nào? Là lúc có người chọn bài hát Mười năm, ca khúc mà siêu thị phát khi anh và Mộc Hàn Hạ gặp nhau lần thứ hai, hay là lúc cô nhân viên trẻ rụt rè hát một bài mà anh chưa nghe bao giờ? Lâm Mạc Thần đột nhiên nhớ tới người con gái ngồi cạnh mình trong phòng karaoke tối mờ mờ năm xưa. Dù anh rất muốn nghe nhưng cô không chịu hát. Lâm Mạc Thần bỗng nhếch miệng cười. Đến khi Mộc Hàn Hạ ra đi, anh mới phát hiện sự hiểu biết của mình về cô thực ra vô cùng ít ỏi. Ví dụ, cuộc sống của cô vất vả đến mức nào trong quãng thời gian sau khi bố mẹ qua đời. Hồi cô còn ở bên anh, anh chưa từng hỏi kỹ về điều đó. Ví dụ, cô rất thích âm nhạc nhưng cô chưa từng hát trước mặt người khác bao giờ. Đến khi hỏi Hà Tĩnh, anh mới biết nguyên nhân. Hà Tĩnh tiết lộ: "Bởi vì A Hạ hát không hay. Cậu ấy xinh thật đấy nhưng giọng hát giống đứa trẻ mấy tuổi, thường bị lạc điệu. Cậu ấy đâu dám hát trước mặt người khác. Trong di động của tôi còn một đoạn video ghi lại hình ảnh cậu ấy hát. Mỗi lần nghe, tôi đều trêu cậu ấy đúng là thảm hoạ." Lâm Mạc Thần đã copy đoạn video đó. Anh nghe đi nghe lại rất nhiều lần, lần nào cũng bật cười. Anh rất muốn một ngày nào đó, cô sẽ hát cho anh nghe. Nhắc đến mới nhớ ra một chuyện, cô cũng chưa từng nghe anh hát bao giờ. "Chọn cho tôi một bài hát." Anh đột nhiên mở miệng. Cả căn phòng trở nên yên tĩnh trong giây lát. Chu Tri Tố quay sang nhìn anh, Tôn Chí mỉm cười, còn đám nhân viên thì sững sờ, sau đó hoan hô ầm ĩ. Không ngờ hôm nay chủ tịch lại cất giọng hát. Có người nghĩ thầm, dù khó nghe đến mấy cũng phải tích cực vỗ tay mới được. Giai điệu quen thuộc nổi lên, mọi người đều yên lặng lắng nghe. Lâm Mạc Thần mỉm cười, cầm micro đứng dậy. "Chuyện xưa đừng nhắc đến nữa, đời người đã đầy giông bão; Dù ký ức không thể xoá nhoà, yêu và hận vẫn còn ở trong tim..." Anh vừa mở miệng, mọi người đều sững sờ. Người đàn ông có chất giọng trầm ấm, dày dặn này là Lâm Mạc Thần lạnh nhạt và khó gần hay sao? Giọng hát của anh sao có thể rung động lòng người đến thế? Trong phòng vang lên tiếng xuýt xoa và tiếng vỗ tay lốp bốp. Lâm Mạc Thần vẫn tỏ ra bình thản. Mọi người có thể nhận thấy anh vô vùng nghiêm túc và nhập tâm vào ca khúc này. "Em chưa từng thực sự ra đi. Em vẫn luôn ở trong trái tim tôi. Tôi vẫn còn tình ý với em. Với bản thân, tôi hoàn toàn bất lực... Dừng lưu luyến tình cảm dịu dàng nhưng vô ý của tôi ở những năm tháng xưa cũ. Đừng hỏi tôi liệu có tương phùng, đừng để ý đến chuyện lời nói của tôi có thực lòng hay không..." Giọng hát trầm ấm như lời thổ lộ tâm tình của anh khiến một cô nhân viên rung rung nước mắt. Anh hát bằng cả trái tim mình. Ngay cả người không hiểu gì về âm nhạc cũng nghe ra sự thâm tình trong mỗi câu hát của anh. Vào thời khắc này, anh hoàn toàn chìm đắm trogn lời ca tiếng nhạc, chẳng để ý đến bất kỳ người nào khác. Thậm chí có người còn tưởng Chủ tịch rơi lệ. Nhưng khi để ý kỹ thì chỉ thấy đôi mắt anh một màu tối thẫm như vực sâu hun hút. "Một ngày em sẽ biết, không có tôi, cuộc đời cũng chẳng có gì khác biệt. Đời người quá vội vã. Tôi quá sợ hãi, nước mắt mờ mịt. Quên tôi đi thì sẽ không đau nữa. hãy để chuyện cũ theo gio cuốn đi."(*) (*Lời bài hát Khi tình yêu đã trở thành chuyện quá khứ, ca khúc chủ đề của phim điện ảnh Bá Vương Biệt Cơ do Trương Quốc Vinh trình bày.) Khi ca khúc kết thúc, Lâm Mạc Thần buông micro, bất động vài giây mới ngồi xuống. Lúc này, mọi người mới bừng tỉnh, vỗ tay rào rào. Người biết nội tình như Tôn Chí chỉ mỉm cười nhìn anh. Hoá ra anh có một giọng hát khiến tất cả mọi người bất ngờ. Chắc chắn anh từng yêu tha thiết ai đó thì mới có thể cất lên thanh âm khiến người nghe rơi lệ đến vậy. Đây là lần duy nhất Lâm Mạc Thần thể hiện giọng ca. Từ đó về sau, chẳng có người nào được nghe anh hát nữa. Mời các bạn đón đọc Mạc Phụ Hàn Hạ của tác giả Đinh Mặc.