Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Động Tâm Vì Em

Lưu ý:   - Truyện rất thích hợp cho những trái tim cần ủ ấm bởi yêu thương và đang lạc lối trong tình cảm. - Truyện xúc động, mỗi chương đều có thể khiến bạn rơi nước mắt, cần chuẩn bị khăn giấy. - Truyện có gắn tag ngược nhưng không phải ngược cẩu huyết do nam nữ chính gây ra, mà trong ngược chính là cực sủng. Yên tâm nhảy hố nha. Văn án:   Tô Kiều gặp lại Tần Hiển lần nữa, là tám năm sau.   Trên hành lang tối tăm của quán bar, anh một thân tây trang màu đen, dựa vào tường, trong tay kẹp thuốc lá, một đôi mắt đen nhánh, nặng nề mà chăm chú nhìn cô.   Thật lâu sau, anh bỗng cười, “Tô Kiều, đem lão tử ngủ xong liền một chân đá văng, em cũng thật lợi hại.”   Tô Kiều: “...” *** Tô Kiều là một cô gái nhỏ xinh đẹp kiên cường sinh ra ở vùng quê nghèo khó. Từ nhỏ, Tô Kiều đã chịu rất nhiều uất ức khổ sở bởi bà và mẹ đều không yêu thương cô. Họ luôn đối xử bất công, dành cho em trai cô mọi thứ tốt nhất, cho dù cô phải chịu thiệt thòi như thế nào.   Khi ấy, Tô Kiều còn bé nhưng lại ngoan ngoãn hiểu chuyện rất nhiều. Thế nhưng, chỉ vì là thân con gái mà mẹ bắt buộc cô phải nghỉ học đi làm để giúp em trai theo học tiếp. Cho dù, đứa em đó không hề thích học và thành tích rất kém.   Ở tuổi 16, lứa tuổi đáng ra nên nhận được yêu thương sủng ái và che chở từ mọi người thì Tô Kiều đã bắt đầu dấn thân vào cuộc sống đầy khắc nghiệt. Không bằng cấp, không sức khỏe, không có bất cứ thứ gì để có thể bám víu… Tô Kiều chỉ có thể xin làm những công việc trong nhà hàng hay quán bar.   Làm việc trong môi trường đầy thị phi đó, Tô Kiều đã nhìn thấu rất nhiều việc, rất nhiều sự đời. Cô chỉ muốn chăm chỉ kiếm tiền, cũng chưa từng hy vọng những thứ quá xa vời gì. Thế nhưng, nơi bùn lầy đó, vẫn luôn có những bàn tay ma quỷ muốn nhuộm bẩn cô gái đơn thuần xinh đẹp.   Có người nói, trong những khoảnh khắc nguy nan nhất của cuộc đời, nếu có một ai đó chìa tay ra cứu lấy bạn, thì về sau người ấy chính là tất cả với bạn. Vì thế, ở giây phút Tẩn Hiển xông vào phòng nhỏ đem cô thoát khỏi tên cưỡng bức xấu xa kia thì cô liền biết cả cuộc đời của mình sau này, chỉ có thể là anh.   Tần Hiển vốn chỉ tình cờ đi ngang qua căn phòng ấy, vẫn biết đây không phải là chuyện của bản thân. Nhưng khi anh nghe tiếng cầu cứu thê lương của cô gái vọng ra liền nảy sinh trắc ẩn. Bởi vì, dường như cô ấy đang rất tuyệt vọng.   Lần đầu tiên Tần Hiển nhìn thấy Tô Kiều thì đó là một cô gái cho dù bị lấm bẩn bởi máu vẫn rất xinh đẹp. Trong ánh mắt của cô là sự quật cường và gan lỳ không cách nào lý giải. Cô được anh cứu thoát, lại như nổi điên muốn giết tên xấu xa kia. Chỉ đến khi bị câu nói của anh thức tỉnh liền nhẹ giọng nghe lời như một chú mèo dịu ngoan. Cô bảo “Cô không được đi học”. Tần Hiển như bị cái gì đó nhéo mạnh vào tâm… Cô, thành thật và kiên cường đến mức khiến người khác đau lòng.   Nhìn cô chật vật đến đáng thương, anh liền cởi áo khoác choàng lên vai cô. Và vận mệnh dường như bắt đầu từ giây phút ấy. Chiếc áo ấm áp như bao trọn trái tim lạnh lẽo cô độc của Tô Kiều. “Vận mệnh thì có thể né tránh nhưng duyên phận thì không thể né tránh được.”(*) Và duyên phận của Tô Kiều - Tần Hiển chính là như vậy.   Tô Kiều là một người hiểu chuyện, nhận ơn thì phải đáp trả. Vì thế, cô hàng ngày đều đi trường học chờ gặp Tần Hiển, nói lời cảm ơn, trả lại anh áo khoác, mời anh một bữa cơm. Cô đứng cô đơn dưới ngọn đèn vàng, chiếc bóng trải dài, sự tịch mịch toát ra từ hơi thở. Tần Hiển nhìn thấy, bỗng đau lòng cô gái nhỏ, cũng không biết bản thân động tâm mất rồi.   Sau sự việc hôm ấy, Tô Kiều bị nhóm kẻ xấu kia trả thù và quấy rối khắp nơi. Tần Hiển vẫn luôn bên cô, tìm mọi cách giúp đỡ. Chẳng biết từ khi nào, khoảng cách của cả hai đã thu hẹp đi rất nhiều. Tần Hiển muốn đem cô gái nhỏ này về bên cạnh, chở che cho cô hết thảy mọi sóng gió trên đời.   Nhưng Tô Kiều là một người vô cùng lý trí, cho dù biết bản thân đang dành cho Tần Hiển những tình cảm đặc biệt thì cô cũng không dám hy vọng gì nhiều. Bởi vì bọn họ vốn dĩ thuộc về hai thế giới khác nhau.   Vì thế, Tô Kiều muốn đẩy Tần Hiển về lại thế giới của anh. Nhưng đáng tiếc đã muộn mất rồi. Khi Tần Hiển từ thành phố lớn chạy về vùng quê nhỏ, băng qua quãng đường tăm tối tìm thấy Tô Kiều ngồi khóc trong bóng đêm và ôm lấy cô thì mọi thứ đã không còn có thể cứu vãn được nữa.   Tần Hiển cứ thế từng bước xâm nhập vào cuộc sống của cô, không chịu đi nữa. Vậy nên, anh đem cô về nhà, cho cô một đêm trừ tịch đón năm mới ấm áp nhiều niềm vui. Cô thích thứ gì anh đều cho, cô muốn anh dạy gì anh đều nhận lời, học đàn dương cầm, đọc sách thi đại học… Bởi, nụ cười của cô là tất cả đối với anh.   Thế nhưng, cho dù bản thân Tô Kiều cố gắng nỗ lực như thế nào thì vẫn có những kẻ xấu muốn vạch rõ ranh giới của cô và anh. Bọn họ đều cho rằng cô là vết nhơ nên gột bỏ của Tần Hiển. Thời gian ấm áp hạnh phúc chưa được bao lâu thì bố mẹ của Tần Hiển từ nước ngoài trở về, kéo theo rất nhiều biến cố và bi thương.   Bà ta cho rằng Tô Kiều không hề xứng đáng với đứa con trai ưu tú nổi bật của mình, rằng cô chỉ là một đứa xuất thân từ quê nghèo không học vấn, từng làm nơi bẩn thỉu. Vì thế, bà muốn cô chia tay Tần Hiển, nhất định phải biến mất khỏi cuộc đời anh. (Bài viết được post full và sớm nhất tại Lust Aveland)   Tô Kiều khi ấy, không có bất cứ thứ gì trong tay để có thể chứng tỏ được tình yêu và bản thân mình. Bởi vì, bà ta nói đúng. Cô không xứng với người hoàn hảo như anh. Thế nên, Tô Kiều cầu xin những tháng ngày cuối cùng bên anh, đến sinh nhật cô thì sẽ rời anh mà đi.   Mọi người vẫn thường nói, tình yêu tuổi trẻ vốn dĩ chỉ là những tình cảm bồng bột không bền lâu, thời gian sẽ xóa mờ tất cả. Nhưng có những mối tình, một lần rung động chính là cả cuộc đời.   Lúc ấy, thời gian là vết tích, từng ngày khắc vào lòng cả hai những yêu thương ấm áp. Tô Kiều muốn dành trọn mọi giây phút còn lại cho anh. Còn Tần Hiển đã vẽ nên ngôi nhà nhỏ của mình và cô. Ở đó, cô sẽ là vợ anh, hàng ngày nấu cho anh những bữa ăn ngon. Anh dạy cô đánh đàn, dạy cô học, đưa cô đi du lịch khắp nơi. Ngày lễ, sinh nhật, năm mới… ở mỗi khoảnh khắc quan trọng đó anh sẽ không để cô cô đơn một mình nữa.   Thế nhưng, sự khắc nghiệt của vận mệnh lại khiến họ không thể bên nhau thêm nữa. Tô Kiều thực hiện lời hứa mà rời đi, để lại cho Tần Hiển những tháng ngày chìm trong đau thương tuyệt vọng nhất.    Nước mắt rơi.  Hạnh phúc tan vỡ.  Ly biệt day dứt.   Người điên cuồng tìm kiếm và chờ đợi. Người đem đau thương nén vào đáy lòng. Tám năm chia xa, biền biệt phương trời…   Giờ đây, Tô Kiều đã không còn là cô gái nhỏ mặc người ta dùng lời lẽ để khinh bỉ coi thường nữa rồi. Cô đã trở thành một người có được tất cả mọi thứ trong tay. Cô biết đánh đàn, cô đọc nhiều sách, cô theo học trường tốt nhất, cô có nhà hàng quán bar, cô có rất rất nhiều tiền…    Thế nhưng, Tô Kiều không hề có niềm vui hay nụ cười. Bởi, ngày cô rời xa Tần Hiển cũng là ngày cô đánh mất thứ quý giá nhất của cuộc đời mình rồi. Thứ cô có bây giờ chỉ là vô nghĩa…   Tô Kiều lại không hề hay biết, vẫn luôn có một người vì cô mà chán ghét cả thế giới này và kiên trì chờ đợi cô quay về. Tần Hiển nói, bạn bè anh khi dễ Tô Kiều anh không cần bạn bè nữa. Tần Hiển nói, Tô Kiều chỉ là đang lạc lối thôi, thật ra bọn họ chưa bao giờ chia tay. Tần Hiển nói, 8 năm, 10 năm, 20 năm hay đến hết cuộc đời này, anh cũng chỉ cần Tô Kiều, không cần người khác.   Vậy nên, ngày Tô Kiều rời đi, anh liền điên cuồng mà tìm kiếm. Thế giới rộng lớn như vậy, biển người mênh mông như vậy, anh lại một thân một mình dốc hết sức lực trong nỗi vô vọng và bi thương ngập tràn. Bởi vì anh chưa đủ tốt, nên không thể bảo vệ được cô ấy, cô ấy mới lựa chọn rời đi. Vì thế, anh hận bản thân mình, ở tuổi đôi mươi không đủ sức mạnh cho cô được nơi bình yên an ổn. Bây giờ, anh có tất cả rồi, cô có thể hay không trở về?   Gặp lại nhau sau tám năm chia xa, là nhân duyên định sẵn hay ông trời vốn dĩ đã cảm động cho mối tình khắc cốt ghi tâm nhưng dang dở này. Những hiểu lầm năm xưa được tháo gỡ, thì ra trong lòng nhau, họ chưa từng quên hay hết yêu người còn lại.    Có chăng, thời gian chỉ làm cho cô gái nhỏ Tô Kiều ngày càng hoàn thiện và kiên cường hơn để có thể xứng với Tần Hiển. Còn Tần Hiển, càng chứng minh cho mọi người thấy được, anh yêu Tô Kiều như thế nào. Càng yêu càng đau lòng và muốn chở che bù đắp tất cả mọi thứ dành cho cô.   Yêu nhau ở tuổi thanh xuân chập chững trưởng thành, vì vận mệnh mà rời xa rồi cuối cùng lại quay về bên nhau. Giống như là cầu vồng rực rỡ sau cơn mưa, là nắng ấm sau những ngày mưa tuyết lạnh giá, chân tình đã được đền đáp và viết nên được một kết thúc viên mãn.    Tô Kiều - Tần Hiển, đời này dành cho nhau, không xa không rời, không thay không đổi.   ***   “Động tâm vì em” thật sự là một bộ truyện mới mang hơi hướng thực tế cực kì hay, sâu sắc và đầy cảm động mà mình đọc được tính từ trước đến nay về thể loại này. Nội dụng truyện kể về quá trình yêu nhau, phân ly rồi lại quay trở về của cặp đôi chính Tần Hiển - Tô Kiều.   Tuy nhiên, dưới ngòi bút xuất sắc của tác giả, bộ truyện đã đưa chúng ta đi qua rất nhiều cảm xúc, những rung động đầu đời khi động tâm với một người, sự tự ti khi bản thân còn rất nhiều thiếu sót khi bên người đó, nỗi đau đớn khổ sở khi phải buộc rời xa người mình yêu và đến cuối cùng là hạnh phúc vỡ òa khi có thể trở về bên nhau, ấm áp một đời.   Quả thật, truyện xúc động đến mức cho dù mình đang đọc bất cứ chương nào hay trong phân đoạn nào đều cảm thấy trái tim đau nhói và rơi nước mắt. Thật sự, văn phong của tác giả xứng đáng được điểm 10, nhẹ nhàng nhưng chân thật, mềm mại nhưng đi sâu vào lòng người đọc.   Mình cũng rất thích cả hai nhân vật chính là Tần Hiển và Tô Kiều, cả hai được xây dựng vô cùng tốt và ấn tượng. Một Tần Hiển siêu thâm tình, luôn yêu thương dành tất cả cho Tô Kiều. Thích nhất vẫn là những đoạn anh dịu dàng chở che sủng ái cho cô. Tình yêu chính là như vậy, dùng ánh mắt dùng nụ cười cũng có thể khiến người đối diện cảm nhận được. Mềm mại như vậy, nhu hòa như vậy phải là yêu bao nhiêu kia chứ?   Còn Tô Kiều, một cô gái nhỏ chịu đủ khổ sở bất hạnh nhưng vẫn kiên cường vươn lên. Cuộc đời của cô, điều may mắn nhất là gặp được một người như Tần Hiển, nguyện ý vì cô xóa nhòa mọi khoảng cách.   Đối với mình thì truyện không hề ngược chút nào vì nam nữ chính luôn yêu thương tin tưởng đối phương tuyệt đối. Phải nói là trong ngược chính là cực sủng. Vậy nên, nếu thích một câu chuyện hay, ấm áp đầy xúc động như bộ truyện trên thì hãy nhảy hố nhé. Mình đảm bảo không làm mọi người thất vọng đâu ạ.   ___________   Văn án được edit bởi #Ám Dung Hoa page #RVNT0105 (*): Trích từ phim Sự trả thù của Jane   #Lạc_Hậu - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Tô Kiều nhận thức Tần Hiển ngày đó buổi tối, nàng thiếu chút nữa bị người cưỡng gian. Đó là 2007 năm, mười tháng mười ba hào. Nàng nhớ rất rõ ràng. Đêm khuya 12 giờ, bên ngoài rơi xuống tí tách tí tách mưa nhỏ, trên đường trống rỗng, không có gì người đi đường —— nhưng mà có cái địa phương lại vẫn như cũ cùng thường lui tới giống nhau náo nhiệt. Đó là dương liễu trên đường quán bar một cái phố, ở nơi đó, đô thị sống về đêm vừa mới vừa mới bắt đầu. Quán bar trên đường có một nhà quy mô rất lớn phòng khiêu vũ, Tô Kiều liền ở nơi đó đi làm. Tô Kiều làm chính là đẩy mạnh tiêu thụ bia công tác, phòng khiêu vũ lão bản sẽ dựa theo khách nhân rượu tiêu phí ngạch cho nàng tính trích phần trăm, bán đến nhiều kiếm được liền nhiều. Tô Kiều là cái tục nhân, vì nhiều kiếm tiền thường thường sẽ bồi các khách nhân uống rượu vung quyền, khách nhân chơi cao hứng liền sẽ nhiều mua nàng mấy rương bia. Hôm nay buổi tối, Tô Kiều đãi ở phía sau công nhân phòng nghỉ chậm chạp không có đi ra ngoài, lão bản nương hà tỷ tới thúc giục người, vừa thấy nàng, mi liền ninh lên,” Tô Kiều, ngươi ngồi chỗ đó làm gì đâu? Tháng này tiền thưởng không nghĩ muốn?” Tưởng hà ngữ khí không vui, sắc mặt cũng khó coi. Tô Kiều che lại bụng nhỏ từ ghế trên đứng lên, tháng 10 thiên, nàng trên trán lại không ngừng mạo hiểm mồ hôi lạnh, môi tái nhợt đến không có một chút huyết sắc, “Hà tỷ, ta nghỉ lễ tới, ta đêm nay tưởng thỉnh cái giả được không?” Tô Kiều thanh âm thực suy yếu. Nàng vẫn luôn có đau bụng kinh tật xấu, mấy năm nay càng thêm nghiêm trọng, mỗi lần tới nghỉ lễ đều cùng vứt bỏ nửa cái mạng dường như. Tưởng hà nhíu mày, trên dưới đánh giá Tô Kiều trong chốc lát. Phòng khiêu vũ thực hành chính là làm nhiều có nhiều nguyên tắc, Tô Kiều xem như phòng khiêu vũ kiếm tiền nhất tích cực người, nếu không phải thật sự đau đến chịu không nổi, phỏng chừng cũng sẽ không xin nghỉ. Lại nói Tô Kiều đau bụng kinh chuyện này, Tưởng hà cũng không phải không hiểu được. Nhưng tuy là như thế, Tưởng hà lại vẫn là nói: “Hôm nay không được, phong ca tới, điểm ngươi danh, muốn ngươi đi bồi rượu.” Tô Kiều vừa nghe lời này, nguyên bản liền tái nhợt sắc mặt nháy mắt thảm hại hơn phai nhạt, ngoài cửa sổ một trận gió thổi tới, nàng không khỏi nhăn chặt mi. Trình Phong là hỗn xã hội đen, cụ thể cái gì bối cảnh, Tô Kiều cũng không rõ lắm. Nhưng là dương liễu trên đường này một cái quán bar phố, trên cơ bản sở hữu quán bar lão bản phòng khiêu vũ lão bản đều bán hắn vài phần mặt mũi, mỗi lần thấy người đều là đầy mặt tươi cười mà kêu một tiếng “Phong ca”, tóm lại không có người dám đắc tội là được. Tưởng hà nhìn Tô Kiều, nói: “Đêm nay kiên trì một chút, mai kia ta cho ngươi phóng hai ngày giả nghỉ ngơi, tiền lương y theo mà phát hành.” Tô Kiều bởi vì lớn lên xinh đẹp, tính cách cũng hào sảng, cấp phòng khiêu vũ mời chào không ít lão khách hàng, mỗi lần tới đều là điểm danh làm Tô Kiều bồi uống rượu vung quyền, này đây Tô Kiều mỗi tháng rượu công trạng đều là tốt nhất. Như vậy cái sống chiêu bài, Tưởng hà đối nàng tự nhiên cũng muốn so đối người khác hơi chút ưu đãi một ít. “Hà tỷ ——” “Hảo, không nói, ngươi dọn dẹp một chút liền đi thôi, phong ca chờ ngươi đâu.” Tưởng hà nói xong liền xoay người đi ra ngoài. Tô Kiều tới phòng khiêu vũ công tác không lâu sau, nửa năm tả hữu. Này nửa năm, Trình Phong chỉ cần tới phòng khiêu vũ chơi, tất nhiên muốn tìm Tô Kiều bồi hắn uống rượu, Tô Kiều đã tập mãi thành thói quen. Nàng ở phòng nghỉ ăn thuốc giảm đau, uống lên nửa ly nước ấm mới rốt cuộc ra tới. Đi trước quầy bar ôm hai rương bia, sau đó mới hướng Trình Phong cố định ghế lô đi đến. Ghế lô cửa mở ra, hiển nhiên là đang đợi nàng. Trình Phong trong miệng ngậm thuốc lá, kiều chân bắt chéo, đại gia dường như dựa vào sô pha, thấy Tô Kiều ôm hai rương bia tới, đạp chân bên cạnh người đứng tiểu đệ, “Thất thần làm gì? Không gặp tiểu kiều tỷ tới, còn không đi đáp bắt tay.” Hắc y tiểu đệ đột nhiên không kịp phòng ngừa bị đạp một chân, sợ tới mức lập tức chạy tới cửa, đầy mặt tươi cười, “Ta tới ta tới, vất vả ngươi tiểu kiều tỷ.” Nói, liền chạy nhanh đem Tô Kiều trong tay ôm hai rương bia cấp nhận lấy. Thuốc giảm đau không có một chút tác dụng, Tô Kiều vẫn là vô cùng đau đớn, nàng theo bản năng che lại bụng nhỏ, liền nói một câu sức lực đều không có. Nàng đi đến Trình Phong trước mặt, nỗ lực căng ra ti cười, hô: “Phong ca.” Trình Phong hoảng chân bắt chéo, kẹp tàn thuốc nặng nề mà hút một ngụm, rồi sau đó mới đưa yên từ miệng thượng gỡ xuống tới, hơi chút ngồi thẳng thân thể, phun ra một ngụm vòng khói, đem tàn thuốc vê tiến trên bàn trà gạt tàn thuốc, “Chờ ngươi đã nửa ngày, như thế nào mới đến?” Tô Kiều: “Thân thể có điểm không thoải mái, đã tới chậm điểm, mong rằng phong ca ngài đại nhân đại lượng.” Trình Phong cười một tiếng,” cùng phong ca khách khí như vậy làm cái gì.” Hắc y tiểu đệ đem hai rương bia phóng trên mặt đất, ba lượng hạ liền khai vài bình. Trình Phong cầm lấy một lọ, hướng cái ly đảo. Chờ khen ngược hai ly rượu, ngẩng đầu lại thấy Tô Kiều còn đứng ở bàn trà trước. “Thất thần làm cái gì? Lại đây ngồi a.” Trình Phong cằm điểm hạ bên cạnh hắn vị trí, ý bảo Tô Kiều ngồi lại đây. Tô Kiều đi qua đi ngồi xuống, cùng Trình Phong bảo trì một chút khoảng cách. Nàng nhìn chằm chằm trên bàn trà hai ly bia, chần chờ vài giây, thử cùng Trình Phong đánh thương lượng,” phong ca, ta đêm nay thân thể thật sự không quá thoải mái, ngài xem này rượu, ta có thể không uống sao?” Trình Phong híp mắt, trên cổ mang kim vòng cổ ở tối tăm ghế lô lóe quang, “Như thế nào? Không cho phong ca mặt mũi?” Trình Phong má phải thượng có điều đao sẹo, mặt âm trầm thời điểm đặc biệt dọa người. Tô Kiều không dám nói nữa, cắn răng ở trong lòng hung hăng mắng một câu “Cẩu nương dưỡng!” Nhưng mà trên mặt lại vẫn bồi cười, nói: “Tiểu kiều nào dám không cho phong ca ngài mặt mũi.” Nói, từ trên bàn trà bưng lên chén rượu, “Này ly rượu tiểu kiều kính ngài, còn thỉnh phong ca không cần cùng ta so đo.” Trình Phong quét nàng liếc mắt một cái, cuối cùng vừa lòng,” lúc này mới đối sao.” Tô Kiều khắc chế tính tình, chịu đựng bụng nhỏ đao giảo đau, ngửa đầu đem lạnh băng bia uống một hơi cạn sạch. Mời các bạn đón đọc Động Tâm Vì Em của tác giả Nghê Đa Hỉ.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Tính Sư
Văn án Tính sư, là một nghề nghiệp cổ xưa ở nước ta mà trong dân gian cực ít được đề cập tới. Tương truyền rằng mỗi dòng họ đều che giấu một loại thiên phú thuộc về thị tộc cổ xưa, mà chỉ cần mang dòng họ nào cũng có nghĩa là sở hữu năng lực của dòng họ đó. Theo tổng điều tra số lượng dòng họ trên toàn quốc lần thứ 28 cho thấy, ở Trung Quốc hiện nay có hơn 13060 dòng họ. Vậy bạn có biết…… Dòng họ của mình trong quá khứ từng đại biểu cho cái gì không? Chú ý: Tính sư là một nghề nghiệp. (Tính nghĩa là họ á mn) Truyện phổ cập văn hóa truyền thống về dòng họ của vạn gia. Couple: Tấn Hành (Tấn Tỏa Dương) × Tần Giao, cao quý lãnh diễm què chân công × tà mị quyến cuồng thần kinh thụ, song chủ tuyến (cả chủ công lẫn chủ thụ) chớ chèo ngược couple, một câu chuyện về một kẻ tàn tật cứu vớt một kẻ thần kinh, cám ơn đã ủng hộ. Editor: Theo tui thì thuộc tính công thụ là: Công: chân thành, dịu dàng, dễ ngại, nghiêm túc, bảo thủ, thâm tình cưng vợ X Thụ: đảm đang, điên rồ, tâm cơ, quyến rũ, trái tim thiếu nữ, thâm tình cưng chồng. Thụ là nhân vật t thương nhất trong các bộ truyện nhà t làm, hic hic. *** Review:  Oà, đây là một bộ truyện khiến mình cảm giác kiến thức khá là đồ sộ luôn đấy. Đến giờ sau khi mình đọc thì cảm giác còn kiểu: Trầm ngâm về câu chuyện này ấy m.n Theo mình thì bộ này 3 quyển đều có phong thái và bối cảnh khác nhau. Quyển 1: Bối cảnh hiện đai Quyển 2: Bối cảnh cổ đạo Quyển 3: Bối cảnh rừng núi Tần Giao thường mang một miếng mặt nạ giả tạo ứng phó với những con người xung quanh mình. Anh tư tạo thành 1 con người chính trực, ân cần, dịu dàng nhưng nội tâm lại đầy sự máu lạnh sắt đá. Tần Giao chẳng có tuổi thơ hạnh phúc. Vì sự ích kỷ của người mẹ mà khi sinh ra anh đã bị vứt ở ven đường. Với khuôn mặt xấu xí đầy cái váy xanh trên mặt, mọi người chẳng yêu thương anh mà xem anh là một con quái vật xấu xí. Tần Giao có những hành động và ý nghĩ phản diện. Chính là một kẻ đại xấu xa rắp tâm hại người. Anh không vui chính là ngáng đường khiến cho chúng chết. Tần Giao là giao, từ giao hoá thành rắn rồi thành rồng. Vậy nên anh có bản lĩnh, có sự kiêu ngạo của loài hùng vĩ trên bầu trời. Trái ngược với trái tim đen tối của Tần Giao thì Tấn Hành lại là người chính trực. Muốn cứu vớt những người đang hoạn nạn và luôn mang đến sự bình yên cho nhân gian. Tấn Hành luôn mang bộ mặt lạnh tanh, nội tâm chôn sâu ở trong lòng nhưng trái lại khi yêu anh lại là người cực kỳ mạnh mẽ, bao dung nhưng khuyết điểm của đối phương và cực kù chiều chuộng người đó. Một người thực sự ấm áp về hành động và lời nói.  Thực ra mọi thứ từ đầu đến cuối là chúng ta tìm hiểu về cội nguồn của tính sư - Tần Hành. Đương nhiên cái này rât quan trọng nên mình không spoil đâu nhưng mọi người nhớ đội chục cái nón. Để mà nói về lượng kiếm thức mà bộ này truyền tải thì đa số là những mẩu truyện dân gian của TQ, mình đọc cũng hoang mang lắm m.n ạ. Đôi lúc hiểu lúc không, tác giả và editor có giải thích về sau và trong cmt 1 số bạn hỏi á. Bộ này có pass nha m.n, đa số là gần mấy chương H ấy. Mình ko đọc H nên mình ko giải. Ở quyển 1 chúng ta sẽ tìm hiểu được cội nguồn của Tần Giao. Anh có một người mẹ ích kỷ, sẵn sàng vứt bỏ đứa con mình ở lề đường để có thể bình yên với gia đình bình thường nhưng hạnh phúc. Tần Giao thiếu thốn tình yêu thương, sự quan tâm của người khác nên tâm lý lớn lên sẽ vặn vẹo. Tần Giao không làm ít chuyện bẩn tay khiến nhiều người ghê tởm. Thậm chí anh còn có chứng OCD, còn là một người vô cùng đảm đang. Trong thoi gian anh ở tù thì anh có tập đan len nè, nấu cơm các kỉu nè =))))) Tần Giao cực kỳ đảm đang luôn ý. Mặc dù mọi người khen Tần Giao nấu ăn giỏi nhưng Tần Giao lại không ăn được vì anh là Túy. Túy thì chỉ có ăn được thịt người thôi. Còn về sau trở đi thì sẽ tìm cội nguồn của Tần Hành. Tần Hành ở quyển 1 thì dằn vặt nỗi buồn mất chị. Cuốn 3 thì sinh ra ở 1 gia đình giàu có nhưng xung quanh toàn là những con người có cái nết như qq. Đọc tức anh ách ụ é.  Nhưng mà cuối cùng thì 2 người bất hạnh đó về với nhau và sống hạnh phúc ngàn năm sau m.n ạ. Dù 200c nhưng mà ổn lắm. Nhân vật phụ ở đây đa số rất tấu hề =)) Vừa tấu hề còn vừa phải có nhiệm vụ mai mối cho cậu và mợ cơ. Cười xỉu. *** Triệu 《Tính thư》viết, Bách Gia Xuyến, là túy. Bách Gia Xuyến, là túy. Tiếng kêu như ổ, hình dạng như chuột, thích ăn ráy tai, dịch não và nước dãi của đồng tử. Ở nước Ngô Việt có người đàn bà họ Triệu có duy nhất một mụn con trai. Một ngày nọ đêm hôm khuya khoắt, đứa bé đột nhiên gào khóc, người mẹ vội khoác áo bật dậy kiểm tra nhưng chẳng phát hiện có gì khác thường. Ba ngày sau, đứa bé chết bất đắc kỳ tử, người bên cạnh lấy dầu đèn bịt kín hai lỗ tai đứa bé, dùng khói xông thi thể, thấy có một con chuột lông đỏ lớn hốt hoảng bò ra từ trong cổ họng, mới biết nhà họ Triệu có túy lẻn vào. ——《Túy thư • Thiên về Triệu thị》 (Túy nghĩa là tà ma, tai họa quấy phá, tác oai tác quái. Tiếng kêu như ổ, ổ ở đây ý là cái ụ, cái lô cốt ý.) * Bên ngoài trại giam nam số 2 trên núi Thúy Vi ở thành phố Dương Xuyên, ven con đường xi măng heo hút có một chiếc xe hơi sang trọng có thể xem là khá bắt mắt ở một nơi nhỏ bé như thế này. Nhìn biển số xe thì có vẻ là ở thành phố này, tài xế ngồi trong xe cứ thi thoảng lại căng thẳng nhìn ngó chung quanh, rõ ràng là đang chờ ai đó từ trong kia đi ra. Trại giam đằng xa có hàng rào sắt cao ngất, một bác bảo vệ luống tuổi cầm cái ấm trà sứt đi tới đi lui bên bờ tường, mười mấy phút sau, chiếc loa lớn trong sân xi măng vang lên, kèm theo đó là tiếng ồn như bẻ gỗ mục, một người đàn ông cao gầy tay xách chiếc túi đen cũ, mặc áo khoác quần dài quê mùa bước ra. “Tần…… Tần tiên sinh! Bên này bên này!” Thấy người mình cần đợi cuối cùng cũng đi ra, tài xế lập tức ló đầu ra vẫy tay lia lịa với y, Tần Giao vốn còn lưỡng lự không biết đi đằng nào, thấy thế thì trực tiếp cất bước đi về phía chiếc xe. Y mở cửa ngồi xuống, đặt chiếc túi đen xuống đầu gối, sau một hồi im hơi lặng tiếng, Tần Giao mới ngước mắt nhìn tài xe, cất lời nói: “Xưng hô thế nào nhỉ?” “À, tôi….. tôi họ Đổng, cậu cứ gọi tôi là Lão Đổng là được.” Tự dưng nghe Tần Giao chủ động nói chuyện với mình, tài xế Lão Đổng cũng ngạc nhiên quay sang nhìn y một chốc,trông bộ dáng người này lạnh nhạt nhìn đời bằng nửa con mắt nên ông vốn còn hơi thấp thỏm sợ hãi, lát sau Lão Đổng mới hoàn hồn mà nở một nụ cười gượng gạo. “Hôm nay lão gia bảo tôi đi đón cậu, dặn cậu tự mua lấy ít đồ dùng, đáng lẽ mấy thứ ấy phải thay cậu chuẩn bị toàn bộ rồi, nhưng không chắc cậu thích gì nên liền sai tôi tới đây. Buổi tối về nhà cũ ăn bữa cơm trước, bây giờ đang rất dư dả thời gian, cậu muốn đi đâu làm gì cũng được, à mà, bây giờ Tần tiên sinh có chỗ nào đặc biệt muốn đi không?” Lão Đổng vừa nói như thế, Tần Giao mới chú ý thấy ghế sau có một cái túi giấy màu trắng, bên trong đựng một cái ví da dành cho nam, một chiếc khăn quàng cổ bằng lông dê và một đôi găng tay đen, phía dưới cùng còn có một tờ giấy. 【Tự đi mua lấy mấy bộ quần áo, chỉn chu lịch sự chút, đừng quê mùa quá.】 Thoáng khựng lại vì câu nói kia, Tần Giao gấp kỹ tờ giấy rồi cất về chỗ cũ, lấy đôi găng tay da trong túi ra chậm rãi đeo vào hai bàn tay đầy chai sạn của mình, y nghiêm túc ngẫm nghĩ thế nào mới là đừng quá quê mùa rồi mới lên tiếng trả lời câu hỏi trước đó của Lão Đổng. “Tôi không có nơi nào đặc biệt muốn đi cả, hay là về thành phố trước đi, đợi lát nữa tôi muốn một mình đi loanh quanh một chút, buổi chiều đến giờ chú cứ tới trung tâm thương mại bên thành Bắc đón tôi là được, mặt khác… Tôi hỏi chú chuyện này được chứ?” ……. Mời các bạn mượn đọc sách Tính Sư của tác giả Thạch Đầu Dương.
Ta Vì Biểu Thúc Họa Tân Trang
Tác giả: Tiếu Giai Nhân Chuyển ngữ: [L.A]_Hardys Beta: [L.A]_Hạ Tần Thể loại: Cổ đại, Cung đình hầu tước, Đại thúc vs loli - Trâu già gặm cỏ non, Điền văn, Gia đấu - Trạch đấu, Hài hước, Hào môn thế gia, HE, Ngọt, Nhẹ nhàng, Sạch, Song xử, Sủng, Thâm tình, Trọng sinh, 1Vs1, Duyên trời tác hợp, Lâu ngày sinh tình, Nữ truy, Thầm mến... Văn án: Từ Ngũ Gia phủ Trấn Quốc Công vừa sinh ra đã có vai vế lớn hơn đám vãn bối, nhưng lúc đứng chung với đám chất tử lại giống như cùng một thế hệ. Nhưng nhóm nữ nhi khuê tú đều biết là trưởng bối, không ai dám quấn lấy hắn. Chỉ có Tứ cô nương Bình Dương Hầu phủ, mỗi lần nhìn thấy hắn đều xấu hổ, tình ý triền miên. Từ Ngũ Gia nghĩ, chính là nàng ấy. Đời trước A Ngư chịu không ít cực khổ, chính Từ Tiềm mang nàng ra khỏi vũng bùn, che chở nàng, cưng chiều nàng. Sau khi trọng sinh trở về, đương nhiên A Ngư cũng muốn lấy lại sự sủng ái đó. Nội dung chính: Duyên trời tác hợp, sủng văn. Nhân vật chính: A Ngư, Từ Tiềm Nhận xét tác phẩm: Văn phong tinh tế tỉ mỉ, tự thuật trôi chảy, mô tả nhân duyên hai đời của Từ Ngũ Gia Phủ Quốc Công cùng với Tứ Tiểu Thư Hầu Phủ vô cùng êm tai, không nhanh không chậm, giọng văn nhẹ nhàng, hình tượng nhân vật sống động trên giấy, yêu thích ngọt văn mỗi ngày thì tuyệt đối không thể bỏ qua! Truyện sẽ được giữ nguyên một số xưng hô cổ đại sau: chất tử: cháu trai chất nữ: cháu gái ngoại sanh nữ: cháu gái bên ngoại nhi tử: con trai nhi nữ: con gái phụ nhân: phụ nữ có chồng nhạc phụ: cha vợ nhạc mẫu: mẹ vợ bà bà: mẹ chồng công công: cha chồng trưởng tử: con trai trưởng tức phụ: con dâu tôn/chất tức phụ: cháu dâu cữu cữu: cậu *** #Review TA VÌ BIỂU THÚC HỌA TÂN TRANG Tác giả: Tiếu Giai Nhân Thể loại: Cổ đại, trọng sinh, cung đình hầu tước, gia đấu, nữ truy, Từ ngũ gia vai vế lớn - Tứ cô nương dịu dàng xinh đẹp, #SỦNG_SẠCH_NGỌT, thầm mến, nhẹ nhàng, HE. Độ dài: 114 chương + 27 NT Tình trạng: Hoàn edit.
Mất Trí Nhớ
Sau khi sống lại, Dương Chi mất trí nhớ, chỉ là trên cổ chân có một ấn ký màu đỏ kỳ lạ, lau cũng không được mà rửa cũng không xong. Cũng từ ngày ấn ký xuất hiện, Lục Mạch cùng lớp trước nay luôn lạnh lùng quái gở dường như thay đổi thành một người khác. Đầu tiên là dồn cô vào góc tường cướp đi nụ hôn đầu của cô, sau đó liên tục cư xử tốt với cô, lúc cô ngất xỉu ở tiết thể dục, người lo lắng nhất là cậu, hàng xóm cách vách mới chuyển tới cũng là cậu. Mãi cho đến một ngày, chính miệng Lục Mạch nói với cô rằng, “Tương lai chúng ta sẽ ở bên nhau đấy.” Thằng ranh này được lắm, cậu cũng sống lại. Nhìn ấn ký màu đỏ trên chân trái và cổ tay thiếu niên giống mình như đúc, thế giới quan của Dương Chi sụp đổ một nửa. Một nửa còn lại là sau ngày liên hoan với cả lớp, thức giấc phát hiện mình nằm cùng một chiếc giường với Lục Mạch. Cô mơ màng nhớ tới cảnh tượng mình nắm lấy quần cậu không buông, những chuyện sau đó thì không nhớ ra nữa. Cmn nữa chứ! Uống say tới mức không nhớ được gì cả! Nhân vật chính: Dương Chi, Lục Mạch. Vai phụ: Ôn Đào. Một câu tóm tắt: Câu chuyện ngọt ngào sau khi sống lại. *** #Review MẤT TRÍ NHỚ Tác giả: Bản Lật Tử Thể loại: Hiện đại, nam chính bác sĩ - nữ chính sinh viên, có chút trinh thám, sạch ngọt sủng, HE. Độ dài: 65 chương +2 ngoại truyện Tình trạng: Hoàn edit. ------------------ Trong một câu chuyện cổ tích nọ, có một cô công chúa bị mẹ kế cho ăn quả táo, sau đó trúng độc liền hôn mê. Đến khi nàng nhận được nụ hôn của hoàng tử và tỉnh lại, nàng đã yêu chàng. Trong một câu chuyện cổ tích khác, cô công chúa nọ vì một lời nguyền lúc sinh thành của bà tiên xấu tính, khi trưởng thành bị khung cửi đâm vào tay rồi rơi vào giấc ngủ rất dài. Một ngày kia khi hoàng tử đến và đặt một nụ hôn trên môi nàng, nàng tỉnh lại và cũng yêu chàng. Cả hai cô công chúa trong câu chuyện cổ tích trên, đều là yêu người đầu tiên mà mình nhìn thấy sau khi vượt qua biến cố trong cuộc đời. Thế nên, có lẽ Diệp Trăn Trăn yêu Quý Triết Ngạn cũng là hợp với lẽ thường mà thôi. Bởi vì, người mà Diệp Trăn Trăn nhìn thấy đầu tiên sau khi tỉnh lại chính là anh. Nhưng không phải là trên đỉnh núi thơ mộng, hay trong một tòa lâu đài phủ đầy hoa hồng, mà là trong bệnh viện và Quý Triết Ngạn chính là bác sĩ chủ trị của cô. Uhm, tình tiết có vẻ không giống lắm, nhưng về cảm xúc thì cơ bản vẫn là như vậy. Tuy nhiên, cổ tích là hư cấu, trong cuộc sống thì vẫn cần phải có tính thực tế một chút. Sở dĩ Diệp Trăn Trăn có cảm tình với bác sĩ Quý, ngoài việc anh quá đẹp trai, lạnh lùng khí chất, tài giỏi nghiêm cẩn thì lý do chính là cô cảm thấy chỉ có anh mới đem lại cảm giác an toàn cho cô. Bởi vì, cô đã hoàn toàn… mất trí nhớ. Khi Diệp Trăn Trăn tỉnh lại, cô hoàn toàn không nhớ một chút gì về việc đã xảy ra, bao gồm cái chết của người ông ngoại giàu có và tên hung thủ đã đẩy cô ngã xuống cầu thang. Khi ký ức không còn thì cảm giác sẽ mạnh mẽ chiếm hữu. Mặc dù bên cạnh cô lúc này có một người mợ vô cùng ân cần và một vị hôn phu đến từ hành tinh khác luôn lo lắng chăm sóc, nhưng Diệp Trăn Trăn vẫn cảm thấy xa lạ, đồng thời còn có chút bài xích với họ. Thế là, cô hoàn toàn đặt niềm tin vào bác sĩ Quý. Cũng không hiểu tại sao, Quý Triết Ngạn trước nay luôn lãnh cảm với mọi vật mọi việc, khắp người đều tỏa ra hơi thở lạnh lẽo khiến người khác rùng mình, nhưng đối với cô gái nhỏ Diệp Trăn Trăn này, anh lại lần đầu biết thế nào là tâm hồn xao động.  Có thể bởi vì hoàn cảnh cô ấy quá đáng thương, ba mẹ mất sớm trong tai nạn 6 năm trước, lúc đó đã mất trí nhớ một lần rồi. Bây giờ ông ngoại thương yêu cô nhất cũng bị sát hại, mà cô lại chẳng thể nhớ được gì. Mỗi ngày chứng kiến cô nhìn mọi người với ánh mắt đầy cảnh giác, nhưng lại dùng ánh mắt dịu dàng lấp lánh nhìn anh, thì tim của Quý Triết Ngạn lại mềm nhũn. Thế nên anh lại để ý đến cô nhiều hơn một chút, quan tâm cô hơn một chút. Mà chỉ cần một chút này thôi, Diệp Trăn Trăn đã hoàn toàn sa vào lưới tình. Nhưng cái gì đến sẽ phải đến, dù không muốn thì sau khi hồi phục thì cô vẫn phải quay về đối diện sự thật.  Diệp Trăn Trăn xuất viện và trở về ngôi nhà cô đã ở trước khi xảy ra tai nạn. Cùng với nó chính là từng người từng người nói cho cô biết cô trước đây như thế nào, đã có cuộc sống ra sao. Trong số những người đó, có một người là Tả Dịch, cũng chính là người cảnh sát thụ lý vụ án của ông ngoại cô. Nhờ có Tả Dịch, cô biết được rất nhiều chuyện của trước đây còn chưa sáng tỏ và những người xung quanh cô hoàn toàn không đáng tin cậy như vẻ bề ngoài. Diệp Trăn Trăn cảm thấy quá rắc rối, cô phải làm sao đây? Đành phải đi tìm bác sĩ Quý để chữa tâm bệnh thôi. Cứ tưởng rằng, mình mặt dày như vậy không chừng sẽ khiến bác sĩ Quý chán ghét, ấy vậy mà anh ấy lại có thể dung nạp Diệp Trăn Trăn. Tuy miệng có hơi độc địa một chút, nhưng mà như vậy cũng đã giống một người đàn ông biết rung động lắm rồi. Thế nên, Diệp Trăn Trăn đầu óc chậm chạp cứ vậy mà chiếm được trái tim băng giá của Quý Triết Ngạn. Nhưng thật lòng mà nói, cô gái này cũng rất tội nghiệp. Lúc đầu tỉnh lại chẳng biết mình là ai, sau đó khi vụ án được đào sâu thêm thì lại bị rơi vào diện tình nghi, sau đó nữa thì phát hiện, hình như mình không phải là cô gái Diệp Trăn Trăn mà mọi người đang nói đến thì phải. Tóm lại là, hiện giờ cô chẳng biết phải làm sao cả. Thế là lại chạy đến gặp bác sĩ Quý. “Bác sĩ Quý ơi, nếu, nếu em không phải là Diệp Trăn Trăn thì phải làm sao…?” “Không sao cả, em chỉ cần là em thôi…” Bác sĩ Quý ơi, hình như anh yêu con gái nhà người ta rồi đó. Người ta không có chỗ đi, anh liền mang về nhà. Người ta buồn, anh nấu cơm dỗ dành. Người ta sợ, anh còn có thể ôm người ta ngủ một cách trong sáng nữa cơ mà.  Tuy rằng khởi đầu câu chuyện là một vụ án giết người, nhưng mà yếu tố trinh thám thực sự chỉ làm nền cho tình cảm của nhân vật chính mà thôi. Trải qua những manh mối mà anh cảnh sát tận tâm Tả Dịch tìm được, cuối cùng chân tướng sự thật cũng được hé lộ. Rất nhiều bất ngờ, rất nhiều người đều có liên quan, kể cả vụ tai nạn của 6 năm trước cũng đã tiết lộ thân phận vô cùng bí mật của Diệp Trăn Trăn.  Nhưng tất thảy đều không quan trọng. Dù cho Diệp Trăn Trăn đã từng bị tráo đổi như thế nào, thì đối với Quý Triết Ngạn, cô vẫn là cô gái nhỏ hoạt bát, dám yêu dám nhận, tuy không được thông minh sáng suốt nhưng lại rất giỏi trong lĩnh vực mà mình am hiểu. Điều quan trọng nhất là, trong lòng cô chỉ có một mình anh. “Bác sĩ Quý ơi, em có thể bao nuôi anh không?” Bác sĩ Quý: “...” … Thật ra, câu chuyện này cũng mang một chút hơi hướng cổ tích. Khi mà người đàn ông đẹp trai xuất chúng gặp gỡ và yêu đương cùng cô gái xinh đẹp đầy khí chất. Cùng nhau ăn cơm, cùng nhau nói chuyện, cùng nhau giải quyết vấn đề. Không có tranh chấp, không có giận hờn, không có những hiểu lầm khiến đôi bên cùng khó chịu. Chỉ có mật ngọt của tình yêu, sự ấm áp trong từng bữa cơm, sự đáng yêu trong những câu đối thoại, sự cưng chiều của Quý Triết Ngạn và tình yêu đầy sùng bái của Diệp Trăn Trăn. Tất cả hòa quyện vào nhau tạo thành một câu chuyện đầy sinh động.  Cuộc sống có rất nhiều lúc không được như ý muốn, nhưng lựa chọn trải qua như thế nào lại phụ thuộc vào chính bản thân mỗi người. Nếu có thể vui vẻ thì hãy cứ vui vẻ, nếu đã yêu xin đừng e ngại. Không cần phải gặp người tốt nhất, nhưng nhất định phải cho bản thân mình một sự lựa chọn tốt nhất. __________ " ": Trích từ truyện Review by #Lâm Tần *** Thời điểm Dương Chi tỉnh lại, đầu óc có chút mờ mịt, đèn trên trần nhà sáng rọi vào mắt khiến cô chưa thích ứng kịp. Đưa tay ngăn cản tầm mắt với ánh sáng, chớp mắt vài cái, hồi lâu sau cô mới chậm rãi ngồi dậy. Nhìn xung quanh một vòng, đây là phòng ngủ bốn người trong trường học, giường trên bàn dưới, hiện tại chỉ có một nữ sinh đang ngồi đọc sách đối diện Dương Chi. “Cậu tỉnh rồi?” Nữ sinh phía dưới nghe được động tĩnh từ giường Dương Chi truyền đến, quay đầu cười với cô, “Khó mới có được một ngày thứ bảy rảnh rỗi ngủ nướng, cậu muốn đi ăn trưa không?” “Ôn Đào?” Dương Chi nhìn cô, cảm giác như có điều gì kì quái, giống như, ngủ một giấc dậy làm cô quên đi thứ gì. “Ừm, sao vậy? Ngủ đến phát ngốc rồi sao?” Ôn Đào cười rộ lên, trên mặt có hai núm đồng tiền ngọt ngào, vừa đơn thuần vừa vô hại. “À, có thể do tớ ngủ lâu quá.” Dương Chi xoa huyệt thái dương của mình, kiềm chế lại cảm giác quái dị trong lòng, leo từ trên giường xuống. Thời tiết bên ngoài âm u, mây đen chen lấn nhau làm cho người ta cảm thấy khó thở. Dương Chi tùy ý đeo một đôi dép lê đến trước cửa số mới phát hiện bên ngoài đang có mưa phùn. Mở cửa sổ ra, một mùi hương của cỏ xanh lẫn bùn đất truyền tới. “Trời mưa sao?” Ôn Đào bất tri bất giác lại gần cô, đưa tay ra cảm nhận một chút hương vị của trời mưa. “Cũng không lớn lắm.” Dương Chi hạ mắt nhìn xuống bên dưới, tầm mắt quét qua một thân hình đang đứng cạnh bồn hoa ngoài cửa sổ, lông mi khẽ run lên một chút, giọng nói cũng có vẻ kinh ngạc, “Lục Mạch?” Thời điểm cô thốt ra tên người kia, trái tim cô như nhảy lên vài nhịp, vừa nặng nề vừa khó chịu, khiến cho cô phải đưa tay chạm lên vị trí của trái tim. Đối phương như nghe được tiếng nói của cô, chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên, tầm mắt hai người chạm nhau, mái tóc đen đã bị mưa ướt nhẹp, mặt mày tràn ngập vẻ bi thương. Trong lòng Dương Chi căng thẳng khó hiểu, rốt cuộc có chuyện gì mà khiến ánh mắt cậu bi thương như thế. “Cậu ấy sao lại đứng đây dầm mưa vậy.” Giọng nói Ôn Đào như kéo Dương Chi về hiện thực, cô không được tự nhiên dời mắt đi. Ánh mắt Lục Mạch vẫn như cũng dừng trên người Dương Chi, không chút dao động, cũng không có biểu tình gì hết. “Cái đó, cậu cần ô sao?” Dương Chi đưa tay vuốt tóc, che đi sự thiếu tự nhiên của mình, thân thể hơi nghiêng ra ngoài cửa sổ để Lục Mạch có thể nghe rõ lời cô nói. Ký túc xá Dương Chi ở tầng hai, cách Lục Mạch một cái bồn hoa ở giữa, cậu nghe rõ nhưng lại không trả lời. Chỉ bình tĩnh nhìn thoáng qua Dương Chi, sau đó rũ mắt, xoay người rời đi, bước chân không nhanh, bóng lưng cô đơn. “Vẫn lạnh lùng như vậy.” Ôn Đào nâng cằm, hai núm đồng tiền lại lộ ra, trào phúng nói. Dương Chi kinh ngạc nhìn bóng lưng Lục Mạch biến mất trên con đường, phát hiện mưa như ngày càng lớn, tiếng từng hạt mưa chạm xuống đất như đánh vào trong lòng Dương Chi. “Cậu đi đâu đó?” Ôn Đào ngạc nhiên nhìn Dương Chi cầm ô chạy ra khỏi cửa. “Đuổi theo Lục Mạch.” Dép lê cũng chưa kịp đổi, Dương Chi cứ thế mà đấy cửa chạy ra. Miệng Ôn Đào há to, muốn hỏi quan hệ hai người từ lúc nào mà tốt đến nỗi muốn đưa ô cho nhau trời này cơ chứ. Dương Chi cũng không biết tại sao mình muốn đuổi theo, Lục Mạch trong khối nổi tiếng là người lạnh lùng quái gở, thái độ như vừa nãy là đã rõ. Bản thân cô đuổi theo như vậy chưa chắc cậu cũng đã nhận ô, nhưng nghĩ đến sắc mặt vừa rồi của Lục Mạch, cô cũng không đành lòng. Dương Chi che ô chạy vào màn mưa, dép lê dẫm lên mặt đất nước bắn thấm ướt ống quần. Nhưng đi một đoạn xa cũng không tìm được Lục Mạch. “Người này đi cũng thật nhanh!” Dương Chi nhìn một chiếc ô khác đang cầm trên tay, có chút nản lỏng, chuyến này thật vô ích rồi. Trên đường quay về, mưa cũng không ngớt mà ngày càng lớn hơn, một đường đi này Dương Chi đều không yên lòng. Đến một lối rẽ, thân hình cao lớn đột nhiên xuất hiện trước mặt, dọa cô nhảy dựng lên, thiếu chút nữa làm rơi ô xuống đất. “Lục Mạch?” Sao cậu lại ở đây? Còn chưa kịp ngạc nhiên xong, Dương Chi đã bị một hơi lạnh ôm vào trong ngực, sức lực lớn tới mức không thể phản kháng. Cánh tay ôm cô rất chặt, như là muốn dung nhập cô vào cơ thể mình, khiến cho Dương Chi suýt nữa không thở nổi. “Lục…” Dương Chi vừa định mở miệng nói chuyện thì trên môi lại truyền đến cảm giác ấm áp mềm mại, làm tất cả những lời cô muốn nói như nuốt lại vào trong. Lục Mạch hôn cực kì nhẹ nhàng nhưng lại làm Dương Chi chấn động, hai mắt trợn tròn, đáy mắt ngập vẻ không dám tin. Cho đến lúc hai chiếc ô trên tay đều bị rơi xuống đất, Dương Chi mới lấy lại tinh thần, dùng hết khí lực đẩy Lục Mạch ra, vung tay lên định tát cậu. Lục Mạch không hề né tránh, chỉ cúi đầu nhìn cô, khiến tay cô ngừng lại ở không trung. “Cậu bị điên à!!!” Vành tai Dương Chi đều phiếm hồng, đôi mắt giận dữ quay đầu bước đi, đến ô cũng không cần. Còn ở trước mặt Lục Mạch thêm nữa cô sợ bản thân sẽ không khống chế được muốn đánh cậu, thật uổng phí cho khuôn mặt đẹp trai như thế, lại là một tên biến thái!!! Huhu, lại còn là nụ hôn đầu của cô mà! Lục Mạch nhìn bóng lưng Dương Chi rời đi, lại nhìn đôi tay trống rỗng của chính mình, khóe mắt có chút đỏ lên. Trên mặt đất, có hai chiếc dù, một cái đang được mở ra, một cái được gấp ngay ngắn cẩn thận. Toàn thân Lục Mạch cũng đã ướt đẫm, đứng yên một hồi lâu, sau đó thở dài một cái, nhặt hai chiếc ô trên mặt đất lên. Cuối cùng cũng chậm rãi rời đi. Ôn Đào hoảng sợ khi nhìn thấy cả người Dương Chi ướt đẫm. “Cậu đánh nhau với Lục Mạch???” Mời các bạn mượn đọc sách Mất Trí Nhớ của tác giả Trường Nhiên.
Hợp Cửu Bất Phân
Bạn đang đọc truyện Hợp Cửu Bất Phân của tác giả Ngư Sương. Kỷ Vân Hân gặp Giản Yên, hai người ngồi đối diện nhau, tư thế như đang muốn đàm phán. Kỷ Vân Hân mở miệng nói: "Giản tiểu thư, tôi có thể đáp ứng mọi yêu cầu của cô, trừ việc kết hôn" Giản Yên ngắm nhìn người trước mặt, người cô thích đã nhiều năm, nhẹ nhàng cúi đầu, lại khẳng định một lầ nữa: "Tôi chỉ muốn kết hôn với cô" Trầm tư mấy phút, Ký Vân Hân tự tay kí tên mình lên hiệp nghị kết hôn. Ẩn giấu tin tức kết hôn ba năm, hai người chung sống với nhau vừa xa lạ vừa kính trọng. Rốt cuộc sau khi Giản Yên ra ngoài du lịch trở về, cô đã nghĩ rõ ràng, quyết định trả tự do lại cho Kỷ Vân Hân. Cô cầm giấy thỏa thuận ly hôn đi tìm Kỷ Vân Hân, mấy phút sau, lập tức kí xong. Sau khi ly hôn, Giản Yên ở giới giải trí lăn lộn đến vui vẻ sung sướng, ăn được ngủ được, khí sắc cùng tài nguyên ngày càng tốt lên, chỉ duy nhất không tốt chính là, nàng phát hiện mình -- mang thai. Đứa con là của Kỷ Vân Hân. *** Văn án Trước khi kết hôn, Kỷ Vân Hân ngồi ở trên sô pha, dùng tư thế đàm phán nói: "Giản tiểu thư, ngoại trừ chuyện kết hôn, em yêu cầu gì tôi cũng có thể đáp ứng được." Giản Yên đưa mắt nhìn người mình đã yêu thích nhiều năm, cúi đầu: "Em chỉ muốn kết hôn cùng với chị." Ký Vân Hân cân nhắc mấy phút, tự mình kí tên lên trên giấy kết hôn. Ẩn kết hôn ba năm, tương kính như tân, coi trọng như khách, rốt cuộc Giản Yên sau khi ra ngoài du lịch trở về một chuyến thì đã suy nghĩ rõ ràng, quyết định thả Kỷ Vân Hân tự do, nàng cầm đơn ly hôn đi tìm Ký Vân Hân, mấy phút sau, lập tức kí xong. Sau khi ly hôn, Giản Yên ở trong giới giải trí lăn lộn đến vui vẻ sung sướng, ăn được ngủ được, khí sắc và tài nguyên ngày càng tốt lên, chỉ có duy nhất một thứ không tốt chính là, nàng phát hiện mình -- mang thai. Đứa con là của Kỷ Vân Hân. *** Mặc dù truyện có tình tiết “sinh tử văn” – nghĩa là “sinh con” nhưng nhìn chung cũng có vẻ khá là logic, mình nói “logic” ở đây có nghĩa là việc “nữ x nữ có thai” trong bộ này được Ngư Sương giải thích cũng khá là có lý, tương đối phù hợp khi nhìn bằng con mắt y học – khoa học, nói chung là hợp lý hơn một số bộ truyện “sinh tử văn” khác mà mình từng được đọc. Hơn nữa suy cho cùng đây cũng là “tiểu thuyết”- thể loại văn học thỏa mãn trí tưởng tượng phong phú của người viết nhằm đáp ứng thị giác của người đọc cho nên khi đọc cứ thoải mái thôi, đừng cố vạch lá tìm sâu làm gì. Nội dung tình tiết: Có thể nội dung tình tiết của Hợp Cửu Bất Phân không còn quá mới lạ với các bạn độc , nhưng thể loại này thì lúc nào cũng cuốn hút (◕‿◕) Ngư Sương xây dựng các tình tiết rất logic, diễn biến tình cảm của nhân vật trôi êm như một dòng chảy, mặc dù nói Kỷ Vân Hân “cua” lại vợ cũ, nhưng đọc xong và cảm nhận mới thấy nó không hề dễ dàng cho Kỷ tổng chút nào. Giản Yên đã phí hoài ba năm thanh xuân, chấp nhận một tình yêu mù quáng với hi vọng có thể lay động được trái tim của Vân Hân, nhưng thực tế cho thấy, nàng không thể. Vì lẽ đó, nàng đối với Kỷ Vân Hân từ đây đã tồn tại một lá chắn vô hình cùng một trái tim lạnh lẽo, nhưng nhân gian có câu “theo tình tình chạy, chạy tình tình theo”, Kỷ Vân Hân thật không ngờ bản thân đã yêu vợ cũ, nàng tìm mọi cách tiếp cận, săn sóc nhưng Giản Yên đã thật sự chết tâm, điều bấy giờ Giản Yên muốn tránh xa nhất, đó chính là Kỷ Vân Hân. Suốt mạch truyện, mặc dù chỉ có hai nhân vật chính ngược qua lại lẫn nhau (thật ra là Giản Yên ngược Kỷ tổng), nhưng mình vẫn cảm thấy rất nhói lòng. Ngoài cặp đôi chính, tác giả còn “bonus” thêm hai, ba cặp phụ nhưng vẫn không làm rối nội dung tình tiết, Ngư Sương đã quản lý tốt điều này ╰(▔∀▔)╯ Tính cách nhân vật: Giản Yên: Tính cách quật cường, cảm giác nàng đúng mẫu một người nữ nhân mà ai cũng mơ mộng, biết lễ biết nghĩa, lại thông minh tinh xảo, muốn dịu dàng có dịu dàng muốn câu dẫn có câu dẫn (❤ω❤)   Kỷ Vân Hân: Bên ngoài xinh đẹp bên trong (rất) nhiều tiền. Nhiều tiền cỡ nào? Có nói xạo không má? Ồ thuê cả một hòn đảo cho Giản Yên nghỉ ngơi sau sinh…(ღ˘⌣˘ღ) Có H không? Tất nhiên là có rồi (¬‿¬ ) Các bạn hẳn biết dạo này Tấn Giang siết chặt các loại H văn, nên là H trong Hợp Cửu Bất Phân phải nói là…cần sức tưởng tượng mới phát hiện ra (⁀ᗢ⁀) Nếu người hữu ý, thì H văn trước mặt, nếu người vô ý, thì H văn như trăng dưới nước, hoa trong gương ( ‾́ ◡ ‾́ )   Tính cách nhân vật thế nào vậy? Giản Yên: Tính cách quật cường, cảm giác nàng đúng mẫu một người nữ nhân mà ai cũng mơ mộng, biết lễ biết nghĩa, lại thông minh tinh xảo, muốn dịu dàng có dịu dàng muốn câu dẫn có câu dẫn (ω) Kỷ Vân Hân: Bên ngoài xinh đẹp bên trong (rất) nhiều tiền. Nhiều tiền cỡ nào? Có nói xạo không má? Ồ thuê cả một hòn đảo cho Giản Yên nghỉ ngơi sau sinh...(ღ˘⌣˘ღ) mlem mlem *** Giản Yên mới từ cục dân chính đi ra liền bị một trận gió lạnh thổi vào mặt, cổ họng nàng khô khốc ho khan vài tiếng, ánh mắt chăm chú nhìn người phụ nữ bên cạnh, sống lưng của Kỷ Vân Hân vẫn thẳng tắp,nghiêng mặt nhìn, vẻ mặt lạnh lẽo, Giản Yên biết nàng không phải là người thích nói chuyện, nhưng Giản Yên cũng không ngờ tới nàng lại không thích nói chuyện tới mức này, vừa thảo luận thủ tục ly hôn, một bên luật sự huyên thuyên nói rất nhiều, sắc mặt nàng rất bình tĩnh mà hỏi mình: "Ngươi chắc chắn chưa?" Kết hôn ba năm, nàng với mình nói chuyện chỉ có thể đếm được trêи đầu ngón tay, câu nói này nàng nói hai lần. Kết hôn một lần, ly hôn một lần. Giản Yên thở dài một hơi, nàng chắc chắn chưa sao? Lúc đi đến trước mặt là cục dân chính nàng còn chưa chắc chắn, hiện tại thì đã chắc chắn một trăm phần trăm, cuộc hôn nhân này, nàng buông bỏ! Ai cũng khuyên buông bỏ là không tốt. Đương nhiên cũng không có người khuyên, bởi vì nàng cùng Kỉ Vân Hân hai người là ẩn kết hôn, ngoại trừ Kỷ gia cùng bạn thân nàng, cũng không có người ngoài nào biết. Mà nếu bạn thân của nàng biết nàng ly hôn, chỉ sợ sẽ mang nàng vào quán bar uống ba ngày ba đêm để chúc mừng. Nói cũng lạ, bạn thân nàng là loại người háo sắc, nhìn thấy người đẹp đều hận không thể nào nhào tới người ta để ɭϊếʍ láp vài ba cái, nhưng mà lại không thích Kỷ Vân Hân, mỗi lần nhắc tới Kỷ Vân Hân người kia đều liếc mắt cười khinh một tiếng: "Kỷ Vân Hân sao? Thôi đi, chỉ có mỗi ngươi mới yêu nàng, chứ có ai lại đi yêu loại người lãnh cảm, ngươi không biết mỗi lần ta nhìn thấy nàng, các ngón tay ta đều thần kinh héo rút, không cử động được!" Ngón tay không cử động được? Đó là nàng chưa thấy dáng vẻ ăn mặc đồ ngủ đơn bạc khi ở trêи giường của Kỷ Vân Hân. "Cần ta đưa ngươi về không?" Đột nhiên xuất hiện âm thanh đánh gãy tâm tư của Giản Yên, nàng quay đầu nhìn xem người nói, Kỷ Vân Hân trêи người mặc tiểu tây trang thẳng tắp màu xanh lam có hình, bên trong là một áo sơ mi trắng, mở ra một vài cúc áo lộ ra xương quai quai xinh đẹp. Nàng khuôn ngực cũng không phải rất đầy đặn, nhưng đường nét đều phi thường xinh đẹp, êm dịu lại tinh tế, trong phút chốc Giản Yên đã nghĩ tới buổi tối nọ. Kỷ Vân Hân mặt mày ửng đỏ khi cắn ngực nàng, cùng dáng vẻ nghiêm túc cẩn thận nàng, đều không giống một chút nào. Giản Yên rũ mắt, ánh mắt nhìn xuống dưới, nhìn thấy Kỷ Vân Hân đi trêи giày cao gót mười cm, đôi chân thon dài thẳng tắp, đôi chân này đã từng cùng da thịt mình dán vào nhau. "Không cần." Giản Yên vuốt lại mái tóc có chút rối của mình khi bị gió lạnh thổi tới, tâm đều đau đớn co rút, nàng lại đưa mắt liếc nhìn Kỷ Vân Hân, thấy nàng hai tay đều đặt ở sau lưng, mái tóc được buộc ra sau gáy vẫn chỉnh tề mặc kệ gió lạnh thổi tới, khác biệt rõ ràng với bộ dạng giương nanh múa vuốt của chính mình. Nàng thấy Kỷ Vân Hân cùng nhìn mình, lại nói: "Ta có xe..."   Mời các bạn mượn đọc sách Hợp Cửu Bất Phân của tác giả Ngư Sương.