Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Xuân Khởi

Văn án: Em có từng yêu anh không? “Không. Đây là thẻ ngân hàng của tôi.” Thực ra anh biết rõ cô là một chú cá bị ném lên bờ coi anh trở thành bình dưỡng khí. Còn anh sẵn lòng hao hết tất cả dưỡng khí cung cấp nuôi dưỡng cô, nhưng không dám để cho cô biết. Chú ý: Nữ chủ nhà vs Đại ca lắp đặt thiết bị Cả hai đều là kẻ keo kiệt, một người vì tiền, một người vì mệnh Phần đệm Tháng hai năm này, Triệu Hằng nhận được một tấm thẻ ngân hàng. Trên thẻ không có tên, cũng không có mật mã. Cô yên lặng nắm thật lâu dưới ánh mặt trời, tìm được một máy ATM gần đó. Sau khi đút thẻ vào, ngón tay cô cong lên, cho đến khi thẻ tự động ra khỏi máy, cô mới đút vào lần nữa, ngón trỏ chậm rãi ấn phím. Đã có con số đầu tiên, cô nhanh chóng ấn nốt năm số còn lại, ấn vào chữ "OK". —— Đúng rồi. Cô không làm thêm động tác nào khác, cũng không xem số dư trong thẻ. Cô nhìn ngày tháng hiện lên trong màn hình, ngày 4 tháng 2 năm 2019. Không hiểu sao cô cảm thấy quen thuộc. Xoay người, ánh mặt trời hoàn toàn chiếu lên đỉnh đầu. Hoá ra đã ba năm rồi. Chương 1: "20 km/h? Lúc nào thì có thể đến được khách sạn chứ?" Triệu Hằng ngồi trong xe, nhìn vào gương đánh son, hỏi cô bạn thân đang lái xe. "Gấp cái gì, họp lớp năm giờ cơ, hiện tại mới có ba giờ. Cậu sốt ruột đến thế sao? Mấy kẻ GATO đang đợi chê cười cậu đấy, nếu bọn họ hỏi chuyện của cậu và Chu Dư Vĩ, cậu sẽ trả lời thế nào?" Lý Vũ San hỏi. Triệu Hằng bỏ son xuống, thả vào trong túi, nói: "Bọn họ cũng chỉ là đám râu ria." Lý Vũ San phấn khởi khi nghe thấy giọng điệu thờ ơ của cô, "Ôi, vậy mới phải chứ!" Trong xe hơi nóng, Triệu Hằng mở he hé cửa sổ, hạt tuyết nhỏ bay vào. Không trách bạn cô lái xe như rùa bò, chỉ trong một ngày cả thành phố đã biến thành một màu, mặt đường kết băng, tất cả xe đều đi với tốc độ rất chậm, suy nghĩ của cô cũng trở nên chậm chạp mà ngốc nghếch. Sau mấy phút om sòm bên tai, cô mới nghe thấy rõ"... Cặn bã chính là hắn, chúng ta gấp làm gì, dựa vào khuôn mặt dáng người của cậu, lượn một vòng họp lớp cũng câu được mười tám người!" Lý Vũ San khích lệ. Triệu Hằng ừ một tiếng, nhẹ nhàng nhắc nhở: "Cẩn thận, lên 30 km/h rồi kìa." "Moá nó!" Lý Vũ San vội vàng điều chỉnh tốc độ. Lúc Triệu Hằng đang buồn ngủ, điện thoại lại vang lên, cô nhất thời không thể phân biệt được ai gọi tới ở đầu bên kia. Cô vén tóc ra sau tai, hỏi: "Là bên căn hộ à?" "Đúng vậy, cô Triệu, tôi là Tiểu Trần đây." Anh ta giải thích, "Là như thế này, tầng một có một chủ nhà suýt chút nữa thì bị đá nện vào, bên cô đang lắp đặt thiết bị sao?" Lúc trước Triệu Hằng chung tiền đặt cọc với Chu Dư Vĩ mua trả góp một căn hộ, bốn tháng trước hai người chia tay, Chu Dư Vĩ nói trả lại căn hộ cho cô, cô dốc hết tất cả tài sản, hoàn trả đủ tiền cho anh ta, hiện tại cô là chủ nhân duy nhất của căn hộ. Hai tháng trước căn hộ đã được bàn giao, hiện nay đang lắp đặt thiết bị. Triệu Hằng nói: "Đi đến Hoa Vạn Tân Thành trước đã." Dù sao đến đó cũng không xa, chỉ cần đi qua một giao lộ, Lý Vũ San lái xe về phía Hoa Vạn Tân Thành, lúc đến gần cô ấy lắc đầu: "Hoang vu thế, đến cả chỗ bán thức ăn cũng không có." Trước khi xuống xe Triệu Hằng nói: "Cho nên tớ mới mua được giá tốt." Trong cư xá tuyết đọng rất dày, xe không thể đi vào bên trong, đành đỗ ở ven đường. Triệu Hằng mặc áo khoác màu đỏ qua đầu gối đứng trong gió tựa như màu nước đỏ chậm rãi lan tràn trên tờ giấy trắng. Quá trình chậm chạp nhưng hiện ra màu sắc chói mắt. Kết cấu đẹp thế cơ mà, Chu Dư Vĩ cũng đúng là mắt mù. Thục ra cô ấy cũng coi họp lớp trở thành chiến trường, nếu không cũng sẽ không cách ăn mặc long trọng như vậy. Lý Vũ San vừa nghĩ vừa giơ điện thoại lên, chụp bóng lưng đứng cô độc trong tuyết, gửi cho chồng: "Em cũng muốn mua chiếc áo khoác như vậy!" Chồng cô ấy trả lời rất nhanh: “Đắt không?" Đạp trên tuyết, khi đi đến thang máy tuyết cũng hóa thành nước. Triệu Hằng nhìn thấy hai người đứng ở cửa phòng 1003, lấy chìa khóa từ trong túi ra. Một người vừa đi vừa thuyết minh tình huống, Triệu Hằng nói: "Lắp đặt thiết bị cũng đã được một tháng, tôi cũng không biết hiện tại tiến triển như thế nào." "Cô chưa từng tới à?" Tiểu Trần hỏi. "Chưa, gần đây hơi bận." Cửa mở ra, lọt vào trong tầm mắt là bức tường vừa xanh vừa vàng, trên tường vẽ đủ các đường định vị, chân tường chồng chất đồ mất trật tự , trên mặt đất phòng bếp còn có nồi cơm điện và ấm nước, ở chỗ sâu trong phòng truyền đến tiếng trát tường. Tiểu Trần ngạc nhiên: "Một tháng mà chỉ làm được có tí này thôi sao, điện nước còn chưa bắt đầu làm?" Bên trong đột nhiên có thiếu niên đẩy xe đi tới, trên xe chất đầy đá vụn, nhìn thấy ba người Triệu Hằng, cậu ta hơi sửng sốt, quay đầu lại dường như muốn gọi người. Triệu Hằng đến gần cậu ta, nói: "Tôi là chủ nhà, vừa rồi cậu đang trát tường sao?" Chàng trai a a khua tay múa chân mấy cái, trong chớp mắt, phía sau cậu ta lại có một người đi tới. "Có chuyện gì?" Triệu Hằng nhìn về phía đằng sau chàng trai. Người đi tới vóc dáng cực kỳ cao lớn, mặc áo jacket màu đen cũ kĩ, trên tay cầm một điếu thuốc và búa, cả người từ đầu đến chân dính một tầng vôi, nhìn không rõ ngũ quan. Giọng anh ta thận trọng. Triệu Hằng lời ít mà ý nhiều: "Tôi là chủ căn hộ này, vừa rồi dưới nhà có người suýt chút nữa bị đá đập vào, bọn họ hoài nghi là nhà tôi lắp đặt thiết bị rơi xuống." Tiểu Trần ở bên cạnh bổ sung: "Đá cẩm thạch trang trí trên tường tầng bốn cũng bị vỡ một miếng, bởi vì sắp bước sang năm mới rồi, hiện tại chỉ có sáu căn hộ lắp đặt thiết bị, chúng tôi cũng đã kiểm tra mấy hộ kia rồi." Anh ta tiện tay ném điếu thuốc xuống mặt đất, hỏi, "Vậy có nện trúng người không?" "Không, nhưng cháu gái chủ nhà tầng một bị doạ sợ, hiện tại người còn đang chờ bên dưới." Đối phương trả lời. Triệu Hằng nhân lúc này gọi điện cho quản lý hạng mục lắp đặt thiết bị. Không biết quản lý hạng mục đang làm gì, Triệu Hằng nói mọi chuyện, đối phương dường như không nghe vào, nghe xong chỉ "Hả?", Triệu Hằng nhẫn nại hỏi: "Bây giờ còn đang trát tường, một tháng qua các anh chưa làm gì sao?" Quản lý hạng mục nói: "Đâu có, không phải vẫn đang làm sao, đội chúng ta đã làm với tốc độ nhanh nhất rồi đấy, cậu ta —— " Đối phương rõ ràng say đến hồ đồ rồi, Triệu Hằng cúp luôn điện thoại, gọi cho bên tổng giám sát lắp đặt thiết bị. Bên quản lý căn hộ lại nói một lần nữa, đi vào trong phòng kiểm tra, phát hiện mặt tường đang trát là nơi lắp điều hoà, có thể dựa vào chỗ này để mở rộng thêm diện tích, tuy nhiên bên quản lý bọn họ không cho phép làm như vậy. Bên dưới chỗ này, vừa vặn là chỗ đá cẩm thạch tầng bốn bị nện vỡ. Cậu thiếu niên nhìn người đàn ông. Anh ta vẫn cầm búa trong tay, nhìn về phía cô gái đang gọi điện thoại, đợi đối phương gọi xong, anh ta mới lên tiếng: "Vậy đi xuống dưới xem một chút?" Triệu Hằng thấy anh ta đang nói chuyện với mình, cô nói: "Đương nhiên phải đi xuống dưới xem rồi." Anh ta gật đầu, gọi cậu thiếu niên một tiếng, "Tiểu Á." Sau đó hai tay làm thủ ngữ. Người gọi Tiểu Á bỏ xe đẩy ra, đi theo bọn họ xuống dưới, hai người quản lý căn hộ nhìn nhau. Anh ta nói: "Đi đi, xem phải chịu trách nhiệm như thế nào." Tầng dưới cùng, hai bà cháu còn đang chờ, bọn họ cũng là chủ nhà đang lắp đặt thiết bị, tranh thủ hôm nay cuối tuần, cố ý đến xem tiến độ, ai ngờ từ trên trời giáng xuống một tảng đá, đúng lúc rơi bên chân, cháu gái nhỏ bốn tuổi sợ tới mức khóc lớn. Tiểu Á là người câm, dáng vẻ vừa gầy vừa nhỏ, cậu ta không ngừng cúi đầu, đánh chữ xin lỗi trên điện thoại, dáng vẻ thấp bé yếu ớt, thái độ thành khẩn, chỉ còn thiếu nước quỳ xuống. Vốn là thề không bỏ qua, nhưng bà lão đành bất đắc dĩ tỏ vẻ thông cảm. Triệu Hằng đút tay vào túi, im lặng đứng ngoài quan sát, khi bà lão đã không còn giận, cô đột nhiên ngẩng đầu, trông thấy người đàn ông kia đứng ở cửa sổ tầng mười, trong tay anh ta lại kẹp một điếu thuốc. Anh ta dựa vào lan can hút, chạm phải ánh mắt đối phương, anh ta mới đứng thẳng người, lùi ra phía sau một bước. Còn khối đá cẩm thạch kia, bên quản lý tỏ vẻ phải đi hỏi ý kiến giá cả để bồi thường, rồi sẽ liên hệ với Triệu Hằng sau. Triệu Hằng không lên trên nữa. Căn hộ của cô nằm ngay toà nhà số một, cách cửa tiểu khu không xa. Trên mặt đất tuyết đã xoá nhoà hết dấu chân, cô lại để lại một chuỗi dấu chân, ngồi trở lại trong xe ấm áp. Lý Vũ San biết rõ chuyện đã được giải quyết, nhưng thấy sắc mặt cô không tốt, vội hỏi: "Sao vậy?" "Không có gì." Dừng một chút, cô mới nói, "Thói đời này thật đúng là ai yếu thế thì là người có lý." Lý Vũ San cười nói: "Cậu được tiện nghi còn khoe mã, nếu không có người câm kia, vấn đề này sẽ còn kéo dài." Triệu Hằng dường như không cho là đúng. Lý Vũ San vội nói bị muộn rồi rồi, Triệu Hằng bảo cô ấy đổi chỗ. Triệu Hằng tăng tốc độ xe, Lý Vũ San nhìn cô trên mặt đường kết băng cũng dám lái với tốc độ 40-50km/h, không khỏi bội phục nói: "Sớm biết như vậy nên đi con Polo của cậu." Sau khi xe rời đi nửa tiếng, cuối cùng quản lý hạng mục đã chạy tới Hoa Vạn Tân Thành. Ông ta vẫn còn say, cả người đầy mỡ chống lạnh, quần áo mặc rất ít, vẫn còn trong niềm vui mới đón vợ con từ quê lên. Ông ta dựa theo tiếng động tìm được người, hỏi: "A Dương, chủ nhà đâu rồi?" Chu Dương dừng động tác lại, phủi bụi trong tóc, nói: "Đã sớm đi rồi." Vậy lúc nào gặp thì nói sau. Quản lý hạng mục nhìn xung quanh, Chu Dương đưa cho ông một điếu thuốc, cũng châm một điếu, hỏi: "Vợ con chú đến rồi à?" Quản lý hạng mục nói: "Ừ, vừa đến, vội vội vàng vàng ăn xong bữa cơm, rượu còn chưa uống được mấy ngụm, đã bị điện thoại bên này làm tỉnh lại rồi. Sao bất cẩn như vậy." "Quản lý Ôn ——" kéo dài cách xưng hô này, Chu Dương mới nói, "Không có tiền ăn cơm, xin nương tay." Quản lý Ôn tay cầm điếu thuốc run run, bất đắc dĩ nói: "Biết rồi, yên tâm đi. Tôi sẽ thúc giục khoản tiền này, kinh tế công ty đình trệ, cậu xem căn hộ này đấy, nếu không có cậu chịu tới cứu gấp, bị chủ nhà nhìn thấy tiến độ này, thì xui xẻo biết bao." Ông ta rất tự nhiên nói sang chuyện khác, "Chủ nhà này cũng không dễ chọc đâu, làm cẩn thận chút." Tiểu Á không nói gì đã hiểu thông qua khẩu hình miệng của ông, khua tay múa chân, quản lý Ôn hỏi: "Cậu ta nói gì?" Chu Dương nói: "Cậu ta hỏi sao cô gái kia không dễ chọc." Quản lý Ôn nêu ví dụ: "Lần trước cô ta tới công ty ký hợp đồng lắp đặt thiết bị, cậu biết giá cả cũng đã chi tiết rõ ràng, vậy mà cô ta ở lại đến hai giờ, tính ra công ty thu thêm hai trăm tệ. Ôi trời ạ, tôi làm lắp đặt thiết bị đã được hai mươi năm, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy có người tính toán chi li đến vậy! Quá kinh khủng." Ông ta nói xong, cảm thán lắc đầu, thịt mỡ trên gương mặt rung động theo. Tiểu Á ở bên canh mở to hai mắt nhìn rất kinh ngạc. Chu Dương cười, bỏ thuốc lá trong miệng xuống, tiện tay phủi khói bụi, nói: "Vậy đúng là khó chơi thật." *** Có ai đã từng nói với em rằng anh rất yêu em? Trên dòng nhật kí của em, có ai đã từng bật khóc Có ai từng nói với em về nỗi lòng canh cánh trong anh Nỗi lòng chất chứa tại nơi thành phố xa vời này....   Có ai từng nói với em-Trần Sở Sinh OST phim "Mười năm yêu em" Sau một thời gian dài lăn lộn trong những bộ truyện nàng dâu cực phẩm thanh xuân vườn trường ngọt sủng đáng yêu, thì có vẻ như cuối cùng mình cũng đã quay trở lại với thể loại truyện phù hợp với lứa tuổi của mình nhất: truyện thực tế, về những con người trưởng thành. Vậy nên, chuyện mà mình sắp review đây, không phải là một câu chuyện tình yêu kinh tâm động phách, không phải là một chuyện tình ngọt ngào, cũng chẳng dễ thương, nó càng không phải là một câu chuyện về tinh anh trong tinh anh, chỉ là một câu chuyện về hai con người rất đỗi bình thường, những con người mà mục đích sống của họ đôi khi chỉ đơn giản là cố gắng tồn tại trong cái cuộc sống khắc nghiệt và đầy rẫy phản trắc, rủi ro này. Nhưng chắc cũng không cần rào trước đón sau nhiều đến thế, mình chỉ cần nhắc đến cái tên Kim Bính thì có lẽ các bạn độc giả đã quen thuộc hoặc mến mộ tác giả này cũng đã tương đối hiểu nam nữ chính của cô ấy thường như thế nào rồi đấy. Nữ chính Triệu Hằng, sinh ra trong một gia đình trọng nam khinh nữ, bị đem đi cho làm con nuôi từ bé. Năm 5 tuổi, cô đã biết mình là con nuôi, một đứa con nuôi không được nuông chiều khi sau cô còn có một cô em gái con ruột, vậy nên cũng từ đó, cô đã hình thành cho mình thói quen tự lập, tự mình kiên cường sống, tự mình thương mình. Nhưng từ sâu trong tâm thức, có lẽ Triệu Hằng cũng không phải là một cô gái mạnh mẽ đến thế. Cô luôn lập mọi kế hoạch cho cuộc đời của mình. Đọc nhiều sách, học thật giỏi, dành dụm tiền, trước 30 tuổi sẽ mua nhà, lấy chồng sinh con. Cuộc đời Triệu Hằng tưởng chừng như đã viên mãn như cô dự định khi cô gặp, yêu và chấp nhận lời cầu hôn của Cố Dư Vĩ, người yêu từ thời Đại học, vừa đẹp trai vừa có học thức và gia thế. Hai người góp tiền mua căn nhà mơ ước, chuẩn bị kết hôn. Hạnh phúc, chưa bao giờ ở gần Triệu Hằng đến như vậy. Nhưng rất tiếc, đây chưa phải là đoạn kết, mà mới chỉ là khởi đầu câu chuyện. Bởi vì trong lúc Triệu Hằng tưởng chừng đang nắm giữ mọi thứ trong tay, nó lại như một hiệu ứng Domino, từ từ sụp đổ trước mắt cô. Sau bao năm bỏ mặc, mẹ ruột tìm đến cô, mang theo người em trai tàn tật, giở đủ thói lưu manh ăn vạ đòi cô trợ cấp, càng cho tiền lại càng được thể lấn tới, ầm ĩ đến nỗi ảnh hưởng cả gia đình bạn trai, Cố Dư Vĩ không chịu nổi áp lực từ bố mẹ (vốn đã không ưa cô con dâu không môn đăng hộ đối này), nói tiếng chia tay. Chia tay dù không đòi quà, nhưng vì tự tôn của bản thân mà Triệu Hằng gom góp gần hết tiền tiết kiệm để trả lại phần góp mua nhà của Cố Dư Vĩ. Rồi lại vì muốn thoát khỏi sự đeo bám của mẹ và em trai ruột, mà cô đành bỏ công việc đã gắn bó 5-6 năm trời, cũng bỏ cả cơ hội được thăng chức. Hoàn cảnh hiện tại của cô bây giờ tóm gọn trong mấy câu: bị bạn trai 7 năm bỏ, không việc làm, tiền tiết kiệm gần hết, có nhà, nhưng ngôi nhà đó cần có một khoản tiền lớn để hoàn thiện nó. "Trời không tuyệt đường sống của ta", câu này thật cmn nực cười khi áp dụng lên Triệu Hằng. Vì cố tình ngay lúc này, cái công ty lắp đặt thiết bị nhà ở mà cô đã tỉ mỉ lựa chọn lại rơi vào tình trạng phá sản, việc sửa chữa tạm ngưng, cô có nguy cơ mất hết số tiền đặt cọc.(giống ngư hương tứ dật nhỉ) Dù có kiên cường mạnh mẽ đến mấy, đứng trước bao biến cố như vậy, là con người chứ đâu phải sắt thép, Triệu Hằng cũng không chịu đựng nổi. Và trong lúc tuyệt vọng nhất ấy, cô vớ được cái phao cứu sinh là Chu Dương. Anh vốn là công nhân lắp đặt điện nước cho phòng ở của cô. Vài lần gặp gỡ, giao tình không tính là sâu, nhưng người đàn ông đó cứ hết lần này đến lần khác tiếp cận rồi quan tâm, giúp đỡ cô. Anh cũng nghèo, chỉ là một người đàn ông đến từ phương Bắc xa xôi đã mồ côi cả mẹ lẫn cha, một người ở tầng lớp lao động bình thường nhất mà ta vẫn thường dùng từ "tay làm, hàm nhai". Anh không có nhiều tiền để giúp cô, mà có lẽ cô cũng không cho phép, nhưng anh nguyện ý cho cô tất cả những gì mà anh có: sự quan tâm không cần hồi đáp, đứng lên khi cô bị ức hiếp, làm chỗ dựa cho cô mà không đợi cô yêu cầu hay đòi hỏi. Anh đã cho cô bàn tay để cô vịn vào lúc cô cần điều đó nhất. Họ cứ thế ở bên nhau, ban đầu có lẽ là để phát tiết (hay là tìm chút hơi ấm và chân thật cuối cùng còn sót lại?l), nhưng dần dần, sự chân tình của Chu Dương đã đánh động cảm xúc của Triệu Hằng, khiến cô từng chút từng chút một chấp nhận anh. Chuyện tình của họ không phải là loại tình cảm mãnh liệt, thơ mộng, oanh oanh liệt liệt, mà chính là kiểu củi gạo mắm muối, sớm chiều bên nhau sinh tình. Hai con người vẫn tự mình vật lộn giữa dòng đời, nhìn bề ngoài có vẻ như không có gì chung: một người thuộc tầng lớp tri thức cao cấp, một người chỉ là lao động chân tay; người mềm mại xinh đẹp, người thì cao to thô kệch, nhưng họ lại tìm thấy sự đồng điệu nơi nhau. Có lẽ phải cảm thán một chút, nhân sinh ấy mà, người với người vốn dĩ đâu có nhiều khác biệt đến thế, chỉ cần cho chúng ta cơ hội để lại gần nhau, gạt bỏ những chướng ngại không đáng có, xé tan lớp vỏ bọc hào nhoáng bên ngoài, thì bên trong mỗi người, có lẽ đều cũng chỉ là những tâm hồn vụn vỡ cần chút hơi ấm, cần chút cảm thông, cần chút thấu hiểu từ đồng loại mà thôi. Theo đuổi Triệu Hằng thời điểm đó, thực ra cũng không chỉ có Chu Dương, còn có một Tưởng Đông Dương công việc thỏa đáng tiền lương cao, gia thế tốt, lại còn đẹp trai; chưa kể Cố Dư Vĩ cũng manh nha ý định muốn nối lại với cô, nhưng tại sao lại là Chu Dương-kém hơn hẳn về mọi mặt? Không thể là vì anh cao, to, lớn, vô cùng khỏe mạnh (ầy, reviewer nói theo nghĩa đen nhé, cấm bạn đọc suy diễn lung tung )?! Triệu Hằng là một người con gái vô cùng lí trí, trước kia thế mà bây giờ càng thế. Nhưng phụ nữ ấy mà, chúng ta thực tế, nhưng chẳng phải do chúng ta chưa gặp được người đàn ông nguyện ý đặt chúng ta lên trên tất cả, người mà vì họ chúng ta sẽ chấp nhận gỡ bỏ dần mọi sự thực tế và phòng ngự của mình hay sao? Cuộc đời Triệu Hằng, nào đã có ai thật sự đặt cô lên trên hết thảy? Bố mẹ ruột không? Mẹ nuôi không? Rồi đến Cố Dư Vĩ, yêu thương bao năm nhưng cuối cùng vẫn chọn lựa bố mẹ thay vì mình; đã gặp gỡ một Tưởng Đông Dương, tốt đấy, chu đáo đấy, nhưng tình yêu đó vẫn cần có sự hồi đáp từ phía cô, anh đi một bước về phía em, rồi lại đợi em bật đèn xanh mới dám bước tiếp. Chu Dương thì khác. Anh ngang nhiên xông vào cuộc sống của cô, bảo vệ cô dù cô chưa bao giờ cho anh tư cách đó, mà có lẽ anh cũng không dám mong đợi điều đấy. Anh làm đơn giản vì anh yêu cô, thứ tình yêu mà anh thậm chí còn không dám nói ra lời bởi sợ cô sẽ áp lực và né tránh anh. Giống như có một người phụ nữ khi nhìn thấy ảnh chụp của Triệu Hằng đã hỏi Chu Dương "Đây là vợ của anh à?" "Không" "Là cuộc sống của tôi". Tình yêu của Chu Dương dành cho Triệu Hằng là thế. Không sướt mướt, không hường phấn, đơn giản như vậy. Cô là sinh mệnh của anh, là thứ đẹp đẽ nhất xuất hiện nơi cuộc đời anh. Có thể anh học hành ít, gia thế bình thường, anh không trao cho cô được những thứ mà Cố Dư Vĩ, Tưởng Đông Dương hoặc những người đàn ông ở giai tầng đó có thể trao cho cô. Nhưng thứ họ trao, dù là thứ tốt, nhưng không phải là tốt nhất của họ. Còn Chu Dương, những thứ tốt đẹp nhất của anh, anh nguyện trao hết cho cô. Tôi vẫn cho rằng, cuộc đời người phụ nữ, có một người đàn ông yêu mình bằng cả sinh mạng như thế, đặt mình lên trên tất cả như thế, vậy là đủ rồi. Nhưng tất nhiên, Triệu Hằng cũng không và chưa bao giờ là một cô gái si tình ngốc nghếch như thế. Giống như Tưởng Đông Dương từng nói với cô: "Duy trì một đoạn tình cảm chỉ cần yêu, nhưng duy trì một đoạn hôn nhân thật sự cần phải cân nhắc rất nhiều mặt. Hai thế giới va chạm có lẽ là kích thích nhất thời, nhưng va chạm thời gian dài, cuối cùng cũng chỉ là quá khứ mà thôi". Triệu Hằng hiểu điều đó hơn ai hết, nên cô có thể từng xem Chu Dương là bình dưỡng khí cho con cá bị vứt lên bờ là cô đây, bấu víu vào anh, cô đã từng rất muốn rất muốn vứt bỏ lí trí để toàn tâm toàn ý ở bên anh, nhưng cô vẫn không làm như thế được. Cuối cùng... vẫn là lựa chọn chia tay. Vậy nhưng, sợi dây duyên nợ giữa họ vẫn chưa đứt, vì định mệnh lại một lần nữa kéo hai người về bên nhau. Lần này lại đến Chu Dương gặp chuyện. Đứng trước sự lựa chọn khó khăn giữa một bên là mặc kệ Chu Dương không quản, một bên là giao thứ đáng giá nhất của mình ra giúp anh, Triệu Hằng đã nhận ra rằng thật ra, cô không có sự lựa chọn. Hoặc nói cách khác, cô đã thân bất do kỉ mà lựa chọn anh từ lúc nào rồi. Nói đi nói lại, tên của truyện là "Xuân khởi" (bắt đầu mùa xuân), trước tiên là do cảm hứng từ một bài hát mùa xuân xưa, nhưng cũng đủ cho độc giả chúng ta hiểu, khó khăn bão bùng thế nào, sau tất cả, thì mùa xuân rồi cũng sẽ đến với Triệu Hằng mà thôi. "Anh đã trở lại". Cô chưa từng nói cô sẽ đợi anh, anh chưa từng hứa sẽ về bên cô, nhưng anh đã về với cô. Tình yêu của họ chẳng cần hứa hẹn, càng không có thề nguyền, nhưng cứ như vậy thuận lý thành chương mà ở bên nhau. Chu Dương đã mang theo mùa xuân ấm áp, bình yên và đẹp đẽ để trở về với cô. Đã đọc qua một số tác phẩm nổi bật của Kim Bính như Con đường vấy máu, Sinh đồ, Tương Tư Hữu Thời ...mình có thể nói, Xuân Khởi không xuất sắc và thu hút bằng. Nhưng nó vẫn có nét duyên dáng riêng của mình. Người đàn ông như Chu Dương, có thể không bá đạo, không cường ngạnh, không hào nhoáng như nhiều nam chính ngôn tình khác, tình yêu của anh cũng không quá phô trương nhưng làm cho người ra có cảm giác sâu sắc và chắc chắn như những mạch nước ngầm bên dưới, đầy bao dung, chở che và luôn ở đó vì bạn. Vậy nên, nếu bạn yêu thích những thứ thực tế, hoặc đã quá chán ngán những sơn hào hải vị ngôn tình hào nhoáng ngoài kia, mình xin được đề cử câu chuyện này. Dù chỉ là cơm rau dưa đạm bạc nhưng được chấp bút bởi tác giả Kim Bính với bút pháp có lực, có chiều sâu, biết dẫn dắt và xây dựng cốt truyện, lại còn được truyền tải qua dịch giả bảo chứng chất lượng Rabbitlyn nữa. Vậy nên, nếu có hứng thú thì xin các bạn cứ yên tâm mà nhảy hố ạ. Ngoài ra nếu vẫn còn yêu thể loại ngọt ngào thì bạn có thể đón đọc ngay truyện rất yêu rất yêu em nhé,nhiệt liệt đề cử nè Mời các bạn đón đọc Xuân Khởi của tác giả Kim Bính.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Chân Lý Thuộc Về Tay Ai
Chân Lý có thể là điều mà người khác có thể dùng cả đời để theo đuổi. Có lẽ lúc đặt cho cô cái tên này, ba mẹ cô, hoặc ít nhất là mẹ của cô đã hy vọng như vậy. Bà là một nhà nghiên cứu khoa học, bà muốn con gái của mình cũng sẽ đi theo con đường đầy chân lý như vậy. Đáng tiếc, mục đích thì đúng, nhưng cách làm lại sai rồi. Chính vì sự cưỡng ép của bà, Chân Lý đã phát triển hoàn toàn chệch hướng. Mặc dù trước đó, cô luôn là một đứa con gái ngoan ngoãn hiểu chuyện. Chân Lý là một cô gái cực kỳ thông mình xinh đẹp, nhưng có lẽ bị gò bó quá lâu, khiến cô bộc phát nổi loạn. 15 tuổi đã vào đại học, nhưng học 8 năm thạc sĩ vẫn chưa thể tốt nghiệp. Cô đã hoàn toàn vùng thoát khỏi quỹ đạo của người mẹ nghiêm khắc. Trí não của người làm khoa học rất tỉnh táo, Chân Lý “ăn chơi sa đoạ" nhưng luôn có điểm dừng, bởi vì điều mà cô cần chỉ là giải toả sự bức bối mà thôi. Trong một lần đến quán bar với mục đích như vậy, Chân Lý gặp được Tuỳ Ngộ.   Lúc đó, Tuỳ Ngộ chính là người đàn ông độc thân kim cương mà ai cũng muốn chiếm làm của riêng. Đẹp xuất sắc, lấp lánh, sắc bén và vô cùng cứng rắn. Chân Lý cũng không ngoại lệ, có một cô bạn thân vô cùng phóng khoáng như Tô Cách Cách luôn đốc thúc bên cạnh, cô chẳng thể nào “đứng đắn" trước “miếng mồi ngon". Nhưng đáng tiếc, ấn tượng của Tuỳ Ngộ lúc ấy chỉ là, cô gái này rất xinh đẹp và quyến rũ, còn có chút ranh mãnh, nhưng cũng chỉ như thế thôi. Người đàn ông như anh, không thiếu phụ nữ. Tuy nhiên, điều mà Tuỳ Ngộ không ngờ tới chính là, anh và cô lại có duyên như vậy. Gặp nhau vài lần là tình cờ, vài lần là cố ý. Nhưng ấn tượng của Tuỳ Ngộ đối với Chân Lý cũng chẳng tốt lên bao nhiêu, cho đến một ngày, Tuỳ Ngộ trở thành người đàn ông đầu tiên của cô. Thật bất ngờ, anh những tưởng rằng, cô gái phóng khoáng như cô, còn thường xuyên bọc bên ngoài một lớp vỏ cao ngạo kiêu kỳ, ắt hẳn sẽ là một tay lão luyện trong chuyện nam nữ. Thế nhưng hoàn toàn ngược lại, cô chỉ là một con thỏ đội lốt cáo mà thôi. Phát hiện được điều này, Tuỳ Ngộ bắt đầu cảm thấy hứng thú. Con người thật sự của cô là như thế nào? Những lời nói dối nửa đùa nửa thật kia là muốn che đậy điều gì? Ánh mắt lơ đãng cô độc kia có nguyên nhân từ đâu? Anh muốn biết tất cả. Hành trình theo đuổi Chân Lý của Tuỳ Ngộ đã bắt đầu như vậy. Có rất nhiều điều mới mẻ đối với cả hai. Tuỳ Ngộ chưa bao giờ cảm thấy bản thân mình phải bỏ ra nhiều công sức để đạt được tình cảm của một ai đó đến vậy. Còn Chân Lý, tình sử yêu đương của cô chỉ là một trang giấy trắng, kinh nghiệm chỉ là góp nhặt từ người bạn thân không cùng quan điểm sống. Nhưng trái tim vốn có tiếng nói riêng của nó. Mặc dù chênh vênh, nhưng Chân Lý vẫn muốn thử. Thử rồi lại nghiện. Giống như tất cả các cô gái ở lứa tuổi đôi mươi khác, cho dù Chân Lý tỉnh táo và lạnh lùng cỡ nào, khi yêu rồi, trái tim vẫn mỏng manh như vậy thôi. Tuỳ Ngộ ở tuổi ba mươi coi trọng sự nghiệp, mà sự nghiệp của anh lại là ở đất Mỹ xa xôi. Những lần bay đi bay về gấp gáp không đủ thoả mãn sự nhung nhớ của cô gái nhỏ, Chân Lý rơi vào trạng thái lơ lửng không an toàn. Muốn có anh bên cạnh, nhưng lại không muốn bị xem là một cô bạn gái phiền phức, cũng không muốn theo anh sang Mỹ rồi đánh mất giá trị bản thân. Giọt nước tràn ly chính là việc Tuỳ Ngộ vì muốn đưa Chân Lý đi cùng, mới ngăn cản ước mơ mà cô đã kháo khát từ nhỏ. Mẹ cô cũng vậy, mà cả anh cũng vậy. Hậu quả tất yếu, là chia tay trong mệt mỏi và tổn thương. Nhưng cả hai đều quá kiêu ngạo, không ai chịu nhún nhường trước đối phương, mà có lẽ, Tuỳ Ngộ là không có thời gian nhún nhường, còn Chân Lý, là không đủ kiên định để nhún nhường. Hai người đường ai nấy đi. Bảy năm. Trong suốt thời gian đó, cả hai cũng không hề có ý muốn quay lại tìm nhau, cả hai đều có những bước tiến trong cả sự nghiệp lẫn tình cảm. Những tưởng rằng, cuộc sống cứ như vậy trôi qua trong yên bình, nhưng không phải. Họ yên bình là bởi vì không ai từng xuất hiện trong cuộc sống của đối phương, bởi vì sợ hãi, cũng bởi vì muốn che giấu nội tâm thật sự. Vậy thì, sự thật là gì? Chính là, chỉ cần gặp lại nhau, tất thảy đều trở về ban đầu. Xúc cảm của trái tim và những mong muốn thuở ban đầu, tất cả đều nhẹ nhàng tỉnh giấc. Thế nhưng, họ đã không còn là những người trẻ tuổi của 7 năm trước nữa. Chân Lý không còn ham muốn giữ lấy người đàn ông khó nắm bắt như Tuỳ Ngộ nữa, mà anh, hiện tại cũng đã bị ràng buộc bởi những mối quan hệ mới. Chỉ có điều, Chân Lý trước sau vẫn ngây thơ như vậy, cô đã đánh giá thấp năng lực và độ vô sỉ của Tuỳ Ngộ rồi. Tuỳ Ngộ của năm 30 tuổi có lẽ quan tâm nhất là sự nghiệp, nhưng mà Tuỳ Ngộ của năm 40 tuổi lại quan tâm nhất là Chân Lý. Anh không nói với cô, suốt những năm qua, anh không dám nhớ đến cô, chỉ sợ lòng mình lại rối loạn, anh không nói chỉ cần nghe ai đó gọi tên cô trên phố, anh có thể bỏ rơi mối quan hệ còn chưa kịp hình thành của mình, anh cũng không nói, anh muốn bù đắp tất cả những lỗi lầm của ngày xưa. Nhưng anh đã làm vậy, theo cô rong ruổi trong hành trình thiện nguyện khổ cực, ở bên cô trong những lúc cô yếu mềm nhất. Tuỳ Ngộ chờ đợi một cơ hội, Chân Lý chờ đợi bản thân mình gục ngã, lại một lần nữa có thể tin tưởng tình yêu của anh. Tất nhiên, người có tình lại còn có lý thì ắt sẽ về bên nhau. Hành trình tuy có chút phức tạp, nhưng ít ra họ đã thực sự có những giây phút vô cùng vui vẻ. Câu chuyện viết về cuộc sống hào môn, đều là những thành phần tinh anh trong xã hội, có tiền, có quyền, có ý thức xây dựng xã hội. Tuy rằng cách thức yêu đương có hơi phóng khoáng và rối loạn, nhưng giữa Tuỳ Ngộ và Chân Lý vẫn giữ được tình yêu đơn thuần. Rất nhiều người dùng cả đời mình để theo đuổi Chân Lý. Tuỳ Ngộ cũng dùng cả đời mình để theo đuổi Chân Lý. Chân Lý mà mọi người theo đuổi thuộc về khoa học, không thuộc về riêng ai cả. Nhưng Chân Lý mà Tuỳ Ngộ theo đuổi, chỉ thuộc về một mình anh. ____ Review by #Lâm Thái Y - fb/ReviewNgonTinh0105 *** “Reng, reng, reng.” Tiếng chuông điện thoại lỗi thời vang lên trong phòng đọc tạp chí của thư viện đại học A. Chân Lý chuyển sang chế độ yên lặng rồi mới cầm điện thoại ra ngoài nghe máy.   “Chân Lý, hôm nay mẹ về nhà ăn cơm tối, con đừng đi đâu đấy.” Giáo sư Lương chỉ dặn dò một câu ngắn gọn liền cúp máy.   Chân Lý vô cùng thông cảm cho giáo sư Lương vì lúc nào cũng phải tranh thủ từng giây từng phút. Cô thậm chí nghi ngờ giữa giáo sư Lương và người cha Hiệu trưởng của cô chỉ làm chuyện ấy đúng một lần trong đời, thế là sinh ra cô rồi thôi. Sở dĩ câu nói “giao hợp không mang mục đích sinh sản thì chẳng khác nào đang lãng phí thời gian” được đặt trong ngoặc kép là bởi vì Chân Lý suy luận ra dựa theo tính cách của giáo sư Lương.   Chân Lý bất đắc dĩ day huyệt thái dương bằng ngón trỏ tay phải, còn tay trái thì nhanh nhẹn bấm điện thoại: “Alo, Cách Cách à, hôm nay giáo sư Lương về nước rồi, tối mình không đi được, các cậu chơi vui vẻ nhé.”   “Chân Cục, đừng nói thế chứ? Xui xẻo vậy à? Khó khăn lắm mới có được thiệp mời 818, thế mà cậu lại không đi được. Mình thấy thương cho cậu lắm đấy, người chị em ạ.” Đầu bên kia điện thoại, Tô Cách Cách cười khúc khích.   Chân Cục là biệt danh của Chân Lý. Tiên sinh Tiền Chung Thư đã từng viết trong quyển “Thành phố bị vây hãm” của mình rằng “Chân lý thì luôn trần trụi”. Còn Chân Lý mà mặc quần mặc áo thì cũng giống như quý cô S, chỉ có thể coi là một phần của chân lý. Thế nên biệt danh Chân Cục của cô đã ra đời như thế đấy. Nhưng quý cô S là vì khoe thân lõa lồ nên mới bị tẩy chay, còn Chân Lý lại không hề ăn mặc “thiếu vải” như vậy.   Chân Lý mặc váy trắng in hoa, mái tóc vừa đen dài vừa mềm mượt đến mức có thể quay quảng cáo dầu gội, chiếc kính cận gọng đen che hơn nửa khuôn mặt, toát lên vẻ thiếu nữ ngây thơ chất phác, trông vừa đơn thuần lại dễ theo đuổi. Tóm lại cô là mẫu con gái mà đám con trai yêu thích nhất.   Lúc cô gọi điện thoại, dáng vẻ “gái quê” không chút sức hút in lên mặt kính cửa sổ sát đất, cô quay đầu đi không muốn nhìn thêm phút nào nữa.   Thình lình một nam sinh vừa chạy từ cầu thang bộ lên, thở hồng hộc, “phanh” gấp ngay bên cạnh cô, vang lên tiếng ma sát giữa đế giày cao su và nền đất.   Chân Lý nói chuyện điện thoại xong thì quay lại chỗ ngồi đằng sau chiếc máy tính đặt gần cửa phòng đọc tạp chí. Có sinh viên mới vào quẹt thẻ ở chiếc máy bên cạnh máy tính, một tiếng “ting” vang lên rồi mà cô mãi vẫn không nghe thấy tiếng bước chân rời đi. Cô dời mắt khỏi điện thoại di động, vừa ngước lên đã thấy cậu nam sinh cao một mét tám hệt như chú nai con bị dọa thất kinh, tức khắc chạy đến kệ sách báo giả vờ tìm tạp chí. Thế nhưng cậu ta lại liên tục liếc mắt về phía cô, bộ dạng trông thật ngốc nghếch. Mời các bạn đón đọc Chân Lý Thuộc Về Tay Ai của tác giả Minh Nguyệt Đang.
Anh Phát Bệnh Rồi... Em Đến Đây!
Thể loại: Hiện đại, trinh thám, nam nữ cường, nam chính thiên tài nhưng biến thái, vô cùng biến thái, siêu sạch, siêu sủng, chút sắc, HE Độ dài: 120 chương Tình trạng: Hoàn edit ___________________ Đây chỉ là một câu chuyện đơn giản về tình yêu của một cô nàng pháp y tài giỏi vs anh chàng thiên tài tâm lý học nhưng biến thái - vô cùng biến thái. Họ cùng nhau trải qua và khám phá những vụ án ly kì bí ẩn đến rùng rợn. Nhưng đảm bảo khi đọc truyện sẽ có những phút giây thư giãn cực kỳ hài hước bởi độ cute hột me của nam chính và độ siêu lầy đáng yêu của nữ chính. Nên đừng sợ sẽ nhàm chán hay muốn bỏ cuộc nghen ^^ Nữ chính Hứa Luật là một nữ thanh niên chuyên ngành pháp y với tính cách siêu cường của thời đại mới. Cô thông minh, tài năng, mạnh mẽ và cũng độc miệng cộng "mê zai" lắm lắm. Nói chung, vẻ bề ngoài và bên trong hơi "trật" nhau chút ít. Vì một vụ phá án mà cô bị điều đến thành phố khác. Tại đây, cô chính thức gặp nam chính của chúng ta :) Anh là Đường Tố - một thiên tài bậc thầy trong ngành tâm lý học, chuyên gia về phân tích tội phạm nổi tiếng thế giới. Anh có IQ cực cực kỳ cao nhưng EQ thì hơi lẹt đẹt chút. Tính cách phải nói là quái gỡ, biến thái nhưng đáng yêu vô cùng. Anh còn nuôi 4 con mèo siêu dễ thương nữa chứ.  Cả hai đều không hề hay biết họ đã từng lướt qua nhau trong một quán ăn xa lạ. Khi đó, Hứa Luật và bạn cô chỉ nhìn thấy bóng lưng cao lớn vững chãi của anh, lại có thể "máu sắc nữ" bùng nổ mà muốn lột quần áo anh ra rồi trực tiếp đè lên luôn :v :v Rất may là lúc đó anh không biết những suy nghĩ xấu xa đen tối kia, nếu không anh chẳng ngại mà dùng miệng lưỡi độc địa của mình "giết chết" cô đâu ha :v :v Rồi duyên phận dẫn họ về chung một nhà và biết bao câu chuyện dở khóc dở cười sẽ xảy ra khiến người đọc cười muốn xỉu luôn ạ. Tuy Đường Tố là một thiên tài nhưng thiên tài này lại "nghiện" món cá đến mức "điên cuồng". Thế nên sẽ có tình huống mở tủ lạnh ra toàn cá, rồi khi Hứa Luật đi chợ về bị mấy con mèo giành túi đồ ăn mà cô không thoát được nên đành nhờ anh giúp. Nào ngờ, anh thản nhiên liếc mắt có 1 cái và nói: "Arthur! Đừng quấy" Xong :v :v Hại cô tức muốn điên nên bảo rằng cá này mua cho anh, nếu anh không đem con mèo đi thì đừng mong ăn. Thế là, thiên tài này rất nhanh chóng đứng bật dậy mắng té tát con mèo vô liêm sỉ này rồi ném ngay ra cửa khóa lại kèm câu nói: "Ở ngoài đó hối cải về hành vi của mình đi!!!!" Cạn lời thanh niên cứng :v :v  Thiên tài Đường Tố hết sức thông minh nên cực kỳ khinh bỉ những thành phần cố tỏ ra nguy hiểm xung quanh mình. Mà anh mắng chửi cũng nghệ thuật lắm à nha. Chỉ có một chữ nhẹ nhàng tình cảm thôi à: "SỨA". Bởi vì sứa không có não :v :v Người nghe muốn phun máu mà cũng không biết đáp lại thế nào. Ai bảo người ta IQ cao làm gì. Mắng lại không được lại có thể bị cái miệng độc địa kia làm cho tức chết không đền mạng. Một pháp y tài giỏi vs một thiên tài tâm lý học quả thật là một sự kết hợp hoàn hảo. Họ dần bị cuốn và những vụ án ly kỳ đầy bí ẩn. Mà vụ án nào khi khám phá xong cũng để lại rất nhiều day dứt và những hệ lụy của nó. Càng gần bên nhau, thứ tình cảm mơ hồ chậm rãi biến thành tình yêu vững chắc. Đường Tố - thiên tài EQ = 0 thế nhưng lại thấy trái tim mình lỗi nhịp trước cô gái nhỏ Hứa Luật. Vậy nên khi anh tỏ tình với cô xong và chờ đợi đáp án thì anh rất hối hận. Biết thế cứ trực tiếp muốn cô đồng ý luôn, chứ đợi thế này khó chịu muốn chết :v :v Tình yêu của anh, có thể không hoàn hảo như những người đàn ông khác. Bởi vì anh tuy là một thiên tài nhưng cũng có nhiều khuyết điểm. Nhưng, anh sẽ dùng hết tất cả những gì mình có để chở che và yêu thương cô đến trọn đời.  Công việc của Đường Tố - Hứa Luật đều ẩn chứa rất nhiều nguy hiểm mà đôi khi nó còn lấy đi tất cả những thứ quý giá của họ. Trong một vụ án khó khăn và phức tạp, bất ngờ Hứa Luật bị cuốn vào. Và cái giá của nó thật quá đáng sợ. Cô suýt chút nữa thì mất mạng và giết cả một người vô cùng quan trọng với mình. Cũng may, Đường Tố đã tìm thấy cô và đưa trở về. Đó dường như là vụ án hay nhất cũng để lại nhiều ấn tượng cùng xúc động cho mình nhiều nhất. Đọc mà tim dường như cũng muốn thót theo nhân vật chính. May là tác giả vẫn còn từ bi ban cho một cái kết HE. Theo như nhiều người thì kết thúc của câu chuyện vẫn chưa hoàn hảo nhưng nó lại hoàn hảo theo một cách rất riêng. Là một pháp y và một nhà tâm lý học phải đối mặt với những tên tội phạm man rợ nguy hiểm nhất thì cái giá phải trả là phải có. Cho nên, việc Hứa Luật vẫn không thể trở lại như xưa là tất nhiên. Nhưng cảm ơn vì ông trời đã để cho Đường Tố bên cạnh cô. Một người đàn ông từng là tảng băng thiên tài lạnh nhạt lại có thể vì cô mà làm tất cả như thế. Để cô có thể mỉm cười mà nói rằng: "Thế giới rộng lớn như vậy! Nhiều người như vậy! Ngay tại thời khắc này, tại căn phòng này... Anh đã ở đây!!!"  Chẳng những Đường Tố siêu siêu yêu thương vợ mà còn chống lưng cho vợ làm chuyện xấu nữa mn ạ. Chả là có một cô nhóc được anh cứu thoát khỏi một vụ án rồi cứ thế bám riết anh không tha. Cô bé ngang nhiên đến trước mặt Hứa Luật bảo cô cần bao nhiêu tiền thì rời đi. Hứa Luật cũng thản nhiên nhận tiền cất đi rồi còn báo cáo với Đường Tố lại chuyện xảy ra. Ai ngờ, thiên tài này vui vẻ bảo cô cứ nhận, xem như tiền bồi thường tổn thương tinh thần :v :v Người ta chỉ là bé con mà vợ chồng nhà này cũng không tha nữa. Hại cô bé khi thấy 2 người kết hôn thì tức giận muốn xì khói. Tiền cũng lấy mà người cũng lấy ???????? Theo mình thấy thì truyện này nam nữ chính đều đáng yêu và dễ thương hết sức. Tuy có nhiều phân đoạn về trinh thám và tâm lý chưa được logic cho lắm nhưng lỗi nhỏ nên có thể bỏ qua. Đọc thưa giãn xả stress ok lắm đấy ạ. Truyện sủng sạch và có sắc nhé. Nên mn nếu thấy hợp thì nhảy ngay đi. Truyện này được edit hoàn rồi, khỏi phải đợi chờ gì hết trơn nữa á ^^ ______________ " ": trích từ truyện #Lạc_Hậu - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Tháng mười, tiết trời cuối thu ở thành phố Giang vẫn còn nắng gắt. Sau giữa trưa, thời tiết đột ngột thay đổi, gió nổi mây vần, những đám mây đen che kín bầu trời, chẳng bao lâu sau, tiếng sấm chớp ầm ầm, từng hạt mưa lớn như hạt đậu rơi xuống nền đất nóng hổi, khiến người qua đường cũng có thể nghe được âm thanh xèo xèo phát ra khi nước mưa chạm mặt đất. Hứa Luật mới ở hiện trường trở về Cục, đã nghe thấy báo cáo Đội trưởng Tô tìm cô. “Biết rồi!” Cô sửa soạn lại một chút rồi mới đi 'phục lệnh’. Thủ trưởng của là Tô Tử Khiêm, cái tên nghe thật tao nhã, thoạt nhìn có thể thấy là người có diện mạo đoan chính, khiêm tốn, nước da ngăm đen, môi hồng răng trắng. Nhưng tuyệt nhiên đừng để vẻ bề ngoài này của anh ta đánh lừa. Ai ở trong Cục cảnh sát của thành phố Giang nghe nhắc tới cái tên Tô Tử Khiêm thì như tiếng sét bên tai. Từ lúc tốt nghiệp trường cảnh sát cho đến khi gia nhập đội hình sự đã phá không ít vụ án lớn. Nhà họ Hứa và nhà họ Tô cũng xem như là thân quen. Tô Tử Khiêm hơn cô ba tuổi, hai người lớn lên trong đại viện, có thể coi là thanh mai trúc mã, hiện tại hai người lại là đồng nghiệp, cùng công tác trong Cục cảnh sát thành phố Giang. Y theo lời bạn bè của Hứa Luật nói: Hai người này không đến được với nhau, quả thực thật có lỗi với đoạn tình duyên này . Cốc! Cốc! Cốc! “Mời vào.” Giọng nam trầm ổn từ bên trong truyền ra. Hứa Luật đẩy cửa vào. Tô Tử Khiêm hiện tại là Đội trưởng đội cảnh sát hình sự, có phòng làm việc riêng. “Tìm em có việc gì sao?” Hứa Luật ngồi xuống cái ghế ở trước mặt, cách bàn làm việc, nhìn chăm chú người đã từng lớn lên bên cô. Ngày xưa gương mặt tuấn tú, trải qua mấy năm trong đội hình sự, anh lại điểm thêm nét cường tráng và lạnh lùng. Trong Cục cảnh sát có không ít người ngầm gọi Tô Tử Khiêm là ‘Nam Thần’ của Cục cảnh sát, Hứa Luật lần đầu tiên nghe thấy biệt danh này liền hỏi lại ngay: Vậy ‘hoa’ của cục đâu? Hai người quá thân quen, nên Tô Tử Khiêm không vòng vo mà vào thẳng vấn đề: “Hình như đã lâu em chưa được nghỉ ngơi?!” “Không cần thiết.” Hứa Luật không hề suy nghĩ mà từ chối thẳng. Tuy rằng tổ pháp y bây giờ không còn khan hiếm người như những năm sáu mươi, bảy mươi của thế kỷ trước, nhưng cũng không nhiều đến mức tùy tiện cắt bớt một người cũng không ảnh hưởng đến công việc.   Mời các bạn đón đọc Anh Phát Bệnh Rồi... Em Đến Đây! của tác giả Quỷ Miêu Tử.
Thượng Cung
Một nữ nhân lạnh nhạt lợi dụng tất cả trong tay, có thể có được hạnh phúc sao? Ninh Vũ Nhu vì bất đắc dĩ mà vào cung, chẳng hề khát vọng trở thành nữ nhân được hoàng đế sủng ái trong hậu cung. Nguyện vọng duy nhất của nàng chính là ngồi trên vị trí thượng cung, chưởng quản tứ phòng, sau đó cầu được xuất cung, mua một mảnh ruộng, sống thọ và chết yên bình trong nhà, giống như người tiền nhiệm. Chỉ tiếc, trong tranh đấu thân bất do kỷ tại hậu cung, nàng tham dự chính biến tranh vị trí tân đế, vì chỗ dựa vững chắc là thái hậu thất thế mà trở thành cái gai trong mắt tân đế. Nàng cho rằng chờ đợi trước mặt mình chắc hẳn chỉ có cái chết, không nghĩ đến nàng tuy bị tân đế tước đoạt vị trí thượng cung lại được phong làm mỹ nhân cấp bậc thấp nhất trong phi tần, để lại tánh mạng. Nàng không rõ vì sao tân đế không xử tử mình, nhưng nàng còn sống, còn lưu lại trong chốn hậu cung này, dù cho khó khăn có lớn hơn, có nhiều hơn, nàng vẫn muốn tìm đường ra. *** Review Simple: Là một cuốn cung đấu, Thượng cung không thể coi là điển hình. Nữ chính trong truyện cung đấu nhà người ta là được đường đường chính chính tiến cung/tìm cách tiến cung/bị ép tiến cung. Nữ chính trong bộ này vốn sống trong cung, khỏi cần tiến. Từ Thượng cung thành Tuyển thị, từ “nô tỳ” đổi thành “nương nương”. Nhưng làm nô tỳ mà được chưởng quản cả cục Thượng cung với ba trăm người dưới trướng, dự chính biến, thao túng hậu cung, so với làm một nương nương bạt nhược đến độ ai cũng có thể khi dễ, đối với Ninh Vũ Nhu mà nói, chính là bị bẻ gãy đôi cánh. Nữ chính trong truyện cung đấu nhà người ta thẳng một đường thị uy kẻ dưới, chèn ép đồng nghiệp, làm khuynh đảo quân tâm, cuối cùng hiển hiển hách hách đến với hậu vị. Nữ chính bộ này thì sao? Bị Hoàng đế dìm đến không ngóc đầu lên nổi thì thôi đi, đi nịnh bợ Hoàng hậu không thành lại còn phải tìm đến Thái hậu, cũng không xong ~~~ khốn khổ lắm mới trốn khỏi cung được thì lại bị tóm về trong một nốt nhạc ┐( ̄∀ ̄)┌ Tóm lại nữ chính trong bộ này thảm không để đâu cho hết. Lúc ban đầu nàng chưởng quản Thượng cung lo cái ăn cái mặc từ A đến Z cho chủ tử, lại lớn gan dám câu kết với hậu cung lật đổ Thái tử. Thật ra nói là câu kết cũng hơi quá, chỉ là nắm Thượng cung cục trong tay thì khó mà tránh khỏi bị cuốn vào tranh đấu chốn hậu cung. Cái sai của nàng, cùng lắm chẳng qua là chọn nhầm chủ để theo mà thôi. Cuối cùng Thái tử vẫn lên ngôi, không mặn không nhạt ném cho nàng phong hào thấp nhất, biến nàng thành phi tần. Nữ chủ bình thường làm người cũng không được tốt lắm, rơi vào tình cảnh như vậy ngay lập tức đã có kẻ đỏ mắt muốn trả thù. Nàng suy tính cẩn thận, cân nhắc một vòng hậu cung, cuối cùng quyết định làm tay sai cho Hoàng hậu. Một, Đế hậu tình cảm tốt đẹp, địa vị của Hoàng hậu vững chắc, nương nhờ nàng ta nhất định có thể làm kế sách lâu dài. Hai, Hoàng đế không vừa mắt mình, khẳng định sẽ không khiến Hoàng hậu ghen, hoàn hảo! Chính là nàng không nghĩ tới, liều mạng một hồi mới khiến Hoàng hậu dần tín nhiệm, nay chỉ cần Hoàng đế ở giữa ly gián một chút, giả vờ sủng ái nàng một chút, Hoàng hậu liền nổi điên lên muốn dồn nàng vào chỗ chết. Chính là không nghĩ tới, Hoàng đế vốn đã biết nàng từ rất lâu rất lâu khi trước, từ những năm tháng thiếu thời khi nàng hãy còn là tiểu thư phủ Ngự sử đại nhân… Nàng cho rằng mình sống trong cung mười năm, đóng kịch đủ hay, nhưng hắn đã sống trong cung cả đời, chút tuồng này có gì qua được con mắt hắn? Tính tới tính lui, từ con gái đại thần có thân phận cao quý, rơi xuống làm cung tỳ bị phạt quỳ trong tuyết giặt xiêm y, mười năm chật vật đi lên được vị trí thượng cung, lại rơi xuống địa ngục một lần nữa… Sự tàn khốc của hậu cung khiến con người ta biến chất, chỉ còn lại ích kỷ, toan tính, nghi kị. Cho đến tận cuối truyện, khi Hoàng đế xông vào căn nhà chứa thuốc nổ để cứu nàng, bất chấp tính mạng, nàng vẫn còn cho rằng hắn đối tốt với nàng chỉ vì hiệp nghị kia, chỉ vì có qua có lại lợi dụng lẫn nhau, đóng kịch trước mặt nhau. Làm gì có ai đóng kịch đến tính mạng cũng không cần như hắn? Nam chủ có thể không phải là người tốt. Đối xử với nữ chính chẳng ra gì, còn có hậu cung ba nghìn giai lệ. Bị kẻ thù bức ép đủ đường, không cứu được ân nhân, không bảo vệ nổi người trong lòng. Ninh Ngự sử cứu hắn lúc nguy nan, lại mang đến họa diệt môn. Người khác bức hắn phải ban chiếu giết cả nhà ông ấy, hắn bất lực. Ninh Vũ Nhu trở thành con gái tội thần, biếm làm cung tỳ, hắn lại phải dằn lòng vờ như không quen biết, để không đem đến tai họa cho nàng nữa. Mười năm trả giá nhiều như vậy, thứ duy nhất hắn còn giữ được, chỉ có sơ tâm với người nọ mà thôi. Là một bộ ngôn tình cung đấu, ở Thượng cung, phần đấu chưa chắc đã xuất sắc lôi cuốn bằng những bộ nổi tiếng như Chân Hoàn, Họa quốc… nhưng phần tình, đã đủ ngũ vị tạp trần chốn nhân gian. Hay nói một cách đơn giản hơn, mình có chút thiên vị Thượng cung, vì thích cái tình dần dần mở ra qua từng chương như thế. Tưởng như vô tình lại là kẻ si tình. Không có một ánh nhìn mười năm trước, sẽ không có dây dưa ngày hôm nay… Thượng cung mình đánh giá là 3.5 trong list truyện ngôn tình mình review. Truyện hay. *** Review Linh Vân Gia Trang: Thực ra tôi đã đắn đo rất lâu trước khi đọc truyện này. Dù đã down ebook về nhưng lần nào cũng mở ra đọc văn án rồi đóng lại. Vì sao à? Vì hơi sợ thể loại cung đấu mệt óc, và sợ rằng bản dịch không ổn thì xem cung đấu sẽ cực khó chịu. Nhưng khi quyết định đọc thì thực sự cảm thấy mình không hề lãng phí thời gian. Một bản chuyển ngữ phải nói là được đến 90%. Và điều làm tôi ấn tượng hơn cả là các bạn ghi chú, chú thích rất rõ ràng, kèm theo hình ảnh minh họa khiến cho tôi thực sự rất ngạc nhiên. Xuyên suốt câu chuyện là những màn đấu đá nhau, bày mưu tính kế trong chốn hậu cung đầy âm mưu thủ đoạn và cực kỳ phức tạp ấy. Vốn tưởng rằng đọc sẽ rất đau đầu, nhưng cách Đô tỷ dẫn chuyện, đưa ra mâu thuẫn và giải quyết vấn đề cực thông minh và hợp lý khiến cho tôi cứ bị hút vào nội dung truyện. Chưa bao giờ tôi đọc một bộ cung đấu mà khó đoán như thế này. Mọi chuyện cứ diễn ra, kết quả cũng bày ra trước mặt, nhưng chỉ đến khi Đô tỷ cho nhân vật lý giải tất cả thì tôi cũng mới vỡ lẽ được ra, à, hóa ra là thế. Không có nhiều truyện làm được điều này đâu, vì đa phần những âm mưu, tình huống “máu chó” trong cung đấu với gia đấu là gì? Ám sát, hãm hại,hạ độc vân vân và vê vê. Ở đây cũng vậy thôi, nhưng thủ đoạn, suy nghĩ, và hành xử của nhân vật trong Thượng Cung thì thực chỉ có một câu: tâm phục khẩu phục. Ninh Vũ Nhu là một con người sống bằng lý trí, bằng toan tính. Cô lớn lên trong một gia đình quan lại, mẹ ruột là thiếp, nhưng cũng là em rượt của chính thê. Vậy mà trong lúc gia đình bị lâm vào cảnh tru di, thì cô cà mẹ cô lại bị chính đại nương,bác ruột ấy, để lại làm kẻ chết thay. Cô bị tống vào cung làm nha hoàn thấp kém. Có những lúc phải quỳ trong tuyết lạnh để giặt quần áo, có những lúc bị chà đạp, bị sỉ nhục. Nhưng người con gái ấy, trong hiểm cảnh vẫn tìm được cách cứu mình. Sống ở thế giới nham hiểm độc ác ấy, cô tìm cách thu liễm, tìm một nơi dựa dẫm,và cô chọn Thái hậu. Vì cô cho rằng thái tử chính là kẻ thù đưa họa diệt gia đến cho nhà cô, nên cô chọn giúp Thái hậu lật đổ thái tử. Nhưng trời không chiều lòng người, đảo chính thất bại, vậy mà một thượng cung như cô lại không bị giết, còn được thái tử – tân đế giữ lại phong làm tuyển thị – chức phi tần nhỏ nhất trong hậu cung. Và từ đây cô lại bắt đầu cuộc đấu tranh sinh tồn khác. Cô lại lựa chọn một chỗ dựa khác. Đó là Hoàng Hậu, chỉ tiếc rằng cô vẫn chọn sai. Người con gái ấy, cho rằng mình thông minh, lường hết được sự việc, cho rằng mình có thể giấu kỹ bộ mặt thật đi, giả tạo một chút là có thể bảo vệ được chính mình. Nhưng cô không bao giờ nghĩ được rằng, 5 lần 7 lượt Hoàng Thượng lại có thể dễ dàng xé rách mặt nạ của cô xuống. Tôi nghĩ đây là một truyện sủng. Sủng đến tận cùng. Dù rất hiếm chi tiết về tình cảm của đôi lứa, dù nữ chính là một cô nàng ngốc, quá lý trí, quá toan tính, quá thấu hiểu hoàn cảnh thân cô thế cô của bản thân, nên luôn nghĩ Hoàng thượng giữ mình vì mình còn giá trị lợi dụng, mà không bao giờ nghĩ rằng hắn có tình cảm với mình. Thế nhưng tôi vẫn thấy truyện thực sự rất ngọt ngào. Vẫn mù mờ cảm nhận thấy dường như hắn đã để ý cô từ lâu lắm rồi. Hắn sủng cô, bảo vệ cô theo cách của hắn. Hắn nghĩ rằng hắn xử sự đủ kín đáo, giấu tình cảm đủ kỹ để không ai hại được đến cô, nhưng cuối cùng, chỉ một ánh mắt nhu hoà trong một khoảnh khắc, đã khiến cô trở thành kẻ thù số 1 của Hoàng hậu. Theo cảm nhận của tôi, đây là một tác phẩm cổ đại rất thật. Tất nhiên sống ở thời hiện đại, ai lại muốn chung chồng? Nhưng ở cổ đại, liệu được mấy vị vua giải tán hậu cung chỉ cần 1 người? Tôi nói nó thật là vì thế. Sống trong hoàng cung, thân bất do kỷ. Chị em cũng thành thù địch. Hận thù chỉ xuất phát từ một nụ cười của đế vương. Làm sao để bảo vệ mình? Toan tính người khác, không ngờ rằng lại bị người khác tính kế lại mình. Âm mưu trùng trùng lớp lớp bủa vây, nếu không thực sự có bản lĩnh, vĩnh viễn sẽ bị chôn vùi. Phụ tá quân vương loại trừ thế lực ngoại thích, lật đổ hoàng hậu. Đến cuối cùng mới nhận ra tình cảm của chính mình và của hắn. Đến cuối cùng mới rõ, hắn sủng cô ra sao, hắn dung túng cho cô đến nhường nào. Và cũng đến tận chương ngoại truyện, độc giả mới chìm trong tình yêu sâu nặng thầm kín mà Hạ Hầu Thần dành cho Ninh Vũ Nhu… Những tình tiết rất hợp lý, và cách dẫn truyện nhẹ nhàng như một bộ điền văn, cách xử lý thông minh, tính cách nhân vật đặc biệt và cốt truyện khó đoán đã làm nên thành công của Thượng cung. Đây là ý kiến của cá nhân tôi, nếu mọi người đọc, hãy cho tôi biết cảm nhận của mọi người nhé. Mời các bạn đón đọc Thượng Cung của tác giả Vân Ngoại Thiên Đô.