Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Bắt Nạt Tướng Quân Đến Phát Khóc

Văn án:   "Nam chủ: Chúa công đối với ta ân trọng như núi, bất luận là muốn tim ta hay muốn mạng ta hay muốn bất kỳ bộ phận nào của ta, ta cũng thấy chết không sờn. Nhưng thật ra trong lòng ta là thích nữ nhân.   Chúa công: Vừa khéo, ta chính là nữ nhân.   Mỗi ngày, trong cung đều thế này:   Cung nữ: Ai dô, thật không thể khoanh tay ngồi nhìn mà, Tướng quân lại bị bệ hạ trêu cho khóc rồi, thật sự quá đáng thương." (*)   Xuyên không không khó, khó là ở chỗ xuyên phải nhân vật sắp chết. Nữ chính Trình Thiên Diệp của chúng ta hôm nay trúng số độc đắc khi vừa xuyên qua đã thấy dải lụa vắt ngang cổ mình.   "Người khác xuyên không, nàng cũng xuyên không.   Người khác xuyên thành công chúa, vừa tỉnh lại có bảy tám nha hoàn vây quanh, hầu hạ ăn ngon uống kỹ.   Nàng cũng xuyên không thành công chúa, vừa tỉnh lại cũng bảy tám nha hoàn vây quanh, hầu nàng treo cổ." (*)   Hóa ra số Trình Thiên Diệp lại đen đủi như vậy, lúc nàng vừa tỉnh lại cũng là khi ca ca song sinh cũng là quân chủ Tấn quốc bị người độc chết.   Quân nổi loạn đang uy hiếp bên ngoài, giờ chỉ còn một con đường chết dành cho nàng. Đương lúc căng thẳng thì cái khó ló cái khôn, Trình Thiên Diệp quyết định bỏ đi thân phận công chúa, đóng giả thành Tấn Việt hầu Trình Thiên Vũ.   Kể từ ngày đó thần dân Tấn quốc thấy quân chủ của mình từ một người đam mê tửu sắc, thích ăn chơi đàm đúm lại trở thành một thiếu niên thích ru rú trong nhà. Mấy quốc gia tụ họp cùng đi chinh phạt, vậy mà quân chủ Tấn quốc thì xin ở lại... giữ thành, trở thành trò cười cho thiên hạ.   Cuộc sống giả nam khó khăn đủ đường, Trình Thiên Diệp chỉ như con rối răm rắp làm theo lời khuyên của những vị đại thần "tâm phúc" của ca ca. Nàng biết họ khinh thường mình không có năng lực lãnh đạo, nhưng là một người hiện đại xuyên qua, tư tưởng của nàng khác xa những người cổ đại này.   Trong xui lại có may, vì là con đẻ của tác giả nên làm gì có chuyện nữ chính cứ phải sống khổ sở như thế cả đời. Trình Thiên Diệp bỗng phát hiện ra xuyên không mang đến cho nàng một món quà đặc biệt, đó là khả năng nhìn người đoán suy nghĩ: Ai trung thành, ai yêu thích, ai căm ghét, ai phản bội... nàng đều có thể biết được thông qua vòng sáng năng lượng trên người đó.   Bấy giờ Trình Thiên Diệp mới hiểu ra một điều, trốn tránh không phải là cách giải quyết. Nàng cũng có khát vọng lớn lao, đó là thống nhất thiên hạ, gây dựng đế chế cho riêng mình.   Kể từ ngày hôm đó, mọi người thấy vị Tấn Việt hầu nhát gan ngại khổ dường như trở thành con người khác: thông minh, sắc bén, liệu việc như thần. Bằng năng lực đặc biệt của mình, Trình Thiên Diệp bắt đầu gây dựng đội tâm phúc. Và sự chú ý của nàng đã ngay lập tức va phải ánh mắt của nam chính - Mặc Kiều Sinh.   Mặc Kiều Sinh vốn là nô lệ của Uy Bắc Hầu. Ở thời đại này, nô lệ bị đối xử như thứ công cụ không cảm xúc, chỉ dùng để mua vui cho đám vương tôn quý tộc. Quan hệ nam - nam cũng rất thịnh hành, nên chỉ cần tên nô lệ nào có chút nhan sắc là sẽ bị các vị quý tộc có sở thích biến thái để ý. Vị Uy Bắc Hầu này cũng không ngoại lệ, vừa già lại vừa dâm, thích nhất là "xử" đám nô lệ.   Mặc Kiều Sinh từ nhỏ đã lớn lên trong bầu không khí kinh tởm của trại nô lệ, thấy ca ca vì bảo vệ mình mà bị đám nam nhân "hành hạ", thấy mẫu thân vì kiếm chút đồ ăn mà để mặc chúng đè ra "làm việc". Chàng thanh niên Mặc Kiều Sinh từ đó sinh ra ác cảm tột cùng với mối quan hệ nam - nam.   Sống được đến tuổi thành niên mà vẫn còn "trong trắng" như Mặc Kiều Sinh quả là kỳ tích, nhưng ai bảo chàng là nam chính cơ chứ. Quay lại câu chuyện của chúng ta thì trong một buổi tiệc, đám nô lệ được gọi lên hầu hạ các vị quý tộc và run rủi sao Mặc Kiều Sinh rơi trúng vào tay quân chủ Tấn quốc Trình Thiên Diệp.   Thấy chàng trai nô lệ chịu đói đến mờ mắt mà vẫn cố chịu đựng, mẫu tính của Trình Thiên Diệp nổi lên, liền nhấc tay giúp đỡ một chút. Chẳng ngờ cứu người một lần lại trở thành nhân duyên trời định.   Chính nhờ cái lần tình cờ giúp đỡ ấy mà trong mắt Mặc Kiều Sinh, Trình Thiên Diệp đã trở thành vị thánh sống. Trình Thiên Diệp khác tất cả những vị quân chủ kia, nàng vừa tốt bụng lại thiện lương, đối xử với đám nô lệ hết sức có "tình người".   Nhưng Mặc Kiều Sinh không biết là trong lúc ấy Trình Thiên Diệp cũng đã nhắm chàng rồi. Bởi có khả năng nhìn thấu ý nghĩ của người khác nên Mặc Kiều Sinh trong mắt nữ chính chẳng khác nào viên kim cương sáng chói lóa. Nàng đã quyết tâm bằng giá nào cũng phải chiếm được chàng làm của riêng.   Câu chuyện của nam nữ chính sau đây còn rất dài, trải qua biết bao khó khăn, Mặc Kiều Sinh mới được về bên người Trình Thiên Diệp. Chàng trở thành một vị tướng quân tài giỏi, nhưng đứng trước quân chủ của mình, lại trở nên ngớ ngẩn vô cùng.   Chỉ có duy nhất một thứ mà chàng rất muốn nhưng không tài nào cho quân chủ của mình được - đó là trinh tiết. Chàng thà chết cũng không thể chấp nhận quan hệ với một nam nhân.   Vừa hay, Trình Thiên Diệp lại là nữ nhân. Sau khi trêu chọc tướng quân của mình chán chê đến phát khóc thì nàng mới mở lòng từ bi, nói sự thật này cho chàng biết. Mặc Kiều Sinh lúc đó chỉ thiếu nước quỳ rạp xuống mà lạy nàng :V   Câu chuyện này qua lời kể xàm ba láp của tớ thì có vẻ nhí nhố nhưng thực ra tác giả viết khá chắc tay. Nữ chính thì cực kỳ cường, mặc dù được tác giả tặng cho bàn tay vàng biết đọc suy nghĩ nhưng nàng đã sử dụng hết sức hợp lí chứ không đùng một cái trở nên vô địch trong một đêm.   Nam chính thì tuy là tướng quân thét ra lửa trên chiến trường nhưng đứng trước nữ chính lại như con cún vẫy đuôi, bảo đi đằng đông thì nhất định không qua đằng tây.   Cặp đôi nam nữ chính cứ khi nào ở gần nhau lại như một màn tấu hài. Nữ chính thì thích trêu chọc, nam chính lại ngại ngùng né tránh. Kết quả là lần nào nữ chính cũng dùng bàn tay của mình bắt nạt ai đó đến mức khóc lóc ỉ ôi xin tha. Còn "bắt nạt" như thế nào thì mời các bạn tự bổ não nha.   Truyện lấy bối cảnh thế giới gần giống như thời xuân thu chiến quốc, chiến tranh liên miên. Trong đó nữ chính Trình Thiên Diệp đã dùng khả năng đặc biệt của mình để gây dựng quân đội, đi choảng nhau với các quốc gia khác và giành được thắng lợi, bá chủ một phương trời.   Cho tới đoạn kết thì thân phận của nàng cũng không bị lộ, nhưng vì muốn sống cuộc đời bình thường với Mặc Kiều Sinh nên nàng đã giả bệnh qua đời.   Ngoài hai nhân vật chính ra thì truyện còn có một dàn nam phụ cực đỉnh. Các vị tướng quân hay những người nô lệ đều có cá tính riêng, có những câu chuyện riêng khiến độc giả phải xúc động vì họ.   "Bắt nạt tướng quân đến phát khóc" là một cuốn truyện hay xuất sắc trong thời kì truyện cổ đại khá ít dạo gần đây. Vậy nên, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ và nếu yêu thích bài rv thì thả hoa cho tớ nhé. ______   (*) Trích từ bản edit   Review by #Huyên Tần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Trình Thiên Diệp phát hiện mình xuyên không rồi. Nhưng hiện tại nàng không rảnh để kinh ngạc về chuyện này. Bởi vì cổ nàng đang bị một dải lụa màu trắng siết chặt, nàng cảm thấy máu sắp dồn hết lên não, đầu lưỡi không thể khống chế mà thè từ trong miệng ra, mũi hít không thông, tim vì thiếu dưỡng mà điên cuồng đập loạn. Thân thể nàng đang bị dải lụa trắng ba thước kia treo trên xà ngang, tục gọi là treo cổ. Giờ khắc này dưới chân nàng, mấy nữ nhân mặc phục sức cổ đại, bao quanh nàng khóc rống nước mắt đầm đìa, nhưng không có một ai đến cứu nàng cả. Nàng đau đớn muốn chết, liều mạng đạp chân. Thật may là chất lượng dải lụa trắng này không tốt, trong lúc nàng giãy giụa đã bị đứt toạc ra rồi. Trình Thiên Diệp ngã lăn quay xuống đất, che cổ, liều mạng hít thở, kịch liệt ho khan. Một phụ nhân trung niên mặc cẩm trường bào thêu hoa văn long phượng, bỗng nhào đến chỗ nàng, ôm nàng kêu gào: "Con ta, con ta." Cổ họng Trình Thiên Diệp đau rát, nói không ra lời. Trong lòng mắng: "Con gì mà con, nếu bà là mẹ ruột của tôi sao có thể trơ mắt nhìn tôi treo cổ chứ." Giờ phút này trong đầu nàng thoáng qua vô số hình ảnh, cảnh tượng, thanh âm, tựa như của một con người xa lạ, cô đọng lại, rồi nhét hết vào đầu nàng, dùng tốc độ tia chớp, dồn vào một lần. Thần kỳ chính là nàng có thể hiểu được. Vị phu nhân này thật sự là mẹ ruột của nàng, ôi mẹ ơi, người trước mắt này là mẹ ruột của nàng sao. Người khác xuyên không, nàng cũng xuyên không. Người khác xuyên thành công chúa, vừa tỉnh lại có bảy tám nha hoàn vây quanh, hầu hạ ăn ngon uống kỹ. Nàng cũng xuyên không thành công chúa, vừa tỉnh lại cũng bảy tám nha hoàn vây quanh, hầu nàng treo cổ. Lục lọi trí nhớ loạn như ma trong đầu, Trình Thiên Diệp biết đại khái mình đã đến một thời đại luôn chiến loạn không ngừng, chư hầu phân tán. Mời các bạn đón đọc Bắt Nạt Tướng Quân Đến Phát Khóc của tác giả Cung Tâm Văn.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Tôi Đến Mượn Cái Bật Lửa
Độ dài: 61 chương chính văn + 2 phiên ngoại Chuyển ngữ: Chang Một ông chú chuyên viết truyện ma, gặp một thanh niên tự nói mình là quỷ... Lời tác giả: Không phải truyện thần bí, cũng không phải truyện kinh dị...Mặc dù mở đầu lại chút có chút không khiến người đọc hướng suy nghĩ về thể loại truyện như vậy. Cảm ơn @ 二喜砸果叽 vì ảnh bìa." *** [Review] Tôi Đến Mượn Cái Bật Lửa (我就是来借个火) – Vu Triết (巫哲) FEB 7, 2021 ~ ROSE Đây là bộ thứ hai mà mình đọc của Vu Triết sau Tát Dã, và phải nói là ấn tượng vẫn rất tốt. Lời miêu tả đúng nhất về ấn tượng đầu và cảm nghĩ của mình đối với Tôi Đến Mượn Cái Bật Lửa là mở đầu truyện rất nhẹ nhàng, không gợi lên một chút kỳ vọng gì ở người đọc, thế nhưng càng đọc lại càng cảm thấy truyện ẩn giấu nhiều chân tướng và sâu sắc một cách bất ngờ. Vu Triết viết cuốn này rất tài ở chỗ có thể dẫn dắt người đọc đi từ một cái mở đầu hết sức dớ dẩm – Lâm Thành Bộ bảo mình là quỷ đến đeo bám theo Nguyên Ngọ – đến với quá khứ đen tối và rối loạn tâm lý hậu chấn thương của Nguyên Ngọ. Phần lớn của truyện là quá trình Nguyên Ngọ vượt qua con quỷ quá khứ của mình, với sự chăm sóc và yêu thương vô điều kiện của Lâm Thành Bộ dành cho y. Điều mình thích nhất có hai thứ, đầu tiên là tiết tấu, thứ hai là cách Vu Triết khắc hoạ và phát triển tâm lý nhân vật. Đá qua một chút về Tát Dã, mình cảm thấy Tát Dã đã gần hoàn hảo lắm rồi nếu không vì duy nhất một điều – đó là quá trình chữa trị cho Cố Miểu có vẻ hơi chóng. Bởi vậy khi qua cuốn này, cũng có một nhân vật mang bệnh tâm lý, mình đã không chắc chắn liệu Vu Triết có xử lý tốt không, và mình không bị thất vọng. Có lẽ là bởi lần này bệnh tâm lý của Nguyên Ngọ là nền tảng để xây dựng truyện nên Vu Triết có thể đầu tư và làm việc với nó một cách trọn vẹn hơn rất nhiều. Tâm lý của cả Nguyên Ngọ lẫn Lâm Thành Bộ đều diễn ra hết sức hợp lý, nó không bị quá mức nặng nề và tuyệt vọng, song nó cũng nghiêm trọng vừa đủ để không bị thái quá. Nó không bị chóng vánh, song cũng không hề rề rà gây nhàm chán cho độc giả. Quá trình hay nhất với mình là Nguyên Ngọ nảy sinh và đối diện với tình cảm y dành cho Lâm Thành Bộ. Nguyên Ngọ sống thiếu thốn tình thương từ nhỏ, bản thân y cũng chưa từng có tình cảm quá đặc biệt với ai, bởi vậy khi đối mặt với một Lâm Thành Bộ quá đỗi quan tâm, bám dính, chân thành, kiên trì đến ngốc nghếch như vậy, y lúng túng, y lạ lẫm, y khó hiểu. Mới đầu có lẽ đó chỉ là sự biết ơn, một con người đã quen xa cách với người khác như Nguyên Ngọ đâu thể ngay lập tức rung động. Chúng ta không thể thật sự nói rõ chính xác từ khi nào “yêu” bước vào, có lẽ thậm chí cả Vu Triết cũng chẳng biết. Mình cảm thấy trong một tác phẩm, tác giả tạo ra nhân vật, lựa chọn con đường cho nhân vật, thế nhưng một tác phẩm muốn hay thì nhân vật phải là người dẫn dắt tác giả trên con đường ấy. Giống như thế, Vu Triết không làm chủ nhân vật, mà nhân vật mới là người làm chủ Vu Triết, Vu Triết chỉ đơn thuần truyền tải tiếng nói giúp họ tới chúng ta thôi. Và Vu Triết làm rất tốt, thế nên những diễn biến tâm lý của nhân vật – nỗi lo âu thường trực của Lâm Thành Bộ, những cố gắng và áy náy của Nguyên Ngọ, niềm hạnh phúc chấp chới trước tương lai mờ mịt, và cuối cùng là sự đáp lại bất tri bất giác của Nguyên Ngọ – tất đều cực kỳ tự nhiên, tinh tế, và thực tế. Thậm chí đến tận khi hai người đã yêu nhau rồi và được gia đình chấp thuận rồi, có những chi tiết nhỏ về mối quan hệ này, tỉ như Nguyên Ngọ không muốn ăn Tết ở nhà Lâm Thành Bộ vì không khí quá ồn ã ngột ngạt với y, khiến cho mình cảm thán, ồ, đúng thật nè. Có lẽ có một vài yếu tố trong truyện sẽ cảm giác hơi bị bỏ ngỏ với một vài độc giả, giả dụ như Giang Thừa Vũ và Thường Ngữ, hay là nói thêm về Nguyên Thân và gia đình của Nguyên Ngọ chẳng hạn. Cá nhân mình thì thấy thêm vào cũng không sao mà không có cũng chẳng vấn đề, đủ để đặt nền móng cho câu chuyện chính là được rồi. Mình đọc bản dịch của bạn Chang trên Wattpad, và mình cũng muốn cảm ơn Chang rất nhiều vì một bản dịch siêu mượt, siêu tự nhiên, và rất hài hước nữa luôn ???????? Truyện không dài và cũng không quá nhiều thăng trầm drama nếu đó là thứ bạn tìm, còn nếu như bạn đang tìm một câu chuyện ngắn, nhẹ nhàng, chân thực, mà vẫn đủ sâu lắng thì đây là một lựa chọn không tồi nha ???????? *** "Cô trầm mình xuống, nước dần dần vây lấy thắt lưng rồi đến ngực, tới bả vai, cái lạnh thấm dần vào thân thể, sau sự đau nhói là mê man. Lòng sông dưới chân gồ ghề với đám rong bèo rậm rạp dài đến tận thắt lưng, cách một lớp vải quần vừa dày vừa nặng cũng có thể cảm nhận được sự dày đặc và dẻo dai của chúng, cô cảm thấy mỗi cái nhấc chân động tay đều dần dần trở nên nặng nề. Nước tràn vào khoang miệng, vào khoang mũi, lỗ tai, không mảy may thương xót nhanh chóng mang theo sự tuyệt vọng và lạnh lùng ăn mòn nốt hơi thở cuối cùng... Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, cô bắt đầu ra sức giãy dụa, ngửa đầu, liều mạng muốn lui về phía sau, hoặc trồi lên trên... Nhưng cô đã bị giam chặt xuống đáy sông, không thể cử động được thêm chút nào, cánh tay mỗi lần quơ loạn đều giống như chém bừa vào một miếng thạch khổng lồ, chân lại không cách nào thoát ra được, cái đám màu xanh này vốn dĩ chỉ cần bứt nhẹ một nắm cũng có thể đứt mà giờ biến thành dây thừng cực kì bền chắc... Cho dù ngửa đầu lên sẽ thấy được mặt nước lấp lánh cách bản thân chỉ ba tấc nhưng phổi của cô đã không thể hít được thêm dù chỉ nửa hớp không khí. Giống như bị trồng ở dưới lòng sông cùng với đám rong bèo, chầm chậm đu đưa giữa làn nước..." Bên ngoài cửa sổ vô cùng im ắng, thỉnh thoảng có âm thanh của cá quẫy lên trên mặt nước, vây cá mang theo tiếng nước nhu thuận cùng ánh nắng chói chang của mặt trời ban trưa làm cho con người ta mệt mỏi rã rời.... Nguyên Ngọ dựa vào tấm đệm phía sau châm một điếu thuốc, lưu lại phần tiểu thuyết mới viết được một nửa rồi đóng máy tính lại. Loại cảm giác nhàn hạ như ông lão tám mươi tuổi ngồi bên cửa sổ cùng với chú chó mười tám tuổi úp sấp bên chân giữa một đống bộn bề chưa xong nhưng cứ tự an ủi mình "thế thì có làm sao đâu" hết lần này đến lần khác khiến y cảm thấy thoải mái. Điếu thuốc còn chưa hút xong, tiếng bước chân bình bịch từ bên ngoài truyền vào mang theo sự hớn hở, sức chân rất khỏe, làm cho boong thuyền dưới chân y hơi lay động. Nguyên Ngọ nhắm mắt thở dài, nắm chặt điếu thuốc đang hút dở rồi dụi tắt. Khi tiếng bước chân chỉ còn cách mấy thước đột nhiên dừng lại rồi biến mất. Y đợi một lát, nhẹ nhàng bước về phía cửa sổ, thẳng tay thò ra ngoài cửa sổ túm chặt. "A!" Một chuỗi tiếng cười giòn tan vang lên, kèm theo giọng trẻ con non nớt: "Lại bị tóm rồi." Tay Nguyên Ngọ xách lên một đứa nhỏ chỉ khoảng năm sáu tuổi. "Đại Đầu, chú từng nói với nhóc là nếu cứ giữ cái chỉ số thông minh này, về sau ế chỏng ế chơ là cái chắc chưa?", Nguyên Ngọ nhìn nó, "Nhóc không biết tìm chỗ khác mà trốn à?" "Gì cơ?!" Đại Đầu ngước mắt lên. Mời các bạn đón đọc Tôi Đến Mượn Cái Bật Lửa của tác giả Vu Triết.
Chết Đi Chết Lại (Tử Lai Tử Khứ)
Tên Hán Việt: Tử Lai Tử Khứ Thể loại: Hiện đại, chủ công, đô thị tình duyên, kỳ ảo, niên thượng, HE Số chương: 50 chương chính văn + 1 phiên ngoại Edit: luulikinh Văn án của tác giả: Nói chung đây là một câu chuyện về một đứa bé đen đủi chẳng hiểu tại sao lại chết, vội vã đi đầu thai nhưng mãi không đầu thai nổi, chết hoài chết mãi cũng không xong và một.chủ quán xiên nướng có hai thân phận cùng nhau tìm kiếm bí mật cuối cùng của không chết nổi và không giết chết nổi. HE…. Đọc văn án của tác giả mệt tắt thở… Lư Nham là chủ quán xiên nướng với một thân phận bí mật, trong một lần ngoài ý muốn, hắn gặp phải một con quỷ tuyên bố rằng mình đã chết lâu rồi mà vẫn không đầu thai được. Sau khi vất vả lắm mới chấp nhận được con quỷ này, Lư Nham lại phát hiện xung quanh mình bắt đầu nảy sinh những chuyện kỳ quái, cũng dần dần cảm thấy, con quỷ này không đơn giản như thoạt nhìn bên ngoài, còn chính mình dường như cũng đã bị liên lụy vào… Nhân vật chính: Lư Nham (công), Vương Việt (thụ) Lảm nhảm của editor: Không H, không phản công, không hỗ công… *** Nói review cũng không đúng. Chắc là first impression để sau này có gì nghiền ngẫm~ Nhân vật: Lư Nham x Vương Việt Cảm nhận không spoil  Nội dung khá thú vị mới lạ so với nội dung đời thường vườn trường của Vu Triết. Bạn công là sát thủ về hưu non vì bạn không giết người được nữa. Bạn thụ là một nhân vật kha khá là bí ẩn, ban đầu xuất hiện như quỷ không ai nhìn thấy chỉ công thấy được thôi, nhưng thật ra không có linh dị thần quái gì trong truyện cả. Cảm giác hơi hơi giống thể loại huyền thoại đô thị (urban legend) như Durarara nhưng mạch truyện không quá rối ren đan xen các kiểu. Nửa đầu là công và thụ đi tìm thân phận thật của thụ (vì bạn gần như không nhớ gì cả), còn nửa sau là 2 bạn dắt nhau đi chu du.   Phong cách tiết lộ nội dung như kiểu lột hành này chắc không phải sở trường của Vu Triết nên thấy khá lủng ở vài chỗ. Thậm chí nút thắt giữa thụ và nhân vật bác sĩ Thôi cũng không được giải quyết một cách thoả đáng nếu xét kỹ. Phần bước chuyển sau khi thụ có lại trí nhớ khá gượng, còn đoạn sau đó thì cứ thấy quá nhẹ nhàng thiếu kịch tính. Nếu đọc trên phương diện nội dung giải trí tình cảm của cặp chính và nhắm mắt bịt tai với những cảnh quá khó hiểu thì cũng ok. Thể loại là chủ công, đây đúng là một hương vị mới lạ trong vô vàn các câu chuyện chủ thụ. Mà gu mình thì khá là thích đọc chủ công nữa ^^ Bạn công trong truyện cực kỳ cực kỳ sủng em thụ, nên đọc cảm thấy rất ngọt, nhẹ nhàng, điểm này mình rất thích ở truyện. Có những lúc đang ở giữa đường không có người mà anh công hứa làm sủi cảo cho em thụ ăn rồi phải đi vào siêu thị mua hết dụng cụ cán bánh, bột, nhân, bàn ăn ngoài trời, nồi, bếp di động… để làm cho ẻm, y như là đi du lịch trăng mật í. Cảm nhận tràn spoil Truyện có đoạn spoil chính là ở thân phận nhân vật em thụ. Xoay quanh chuyện này thì chắc mình sẽ phàn nàn nhiều hơn khen. Vương Việt có 2 nhân cách. Thật ra mình khá thích một nhân vật đa nhân cách như vậy nhưng ít khi gặp phải nên lúc bắt đầu rất hào hứng. Nhưng chắc vì Vu Triết chưa viết nhiều thể loại như thế nên cách giải quyết nhân cách khá là khó hiểu. Nhân cách thứ 2 của ẻm là một nhân cách rất thú vị nhưng lại không được khai thác rõ ràng, mà nhân cách đó lại yêu bác sỹ Thôi, dẫn đến khi ẻm phát hiện bác sỹ Thôi không chỉ có mình mình mà còn có một ‘tác phẩm’ khác thì ẻm muốn giết ‘tác phẩm’ kia, nhưng sau đó thì không giết ‘tác phẩm’ kia mà lại đi giết bác sỹ Thôi và tự mình biến mất (Mình: WTF?). Và chuyện này xảy ra ngay sau khi nhân cách 2 đó tìm mọi cách dụ công mở cái khoá, để bác sỹ có thể định vị và tìm đến mình, với lý do ‘muốn gặp bác sỹ’. Sau khi em thụ có lại trí nhớ và nhân cách 2 biến mất thì 2 người dắt nhau đi trốn. Nhưng trong toàn khoản thời gian đi trốn đó chỉ gặp mặt giáp lá cà với phe truy tìm đúng 1 lần, mà lần đó phe đó bị em thụ dập sml, không có tính được là đang đánh nhau luôn đó. Nói chung nguyên đoạn đó mình thấy khá là thiếu kịch tính cho việc ‘đi trốn và bị truy đuổi’. Đoạn cuối càng vô cùng khó hiểu hơn vì em thụ làm phẫu thuật và sau phẫu thuật ấy thì bỗng nhiên 2 nhân cách hợp hoá thành một (!!!). Đoạn này khá là gượng từ phía tác giả luôn ấy, nếu để em thụ cuối cùng là 2 nhân cách thành một, vậy tình cảm của nhân cách thứ 2 thì thế nào, dù sao đó cũng là nhân cách đã gắng gượng để giúp em thụ có thể sống qua mười mấy năm trong viện nghiên cứu, trải qua bao nhiêu đắng cay. Ẻm đã chịu một cái chết khá ư là vô lý rồi nhưng đến cuối thì đoạn tình cảm của ẻm biến mất nhưng tính cách của ẻm thì lại được gộp vô nhân cách 1 (ô kìa thật thuận tiện). Phần phát triển tình cảm của 2 bạn lại gần như không được đề cập đến, chỉ có duy nhất 1 phiên ngoại kể về lần đầu 2 bạn gặp mặt, mà Vu Triết lại khá mạnh trong phần này ở những truyện khác nên cũng làm mình phân vân ghê. Tóm lại Nhìn chung thì đây vẫn là một truyện đọc khá giải trí, cũng khá ngắn (50 chương + 1 phiên ngoại) , có plot twist có nội dung, nhưng vẫn cần tắt bớt não. Không có bài học gì quan trọng về cách làm người hay cuộc sống cả. Vẫn đề cử đọc để giải trí =]] Rating: 6,5 / 10 Mời các bạn đón đọc Chết Đi Chết Lại (Tử Lai Tử Khứ) của tác giả Vu Triết.
Đường Đời (Sinh Đồ)
Review: Rabbitlyn | Chỉnh ảnh: Sing ------ Giới thiệu: Anh lẻ loi cô độc trong nước đọng, vô dục vô cầu. Sau đó một viên đá nhỏ rơi xuống. Rất lâu sau đó, anh nhặt cô lên, sóng gợn lăn tăn biến thành sóng dữ. Chàng trai thô lỗ và cô thiếu nữ. ------ Review: Tác giả Kim Bính là một trong những tác giả yêu thích và khiến mình đặt niềm tin vào mỗi tác phẩm do chị viết ra không bị đầu voi đuôi chuột. Tác phẩm “Sinh đồ” thuộc hệ liệt “Đồ lộ” cũng là một tác phẩm như vậy. Kim Bính là một tác giả có phong cách viết rất đặc biệt khi các nhân vật của chị chưa bao giờ là những con người thuộc tầng lớp thượng lưu trong xã hội mà họ đều người lao động đi lên từ hai bàn tay trắng. Nam chính của chúng ta trong tác phẩm “Sinh đồ” cũng là một người lao động đúng nghĩa khi nghề nghiệp chính của anh là lái thuyền chở hàng, cả ngày long đong trên dòng sông, nay đây mai đó. Sau mỗi lần vận chuyển thành công hàng hóa anh mới kiếm được tiền, con tàu hàng hóa anh mua lại vô cùng cũ nát khi sàn tàu đã hoàn toàn mục nát, chỉ cần một cơn thủy triều mạnh là chiếc tàu của anh có thể bị tan nát bất cứ lúc nào. Thời trẻ anh từng theo anh chị làm ăn kiếm sống bên Ý, và có một cuộc sống tiêu tiền thoải mái không cần phải lo nghĩ gì. Ấy vậy mà con người ấy lại có thể sống trong một con tàu tồi tàn đến vậy. Hàng ngày anh chỉ ăn quanh đi quẩn lại là mì, thịt khô, có gạo những nấu cơm cũng chỉ bữa đực bữa cái. Những tưởng rằng cuộc đời của anh cứ mãi mãi trôi đi như vậy cho đến ngày anh không thể lái tàu được nữa thì Chu Diễm đã xuất hiện trong cuộc đời của anh. Chu Diễm là một cô gái vô cùng đặc biệt vì ngủ quên trên tàu của anh nên bị mẹ cô bỏ lại. Mẹ cô đi theo đoàn lưu diễn không để lại bắt cứ thứ gì cho cô và bắt cô tự kiếm tiền để đi học tiếp đại học. Ở nơi đất khách xa lạ, chỉ biết duy nhất người anh ba ấy và cô đã phải mặt dày dựa dẫm vào anh ta. Chu Diễm là một cô gái mạnh mẽ khi lúc đầu cô không ngừng gọi điện thoại cầu cứu mẹ và nhũng người quen trong đoàn biểu diễn, song với sự cố chấp của mẹ, cô đành chấp nhận với thực tại. Cô ăn nhờ ngủ nhờ trên tàu của Lí Chính, song cô cũng giúp anh nấu ăn, thu dọn tàu. Cô không ngừng tìm mọi cách để kiếm tiền như là nhặt rau bên ven đường để bán, tham gia trò chơi thắng được điều hòa để bán, tranh thủ bán quần áo thuê cho người ta kiếm tiền. Có lẽ chính vì sự mạnh mẽ của cô đã lay động được con người cô độc như Lí Chính. Ban đầu anh thờ ơ coi cô là của nợ và chỉ muốn thoát khỏi cô. Người như anh nay đây mai đó kiếm được bữa nào hay bữa ấy làm gì có thời gian rảnh rỗi quan tâm một cô nhóc. Ấy vậy mà tất cả đều là số mệnh ngay từ lần đầu anh gặp cô rồi, cô đã trở thành “con nợ” anh không thể vứt bỏ. Cô là người đầu tiên quan tâm anh có thể bị lật tàu vì thủy triều, cô là người đầu tiên quan tâm đến sự sống của anh khi anh bị người khác đánh, là người đầu tiên lo lắng cho bữa ăn, dọn dẹp con tàu cho anh. Quả thực tôi cũng vô cùng bất ngờ về những điều Chu Diễm có thể làm được khi ở đoạn đầu cô gái ấy được miêu tả quá tiểu thư khi trong suốt 2 năm theo đoàn diễn không may mảy đụng tay vào bất cứ chuyện gì. Hóa ra là chỉ khi bị dồn ép vào đường cùng cô gái ấy mới bộc lộ hết sự mạnh mẽ của mình. Hai con người ấy gánh chịu quá nhiều nỗi đau và họ đúng nghĩa là hai con nhím sưởi ấm cho nhau. Cô từ một cô gái cha là giảng viên đại học, sau khi cha mất phải trả nợ nần nên không có tiền đi học đại học và buộc phải bảo lưu. Từ một người chưa bao giờ biết lo nghĩ là gì phải theo mẹ đi biểu diễn cùng đoàn văn nghệ suốt 2 năm ròng. Anh từ một ông chủ thành đạt vì sự dằn vặt của lương tâm từ bỏ tất cả lênh đênh trên biển. Chỉ có như vậy mới có thể cứu rỗi phần nào cho linh hồn khi anh là người hại chết anh trai chị dâu, cháu trai coi như kẻ thù, vợ chưa cưới là em ruột của chị dâu nên không vượt qua được sự dằn vạt của lương tâm. Hai con người đầy đau khổ ấy cùng mất người thân trong một ngày, ba vụ tự sát cùng diễn ra trong một ngày gây chấn động cả toàn thành phố. Từ cái ngày định mệnh ấy những tưởng đã đặt dấu chấm hết cho cuộc sống của họ rồi, nhưng thật may họ đã tìm thấy nhau trên biển khơi, thật may vì ông trời vẫn còn chiếu cố đến hai con người bất hạnh ấy. *** Vai chính:  Chu Diễm vs Lí Chính. Thể loại: Hiện đại, mưu sinh, đại thúc vs em gái nhỏ, HE. Em gái 9 này khá khổ vì trong một đêm từ gia đình khá giả trở nên nghèo khó, theo mẹ lưu lạc khắp nơi kiếm sống, nhưng được cái em 9 khá tự lập, gặp chuyện cũng bình tĩnh tự tìm cách xoay sở, có chừng mực, không bị tác giả buff level quá độ. Em gái gặp chú 9 do tình cờ, xem như cũng có duyên từ nhỏ. Tuy gặp rồi tan nhiều lần nhưng cuối cùng người có tình cũng nên giai ngẫu. Truyện cuốn hút HLN ở chỗ miêu tả sinh động cuộc sống của những người bình dân: trên tàu chở hàng, trên đất liền. Không đao to búa lớn, không có tổng tài bá đạo, cũng không có sinh viên mới ra trường được tổng tài để mắt tới rồi đem về nuôi nhốt. Nội dung mới lạ, lôi cuốn, truyện hay nên đọc. *** Đêm đông chí, lớp tuyết dày hơn một mét. Xe taxi đứng bên cạnh con đê, cửa sau xe mở ra, lái xe nương theo ngọn đèn đếm tiền, nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Trên mặt tuyết lưu lại một chuỗi dấu chân và dấu vét vòng lăn của bánh xe, vị khách kia đứng trên đê, mặc bộ quần áo màu đen, trên vai đã có vài bông tuyết. Mùa đông năm nay lạnh khác thường, có nhiều trận tuyết lớn. Lái xe hạ cửa kính xe xuống, hít phải vài bông tuyết, giọng nói như bị gió lạnh hòa tan: “Chàng trai, nơi này là trên đê đấy, cậu có lộn chỗ hay khôn?” Vị khách không để ý tới, một lát sau, lái xe vẫn tốt bụng nhắc nhở: “Cậu có lên xe không, cậu không đi nữa thì tôi đi nhé?” Người nọ như cây cọc gỗ, lái xe đóng cửa sổ xe lại, tiện tay lau kính chắn gió, lại đợi thêm một lát thì người ở nhà gọi điện thoại tới, nói chờ ông trở về ăn bánh trôi, láu xe quay ra nhìn phía bên ngoài, cúp máy rồi nhanh chóng rời đi. Nước sông bình tĩnh không gợn sóng, chiếc tàu chuyên chở nhanh chóng bị tuyết bao phủ, ánh đèn đường trầm lặng như bị gió tuyết đánh ỉu xìu. Đến khi đầu đầy tuyết trắng, người nọ mới có động tác. Cởi áo gió, ném thật mạnh, nước sông rốt cuộc cũng bị quấy rầy. Anh quăng rương hành lý xuống, lại quăng tây trang, ném caravat, túi tiền, điện thoại cũng bị ném xuống, cuối cùng anh cởi đồng hồ xuống và ném đi, lại không nghe thấy một chút âm thanh nào. Anh vịn lên hàng rào bảo vệ, trên tay đỏ bừng, ác độc trên gương mặt khó nén, giống như muốn phá trời hủy đất. Qua một đêm, gió tuyết ngừng lại, anh bình tĩnh đứng yên trên đê, giống như đã chết.   Mời các bạn đón đọc Đường Đời (Sinh Đồ) của tác giả Kim Bính.
Sinh Mệnh Thứ Bảy
Một câu chuyện tình yêu được viết theo một thể loại hoàn toàn mới không phải nam chính là tổng tài hay diễn viên mà là một anh chàng làm bác sĩ nhưng là bác sĩ chăm sóc những bệnh nhân đang ở cuối giai đoạn của con người. Cũng chính do công việc này sẽ se duyên cho hai người. Nhưng lúc đầu thì hai người tiếp xúc cô lại cảm thấy không quen đã vậy còn cảm thấy áp lực nhiều do tính chất công việc là chăm sóc người khác cho nên khi cô làm chuyện gì cũng được anh nhìn không rời mắt..  Đối với cô thì cô có cảm giác rất mệt mỏi khi lúc nào cũng bị một đôi mắt người chết nhìn chằm chằm. Trái ngược hoàn toàn với cô thì lúc trước anh chỉ chăm chú làm công việc của mình. Sau khi Cố Tương xuất hiện, anh tăng thêm một việc.  Thiết lập: Chim công xinh xắn kiêu ngạo mất lông vs thánh nam năng lượng chính trực Thân phận nữ chính rất Mary Sue, xin lỗi tôi không thể nói được. Nam chính là bác sĩ chăm sóc người sắp qua đời. P.S: chăm sóc khi sắp qua đời không có nghĩa là chết vui vẻ. Cho tới bây giờ chưa từng sáng tác nam chính sắc đẹp hào hoa phong nhã có thể thay cơm, tôi sợ mình sẽ không khống chế được mà viết cẩu thả. *** Cô làm chuyện gì đều bị anh nhìn không rời mắt. Bị một đôi mắt người chết nhìn chằm chằm, cô áp lực rất lớn. Trước khi Cố Tương xuất hiện, anh chỉ để ý tới một chuyện – công việc. Sau khi Cố Tương xuất hiện, anh tăng thêm một việc. Thiết lập: Chim công xinh xắn kiêu ngạo mất lông vs thánh nam năng lượng chính trực Thân phận nữ chính rất Mary Sue, xin lỗi tôi không thể nói được. Nam chính là bác sĩ chăm sóc người sắp qua đời. PS: chăm sóc khi sắp qua đời không có nghĩa là chết vui vẻ. Cho tới bây giờ chưa từng sáng tác nam chính sắc đẹp hào hoa phong nhã có thể thay cơm, tôi sợ mình sẽ không khống chế được mà viết cẩu thả. ? Số bảy được coi là con số hoàn hảo của tạo hoá, có bảy ngày trong tuần, bảy kì quan thế giới, bảy nốt nhạc cơ bản. Theo văn hóa Trung Hoa, số bảy được coi là số may mắn bởi khi nó được phát âm bằng tiếng Trung thì giống với hai chữ của tiếng Anh: “hồi sinh” và “cuộc sống”. Nó còn là biểu tượng của sự gắn bó, là dấu hiệu cho một mối quan hệ tốt đẹp. Bởi lẽ đó số bảy trong “Sinh mệnh thứ bảy” chính là mang ý nghĩa như vậy. Bảy sinh mệnh lần lượt ra đi mang theo bảy câu chuyện khiến người đọc phải suy ngẫm. Có người con cái hiếu thảo chỉ vì trông mong tài sản, có người ra đi ở độ tuổi đôi mươi vừa mới cảm nhận được yêu, có người ra đi trong sự hân hoan viên mãn gặp lại bạn bè, có người ra đi vì tuổi già đã tận, có người cả đời làm bao việc thiện nhưng rồi lại mắc căn bệnh quái ác ra đi để lại cuộc tranh giành tài sản, có người đã hiểu ngày tháng mình không còn nhiều nhưng con cái vẫn cố chấp đến cùng thậm chí còn sử dụng cái chết của mình trả thù riêng. Người mất đặc biệt nhất là bà nội của nữ chính – người khiến bao người đọc đồng cảm và thổn thức. Tất cả chúng ta đều có một người bà như thế đấy, tận tụy chăm lo hết mình cho con cái, đến khi nhắm mắt xuôi tay vẫn không thể yên lòng vì con. Bà nội Cố Tương sinh ngày 1/10/1944, làm chức Bí thư chi bộ Đảng ở nhà máy dệt, quen biết và yêu ông Cố Tương vào năm 1963, bà chỉ giới thiệu đơn giản như vậy về mình trong bức thư cuối cùng viết cho Cố Tương, nhưng nó chứa đựng chan chứa tình cảm bà dành cho người bạn đời của mình. Bà chưa bao giờ thất vọng vì Cố Tương là cháu gái, bà tự hào về cô, cô là báu vật độc nhất vô nhị của bà, bà có thể nói cả ngày không chán, khen không ngớt miệng về Cố Tương. Bà yêu thương cháu gái mình, hận không thể trao cho cô những gì tốt đẹp nhất. Từ một năm về trước bà đã luôn nằm viện chỉ là khi nghe tin cô về Thanh Đông sau hơn mười năm bà mới dùng chút tinh thần còn sót lại ở bên cô. Bà chưa bao giờ muốn khiến cô lo lắng, không muốn gia đình hay khoản nợ của cha cô trở thành gánh nặng cho cô. Bà làm xong hết tất cả mới tạm yên lòng nhắm mắt xuôi tay. Những ngày còn lại bên Cố Tương bà chăm sóc cô cẩn thận từng li từng tí, nhắc nhở cô ăn sáng, mua sữa tươi cho cô uống, nấu các món cô thích, thậm chí cô buồn phiền bà còn làm cả bánh ngọt cho cô giải buồn. Có thể nói đọc đến dòng nào về bà Cố Tương cũng khiến người ta chực rơi nước mắt khi nghĩ tới bà mình, rồi có một ngày bà của chúng ta cũng sẽ rời xa chúng ta, hãy đối xử thật tốt với bà đừng để bà ra đi trở thành niềm tiếc nuối. ? Thêm một lần nữa Kim Bính lại thể hiện sự quan tâm của mình với nghề nghiệp của tương lai, trước kia là nghề cứu hộ bằng trực thăng, sang đến “Sinh mệnh thứ bảy” là nghề bác sĩ quan tâm lâm chung. Một nghề hoàn toàn mới mẻ và có phần xa lạ với nhiều người. Nghề nghiệp chăm sóc bệnh nhân lâm chung nghe đã xui xẻo, không ai muốn làm, đối mặt với nhiều rủi ro, nghề của họ có khi là chữa trị, có khi là an ủi, những thường là quan tâm, đưa tiễn bệnh nhân đi đoạn đường cuối cùng như Cao Kình nói. Có thể nói thẳng không có bác sĩ nào muốn đến khoa quan tâm lâm chung bởi những người bệnh họ phải đối mặt hàng ngày là những người thời gian chẳng còn được bao nhiêu, ngày ngày đối mặt với cái chết nếu không mạnh mẽ sẽ dễ dàng gục ngã. Ngành này còn thiếu hụt tài nguyên nghiêm trọng vì chẳng mấy ai muốn đầu tư vào ngành vốn bỏ ra nhiều có khi chẳng thu lại được. Cao Kình đến với khoa quan tâm lâm chung sau khi thầy Nguyễn đi tù vì có lẽ anh cảm nhận được sự đau đớn của bệnh nhân lâm chung và muốn giúp họ được phần nào đó. Cao Kinh là một bác sĩ dịu dàng chính trực, làm gì cũng không cần hồi báo nên anh khá đào hoa. Tuy nhiên con tim anh đã trao trọn cho cô bé mười sáu tuổi suốt bảy năm dài đằng đẵng, anh yêu đơn phương cô bé ấy, khoảng cách giữa họ quá xa xôi khiến anh chỉ dám đứng nhìn từ xa, để rồi vận mệnh mang họ đến bên nhau và anh đã can đảm tiến bước. ? Cố Tương là một thiên tài kiêu ngạo, mất trí nhớ, mất khả năng đọc số vì tai nạn. Chữa trị khắp nơi không có kết quả, mẹ gửi cô về Thanh Đông hi vọng tiếp xúc với cảnh xưa cô sẽ nhớ ra. Từ đây Cố Tương bắt đầu hành trình tìm lại cung điện ký ức, tìm lại những điều cô đã lãng quên. Bề ngoài cô tưởng chừng kiêu ngạo, nhưng ai tiếp xúc sẽ cảm nhận được cô ấy vô cùng thân thiện. Cô chỉ là không biết bày tỏ cảm xúc chứ cực kì muốn kết bạn với mọi người. Ban đầu cô khá xa lạ với bà nội, nhưng dần sự quan tâm của bà đã khiến khoảng cách giữa hai bà cháu gần nhau hơn. Cố Tương là con nhà người ta trong truyền thuyết, nhưng cô chưa bao giờ coi mình hơn người. Cố Tương biết phân biệt rạch ròi thị phi đúng sai, có những thứ cô rất ích kỉ như tình yêu dành cho Cao Kình. Cô thích người ấy thì trong thế giới của họ không được phép có kẻ thứ ba xen vào. Lần đầu biết yêu cô cũng lo sợ như bao người khác, nhưng rồi trải qua thử thách tình yêu của cô mới vững vàng hơn. Vốn là đoá hoa bọc trong lồng kính, nhưng ở bên Cao Kình cô đã “hạ phàm” biết nấu cơm, dọn dẹp, giặt quần áo, thậm chí giúp bà đi tiểu. Có thể nói Cố Tương đã hoàn hảo hơn rất nhiều, giống một con người bình thường khi trở về Thanh Đông. ? “Sinh mệnh thứ bảy” là một câu chuyện đan xen giữa những niềm vui và nỗi buồn. Có lúc nặng nề, có lúc khiến người đọc hạnh phúc theo nhân vật. Nó giống như một cốc trà chanh nhâm nhi trong ngày hè mát lạnh, càng đọc càng càng nhận được từng nhân vật trong tác phẩm. “Sinh mệnh thứ bảy” là tác phẩm mở đầu của hệ liệt “Sinh mệnh” với một phong cách vô cùng khác với các tác phẩm trước đó của Kim Bính. Rate: 4/5 *** Hôm nay Quách Thiên Bổn tan làm muộn, trước khi ra về lại bị cấp trên giao cho một đống việc, chờ anh vội vàng chạy tới sân bay, cách thời gian máy bay hạ cánh còn mười phút. Ngóng cổ đợi đám người bớt dần, anh cũng không thấy người đâu. Anh suy nghĩ, đi qua một bên, dựa vào tường rút thuốc ra hút. Sau khi hút được nửa điếu, anh lại lo không tìm thấy đối phương, đang định trở về chỗ dễ gây chú ý thì anh nghe thấy tiếng giày cao gót cộp cộp vang lên, ngẩng đầu, hai va li trượt về phía anh, anh đỡ lấy, nhìn về phía người tới: "Cuối cùng đã tới rồi!" "Ừ." Quách Thiên Bổn hỏi: "Có mệt không?" Lắc đầu. Quách Thiên Bổn lại hỏi: "Vậy có đói bụng không?" "Có." Quách Thiên Bổn nói: "Trên xe có đồ ăn, đi thôi." Quách Thiên Bổn vừa kéo vali vừa giải thích: "À...đây là lần đầu anh đến sân bay đón người, không tìm được nơi đỗ xe, đỗ hơi xa." "Vâng." "Anh làm ở công ty kinh doanh xe, tháng trước tổng giám đốc vừa trả lương mua ngay, hai tháng trước anh ấy luôn ở bên này huấn luyện khai trương, tuần trước mới quay về Bắc Kinh." "Vâng." Thấy cô nhăn mũi, Quách Thiên Bổn thuận tay ném điếu thuốc khi đi ngang qua thùng rác, cúi đầu một chút, đối phương đã đi cách anh một đoạn. Nhiệt độ tháng tư rắc rối, ngày đêm chênh lệch, một nửa đã đuổi đến mùa hạ, nửa còn lại vẫn lưu luyến mùa đông. Cô mặc chiếc áo khoác dài đến bắp chân, tay đút túi, bước đi dứt khoát. Tóc đen ngang vai, đuôi hơi uốn, sau khi bị bệnh cô gầy đi không ít, đến bây giờ vẫn chưa thêm được tí thịt nào, mỏng như tờ giấy, yếu ớt dễ vỡ. "Cố Tương..." Quách Thiên Bổn gọi cô lại. Cố Tương quay đầu lại: "Vâng?" Khí sắc không tệ lắm, mắt đen môi đỏ. Ngón tay Quách Thiên Bổn chỉ sang hướng khác: "Đi nhầm rồi, hướng kia." Răng vẫn trắng như trước. Quách Thiên Bổn thở phào, vui vẻ nhẹ nhõm: "Đừng đi nhanh thế, giày của em phải đến sáu phân đấy. Học đi giày cao gót lúc nào thế, coi chừng không cao lên được." "Phát triển xương có liên quan gì đến giày cao gót chứ?" "Trẹo chân sẽ làm bị thương xương cốt." "...Ngu ngốc." Cố Tương lại im lặng. Mời các bạn đón đọc Sinh Mệnh Thứ Bảy của tác giả Kim Bính.