Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Lời Thú Tội

Sau cuộc phiêu lưu ly kỳ khám phá bí mật Cây Kim Rỗng, tưởng đâu gã đạo chích Arsène Lupin sẽ lui về ở ẩn một thời gian. Nhưng không, với bản tính ưa mạo hiểm, thích khám phá, Lupin sao có thể chịu ngồi yên nhìn cuộc đời trôi qua trong bình lặng. Những phi vụ của “Tên trộm quốc dân” đã được tái hiện đầy đủ và sống động trong Lời thú tội. Đan xen trong tập truyện là những vụ trộm vừa phải, những món lợi khiêm tốn hơn, Lupin đều đặn làm việc xấu và cũng làm cả chút việc tốt nữa, bởi bản tính tự nhiên và vì hắn thích thế, như một Don Quichotte dị thường và đầy trắc ẩn. *** “Siêu trộm hào hoa”, “Hoàng tử đạo chích”, “Robin Hood của giới tội phạm”, đó là những mỹ danh được dành tặng cho một trong những nhân vật tiếng tăm nhất của dòng văn học trinh thám phiêu lưu nước Pháp: Arsène Lupin. Ra mắt độc giả vào năm 1905 dưới dạng truyện ngắn dài kỳ trên tạp chí Je sais tout, gã đạo chích thông minh, quyến rũ nhưng không kém phần hài hước và láu cá ấy đã khiến cảnh sát khốn khổ vò đầu bứt tai, cánh nhà giàu ngày đêm lo ngay ngáy vì mất của, còn công chúng thì thích thú tán thưởng và hồi hộp dõi theo những màn trình diễn đầy hấp dẫn và không thể đoán trước kết cục. *** Arsène Lupin là một nhân vật hư cấu xuất hiện trong loạt truyện thám tử, tiểu thuyết trinh thám của nhà văn Pháp Maurice Leblanc, cũng như một số phần tiếp theo và rất nhiều phim truyền hình, phim điện ảnh như Night Hood, Arsène Lupin, các vở kịch và truyện tranh phỏng theo.   Cùng thời với Arthur Conan Doyle, Maurice Leblanc (1864-1941) đã sáng tạo ra nhân vật Arsène Lupin, một nhân vật có tầm phổ biến rộng khắp và lâu dài ở các nước nói tiếng Pháp, giống như Sherlock Holmes (tải eBook) ở các nước nói tiếng Anh. Serie Arsène Lupin gồm hai mươi tập truyện được viết bởi chính Leblanc cộng thêm năm phần tiếp đã được ủy quyền cho nhóm viết của Boileau-Narcejac thực hiện, cũng như nhiều tác phẩm khác phỏng theo. Nhân vật Lupin được giới thiệu lần đầu trên tạp chí Je Sais Tout qua một loạt truyện ngắn, bắt đầu từ số thứ 6, ngày 15 tháng 7 năm 1905. Ban đầu nhân vật mang tên Arsène Lopin, nhưng vấp phải sự phản đối từ một chính trị gia trùng tên, kết quả là "Lopin" đã bị đổi thành "Lupin". Arsène Lupin là một siêu đạo chích có tài hóa trang, một tên trộm quý tộc chuyên trộm đồ của nhà giàu trong khi núp bóng quý ông lịch thiệp. Nhân vật Lupin giống với Marius Jacob nên có khi được cho là dựa trên hình mẫu này.xuất hiện trong 12 tập truyện ngắn đã cho thấy đây là một nhân vật có thể sánh ngang cùng với các nhân vật khác như Holmes cua Conan Doyle, Hercule Poirot cuả Agatha. Hình tượng Lupin đã được nhiều bộ phim nổi tiếng lấy làm mẫu nhân vật như Kaito Kid trong bộ manga nổi tiếng Thám tử lừng danh Conan (tải eBook). *** Maurice Leblanc sinh năm 1864 tại Rouen, Pháp. Tên tuổi của ông thực sự được biết tới và để lại dấu ấn sâu đậm trong lòng độc giả suốt hơn một thế kỷ qua nhờ series truyện dài kỳ cho tạp chí Je sais tout về nhân vật siêu đạo chích Arsène Lupin. Nhờ những cống hiến không ngừng nghỉ của mình, Leblanc đã được trao tặng Huân chương Bắc Đẩu bội tinh. Ông mất năm 1941 tại Perpignan. Dưới đây là một số tác phẩm của Maurice Leblanc được dịch và xuất bản tại Việt Nam: - Cái chết rình rập - Đối đầu Sherlock Holmes - Sa bẫy địa ngục - Những cú siêu lừa của Arsène Lupin - Những cuộc phiêu lưu của Arsène Lupin - Tám vụ phá án của Arsène Lupin - Ngôi nhà bí ẩn - Báo Thù - Nữ bá tước Cagliostro - Hòn Đảo 13 chiếc quan tài - Hai Nữ Tướng Cướp - Tam giác vàng ma quỷ - Arsene Lupin và Hồi Ức Bí Mật - Vụ Chơi Khăm Ngài Triệu Phú - Cây Kim Rỗng - Lời Thú Tội - ... *** Lupin này!” Tôi gạ. “Kể tôi nghe chuyện gì của anh đi.” “Ái chà! Chuyện gì là chuyện gì cơ chứ? Đời tôi – ai cũng biết hết rồi mà!” Lupin đang ngồi mơ màng trên chiếc trường kỷ trong phòng làm việc của tôi, đáp lại như thế. “Nào có ai biết rõ đời anh!” Tôi nói. “Đọc mấy lá thư anh gửi đăng báo, người ta biết đại khái anh dính vào vụ này, anh động vào việc kia… Chứ vai trò của anh, nội tình câu chuyện, diễn biến thế nào, kết thúc ra sao, những cái đó thì đố ai biết được!” “Xi! Toàn mấy chuyện linh tinh chứ có gì hay đâu!” “Ô này! Thế chuyện anh gửi năm mươi nghìn franc cho bà góa phụ Nicolas Dugrival thì sao? Anh bảo đấy là chuyện linh tinh không hay á? Còn chuyện anh giải mã câu đố bí ẩn của ba bức tranh đó nữa?” Lupin phá lên cười. “Đúng, đó là một bí ẩn lạ lùng, hẳn nhiên rồi. Tôi đề xuất một tiêu đề thế này, anh xem có thích không nhé: Mật hiệu bóng kim đồng hồ?” “Và cả những thành công tuyệt vời của anh trong xã hội và… với phái đẹp?” Tôi nói thêm. “Những cuộc tình chớp nhoáng của Arsène!… Rồi bí mật đằng sau những việc tốt anh đã làm? Mấy câu chuyện mà anh thường bóng gió với tôi bằng những cái tên: Chiếc nhẫn cưới, Tử thần rình rập… đó! Sao phải chậm trễ giãi bày những tâm sự và những thầm kín ấy, hả Lupin tội nghiệp của tôi?… Nào, hãy mạnh dạn lên một chút, làm như tôi bảo đi nào!…” Hồi đó, Lupin đã nức tiếng giang hồ, nhưng vẫn chưa thực hiện những phi vụ siêu khủng, chưa lao vào mấy trận chiến nảy lửa; là hồi trước các cuộc phiêu lưu để đời Cây Kim Rỗng và 813.Không mơ tới việc chiếm hữu kho báu cổ xưa mà những nhà vua nước Pháp⦾ tích lũy suốt mấy trăm năm, hay thay đổi bản đồ châu Âu ngay dưới mũi hoàng đế Đức, anh hài lòng với những vụ trộm vừa phải hơn và những món lợi khiêm tốn hơn. Hàng ngày, anh đều đặn làm việc xấu và cũng làm cả chút việc tốt nữa, bởi bản tính tự nhiên và vì anh thích thế, như một Don Quichotte dị thường và đầy trắc ẩn. Thấy anh im lặng, tôi lại nhắc: “Nào Lupin, mời anh kể…” Những lời anh đáp làm tôi ngạc nhiên: “Lấy giấy ra đi, anh bạn thân mến, cả bút nữa!” Tôi sốt sắng làm theo ngay, lòng khấp khởi mừng thầm với ý nghĩ: Cuối cùng, anh cũng chịu đọc cho đôi trang. Anh luôn biết cách kể chuyện. Những câu chuyện của anh bao giờ cũng lý thú và hấp dẫn, đầy khí lực và lôi cuốn, trong khi tôi cứ mải miết sa đà vào những giải thích rườm rà và trình bày nhàm chán. “Đã xong chưa?” Anh hỏi tôi. “Giấy bút sẵn sàng cả rồi đây!” “Anh viết nhé: 20 – 18 – 5 – 14; 8 – 5 – 20.” “Cái gì đây?” “Tôi bảo thì anh cứ viết đi.” Anh ngồi dậy, mắt dõi ra ô cửa sổ mở toang, còn ngón tay về một điếu thuốc lá Thổ Nhĩ Kỳ thượng hạng. Anh đọc tiếp: “Tiếp này: 6 – 1 – 9…” Ngừng một chút, anh lại đọc: “20 – 18 – 1 – 14 – 8.” Và sau một lúc im lặng. “24 – 5.” Anh điên rồi ư? Tôi chăm chú nhìn anh, chẳng mấy chốc đã nhận ra đôi mắt anh không còn lơ đãng như trước nữa, mà sắc sảo và rất tập trung, như thể đang theo dõi đâu đó trong không gian một cảnh tượng khiến anh bị thu hút. Nhưng, trong lúc đó, anh vẫn đọc và ngắt nghỉ giữa từng con số: “14 – 7 – 21 – 25…” Chẳng có gì để nhìn ngắm qua khung cửa sổ kia, ngoài mảnh trời màu lam ở phía bên phải và mặt tiền ngôi nhà cũ đối diện, cửa lúc nào cũng đóng im ỉm. Ngoài đó, chẳng có gì đặc biệt, cũng chẳng có gì mới giữa những thứ tôi luôn nhìn thấy suốt bao năm qua. “8 – 9…” Rồi tôi chợt hiểu… hay đúng hơn, tôi tưởng mình đã hiểu. Bởi làm sao tôi có thể thừa nhận một người bản chất điềm đạm giấu sau chiếc mặt nạ ngông nghênh phớt đời như Lupin lại có thể phí thời gian vào những trò trẻ con vớ vẩn như thế được? Không nghi ngờ gì nữa: Anh đang đếm những tia nắng mặt trời thoắt ẩn thoắt hiện vui đùa trên mặt tiền xám xịt của ngôi nhà đối diện, cao ngang lầu hai⦾. “5…” Lupin đọc. Vệt nắng biến mất mấy giây, rồi lại hiện ra trên mặt tiền ngôi nhà, rồi lại biến mất. Những lần hiện ra rồi biến mất ấy cách nhau đều đặn từng quãng. Tôi vô thức cũng đếm những vệt nắng trên tường và hô to: “13…” “Đã nắm được rồi à? Khá lắm! Chúc mừng nhé!” Anh cười, có chút giễu cợt. Anh bước tới khung cửa và nhoài người ra, như muốn tìm xem tia nắng rọi từ hướng nào. Rồi anh quay trở vào và lại nằm dài lên chiếc trường kỷ, nói: “Giờ đến lượt anh. Đếm đi!” Tôi nghe theo, có vẻ như gã tinh quái này biết chuyện gì đang xảy ra. Với lại, tôi cũng không thể phủ nhận, cách những vệt nắng kia ẩn hiện theo tần số trên mặt tiền ngôi nhà đối diện có gì đó bất thường, khiến ta phải tò mò. Chúng nhấp nháy đều đặn, nối tiếp nhau như tín hiệu đèn pin. Vệt nắng rõ ràng được chiếu ra từ ngôi nhà cùng dãy với nhà tôi, vì mặt trời chiếu xiên qua cửa sổ nhà tôi. Hình như có ai đó đang đóng – mở cửa kính hay đúng hơn là đang bày trò tiêu khiển bằng cách dùng chiếc gương bỏ túi hắt ánh mặt trời phản chiếu lên tường nhà người khác. “Là đứa trẻ nào nghịch gương chơi thôi mà!” Tôi gào lên, trong lòng thấy bực bội không nhịn được, sau một lúc căng mắt theo dõi và ghi chép. “Anh cứ tiếp tục đi!” Thế là tôi lại đếm… Thế là tôi lại viết những con số thành hàng… Và những tia nắng mặt trời lại tiếp tục nô đùa trước mặt tôi, với sự chính xác toán học. “Sao rồi?” Lupin hỏi, sau một lúc lâu không thấy những vệt nắng xuất hiện nữa. “Sao à? Hình như hết rồi đấy… Mấy phút trôi qua rồi mà chẳng thấy gì nữa…” Hai chúng tôi cùng đợi, do không thấy vệt nắng nào xuất hiện trên mặt tiền ngôi nhà cũ kia nữa, tôi mới đùa: “Theo tôi thấy, chúng ta vừa phí mất hơn chục phút cuộc đời. Chỉ ghi được có mấy con số trên giấy: Thành quả kém ghê!” Lupin, vẫn nằm yên trên ghế, cãi: “Ông bạn già, ông làm ơn chịu khó thay những con số bằng những chữ cái có thứ tự tương ứng trong bảng chữ cái đi tôi xem nào! Ví như chữ A thay vào số 1, chữ B vào số 2, chữ C vào số 3… cứ lần lượt thế. Làm thử tôi xem!” “Nhưng làm thế ngốc lắm!” “Quá ngốc! Nhưng trên đời có ai không làm chuyện ngốc nghếch đâu cơ chứ? Chỉ có người ít, người nhiều mà thôi!” Tôi đành ngồi xuống và làm cái chuyện ngớ ngẩn đó. Tôi bắt đầu viết những chữ đầu tiên: “T – R – E – N – H – E – T…” Tôi dừng bút, ngạc nhiên. “Được hẳn một từ có nghĩa đây này!” Tôi kêu lên. “Là từ TRÊN HẾT…” “Nốt đi, ông bạn già!” Tôi lại tiếp tục thay các con số bằng chữ cái tương ứng, lần lượt tách các nhóm ký tự ra thành từng tiếng, kinh ngạc hết sức khi chúng tạo thành những từ có nghĩa và một vế câu hoàn chỉnh hiện ra ngay trước mắt tôi. “Xong chưa?” Một lát sau, Lupin hỏi. “Xong rồi… À nhưng mà viết không dấu, lại có chỗ sai chính tả…” “Để ý đến cái đấy làm gì! Ông bạn làm ơn đọc to lên tôi nghe xem nào… Đọc chậm thôi.” Vậy là tôi đọc lên cho anh câu văn chưa hoàn chỉnh đó, nguyên văn như thế này: Trên hết, phải tránh xe nguy hiểm, chớ ttấn công, thận trọg tối đa khi tiếp cận đối phưang và…” Mời các bạn đón đọc Lời Thú Tội của tác giả Maurice Leblanc.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Ước Mơ - Christine Arnothy
Cuộc sống con người luôn cho ta những ước mơ, có những ước mơ rất đơn giản, bình dị, có những ước mơ lại cao siêu kỳ vĩ, có những ước mơ có thể thỏa mãn khát vọng của con người, nhưng cũng có những ước mơ suốt đời làm cho người ta đau khổ, dằn vặt vì không sao chạm được vào nó.  Tác phẩm kể về cuộc sống khó khăn, gian khổ của những người dân vô tội trong chiến tranh thế giới thứ 2. Tuy vậy họ vẫn yêu thương giúp đỡ lẫn nhau, cố gắng vượt qua qua gian khổ để vươn lên, đạt đến ước mơ vĩnh cửu của con người là sự tự do cho cuộc sống. Đó mới là ước mơ chính đáng nhất của nhân loại. Ước Mơ gồm hai phần: Phần một là "Mười lăm tuổi, tôi không muốn chết" và phần hai với tựa "Sống không phải dễ". Hãy hòa cùng tác phẩm và tác giả Christine Arnothy để xem các nhân vật của Ước Mơ suy nghĩ và mơ ước điều gì. *** Khi đến Vienne, chẳng có ai thèm để ý đến tôi... Chúng tôi đi trên đường, ít thấy đau đớn dưới cơn mưa tầm tã, hơn là khi thấy nét mặt dữ tợn của tên bồi bàn tại tiệm cà phê khi hắn cho chúng tôi biết những tờ bạc Schillings mà người đưa đường bán cho chúng tôi là tiền đã hết hạn lưu hành. Mẹ tôi đã đưa cho tên bồi bàn ấy chiếc nhẫn cuối cùng của bà và, bây giờ, vì sợ hãi, chúng tôi đi như chạy, nhưng tới một nơi vô định. Tôi ước mong có một người nào đó, miệng tươi cười, nắm tay chúng tôi để dẫn chúng tôi vào một ngôi nhà ấm áp, và người đó, với một cử chỉ tê nhị, chỉ cho chúng tôi cửa phòng tắm. Dò xét khuôn mặt của những người qua lại trên đường, tôi chỉ thấy những con mắt lờ đờ, nét mặt cau có. Họ nhìn chúng tôi một cách lơ đễnh, ánh mắt họ lướt qua trên chúng tôi như những giọt nước mưa. Bố tôi nói: – Hay là chúng ta trở lại nhà ga! – Để làm gì! Mẹ tôi hỏi. – Ở đó có trụ sở của một phái đoàn lo cho người tị nạn. Chúng ta đến xin ngủ ở đó đêm nay và ngày mai, tôi sẽ lo liệu. Không có tiền để đi tàu điện, chúng tôi cuốc bộ trở lại nhà ga. Ở đó, hai mẹ con tôi phải chờ bố tôi tiếp xúc trước với phái đoàn. Trong nhà ga đổ nát, mẹ tôi đứng tựa người vào một bức tường sứt lở, bà có vẻ yếu đuối, rã rượi đến nỗi tôi hoảng hồn, ôm hôn lên mặt bà. Bà ngước mắt lên nhìn tôi và mỉm cười: – Con ơi, giai đoạn khởi đầu một cuộc sống mới luôn luôn rất khó khăn... Nhưng chúng ta tự do. Đã lâu rồi mà bố tôi chưa trở lại. Tôi nhìn hai chân sưng phù lên của mẹ tôi; hai mắt cá chân đường nét mảnh mai của bà bây giờ chỉ còn là một khối thịt không có hình dáng. Và đâu đâu, trong cái nhà ga hoang vắng này, cũng không có lấy một cái ghế để ngồi. Gần bên chúng tôi có một phòng đợi cửa mở hé, nhưng nó không còn mái nhà. Có vài nhân viên hỏa xa đi ngang qua gần chúng tôi, nhưng họ không để ý đến chúng tôi. Tôi quỳ gối xuống trước mẹ tôi và đặt bàn tay lên trên một bàn chân của bà, bàn chân nóng như lửa. – Má đau lắm phải không? – Hơi đau thôi... Tôi phải cố gắng lắm mới khỏi gục xuống và ngủ thiếp đi dưới chân mẹ tôi. Đột ngột, như thể họ từ dưới đất chui lên, chúng tôi bị bao quanh bởi những hành khách đợi một con tàu sắp vào ga. Tôi đứng dậy, dò xét nét mặt họ, nhưng họ chẳng để ý gì đến chúng tôi, như thể họ không thấy chúng tôi ở đây. Tôi sờ cánh tay của chính mình, tôi vuốt mặt tôi với bàn tay dơ bẩn của chính tôi. Tôi băn khoăn tự hỏi: “Có thể chúng tôi đã trở thành trong suốt trong ánh sáng lạnh lẽo của mặt trăng chăng? Cho nên người ta đã không còn có thể trông thấy chúng tôi chăng? Có thể chuyện chúng tôi vượt qua biên giới chỉ là một giấc mơ và tôi sắp thức dậy ở Fonyod chăng?...” Mời các bạn đón đọc Ước Mơ của tác giả Christine Arnothy.
Tình Dục Của Gấu Trúc - Miên Miên
Tình dục của gấu trúc là một cái tên rất lạ cho một cuốn tiểu thuyết rất hay và hấp dẫn của nữ nhà văn Miên Miên. Được ví như một Vệ Tuệ thứ hai trên văn đàn Trung Quốc, bằng một giọng văn “nổi loạn” và nội dung đột phá, khắc họa tinh tế và sâu sắc những góc cạnh của cuộc sống thành thị của những người trẻ tại Trung Quốc, Miên Miên từng được báo Luận đàm quốc tế ca ngợi như một trong những nhà văn trẻ có tiền đồ nhất. Vẫn chân thực đến mức có phần trần trụi, Tình dục của gấu trúc thực sự là một bữa tiệc về cuộc sống thành phố phù hoa với bất kỳ ai cũng có thể là nhân vật chính. Cuốn sách mở đầu bằng một vụ án rắm rối và ly kỳ về cái chết bất ngờ của một cô gái trẻ sống tại Thượng Hải. Việc truy tìm nguyên nhân cái chết của cô mở ra nhiều bí mật khác về những mối quan hệ tình cảm và công việc chồng chéo. Sáu cô gái trong Tình dục của gấu trúc đều có những quan hệ “đặc biệt” với nhân vật nam chính – cũng chính là bạn trai của cô gái vừa chết. Nhưng nếu dồn hết tính cách của năm cô gái này lại chính là chân dung của cô gái thứ sáu. Tình dục của gấu trúc hé mở về cuộc sống thành phố hiện đại với quá nhiều thứ phức tạp và rối rắm trong các mối quan hệ giữa con người với con người... Có thể nói, trong gia tài của “người đẹp viết văn” Miên Miên, Tình dục của gấu trúc thực sự là một tựa sách đáng giá và nổi bật. Không chỉ gây được sự chú ý của các độc giả Trung Quốc, cuốn sách còn là một hiện tượng xuất bản khi có mặt ở nhiều quốc gia phương Tây như Pháp, Đức, Ý, Hà Lan và được độc giả đón nhận nồng nhiệt. *** Sinh nhật của Bao là bữa tiệc của những nhân vật thời trang. Nơi này hỗn độn với mọi chủng người với các màu da và các loại ngôn ngữ khác nhau, rì rầm nói chuyện riêng. Người chế tạo nước hoa K cứ liên tục chụp ảnh. Cô vừa đi dự một tang lễ về. Bao bước tới ôm K. K ngẩng đầu lên. Cô có khuôn mặt đầy nếp nhăn của thiên thần. Gần đây cô chế tạo ra một loại nước hoa có tên “Bối cảnh Trung Quốc”. K cho Bao xem những bức ảnh vừa chụp. K: Tiệc sinh nhật hàng năm của em luôn chỉ có những khuôn mặt giống nhau. Những người này, từng người lại có khuôn mặt bẩn của thiên thần. Cách đó không xa, có một cô gái cao gầy. Cô ấy đang nói tiếng Anh. Thông tin về cô gái cao gầy này phần lớn đều là những tin không xác định được. Cô ấy thường xuyên tài trợ một số hoạt động nghệ thuật, cho nên chúng tôi gọi cô ấy là Nhà tài trợ. Nhà tài trợ: Mình vừa đi Miami, cho nên da mới biến thành màu này. Cậu có biết Thượng Hải thiếu cái gì không? Thượng Hải thiếu biển lớn. Mình cần thường xuyên ngồi trên bãi biển ngắm bầu trời xanh, đọc sách cạnh các bạn thân. Mình ngồi đó tắm nắng, ngồi đờ ra không suy nghĩ gì hết. Chỉ nghỉ ngơi mà thôi, mình cần nghỉ ngơi. Trong một căn phòng khác. Một người nam và một người nữ ngồi ở đó. Bên ngoài cửa sổ là vườn hoa tối đen. Họ ngồi đối diện với chiếc ti vi nhỏ. Cô gái là công chúa trong phim có bối cảnh của Thượng Hải. Ánh mắt cô ấy xem ti vi vừa yếu đuối vừa dịu dàng. Ở nơi này, chúng tôi gọi cô ấy là ABC. Một số người luôn như vậy, cho dù họ đã là trai già nhưng vẫn lưu giữ được con mắt, thân hình trai trẻ. Khi họ ngồi bên cạnh các cô gái, khi họ nhìn bạn nói chuyện, đôi khi giống như bị gió thổi vào mắt vậy. Đôi mắt đó sáng long lanh như có nước mắt. Anh ấy từng là đại diện hoàn chỉnh cho một thời đại ngắn ngủi. Hai mươi tuổi đã trở thành thần tượng, một nhà thơ, một ca sĩ. Tiếng violon của anh, tiếng đàn guitar của anh giống như ánh trăng cuối cùng trước bình minh. ... Mời các bạn đón đọc Tình Dục Của Gấu Trúc của tác giả Miên Miên.
Thất Tình Tạm Thời - Đông Giang
Tác phẩm của tôi không đơn giản là cuốn nhật kí của một cô gái thất tình hay những chuyện tan hợp hợp tan của một cặp đôi nào đó. Hai mươi ba tuổi, chưa từng trải nhiều trên tình trường nhưng tôi hiểu, cuộc sống này không chỉ có ái tình… Tôi mong rằng các bạn độc giả hãy đón nhận lời văn tưng tửng, hài hước của tôi, các độc giả lớn tuổi hãy bớt nghiêm khắc một chút để có thể thoải mái tận hưởng những giây phút thú vị trước những dòng tự sự chân thật của một cô gái hai mươi ba tuổi, còn các bạn trẻ xin hãy dành thời gian ngẫm nghĩ cùng tôi để có thể tìm cho riêng mình một cách yêu, một cách sống đầy cảm xúc, nồng nhiệt và vị tha. Tôi đã vượt qua những cơn buồn ngủ sau tám giờ làm việc ở công sở mỗi ngày liền theo sau là những giờ làm thêm buổi tối từ thứ hai đến chủ nhật để tranh thủ hoàn thành cho kịp cuốn sách này. Chúc các bạn có những giây phút thoải mái bên cuốn sách của tôi. *** Vì một vài lý do cá nhân mà tôi đã quyết định cho ra đời quyển sách này. Tôi có cảm tưởng rằng mình sẽ không bao giờ ngừng viết về những trái tim tan vỡ. Thất tình - câu chuyện quá đỗi bình thường vẫn diễn ra hàng ngày hàng giờ nhưng với một đứa con gái mơ mộng như tôi, dĩ nhiên điều đó phải khác hẳn những người khác rồi. Tôi đã ghi lại một nghìn lẻ một những cung bậc cảm xúc của mình kể từ cái ngày định mệnh đó - ngày thất tình của cuộc đời tôi, ngày người con trai đầu tiên buông lời rũ bỏ phũ phàng với tôi. Tôi thực sự không hi vọng các bạn gái khi đọc cuốn sách này sẽ tìm thấy hình bóng của mình trong đó, dù chỉ một chút hay một tẹo cũng không cười. Ừ thì thất tình, nhưng tôi sẽ kể lại từ góc nhìn hài hước để phần nào giảm bớt sự bi lụy của nó, điều mà tôi tin là sẽ khiến các bạn thích thú. Mối tình đầu tan vỡ thường trôi qua không dễ dàng, nó để lại cho ta một vết thương sâu hoắm. Những lúc rảnh rỗi, hoặc lúc bâng quơ, tôi lại nhớ đến anh như một phản xạ tự nhiên phải thế. Tôi nghĩ rằng, mỗi người nên có những trải nghiệm cảm xúc tình yêu ở tuổi hai mươi, bởi lẽ nó là thứ cảm xúc tinh khiết nhất, là hồi ức đẹp đẽ và cũng là vốn sống phong phú cho những ngày tháng sau này. Còn các bạn độc thân vui vẻ có thể đọc sách của tôi để tích lũy kinh nghiệm yêu đương sau này cũng được. Ôi! Tôi ôm tham vọng là các bạn sẽ rất thích đọc sách của tôi cơ đấy! Nhưng tôi muốn viết một cuốn sách như thế! Thật sự muốn! Tình yêu tựa như hạt giống, cần được ươm mầm và chăm sóc, cần yêu thương và thời gian. Tôi muốn nói rằng, chúng ta hãy luôn cuồng nhiệt với tình yêu nhưng đừng mù quáng vì yêu. Nếu một ngày nào đó bạn đau khổ vì tình âu cũng là điều không quá bất ngờ, bởi lẽ nó từng mang đến cho bạn hạnh phúc cũng sẽ có lúc đem đến khổ đau. Từ nhỏ đến lớn, bạn không thể cứ sống trong lồng kính mãi được, phải va chạm cuộc sống với sự đau khổ của ái tình mới hay! Vâng, thất tình giống như hát nhạc buồn mới hay, mới sâu, mới thấm. Khi dấn thân vào tình yêu, tất cả là do chính chúng ta cam tâm tình nguyện, tình nguyện hiểu thế nào là ái tình. Bước ra khỏi chiếc lồng ấm áp, chúng ta mới thấy, cuộc đời còn nhiều thứ thê thảm hơn, khắc nghiệt hơn và đau đớn hơn nhiều. Cuộc sống thực sự không chỉ có yêu đương mà còn là cuộc chiến với cơm áo gạo tiền. Những vụ tự tử vì tình hay chuyện giết người yêu nhan nhản khắp các mặt báo. Tôi mong muốn các bạn trẻ đừng quá mơ mộng và ảo tưởng về tình yêu. Cuộc sống cũng cần lãng mạn nhưng đó không phải là tất cả. Tác phẩm của tôi không đơn giản là cuốn nhật kí của một cô gái thất tình hay những chuyện tan hợp hợp tan của một cặp đôi nào đó. Hai mươi ba tuổi, chưa từng trải nhiều trên tình trường nhưng tôi hiểu, cuộc sống này không chỉ có ái tình… Tôi mong rằng các bạn độc giả hãy đón nhận lời văn tưng tửng, hài hước của tôi, các độc giả lớn tuổi hãy bớt nghiêm khắc một chút để có thể thoải mái tận hưởng những giây phút thú vị trước những dòng tự sự chân thật của một cô gái hai mươi ba tuổi, còn các bạn trẻ xin hãy dành thời gian ngẫm nghĩ cùng tôi để có thể tìm cho riêng mình một cách yêu, một cách sống đầy cảm xúc, nồng nhiệt và vị tha. Tôi đã vượt qua những cơn buồn ngủ sau tám giờ làm việc ở công sở mỗi ngày liền theo sau là những giờ làm thêm buổi tối từ thứ hai đến chủ nhật để tranh thủ hoàn thành cho kịp cuốn sách này. Chúc các bạn có những giây phút thoải mái bên cuốn sách của tôi. Đông Giang Mời các bạn đón đọc Thất Tình Tạm Thời của tác giả Đông Giang.
Tê Dại - Xuân Thụ
Một câu chuyện về tuổi trẻ, tình yêu và những khát khao nổi loạn. Vô Xuân Lực là một cô gái trẻ, đầy mộng mơ với những khát khao khám phá về cuộc sống và con người xung quanh. Với cô, thế giới là âm nhạc, là những người bạn và bạn trai, là ca sĩ, là thơ ca, là Internet, là những điên rồ của tuổi trẻ. Câu chuyện của Vô Xuân Lực và những người bạn trẻ đầy điên rồ và bốc đồng của cô sẽ giúp người đọc như quay về một phần nào tuổi xuân tươi trẻ và bốc đồng của chính mình. “Tôi chưa từng nghĩ tới việc kết hôn, tôi chỉ muốn có một chiến hữu. Anh ấy trẻ trung giống như tôi, kiên định giống tôi, đứng bên cạnh tôi, không muốn tôi trưởng thành, ghim cơ thể tôi vào tường thời gian. Tôi muốn nghe anh nói anh yêu em, tôi muốn chúng tôi bị bắn trong chăn hàng trăm phát, chết như vậy mới có ý thơ chứ.” “Tình yêu không đáng một cắc, trừ phi đối phương dùng hành động chứng minh tất cả. Nếu bạn nhận được thông điệp cuối cùng, là một chiêu bài hay một cái hạn để chết, có lẽ bạn cũng nên nằm mơ giống tôi, chờ đợi một người yêu mình vừa có tiền vừa đẹp trai.” – trích tác phẩm. *** Tác giả Xuân Thụ sinh năm 1983, tại Bắc Kinh. Tất cả các phẩm của cô đều rất ăn khách ở Trung Quốc, hầu hết đều miêu tả tình cảm mãnh liệt bộc phát của lứa tuổi thanh thiếu niên. Được giới phê bình đánh giá là nội dung sâu sắc và ngôn từ sống động. Búp bê Bắc Kinh đã được bán bản quyền trên 20 quốc gia và khu vực: Anh, Mỹ, Tây Ban Nha, Hà Lan, Italia, Phần Lan, Na Uy, Nhật, Việt Nam… *** Mùa hè bắt đầu từ khi quen biết Lý Tiểu Thương. Đó là nơi kết thúc của một buổi diễn. Không, vẫn chưa diễn xong thì tôi đã quen biết anh ấy rồi. Tôi đã quen anh ấy vào mùa hè đó. Ngày hôm đó tôi khát khô cổ, ngồi nôn trên lan can sắt. Thôi Thần Thủy chạy tới giúp tôi. Anh mua cho tôi một chai nước khoáng, vừa đưa giấy ăn cho tôi vừa quan tâm hỏi han: “Xuân Vô Lực, em không sao chứ?” “Không sao.” Hầu như bất cứ lúc nào tôi cũng đều nói, “không sao”. Bởi tôi không biết rốt cuộc có việc gì không, không biết có việc gì đương nhiên là không sao. Tôi nôn tới mức không mấy tỉnh táo, chỉ biết Thôi Thần Thủy quan tâm tới mình, lo lắng cho mình. Nhìn đường ray phía trước lan can sắt, nụ cười mơ hồ dần xuất hiện. Đúng lúc đó Lý Tiểu Thương đi về phía tôi. Theo trí nhớ từ lâu đã mơ hồ của tôi, tôi nhớ rằng Lý Tiểu Thương đang cầm một chai bia (ở đây bia được viết đơn độc mà không có ý nghĩa gì). Đầu tiên anh ta cười với Thôi Thần Thủy, sau đó nhìn tôi, nói với Thôi Thần Thủy (mà không phải tôi): “Cô ấy chắc không sao chứ?” Do ánh mắt của anh ấy ẩn hiện vẻ tinh anh và sự soi mói thật sự nên tôi không hề coi hành động và lời nói của anh ấy là sự quan tâm. Mọi thứ tiếp đó giống như một đoạn phim, không những thế lại là thể loại phim câm. Mặc dầu buổi biểu diễn vẫn chưa kết thúc, nhưng đã có một nhóm người hỗn tạp tập hợp bên ngoài quán Bar “Lạc Lạc Lạc”. Tôi bám vào lan can và vai Thôi Thần Thủy đứng dậy, cả người lắc lư. Mới đi tới hòn đá trước cửa quán bar liền ngồi xuống, bên cạnh đều là những người xa lạ. Nếu trước đây gặp phải tình huống tương tự, chắc chắn tôi sẽ ngượng ngập vô cùng nhưng với men rượu cùng sự động viên khuyến khích của nó, tôi đã không còn quá nhiều cảm xúc nữa. Tôi không hề thấy lúng túng khó xử. Tôi còn muốn ăn kem. Được rượu an ủi, tôi trở nên mạnh dạn vô cùng, dám làm một số chuyện mà khi không uống rượu không bao giờ dám làm. Có người đang cầm một que kem đứng dưới cột sắt nói chuyện phiếm. Tôi không nhìn rõ mặt anh ta. Tôi bước tới, cất giọng lè nhè: “Cho tôi ăn một miếng.” Anh ta nhìn tôi một cái rồi đưa cho tôi. Tôi cắn một miếng, vui mừng hớn hở. ... Mời các bạn đón đọc Tê Dại của tác giả Xuân Thụ.