Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Martin Eden (Jack London)

Martin Eden đề cập đến số phận của một văn nghệ sĩ trong xã hội tư sản, số phận của một con người nhằm rút khỏi cái thế giới chật hẹp của những lợi ích riêng tư.

Martin xuất thân là một thủy thủ, Martin đã lý tưởng hóa cái "xã hội thượng lưu", nơi anh cảm thấy dường như có "sự hào hiệp của tâm hồn, những tư tưởng trong sạch và cao thượng, cuộc sống tinh thần khẩn trương…" Trải qua bao nhiêu thiếu thốn, vấp phải những khó khăn gian khổ không kể xiết trên đường đời, cuối cùng, anh đã đạt được vinh quang và giàu có, trở thanh một nha văn nổi tiếng. Nhưng càng gần gũi "thế giới thượng lưu" bao nhiêu anh càng cảm thấy cô đơn bấy nhiêu. Martin càng nhận thấy bộ mặt giả dối của nó. Con đường đời của Martin là cả một chuỗi vỡ mộng cay đắng và cuối cùng đã đẩy anh tới chỗ tự tử.

Ngay từ khi còn là một thủy thủ bình thường, Martin đã thấy là kiến thức chân chính dường như chỉ có thể tìm thấy trong "xã hội thượng lưu". Cái vẻ học thức và tinh tế trong gia đình người chủ nhà băng Morse mà lần đầu tiên anh bước chân vào đã làm anh như mê đi. Nhưng anh càng say mê hơn đối với Ruth cô con gái nhà Morse - anh tưởng thấy tất cả sự trong trắng và cái đẹp tinh thần của cô. Nhưng rồi chẳng bao lâu sau, anh đã nhận thấy cái vẻ đẹp bên ngoài của những con người này chứa đựng cái ích kỷ, sự buôn bán bẩn thỉu và sự trống rỗng tinh thần. Trước đây, trong thời gian ngắn, anh đã nhìn vào cái xã hội bạn bè nhà Morse một cách thành kính, giờ đây anh thấy họ là những kẻ nhỏ nhen với những tư tưởng nhỏ nhen, té ra cái nền học vấn thực sự của nhà Morse, của bạn hữu và những người quen biết họ chỉ là một nền học vấn mù quáng.

Martin Eden là một nghệ sĩ hiện thực chân chính đã nhìn thấy giá trị của nghệ thuật trước tiên là ở tính chân thật của nó. Trong những truyện ngắn của mình, Martin đã vạch trần khuynh hướng sợ sự thực và tô hồng cuộc sống. Nhưng nghệ thuật hiện thực chân chính thù địch với cái xã hội anh đang sống. Trong cái thế giới của đồng tiền, Martin không thể tìm được sự đồng cảm và ủng hộ. Một viễn cảnh đen tối của cái đói rét vẫn chờ đợi con người nghệ sĩ như thế. Và càng xa lánh giai cấp mình, Martin càng cảm thấy một nỗi cô đơn ghê gớm. Anh đã thấy là trong cái xã hội anh đang sống, nghệ thuật không tùy thuộc ở giá trị chân chính của nó mà là ở tên tuổi của nhà văn. Martin đã nói một cách đúng đắn rằng thành công của anh một phần cũng là do tình cờ. Anh không đánh giá quá cao sự nổi tiếng của mình.

Sợi dây cuối cùng nối Martin với xã hội thượng lưu là tình yêu của anh với Ruth. Tình cảm cao quý này đã thúc đẩy anh, khiến anh có được sức mạnh sáng tạo. Nhưng sự vỡ mộng của anh càng thêm khủng khiếp khi anh hiểu rằng ngay cả Ruth cũng chỉ là một cô gái nhà giàu tầm thường với những quan điểm hẹp hòi và nhỏ nhen. Cô không thể vượt khỏi cái vòng đai của giai cấp, cô không hiểu nổi Martin, không cảm thông với nguyện vọng sáng tác của anh, xa lánh anh trong khi anh cần sự khuyến khích của cô hơn bao giờ hết. Cô quay lại làm lành với anh khi anh đã trở thành một nhà văn nổi tiếng. Nhưng Martin lại không thể làm lành với cô, cũng như anh không thể làm lành với xã hội thương lưu đã đánh lừa mọi hy vọng của anh. Tìm mua: Martin Eden TiKi Lazada Shopee

Anh đã hiểu sâu sắc một chân lý: những quan hệ chân chính chỉ có thể tìm thấy trong những người lao động như Lizzie Collonny, Maria Silva và rất nhiều bạn cũ cùng giai cấp anh. Họ không quan tâm tới vinh quang và sự giàu có, họ đánh giá anh trước hết là đánh giá con người anh.

Martin hiểu rất rõ sự chịu đựng đau khổ của người lao động và hết sức cảm thông với họ. Chính anh cũng đã sống trong tình cảnh đó và không thể không cảm thấy sự lung lay của lập trường Nietzsche của anh. Cuối cùng, Martin đã vỡ mộng với triết học Nietzsche, nhưng anh không tìm thấy con đường đến với người cùng giai cấp, Martin thấy mình là một người xa lạ trong cái thế giới thượng lưu đầy những giả dối và lọc lừa nhưng anh lại không thể quay về với những người trong giai cấp anh.

Cuộc đời của một nhà văn có tài kết thúc bi thảm: chết trong vòng vây của xã hội, và vẫn còn hoang mang trong sự tìm kiếm về triết học và lẽ sống của mình. Tiểu thuyết Martin Eden kết thúc bằng cái chết của nhân vật chính.***

Đề mục câu chuyện gã vừa nêu ra, nàng liền bắt ngay, nói thao thao, dễ dàng. Gã thấy dễ chịu hơn, khe khẽ ngồi lùi vào trong mép ghế, hai tay nắm chắc lấy thành ghế, như bộ nó có thể tuột đi hất gã xuống sàn. Gã đã làm được cho nàng nói theo lối nói của nàng, và trong khi nàng nói thao thao, gã cố gắng theo dõi, kinh ngạc sao cái đầu nhỏ xinh thế kia lại chứa đựng được biết bao vẻ đẹp thanh tao của khuôn mặt nàng. Gã đã theo dõi nàng mặc dù bị lúng túng vì những ngôn từ không quen thuộc vẫn nhẹ nhàng thoát ra từ đôi môi nàng, vì những lời phê bình và phương pháp tư tưởng xa lạ đối với gã nhưng nó vẫn kích thích và làm trí óc gã rung động. Đây là đời sống tinh thần, gã nghĩ, đây là cái đẹp ấm áp, kỳ diệu, gã chưa bao giờ mơ tới cuộc đời có thể như vậy. Gã quên cả mình, nhìn nàng bằng con mắt khao khát. Đây là một cái gì vì nó mà sống, mà chiến thắng, mà đấu tranh, phải, vì nó mà chết nữa. Sách nói đúng.

Trên đời này có những người đàn bà như thế. Nàng là một. Nàng chắp thêm cánh cho trí tưởng tượng của gã, những bức họa rộng lớn, sáng ngời trải ra trước mặt gã, trên đó hiện lên những nhân vật mờ ảo, to lớn của yêu thương, của lãng mạn và của những hành động anh hùng vì một người đàn bà - vì một người đàn bà thanh thanh, một đóa kim hoa. Và qua ảo ảnh rung rinh, bập bồng như một mộng cảnh thần tiên, gã chăm chú nhìn người đàn bà thực kia, ngồi đó bàn luận về văn chương, nghệ thuật. Gã cũng có nghe thấy, nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm, không biết rằng mình nhìn chăm chú quá, không biết rằng tất cả những cái gì thực là đàn ông trong bản chất của gã đang ánh lên trong mắt gã. Nhưng nàng, vốn là một phụ nữ ít biết tới cái thế giới đàn ông, đã nhận thấy rất tinh đôi mắt bốc lửa của gã.

Chưa bao giờ có người đàn ông nào nhìn nàng như thế và nó làm nàng lúng túng. Nàng vấp váp rồi lắng yên không nói. Dòng tư tưởng trôi đi mất. Gã đã làm nàng sợ, nhưng đồng thời nàng cũng cảm thấy thích thú một cách lạ kỳ khi được ngắm nhìn như vậy. Là một con người có giáo dục, nàng biết rằng đây là một điều nguy hiểm, một điều sai trái tế nhị, bí hiểm, quyến rũ, trong khi bản năng của nàng lại rung vang trong cơ thể như tiếng kèn thúc giục nàng gạt bỏ đi cả giai tầng, cả địa vị để gần gũi người lữ khách từ một thế giới khác tới đây, người thanh niên vụng về này với đôi bàn tay đầy sẹo, cổ đỏ hằn vì chiếc cổ áo cứng mặc chưa quen, người thanh niên mà, không còn nghi ngờ gì nữa, cuộc sống thô tục đã làm cho nhơ nhớp, hôi tanh. Nàng là con người trong trắng và bản chất trong trắng nàng phản ứng lại, nhưng nàng cũng còn là đàn bà, và nàng bắt đầu thấy tất cả sự mâu thuẫn của một người đàn bà.

"Như tôi đã nói... mà tôi đang nói gì ấy nhỉ?" Nàng đột ngột dừng lại và cười vui vẻ vì sự lúng túng của mình.

"Cô nói là cái gã Swinburne không trở nên một nhà thơ lớn được và, thưa cô, cô vừa nói đến đấy... " Gã nhắc, rồi chợt thấy như đói cồn; và một niềm rung cảm nhẹ nhàng dâng tỏa nơi xương sống gã khi nghe tiếng nàng cười. "Như bạc," gã nghĩ bụng, "như tiếng chuông bạc rung nhẹ" và ngay lúc ấy, trong giây lát, gã như được mang đi tới một miền xa, nơi đấy, dưới những bông anh đào nở rộ, gã ngồi hút thuốc, lắng nghe tiếng chuông từ một tháp chùa cao gọi tín đồ đi hái rơm về cầu nguyện.

"Đúng thế, cảm ơn ông," nàng nói. "Xét cho cùng, Swinburne thất bại là bởi vì, phải, vì ông ta thiếu tế nhị. Có nhiều bài thơ của ông ấy không bao giờ nên đọc. Mỗi dòng thơ của những nhà thơ thực sự vĩ đại phải mang một chân lý đẹp, phải kêu gọi tất cả những gì là tao nhã trong con người. Không một dòng thơ nào của những nhà thơ lớn có thể bỏ qua, mà không vì thế cuộc đời này nghèo nàn đi một chút."

"Tôi nghĩ," gã ngập ngừng nói, "những cái tôi vừa đọc thật là tuyệt. Tôi không hề biết ông ấy lại là một - một tên đểu cáng - Tôi nghĩ những cái đó chắc là ở trong những cuốn khác của ông ta."

"Ngay trong cuốn ông vừa đọc, có nhiều câu có thể bỏ đi được," nàng nói, giọng kiên quyết khẳng định.

"Hẳn là tôi đã bỏ qua những câu ấy. Những đoạn tôi đọc thực là hay. Nó bừng lên, rạng ngời, rọi vào tâm hồn tôi và tỏa sáng trong tôi như ánh mặt trời hay ánh đèn pha. Nó nhập vào tôi như vậy đấy, nhưng thưa cô, tôi đâu có phải là nhà phê bình thơ."

Gã ngừng lời. Gã bối rối, đau khổ thấy mình không nói nên lời. Gã cảm thấy cái vĩ đại, ánh hào quang của cuộc sống trong những vần thơ gã đọc, những lời gã nói ra không thỏa đáng. Gã không thể nào diễn tả được những điều gã cảm thấy; trong thâm tâm, gã tự ví mình như một thủy thủ trên con tàu lạ, một đêm tối trời, mò mẫm trong mớ dây buồm trơn tuột không quen thuộc. Được, gã quả quyết, làm quen với cái thế giới mới này là tùy gã thôi. Xưa nay chưa có điều gì gã đã muốn mà lại không đạt được; bây giờ là lúc gã muốn học nói những điều ở trong đầu óc gã sao cho nàng có thể hiểu được. Nàng đã choán ngợp trên chân trời của gã.

"Bây giờ đến Longfellow 7," nàng nói.

"Vâng, tôi đã đọc ông ta," gã hấp tấp ngắt lời nàng, trong lòng như có gì thôi thúc, muốn phô bày tất cả kho tàng tri thức sách vở nhỏ bé của mình, muốn tỏ cho nàng rõ, gã không phải hoàn toàn là một thằng đần ngốc. ""Bài ca cuộc sống", "Vươn lên mãi" và... tôi nghĩ tất cả có thế!"

Nàng gật đầu và mỉm cười. Gã cảm thấy nụ cười của nàng có vẻ rộng lượng, thương hại mà tha thứ. Gã định khoe khoang theo kiểu đó thì thật là một thằng ngốc. Cái anh chàng Longfellow này chắc hẳn phải sáng tác cơ man nào là tác phẩm thơ.

"Xin cô tha thứ, tôi đã nói liều như vậy. Tôi nghĩ thực ra thì tôi chẳng biết gì nhiều về những chuyện đó. Nó không phải là loại chuyện của tôi, nhưng rồi đây tôi sẽ làm cho nó là loại chuyện của tôi."

Câu nói vang lên như một lời đe dọa. Giọng gã quả quyết, mắt gã lóe sáng lên, đường nét trên mặt đanh lại. Nàng thấy hình như quai hàm của gã đã đổi khác, nó bạnh ra, vẻ khiêu khích một cách khó chịu. Đồng thời một làn sóng mãnh liệt mang tất cả sức cường mạnh của giới đàn ông dường như trào ra từ con người gã, đổ ào tới xâm chiếm cơ thể nàng.

"Tôi nghĩ rằng ông có thể sẽ làm nó thuộc loại chuyện của ông được lắm chứ. Ông có sức mạnh rất tốt."

Nàng chấm dứt câu nói bằng một tiếng cười. Ánh mắt nàng ngừng lại trong giây lát trên cái cổ nổi bắp thịt cuồn cuộn như dây chão, như cổ bò tót, nâu sẫm vì ánh mặt trời, tràn trề sức sống và sức mạnh thô bạo - và mặc dầu, gã ngồi kia, vẻ thẹn thùng, nhún nhường, nàng vẫn cảm thấy bị gã lôi cuốn.

Nàng ngạc nhiên vì một ý nghĩ không lành mạnh đã xô đến trong đầu. Nàng thầm nghĩ, giá mà đôi tay nàng có thể đặt lên trên cái cổ kia, để cho tất cả sức mạnh và sự cường tráng của nó trào ra, thấm vào nàng. Nàng cảm thấy ngây ngất vì ý nghĩ đó. Nó dường như đã hé lộ cho nàng rõ sự đe dọa không ngờ tới trong bản chất của nàng. Hơn nữa, đối với nàng, sức mạnh vốn là một cái gì trần tục và thô bạo. Vẻ đẹp đàn ông lý tưởng của nàng bao giờ cũng là vẻ thanh tao duyên dáng. Tuy nhiên, ý nghĩ kia vẫn cứ đeo đuổi. Nàng ngạc nhiên hết sức sao mình lại muốn đặt bàn tay lên cái cổ rám nắng kia. Thực ra, nàng đâu phải là một người khỏe mạnh. Nhưng nàng đã không biết điều đó. Nàng chỉ biết từ trước đến giờ, chưa một người đàn ông nào làm nàng rung động như anh chàng này - cái anh chàng đã làm cho nàng lúc lúc lại phải choáng váng với kiểu ngữ pháp khủng khiếp của y.

"Đúng, tôi không phải là một người tàn tật," gã nói. "Những lúc túng quẫn thì ăn sắt cũng tiêu. Nhưng lúc này tôi cứ như bị chứng khó tiêu. Hầu hết những điều cô nói tôi không thể tiêu hóa nổi. Tôi chưa hề được đào luyện theo lối đó, hẳn cô cũng biết. Tôi vẫn thích sách, thích thơ, có thì giờ là đọc nhưng chẳng bao giờ nghĩ về những cái đó theo lối nghĩ của cô. Vì thế, tôi không thể nói những chuyện đó được. Tôi giống như một nhà hàng hải trên một vùng biển lạ, không hải đồ, không địa bàn. Bây giờ tôi muốn xác định phương hướng và vị trí của mình. Có thể là cô cho tôi vài lời khuyên nhủ. Cô làm thế nào mà học được tất cả những điều cô vừa nói nhỉ?"

"Tôi nghĩ là bằng cách đến trường và học tập thôi," nàng trả lời.

"Hồi còn bé tôi cũng đã đi học," gã cãi lại.

"Vâng, nhưng tôi muốn nói đến trường trung học, và nghe những bài giảng ở trường đại học kia."

"Cô đã học ở trường đại học?" Gã hỏi, vẻ ngạc nhiên rất thành thực. Gã cảm thấy nàng bỗng trở nên xa cách hơn nữa, ít nhất có đến hàng vạn dặm.

"Hiện tôi đương theo học ở đó. Tôi theo những khóa học đặc biệt về tiếng Anh."

Gã không hiểu "khoa tiếng Anh" là gì, nhưng gã nhẩm thầm nhớ lấy tên cái môn mà mình dốt và nói qua chuyện khác.

"Thế liệu tôi phải học mất bao lâu thì mới vào được đại học?" Gã hỏi.

Nàng mừng rỡ khuyến khích lòng ham học của gã và nói:

"Đấy là còn tùy xem ông đã học được đến đâu. Ông chưa qua trường trung học phải không? Chắc hẳn là không rồi. Nhưng ông học hết tiểu học rồi chứ?"

"Còn hai năm nữa mới hết khi tôi thôi học," gã trả lời. "Nhưng khi còn học bao giờ tôi cũng được xếp hạng cao."

Liền ngay đó, gã tự giận mình vì đã khoe khoang, gã nắm chặt lấy tay ghế, điên cuồng đến nỗi đầu ngón tay đau nhói. Đúng lúc ấy gã nhận thấy một người đàn bà bước vào phòng. Gã thấy nàng đứng dậy và nhẹ lướt qua sàn đón người mới tới. Họ hôn nhau, tay quàng lừng nhau tiến về phía gã. Gã nghĩ, chắc đây là mẹ nàng. Bà ta người cao, thân hình thon thả, mái tóc nâu, vẻ đẹp đường bệ. Chiếc áo dài của bà đúng là, gã nghĩ, chỉ có được trong một tòa nhà như thế này. Gã thích thú ngắm nhìn những nếp đẹp của chiếc áo. Bà và chiếc áo của bà nhắc gã nhớ tới những người đàn bà trên sân khấu. Rồi gã nhớ lại đã từng trông thấy những người đàn bà quý phái với những chiếc áo dài tương tự bước vào các rạp hát ở London, gã đứng ngắm và bị những tên cảnh sát đẩy ra ngoài hàng hiên, dưới làn mưa bụi. Rồi trí óc gã lại gợi tới Đại khách sạn ở Iokohama, nơi đây, từ bên kia hè đường, gã cũng đã nhìn thấy các bà quý phái. Rồi thành phố và bến cảng Iokohama, trong muôn vàn hình ảnh hiện lên loang loáng trước mắt gã. Nhưng gã vội xóa đi cái ống kính vạn hoa thu hình của ký ức ấy bởi gã đang bị thôi thúc vì sự khẩn thiết của hiện tại. Gã biết mình phải đứng dậy để được giới thiệu, gã chật vật đứng lên, ống quần phình ra nơi đầu gối, cánh tay buông thõng lố bịch, mặt căng thẳng, đứng chờ sự thử thách sắp tới.Dưới đây là những tác phẩm đã xuất bản của tác giả "Jack London":Tiếng Gọi Nơi Hoang DãCô Gái Băng TuyếtGót SắtJack London Truyện Ngắn Chọn LọcJack London Tuyển TậpMartin EdenMối Thù Thiên ThuTừ Bỏ Thế Giới Vàng

Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Martin Eden PDF của tác giả Jack London nếu chưa có điều kiện.

Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.

Nguồn: thuviensach.vn

Đọc Sách

Mật Mã Tây Tạng - Tập 1
Mật Mã Tây Tạng – Tập 1 Mật Mã Tây Tạng – Hà Mã Mật mã Tây Tạng là một bộ tiểu thuyết hấp dẫn kết hợp giữa lịch sử có thật và trí tưởng tượng phong phú của tác giảHà Mã đã dắt người đọc làm một chuyến phiêu lưu kỳ bí để khám phá nền văn hóa Tây Tạng huyền bí cũng như những huyền sử khốc liệt của xứ sở băng giá này. Mật mã Tây Tạng nói về cuộc phiêu lưu của Trác Mộc Cường Ba và nhóm bạn trên đường tìm kiếm Tử Kỳ Lân – loài chó dũng mãnh nhất thế giới thuộc chủng loại Tạng Ngao, đã bị vướng vào cuộc tranh giành kho báu ngàn năm của Phật giáo Tây Tạng Cuộc phiêu lưu thoạt đầu là để tìm Tử Kỳ Lân, một loại linh thú từ thời viễn cổ, rồi chuyển sang tìm Bạc Ba La thần miếu. Có lẽ tác giả đã phóng đại khá nhiều khi kể về cuộc phiêu lưu này, với những tòa thành cổ, chùa cổ kỳ vĩ, đạo quân bách chiến bách thắng bí ẩn (Đạo quân Ánh Sáng),v.v… Sách cùng thể loại: Những Cuộc Phiêu Lưu Của Tom Shawyer Tiếng gọi nơi hoang dã Mật Mã Da Vinci Không thể phủ nhận rằng Hà Mã đã tạo nên một bộ tiểu thuyết ly kỳ, có sức hấp dẫn rất lớn. Mật mã Tây Tạng có sức thu hút của tiểu thuyết kiếm hiệp Kim Dung kết hợp với Mật mã Da Vinci, Biểu tượng thất truyền… của Dan Brown. Thư viện Sách Mới trân trọng gửi đến bạn đọc bộ tiểu thuyết lừng danh của tác giả Hà Mã – Mật mã Tây Tạng. Các bạn đừng quên chia sẻ sách cho bạn bè cùng đọc và đăng ký nhận sách mới hàng tuần.
Truyền Kỳ Mạn Lục
Truyền Kỳ Mạn Lục Truyền Kỳ Mạn Lục – Nguyễn Dữ Truyền Kỳ mạn Lục sao chép tản mạn những truyện lạ là tác phẩm duy nhất của danh sĩ Nguyễn Dữ, sống vào khoảng thế kỷ 16 tại Việt Nam. Đây là tác phẩm được Hà Thiện Hán viết lời Tựa, Nguyễn Bỉnh Khiêm phủ chính và đã được Tiến sĩ Vũ Khâm Lân (1702-?), đánh giá là một “thiên cổ kỳ bút”. Đây là tác phẩm văn xuôi duy nhất của Việt Nam từ xa xưa được đánh giá là “thiên cổ kỳ bút” (ngòi bút kỳ lạ của muôn đời), một cái mốc lớn của lịch sử văn học, sau này được dịch ra nhiều thứ tiếng trên thế giới. Thiên Thần Và Ác Quỷ Sự im lặng của bầy cừu Mật Mã Da Vinci Tác phẩm gồm 20 truyện thông qua các nhân vật thần tiên, ma quái nhằm gửi gắm ý tưởng phê phán nền chính sự rối loạn, xã hội nhiễu nhương. Truyền kỳ mạn lục đã được dịch và giới thiệu ở một số nước như Pháp, Nga… Thư viện Sách Mới trân trọng gửi đến bạn đọc bộ sách Truyền Kỳ Mạn Lục. Đừng quên đăng ký email nhận sách hàng tuần và mua sách giấy để ủng hộ tác giả.
Hồng Lâu Mộng
Hồng Lâu Mộng Hồng lâu mộng là cuốn tiểu thuyết duy nhất xác lập một ngành nghiên cứu riêng lấy tên là Hồng học. Tác giả Hồng lâu mộng là Tào Tuyết Cần – vốn sinh ra trong một gia đình đại quý tộc nhưng dần suy vong, tan vỡ khi ông lớn lên. Hồng lâu mộng, do đó có thể xem là làn phản quang những hồi ức của Tào Tuyết Cần về cuộc sống quý tộc đã tan vỡ đó. Một mặt, đó là sự nhớ tiếc khôn nguôi vẻ huy hoàng của thời vàng son lộng lẫy, cảm thấy hiện tại tất cả nhuốm màu thê lương, hư vô, tất cả đều xê dịch về phía bế tắc, hủy diệt, tất cả đều đáng ân hận, và chỉ có thể cứu chuộc bằng hư vô, bằng siêu hình, bằng tôn giáo. Nhưng mặt khác, từ trong cuộc sống nghèo khổ hôm nay, quay đầu nhìn lại thì cái khoảng cách lớn lao đó làm cho ông thấy được rõ hơn, khách quan hơn, bình tĩnh hơn những gì ông đã nếm trải về cuộc sống thối nát của giai cấp quý tộc. Hồng Lâu Mộng – Tào Tuyết Cần & Cao Ngạc Tác phẩm xoay quanh câu chuyện tình duyên trắc trở giữa hai anh em con cô con cậu: Giả Bảo Ngọc và Lâm Đại Ngọc, từ đó mô tả cuộc sống nhiều mặt của một đại gia đình quý tộc đời Minh từ lúc cực thịnh cho đến lúc suy vi trong vòng tám năm. Tiểu thuyết mở đầu bằng một huyền thoại: Nữ Oa luyện đá ngũ sắc vá trời, luyện được năm vạn lẻ một viên. Viên linh thạch còn thừa được đưa về trời chăm sóc cây tiên Giáng Châu. Thần Anh và Giáng Châu duyên nợ, chịu ơn nhau nên phải đầu thai xuống hạ giới để “lấy hết nước mắt của đời ta để trả lại cho chàng”. Từ đó dẫn ra bao nhiêu oan gia phong lưu đều phải xuống trần để trả duyên nợ, sinh ra bao nhiêu chuyện sau này. Đọc thêm: 50 Sắc Thái – Tập 1: Xám Buồn Làm Sao Buông Kim Bình Mai Có thể nói, Hồng lâu mộng đã đưa đến cho người đọc những hiểu biết sâu xa về xã hội và con người với một cách viết chân thực. Hồng lâu mộng xứng đáng xếp vị ngang tầm với các kiệt tác của nhân loại.
Bước Chậm Lại Giữa Thế Gian Vội Vã
Bước Chậm Lại Giữa Thế Gian Vội Vã như một lời thức tỉnh bản thân, một lần nhìn ngắm lại chính mình, chúng ta đã thật sự một lần sống là mình, sống cho mình và sống vì mình hay chưa. Cuốn sách giúp bạn xoa dịu tâm hồn, yêu bản thân mình hơn và tìm được trạng thái cân bằng trong trạng thái vội vã. Giới thiệu tác phẩm Có bao giờ bạn tự đặt cho mình câu hỏi “Rốt cuộc tôi có đang tự tạo áp lực cho chính mình hay không?” Thật vậy cuộc sống này đừng tạo cho mình quá nhiều áp lực khó khăn. Chúng ta luôn trách móc cuộc sống này nhàm chán và cảm thấy ngột ngạt. Có phải do chúng ta vốn dĩ chưa thực sự tập trung vào cuộc sống của mình mà cứ mải miết theo đuổi những thứ phù phiếm ngoài tầm với. “Bước chậm lại giữa thế gian vội vã” chính là điều mà mỗi độc giả cần ngay lúc này. Giữa những ồn ào, những tất bật của dòng đời, có lúc nào bạn dừng lại và ngắm nhìn thế giới xung quanh chưa? Cuộc sống hiện đại ngày nay luôn khiến bạn tất bật chạy theo những guồng quay, không dám dừng lại dù chỉ một chút, vì sợ rằng, một khi dừng lại, bạn sẽ bị bỏ lại phía sau. Nhưng đối với tác giả, bước chậm lại không phải để bạn tụt hậu, mà để bạn vững tin và trở nên mạnh mẽ hơn để bước tiếp. Đôi nét về tác giả Cuốn sách được viết bởi Đại đức Haemin, ông sinh ra và lớn lên tại Hàn Quốc. Trước khi trở về Seoul vào năm 2015, Đại đức Haemin đã hoàn thành bằng Thạc sĩ Tôn giáo học đối chiếu tại Harvard và bằng Tiến sĩ tôn gáio tại Đại học Princeton và ở lại Mỹ giảng dạy ở đại học Hampshire, Massachusetts. Đại đức Haemin và nhiều chuyên gia đã mở trường Trị liệu về tâm hồn để an ủi và chữa lành vết thương tinh thần cho nhiều người, cũng điều trị miễn phí cho nhiều người gặp bất hạnh trong cuộc sống. Đại đức Haemin là tác giả có tầm ảnh hướng lớn đối với giới trẻ Hàn Quốc, những cuốn sách của ông đều mang lại niềm an ủi lớn lao cho nhiều người và cũng mang đến nhiều giá trị nhân sinh sâu sắc. Bên cạnh “Bước chậm lại giữa thế gian vội vã”, “Yêu những điều không hoàn hảo” và “Những vỡ lẽ của tuổi trẻ” cũng là những tác phẩm nổi tiếng. Nội dung cuốn sách Bước Chậm Lại Giữa Thế Gian Vội Vã Bắt đầu từng chương trong “Bước chậm lại giữa thế gian vội vã” là những lời trích dẫn của Đại đức Haemin, tất cả đều mang ý nghĩa tích cực. Để khi đọc, bạn có thể nhận ra rằng, thế giới này dù sao vẫn luôn có một người mong những điều tốt đẹp nhất và hạnh phúc nhất đến với bạn. Dù cho trái tim bạn có đang đau khổ nhường nào hay đang phải gắng gượng từng ngày để tiếp tục cuộc sống, cũng mong bạn hãy dành một chút yên tĩnh để ngẫm những điều mà “Bước chậm lại giữa thế gian vội vã” truyền tải. “Bạn nghĩ rằng thế gian này đang làm khổ bạn? Nếu bạn nghỉ ngơi, thế gian này cũng sẽ nghỉ theo” Nếu bạn cảm thấy kiệt sức hay mệt mỏi, hãy để cơ thể và tâm trí bạn có cơ hội để nghỉ ngơi. Đừng ép buộc bản thân mình quá, thế gian này 9 người thì 10 ý, nên đừng quá quan tâm đến ánh nhìn của người khác. Gạt bỏ những tham vọng được công nhận bởi người khác, hướng tâm hồn bạn tới những điều thiện, bạn sẽ cảm thấy cuộc sống có ý nghĩa hơn. Mang theo tư tưởng Phật giáo trong từng trang sách, “Bước chậm lại giữa thế gian vội vã” chỉ cho bạn thấy rằng: mọi việc nên nhìn theo cách giản đơn, thế gian không ai bắt bạn phải trở nên bận rộn, mọi việc bạn làm, mọi suy nghĩ đều do chính bản thân bạn gieo vào tâm trí. “Những mối quan hệ giống như bếp lửa. Phải biết điều tiết khoảng cách, không nên đến quá gần, cũng không nên đi quá xa” Không ai là hoàn hảo trên thế gian này, mỗi cá nhân đều có những khuyết điểm riêng, vì vậy, “Bước chậm lại giữa thế gian vội vã” khuyên bạn hãy luôn tha thứ cho người khác. Tha thứ vì chính bản thân bạn. Oán hận người khác cuối cùng người mệt mỏi hay đau khổ đều là chính bạn, dù cho bạn cảm thấy thật bất công, không thể chấp nhận thì hãy cứ tha thứ, để sau này khi nghĩ lại, tâm hồn bạn sẽ cảm thấy thanh thản và nhẹ nhàng. Chúng ta sống cần có người thân, gia đình, bạn bè và đồng nghiệp, không ai sống cô độc trên đời này mà cảm thấy hạnh phúc trọn vẹn. Hãy cố gắng duy trì những mối quan hệ tốt đẹp, xin lỗi người khác một câu để tránh khỏi những tranh cãi, nếu người khác ghét bỏ và không tôn trọng bạn, hãy quên đi và dành thời gian gặp gỡ những người mới, xây dựng những mối quan hệ tốt đẹp hơn. “Cuộc sống không phải cuộc chiến cạnh tranh với những người khác, mà là cuộc chạy đua trường kỳ với chính bản thân mình” Ngôn từ nhẹ nhàng trong “Bước chậm lại giữa thế gian vội vã” nhắc bạn rằng: bạn sinh ra đã là một món quà, mỗi một người có giá trị riêng. Giá trị của bạn không thể đo đếm bằng điểm số, số tiền bạn có được hay bằng trình độ học vấn. Hãy cố gắng làm chính mình, làm những điều mình có thể mà không phải dựa trên sự so sánh với người khác, người khác không sống cuộc đời của bạn, mà là bạn sống cho chính mình, hãy để bản thân tự do làm những điều có ý nghĩa bằng cách thật dũng cảm và chăm chỉ tìm hướng đi cho bản thân. “Đừng quá để tâm đến ánh nhìn của người khác, cũng đừng quá phân vân giữa cái này và cái kia” Ngưỡng cửa của tuổi 30 khiến bạn nhìn lại mình đã làm được những gì và có một điều đau lòng rằng bạn luôn cố gắng chạy theo để được như người này hay người khác. Bạn hãy tự lựa chọn cách sống của mình vì thực ra những người xung quanh họ thường không để ý đến bạn như bạn nghĩ, họ thường quá bận rộn với cuộc sống của bản thân họ rồi, những lời họ nói về bạn chỉ dừng lại khi bạn ở đó, họ sẽ không suy nghĩ quá nhiều về bạn. Vì vậy, thay vì sống làm vừa lòng người khác, hãy sống là chính mình, cố gắng và nỗ lực trong cuộc sống mà không làm tổn hại đến người khác, điểm cuối cùng trong hành trình của cuộc đời bạn suy cho cùng chỉ là tìm thấy điều khiến bản thân bạn hạnh phúc. “Tình yêu là món quà quý giá của cuộc sống. Dù ta có muốn hay không, nó luôn như một vị khách bất ngờ tìm đến với ta” Trong cuốn sách “Bước chậm lại giữa thế gian vội vã”, Đại đức Haemin có nói rằng “Tình yêu không phải cứ nỗ lực là có được”, chúng ta ai cũng xứng đáng được yêu thương, tất cả chúng ta đều bình thường như thế. Có tình yêu, cuộc sống sẽ trở nên tươi đẹp và ý nghĩa hơn, không có tình yêu, thời gian trôi qua như hư vô, nhưng hãy kiên nhẫn chờ đợi mối nhân duyên của mình. Đừng vì cô đơn mà yêu một cách tạm bợ. “Chính trái tim ta cũng không thuận theo ý ta, thì ta lấy gì để có thể lay chuyển người khác” Khi tâm hồn bạn nổi bão giông, những bức bối xuất hiện và những cảm xúc tiêu cực cứ thế lớn dần, đừng cố không chế hay tìm cách kìm kẹp những cảm xúc của bạn. Hãy học cách hiểu tâm trí của mình, làm bạn với tâm trí của mình, khi thấu hiểu bạn sẽ thấy tất cả những cảm xúc chỉ chạy theo sự bộn bề của thế gian, nếu tâm hồn bạn lắng lại, bước sang một bên để nhìn vào chúng, thì chẳng qua chúng cũng chỉ là những cảm xúc trống rỗng mà thôi, khi hiểu được điều đó, tâm trí bạn sẽ an yên. “Tôi không sợ chuyện mình già đi, nhưng tôi sợ nhiệt huyết của mình sẽ dần nguội lạnh” “Bước chậm lại giữa thế gian vội vã” mong bạn giữ nhiệt huyết của mình, nhưng bạn hãy điều chỉnh nhiệt huyết đó để không trở thành gánh nặng cho người khác. Mỗi người đều có nhu cầu và mong muốn hạnh phúc, đều có lý tưởng của riêng mình, đừng vì cái tôi của bản thân mà bỏ mặc suy nghĩ của người khác. Cũng đừng cố chứng minh mình đúng trong mọi vấn đề và để cảm xúc lấn át. Sau cùng, bạn giành được gì nếu bạn chiến thắng trong một cuộc trò chuyện? Cùng lắm chỉ là sự xa cách và khiến ai đó bị tổn thương mà thôi. “Hãy biết chấp nhận. Cho dù mọi việc có không theo ý ta cũng đừng nổi giận mà hãy mở lòng mình chấp nhận nó” Khi nhắc đến tôn giáo trong “Bước chậm lại giữa thế gian vội vã”, Đại đức Haemin đã khẳng định “Tôn giáo vốn là thứ mang lại tình yêu và sự yên bình trong tâm hồn.”, nhưng do giá trị quan khác nhau, hay niềm tin vào tôn giáo của riêng họ mà gây ra nhiều vấn đề phiền não. Sau cùng, mỗi tôn giáo đều có điểm chung là hướng thiện và hàn gắn những nỗi đau, thay vì tranh cãi, hãy chân thành tìm hiểu và tôn trọng những tôn giáo khác. Trân trọng sự khác biệt của từng tôn giáo, hay từng khía cạnh trong đời sống, nhận ra những cái hay, cái đẹp để tiếp thu là bài học đáng quý mà Đại đức Haemin đã dạy cho mọi người. Review sách Bước Chậm Lại Giữa Thế Gian Vội Vã Cuốn sách dành cho những ai đang cảm thấy cô đơn, lạc lối giữa dòng đời hối hả; dành cho những con tim đang cảm thấy bị tổn thương; dành cho những con người chẳng biết mình sẽ là ai trong xã hội của ngày mai. Cuốn sách như một liều thuốc chữa lành cho tâm hồn của họ – những con người thực sự cần nó. Thế gian vội vã hay do tân trí bạn quá bận rộn? (Ngọc Trâm) Chính xác đây là lần thứ tư mình sở hữu cuốn sách này. Lần đầu tiên, mình được tặng bởi một người bạn trong giai đoạn mình thực sự gặp những trúc trắc trong cuộc sống: về tình yêu, về sự nghiệp, về những ngột ngạt trong chính những mối quan hệ xung quanh. Và thực sự, những điều mà Đại đức Hae Min viết trong cuốn sách đã như một phương thuốc chữa lành giúp mình vượt qua giai đoạn khó khăn ấy. Lần thứ hai, một người anh, một người tiền bối đã tình cờ tặng mình trong một lần cả hai chuyện trò. Tới lúc ấy, mình thực sự coi cuốn sách như là một “tín hiệu” gì đó mà vũ trụ này đã thực gửi mình, để mình có niềm tin hơn khi đứng trước nhân gian. Lần thứ ba, mình mua cuốn sách tặng một người bạn của mình. Bởi mình tin là đã đến lúc sức mạnh của cuốn sách cần được lan toả. Và mình cũng tin một khi đã lật mở những trang sách mà Đại đức Hae Min đã viết, bản thân mình dường như đã có một thoả ước nào đó với cuốn sách, rằng mình phải có sứ mệnh giúp mọi người thấu hiểu được những gì mà mình đã cảm nhận và lĩnh hội được. Lần thứ tư này cũng vậy. Mình đã mua và gửi tặng đến một người bạn khác nữa của mình, khi mình nhìn thấy cậu ấy cũng đang gặp những khó khăn, hệt như giai đoạn mà lần đầu tiên, cuốn sách này đã tìm đến mình. Kì thực, mình chưa đọc hết cuốn sách. Ngay cả khi đã hai lần mình thực sở hữu cuốn sách và đến giờ chúng vẫn ngăn nắp trên giá sách của mình, ở những vị trí dễ “với-đọc” nhất. Mình chỉ thực sự tìm đến cuốn sách khi mình gặp một vấn đề cụ thể nào đó. Cuốn sách chia thành từng chương, là từng vấn đề mà bất kì người trưởng thành nào cũng đã, đang và sẽ gặp phải. Vậy là, khi mình trúc trắc trong tình yêu, mình sẽ lật mở chương sách viết về tình yêu. Khi mình khó khăn trong cuộc sống, mình sẽ lật mở chương sách viết về cuộc sống… Cứ thế, mình luôn tìm đến cuốn sách khi mình cảm thấy cuộc sống chông chênh, cuộc đời nhoài mệt. Nhờ đó, cuốn sách đối với mình luôn mang lại những bài học mới mẻ, màu nhiệm, không nhàm tai, không giáo điều. (Hồng Thái)