Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Căn Phòng Nhung Nhớ - Minh Tiền Vũ Hậu

Hey, thật sự em rất nhớ anh. Không biết bây giờ anh đang ở đâu? Ngôi làng nhỏ bên bờ biển với những con người thật thà, chất phác. Một cuộc gặp gỡ lãng mạn, hai con người xa lạ không cùng chung cảnh ngộ. Sự chờ đợi âm thầm trong ba năm. Cuộc kiếm tìm xa xôi nghìn dặm. Làm thế nào để biết mình đã yêu một người? Phải chăng "Khi tình yêu đến, nó khiến bạn trở nên ngốc nghếch, nhút nhát... Khi ở bên cạnh anh ấy không dám thở, nói năng lộn xộn, hoàn toàn không phải là mình"?! Làm thế nào để quên một người và đón nhận tình yêu mới? Phải chăng thời gian và khoảng cách sẽ khiến trái tim bạn trở lên xót xa và nhung nhớ?! Căn phòng nhung nhớ xoay quanh câu chuyện tình yêu giữa hai con người xa lạ, không cùng cảnh ngộ, tình cờ bước vào đời nhau trong một cuộc gặp gỡ lãng mạn. Mùa hè năm ấy, Thái Mãn Tâm - một cô gái 22 tuổi, đến Đồng Cảng du lịch. Nơi họ - Mãn Tâm và người đàn ông kỳ lạ có tên Giang Hải - gặp nhau là một ngôi làng nhỏ bên bờ biển. Và sự gặp gỡ ấy là khởi đầu cho sự chờ đợi âm thầm trong ba năm, một cuộc kiếm tìm xa xôi đến nghìn dặm... Ban đầu, Mãn Tâm yêu anh hết mực nhưng Giang Hải lại cứ như gần như xa. Đêm cuối trước khi rời Đồng Cảng, một đêm nhạc lãng mạn tại một nhà hàng ấm cúng cùng một buổi ái ân nồng nàn đã không đủ níu chân Mãn Tâm ở lại. Cô rời xa anh, để đến Washington phồn hoa, bỏ lại Giang Hải nơi vùng biển đang hàng ngày đối chọi với những con sóng dữ... Dù vậy, Mãn Tâm vẫn luôn nhớ về anh, song, những đợt bão về liên tiếp nơi miền duyên hải đã mãi mãi đẩy anh rời xa vòng tay của cô. Ngày trở về Đồng Cảng, Mãn Tâm chỉ biết nhớ nhung đến quay quắt. Tình cờ, cô nghe mọi người đồn đại rằng: Giang Hải có con với một phụ nữ Việt Nam. Thế là, từ Hội An đến Sài Gòn, Mãn Tâm cùng người đầu bếp bí ẩn Tề Dực lần mò theo hình bóng mờ ảo đó... Sự thật nơi đâu? Tai nạn của Giang Hải ẩn giấu bí mật gì? Còn thân phận Tề Dực ra sao? Hạnh phúc nào dành cho Mãn Tâm? Hàng loạt câu hỏi được đặt ra và độc giả chỉ có thể tìm thấy câu trả lời trong gần 500 trang sách Căn phòng nhung nhớ. *** Cuốn tiểu thuyết Căn phòng nhung nhớ của Minh Tiền Vũ Hậu mang đến cho độc giả một câu chuyện đan xen giữa hiện thực và ước mơ, miên man cùng tình yêu và nỗi nhớ, đủ sức tạo nên những hấp dẫn, lôi cuốn ngay từ những trang sách đầu tiên. Không gian trong truyện nối tiếp nhau bằng những xúc cảm ngọt ngào, trong trẻo, phủ lấp lên thực tại - nơi nỗi buồn, niềm tiếc nuối đang ngự trị hồn người. Cô gái trong cuốn tiểu thuyết đã phải cố quên đi một người để đón nhận tình yêu mới, để rồi nhận ra rằng thời gian hay khoảng cách chỉ làm cho trái tim nhỏ thêm xót xa và nhung nhớ mà không thể loại bỏ hình ảnh người đó trong tim. Tràn ngập mọi cung bậc trong tình yêu: lãng mạn, ấm áp, cô đơn, lạnh lẽo, Căn phòng nhung nhớ đem lại những phút lặng thật sâu lắng, nhẹ nhàng, để mỗi người tự nhìn nhận ra chính bản thân mình... Căn phòng nhung nhớ được sáng tác dựa trên cảm hứng từ những ấn tượng tốt đẹp của tác giả Minh Tiền Vũ Hậu về Việt Nam. Lời mở đầu và ngoại truyện của tác phẩm được viết riêng cho bản phát hành tại Việt Nam. *** Cuốn sách này đã xuất bản bốn năm rồi, năm nay khi biết tin tác phẩm được dịch ra tiếng Việt, trong lòng tôi vừa cảm thấy vui mừng lại vừa cảm thấy có chút lo lắng. Vui mừng vì câu chuyện này vốn có mối liên hệ rất sâu sắc với Việt Nam. Trong lời cuối sách tôi có nhắc tới, câu chuyện Căn phòng nhung nhớ bắt nguồn từ đợt tôi tham gia một khóa học làm bánh khi còn học ở Mỹ, nhưng bối cảnh câu chuyện này lại bắt nguồn từ Việt Nam. Mùa đông năm đó tôi đi du lịch Campuchia và Việt Nam, trước khi xuất phát tôi có tìm đọc không ít các bài hậu ký du lịch của người khác, và phát hiện ra có nhiều bài giới thiệu về cảnh biển đẹp tuyệt vời trên tuyến đường Huế - Đà Nẵng, nghe nói được coi là "Một trong năm mươi cảnh đẹp phải đi trong đời". Tôi tưởng tượng ra cảnh cung đường mềm mại xuyên qua những dải núi xanh,một bên là nước biển xanh mát trong veo, bỗng chốc trái tim bị chinh phục. Sau đó do lịch trình có hạn nên chỉ đến Hà Nội và bay thẳng tới Phnom Penh (thủ đôCampuchia), nhưng sự tưởng tượng tuyệt vời ấy vẫn lưu lại trong tâm trí tôi. Tên địa danh trong câu chuyện cũng là hư cấu, cái tên "Đồng Cảng" cũng thoát thai từ Đà Nẵng, còn "Đam Hóa" là sự kết hợp giữa hai địa danh Đam Châu, Hải Nam, Trung Quốc và Thuận Hóa (Huế), Việt Nam. Những năm sau đó tôi đi tới bảy nước trong khu vực Đông Nam Á gần hai mươi lần (trong đó tới Việt Nam ba lần), đã ở lại nhiều hòn đảo nhiệt đới một thời gian ngắn. Bối cảnh trong Căn phòng nhung nhớ đã gắn kết phong thổ, tập quán, con người ởnhưng nơi đó lại với nhau. Nhiều độc giả Trung Quốc hỏi tôi Đồng Cảng rốt cuộc ở đâu, câu trả lời của tôi là, ở trong tưởng tượng. Đương nhiên, trong cấu tử, vị trí địa lý của nó chắc là một thị trấn nhỏ ven biển ở khu vực Quảng Tây, Trung Quốc, gần Việt Nam, dễ dàng giao thương hàng hóa. Trong câu chuyện xuất hiện nhiều miêu tả có liên quan tới Việt Nam, một phần trong đó cũng là những trải nghiệm của tôi ở Việt Nam, ví dụ ba mươi sáu phố phường ở phố Cổ Hà Nội, nghe những ca khúc Đài Loan, Hồng Kông được hát lời Việt, chàng trai không biết nói tiếng Anh mời tôi ăn mía nóng. Lần đầu tiên tới Việt Nam, sau một tháng trời ở phương Bắc Trung Quốc chìm trong tuyết rơi, tôi đã gặp lại mùa hè. Đi dưới bóng cây đa cao lớn, ánh mặt trời tuy chói chang nhưng không thiêu đốt bạn, gió thổi qua hai tay, cảm giác như đang hít thở giữa hương hoa cỏ. Mùa hè thoải mái thế này nghĩ nó đẹp thế nào thì nó đẹp thế ấy. Đương nhiên, tôi vẫn luôn nhớ nhung các món ăn Việt Nam, ngồi trên chiếc ghế nhỏ ven đường ăn phở bò, thịt bò xào ngay tại chỗ cộng thêm một bát to đủ các loại rau sống, rưới thêm nước chua chua ngọt ngọt; thịt nướng được kẹp giữa hai vỉ sắt mỏng thơm phức; những gánh hàng rong gọi mời những miếng bánh đậu vuông vuông, ở giữa là nhân làm từ bột đậu xanh vàng vàng, bên trên phủ một lớp dừa sợi, hương đậu thơm ngọt hòa quyện nhưng ăn không ngán. Trên con phố từ nhà hát lớn, đâu đâu cũng là những hàng đồ ăn vặt khiến người ta thèm thuồng, đậu xanh, đậu đỏ, tiên thảo, sữa, đá xay trộn lại với nhau, hình như tên là "che thap cam - che hoa qua" (nguyên văn); còn có bánh chưng Việt Nam mà tôi thích nhất nữa, nghe nói Tếtmới được ăn, người bạn ở đây đã đặc biệt chuẩn bị cho tôi, khi về tôi xách hai cái về Bắc Kinh. Cũng chính vì tình tiết và xây dựng nhân vật trong Căn phòng nhung nhớ có liên quan nhiều tới Việt Nam nên tôi mới cảm thấy lo lắng. Trong truyện có nhắc tới Hội An và thành phố Hồ Chí Minh, Giang Hải trước đây có đi lại giữa Đông Hưng vàMóng Cái, đây đều là những nơi tôi chưa từng tới, miêu tả về chúng đều đến từnhững tư liệu trên mạng và ảnh của bạn bè tôi, vì thế tôi luôn lo lắng có nhiều chỗ chưa thỏa đáng, nếu có bất cứ điều gì chưa được hợp lý, độc giả Việt Nam hãy lượng thứ nhé. Hy vọng mọi người thích câu chuyện này, cũng mong muốn nhiều độc giả tới Trung Quốc làm khách. Ở nước bạn, chúng ta cảm thấy vừa thân quen vừa lạ lẫm, nhưng mọi thứ đều tốt đẹp. Giống như những gì mà Căn phòng nhung nhớ muốn biểu đạt, sinh mệnh là một cuộc hành trình, mỗi bước ngoặt đều dẫn ta tới một phong cảnh khác nhau. Trung Quốc, 24/8/2012 Minh Tiền Vũ Hậu Mời các bạn đón đọc Căn Phòng Nhung Nhớ của tác giả Minh Tiền Vũ Hậu.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Tim Đập Thình Thịch
Mời các bạn đón đọc Tim Đập Thình Thịch của tác giả Lâm Địch Nhi.
Phong Lưu Đấu Oan Gia
Thiệu Doãn Cương là một công tử phong lưu, mà hắn thì hoàn toàn không có ý định giấu diếm cái sự phong lưu đó của mình. Hắn có một cô bạn thân, gọi là “nam nhân bà”. Bọn họ là oan gia, mỗi lần gặp đều dùng lời lẽ để công kích đối phương. Nhưng hắn lại không thể phủ nhận được, oan gia này có một vị trí vô cùng quan trọng trong lòng hắn. Mỗi một niềm vui, một nỗi buồn, một sự vấp ngã hay một bước ngoặt quan trọng trong đời hắn luôn có sự hiện diện của cô nàng “đàn ông” kia.  Thiệu Doãn Cương vốn cho rằng hai người bọn họ chẳng qua chỉ là bạn tâm giao, hắn không muốn, cũng không dám đi quá giới hạn với Đỗ Lan. Nhưng khi hắn biết có một tên khác đang nhăm nhe đem “nam nhân bà” của hắn đi, hắn lại cảm thấy tức giận. Mà hơn hết, hắn muốn độc chiếm cái vị trí bên cạnh cô nàng kia, không cho bất cứ “sinh vật giống đực” nào đến gần. Hắn vốn tưởng bọn họ chỉ là bạn, cho đến khi kìm lòng không được mà đi quá giới hạn, Thiệu Doãn Cương mới nhận ra hóa ra từ rất lâu, một chữ “yêu” cũng không đủ để diễn tả tình cảm của bọn họ.   Như đã giới thiệu, nam chính của chúng ta là một tên phong lưu, một “ngựa đực” chính hiệu thích gieo giống khắp nơi. Nếu bạn dị ứng với nam chính kiểu này thì: đại hiệp thỉnh rời đi, đây không phải hố dành cho bạn. Bản thân tớ thì cảm thấy, nam chính được xây dựng rất hợp lý. Thiệu Doãn Cương là một người đàn ông đã gần ba mươi, đẹp trai lại có tiền. Người đàn ông độc thân hoàng kim, nếu không phải yếu sinh lý hoặc là gay thì việc có “bạn giường” là điều hiển nhiên. Vấn đề là, cách tên “tiện bại hoại” này đối xử với cô bạn thân của mình rất quân tử. Bọn họ có thể đùa giỡn, có thể trêu ghẹo nhưng hắn tuyệt không bao giờ có ý định giở trò với Đỗ Lan. Cho dù là lúc ghen tuông nhất, lúc muốn giữ cô lại nhất, hắn vẫn luôn hỏi ý kiến cô, tôn trọng cô. Thiệu Doãn Cương có thể bại hoại, có thể phong lưu, có lúc sẽ như trẻ con đùa giỡn nhưng khi đã xác định một người, hắn sẽ toàn tâm toàn ý vì người đó. "Nam nhân bà" có thể không phải người phụ nữ đầu tiên của tiện bại hoại, nhưng sẽ là người cuối cùng, cũng là người duy nhất cùng hắn đi hết quãng đời còn lại. Đỗ Lan là một cô nàng mang vẻ đẹp trung tính, từ tính cách đến ngoại hình. Bởi vì sự cố “cái tên” của mình mà cô kết thành oan gia với tên tiện bại hoại thối nát kia. Thế rồi trong lúc vô tình, bọn họ trở thành những người bạn thân thiết nhất. Có lẽ, chính cái thứ tình bạn này quá dày và quá lớn khiến cô không nhận ra tình yêu nảy nở bên trong. Đỗ Lan trong tình yêu có chút chậm chạp, nhưng một khi đã xác định thì nhất định sẽ dùng cách mạnh mẽ nhất, vang dội nhất để “uốn nắn” người đàn ông của mình. *** Tớ phải thú nhận là lúc bắt đầu đọc truyện này tớ ôm tâm trạng “tìm H” để đọc. Nhưng kết quả thì vượt xa sự mong đợi của tớ. Có thể, ở một khía cạnh nào đó, “Phong lưu đấu oan gia” không đủ ý nghĩa, cũng chả đủ cảm động nhưng với tớ nó đủ tính giải trí, có thể khiến tớ vui vẻ và muốn đọc lại. Các nhân vật được tác giả vẽ lên không phải hoàn hảo nhất, đặc biệt là nam chính, nhưng lại mang một phong cách khác: lạ và thú vị. Lối hành văn cùng mạch truyện được nắm giữ tốt, không làm quá cũng không đứt quãng, xét trên độ dài mười chương thì “phong lưu đấu oan gia” cũng được coi như khá chỉn chu. Nói tóm lại, nếu bạn giống tớ, là một bánh bèo phù phiếm chỉ đơn thuần muốn giải trí, muốn đổi gió, muốn gặp gỡ một đôi oan gia độc miệng, hài hước thì mời bạn dừng chân. Còn nếu bạn là một “queen bee” có xì-tai, nhiều sâu sắc và đặc biệt là dị ứng với hàng không sạch thì chúng ta thực sự không thuộc về nhau rồi, buông đôi tay nhau ra và chúc bạn tìm được hạnh phúc khác.  Review by #Gian_Thần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Trong công viên nhỏ yên tĩnh, trên băng ghế được quét sơn trắng, nằm đó một quyển tạp chí thương mại không biết bị ai vứt bỏ. Bỗng dưng, một trận gió chiều nhẹ thổi đến, từng trang tạp chí lật lên, phát ra tiếng loạt soạt. Khi gió nhẹ vừa dứt, tạp chí cũng vừa vặn dừng tại một bài phỏng vấn doanh nhân── Phóng viên: “…… Công ty Đông Hạo ăn nên làm ra, tiền đồ sáng lạn, cổ phiếu tăng giá mạnh, đã là gà đẻ trứng vàng trong mắt các nhà đầu tư, Thiệu phó tổng tài có đề nghị gì với giới chơi cổ phiếu không?” Thiệu Doãn Cương: “Cảm ơn đã khen ngợi! Anh cũng đã nói chúng tôi là gà đẻ trứng vàng, nếu hiện tại tôi khiêm tốn thì hóa ra anh nói sai sao? Ha ha…… Muốn mua cổ phiếu đầu tư, tôi không phản đối, nhưng thị trường chứng khoán lên xuống thất thường, ai cũng không thể nắm rõ. Tốt nhất là cẩn thận một chút, nhỡ không may quá trớn lỗ nặng, đến lúc đó đừng tới tìm tôi, tôi không chịu trách nhiệm nha!” Phóng viên: “Thiệu phó tổng tài thật là khôi hài! Căn cứ vào điều tra của tạp chí chúng tôi, Đông Hạo là công ty số một mà người tìm việc hướng đến, đối với chuyện này, anh thấy sao?” Thiệu Doãn Cương: “Thật sự là vinh hạnh! Chỉ cần là người có tài, công ty chúng tôi đều mở rộng cửa chào đón.” Phóng viên: “Cuối cùng, bản thân tôi muốn thay mặt chị em độc giả hỏi anh một câu ngoài lề, Thiệu phó tổng tài anh không ngại chứ?” Thiệu Doãn Cương: “Nghe anh nói vậy, tôi lại thấy sợ…… Đùa thôi! Anh cứ việc hỏi!” Phóng viên: “Vậy tôi không khách sáo! Thiệu phó tổng tài tuổi trẻ, đẹp trai lại giàu có, gia đình danh giá, rất được phái đẹp ưu ái, bạn gái bên người cũng không thiếu, hết người này tới người khác, anh có tự nhân mình phong lưu không?” Thiệu Doãn Cương: “Ha ha…… Tôi bị phán tội sao? Một người đàn ông nếu có được điều kiện giống tôi, muốn anh ta không phong lưu quả thật khó hơn lên trời. Đương nhiên, anh cả nhà tôi là trường hợp đặc biệt!” Phóng viên: “Như vậy, anh tự nhận mình là người phong lưu sao?” Thiệu Duẫn Cương: “Tôi cho tới bây giờ cũng không phủ nhân, không phải sao? Chỉ cần là đàn ông, ai không muốn nếm thử hết các vị son chứ? Tôi bất quá chỉ làm chuyện mà đàn ông cả thế giới muốn làm thôi……” Vai rộng, hông chắc, mông gọn, hai chân thẳng tắp…… Tầm mắt chậm rãi dời lên tới khuôn mặt, sau đó khẽ thở dài ── “65 điểm.” Khuôn mặt thật sự thất bại, cho dù thân hình không tệ cũng chỉ có thể miễn cưỡng cho điểm trên trung bình. Trong quán cà phê, một cô gái rất cá tính tóc cắt ngắn, dáng người cao gầy, khuôn mặt khó phân biệt nam nữ thảnh thơi ngồi trên ghế. Âm thầm soi mói anh chàng xa lạ vừa lướt qua bàn, sau đó bất đắc dĩ thấp giọng thở dài…… Ai…… Vì sao đầu năm nay, đàn ông dáng người tốt thì khuôn mặt lại kém, còn khuôn mặt hơi nhìn được thì dáng người lại không được vậy? Thật sự không phải cô soi mói, cho điểm quá mắc, mà là…… Ai! Nhịn không được lại thở dài một hơi, cô nhàm chán bắt đầu quan sát người đến người đi trong quán cà phê, sau đó tầm mắt bị một cô gái có vẻ sành điệu hấp dẫn. Đùi ngọc mông cong eo thon nhỏ Ngực cao môi đỏ mắt hạnh kiều Tóc mây gợn sóng da trắng sáng Trời sinh vưu vật đẹp yêu nhiêu. (R: xài hết mớ từ học được trong quảng cáo :|) Oa! 80 điểm, không tệ, không tệ! Hiếm khi có được người đạt điểm cao như vậy, nhịn không được nhìn thêm vài lần, thậm chí nhàm chán trong lòng còn làm thơ nữa. Bộ dạng gợi cảm như vậy, vừa đúng là kiểu con ngựa đực nào có yêu thích a! Nghĩ đến tên súc sinh kia, cô không khỏi mỉm cười, nhưng ngay sau đó hai hàng lông mày rậm đầy anh khí nhăn lại…… Con ngựa đực kia là có chuyện gì? Rõ ràng hẹn gặp cô ở đây, lại chậm trễ chưa xuất hiện, bắt cô đợi hơn nửa giờ, quả nhiên là khốn kiếp! Càng nghĩ càng thấy bực, trực tiếp lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số rất ít khi liên lạc ── Tút, tút, tút ── đợi hơn mười lần vẫn không có người nghe máy, mày càng nhíu chặt, đang muốn cúp điện thoại thì ── “A-lô……” Âm thanh đàn ông thở gấp khàn khàn vang lên làm cho cơn tức của cô càng dâng cao, lạnh lùng châm chọc. “Mặc kệ ông muốn xuất tinh sớm hay là liệt dương, tôi cảnh cáo ông, nửa giờ sau có mặt ở chỗ cũ. Nếu chậm một phần giây, bản tiểu thư lập tức đi luôn, bạn bè gì cũng dẹp hết!” Một hơi nói xong, cũng không thèm quan tâm phản ứng của đối phương, trực tiếp ngắt điện thoại, sắc mặt đen một nửa. Là tên kia nhất quyết hẹn cô ở đây, bây giờ lại đang lăn lộn trên người em nào, hoàn toàn ném cô ra sau đầu, có thể nhịn được sao? Nhịn được sao? Nghĩ cô cả ngày nhàn rỗi không có việc gì làm đợi hắn hẹn gặp chắc? Cô bề bộn nhiều việc có được không! Một tuần thức khuya làm việc, giờ lại hy sinh giấc ngủ, dậy thật sớm đi gặp hắn, hắn nên cười trộm cộng thêm dâng hương cảm tạ ông trời mới đúng, còn dám cho cô leo cây, lãng phí thời gian quý báu của cô, đúng là khốn khiếp! Bực bội max level, rốt cuộc không còn tâm tình đi thưởng thức trai xinh gái đẹp, tùy tay chộp lấy tạp chí vừa mua ở sạp báo xem, cho qua nửa tiếng chờ đợi này. Nào biết thật khéo, vừa mở tạp chí ra, đập vào mắt là bản mặt đẹp trai nam tính của tên nào đó. Ngưng mắt nhìn lại, thì ra là trang phỏng vấn doanh nhân thành đạt. Mời các bạn đón đọc Phong Lưu Đấu Oan Gia của tác giả Trạm Lượng.
Yêu Phi Là Mẫu Nghi Thiên Hạ
Diêu Yến Yến xuất thân hàn vi, nàng chỉ là nữ nhi của một vị quan ngũ phẩm nhỏ bé, may sao khi vào cung tham gia tuyển tú gặp được bệ hạ, kể từ đó được chàng yêu thương sủng ái, được chàng lo lắng bảo vệ.    Nàng ở hậu cung hoành hành ngang ngược làm trời làm đất, bị mọi người xưng là yêu phi, còn bệ hạ cũng là vị vua không thực quyền, suốt ngày cùng nàng ca vũ nhảy múa, bị người khác mắng là hôn quân.    Hôn quân và yêu phi, thật là xứng đôi vừa lứa.   Nhưng chỉ mới hưởng thụ vinh hoa phú quý được 2 năm, hoàng đế đã bị phản quân chém chết, nàng vì một phút xúc động muốn báo thù cho hoàng đế nên cũng chịu chung số phận.    Thật đáng tiếc khi hôm ấy là ngày Thất Tịch, lời hứa dẫn nàng đi ngắm sao của bệ hạ cũng không thể thực hiện. Dù sao thì hôn quân và yêu phi vốn định sẵn sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp, đoạn đường cuối này, Diêu Yến Yến bồi bệ hạ cùng đi.   “Bệ hạ, ngủ đi, ta bồi chàng...”     Lại lần nữa mở mắt ra, Diêu Yến Yến trùng sinh trở về quá khứ, khi nàng vừa mới nhập cung tham gia tuyển tú, khi còn hơn ba năm nữa phản quân mới tràn vào kinh thành tạo phản, càng không nghĩ tới là bệ hạ vậy mà cũng trùng sinh!   Quả thật là khổ tận cam lai, hai người vừa gặp lại liền ôm nhau khóc lóc tâm sự. (Bài viết được post full và sớm nhất tại Lust Aveland)   Hoàng đế: Ái phi, không nghĩ tới nàng lại có thể vì trẫm báo thù mà từ bỏ cả mạng sống, quả nhiên chỉ có nàng là không yêu quyền thế, chỉ yêu duy nhất mình trẫm.    Diêu Yến Yến: Bệ hạ, ba năm sau phản quân liền sẽ kéo quân đến, chúng ta phải làm sao bây giờ?   Hoàng đế vẻ mặt nghiêm túc: Ba mươi sáu kế chạy là thượng sách, ái phi chúng ta cuốn đồ trốn đi!   Diêu Yến Yến đà thanh đà khí: Thần thiếp không muốn chạy nạn, thần thiếp phải làm hoàng hậu, muốn vinh hoa phú quý cả đời.   Hoàng đế vẻ mặt khó xử: Trẫm, trẫm làm không được a!   Diêu Yến Yến dựa vào lòng hoàng đế, cổ vũ hoàng đế không cần sợ, phải vì nàng mà cố lên, vì nàng mà đánh bại phản quân.   Hoàng đế bị kiều thanh của ái phi kêu đến mềm lòng: Được được được, tất cả đều nghe theo ái phi.   Vì thế, để có thể cho yêu phi tiếp tục hưởng vinh hoa phú quý, hôn quân bắt đầu cẩn trọng mà làm một hoàng đế tốt.    . . .   Nếu các bạn đang tìm một bộ truyện có nam chính thâm trầm, tài giỏi, thích giả heo ăn thịt hổ thì đây không phải là sự lựa chọn dành cho bạn. Nếu các bạn đang tìm một bộ truyện có nữ chính thông minh, quyết đoán và điềm tĩnh trong mọi tình huống thì đây cũng không phải là sự lựa chọn dành cho bạn.    Vì “Yêu phi là mẫu nghi thiên hạ” là câu chuyện về quá trình trở thành minh quân và hiền hậu của một vị hoàng đế thật sự vô dụng và yêu phi kiêu căng bị mọi người xem là ngốc nghếch bình hoa.   Diêu Yến Yến không phải là dạng tài nữ bụng đầy kinh luân, cũng chẳng phải là kiểu phi tử hiền huệ hiểu đạo lý. Nàng thích nhất là hưởng thụ vinh hoa phú quý, có kẻ hầu người hạ, yêu nhất là trang điểm làm đẹp, là ngày ngày cùng bệ hạ của nàng ngắm sao đàn ca…   Người người mắng Diêu Yến Yến là yêu phi vì nàng cậy sủng mà kiêu, vì nàng lúc nào cũng độc chiếm hoàng đế, vì nàng ngày nào cũng chọc tức thái hậu.   Còn Chu Kỳ Vũ, chàng không phải là một vị hoàng đế anh minh, là vua một nước nhưng không có thực quyền, rõ ràng là mắt sáng tai thính nhưng lại bị các đại thần che mắt chiếm quyền. Tính cách thì đơn thuần dễ gạt, ngực không chí lớn lại chỉ thích hưởng lạc vui chơi, kiếp trước đến khi phản quân xông vào hoàng cung mới muộn màng phát hiện thiên hạ đã đại loạn.    Đời trước, hôn quân và yêu phi mơ mơ màng màng sống trong bình yên giả tạo, kiếp này là quá trình mà cả hai cùng phấn đấu để tạo nên một thiên hạ thật sự thái bình. Một vị hôn quân phải bắt đầu học lại từ những đạo trị quốc cơ bản đến phong thái của một bậc đế vương, một vị yêu phi biết tạm gạt bỏ thú vui hưởng lạc để lắng nghe dân chúng, để thấu hiểu với tâm tư của thái hậu, để cùng bệ hạ suy tính kế sách thống nhất triều đình.    Tình cảm giữa yêu phi và hôn quân vô cùng dễ thương và chân thành. Trong mắt hai người lúc nào cũng chỉ có đối phương, không có bất kỳ nam phụ hay nữ phụ nào có thể xem vào, không hiểu lầm cẩu huyết hay ngược tâm vì cả hai dành cho nhau sự tin tưởng tuyệt đối.    Mặc kệ ai nghi ngờ hay khinh thường Chu Kỳ Vũ là hoàng đế bất tài, sẽ luôn có một Diêu Yến Yến đồng hành cổ vũ, mặc kệ có bao nhiêu mỹ nhân tài sắc vẹn toàn, Chu Kỳ Vũ chỉ có duy nhất một thê tử là Diêu Yến Yến.   Quá trình phấn đấu để trở thành minh quân, hiền hậu của Chu Kỳ Vũ và Diêu Yến Yến rất hài hước nhưng cũng không kém phần cảm động. Là những lúc cả hai cùng trùm chăn để suy nghĩ đối sách, là khi yêu phi cổ vũ hoàng đế rèn luyện thân thể để bụng mềm săn chắc, là những tháng ngày đồng cam cộng khổ không rời không bỏ.    “Yêu phi là mẫu nghi thiên hạ” là một bộ truyện có đủ các yếu tố hài hước, dễ thương, cảm động, nhân văn và lãng mạn. Bạn vừa có thể cười thỏa thích vừa ghen tị ăn “cẩu lương” với những màn hỗ động đầy ngây thơ nhưng lại rất ngọt ngào giữa hôn quân và yêu phi, có thể thư giãn đầu óc với những tình tiết đơn giản, dễ hiểu nhưng vẫn thừa sự hấp dẫn để giữ chân độc giả, đôi khi sẽ tâm tắc cảm thán “Thì ra có thể trị quốc như vậy sao?” với những kế sách rất trời ơi đất hỡi nhưng lại hiệu quả đến bất ngờ.    Một điểm sáng nữa của bộ truyện là tương lai của các vị phi tử đã vào cung nhưng không được hoàng đế sủng hạnh, họ đều sẽ tìm được cho mình những hạnh phúc riêng, không ai bị chôn vùi tuổi xuân trong thâm cung lạnh lẽo. Đó chính là một điểm nhân văn đáng quý của bộ truyện.   Tóm lại, đây là một bộ truyện hay, xin đề cử cho các bạn cùng đọc, truyện chưa được edit nên mong rằng sẽ có nhà edit nào tốt bụng sẽ nhận để mọi người cùng thưởng thức. Bạn nào đọc được convert thì hoan nghênh nhé ^^.   Đoạn trích:   - Khi yêu phi bị ốm nghén   “Diêu Yến Yến mấy ngày nay đang bị ốm nghén, trong người cảm thấy rất khó chịu, đúng lúc này thì hoàng đế tới.    Biểu tình hoàng đế bệ hạ rất trầm trọng, ánh mắt nhìn nàng tràn đầy lo lắng.   Diêu Yến Yến lôi kéo bệ hạ ngồi trước mặt nàng, nói: “Bệ hạ, người không cần lo lắng, có lẽ là bảo bảo có chút hiếu động, tí nữa ta ăn chút mơ chua liền không có việc gì.”   Hoàng đế bệ hạ lắc đầu, nói: “Trẫm không phải suy nghĩ việc này.”   Diêu Yến Yến: ???   Hoàng đế bệ hạ vẻ mặt nghiêm túc giảng giải, “Trẫm là cảm thấy, không thể để nàng chịu khổ một mình.”     Cùng ngày, Hoàng đế bệ hạ cho truyền viện chính Thái Y Viện, nói: “Khai cho trẫm một đơn thuốc giục nôn, nôn không ra liền kéo ngươi ra ngoài đánh bản tử.”    Tóc trắng xoá lão viện chính: …   Vì thế ngày hôm sau, Hoàng đế bệ hạ được như ý nguyện mà ôm bồn nôn, cùng Diêu Yến Yến mặt đối mặt mà nôn tới tối tăm mặt mũi.”   - Khi bệ hạ đọc sách:   “Diêu Yến Yến lập tức bắt lấy tay hoàng đế bắt đầu lắc lư, “Bệ hạ, thần thiếp đặc biệt muốn nghe người đọc sách, người đọc một lần có được không, một lần thôi.”   Hoàng đế bệ hạ nhìn độ dày của cuốn sách kia, lắc đầu, “Trẫm không đọc đâu, quá dày.”   Diêu Yến Yến quấn lấy hoàng đế nói: “Cầu người bệ hạ, không cần đọc toàn bộ, năm trang là được!”   Hoàng đế bệ hạ vốn dĩ liền đáp ứng, nhưng lại cảm thấy ái phi khó có khi nào ân cần dịu dàng như vậy, nhất định là có âm mưu gì đây, thế là liên tục lắc đầu.   Diêu Yến Yến thấy bệ hạ dầu muối không ăn, trong lòng than dài: Xem ra, làm nũng bình thường là không có hiệu quả, bổn cung phải sử dụng vũ khí cao nhất mới được.     Nàng nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng nõn tuấn mỹ của bệ hạ, bỗng nhiên vươn tay đè lại, đối diện với ánh mắt nghi hoặc của bệ hạ, nhắm ngay bờ môi của bệ hạ, cho chàng một nụ hôn sâu kịch liệt.     Hoàng đế bệ hạ bị tập kích bất ngờ đôi mắt trừng lớn, thân thể cứng đờ giống như gà gỗ.   Một lát sau, hai người tách ra, Diêu Yến Yến vuốt vuốt môi, liền thấy Hoàng đế bệ hạ hai má ửng đỏ, trong mắt lấp lánh hơi nước, rất giống như một đóa hoa mới vừa bị người hái đầy kiều diễm ướt át.   Diêu Yến Yến:…   Bệ hạ có một thói quen rất kỳ lạ, chính là mặc kệ hai người đã làm bao nhiêu chuyện xấu hổ thiếu nhi không nên nhìn, thì chỉ cần là nàng chủ động, bệ hạ đều sẽ thẹn thùng đỏ mặt đối mặt nàng.    Rõ ràng là nếu bệ hạ chủ động thì luôn dũng mãnh vô cùng, thường làm Diêu Yến Yến phất cờ chịu thua, nhưng một khi Diêu Yến Yến chủ động, bệ hạ ngược lại như một tiểu thê tử ngại ngùng vậy.    Trong lòng thở dài, Diêu Yến Yến thấy bệ hạ ngơ ngác ngồi bất động, liền nhẹ nhàng đẩy chàng một cái, ai ngờ bệ hạ thế nhưng nương theo lực đẩy này mà mềm mại ngã xuống, nằm ở trên giường đỏ mặt nhìn nàng, một bộ chờ nàng tới chà đạp…   Diêu Yến Yến:…” ____    “ ”: Trích dẫn trong truyện được edit bởi rv-er, đã có chút chỉnh sửa để phù hợp với rv.   Review by #Tuyết Tần  - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Chính vũ tám năm, bọn phỉ nổi lên bốn phía, nước láng giềng quấy nhiễu, đại Tề Quốc nhược, đánh trận nào thua trận đó. Bọn phỉ một đường đánh tiến đại tề hoàng thành, trên tường thành tiêu chí “Tề” tự đại kỳ, ở chiến hỏa trung hôi phi yên diệt. Đại tề trong hoàng cung, xa hoa lãng phí bảo khí, quý trọng cây san hô, rạng rỡ sinh quang đông châu…… Bị hoảng loạn cung nhân đâm phiên trên mặt đất, nơi nơi đều là các cung nhân tiếng kêu thảm thiết cùng với loạn quân chém giết khi dữ tợn cuồng tiếu thanh…… Diêu Yến Yến thay cung nữ quần áo, hoảng hoảng loạn loạn mà thu thập vàng bạc đồ tế nhuyễn, liền ngày xưa xử lý tinh tế búi tóc tan cũng không hạ bận tâm. Đột nhiên, hai gã cung nhân vọt vào Phi Loan trong cung, la lớn: “Nương nương, không hảo! Loạn quân…… Loạn quân vọt vào bệ hạ Đại Minh Cung!” Diêu Yến Yến trên tay run lên, trong tay tay nải suýt nữa ném tới rồi trên mặt đất, nàng vội vàng đem tay nải trát hảo thúc ở trên người, lại hướng trên mặt lau hai thanh hôi, do dự hạ, mới nói: “Chạy nhanh, thu thập đồ vật trốn đi! Bệ hạ đều bị bắt, các ngươi nếu là muốn sống liền chạy nhanh chạy!” Nói nàng liền ra bên ngoài chạy, nửa đường lại vội vàng chiết trở về, mở ra giường lớn bên cạnh ngăn tủ, từ bên trong trảo ra một phen chủy thủ. Đi theo liền vội vàng chạy ra cung điện đại môn, ai ngờ một lao ra đại môn, đã bị một đám loạn quân cấp bắt. Này đó loạn quân đều là chút đến từ ngũ hồ tứ hải bình dân, đi theo dẫn đầu một cái nghe nói danh hiệu đại đao nông phu phản loạn, trên người liền bộ đủ giáp trụ cũng không, lại hung hãn dị thường, bọn họ nhảy vào trong cung sau, nháy mắt đã bị này trong cung tráng lệ huy hoàng khí tượng sở mê, đốt giết đánh cướp, không từ bất cứ việc xấu nào, lòng tham không đáy, liền đại điện vách tường trung được khảm đá quý cũng muốn dùng đao cạy ra tới lấy đi. Diêu Yến Yến bị người ép, tính cả hơn mười người cung nhân cùng nhau bị đuổi tới Tử Thần Điện thời điểm, chính nghe được một cái trên mặt dài quá râu quai nón thủ lĩnh lớn tiếng nói: “Các huynh đệ, có thể lấy đi hết thảy lấy đi, mang không đi hết thảy thiêu!” Một đám người mặc đồng dạng màu xanh nhạt xiêm y các cung nữ khóc lóc tễ thành một đoàn, phụ trách trông coi này đàn cung nữ bọn phỉ bắt lấy binh khí đối với các nàng, ánh mắt làm càn mà ở này đó cung nữ trên người du tẩu. Diêu Yến Yến ngồi xổm thân mình liều mạng hướng trong một góc súc, đồng thời không quên từ trên mặt đất sát điểm hôi lau mặt thượng, sợ bị đám kia loạn quân chú ý tới. Đúng lúc này, đại điện trung vang lên một cái quen thuộc thanh âm, “Ái phi! Các ngươi cư nhiên đem trẫm ái phi cũng chộp tới, các ngươi này đó…… Này đó đê tiện vô sỉ loạn quân!” Diêu Yến Yến:…… Nàng cúi đầu ngồi xổm trên mặt đất, hận không thể đem đầu chui vào ngực. Đồng thời trong lòng nhịn không được oán trách: A a a bệ hạ ngài như thế nào ở thời điểm này phạm xuẩn! Quả nhiên, kia thủ lĩnh nghe xong lời này, một đôi ác lang giống nhau sắc bén đôi mắt bắn về phía đám kia cung nữ, “Ai là ái phi? Cái nào là?” Mấy cái phỉ binh vọt vào cung nữ đôi, một đám tìm kiếm, này đó lâu cư thâm cung nữ tì nơi nào trải qua quá loại này trận trượng? Sôi nổi thét chói tai muốn chạy đi, lại bị loạn quân lấy trường thương chống vây ở tại chỗ, Diêu Yến Yến mắt thấy một cái bộ mặt xấu xí, đôi tay còn dính đầy dơ bẩn loạn quân hướng về phía chính mình trảo lại đây, sợ tới mức suýt nữa hồn phi phách tán. Xong rồi xong rồi! Liền ở nàng cho rằng chính mình phải bị bắt lấy khi, đôi tay kia lại lướt qua nàng, đem nàng phía sau một cái cung nữ bắt qua đi, đó là nàng trong cung một cái nhị đẳng thị nữ, giống như kêu thúy bình. Thúy bình phát ra a một tiếng thét chói tai, thanh âm chấn đến trong đại điện những cái đó chính liều mạng từ trên tường moi đá quý loạn quân hai chân run lên, sôi nổi triều nơi này xem ra. Chỉ thấy bị trảo ra tới kia cung nữ dáng người yểu điệu, làn da tuyết trắng tinh tế, thật thật là xinh đẹp! Này chi loạn quân đều là cả nước các nơi những cái đó chịu không nổi áp bách bá tánh kéo tới, trong đó có không ít đã từng đương quá sơn phỉ khất cái, có đánh vài thập niên quang côn, liền nữ nhân tay cũng chưa sờ qua, lúc này thấy cái xinh đẹp nữ nhân, sôi nổi lộ ra sói đói nhìn thấy thịt đáng khinh biểu tình. Kia bắt lấy cung nữ binh lính nói: “Lão đại, cái này xinh đẹp nhất, nhất định chính là cẩu hoàng đế nữ nhân!” Kia thủ lĩnh cười ha ha, “Đây là ái phi? Ha ha ha, Lý nhị tráng, ngươi hôm nay lập công lớn, nữ nhân này liền thưởng cho ngươi đương tức phụ nhi!” Kia tiểu binh lập tức kinh hỉ nói: “Tạ lão đại!” Nói liền phải đem kia thúy bình kéo đi. Này binh lính diện mạo liền một câu đoan chính đều không xứng với, lại thô lỗ lại xấu xí, thúy bình ỷ vào chính mình có vài phần tư sắc, từ trước đến nay mắt cao hơn đỉnh, nơi nào chịu? Nàng liên tục xin tha, khóc ròng nói: “Không phải ta không phải ta, ta không phải Quý Phi nương nương, nương nương ở nơi đó!” Nói, một ngón tay đầu chuẩn xác không có lầm mà chỉ hướng một phương hướng. Đứng ở Diêu Yến Yến bên người cung nữ sôi nổi tránh đi, phảng phất nàng là một cái ôn thần. Diêu Yến Yến da mặt dày thật sự, làm mặt quỷ mà làm ra cái phù hoa làm ra vẻ biểu tình, hơn nữa nàng lúc này tóc tán loạn, đầy mặt tro bụi, cùng kia da thịt non mịn thúy bình một so, quả thực một trên trời một dưới đất. Loạn quân thủ lĩnh nhìn chằm chằm kia ngồi xổm trên mặt đất hư hư thực thực bà điên nữ nhân, hồ nghi mà sờ sờ chính mình râu xồm, lại nhìn thoáng qua bị trói ở long sàng biên hoàng đế, cân nhắc này cẩu hoàng đế yêu thích quả thực không giống bình thường. Mời các bạn đón đọc Yêu Phi Là Mẫu Nghi Thiên Hạ của tác giả Lệ Cửu Ca.