Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Ngoảnh Lại Mỉm Cười

Trái tim Tùy Ức xốn xang, vô thức nép sát người anh, “Thời niên thiếu anh có thứ gì mong mà không được không?” Tiêu Tử Uyên đắc ý, “Anh có mong, và cũng có được rồi.” Tùy Ức sửng sốt, mở to mắt nhìn anh. Tiêu Tử Uyên đan mười ngón tay vào tay Tùy Ức, ngoảnh nhìn cô, giọng từ tốn trầm thấp vang lên trong đêm vô cùng động lòng người, “Anh tính rồi, từ lần đầu tiên biết em đến giờ, anh đã yêu em mười bốn năm.” *** Tác phẩm được mở đầu rất nhẹ nhàng, không dài dòng hay trình bày thứ tự đầu cuối. Chỉ đơn giản như một buổi chiều thu mát lành, họ chợt nhìn thấy nhau, cái nhìn bình thường như mấy năm ròng đều đã trải qua, nhưng bỗng một khắc đó, hai cặp mắt lại giao nhau hữu tình hữu ý. Truyện có hai nhân vật chính là Tiêu Tử Uyên và Tùy Ức. Số nhân vật phụ xung quanh rất nhiều, mỗi người đều có nét đặc sắc riêng dù chỉ được khắc họa rất ít. Tiêu Tử Uyên là con trai trưởng trong một gia đình chính trị gia có thế lực đã lâu, tương lai của anh vốn đã rộng mở và chắc chắn sẽ theo con đường của gia tộc, từ nhỏ anh được đào tạo để gánh vác giang sơn sau này. Tuy rằng học kỹ thuật nhưng Tiêu Tử Uyên không phải người cứng ngắc, lạnh lùng. Anh vốn có tài hoa, còn là tài hoa hơn người về nhiều mặt như đàn violin, thư pháp. Tùy Ức là một cô gái nhìn bề ngoài thì thanh tú, giản dị nhưng mọi thứ trong cô e rằng còn sâu hơn biển rộng. Tùy Ức là cháu ngoại duy nhất của một bậc thầy Nho học Trung Quốc, là tiểu thư của Tùy gia nhưng ngay từ nhỏ đã theo mẹ sống bên ngoài do bố mẹ cô gặp khúc mắc mà ly hôn. Tùy Ức được hưởng sự thanh cao, tao nhã và sự dạy dỗ của ông ngoại nên đã có cốt cách và khí chất của dòng dõi thư hương danh giá. *** Họ quen nhau đã vài năm kể từ khi Tùy Ức bước chân vào ngôi trường này do một đàn anh chung của hai người giới thiệu, nhưng mối quan hệ giữa họ vẫn chỉ là sự lạnh lùng, khách sáo của đàn em và đàn anh trong trường. Họ biết trong lòng họ có đối phương, nhưng chẳng ai chịu nhấc chân đi về phía đối phương cả. Đến năm cuối đại học của Tử Uyên, anh cứ cho rằng mình có thể điềm đạm đợi xem đối phương làm gì, nhưng thoắt cái đã không chờ đợi nổi. Tiêu Tử Uyên bước đến đầu tiên, “thả thính” với Tùy Ức về tình cảm của anh một cách mạnh mẽ. Tuy rằng cô gái thanh cao đó còn nhiều góc tối trong tim, một lòng muốn học xong để trở về quê nhà phụng dưỡng mẹ nhưng vẫn không tránh nổi sự tấn công tuy trầm lặng mà mạnh mẽ của đàn anh Tử Uyên. Trái tim cô đã dần dần rung động. Dù có gặp anh hay không, dù ở gần hay xa, trong thế giới của cô, anh vẫn luôn hiện hữu. Cô do dự, do ban đầu hiểu lầm cô nên Tử Uyên cũng ngần ngại. Họ nghĩ rằng có duyên nhưng con đường của cả hai quá xa cách thì sẽ chẳng có cách nào ở cạnh nhau. Biết trước không có kết quả nên họ chẳng dám bắt đầu. Thế nhưng, trăm sông ngàn biển cũng chẳng ngăn cách được tiếng gọi trái tim. Tiêu Tử Uyên hiểu rõ lòng mình, anh hiểu rằng sẽ không thể để cô chạy thoát khỏi anh, không để Tùy Ức trốn chạy tình cảm của hai người. Tử Uyên đi du học. Nhưng giữa anh và Tùy Ức không bao giờ là kết thúc. Chỉ bằng một món quà gửi về, một chiếc chìa khóa nhà và lời dặn dò chăm sóc hai chậu cây cảnh, Tử Uyên đã rất rõ ràng: Cô sẽ không bao giờ xa rời anh được nữa. Giữa hai nhân vật không có nữ phụ, nam phụ. Không có gian truân do người thứ ba vì cả hai đều có lực sát thương cực mạnh mẽ với đối phương. Với những người không muốn liên quan, họ nhẹ nhàng chặt đứt quan hệ, không để dây dưa hay điều tiếng hiểu lầm. Trắc trở duy nhất giữa họ chính là bóng tối sợ hãi tình yêu trong lòng Tùy Ức và chuyện gia đình của Tiêu Tử Uyên. Từng bước, từng bước một, mọi thứ đều được đại sư huynh tài giỏi dần dần giải quyết. Anh về Giang Nam thuyết phục cô và mẹ. Anh để cô có niềm tin vào ngày mai của hai người. Anh nhờ bạn bè xây dựng viện dưỡng lão ngay chính quê hương của Tùy Ức, để cô có thể yên tâm về người mẹ của mình. Anh thuyết phục gia đình tin vào việc anh có thể gánh vác sự nghiệp và chăm lo cho cô. Anh cho cô thời gian, đồng thời cũng cho bản thân thêm cơ hội để hoàn thành mọi thứ, để cô có một bầu trời riêng tự do quyết định chuyện tình cảm của mình. Cuối cùng, anh đã thành công lôi cô ra khỏi chiếc vỏ ốc dè dặt, tự mình bước đến bên anh và trao cho anh tình cảm thuần khiết nhất của cô. Giữa họ, vốn đã định trước một cái kết vẹn toàn. “Bao nhiêu năm sau Tùy Ức cũng không nhớ rõ tại sao Tiêu Tử Uyên lại nhìn trúng cô, nhưng cô lại nhớ anh đã từng trịnh trọng ở bên tai nói với cô những câu nói thâm tình: “A Ức, anh muốn giữ em ở bên cạnh anh, cho em sống ngang ngược cả đời.” Nhận xét truyện: Điều khiến bộ truyện này trở lên hấp dẫn có lẽ là sự an tĩnh và bình yên trong từng câu chữ của tác giả. Trung Quốc vốn là một đất nước coi trọng nhân khí và cốt cách con người. Các nhân vật trong truyện đều thể hiện rất rõ sự coi trọng đó. Không cần có tài sắc vẹn toàn, không cần quyền lực và tiền bạc, khí chất con người là điều quan trọng nhất. Tùy Ức là một cô gái mang hơi thở thời đại đậm nét như vậy. Ngoài hai nhân vật chính, các nhân vật phụ như bộ ba cô bạn cùng phòng của Tùy Ức: Hà ca tomboy cá tính, Tam Bảo ngốc nghếch và luôn mạnh miệng một cách đáng yêu, Yêu Nữ dám yêu dám từ bỏ vì lý tưởng của mình. Những nhân vật khác như từng người trong gia đình của Tiêu Tử Uyên, bà Thẩm Sàn – mẹ của Tùy Ức, hay hội nam thần cùng phòng của đàn anh họ Tiêu. Họ đều có một khoảng không  khác của mình để thể hiện cá tính. Chỉ bằng một vài nét chấm phá, họ đã thể hiện được bản thân mình rất rõ ràng, đáng nhớ. Truyện đọc rất phù hợp với các bạn đang ở lứa tuổi thanh xuân tràn đầy sức sống. Không có nhiều sóng gió, không có nghịch cảnh đối chọi. Đây là một tác phẩm hữu ích khi bạn đọc muốn đọc sách free, đem lại lời cổ vũ tốt nhất dành cho tương lai của mọi người: Hãy cứ sống hết mình khi bản thân còn có thể, tuổi trẻ là đặc ưu duy nhất của họ để sống cuộc đời viên mãn đó. Kết cục có thể gian truân đến đâu, chỉ cần bản thân chưa từng hối hận, vậy là đủ! *** Thể loại: Hiện đại, thanh xuân vườn trường, cán bộ cao cấp, hài hước, nhẹ nhàng, sạch bong kin kít, HE Độ dài: 74 chương + 10 ngoại truyện Tình trạng: Hoàn edit ___________ "Cậu đang làm gì đấy?" "Đang làm." Đang làm. . . . . . Đang làm. . . . . . Làm. . . . . . * * * * * Trước tiên hãy để tôi tiết lộ với các bạn ba điều quan trọng. Thứ nhất, người đưa ra câu trả lời bá đạo như trên không phải nam chính mà là nữ chính cool ngầu của chúng ta. Thứ hai, tôi khẳng định với các bạn khi soạn dòng tin nhắn trên, nữ chính tuyệt đối không “đang làm”. Và cuối cùng, đến với "Quay lại mỉm cười, bắt đầu JQ:, bạn sẽ thường xuyên gặp phải những tình huống cười muốn đập giường đập chiếu. Với ngoại hình xinh xắn, mỏng manh điển hình kiểu con gái Giang Nam, ấn tượng ban đầu của mọi người với Tuỳ Ức là một cô gái thông minh, dịu dàng, ngọt ngào. Nhưng đến khi tiếp xúc nhiều hơn, bất cứ ai cũng phải “ngã ngửa” bởi những phát ngôn gây sốc của cô. Khiếu hài hước của Tuỳ Ức thường đến rất ngẫu nhiên, tuỳ hứng, có chút thâm sâu và chẳng mấy khi trong sáng, trái ngược hoàn toàn với hình tượng “con gái nhà người ta” mà mọi người hình dung. Điều đặc biệt nhất là Tuỳ Ức có thể thốt lên những câu bông đùa với gương mặt điềm nhiên, lạnh nhạt. Quả thực ngay cả những người bạn thân thiết nhất cũng chưa từng thấy Tuỳ Ức kích động vì bất kỳ điều gì. Cô vừa hoà đồng nhưng cũng vừa xa cách, vừa thân thiện nhưng cũng rất lạnh nhạt. Không có niềm vui đặc biệt cũng chẳng có nỗi buồn sâu sắc. Càng không có ai có thể làm Tuỳ Ức rung động. Không một ai, ngoại trừ Tiêu Tử Uyên. Tiêu Tử Uyên là đàn anh của Tuỳ Ức trong trường Đại học. Anh đẹp trai, lịch lãm, thông minh và giỏi giang. Anh là người tình trong mộng của biết bao nữ sinh trong trường. Mỗi người trong số họ đều muốn tới gần anh hơn một chút, hoặc thậm chí chỉ cần được ngắm nhìn anh lâu hơn cũng đủ bổ mắt rồi. Nhưng Tuỳ Ức lại là ngoại lệ. Mỗi lần gặp mặt dù chỉ là thoáng qua trên sân trường hay trong những lần cùng làm dự án, cô đều muốn trốn tránh Tiêu Tử Uyên. Có lẽ bởi cô thấy được ở anh sự lạnh nhạt, xa cách rất giống với chính cô. Có lẽ bởi những tin đồn đoán về gia thế hiển hách của anh khiến cô tự ti. Hoặc cũng có thể, ngay từ rất sớm cô đã cảm nhận được sự nồng nhiệt mà anh chỉ dành riêng cho cô. Những lời đoán về gia thế của Tiêu Tử Uyên không hoàn toàn vô căn cứ. Anh thực sự xuất thân từ danh môn thế gia nhưng cũng chính vì thế mà so với các bạn cùng lứa, tính cách Tiêu Tử Uyên có phần thâm trầm hơn. Anh che giấu những tính toán trong lòng bằng nụ cười điềm đạm. Anh dùng vẻ lịch sự, nhã nhặn để che đi sự lạnh lùng của bản thân. Tương lai và sự nghiệp của anh đã được sắp đặt sẵn từ những ngày còn mới chập chững bước đi. Xáo trộn duy nhất chính là sự xuất hiện của Tuỳ Ức. Ngay từ lần gặp đầu tiên, Tiêu Tử Uyên đã bị ấn tượng bởi nụ cười trong sáng và vẻ đẹp duyên dáng Giang Nam của Tuỳ Ức. Anh cũng cảm nhận được Tuỳ Ức đang trốn tránh anh, thậm chí có phần sợ anh. Bản thân Tiêu Tử Uyên cũng đã cố gắng kìm nén tình cảm của mình trong nhiều năm bởi hơn ai hết, anh hiểu rõ thân phận của anh không cho phép anh tuỳ tiện kết giao, nhất là với những người có gia thế đặc biệt như Tuỳ Ức. Nhưng tình cảm không phải là vòi nước, xoay một chiều có thể chảy ào ạt, xoay ngược lại là có thể khoá chặt. Khi biết được câu chuyện gia đình và những tổn thương mà Tuỳ Ức đã và đang phải chịu đựng, Tiêu Tử Uyên quyết tâm trở thành bến đỗ vững vàng cho cô cả đời này. Tiêu Tử Uyên và Tuỳ Ức là hai con người giống nhau đến kỳ lạ nhưng đồng thời, người này cũng chính là mảnh ghép còn thiếu của người kia. * * * * * Đây là lần đầu tiên tôi đọc một tác phẩm của Đông Bôn Tây Cố. Thành thật mà nói, xét về nội dung hay văn phong thì "Quay lại mỉm cười, bắt đầu JQ" không quá ấn tượng đối với tôi. Nhìn chung, bộ truyện không có nhiều sóng gió hay cao trào mà tập trung khai thác diễn biến tình cảm của hai nhân vật chính. Các tình tiết và hình tượng nhân vật mang tính “hường phấn” và hoàn mỹ nhiều hơn là thực tế. Thế nhưng sau nhiều bộ truyện dài và khá nặng nề, tôi lại rất tận hưởng không khí tươi mát, nhẹ nhàng và trẻ trung mà bộ truyện này đem lại. Đặc biệt, nói tới điểm đặc sắc của bộ truyện này thì không thể không nhắc tới nhân vật phụ Tam Bảo. Nếu như nhân vật chính Tuỳ Ức khiến tôi ngưỡng mộ thì Tam Bảo mới là cô gái khiến tôi tâm đắc và say mê. Xin dùng một đoạn trích về nhân vật này làm minh chứng và chúc các bạn một tối thứ 6 và cuối tuần vui vẻ! * * * * * Hà Ca lại sáp lại, “A Ức, đề thi chiều nay ấy, tên khoa học của Dolantin là gì, lúc ấy tớ nghĩ sao cũng không ra được.” “Pethidine” Hà Ca mặt ủ rũ, “Aizz, tớ viết sai rồi, Tam Bảo, cậu có đúng không?” Tam Bảo đang trong giai đoạn hưng phấn, cô có nhận thức sâu sắc và chính thức về chỉ số thông minh của mình, “Tớ làm sao mà viết đúng được, chỉ nhớ có ba chữ, tùy tiện viết ba chữ lên giấy.” "Cậu viết cái gì?" Tùy Ức có loại dự cảm không lành. Tam bảo cười bỉ ổi nói, trả lời rành mạch, “Smecta.” … Tam Bảo che giấu ho khan một tiếng, "Đưa tay ra, để tôi bắt mạch." Tam Bảo vừa bắt mạch vừa nói, "Ở đâu không thoải mái à?" Cô gái chỉ vào khuôn mặt bị đậu mùa, "Nội tiết mất cân đối." Tam Bảo vẻ mặt uyên thâm gật đầu một cái. Cô gái lại hỏi, "Bác sĩ kê cho tôi một liều thuốc bắc để uống với." Vị giáo sư từ phòng dược trở về đang định đẩy cửa đi vào thì đúng lúc nghe được Tam Bảo trả lời, ngay tức khắc vẻ mặt hiện lên hai vạch đen. "Cô gái, cô không phải thiếu thuốc, mà thứ cô thiếu là một người đàn ông." ________ " ": trích dẫn từ bộ truyện, có chỉnh sửa để phù hợp với nội dung bài review Review by #Linh_Hy Tần - lustaveland.com Mời các bạn đón đọc Ngoảnh Lại Mỉm Cười của tác giả Đông Bôn Tây Cố.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Đại Náo Phủ Đại Tướng Quân - Âu Dương Thế Ninh
Nàng là thiên tài giỏi tất cả mọi thứ thời hiện đại, xuyên không nàng lại trở con gái một gia đình đã rơi vào chốn bần cùng, nàng thay đại ca bệnh tật cải trang nam vào phủ Giám Quốc Công làm quản gia. Sau đó nàng gặp hắn. Giám Quốc Công, đương kim hoàng thượng tạm thời của nước Sở. Hắn điển trai, lạnh lùng, thích sạch sẽ và ghét nữ nhân lại bị một tiểu quản gia thu hút nhưng hắn lại không thể giữ nàng bên cạnh. Nàng một ngày cùng hắn vào triều. Tướng quân Hoắc Sinh phát hiện nàng có thể rèn bảo kiếm, kiến nghị đưa nàng sang phủ tướng quân rèn kiếm. Hắn câm nín để nàng rời xa. Sau đó vì lý do hắn huấn luyện tướng sĩ, một Quốc Công lại trực tiếp chuyển đến phủ tướng quân sinh sống. Ở đây đã gây ra không ít trận gà bay chó sủa. Như thế nào ư.  *** "Tử Du, tại sao?" Bàn tay lạnh lẽo của Tử Du siết chặt lấy cần cổ trắng ngần của Tiểu Yến Tử. Trên con thác Vọng Tình. Hai người đang đứng trên một tảng đá lớn, bên dưới là dòng nước chảy siết đổ về phía đại dương. Trận kình phong quất mạnh làm váy của Tử Du điên cuồng nhảy nhót, cũng giống như chủ nhân của nó, đau đớn, căm phẫn. Tử Du hung hăng siết chặt cổ Yến Tử, trong mắt nảy lên một tia oán hận. Trái tim Yến Tử đau thắt, nàng thậm chí không buồn dãy dụa, bởi vì nàng cảm thấy Tử Du giường như đã trở thành một người khác. Đôi mắt nàng căng tròn đăm đăm kinh hoàng nhìn Tử Du, cô bạn thân nhất, cùng Tiểu Yến Tử lớn lên trong cô nhi viện. Cả đời này đối tốt với nàng nhất cũng chỉ có Tử Du, nhưng tại sao. Tử Du lại tấn công nàng, tại sao lại nhìn nàng bằng ánh mắt căm phẫn như vậy. "Yến Tử, nếu không có cậu thì tốt biết mấy. Đời này kiếp này tôi không bao giờ muốn nhìn thấy cậu nữa!!!" Tử Du gằn mạnh từng chữ, đôi môi xinh đẹp cắn chặt đến bật máu, con ngươi đen gằn lên những tia đỏ. Lời nói lạnh lẽo tang tóc cũng đầy oán hận. Khóe mắt Yến Tử chầm chậm chảy ra một chất dịch nóng hổi. nàng hoàn toàn không biết mình đã làm gì để Tử Du phải oán hậnnàng như vậy. Không phải hôm qua vẫn còn rất tốt sao. Nhưng nàng còn chưa kịp hiểu ra điều gì, bàn tay lẽo của Tử Du dường như tăng thêm lực đẩy. Nội lực tác động, dưới chân bỗng nhiên hụt hẫng. Yến Tử cảm giác được làn gió lạnh như băng quật ngã nàng trên không trung. Tiểu Yến Tử biết bây giờ nàng đang rơi tự do, thân ảnh xinh đẹp kiều diễm của Tử Du dần dần rời xa. Trước khi chìm vào dòng nước lạnh. Yến Tử đã kịp nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Tử Du chốc lát đã biến thành quỷ dữ. Căm phẫn hét lớn. "Chết đi" "Tử Du, tại sao, tại sao!!!!!" -------- Khi Tiểu Yến Tử kinh hoàng tỉnh giấc, nàng còn tưởng vừa rồi nàng nằm mơ. Nhưng giấc mơ quả thật quá chân thực, sống động. Bên tai nàng thanh âm ai oán cứ liên tục gào lên, tiếng khóc thê lương của hơn chục người làm nàng mệt mỏi mở mắt. Đến khi nàng nhận ra xung quanh là một căn phòng gỗ thiết kế kỳ lạ. Đang là ban đêm lại không ai bật điện, chỉ có ánh nến leo lắt nghiêng ngả. Một giọng nói lanh lảnh trong veo vội la lên: "Tiểu thư, người tỉnh rồi" Một nữ tử tầm mười ba tuổi, thân y phục lụa trắng dài quét đất hệt như trong mấy bộ phim cổ trang nàng hay xem, nàng ta lao đến ôm chầm lấy Tiểu Yến Tử. Nàng mơ hồ nhìn quanh, có hơn chục con mắt đang nhìn nàng, tất cả đều mang phục tang cổ đại. Đều gọi nàng là Triệu tiểu thư, còn khóc lóc gào rống bi thiết. Có người chết ư? Lát sau, thấy nàng trố mắt nhìn quanh, một bà bà tóc đã hai mai sụt sùi lên tiếng: "Tiểu thư, lão gia cùng phu nhân đã....đã đi rồi" Lão gia, phu nhân? Ai vậy, cha mẹ ta ư? Ta là cô nhi mà. Tiểu Yến Tử thoáng nhìn lại trên người nàng. Một thân y phục cổ đại nhiều lớp. Đặc biệt phần trước ngực hình như lõm đi, cái chân hình như ngắn hơn. Nàng kinh hoàng bật dậy như lò xa, vèo một phát nhảy xuống giường dưới ánh mắt kinh hãi của chúng nhân, chạy đến trước một chiếc gương đồng soi. Khuôn mặt này là của nàng, chỉ là hơi trẻ hơn so với nàng lúc hai lăm tuổi. Thân thể này còn chưa trổ mã. Nhìn đi nhìn lại thì đây chính là Tiểu Yến Tử khi còn là trẻ vị thành niên. Nhưng tại sao? Bằng cách nào nàng có thể trở về bộ dáng này. Nàng cũng không uống thuốc do hội áo đen nào pha chế, sao có thể giống Conan đùng một cái thành con nít được. Nàng thấy xung quanh, từng người đều gọi nàng bằng cái tên Triệu tiểu thư, họ dùng cổ ngữ, rồi còn thân thể hóa trẻ của nàng. Theo tình tiết như các bộ tiểu thuyết ngôn tình mà nói chính là ... Nàng đã xuyên không. Bằng cách nào. Xin trả lời là bằng cách Tử Du đẩy nàng xuống vực. Thật phản khoa học. Nhưng bộ dạng này cảnh tượng này, Yến Tử chỉ có thể ngậm ngùi gác các bác tiến sĩ khoa học qua một bên mà đau đớn chấp nhận thôi. Đến khi đại phu bắt mạch cho nàng rồi nhìn nàng ngờ nghệch không nói gì. Cuối cùng chẩn đoán nàng bị mất trí nhớ do chấn động tâm lý. Vậy là tất cả đám gia nhân vừa khóc bù lu bù loa lại như có thêm động lực. Tăng thêm lực rống. ... Mời các bạn đón đọc Đại Náo Phủ Đại Tướng Quân của tác giả Âu Dương Thế Ninh.
Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí - Vọng Thần Mạc Cập
Ninh Mẫn vẫn luôn nghĩ đến một chuyện: Sáu năm trước, kẻ khiến cô mang thai rốt cuộc là ai? Con gái cô lại thừa kế ADN của kẻ nào? Bạn trai cô hiện tại là chồng cô nhưng rốt cuộc ai mới là cha ruột của con gái cô? Đông Đình Phong là một người đàn ông máu lạnh, thuộc hàng quý tộc ở Ba Thành, tôn quý, thân sĩ, thâm sâu khó lường, thậm chí không chỉ ở Ba Thành mà cả nước đều có năng lực hô phong hoán vũ, hắn là giấc mơ của vô số nữ nhân chưa lập gia đình. Sáu năm trước, lúc hắn 24 tuổi, bị sa cơ lỡ bước, đột nhiên được dâng tặng cho một cô vợ. Sau khi kết hôn, vợ chồng coi nhau như người dưng nước lã. Sáu năm sau, một trận tai nạn máy bay, thân phận được hoán đổi, Ninh Mẫn thay thế Hàn Tịnh trở thành cô vợ giả của hắn, mượn thân phận cô vợ giả của hắn mà quang minh chính đại sống lại một lần nữa. Không vì tiền và quyền của hắn mà chỉ muốn nhanh chóng ly hôn. Người ta luôn cho rằng cô vẫn là Hàn Tịnh nhu nhược, yếu đuối của ngày nào, nhưng đâu biết rằng cô đã sớm không phải là cô nữa, đối mặt những khó khăn của cô em chồng, sự rắc rối của một cô vợ, trước sự theo đuổi của bạn trai, cùng với ông chồng lạnh nhạt… Chẳng lẽ cô phải chịu đựng? Tuyệt đối không. *** Trong thư phòng được che kín bởi những tấm rèm, chỉ nồng nạc toàn một mùi sách. Ninh Mẫn ngồi xuống trước cửa sổ gần chiếc bàn đọc, gương mặt hiện ra nét thanh tú trầm mặc, dường như không gì có thể sắc bén hơn đôi mắt mỹ lệ đang nhìn chằm chằm vào máy tính đọc tin tức kia. Bảy ngày trước, ở Hoa Châu phát sinh một vụ cướp máy bay, chuyến bay X đã xảy ra sự cố, năm giờ chiều đúng giờ cao điểm, lúc đến Hải Nam đã va vào tòa nhà cao nhất, phát sinh sau vụ việc 911 do cuộc tấn công liều sát đáng sợ của bọn khủng bố, đến nay đã khiến hai nghìn người tử thương, và hàng trăm người khác mất tung tích. Theo suy đoán của giới truyền thông, những người mất tích khi máy bay nổ có thể đã bị cháy thành tro bốc hơi bay vào vũ trụ mờ mịt. Nhưng cô, Ninh Mẫn đáng lẽ phải chết trong sự cố máy bay đó, kết quả giữa đường, cô đi vệ sinh bị người ta đánh ngất xỉu, chả biết phép nhiệm màu gì đã xảy ra mà cô thoát chết, và một cô gái tên Hàn Tịnh lại thay cô chết trong trận tai nạn này, sau đó cô được một đám vệ sĩ đưa về biệt thự nào đó, rồi buổi tối ngày hôm sau, cô bị áp tải lên một chuyến bay đến đây, thay thế Hàn Tịnh trở thành con dâu trưởng của Đông gia ở Ba Thành. Toàn bộ sự việc như chuyện đùa, đến ngay cả cô cũng không thể tin nổi. “Đông Đông Đông... đại thiếu phu nhân, lão thái gia mời cô và đại thiếu cùng đến...” Bên ngoài có người gõ cửa, thanh âm của Công Thức Hoa vang lên. Ninh Mẫn cuối cùng chớp mắt nhìn kỹ, gập laptop lại, điềm tĩnh lên tiếng: “Ừ, tôi biết rồi, lập tức đến ngay!” Khoác lên người chiếc áo choàng, cô đứng dậy, đứng trước gương lớn, nhìn kỹ lại ngoại hình của mình, tóc dài xõa vai, có ra vẻ yếu đuối nhẹ nhàng, hoàn toàn không giống với cô trước đây, hình tượng giống như nữ hiệp hảo hán già giặn kinh nghiệm, một quyền có thể đánh cho người ta mặt mũi bầm dập. Là một thục nữ nhu nhược, yếu đuối như này thật sự cô chưa từng trải qua, nên có cảm giác mới lạ. Từ hôm nay trở đi, cô Ninh Mẫn chính là Hàn Tịnh, cô sẽ làm cô gái hiền lành thục nữ giả danh Hàn Tịnh làm con dâu trưởng của Đông gia. Việc tiếp theo cô cần phải làm đó chính là thoát khỏi tay người của Đông gia và ly hôn. Bước ra cửa, Ninh Mẫn nhìn thấy căn phòng đối diện đã mở sẵn, đi vào bên trong thấy một nam nhân, vóc dáng cao lớn tuấn tú hơn người, khuôn mặt góc cạnh, khí khái cương nghị, cả người toát ra vẻ lạnh lùng. Người đàn ông này có lẽ chính là chồng của Hàn Tịnh, nhân vật tiếng tăm lẫy lừng, đứa con cưng của giới thương gia, hiện tại cô đang mang danh nghĩa vợ của hắn ta, cháu trưởng của Đông gia, Đông Đình Phong. “Nếu đã trở về nhà tổ, nhất định phải diễn cho tốt cái vai cháu dâu trưởng. Cô nên hiểu là gia gia trước nay đều rất thương yêu cô.” Đông Đình Phong liếc nhìn cô bằng ánh mắt lạnh nhạt, cài nốt chiếc cúc áo cuối cùng của bộ âu phục, buông tay xuống, đi trước, trên đường đi, chỉ lưu lại hơi thở phảng phất mùi rượu, như những cơn gió quét lướt qua trong đêm tối, lạnh lùng một cách lạ thường, nhưng mỗi từ nói ra như một lời cảnh cáo sắc lạnh. Ninh Mẫn khẽ cong khóe miệng: Dựa vào cái gì mà loại người cặn bã thế này lại có thể nói ra những câu như vậy không thấy ngượng mồm cơ chứ? Hắn đâu thể coi là người chồng tiêu chuẩn, sao dám dùng cái biểu cảm đó để yêu cầu cô làm chức cháu dâu mềm mỏng? Nhà giàu đúng là lắm bê bối, bề ngoài nhìn có vẻ ngăn nắp, nhưng nội tình bên trong đúng là không thể đỡ nổi. Nói đâu xa, Hàn Tịnh và Đông Đình Phong là một ví dụ. Đây chính là một đôi bằng mặt nhưng không bằng lòng, Hàn Tịnh đâu có yêu Đông Đình Phong, và Đông Đình Phong cũng đâu có yêu Hàn Tịnh, nhưng bọn họ sáu năm trước đã sinh được một đứa con trai, duy trì cuộc sống hôn nhân tưởng chừng như vô cùng hạnh phúc, trên thực tế nó không khác gì một cuộc hôn nhân lao ngục. ... Mời các bạn đón đọc Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí của tác giả Vọng Thần Mạc Cập.
Cô Bé, Em Thua Rồi - Tâm Thường
Cô không phải một cô gái tốt, thế giới của cô chỉ có lợi dụng và bị lợi dụng. Anh cũng không phải người đàn ông tốt. Dù anh là con sói cô cũng phải ở bên cạnh anh! *** Tiệc rượu phòng hoa, hoàng hôn rực rỡ, chìm đắm trong tửu sắc, xa hoa đồi trụy. Thành phố này về đêm mới kéo bức màn che phủ. Chống tay lên trán ngắm cảnh qua thang máy thủy tinh trong suốt, cô cúi nhìn cảnh đêm lộng lẫy.๖ۣۜDiễn đàn ๖ۣۜLê Quý Đôn Xa xa là những dãy nhà cao trọc trời nối tiếp nhau, ánh đèn lấp lánh sáng lên hòa với màn đêm lạnh lẽo. Những thứ kia chỉ là cảnh đẹp với ánh sáng lung linh khiến người ta say mê, Du Nguyệt Như không còn lòng dạ nào mà thưởng thức. Thang máy lên cao dần, cô sợ vĩnh viễn không thể thích ứng cái cảm giác trống rỗng dưới chân này. ‘Tinh’ một tiếng, thang máy dừng lại, cửa mở ra, Du Nguyệt Như xoay người bước đi. Cánh môi xinh đẹp nâng lên một nụ cười yếu ớt. Đôi giày cao gót của cô đạp lên tấm thảm nạm kim cương sáng chói. Trước khi đi lên đây đã có người khám xét cô, người hầu bàn ở tầng trên cùng vẫn muốn cô để lại gang tay mới có thể đi vào khu thượng khách. Người phụ trách dẫn cô đi qua mấy cái hành lang và đại sảnh, cuối cùng cũng đi đến một nơi tráng lệ bậc nhất ở trước cửa lớn. Người hầu bàn lui ra, ánh mắt cô nhanh chóng lướt nhìn chung quanh, quả nhiên là giống y hệt bản vẽ đã chỉ ra. Hít sâu một hơi rồi chậm rãi thở ra, Du Nguyệt Như đưa tay hơi dùng sức, thuận thế mở cánh cửa lớn đang khép hờ ra... Bên trong đang tổ chức một bữa tiệc kích tình, nam nam nữ nữ tụm năm tụm ba ở một chỗ ôm ấp nhau, tiếng nhạc xen lẫn tiếng rên rỉ và thở dốc, mùi vị dâm đãng tràn ngập trong không khí. Bầu không khí nóng bỏng bao trùm làm cho người khác nhiệt huyết sôi trào, mặt hồng tim đập. Dường như cô vẫn không bị cảnh tượng này hù dọa, đến bên quầy bar lấy một ly rượu cocktail uống một hơi cạn sạch. Mỗi người vào đây ít nhất phải uống một ly. Một luồng lửa cháy bỏng khuấy động các giác quan đi vào khoang miệng, rồi trôi xuống cổ họng. Nhìn người hầu rượu bằng ánh mắt quả quyết, Du Nguyệt Như nhanh nhẹn bước qua những đôi nam nữ kia, vòng qua bức bình phong, đi về phía người đàn ông có mái tóc màu nâu đang ngồi trên ghế salon ở tận cùng trong phòng khách. “Xin lỗi Hi Nhĩ, em tới muộn.” Khóe miệng Du Nguyệt Như giữ ý cười, nghiêng người hôn lên gò má anh, vừa định ngồi bên cạnh đã bị anh kéo vào lòng ngồi trên đùi. Một cánh tay ôm lấy hông của cô, tuyên cáo với những người đàn ông có mặt ở đây người phụ nữ này thuộc quyền sở hữu của anh. Cô thuận thế dựa vào người anh, cửa chỉ thân mật rất tự nhiên. Cô là người phụ nữ biết đoán ý qua lời nói và sắc mặt, mặc dù người đàn ông này nét mặt vẫn như thường ngày, nhưng cô lại mơ hồ cảm nhận được Hi Nhĩ không vui. Đầu ngón tay trắng nõn khiêu khích cằm của anh, như làm nũng. “Hả?” Hi Nhĩ thu hồi tầm mắt nhìn Du Nguyệt Như, khóe mắt cô như khẽ xếch lên, con ngươi long lanh, gương mặt tinh tế, có ai thể sánh được với người phụ nữ mê người trong lòng anh? ... Mời các bạn đón đọc Cô Bé, Em Thua Rồi của tác giả Tâm Thường.
Cho Anh Quá Khứ của Em - Uyển Khanh
"Em có thể mang đi những gì mà em đã mua được không? Không phải là em nhỏ mọn, chẳng qua khi nghĩ đến về sau những thứ đó sẽ bị một người phụ nữ khác sử dụng thì trong lòng có chút khó chịu, huống chi có lẽ cô ấy cũng không thích những đồ mà em đã mua." Bọn họ gặp nhau ở vườn trường đại học, lúc đó anh chỉ là một anh chàng sinh viên nhà nghèo, gia cảnh bần hàn còn cô lại là một thiên kim nhà giàu được ngàn vạn cưng chiều. Bọn họ phá tan quan niệm xuất thân, dòng dõi để yêu thương nhau nhưng trước khi phòng tân hôn được trang trí xong, bởi vì một chuyện không thể tưởng tượng được mà mỗi người đi một ngả. Ba năm sau bọn họ gặp lại nhau, anh đã là tổng giám đốc trẻ tuổi của một tập đoàn xuyên quốc gia mà cô từ lâu đã không còn là một tiểu thư sống an nhàn sung sướng, hai cuộc sống song song liệu có thể cắt nhau lần nữa? *** "Em có thể mang đi những gì mà em đã mua được không? Không phải là em nhỏ mọn, chẳng qua khi nghĩ đến về sau những thứ đó sẽ bị một người phụ nữ khác sử dụng thì trong lòng có chút khó chịu, huống chi có lẽ cô ấy cũng không thích những đồ mà em đã mua." Lệ Dĩ Thần mở cửa, nhìn thấy cả người Diệp Cẩn ướt đẫm, giờ phút này mặt mày cô tiều tụy nhìn anh, đôi mắt của cô tràn đầy mệt mỏi và đen tối, rất dễ nhận thấy, kể từ sau khi xảy ra sự kiện kia, cô sống cũng không tốt lắm. Lệ Dĩ Thần gật đầu một cái: “Dĩ nhiên, những thứ kia đều là do em tốn mấy ngày mấy đêm tìm mua ở trên web, tất nhiên là nên trả lại cho em, em vào đi." Diệp Cẩn tiện tay lau gương mặt ướt nhẹp một cái, nghĩ tới trên người mình vẫn chảy nước, vừa định tiến vào nhưng lại dừng bước. "Hay là em. . . . . . Không vào." Diệp Cẩn dừng lại một chút rồi nói: "Anh đưa giúp em cái hộp nhạc ở bên trong phòng ngủ là được rồi." Sắc mặt Lệ Dĩ Thần không gợn sóng, gật đầu: “Được, anh đi lấy cho em, em chờ một chút." Lúc Lệ Dĩ Thần xoay người, rốt cuộc Diệp Cẩn cũng nhận ra phòng cưới được trang trí xinh đẹp đến mức nào, việc bố trí và lắp đặt các thiết bị bên trong nhà gần như đều do hai người bọn họ cùng nhau nghiên cứu rồi cuối cùng mới quyết định, mặc dù khi đó thiết bị còn chưa lắp đặt xong, nhưng cô đã từng thề son sắt mà nói, mặc dù này căn nhà này không lớn nhưng nhất định sẽ trở thành căn nhà độc nhất vô nhị trên đời, quả nhiên không sai, nơi này thật sự rất đẹp, rất khác biệt, chẳng qua. . . . . . rốt cuộc nó cũng không thuộc về cô, nghĩ tới đây, Diệp Cẩn nhịn không được đỏ tròng mắt, cô liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa vẫn to như cũ, cô không chút do dự quay người rời đi, mọi người đã thay đổi, cô vẫn còn để ý đến những thứ vật chết vô dụng kia làm cái gì. Khi Lệ Dĩ Thần mang hộp nhạc ra ngoài cửa, ngoại trừ một vũng nước đọng thì đã không còn người phụ nữ khiến anh yêu cũng không phải mà hận cũng không phải nữa. Lệ Dĩ Thần cầm miếng giấy ghi chú ở trên bàn lên, phía trên là dòng chữ xinh đẹp tinh tế: “Đừng nói đến hộp nhạc này đã bị hư, thôi, kể cả mấy cái đèn bàn và bình bình lon lon mà em đã mua cũng ném đi, em không cần nữa rồi." Lệ Dĩ Thần ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa sổ một chút, mưa còn to hơn so với lúc trước, mày nhíu lại, anh định cầm cây dù đuổi theo cô nhưng đến cửa thì đột nhiên dừng lại, trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên nụ cười khổ rối rắm, anh và cô đã không còn bất kỳ quan hệ gì rồi, đã như vậy, anh cần gì phải quan tâm đến lập trường của cô. Sống hai mươi hai năm, lòng của Diệp Cẩn chưa bao giờ lạnh đến thế, mặc dù năm ấy đưa tang ba, cô cũng chưa từng cảm thấy đau đớn tê liệt như vậy, đó là người cô yêu đến tận xương tủy, vì anh là một học sinh nghèo nên cô bỏ qua cuộc sống đại tiểu thư trong nhung lụa, tại sao anh lại có thể tổn thương cô như vậy. Ngã nhào giữa đêm mưa tầm tã, Diệp Cẩn cảm thấy cả người mệt mỏi, vì yêu Lệ Dĩ Thần, cô không tiếc phản bội ba mẹ, bỏ qua vinh hoa phú quý, nhưng quay đầu lại thì mới phát hiện, thứ cô bỏ lỡ không riêng gì tình thân và tình yêu mà còn có tôn nghiêm cao cao tại thượng từng có. Khi Lệ Dĩ Thần nắm tay Lâm Mạn Thanh nói muốn ly hôn với cô thì Diệp Cẩn đã từng bất chấp tất cả đi cầu xin anh, hôn nhân của bọn họ mới chỉ được ba tuần mà thôi, nếu như không yêu cô, tại sao lại muốn cưới cô? Diệp Cẩn không nghĩ ra, nhưng nhiều lần ép hỏi, kết quả sẽ chỉ làm cô đau lòng tuyệt vọng hơn mà thôi, cho đến ngày hôm qua khi tận mắt thấy Lệ Dĩ Thần ôm hôn Lâm Mạn Thanh, rốt cuộc cô cũng chấp nhận thực tế. Người yêu của cô thật sự không thương cô, mặc kệ cô khó có thể tiếp nhận như thế nào thì đây cũng là sự thật, mặc dù khó nén đau buồn như thế nào thì cô cũng không thể vì thế mà gục ngã, cô lại càng không nên vì những người không thương cô mà tự hành hạ mình, nếu như cuộc sống khắp nơi đềy là gió táp mưa rào, như vậy cô lại càng muốn ngược gió, bởi vì cô là con gái của ba, ba từng nói với cô, mặc kệ có xảy ra chuyện gì, cô đều phải sống hạnh phúc vui vẻ thay thế ông, bởi vì cô đang kéo dài sinh mạng của ba. Diệp Cẩn lau mặt một cái, không biết là mưa hay là nước mắt, mặc dù khó khăn, nhưng cô vẫn đứng lên từ mặt đất trơn trợt, mặc dù đêm tối lạnh lẽo thê lương không nhìn thấy con đường phía trước nhưng cô vẫn nở một nụ cười kiên quyết. ... Mời các bạn đón đọc Cho Anh Quá Khứ của Em của tác giả Uyển Khanh.