Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Chuyện Người Tùy Nữ (Margaret Atwood)

“Sự Cám dỗ của Chuyên chế” là tên một cuốn sách của Jean-François Revel (1924-2006) tôi mượn đặt cho bài viết này bởi câu chuyện kỳ dị cay đắng và bóp nghẹt lồng ngực của Chuyện người tùy nữ có lẽ trước hết cảnh cáo ta về một tiềm năng mang tính dị truyền lịch sử của một thứ nhu cầu, ham muốn, và khả năng đáp ứng nhu cầu ấy nơi con người, cái hoàn toàn có thể diễn đạt như là sự cám dỗ của chuyên chế.

Cám dỗ chuyên chế lớn đến độ người ta thấy nó thấp thoáng đằng sau mỗi chân lý hay lẽ phải mà lịch sử từng biết đến.

Ở đây, đó là nền chính trị thần quyền của một “Nước Cộng hòa Gilead” - cái tên có lẽ là một kiểu chơi chữ: Cộng hòa do Chúa dẫn dắt. Khái niệm này bản thân nó là một trong những sản phẩm sáng tạo nhất của trí tưởng tượng: một nền cộng hòa trong khi chờ Chúa trở lại.

Đối với bất cứ ai chỉ cần một chút quan tâm đến thời sự thì đơn giản đó đã là một mẫu hình có trong thực tế, và tính sáng tạo kỳ quái của nó, tính tưởng tượng phi thường của nó, lại phải nhờ đến văn học làm môi trường phát lộ - như trong cuốn tiểu thuyết này.

Chuyện người tùy nữ tuy nhiên lại không đi con đường phân tích có tính chất sử thi các hiện tượng, các sự kiện và biến cố ở tầm mức ta quen hình dung về cái gọi là Lịch sử; việc này có đối chứng ở phần cuối của cuốn tiểu thuyết, không đánh số trang, như một phụ lục hay một vĩ thanh độc đáo dưới tiêu đề “Chú dẫn lịch sử về chuyện người tùy nữ”. Tìm mua: Chuyện Người Tùy Nữ TiKi Lazada Shopee

Toàn bộ câu chuyện chính tập trung vào thể hiện cái trải nghiệm của nhân vật người Tùy nữ, chính là người đã kể câu chuyện này. Và đây là một tác phẩm hiếm hoi cho ta thấy một trải nghiệm cá nhân có thể được mô tả thích hợp, trọn vẹn, sâu sắc và triệt để như thế nào.

Trước hết đó là một thực nghiệm gắt gao: tước bỏ những điểm chuẩn quen thuộc luôn dựng lên gợi lên cái nhìn từ bên ngoài hay là một hình thức cái nhìn bên ngoài về một con người: tên tuổi, những đặc điểm nhân thân và những chuỗi liên hệ xoay quanh, đi và đến từ những đặc điểm ấy.

Nhưng nói cho đúng thì đó không phải là sự tước bỏ, mà, giống như một ngọn đèn không cần tự soi sáng cái đui của nó, nhân vật người Tùy nữ kể chuyện đã đặt ta vào một quan hệ nội tiếp với ý thức của chị ta, vào bên trong cái nhìn của người kể chuyện, bên trong đôi mắt căng thẳng, lo âu, kìm nén và sắc sảo luôn bị chặn giữa “hai cái cánh” khi đi ra ngoài “để chúng tôi không thấy được, nhưng cũng không bị thấy” (tr.17), cũng là đôi mắt luôn luôn nhìn thấy những mảnh vỡ của quá khứ chính mình, những mảnh vỡ của đời sống, và của Lịch sử…

Sự tước bỏ ấy, hay là sự đặt ta vào bên trong cái ý thức cá nhân, cụ thể đặc thù mà vẫn vô danh ấy, lạ thay lại làm nổi bật lên, sắc nét một cách khó có thể sắc nét hơn, chính cái con người cá nhân đó.

Ngay từ những câu kể đầu tiên, người kể đã lôi chúng ta vào một con sông lười của dòng chảy tâm lý nhân vật, cái dòng ý thức của chị ta; nhưng chỉ đến vậy thôi: chúng ta không buộc phải lặn ngụp, chúng ta ngồi trên những chiếc phao để nghe con sông kể về chính nó như một thứ giáo cụ trực quan.

Và người Tùy nữ không quên thỉnh thoảng lại nhắc nhở chúng ta về tình trạng đó. Chị ta sẽ bảo: “Tôi những muốn tin mình chỉ đang kể chuyện” (tr.59), hay: “Bên kia cửa là cuộc sống bình thường. Tôi sửa lại: bên kia cửa trông như cuộc sống bình thường” (tr.187), v.v…

Dường như để nhấn mạnh hành động kể, việc “Tôi” chuyển thành lời cái trải nghiệm của “Tôi” - một việc có tầm quan trọng sống còn, có giá trị bằng toàn bộ tương lai vô vọng trong hoàn cảnh của “Tôi” lúc đó, có giá trị đúng bằng sự sống còn bởi tách mình được khỏi cái thực tại kinh khủng thông qua hành động biến nó thành chuyện (vì tạm thời không có cách nào khác) và do đó, “ai tin được rằng chuyện kể chỉ là chuyện kể sẽ có cơ may cao hơn” (tr.59), có giá trị bằng sự tồn tại của những người thiết thân cho mình bởi hành động kể tạo lập người nghe và “Tôi kể, vì thế người tồn tại” (tr.356), người tạo thành thế giới cho tồn tại của “Tôi” - dường như để nhấn mạnh hành động kể quan trọng như thế nên người Tùy nữ hơn một lần đã ra sức làm rõ việc kể chuyện này.

“Đây là tái dựng…” (tr.183), chị ta cho thấy những câu chuyện trong câu chuyện; chị ta kể lại lời kể của người bạn gái thân Moira mà “không thể nhớ đúng từng từ, bởi không cách nào chép lại”, nhưng “tôi đã cố sao cho càng giống cô càng tốt. Cũng là một cách giữ cho cô sống” (tr.330).

Đó hoàn toàn không phải là điều nằm ở bình diện một mánh lới kể chuyện, hoàn toàn vượt qua cấp độ những thủ pháp của một người kể ý thức sâu sắc về hành động kể của mình. Tôi đã nói rồi: chị ta đưa chúng ta lên những chiếc phao (gì cũng được!) trên một dòng chảy của ý thức.

Có chuyện chị ta kể đến hai lần, liên tiếp; như chuyện chị ta ngủ với Nick lần đầu tiên; vừa kể dứt, chị ta bảo: “Tôi bịa ra đấy. Không phải thế đâu. Mà là thế này” (tr.350).

Hai lần kể cho cùng một câu chuyện - và ta thấy trong khoảng thời gian đó không phải là ta đứng yên hay dòng sông kia ngừng chảy, lại càng không quang cảnh kia lặp lại, cho dù vẫn chuyện đó thôi.

Vậy thì điều ta thấy ở câu chuyện được nhân đối ấy phải chăng là hai cái thực tại khác nhau, cho dù không khác đáng là bao, mà song song tồn tại? Hay phải chăng ở những khe hở giữa hai thực tại không trùng khít lên nhau đó ta lờ mờ thấy một thực tại thứ ba khác hẳn, không được rọi chiếu, không hiển ngôn?

Vâng, nếu có như vậy thì ta cũng không bao giờ biết được.

Mà câu chuyện bảo ta rằng nó kể về những thực tại mang tính ý hướng, những sự kiện chỉ trở nên thực tế bởi có một ý thức soi rọi vào bằng ý định và sự cố ý của mình, bởi có một ý thức đã kinh qua các sự kiện đó để biến chúng thành sự kiện, đã trải nghiệm chúng để liên kết chúng vào kinh nghiệm của chúng ta, biến chúng thành thực tế.

Và cái ý-thức-người-Tùy-nữ đó, trước khi kết thúc câu chuyện, càng tỏ ra day dứt hơn bởi tính trải nghiệm cá nhân mà hành động kể của chị bộc lộ:

“Tôi ước gì câu chuyện này khác đi. Tôi ước nó văn minh hơn. Tôi ước mình hiện ra trong đó tốt đẹp hơn, bớt do dự, bớt phân tâm vào những điều nhỏ nhặt. Tôi ước nó có đầu có đuôi hơn. (…) Thứ lỗi cho tôi vì chuyện này quá nhiều đau thương đến thế. Thứ lỗi cho tôi nó rời rạc từng mảnh vụn, như xác người kẹt giữa hỏa lực cánh sẻ hay ngũ mã phanh thây. Nhưng tôi nào có làm gì sửa được. Tôi cũng đã cố đưa vào ít thứ tốt lành rồi đấy. Hoa chẳng hạn, bởi chúng ta sẽ ra sao nếu không có hoa?” (tr.355-356)

Quả là có một số đoạn rất đẹp, sống động một cách độc đáo, về hoa, mà tôi tin bạn sẽ cảm thấy ở đấy chủ yếu là các chất liệu: nhựa cây, cánh hoa và lá vò nát trên ngón tay, màu đỏ tự nhiên một cách khó hiểu ở chỗ bông hoa rụng ra, v.v… chứ không phải những bức tiểu họa duyên dáng nào đó.

Và không phải là những biểu lộ trữ tình.

Trong câu chuyện của Người Tùy nữ này không có hy vọng, không có tương lai, cho nên những khi hoa hiện lên trong trải nghiệm cá nhân căng thẳng của chị ta thì nó hiện lên như những biểu tượng trong mơ của cả hai điều ấy, đồng thời cũng biểu trưng cho các ký ức về những gì gọi là hy vọng và tương lai.

Hoa đó chính là hoa “ước gì” và hoa “Thứ lỗi cho tôi…” trùng điệp trong đoạn văn trích ở trên.

Người Tùy nữ lăp lại “ước gì” và “xin thứ lỗi” ngay trước một đoạn tàn bạo đến cực điểm - trường đoạn chị ta kể về buổi hành quyết định kỳ được gọi là “Cứu chuộc đàn ông”. Bạn sẽ phải tưởng tượng cảnh một người còn sống bị một nghìn con mèo nhà xé xác.

Nhưng ở đây tôi muốn nói đến sự lặp lại những khẳng định về hành động kể, về việc kể chuyện - sự lặp lại rõ ràng cố ý của Người Tùy nữ.

Đúng là có sự tô đậm, rất phong cách, một nét nữ tính trong những ước gì và xin thứ lỗi đó.

Tuy nhiên không chỉ là như vậy.

Trở lại một chút phần lời kể ở trang 59, đã trích ở trên, chị ta đã phân định rõ ràng: “Tôi những muốn tin mình chỉ đang kể chuyện. Tôi cần tin thế. Tôi phải tin thế…”, song ngay sau đó thì: “Đây không phải tôi đang kể chuyện. Đây cũng là tôi đang kể chuyện, trong đầu mình; trong lúc vẫn đang sống tiếp.”

Như vậy, không thể rõ ràng hơn: trải nghiệm cá nhân phải là một trải nghiệm ở cấp độ thứ hai - cấp độ của ý thức nhận thức về chính nó, cũng như truyện kể luôn luôn là truyện kể về một câu chuyện (“Ngày xửa ngày xưa, có một ông vua…”).

Chính là ở cấp độ đó thì một tính ý hướng của ý thức trải nghiệm mới có được sự xác nhận, bằng sự tách rời tương đối với cái thực tại mà nó kinh qua và quan trọng hơn - như trong bối cảnh của Người Tùy nữ, đặc biệt trong những cảnh như cơn cuồng loạn đám đông một buổi “Cứu chuộc đàn ông” - bằng sự tách rời với một tính ý hướng bị mặc định, bị ám thị thôi miên và do đó mà hợp thức hóa những kinh nghiệm mà mình không muốn, xác nhận một ý thức nào đó bên ngoài ý chí mình.

“Tôi ước gì…”, “Xin thứ lỗi cho tôi…” - bởi thế - là cất lên tiếng nói của một câu chuyện khác bên kia câu chuyện đang kể đây, tiếng nói chống lại sự cám dỗ của việc thích nghi với một thực tại “có quá nhiều đau thương đến thế” này, sự thích nghi mà chính Người Tùy nữ đã có lúc rơi vào, khi chị ta có được Nick giống như “một vợ dân khai khẩn”, một người đàn bà thoát khỏi chiến tranh và kiếm được một người đàn ông; mà chị ta phải thốt lên: “Sửng sốt biết bao, khi thấy người ta tập quen được những gì, miễn là có tí bù đắp” (tr.362).

Câu chuyện của Người Tùy nữ do đó là câu chuyện của một người đàn bà chống lại sự cám dỗ.

Mà không phải người đàn bà đối diện những cám dỗ thông thường ai cũng nghĩ đến ngay.

Ở đây, Người Tùy nữ kể câu chuyện của mình chống lại một Sự Cám dỗ của Chuyên chế.

Nguyễn Chí Hoan

Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Chuyện Người Tùy Nữ PDF của tác giả Margaret Atwood nếu chưa có điều kiện.

Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.

Nguồn: thuviensach.vn

Đọc Sách

Tôi Quyết Định Sống Cho Chính Tôi (Kim Suhyun)
Như tác giả Kim Suhyun đã chia sẻ về quá trình sáng tác cuốn sách này: “Tôi đã cố gắng ghi ra những điều quan trọng nhất trong cuộc sống như: Công việc, các mối quan hệ, niềm vui, tinh thần, thể chất, sức khỏe… Tôi đã không lường trước những việc có thể xảy ra. Mà tôi chỉ làm (Do) những việc tôi muốn (Want) và có thể (Can). Một công thức đơn giản là Want + Can = Do Tìm mua: Tôi Quyết Định Sống Cho Chính Tôi TiKi Lazada Shopee Thay vào đó, hãy làm việc chăm chỉ. Tôi dần tránh những mối quan hệ chỉ nhấn chìm tôi hoặc không quan trọng với tôi và tự nhủ rằng tôi sẽ không cho phép bản thân làm bất kể điều gì một cách tùy tiện nữa. Tôi dành thời gian tìm kiếm niềm vui trong cuộc sống. Có những ngày, tôi ngồi ngắm bầu trời vài lần để cảm nhận cuộc sống. Tôi đối diện với những vấn đề còn bỏ ngỏ, giải quyết chúng và cố gắng sống lành mạnh. Vì những đáp án do xã hội quy định khác xa những quan niệm thông thường của mọi người xung quanh chúng ta nên chỉ có một điều mà chúng ta biết chắc, đó là cuộc sống rất rõ ràng và nhẹ tựa lông hồng. Vậy ý nghĩa của cuộc sống rốt cuộc là gì? Sau nhiều lần chất vấn, câu trả lời tôi tìm thấy không còn là đáp án cá nhân mà trở thành đáp án của cả một cộng đồng, đó chính là hiện thực hóa giá trị của bản thân trong xã hội. Tôi luôn quan tâm và khích lệ sự đóng góp của cá nhân cho một xã hội tương lai. Bởi vì giải quyết các vấn đề xã hội chính là một cách trực tiếp để giải quyết các vấn đề cá nhân. Nhưng đó không phải lí do duy nhất khiến chúng ta đóng góp một phần bản thân vào xã hội. Thông qua cuốn sách này, tôi muốn lan truyền một làn sóng dù nhỏ nhưng có ý nghĩa đến mọi người. Những câu hỏi không có hồi kết như “Chúng ta phải sống thế nào?” luôn nảy sinh trong cuộc sống. Để tôi nói cho bạn nghe câu trả lời của tôi nhé, đó chính là: “Hãy sống tốt với đời mình.” Bạn không cần phải phức tạp hóa mọi vấn đề. Bạn chỉ cần làm việc chăm chỉ, tâm sự với những người thân yêu, cùng nhau ăn những món ngon, chia sẻ với nhau những bài hát yêu thích, những cuốn sách hay vào một ngày đẹp trời bạn tận hưởng ánh mặt trời. Tôi nghĩ rằng một cuộc sống tốt đẹp trọn vẹn chính là chuỗi ngày ấm áp, bình dị đang diễn ra. Nếu có thể, hãy bước thêm một nhịp để hướng tới cuộc sống có ý nghĩa. Mặc dù trong vũ trụ này còn tồn tại những hạt bụi gây vẩn đục cuộc sống thì chúng ta vẫn phải vượt qua và giữ lấy phẩm giá, tôn nghiêm của chính mình. Bất chấp quy luật thành bại của thế giới, tôi vẫn muốn tự hào về một cuộc sống như vậy. Có một cuốn sách viết rằng: “Dù bạn sống thế nào, tôi vẫn luôn cổ vũ.” Tuy nhiên, điều cần thiết không phải là người khác cổ vũ bạn mà bạn phải cổ vũ chính mình. Gửi đến bản thân tôi - bạn đồng hành với tôi cho đến cuối cuộc đời: “Dù tôi sống thế nào, tôi vẫn luôn cổ vũ chính mình.””Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Tôi Quyết Định Sống Cho Chính Tôi PDF của tác giả Kim Suhyun nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.
Tôi Là Điểm Tựa Của Chính Mình (Gabrielle Bernstein)
Dựa vào núi núi sẽ đổ Dựa vào người người sẽ đi Lấy mình làm điểm tựa, mới có thể vững vàng mà bước đi Giây phút tự hào nhất trong đời không hẳn là khi ta cầm tấm bằng đại học, mua một chiếc xe xịn hay tậu một căn hộ cao cấp. Đó là khoảng thời gian ta hiểu rõ bản thân mình vốn không cần nhiều thứ bên ngoài để tô vẽ, chỉ cần thản nhiên uống tách trà, kiên trì đọc sách, có khát vọng và tin vào chính mình, không còn chú trọng hình thức, thay vào đó biết mình cần im lặng đúng thời điểm, nắm chặt và buông tay chỉ là lựa chọn tự do của chính mình, không oán trách số phận hay đổ lỗi tại ai. Tìm mua: Tôi Là Điểm Tựa Của Chính Mình TiKi Lazada Shopee Và lúc đó thứ mà ta có thể tự hào chính là bản lĩnh trưởng thành. Chỉ khi tự mình bước đi, tự mình gây dựng nên những thành tựu, ta mới có thứ để nhìn lại, để an ủi và làm động lực để đạt được những mục tiêu tiếp theo. Nếu cảm thấy mình “không có gì”, thì nên bắt đầu xây dựng đi thôi. Thấy vẻ ngoài không đẹp, thì năng tập thể dục thể thao, chăm sóc da dẻ, học cách ăn mặc… rồi sẽ dần tự tin hơn. Thấy không có tài cán gì, thì năng đọc sách hơn, học hỏi những người xuất sắc… để có thêm kiến thức. Đơn giản hơn nữa là hãy thử chăm một chậu cây, tự nấu ăn cho mình, làm từ thiện… để thấy mình có ích với đời, rồi từ đó mới có thể nuôi dưỡng niềm tin làm những điều lớn lao hơn. Trời cho loài bươm bướm đôi cánh để tự do tung bay, nhưng nó phải trải qua quá trình lột xác đau đớn. Trời cho loài rùa vỏ mai cứng cáp để chống lại kẻ thù, đổi lại nó phải bước đi chậm chạp từ tốn. Còn chúng ta, đã có vốn liếng là khối óc, trái tim và bàn tay, vậy thì hãy lấy mình làm điểm tựa mà bước đi.Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Tôi Là Điểm Tựa Của Chính Mình PDF của tác giả Gabrielle Bernstein nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.
Thượng Đế Giấu Đàn Ông Tốt Đâu Cả Rồi (Dương Băng Dương)
Khi thượng đế ban phát lòng chung thuỷ phần lớn đàn ông che ô rồi phải không? Gần đây, khi những chuyện “cắm sừng” cứ liên tục xảy ra ngay trước mắt, những bài viết “stalk tuesday” nổi lên như một hiện tượng mạng… Liệu bạn có từng tự hỏi: “Thượng đế giấu đàn ông tốt đâu cả rồi?” Phụ nữ cho dù tài giỏi, xuất sắc đến đâu cũng chưa chắc đã tránh khỏi vấp ngã trong tình yêu, hôn nhân. Điều khiến chúng ta càng bất ngờ hơn là rất nhiều anh chồng có vợ giỏi giang, xinh đẹp vẫn đi cặp bồ với những cô gái thua kém vợ mình về mọi mặt. Không phải “Tuesday” hay “Trà Xanh” ngày nay quá nguy hiểm mà thời nào cũng không thiếu những gã đàn ông tồi! Chẳng lẽ đàn ông tốt không còn tồn tại sao? Thượng đế giấu đàn ông tốt đâu cả rồi? Không! Không! Bạn đừng nhầm lẫn! Số đàn ông tốt thậm chí còn nhiều gấp bội, nhưng đàn ông tồi giỏi chủ động đi khắp nơi tìm kiếm “con mồi”, khiến chúng ta lầm tưởng kiểu người này đông như kiến cỏ. Vậy làm sao để không gặp phải một gã tồi? Thông minh, xinh đẹp không bằng may mắn sao? Không có sự may mắn nào ở đây hết! Đàn ông đến từ Sao Hỏa, phụ nữ đến từ Sao Kim. Phụ nữ thích được trò chuyện, được thơm lên má, được chăm sóc, được yêu chiều và cảm thấy an toàn,… Đàn ông lại thích lao vào công việc, thích cạnh tranh, thích theo đuổi những mục tiêu, thích những điều mạo hiểm, thích là người ra quyết định và đôi khi còn thích ở một mình,… Cách tốt nhất để có được “may mắn” chính là thấu hiểu những khác biệt của giới còn lại! Tìm mua: Thượng Đế Giấu Đàn Ông Tốt Đâu Cả Rồi TiKi Lazada Shopee Cuốn sách “Thượng đế giấu đàn ông tốt đâu cả rồi?” sẽ giúp bạn hiểu được: - Tâm sinh lý hai giới khác nhau như thế nào? - Vì sao đàn ông lại hay ngoại tình? - Bạn cần biết những gì để nhận diện những gã đàn ông tồi đó. Nếu như bạn vẫn đang loay hoay chưa tìm được người bạn đời lý tưởng thì hãy xem những chỉ dẫn trong cuốn sách “Thượng đế giấu đàn ông tốt đâu cả rồi?” để trở thành một cô gái “trong mơ của phái mạnh” và lựa chọn được người đàn ông như ý nhé. Bạn sẽ trở nên tuyệt vời và hạnh phúc!Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Thượng Đế Giấu Đàn Ông Tốt Đâu Cả Rồi PDF của tác giả Dương Băng Dương nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.
Thanh Xuân Sống Khắc Kỷ, Cả Đời Không Tầm Thường (Hoài Tả)
Trên thế giới này, có bao nhiêu người không cam chịu tầm thường? Là sinh viên một trường đại học tuyến hai, Hoài Tả đã sống theo lối sống khắc kỷ, không ngừng cố gắng, kiên trì đọc vạn cuốn sách đi vạn dặm đường, miệt mài viết lách hằng ngày để thực hiện ước mơ. Trong cuốn sách dành cho những người trẻ tuổi này, anh chia sẻ câu chuyện trưởng thành của mình với lời nhắn nhủ: Hãy mãi mãi trẻ trung, mãi mãi lệ nóng hoen mi. Khi bạn làm một việc đến nơi đến chốn, những thứ khác tự khắc sẽ đến với bạn. “Chúng ta đều là người bình thường, tôi sống khắc kỷ một chút cũng chỉ vì muốn trong lúc còn có sức lực phấn đấu nhiều thêm cho cuộc sống mà mình mong ước sau này.” TÁC GIẢ: Hoài Tả Tìm mua: Thanh Xuân Sống Khắc Kỷ, Cả Đời Không Tầm Thường TiKi Lazada Shopee Tác giả của trang mạng Jianshu, có hàng chục ngàn người hâm mộ là sinh viên học sinh. Nhiều bài viết của anh đã được Nhật báo nhân dân, Tân Hoa xã đăng lại. “Đây là cuốn sách đầu tiên của tôi, tuy còn non nớt nhưng đều là những suy nghĩ và cảm xúc chân thật. Tôi cố gắng để những con chữ của mình có thể mang theo hơi ấm.” TRÍCH ĐOẠN: “Hóa ra, thứ đang dần lặng lẽ hủy hoại chúng ta, là sự tạm bợ và qua loa của chính chúng ta. Tùy tiện tìm một người để chung sống; tùy tiện tìm một trường, thi được tới đâu hay tới đó… Nhiều khi, chúng ta cảm thấy tương đối như thế là được rồi, nhưng vô vàn cái “tương đối” ấy tích lũy lại, khoảng cách giữa ta và người khác, giữa ta và ước mơ sẽ càng lúc càng xa. Người ta “tích lũy từng bước từng bước một để tiến xa ngàn dặm”, còn chúng ta lại là “con đê ngàn dặm bị hủy hoại bởi một cái lỗ hổng nhỏ nhoi”. Mục tiêu đề ra càng thấp, thứ chúng ta thu được càng ít ỏi. Khi còn có cơ hội để lựa chọn, xin đừng bao giờ qua loa.”Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Thanh Xuân Sống Khắc Kỷ, Cả Đời Không Tầm Thường PDF của tác giả Hoài Tả nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.