Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Miêu Mễ Trận Tuyến Liên Manh

Tên khác: Những Con Mèo Ở Khu Đông Thể loại : đam mỹ, ảo tưởng không gian, dị năng, nhân cách hóa, 1×1, HE Bản gốc: 63 chương Hoàn Edit: Linh Phong Couple chính: Trịnh Cảnh Đồng (công) x Phó A Bảo (thụ) Từ Hữu vốn là một con mèo đực nhưng lại cùng thổ thần trao đổi khế ước, là vừa có thể vừa làm mèo hoang mà cũng có thể biến thành hình người. Y có sở thích phơi nắng và ngủ, thích ăn cá nướng,làm mèo thì thực phế, làm người thì vẫn như cũ bảo lưu lại tính cách loài vật.  Nơi này có hữu tình ấp ám, có tình yêu đích thực. Hiện tại bạch miêu đi bên cạnh hắc miêu tựa hồ vẫn thù địch Tử Hữu. Con mèo đuôi ngắn luôn bị luôn bị mèo Nauy khi dễ. Mèo Xiêm tự cao tự đại luôn cười nhạo thêm phỉ báng bộ mặt chú mèo Garfield. Hơn nữa toàn bộ tòa nhà cư nhiên chỉ có một con mèo cái. Ngủ thì tứ chi chổng vó, lộ ra bộ móng vuốt phấn nộn, thật sự là làm cho người ta yêu thích không muốn buông tay a! Tiểu kịch trường →_→: Phó nhị hóa: Tôi nhắc nhở anh, anh đừng tưởng rằng cùng tôi có cái gì mà có thể ỷ lại vào tôi! Tổng giám đốc Trịnh:... Anh chỉ cảm thấy cần phải có trách nhiệm. Phó nhị hóa: Anh đừng tưởng rằng tôi mang thai con trai anh là anh có thể cướp đoạt với tôi! Tổng giám đốc Trịnh:... Đây là xem tiểu thuyết quá nhiều? Phó nhị hóa: Còn dám bức hôn tôi sẽ giết anh rồi tự sát, quá lắm thì cùng chết ai sợ ai! Tổng giám đốc Trịnh:... Tại sao không uống thuốc? *** Tử Hữu bị đuổi khỏi nhà đến nay đã được nửa tháng. Hôm nay, trời mưa không ngớt, bầu trời thăm thẳm đầy sấm chớp. Tử Hữu di dịch thân người mệt mỏi bất kham đến trú dưới một cái thùng rác to bụi bặm bám đầy, lùi sâu một nửa người vào mấy mảnh các-tông có sẵn bên trong để để che lấp thân mình. “A a… Hai ngày nay đều mưa cả”. Tử Hữu gác đầu lên hai chân trước, tiếng bao tử càu nhàu kêu loạn trong bụng, không khỏi thở dài, “Khi nào mới dừng lại đây a. Đến ông trời cũng bỏ mặc mình…” Giọt mưa không có trả lời lại nó, tí tách rơi từng giọt long lanh xuống. Vũng nước trước mặt phản chiếu hình ảnh chính mình trong đó: bộ lông trắng điểm màu trà dính bếch trên người, chân trước chân sau đều có vết thương, vùng lông mao phía mông còn bị nhổ trụi, để lộ ra một mảng da. Tai nhỏ bên phải bị cắn, máu đã khô cứng. Tử Hữu gương đôi mắt màu hổ phách nhìn chằm chằm vào vũng nước, nhìn thấy hình phản chiếu hiện ra bộ dáng một con mèo đáng thương. “Này cái bọn mèo chết tiệt!” Tử Hữu có chút nộ khí, liếm liếm móng vuốt, nhẹ nhẹ nhàng nhàng hất cái đuôi bao lấy thân. Bất quá chỉ là không cẩn thận đi ngang qua địa bàn đám mèo đó thôi, có cần phải đuổi cùng bắt tận như vậy không? Hơn nữa, cư nhiên một đám đả thương một đứa, hoàn toàn không khoan không dung mà ra tay! Đến cuối cùng chịu không nổi, không ngừng xin tha mới thoát nạn, mặc dù đó là chuyện bản thân không thể nào chấp nhận được, nhưng nếu không cầu không xin, chắc chắn đã bị bọn chúng giết chết. Thở dài một hơi, lại hồi tưởng đến quãng thời gian trước đây còn ở trong nhà cùng chủ nhân, sữa tươi còn có thức ăn ngon, mặc dù không phải là rất tốt, nhưng cũng còn giường nhỏ ấm áp a. Ô ô ô ô… Nó thật hoài niệm sinh hoạt trước đây. Tình cảm của con người đích thị không thể tin tưởng! Thật sự không thể tin được. Rõ ràng trước đây mỗi ngày đều cọ cọ xoa xoa, sau đó lại không thèm để ý đến mình. Cuối cùng còn nói là có vật nuôi trong nhà quá nhiều rắc rối, tiêu tốn quá nhiều chi tiêu, rốt cuộc đem nó vứt lại trên cầu. Nếu không có kiên nhẫn thì từ đầu đừng nuôi dưỡng a. Trong lòng gào thét thế kia, nhưng xuất khẩu ra cũng chỉ meo meo meo mấy tiếng. Trước khi rời khỏi chủ nhân còn xoa xoa đầu nó mà khóc: “ Mèo ngoan a, rồi sẽ có người khác đón ngươi, ngươi phải hạnh phúc a!”. Kết quả ngay sau khi quay lưng, đã nhanh chóng lấy điện thoại ra nói chuyện: “ Ah! Tôi hiện đang ở khu Đông. Làm gì a? Ném mèo chứ làm gì. Tiếc? Tiếc gì chứ, anh có tiền thì anh mới nuôi được! Ha ha ha, không đùa anh nữa, sao anh có vẻ như không muốn giữ lại chó lớn nhà anh a? Tôi nói với anh này, chó không giống mèo, anh nghĩ anh lạc mất chó nó sẽ một mạch chạy trở về, anh chỉ việc đứng một chỗ mà đợi thôi!…” Tử Hữu cúi đầu phẩy phẩy lỗ tai nhỏ, nghĩ nghĩ, ta cũng có thể tìm đường về a, chỉ là… Ngước mắt lên trời, thở dài, ta không cần làm chuyện đó. Bây giờ nghĩ nghĩ, Tử Hữu bỗng thấy hối tiếc, có chết cũng phải giữ chân chủ nhân a. Mặc kệ mặt mũi với không mặt mũi. Mặc kệ có phẩm giá với không có phẩm giá. Mặc kệ chủ nhân bày ra vẻ mặt ghét bỏ hay là bỏ đói ở nhà. Ít nhất thì nó sẽ không bị đồng loại đuổi chạy khắp nơi, cũng không bị đồng loại truy giết. Lại không cần bốn bề tránh né chó dữ trêu đùa. Còn có trên đường cũng sẽ không bị đám nhóc nghịch ngợm bao vây. Đám trẻ chết tiệt. Lại đi dán keo vào mông nó, sau đó còn gắn rất nhiều hoa giấy đủ màu trên đầu nó, cuối cùng lông mao chỗ mông bị giật đứt. Rất rất đau. “Ô….”. Tử Hữu lại thở dài, nhìn lên bầu trời mênh mông, cứ luôn cảm thấy khí lực đều tiêu thất hết… A… Có lẽ là vì quá đói rồi. Vùi mặt vào chân trước, Tử Hữu nghĩ muốn ngủ một giấc ngắn, thời tiết ẩm ướt thế này, không biết đi đâu để tìm thức ăn, không cẩn thận lại chạy trúng vào địa bàn của đám mèo khác thì không tốt… “…Uy…” “…Ưm?…”. Hình như có ai đang gọi thì phải. “Này”. Âm thanh vừa gần vừa xa, có chút phiêu phiêu bất định. “…Uy! Cậu không sao chứ? Uy?” Ai đó lắc lắc vai nó… Ây… ta đang ngủ say a, có thể hay không đừng làm phiền ta a… a… Sẽ không phải là một tiểu quỷ nhàm chán đi? Di… Cơ thể dường như mất kiểm soát rồi… Không muốn… Thật không muốn mở mắt ra. “Này! Tiểu quỷ!!!” Tiểu quỷ? Gọi ai? Gọi nó? Ngươi mới là tiểu quỷ, cả nhà ngươi đều là tiểu quỷ!…. Không được… Mệt mỏi quá, cả người một chút sức lực cũng không còn… “…cậu….” Hả? Nói cái gì? Người kia nói cái gì.?Không thể nghe thấy được. Tiếng mưa thật lớn, lớn đến mức cái gì cũng không thể nghe thấy… Tử Hữu mở mắt ra, một vùng ánh nắng chói sáng lòe ập vào mắt, không khỏi lấy móng vuốt che mắt lại. “Tỉnh rồi?” Bên cạnh vang lên một giọng nói trầm trầm mạnh mẽ, còn có một mùi hương vừa giống như mùi nắng mới, vừa giống như… sữa với cá khô? THỊCH! Tử Hữu bật vội người dậy, mới phát hiện ra mình đang ở trên một cái bếp lò. “Hả?…” Tử Hữu triệt để tỉnh táo, nhìn ngó xung quanh, đầu tiên đập vào mắt là một con hắc miêu với đôi mắt xám nhạt có phần không nhân nhượng mà lại quyết đoán, lông trên cơ thể trông rất sáng, rất trơn, khiến Tử Hửu nhịn không được bèn nghĩ đến loài hắc báo. “Tôi tên là K. Cậu tên gì?”. Hắc miêu nhàn nhã nhấc chân liếm liếm, hỏi. “Tử.. Tử Hữu…”.Tử Hữu thận trọng đáp lại, cẩn cẩn dực dực, vừa cầu cho mình không gặp trúng đám mèo khác, thế nào vừa cầu xong lại gặp phải? K nhìn thấy bộ dạng Tử Hữu lộ ra vẻ cảnh giác, đứng lên đi về phía cửa: “Thức ăn để ở trên cửa sổ. Muốn ăn tự đến lấy ăn. Ăn xong liền tìm tôi.” Sau đó, nhàn nhã phẩy đuôi biến mất sau cửa. Tử Hữu xác định đằng sau cửa không có cái gì phục kích, mới kín đáo ra khỏi lò sưởi. Lông mao đã khô, cơ thể gần như phục hồi, nhìn gần hơn lại thấy chân trước chân sau đều đã được bó thuốc, ngay cả vùng mông cũng đã cẩn thận băng gạc lên. Tử Hữu hiếu kì nhìn chằm chằm móng vuốt, lại đưa lên ngửi ngửi… Ưm.. Không phải là hương thơm gì… Liếm liếm khóe miệng, ánh mắt liền rơi xuống thực hạp bên trên cửa sổ, một bên đặt sữa trắng, một bên để vài con cá khô cùng một số thảo mộc. Này là để ăn cùng với cá khô sao? Tử Hữu đến gần ngửi ngửi đám thảo mộc một chút, sau đó trở lại nhìn nhìn xung quanh căn phòng một vòng. Đó là một phòng ngủ thông thường, ở giữa đặt một lò sưởi, bên trên bày một ít trái cây và điều khiển từ xa, ti vi đặt ở cuối phòng, cửa tủ tivi đóng lại, nhưng vẫn có thể ngửi thấy từ trong một mùi hương đồng dạng với dược cao bó trên người. Phiến cửa sổ bên trên thực hạp đã mở, ngoài trời mưa đã ngừng, chậu cây xanh đặt trên bậu cửa nẩy chồi, chồi xanh thoạt nhìn khiến có cảm giác thoải mái. Tử Hữu lại nhìn quanh, cẩn thận ngửi sữa và cá khô, xác định không có vấn đề gì, giây sau liền bị hấp dẫn mà há lớn miệng nuốt chửng. “Sách! Cậu có thể ăn một cách lịch sự hơn được không? Thanh âm lạnh lùng vang lên từ phía sau, Tử Hữu một bộ dáng râu ướt đầy sữa quay lại, liền thấy một con mèo thuần chủng Ba Tư cao nhã đứng ở cửa, sau lưng xù lên một cái đuôi, hai mắt màu xanh lá nhàn nhạt nhìn chằm chằm vào mình. Tử Hữu tím mặt xấu hổ. “Tôi…ách…” “Quên đi… tôi cũng không mong cậu biết cách cư xử”. Mèo Ba Tư liếc nhìn nó một cái, bỏ qua đám sữa vung vẩy khắp nhà, bỏ qua luôn một mảng lông trước ngực Tử Hữu ướt rượt. “Tôi tên là Alice”. Mèo Ba Tư giới thiệu tên của mình, “Tên cậu là gì?” “Tôi tên là Tử Hữu” Tử Hữu nhanh chóng liếm sữa quanh miệng, còn dùng móng vuốt lau lau. “Xin lỗi… cái đó… tôi đói quá!” “Không cần giải thích”. Alice vẫy vẫy đuôi. “Nếu K đã đưa cậu về nhà thì chúng tôi không có quyền ý kiến. Sau khi ăn xong thì đi xuống lầu”. “Được” Tử Hữu gật đầu nhìn theo bộ dáng lạnh lùng của Alice rời khỏi, thở dài, sau đó quay trở lại tiếp tục tấn công cá khô. Cá khô nướng giòn, mềm, hảo mĩ vị, lại không có muối, rất tươi và ngon, khiến cho Tử Hữu nghĩ, chủ nhân ngôi nhà thực sự rất là thấu hiểu mèo a. Đang mĩ mãn hưỡng thụ mỹ thực, bên ngoài cửa truyền đến lên thanh âm đầy tiếu ý: “Đó là người mới sao? Nguyên lai cũng chỉ là một loài mèo rừng bình thường” “Nauy… không nên nói chuyện như vậy… sẽ tổn thương đó…”. Đáp lại là một giọng nói nhỏ nhẹ nhàng, cẩn cẩn dực dực. Tử Hữu quay đầu, nhìn thấy trước cửa đứng hai kẻ, một mèo to, một mèo nhỏ. Tiểu miêu có cái đuôi nhỏ xíu, lông mao xám ngắn, thoạt nhìn rất ôn thuận, đôi mắt to ngập nước, cẩn thận đứng nép bên cạnh đại miêu. Mà đại miêu đích xác là một loài mèo rừng Nauy, dáng vẻ uy phong, kiêu ngạo ngẩng đầu nhìn trừng trừng Tử Hữu. “Uy! Cậu tên là gì” “Tử Hữu…”. Tử Hữu đã sớm thấy phiền với màn làm quen liên tục của đám mèo nhànày. “Tên không tệ!”. Mèo Nauy chớp mắt, “Tôi tên là Nauy, đứa nhỏ này tên là Mễ Tử. Sau này sẽ chỉ giáo nhiều” Nói rồi, không đợi Tử Hữu mở miệng, liền nhấc móng vuốt vỗ vỗ Mễ Tử “Đi, tiểu tử.” “Dạ..” Mễ Tử nhanh chóng đuổi theo, trước khi đi cũng đối Tử Hữu nhìn, cẩn cẩn dực dực gật gật đầu, rốt cuộc cũng chào hỏi xong, còn lễ phép bổ sung: “Cái kia… Ăn xong thì anh xuống lầu dưới nha!”, Tử Hữu miệng cắn nửa con cá khô, trằm mặc không đáp. Hai kẻ một lớn một nhỏ vừa rời cửa không được bao lâu, ngoài cửa lại truyền tới một giọng nói khác. Lần này Tử Hữu trực tiếp ngồi trước cửa ăn cá khô a, đợi đối phương đi tới. Kia cái nhà này, cũng dưỡng quá nhiều mèo rồi đi. “Xin chào, tiên sinh” Đến từ phía cửa là một con mèo Xiêm màu xám, nhìn qua động tác ưu nhã, thập phần phong độ, giọng nói có chút từ tính, bất quá có phầm chậm rãi. “Xin chào”. Tử Hữu liếm môi, cuối cùng cũng ăn xong con cá, “Tôi tên là Tử Hữu” “Nguyên lai là Tử Hữu tiên sinh”. Mèo Xiêm hơi cúi đầu, tựa như một người đàn ông lịch thiệp, chỉ thiếu đưa móng vuốt ra bắt lấy lắc lắc. “Tôi tên là La Minh” “Tôi là Lam Sinh”. Âm thanh bất ngờ vang lên một bên, La Minh tựa hồ như bất mãn, quay đầu lại, nhìn thấy một con Garfield đang ngồi xổm. Garfield lông mao trắng sữa, lông đuôi xù ra thoạt nhìn rất thoải mái, Tử Hữu nghĩ đây nhất định là loài tuyệt phối, Garfield giống thuần chủng, mặc dù khuôn mặt nhìn tròn phẳng có vẻ ngu ngốc, nhưng đôi mắt sáng lớn trông rất hấp dẫn. Lam Sinh nhàn nhã ngồi bên cạnh La Minh, bỏ qua thái độ khinh khỉnh, đối Tử Hữu chào hỏi, “Sau này thỉnh chỉ giáo nhiều”. “Sau này thỉnh chỉ giáo nhiều”. Tử Hữu gật gật đầu. Khóe miệng Lam Sinh cong lên, nhìn qua có vẻ như lúa nào cũng thường trực nét cười trên mặt, gây ra một loại cảm giác ấm áp dễ chịu. “Dùng bữa xong rồi, thỉnh tiên sinh xuống dưới!” La Minh đứng lên bước ra cửa, quay đầu lại, “Vậy đi trước!”. Tử Hữu nhìn La Minh rời đi, giọng nói còn vang vọng trong hành lang. Tính ra thì Lam Sinh một điểm lễ phép cũng không có, người khác đang nói chuyện lại xen vào. Tử Hữu có chút hiếu kì, tính cách mỗi một kẻ một khác nhau, nhưng cùng chung sống như thế thì có hay không thường ngày tìm cách chống đối nhau? Sau cuối, có một chuyện Tử Hữu không thể không nghĩ đến, cuối cùng thì ai là chủ nhân ngôi nhà này a? Mời các bạn đón đọc Miêu Mễ Trận Tuyến Liên Manh của tác giả Mạc Thanh Vũ.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Đường Kết Hôn Không Tình Yêu - Lục Xu
Cô, không phải là một cô gái tốt, lấy bạn trai của bạn mình, cùng bạn trai của mình cuốn vào vòng luẩn quẩn. Anh, không phải một chàng trai tốt, vì bạn cô1 từ bỏ tám năm tình cảm, vì cô2 mà trở mặt với bạn bè. Lúc đó bọn họ có yêu nhau không, đáp án là không có. Có thì đó một đêm tình rồi có đứa nhỏ, trừ lần đó ra thì không có gì cả. Tình cờ biến thành một bẫy được tính toán tỉ mỉ, mới hiểu được hóa ra chuyện xưa của họ vốn dĩ chưa hề có kết thúc, bức màn bí mật được vén lên. Chuyện xưa bắt đầu, là lời hứa hẹn dùng sinh mệnh vẽ nên: em nhất định phải sống, vì anh mà sống, phải sống hạnh phúc. *** Từ nhà anh về, cô cứ băn khoăn về một vấn đề. Lúc chưa đến, cô lên tinh thần đối diện với sự lạnh lùng của Hạ Lập Khoa và Trình Chí Diên, cô tự nhủ mình phải vững tâm, dù thế nào cũng phải nhẫn nại, thậm chí còn tự thôi miên mình: mi đã cướp con trai của người ta rồi, nhịn nhục chút thì có làm sao. Nhưng sự thật lại trái với tưởng tượng của cô hoàn toàn, tuy Hạ Lập Khoa chẳng nói gì nhiều, nhưng cũng chẳng đả kích gì cô, còn Trình Chí Diên lại có thể khơi nhiều đề tài ra để trò chuyện. Hết thảy mọi thứ, cô đều cảm thấy may mắn, cũng thấy thỏa mãn, cô đủ tinh ý để biết anh đã cố gắng bao nhiêu cho ngày hôm nay. Những điều anh làm, anh chưa bao giờ nói, nhưng cô biết, cô hiểu được. Nhà vẫn là căn hộ lúc trước, cô cứ ngỡ mình sẽ chẳng trở về đây được nữa, dạo trước sau khi anh bỏ đi, cô cũng chuyển đi, quay lại đây, tim cô ấm áp lạ thường. Anh cũng không định về đây, bởi hôm qua cả hai dọn nhà đến mệt lả người, xong thì chỉ muốn ngủ thôi. May mà có tin tốt, ‘Bách hoa yêu’ vừa ra mắt đã khẳng định sức hút trên thị trường, lượng tiêu thụ đủ làm lòng người nở hoa. Phần lớn mọi người hưởng ứng vì Ảnh Nhi, tình cảm dành cho Ảnh Nhi vẫn còn vẹn nguyên, tuy cô đã rút khỏi công chúng bao năm rồi, lòng người bạc bẽo mau quên, mấy người nhớ hoài tới một ca sĩ. Nhưng fan Ảnh Nhi làm bọn họ phải giật mình, sức ảnh hưởng của Ảnh Nhi tuyệt không nhỏ, chỉ cần là Ảnh Nhi phát ngôn hay đề cập đến thứ gì đó, fan của cô đều gom hết. Tây Thuần ngẫm nghĩ những chuyện xảy ra trong mấy hôm nay, cũng tự hỏi mình, mình có gì để được Trình Nghi Bắc cam tâm như thế? Cô biết suy nghĩ của mình rất nhạt, nhưng vẫn muốn hỏi. Hôm ấy, cô dại dột kí đơn li hôn, nháy mắt đó cô thấy được tương lai chẳng còn bất kì gắn bó gì giữa mình và Trình Nghi Bắc nữa, anh sẽ thôi là người gắn bó với sinh mệnh của cô nữa. Khi ấy, chẳng có gì bảo vệ cho trái tim cô, ngay cả cô cũng chẳng bảo hộ được cho nó, cả hôn nhân của họ cũng không bảo hộ được. Sau này cô nghĩ, chỉ cần cho cô thêm chút thời gian nữa thôi, chỉ cần đừng kích động cô vào chính lúc đó, thì bất kể người ngoài nói gì, cô cũng sẽ dựa dẫm Trình Nghi Bắc, dù có phải đau đớn khắc khoải. Ngay cả bản thân cũng không bảo vệ được thì lấy gì bảo hộ sự gắn kết của hai người. Lắm lúc cô nghĩ, giá anh chịu đến gặp cô, dù một cái liếc mắt thôi cũng đủ rồi. Hồi ức quá đau thương, cô cười nhạt: qua hết rồi. Thời điểm cô khốn khó nhất anh không ở bên cô, cũng có thể lúc anh khốn khó nhất, cô cũng không bên anh, may mắn thay, hay người không bỏ lỡ nhau. Tối Trình Nghi Bắc về, cứ bị Tây Thuần quấn lấy. Trình Nghi Bắc đặt túi tài liệu xuống, còn chưa kịp cởi áo khoác, cô đã bay đến, “Có mệt không?” Ánh mắt anh lắng đọng vài giây trên khuôn mặt cô, “Hôm qua mệt chết được.” Cô mấp máy môi, trả lời đấy, nhưng nghĩa cứ quái quái làm sao, “Công ty ổn không?” “Muốn chia sẻ với anh hay gì?” Không có dự định này đâu, khát khao của cô là ăn không ngồi rồi. Tay cô quấn quýt lấy anh, “Anh còn chưa có trả lời chuyện hôm qua kìa.” Anh quên mất, cô hỏi, cô hỏi cớ sao anh đến, cớ sao lại nguyện ý bên cô… sao cứ luôn là cô thế. Anh trả lời thế nào nhỉ? Anh cũng chẳng định chú ý đến cô, nhưng lại không kiềm được, lắm lúc còn khinh bỉ chính mình. Anh đến cửa nhà sách, do dự lâu lắm mới vào xem tiểu thuyết cô mới xuất bản ‘Vô yêu hôn đồ’, gồm hai quyển, quyển đầu tiên viết về cuộc sống hôn nhân ngọt ngào của nam chính và nữ chính. Quyển hai không có sự xuất hiện của nam chính, toàn bộ nội dung đều viết về những hồi ức xưa cũ của nữ chính. Đông đảo fan trên mạng của cô tham gia thảo luận, chủ yếu quay quanh một vấn đề, đó là rốt cuộc nữ chính có yêu từng yêu nam chính chưa, vì bạn trai trước mới đến bên nam chính hay đã yêu nam chính ngay khi đón nhận những ấm áp của hôn nhân. Nhiều người đều háo hức chờ quyển ba, họ muốn biết nam chính nữ chính có được bên nhau không. Nhưng quyển hai chỉ khép lại ở cảnh đêm khuya, nữ chính cầm chai nước ép nho lên uống, kết thúc. Trình Nghi Bắc nhìn kết cục này, trầm mặc rất lâu. Trong tủ sách của cô, có một cô gái phân tích rất kĩ, cô ấy viết: nữ chính nhất định yêu nam chính, chưa nói lâu ngày sinh tình, nhìn cái kết kìa, giữa khuya nữ chính lặng lẽ tìm uống nước ép nho đã đủ ám chỉ nữ chính thật sự đã yêu nam chính rồi; trong mắt nữ chính, bạn trai trước là sữa vitamin, thơm ngọt tự nhiên, còn nam chính là nước ép nho, không quá đậm đà, nhưng là hương vị cô thích nhất lúc này, chẳng phải cuối truyện cô đã chọn uống nước ép nho đấy sao. Trình Nghi Bắc ngẩn người nhìn bài phân tích trên máy tính, nhớ cô hay dở chứng nửa đêm dậy đi uống nước, cô không chịu uống nước tinh khiết, nên anh mua về mấy thùng nước ép nho cho cô uống. Anh không biết trước giờ cô hay uống sữa vitamin. Nhưng cô biết mình phải lựa chọn. Giờ đây, anh nhìn nét mặt Tây Thuần, còn cả sự kiên trì trong đôi mắt cô, chỉ chờ mỗi đáp án của anh thôi. Anh mím môi, “Anh muốn em viết quyển ba, anh không thích bi kịch, anh muốn nam chính cùng nữ chính bên nhau trọn đời.” Cô ôm lấy anh, “Anh vĩ đại quá đi, hy sinh bản thân để thành toàn nam chính và nữ chính.” “Ai hy sinh đâu chứ.” Anh cúi đầu rót vào tai cô, “Anh không thích nữ chính nói chuyện với những người đàn ông khác.” “Được thôi.” “Anh cũng không thích thấy nữ chính gặp tình huống gì đó phải ở cạnh những người đàn ông khác.” “Được.” “Anh cũng không thích thấy nữ chính cười với những người đàn ông khác.” “Được.” “Cô ấy chỉ được cười với nam chính thôi.” Cô cười rộ lên, không ngờ anh cũng có lúc bá đạo không tưởng. Giọng anh trầm ấm, “Anh ghét nhất là nhìn cảnh cô ấy cô đơn khóc một mình trong đêm.” Lòng cô xúc động, “Từ đây về sau có khóc sẽ ôm anh khóc, chùi hết nước mắt nước mũi lên áo anh.” Dù người giặt cũng là cô, nhưng cô không ngại cực đâu. “Thôi khỏi.” Anh cự tuyệt thẳng thừng. Thật tổn thương làm sao. Bởi anh sẽ không để cô phải khóc thêm lần nữa. Mày cô chau lại, dĩ nhiên là không vừa ý với đáp án của anh rồi. Con gái là một loài động vật phiền phức, hàng ngàn hàng vạn đáp án, chỉ cần một cái không vừa ý cũng đủ để cô ấy giận bạn cả ngày. Anh cúi đầu hôn lên môi cô, tay cô vẫn quàng quanh eo anh, nụ hôn không định có hồi kết, chỉ có bùng cháy dữ dội hơn. Cô thở dốc, còn anh thì bế cô về phòng. Cô cảm giác mình quay cuồng, nếu không muốn nói toàn thân rã rời, chẳng còn sức lực. Cô nhớ rõ cảm giác ngất ngây khi anh đắm mình mạnh mẽ trong thân thể cô, thậm chí eo cô còn phối hợp nhịp nhàng với nhịp điệu hối hả của anh, dung túng anh khám phá sâu trong thể cô. ... Mời các bạn đón đọc Đường Kết Hôn Không Tình Yêu của tác giả Lục Xu.
Cốt Cách Mỹ Nhân - Mặc Bảo Phi Bảo
Sách Nói Cốt Cách Mỹ Nhân   “Ngàn năm quạnh quẽ xương trắng thành bùn Duy chỉ Thời Nghi là anh mong cầu”. Kiếp trước chàng, một vương gia dốc lòng cống hiến cho đất nước, không phụ thiên hạ chỉ phụ nàng. Còn nàng, được hứa hôn với Thái tử, nhưng lại đem lòng yêu chàng, một tình yêu sâu nặng không nói thành lời. Nếu có kiếp sau, ta chẳng cần dung mạo này nữa, chỉ mong tiếp nối mối duyên với nàng. Kiếp này, lại được gặp anh, dáng hình đổi khác thì đã sao, không nhớ cô cũng có sao, chỉ cần được ở bên anh, cho dù phải đánh đổi tất cả cô cũng không buông tay… Mỹ nhân có cốt cách, thế gian này rất khó tìm. Người có vẻ đẹp nội tâm thì không có nhan sắc bên ngoài, một số người thì chỉ có diện mạo bên ngoài mà thiếu đi cốt cách bên trong. Đa số con người trên thế gian này tầm nhìn đều hạn hẹp, chỉ có thể thấy vẻ đẹp bề ngoài, không thể nhìn thấu phẩm chất, nhân cách bên trong. Nếu như ở hiện tại, có một người vẫn mang theo ký ức của cả hai kiếp mà yêu bạn sâu nặng, đó thực sự là một niềm hạnh phúc lớn lao. Tình yêu của Thời Nghi dành cho Châu Sinh Thần là như thế. Nhưng anh đã quên cô từ lâu. “Phù sinh tựa mộng, vui được là bao?” *** Nửa đời chìm nổi như giấc mộng Sảnh đến và đi, sân bay. Có người kéo hành lý, có người lại dắt theo con nhỏ, ánh mặt trời xuyên qua tấm kính thuỷ tinh mười mấy mét hắt xuống mặt sàn, vô số những bóng người loang lổ lướt đi dưới nắng. Châu Sinh Thần chỉ mang theo duy nhất máy tính xách tay của mình, không có hành lý nào khác, bước nhanh tới cửa đăng ký, trong đầu anh vẫn là những số liệu thực nghiệm, thống kê dài dằng dặc, rất nhanh chóng thông qua xử lý của đại não, loại bỏ, chỉ giữ lại những thông số hữu dụng... Bỗng nhiên có người từ đằng sau, giữ lấy cánh tay anh, khiến anh bị bất ngờ "Làm ơn chờ một chút, tôi có chuyện muốn nói với anh." Anh chau mày, dừng bước, bất giác quay đầu lại nhìn. Đó lại là... một cô gái trẻ. Cô vận một chiếc quần dài màu xanh thẫm, đi chân trần, nắm chặt lấy cánh tay anh, ngực phập phồng, tựa hồ cô ý thức được rằng hành động của mình quá đường đột, lúc anh quay đầu lại, liền luống cuống buông ra: "Làm ơn chờ một chút, tôi đang kiểm tra ở cửa an ninh, còn phải quay lại làm nốt thủ tục nữa. Làm ơn đợi tôi, tôi chỉ muốn nói với anh vài câu thôi...". Phía sau bốn nhân viên của sân bay đang chạy tới... hoàn toàn chứng thực lời của cô gái. Cô gái này chạy ra đây từ cửa an ninh? Chỉ vì muốn giữ anh lại, nghe cô ấy nói mấy câu? Châu Sinh Thần nghi hoặc nhìn cô gái. Đôi mắt đen láy lấp lánh kia dường như nhìn thấu mọi sự, lặng lẽ rơi vào trong mắt cô. Cô dè dặt nhìn anh, chỉ sợ anh cự tuyệt, sợ anh thực sự cự tuyệt. Khi ấy, họ sẽ không có cơ hội gặp lại nhau nữa... Cô nghe thấy tiếng tim mình đập chậm, thật chậm, chậm vô cùng, dường như chỉ cần anh cất tiếng cự tuyệt thôi, ngay lập tức nó sẽ ngừng đập. Em biết anh, anh có hay không? Châu Sinh Thần, ngàn vạn lần xin đừng từ chối em. Ngàn vạn lần, xin đừng từ chối em. Mời các bạn đón đọc Cốt Cách Mỹ Nhân của tác giả Mặc Bảo Phi Bảo.
Biến Yêu Thành Cưới - Lục Xu
ỗi đôi vợ chồng đều có một nguyên nhân kết hôn mà người khác không biết. Anh có người anh yêu, cô cũng có mối tình đầu của cô. Khi “tình yêu đích thực” xuất hiện trong cuộc hôn nhân có “mưu tính trước” này, bọn họ nên làm như thế nào đây? Sau khi Cố gia đoạt quyền, anh trở thành thiên chi kiêu tử, cô nói ra một bí mật kinh thiên động địa, ai sẽ bị tổn thương? Đánh mất rồi mới biết quý trọng, rốt cuộc thì một cuộc hôn nhân cần nhất là thứ gì? Nhiều năm sau anh quay về, cô có thể không nắm tay anh được không? *** Dương Cẩm Ngưng phát hiện ra Khưu Thịnh Danh không ưa mình. Kỳ thực thì không ưa cô cũng chẳng vấn đề gì, dù sao cũng không sống dưới một mái nhà, cũng sẽ không làm phiền nhau, thế nhưng ông ta lại suốt ngày viện cớ tới thăm con trai và cháu gái mình, tuyệt đối không thèm đả động gì đến Dương Cẩm Ngưng. Cô cũng không quá chú ý xem rốt cục ông đến thăm ai, nhưng mỗi lần thấy ông ta đến, cô đều vô cùng muốn thu phí của ông ta, thăm chồng của cô mỗi lần một trăm, thăm con gái cô một lần lại một trăm nữa, dựa vào giá thu phí này là cô đã có thể tự nuôi sống bản thân được rồi. Đương nhiên, đó là việc bất khả thi. Khưu Thịnh Danh có vô số điều không vừa ý về Dương Cẩm Ngưng. Nào là cơm nấu không thể nuốt, nào là lau nhà không sạch sẽ. Dương Cẩm Ngưng dù tức giận cũng không thèm phản bác, nếu như ông ta không chịu được thì thuê tới cho cô một người giúp việc đi. Tuy nhiên, hễ ở trước mặt Cố Thừa Đông, thì Khưu Thịnh Danh sẽ không tỏ ra ghét bỏ cô như thế. Sau khi vợ chồng nằm trên giường, Dương Cẩm Ngưng chợt nhớ tới Khưu Thịnh Danh, cô mở miệng, “Anh thật biết đầu thai, trước sau đều vào nhà có tiền.” Cố Thừa Đông cười, không nói gì. Dương Cẩm Ngưng ghé lên người anh, “Anh nói đi, có muốn em đi lấy lòng ông ấy không?” Cố Thừa Đông híp mắt nhìn cô, “Em nghĩ cái gì thế?” “Ông ấy không phải là cha anh sao.” Cô chỉ có lòng tốt thôi, Cố Thừa Đông nhíu mày, “Không cần.” Cứ nhìn vào tần suất ông ta tới đây là biết, ông ta không tới “lấy lòng” ba người họ là đã tốt lắm rồi. Khi Dương Cẩm Ngưng và Cố Thừa Đông quay lại với nhau, Dương Cẩm Ngưng cũng hỏi về tình hình công việc của anh, anh muốn làm gì thì làm, chuyện này không quan trọng, miễn là hàng tháng khi cô chìa tay ra đòi tiền thì anh lập tức có tiền mà nộp là được. Cố Thừa Đông cũng rất sảng khoái, nhưng ngày hôm nay, cái sảng khoái của người đàn ông này hình như biến đâu mất. “Tháng này thì thôi đi.” Cố Thừa Đông cũng không ngẩng đầu lên. Thực tế chứng minh, một người đàn ông bắt đầu làm ra những việc khác với thói quen, nhất định đã có chuyện xảy ra. “Vì sao?” “Muốn đổi xe, em làm ơn giúp anh tiết kiệm một chút.” Cố Thừa Đông đi đến bên giường xoa mặt cô. “Xe cũ vẫn dùng tốt cơ mà?” “Thì thay chiếc tốt hơn.” “Anh đúng là có mới nới cũ.” Dương Cẩm Ngưng ngồi dậy. Cố Thừa Đông không để ý lời cô, nói, “Anh mặc một chiếc áo sơ mi mới có ba lần mà em đã nói nhìn phát ớn, rốt cuộc ai có mới nới cũ đây hả?” Cô nghiêm mặt, “Giống nhau sao? Lần này là anh muốn tiêu một số tiền lớn, lại còn không thèm bàn với em nữa.” “Chẳng phải anh vừa nói đấy thôi?” “Anh cái này gọi là thông báo.” “Dù sao vẫn còn khá hơn em, mua nhà mới mà không thèm nói một câu, mấy tháng sau mới giả vờ nhớ tới rồi nói với anh.” Dương Cẩm Ngưng im lặng, được rồi, cô đuối lý. Có mới nới cũ cũng không có gì, không đổi người cũ là tốt rồi. = = Thú vui chơi mạt chược của Dương Cẩm Ngưng ngày càng tăng. Nhưng mà vẫn may là cô không quá nghiện, ít ra vẫn còn nhớ giờ về nhà, đi chợ, nấu cơm. Trong số bốn người phụ nữ đánh mạc chược, có ba người đã từng ly hôn, hai trong số họ bây giờ vẫn còn độc thân. Cô gái còn lại vừa kết hôn liền hỏi kinh nghiệm bọn họ: “Vì sao các chị lại ly hôn?” “Bồ bịch.” Hai người phụ nữ cùng mở miệng. Đến phiên Dương Cẩm Ngưng, cô day trán, cô cũng tái hôn rồi, nhưng dù sao cũng là đã từng ly hôn, vì vậy đột nhiên có chút mất hứng, “Nhìn không vừa mắt.” Trong mắt ba người còn lại thì thế cũng là vì ngoại tình mà thôi. Phụ nữ đều có thể chấp nhận khuyết điểm của người đàn ông, ngoại trừ việc anh ta có bồ. Cô gái mới kết hôn kia tỏ ra bất an, hóa ra đàn ông ngoại tình xác suất lại cao đến vậy, “Vậy bọn họ có hành vi gì kì lạ? Mau nói nhanh nhanh đi.” “Rất rõ ràng, nói chuyện điện thoại thì nói rất nhỏ, có tin nhắn, lập tức chạy đi xem. Trước đây ra ngoài cũng không chủ động nói với cô, lúc này không chỉ nói cho cô, mà còn đưa ra lý do vô cùng chặt chẽ, rất sợ cô không tin anh ta.” “Đúng, có điều là họ phân làm hai loại, một loại là biết áy náy, họ sẽ hay mua cho cô những món quà mà bình thường họ vẫn luyến tiếc không mua; một loại đàn ông thì không muốn tiếp tục sống với cô nữa, đối xử với cô ngày càng tồi tệ.” Lại đến phiên Dương Cẩm Ngưng, “Này này, mấy người có chơi mạt chượt nữa không vậy?” Ba người phụ nữa kia thấy Dương Cẩm Ngưng như thế. Sau đó trong lòng cũng hiểu, trước đây ly hôn khẳng định là nổi đau của người phụ nữ này, hiện tại không dám nói ra, haiz, người phụ nữ này thật là… Cô gái mới kết hôn chuyển sang chuyện khác, chủ động hỏi Dương Cẩm Ngưng, “Ông xã hiện tại của chị đối với chị tốt chứ?” “Cũng được.” “Nhà cô ai quản lý tiền bạc?” “Ai cũng có thể tùy tiện lấy dùng.” Cô suy nghĩ một chút, rõ ràng là cô nhiều tiền hơn Cố Thừa Đông, hiện tại về phương diện tài chính cô rất mạnh. “Ông xã của cô có chủ động nộp tiền lương không?” Tuy rằng không chủ động, nhưng khi cô hỏi thì anh đều đưa đầy đủ, vì vậy cô liền gật đầu. “Vậy ông xã cô đi ra ngoài có chủ động nói với cô không?” “Có”. Trước đây thì không, nhưng hiện tại thì có. Mọi người cùng gật đầu, “Ông xã của cô đối với cô thật tốt, so với trước đây chắc là tốt hơn nhỉ?” Trước đây cái gì? Dương Cẩm Ngưng nhíu mày suy nghĩ một chút, à, kỳ thực cũng có thể coi như vậy. “Không phải chứ, ông xã của cô rất tuấn tú, nghe nói những người như thế đều rất đào hoa. Cô phải xem trọng mới được, loại đàn ông này dù không đào hoa cũng sẽ có rất nhiều cô gái lượn lờ trước mặt, cô nghĩ xem, anh ta có thể cự tuyệt một lần, nhưng còn lần hai, lần ba…” Về phương diện này cô rất tin tưởng Cố Thừa Đông, “Không đâu, anh ấy cũng là tái hôn.” Mọi người lần thứ hai gật đầu, “Nhìn chung loại đàn ông từng mắc sai lầm sẽ không phạm vào sai lầm nữa. Vậy cô thật may mắn nha, tái hôn với người đàn ông tốt, hiểu được lòng phụ nữ.” Nói chuyện phiếm một lúc, liền khơi dậy hứng thú của Dương Cẩm Ngưng. Vì vậy vừa đánh bài vừa nói chuyện xấu của ông xã, nói về những chuyện của ông chồng cũ, sau đó lên án mạnh mẽ chuyện xấu của đàn ông. Cứ như vậy, quên mất thời gian trôi qua. Mãi đến khi cô đói đến mức dạ dày dính vào nhau rồi mới nhớ tới mà cầm di động lên. Muộn quá! Cố Thừa Đông gọi tới mười mấy cú điện thoại. Cô lập tức gọi điện cho anh báo bình an, đương nhiên là bị anh mắng một trận. Cô đuối lý, chỉ biết im lặng gật đầu như một đứa trẻ, Cố Thừa Đông đại nhân bên kia hắng giọng bảo cô lập tức về nhà. Dương Cẩm Ngưng nhàn nhã trở về nhà. Đột nhiên cô nhận ra hình như gần đây số lần cô gọi điện cho Cố Thừa Đông càng ngày càng ít, bởi vì anh sẽ chủ động gọi điện báo với cô anh đi công tác ở đâu, đang làm gì, khi nào về, thậm chí lúc vui vẻ cũng gọi chỉ để nói vài ba câu vớ vẩn. Ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, hiện tại cô ở Hà Tây… Sau khi về đến nhà, cô lại bị Cố Thừa Đông cho một bài. Lớn như vậy mà còn mải đánh bài quên hết giờ giấc, không biết đường về nhà làm cơm, để chồng con chịu đói. Dương Cẩm Ngưng nghe mà trong lòng khóc ròng: “Đại nhân, tôi biết lỗi rồi, anh đừng nói nữa.” Cố Thừa Đông cuối cùng lên tiếng, “Lần sau đừng có mà như thế nữa.” Dương Cẩm Ngưng bĩu môi, “Em chỉ về trễ mà thôi, anh còn có đểm không về nhà ngủ.” “Anh đi công tác, đi làm việc, không thì làm sau nuôi nổi người nhàn rỗi như em.” Dương Cẩm Ngưng vẫn tiếp tục, “Anh còn đi thuê phòng cùng người khác, em đâu có tính toán?” Cố Thừa Đông sửng sốt, bật cười, “Ồ, chuyện lâu như vậy bây giờ em mới nhắc tới. Rõ ràng là em không thèm để ý, nếu để ý thì em có để tới tận bây giờ mới nói không?” “được, em cũng đi thuê phòng với người khác, anh đừng có mà để ý.” Cố Thừa Đông: “Anh để ý.” Dương Cẩm Ngưng, “…” “Em có cái gì để bụng nữa thì nói cho xong luôn đi.” Dương Cẩm Ngưng nhìn anh chăm chú, “Không còn, em chẳng để bụng cái gì hết, cho dù anh và người phụ nữ khác nằm trên cùng một giường em cũng không ngại, quần áo cởi hết em cũng không để ý.” Cô quan sát anh, “Vì em tin tưởng anh, nhất định có ẩn tình, khẳng định mắc mưu người khác…” Cố Thừa Đông đỡ trán, thôi đi, nếu thật như vậy, cô lại chẳng liều mạng với anh ngay ấy à! “Thật không để bụng?” “Không.” “Không muốn hỏi có ẩn tình gì?” “Không hỏi.” Cho anh tức chết đi! Dương cẩm Ngưng sau đó lại gặp Cố Kế Đông một lần, chỉ là tình cờ trong một hôn lễ – hôn lễ của anh ta. Cố Kế Đông kết hôn với một thiên kim tiểu thư của một nhà giàu có. Cô nhớ kỹ lúc đó Cố Thừa Đông đánh giá, một người có khả năng kìm nén bản thân mình nhất định là một người thành công. Cố thị trải qua tổn thất lớn như vậy, nên Cố kế Đông dùng hôn lễ của mình di dời sự chú ý của mọi người đi chỗ khác, song song đó còn mượn gia thế của đối phương để hợp tác, giảm tối đa tổn thất. Không bao lâu sau, Dương Nhất Sâm và Phùng Quyên cũng kết hôn. Chuyện tốt còn rất nhiều… Đương nhiên Dương Cẩm Ngưng cũng gặp chuyện tốt. Khưu Thịnh Danh tới thăm bên này ngày càng nhiều, bởi vì Dương Cẩm Ngưng mang thai, Khưu Thịnh Danh vô cùng hi vọng lần này sẽ là con trai. Nhưng sinh hạ, vẫn là một bé gái. Cố Thừa Đông và Dương Cẩm Ngưng không quá đặt nặng vấn đề đặt tên cho con, mang họ gì cũng được. Vì thế Dương Cẩm Ngưng đặt tên cho con gái là Dương Nghệ Lâm, như thế đi chơi với Dương Nghệ Tuyền mọi người mới biết hai đứa là chị em. Nhưng Khưu Thịnh Danh lại có ý kiến về chuyện này, con theo họ Khưu mới đúng, đó là con cháu Khưu gia. Nhưng phản đối vô hiệu, Dương Cẩm Ngưng vẫn sử dụng tên Dương Nghệ Lâm. Khưu Thịnh Danh đến đây ngày càng nhiều, Dương Nghệ Tuyền cũng bị lão gia này mua chuộc rồi, cứ “ông nội, ông nội” gọi thật vui vẻ. Khưu Thịnh Danh rất thích ôm Dương Nghệ Lâm đi ngoài chơi. Dương Nghệ Tuyền cũng biết, em của mình rất được yêu thương, không khỏi có chút xíu đố kị. Khi Dương Nghệ Tuyền được tám tuổi, mẹ cô lại sinh hạ người em thứ hai, cô mới hiểu cái gì là muôn vàn sủng ái làm một thân. Cô và Dương Nghệ Lâm chỉ có thể trơ mắt nhìn. Sau đó, Dương Nghệ Tuyền tổng kết, lí do khiến mình chơi thân với NGhệ Lâm là vì hai cô đều bị em gái thứ ba lấy đi một nửa yêu thương. Sau khi sinh hạ Khưu Gia Nghi, Dương Cẩm Ngưng có phần buồn bã, nắm lấy tay Cố Thừa Đông, hỏi: “Em không thể sinh được con trai phải không?” Không phải cô trọng nam khinh nữ, mà là sinh được ba cô con gái có phải là hơi quá rồi không. Cố Thừa Đông gất đầu, “Ừ” Con người này, đáng ghét! Kỳ thực ý của anh là, đừng sinh nữa, ba đứ đủ rồi, khó mà nuôi được. Sau khi Dương Cẩm Ngưng sinh con gái, cô cũng không còn quá ghét bỏ Khưu Thịnh Danh, vì vậy quyết định bán nữ cầu vinh, để con gái út theo họ Khưu, khiến Khưu Thịnh Danh vô cùng vui vẻ, mỗi ngày túi lớn túi nhỏ mua đồ về, yêu thương cô bé đến mức hai cô cháu gái nhớn đang bị thất sủng cũng vô cùng đố kị. Sau khi Dương Cẩm gưng bán nữ cầu vinh xong Khưu Thịnh Danh tặng cô mọt biệt thự nhỏ, Dương Cẩm Ngưng nghĩ bản thân rất công bằng, nhờ con gái nhỏ mới kiếm được biệt thự, cho nên quyết định để căn nhà ấy đề tên con gái. Tốt nhất là giữ lại cho con gái nhỏ sau khi kết hôn thì ở. Cố Thừa Đông tan ca trở về, thấy Dương cẩm ngưng một bên la hét Dương Nghệ Lâm đừng vứt đồ lung tung, một bên bồng Khưu Gia Nghi, Dương Nghệ Tuyền thì ngồi trong phòng mình chơi vi tính. Mỗi ngày ầm ĩ không ngừng, không thể an bình. Anh nhìn cảnh tượng trước mặt, nhưng lại cảm thấy vô cùng sinh động, vô cùng hạnh phúc. Mời các bạn đón đọc Biến Yêu Thành Cưới của tác giả Lục Xu.
Anh Thích Em Rất Lâu Rồi - Dạ Mạn
Nhiều năm sau này Tống Khinh Dương vẫn luôn nhớ đến cô nữ sinh ở trước mặt anh lần thi cuối kỳ năm lớp mười. Một lần gặp gỡ mang bao thầm mến. Một lần gặp gỡ sau nhiều năm xa cách cuối cùng Tống Khinh Dương đã nói: Duy Nhất, anh đã luôn thích em. Em phải luôn tin rằng có người luôn thầm mến em. Tám năm trôi qua phần tình cảm nhỏ bé này tuy không đáng kể nhưng quan trọng không gì sánh được. *** Chử Duy Nhất bắt đầu thi bằng lái, ngày hôm đó, cô đứng ở dưới cây lớn ven đường nghỉ ngơi, một chiếc xe quen mắt chậm rãi đậu ở trước mặt. Tống Khinh Dương bước xuống từ trong xe, ăn mặc chỉnh trang đi tới, “Nhìn xa xa giống như cô, thi bằng lái à?’’ Chử Duy Nhất khẽ mím môi, “Mấy ngày nữa thi ba môn.’’ “Luyện tập thế nào rồi?’’ Chử Duy Nhất xấu hổ, những thứ hôm qua học, ngủ một giấc đã quên hết, cô ngượng ngùng trả lời, “Khá tốt.’’ Tống Khinh Dương liếc nhìn xa xa, “Có muốn lên xe thử một lần hay không?’’ Chử Duy Nhất ho khan, xua tay liên tục, “Bằng lái tôi còn chưa thi được, hơn nữa, chiếc xe này của anh, nếu như quẹt phải chỗ nào đem tôi bán cũng không đủ để bồi thường.’’ Khóe miệng Tống Khinh Dương khẽ nhếch, nửa thật nửa giả, “Thật vậy thì cứ bán cô cho tôi đi.’’ ... Mời các bạn đón đọc Anh Thích Em Rất Lâu Rồi của tác giả Dạ Mạn.