Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Hạnh Phúc, Không Bắn Không Trúng Bia!

Mục Khả là một chỉ đạo viên trẻ tuổi trong trường đại học, khi còn đi học, Tiếng Anh là môn học ưu tú nhất của cô, còn hiển nhiên môn học được coi là tử huyệt mà cô căm ghét nhất chính là Quân sự. Nhưng không ngờ rằng, tuy đã thoát kiếp sinh viên nhưng Mục Khả lại nhận được chỉ định các giảng viên phải đi theo trong khóa huấn luyện quân sự cho tân sinh. Chính vì vậy mà cô lại có thể gặp lại “kẻ thù cũ” nơi “chiến trường xưa”. Hạ Hoằng Huân vốn là một doanh trưởng nổi danh chấn chỉnh nội vụ có tiếng nhất nhì trong quân doanh, thế nhưng Mục Khả chính là khắc tinh có thể giết chết mọi niềm kiêu hãnh của anh. Cô nhóc bướng bỉnh 4 năm trước anh từng phải ngao ngán lắc đầu, nay gặp lại vẫn chẳng hề thay đổi chút nào, vẫn ngang ngược thích cãi cọ với anh như vậy, vẫn… xinh đẹp động lòng người như thế.   Có thể dáng người Mục Khả không cao, nhưng lòng tự trọng của cô chỉ có cao hơn chứ không thể kém, ký ức bị Hạ Hoằng Huân phạt trong khóa huấn luyện dường như mới ngày hôm qua, vậy nên mỗi lần thấy anh, cô lại không thể duy trì được nét mặt tốt. Doanh trưởng Hạ rõ ràng là muốn gây ấn tượng với cô nhưng cô lại chẳng quên được hận cũ, anh cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ với cô gái nhỏ thù dai này. Ai ai cũng nói Hạ Hoằng Huân là một người thiên hạ vô địch, ấy vậy mà phải tận mắt chứng kiến mới tin được, điểm yếu to lớn nhất của anh là cô giáo Mục khả ái đây chứ đâu. Đối với anh, Mục Khả có sức sát thương rất nặng, chỉ cần Mục Khả ốm nhẹ, doanh trưởng Hạ còn cảm thấy đau hơn cả lúc anh bị chấn thương khi làm nhiệm vụ. Khi ở cùng Mục Khả, cho dù cô có cố tình chọc giận anh, anh đều vui vẻ cười nói, luôn dành cho cô sự cưng chiều bất đắc dĩ và sự dịu dàng đến vô hạn. Đàn ông trong nhà Mục Khả đều làm trong quân đội, nhưng thành thực mà nói, sự xuất hiện của Hạ Hoằng Huân là việc ngoài ý muốn trong cuộc đời cô, Mục Khả chưa từng nghĩ mối tình đầu cũng là mối tình cuối của mình lại giao vào tay một quân nhân. Cô cũng không ngờ nổi doanh trưởng Hạ lạnh lùng là thế, nghiêm khắc là thế, nhưng khi ở gần anh lại có thể trở thành một đại sói xám lưu manh. Doanh trưởng Hạ là ai đây, thân là một lính trinh sát tốc độ động cơ nhanh, chiếm lĩnh địa hình nhanh, phát hiện mục tiêu đã rung rinh, anh lập tức đánh đòn phủ đầu: “Em cũng không ghét bỏ tôi, hay là chúng ta bắt đầu đi.” Khi yêu nhau đúng là chuyện của hai người, nhưng để đi đến hôn nhân thì lại cần có sự can thiệp của người lớn. Cha Mục Khả là quân nhân, vì chấp hành nhiệm vụ nên ông đã không thể ở cạnh mẹ cô những giây phút cuối cùng của đời bà. Ông không muốn đứa con gái ông yêu thương mỗi ngày đều phải về nhà đối mặt với căn nhà lạnh lẽo giống như mẹ cô nên nhất quyết không đồng ý mối hôn sự này. Cho đến lúc tận mắt chứng kiến thâm tình mà Hạ Hoằng Huân dành cho con gái mình, ông mới an tâm giao Mục Khả cho anh, chỉ cần cô hạnh phúc là ông có thể yên lòng. --------- Thật sự thì đã lâu lắm rồi mình không đọc quân nhân, có lẽ một phần do mình cảm thấy những truyện theo thể loại này thường được buff thần thánh hóa quá mức. Nhưng đến với “Hạnh phúc, không bắn, không trúng bia!” thì mình lại nghĩ tại sao lại không tìm thấy bộ truyện này sớm hơn. Cách xây dựng nhân vật chính và phụ cũng như tình tiết truyện của tác giả rất hấp dẫn, tạo nên một cặp đôi Mục Khả - Hạ Hoằng Huân vô cùng đẹp đôi. Ngoài những cố gắng trên tình trường, nhà văn còn rất biết cách chiều lòng độc giả, miêu tả cực kỳ chi tiết những trận đánh trên chiến trường để người đọc được mãn nhãn <3
--------- Một số trích đoạn thể hiện mặt “khuất” của doanh trưởng Hạ :v Hạ mặt dày: Mục Khả bướng bỉnh  nói: “Đồng chí Giải Phóng Quân, xin đừng lôi lôi kéo kéo nữ nhân dân quần chúng, nhất là vào buổi tối.” Hạ Hoằng Huân không buông: “Chẳng lẽ em không biết ưu thế của tôi chính là tác chiến ban đêm?” … Hạ dụ dỗ: "Tôi muốn nói nếu em không quá bận rộn, lúc nào cũng có thể đến doanh trại gặp tôi.” “Em không nhớ anh, đến gặp anh làm gì.” “Là tôi nhớ em. Xin em đến gặp tôi. Nếu em đến, tôi coi em như thủ trưởng mà đón tiếp, được không?” … 3 định luật của doanh trưởng Hạ: “Nhớ mọi việc đều có tôi. Còn có, đưa em ba câu. 1, không cần lo lắng mấy chuyện nhỏ nhặt. 2, tất cả mọi chuyện đều là chuyện nhỏ. 3, Nếu chẳng may gặp phải chuyện lớn, đừng hoảng hốt, xin làm theo câu thứ 2.” … Hạ lưu manh; “Ở đơn vị không nên lôi lôi kéo kéo, nhớ giữ khoảng cách hai mươi phân.” Thấy Mục Khả bĩu môi, anh nhỏ giọng nói: “Lúc không có người khác, cự ly bằng không.” ---------- Review by Tà Thần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Lúc thân mật: Thoát khỏi “Vòng vây” của anh, cô uất ức nói: “Môi đã bị anh cắn nát rồi, không biết nhẹ một chút sao, đồ thô lỗ ——” Anh đi tới nhìn nhìn, có chút đau lòng: “Xin lỗi, anh đã quên loại động tác chiến thuật thông thường như hôn môi này cần chú ý đến nội dung trọng điểm hơn.” Gỡ bàn tay anh đang vươn qua ôm lấy cô ra, cô nhảy ra thật xa mà tố cáo: “Anh xem đi, ở chung với anh trình độ cảnh giác tuyệt đối không thua kém gì việc sẵn sàng chiến đấu.” Bất mãn sự với “Kháng cự” của cô, anh theo thói quen nhíu lông mày: “Nếu em hành động nghe theo chỉ huy thì anh cũng đâu cần dùng sức mạnh tấn công. Tránh xa như vậy để làm gì, xem anh là kẻ địch à? Qua đây!” “Không qua! Dám thi hành bạo lực, em sẽ thông báo cho toàn quân của anh.” Cô bướng bỉnh ném cái gối ôm qua, nhảy dựng lên đẩy cửa chạy ra ngoài. Khi tiến hành trao đổi: Sau khi kết thúc sự thân mật ngọt ngào, cô nhíu đôi mày thanh tú lầm bầm: “Em đã trở thành vật phẩm quân dụng của anh, nhưng anh lại là tài sản chung thuộc về quốc gia và nhân dân, thật không công bằng mà.” Nhéo nhẹ khuôn mặt mềm mại của cô, anh nhịn không được nở nụ cười: “Bây giờ đã nhận ra rồi hả? Không tệ, có tiến bộ. Sống chung với anh, tố chất cá nhân của em đã được nâng cao nhanh chóng.” Kỳ lạ, vẻ mặt cợt nhả không phải là tác phong của anh mà? Cô trừng mắt nhìn anh: “Chú Giải Phóng Quân à, em đang thảo luận vấn đề rất nghiêm túc với anh. Không được cười!” Gọi anh là gì? Chú Giải Phóng Quân? Ba ngày không đánh, leo tường dỡ ngói, tập thành thói quen không ra gì rồi. Anh thu lại ý cười xách lỗ tai nhỏ nhắn của cô: “Vậy thì đừng gối đầu lên đùi anh nữa, ngồi dậy, dùng thái độ nghiêm túc nói chuyện với anh.” Lại nữa rồi, nói chuyện phiếm với anh mà toàn bị anh chỉnh đốn như đi họp vậy. Cô nổi điên, oán giận gào lên đẩy ngã anh...... Lúc cãi nhau: “Võ lực chạm đến bụng dạ, ngôn ngữ chạm đến linh hồn” – câu này không áp dụng được với những đôi đang yêu. Không tin à, vậy hãy xem cảnh tượng tiếp theo này. Để bù lại sự khác biệt về chiều cao, cô nhảy lên chiếc ghế đẩu ngoảnh mặt về phía anh ầm ĩ: “Anh cho rằng anh là Ken Takakura à? Chẳng lẽ không phải anh thì em không yêu được người khác sao? Không cần anh nữa, em muốn chia tay!” Bị cô chọc tức sùi bọt mép, kiên nhẫn vốn không nhiều lập tức tan biến hầu như không còn, Hạ Hoằng Huân đứng tại chỗ xoay một vòng cho hạ hỏa: “Muốn vạch rõ ranh giới kéo dài khoảng cách với anh phải không? Nói cho em biết, không phê chuẩn!” Không đợi cô cãi lại, anh trầm giọng “Cảnh cáo” cô: “Em nuốt cái ý nghĩ chia tay về cho anh, nếu còn có suy nghĩ đó nữa, anh sẽ ném em vào phòng tạm giam ở một mình. Không tin em cứ thử xem?” Dường như bị sự bá đạo của anh chọc giận, cô mất đi lý trí túm lấy cái gối của anh dùng sức nện vào đầu mình, sau đó chống nạnh quát: “Em là lính của anh à? Anh ra lệnh cho em? Em muốn chia tay! Chia tay, chia tay!” Bộ dáng ăn vạ như đứa trẻ cố tình gây sự. Đôi mắt thâm thúy để lộ ra sự bất đắc dĩ cùng yêu chiều, anh giơ tay vuốt vuốt mái tóc ngắn củn, bước hai bước lớn đi qua, không nói gì đã ôm ngang eo cô: “Đừng ầm ĩ nữa, nên có chừng mực!” Không để ý tới tay đấm chân đá của cô, anh dùng chất giọng vô cùng từ tính tuyên bố: “Ngày mai anh sẽ làm báo cáo kết hôn!” Ai với ai hả? Cô nói chia tay anh đòi kết hôn? Cô phát điên rồi, dùng phương thức mãnh liệt nhất tránh thoát sự kiềm chế của anh, đồng thời tàn sát lỗ tai anh: “Anh đi cưới heo đi!” Âm thanh lớn đến mức sắp làm anh bị điếc. Nghĩ đến khuôn mặt thơ ngây đỏ đến tận mang tai lúc cô phản bác cô không phải con heo nhỏ, anh bị tức đến buồn cười, cánh tay chợt dùng sức nhấc cao, vác cô đang không an phận lên vai giống như một bao cát, trêu tức nói: “Vậy thì càng phải —— Cưới em!” Xem ra, đối phó với cô gái nhỏ không hề có chút tâm cơ này, anh nhất định phải áp dụng chiến thuật tốc chiến tốc thắng một lần đánh bại, tránh cho đêm dài lắm mộng. Ngay sau đó, trong một căn phòng tầng hai nào đó trong khu dành cho người nhà vang lên tiếng ‘Huỵch-bịch’, không biết là đang ném đồ, hay là...... Đang đánh nhau...... Nếu như là ném đồ vật thì vấn đề không lớn. Có câu nói là ‘cái cũ không đi cái mới làm sao tới’, cùng lắm thì sau này bị ai đó mắng là ‘bại gia’ thôi. Chính xác mà nói là “Bại quốc”, toàn vật phẩm quân dụng có cần tự mình bỏ tiền ra đâu. Nếu như đánh nhau, thì sự việc tương đối nghiêm trọng. Người nào đó nói yêu thích hòa bình, nhưng không phải lần nào anh cũng giống như Thượng Đế bỏ qua cho sự tùy hứng trẻ con của cô, nhất là khi cô lại dám khiêu khích nói ra câu không cần anh. Còn nữa, có ai không biết anh xuất thân là lính Trinh Sát, năng lực tác chiến tương đối mạnh, cô có thể là đối thủ của anh sao? Đáp án, rõ rành rành! Thế thì, đồng chí nhỏ Mục Khả đáng thương của chúng ta sẽ mặc niệm xin tha? Hay là, lấy cái nồi che làm lá chắn để bảo vệ cái mông? Mời các bạn đón đọc Hạnh Phúc, Không Bắn Không Trúng Bia! của tác giả Mộc Thanh Vũ.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Thế Bất Khả Đáng - Sài Kê Đản
Nội dung truyện nói về hai anh em cực phẩm nhà họ Viên trên hành trình theo đuổi Hạ Diệu, một cảnh sát – thái tử gia đã cải tà quy chính ~(‾▿‾~) Anh công là một bộ đội đặc chủng đã giải ngũ, mở một công ty vệ sỹ, nhờ sự “mai mối” của cô em gái mà quen biết với em thụ. Từ ánh mắt đầu tiên anh đã để ý đến em và rồi bắt đầu bước lên con đường “đoạt ái” với em gái. *** Mỗi năm một lần giải thi đấu vật tự do dành cho cảnh sát Trung Quốc và Hoa Kỳ lại diễn ra ở sân vận động Bắc Kinh. "Ngày hôm qua chúng tôi đã tiến hành một cuộc thi dự tuyển, trải qua những trận đấu kịch liệt, đã tìm ra mười sáu tuyển thủ tiến vào trận chung kết. Người chủ trì lần lượt gọi to tên của mười sáu người này: "Joy, Brown, Đới Cao Cao, Hạ Diệu,..." Mười sáu tuyển thủ mặc đồng phục cảnh sát lần lượt lên đài biểu diễn, tám người Trung Quốc tám người Hoa Kỳ, mặt đối mặt xếp thành hai hàng, hướng về đối thủ cúi chào làm lễ một cái. Brown đứng ở vị trí thứ ba thuộc hàng ngũ Hoa Kỳ, cúi người chín mươi độ âm thầm đánh giá người đứng chếch phía đối diện là Hạ Diệu từ trên đầu xuống dưới đũng quần, khoé miệng kín đáo nhếch lên một nụ cười không mấy tử tế. Tiếng súng báo hiệu bắt đầu thi đấu khai hoả, lần lượt hai người đối kháng, người thắng sẽ được vào đấu vòng trong. Giải đấu vật tự do giữa cảnh sát Trung Quốc và Hoa Kỳ là sự giao thoa giữa hai nền văn hoá võ thuật khác nhau giữa Trung Hoa và Tây Phương. Cảnh sát Trung Quốc chú trọng vào các chiêu thức bằng chân, vô cùng ác liệt. Bên Hoa Kỳ lại lấy nấm đấm là đòn sát thủ, một chiêu hạ gục đối phương. Mà Brown người giỏi nhất trong đội hình cảnh sát Hoa Kỳ. ... Mời các bạn đón đọc Thế Bất Khả Đáng của tác giả Sài Kê Đản.
Thời Thượng Tiên Sinh - Ngữ Tiếu Lan San
Bạn người mẫu Tô Nặc vốn gắn liền với hình tượng đóa sen trắng thanh khiết chẳng vướng bụi trần. Nhưng chẳng ai biết, đằng sau hình tượng đó, bạn lại sợ nhất người khác phát hiện ra những bí mật to bự của mình. Chàng mẫu họ Tô thực sự là một kẻ thích ăn và tham ăn quá mức, có sở thích dùng nick ảo chửi loạn đối thủ chỉ vì hắn có thể hình sáu múi nam tính. Trong họa có phúc. Mà chẳng hiểu là phúc hay họa. Bạn Tô Nặc lọt vào mắt xanh của tổng giám đốc Âu Dương quyền lực mà bụng toàn âm mưu. Thời buổi này, với dung mạo và trí thông minh của bạn Tô, rơi vào tay tổng giám đốc gian xảo, quả thực khó sống! *** Là một người mẫu nam thời thượng, Tô Nặc sợ nhất người khác nói mình giống con gái. Nhưng hắn lớn lên lại cố tình giống con gái, vì thế lúc truyền thông đưa tin đều thích dùng một số từ ngữ na ná nhau như “xinh đẹp”, “tinh xảo”, “yêu nghiệt”, cực kì không có khí phách! “《Người đẹp Tô Nặc diễm áp quần phương, yêu nghiệt vừa bước ra cả hội trường hết hồn!》Đây là cái tiêu đề chó má gì!” Sáng sớm trên bàn cơm, người mẫu Tô run rẩy kịch liệt, miệng phun ra một ngụm sữa đậu nành, tay phải vò nát bánh quẩy! *diễm áp quần phương: sắc đẹp vượt trội hơn người thường “Tô gia cậu bớt giận!” Người đại diện vội vàng dỗ dành, “Trước đó tôi thật sự có gọi điện thoại cho phía truyền thông, yêu cầu bọn họ đổi tên bản thảo thành《Anh Tô Nặc dục hỏa trùng sinh, cơ bụng tám múi lực lưỡng săn chắc!》” nhưng đều bị tổng biên tập cự tuyệt thẳng thừng thậm chí còn cho là tôi bị sốt đến đần độn, quả thật là tức muốn khóc! “Vậy tại sao vẫn còn y như cũ!” Tô Nặc tức giận, “Gần đây tin tức đưa lên càng lúc càng quá đáng!” “Cái này là tốt hơn nhiều rồi, lúc đầu bọn họ còn định viết là yêu tinh họ Tô lưỡng tính nữa cơ. . .” Người đại diện chưa kịp nói hết câu đã bị hộp khăn giấy đập trúng mặt, vì thế liền kêu thảm một tiếng, “Gương mặt mịn màng của tôi!” ... Mời các bạn đón đọc Thời Thượng Tiên Sinh của tác giả Ngữ Tiếu Lan San.
Tiệm Quan Tài Số 7 - Niệm Tiểu Duệ
Ở ngõ Thanh Mộc có một tiệm quan tài, ông chủ tiệm tên là Đồng Thất, tính tình khiêm tốn lễ độ, tao nhã đạm bạc. Chỉ có điều, tiệm này trước đây có tin đồn về quỷ, khiến ai ai đi ngang cũng vừa sợ sệt vừa tò mò, đến trẻ con cũng nhịn không được phải tới xem trong tiệm có ma quỷ gì không.Chỉ có mấy người lớn tuổi nhìn tiệm quan tài đầy kính sợ, vì bọn họ chú ý đến một ký hiệu nho nhỏ trên bảng hiệu. Truyền thuyết nói rằng, có một loại người có thể nối liền âm dương… Ông chủ Đồng sáng mở cửa bán áo liệm, vòng hoa. Đêm đến đóng cửa lại nhận những giao dịch khác. Chẳng hạn như kiếm đầu người mất, chẳng hạn như tìm xác dưới sông. Cuộc sống đi lại giữa các chốn thần tiên yêu ma quỷ quái của Đồng Thất tưởng chừng sẽ mãi vô vị trôi đi như vậy, cho đến ngày Thẩm Trạch xuất hiện, khiến con đường sinh mệnh của cả hai đều rẽ ngoặt sang hướng khác… *** Thẩm Trạch tình cờ bắt được một con hạc giấy biết bay, đem nó tới tiệm quan tài để chọc phá Đồng Thất. Hành động trẻ con này không ngờ lại vô tình khiến ông chủ Đồng vốn lãnh đạm thờ ơ phải dùng đến linh lực của mình mà "giáo huấn" cậu. Thế rồi, duyên phận giữa hai người cũng từ đó mà bắt đầu. Là người của Đồng gia, Đồng Thất dù không muốn cũng buộc phải kế thừa linh lực và nhiệm vụ của gia tộc. Thế nhưng từ khi gặp Thẩm Trạch, cùng trải qua những vui vẻ hờn giận thường tình chốn nhân gian, tất cả những gì Đồng Thất mong muốn lại chỉ là một cuộc sống bình phàm an ổn, có thể ở bên người kia nhàn tản suốt đời. *** Tiểu Hổ là đứa nhỏ họ Vương trong ngõ Thanh Mộc, bộ dáng kháu khỉnh bụ bẫm. Chỗ sâu nhất trong ngõ Thanh Mộc có một gốc đào, gốc đào to lớn vững chắc, bốn năm nam tử rưởng thành may ra mới đủ vòng quanh, mấy lão nhân lớn tuổi đều nói, gốc đào kia chỉ sợ là đã thành tinh. Việc Tiểu Hổ phải làm đêm nay là đến chỗ cây đào đó bẻ một nhánh cây trên cao để củng cố địa vị ‘Lão đại’ của mình. Chỗ sâu trong ngõ nhỏ đột nhiên có một trận gió thổi qua, Tiểu Hổ bất giác rùng mình một cái nuốt một ngụm nước miếng. Bố cục của ngõ Thanh Mộc khá kỳ quái, cuối ngõ nhỏ cũng không có gia đình nào ở, cạnh gốc đào cũng chỉ có vài băng ghế nhỏ để cho mấy lão nhân ban ngày ngồi đây hóng gió mát. Tiểu Hổ nhìn bóng cây đen thẫm kia, đột nhiên rất muốn về nhà. Tiểu Hổ xoay người, nhưng nó phát hiện mình không hiểu sao không thể động đậy được, nó nhìn chằm chằm thẳng tắp về phía cây đào mà trong bóng đêm chỉ có thể nhìn thấy lờ mờ kia, trong lòng sợ hãi không thôi. Lại một trận gió thổi qua, Tiểu Hổ đột nhiên mở to hai mắt, tiếng hét sợ hãi chói tai bị chặn ở trong cổ họng không phát ra được. Nó nhìn kĩ liền thấy, dưới cây đào có một thân ảnh màu trắng! Bỗng nhiên có một bàn tay đặt lên vai Tiểu Hổ, Tiểu Hổ rốt cuộc giống như cuồng loạn mà kêu lên. ... Mời các bạn đón đọc Tiệm Quan Tài Số 7 của tác giả Niệm Tiểu Duệ.
Chức Nghiệp Thế Thân - Thủy Thiên Thừa
Là một diễn viên đóng thế kỳ cựu, Chu Tường không ngờ lại có ngày mình trở thành thế thân trong đời thực. Gặp gỡ Yến Minh Tu, anh đâu ngờ cái giá phải trả lại chính là cuộc đời và sinh mệnh của mình. Yến Minh Tu khi ấy mù quáng xem anh là người thay thế, tạo thành ngọn nguồn bi kịch của cả hai người. Đến lúc Chu Tường được ban cho sinh mệnh mới, anh tìm mọi cách lẩn tránh, những mong có thể thoát khỏi ám ảnh chuyện xưa. Nào ngờ nghiệt duyên đưa đẩy, anh lại rơi vào con đường cũ, vẫn bị Yến Minh Tu coi là thế thân. Rốt cuộc ai mới là thế thân của ai? Hình bóng Yến Minh Tu vẫn hằng theo đuổi, tình yêu chôn chặt nơi đáy lòng cậu thực sự dành cho ai? *** Chu Tường thử mở mắt, nhưng mắt khô khốc, ánh sáng chói loà, hắn chỉ có thể hé mi thành một đường hẹp. Đập vào mắt hắn là một màu trắng toát lạnh lẽo, trắng đến chẳng có hơi người. Cảm giác thân thể dần dần quay lại, hắn ngửi thấy mùi thuốc sát trùng, hắn biết mình đang ở bệnh viện, hắn rất bất ngờ. Vậy mà còn sống? Ngã từ vách núi cao như thế mà vẫn còn sống? Chắc vì phẩm hạnh của hắn tốt quá, nên ông trời không nỡ bắt hắn đi, để hắn ở lại tiếp tục phổ độ nhân gian. Mặc kệ ra sao, nhặt được về một cái mạng vẫn là chuyện tốt, nhưng chẳng biết có cụt cái tay cái chân nào không. Tay hắn, chân hắn đều không có cảm giác. Hắn sợ đến toát mồ hôi lạnh. Nếu lành lặn thì tốt, nhưng nếu tàn phế, chẳng phải sống không bằng chết? “Chu Tường? Chu Tường? Con tỉnh rồi?” Đột nhiên, giọng nói của một người phụ nữ trung niên đập vào tai hắn, thê lương và bi ai, kèm theo cả tiếng khóc than nức nở. Chu Tường cố gắng quay đầu nhìn, một người phụ nữ khoảng hơn năm mươi tuổi, rất gầy gò, trông rất quen, nhưng mặc dù bà đang gọi tên hắn, hắn cũng không nhận ra bà, ai thế nhỉ? “Chu Tường ơi…” Người phụ nữ muốn khóc, nhưng cố gắng nín nhịn, chân nam đá chân xiêu chạy ra cửa, túm lấy một y tá, kích động kêu to, “Con tôi tỉnh rồi! Con tôi tỉnh rồi! Đi gọi bác sĩ nhanh với!” Con? Ai là con bà ấy? Chu Tường há miệng muốn nói gì đó, nhưng cổ họng khô rốc đau đớn như bị lửa thiêu, cố gắng nửa ngày vẫn không phát ra được âm thanh. ... Mời các bạn đón đọc Chức Nghiệp Thế Thân của tác giả Thủy Thiên Thừa.