Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Sư Huynh Ta Thực Quá Ổn Trọng

Tên truyện gốc: Ngã Sư Huynh Thực Tại Thái Ổn Kiện Liễu. Trùng sinh tại thời đại thượng cổ trước đại chiến Phong Thần, Lý Trường Thọ trở thành một luyện khí sĩ nho nhỏ, không có khí vận gì gia thân, cũng không phải đại kiếp nạn chi tử tiền định nào đó, hắn chỉ có một mộng ước tu tiên trường sinh bất lão. Vì để sống yên phận tại Hồng Hoang tàn khốc, hắn cố gắng không dính nhân quả, giết người xong tất đốt ra tro, mọi việc đều mưu trước rồi mới động, trước sau không bao giờ khinh suất để mình rơi vào vòng nguy hiểm. Giấu con bài tẩy, tu độn thuật, luyện đan độc, chưởng thần thông, bất động vững như lão cẩu, động liền long trời lở đất, động sau nhỏ giọng chạy lấy người. Vốn theo tính toán của Lý Trường Thọ, mình sẽ một mạch trốn ở trong núi bình an vô sự tu hành thành tiên. Nhưng đến một ngày, lão sư phụ của hắn tĩnh cực nghĩ động, lại thu nhận về cho hắn... một sư muội... Ngã Sư Huynh chính thức lên kệ sách Khởi Điểm ngày 13/10/2019, đến 9/3/2020 đã ra được 328 chương (bình quân 2 chương/ngày), gần 132 vạn chữ (bình quân 4000 chữ/chương). Hiện đang đứng thứ 4 trên bảng xếp hạng tổng Nguyệt Phiếu của Khởi Điểm (từ tháng 1/2020 bắt đầu vào top 5). Nếu chỉ xét riêng thể loại Tiên hiệp, từ tháng 12/2019 (sau 2 tháng ra mắt) đã trèo lên đầu bảng. Nếu chỉ có 1 chữ để bình truyện thì theo ta đó là HÀI. Review : web 2k xếp Ta Sư Huynh thuộc thể loại… Ngôn tình. Như vậy, Ta Sư Huynh giống một… món lẩu thập cẩm có thể làm khoái khẩu nhiều nhóm thực khách. Như nhiều tác giả tiểu thuyết mạng khác, Ngôn Quy cũng chọn mô thức Trùng sinh, Xuyên việt thịnh hành (ta đã từng luận ở đây). Nhưng lão Ngôn rất "biết mình biết người", tuân thủ luật chơi, không "phá cách", thể hiện ngay từ chữ "Ổn" trong tên truyện. Main Ta Sư Huynh Lý Trường Thọ trùng sinh ở thời đại tiền Phong Thần đại kiếp, rất "kính thuận" Thiên Đạo, luôn tụng niệm "Ổn Tự Kinh" do hắn tự viết ra, hết sức cố gắng tránh né liên lụy những mối quan hệ nhân quả đương đại mà hắn còn nhớ được từ ký ức đời trước của mình. Lấy bối cảnh của Phong Thần và Tây Du Ký, những tiền thân kinh điển của dòng Tiên hiệp, là lựa chọn khôn ngoan của Ngôn Quy. Tác giả không cần phải "nát óc" sáng tạo hệ thống tu luyện mới, cấu trúc tu tiên giới mới (điều khiến không ít người viết khác gặp khó khăn, rất dễ bị "sụt hố" rơi vào những "sơ hở", "lỗi" hệ thống, khiến truyện thiếu logic hoặc rời rạc). Những Đường Tăng Kim Thiền Tử, Thiên Bồng nguyên soái, Na Tra thái tử, Thái Thượng Lão Quân,… tự bao đời nay độc giả đã thuộc nằm lòng. "Diễn nghĩa" lại Phong Thần đại kiếp, trước đây đã có tác giả Điểm Tinh Linh làm với Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần. Nhưng theo chủ quan của ta, Ngã Vi Trụ Vương "YY" hơn, vì ngay từ tên truyện đã toát lên đại ý: main Trương Tử Tinh nhập vào quân "Tướng" đen của bàn cờ là Trụ Vương và đảo ngược lại hoàn toàn kịch bản Phong Thần, từ quân cờ trở thành người chơi cờ, thậm chí còn lật tung bàn cờ, trở thành tồn tại đỉnh cấp ngang Đạo Tổ Hồng Quân. Còn Ta Sư Huynh Lý Trường Thọ từ đầu chí cuối vẫn chỉ khiêm tốn nhận vai 1 quân cờ (cuối cùng trở thành Thái Bạch Kim Tinh Lý Trường Canh), luôn "trên kính dưới nhường". Nhưng chính như thế, ở thời đại "Hồng Hoang hung hiểm" mà đại năng đại cao thủ dù tới cấp bậc Đại La (chỉ dưới Thánh Nhân và Đạo Tổ) cũng không thể tự quyết được vận mệnh bản thân, thì việc "ngọ nguậy" tìm kiếm không gian sinh tồn càng khó, càng cần phải dùng trí chứ không thể cậy sức. Ngã Vi Trụ Vương dù xuyên không nhưng được "mang theo bộ đề đáp án vào phòng thi", đó là siêu máy tính "siêu não", còn lợi hại hơn cả Tiên Thiên Chí Bảo. Trong khi đó, Ta Sư Huynh cơ bản chỉ dựa vào cái đầu đa mưu túc trí, "quỷ kế đa đoan". Lấy "Ổn" làm đầu, Lý Trường Thọ luôn giấu bài tẩy, hành xử "điệu thấp", hiểu rõ "nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên". Và quả thực đến chương 341 hắn đã gặp đối thủ ngang cơ về mưu kế, hứa hẹn tiếp theo sẽ có các màn "đấu cờ" hấp dẫn như giữa Gia Cát Lượng với Tư Mã Ý. Hài vẫn là vị khoái khẩu nhất của Ta Sư Huynh. Ta đã không nhịn được cười với những màn "ăn vạ" đỉnh cao của Đại đệ tử ngoại môn Tiệt giáo Triệu Công Minh, mà tác giả kịch bản gốc là Lý Trường Thọ. Cần phải nói đây là hài kiểu hề chèo, hóm hỉnh, thâm thúy, chứ không phải kiểu chọc cười mì ăn liền. Và đã xuất hiện những đại tràng cảnh có thể lấy đẫm nước mắt của độc giả, như ở chương 342 Long tộc như thiêu thân lao đầu vào lửa để lấp hải nhãn bị thiêu thân. Hồi nhỏ ta luyện "truyện chưởng" (tiểu thuyết võ hiệp Trung Hoa truyền thống, tiền thân của Tiên hiệp) vẫn thích nhất các bộ mà dưới tiêu đề có dòng "Võ hiệp kỳ tình, trường thiên tiểu thuyết". Anh hùng phải có mỹ nhân bầu bạn. Ta Sư Huynh đến nay về khoản "kỳ tình", có thể nói lão Ngôn đã múa bút khá đặc sắc, lại phóng khoáng. Lý Trường Thọ không chỉ có "tam tinh củng nguyệt" trong tông môn nhà hắn mà còn "không cố tình" làm xiêu lòng cả một đại danh đỉnh đỉnh Vân Tiêu tiên tử, đại năng cấp Đại La đứng đầu Tam Tiêu của Tiệt giáo. "Phóng khoáng" không quá khuôn phép lễ giáo là việc Tửu Cửu tiểu sư thúc "yêu rượu hơn mạng" của Lý Trường Thọ cũng là một trong "tam tinh" vây quanh hắn. Trong Võ hiệp Trung Hoa truyền thống, thì "vua" Kim Dung bác đại tinh thâm, còn "chúa" Cổ Long sở trường miêu tả tâm lý nhân vật. Đến thời tiểu thuyết mạng hiện nay, về thể loại Trùng sinh xuyên việt và hào tình, theo thiển ý của ta, Cực Phẩm Gia Đinh là… cực phẩm, đúng như tên truyện. Về vị hài trong Tiên hiệp, cũng trong hiểu biết hạn hẹp của ta, chưa bộ nào qua mặt được Già Thiên. Nhưng Ta Sư Huynh có triển vọng kế thừa truyền thống phát dương quang đại, trở thành một viên bảo đan hòa trộn được tinh túy của cả hai danh tác nói trên. Mượn Phong Thần bối cảnh, Tây Du tiền truyện, Tam Quốc quyền mưu. Pha trộn kiến văn bác đại tinh thâm của Kim Dung với ngòi bút miêu tả tâm lý xuất sắc của Cổ Long. Dung hợp văn tài võ lược kiêm toàn và hào tình của Cực Phẩm Gia Đinh Lâm Vãn Vinh với chất tiếu lâm "cười nôn ruột" của Già Thiên. Vân vân và vê vê... :)) Thật là một món "lẩu thập cẩm" có tiềm năng hút khách hết sức hứa hẹn. Mong quý chủ sự Bạch Ngọc Sách để mắt lưu tâm! *** Tóm tắt Sư Huynh Ta Thực Quá Ổn Trọng kể về Lý Trường Thọ, một luyện khí sĩ bình thường trùng sinh vào thời đại thượng cổ trước đại chiến Phong Thần. Vì muốn sống yên ổn, hắn cố gắng không dính nhân quả, giết người xong tất đốt ra tro, mọi việc đều mưu trước rồi mới động. Hắn giấu con bài tẩy, tu độn thuật, luyện đan độc, chưởng thần thông, bất động vững như lão cẩu, động liền long trời lở đất, động sau nhỏ giọng chạy lấy người. Tuy nhiên, mọi thứ đã thay đổi khi hắn gặp sư muội của mình, Vân Tiêu tiên tử, một đại năng cấp Đại La. Vân Tiêu tiên tử đem lòng yêu Lý Trường Thọ, khiến hắn phải đối mặt với những lựa chọn khó khăn. Review Reviewer đánh giá cao Sư Huynh Ta Thực Quá Ổn Trọng ở những điểm sau: Hài: Đây là yếu tố được đánh giá cao nhất của truyện. Những màn "ăn vạ" của Triệu Công Minh, những tình huống dở khóc dở cười của Lý Trường Thọ đều khiến độc giả bật cười. Tiểu tình: Reviewer cho rằng tác giả đã xây dựng tình cảm giữa Lý Trường Thọ và Vân Tiêu tiên tử một cách khá đặc sắc, vừa phóng khoáng vừa nhẹ nhàng. Cốt truyện: Reviewer cho rằng tác giả đã xây dựng cốt truyện khá logic, không có nhiều tình tiết phi lý. Ngoài ra, reviewer cũng nhận xét rằng truyện có một số điểm hạn chế như: Cách xây dựng nhân vật: Lý Trường Thọ là một nhân vật khá phàm tục, không có nhiều điểm nổi bật. Cách miêu tả cảnh giới tu luyện: Reviewer cho rằng tác giả chưa miêu tả kỹ lưỡng cảnh giới tu luyện của các nhân vật. Nhìn chung, reviewer đánh giá Sư Huynh Ta Thực Quá Ổn Trọng là một bộ truyện khá hay, có thể thu hút nhiều đối tượng độc giả. Ý kiến cá nhân Tôi đồng ý với phần lớn đánh giá của reviewer. Tôi cũng thấy rằng Sư Huynh Ta Thực Quá Ổn Trọng là một bộ truyện khá hay, có nhiều điểm thú vị. Tuy nhiên, tôi cũng có một số ý kiến riêng: Về nhân vật: Lý Trường Thọ là một nhân vật khá thú vị. Tuy không có nhiều điểm nổi bật, nhưng hắn lại là một nhân vật rất thực tế và đáng yêu. Về cảnh giới tu luyện: Tôi cũng thấy rằng tác giả chưa miêu tả kỹ lưỡng cảnh giới tu luyện của các nhân vật. Tuy nhiên, điều này cũng không ảnh hưởng quá nhiều đến mạch truyện. Tổng thể, tôi đánh giá Sư Huynh Ta Thực Quá Ổn Trọng là một bộ truyện khá hay, đáng để đọc. *** Đương —— Đương —— Tiếng chuông du dương phiêu đãng trong mây, là trung tâm của ba ngàn thế giới, Hồng Hoang Ngũ Bộ Châu chào đón một ngày mới, khi mặt trời mọc lên từ phía đông, những vì sao lui vào bầu trời xanh. Tây bắc Đông Thắng Thần Châu, nơi hẻo lánh không đáng chú ý gần Trung Thần Châu. Một tòa đại trận trơn láng mỏng manh, giống như chiếc bát lưu ly úp ngược, bao phủ hơn mấy chục ngọn núi xanh biếc vào trong đó. Dưới ánh mặt trời, vách tường đại trận tỏa ra ánh sáng bảy màu nhàn nhạt, bằng mắt thường có thể thấy được từng cỗ linh khí đang luân chuyển trong trận. Trên dãy núi, tiên cầm linh thú đang vui đùa. Bên trong mây mù, chợt có mấy thân ảnh hiện ra. Khói trắng lượn lờ, tiên nhạc vang lên. Bên cạnh mảnh đất trống trong rừng có một số ngôi nhà, không ít người đang ngồi xếp bằng thổ nạp, bay múa khắp nơi, tạo thành một khung cảnh thần tiên. Bỗng có một đóa mây trắng từ Đông Hải chậm rãi bay tới gần tòa đại trận này. Trên mây đứng hai người, một cao một thấp, cao là một lão đạo tóc bạc. Lão mang theo một bé gái xinh xắn khoảng tám chín tuổi. Mây trắng lững lờ lòng lặng lẽ, gió mát mình ta sao phải buồn? Bỗng nghe lão đạo cất tiếng ngân nga: "Hồng Mông mở đường long phượng kiếp, vạn nguyên ngàn trong nháy mắt qua. Không gặp tiên đài đăng lâm các, chỉ nghe cửu trùng cửu hoa ca. Độ người độ mình độ u sông, cười người cười thần tiêu tai họa. Hỏi quân dùng gì quyến quê cũ, tiên hiền róc xương đến vận rơi. Linh Nga ngươi hãy nghe kỹ! Truyền thuyết kể rằng sau đại chiến Thượng Cổ Vu Yêu, Thiên đạo ưu ái Nhân tộc, luyện khí sĩ chúng ta dần chiếm cứ phần lớn đất đai bên ngoài trừ Bắc Câu Lô Châu. Nó trải rộng khắp ba ngàn đại thế giới, nhưng Nam Thiệm Bộ Châu là nơi khí vận của Nhân tộc, nên hạn chế chúng ta ra vào. Nơi đây chính là Đông Thắng Thần Châu, nơi tu hành tốt nhất trong tam giới. “Linh Nga, con nhìn những tiên sơn phía trước, có cảm thấy chúng vô cùng hùng vĩ, hết sức khí khái không?" Cô bé kia nhu thuận gật đầu, đôi mắt trong sáng nhẹ nhàng chớp, trên khuôn mặt trẻ con tròn trịa còn mang theo nét vui vẻ chờ mong. Nàng mở miệng trả lời, thanh âm giống chú chim nhỏ, uyển chuyển dễ nghe, nhưng vẫn mang theo một chút rụt rè, "Dạ, rất hùng vĩ" "Có thể chiếm cứ một Linh Mạch gần Trung Thần Châu này, thực lực tông môn chúng ta thật là hùng hậu!" Lão đạo có chút hài lòng vuốt râu cười, khuôn mặt đắc ý vẫn không quên vung vẩy phất trần. Nữ đồng mặc váy hoa sen nhỏ giọng hỏi: "Sư phụ, vì sao chúng ta không đi Trung Thần Châu chiếm một chỗ linh mạch?" Lão đạo bị hỏi, lập tức cười ngượng ngùng "Ở Trung Thần Châu có quá nhiều nhân vật lợi hại, chiếm cứ Linh Mạch ở đó mỗi ngày đều không được yên ổn, không như ở đây yên tĩnh thoải mái... Linh Nga à." Nữ đồng chắp tay cúi đầu: "Đồ nhi đã hiểu!" "Hôm nay vi sư mang ngươi vào tiên môn, sau này ngươi phải tu hành thật tốt, không được nửa phần lười biếng, tranh thủ sớm ngày tu luyện có thành tựu, truy cầu tiên đồ, cầu trường sinh, bước đi trên con đường tiêu dao. Nữ đồng quay đầu, nhỏ giọng hỏi: "Thế nhưng sư phụ... Ngài là tiên sao?" "Khục!" Lão đạo che miệng lại ho khan. "Mấy năm trước vi sư tu hành có chút sai lầm, nhưng sớm muộn hai mươi mấy năm nữa cũng sẽ thành Tiên" Ngươi phải nhớ kỹ, đạo thừa chúng ta tên là “Độ Tiên môn”, khai sơn tổ sư là Độ Ách chân nhân, là vị Kim Tiên lừng lẫy ở Tây Côn Lôn, đạo thừa truyền lại chính là "Nhất Khí Chính Thiên Đạo". Nó là môn Đạo pháp trường sinh cực kỳ cao minh. Đã nhớ rõ chưa, đây chính là điều ngươi phải luôn ghi nhớ trong lòng.” "Dạ, đồ nhi đã ghi nhớ rõ!” Nữ đồng vô cùng nghiêm túc gật gật đầu. Lão đạo lắc lắc phất trần, điều khiển mây trắng chậm rãi tới gần đại trận phía trước, trong tay cũng lấy ra một cái ngọc phù lớn chừng bàn tay. Chỉ thấy ngọc phù lóe ra từng đạo ánh sáng xanh, hộ sơn đại trận liền chậm rãi nứt ra một cái khe hở, lão đạo mỉm cười hài lòng dẫn cô bé vào. Đôi thầy trò vừa mới tiến vào trận, mấy con bạch hạc liền từ trong mây thấp lao đến, trên đó đứng mấy tên trẻ tuổi thân mang đạo bào váy lụa, chính là đệ tử phụ trách tuần sơn trong môn phái Bọn họ đi về phía lão đạo hành lễ chào: “Tề Nguyên sư thúc”, sau đó hỏi thăm nữ đồng này có phải tân đồ đệ của lão đạo không? Rồi giẫm lên bạch hạc tiêu sái rời đi. Cặp mắt nữ đồng to sáng lấp lánh, phản chiếu bóng lưng thướt tha của hai vị nữ tử kia. "Sư phụ, khi nào thì Linh Nga có thể giẫm lên tiên hạc bay lượn?" "Đợi ngươi luyện ra ngũ khí trong tâm, có thể tự ngự vật mà đi." Lão đạo Tề Nguyên vuốt râu cười nói: "Ngươi thấy đó là tiên hạc, kỳ thật đều là một ít pháp khí biến thành, không nên gấp gáp, tu hành phải từ từ từng bước. Vi sư trước mang ngươi trở về đỉnh núi của chúng ta, làm lễ nhập môn cho ngươi. Tuy nói nhất mạch chúng ta bây giờ chỉ có ba người ngươi ta sư đồ, nhưng trong môn lại độc chiếm một ngọn núi, điều này thực là vinh hạnh lớn lao." Lúc Tề Nguyên nói đến đây, trên khuôn mặt già nua có vài phần gian nan vất vả cũng lộ ra một chút ngạo nghễ. Nhưng cô bé không chú ý tới việc chiếm cứ đỉnh núi, chỉ nắm chặt lòng bàn tay thầm đếm. Ba người? "Sư phụ, thế nhưng chúng ta chỉ có hai người thôi mà." "Ồ? Vi sư dọc đường không có nói cho ngươi sao? Là do trí nhớ của vi sư không tốt" Tề Nguyên lão đạo ngẩng đầu nhìn mấy đóa mây trắng thổi trên trời, nhẹ nhàng nói: "Phía trên con còn có một sư huynh, trăm năm trước vi sư thu làm đồ đệ, hiện nay, cũng coi là... Ân, lương tài có thể một mình gánh vác một phương. Chính là, ha ha ha..." Cô bé nhón chân: "Sư phụ ngài cười thật kỳ quái nha." "Linh Nga ngươi nhất định phải nhớ kỹ." Tề Nguyên cúi đầu nhìn đồ đệ bảo bối mà mình mới nhặt từ một chỗ đại thiên thế giới về, mặt lộ vẻ nghiêm túc, hai mắt chăm chú, nếp nhăn trên mặt tựa hồ vừa vặn lõm thành hai cái chữ to. Nghiêm túc. Cô bé có thiên tư xuất chúng, thông minh lanh lợi, từ khi còn bé đã biết lễ nghi, nên hiểu rõ, sư phụ nghiêm túc như thế, cũng lập tức giữ vững tinh thần, chuyên chú nghe dạy bảo. Lão đạo đột nhiên lại nhẹ nhàng thở dài, như là hít thở bình thường, thấp giọng nói: "Đại sư huynh ngươi luyện công, ân, cũng xảy ra chút vấn đề, thường xuyên sẽ hồ ngôn loạn ngữ, hơn nữa còn có một ít suy nghĩ bàng môn tả đạo." Ngươi sau này có thể tìm hắn thỉnh giáo tu hành, nhưng hàng vạn hàng nghìn lần, đừng nghe hắn nói những đạo lý làm người kia! Về cách đối nhân xử thế, vi sư sẽ dạy ngươi." Cô bé nháy mắt mấy cái, mặc dù có chút không rõ cho lắm, nhưng vẫn khéo léo gật đầu đáp ứng: “Vâng! Đồ nhi biết!" Lúc này lão đạo mới nhẹ nhàng thở ra, phất trần trong tay nhẹ nhàng lung lay chỉ về phía trước. "Nhìn, đây chính là Tiểu Quỳnh Phong của chúng ta." Theo cuối đuôi phất trần phiêu khởi nhìn lại, chỉ thấy dưới vài toà sơn phong thẳng tắp, xen lẫn một tòa núi khá thấp. Không giống với cảnh tượng bên trong sơn môn nơi khác 'Rường cột chạm trổ ẩn trong rừng, mái cong bảo tháp treo đỉnh nhọn', tòa núi này sơ sài lại càng đơn giản, như là một nơi bình thường ít có người đi lại. Trong rừng cây rậm rạp có thể nhìn thấy rất nhiều loài chim quý hiếm đi lại, chỉ có vài công trình kiến trúc, bên cạnh hồ nhỏ giữa sườn núi có hai gian nhà tranh, bên cạnh có mấy dược viên. Lão đạo dương dương tự đắc, điều khiển mây trắng, mang nữ đồng đáp xuống chỗ giữa sườn núi, lại đi qua một tầng trận pháp đơn giản. Trận pháp nơi này chỉ có hiệu quả ngăn cách bên ngoài dò xét, bởi vì môn quy Độ Tiên môn hạn chế, bên trong đại trận hộ sơn, chỉ có cấm địa hậu sơn là được bố trí đại trận phòng hộ. Rơi xuống trước nhà tranh, mây trắng tự hành tiêu tán. Giày vải nữ đồng giẫm trên cỏ còn dính hạt sương, nhu nhu nhuyễn nhuyễn. Hương thơm cỏ cây bay theo thanh phong đến, làm cho nàng say mê quang cảnh đẹp bên hồ, miệng nhỏ phấn nộn không nhịn được nhẹ nhàng tán thưởng. Ánh nắng trong núi chiếu xuống, trên hồ nhỏ sóng nước chập chờn. Trong nước, mấy đầu linh ngư mang theo giọt nước óng ánh nhảy ra mặt nước, phảng phất chào hỏi luyện khí sĩ nhỏ bé mới tới. Lão đạo mỉm cười quan sát tiểu đồ đệ phản ứng, cất cao giọng nói: "Trường Thọ à, còn không ra gặp sư muội mà ngươi muốn thấy nhất?" Nữ đồng vô thức nhìn về phía cửa phòng căn nhà tranh đang đóng, đáy lòng nổi lên một chút chờ mong. Sư huynh tu hành trong tiên môn, khẳng định là một vị tiên nhân anh minh thần võ, phong độ nhẹ nhàng, cực kỳ giống những anh hùng hào kiệt trảm yêu trừ ma mà mình nghe được trong truyền thuyết từ nhỏ. Nhưng mà, căn nhà tranh yên lặng, trong đó không hề có động tĩnh gì. Lão đạo lại kêu lên: "Trường Thọ? Ngươi trốn trong phòng làm gì? Lại còn ngượng ngùng như vậy? Kỳ quái, khí tức rõ ràng là ở bên trong mà?" Vừa lẩm bẩm, lão đạo kéo nữ đồng đi hướng nhà tranh, đưa tay đẩy ra hai phiến cửa gỗ, một mùi thuốc kỳ dị đập vào mặt. Lão đạo trừng mắt, thấy được đầu nguồn khí tức kia. Đó là một người giấy nhỏ đặt trên giường gỗ! "Ồ?" Một già một trẻ này đột nhiên bắt đầu lay động. Lão đạo biến sắc, túm lấy nữ đồng nhanh chóng thối lui ra ngoài, lại không nhịn được chửi ầm lên: "Nguy rồi, là Trường Thọ phối Nhuyễn Tiên Hương!" Nữ đồng lập tức cảm giác trời đất quay cuồng, mặc dù bị sư phụ lôi kéo, nhưng lập tức ngã lệch sang một bên. Xoạt! Tiếng nước? Lúc ngã xuống đất, nữ đồng không nhịn được theo tiếng nước nhìn lại. Trên mặt hồ, một thân ảnh thon dài đang đứng lên, hắn chỉ mặc một quần dài màu đen, cơ bắp cường tráng lại cân xứng dưới ánh mặt trời chiếu sáng lóe ra ánh sáng yếu ớt, tóc dài ướt sũng vung ra hai đạo màn nước sáng lấp lánh ... Ánh nắng vừa vặn làm khuôn mặt anh tuấn thanh niên kia chiếu vào đáy mắt nữ đồng, làm khuôn mặt nhỏ của nàng trong nháy mắt đỏ lên. Nhưng nàng chưa tu hành, làm sao chịu được dược lực mạnh như thế, chưa kịp hoàn toàn ngã sấp xuống đã triệt để ngất đi, khuôn mặt nhỏ vẫn như cũ đỏ rực. Quả nhiên, giống như mình tưởng tượng ... Đại sư huynh oai hùng! Mời các bạn đón đọc Sư Huynh Ta Thực Quá Ổn Trọng của tác giả Ngôn Quy Chính Truyện.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Lâm Thị Vinh Hoa
Có thần tiên cùng Lâm Thanh Uyển nói, "Ngươi đem mệnh không lâu hĩ."Vì thế Lâm Thanh Uyển đáp ứng đến dị thế cho hắn làm công, thế thân hắn tảo yêu muội muội, nuôi nấng chiếu cố hắn nữ nhi, thần tiên thân thể mất đi, vì thế dòng họ, cừu gia đều tìm tới cửa đến, hoặc trở thành chướng ngại vật, lại trở thành đạp chân thạch.Đây là một cái tiểu cô cô dưỡng chất nữ nỗ lực vinh hoa phú quý chuyện xưa. Văn án cũ: Mỗ thiên, có người cười nhạo lâm ngọc tân, nói nàng huyện chủ chi vị là dùng tiền mua tới, lâm ngọc tân về nhà tìm tiểu cô cáo trạng. Lâm thanh uyển ôn nhu đối nàng nói, “Này đó toan lời nói nghe xong chính mình trong lòng nhạc một nhạc là đến nơi, không cần hướng trong lòng đi.” Xoay người lại giết đến thư viện, “Nghe nói có người cũng tưởng cấp nhà mình tỷ muội mua cái huyện chủ đương? Mỗ tuy bất tài, ở trước mặt bệ hạ còn có thể nói thượng hai câu lời nói, có ai nguyện ý vứt bỏ gia tài cấp trong nhà cô cô tỷ muội mua huyện chủ chỉ lo tới tìm mỗ, mỗ nhất định thành toàn.” Chúng thư sinh im tiếng. Tác giả tự định nghĩa nhãn Bênh vực người mình; Chính kịch; Xuyên qua *** Review bởi: Phương Trang - fb/hoinhieuchu -----    Nội dung tác phẩm: Truyện xoay quanh quá trình bảo vệ và phát triển sự nghiệp của nữ chính Lâm Thanh Uyển khi nhận nhiệm vụ từ Lâm Giang – 1 thượng tiên trên trời hạ phàm lịch kiếp, tuy nhiên do nguyên nhân chưa rõ mà bị nguyền rủa, mỗi đời lịch kiếp đều tráng niên chết sớm. Đến kiếp này, ông lại tiếp tục phải chết sớm, để lại đứa con gái Lâm Ngọc Tân chưa tròn 10 tuổi cùng với cả gia sản phú quý thì nhiều mà nguy hiểm cũng không ít. Tuy nhiên do kiếp này là kiếp cuối cùng trong quá trình lịch kiếp, nên ông được 1 vị tiên khác tên là Bạch Ông tìm đến để dẫn dắt về trời. Do không cam tâm để lại đứa con thơ bé cùng gia tài kết sù với một đám thân thích huyết thống lỏng lẻo lòng lang dạ sói, ông đã mượn một chiếc gương có khả năng suy đoán kết quả để tìm ra một con đường tốt nhất dành cho con gái ông. Lần lượt ba lần diễn suy kết quả đều là con gái ông phải chết sớm, ông đành nhờ Bạch Ông bấm quẻ tìm ra sinh lộ duy nhất, đó chính là nữ chính Lâm Thanh Uyển đến từ dị thế. Nữ chính ở thế giới của mình bị đột tử, để lại ông nội ung thư bao tử ngày ngày bị cơn đau hành hạ, quyết định đi đến nơi dị thế với nhiệm vụ được đưa ra là bảo vệ, duy trì và xây dựng một con đường vô ưu cho tương lai Lâm Ngọc Tân, hoàn thành nhiệm vụ, cô sẽ được trở về thế giới cũ tục mệnh, cũng như được Lâm Giang hứa hẹn sẽ trị bệnh cho ông nội cô. Cô nhập vào xác của em gái Lâm Giang, người con gái đã quyết tâm chấm dứt lẽ sống khi biết tin vị hôn phu của mình bị hại chết. Để hoàn thành tâm nguyện, trước khi chết, em gái của Lâm Giang đã gả cho vị hôn phu đã mất của mình, rồi sau đó trở về nhà mẹ đẻ, trở thành Cô nãi nãi trong tộc, cắt ly hoàn toàn với bên nhà chồng. Từ đây thì đến lượt nữ chính lên sàn, chỉ với 6 tháng trước khi chết, Lâm Giang đã truyền tải những kinh nghiệm, kiến thức, quan hệ ngoại giao của mình cho cô.    Đánh giá cá nhân: Lần đầu tiên đọc truyện của tác giả Úc Vũ Trúc, nhưng chỉ mới coi ½ truyện mà mình đã chạy đi kiếm ngay những bộ khác của tác giả. Ngay lập tức mình liền xếp Úc Vũ Trúc vào top những tác giả ngôn tình xuất sắc nhất trong lòng mình. Văn phong mạch lạc, diễn biến hợp lý, kết hợp những kinh nghiệm rất thực tế. Tác giả đã xây dựng rất thành công một hệ thống nhân vật đặc sắc cũng như nội dung thú vị khiến cho bộ truyện hơn 500 chương không hề nhàm chán. Do độ dài của truyện, nên tổng thể truyện có thể chia thành nhiều giai đoạn, từ gia đấu, cung đấu, đến quốc đấu. Về nữ chính Lâm Thanh Uyển, cô cũng là một trong những thể loại nữ chính mình thích nhất: thông minh, giỏi giang, có cá tính, nhẹ nhàng, đi một bước tính trước 10 bước, có thể nói tài sắc vẹn toàn chính là nói về người như nữ chính. Tuy tác giả có hơi buff nữ chính, nhưng do đây là truyện sảng văn, nên mình vẫn cảm thấy rất hợp lý. Bản thân nữ chính là một người rất thông minh, có nguyên tắc, có ranh giới, cô dùng tài đức phổ độ chúng sinh. Một trong những câu nói mình rất tâm đắc và cũng rất phù hợp để miêu tả tính cách nữ chính: “Có những chuyện nếu như lợi cho người mà không hại mình thì việc gì lại không làm?” Bởi vì truyện là thể loại không có couple, nói nôm na là không có tuyến tình cảm nên thường mình chỉ coi nội dung truyện và quyết định đứng thuyền của cặp đôi nào. Truyện này là truyện đầu tiên của thể loại này mà mình xem, do hơi ngại vấn đề không có tình cảm nhưng do thấy nhiều người khen hay quá nên quyết định nhảy hố, cuối cùng cảm thấy may mắn vì không vì thể loại này mà e ngại. Chàng trai duy nhất xứng đáng với nữ chính trong lòng mình là Dịch Hàn – đội trưởng đội hộ vệ, cũng là người duy nhất nhận ra nữ chính đến từ thế giới khác. Chàng ít lời, giỏi võ, cũng không kém phần thông minh, quan trọng nhất là luôn nghe theo nữ chính phân công nhiệm vụ, dù không hiểu dụng ý là gì cũng vẫn sẽ lẳng lặng hoàn thành, cùng bên cạnh nàng lúc ốm đau hoạn nạn. P/s: May mắn rất lớn là tác giả đang viết một bộ tên “Lâm gia có nữ từ dị thế trở về” với bắt đầu câu chuyện từ lúc Lâm Thanh Uyển hoàn thành nhiệm vụ trở về hiện đại, được Lâm Giang tặng cho một bộ công pháp tu tiên, và gặp được kiếp sau của Dịch Hàn, lại còn là đối tượng xem mắt nữa, nên khả năng cao đây là cặp đôi chính của bộ này, bạn nào quyết định nhảy hố Lâm thị vinh hoa thì cứ xem như đây là tiền truyện cho bộ sắp tới có tuyến tình cảm của nam nữ chính nhé. Mời các bạn đón đọc Lâm Thị Vinh Hoa của tác giả Ức Vũ Trúc.
Bán Kiếp Tiểu Tiên
Mấy ngày nay ở Tống gia từ phủ trên đến làng dưới đều đồn đại rằng trong nhà đó có ma, mời bao vị pháp sư về cùng không hiệu quả, chủ tớ đều ăn ngủ không yên, có người còn tường tận thấy nữa. Đâu có ai biết rằng cái bóng trắng đang sợ đó là của Tề Hoan - NPC trong truyện Bán Kiếp Tiểu Tiên Nàng cứ nhiên xuyên qua đến chốn này, ngay trong cái nhà kho chứa củi cũ kỹ, quần áo cũng không có, chỉ có tấm khăn trắng phủ lên. Số nàng cùng thật lắm long đong, nhưng may vận phước lại được một lão đạo sĩ cao siêu, nổi tiếng nhận làm đồ đệ, tu được đại đạo tối cao. Hơn nữa còn bắt được một con hồ ly làm sủng vật, quyến rũ ma vương làm lão công. Nàng vẫn cho rằng tu tiên không đáng sợ, chỉ sợ là không có văn hóa, con đường thành tiên dài đằng đẵng, chỉ có bản thân tự tìm được đường phù hợp mới thành công là sai, cần phải tự nỗ lực và chiếm lĩnh. Đọc truyện độc giả sẽ nghiệm ra được vài điều cũng sẽ thấy được vài thứ hữu ich, không phải tu tiên không là đủ, phải làm nhiều việc nữa. Đây là truyện xuyên không đặc sắc xen lẫn yếu tố hài hước thu hút độc giả, truyện còn đan xen các yếu tố huyền huyễn, có nửa tiên nửa người, ảo thực cuốn hút. *** Ánh mặt trời chói mắt nóng rực xuyên qua những tán cây ngô đồng thưa thớt, chiếu lên thành những điểm lốm đốm trên con đường dài lát đá màu rêu xanh ở trấn Thanh Đường, ve sầu đậu trên ngọn cây kêu đến tâm tê liệt phế, làm cho người nghe cũng cảm thấy thực bực bội. Thanh Đường là một trấn nhỏ cổ xưa, trước kia cũng không gọi là Thanh Đường. Nghe nói có vị tiên nhân đi qua nơi này, dừng chân để lại một thanh kiếm gọi là Thanh Đường bảo kiếm, cho nên trấn nhỏ này mới vì thế mà thay tên. Sau giờ Ngọ, vốn là khí trời nóng bức làm cho người ta chịu không nổi đột nhiên biến sắc, mây đen cuồn cuộn kéo đến che kín bầu trời, một lúc sau sấm sét vang đội, mưa to trút xuống, đem toàn bộ nóng nực giội tắt. Vốn một phiên chợ nhỏ huyên náo ồn ào, cũng bởi vì mưa to mà dừng lại, rất nhiều tiểu thương không kịp chạy về nhà đều trú ở quàn trà bên đường, tốp năm tụm ba thành từng đám, nói chuyện Trương gia, tán dóc Lý gia. “Lý thẩm, thẩm nghe nói gì chưa, Tống gia ở phía đông trấn có ma quỷ lộng hành đó!” Đại nương nhà Tề gia nhỏ giọng nói với một phụ nhân hơn năm mươi tuổi mang khăn thêu hoa bên cạnh. “Thật hay giả vậy?” Phụ nhân gọi là Lý thẩm kia lén lén lút lút liếc nhìn bốn phía, che miệng thầm thì hỏi lại. “Đương nhiên là thật rồi, thẩm không thấy Tống gia mời rất nhiều đạo sĩ tiên trưởng tới trừ ma à, nhưng mà ta nghe đồn là con ma kia rất hung hãn, mấy vị đạo trưởng đó đều không có biện pháp thu phục được nó đấy.” “Ta thấy có lẽ là do Tống gia làm quá nhiều chuyện thất đức, hơn phân nửa con ma kia là Liễu nhị nương đó, chậc chậc, ngươi không tưởng tượng được đâu, nàng năm đó chết rất oan uổng. Ta thấy Tống gia lần này sợ là sẽ bị nàng náo đến tuyệt hậu đi.” Lý thẩm bĩu môi, giọng nói không khỏi có chút cao lên. “Suỵt —— mấy lời này không thể nói lung tung được đâu, nếu để người của Tống gia nghe được là không xong đó.” Đại nương Tề gia vội vàng quét mắt nhìn những người bên cạnh, phát hiện mọi người đều không có chú ý tới lời nói của các nàng, lúc này mới nói tiếp, “Nhưng mà theo ta thấy, lần này Tống gia xem ra là xui vãi lều rồi (TNN: dạ nguyên văn đó ạ ;84 ). Nếu lúc trước bọn hắn không chiếm đoạt nhà của Liễu gia người ta thì làm sao lại xảy ra chuyện này cơ chứ.” “Nghiệp chướng mà!” Hai người than thở một phen, lại thấy mưa đã dần dần nhỏ đi. Không đến nửa canh giờ, mưa to ngừng lại, mặt trời từ trong đám mây ló rạng, phiến đá bên đường bị mưa giội qua lộ ra màu nâu xanh. Các tiểu thương tốp năm tốp ba cũng đi ra khỏi quán trà, mỗi người tự tìm một phiến đá không đọng nước, đem hàng hóa mới thu hồi lại lần nữa bày ra. Chỉ chốc lát sau, toàn bộ khu chợ lại khôi phục cảnh tượng náo nhiệt vốn có, thành trấn lại bị tiếng huyên náo bao phủ. Song, lúc này trong đại viện Tống gia ở phía đông trấn, lại là một mảnh tĩnh lặng, hơn ba mươi miệng ăn lớn nhỏ của Tống gia đều uể oải ngồi trong đại sảnh, mắt Tống lão gia trên thượng vị càng hiện rõ quầng thâm rất đậm. “Lão gia à, ngài phải nhanh nghĩ biện pháp khác thôi, cứ tiếp tục như vậy toàn bộ nhà chúng ta từ trên xuống dưới đều sẽ không ngủ nổi mất.” Nhị di thái ngồi bên phải Tống lão gia, sắc mặt trắng xanh cầu xin. “Nghĩ biện pháp nghĩ biện pháp, ta còn có thể có biện pháp nào nữa chứ, đã mời bốn vị đạo trưởng rồi, còn không phải đều vô dụng sao.” Tống lão gia đập mạnh chén trà sứ thanh hoa xuống bàn, làm sao hết lần này tới lần khác lại nhằm đúng lúc này mà xảy ra chuyện quái đản như vậy cơ chứ? Lúc đầu thấy mấy hạ nhân nói nửa đêm xuất hiện bóng người ở hậu viện, Tống lão gia hết lần này tới lần khác đều không chịu tin mấy chuyện tà đạo này, tưởng là bọn hạ nhân mượn cớ làm biếng. Kết quả, nửa đêm hôm đó hắn đi nhà xí, thì thấy ở bên cạnh giếng hậu viện phía đông bắc thế nhưng có một bóng người đang đứng. Lúc ấy sắc trời quá tối, Tống lão gia cũng chỉ nhìn thấy người kia ăn mặc kín bưng, một thân áo trắng, đầu bóng loáng (trọc á), hơn nữa trong miệng còn phát ra tiếng ô ô a a. Cái này không nhìn thì thôi, vừa nhìn, Tống lão gia lập tức bị dọa cho chết khiếp. Lại nói khi Tống lão gia còn trẻ cũng là một gia chủ tâm ngoan thủ lạt (lòng dạ độc ác), phủ đệ này trước kia vốn không phải họ Tống, mà là họ Liễu. Nhưng vì Liễu gia neo người, cho nên Tống lão gia phái người đi câu dẫn khuê nữ duy nhất nhà họ Liễu – Liễu Nhị Nương, rồi sau đó thừa dịp Liễu Nhị Nương đang cùng tình nhân hẹn hò, liền mang một đám người tới bắt gian tại trận. Cô nương chưa xuất giá lại phóng túng cùng nam nhân, hơn nữa còn bị người ta nhìn thấy, chuyện này không bao lâu đã truyền khắp toàn bộ thôn trấn. Liễu lão gia nhất thời tức giận công tâm đi đời nhà ma. Mà Liễu Nhị Nương sau khi mất đi người thân duy nhất, chạy đến tìm tình nhân, mới phát hiện tình nhân đã có vợ. Cuối cùng nghe đồn Liễu Nhị Nương cạo trọc đầu vào chùa trở thành ni cô. Về sau chuyện này qua đi, Tống lão gia trả giá thấp đem toàn bộ gia sản nhà cửa Liễu gia mua lại từ trong tay quan phủ, mà tên tình nhân của Liễu Nhị Nương kia cũng trở thành quản gia Tống gia. Cho đến sau này, mọi người mới hiểu được, tất cả đều là do Tống lão gia bày bố, chẳng qua đợi đến khi mọi người hiểu ra thì đã muộn, Liễu Nhị Nương đã sớm tự sát ở trong chùa rồi. Vì thế nên khi Tống lão gia thấy cái đầu trọc kia, liền lập tức nhận định đây là Liễu Nhị Nương trở về tìm hắn báo thù. Hơn nữa từ đó trở đi, trong nhà Tống gia bắt đầu phát sinh rất nhiều chuyện kỳ quái, đầu tiên là đầu bếp Tống gia phát hiện gia súc hắn nuôi tự dưng mất tích, sau đó là kho củi không hiểu sao xảy ra hỏa hoạn, càng dọa người hơn chính là khi đại thái thái Tống gia đi vào nội đường niệm kinh, thì phát hiện những cống phẩm kia đều đã không cánh mà bay rồi. (TNN: mọi ng thử đoán xem là ai gây ra =)))))) Chuyện ma quỷ hoành hành trong nhà đem toàn bộ Tống gia trên dưới náo loạn tới trời long đất lở, bây giờ người người trong Tống gia không ai dám đi ngủ vào buổi tối, Tống lão gia cũng đi tìm vài vị đạo sĩ nghe đồn rất lợi hại tới trừ ma, thế nhưng cứ mỗi lần đạo sĩ nói trừ xong rồi, thì ngày hôm sau y như rằng lại có người trông thấy con ma kia xuất hiện bên bờ giếng. Hiện tại không người nào Tống gia dám tới gần hậu viện nửa bước, mà ngay cả hạ nhân cũng đều chạy sạch. “Cha, ngài cũng nên có chút hành động gì đi chứ, mọi người cũng không thể cứ ngồi chờ chết như vậy được, ai mà biết con ma kia lúc nào sẽ động thủ với chúng ta đây.” Đại thiếu gia Tống gia Tống Chí sắc mặt cũng không đẹp hơn chút nào. Hắn vừa nói xong, người trong đại sảnh cũng nhao nhao mở miệng, đều ý muốn Tống lão gia đưa ra quyết định. Cuối cùng Tống lão gia vỗ mạnh xuống đùi một cái, “Đúng rồi, ta làm sao lại quên mất Tiểu Xảo chứ!” “Mau mau, Tống Chí con mau đi ngựa tới Vô Lan Quan núi Thương Lan tìm cô cô của con đi.” Lúc này Tống lão gia mới nhớ tới muội muội của mình. Nhớ lại trước kia Tống gia tại Thanh Đường trấn cũng không có thế lực lớn như vậy, làm cho Tống gia nổi danh phải nhờ tới một sự kiện hồi năm mươi năm trước. Lúc ấy có một vị đạo trưởng đến Thanh Đường chấn, vị đạo trưởng này nhận nữ nhân duy nhất của Tống gia là Tống Xảo Nhi làm đồ đệ. Vì vậy, từ đó về sau, Tống gia trở thành đại gia tộc của Thanh Đường Trấn này, dù sao Tống gia cũng có người được đạo trưởng coi trọng, cái gọi là một người đắc đạo gà chó cũng thăng thiên chính là nói chỗ này đây. Tống Xảo Nhi đi lần này là hơn bốn mươi năm, trong thời gian đó nàng chỉ trở về Tống gia duy nhất một lần, lúc ấy Tống lão gia cũng đã qua tuổi năm mươi, song bộ dạng Tống Xảo Nhi lại vẫn như hai mươi tuổi, điều này khiến cho Tống lão gia càng thêm tin tưởng vào chuyện thần tiên không nghi ngờ gì nữa. Xem ra trở thành đệ tử của đạo trưởng tu tiên là có thể trường sinh bất lão rồi. Trước khi đi Tống Xảo Nhi có nói với đại ca mình, rằng nàng ở trong Vô Lan Quan núi Thương Lan tu hành. Bây giờ Tống gia xảy ra sự tình như vậy, Tống lão gia mới nhớ tới vị muội muội này. Đại thiếu gia Tống Chí nghe phụ thân nói xong nào dám trì hoãn, lập tức cưỡi ngựa hướng núi Thương Lan chạy đi. Một ngày sau Tống Chí trở về, nhưng lại không có Tống Xảo Nhi đi cùng. Tống lão gia thấy con trai về một mình, trong lòng không khỏi hồi hộp bất an. “Tống Chi, cô cô con đâu?” Tống lão gia kéo nhi tử phong trần mệt mỏi tới bên người, thấp giọng hỏi thăm. “Cha, con chưa đi tới núi Thương Lan, thì trên đường đã gặp được một vị đạo trưởng, hơn nữa con còn mang đạo trưởng đó về nhà đây này.” Tống Chí cười ha hả giải thích với Tống lão gia. “Khốn kiếp, là tên nào, sao không thấy nửa bóng người?” Tống lão gia nghe xong tưởng nhi từ đùa giỡn lừa mình, liền giơ tay cho ngay một cái tát. Bị ăn tát, Tống Chí ủy khuất nhìn phụ thân, “Đạo trưởng nói đêm nay giờ Tý hắn mới đến được…” Trải qua một phen Tống Chí ba hoa chích chòe miêu tả, Tống lão gia cuối cùng cũng tin tưởng, nhi tử thật sự mời tới một vị đạo trưởng. Lại nói lúc đó Tống Chí vốn là đang định đi núi Thương Lan, ai ngờ ban đêm hắn đi vào trong rừng, lại bỗng trông thấy một lão đạo mặc áo xanh bồng bềnh từ trên trời giáng xuống. Sau khi trông thấy lão đạo sĩ, Tống Chí cũng mặc kệ quen biết hay không, trước bổ nhào lên trên người lão đạo sĩ rồi bắt đầu gào khóc. Nghe xong một phen miêu tả bi thảm của Tống Chí, lão đạo ấy vậy mà lại quyết định cùng hắn đi một chuyến. Cho nên, Tống Chí mới không đến núi Thương Lan mà ngay tức khắc trở về. Đêm khuya, trong hậu viện Tống gia không một bóng người, gió nhẹ lướt qua cành liễu rủ bên hồ nước, cành liễu kéo lê trên mặt nước tạo thành từng gợn sóng lăn tăn. Dưới ánh trăng mờ nhạt, góc hậu viện phía đông bắc Tống gia bất thình lình có bóng một người đứng bên cạnh giếng. Nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện, người kia vậy mà lại đang —— tắm rửa! Hơn nữa nàng còn vừa tắm vừa hát, chính giọng hát kia đã dọa cho bọn Tống lão gia mất nửa cái mạng, cẩn thận nghe ra cư nhiên là, “Tôi yêu tắm rửa làn da sáng bóng oh oh oh oh úc úc úc úc ” “Aiz, nếu có sữa tắm thì tốt rồi… Không thì dùng tạm xà bông thơm cũng được.” Cầm gáo hồ lô ‘mượn’ từ trong phòng bếp, múc một gáo nước lạnh từ trong giếng dội lên người, lập tức nhẹ nhàng hít một hơi, “Nước không bị ô nhiễm dùng để tắm rửa thật là thoải mái ah~” Tắm xong, Tề Hoan thỏa mãn đem miếng vải màu trắng mang quý danh “khăn tắm” kia buộc lại trên người, âm thầm cảm thấy may mắn, thật tốt khi lúc mình xuyên qua còn đang trên giường lớn trong nhà. Tề Hoan, 23 tuổi, trước khi xuyên qua chức vụ của nàng là trạch nữ. Lý tưởng lớn nhất cuộc đời là có thể suốt đời nằm trên giường, hơn nữa có tiền có đồ ăn, cho nên một khắc xuyên không kia, nàng đang trên giường. May mắn là ở trên giường, cho nên nàng mới có thể có ‘tấm màn che’ lớn như vậy. Mà ngay cả Tề Hoan cũng rất kỳ quái, vì cái gì khi mình xuyên qua lại mất hết quần áo rồi, điều này thật là khó hiểu. Thế nhưng cả tóc và lông mi cũng bị mất thì hơi quá đáng rồi, mặc dù lấy dáng vẻ chim sa cá lặn hoa nhường nguyệt thẹn của mình (tự nhận), thì thiếu vài cọng tóc cũng không gọi là gì … nhưng mà không thể sạch hoàn toàn như vậy được. May thay thời điểm đáp xuống khá tốt là ở trong kho củi của Tống gia, bằng không ngộ nhỡ nàng bị nhìn sạch thì càng không phải là bi thảm sao, đẹp trai nhìn còn dễ nói, chứ nếu như bị Tống lão gia tử kia nhìn thấy, vậy còn chỗ sống nữa hay không!Sờ lên vài sợi tóc đen ngắn cũn vừa mọc ra trên đỉnh đầu, Tề Hoan lại thở dài lần nữa. Đều là xuyên không, nữ nhân trong truyện thì đụng phải nam nhân phong hoa tuyệt đại, vì cái gì nàng lại không có cái vận khí kia chứ! Mời các bạn đón đọc Bán Kiếp Tiểu Tiên của tác giả Tích Thần.
Tu Chân Tứ Vạn Niên
Trong thời đại tu chân 40.000, có một thiếu niên vô cùng bình thường trở thành truyền kỳ, nắm Ngân hà trong tay, có được sức mạnh chúa tể vô biên... -------------------------- Phi kiếm không người lái dùng để giao hàng chuyển phát nhanh. Người tu chân điều khiển robot chiến đấu như Pacific Rim. Main luyện công từng bước một, từ thấp đến cao, liều mạng + trí tuệ mới tiến tới thành công. Tất cả đều có trong tu chân 4 vạn niên. Nếu bạn đã chán với thể loại tu tiên thông thường, vậy hãy đến với tu chân 4 vạn niên để theo dõi hành trình tu tiên của Lý Diệu trong thời đại khoa học kỹ thuật vũ trụ nhé. Các vấn đề liên quan đến ebook hoặc cách đọc ebook pm zalo: 0769417982 Người đăng: truongthiai
Lão Nạp Phải Hoàn Tục
Trên Nhất Chỉ sơn lại có một ngôi miếu nhỏ, tên là Nhất Chỉ miếu, miếu thờ tuy nhỏ, lại vô cùng thần kỳ. Trong miếu có cơm, hương thơm mười dặm; Trong miếu có nước, nước ngọt vô cùng, hơn cả quỳnh tương; Trong miếu có Phật, tâm thành tất linh. Miếu không lớn, nhưng cần gì có đó; Miếu không lớn, nhưng hương hỏa tràn đầy, vượt xa mọi tự miếu; Miếu không lớn, lại khiến vô số đại gia đại tộc xếp hàng chờ vào... Trong miếu có một Hòa thượng ấm áp, mỗi ngày đều kêu gào: Ta phải hoàn tục, ta muốn lấy vợ, sinh con!!! Mời các bạn đón đọc Lão Nạp Phải Hoàn Tục của tác giả Giấc Mộng Kê Vàng.   Người đăng: truongthiai