Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Ban Biên Tập Đêm Khuya - Thảo Đăng Đại Nhân

[Tử bất ngữ] là một tạp chí chuyên về đề tài kinh dị, những câu chuyện hư hư thật thật, tuy mơ hồ nhưng lại khiến người đọc lạnh gáy. Từ khi hợp tác với [Tử bất ngữ], An Dạ lúc nào cũng đau đầu về chuyện tìm đề tài cho tác phẩm. Biên tập mới đến, Bạch Hành, lại là người cứng mềm đều không ăn, khiến cho mấy chiêu bài trốn deadline của cô đều không có đất dụng võ. Quá đáng hơn cả, cô muốn đi thực tế lấy tư liệu cho truyện, anh ta cũng một mực đi theo giám sát. An Dạ ôm tâm trạng hậm hực xách ba lô lên và đi, chỉ không biết rằng, chuyến đi này sẽ kéo cả cô và anh chàng tổng biên đẹp trai vào những vòng lặp kì bí không có điểm dừng. Nơi An Dạ đặt chân đến đầu tiên là một căn hộ chung cư cũ kĩ, người từng sống ở đây đều chết trong những vụ thảm án kì lạ. Đây cũng là nơi cô lấy cảm hứng để đặt bút viết những chương đầu tiên trong "Khe hở". *** "Cho dù tôi không mở mắt ra nhìn, cũng biết cô ta có mặt khắp nơi. Có lẽ cô ta đang vươn hai ngón tay trắng xanh, đốt tay nhỏ dài, giống như hai chiếc đũa trúc bám vào khoảng giữa vách tường và mặt bên ngăn tủ. Trong khe hở kia, một đôi tay đang từ từ vươn ra, toàn bộ thân mình đều chậm rãi chui ra từ cái khe chật hẹp đó, từng chút một. Tôi không cách nào bịt kín cái khe hở ấy lại, nhất là khi bên trong có người phụ nữ đáng sợ đó. Cùng với tiếng cười điên dại thưa thớt của cô ta, tôi luống cuống chân tay giãy giụa. Tất cả đều rơi vào trong mắt cô ta, nơi đồng tử sâu thẳm mà thần bí khôn lường." * Khi loay hoay phá giải những uẩn khúc trong căn hộ ma ám này, An Dạ phát hiện ra mình là người có sức hút kì lạ với những chuyện ma quỷ, còn Bạch Hành lại có con mắt âm dương, có thể nhìn thấy những thứ không thuộc về thế giới này. Có anh ở bên cạnh 'bảo kê', cô cũng an tâm phần nào, chuyên tâm tiếp tục "tìm tư liệu" viết truyện. Rời khỏi căn nhà bị ám, sau khi đã giải được bí mật về "khe hở" thật sự, An Dạ và Bạch Hành lại tiếp tục hợp tác trong một tác phẩm mới: Búp bê. Hiện nay trên mạng đang hot chuyện một nữ sinh nghe thấy búp bê nói chuyện. Cô nữ sinh này còn đăng cả clip lên mạng, An Dạ cũng tò mò nghe thử, sau đó có ý tưởng chắp bút viết "Búp bê". Nhưng ông trời lại không muốn giúp cô, tác phẩm mới vào lúc sắp hoàn thành thì lại xảy ra sự cố. Cô nữ sinh trên mạng kia bị phát hiện đã chết trong phòng kín, thời điểm tử vong cô ta nằm trên giường, yết hầu bị một con búp bê gỗ bóp chặt. Giống như là, bị búp bê bóp cổ tới chết... Mà quan trọng hơn là, cái chết này giống hệt như câu chuyện của An Dạ đang viết. Lẽ nào, hung thủ đang theo dõi cô hằng ngày? Rất nhanh, An Dạ đã biết được đáp án. Hai người tác giả và biên tập lần theo manh mối ít ỏi, tìm đến một thị trấn nhỏ nơi chế tác những con búp bê gỗ này. Người dân quanh vùng đều nói đây là búp bê quỷ đồng, dùng để câu hồn trẻ em. Chủ xưởng sản xuất búp bê xưa cũng đã chết bất đắc kì tử, gia đình li tán, nghe nói là lời nguyền của ma quỷ. Manh mối đứt gãy, hai người đành quay lại thành phố trong sự thấp thỏm không yên lòng. Lời đồn về búp bê giết người càng ngày càng xôn xao dư luận, An Dạ lúc nào cũng cảm thấy có người đang nhìn chằm chằm mình. Cho đến khi, cô phát hiện ra thật sự có một con búp bê trong ngăn tủ. Lẽ nào cô sẽ trở thành nạn nhân kế tiếp? Bạn có tin vào ma quỷ không, búp bê thật sự có thể giết người, hay là con người lợi dụng búp bê làm công cụ thực hiện tội ác của mình? Kết truyện có thể làm bạn thở phào nhẹ nhõm vì nhân vật chính đã an toàn, nhưng lại cũng để lại trong ta những dấu hỏi, về bản chất của con người, điều gì đã biến họ trở thành những "ác quỷ" thực sự. Ngay từ khi đọc những chương đầu của câu chuyện này, tớ đã nhận ra một điều, rằng ma quỷ đáng sợ, nhưng bản chất con người còn có thể độc ác hơn rất nhiều. Sợ ma, không bằng nói rằng sợ tâm ma trong những người xung quanh mình. Nữ chính là một tác giả viết truyện kinh dị, nhưng lại cũng "sợ" những thứ kì quái ấy. Chẳng hiểu duyên số run rủi thế nào mà những chuyện đen đủi đều đổ ập hết lên đầu cô. Đi thực tế gặp ma đã đành, viết truyện ma thì bị người ta ăn cắp ý tưởng để giết người, đi chơi công viên thì gặp chiếc máy ma ám, đi giúp bạn thì chính mình lại bị rơi vào không gian song song... Nam chính lại là một người hết sức bí ẩn, công việc chính là biên tập nhưng lại có con mắt âm dương, biết những kiến thức về điều tra và phá án. Thân phận của anh được hé lộ ra theo từng chương truyện, nhưng phải đến gần cuối chúng ta mới hiểu rõ hết được. Chỉ biết rằng, anh và nữ chính An Dạ đã biết nhau từ rất lâu về trước. Nhưng những kí ức ấy, cô đều đã quên mất. Anh quay lại là để bảo vệ cô, cũng là để trốn chạy khỏi quá khứ. Vì là truyện dán mác kinh dị nên bạn yên tâm, ma quỷ trong sách cũng là hàng thật giá thật. Tuy nữ chính hơi yếu đuối vô dụng nhưng được cái nam chính mạnh mẽ luôn xuất hiện đúng lúc để giúp đỡ cô. Nam chính thật sự rất sủng cô, tuy ngoài mặt thì tỏ vẻ lạnh lùng. Duy chỉ có điều làm mình hơi bực là nam nữ chính tình trong như đã mặt ngoài còn e, thích nhau thả thính thậm chí sống chung nhà với nhau bao lâu mà vẫn tỉnh bơ như không. Mối tình chậm tiến này bạn phải đọc gần hết truyện mới manh nha phát triển thêm, nên đừng hi vọng nhiều phân cảnh hôn hít abc xyz gì đó :v. Về phần logic trinh thám thì thật sự bạn không nên đặt hi vọng nhiều vào những tác giả ngôn tình viết thể loại này. Truyện không đến mức dở nhưng đối với con mọt nghiền trinh thám kinh dị như mình thì không thấm vào đâu cả, đọc giải trí vui vui thì được. Tặng các bạn một trích đoạn nhỏ trước khi kết thúc rv nha: "Cô đang định chậm rãi rút thắt lưng của anh ra, Bạch Hành đã tỉnh lại, bình tĩnh nhìn cô, cổ họng đột nhiên hơi khô. An Dạ hỏi: “Muốn uống nước sao?” Bạch Hành gật đầu, ánh mắt vẫn dừng lại trên người An Dạ. Ánh mắt ấy làm lưng An Dạ như kim chích, không dám nhúc nhích. Hiện tại Bạch Hành giống như con báo hoang dã săn mồi, lúc nào cũng có khả năng tấn công, đáy mắt rục rịch cảm xúc, không phải sát ý, mà là thần sắc mê mang. An Dạ xoay người vừa định rời đi, lại bị đối phương kéo lên trên giường. Nước trong tay cô rớt đầy đất, mà ánh đèn lại bị Bạch Hành tắt đi, căn phòng lập tức chìm trong bóng tối. An Dạ có thể nghe được tiếng thở dốc của Bạch Hành, từng hơi nặng nề, một chút dừng ở trên lưng cô. Đột nhiên, Bạch Hành đem cả người cô đặt dưới thân, một tay ôm cổ, một tay từ từ di chuyển xuống bụng cô. “Bạch… Bạch Hành…” giọng nói của An Dạ mang theo một chút run rẩy. Bởi vì một tay Bạch Hành cứng rắn ôm lấy cổ, khiến cho An Dạ ngửa đầu, nửa người nâng lên, vạt áo mở rộng ra, gió lạnh lùa vào, cô nhịn không được đè thấp thân mình. “Ừ...” Bạch Hành trầm thấp hừ một tiếng, không rõ ý vị. Bạch Hành xoa nhẹ cổ cô, thân mật ôn nhu giống như che chở một đóa hoa. An Dạ nhịn không được kêu lên một tiếng, nhắm mắt lại. Cô bị Bạch Hành ôm trọn cả người, chân anh chen vào giữa mông cô, làm như nhịn không được, nhẹ nhàng cọ xát, cảnh cáo người dưới thân người không cần hành động thiếu suy nghĩ. An Dạ mang theo ý xấu liếm liếm cánh tay Bạch Hành, xúc cảm ấm áp khiến cho người phía sau run lên. Bạch Hành rốt cuộc không nhịn được, trực tiếp lật người cô lại, mạnh mẽ cường áp, lấy môi dán chặt môi." * *** Lòng An Dạ vẫn còn sợ hãi, cô đi cùng Lý Duyệt và ông chú đầu hói đến nhà ăn mà bọn họ vẫn hay ăn bữa khuya. Bây giờ, nhà ăn này hầu như đã trở thành căn cứ tụ họp bí mật của bọn họ, mỗi khi giải quyết xong một chuyện, tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng đi đến đây, gọi vài món ngon để bù đắp lại cho chính mình. Người còn thức trong khách sạn vẫn khá nhiều nhưng hầu như không một ai biết họ phải đang tham gia một trò chơi chạy trốn cái chết đầy tàn khốc. Bọn họ theo lệ cũ uống bia nói chuyện phiếm vào đêm khuya, nhàn hạ tắm suối nước nóng, hưởng thụ kỳ nghỉ vui vẻ. An Dạ thở dài một hơi, đối lập với trạng thái lơi lỏng thoải mái của những người khác, cô có vẻ thật bất hạnh và đáng thương. Thế nhưng cô lại không thể làm gì, ai bảo cô xui như vậy, bị Slender quấn lấy. "An Dạ, An Dạ." Cô đi được vài bước bỗng nhiên từ sau lưng truyền đến giọng nói của Bạch Hành. "Bạch Hành?" An Dạ vừa ngừng lại, Lý Duyệt và ông chú đằng trước đã quẹo qua lối khác, không thấy đâu nữa. Cô không biết nên tăng tốc đuổi theo họ hay là dừng lại chờ Bạch Hành thì mới tốt. "An Dạ, An Dạ, An Dạ, An Dạ." Bốn phía thật yên tĩnh, chỉ có tiếng gọi dồn dập của Bạch Hành. Có thể là vì An Dạ đã trải qua trận chiến sinh tử kia nên một khi thoát khỏi hiểm cảnh, cô bắt đầu rất nhớ rất nhớ Bạch Hành, muốn tìm anh bộc lộ nỗi lòng, thậm chí là dựa dẫm vào anh. Cô ngẩn ngơ, nghe thấy giọng nói quen thuộc của Bạch Hành, theo bản năng muốn đuổi theo. "An Dạ, An Dạ, An Dạ, An Dạ." Tiếng gọi thầm thì kia vọng đến liên tục từ nơi cuối con đường, phía sau lưng An Dạ. An Dạ giống như bị dụ dỗ, cô tựa như một con thuyền nhỏ bé lạc trên mặt biển khơi, rơi vào sương mù, khi không có ngọn hải đăng dẫn lối chỉ có thể đi theo tiếng hát của hải yêu, mặc kệ phía trước có thể là vực sâu vạn trượng. "An Dạ, An Dạ." Nếu nghe kỹ lại, thật ra có thể cảm thấy sự khác biệt trong giọng nói kia. Thường ngày, khi Bạch Hành gọi tên cô đều sẽ có loại cảm giác lưu luyến không thôi, âm tiết phát ra được kéo dài, vừa thô ráp vừa khàn khàn; nhưng bây giờ thì lại khác, tiếng gọi này vang lên giống như máy móc, cứ lặp đi lặp lại một cách dồn dập. Vậy mà An Dạ nhịn không được phải đến gần nơi phát ra giọng nói ấy, trong vô thức, cô không nghĩ đến những gian dối của con người, cũng không muốn hoài nghi giọng nói Bạch Hành. Cô nhớ rõ mình đã từng nói sẽ toàn tâm toàn ý tin tưởng anh. Bây giờ Bạch Hành đang đến đón cô, vì sao cô lại không thể đi theo anh ấy? An Dạ mệt mỏi nhắm mắt lại, suýt chút nữa đã té xỉu trên mặt đất. Vẫn chưa được phép ngủ, Bạch Hành vẫn còn đang chờ cô. An Dạ hơi hé đôi mắt, giơ tay về phía trước, nói thầm trong lòng: Em đến rồi đây, Bạch Hành.... Không được! An Dạ nhanh chóng mở to mắt, thở dốc từng ngụm từng ngụm. Cùng lúc đó, giọng nói kia biến mất trong nháy mắt. An Dạ bất giác tỉnh táo lại, cô theo bản năng chạy về hướng ngược lại, muốn một lần nữa đuổi theo ông chú đầu hói và Lý Duyệt. Lách tách. Lách tách. Răng rắc, răng rắc. Răng rắc, răng rắc. Mối nguy hiểm vẫn chưa hoàn toàn giải trừ, tình huống bây giờ giống như An Dạ gặp phải một ác mộng thật dài, tỉnh giấc thức dậy, đi uống một ngụm nước, vốn tưởng rằng có thể yên tâm nhưng bỗng nhiên cảnh tượng trong mộng lại xuất hiện rõ mười mươi ngoài đời thực. An Dạ đang rất mệt mỏi nhưng lại có tình huống bất ngờ khiến cô phải xốc lên tinh thần, phải trốn chạy một lần nữa. Cô quay đầu lại nhìn thoáng qua, chỉ thấy chỗ chân tường có một cánh tay trắng nõn cùng với khớp hàm siết chặt vang lên âm thanh "răng rắc răng rắc", theo đó còn có tiếng gọi thật nhỏ, mơ hồ có thể nghe ra là đang gọi "An Dạ." Bị một sinh vật xa lạ gọi tên cùng với ý đồ dụ dỗ cô nhảy vào vực sâu, tình huống này thật khiến người ta buồn nôn khó chịu. Tuy rằng An Dạ biết rõ không thể tin tưởng tiếng gọi kia nhưng cô cũng biết mình không nhất định có thể thoát khỏi hiểm cảnh như vậy. Trên tay An Dạ không còn vũ khí nào, cô chỉ còn đường chạy trối chết, nhìn chân tường dần dần xuất hiện thêm cánh tay, một cái lại một cái, cứ liên tiếp không ngừng bám lên tường thành một dãy. Tuyệt đối là Slender! Cô không biết Slender đang định làm cái quỷ gì nhưng chờ đến khi cô chạy đến chỗ rẽ, định thoát khỏi đây thì đột nhiên bị một sức lực cổ quái kéo ngược về phía sau, hút vào trong một căn phòng nào đó có cánh cửa đang mở rộng nơi góc tường. "Rầm!" Khoảnh khắc cửa bị đóng lại, hình như Slender đã thành công bắt An Dạ nhốt vào căn phòng này. Đôi mắt An Dạ bị quáng gà nên cô hầu như không thể thấy rõ bất cứ thứ gì trong bóng tối. Trong căn phòng tối đen, cả cơ thể cô mê mang hỗn loạn, ý thức tan rã. Ngay tại lúc cô sắp ngủ, trong phòng bỗng nhiên có một ngọn nến sáng lên. Ánh lửa của ngọn nến thật nhỏ, lung la lung lay, chiếu sáng lên gương mặt người đó. Vậy mà là.... ông chú đầu hói? Gương mặt ông chú có màu đỏ nhàn nhạt, hình như đã uống một ít bia, trông có vẻ hơi say. An Dạ bị Slender nhốt nhầm vào phòng ông chú này ư? Cô vừa muốn lên tiếng nhắc nhở lại bất ngờ bị ngắt lời, ông ta cười ha hả, nói: "Có phải cô muốn kêu tôi chạy mau hay không?" Cách nói chuyện thế này có gì đó sai sai. An Dạ chần chừ, gật gật đầu. "Đây là lần thực nghiệm đầu tiên của tôi." Ông chú đầu hói ông nói gà bà nói vịt, ông ta đang ngồi trên giường, đáy mắt toàn là cô đơn. "Thực nghiệm?" An Dạ có một dự cảm bất an. "Lần đầu tiên gặp các người, tôi đã từng nói mình cảm thấy rất hứng thú đối với côn trùng, đặc biệt là con nhện." Ông ta run rẩy móc từ trong tay áo ra một tiêu bản nhện Tarantula(*), thật cẩn thận soi nó phía trên ngọn nến, quan sát tỉ mỉ. (*)Nhện Tarantula được xem là một trong những loài nhện độc nhất hành tinh với vũ khí lợi hại là nọc độc và búi tơ của nó. Ánh lửa của ngọn nến thật sáng, đủ để rọi ra rành mạch từng sợi lông tơ nhỏ nhất của con nhện. Hình dáng nó bị phóng đại lên trần nhà, hoá thành một con nhện tám chân thật lớn. Khoan đã. An Dạ ngẩng đầu nhìn kỹ lại trên trần nhà, cô sắp hỏng mất rồi. Trời ạ, cái gì với cái gì vậy má! Trên trần nhà vậy mà lại có một con Slender thật lớn đang bò! Đó chính là gương mặt mà cô đã từng thấy qua, là Mộc Thâm, là Đỗ Tư Tư hay vẫn là Hà Lị?! "Mặt của nó...." Ông chú đầu hói nói một cách quyến luyến: " Đây là con Slender duy nhất trên thế giới, nó thật là đẹp, có phải hay không? "Gớm muốn chết." "Nhưng mà nó đã chết rồi." "Chết rồi?" Ông ta tiếc hận nói: "Tôi đã từng nghĩ cách làm cho nó sống lại, để Slender sinh sôi nảy nở một lần nữa nhưng mà không được, cô thấy rồi đó, tôi đã thất bại." "Nghĩa là sao?" An Dạ vẫn cứ như lọt vào sương mù. Tiếp theo đó, ông ta dời con nhện ra khỏi ngọn nến, cái bóng Slender trên trần nhà cũng biến mất tăm mất tích. Ông ta lật qua lật lại vài lần, con Slender kia thật giống như rối gỗ trên tay ông ta, cùng nhau đùa nghịch, khi thì bò sát, khi thì nằm yên. Con Slender này như con rối bị ông ta khống chế, nếu không có chủ nhân điều khiển thì nó chỉ là một khối gỗ, vốn chẳng có sức sống. An Dạ xem như hoàn toàn hiểu rõ rồi. Bây giờ cô đang buồn nôn muốn chết, không biết nên nói những kết luận của mình như thế nào cho phải. Lúc ban đầu thì Slender cũng chỉ có một con, chính là tiêu bản trên tay ông chú đầu hói, nhưng sở dĩ gọi là tiêu bản bởi vì nó không có sự sống nữa, chỉ còn là hình thái vật lý. Mà Slender thì lại khác, nó tương đối đặc biệt hơn, tuy rằng đã mất đi sự sống nhưng vẫn còn hình thái vật lý và khả năng hoạt động. Đó cũng chính là dị năng, trong đó gồm có theo dõi, hành động tự nhiên và thậm chí là nhiều tay. Lúc ông ta điều khiển nó, nó vẫn sẽ có những bản năng như lúc còn sống, đó là bản năng nhân giống và ăn thịt đồng bạn. Nhưng những dị năng đó đều vô dụng một khi ông ta bỏ nó xuống khỏi ngọn nến, cũng chính là tắt đi công tắc dị năng, nó sẽ biến mất ngay lập tức, trở thành một vật chết, chỉ còn là một con nhện tiêu bản bình thường. Thế nên nhiều lúc Hà Lị sẽ rất bình thường, giống như một con người, có đôi khi lại biến thành Slender. Bởi vì tiêu bản Slender chỉ có một nên dù có sinh sôi nảy nở như thế nào thì đều mang theo hình thái của tiêu bản, đều cùng một khuôn mặt. Hà Lị cũng vậy, Mộc Thâm cũng thế, cả Đỗ Tư Tư nữa, đều là một khuôn mặt, cùng là Slender. Mời các bạn đón đọc Ban Biên Tập Đêm Khuya của tác giả Thảo Đăng Đại Nhân.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Cô Vợ Xã Hội Đen Của Ông Trùm Hắc Đạo
Nam Liệt năm nay 30 tuổi, tướng mạo vô cùng anh tuấn, anh cao 185cm. Khuôn mặt hoàn mỹ với cặp mắt sâu thăm thẳm, sống mũi cao. Bề ngòai anh là chủ tịch của tập đòan Nam Thị, một nguời với vẻ ngòai lạnh nhạt thờ ơ. Đằng sau thân phận chủ tịch, anh là một thủ lĩnh vô tình lãnh khóc. Anh là người đứng đầu của bang Phi Long, là một ông trùm đích thực trong hắc đạo. Tôn chỉ của anh là. "Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết." Một khi Nam Liệt ra tay thì sẽ không thủ hạ lưu tình, anh ghét nhất là người nào không phục tùng mệnh lệnh của anh. Người trong hắc đạo chỉ cần nghe nhắc đến cái tên Nam Ca, điều cảm giác sợ sệt bất an. Sự tàn nhẫn vô tình độc ác của anh, làm người ta vừa kính trọng vừa sợ hãi. Người ngoài chỉ biết anh là Nam tổng của tập đoàn Nam Thị. Họ không thể ngờ, một người với dung mạo anh tuấn lịch lãm như vậy, lại là một ông trùm hắc đạo, và là một kẻ máu lạnh. Hàn Mạc năm nay 25 tuổi cao 170cm, cô sở hữu một nhan sắc tuyệt mỹ. Khuôn mặt thon dài với cặp mắt sắc bén lạnh lùng băng giá, sống mũi cao thẳng và đôi môi gợi cảm. Mái tóc dài màu nâu mịn màng được cô búi lên cao. Hàn Mạc là người phụ nữ đầu tiên trong lịch sử, nắm giữ trong tay toàn bộ thế lực xã hội đen của Đông Nam Á. Cô bất đầu tiếp nhận chức vụ thủ lĩnh vào lúc cô 18 tuổi. Sau chỉ 7 năm cai quản Bang Con Rồng Vàng, tiếng tăm Hàn Mạc đã vang vội khắp nơi trên toàn thế giới. " Hàn Mạc em đừng mơ có thể thoát khỏi Nam Liệt anh, dù em có xuống đến 18 tầng địa ngục anh cũng sẽ lôi em trở về." *** Đêm đã khuya ngòai trời tối đen như mực không gian tĩnh mịch, ánh trăng cô độc trên bầu trời rọi thẳng xuống những con đường vắng vẻ không bóng người ngay trung tâm thành phố S. Tại một góc tối trước cửa quán bar Night Angel, quán Bar lớn nhất tại thành phố S không khí lại đối nghịch với bên ngoài. Trước cửa đứng bốn tên bảo vệ với thân hình cao lớn cường tráng nét mặt hình sự. Họ đứng canh cửa để giữ gìn an ninh trật tự cho quán bar. Những chiếc xe sang trọng lần lượt tiếng vào bãi đậu xe VIP của quán Bar. Một hàng người đang đứng chờ sẵn ngoài cửa, đợi đến 12 giờ khuya quán bar mới mở cửa. Cho dù là những công tử, tiểu thư nhà giàu hay những người nổi tiếng điều không ngoại lệ. Người nào cũng phải sắp hàng chờ để vào trong. Những người tới đây điều biết đến quy luật của quán bar. Dù họ có thân phận gì đi chăng nữa, một khi bước vào cửa quán bar điều như nhau. Bởi vì những người được phép vào trong, đều là những kẻ có thân phận và địa vị trong xã hội. Mã Lung Linh là con gái út của Mã Cảnh Chung, thủ lĩnh của bang Tam Hổ. Bang Tam Hổ nằm trong tứ đại bang phái tại thành phố S. Đứng nhất là bang Phi Long của Nam Liệt, đứng nhì là Bang Bạch Hổ của Mạnh Hùng, đứng thứ ba là bang Tam Hổ của Mã Cảnh Chung, cuối cùng là bang Ngũ Xà của Trịnh Ngũ Dương. Bang Tam Hổ đang ở trong bóng tối, ngấm ngầm mở rộng địa bàn của mình tại thành phố S. Tuy bang Tam Hổ không lớn mạnh bằng bang Phi Long của Nam Liệt. Nhưng Mã Cảnh Chung là một tiểu nhân bỉ ổi, nên Nam Liệt luôn cho người theo sát hành động của bọn họ. Mã Lung Linh cùng một nhóm bạn lần đầu tiên đến bar Night Angel chơi. "Với thân phận và địa vị của Mã Lung Linh tôi, tại sao phải đứng chờ ngoài cửa thật mất mặt." Mã Lung Linh nói với giọng tức giận. Cô hống hách đi đến trước mặt bốn tên bảo vệ, khoác lác về thân phận của mình. Bốn tên bảo vệ nét mặt vẫn trầm tĩnh lạnh lùng, trong mắt của bọn họ ngoài ông chủ lớn và tứ đại hộ pháp, Việt Vũ, Tề Phú, Phi Dạ và Bạch Tử Long ra họ không nể mặt bất kỳ ai. Mấy người bạn của Mã Lung Linh kéo cô sang một bên nói. "Lung Linh, cô không nên làm loạn. Đã chấp nhận đến đây chơi, thì phải tuân theo quy luật của nơi này." Mã Lung Linh nghe bạn mình nói vậy đành đứng chờ một bên. Trước ánh mắt tò mò của những người đứng trước cửa, một chiếc xe cadillac màu đen vừa sang trọng vừa thần bí. Hiên ngang đỗ trước cửa quán bar, nơi khu cấm đậu xe. Nó y như một con mãnh long, ngang tàn vô pháp vô tiên đậu ngay đó. Bước xuống từ bên ghế phụ là một người đàn ông cao lớn, với khuôn mặt yêu nghiệt và nụ cười hút hồn. Việt Vũ với âu phục màu đen áo sơ mi trắng, anh phong độ đi đến trước cửa xe phía sau. Tất cả ánh mắt của những người đang đứng chờ ngoài cửa, điều dồn hết trên người đàn ông này nhất là phụ nữ. Cho dù đang đứng bên cạnh bạn trai của mình, nhưng họ không thể kiềm chế được ánh mắt của mình. Họ chưa từng thấy người đàn ông nào với khuôn mặt đẹp trai như vậy. Việt Vũ nở nụ cười nhẹ khi nhìn thấy những ánh mắt, hâm mộ của mấy cô gái đứng bên cạnh. Anh khom người cung kính mở cửa xe ra. Một đôi chân cường tráng với đôi giày da bóng láng đặt xuống mặt đất. Tất cả mọi người điều hiếu kỳ muốn biết, nhân vật tai to mặt lớn đang ngồi trong xe là ai. Mà ở địa bàn của bang Phi Long lại dám ngang tàng hổn láo đến như vậy. Một người đàn ông vô cùng anh tuấn, xuất hiện trước mặt bọn họ. Anh sở hữu một khuôn mặt hoàn mỹ với cặp mắt sâu thăm thẳm, sống mũi cao. Đôi môi bạc mỏng mím chặt thành đường thẳng. Trên người anh mặc bộ âu phục màu trắng áo sơ mi đen, cùng với chiếc khăn quàng cổ màu đen. Anh oai nghiêm đứng trong màn đêm, được chiếu sáng bởi ánh trăng nhìn nổi bật vô cùng. Nam Liệt với khuôn mặt lạnh lùng, oai phong lẫm liệt được một đám thuộc hạ hộ tống vào trong. Việt Vũ nghiêm trang đi bên cạnh anh. Vừa bước đến cửa bốn tên bảo vệ cung kính khom người chào họ. "Ông chủ." Hai từ vừa thốt ra từ miệng của tên bảo vệ, làm tất cả mọi người chung quanh điều thấp thỏm không yên. Những người đến đây hầu như điều biết, tất cả bar Night Angel trên tòan thế giới trước đây là do bang Lôi Ưng cai quản. Nhưng bây giờ ông chủ lớn đứng đằng sau, thao túng những hoạt động ngầm trong hắc đạo là thủ lĩnh đương nhiệm của bang Phi Long. Tiếng tăm của Nam Liệt được truyền khắp nơi, sau khi anh khuếch trương thế lực của mình qua đến Châu Mỹ. Các chàng trai nhìn Nam Liệt bằng ánh mắt ngưỡng mộ và khâm phục. Khâm phục sự tài giỏi của anh, chỉ mới 30 tuổi mà đã nắm trong tay quyền lực tối cao trong hắc đạo. Còn những cô gái thì nhìn Nam Liệt bằng ánh mắt mong chờ, họ khao khát được anh để ý tới. Ánh mắt thèm thuộc của những cô gái làm Nam Liệt cảm giác bực bội. Anh ghét nhất những người phụ nữ như thế này. Nam Liệt cau mày không vui, với nét mặt hằm hằm bước vào trong. Mã Lung Linh nhìn Nam Liệt đến không chớp mắt, cô cũng là người trong hắc đạo, cũng đã từng thấy qua ba và anh hai cùng thuộc hạ của họ. Nhưng Mã Lung Linh chưa từng thấy ai lại có khí thế bức người như Nam Liệt vậy. Đúng 12 giờ khuya quán bar mở cửa, các công tử ăn chơi cùng tiểu thư nhà giàu lần lượt tiến vào trong. Bar Night Angel được Nam Liệt khuếch trương lớn hơn, chia thành ba khu vực khác nhau. Tầng dưới là quán bar, sàn nhảy và các phòng bao VIP có thể dùng để hắt karaoke. Tầng hai là khách sạn cùng phòng tắm hơi và dịch vụ massage. Tầng ba là khu riêng tư của Nam Liệt, người không phận sự tuyệt đối không được vào. Từ khi anh cai quản bang Phi Long, ngòai trừ trụ sở chính của bang Phi Long thì đa số thời gian Nam Liệt đều ở đây.   Mời các bạn đón đọc Cô Vợ Xã Hội Đen Của Ông Trùm Hắc Đạo của tác giả Lan Hồ Điệp 134.
Cấm Tình (Cả Đời Chỉ Nguyện Yêu Em)
Một hồi tranh đấu, mỗi người đều muốn nắm chắc trong tay vận mệnh của chính mình. Nhưng đến cuối cùng, ai mới là người chiến thắng? Không ai có thể bình an mà thoát ra! Tình yêu trong vận mệnh của mỗi người đều không thể tốt đẹp như nhau. Phụ nữ đối với hắn có lẽ chỉ là một thú tiêu khiển trong cuộc sống. Còn với cô, điều hắn muốn chính là chinh phục, là làm cô hoàn toàn thuần phục hắn. Thế nhưng tình yêu lại khiến cho ý định ban đầu của hắn bị lung lay. Thì ra, hắn chỉ cần niềm vui đến từ sự vui vẻ của cô. Nhưng thứ có thể khiến cho cô vui lại là điều làm cho hắn đau khổ. Hắn không muốn buông tay cũng chẳng thể nào buông nổi! Ở ngã rẽ của tình yêu, cô bị hắn bá đạo mãnh liệt kéo vào thế giới của hắn, một thế giới xa lạ, tràn ngập sự tranh đấu. Khi tình yêu chân thành duy nhất bị hắn bóp nát trong thời khắc ngọt ngào, cô biết, hắn là ác ma mà cô không tài nào thoát khỏi, là cơn ác mộng mà cô chẳng thể tỉnh lại. Từ lúc gặp gỡ ban đầu đã nhất định phải dây dưa như thế. Vốn dĩ là khúc mắc giữa yêu và hận, lại nảy sinh ra biết bao ân oán tình thù. Một hồi tranh đấu, mỗi người đều muốn nắm chắc trong tay vận mệnh của chính mình. Nhưng đến cuối cùng, ai mới là người chiến thắng? Không ai có thể hoàn toàn bình an thoát ra! Ác ma yêu thiên sứ là lúc tất cả mọi tội ác bắt đầu! “Muốn chết, chính là chết tôi cũng phải đuổi theo cô đến tận địa ngục!” Gân xanh trên trán hắn nổi lên, tay nắm chặt lại thành quyền, giống như ngay lập tức có thể cho tôi một đấm. Tôi sẽ không nghi ngờ trong từ điển của hắn có khái niệm đánh con gái. Tôi nhìn Đường Diệc Diễm đang điên cuồng mà buồn bã cười, đôi ngươi lạnh lùng ngước lên:“ Không cần đâu, tôi đang sống trong địa ngục rồi!” “Đường Diệc Diễm, anh hiểu được tình yêu là gì sao?” Không nhìn hắn, đôi mắt trỗng rỗng của tôi hướng về phía trước, không có tiêu cự, chỉ cảm giác được Đường Diệc Diễm khẽ giật mình. “Đường Diệc Diễm, tình yêu không phải giữ lấy mà là thành toàn, không phải bức bách mà là chúc phúc. Từ đầu tới cuối, anh luôn dùng hết mọi loại thủ đoạn để bức tôi, anh thực sự yêu tôi sao?” Tôi lạnh lùng nhìn hắn, nhìn vẻ mặt của hắn từ âm ngoan trở nên chật vật. “Im miệng!” Trong mắt Đường Diệc Diễm hiện lên một tia bối rối. “Thành toàn, tôi hai năm trước thành toàn đổi lấy chính là cô ngả vào vòng tay của thằng khác. Tôi, Đường Diệc Diễm không chiếm được thứ gì đó, người khác cũng đừng mơ có được. Tôi thà rằng huỷ hoại cô!” Tôi nhếch môi hừ lạnh, chậm rãi nói:“Không đâu… ít nhất bây giờ sẽ không… Tôi sẽ không điên, tôi muốn trơ mắt nhìn anh thống khổ, nhìn anh tuyệt vọng…” “Đường Diệc Diễm, cảm ơn quà sinh nhật của anh, tôi – suốt – đời – khó – quên!” Đường Diệc Diễm nhìn tôi, trong mắt hiện lên một chút đau đớn, hai tay đặt ở đầu vai tôi khẽ buông ra. Cuối cùng, hắn ôm chầm lấy tôi, áp chặt tôi vào lòng, nỉ non: “ Anh chỉ là quá yêu em, quá yêu em mất rồi, yêu đến nỗi ngay chính bản thân anh cũng thấy sợ, nhưng tại sao em lại không chịu hiểu…” *** Nhân vật chính: Diệp Sương Phi-Đường Diệc Diễm Rating: 5/10 Ưu điểm: Nếu bạn thích nam chính ích kỉ bá đạo thì đây dành cho bạn. Nhưng nói trước không phải kiểu bá đạp của Tề Mặc trong truyện “Đạo Tình” Nếu thích ngược đây cũng dành cho bạn. Nhưng nó không ngược làm bạn khóc mà là làm bạn ức chế. Mình đã từng bỏ cuộc khi đọc lần đầu. Phải cố gắng để không bỏ khi đọc lại lần 2. Tác giả có cách dẫn dắt khá hay. Nhiều câu mang tính triết lý sống. Khuyết điểm:Truyện kéo dài thật sự đọc rất mệt mỏi. Cứ cái kiểu yêu mà không nói dẫn đến hiểu lầm giữa 2 nhân vật. Mình cực ghét cả tính cách của 2 nhân vật chính. Thứ nhất nam chính quá chiếm hữu. Từ đầu đến cuối đều cho mình là đúng, yêu mà không để ý đến cảm nhận của người mình yêu. Một tình yêu ích kỉ. Thứ hai nữ chính quá nhu nhược. Hở cái yếu lòng và vì cái yếu lòng dở hơi ấy dẫn đến một nùi hệ quả. Truyện quá nhiều ý tưởng dẫn đến làm người đọc mệt lên mệt xuống và cuối cùng tác giả lại không giải đáp. Nhiều chương bị lặp lại, và có vài khúc bị mất nên đọc cũng hơi khó chịu. Câu nói tâm đắt: “Vĩnh viễn không được quên rằng, những chàng bạch mã hoàng tử trong tiểu thuyết khi bước ra đời thực sẽ mang hình dáng của ma quỷ.” (tác giả) Mời các bạn đón đọc Cấm Tình (Cả Đời Chỉ Nguyện Yêu Em) của tác giả Tử Tử Tú Nhi.
Bảo Bối Con Là Ai
Truyện Bảo Bối Con Là Ai  của tác giả Kim Cương Quyển là câu chuyện kể về nam chính là Lăng Húc. Hắn gặp chuyện ngoài ý muốn khiến cho trí nhớ của mình quay về năm 17 tuổi. mọi việc đều đảo ngược hoàn toàn. Đoan ký ức đó đối với hắn quan trọng hay không ? tại sao hắn lại không nhớ chuyện gì ? Ai sẽ giúp hắn vượt qua được tình cảnh như thế này ? *** Hôm nay là chuyên mục sinh tử văn, mới đọc hai truyện này, muốn viết linh tinh mà tách bài rách ruột, gộp luôn cho xong, dù sao cũng na ná nhau cả. Hai truyện này có lẽ đều có thể gọi là gương vỡ lại lành, bạn thụ và bạn công xa nhau 5-6 năm, trong lúc ấy thụ sinh mà công hổng có biết, trải qua thăng trầm khổ ải thụ ôm yêu thương nuôi con một mình cuối cùng gặp lại nhau, công giờ đã là tổng tài giàu có tự chủ kinh tế đủ sức gánh vác cả gia đình nên là hai ta về lại một nhà, nhà ba người thăng lên thành bốn người, vui ơi là vui. (´▽`❁)/ Tự thấy bản thân vô dụng vì mang tiếng ghi tiêu đề là review mà toàn viết kiểu tớ cảm thấy, tớ nghĩ là, tạo cảm giác abc,… chẳng hiểu viết ra để làm gì khi chả giúp ích gì cho người khác khi mà mỗi người một cảm nhận =)) Lăng Húc vì một sự kiện ngoài ý muốn mà đột nhiên mất đi vài năm ký ức, Lúc tỉnh lại phát hiện mình nhiều thêm một đứa con trai, Nhưng mẹ của đứa bé là ai? Đứa bé từ chỗ nào tới? Cậu hoàn toàn không có một chút ấn tượng. Này, bảo bối, rốt cuộc con là ai? Lôi điểm: tiểu thụ sinh con trai! Nhân vật chính: Lăng Húc *** Lăng Dịch x Lăng Húc, chắc là muộn tao tinh anh ôn nhu dịu dàng như nước công x thụ 17 tuổi thì bốc đồng dương quang năng nổ dám yêu dám hận rất là đáng yêu, 27 tuổi thì trải đời hơi âu sầu nhưng dịu dàng vợ hiền cha đảm nhỉ.  Thực sự là bình thường truyện tớ thích còn lâu tớ mới nói nội dung ra, chỉ luôn mồm khen hay thôi =)) nhưng mà nội dung truyện này cũng không có gì mới lạ nên là tớ spoil chút, thụ và công là ngụy huynh đệ, nhưng mà hai đứa không biết đâu, công vẫn cứ thích thụ thế thôi và thụ vẫn cứ ngu ngơ thế thôi cho đến sự thật được vạch trần, một số chuyện xảy ra làm hai đứa chia xa, sau đấy hai đứa gặp lại, cái cần (làm để sản xuất trẻ nhỏ) xảy đến cũng đã xảy đến, có thể nói là Lăng Húc cũng yêu Lăng Dịch, người tình ta nguyện, nhưng mà khúc mắc trong lòng nên mới không từ mà biệt, Lăng Húc sinh con và nuôi con một mình, tính cách cũng ngày càng trầm ổn hơn, chịu đựng hơn, cho đến một ngày cậu ấy đập đầu một cái rất nhẹ và mất hết kí ức về đoạn thời gian đau khổ kia, trở thành một Lăng Húc 17 tuổi ngây ngô nông nổi đáng yêu quên hết tất cả, quên cả việc hai người không phải anh em, và câu chuyện bắt đầu từ đây, đối diện với sự thực mình có một đứa con vậy là cứ vô tư tìm đường quay về bên người mình vẫn tưởng là anh trai, thích anh, ở bên anh, nhà ba người hài hòa êm ấm, sau này tuy có lấy lại được kí ức, biết con ai sinh nhưng mà yêu thì cũng đã yêu, nói rõ với nhau cả rồi, vẫn cứ hòa thuận thế, đối diện sự thật, xong đẻ thêm đứa nữa vui càng thêm vui. Có những ngày buồn buồn thời tiết ẩm ương hết truyện để đọc hoặc vừa lết xong mấy bộ mệt mỏi máu me, con tim FA của tớ thều thào khát vọng được dúi cho một cái gì đấy ấm áp ngọt ngào, là tớ rất thèm một anh công ôn nhu dịu dàng, yêu thương em bằng cử chỉ bằng hành động, ít lời một chút, bớt phúc hắc một chút mà vẫn không bị nhạt  huhu hôm nay vớ được anh Lăng Dịch nè ToT bạn nào đang tìm hài hước lắt léo chắc sẽ thấy anh nhạt, nhưng mà tớ rất là thích anh, vừa trưởng thành trầm ổn vừa dịu dàng săn sóc, thấu hiểu từ a-z, một số ít nhân vật tớ thấy rất phù hợp gọi là ‘anh’, anh công cho một ngày âm u =)) hơi buồn một nỗi là tớ rất muốn xem ảnh chăm vợ lúc vợ mang đứa thứ hai vì cả một bầu trời ôn nhu như kiaaa, mà tác giả chỉ viết Lăng Húc có bầu xong đứa trẻ ra đời trong vài nốt nhạc, trời ơi xem các ông chồng chăm vợ lúc bầu bí và xxx lúc bầu bí là lạc thú của sinh tử văn mà!!!!!! Truyện còn có bảo bảo nữa, nói thật với cuộc đời là tuy mình khá là thích sinh tử văn nhưng mà không thích trẻ con đâu, vì ngoài đời và trong nhiều truyện chúng nó nhây nhớt bố láo quá, cơ mà Thiên Thiên rất là ngoan ngoãn đáng yêu, lúc nào cũng lặng yên hiểu chuyện không quấy phá, rất muốn bế về nuôi. Có thể nói là truyện rất nhẹ nhàng ấm áp, tuy kết cấu dựa trên một tình huống cẩu huyết nhưng truyện lại chẳng cẩu huyết chút nào, cảm giác đúng như ông trời cho một cơ hội để những người yêu nhau tìm về được với nhau. Tận 78 chương, một chương cũng không ngắn, vậy mà không bị dài, cảm giác rất đủ. Tình tiết thì tự tớ cũng đoán ra được và tác giả cũng không bày vẽ nhiễu sự, nên không làm tớ thấy nản, lúc cảm thấy chỗ này vờn nhau đủ rồi nè, đẩy đến đình điểm đi chị ê là nó sẽ y như ý mình dứt luôn chứ chẳng chiêu trò bôi ra thêm gì. Cái hay còn ở chỗ, tình huống, khởi đầu rất là đơn giản, không mới lạ, nhưng mà lối viết của chị ấy rất khéo đưa đẩy và mạch lạc, không phải bình mới rượu cũ, mà thấy như cái bình nó được chùi qua ấy =)) không phải cho độc giả một góc nhìn mới mà có lẽ là truyền tải một nội dung cũ theo một cách ngọt ngào hấp dẫn thoải mái hơn mới đúng. Thực ra cũng có chỗ cảm giác hơi nhanh, muốn nó lắt léo thêm tí, nhưng mà thôi, dù sao truyện cũng cộp mác ấm áp nhẹ nhàng. Nhà edit thì hôm nay mới nhận ra là từ hồi còn ngôn tình thiếu nữ tớ đã lăn lộn ở đây rồi, đọc thêm một bộ Kế hoạch xuyên không của vật hy sinh và bộ nào nữa ấy (plus vài bộ ngôn tình hồi sửu nhi TvT) cảm thấy giọng văn edit của các bạn ấy vẫn vậy, nó khá là mượt mà, lắm chỗ cũng sạn sạn QT nhưng mà cũng không khó chịu, đọc được. Đọc chui đọc lủi nhà các bạn ấy lâu vậy thấy cũng ngại quá, niệm trong lòng 10 lần câu cảm ơn. ヽ(*・ω・)ノ ————— Em là đường phân cách hết phu phu ân ái giờ mình qua phu phu ân oán =)) ————— Mời các bạn đón đọc Bảo Bối Con Là Ai của tác giả Kim Cương Quyển.
Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương
Bất ngờ xuyên không, sinh hoạt gian nan, cha mẹ mất sớm, còn hai ấu đệ. Chỉ chừng đó chữ cũng đủ tóm gọn tình cảnh hiện tại của Tống Tân Đồng. Cô không ngờ rằng khi đi công tác lại gặp tai nạn giao thông sau đó xuyên về cổ đại trong một thân thể cũng tên là Tống Tân Đồng. Có điều thiếu nữ này năm nay mười bốn, còn có ba tháng nữa là mười lăm,. Vốn là trưởng tỷ trong nhà, cho nên từ khi phụ thân qua đời, nàng liền gánh trách nhiệm chiếu cố hai ấu đệ song sinh. Hiện tại thân phận là trưởng tỷ, áp lực chính là động lực. Không có biện pháp, chỉ có thể xắn tay áo lên kiếm tiền nuôi gia đình ăn cơm no. Xây nhà sửa phòng, mọi chuyện càng lúc càng hài lòng Tống Tân Đồng mới phát hiện thế nào lại có nhiều bà mối tới cửa vậy? Rơi vào đường cùng bèn tìm Lục tú tài trong thôn: “Ngươi phụ trách xinh đẹp như hoa, ta phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình." *** Tống Tân Đồng bị đánh thức, đầu âm ỉ đau làm cho nàng không cách nào suy nghĩ, biểu tình đờ đẫn nhìn mái nhà cỏ tranh bị hở. Âm thanh mặc dù đã được tận lực hạ thấp nhưng vẫn truyền rõ ràng vào trong tai Tống Tân Đồng. “Ca ca, đệ* đói”. Một thanh âm non nớt vang lên. [*: Chỗ này gốc là “ta” nhưng mình chỉnh lại là “đệ” cho nó cổ trang với dễ thương hơn nhé vì bé này là em.] Một thanh âm non nớt khác cũng vang lên theo: “Tỷ còn chưa có tỉnh.” “Có phải tỷ sợ uống thuốc đắng cho nên mới vẫn ngủ hay không?” “Tỷ mới không giống ngươi đâu! Sợ uống thuốc đắng.” “Đệ mới không sợ đâu.” Tống Tân Đồng quay đầu lại nhìn hai đứa nhỏ gầy còm đang ngồi ở bên giường với mình, một tiểu hài tử trông khỏe mạnh hơn chút trong hai đứa làm ra vẻ vỗ vỗ đầu đệ đệ: “Mới là lạ, lần trước là ai khóc không uống thuốc đắng.” Tiểu hài tử vẻ mặt đau khổ, thân thể không tự chủ được run rẩy: “Kia thật sự rất đắng, đắng đến đệ đều muốn khóc.” “Rõ ràng là ngươi khóc, xấu hổ xấu hổ.” “Ca ca ngươi hư!” Nghe hai đứa bé nói nói chuyện, Tống Tân Đồng cuối cùng nhận rõ hiện trạng-Nàng trên đường đi công tác gặp tai nạn giao thông tới địa phương không rõ này. Nguyên chủ cũng tên là Tống Tân Đồng, năm nay mười bốn, còn ba tháng nữa liền mười lăm, là trưởng tỷ trong nhà, từ một năm trước sau khi cha bệnh chết liền gánh trách nhiệm chiếu cố hai ấu đệ song sinh. Nguyên chủ tuy cũng là người chịu khó tài giỏi nhưng là ngày qua trong nhà vẫn chống không bằng những ngày cha đang còn. Cặp song sinh bây giờ đã đầy năm tuổi nhưng thân hình lại giống như chỉ ba, bốn tuổi. Có thể tưởng tượng ra trong một năm này có biết bao nhiêu khổ sở. Vài mẫu duy nhất trong nhà đều lần lượt bán khi chữa bệnh cho cha, lại còn thiếu mười mấy lượng bạc. Đáy lòng nguyên chủ sốt ruột, thường đi vào làm công trong phòng giặt hồ ở nội thành, mệt lử một ngày cũng chỉ kiếm vài đồng. Hôm kia trên đường về mắc mưa, nhiễm phong hàn lại không nỡ đi lấy thuốc nên tùy tiện tìm thảo dược thường dùng giải lạnh ở trên núi, không nghĩ tới thuốc này không đúng bệnh. Càng dùng bệnh càng phát ra nghiêm trọng, có thể nguyên chủ dùng thuốc cuối cùng đi đời nhà ma, lúc này mới tiện nghi cho Tống Tân Đồng. Tống Tân Đồng nhìn gian phòng vắng vẻ rách nát này, lại nhìn hai đệ đệ gầy yếu thở dài một hơi thật sâu. Hai đứa bé nghe thấy tiếng thở dài lập tức quay đầu nhìn về phía Tông Tân Đồng, hai mắt có thần quay tròn chuyển động, mừng rỡ hô lớn: “Tỷ, tỷ tỉnh rồi, hù chết đệ và Tiểu Bảo.” “Tỷ, có phải ngươi và cha sợ uống thuốc đắng như nhau nên mới bất tỉnh?” Tiểu đệ vẻ mặt ngờ nghệch hỏi. Đại đệ vỗ đầu tiểu đệ, vẻ mặt ghét bỏ lắc đầu sau đó giống như tiểu đại nhân từ trên giường tuột xuống: “Tỷ đã tỉnh vậy nhanh uống thuốc” Nói xong bưng chén thuốc đen như mực đưa cho Tông Tân Đồng. Tống Tân Đồng nhìn thuốc này so với mực tàu còn đen hơn, thở ra một hơi dài: “Đại Bảo, tỷ khỏi bệnh rồi, không cần uống thuốc.” Đại Bảo có chút do dự quan sát nàng. Tiểu Bảo di chuyển cái mông nhỏ ngồi vào bên người Tống Tân Đồng, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Tỷ, có phải tỷ sợ uống thuốc hay không?” Đương nhiên rồi, nhưng nàng sao có thể trả lời như vậy! Tống Tân Đồng chống thân thể suy yếu ngồi dậy, sờ sờ búi tóc Tiểu Bảo: “Tiểu Bảo ngươi xem, tỷ có phải khỏe rồi hay không? “Thực sự khỏe rồi?” Tiểu Bảo càng đơn tuần, mắt lấp lánh nhìn nàng: “Tỷ, đệ đói bụng, bụng đều đã kêu rột rột nửa ngày.” Đại Bảo hoài nghi nhìn Tống Tân Đồng: “Tỷ, tỷ thật sự khỏe rồi?” “Thực sự khỏe rồi, không tin đệ sờ sờ ở đây còn nóng hay không?” Tống Tân Đồng từ trí nhớ của nguyên chủ lúc bị bệnh biết Đại Bảo vẫn sờ cái trán của nàng. Đại Bảo vươn tay nhỏ bẩn thỉu sờ sờ trán Tống Tân Đồng, nhếch mép cười rộ lên: “Thực sự không nóng.” “Đương nhiên không nóng, đã khỏe rồi, không cần uống thuốc” Tống Tân Đồng xuống giường, kéo tay Tiểu Bảo chậm rãi đi ra ngoài: “Tiểu Bảo đói bụng, muốn ăn cái gì? “Muốn ăn trứng gà” Tiểu Bảo lớn tiếng nói. Đại Bảo trừng mắt liếc Tiểu Bảo một cái, hai quả trứng kia là Thu bà bà đưa cho tỷ bồi bổ thân thể. Tiểu Bảo rụt đầu lại, nuốt một ngụm nước bọt, cậu thật sự rất muốn ăn trứng mà. Tống Tân Đồng lật lại ngăn tủ trong phòng, bên trong vắng vẻ, sạch sẽ muốn chết, liền một cái bàn cũng không có*[Gốc là ‘liên trộm dầu bà’ nhưng không biết nó là cái gì nên m chém đại cái bàn, bạn nào biết thì sửa cho mình nhé] “Tỷ, đây là lúc tỷ ngủ Thu bà bà đưa tới.” Đại Bảo lấy hai quả trứng ra, cẩn thận từng li từng tí đem đến trước mắt Tống Tân Đồng. Hai quả trứng, ở trong thôn hẻo lánh này đã là lễ rất nặng. Con lớn của Thu bà bà- Tạ thúc, cùng cha có quan hệ rất tốt, sau khi cha mất, Thu bà bà và Tạ thúc đối với ba tỷ đệ các nàng vẫn rất chiếu cố như cũ. Tống Tân Đồng nhận lấy hai quả trứng, “Có cảm ơn Thu bà bà hay không?” “Cảm ơn a.” Tiểu Bảo liếm liếm miệng, vẻ mặt mong đợi nhìn nàng, “Tỷ, buổi trưa hôm nay ăn trứng gà sao?” “Được, liền ăn trứng gà.” Tống Tân Đồng đem phòng lật tìm một hồi, cuối cùng tìm được mấy củ khoai đỏ thẫm, đơn giản gọt vỏ khoai lang, cắt thành từng khối nhỏ rồi trực tiếp bỏ vào trong nồi, thêm nước vào nấu. Tiểu Bảo không ngừng bỏ củi vào, nhìn chằm chằm trứng gà còn hoàn hảo nằm ở trong bát, nhắc nhở: “Tỷ, trứng gà đâu?” “Này liền nấu cho đệ.” Tống Tân Đồng đem vỏ trứng gà rửa sau đó bỏ vào trong nồi. Đợi ước chừng hơn mười phút sau, khoai lang trong nồi liền tỏa ra mùi thơm ngọt nồng đậm, Tống Tân Đồng đem khoai lang đã nấu tốt cùng trứng gà lấy ra, đem trứng gà phân cho cặp song sinh xong, chính mình thì ôm một bát khoai lang chậm rãi ăn. Ở hiện đại, Tống Tân Đồng thật thích ăn khoai lang, kiện lá lách, khai vị, kích thích tiêu hóa, một cân còn phải hai, ba đồng đâu. “Tỷ, ngươi cũng ăn.” Đại Bảo đem trứng gà phân làm hai, đưa cho Tống Tân Đồng. “Tỷ không thích ăn, Đại Bảo nhanh ăn đi.” Tống Tân Đồng nhỏ giọng hét “Ăn rồi chúng ta đi lên núi xem xem có mộc nhĩ hay không, chờ ngày mai họp chợ cầm đi đổi chút lương thực.” Bởi vì ăn ở trong núi, mọi người nhân thời gian rảnh rỗi đều lên núi tìm sơn trân cùng rau dại, mặc dù bán không được bao nhiêu tiền nhưng cũng có thể phụ cấp một chút gia dụng. “Tốt.” Đại Bảo cho dù có thông minh biết điều cũng chẳng qua chỉ năm tuổi mà thôi, vừa nghe liền tin là thật, thỏa mãn đem trứng gà bỏ vào trong miệng, không để ý liếm liếm ngón tay. Tống Tân Đồng nhìn ngón tay Đại Bảo bẩn thỉu, do dự một chút vẫn chưa nói. “Tỷ, ăn ngon thật, nếu như mỗi ngày có thể ăn thì tốt rồi.” Tiểu Bảo tha thiết mong chờ nhìn một nửa cái trứng gà trong tay Đại Bảo, lưỡi liếm liếm. “Tỷ sẽ làm cho các đệ mỗi ngày được ăn trứng gà.” Tống Tân Đồng nhìn bầu trời xanh thẳm bên ngoài, nếu sớm biết mình sẽ xuyên không đến đây nàng đã theo bà ngoại học một ít thêu hai mặt thật tốt, chỉ cần thêu một bộ liền áo cơm không lo. Đáng tiếc, nàng không biết a. Hơn nữa đôi tay này thô ráp như vậy, làm sao dám thêu vải tơ? Tống Tân Đồng nhìn hai tay của mình thở dài một hơi. Lúc này, một phụ nhân lớn giọng truyền vào từ sân bên ngoài, “Tân Đồng mau ra đây, nãi nãi có tin tốt nói cho ngươi biết   Mời các bạn đón đọc Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương của tác giả Giáp Ất.