Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Đại Phụng Đả Canh Nhân

Thế giới này có nho, có đạo, có phật, có yêu, có thuật sĩ. Hứa Thất An tốt nghiệp trường cảnh sát, yếu ớt tỉnh lại thì phát hiện mình đang ở trong nhà lao, ba ngày sau bị đày đến biên cương... Mục đích ban đầu của hắn cũng chỉ là tự bảo vệ mình, tiện thể làm một phú ông giàu có, nhàn nhã sống qua những ngày ở cái xã hội không có nhân quyền này. ... Nhiều năm sau, Hứa Thất An quay đầu nhìn lại, ở phía sau là những bằng hữu và địch nhân trước đây, đều đã chết, chỉ còn lại những đống xương trắng. Trường giang cuồn cuộn chảy về đông, Sóng vùi dập hết anh hùng. Được, thua, phải, trái thoắt thành không. Non xanh nguyên vẹn cũ, Mấy độ bóng tà hồng? (Thơ Lâm giang tiên của Dương Thận - Bản dịch của Phan Kế Bình) PS của tác: Quyển sách không hề bi kịch! PS của dịch giả: Truyện đang top 3 Phong Vân Bảng trên qidian. Do tác giả sử dụng khá nhiều 'ngôn ngữ mạng' khiến cho quá trình dịch khá khó khăn. Tốc độ ra chương của mình khoảng 2 ngày/1 chương. Rất mong nhận được sự ủng hộ của các bạn! *** " Đại Phụng Đả Canh Nhân " kể về câu chuyện xuyên việt của một lữ khách Hứa Thất An, Hứa Thất An bị ngộ độc rượu, sau khi chết, hắn ta xuyên không đến triều Đại Phụng, trở thành một bộ khoái và giải quyết nhiều vụ án kỳ lạ. Sau đó, hắn ta gia nhập một tổ chức tương tự như Cẩm Y Vệ- người gõ mõ cầm canh. Duyên kỳ ngộ hắn được 1 lão đạo sĩ thần bí tặng cho cái Địa Thư ( có tác dụng liên lạc như một gruop chát mọi thành viên có thể chát với nhau) . Nương theo đó hắn gia Nhập tổ chức Thiên Địa Hội và lấy biệt danh Trần Cận Nam rồi từng bước thâm nhập phát triển. Đọc tới ta phì cười nhớ tới Lộc Đỉnh Ký của Kim Dung, quả thật hắn Hứa Thất An chính là một Vi Tiểu Bảo thứ 2, gián điệp nhiều mang trong nhiều tổ chức. Ta thích ngôn ngữ hài hước trong tiểu thuyết này, nhân vật chính Hứa Thất An làm việc trầm ổn, nội tâm, dựa vào kiến thức và trí tuệ kiếp trước của mình, nên khi hắn lăn lộn ở Vương triều Đại Phụng như cá gặp nước. Điều thú vị nhất trong cuốn tiểu thuyết là Hứa Thất An luôn cãi nhau với thẩm thẩm Lý Như, bởi vì trước khi Hứa Thất An xuyên qua thì thẩm thẩm Lý Như đã đến sống bên cạnh. Sau khi xuyên qua, Hứa Thất An đã cứu được cả nhà thúc thúc thẩm thẩm của mình, nên mối quan hệ giữa Hứa Thất An và Lý Như khá vi diệu. Tuy nhiên, vì lúc nhỏ Hứa Thất An được thúc thúc thẩm thẩm của mình nuôi lớn, nên mặc dù Hứa Thất An luôn cãi nhau với thẩm thẩm Lý Như của mình, nhưng gia đình khá hòa thuận. Điểm thú vị của tiểu thuyết nằm ở chỗ người ta kiến thức Văn Chương, khoa học kiếp trước dùng để trang bức hắn Hứa Thất An chính dùng là để giao dịch, dùng để thoát thân và không bao giờ để lại danh tiếng. Có thể nói quyển sách này là một nồi lẩu thập cẩm, sự kết hợp giữa phá án trong Nạp Thiếp Ký và đấu thơ cua giái trong cực phẩm gia đinh và tranh đấu trong triều đình đan xen trong thế giới tiên hiệp. " Đại Phụng Đả Canh Nhân " có thể được coi là có dẫn chứng phong phú, trong đó vừa sử dụng một số sự kiện lịch sử cổ đại và một số vụ án phổ biến trên Internet hiện nay, cho thấy kỹ năng viết của tác giả rất có nền tảng. Điều thu hút ta ở cuốn tiểu thuyết này là có một số khâu suy luận để phá án, khiến người ta cảm thấy mới lạ độc đáo, điều này rất hiếm thấy trong nhiều tiểu thuyết mạng theo lối sảng văn hiện nay. Nên không có gì bất ngờ khi được độc giả hoan nghênh. Ps: hiện đại phụng đả canh nhân đang đứng TOP 2 phong vân bảng quidian nhiều tháng liền, chỉ đứng sau 1 người trên vạn người là lão Ưng quá khủng bố , trở thành truyền nhân vạn năm lão nhị , người duy nhất có thể cạnh tranh tóp 1 với lão ưng. Nguồn : sưu tầm và Bạch Tiểu Thuần *** ĐẠI PHỤNG ĐẢ CANH NHÂN Mại Báo Tiểu Lang Quân dtv-ebook.com Q1 - Chương 1: Tai ương ngục tù Nhà lao, Phủ Kinh Triệu, Đại Phụng. Hứa Thất An tỉnh lại một cách yếu ớt, ngửi thấy mùi tanh tưởi trong không khí ẩm ướt, cái mùi làm cho người ta hơi khó chịu, dịch dạ dày trào ngược. Mùi hôi đập vào mặt này là từ đâu ra? Con Ngáo trong nhà lại ị bậy lên giường à? Dựa vào mức độ của mùi hôi này... Chắc không phải là ở trên đầu mình đấy chứ? Trong nhà Hứa Thất An có nuôi một con chó, giống Husky, tên thường gọi là Đại Ngáo. 10 năm phiêu bạt phương Bắc, cô đơn lạnh lẽo. Con người mà, cô quạnh lâu ngày, khó tránh khỏi muốn nuôi một con chó để an ủi và chơi đùa… Ặc, không phải là “trò chơi xác thịt” nha. Hứa Thất An mở mắt ra, thấy tình huống xung quanh thì hơi bối rối. Bức tường được xây bằng đá. Ba cái cửa sổ hình vuông to bằng miệng chén. Hắn nằm trên cái chiếu rách rưới lạnh cóng. Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu lên ngực hắn, những hạt bụi li ti bay lả tả trong tia nắng. Mình đang ở đâu? Hứa Thất An lặng im suy nghĩ một lát trong mơ màng, như đang nghi ngờ cuộc sống. Sau đó, hắn nghi ngờ cuộc sống thật luôn. Mình xuyên qua rồi… Ký ức ập đến cuồn cuộn như sóng trào, hoàn toàn không cho hắn cơ hội để phản ứng, mạnh mẽ tiến vào đại não, nhanh chóng kết hợp lại. Hứa Thất An, tự Ninh Yến, là một gã bộ khoái của nha môn huyện Trường Nhạc, dưới sự quản lý của Phủ Kinh Triệu, vương triều Đại Phụng. Lương tháng hai lượng bạc, một thạch gạo(1). Phụ thân là tên lính quèn, đã hy sinh trong “Chiến dịch Sơn Hải” 19 năm trước. Sau đó, mẫu thân cũng qua đời vì bệnh tật… Đến đoạn này, Hứa Thất An thấy hơi vui mừng nhẹ nhõm. Ai ai cũng biết, người mà mất hết phụ mẫu đều không đơn giản. “Không thể tin là sống lại rồi, mà vẫn trốn không thoát số mệnh làm cảnh sát ư?” Hứa Thất An hơi nhức đầu. Kiếp trước hắn tốt nghiệp trường cảnh sát, thành công tiến vào thể chế, có được công việc lý tưởng. Thế nhưng, mặc dù Hứa Thất An đi con đường do cha mẹ hắn chọn thay, nhưng lòng hắn lại không ở trên cái nghề đầy tớ của nhân dân này. Hắn thích không bị trói buộc, thích tự do, thích xa hoa trụy lạc, thích một câu trong nhật ký của Quý Tiễn Lâm: "Thế là ngang nhiên từ chức, ra biển kinh doanh." “Nhưng tại sao mình lại ở trong tù?” Hắn cố gắng tiêu hóa ký ức, rất nhanh đã hiểu được tình hình hiện tại của bản thân. Hứa Thất An được nhị thúc nuôi nấng từ nhỏ. Bởi vì hắn luyện võ quanh năm tốn kém chi phí ăn uống hàng trăm lượng bạc nên bị thẩm thẩm ghét bỏ. Sau khi tu luyện đến Luyện Tinh đỉnh phong vào năm 18 tuổi thì dậm chân tại chỗ. Không chịu nổi áp lực từ thẩm thẩm, hắn dời khỏi Hứa trạch, sinh sống một mình. Thông qua quan hệ của thúc thúc, kiếm được cái chức bộ khoái nhàn nhã ở nha môn. Vốn là cuộc sống trôi qua cũng không tệ, nào ngờ… Ba ngày trước, vị nhị thúc có chức quan nhỏ thất phẩm lục bào trong Ngự Đao Vệ hộ tống một nhóm thuế ngân đến hộ bộ, trên đường bất ngờ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Toàn bộ 15 vạn lượng bạc trắng biến mất. Chuyện này làm rúng động triều dã(2). Thánh Thượng giận tím mặt, đích thân hạ lệnh chém đầu Hứa Bình Chí vào năm ngày sau. Tam tộc thân quyến bị tội liên đới, nam đinh bị đày đi biên cương, nữ quyến thì đưa vào Giáo Phường Ty. Là cháu ruột của Hứa Bình Chí, hắn bị giải trừ chức bộ khoái, đưa vào đại lao Phủ Kinh Triệu. Hai ngày! Hai ngày sau hắn sẽ bị lưu đày đến vùng đất biên cương hoang vu đau khổ, trải qua nửa đời còn lại trong lao lực. “Khởi đầu thôi mà đã là chế độ địa ngục(3) rồi nha…” Hứa Thất An cảm thấy lạnh sống lưng, lòng cũng theo đó mà nguội lạnh đi một nửa. Thế giới này bị thống trị bởi triều đình phong kiến, chẳng có nhân quyền đâu, biên cương là nơi nào? Hoang vắng, khí hậu khắc nghiệt. Phần lớn phạm nhân bị đày tới biên cương đều không sống quá 10 năm. Và càng có nhiều người, còn chưa tới được biên cương đã vì một số chuyện ngoài ý muốn như bệnh tật, mà chết ở trên đường. Nghĩ tới đây, Hứa Thất An lại thấy hơi lạnh đã xộc lên tới đầu. “Hệ thống?” Sau một lúc im lặng, giọng nói thăm dò của Hứa Thất An vang lên trong không gian yên ắng trong nhà lao. Hệ thống không để ý đến hắn. “Hệ thống… Hệ thống ba ba, ngài xuất hiện đi mà.” Giọng nói Hứa Thất An trở nên khẩn thiết. Hoàn toàn yên tĩnh. Không có hệ thống, vậy mà không có hệ thống! Điều này có nghĩa là hắn gần như không còn cách nào để thay đổi hiện trạng. Hai ngày sau, hắn sẽ phải đeo xiềng xích và gông cùm lên, rồi bị đưa đến biên cương. Với thể chất của hắn có lẽ sẽ không chết ở trên đường. Nhưng đó cũng không phải là chuyện tốt đâu, bị vắt kiệt sức lao động trong kiếp sống làm việc như một công cụ hình người, cuối cùng chết đi... Thật đáng sợ, thật là đáng sợ quá mà! Giấc mơ đẹp đẽ của Hứa Thất An về thế giới cổ đại vừa xuyên qua này, tựa như bong bóng xà phòng, ban đầu thì lung linh, sặc sỡ, nhưng rồi tan tành trong không khí, chỉ còn lại lo âu và sợ hãi. “Mình phải nghĩ ra biện pháp để tự cứu lấy chính mình, không thể cứ như vậy mà ‘go die(4)’.” Hứa Thất An đi tới đi lui trong không gian chật hẹp của nhà lao, giống như là kiến bò trên chảo nóng, như thú hoang rơi vào bẫy, vắt óc suy nghĩ đối sách. Mình là Luyện Tinh đỉnh phong, thể chất mạnh đến đáng sợ… Nhưng ở cái thế giới này thì chỉ thuộc trình độ bạc rách(5), vượt ngục là chuyện bất khả thi… Nhờ vả tông tộc và bằng hữu thì sao? Hứa gia đâu phải là đại tộc, tộc nhân phân tán khắp nơi. Hơn nữa, số thuế ngân bị cướp lên đến 15 vạn lượng bạc, ai dám đứng ra cầu xin trong lúc nhạy cảm như thế này? Căn cứ luật pháp Đại Phụng, lấy công chuộc tội sẽ được miễn cho tội chết! Trừ khi nào tìm lại được bạc… Ánh mắt của Hứa Thất An sáng rực lên, giống như người sắp chết đuối lại vớ được cọng cỏ cứu mạng. Hắn đường đường chính chính tốt nghiệp trường cảnh sát, kiến thức lý luận phong phú, suy luận logic rành mạch, năng lực trinh thám cực cao, lại đọc qua vô số những vụ án kinh điển. Có lẽ nên thử bắt đầu từ phương diện phá án này, tìm lại bạc, lập công chuộc tội. Nhưng sau đó, ánh sáng trong mắt hắn tắt dần. Nếu muốn phá án, trước tiên phải xem hồ sơ, hiểu rõ cặn kẽ quá trình xảy ra vụ án. Rồi sau đó mới tính đến chuyện điều tra, phá án. Giờ này hắn đang ở trong đại lao, nơi mà kêu trời trời không thấu, gọi đất đất chẳng hay. Hai ngày nữa là bị giải đến biên cương mất rồi! Hết cách! Hứa Thất An ngồi phệt xuống đất, đôi mắt vô hồn. Hôm qua hắn uống đến say mèm ở quầy Bar, tỉnh lại thì đã ở trong tù. Có lẽ là chết vì trúng độc cồn rồi mới xuyên qua ha. Ông trời ban cho cơ hội xuyên qua, không phải là để hắn sống lại lần nữa, mà chắc là cảm thấy hắn chết quá dễ dàng rồi phải không? Ở cổ đại, lưu đày là hình phạt nặng chỉ sau tử hình. Tuy là ở kiếp trước bị xã hội vùi dập, nhưng hay dở gì cũng là thời đại hòa bình. Nghĩ coi được trọng sinh sẽ tốt hơn biết mấy, không cần nhiều lời, trộm tiền tiết kiệm của cha mẹ đi mua căn nhà. Sau đó phối hợp với mẹ, phá hỏng sở thích đầu tư cổ phiếu của cha, tránh cho ông ấy bị người ta lừa gạt. Lúc này, cuối hành lang âm u truyền đến tiếng xiềng xích chạm nhau, chắc là cửa được mở ra rồi. Sau đó có tiếng bước chân vang lên. Một tên cai ngục dẫn theo một vị thư sinh tuấn tú sắc mặt tiều tụy, dừng lại trước cửa phòng giam của Hứa Thất An. Tên cai ngục liếc nhìn thư sinh: “Nửa nén nhang.” Thư sinh chắp tay thi lễ với tên cai ngục. Sau khi dõi mắt nhìn theo bóng dáng khuất dần của gã, y quay người lại, đối diện với Hứa Thất An. Thư sinh mặc chiếc áo dài màu xanh nhạt, tóc dài đen nhánh búi lên gọn gàng, trên tóc cài một chiếc trâm ngọc, diện mạo tuấn tú, mày kiếm mắt sáng, môi mỏng. Trong đầu Hứa Thất An hiện lên ký ức liên quan đến người này. Hứa Nhị Lang, Hứa Tân Niên. Con trai ruột của nhị thúc, đường đệ của Hứa Thất An, trúng cử kỳ thi Hương năm nay. Hứa Tân Niên nhìn thẳng vào hắn một cách bình tĩnh: “Binh sĩ áp giải huynh đến biên cương đã nhận của đệ ba trăm lượng, đây là số bạc còn sót lại trong nhà chúng ta, huynh cứ an tâm lên đường, sẽ không có gì bất trắc xảy ra đâu.” “Vậy còn đệ thì sao?” Hứa Thất An bị ma xui quỷ khiến nên mới nói ra những lời này. Hắn còn nhớ, mối quan hệ giữa chủ cũ thân thể này và vị đường đệ trước mặt đâu có “thắm thiết” đến vậy. Vì chuyện hắn bị thẩm thẩm ghét bỏ, mà ngoại trừ nhị thúc ra, trong cả Hứa gia chẳng có ai chào đón Hứa Thất An cả. Ít nhất thì các đường đệ, đường muội sẽ không biểu hiện quá mức thân thiết với hắn. Trừ những thứ đó ra, trong ký ức của chủ cũ, vị đường đệ này còn có biệt hiệu là “Chúa mạnh miệng(6)”, miệng thối không ngửi nổi. Hứa Tân Niên không kìm được nói: “Đệ đã bị tước bỏ công danh, nhưng có sư trưởng trong thư viện che chở, nên không cần đi đày. Huynh tự lo cho bản thân mình là được rồi. Đến biên cương, huynh nên thu lại tính khí nóng nảy, có thể sống thêm được ngày nào hay ngày ấy. Hứa Tân Niên đang học tại Thư Viện Bạch Lộc tiếng tăm lừng lẫy ở Kinh Thành. Y khá được coi trọng, lại vừa đậu cử nhân. Do đó, sau khi nhị thúc gặp chuyện không may, y không bị bỏ tù, nhưng không được phép rời khỏi Kinh Thành, những ngày qua vẫn luôn chạy đôn chạy đáo khắp nơi. Hứa Thất An trầm tư, hắn không hề cảm thấy tình huống của Hứa Tân Niên tốt hơn mình là bao. E rằng không chỉ là tước bỏ công danh, mà còn phải nhập vào tiện tịch, đời đời con cháu không được tham gia khoa cử, không bao giờ ngóc đầu lên được nữa. Vả lại, sau hai ngày nữa, nữ quyến của Hứa gia sẽ bị đưa vào Giáo Phường Ty, để cho người khác làm nhục. Hứa Tân Niên là người đọc sách, y sao còn mặt mũi mà tiếp tục sinh sống ở Kinh Thành chứ? Có lẽ, bị đày đến biên cương mới là lựa chọn tốt hơn dành cho y. Hứa Thất An giật thót người, vội nhào tới, chụp lấy song sắt: “Đệ muốn tự sát ư?” Trong lòng hắn dâng lên nỗi bi thương không thể kìm chế được… Rõ là mình không hề biết y mà. Vẻ mặt Hứa Tân Niên không chút thay đổi, phất tay áo nói: “Có dính dáng gì đến mày đâu.” Y hơi khựng lại, ánh mắt khẽ dời đi một chút, tránh ánh nhìn từ đường ca của mình, gương mặt cũng ôn hòa hơn: “Ráng sống sót.” Dứt lời, y cất bước rời đi một cách kiên quyết! “Chờ chút!” Hứa Thất An vươn tay ra ngoài song sắt, túm lấy ống tay áo của y. Hứa Tân Niên dừng bước, lặng thinh nhìn hắn. “Đệ có thể lấy được hồ sơ không? Hồ sơ của vụ án thuế ngân bị mất ấy.” … … (1)Một thạch gạo = 59.2kg gạo (2)Triều dã: triều đình và dân gian (3)Chế độ địa ngục: độ khó cao nhất trong các trò chơi phổ biến. (4)Cẩu đái: xích chó. Đồng âm với go die, nghĩa là đi chết. (5)Bất khuất bạch ngân: là tên gọi xếp hạng bậc bạc trong LMHT bên Trung Quốc. Cụ thể: anh dũng hoàng đồng, bất khuất bạch ngân, vinh diệu hoàng kim, hoa quý bạch kim, thôi xán toản thạch, siêu phàm đại sư, tối cường vương giả. Ở đây mình dịch là “bạc rách” cho nó gần gũi với LMHT Việt Nam. (6)Chủy cường vương giả: top bậc Thách Đấu thì gọi là ‘tối cường vương giả’. Còn ‘chủy cường vương giả’ chỉ những người chơi chỉ được cái miệng nhưng kỹ năng thì kém. Theo mình hiểu nhân vật này hay mắng người. Mời các bạn đón đọc Đại Phụng Đả Canh Nhân của tác giả Mại Báo Tiểu Lang Quân.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Tôn Thượng
Thời kỳ Thượng cổ kết thúc, kiếp nạn Chư Thiên buông xuống cũng là lúc Thiên Đạo phán quyết tất cả tội ác trong ba ngàn đại thế giới. Cổ Thanh Phong vốn là truyền kỳ của thế gian nhưng thân mang tội ác nên không tránh khỏi sự phán quyết của Thiên Đạo. Thời điểm hắn tỉnh dậy trong phần mộ của mình thì tên của hắn chỉ còn được nhắc đến trong những câu truyện truyền kỳ thời Thượng Cổ. *** Khi thời đại Thượng Cổ kết thúc, kiếp nạn Chư Thiên giáng xuống, đếm mãi không hết lượng Tiên Ma thi nhau rơi xuống, tất cả đều đã mất mạng trong trận kiếp nạn này. Năm đó không chỉ Thiên giới hỗn loạn, ngay cả ba ngàn thế tục giới cũng chịu sự ảnh hưởng với mức độ khác nhau, rất nhiều nơi đều biến thành vùng đất hoang vu. Dù chuyện kiếp nạn Chư Thiên đã trôi qua rất nhiều năm, linh khí thiên địa cũng đã dần dần khôi phục, nhưng đến nay có một số nơi vẫn là một vùng cằn cỗi, Xích Viêm Lĩnh ở thế tục giới Tây Bắc “Thương Huyền” chính là một nơi trong số đó. Nói đến Xích Viêm Lĩnh nó còn có một cái tên khác, đó là Táng Đế Lĩnh, trong truyền thuyết khi kiếp nạn Chư Thiên giáng xuống, Cửu U đại đế truyền kỳ của thời kỳ cuối Thượng Cổ uy chấn Tiên Ma chính là rơi xuống ở chỗ này. Đương nhiên, truyền thuyết cũng chỉ là truyền thuyết, bởi vì chưa ai từng thấy tận mắt, hiển nhiên cũng có người không nghĩ là thật, dù sao qua nhiều năm như vậy, tin đồn về nơi vùi thân của Cửu U đại đế không đáng tin mười phần thì cũng đáng tin đến tám phần. Xích Viêm Lĩnh là một vùng núi hoang vu hẻo lánh rộng lớn, có vũng bùn, có đầm lầy, có sơn cốc, và ở trung tâm lại là một vùng sa mạc khô cằn không cỏ cây. Giữa trưa hôm đó, nắng chiếu gay gắt, vùng sa mạc này sáng lấp lánh lên giống như những hạt vàng dưới ánh mặt trời. Đột nhiên, trong sa mạc hiện lên ngọn lửa màu tím sẫm kỳ lạ, thời điểm ngọn lửa vừa mới bắt đầu cháy còn rất yếu ớt, nhưng không lâu sau đó liền cháy bùng lên, thế lửa lan tràn ra xung quanh, lửa màu tím sẫm hừng hực đốt cả sa mạc thành một biển lửa. Cũng không biết trải qua bao lâu, biển lửa màu tím dần dần nhỏ lại, chuyển biến thành càng ngày càng yếu, cho đến khi tắt ngụm một cách khó hiểu, sa mạc vẫn là một mảng hoang vu như trước, nhưng trong sa mạc không biết từ bao giờ đã xuất hiện một người. Đó là một nam tử nhìn có chút nhếch nhác, dường như khoảng chừng hai mươi tuổi đầu, đầu tóc rối bời, áo quần rách nát, trên thân còn có vết máu, cứ như vừa mới trải qua một cuộc chiến sinh tử vậy. Hắn lẳng lặng nằm trong sa mạc, trên thân bốc cháy lên ngọn lửa màu tím yếu ớt, ngọn lửa giống như từng đường phù văn huyền diệu, đung đưa dưới ánh mặt trời gay gắt, mơ hồ, méo mó, tán loạn... Ngọn lửa màu tím cũng dần biến mất theo phù văn, ngón tay của nam tử trẻ tuổi có hơi cử động, sau đó đôi mắt cũng dần dần mở ra, không biết là hôn mê quá lâu hay vì sao, đôi mắt giống như có chút không thích ứng được ánh mặt trời mãnh liệt, vừa mở ra lại liền nhắm lại. Qua khoảng thời gian khá lâu, lại từ từ mở ra, đó là một đôi mắt rất tĩnh mịch, giống như vực sâu, đáy mắt hiện vẻ đầy mê hoặc. "Còn sống... thì ra Cổ Thanh Phong ta còn sống..." Nam tử trẻ tuổi tên là Cổ Thanh Phong, cũng là Cửu U đại đế trong miệng người đời, hắn nhìn có vẻ vô cùng suy yếu, lắc lắc đầu óc mù mịt, ngẩng đầu, trên khuôn mặt tái nhợt đó, hiện lên vẻ mơ màng và bàng hoàng... "Vì sao ta còn sống... kiếp nạn Chư Thiên... kết thúc rồi sao?" Nhắm mắt lại, chuyện kiếp nạn Chư Thiên xảy ra còn rõ mồn một trước mắt, bầu trời sụp đổ, mặt đất nứt lìa, nhật nguyệt biến mất, đồng thời còn xen lẫn phán quyết Thiên Đạo đếm mãi không hết, phán quyết hết thảy tội ác giữa trời đất. Là một đế vương vô song từng chém tiên, diệt ma, vấn đỉnh tiên ma, hơn nữa là chúa tể của Cửu U, Cổ Thanh Phong đã sớm bị gán cho cái danh là kẻ ác, cũng là một trong những đối tượng chủ yếu để Thiên Đạo phán quyết. Năm đó lúc kiếp nạn Chư Thiên xảy ra, Thiên Đạo phán quyết cũng theo đó mà giáng tội, căn cơ đại đạo của Cổ Thanh Phong bị hủy, vương tọa Tiên Ma bị đoạt, đế tọa Cửu U bị hủy, một thân tu vi cũng bị phán quyết phân tản, toàn bộ thành tựu đời này hắn tu luyện đều bị Thiên Đạo phán quyết sạch sẽ, bên trong ký ức mơ hồ, hắn nhớ cuối cùng bản thân bị phán quyết chỉ còn lại một cỗ thể xác phàm trần. Thế nhưng... sao lại còn sống? Chẳng lẽ Thiên Đạo cướp của ta tất cả, nhìn ta đáng thương, cố ý để lại cho ta một mạng? Không! Không có khả năng! Đại đạo vô tình, mà Thiên Đạo là vô tình nhất, nếu nói Thiên Đạo thương hại mình, đánh chết Cổ Thanh Phong cũng sẽ không tin được. Nhưng vì sao lại còn sống? Hả? Lúc Cổ Thanh Phong đang thắc mắc, vô tình nhìn thấy trên cổ đang mang một viên Cốt Ngọc, miếng ngọc này lớn chừng bằng ngón cái, nhìn không giống ngọc, mà lại giống một miếng cổ mộc hoặc xương cốt hơn. Thứ này là năm đó hắn tìm được ở một di tích Phật môn, vẫn luôn mang ở trên người, vào thời kiếp nạn Chư Thiên xảy ra Thiên Đạo phán quyết, tất cả pháp bảo mạnh mẽ của hắn đều hủy hoại chỉ trong nháy mắt, duy chỉ có miếng Cốt Ngọc bảo tồn lại. "Tịch Diệt Cốt Ngọc... nhất định là Tịch Diệt Cốt Ngọc..." "Cũng chỉ có miếng Tịch Diệt Cốt Ngọc này mới có thể cứu ta một mạng..." Miếng Tịch Diệt Cốt Ngọc này rốt cuộc là cái gì, Cổ Thanh Phong nghiên cứu cả một đời cũng không nghiên cứu ra được nó là gì, giờ khắc này vì sao bản thân còn có thể sống được, rốt cuộc có phải Tịch Diệt Cốt Ngọc đã cứu hắn hay không, hắn đã lười suy nghĩ. Nhìn qua xung quanh sa mạc, lại nhìn lên mặt trời gay gắt trên bầu trời, hắn biết mình đã thoát được trận kiếp nạn Chư Thiên kinh khủng đó... "Kiếp nạn Chư Thiên đã kết thúc... đã kết thúc..." Cổ Thanh Phong chậm rãi đứng lên, không khỏi thở dài bất đắc dĩ. "Đấu với người, đấu với tiên, đấu với ma, đấu đến cuối cùng cũng đấu không lại ông trời..." Đây là cảm ngộ lớn nhất của hắn sau khi trải qua kiếp nạn Chư Thiên, trên khuôn mặt lạnh lùng, thần sắc có chút phức tạp, hắn lẩm bẩm nói: "Dù như thế nào, còn có thể sống là tốt rồi... chỉ cần còn sống, sẽ có hi vọng..." Chỉ cần còn sống, sẽ có hi vọng... Không có tu vi có thể tu luyện lại, không có đại đạo căn cơ có thể xây lại thành tựu, không có Tiên Ma vương tọa có thể lại vấn đỉnh, tất cả đều có thể bắt đầu lại từ đầu... Cổ Thanh Phong không sợ, xưa nay chưa từng sợ, nếu như lo sợ, năm đó hắn đã không làm trái ý trời đi vấn đỉnh Tiên Ma vương tọa, càng sẽ không vấn đỉnh Cửu U đại đế, một đế tọa luôn bị Thiên Đạo coi là cái đinh trong mắt. Nhìn lên mặt trời chói chang trên bầu trời, cười một tiếng khinh thường, cao ngạo rồi nói: "Thiên Đạo, ha ha... cho dù ngươi cướp đi của ta tất cả, khiến ta trở về thân phàm trần, nhưng cuối cùng sẽ có một ngày, ta sẽ quay trở về, đoạt lại của ngươi gấp mười lần..." Mời các bạn đón đọc Tôn Thượng của tác giả Cửu Hanh.
Cửu Thiên
Thế nhân đều muốn thành tiên Thanh tâm quả dục thật phiền lắm thay Trần gian sương gió lắt lay Cơm gà cá thịt mỗi ngày đều no Thành tiên trăm việc chẳng lo Kiều thê mỹ thiếp bao giờ mới quên? Vạn năm một kiếp tu tiên Chẳng bằng phàm tục triền miên một đời Thần tiên trần thế xa rời Phàm nhân khoái hoạt rong chơi bốn mùa (Cua Đá phổ thơ) Sách mới của nhóm dịch Cửu Mệnh... mong các đạo hữu ủng hộ trong thời gian sắp tới! Đa tạ đa tạ! *** "Thế phong nhật hạ, nhân tâm bất cổ..." Hoàng hôn buông xuống, xa xa truyền đến tiếng thở dài từ phía con đường mòn nhỏ hẹp lượn quanh dưới chân núi Hắc Phong cách Ngưu Đầu thôn hơn ba mươi dặm về hướng Tây. Theo hướng con đường nhỏ đi tới là một thiếu niên độ chừng mười một, mười hai tuổi. Da mặt hắn trắng nõn, quần áo trên người mặc dù rách rưới nhưng lại sạch sẽ. Đôi mắt tiểu tử đó to tròn kèm theo vẻ mặt uể oải tạo cho người mới nhìn có cảm giác thật thà, nhút nhát, nhưng lại không kém phần ngây thơ, chất phác. Chẳng qua là, hình ảnh một thằng nhóc nhỏ tuổi mà giờ này còn đang lang thang giữa rừng núi hoang vu không một bóng người, khá là quỷ dị. Buổi chiều tối tại nơi đây thường có mãnh thú qua lại, mà một đứa bé như này lại không nên xuất hiện mới đúng. Càng làm cho người khác kinh ngạc hơn là mặc dù còn nhỏ tuổi nhưng hắn lại vừa đi vừa thở dài, vẻ mặt mang theo chút đau lòng. "Phương Quý ta đây, đường đường là dòng dõi của Tiên Nhân, ba tuổi biết leo cây, năm tuổi bắt cá, bảy tuổi đại chiến với toàn bộ trẻ nhỏ ở thôn không địch thủ, tám tuổi có thể cãi nhau cả ngày với góa phụ nhà họ Hoa. Bổn thiếu gia thiên tư kinh diễm, sinh ra đã bất phàm, tựa như anh hùng tịch mịch..." "Không phải chỉ là trộm của Vương lão thái một con gà thôi sao, đám kia làm sao dám xách đao đến tìm ta bắt đền..." ".....Thế thì làm sao?" ".....Chắc do thủ đoạn trộm gà của ta còn chưa đủ giỏi, thế mà lại bị tóm!...." .... Thằng nhóc họ Phương vừa đi vừa lắc đầu, nghiêm túc tự kiểm điểm bản thân. Tia nắng cuối cùng của buổi chiều tà đang dần vụt tắt, cả đất trời được che phủ bởi màn đêm u tối. Tại nơi hoang sơn dã lĩnh này, gió thu thổi qua khiến cho từng khóm cỏ hoang lay động hợp tấu cùng âm thanh xào xạc của khu rừng xung quanh tạo ra cảm giác rờn rợn ghê người. Phương Quý thầm sợ hãi, nói: "Truyền thuyết nói là ban đêm trên núi hay xuất hiện yêu ma quỷ quái ăn thịt người, không lẽ ta thật sự gặp phải thứ đó chứ?" "Không được, không thể tự hù dọa mình vậy được." Càng nghĩ càng sợ, hắn liền lắc lắc cái đầu nhỏ, thầm nghĩ: "Nhưng mà ta là dòng dõi tiên nhân, trời sinh đã giỏi, nếu như tiểu yêu tiểu quỷ có thật, chẳng lẽ lại dám đến trêu chọc ta? Mà thôi, bây giờ nên tìm chỗ ẩn núp trước đã! Dù sao ta cũng không đi sâu vào trong núi , tạm trú ở nơi này qua một đêm, sáng sớm ngày mai quay về nói với Tiên Nhân lão tổ tông cho ta thêm mười năm nữa, bọn họ còn ai dám bất kính với ta..." Vừa nghĩ vậy, lòng liền thấy thoải mái, hắn bèn quan sát trái phải đánh giá tình hình. Hiện tại, đang ở nơi rừng sâu núi thẳm, gió thu làm cho con người ta cảm thấy khó chịu vô cùng, điều Phương Quý nên làm bây giờ là tìm một nơi tránh gió. Vừa đi được vài bước, hắn liền thấy có một tòa mộ hoang đã bị phá hủy hơn một nửa nằm ở phía bên trái sườn núi. Trước ngôi mộ, có một tấm bia được dựng thẳng đứng, hai bên trái phải là các ụ đất nhấp nhô, vừa vặn có thể chắn được gió. Thấy vậy, hắn liền vui vẻ, ba chân bốn cẳng vọt lẹ tới một hõm đất kế bên ngôi mộ, đút hai tay vào trong áo, ngoan ngoãn nằm xuống. Phương Quý thoải mái nằm bắt chéo hai chân, nhìn bia đá kế bên, hình như là của một ông lão họ Lục, tên Hối, bèn nói: "Lục lão huynh, hôm nay gia môn ta có nạn, mượn chỗ của ông tá túc một đêm. Chờ ngày nào đó lão tổ tông Tiên Nhân tới đón ta trở về, lúc đó ta phát đạt, nhất định quay trở lại lập cho ông một cái bia mới thật đẹp. Buổi tối xin ông giúp ta quan sát kỹ bốn phía, tránh cho bọn dã thú đui mù bén mãng tới tha giày ta đi mất..." Vừa nói nhảm, tay hắn vừa sờ soạng vào đồng tiền nhỏ đang đeo trên ngực, lòng yên tâm được một chút. ........ Tên nhóc này thật gan dạ, thực sự dám nằm ngủ kế bên ngôi mộ, chưa được bao lâu thì đã mơ mơ màng màng tiến vào mộng đẹp. Trong giấc mộng, hắn thấy Tiên Nhân lão gia đang từ trên trời bay xuống, bọn phú hào ở Ngưu Đầu thôn tranh nhau nịnh bợ hắn, dâng lên nào là thịt heo, đầu gà, màn thầu; tay trái hắn ôm ấp Hồng Bảo Nhi, tay phải ôm lấy góa phụ họ Hoa, miệng nhét đầy thức ăn dầu mỡ, cười lớn ha ha!... Gió xào xạc, thổi qua triền núi, làm lá cây phát ra âm thanh rào rào vang dội. Xa xa dường như truyền tới tiếng yêu ma đang gào thét, đất đai mơ hồ rung chuyển nhẹ. Chẳng biết từ lúc nào, từng âm thanh kỳ quái mơ hồ vang lên tựa như từng cơn gió thổi luồng qua khe đá, lại tựa như tiếng chồn hoang khóc lóc thảm thiết nơi mộ phần. Phương Quý đột nhiên tỉnh lại, lau nước miếng đang chảy dài trên mép, cảm giác bụng đói cồn cào. Sáng ngày hôm qua, hắn đã chén sạch sẽ con gà mà mình vừa trộm được. Đến sáng hôm nay ra cửa, vì giữ lại chút sĩ diện cuối cùng, hắn không thèm qua nhà tên đồ tể họ Lý ăn chực điểm tâm. Cho nên từ sáng đến giờ, trong bụng không có một hạt cơm, mà lại lang thang hơn ba mươi dặm đường núi, hắn sớm đã da bụng dính da lưng rồi. Trong lòng nảy lên suy nghĩ, Phương Quý quyết định đi ra ngoài tìm đồ ăn. Nhớ lại con đường đi qua ban nãy, hắn thấy có một con suối nhỏ ở hướng Nam, nói không chừng còn có thể bắt được mấy con cá mập ú để nướng ăn. Nghĩ là làm, hắn liền bò dậy, nương theo ánh trăng, bước thấp bước cao mò mẫm vào rừng sâu. Mời các bạn đón đọc Cửu Thiên của tác giả Hắc Sơn Lão Quỷ.
U Minh Tiên Đồ
Chính cùng tà, từ xưa đến nay, phân biệt rõ ràng, Lý Tuần lại bởi vì vận mệnh gút mắc, cuốn vào chính tà chi tranh. Vô tận mệt mỏi thêm ác mộng, để nhất cái tám tuổi Thiên Hoàng quý tộc sinh mệnh, che kín nhất khắc nghiệt khảo nghiệm. Tại khắp nơi nguy cơ hiểm ác hoàn cảnh bên trong, Lý Tuần ở sâu trong nội tâm đối với mình do khát vọng đã gần đến ư điên dại, vì thoát khỏi người khác đối với mình vận mệnh khống chế, Lý Tuần cơ hồ không từ thủ đoạn. Nhưng khó được chính là, cho dù nhập ma đã sâu, Lý Tuần trong lòng vẫn bảo lưu lấy kia một tuyến đối quang minh khát vọng đồng thời hiển lộ ra hiếm có trọng tình trọng nghĩa một mặt, điểm này từ Lý Tuần mấy lần bốc lên bại lộ phong hiểm trở về Minh Tâm Kiếm Tông, độc xông tinh hà đại trận cứu Minh Cơ, thà rằng cùng Yêu Phượng Cổ Âm đối kháng chính diện cũng phải giúp Minh Hỏa diễm la, mấy lần độ kiếp lại vẫn ép ở lại thế gian ba ngàn năm chỉ vì chờ đợi Thủy Điệp Lan chuyển sinh phục sinh các loại sự tình bên trên cũng có thể thấy được tới. Tại mâu thuẫn cùng trói buộc liều mạng giãy dụa, nhìn Lý Tuần như thế nào tại chính tà ở giữa quần nhau, đi ra vận mệnh cách cũ, đạp vào tại chính đạo tiên lộ phía sau không muốn người biết U Minh tiên đồ! ... *** Đã là rét đậm thời tiết, trong núi thanh lãnh, bách mộc tàn lụi, vì Liên Hà sơn bôi lên thượng một tầng xanh xám vỏ ngoài, so sánh với còn lại ba mùa khô ánh sáng, không khỏi thua kém quá nhiều.     Còn tốt, quần phong sườn núi cốc tầm đó, thỉnh thoảng chớp động sáng rực kiếm quang, vì này đơn điệu bối cảnh, bằng thêm một chút nhan sắc.     Sắc trời dần tối, trên núi chư tu sĩ lần lượt bắt đầu muộn khóa, thỉnh thoảng vài cái tuần sơn tu sĩ bay qua, tại trong quần sơn chi chít, cũng bất quá là phù quang lược ảnh, đồng thời không có cái gì ý nghĩa thực tế, tông môn thanh thế như mặt trời ban trưa, có cái gì tà ma ngoại đạo, dám đến nơi này vuốt râu hùm?     Tà dương dần dần xuống núi về sau, sơn phong âm ảnh bắn ra, che lại thông hướng Chỉ Quan phong đỉnh đường núi, đầu này do đá xanh lát thành chỉnh tề bậc thang ngày thường cũng không có mấy người đi lại, lúc này càng là quạnh quẽ, chỉ có một cái người khoác thanh sam bóng người, một bậc một bậc đi đi lên, không nhanh không chậm, tựa hồ tịnh không để ý càng ngày càng nồng đậm hắc ám.   Mời các bạn đón đọc U Minh Tiên Đồ của tác giả Giảm Phì Chuyên Gia.