Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Nhật Ký Tháp Bụi (Diary in Grey Tower)

Truyện về tình báo, giải mã, chứa đựng nhiều kiến thức lịch sử, toán học nhưng mà không gây ngộp, thậm chí còn li kì thú vị, truyện ngắn xíu à, mình đọc mất có mấy tiếng, ngắn thế mà đủ thắt đủ mở, trọn vẹn một câu chuyện không thiếu không thừa, ngược tâm tái tê luôn =)) không tâm đắc nhân vật nào cả, chỉ thấy nội dung rất cuốn hút, không thể cực lực, chỉ dám ‘hơi dùng lực’ đề cử thôi ạ, nhưng mà kiếm truyện giải trí cho vui đời thì tránh nó ra, truyện nói thẳng cẳng là nhân vật không sạch từ đầu chí cuối không dành cho những ai khiết phích yêu màu hường, tâm hồn mỏng manh dễ vỡ hay mới chui ra từ bể ngược muốn đổi gió. Chị editor edit rất mượt, giọng văn hơi lạ, nhưng mà đọc dần mình cũng quen, lạ ở đâu đọc đi sẽ rõ. Đó xong nha, đi đọc đi khỏi coi tiếp ~ Lảm nhảm siêu cấp dài dòng vớ vẩn trá hình review: Thực ra truyện hoàn từ lâu lắm rồi, cũng có nhiều review, nhưng mà vẫn muốn viết một cái gì cho nó, mà thực ra chắc là viết cho bản thân, vì giờ đọc xong lại bị mất ngủ, tự nhủ với đời là sẽ không bao giờ đọc liều buổi đêm nữa  Không biết tác giả lấy cảm hứng từ đâu, bản thân tác giả làm tình báo hay là đọc A beautiful mind, Alan Turing: The Enigma mà cho ra Diary in Grey Tower nữa, nếu đứng dưới góc độ khoa học thì truyện chỉ là một thoáng điểm qua không có gì quá đặc sắc, nhưng mà đứng dưới góc độ tình cảm mà nói thì đống truyện tình cảm văn học nước ngoài giải nọ giải kia thôi đem đốt hết đi, dịch đam mỹ Trung Quốc như này sang bán khéo còn chạy hơn, Hollywood dựng thành phim cũng đảm bảo cháy vé, ẵm tỉ cái giải. Càng đọc Diary in Grey Tower mình càng thấy choáng, học sử kiểu thoi thóp, cũng chẳng biết ở nước Anh xa xôi đường xá cầu cống tên tuổi như nào, nhưng mà đã được tác giả viết thành truyện đăng thì chắc thông tin phải đúng, câu chuyện ngắn xíu mà như một bản tóm gọn cuộc Chiến tranh thế giới thứ II rất hoàn mỹ, dưới góc độ tình báo, toán học giải mã, nhưng khối lượng thông tin rất vừa phải, gần như chỉ thoáng qua, chị gọi là điểm xuyết dẫn lối cho mối tình trong truyện thôi. Vốn mình không thích mấy thứ văn vẻ hoa mỹ, càng tả đẹp nọ đẹp kia mình càng ngốt nhưng tưởng tượng ra cảnh giữa những năm tháng thanh xuân đẹp đẽ nhất cuộc đời, dưới cái nắng vàng như đổ mật của thời đại học, cậu thanh niên bước qua cánh cửa thư viện gặp được tình yêu của đời mình đứng dưới tán cây táo trổ hoa li ti hồng nhạt, vụn cánh hoa rơi còn vương lại trên vai người ấy, hay là cậu nghệ sĩ với lời thề cả đời chỉ yêu tranh, bâng quơ nói lời tỏ tình mà người cậu ấy yêu ngốc đến độ không hiểu được rằng mình luôn là hình mẫu trong tranh của cậu ấy, tự dưng cảm thấy ngọt ngào như vị kẹo vậy >_< Chắc cái này phải cảm ơn cả editor nữa, cách hành văn của chị ấy, vốn từ của chị ấy, từng con đường, từng nhánh cây, ngọn cỏ dưới dưới bầu trời Anh xanh trong vắt mà tác giả vẽ nên đều được truyền tải vô cùng khéo léo. Mình không thích truyện lấy bối cảnh phương Tây lắm, thậm chí là truyện này là Tây 100% từ nhân vật đến bối cảnh, vì đã gọi là đam mỹ của Trung Quốc, thì sẽ luôn xen lẫn chất gì đó của phương Đông mình, đọc nửa tây nửa ta rất chi là kì cục, nhưng mà chắc do giọng văn, rõ là đam mỹ đấy, mà đọc không hề gượng ép tí nào, cảm giác như đang đọc một câu chuyện dịch từ tiếng Anh sang ấy, nhưng mà ngôn từ vẫn rất mềm mại, phong phú, đủ để biết nó được viết dưới ngòi bút của một người phương Đông, mới đọc nghe là lạ, nhưng mà đọc dần thấy hợp và quen hơn, chưa đọc truyện khác của nhà Minh Du nên không biết có phải vốn giọng văn chị ấy đã vậy không hay là thay đổi cho hợp với câu chuyện. Truyện được kể ở ngôi thứ nhất lất phất ngôi thứ ba, rõ là trần thuật của nhân vật ‘tôi’ nhưng mình chỉ biết cậu ấy đang nghĩ gì chứ không nắm được mạch cảm xúc của cậu ấy, phải khi cậu ấy mở miệng nói chuyện mới ngẫm ra được cậu ấy đang cảm thấy như thế nào, thành ra mạch kể nó cứ lặng lờ lững thững làm sao ấy. Hầu như các nam quan trọng trong truyện đều yêu Alan cả, nhưng bảo ‘vạn nhân mê’ thì cũng không phải, vì tổng cộng cả nam chính cũng chỉ có 3 người. Bảo là 1×1 cũng không đúng vì lý do khó nói không tiện spoil nhưng đảm bảo không phải NP, bảo là cường cường mà thấy có Andemund cường không à, bé Alan lúc thì bị bắt lúc thì bị … như nhược ấy. Tâm lí nhân vật cũng chẳng hiểu là cái thể thống gì luôn, cảm giác truyện viết rất thực nhưng mà mình cũng khó mà định hình ra nhân vật chúng nó đang nghĩ cái gì nữa. Kết luận lại là cái truyện này rất chi là ‘nửa nọ nửa kia’ chẳng phải lướt quá mà cũng chẳng đi sâu tiểu tiết quá, cứ chơi vơi lưng chừng từ đầu đến cuối làm mình chẳng đến mức lên cơn động kinh quắn quéo nhưng cũng không thể ngừng đọc một giây nào. Mình rất ghét truyện cẩu huyết ngược tâm ngược thân vô lý vô tội vạ, đọc chỉ thấy tức chứ đau đớn gì đâu, tất nhiên là Diary in grey tower đúng là một bể máo ngập ngụa luôn nhưng mà tình tiết rất thực, rất hợp lý, đến cái nỗi mà đọc lưng chừng một đứa tôn thờ chủ nghĩa HE là mình chỉ biết ôm mặt thầm nghĩ thôi thế này BE cho nhẹ lòng, nhưng mà nghĩ thế thôi chứ BE thật chắc đau tim mà chết, vẫn HE ạ, chỉ mỗi tội không được trọn vẹn lắm. Dù mang danh nhật kí, nhưng mà có mấy chương cuối mới hao hao nhật kí, cái chất ngôi thứ nhất nó chỉ phát huy được ở mặt này, đó là khiến từng câu từng chữ đều như một lời tự bạch, đơn giản, nhẹ nhàng xiên mình một nhát, tình yêu chỉ khi đơn thuần là sự rung động của hai trái tim trong sáng như nắng trời thì mới đẹp được, chứ khi nó bị cuốn theo lợi ích chính trị, tàn vong chiến tranh thì nó chẳng thể giữ được cái màu sáng tươi vốn có nữa, câu chuyện này không mô tả một tình yêu vượt lên mọi cách trở mà kể về cái cách nó bị khổ đau vật ngã như nào. Mình thích một Alan dạt dào sức sống khát khao theo đuổi đam mê, theo đuổi tình yêu của mình, mà những lúc cậu ấy yếu như sên thì cũng hơi ghét nhưng lại thương nhiều hơn, thực sự từ đầu đến cuối mọi đau khổ cậu ấy phải chịu một phần cũng do sự lựa chọn của cậu ấy, nhưng mà làm điều muốn, yêu người mình yêu, sao mà khổ sở đến trần trụi như thế, nhìn Alan mà tự dưng mất niềm tin với cuộc đời quá, nhiều khi mình chẳng làm gì mà đời cũng chẳng chịu tha cho mình. Mình team sủng công mà nuối tiếc nhất cái truyện này phải kể đến ngược công chưa đủ, phải ngược nhiều vào, ngược thêm tí nữa, cái tính ‘nửa nọ nửa kia’ của truyện ảnh hưởng lên Andemund sâu sắc nhất, sao lắm lúc thông minh mà lắm lúc ngu si chà bá ấy, lắm lúc hi sinh hết mình bảo vệ Alan, mà lắm lúc cứ mặc cho nghịch cảnh tác động không thèm đấu tranh gì cả, mà khổ cái không thể ghét được vì thực ra cũng còn cách gì đâu. Mình lại bị thích Edgar (xong bị bảo là biến thái ;A;) chẳng hiểu sao lại đi thích một nam phụ thậm chí là khi cậu ấy đã làm ra hành động ấy ấy ấy rất là đáng lên án (mặc dù lúc ấy mình đã thầm nghĩ là chỗ này phải ấy mới hợp nhưng chắc tác giả không cho ấy đâu, ấy thì ác quá mà cuối cùng vẫn ấy) -_- nói chung là trừ chuyện ấy, tình yêu của Edgar cao cả hơn Andemund ở chỗ cậu ấy dám quay lưng lại với cả thế giới chỉ để chạy theo tiếng gọi con tim mình, nhưng mà bất hạnh thay cho cậu ấy là phẩm chất đầu tiên của nam chính là phải vừa có giang sơn vừa ôm được mỹ nhân, cậu ấy lại bỏ giang sơn chạy theo mỹ nhân mất rồi, nhưng mà tựu chung thì tại sao đứa chịu khổ nhất vẫn là Alan, whyyyy (ノಥДಥ)ノ︵┻━┻・/ Đến giờ vẫn bị cái kết nó ám, Hàn Quốc Hàn Xẻng quá thể mà T_T Ơ mà đừng hiểu nhầm, mình đang khen mình không hề chê đâu nhé, Diary in Grey Tower thực sự rất hay và đáng đọc, đề cử đề cử ^_^ LAZE *** Trích sơ lược: “Có người nói, chính những chuyên gia mật mã đã làm nên chiến thắng của Thế chiến thứ hai. Họ là một bọn quái đản giữa những thiên tài, họ giải mã điện tín của địch qua sóng vô tuyến, bàn tay họ vươn tới đe dọa yết hầu yếu đuối của Quốc xã, không ai biết về họ, họ chịu sự quản lý của Cơ quan tình báo Anh MI-6, cái nôi mật mã học của chính phủ.” Không phải ai cũng có thể giải được mật mã. Có những mật mã được viết theo cấu trúc mà ngay cả Cơ quan tình báo dành hàng năm trời cũng không thể giải được. Vì thế việc chiêu mộ nhân tài là rất cần thiết. Alan Castor chính là một thiên tài như vậy. Thậm chí cậu có thể giải được mật mã cấp cao. Thế nhưng Alan không thể vào cục tình báo, bởi vì người đàn ông kia chú ý đến cậu. Đó là Andemund Garcia - một người cực kì có vị trí trong cục tình báo. Andemund tìm mọi cách ngăn cản Alan vào cục tình báo. Bởi vì một khi bước vào đó, sinh mạng của Alan sẽ thuộc về tổ quốc, không còn thuộc về cậu nữa. Trong đó ẩn chứa rất nhiều nguy hiểm. Bố mẹ Alan cũng dành cả đời ở cơ quan tình báo phục vụ chính phủ, nhưng khi bị nghi ngờ là nội gián, liền bị tổ chức ra tay giết hại. Vì thế Andemund không ngần ngại gạt Alan ra khỏi cuộc sống của mình. Anh sợ rằng nếu như tổ chức biết được sự có mặt của cậu, anh cũng vô pháp kéo cậu khỏi vòng xoáy chiến tranh này. Nhưng Alan rất bướng bỉnh. Đó là lí do cậu và Andemund chia tay. Alan tìm mọi cách để có mật mã trong cục tình báo, giải ra để chứng minh cho Andemund thấy, cậu cũng có thể làm được. Mặc dù cậu hoàn toàn không được biết đến như người giải mật mã, mà phải đứng sau cái bóng của người khác. Đây là đoạn truyện khiến mình ức chế nhất. Bạn của Alan ( tạm gọi là đồ - ảo - tưởng - xấu - xí ) - chính là người trong cục tình báo nhưng không giải được mật mã mà đem về cho Alan giải ấy, vô cùng vô liêm sỉ và thậm chí còn lập mưu hại Alan. :v Đơn giản bạn này cũng thích Andemund và khi được Andemund khen thì lại bắt đầu bật mode ảo tưởng ( mật mã đều là do Alan giải ). Đây chính là người đã khiến Alan phải vào viện tâm thần để “chữa bệnh đồng tính”. Đọc truyện này mình mới biết, ngày xưa ở Anh người ta lại có suy nghĩ cực đoan như vậy về LGBT. Những người bị đưa vào đó đều bị tiêm hormones của nữ giới, khiến cơ thể nguyên bản của họ biến đổi gần như là thành nữ luôn. May mà Alan được Andemund cứu ra kịp thời, nên thoát khỏi kiếp nạn này. Andemund dùng thế lực của mình trừng trị đồ - ảo - tưởng - xấu - xí xong, cục tình báo cũng rất nhanh đã biết đến Alan. Vì thế tất cả mọi cố gắng của Andemund đều xuống sông xuống bể hết, cuối cùng Alan cũng đi theo con đường mà cha mẹ cậu đã chọn trước kia. Để cống hiến hết mình cho tổ quốc. Nhưng hết tiểu tam này thì sẽ có tiểu tam khác. Andemund có vị hôn thê. Và anh cũng không có ý giấu giếm Alan. Alan có ghen không? Tất nhiên là có, nhưng mà Alan rất cường chứ không có nhu nhược đâu nha ( đây cũng là điểm mình thích ở Alan ). Cậu yêu thì yêu thật, nhưng không có nghĩa là sẽ dung túng mà tha thứ tất thảy cho Andemund. Cuộc tình hai trẻ một lần nữa tưởng như lại rơi vào bế tắc và chấm hết rồi thì Andemund ép Alan “ấy ấy” với mình. Truyện kết cấu khá chặt chẽ, tác giả viết lôi cuốn, cốt truyện mới mẻ. Nhưng mà mình vẫn không thể thương yêu Andemund nổi. Vì cuối cùng, anh vẫn chọn cách khóa Alan trong tòa tháp. Lợi dụng Alan để uy hiếp mẹ cậu khi ấy đang ở nước ngoài để bà tiếp tục cung cấp thông tin. Nhiều lúc mình nghĩ rằng liệu Andemund có thực sự yêu Alan không? So với Alan và sự nghiệp của anh, cái nào quan trọng hơn đây? Sự nghiệp của anh ngày càng thăng tiến, mà tâm hồn của Alan lại đang dần dần mục ruỗng trong tòa tháp ấy rồi. Andemund là một kẻ ích kỉ. Anh muốn có tất cả, bao gồm cả Alan. Vì thế anh nói với Alan. Hãy quên tất cả đi, mọi hận thù và khúc mắc trước đây. Bắt đầu lại từ đầu. Andemund muốn tẩy não Alan. ___________________________ “Tôi nói với Andemund, cứ thế này sớm muộn tình cảm của tôi với anh ấy rồi cũng sẽ tiêu tan. Đây không phải lỗi của anh ấy, cũng không phải lỗi của tôi. Chúng tôi sai lầm ở chỗ yêu nhau trong cái thời chiến chinh này. Andemund không trả lời tôi, anh ấy chỉ im lặng cởi quần áo của tôi, tiến vào cơ thể tôi hết lần này tới lần khác, cưỡng bức tôi nói tôi yêu anh ấy. Anh ấy hỏi tôi, nếu có một ngày được rời khỏi đây, tôi sẽ đi đâu? Tôi trả lời sẽ về Bedford, ở nông trại của bác. Andemund suy nghĩ rồi nói: “Không, em không thể bỏ anh được.” … “Andemund bảo tôi rằng tôi chỉ có hai con đường để lựa chọn. Giữ lại ký ức của mình, vĩnh viễn ở lại trong tháp canh này. Hoặc chấp nhận vứt bỏ trí nhớ về mấy năm qua và trở lại với cuộc sống khi trước. Quên trang trại Plymton, quên chiến tranh, quên ‘Mê’ và tất cả.” … “Anh ấy muốn tôi quên mọi chuyện, rời khỏi đây, ở bên anh ấy. “Đây là mưu sát đấy, anh yêu.” tôi nói với anh ấy. Anh ấy chỉ đáp: “Anh yêu em, Alan.” … “Anh ấy nói: “Alan, em thực sự không còn yêu anh nữa rồi.” … “Đám lính gác dưới lầu sững sờ khi thấy tôi. Họ bao vây tôi, tôi lệnh cho họ chuẩn bị xe và tiền. Andemund ghì chặt vai tôi, tay kia phác một cử chỉ khó hiểu. Sau ám hiệu của anh ấy, gã lính gác đứng gần nhất nổ súng bắn tôi. Ký ức cuối cùng của tôi là bầu trời màu lam xám quay tít trên đầu và ống khói cao chót vót của nhà xưởng phía xa. Tôi ngã xuống cỏ. Andemund ôm tôi, dán mặt trên mặt tôi, máu trên người anh ấy nhuộm đẫm áo tôi. “Alan, anh xin lỗi.” Anh ấy nói: “Chúng ta sẽ ra ngoài, nhất định anh sẽ đưa em ra ngoài. Quên chuyện này đi, để chúng ta bắt đầu lại lần nữa.” ____________________________ Thế là Alan mất đi toàn bộ kí ức. Một lần nữa Andemund tìm cậu. Nói cho cậu biết. Anh biết cậu. Họ lại bắt đầu một lần nữa. Mọi yêu ghét xưa kia, chỉ còn Andemund nhớ. Còn Alan đã quên rồi. Thực ra người mình thương nhất truyện không phải là Alan hay Andemund, mà chính là anh họa sĩ bạn của Alan. Anh là gián điệp của quân Đức, nhưng rất yêu Alan. Khi tổ chức ra lệnh thủ tiêu Alan, anh đã lên tiếng ngăn lại. Cuối cùng khi biết không ngăn nổi nữa, anh quyết định về Anh, dùng phương thức cực đoan nhất để nói cho Alan biết, anh yêu cậu. “Alan, tôi thua vì vĩnh viễn không đủ nhẫn tâm với cậu.” “Alan, tôi thích đôi mắt màu lam xám của cậu, chúng khiến tôi nhớ đến bầu trời nước Anh yên ả… Tôi luôn hy vọng rằng khi chiến tranh kết thúc, chúng ta sẽ cùng đi ngao du. Dù cậu không nhớ mình là ai, không nhớ tôi là ai, thậm chí không làm được một phép tính đơn giản tôi cũng muốn đưa cậu đi… đến những nơi chúng ta từng mơ mà chưa có cơ hội đến… chân núi Alps, bình nguyên Nga đầy hướng dương rực rỡ, rồi vườn nho bên bờ sông Rhine… tôi sẽ lại vẽ cậu.” “Edgar bưng hai má tôi, hôn tôi. Nụ hôn dài mê mải, không mang chút nào hơi thở thô bạo cưỡng đoạt như trước. Rốt cuộc cậu ấy buông tôi ra, chỉ về phía cầu thang, nói: “Đi đi, Alan.” (*) ------------------------- Cuối cùng tất cả đều không có hạnh phúc. Mặc dù mình không thích ngược thụ quá nhiều (mình đảng thụ khống) nhưng thực sự “Nhật ký tháp bụi” là một bộ rất đáng đọc đấy. Vì không chỉ ngược thụ, nó ngược đều tất cả mọi người. Giọng văn edit cũng rất hay, thoải mái, phù hợp không khí truyện. Độ dài vừa phải, chỉ khoảng 40 chương. Mình nhiệt liệt đề cử nhé. (*): Trích dẫn từ truyện Review by #Ám Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 Bìa: #Hàn Tiệp Dư Mời các bạn đón đọc Nhật Ký Tháp Bụi (Diary in Grey Tower) của tác giả Không Đăng Lưu Viễn.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Thời Gian Tươi Đẹp Tập 2 - Đinh Mặc
Tên ebook: Thời gian tươi đẹp (Tập 2 full prc, pdf, epub) Tác giả: Đinh Mặc Bộ sách: Thời Gian Tươi Đẹp Thể loại: Hiện đại, Ngôn tình, Văn học phương Đông   Người dịch: Greenrosetq   Kích thước: 14.5 x 20.5 cm   Ngày xuất bản: 16 - 6 – 2014   Giá bìa: 124,000đ   Số trang: 544   Công ty phát hành: Cẩm Phong Books   Nhà xuất bản: NXB Văn Học   Nguồn: HBL Group   Ebook: http://www.dtv-ebook.com Bìa sách Thời Gian Tươi Đẹp tập 2   Giới thiệu: Xưa nay giang sơn mỹ nhân, mấy ai được cả. Lệ Trí Thành, vị thiếu tá trẻ tuổi với sự nghiệp đang lên như diều gặp gió đã làm được điều ấy. Có điều “giang sơn” của anh lại là tập đoàn Ái Đạt đang bên bờ phá sản, còn “mỹ nhân” lại là cô trợ lý thông minh xinh đẹp, người con gái mang trong mình nhiệt thành, với trái tim nhân ái đã thực sự chạm vào lòng anh. Phải, anh là người đàn ông thâm trầm kín kẽ, anh đùa giỡn đối thủ trong lòng bàn tay, anh muốn “giang sơn”, vực lại đế chế mà người anh trai trước khi ra đi đã nhắn nhủ, anh còn muốn người đẹp, cùng cô gái duy nhất anh có ham muốn chiếm giữ sánh bước bên nhau… Trong lòng cô có anh, đây là sự thật chắc như đinh đóng cột. Bao nhiêu ngày đêm cùng trải qua sóng gió, Lâm Thiển không dưới một lần nhìn anh bằng ánh mắt ướt át chứa đầy tâm tình phức tạp mà có lẽ ngay cả cô cũng không phát giác. Nếu không có tình cảm với một người đàn ông, phụ nữ sẽ chẳng thể nào có ánh mắt như vậy. Ánh mắt đó khiến trái tim anh rung động. Mặc dù tin tưởng có thể chinh phục cô nhưng vào thời khắc này, khi đã thẳng thắn bày tỏ, ngắm gương mặt ửng đỏ và mười đầu ngón tay đan vào nhau một cách vô thức của cô, trái tim trong lồng ngực Lệ Trí Thành tựa hồ vẫn bị bóp nhẹ. Đây là người phụ nữ của anh, người phụ nữ duy nhất trên cõi đời có thể nắm giữ trái tim anh. Tác giả Đinh Mặc: - Quê ở Vũ Hán, Hồ Bắc, hiện đang sống ở Bắc Kinh. - Một trong những tác giả được yêu thích nhất trên mạng Tấn Giang với thể loại truyện rất đa dạng: cổ trang, viễn tưởng, tội phạm, thương trường... “Độc quyền chiếm hữu” là tác phẩm mới nhất của cô, đánh dấu sự trở lại với thể loại viễn tưởng, thể loại giúp Đinh Mặc trở thành tác giả được yêu thích hàng đầu trên trang Tấn Giang. Các tác phẩm của Đinh Mặc đã được dịch: - Anh Hùng Thời Loạn - Độc Quyền Chiếm Hữu - Hãy nhắm mắt khi anh đến. - Kiêu sủng - Dục vọng Kẻ chinh phục - Nếu Ốc sên có tình yêu - Thời Gian Tươi Đẹp Mời các bạn đón đọc Thời gian Tươi đẹp tập 2 của tác giả Đinh Mặc.  
Rất nhớ! Rất nhớ anh! - Mặc Bảo Phi Phi
Tên Ebook: Rất nhớ! Rất nhớ anh! (full prc, pdf, epub) Tác Giả: Mặc Bảo Phi Phi Thể Loại: Hiện đại, Ngôn tình, Văn học phương Đông   Dịch Giả: Lam Không Ngân Nguyệt   Nguồn: cungquanghang.com   Ebook: http://www.dtv-ebook.com Bìa sách  Rất nhớ! Rất nhớ anh! Giới thiệu: Mình vốn thích văn của Mặc Bảo Phi Bảo, nếu các bạn đã đọcqua các truyện khác như “Tùy tiện phóng hỏa”, “Trọn đời trọn kiếp” hay “Trọn đời trọn kiếp, mỹ nhân cốt” thì hẳn là biết độ ‘ngọt’ của tác giả này. “Rất nhớ rất nhớ anh” sẽ không làm bạn thất vọng. Nam chính là một bác sĩ kiêm diễn viên lồng tiếng, nữ chính là một phối âm nghiệp dư. một mối tình online, yêu từ thanh âm của đối phương đến con người. Bạn có tin không, trên thế giới này luôn có một loại âm thanh, sẽ khiến tim bạn đập thình thịch khi nghe thấy? Ngày trước thì mình không tin, nhưng bây giờ thì có. thật sự dù chỉ là những con chữ, vẫn cảm nhận được giọng nói của anh như ‘ma âm’ có thể thôi miên người khác. Đây là một câu chuyện tình rất trong sáng, có mờ ám nhưng không có thịt, ha ha.. Mời các bạn đón đọc Rất nhớ! Rất nhớ anh! của tác giả Mặc Bảo Phi Phi.
Hẹn Ước - Twentine
Tên ebook: Hẹn Ước (full prc, pdf, epub) Tác giả: Twentine Thể loại: Hiện đại, Ngôn tình, Văn học phương Đông   Poster: Windy & Ssamiy   Edit: Vô Phương, Ong MD, Như Bình, Rabbitlyn   Nguồn: macdichhoi.wordpress.com   Ebook: http://www.dtv-ebook.com Bìa Hẹn Ước - Twentine Giới thiệu: Thế gian có những hạt mầm, lặng lẽ ở một góc nào đó chẳng ai biết rõ mà đâm chồi, nở hoa. Anh – người con trai tàn tật, phải bươn chải kiếm sống. Bao khó khăn, khắc nghiệt của cuộc đời cũng không làm anh khuất nhục, cúi đầu. Qua bao nhiêu đắng cay, anh vẫn là người đàn ông tự tin, bản lĩnh, yêu hết mình và cống hiến hết mình. Cô – người con gái lạnh lùng đạm mạc, một chuyên gia phục chế các tác phẩm nghệ thuật. Tưởng như có tất cả mà cũng như không có gì. Cuộc sống cứ thế nhạt nhẽo trôi qua cho đến một ngày… Họ gặp nhau. Gặp nhau, đó là duyên. Yêu nhau, đó là phận. Duyên và phận, ngàn đời chẳng thể tách rời. Không hiểu lầm, không quằn quại, không ngược thân ngược tâm…, tình yêu của họ cũng như chính con người họ, không mãnh liệt nhưng cũng chẳng nhẹ nhàng êm ái. Không ồn ào náo nhiệt, không chấn thiên động địa, đơn giản nhưng khắc sâu lời hẹn ước trọn đời. Mời các bạn đón đọc Hẹn Ước của tác giả Twentine.
Cuộc Hôn Nhân Này Đã Nhiều Năm
Tên ebook: Cuộc Hôn Nhân này đã nhiều năm (full prc, pdf, epub) Tác giả: Lục Xu Thể loại: Lãng mạn, Ngôn tình, Tình cảm, Văn học phương Đông   Convert: ngocquynh520    Edit: Fannie93    Nguồn: diendanlequydon.com   Ebook : www.dtv-ebook.com Bìa Cuộc Hôn Nhân này đã nhiều năm Giới thiệu:    Một cặp vợ chồng có sở thích riêng, lúc nào cũng nghĩ tới chuyện ly hôn xưa.    Thế là lại đào thêm một hố của Lục Xu nữa  , cái này cũng là cưới rồi yêu, tớ nghĩ vậy, vì tớ edit tới đâu thì đọc tới đấy. Lịch cũng không cụ thể như kia nốt. Tối nay up chương đầu tiên nha     Tác giả:   Tác giả Lục Xu sinh ngày 15 tháng 2 năm 1991   Sống tại thành phố Trùng Khánh, Trung Quốc. Yêu thích văn từ nhỏ. Mong muốn lớn nhất là một ngày nào đó, có thể đi ngao du sơn thủy khắp mọi miền tổ quốc. Có thể dùng câu chữ để ghi lại tất cả những gì mình đã trải qua bày tỏ hỉ nộ ái ố của chính bản thân, biểu đạt cảm xúc chân thật của chính mình. Nếu tôi đã thích hoa hồng tường vi dẫu đẹp có gì liên quan.   Mời các bạn đón đọc Cuộc hôn nhân này đã nhiều năm của tác giả Lục Xu. *** Thể loại: Hiện đại, cưới trước yêu sau, ngược tâm, yêu thầm, có baby, HE Độ dài: 43 chương + 1 ngoại truyện Tình trạng: Hoàn edit -------------- Câu chuyện mở đầu bằng cảnh Thẩm Tây Lăng đi “bắt gian” chồng mình, Triển Dịch Minh. Nhưng một motif khác lạ ở đây, Triển Dịch Minh không phải tra nam phụ mà lại là nhân vật nam chính xuyên suốt bộ truyện. Thẩm Tây Lăng nhìn chồng ôm hôn người phụ nữ khác trong vòng tay, cô vẫn bình tĩnh mỉm cười, dù sao đã quen rồi, hơn nữa cô cũng chưa bao giờ quan tâm. Cuộc hôn nhân giữa cô và Triển Dịch Minh diễn ra chỉ vì thúc đẩy lợi ích kinh doanh của nhà họ Thẩm, hoàn toàn không có thứ gì gọi là cảm tình. Trước mối hôn sự với nhà họ Triển, Thẩm Tây Lăng là một cô công chúa được cưng chiều hết mực, nên khi phải kết hôn với Triển Dịch Minh, cô cảm thấy như bầu trời tự do của mình hoàn toàn sụp đổ. Tuy chỉ là cuộc hôn nhân trên giấy tờ nhưng Tây Lăng vẫn phải có nghĩa vụ của một người vợ, cô sinh hạ đứa con đầu lòng của hai người, Triển Hiểu An. Trong khi Triển Dịch Minh phần nào mong rằng con gái sẽ cải thiện quan hệ giữa họ, thì Thẩm Tây Lăng chưa thể tiếp nhận vai trò làm mẹ lớn lao này. Hay nói cách khác, cô không sẵn sàng đối mặt với bản sao nhỏ của kẻ đã gián tiếp hủy hoại hạnh phúc và đôi cánh tự do của mình, Tây Lăng lựa chọn sang nước ngoài để trốn tránh. Vậy mới biết, bắt đầu một mối quan hệ đã khó, mà quyết định để rời bỏ nó còn phức tạp hơn hàng trăm lần. Khi ấy, cha mẹ luôn mong Thẩm Tây Lăng hòa hợp với Triển Dịch Minh, chính chị gái cô dù không hài lòng với cuộc hôn nhân của mình cũng chẳng bao giờ thể hiện ra. Vì vậy, sự ràng buộc giữa họ không phải cảm xúc mà là gia đình, là kỳ vọng, là trách nhiệm, những thứ còn có tầm quan trọng hơn cả tình yêu. … Chu Diên Hằng là bạn trai cũ của Thẩm Tây Lăng, Triển Dịch Minh biết cô chán ghét mình, anh cũng biết cô từng thích anh ta bao nhiêu. Vậy nên mỗi lần hai người cãi vã, anh đều cho rằng cô chưa quên tình cũ. Anh ghen, nhưng cách biểu hiện sự ghen tuông lại là đến bên một người phụ nữ khác, Hàn Vũ Sắt, khiến họ càng xa cách. Lập luận của Thẩm Tây Lăng là, dù anh không có tình cảm với cô, hay không yêu Hàn Vũ Sắt, thì cũng chẳng có người vợ nào có thể chấp nhận chồng mình có người thứ ba. Hai người cứ gặp là gây gổ, dường như trong căn nhà của họ hiếm có nhất là những ngày không có chiến tranh lạnh. Nhưng dưới mái nhà không chỉ có hai người, họ còn có một thiên thần nhỏ, Triển Hiểu An. Thẩm Tây Lăng rời xa ba năm ngay từ khi con bé còn quấn tã, tuy nhiên không ngày nào Triển Hiểu An không nhớ về người mẹ mới chỉ thấy mặt qua bức ảnh. Có rất nhiều tình tiết liên quan đến cô bé khiến mình ghi nhớ thật sâu, như ngày đầu tiên Thẩm Tây Lăng trở về, Triển Hiểu An nhận ra cô ngay lập tức “cô xinh đẹp này thật giống mẹ”. Hay là Hàn Vũ Sắt luôn đối xử dịu dàng với con bé khẽ dò hỏi “cô có thể làm mẹ của con không”, Triển Hiểu An một mực từ chối và bảo vệ Thẩm Tây Lăng,... Tuy Thẩm Tây Lăng chưa thể hoàn toàn đón nhận Triển Dịch Minh, nhưng vì muốn đem lại hạnh phúc vẹn toàn cho con gái, cô đã dần mở lòng hơn với anh. Cũng chính là lúc này Thẩm Tây Lăng nhận ra, cuộc hôn nhân đã nhiều năm này, thứ họ khuyết thiếu nhất, không phải tình yêu, mà là sự thấu hiểu… ---------------- Mình đã đọc rất nhiều truyện cưới trước yêu sau, hầu như ngay từ đầu nữ chính sẽ vì đứa con mà cố gắng ở lại, Thẩm Tây Lăng thì khác, cô lựa chọn rời đi vì không chịu nổi sự gò bó. Nhưng mình cũng chẳng trách Thẩm Tây Lăng, vì trong cuộc hôn nhân, kẻ ngoại tình mới là người có nhiều tội lỗi nhất. May mà Triển Dịch Minh còn có một mặt tốt khác, anh là một người bố tuyệt vời đáng ghen tỵ, luôn cố gắng hết mình và chăm sóc Triển Hiểu An từng ly từng tý, yêu thương con bé gấp bội khi Thẩm Tây Lăng không ở đây. Hiểu lầm giữa Thẩm Tây Lăng và Triển Dịch Minh kéo dài suốt gần như cả truyện, nhưng chỉ vài chương cuối họ mới gỡ bỏ khúc mắc nên vẫn còn chút nút thắt chưa hoàn toàn hóa giải. Thôi, càng nói nhiều lại càng khó hiểu, túm quần lại Triển Hiểu An là thiên sứ đem lại ánh sáng cho cuộc hôn nhân tăm tối đầy rẫy hiểu lầm của Triển Dịch Minh và Thẩm Tây Lăng, mình xin kết bài ở đây. Mình chưa đọc hết toàn bộ tác phẩm của Lục Xu nhưng vẫn có thể nói đây là bộ truyện ưa thích nhất của tác giả tại thời điểm này, bộ truyện rất thực tế nhưng không kém phần cuốn hút, nhiệt liệt đề cử với những bạn nào là fan thể loại này nhé. --------------- Review by Tà Thần