Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Ngoan, Đừng Nháo

GIỚI THIỆU TRUYỆN 1 • Edit bởi Kỳ Giản Niệm • Học sinh toàn trường đều biết, con trai hiệu trưởng Mục – Mục Lăng Thành không chỉ đẹp trai mà còn thường xuyên đứng nhất toàn trường, là đối tượng mà bao nhiêu cô gái ao ước. Chỉ là… cậu từ chối con gái nhà người ta quá tuyệt tình, tổn thương trái tim của vô số thiếu nữ.  Về sau trường học có một học sinh nữ mới chuyển đến, cậu đột nhiên thay đổi đến chóng mặt. Ví dụ như, cậu thường xuyên bám theo sau học sinh mới chuyển trường kia lải nhải: “Tưởng Nam Khanh, đề này cậu làm sai rồi, mau về làm lại đi!”  Anh em của cậu không giấu được lòng hiếu kỳ mà tra hỏi: “Cậu khai thật đi, bình thường cậu cấm dục như vậy kia mà, có phải coi trọng cô gái nhỏ nhà người ta rồi hay không?”  Mục Lăng Thành hời hợt đáp lời: “Cô ấy là vị hôn thê của mình.”  GIỚI THIỆU TRUYỆN 2 • Edit bởi Kỳ Giản Niệm • Bữa tiệc tối đón tân sinh viên của trường Đại học C, Tưởng Nam Khanh bị hội sinh viên chặn ở ngoài cửa: “Bạn học à, không có vé thì không thể vào bên trong được.” Tưởng Nam Khanh chỉ vào Mục Lăng Thành vừa nghênh ngang bước vào: “Cậu ta cũng không có vé, tại sao lại được vào?” “Cậu ấy là chủ tịch hội sinh viên, đương nhiên có thể tùy ý ra vào.” Sau khi im lặng ba giây, Tưởng Nam Khanh không thể không túm Mục Lăng Thành ra, cô nhìn về phía Hội học sinh nói: “Bây giờ tôi đơn phương tuyên bố, cậu ấy là bạn trai của tôi. Là người nhà của chủ tịch hội sinh viên, tôi có thể vào trong được chứ?” Mọi người nơm nớp lo sợ nhìn về phía cái người xưa nay ít nói ít cười, cũng chưa từng thân cận với nữ sinh nào kia, trong lòng thầm cầu nguyện cho tiểu học muội to gan lớn mật này. Ai ngờ, Mục Lăng Thành lại nhẹ nhàng ôm cô vào trong lòng, yêu chiều nói: “Ngoan, đừng nháo.” *** Tiểu thuyết Ngoan, Đừng Nháo kể về câu chuyện của Tưởng Nam Khanh, một cô gái xinh đẹp, thông minh nhưng lại rất nghịch ngợm. Cô là con gái của một gia đình giàu có, nhưng lại không được cha mẹ yêu thương. Trên đường đi học, Tưởng Nam Khanh gặp gỡ Mục Lăng Thành, một chàng trai lạnh lùng, ít nói. Mục Lăng Thành là con trai của một gia đình quyền thế, nhưng lại bị người cha tàn nhẫn của mình ép buộc phải kết hôn với một cô gái khác. Tưởng Nam Khanh và Mục Lăng Thành bắt đầu mối quan hệ oan gia ngõ hẹp. Tưởng Nam Khanh luôn tìm cách trêu chọc Mục Lăng Thành, khiến anh tức giận. Mục Lăng Thành thì luôn tìm cách tránh mặt Tưởng Nam Khanh. Tuy nhiên, sau một thời gian tiếp xúc, Tưởng Nam Khanh và Mục Lăng Thành dần dần nhận ra tình cảm của mình dành cho đối phương. Họ yêu nhau nhưng lại không thể đến được với nhau vì sự ngăn cản của gia đình. Cuối cùng, Tưởng Nam Khanh và Mục Lăng Thành đã vượt qua mọi khó khăn để đến được với nhau. Họ sống hạnh phúc bên nhau, cùng nhau xây dựng một gia đình ấm áp. Đánh giá nội dung Với nhân vật nam chính là Mục Lăng Thành, tiểu thuyết Ngoan, Đừng Nháo có một số điểm thay đổi so với phiên bản gốc, bao gồm: Cốt truyện: Cốt truyện của truyện vẫn xoay quanh mối tình oan gia ngõ hẹp của Tưởng Nam Khanh và Mục Lăng Thành. Tuy nhiên, Mục Lăng Thành là một chàng trai lạnh lùng, ít nói hơn Mục Sở. Anh cũng có một quá khứ đau buồn, khiến anh trở nên khép kín và khó gần. Nhân vật: Tưởng Nam Khanh vẫn là một cô gái xinh đẹp, thông minh nhưng lại rất nghịch ngợm. Cô là một cô gái mạnh mẽ, độc lập và luôn theo đuổi tình yêu của mình. Mục Lăng Thành là một chàng trai lạnh lùng, ít nói nhưng lại rất ấm áp và chung tình. Anh là một chàng trai mạnh mẽ, kiên cường và luôn bảo vệ người mình yêu. Giọng văn: Giọng văn của tác giả Dạ Tử Tân vẫn hài hước, dí dỏm. Tuy nhiên, với nhân vật Mục Lăng Thành, truyện có phần nhẹ nhàng và lãng mạn hơn. Kết luận Với nhân vật nam chính là Mục Lăng Thành, tiểu thuyết Ngoan, Đừng Nháo vẫn là một tác phẩm ngôn tình đáng đọc. Truyện có cốt truyện hấp dẫn, nhân vật được xây dựng chân thực và giọng văn hài hước, dí dỏm. Dưới đây là một số điểm cộng và điểm trừ của truyện: Điểm cộng: Cốt truyện hấp dẫn, nhiều tình tiết bất ngờ Nhân vật được xây dựng chân thực, có chiều sâu Giọng văn hài hước, dí dỏm Điểm trừ: Đôi khi có những tình tiết hơi phi logic Kết thúc truyện hơi nhanh và chưa được trọn vẹn Đánh giá chi tiết Cốt truyện: Cốt truyện của truyện vẫn xoay quanh mối tình oan gia ngõ hẹp của Tưởng Nam Khanh và Mục Lăng Thành. Tuy nhiên, Mục Lăng Thành là một chàng trai lạnh lùng, ít nói hơn Mục Sở. Anh cũng có một quá khứ đau buồn, khiến anh trở nên khép kín và khó gần. Cốt truyện của truyện vẫn được xây dựng chặt chẽ, nhiều tình tiết bất ngờ. Người đọc sẽ bị cuốn theo câu chuyện của Tưởng Nam Khanh và Mục Lăng Thành, cùng họ vượt qua mọi khó khăn để đến được với nhau. Nhân vật: Tưởng Nam Khanh vẫn là một cô gái xinh đẹp, thông minh nhưng lại rất nghịch ngợm. Cô là một cô gái mạnh mẽ, độc lập và luôn theo đuổi tình yêu của mình. Mục Lăng Thành là một chàng trai lạnh lùng, ít nói nhưng lại rất ấm áp và chung tình. Anh là một chàng trai mạnh mẽ, kiên cường và luôn bảo vệ *** Tiết trời tháng 9, vẫn còn hơi oi bức   Thành phố Cần Nam, khu biệt thự   Ở trong căn phòng ngủ trên tầng hai, Tưởng Nam Khanh đem bộ quần áo cuối cùng cất vào vali rồi kéo khoá lên. Lúc mở cửa đi ra ngoài, cô nghe được tiếng Lâm Thanh và Quách Mậu Tuyết đang nói chuyện ở phòng khách dưới lầu.   “Hôm nay là ngày đầu tiên em gái con chuyển đến trường mới, con đưa con bé đi cùng đi.”   “Nó tự có tay có chân của mình, mẹ bắt con đưa nó đi làm gì?”   “Con bé là lần đầu tiên đến trường, đối với trường học còn chưa quen thuộc, con thân làm chị, giúp đỡ con bé thì có gì sai?”   “Con không nói sẽ thừa nhận đứa em gái này đâu!”   Tưởng Nam Khanh ngửi thấy mùi thuốc súng dưới lầu có chút nặng nề, định bụng chờ một chút rồi mới đi xuống.   Đang muốn đẩy cửa trở về phòng ngủ, Lâm Thanh ở dưới lầu ngẩng đầu nhìn về phía bên này: “Con chuyển trường mà mang theo vali làm gì?”   “Con hoàn thành thủ tục nhập học sẽ ở lại ký túc xá của trường.” Tưởng Nam Khanh dứt khoát mang theo vali bước xuống. Lâm Thanh thấy vậy, đi tới hỗ trợ cô.   Vừa xuống khỏi cầu thang, Lâm Thanh bắt đầu phàn nàn: “Con ở ký túc xá làm cái gì, nhà chúng ta cách trường con gần như vậy, chị của con học ở đó một năm cũng không có ở lại trường. Trường học điều kiện không tốt, sẽ có chỗ bất tiện, đồ ăn ở căn tin cũng không được vệ sinh, về sau để lái xe đưa đón hai người các con đi học, tốt hơn bao nhiêu…”   “Con không đồng ý!” Quách Mậu Tuyết ngồi ở bàn ăn khó chịu nhìn về phía hai người.   Quách Mậu Tuyết được nuông chiều từ bé, hình thành tính tình thiên kim tiểu thư, nói một không hai, cự tuyệt người khác vô cùng dứt khoát, khiến cho Lâm Thanh có chút xấu hổ, vô thức đưa mắt nhìn Tưởng Nam Khanh đang đứng bên cạnh.   Tưởng Nam Khanh đang cúi đầu nhắn tin cho Khúc Kỳ.   Tưởng Nam Khanh: Tớ chuyển sang trường của các cậu, nhớ đến đón tớ, thuận tiện nổ pháo chúc mừng nhé ~   Lâm Thanh muốn trách mắng Quách Mậu Tuyết mấy câu, nhưng vừa định mở miệng lại không đành lòng, đành áy náy quay sang phía Tưởng Nam Khanh: “Vậy thì để tài xế khác đưa đón Nam Nam.”   Quách Mậu Tuyết tức giận đến phồng má, cốc sữa bò uống cũng chưa uống xong đã cầm cặp trên bàn, đóng sập cửa rời đi.   Lâm Thanh thở dài một tiếng, lại quay sang dỗ dành Tưởng Nam Khanh: “Chị gái con tính tình không tốt, từ nhỏ mẹ đã không ở bên nó, bị chú Quách của con nuông chiều đến hư hỏng. Con đừng chấp nhặt với nó…”   “Làm sao có thể?” Tưởng Nam Khanh cất điện thoại di động, nhướng mày nhún vai.   Cô nở một nụ cười nhạt, làm cho Lâm Thanh nghe không hiểu cô rốt cuộc có ý gì, cả người đều sửng sốt. Sau khi hoàn hồn lại, Lâm Thanh tiếp tục cùng Tưởng Nam Khanh thảo luận việc ở lại ký túc xá của trường.   “Mẹ, hai năm nay thành tích của con không tốt, ở lại trường có thể tiết kiệm nhiều thời gian học tập hơn mà.” Tưởng Nam Khanh dùng ánh mặt chân thành trả lời, cô cảm thấy đến mình cũng tin vào lý do này.   Lâm Thanh trầm mặc một hồi, rốt cục cũng xuống nước trước: “Như vậy cũng tốt. Hôm nay ngày đầu tiên chuyển trường, con nhớ phải đến chào hỏi chú Mục, dì Mục, để chú Mục sắp xếp cho con vào lớp nào. Mấy hôm trước ông con có gửi lên một ít đặc sản, con theo một chút để làm quà đi.”   Lâm Thanh nói xong, lấy cặp xách của Tưởng Nam Khanh, đem đặc sản bỏ vào trong, lúc quay đầu lại nói: “Con mang nhiều hành lý như vậy, hôm nay để lái xe của mẹ đưa con đi.”   “Không cần đâu ạ, hôm nay thời tiết tốt như vậy, tự con đi là được rồi.”   Lâm Thanh còn muốn nói tiếp, Tưởng Nam Khanh liền không cho bà cơ hội mở miệng, cầm lấy vali của mình, cười nói: “Mẹ, con đi trước, tạm biệt mẹ!”   Bước ra khỏi khu biệt thự, Tưởng Nam Khanh ngẩng nhìn bầu trời trong xanh, vài con chim nhỏ tung cánh bay qua lượn lại, để lại những bóng đen trong không trung. Điện thoại đúng lúc vang lên một tiếng, cô mở ra xem, là Khúc Kỳ nhắn lại.   Khúc Kỳ: Hoan nghênh, hoan nghênh, nhưng mà mình mở máy lạnh lớn nên bị cảm mạo, hôm nay xin phép nghỉ ở nhà nghỉ ngơi, không thể đi tiếp đón cậu nha.   Tưởng Nam Khanh nhíu mày, nhanh chóng đánh chữ: Làm sao lại như vậy, thể lực của cậu không đủ, về sau mỗi sáng dậy sớm đi theo Nam tỷ cùng nhau chạy bộ.   Khúc Kỳ: Tiểu tổ tông ơi, cậu tha cho mình đi mà (chắp tay)   Tưởng Nam Khanh cười: Cái kia… Cậu nhớ uống nhiều nước nóng Vài giây đồng hồ sau.   Khúc Kỳ: Đã rất nhiều người nói với mình “Uống nhiều nước nóng” rồi! Bà cô à, cậu cư xử như bọn con trai như vậy, về sau sẽ không dễ tím kiếm mục tiêu đâu.   Tưởng Nam Khanh cười, cất điện thoại di động, tiếp tục đi lên phía trước.   Lúc đến gần trạm xe buýt, mặt trời đột nhiên bị mây đen bao lấy, cùng với một luồng gió mát, rất nhanh trời liền mưa nhỏ. Cô kéo lấy vali chạy nhanh mấy bước, đứng ở phía dưới trạm xe buýt.   Hôm nay là ngày đầu tiên khai giảng, rất nhiều phụ huynh đưa con đi đều đứng chờ, họ không sợ phiền mà dặn đi dặn lại, chẳng qua đều là mấy vấn đơn, nào là học tập cho giỏi, ăn cơm thật ngon, nghe lời giáo viên nói.   Tưởng Nam Khanh mặc áo khoác cao bồi, tết tóc đuôi ngựa, vành nón mũ lưỡi trai hướng xuống, che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, tuy là ngày mưa lại đeo kính râm, nhìn có phần lạnh lùng, không khỏi thu hút ánh mắt tò mò của mấy người đang chờ xe.   Cô không để ý ánh mắt của mọi người, nhẹ nhàng xách vali lên, ung dung huýt sáo.   Lúc này, xe buýt tới. Mấy người phụ huynh nhanh chân cầm lấy vali của con mình chen lên xe, Tưởng Nam Khanh thở dốc mấy hơi, cũng nhanh chân cầm vali đi theo sau.   Trạm cuối xe buýt là trường cao trung Cần Nam, ở trong thành phố Cần Nam, đây là trường cao trung tốt nhất.   Lúc xuống trạm cuối cùng, Tưởng Nam Khanh tháo kính râm xuống, ngẩng đầu trường học một chút, phía trên treo bandroll hoan nghênh tân sinh nhập học.   Trước cửa trường học có không ít tình nguyện viên đôi mũ đỏ, xem chừng là học sinh lớp 11. Tưởng Nam Khanh liếc nhìn một vòng, sau đó kéo vali đi về phía Nam.   Lưu Minh Triết, học sinh lớp 11-1 che ô đứng trước cổng trường, trên đầu đội mũ tình nguyện viên, dùng một cánh tay khoác vai người bạn bên cạnh, ánh mắt rơi trên người Tưởng Nam Khanh, nhíu mày: “Tiểu tiên nữ kia nhìn không tệ, hai chúng ta đứng đây cả buổi, cuối cùng cũng có mỹ nữ xuất hiện.”   “Tại sao cô ấy lại đi về phía tiểu khu?” Trần Thiếu Ngang đứng bên canh nhíu mày không hiểu.   “Đương nhiên là đi nhầm đường, mình đi giúp cô ấy.”   Lưu Minh Triết nói còn chưa dứt lời, người đã bước chân đã vọt tới, “Học muội, em là tân sinh đúng không? Là tân sinh thì phải đi đến khu báo danh, sau đó đi xem phân lớp như nào. Bên kia là tiểu khu của trường, học sinh không thể tùy tiện đến đó.”   Tưởng Nam Khanh ngẩng đầu nhìn hắn, thân hình người con trai cao gầy, làn da màu lúa mì, cười lên rất rực rỡ.   Phía sau hắn còn có một người nữa, mặc áo thun trắng với quần bò, mang theo kính đen, trông rất nhã nhặn.   Thấy cô không nói gì, Lưu Minh Triết cúi đầu nhìn cô đeo cặp sách lại kéo theo vali, liền nở một nụ cười ấm áp: “Có phải em không biết đường không, để đàn anh dẫn em đi?”   Người của trường cao trung này ai cũng nhiệt tình như vậy sao? Tưởng Nam Khanh có chút thụ sủng nhược kinh.   “Không cần đâu, em còn muốn đi tìm người, tối nay sẽ trở lại trường.” Nói xong, cô nở nụ cười với hai người họ, rồi quay người kéo vali rời đi.   Lưu Minh Triết nhìn chằm chằm bóng lưng của Tưởng Nam Khanh, ánh mắt si mê: “Cậu cảm thấy học muội này so với hoa khôi của trường chúng ta thế nào?”   Trần Thiếu Ngang: “Không biết.”   “Mình cảm thấy cô ấy so với hoa khôi của trường chắc chắn đẹp hơn! Mình quyết định, từ nay về sau, tiểu học muội này chính là nữ thần mới trong lòng Lưu Minh Triết mình.”   “...” Trần Thiếu Ngang liếc nhìn hắn như đang nhìn bệnh nhân tâm thần.   ____   Tưởng Nam Khanh kéo theo vali vào bên trong tiểu khu, ngẩng đầu nhìn xung quanh một vòng, cẩn thận tìm kiếm hai đơn nguyên trong năm toà nhà.   *Đơn nguyên: bộ phận của nhà hoặc công trình được giới hạn quy ước trên mặt bằng và là một đơn vị thống nhất toàn vẹn về mặt tổ chức không gian, kĩ thuật và cấu tạo. Trong nhà ở nhiều tầng, đơn nguyên là tập hợp các căn hộ cùng sử dụng một tổ chức giao thông thẳng đứng (cầu thang bộ, cầu thang máy,…). Một ngôi nhà có thể bao gồm một hoặc nhiều đơn nguyên.   Nghe nói ở trong toà nhà này có một người có quan hệ với cô, gọi là “Vị hôn phu”.   Tên gọi Mục Lăng Thành.   Ông nội Mục Lăng Thành cùng với ông nội Tưởng Nam Khanh là hàng xóm, chơi với nhautừ nhỏ đến lớn, về sau cùng nhau nhập ngũ, ông nội Tưởng còn vì ông nội Mục mà bị trúng đạn, phải nói là “nghĩa trọng tình thâm”.   Rất nhiều năm trước kia, bà nội Tưởng cùng bà nội Mục liên tiếp mang thai, liền ước định với nhau, nếu sinh ra một nam một nữ, thì kết làm thông gia, từ đó hai nhà thành một nhà. Chẳng là trời không chiều lòng người, Tưởng gia cùng Mục gia đều sinh con trai. Việc này khiến cho ông nội Mục cùng ông nội Tưởng vô cùng tiếc nuối, liền đem hi vọng ủy thác vào đời cháu. Cho nên, Tưởng Nam Khanh cùng Mục Lăng Thành đã có hôn ước từ khi cha Tưởng và cha Mục còn chưa biết lẫy.   Đương nhiên, Tưởng Nam Khanh hôm nay tới đây không phải tìm Mục Lăng Thành. Cô tới là tìm cha Mục – hiệu trưởng trường Cần Nam.   Đứng trước cửa nhà 103, Tưởng Nam Khanh giơ tay nhấn chuông cửa.   Bên trong mẹ Mục đang rửa chén, nghe được tiếng chuông cửa, ngẩng đầu hướng về phía phòng ngủ của con trai hô: “Tiểu Thành, con mau đi mở cửa, đoán chừng là Nam Nam đến rồi.”   Trong phòng ngủ, một thiếu niên mười bảy tuổi cắm đầu xuống bàn nghiêm túc giải bộ đề Olympic toán. Tia sáng xuyên qua cửa sổ, chiếu lên người cậu, hiện rõ ngũ quan sắc sảo. Mắt phượng mày rậm, sống mũi cao, thẳng, đôi môi mỏng khẽ cong. Khóe môi có hơi hạ xuống làm cho cậu nhìn lạnh lùng hơn.   “Tiểu Thành? Con đi đến trường học rồi sao?” Ở bên ngoài, mẹ Mục lại gọi thêm một tiếng.   Mục Lăng Thành vẫn như cũ vùi đầu giải đề Olympic toán, không chút để ý. Sau đó bên ngoài an tĩnh. Mục Lăng Thành vuốt vuốt cây bút trong tay, lắng tai nghe ngóng tình hình, tựa hồ có tiếng nói.   “Quả nhiên là Nam Nam đến, nhiều năm như vậy dì không có gặp con, con cũng đã lớn như vậy rồi, càng lớn càng xinh đẹp nha.”   “Dì, đây là đặc sản dưới quê ông nội còn gửi lên, đều là đồ tự tay làm, con mang cho chú dì một ít ạ.”   “Ôi trời, con cũng thật là, tới thì tới còn mang nhiều đồ như vậy làm gì?.”   “Cũng không phải cái gì đáng tiền, chú dì nếm thử đi ạ. Nghe nói hai người đã nhiều năm không có về nhà, đoán chừng cũng không có cơ hội thưởng thức.”   “Đúng vậy, dì cũng sắp quên mất mùi vị thế nào rồi.”   ____   Mục Lăng Thành đang nghiêm túc lắng nghe, điện thoại trên bàn phát ra tiếng chuông, màn hình sáng lên. Mục Lăng Thành liếc mắt thấy có tin nhắn đến, lãnh đạm cầm lên ấn mở, là Lưu Minh Triết gửi tới.   Lưu Minh Triết: Cậu có ý gì thế, không phải đã nói hôm nay đến trường sớm một chút để đón tân sinh sao, cậu thân là chủ tịch hội học sinh lại định cho bọn mình thả chim bồ câu* sao? Mình đã đứng ở cổng trường gần một tiếng đồng hồ rồi!   *Thả chim bồ câu: cho leo cây, thất hẹn.   Vài giây sau, lại có tin nhắn mới.   Lưu Minh Triết: Lão đại, cậu bình thường không có như vậy, hôm nay trốn ở nhà làm gì vậy, hẹn hò sao?   Mời các bạn mượn đọc sách Ngoan, Đừng Nháo của tác giả Dạ Tử Tân.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Cuộc Sống Tình Yêu Của Nữ Bác Sĩ (Nhật Ký Hôn Nhân) - Ô Thiến
Giới thiệu (chỉnh sửa bởi LeoSing): Tô Diệp cảm thấy, việc đi xem mắt giống như đứng đợi xe buýt vậy. Người cô đợi thì trì trệ không thấy, người cô không muốn chờ thì đến liên tục. Vất vả lắm chờ được một người, tốn hết sức của chín trâu hai hổ để chen lấn, thì bỗng nhiên phát hiện hoá ra đây chỉ là xe buýt đưa đón. Tô Diệp băn khoăn, rốt cuộc mình cần phải đi bao nhiêu lần nữa mới có thể được gả đây, 36 lần hay 63 lần? Hế lô các tình yêu, reviewer vừa lầy vừa nhây tái xuất giang hồ đây ạ. Chị em bạn dì có ai sắp bước qua mùa xoan chưa? Chị em bạn dì có ai sắp bị câu này đốt cháy đũng quần chưa, câu các cụ ngày xưa hay dùng để gắn hoả tiễn vào mông gái chưa ế ấy  Câu vầy nè: Liệu cơm mà gắp mắm ra Liệu cửa liệu nhà mà lấy chồng đi Kẻo mai quá lứa lỡ thì Cao thì không tới, thấp thì không xong Nếu chưa, may quá, gắn dần đi, thoát ế thành công đi rồi quay lại mình nói tiếp chuyện "chồng con". Nếu rồi, cũng gắn đi, chớ không chuyện chồng con sẽ thành chuyện "còn trông", chông gai lắm, xa xôi lắm, cỡ như bạn Tô Diệp mà chúng ta sẽ gặp bên dưới đây nè. Tô Diệp, sắp qua 28 nồi bánh chưng, hàng chính chủ, điện nước đầy đủ, mặt tiền đẹp, nở hậu, hẻm rộng ô tô vào đến cùng (ơ, giống rao bán bất động sản nhỉ?), nền móng bê tông cốt thép cực kỳ vững do được đào tạo chuyên sâu, ờ thì là các bạn biết rồi đấy, nữ tiến sĩ tương lai, đã học 5 năm chờ chọn đề tài sơ bộ. Chỉ là nàng cắm mặt vào sách vở nhiều quá, đường tình duyên hết sức phẳng phiu không dính tí hạt bụi nào, ế tới nơi vẫn chưa có một mảnh tình vắt vai. Bởi vậy, nào ta cùng đi xem mắt a ~~~~ *** Nếu bạn mong chờ có một tình yêu kinh tâm động phách, bạn đừng ngại sa vào hố, bạn sẽ gặp một tình yêu hết sức.... đời thường, đó là quy trình xem mặt, có cảm tình, có lựa chọn, có gắn bó, có phát sinh tình yêu. "Xem mặt" có thành công, có thất bại là lẽ đương nhiên, bởi vì có "vừa lòng" về nhau hay không thì phải xem lòng gan phèo phổi đối phương, mỗi cái mặt thôi hẻm giải quyết được vấn đề gì. "Cuộc sống tình yêu của nữ bác sĩ" kỳ thật là một câu chuyện đơn giản về ký sự kiếm chồng của Tô Diệp, điểm thú vị không nằm ở tình tiết hay set up, điểm thú vị chính là ở chỗ tác giả miêu tả tâm lý nhân vật. Khi bạn là cực phẩm, việc bạn có được hạnh phúc là tất lẽ dĩ ngẫu, vậy nếu bạn là chỉ là chính phẩm, thậm chí là thứ phẩm thì sao? Tô Diệp không xịn xò, Tô Diệp đầy khuyết điểm, nhưng cuộc sống chính là như thế đó, bạn sẽ gặp đầy những Tô Diệp trên đường phố, trong viện nghiên cứu, trong quán cafe, trong chợ, trong hội các bà các cô đứng tám chuyện ở sân nhà ...., và ai bảo họ không hạnh phúc chứ? Điều quan trọng vẫn là, tiêu chuẩn bạn đặt ra cho hạnh phúc của bạn đến đâu, và bạn trả những giá nào cho điều đó mà thôi. Tác phẩm không phải là một câu chuyện xuất sắc hay đặc biệt thú vị đâu nha, ưu điểm lớn nhất là nó ngắn, dùng để đổi gia vị và nghĩ vu vơ về cuộc đời rất ổn, nhất là những cô nàng muốn rút sợi dây kinh nghiệm tình yêu tình báo. Nhược điểm là bản edit có khá nhiều lỗi chính tả, điển hình là các lỗi s/tr, ch/tr...., gắp ra chắc cũng đủ đĩa xào xinh xắn. Nói chung là chị em bạn dì muốn đổi vị, muốn tìm hiểu tâm lý chị em phụ nữ, muốn nhìn lại mình thì cứ thoải mái nhảy hố đi, biết đâu sẽ lượm lặt được vài bí kíp bỏ túi hay ho theo kiểu “các hành vi bị cấm khi đi xem mắt” đó nha. *** Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Lời cuối sách.... Tính cách là nhân tố quyết định chúng ta sẽ lựa chọn như thế nào. Dương Nghị dũng cảm cuối cùng ôm được mỹ nhân về, Tô Diệp kiên quyết khiến cô cuối cùng cũng tìm được hạnh phúc, mà Tống Minh Viễn, hắn tâm tư kín đáo, tình cảm trong sáng, săn sóc chu đáo, suy nghĩ chu toàn, nhưng ngược lại có chút bốc đồng, đối với thần kinh không đủ nhạy bén như Tô Diệp, đây hoàn toàn là vết thương trí mệnh! Hắn thật ra giống như một người anh hàng xóm, có chút khôi hài, thân thiết ôn hòa, cũng không biết từ lúc nào, dấu diếm một phần tâm sự, lặng lẽ trả giá, chỉ tiếc tiểu muội nhà bên không có nảy sinh tình cảm với mình, phụ hắn một lời yêu. Tôi yêu thích Dương Nghị, cũng có lẽ dựa theo cốt chuyện đã xây dựng trước, tôi đem tất cả những phẩm chất mà mình yêu thích nhất dành cho anh, dũng cảm nhưng không lỗ mãng, thẳng thắn nhưng không cố chấp, cơ trí linh hoạt, bên cạnh đó lại có chút nghịch ngợm, biết cách đối nhân xử thế, biết nấu ăn, yêu chiều bạn gái, đây đều là những gì mà chúng ta quen thuộc nhất. Như vậy xem xét, Tô Diệp khó tránh khỏi có chút không đủ tư cách, cô nóng nảy vội vàng, dễ xao động, không đủ dũng cảm, cũng không đủ thông minh, thậm chí có chút ngờ nghệch, thỉnh thoảng còn cố tình gây sự, làm nũng sai khiến, không có lý tưởng khát vọng to lớn, không phải phong cách quý phái. Nhưng cô suy nghĩ đơn thuần, dễ tha thứ, biết cách thỏa hiệp, biết cách nhượng bộ, biết suy nghĩ cho người khác, biết người biết ta, mặc dù khuyết điểm nhiều hơn, nhưng cũng có nhiều mặt tốt, cũng được coi là đáng yêu. Tôi đối với Tô Diệp không thể nghi ngờ là có chút ưu ái, vì cô sau bao nhiều khó khăn vấp ngã mà tìm được một người đàn ông ưu tú, có một tình yêu viên mãn, cũng coi như một tay góp sức, ngửa mặt lên trời cười to ( ha ha). Đối với tình yêu, hoàn cảnh xuất thân, tính cách và lối sống khác nhau sẽ gây cản trở. Vì thế không nên ép buộc, tốt nhất là tự bản thân thấy phù hợp. Lúc này, tôi nghĩ đến Tô Diệp và Trần Thần, đều nói thiếu nữ hoài xuân, đối với mối tình đầu ngây thơ thì mọi cô gái đều có khát vọng, dựa trên ý nguyện của mình, phác hoạ một bức chân dung, gắn cho hắn tính tình phẩm chất mà bản thân yêu nhất, hồn nhiên yêu say đắm, ngày nhớ đêm mong, có khi chỉ là một cái liếc nhìn hay vài hành động nhỏ đều có thể miêu tả tinh tế. Nhưng mà, người này cuối cùng chỉ là hình ảnh, chỉ là một loại cảm giác, chỉ tồn tại ở trong ảo tưởng, còn trong cuộc sống, chúng ta vĩnh viễn sẽ không tìm được một người như vậy, cũng chính vì thế mới càng ôm hy vọng. Nếu như có đủ may mắn, có lẽ sẽ gặp được một người như vậy, mới liếc nhìn, liền giống tới bảy tám phần chúng ta tưởng tượng, cái gọi là vừa thấy đã yêu, tôi nghĩ đại khái là như thế. Tô Diệp là may mắn, bởi vì cô gặp Trần Thần, miễn cưỡng được coi là vừa thấy đã yêu, nhưng mà, cô còn rất ngây thơ, giống như một tờ giấy trắng, tùy ý vẽ loạn, mà hắn đã trải qua thăng trầm, lại càng không thích cô, kết quả là không thể đến với nhau. Nhưng dù có ra sao nó cũng là một kỷ niệm, đúng như những gì Tô Diệp nói với Chu Hiểu Tô "Chị tuy không thể quên, nhưng vẫn có thể buông bỏ", bởi vì chúng ta cuối cùng sẽ lớn lên, nhưng vĩnh viễn không cách nào quên những tháng ngày tươi đẹp đó. Cảm ơn mọi người đã cùng mình đi hết bộ chuyên này. Mong mọi người ủng hộ những dự án tiếp theo của mình. -Neko.U-   Mời các bạn đón đọc Cuộc Sống Tình Yêu Của Nữ Bác Sĩ (Nhật Ký Hôn Nhân) của tác giả Ô Thiến.
Tiểu Tiên Nữ Của Đại Ca (Tiểu Tiên Nữ Của Giáo Bá)
Văn án: Kiếp trước Thích Ánh được tướng quân cứu thoát khỏi hang ổ của bọn thổ phỉ, trở thành tiểu thiếp của tướng quân. Tướng quân bách chiến bách thắng lừng lẫy truyền xa, cuối cùng chết trận nơi sa trường. Tiểu thiếp treo cổ tự vẫn, đi theo tướng quân. Sau khi tỉnh lại, nàng liền trở thành Thích Ánh 17 tuổi câm điếc. Thiếu nữ không nghe thấy âm thanh, không thể cất tiếng nói, nhưng ánh mắt lại đẹp như ánh trăng, tính tình dịu dàng không thể tưởng tượng nổi. Có một ngày, cô nhìn thấy một thiếu niên bất lương đang đánh nhau. Đó chính là tướng quân của cô. [Giáo bá vừa lạnh lùng vừa hung dữ] x [Tiểu tiên nữ vừa ngoan ngoãn vừa dịu dàng] Quý Nhượng đánh nhau. Thích Ánh: Tướng quân đang thay trời hành đạo! Quý Nhượng thu phí bảo hộ. Thích Ánh: Tướng quân đang cướp của người giàu chia cho người nghèo! Quý Nhượng vây chặn cô vào góc tường. Thích Ánh: …Mình cũng không biết tướng quân đang làm gì nữa. “Chết tiệt, Quý Nhượng con mẹ nó mày đánh nhau còn mang theo người nhà, mày đang xem thường lão tử này phải không?” “Không, tao chỉ muốn cho tiểu tiên nữ của tao thấy tao trừ bạo yên dân như thế nào thôi.” Mọi người đều sợ Quý Nhượng, sợ anh âm ngoan, sợ anh nhiều tiền. Không ai yêu Quý Nhượng, nhưng Thích Ánh yêu anh. [Nữ chính vì nguyên nhân ngoài ý muốn nên không thể nói và bị ảnh hưởng đến thính lực, sau này sẽ được chữa khỏi] [Nam chính là tướng quân đầu thai, cùng một linh hồn.] Ban đầu mình bị hấp dẫn bởi văn án của tác giả nên chờ nhà bạn Similovecat edit. Sau khi đọc thử liền kết luôn, không chờ được mà mò bản convert để đọc. Chương đầu truyện là câu: Ở đây cái gì cũng tốt, chỉ là không có tướng quân. Chỉ một câu nói lại khiến lòng người nhói đau. Nữ chính là Thích Ánh, như trên văn án đã nói rõ. Kiếp trước Thích Ánh được tướng quân cứu khỏi hang thổ phỉ. Cho đến sau này tướng quân tử trận sa trường liền treo cổ. Khi tỉnh lại đã trở thành thiếu nữ Thích Ánh không thể nói, lại không thể nghe. Tính tình Thích Ánh rất mềm mại, dịu dàng lại ngoan ngoãn, cô an tĩnh nhưng không phải thuộc kiểu ngây thơ không biết gì. Mình cực thích kiểu nữ chính như vậy. Thích Ánh luôn cười với mọi người, ngoan ngoãn đến lạ thường nhưng người ta có thể dễ dàng nhận ra rằng nụ cười cô dành cho Quý Nhượng hoàn toàn khác, đó là nụ cười chỉ dành riêng cho Quý Nhượng. Như tác giả nói, không có việc thế thân, nam chính Quý Nhượng là chuyển thế của tướng quân, có lẽ vì thế mà ngay từ đầu Thích Ánh đã không sợ anh mặc cho anh có hù dọa, tỏ ra hung dữ đến mức nào thì Thích Ánh vẫn cứ đối xử với anh như vậy. Không hề vì lời đồn hay cho dù chứng kiến cảnh anh đánh nhau thì cô vẫn tin rằng anh không làm điều xấu. Thích Ánh là học sinh giỏi, còn Quý Nhượng lại là học tra. Motip này thì có lẽ quá quen với mọi người rồi. Điều mà mình thích ở truyện này đó là Quý Nhượng từ học tra đã phấn đấu trở nên giỏi hơn để xứng với Thích Ánh hơn. Trước khi đọc bộ này mình đã đọc một bộ cũng thanh xuân vườn trường thế này, cũng là nữ học bá, nam học tra nhưng đã drop từ nửa đầu vì thấy nam chính vẫn luôn quấy rầy việc học của nữ chính. Không biết mọi người cảm thấy thế nào, cũng có lẽ vì gu của mỗi người mỗi khác nên mình không ưng bộ đó và đã drop. Mình cũng không biết sau này nam chính có thay đổi hay không nữa. Thích Ánh cực kỳ bảo vệ và giữ gìn Quý Nhượng. Như khi vừa mới nghe được, cô nghe thấy học sinh bàn tán về thành tích của Quý Nhượng, nói thành tích của anh tăng lên là do gian lận thì cô đã hung hăng xô người đó. Nói ra ai có thể tin một cô gái ngoan ngoãn như vậy lại có thể đánh nhau cơ chứ. Hay như khi đối diện với người đánh Quý Nhượng thì Thích Ánh lại dùng thân hình bé nhỏ để che chở cho anh. Trong truyện có nói đến nguyên nhân tại sao Quý Nhượng lại trở nên ngang tàng và bất hảo như vậy. Nguyên do nằm ở gia đình, bắt nguồn từ những người được gọi là thân nhân ấy. Mâu thuẫn giữa Quý Nhượng và gia đình cũng sẽ không hòa hợp. Như trong truyện tác giả đã nói, sẽ không có tẩy trắng. Mối quan hệ với gia đình sẽ không hòa hợp, Quý Nhượng trở nên tốt hơn chỉ vì một mình Thích Ánh mà thôi. Trong truyện luôn có những đoạn nhỏ, một vài chi tiết khiến mình rất cảm động. Thiếu nữ trước mắt bình tĩnh nhìn anh, nét mặt nghiêm túc nhìn anh. Một lúc lâu, bàn tay nhỏ của cô ôm lấy mặt anh, lòng bàn tay mềm mại lướt qua khóe mắt, cúi đầu hôn mắt anh. Nụ hôn đó rất ôn nhu, tựa như muốn đem toàn bộ tình yêu cùng tấm lòng đều trao cho anh. Anh nghe thấy một âm thanh mềm mại, dịu dàng mà run rẩy: "Tớ không đi." Ngay cả khi cả thế giới này đứng đối lập với cậu thì tớ sẽ vĩnh viễn đứng bên cậu. (Các đoạn trích mình tự chém từ bản convert, nếu có gì sai thì mong các bạn bỏ qua.) Có thể ở đây mình chưa diễn đạt hết và toàn vẹn tính cách của Thích Ánh nên có lẽ sẽ có nhiều bạn chưa hiểu rõ tính của Thích Ánh nhưng mình đảm bảo, khi đọc rồi bạn sẽ thích Thích Ánh ngay thôi. Còn về phần Quý Nhượng thì lại có nhiều điều đáng nói hơn. Bạn đừng nghĩ Quý Nhượng lạnh lùng, âm ngoan nhưng khi đứng trước người con gái mình thì thì chỉ là một chàng trai mười bảy tuổi bình thường mà thôi. Sẽ xé sách, vò mềm rồi đưa cho Thích Ánh lau nước mắt, sẽ lợi dụng Thích Ánh không nghe được mà trêu chọc cô để rồi biết rằng cô nghe được thì cảm thấy xấu hổ, cảm thấy mất uy phong của lão đại. Quý Nhượng cũng sẽ xấu hổ vì thành tích của mình trước Thích Ánh, vì muốn hai cái tên trên bảng điểm gần nhau hơn mà quyết tâm cải tà quy chánh, trở thành học sinh ngoan. Cũng sẽ như con nít, mỗi khi thành tích nâng cao sẽ tìm Thích Ánh đòi giấy khen. Và anh cũng sẽ lo sợ vì vết nhơ của bản thân mà sợ Thích Ánh rời bỏ mình. Lão đại mang tiếng âm ngoan, người người đều sợ lại chỉ vì câu nói của người khác, lo sợ Thích Ánh sẽ bỏ mình mà đi. "Bọn họ đều ghét tôi." Anh run run nói, mặt chôn ở cổ cô, thanh âm nhẹ như vỡ tan: "Bọn họ đều cảm thấy hắn ta đúng, bọn họ đều cảm thấy tôi sai. Là tôi không hiểu chuyện, không hiểu được hy sinh vinh quang vì chính nghĩa trong miệng bọn họ. Tất cả mọi người đều tán dương, còn cậu? Có phải cậu cũng cảm thấy tôi sai? Nếu cậu biết. . ." Anh ngẩng đầu, ánh mắt lạnh như băng lại mang theo giãy dụa tuyệt vọng: "Có phải cậu cũng sẽ bỏ đi không?" Nói cho cùng Quý Nhượng vẫn chỉ là chàng trai mười bảy tuổi bị tổn thương bởi người được gọi là thân nhân mà thôi. Nhưng may thay, Thích Ánh đã đến, mang lại cuộc sống đầy sắc màu cho anh, mang lại hơn ấm cùng tình yêu thương cho anh. Riêng mình cảm thấy Thích Ánh bỏ ra cho Quý Nhượng rất nhiều và Quý Nhượng cũng vậy. “Quý Nhượng khựng lại, một lúc lâu sau mới thấp giọng nói: "Tao nỗ lực như vậy, cho tới bây giờ đều không phải vì thi đại học." Mà là vì cô. Không phải tao muốn học đại học, nhưng là muốn cùng cô học đại học mà thôi. Cuộc sống của Quý Nhượng nếu không có Thích Ánh sẽ chỉ là một mảnh hoang vu mà thôi. Một mảnh hoang vu vì thương tổn gia đình. Tình cảm Quý Nhượng dành cho Thích Ánh là không ai có thể ức hiếp cô, tổn hại cô cho dù đó là bản thân mình thì cũng không được phép làm vậy. “Quý Nhượng có chút buồn bực, cầm bút vẽ lung tung trên tập ngữ văn, buồn bã nói: "Dù sao cũng không được, lão tử không thể làm hư cô ấy." Cô ngoan như vậy, so ánh trăng còn thuần khiết hơn, một đường trong sạch mà lớn lên, trên người không có một chỗ nào để lên án. Không thể bởi vì anh mà có vết nhơ. Anh không thể để cho người khác khi bàn luận về cô, dùng ngữ khí thất vọng nói: đó chính là nữ sinh cùng thiếu niên bất lương yêu sớm. Anh luyến tiếc.” Đây cũng là một điểm khác khiến mình càng thích Quý Nhượng hơn. Truyện cũng có nhiều nhân vật phụ rất thú vị như người cậu rất mực thương Thích Ánh, như người mợ miệng tuy cằn nhằn nhưng tâm mềm như đậu hủ, lại như cậu em họ Du Trạch của Thích Ánh. Cậu nhóc hay đánh nhau đấy, còn muốn cướp danh hiệu giáo bá của Qúy Nhượng nữa nhưng rất thương chị mình. Lại như cô bạn Nhạc Lê ngồi cùng bàn với Thích Ánh, ngay từ đầu đã không kỳ thị Thích Ánh vì cô không nghe thấy cũng không thể nói. Lại như đám đàn em của lão đại, từ khi lão đại biết quay đầu là bờ, trở thành học sinh ngoan thì hiểu chuyện hơn, không lôi kéo lão đại đánh nhau nữa. Lại như bạn học đứng đầu khối Ngô Duệ rất đáng yêu, bổ túc cho lão đại cũng rất nghiêm khắc. Lại nói, trong truyện có chi tiết này rất đáng yêu. Khi Thích Ánh bị nhóm con gái ức hiếp, Qúy Nhượng không đánh con gái nhưng lại ép bọ họ làm bài tập, không những phải làm xong mà còn phải làm đúng. Sau này lão đại quyết tâm học tập thì lại ép bọn đàn em cũng học tập theo. Từ đó học tra của cả trường lại càng sợ lão đại hơn. Sau kì thi thành tích của ai tiến bộ ít nhất sẽ phải gặp riêng lão đại. Khi biết Thích Ánh nhận được thư tỏ tình thì lão đại đã giận dữ, không cho Thích Ánh yêu sớm. Từ đó về sau cả trường loan tin lão đại không cho yêu sớm. Mình thì chỉ review tới đây thôi, bởi vì tác giả còn đang viết nên mình cũng không biết sau này truyện sẽ diễn tiếp thế nào nhưng cho tới chương hiện tại thì mình vẫn cảm thấy đây là một bộ truyện hay. Đây là bộ truyện thứ hai sau bộ "Hết thảy mộng đẹp đều dành cho anh" của Mạch Ngôn Xuyên mà mình hóng từng chương convert thế này. Nhiệt liệt đề cử nhe. Bài review quá dài, cảm ơn các bạn đã đọc! Review bởi: Thanh Đăng - fb/hoinhieuchu *** Tám tháng nghỉ hè, hải thành nhiệt giống như cái đại lồng hấp, xuất môn năm phút đồng hồ liền có thể bị chưng thục kia loại. Loại này thời tiết, ước hội trừ bỏ tại điều hòa bên trong, đi đâu đều là tra tấn. Quý Nhượng năm trước liền đem trước kia trụ kia căn hộ bán, dùng để tân trang B thị tứ hợp viện, hiện tại ở tại bờ biển biệt thự. Biệt thự cái chìa khóa cùng gác cổng đều cho Thích Ánh một bộ. Có Du Trình tại, hắn liền tính tưởng mỗi ngày cùng Thích Ánh nị oai cũng không cơ hội, mỗi lần đi dưới lầu tiếp nàng ước hội, Du Trình đều sẽ đặc mà tiếp đón: "Sớm một chút đưa Ánh Ánh trở về a." Tuy rằng hắn tiếp nạp cái này tiểu tử, nhưng cũng không đại biểu hắn nguyện ý như vậy đã sớm đem ngoại sanh nữ giao trên tay hắn. Nhìn Quý Nhượng ánh mắt kia, đề phòng cướp dường như. Tại càng ngày càng nóng thời tiết trung, rất khoái nghênh đón Quý Nhượng hai mươi tuổi sinh nhật. Khuất Đại Tráng sớm liền gọi điện thoại lại đây, hưng phấn mà hỏi hắn muốn hay không bốn phía xử lý một hồi làm cái party gì gì đó, Quý Nhượng không lưu tình chút nào mà cự tuyệt hắn. Thiên nhiệt thành cẩu, chỉ tưởng nằm. Hắn chỉ tưởng ôm nàng tiểu bảo bối nằm ở sô pha thượng nhìn xem tv chơi game, Tĩnh Tĩnh hưởng thụ hai mươi tuổi Thời Quang. Sinh nhật trước một đêm, hắn xuất môn đêm chạy, tính toán chạy hoàn về nhà sau đó hảo hảo ngủ một giấc, sáng mai liền đi tiếp hắn tiểu bảo bối lại đây bồi hắn sinh nhật. Cảnh giáo đối thể năng yêu cầu rất cao, hắn có thể khoa khoa lấy đệ nhất, đắc lực với nghiêm với kiềm chế bản thân, đêm chạy thần chạy đều là hằng ngày, hiện tại ở tại bờ biển, dọc theo bờ cát chạy bộ, cũng đĩnh hưởng thụ. Chờ hắn chạy hoàn trở lại gia, đã là nửa đêm hơn mười một giờ.   Mời các bạn đón đọc Tiểu Tiên Nữ Của Đại Ca (Tiểu Tiên Nữ Của Giáo Bá) của tác giả Xuân Đao Hàn.
Tuyệt Đối Không Được (Vạn Vạn Không Được) - Đào Đào Nhất Luân
Trong môi trường công sở căng thẳng, khó mà kiếm được anh boss nào vừa đẹp trai lại phong độ, hiền hòa với nhân viên. Và tất nhiên boss của cô nàng Khương Bách Vạn cũng vậy, đừng tưởng bở. :v Khương Bách Vạn thật sự có tính giác ngộ rất cao, cô tự biết mình không hề gầy gò thanh mảnh, mỗi bữa ăn ba bát cơm còn thòm thèm, đồ ăn vặt chưa kể, hơn nữa bao nhiêu thịt đã dồn lên cái mặt tròn vo - người ta gọi là béo thì béo mặt mà gầy thì gầy ngực. Nhưng đồng chí Khương mang tinh thần AQ bất diệt không hề vì thế mà rụt rè xấu hổ với các mỹ nhân khác, kể cả là boss.  Là thạc sĩ chuyên ngành khảo cổ, con đường tìm việc của Khương Bách Vạn không có khó nhất, chỉ có khó hơn. Vận duyên run rủi thế nào mà cô nàng may mắn được nhận làm thực tập trong công ty cầm đồ Đạt Thông. Ông chủ của Đạt Thông - Ninh Nhất Kiệm do bị tai nạn nên vẫn tạm thời nghỉ ngơi, việc công ty đều giao cho chú nhỏ của mình quản lý - Ninh Hành. Boss Hành, người y như tên, thích nhất là hành hạ nhân viên, đặc biệt là cái người ngốc nghếch thật thà như Khương Bách Vạn. Nhưng đừng nghĩ đánh là yêu mắng là thương, Khương Bách Vạn chỉ ước boss quên mặt cô luôn đi cho rồi, yêu thương gì giờ này nữa. Khổ nỗi cái khuôn mặt tròn như trăng rằm của cô đã khắc khá sâu vào ấn tượng của boss Hành rồi, làm sao anh có thể bỏ qua cơ hội chọc ghẹo cô được.   Trong truyện đã nói, "Yêu một người chỉ cần 30 giây, thời gian còn lại đều là để phát hiện sự thật này". Người trong cuộc u mê còn người đọc thì biết tỏng rồi: Ninh Hành đã thích cô nhân viên Khương Bách Vạn thật thà của mình! Vì vậy chúng ta có thể rút ra được kết luận, nếu muốn boss đẹp trai chú ý đến mình thì bạn cần phải hợp gu của boss cái đã - như boss Ninh Hành chính là loại người thích thịt không thích xương, thiên nga không ưa chỉ muốn thịt gà nhà, chứ cứ như boss tớ thì đã bị trượt từ vòng gà đi bộ rồi. Nhưng cuộc sống nơi công sở cũng không ngon ăn như vậy, các bạn nào đi làm rồi sẽ hiểu ý tớ ấy mà. Con gà tham ăn Khương Bách Vạn được boss để ý như thế đã khiến bao người gai mắt rồi, hết bị hãm hại đánh đổ cái bình gốm cổ mấy trăm vạn rồi lại bị khóa trái cửa trong khi văn phòng đang cháy, rồi còn bị cấp trên sàm sỡ. Một lần thì có thể nhịn được, nhưng đến khi biết người phụ nữ của mình bị người khác nhòm ngó, boss Ninh Hành đã không thể giữ cái vẻ mặt bình chân như vại nữa rồi. Boss nổi bão, hậu quả là có người phải xách cặp ra đi. Đúng là người vừa đẹp trai lại nhiều tiền, dù có đuổi việc người khác cũng không soi ra được lỗi lầm. Khi đứa cháu Ninh Nhất Kiệm tiếp quản lại công ty cầm đồ, boss Ninh Hành rất nhanh gọn dứt khoát ra đi, không quên ôm luôn theo con gà ngốc Khương Bách Vạn. Gia tộc họ Ninh vốn không đơn giản, công ty cầm đồ chỉ do đứa cháu của anh lập chơi chơi, còn sản nghiệp chính của tổ tiên lại là công ty dược và nhà máy thép. Mà Ninh Hành đang tạm tiếp quản công ty dược. Nhắc tới chuyện này, thực ra Khương Bách Vạn cũng không phải cô gái bình thường không có chút tâm tư nào. Cô vốn muốn tiếp cận Ninh Nhất Kiệm để điều tra về cái chết của bạn tốt mình - cô gái đã mất trong một vụ tai nạn giao thông, còn Ninh Nhất Kiệm chính là người ở cạnh cô ấy lúc đó. Chuyện này còn dây mơ rễ má đến phương thuốc bí truyền "hái ra tiền" của công ty dược Đạt Thông - mà người nắm giữ toàn bộ bí mật này chính là boss Ninh Hành âm hiểm của cô. Khương Bách Vạn mang theo tinh thần thà hi sinh vì chính nghĩa chứ không chịu chết, theo Ninh Hành đến làm ở công ty dược. Nhưng cô gái ngốc của chúng ta không hề ngờ rằng, Ninh Hành đã sớm biết được cái bí mật nho nhỏ ấy của cô rồi. Một quả bom lúc nào cũng chờ phát nổ như cô mà anh lại không hề ngần ngại, vẫn giữ bên cạnh mình, đủ hiểu boss đã lún sâu đến thế nào. Sâu đến mức vì một bát mì ăn liền mà tình nguyện làm tài xế đưa đón người ta về nhà, thà đuổi việc trợ lý đã theo mình bao nhiêu năm cũng không muốn cô phải chịu chút uất ức nào, lại dùng mọi cách cho cô một danh phận... Nhưng cuối cùng, anh làm nhiều chuyện cho cô như thế mà vẫn không thể chiếm được sự tin tưởng tuyệt đối của người mình thương. Vì vậy, boss quyết định - DỖI. Một khi boss đã nổi cơn dỗi thì hậu quả thật kinh khủng. Thất nghiệp, thất cả tình, Khương Bách Vạn đau khổ mỗi ngày ăn thêm một bát cơm nhưng vẫn không lấp đầy nổi tâm hồn trống vắng của mình. Cô lấy hết can đảm trong suốt hơn hai chục năm cuộc đời nhắn tin xin lỗi, nhưng người ta vẫn không giả lời. Vì mặt không được dày, miệng không được khéo nên Khương Bách Vạn tiếp tục đau khổ... ăn tiếp. Liệu câu chuyện tình của boss Ninh Hành nham hiểm độc ác và cô nàng thích đồ ăn ngon Khương Bách Vạn kết thúc như thế nào, chắc chẳng cần tớ nói thì độc giả cũng biết nhỉ, tất nhiên là hạnh phúc bên nhau rồi. Nhưng hạnh phúc như thế nào thì chắc các bạn phải đọc truyện, cùng cười cùng khóc với nhân vật thì mới cảm nhận hết được.  Khương Bách Vạn chính là hình mẫu của mấy cô nàng nhân viên công sở chúng mình - thật thà thẳng thắn nên hay bị chơi xấu, chỉ khác cái là nữ chính đã ôm chân được cái cây to Ninh Hành, còn chúng mình chỉ có thể gặm xương ngồi nhìn mà thôi. Không biết cô này đã tu bao nhiêu năm mới có thể lọt trúng mắt xanh của con cáo nham hiểm Ninh Hành. Có lẽ những người đầu óc lúc nào cũng có sỏi như anh phải quen những cô gái đơn giản như Khương Bách Vạn thì mới cân bằng được tâm sinh lí, chứ quen người thông minh tâm cơ thì đối phó nhau đã đủ mệt rồi, yêu đương gì nữa. Chuyện kể ra thì dài, nhưng đọc cũng không dài lắm đâu, lại còn hài hài vui vui. Cô nàng Khương Bách Vạn ham ăn luôn bị boss Ninh Hành lấy cớ trêu chọc. Cô gái ngốc này còn yêu đơn phương một anh chàng bao nhiêu năm, bị người ta cho làm lốp xe dự phòng mà vẫn không kìm nổi chạy theo người ta. Cho tới khi Ninh Hành đến, hào quang nam chính chói lòa đã khiến nữ chính của chúng ta quên người cũ nhanh như cách cô ăn cơm. Quá trình hai người boss - nhân viên này yêu nhau vài dòng khó có thể nói hết được, nên tớ chỉ muốn bày tỏ một câu cuối cùng: Đọc truyện đi các bạn ơi, đáng yêu lắm, đảm bảo không vui không lấy hoa nhé! ! ! _________ Review by #Huyên Tần *** Từ sau khi từ Na Uy trở về, Ninh Hành vô cùng bận rộn. Giữa tìm việc làm và học lên tiến sĩ, Khương Bách Vạn đã chọn cái sau, thi đậu để học tiến sĩ ngành khảo cổ ở trường cũ, thầy hướng dẫn vẫn là giáo sư Lý Trường An luôn coi trọng cô. Bởi vì đi theo giáo sư Lý tham gia việc khai quật và khảo cổ nên cô và Ninh Hành chung đụng thì ít mà xa nhau thì nhiều, nhưng vẫn không làm cản trở việc một năm sau đó, cô trở thành cô dâu mới nhà họ Ninh. Rời khỏi tập đoàn Ngự Thông, Ninh Hành gây dựng sự nghiệp của mình ngày một đi lên, cho dù tạm thời vẫn không thể sánh ngang được với Ngự Thông mà bố anh đã sáng lập mấy chục năm, thế nhưng Ninh Thù Quý dần thay đổi thái độ ban đầu, cực kỳ vui mừng và yên tâm về đứa con út. Bố của Ninh Nhất Nhạc là Ninh Úy rốt cuộc cũng được ngồi lên ghế chủ tịch tập đoàn như ý nguyện, thế nhưng trước giờ ông đều không biết rằng người em trai Ninh Hành và đứa cháu Ninh Nhất Kiệm của mình vì muốn tránh cho người trong nhà đấu đá nhau nên mới cố ý nhượng bộ và tìm đường lui. Nhà họ Ninh thuận hòa êm ấm, người đắc ý nhất lại là người ngốc nghếch nhất. Sau khi mẹ của Nhan Miểu Miểu biết rõ những chuyện Nhan Lâm làm thì không chịu nổi đả kích, dứt khoát ly hôn với ông ta. Bởi vì lúc trước nhất thời ấm đầu mà mất con gái, mất chồng, mặc dù Bảo Quốc Thắng đề nghị cấp cho bà một khoản tiền dưỡng lão, nhưng bà vẫn cự tuyệt, trở về quê nhà của mẹ đẻ ở thành phố D, sau đó thì không còn tin tức gì nữa. Nợ cờ bạc đã trả hết, Nhan Lâm vẫn duy trì việc làm ăn của tiệm thuốc, nhưng tinh thần đã sa sút hơn nhiều, những đêm khuya yên tĩnh, ông ta ngồi nhìn gian phòng trống vắng, không chỉ một lần nghĩ rằng, nếu như toàn bộ có thể quay lại, ông ta sẽ không ham mê cờ bạc, sẽ không thiếu nợ nhiều tiền như vậy, sẽ không để cho chủ nợ có cơ hội lợi dụng, như vậy ông ta đã có thể có một đứa con của mình, có một gia đình trọn vẹn. Lâm Lệ với gia cảnh không tốt lại gánh trên lưng món nợ hơn 90 vạn, mỗi ngày đều rất vất vả, những người đi xem mắt cô ta vừa nghe nói cô ta thiếu một khoản nợ như vậy thì đều quay đầu rời đi, dần dần cũng không ai giới thiệu bạn trai cho cô ta nữa. d.đ.l.q.đ Từ nhỏ cô ta đã học tốt, lớn lên lại phát hiện những người có thành tích học tập ngang ngửa cô ta thì đều có hoàn cảnh tốt hơn cô ta. Trong căn tin, cô ta chỉ dám gọi một phần cơm bốn đồng hoặc là một phần bánh mì kẹp rau xanh tám đồng, trước giờ đều uống canh miễn phí, người khác gọi một phần cơm hai món mặn với một bát canh có thịt, lại còn giả vờ nói với cô ta rằng muốn ăn gì thì cứ tự gắp. Bạn cùng phòng muốn hỗ trợ cô ta lại càng khiến tâm lý cô ta mất cân bằng, rõ ràng mọi người đều như nhau, tại sao bọn họ lại có cái dáng vẻ cao hơn cô ta một bậc? Nhưng mà một ngày nọ, cô ta nhìn thấy trong nhóm bạn bè của mình có người đăng ảnh chụp tham gia hôn lễ, mà chú rể đứng bên cạnh Khương Bách Vạn chính là tổng giám đốc Ninh Hành của công ty dược Ngự Thông, phù rể là Ninh Nhất Kiệm, cô ta chấn kinh hồi lâu vẫn chưa thể hoàn hồn. Một người lắm mưu mô như cô ta đột nhiên hiểu ra tại sao mình lại phải gánh một khoản nợ lớn trên người như vậy, nhưng mà không có chứng cứ, cho nên cô ta không thể làm được gì khác ngoài ghen tỵ với Khương Bách Vạn. Cô ta cũng muốn tìm một người bạn trai lắm tiền, nhưng bởi vì tự ti về ngoại hình bản thân cũng như điều kiện gia đình không tốt nên những người đàn ông có tiền cũng chẳng ai vừa mắt với cô ta. Cô ta dồn hết sức lực vào công việc, muốn thông qua việc thăng chức để tới "đánh bại" Khương Bách Vạn, nhưng những việc này cũng chỉ có thể kiên trì lâu dài, dù sao cô ta cũng không thể vượt qua những tiền bối đi trước. Cô ta lặp lại chiêu cũ nhiều lần, hại người khác, khiến càng ngày càng nhiều người nhận ra con người thật phía sau vẻ ngoài hiền lành đơn thuần của cô ta, không chỉ bất hòa với cô ta mà còn có người mưu mô sâu hơn cô ta, tương kế tựu kế hại cô ta thảm hơn. Cô ta bị điều sang một phòng ban khác, về cơ bản sẽ không có cơ hội thăng chức. d.đ.l.q.đ Hoàn toàn khác với sự nghèo túng của cô ta, Khương Bách Vạn và Ninh Hành bởi vì chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, ngược lại càng trở nên ân ái. Khương Bách Vạn dường như còn bận rộn hơn cả Ninh Hành, thường xuyên phải đi công tác ở nơi khác, đã đi là đi liền một, hai tháng, Ninh Hành thường bất ngờ giá lâm "đột kích", cho cô không ít kinh ngạc. Sau mấy lần kinh ngạc liên tục thì Khương Bách Vạn phát hiện ra mình có thai, Ninh Hành rốt cuộc cũng có cớ mà nói chuyện với giáo sư Lý Trường An, không cho cô rời khỏi nội thành, buộc phải thành thành thật thật ở trong nhà. Mỗi ngày Khương Bách Vạn đều xách giỏ đi siêu thị mua đồ ăn, Ninh Hành rốt cuộc cũng được mỗi ngày tan làm về nhà ăn cơm sốt. Boss bá đạo cũng được, tổng giám đốc bá đạo cũng được, cuộc sống của anh vốn chỉ đơn giản như vậy, một ngọn đèn, một bát cơm, một cái giường, một người vợ. Khương Duy bố cô không những không đi xuống mà càng ngày càng nổi danh, bán căn nhà cũ, mua một căn nhà mới ở trung tâm. Hàng xóm của cô là Hồ Tế Tế cũng đã gả cho nam thần Giang Túy Họa, một năm sau cũng sinh được một đôi long phượng thai. Khương Bách Vạn sờ sờ cái bụng mình, không biết đứa nhóc bên trong này là trai hay gái nhỉ? Câu trả lời nhanh chóng được tiết lộ, cô và Ninh Hành có một đứa con gái. Ninh Hành vốn rất thích con gái, trước đây anh cưng chiều Nhất Nhạc hơn phân nửa là vì lý do này, bây giờ đã có con gái của mình, khỏi phải nói anh chiều đến mức nào, chỉ cần anh có mặt, đừng người nào mơ ôm được con gái anh, cho nên cô nhóc mở miệng nói được từ đầu tiên chính là "bố". Khương Bách Vạn cảm thấy rất hạnh phúc, đặt tấm ảnh chụp gia đình mình bên cạnh tấm ảnh chụp chung với Miểu Miểu, lại kẹp một tấm ở trong ví tiền. Người lương thiện nhất định sẽ được hạnh phúc, chỉ cần bằng lòng chờ đợi. Mời các bạn đón đọc Tuyệt Đối Không Được (Vạn Vạn Không Được) của tác giả Đào Đào Nhất Luân.
A Nông - Bàn Hoa
“A Nông” là một câu chuyện nhẹ nhàng và rất là… nhiều thịt. :v Hành văn của tác giả trôi chảy và nhẹ như mây ấy, nên khi đọc cứ thấy lòng mình “lắng” lại, ngay cả những đoạn có H. =]] A Nông mất trí nhớ vô cùng ngoan ngoãn đáng yêu, A Nông khi lấy lại kí ức vẫn là một tiểu cô nương hồn nhiên đáng yêu, bảo sao Lục Thung không cưng không yêu cho được. :”> Còn Lục Thung, đây đích thị là ví dụ điển hình của “nam thần kinh”, tính khí thất thường, tâm tình bất ổn. :v Lúc mới đầu mạnh miệng nói với A Nông cô chẳng khác gì con mèo mà hắn nhặt về, hắn ngại quản. Và thế là lúc sau bị nghiệp quật không trượt phát nào, yêu người ta u mê không lối về luôn. :vv   Tuy nhiên mình không đánh giá cao “A Nông”, vì bộ truyện này không để lại cho mình ấn tượng sâu sắc lắm. Thêm vào đó, lí giải tâm tình của Lục Thung chưa thật sự thỏa mãn được mình. Bù lại màu sắc văn phong của tác giả đúng gout mình thích, nhẹ nhàng dịu dàng, nên vẫn đề cử các bạn nhảy hố nhé. :”>   _   “Ông trời muốn trừng phạt anh.” “Sao lại vậy?”   Bởi vì mỗi ngày anh chỉ muốn cùng em làm chuyện xấu, cũng không muốn cho em đi nơi nào khác, chỉ cần ngoan ngoãn nương vào trong thân thể của anh.” …   “Anh muốn em vĩnh viễn là A Nông, vĩnh viễn không biết đến nhân gian hiểm ác, không chịu hiểm ác bức bách. Bởi vì em là A Nông của anh.” *** Mùa hè năm đó so với trước càng nóng bức người, như thể dồn hết toàn lực để cho mọi người khắc sâu ấn tượng về nó. Dựa theo khoảng ngày sinh dự tính, A Nông phải nằm viện trước, chuẩn bị sinh em bé. Chị chủ cửa hàng bán hoa đóng cửa hàng, thường xuyên ôm em bé tới chơi với A Nông. Em bé béo múp míp, ê a học nói, lúc cười rộ lên, đáng yêu muốn chết. "Em cũng muốn sinh một đứa giống này." A Nông ngoắc lấy ngón tay mềm mại của đứa trẻ, vui rạo rực, cười lộ hết nguyên hàm răng, làm cái mặt quỷ, chọc cho em bé cười khanh khách không ngừng. Chị chủ cửa hàng bán hoa nghe A Nông nói vậy, che miệng cười rộ lên: "Đứa nhỏ ngốc, chui ra từ bụng khác nhau, sao có thể giống nhau được chứ?" A Nông hôn hít ngón tay nhỏ của em bé, nghiêm trang nói: "Không giống nhau cũng được, nhưng phải xinh đẹp giống A Nông." "Khẳng định sẽ xinh đẹp giống A Nông mà." Mời các bạn đón đọc A Nông của tác giả Bàn Hoa.