Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Nguồn:

Cả Đời Chỉ Cần Một Người Là Em (Một Đời Chỉ Cần Có Em) - Hốt Nhiên Chi Gian
Khi một sinh mệnh sinh ra lại có một sinh mệnh ra đi... Một quy luật của tự nhiên, rất đõi bình thường, như việc cái cũ không đi sao cái mới tới. Chỉ là đây là một sinh linh bé bỏng, chưa kịp nhận yêu thương lại vội vã xa rời Cả anh và cô vì một thời bồng bột, mà trả giá cả yêu thương, đổi lại là đau lòng, là dằn vặt Ai cũng lựa chọn một con đường riêng cho mình, người chọn cách trốn tránh, người chọn cách ra đi Nhớ lại thuở nhỏ, cô lúc nào cũng theo đuôi anh nhưng anh lại không đếm xỉa tới Vậy mà khi thiếu thời, anh ngược lại bá đạo muốn giữ cô làm của riêng, chỉ tham lam đôi mắt cô con tim cô và tâm hồn cô đều chỉ chứa mình anh Ai cũng ngỡ đối phương không yêu thương mình, ai cũng ngỡ mình chẳng bao giờ còn có thể gặp lại nhau được nữa, cũng ngỡ rằng nỗi đau khôn nguôi ấy sẽ mãi khắc ghi và tình yêu từ thuở bé mãi chẳng còn cơ hội nối liền hai con tim tan vỡ Có lẽ tuổi trẻ dại khờ, nhưng hôm nay, không phải yêu thì là gì? Hai người vốn yêu nhau, lại chỉ có thể yên lặng chờ đợi. Họ yêu nhau sâu đậm như vậy, lại không có cách nào đến gần đối phương. Có thể hay không, cho họ gần lại một chút, có thể hay không, cho họ nhận ra trái tim nhau. Có thể hay không, khi nhìn nhau, không hề là mộng ước, có thể hay không, vứt bỏ tất cả, không trói buộc, không có gông xiềng. Không có tình yêu nào là thuận buồm xuôi gió, tình yêu đẹp phải qua quá trình tôi luyện. Con người ta nhiều người vô tình bỏ qua nhau, nhưng cũng vô cùng nhiều sự trùng hợp. Họ đã từng bỏ lỡ mười năm, nhưng duyên phận họ, từ lúc đó đã bắt đầu. Còn lại, là họ mười năm sau…. Nước chảy thành sông. Cho dù nước chảy thành sông nhưng đường chảy thật sự rất dài. Bôn ba trong tình yêu, thỉnh thoảng nhìn lại nhau, lướt qua một ngọn núi cao thăm thẳm, nhất định sẽ đến được hạnh phúc. *** Mạnh Tường ơi anh thật ngốc, đời người có mấy lần cái 10 năm anh có biết không, vì một người không đáng mà anh chờ đợi 10 năm chỉ để lấy một lần quay đâu của cô ta. Đọc hết truyện tôi chỉ tự hỏi mình là Chung Tình có thật sự yêu anh không, có thể nói là khi bên người cô ta không còn ai nữa thì cô ta mới nhớ đến anh, như nồi cháo nấu cho Chu Minh khi nhập viện, vì nấu nhiều nên mới có phần anh. Anh luôn tự bao biện rằng anh là đàn ông, có nghĩa vụ phải che chở cho người con gái mình yêu thương, nhưng thật sự là cô ta có đáng để anh thương yêu không nữa. Đọc xong câu truyện tôi chỉ có cảm giác cô ta quá ích kỉ, và không hề có chút tình cảm nào với anh cả, trong suốt câu chuyện tôi chỉ thấy bóng dáng anh luôn đi theo cô ta, nhưng từ đầu đến cuối cô ta không hề coi anh là cái gì cả, giúp vì số tiền kia ư, ân tình đó không bằng một phần vạn những gì anh dành cho cô ta, chỉ chút việc nhỏ nhoi đó thôi cũng làm anh cảm động rồi, Anh có nghĩ hay không nếu Chu Minh không hề hủy hôn thì cô ta liệu có chịu chú ý đến anh không, hay là lại tiếp tục làm anh đau khổ. Đọc truyện này tôi chỉ ước rằng Mạnh Tình sẽ tìm được một người thực sự yêu thương anh, một người luôn quan tâm anh từng ly từng tý chứ không phải là con người chỉ biết dựa dẫm ỷ lại, tình yêu của anh với cô ta là không hề mong hồi báo, chỉ cần được nhìn thấy cô ta là anh đã vui rồi, nhưng anh có biết không, khi con người ta dễ dàng có được một cái gì đó thì sẽ không bao giờ biết trân trọng và giữ gìn nó. Tình yêu của anh đối với cô ta chỉ là một loại gánh nặng, là thứ mà cô ta hưởng thụ lúc cô đơn mà thôi,  cô ta không phải trả bất cứ thứ gì để được tình yêu đó, anh có nghĩ đến một lúc nào đó khi gặp chuyện tương tự cô ta lại đổ hết lên đầu anh và chạy trốn để mặc anh với gánh nặng đó là vết thương trong lòng Anh luôn nghĩ là “Năm đó, anh luôn miệng nói người anh yêu nhất là cô, nhưng khi cô rơi vào tình trạng khốn khổ tự tra tấn mình, anh lại bị sự tức giận làm mờ mắt, không thể đối diện với cô, hận cô không biết tự ái, hận cô kéo thiên sứ trong lòng anh vào địa ngục. Đến mấy năm nay anh mới hiểu, nếu lúc ấy anh bao dung hơn một chút, có lẽ sẽ nhận ra sự thống khổ trong lòng cô, có thể tìm được cách cứu cô ra. Nhưng anh đã không làm vậy, anh cũng giống như những người khác, cảm thấy cô gieo gió gặt bão, anh hận cô, rời khỏi cô, tiếp tục đẩy cô vào bóng đen mịt mờ.” Nhưng anh có biết không tại sao không phải là cô ta tự mình vượt qua được bóng đen chứ, cô ta đã làm anh đau lòng bởi những lời nói tàn nhẫn của mình để rồi giờ đây thay vì trách cô ta đã làm tổn thương mình thì anh lại ngồi trách mình đã không bao dung cô ta. Khi anh đau lòng muốn tìm cô ta thì mọi người lại tàn nhẫn nói với anh là cô ta đang cần yên tĩnh, đã có ai từng suy nghĩ cho anh chưa, Chung Tình luôn tự nhận rằng cô yêu Mạnh Tường, nhưng tôi nghĩ cô ta chỉ chỉ yêu chính bản thân mình mà thôi, cô ta luôn tìm cớ cho những việc làm của mình, rằng cô ta thiện lương, thuần khiết, yêu Mạnh Tường nên khi anh ốm cô ngồi trông ở bệnh viện một đêm ư, hay là cô giúp anh vay tiền? Thật ra nếu vì xét đến mối quan hệ giữa 2 nhà là thâm giao, Mạnh Tường đối với cô từ nhỏ đến lớn quan tâm chăm sóc thì những việc cô làm là thiên kinh địa nghĩa hoàn toàn không chứng tỏ được cái gì, chỉ tại Mạnh Tường ngốc thôi haizzzzzzz Không biết ngoại truyện có kéo lại được gì hơn về Chung Tình không nhưng mình cũng không còn hứng thú đọc nữa rồi. Mình không có hứng đi tìm hiểu cô ta còn lấy cái gì đã ngụy biện cho chính cô ta nữa. Mình cũng biết là mình quá bức xúc rồi, đọc hoài truyện nam chính đi ngược nữ chính đủ kiểu thì không sao, vẫn muốn hai người đến được với nhau nhưng đọc truyện nữ chính ngược nam chính thì lại bức xúc đến điên lên thế này, vừa đọc vừa khóc thương cho Mạnh Tường. Có lẽ là mình hoàn toàn không hợp với thể loại ngược tâm mà, tốt nhất là quay về ôm mấy cái truyện ngược thân cho đỡ phải nghĩ (vừa được coi H nữa chứ (_ _”)!! tự khinh bỉ mình trong một phút) đọc truyện là giải trí trong những lúc đầu óc không tốt (hình như đầu óc mình chả lúc nào tốt cả) vậy mà càng đọc càng điên. Có lẽ nên về ôm truyện của Rùa Mạn đọc lại cho bớt ức chế ^^truyện của ss ấy đọc mãi mà không chán được, lại nhẹ nhàng, … Cám ơn bạn Lạc Bối Bối đã dịch truyện này, giọng dịch của bạn rất mượt mà, những lời bình dưới mỗi chap  truyện rất hay và ý nghĩa, rất may mắn là mình đã không theo dõi truyện ra từng chap nếu không mình đến điên mất với cái truyện này, hic, không biết tâm trạng mình không tốt (hay cái tính mình nó thế ^^!!) nên mình có cái nhìn đen tối về truyện này thế, hic, *** Tác giả Hốt Nhiên Chi Gian thích dùng những từ ngữ đơn giản, mượt mà để biểu đạt nội tâm với những cảm xúc mãnh liệt, ngòi bút và lối viết của cô như bày ra trước mắt chúng ta những câu chuyện tràn ngập ấm áp và hạnh phúc, khiến chúng ta thêm quý trọng những gì mình đang có.   Các tác phẩm tiêu biểu:  Mờ Ám Xem Như Anh Lợi Hại Đồ Xấu Xa Chỉ Yêu Cây Kẹo Bông Nhỏ Cả Đời Chỉ Cần Một Người Là Em (Một Đời Chỉ Cần Có Em) Sự Dịu Dàng Chết Tiệt (Sự Dịu Dàng Đáng Ghét) Thâm Thâm Lam Tình Yêu Judo ... Mời các bạn đón đọc Cả Đời Chỉ Cần Một Người Là Em (Một Đời Chỉ Cần Có Em) của tác giả Hốt Nhiên Chi Gian.
Mờ Ám - Hốt Nhiên Chi Gian
MỜ ÁM – có phải trong cuộc đời bạn cũng từng có một người nào đó, và một lúc nào đó… rất MỜ ÁM??? Tình yêu vốn rất đơn giản nhưng nếu trái tim hai người không hướng về nhau thì tình yêu chỉ như một trò chơi... Gia đình của hai chị em Vu Lâm và Vu Tiệp cùng gia đình của anh chàng Tấn Tuyên là thâm giao lâu đời. Vu Lâm từ nhỏ đã yêu thích Tấn Tuyên nhưng không có gan theo đuổi anh, chỉ biết đứng ngoài ghen tỵ với các cô gái của Tấn Tuyên, và châm chích, khích bác Vu Tiệp vì Tấn Tuyên tỏ ra rất thích chọc ghẹo cô em mình. Vu Tiệp lại có tính cách lạnh lùng, thờ ơ, luôn căm ghét Tấn Tuyên vì anh chỉ mang lại phiền phức và bày ra trăm phương ngàn kế chọc cô tức điên lên, cộng với những thú vui “quấy rối” rất MỜ ÁM của anh! Vu Tiệp ở trường cũng được một nam sinh tên gọi Trịnh Phong – đẹp trai, hiền lành – yêu thích. Cứ tưởng Vu Tiệp và Tấn Tuyên mãi mãi là “kẻ thù” của nhau, không ngờ những biến cố xảy ra đã đẩy họ lại gần nhau hơn… *** Tác giả Hốt Nhiên Chi Gian thích dùng những từ ngữ đơn giản, mượt mà để biểu đạt nội tâm với những cảm xúc mãnh liệt, ngòi bút và lối viết của cô như bày ra trước mắt chúng ta những câu chuyện tràn ngập ấm áp và hạnh phúc, khiến chúng ta thêm quý trọng những gì mình đang có.   Các tác phẩm tiêu biểu:  Mờ Ám Xem Như Anh Lợi Hại Đồ Xấu Xa Chỉ Yêu Cây Kẹo Bông Nhỏ Cả Đời Chỉ Cần Một Người Là Em (Một Đời Chỉ Cần Có Em) Sự Dịu Dàng Chết Tiệt (Sự Dịu Dàng Đáng Ghét) Thâm Thâm Lam Tình Yêu Judo ... Mời các bạn đón đọc Mờ Ám của tác giả Hốt Nhiên Chi Gian.
Mây Che Mù Mịt Biết Là Đi Đâu - Cố Tây Tước
Về tựa truyện "Mây che mù mịt biết là đi đâu": Đây là một câu trong bài thơ "Tầm ẩn giả bất ngộ" (Tìm ẩn sĩ không gặp) của nhà thơ Giả Đảo thời Trung Đường, phiên âm Hán Việt là "Vân thâm bất tri xứ". Tựa đề bản edit được tham khảo từ bản dịch thơ của Tản Đà. Mặt khác, "Vân Thâm"cũng là tên nam chính trong tác phẩm, nên nhan đề trên cũng có thể hiểu là "Vân Thâm không biết đi đâu". Nói cách khác, đây có thể coi như lối chơi chữ của tác giả, nên chúng ta có hai cách hiểu. *** Năm 1967, Đoan Ngọ. Đứa con đầu tiên của Đường Tranh và Đàm Vân được sinh ra. Là con trai, bọn họ đặt tên cho cậu bé là Mục Lãng. Đường Vân Thâm và Trương Khởi Nguyệt cùng đi chúc mừng, nói ra cũng thật kỳ lạ, đứa nhỏ này vừa nhìn thấy Trương Khởi Nguyệt vậy mà lập tức cười khanh khách. Đàm Vân nói nhất định là cậu bé vô cùng thích Khởi Nguyệt. Nhưng vui mừng không được bao lâu, tai họa lại giáng xuống một lần nữa. Lần này, Đường Tranh là đối tượng chính. Mỗi lần khi xét xử Đường Tranh, Đường Vân Thâm và một thầy giáo khác họ Trương cũng sẽ bị kéo theo cùng. Trước ngực mỗi người bọn họ đều bị treo lên một tấm thẻ khác nhau, rồi sau đó ngồi "Hình thức bắn khí"(*) diễu phố thị chúng. (*) Raw là "喷气式", các bạn search google hình ảnh sẽ thấy được cái hình phạt này, nói trước là mấy cái hình phạt dính đến chính trị tra tấn tinh thần và thể xác kinh khủng, các bạn cân nhắc rồi hãy xem nhe. Tính tình Đường Tranh mạnh mẽ can trường, lần nào cũng bị thương thảm nhất. Đường Vân Thâm đã trải qua một lần trước nên cũng lạnh nhạt hơn nhiều. Mỗi lần xét xử xong đều tự mình về nhà, tấm thẻ trước ngực "Ngưu Quỷ Xà Thần" (*) không được tháo xuống. Dọc đường đi, còn có người đi theo phía sau giễu cợt, hô lớn "Đả đảo người có địa vị học theo phản động". Anh chỉ có thể cố gắng dùng sức nắm lấy Đường Tranh, cố gắng hết sức khuyên nhủ anh ấy một chút. (*)Ngưu Quỷ Xà Thần: yêu ma quỷ quái, đầu trâu mặt ngựa. Mời các bạn đón đọc Mây Che Mù Mịt Biết Là Đi Đâu của tác giả Cố Tây Tước.
Lần Đầu Biết Yêu - Ni Xảo Nhi
Hướng Vũ Phạm là chàng công tử đẹp trai, giàu có nhưng lạnh lùng, thành tích học tập luôn đứng thứ nhất từ dưới lên. Để cải thiện thành tích học tập, mẹ cậu đã nhất quyết mời gia sư cho cậu – Lạc Phán Phán, nhan sắc không có gì nổi bật, gia cảnh bậc trung, ăn mặc dân dã đã trở thành vị gia sư đáng kính của Hướng thiếu gia. Người khác cũng đi làm gia sư có học sinh ngoan ngoãn, vừa hiểu chuyện, học sinh của Phán Phán vừa cứng đầu vừa kiêu ngạo, coi gia sư như kẻ hầu, không vui thì nhốt cô vào nhà vệ sinh, còn chẳng thèm coi cô là con gái… Không bằng lòng chuyện gì là bỏ nhà đi, tìm niềm vui ở những người con gái khác. Những chuyện dở khóc dở cười khiến Phán Phán không biết phải làm thế nào, nhưng không hiểu sao dần dần cô phát hiện ra mình đã thích Hướng thiếu gia, nhưng hắn lại không những chẳng chấp nhận tình cảm của cô mà còn bỏ đi mất tăm tích. Khi cô rơi vào tuyệt vọng, không còn đủ kiên nhẫn chờ đợi, cô quyết định rời bỏ thế giới của hắn, chấp nhận tình cảm của người con trai khác thì bỗng nhiên từ đâu hắn lại xuất hiện cùng cô bạn gái khác, hết lần này đến lần khác phá những buổi hẹn hò của cô… *** Bầu trời trong xanh, mây trắng bay nhẹ nhàng, ánh nắng ấm áp, gió thổi hiu hiu. Thời tiết đẹp thế này thích hợp để làm việc gì? Đương nhiên là tụ tập nấu ăn rồi! Hôm nay, ở biệt thự của nhà họ Hàn đông vui tấp nập. Lạc Phán Phán, Hướng VũPhàm, Đoàn Khanh Nhi, Diêu Nguyệt Thi, Hàn Thần Dật năm người tập trung lại nướng đồ ở vườn phía sau. Mùi thức ăn thơm nức bay trong không khí kích thíchkhứu giác của mọi người, ở cách xa đã nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ. Sau khi ăn uống vui chơi, Hướng Vũ Phàm kéo tay Lạc Phán Phán ra vườn hoa nhà họ Hàn. Trong vườn hoa có một con đường rải sỏi nhỏ, hai người chầm chậm bướctrên những viên sỏi tròn đáng yêu. Đi hết con đường này là đến bể bơi của nhà họ Hàn rồi. Lạc Phán Phán nhớ lần đầu tiên cô nhận ra mình có tình cảm với Hướng Vũ Phàm làở đó. Hướng Vũ Phàm rõ ràng cũng đang nhớ tới kỷ niệm vui vẻ đó, nở một nụ cười ấm áp. "Mình vẫn còn nhớ dáng vẻ ngốc nghếch của cậu khi bị ngã ở bể bơi." "Sao cậu toàn nhớ những chuyện không hay của người ta vậy?" Lạc Phán Phán lườm cậu. Hướng Vũ Phàm vuốt tóc cô, cười vui vẻ nói: "Không còn cách nào, ở phương diện đó mà nói, rõ ràng là cậu ngốc hơn mình nhiều". "Vậy sao?" Lạc Phán Phán liếc nhìn cậu, véo má cậu để trả thù. "Ngoài bơi giỏi hơn mình ra, cậu còn có gì giỏi hơn mình?" "Cậu nhầm rồi, có rất nhiều việc mình có thể làm mà cậu không làm được!" Hướng Vũ Phàm nháy mắt với cô, cúi đầu xuống gần cô. "Ví dụ điều này..." Lạc Phán Phán lùi lại phía sau, lấy tay đẩy ngực cậu, lắp bắp hỏi: "Hướng Vũ Phàm,cậu... cậu... cậu muốn làm gì?". "Bây giờ chúng ta đã là người yêu của nhau rồi, cậu nghĩ là mình muốn làm gì?" Nói rồi, cậu cười, tiến sát lại phía cô. Mặt Lạc Phán Phán đỏ bừng lên, cô nhắm mắt lại. Khi mũi hai người sắp chạm nhau, bỗng nhiên cậu dừng lại. "Sao thế?" Cô mở mắt ngạc nhiên nhìn cậu, gò má vẫn đỏ bừng. "Hình như mình ngửi thấy có mùi gì đó là lạ?" Hướng Vũ Phàm chau mày, giả bộ như ngửi ngửi trên mặt Lạc Phán Phán. "Có mùi gì sao?" Lạc Phán Phán chau mày. Mời các bạn đón đọc Lần Đầu Biết Yêu của tác giả Ni Xảo Nhi.