Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Dụ Tình - Lời Mời Của Boss Thần Bí - Ân Tầm

Dạ tiệc, nàng - một luật sư trẻ, chủ động dùng nhan sắc dụ hoặc một gã thiếu niên, thu thập thành công chứng cứ có lợi giúp thân chủ giành được chiến thắng tại toà.  Bốn năm sau… Nàng đã trở thành một luật sư danh tiếng, cùng người bạn trai luật sư tạo nên một cặp đôi vàng khiến bao người phải ao ước. Gần đến ngày kết hôn, nàng nhận lời trở thành cố vấn pháp luật cho một tập đoàn nổi tiếng thế giới. Thương giới mạo hiểm, những sóng gió nơi kinh doanh sòng bạc đều được nàng khéo léo hoá giải, cuối cùng gặp được ông chủ giấu mặt đằng sau bức màn bí mật. Dưới ánh đèn mờ ảo, người đàn ông dáng vẻ tao nhã, ngang tàng như chim ưng, toát lên sự cao quý của huyết thống cùng vẻ sắc sảo khó giấu, từng cử chỉ của hắn đều khiến nàng cảm nhận sâu sắc sức mạnh của quyền lực. “Lạc luật sư quả nhiên danh bất hư truyền, tiếp theo xin mời cô tìm kiếm một chứng cứ khác.” Khoé môi hắn nhếch lên một nụ cười mang hàm ý vô cùng sâu xa, từng chữ thốt ra, “Một chứng cứ…chứng minh…cô thật hèn hạ!” Nụ cười trên môi nàng bỗng chốc cứng đờ… Người đàn ông này, rốt cuộc là ai? *** Có người từng nói, sự dụ hoặc đến cực điểm chính là thứ độc dược trí mạng đối với những người đang yêu. Giống như những kẻ nghiện ma tuý, biết rõ tình yêu có độc nhưng vẫn lao vào, hết lần này tới lần khác chịu tổn thương tới cực điểm. Trái tim tan nát vẫn ôm lấy ảo tưởng tình yêu có thể phá tan giới hạn cuối cùng của sự dụ hoặc cực hạn… *** Macao, Trung Quốc Khách sạn Grand Lisboa, dạ tiệc lúc 10h… Sự huyền ảo của màn đêm dưới ánh đèn neon rực rỡ sắc màu lại càng thêm phần xa hoa. Trong phòng tiệc tráng lệ của khách sạn, rất nhiều nhân vật nổi tiếng cùng với các mỹ nhân xinh đẹp khẽ mỉm cười đưa tình. Dàn nhạc ưu nhã đang diễn tấu, tiếng vĩ cầm du dương êm dịu như mặt nước phẳng lặng quanh quẩn tới từng góc nhỏ của khách sạn tráng lệ. Vang đỏ sóng sánh ánh lên sắc màu quyến rũ, rượu sâm banh rót tràn ly… Trên tầng hai, một cô gái thanh nhã nhẹ nhàng dựa trên sofa, tay vịn lên lan can ánh vàng rực rỡ, nhìn thẳng xuống phòng tiệc xa hoa bên dưới, quan sát tất thảy mọi chuyện phát sinh. Chất lỏng trong suốt trong ly ánh lên trên những ngón tay trắng mịn, mái tóc đen dài hơi che khuất khuôn mặt xinh đẹp. Bộ váy dạ tiệc đơn giản vương vấn những lọn tóc mềm mại, nhưng trong đôi mắt trong veo xinh đẹp kia lại mang vẻ ngây thơ có chút không phù hợp với không khí bữa tiệc này. "Lạc Tranh, có thấy người thiếu niên bên kia không?" Ngồi đối diện cô gái là một người phụ nữ lớn tuổi hơn một chút, ăn mặc rất sang trọng, những móng tay sơn đỏ kẹp lấy một điếu thuốc lá thật dài dành cho phụ nữ, hơi bĩu môi hướng xuống tầng dưới. Lạc Tranh khẽ nhấp một ngụm vang đỏ trong ly, cố gắng khiến bản thân mình phù hợp với không khí nơi này, ánh mắt thanh nhã có chút thản nhiên nhìn về phía phòng tiệc dưới lầu… Người thiếu niên kia ước chừng mười bảy, mười tám tuổi. Tuy không nhìn rõ tướng mạo lắm nhưng bóng dáng cao lớn của hắn lộ rõ vẻ cao quý. Hắn hơi nghiêng người, bộ lễ phục vừa vặn khéo léo tôn lên từng đường cong thân thể. Hắn đang trò chuyện khá vui vẻ với một người đẹp, mặc kệ cánh tay nhiệt tình của người đẹp kia tuỳ ý khoác lên cổ hắn. Chẳng bao lâu, người thiếu niên kia hơi cúi xuống, thì thầm gì đó bên tai người đẹp khiến cô ta bưng miệng cười, liền đó mặc cho người thiếu niên kia vòng tay ôm eo cô ta đi về phía cuối phòng tiệc. "Một tên công tử ăn chơi trác táng điển hình." Người phụ nữ hừ nhẹ một tiếng, nhìn về Lạc Tranh ở phía đối diện, “Tìm cách khiến hắn chú ý đi, chỉ có vậy cô mới có cơ hội nắm được chứng cứ xác thực có lợi cho thân chủ của mình.” Lạc Tranh đặt ly rượu xuống, trong mắt ánh lên chút lưỡng lự. Một lúc lâu sau mới than nhẹ, “Chị Tề Lê, phiên toàn này nắm chắc mấy phần thắng?” "Chỉ cần lấy được cuốn băng ghi hình trong tay hắn, đã nắm chắc 9 phần thắng rồi! Lạc Tranh, đây chính là phiên toà đầu tiên của cô khi bước chân vào giới luật sư này. Nếu giành thắng lợi thì con đường sau này của cô sẽ ngày càng thuận lợi.” Tề Lê gạt tàn thuốc vào gạt tàn, nói tiếp, “Cô thử nghĩ xem, thân chủ của cô mới mười bảy tuổi đã bị mấy tên công tử nhà giàu kia cưỡng bức. Mọi người trong gia đình cô ta đều đặt hết hy vọng vào cô, đừng để họ phải thất vọng.” Lạc Tranh nhìn chằm chằm vào rượu vang đỏ đang khẽ dao động trong ly, cúi đầu nói nhỏ, “Thành thực mà nói, phiên toà này là do tiền bối Húc Khiên nhận, tôi chỉ là trợ lý của anh ấy mà thôi.” "Chính vì thế, cô mới càng phải giúp cậu ta.” Tề Lê cười cười, “Tôi biết cô thầm mến Húc Khiên, nếu như cậu ta biết chứng cứ trọng yếu này do cô giúp cậu ta tìm được, cậu ta nhất định sẽ nhìn cô bằng con mắt khác. Đêm nay chính là một cơ hội tốt.” Tề Lê là luật sư rất có địa vị trong văn phòng luật, chuyên phụ trách các vụ kiện đòi ly hôn. Cô ta tốt nghiệp trường luật cùng khoá với Ôn Húc Khiên, còn Lạc Tranh là đàn em ít tuổi hơn bọn họ mấy khoá, lúc vừa mới tốt nghiệp liền đến văn phòng làm trợ lý cho Ôn Húc Khiên chỉ bởi một nguyên nhân rất đơn giản, nàng thích học trưởng Ôn Húc Khiên. Lạc Tranh khẽ nhấp chút rượu, thản nhiên nói, “Nếu trong lòng anh ấy có tôi, thì cho dù tôi không làm gì đi nữa cũng vẫn khiến anh ấy chú ý. Còn nếu trong lòng anh ấy không có tôi, thì cho dù tôi có làm nhiều cỡ nào cũng vô dụng.” "Cô đó, thực đúng là học luật nhiều quá đến ngốc rồi. Thật không biết nên nói cô quá lý trí hay quá thiếu kinh nghiệm. Đàn ông họ chỉ muốn trao đổi “thứ đó” mà thôi, cô hiểu không? Tề Lê lại châm điếu thuốc khác, khẽ nhả ra một vòng khói khá điệu nghệ. "Ok, trao đổi." Lạc Tranh cười nhẹ, đứng dậy. "Đi đâu vậy?" "Đến chỗ đàn ông thích trao đổi, nếu không làm sao lấy được chứng cớ?" Lạc Tranh cầm lấy ví, quay đầu lại nhìn Tề Lê, "Chị xác định hắn chỉ là một tên phá gia chi tử, sẽ không có phiền phức gì chứ?” "Đương nhiên." Tề Lê gật đầu. Lạc Tranh hít sâu một hơi, chậm rãi đi xuống phòng tiệc tầng dưới… Cánh cửa chỗ khúc quanh ở hành lang khép hờ không ngăn nổi tiếng rên rỉ yêu kiều từ bên trong phát ra. Que khe cửa, có thể thấy rõ ràng một đôi nam nữ đang dây dưa bên trong. Người đàn ông, không đúng, phải gọi là người thiếu niên kia, chỉ thấy bóng lưng của hắn hướng ra ngoài, xem ra hắn đang nỗ lực chuyển động trên thân hình cô gái phong tình vạn chủng quần áo đã sớm lộn xộn kia. Hai chân thon dài của cô ta như rắn nước quấn chặt lấy thắt lưng của thiếu niên kia. Phía sau cửa, Lạc Tranh khẽ cười đầy khinh miệt, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, cũng chưa đi vào, ngược lại đứng dựa bên cạnh cửa, khẽ nhấp chút vang đỏ trong ly, vừa nhìn đôi nam nữ đang kích tình trước mặt như thể đang xem kịch. Tiếng động lạ phía ngoài khiến cô gái kia hoảng sợ hét lên như thể gặp quỷ, vội vàng đấy thiếu niên kia ra, cuống cuồng chỉnh sửa lại quần áo. Thiếu niên kia đứng dậy, liếc mắt nhìn thấy nụ cười lấp lánh của Lạc Tranh phản chiếu qua ly rượu có vẻ hơi giật mình nhưng rất nhanh khôi phục sự bình tĩnh. Tuy nhiên, trong suốt quá trình sửa sang lại trang phục không hề rời mắt khỏi gương mặt Lạc Tranh. Ánh trăng cùng ánh đèn trên tường giao hoà khiến tướng mạo người thiếu niên kia hiện lên rõ ràng trước mắt Lạc Tranh. Không kể tới vóc người cao lớn anh tuấn của hắn, mái tóc đen nhánh có vài lọn hơi che khuất đôi mắt đẹp, toả ra ánh nhìn vô cùng ôn nhu, sống mũi cao thẳng mang theo chút vẻ xa cách, khiến người khác không dám tới gần nhưng vẫn toát lên sự dụ hoặc chết người. Lạc Tranh chỉ hờ hững liếc nhìn hắn, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, đôi mắt lonh lanh như nước mùa xuân không hề tỏ ra tránh né, nhẹ nhàng chớp chớp, đôi môi đỏ mọng khẽ nhấp một ngụm vang đỏ, bờ môi vương chút rượu càng ánh lên sự căng mọng cùng thơm ngát như quả đào mật. Thiếu niên khẽ nhếch môi, rõ ràng đem toàn bộ sự chú ý đặt vào cô gái vừa đột ngột xuất hiện. Lạc Tranh hơi ngửa cổ, đem rượu trong ly uống một hơi cạn sạch, ngón tay thon dài khẽ buông lỏng, chiếc ly trong suốt liền rơi xuống tấm thảm xa hoa. Nhưng nàng chỉ nhìn về phía thiếu niên kia nở một nụ cười dịu dàng, sau đó lưu lại trong ánh mắt hắn một bóng lưng xinh đẹp. *** Ánh đèn dưới bãi đậu xe ngầm hắt lên bóng Lạc Tranh đổ dài trên mặt đất. Tiếng giày cao gót ưu nhã ngưng bặt trước một chiếc xe thể thao có màu sắc hơi chói mắt. Xác định rõ bóng dáng thiếu niên kia đang theo sát phía sau, ánh mắt nàng có chút hoang mang. Quả nhiên khi Lạc Tranh vừa muốn đi qua chiếc xe thể thao, sau lưng liền bị một sức mạnh to lớn khống chế. Cánh tay người thiếu niên kia hệt như một chiếc kìm sắt, siết chặt eo nhỏ của nàng, kéo mạnh vào trong lòng hắn. Lạc Tranh khẽ nhếch môi cười, liền đó xoay người lại, ngẩng đầu, không chút sợ hãi nhìn thẳng vào mắt người thiếu niên kia. Nhưng khi khuôn mặt hắn sát lại gần nàng, trong lòng Lạc Tranh bất giác dâng lên một cảm giác bất an không thể lý giải … Mời các bạn đón đọc Dụ Tình - Lời Mời Của Boss Thần Bí của tác giả Ân Tầm.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Cô Vợ Nhỏ Cay Cú Không Chọc Được - An Tĩnh
Anh, Phương Lỗi, là bác sĩ đứng đầu cả nước, nhưng với phong thái của anh thì chắc chẳng ai nhận ra. Anh bộ dáng không tim không phổi, yêu hết cô này đến cô khác rồi nói chia tay còn nhanh hơn thay áo. Đến khi anh gặp cô, một cô gái tuyệt mỹ nhưng lại tự cho là mình chưa đủ xinh đẹp, đùa à? Chẳng những dụ được cô về nhà, lại ăn cả cô rồi cưới cô làm vợ, thế mà cô dám nói lời chia tay? Được rồi, xem ra anh quá cưng chiều cô rồi, phải trị thôi... *** Nhìn đôi nam nữ ôm hôn chặt chẽ trên trang bìa mới nhất của tạp chí bát quái địa điểm là trước phòng khám bệnh khoa phụ sản, mặc dù là ảnh chụp, nhưng là Đường Sâm cũng nhận ra được, người đàn ông này này là của anh trai của anh, còn người phụ nữ còn lại là vợ chưa cưới của anh trai anh, nhìn bọn họ, Đường Sâm chỉ cảm thấy vô cùng may mắn. Anh vẫn luôn nghĩ chỉ cần cô tư có thể nói chuyện yêu đương, anh trai biến thái nhanh lên một chút tìm được lão bà sinh con, bọn họ sẽ không bao giờ quản chuyện nhà anh nữa, cùng anh giành lão bà, giành nữ nhi. ... Mời các bạn đón đọc Cô Vợ Nhỏ Cay Cú Không Chọc Được của tác giả An Tĩnh.
Cố Chấp - Linh Lạc Thành Nê
Con người ai mà chẳng yêu cái đẹp đùng không nào? Nhưng mà người đàn ông này cũng quá anh tuấn đi. Chỉ lướt ngang qua mà cô cảm thấy như hồn phách bị câu đi mất. Đẹp quá đẹp Nhưng mà, đã có bạn trai rồi nha, háo sắc quá vẫn không tốt đâu Lòng nghĩ vậy nhưng vẫn tiếc nuối ngó thêm một cái. Không ngờ chỉ vừa đi vài bước, xảy ra sự cố. Và cô lại được người đàn ông đẹp trai đó đi mua sắm Thế sự sao đảo điên vậy nhỉ?? Người này hình như cùng cô có quen biết thì phải, chủ yếu là biểu hiện của anh ta cũng rất nhã nhặn, lịch sự, và ôn nhu với cô, nhưng tại sao cô cứ có cảm giác không an toàn thế này? Cảm giác người này có gì đó rất kì quái, có chút thâm trầm và khó đoán. Mà thôi, cô cũng không nghĩ nhiều, đằng nào cũng chẳng còn cơ hội tiếp xúc. Nhưng không ngờ, người này ngày càng can thiệp sâu vào cuộc đời cô Tới khi cô kịp nhận ra thì... *** Tần Tuyên Tuyên lại từ chối cơ hội mà Đỗ Mộ Ngôn đưa tới một lần nữa. Đỗ Mộ Ngôn vẫn kiên trì, không ngừng đưa tới các loại quà tặng, dĩ nhiên cũng biết rõ thái độ cô vẫn không hề thay đổi, lúc này hắn vẫn không hề hiểu được chỗ thất bại trong kế sách của mình, dần dần mất đi kiên nhẫn, hắn lại đến tìm Tần Tuyên Tuyên một lần nữa. Hắn gọi điện thoại hẹn gặp mặt Tần Tuyên Tuyên, ngoài dự đoán là cô lại đồng ý ngay lập tức. Hắn vỗn nghĩ hắn phải gọi điện hẹn vài lần, thậm chí phải chờ ở cửa Thiên Vũ mới có thể gặp mặt trao đổi với cô một lần. Đối với hắn mà nói thì chuyện này đúng là một tin tức tốt! Địa điểm hai người hẹn gặp vẫn là quán cà phê kia, Đỗ Mộ Ngôn sốt ruột muốn gặp cô nên đã đến từ rất sớm. Còn Tần Tuyên Tuyên thì sau khi tan làm mới có thể đến được, lúc đến cô cầm theo một bọc đồ lớn. ... Mời các bạn đón đọc Cố Chấp của tác giả Linh Lạc Thành Nê.
Thổ Phỉ Công Lược - Ngữ Tiếu Lan San
Do trên núi có thổ phỉ chuyên ăn cướp không chỉ của dân lành mà còn có của bọn quan phủ mấy đời quan phủ đến đây nhận chức được mấy ngày lại từ chức đi nơi khác khiến dân trong thành nghèo đói khổ sở.Ôn Liễu Niên là tân Tri phủ đại nhân, mới nhận chức  tại thành Thương Mang.Bách tính khua chiêng gõ trống, cứ tưởng rằng vị quan này cùng vị lúc trước như nhau đều là tráng hán ngũ đại tam thô rắn chắc, ai ngờ rằng từ trong xe ngựa đi ra lại là một con mọt sách gầy gò ốm yếu.Ôn đại nhân nhìn chung quanh, cau mày cảm khái, “Quả nhiên rất nghèo.”Bách tính nghe vậy cùng tan nát cõi lòng, chúng ta cũng không muốn, nhưng mà trên núi ngoài thành có thổ phỉ a. . . *** Giữa trưa trời nắng chang chang, khiến cây cối trong viện cũng héo rũ. Mộc Thanh Sơn bước từ trong phòng thu chi ra, dùng sức lười biếng duỗi eo, cảm thấy hơi nhức đầu. "Công tử." Hạ nhân đúng lúc bưng đến một chén nước thuốc, "Có thể khai vị thanh lọc, bảo chủ cố ý dặn dò phải uống hết." Nhìn chén nước thuốc màu nâu kia, Mộc Thanh Sơn nhíu mày, hít sâu mấy lần, rốt cuộc quyết tâm nuốt xuống hết. Vừa chua vừa đắng. "Bảo chủ đang ở tiền thính bàn chuyện với Lưu tiêu đầu." Hạ nhân lại nói, "Công tử vẫn là về phòng nghỉ ngơi đi, hôm nay bên ngoài rất oi bức, hẳn là qua trận sẽ đổ mưa." Mộc Thanh Sơn cả người đều buồn ngủ, muốn trở về phòng lại nhớ đến lúc nãy Thượng Vân Trạch nói qua có chuyện muốn thương nghị với mình, cũng liền đến tiền thính, muốn xem thử rốt cuộc đang trò chuyện gì với Lưu tiêu đầu, cư nhiên có thể trò chuyện lâu như vậy -- Lúc trước cũng chưa từng nghe qua người này a. ... Mời các bạn đón đọc Thổ Phỉ Công Lược của tác giả Ngữ Tiếu Lan San.
Thâm Cung - Trần Lạc Hoa
Thâm cung sâu như biển, một bước sa chân vạn kiếp bất phục. Hậu cung ba ngàn giai lệ, mỗi người mỗi vẻ. Có một nữ nhân hi sinh hạnh phúc cả đời, trước sau chỉ sống vì gia tộc, toan tính chỉ để bảo vệ lợi ích gia tộc. Cuối cùng lại bị rũ bỏ không thương tiếc. Có một nữ nhân yêu đương cuồng dại, vì yêu nên hận, mù quáng làm ra không biết bao nhiêu chuyện sai trái, cuối cùng hại người hại mình. Có một nữ nhân tham vọng cao hơn trời, lòng dạ nhẫn tâm, vì địa vị không từ thủ đoạn. Có một nữ nhân trắng trong như tuyết, bị những mưu toan dần dần nhuộm đen. Một ngày kia nhìn lại, đã không còn nhận ra bản thân mình. Có một nữ nhân cương liệt như lửa, ngay thẳng như tùng, vì không chịu luồn cúi mà phải gánh lấy không biết bao nhiêu sóng gió, vùi dập tả tơi. Có một nữ nhân ẩn nhẫn giấu mình, từng bước từng bước leo lên đỉnh cao danh vọng, không tiếc dùng máu của tỷ muội sưởi ấm bản thân. Còn có một nữ nhân vốn không màn vinh hoa phú quý nhưng vì bảo vệ bản thân mà bị cuốn vào vòng xoáy tranh đấu điên cuồng. Vì đứng vững giữa chốn hậu cung, lưng phải tựa vào vị Đế vương lạnh lùng bạc bẽo, máu tươi ướt đẫm hai tay, lòng nhỏ lệ nhưng miệng vẫn phải mỉm cười. Xiêm y lộng lẫy xa hoa tô điểm bằng máu và nước mắt. Trong chốn hậu cung này, nữ nhân không chết thân thì cũng chết tâm. Phi tử không có ai là người tốt. Bởi vì những người tốt đều đã chết cả rồi. *** Năm Quang Nhật thứ bảy là một năm đầy sóng gió đối với Tống Chiêu Huy. Hắn cảm thấy ngôi cao cửu ngũ này càng lúc càng khó ngồi. Nhớ lại lúc hắn mới đăng cơ năm mười một tuổi, mũ bình thiên đội cũng chẳng vừa, cứ chốc chốc lại phải dùng tay đẩy lên để khỏi sụp xuống kín mắt. Khi ấy, mẫu hậu buông rèm nhiếp chính. Tuy hắn là người ngồi ở vị trí cao nhất nơi điện Cát Tường nhưng bá quan văn võ đều hướng về phía mẫu hậu ở sau rèm mà thưa bẩm, chẳng ai buồn nhìn đến hắn. Hắn cảm thấy chuyện triều chính thật là mỏi mệt. Hắn nghe vào chẳng hiểu bao nhiêu, chỉ muốn chạy đi chơi. Nhưng nhớ đến lời phụ hoàng trước lúc băng hà, hắn lại phải tiếp tục gắng gượng. Vậy mà cũng đã gắng gượng được bảy năm rồi. Hôm nay đã là hai mươi chín tháng chạp. Trời càng lúc càng lạnh, đến nỗi Tống Chiêu Huy có cảm giác cả trái tim của hắn cũng muốn hóa thành băng trong lồng ngực. Thời tiết thế này mà Hà Thục Chiêu vẫn kiên trì cầu kiến. Hắn nghe bọn thái giám bẩm báo rằng hoàng hậu nương nương đang quỳ trong sương giá chờ diện thánh thì cũng có chút không đành lòng, nhưng cuối cùng hắn vẫn lắc đầu. Lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, Tống Chiêu Huy mới chỉ là đứa trẻ mười một tuổi còn Hà Thục Chiêu đã là một thiếu nữ mười bảy trẻ trung, xinh đẹp. Tống Chiêu Huy còn nhớ ngày mẫu hậu dắt tay Hà Thục Chiêu đến gặp hắn, hắn còn ngây thơ gọi nàng một tiếng "hoàng hậu tỷ tỷ". Trong trí nhớ của hắn, Hà Thục Chiêu vốn dĩ rất dịu dàng, lương thiện. Nữ tử năm ấy ngay cả một con kiến cũng không nỡ dẫm lên, chẳng rõ từ lúc nào đã biến thành một vị mẫu nghi thiên hạ lòng dạ tàn nhẫn, hiểm độc thế này. Nhiều năm về trước, Hà Thục Chiêu là người tận tâm chăm lo cho hắn từng miếng ăn, giấc ngủ, là người thức trắng đêm giúp hắn lau mồ hôi, đổi khăn chườm trán mỗi lần hắn trở bệnh. Tiếc rằng, nàng cũng là người ngọt ngào khuyên nhủ hắn phê duyệt những bản tấu chương lố bịch có lợi cho nhà họ Hà. Tống Chiêu Huy hiểu rõ bản thân bị nàng thao túng, chỉ là khi ấy hắn còn nhỏ tuổi, một thân một mình giữ bốn bề lang sói, không thể không giả vờ ngốc nghếch nghe theo. ... Mời các bạn đón đọc Thâm Cung của tác giả Trần Lạc Hoa.