Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Đừng Kiêu Ngạo Như Thế - Tùy Hầu Châu

Thế nào gọi là xui xẻo… Xui xẻo là khi một thanh niên đầy triển vọng bỗng một ngày thức dậy trong cơ thể con gái, mối quan tâm hàng ngày chỉ xoay quanh: ngăn cản cơ thể cũ đang bị chủ nhân mới “phá hoại”, cộng thêm việc bao giờ thì… “đến tháng”. Thế nào gọi là may mắn… May mắn là khi bạn hoán đổi thân xác với một soái ca đích thực, đàng hoàng sống chung ký túc xá nam sinh với người mình thầm mến, lại được tha hồ ăn uống no say mà không sợ béo… cuộc sống còn gì vui vẻ hơn!? "Hà Chi Châu tỉnh dậy, cảm giác đầu tiên của anh là rất rất rất bất an. Cái quái gì thế này, một người đàn ông cao lớn như mình lại bị một gã đàn ông khác ôm ấp trong lòng, xoa trán, vuốt tóc, gọi mình bằng cái tên quá đỗi xa lạ, là sao, là sao, là sao!!!!! Thẩm Hi trở mình tỉnh dậy, cảm giác thật đặc biệt, cơ thể như được tiếp thêm luồng sức lực xài mãi không hết. Ế! Chuyện gì thế này? Sao chân mình dài ra nhiều thế, còn to ra nữa? Các ngón tay thon dài rõ khớp, rất đẹp, nhưng đây là tay đàn ông mà! Sao mình lại nói giọng nam trung tiêu chuẩn thế này? Cô hít sâu một hơi, chạy thẳng vào nhà vệ sinh, nhìn mặt mình trong gương, lập tức kinh hãi hét lên: “Đây… đây là mặt đàn… đàn ông mà!!!!!!!!”. *** Buổi chiều đầu hạ vang tiếng sấm rền, sau đó một trận mưa rào đột ngột trút xuống. Lúc Thẩm Hi bước ra từ phòng tập múa cả người đã ướt đẫm mồ hôi, trong phòng tập múa không có nhà tắm, cô mặc bộ đồ thể thao gọn gàng từ cầu thang đi xuống. Bầu trời sau mưa xanh cao vời vợi, bậc thang bên ngoài ở ngay sát một hoa viên nhỏ, hoa bướm trong vườn tươi tắn và nhỏ xinh, cánh hoa sau mưa còn đọng nước, những mầm non mới nhú dường như khẽ ngắt là gãy ngay, không khí ẩm ướt và tươi mới. Buổi chiều Thẩm Hi không phải đi học, nhưng lại đột ngột bị cô Ôn gọi đi tập múa, mục đích của đợt luyện tập này là để biểu diễn trong buổi lễ kỉ niệm ngày thành lập trường. Đây là việc lớn, khoa Múa lại là khoa biểu diễn chính vì thế cả khoa đã bắt đầu chuẩn bị từ ba tháng trước. Thẩm Hi về kí túc xá, cô bạn Hạ Duy Diệp cùng phòng đang vừa trang điểm vừa lẩm nhẩm hát. Bàn học của Thẩm Hi ở vị trí cạnh ban công, bên kia chính là bàn của Hạ Duy Diệp. Lúc cô ngồi vào chỗ, Hạ Duy Diệp hỏi bâng quơ: “Hôm nay ở chỗ cô Ôn lại tập luyện vất vả lắm nhỉ?”. Thẩm Hi dọn đồ, mỉm cười đáp: “Cũng bình thường”. Hạ Duy Diệp tỏ vẻ không tin nhưng cũng không hỏi nữa. Thẩm Hi vứt điện thoại lên bàn học, thu dọn ít quần áo rồi lao tới nhà tắm công cộng. Thực ra phòng tắm trong kí túc xá cũng có nước nóng, kì trước nhà trường vừa lắp bình nước nóng đồng loạt. Lúc vừa lắp xong mọi người đều rất vui, kết quả là dùng được vài tháng đã phát sinh vấn đề về tiền nước. Cuối cùng trưởng phòng Trần Hàn đã mở một cuộc họp nhỏ, sau đó đưa ra quy chế mới: Không ai được tắm nước nóng trong phòng, muốn tắm nước nóng thì tới nhà tắm công cộng của trường mà tắm. Có lúc Thẩm Hi khá chậm hiểu, mãi mấy tháng sau cô mới biết quy chế mới này lập ra vì mình. Trong nhà tắm hơi nước bốc lên nghi ngút, tỉ lệ nam nữ ở Học viện Sư phạm là 2:8, phía bên phòng tắm nam lèo tèo vài mống, phía bên phòng tắm nữ thì lại phải xếp hàng. Thẩm Hi đang đứng dựa tường đợi tới lượt mình thì gặp bạn Đậu Đậu cùng phòng. Đậu Đậu xách một cái thùng to, gương mặt tròn xoe tươi cười, cô len qua đám nữ sinh xinh xắn bước về phía Thẩm Hi: “A Hi, hôm nay là sinh nhật Hạ Duy Diệp, mời mọi người đi đập phá một trận đấy”. Sinh nhật Hạ Duy Diệp? Nhưng mình có được cậu ấy mời đâu. Thẩm Hi tựa lưng vào bức tường trơn lạnh, khóe miệng cong lên, không nói gì. Đậu Đậu tươi cười, nói không ít chuyện với Thẩm Hi, Đậu Đậu rất hưng phấn vì đến lúc đó Hà Chi Châu của Đại học S cũng sẽ tới tham dự tiệc sinh nhật của Hạ Duy Diệp. Hà Chi Châu? Thẩm Hi ngước mắt lên, cô biết người này, có điều chưa tiếp xúc bao giờ. Lâm Dục Đường ở cùng phòng với anh ta, anh ta vừa trở về sau kì trao đổi sinh viên, một soái ca đích thực. Đậu Đậu đột nhiên ghé sát đầu lại: “Hạ Duy Diệp thích anh ấy lâu lắm rồi, lần này hình như đã mời anh ấy rất lâu đấy”. Thẩm Hi có chút ngạc nhiên, nhướn mày. Đậu Đậu lại bắt đầu huyên thuyên về Hà Chi Châu, trong lúc nói còn cười khúc khích, Thẩm Hi thờ ơ lắng nghe. Đợi chán chê cuối cùng cũng được hai chỗ. Thẩm Hi vào tắm nước nóng thoải mái rồi bước ra, lúc cô tắm xong Đậu Đậu vẫn chưa ra, một giọng nói vang lên từ phòng phía bên trái gần nhất: “A Hi, cậu xong rồi à, cho tớ mượn dầu xả của cậu tí”. ... Mời các bạn đón đọc Đừng Kiêu Ngạo Như Thế của tác giả Tùy Hầu Châu.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Chiến Hoả - Tâm Thường
Mỗi người đều có bí mật của riêng mình, con người dù mạnh mẽ đến đâu, trong tim cũng có chỗ mềm yếu, dù họ gan cường đến mấy, họ cũng sẽ vì điều họ muốn bảo vệ mà khuất phục Lệ Chiến nổi tiếng vì khả năng đánh đấm xưng hùng xưng bá của anh trong đại viện quân khu một, cô gái thắt hai bím tóc xinh xắn ở đại viện quân khu hai. Hai đứa nhóc vậy mà lại là oan gia cho tới lớn. Hiểu lầm chỉ một chút, trả giá là mười mấy năm căm hờn, là sự trả thù ngây thơ của hai kẻ trưởng thành, và cả tình cảm vốn nên nảy mầm đã bị đóng băng nhiêu năm Trời mới biết thế sự trêu người thế nào, bao năm không gặp lại, hình ảnh đối phương cũng chẳng thể nào xóa nhòa trong tâm trí. Cả cô và anh đều hiểu rõ đối phương, hơn cả chính bản thân mình, vì vậy chẳng thể nào nhìn ra được tình cảm của chính mình với người đó đã sâu đậm đến mức nào... *** Mọi người luôn nhận thấy Lệ Chiến và Hoả Đình Đình có vướng mắc với nhau. Sau sự việc “cấp dưới mạo phạm cấp trên” ngoài bãi tập, họ càng chắc chắn quan hệ giữa hai người không hề đơn giản. Sau khi Lệ Chiến biết lý do Hoả Đình Đình hận mình, anh buồn phiền vô cùng. Hoả Đình Đình nhất định không cho anh cơ hội giải thích. Từ lúc đó Lệ Chiến biến thành một ông già khó tính. Ngoài Nhan Trạch Tích ra, không ai dám đến gần anh. Mà Nhan Trạch Tích lại không muốn để ý đến anh. Lần đầu tiên anh ta biết đàn ông nói nhiều còn đáng sợ hơn phụ nữ. Lệ Chiến ôm một bụng ấm ức tìm Nhan Trạch Tích xả giận, anh mắng luôn cả Lệ Túc: “Mẹ kiếp, chắc kiếp trước mình nợ Lệ Túc! Nợ cả ả Mộc Vãn, nên bây giờ hạnh phúc của anh đây mới hỏng trong tay hai kẻ xấu xa đó!” Nhan Trạch Tích nhún vai tỏ vẻ không có ý kiến, anh ta nghe Lệ Chiến nói tiếp, “Trước kia, mình cũng giúp anh hai với Đường Tâm, nhưng Đường Tâm cùng lắm cũng chỉ làm loạn vặt vãnh. Không giống ả Mộc Vãn thâm hiểm thích giả bộ thánh thiện. Mẹ nó chứ! Nhìn ả mà buồn nôn, chẳng trách ngày xưa Lệ Túc cứ lẩn trốn!” .. Mời các bạn đón đọc Chiến Hoả của tác giả Tâm Thường.
Bản Sonata Đào Hôn - Bản Lật Tử
Mễ Quang vì phản đối hôn nhân thương mại, do gia đình sắp đặt mà trốn nhà đi. Nhưng cũng đồng nghĩa với việc cô gặp phải thảm cảnh: Thẻ bị ngừng sử dụng, tiền thì bị trộm, tiền mặt còn khoảng một triệu đồng. Tại thành phố xa lạ không quen biết ai này, Mễ Quang bỗng bắt gặp một tấm quảng cáo. CĂN HỘ 100 MÉT VUÔNG, GIÁ THUÊ CHỈ 700.000Đ/THÁNG, NẾU CÓ NHU CẦU VUI LÒNG LIÊN HỆ: ANH TIẾU, SỐ 138XXXXXXXX! Lập tức, Mễ Quang chạy ngay tới địa chỉ này. Tiêu Cố nhìn cô gái đứng ở trước mặt, hơi nhíu mày, anh dán quảng cáo cho thuê phòng khi nào vậy không biết?! *** Lâm Tĩnh Dung đi theo sau Tiêu Cố bước về phía cầu thang: "Hay là để em giúp cô ấy bôi thuốc cho."    "Không cần đâu." Bước chân Tiêu Cố không dừng lại, anh chỉ quay đầu nhìn Mễ Tinh vẫn còn ngây người tại chỗ, "Còn đứng đấy làm gì?"    "À." Mễ Tinh đáp lại rồi bước nhanh lên cùng.    Lâm Tĩnh Dung nhìn theo bóng hai người họ biến mất khúc rẽ cầu thang, cô xoay người tiếp tục xuống dưới tầng tiếp khách.    Khu nghỉ của nhân viên nằm bên cạnh phòng thay quần áo, diện tích không lớn nhưng đủ kê thêm hai chiếc ghế sofa nho nhỏ, khi nào mệt thì có thể ngủ luôn.    Mặt bàn đặt trước ghế sofa còn vương vãi ít quà vặt chưa ăn hết, Tiêu Cố bảo Mễ Tinh ngồi xuống rồi cầm hòm thuốc tới để trên mặt bàn.    Hòm thuốc nhỏ này được Tiêu Cố đặt ở trong phòng nghỉ, lần đầu tiên Mễ Tinh nhìn thấy nó còn cảm thán không thôi, trông anh đúng là ông chủ tốt. ... Mời các bạn đón đọc Bản Sonata Đào Hôn của tác giả Bản Lật Tử.
Cổ Phong Hệ Liệt: Dung Quân - Công Tử Hoan Hỉ
Hết lòng hết dạ yêu ai đó bình thường đã khó, đối với các nhân vật chính trong câu chuyện này có lẽ càng khó hơn nữa. Vì trên vai họ là trọng trách với rất nhiều người khác, với cơ đồ mà tổ tiên gây dựng, với cả đất nước và trăm họ. Một người là hoàng đế, một người là đại thần đầu triều. Quen nhau từ bé, thân nhau từ bé, cũng hiểu lòng nhau từ bé, nhưng lời yêu cứ mãi không thể nói ra. Hắn không phải là một minh quân, tuy chẳng gây nên tội trạng gì nhưng cũng không lập công đủ lớn để sử sách ghi nhận. Y không phải là một đại thần tài năng, nếu không nhờ phúc ấm tổ tiên thì có thể đi thi cũng chẳng đỗ đạt, đừng nói trở thành thừa tướng. Tất cả những gì họ có thể làm, là cần mẫn, là chịu đựng, là đặt bản thân xuống dưới đại sự quốc gia. Cứ như thế, cho đến một ngày họ nhận ra, có thể làm chưa chắc đồng nghĩa với làm tốt, kỳ thực việc họ làm giỏi nhất, lại là yêu nhau. Cổ Phong Hệ Liệt gồm có: Dung Quân Vi Thần Hạ Tân Lang *** Nửa đêm, không gian tĩnh lặng, đám cung nữ thái giám làm việc mệt mỏi cả ngày dựa vào cửa cung, mơ mơ màng màng ngủ gật, thị vệ tuần tra ban đêm cầm đèn ***g vừa lúc đi qua trước cửa. Ánh nến trong tẩm cung vẫn còn sáng, cách một song cửa giấy tỏa ra thứ ánh sáng uân vàng. “Ưm… Ngươi… Chậm, chậm một chút… Ha… A a a…” – Tiếng rên rỉ khe khẽ xuyên qua khe cửa, tản mát vào gió đêm, bất giác làm cho tiểu cung nữ còn chưa an giấc đỏ mặt. Một trận thở dốc gấp gáp qua đi, ngọn đèn cầy cháy sạch chỉ còn một đoạn ngắn ngủn lung lây chừng như sắp tắt, Ninh Hi Diệp vừa lòng thỏa ý ôm lấy thừa tướng bị y hành hạ hơn nửa đêm, tên trộm cười hề hề: “Cái này không được?” Lục Hằng Tu thở hổn hển không nói lời nào, xoay đầu lại hung hăng trừng y một cái, khóe mắt hồng hồng, đôi mắt đẫm nước, khóe môi còn vương lại sợi chỉ bạc do nụ hôn nồng thắm gây ra, thấy hạ phúc của Ninh Hi Diệp lại nóng lên, cái kia kia vừa mới an phận một chút vậy mà lại chậm rãi ngẩng đầu: “Tiểu Tu, trẫm còn muốn…” Đường đường là một hoàng đế, ngồi trên thiên hạ, ra lệnh cho bách quan, thế mà y còn có thể bày ra vẻ mặt ‘ngươi không chìu ta, ta khóc cho ngươi coi’, thừa tướng bị triệu vội vào nghị sự nhưng ngay cả chuyện cần bàn còn chưa tỏ đã bị đẩy ngã xuống long tháp, chợt có ý muốn bóp chết y ở trên giường: “Ngày mai còn phải lâm triều.” ... Mời các bạn đón đọc Cổ Phong Hệ Liệt: Dung Quân của tác giả Công Tử Hoan Hỉ.
Năm Tháng Bên Nhau (Sinh Thời) - Twentine
Vì tình cờ bắt gặp giám đốc trường học và một cô giáo nơi khác đến trao đổi giảng dạy đang vượt quá giới hạn mà Hà Lệ Chân cô đã bị lão ta thuyên chuyển công tác tới một trường cấp ba hạng ba ở thị xã làm việc. Cô được người bạn Thương Khiết của mình đưa đi giải sầu tại hộp đêm có tên là "Tứ Qúy". Ở đây cô cũng chính là lần đầu được gặp anh. Rồi mọi chuyện diễn ra như thế nào? Liệu hai người họ có đến được với nhau? *** Hà Lệ Chân cái hiểu cái không, sau đó đuổi theo Trần Lộ hỏi mới biết được đầu đuôi câu chuyện.    Mấy người này chính là đám người trước đây vẫn gây sự với Vạn Côn và Trần Lộ, nhưng hai người Vạn Côn Trần Lộ quá hung dữ, vẫn cứ giằng co mãi như vậy, đến sau này đã không còn tranh chấp mối làm ăn đơn thuần nữa, mà là trả thù trút giận.    Đến chiều tối hôm nay bọn chúng lại tới gây sự nữa, lúc đầu cũng chẳng sao, nhưng trong lúc bọn họ ra tay lại vướng thêm một người – Ngô Uy.    Ngô Uy cũng sống trong tòa nhà Huy Vận, hai tháng trước nhà cậu ta mới dọn đến, mấy ngày nay cậu ta nghỉ bệnh ở nhà, hôm nay đói nên đi mua đồ ăn vặt, không ngờ gặp phải đám người Vạn Côn.    Gặp cũng chẳng sao, chỉ cần tránh đi là được, nhưng Ngô Uy lại thẳng tính, cậu ta thấy tay Vạn Côn bó bột còn đánh nhau, vội muốn báo cảnh sát. Hai bên đều không muốn cảnh sát tới, đám người kia nóng nảy, cầm gậy định đánh Ngô Uy, Vạn Côn vì kéo Ngô Uy ra mới bị đánh một cái.    Trong lúc hỗn loạn, không biết kẻ nào đập trúng chiếc xe thể thao bên cạnh, đến khi chủ xe quay lại mới gây phiền tới mức này.    “Nếu không biết là ai, vậy thì tất cả phải bồi thường à?” Hà Lệ Chân hỏi Trần Lộ. ... Mời các bạn đón đọc Năm Tháng Bên Nhau của tác giả Twentine.