Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Đại Quản Gia Tiểu Nương Tử

Nội dung : bố y cuộc sống, xuyên qua thời không (ko phải là nhân vật chính xuyên chỉ là 1 nhân vật phụ thôi), ngọt ngào, ấm áp, quản lý việc nhà Nhân vật chính: A Phúc, Thường Hiên Editor : Hoàng Hiểu Phong A Phúc không muốn làm thiếp Nhi tử Tiểu quản sự đưa chủ ý: tìm người thân mật , gạo nấu thành cơm… A Phúc chớp chớp mắt, tiến lên ôm cổ: chàng tới a ~~ Một người là con của hạ nhân, một người là nha hoàn phòng thêu Tuy có vì hắn là nô bộc nho nhỏ mà chịu nhiều chua xót, nhưng lại càng có nhiều lúc ấm áp khi tương trợ lẫn nhau. Thử xem thiếu niên hàm hậu làm thế nào trở thành đại nhân vật tay cầm quyền cao, nha hoàn ngây thơ lột xác như thế nào, để người người nể trọng tiểu nương tử nhà đại quản gia *** Một bộ điền văn không dài lắm, 95 chương chính văn, nhưng cũng đủ dài để người đọc có đủ thỏa mãn với những tình tiết trong truyện. Đây là bộ đầu tiên mình đọc của Nữ vương không ở nhà (một bộ nữa của tác giả là Tiểu nương tử nhà săn bắn) và thật sự ấn tượng với cách tác giả xây dựng nhân vật cũng như tình huống truyện. Nhân vật chính trong truyện là A Phúc, cái tên không mấy ấn tượng hay hoa mỹ, vì đơn giản A Phúc chỉ là một nha hoàn phòng thêu trong hầu phủ. Nhưng A Phúc, người cũng như tên, là một tiểu nha hoàn có “phúc”. A Phúc dung mạo bất quá chỉ được coi là thanh tú, nhưng dáng người lại phổng phao, chỉ mới 15 mà dáng người đã hơn hẳn các thiếu nữ cùng tuổi, bởi vậy nàng nghiễm nhiên ở trong tầm ngắm của Nhị lão gia háo sắc. Nhưng A Phúc không muốn làm thiếp, lão già kia tuổi đáng làm cha nàng, làm sao nàng có thể gả cho hắn. Trở thành thiếp, trở thành một nửa chủ tử thì sao chứ, A Phúc nhất quyết không chịu! Mở đầu truyện là hình ảnh A Phúc khóc lóc thảm thiết chạy ra khỏi phòng Nhị Phu nhân, bà vừa đề nghị nàng làm thiếp cho phu quân mình, dĩ nhiên A Phúc không chịu, luôn miệng kêu gào thảm thiết, đúng lúc này thì nghe tiếng Thường Hiên – con trai Thường quản sự ở trên cây vọng xuống. Hai người trò chuyện một hồi, Thường Hiên tốt bụng khuyên nàng tìm người yêu liều mạng gạo nấu thành cơm để thoát kiếp làm thiếp, không ngờ … gậy ông đập lưng ông =))). A Phúc vừa nghe Thường Hiên nói thì còn lờ mờ, nhưng đúng lúc có mama đi tới, nàng nhanh trí liều mạng cởi áo khoác ngoài ôm cổ Thường Hiên kêu gào: “Huynh không thể bỏ đi như vậy được!!!!” =))))))))) Và rồi chuyện gì đến cũng phải đến, nô tài và nha hoàn tư thông, suýt chút nữa là xảy ra chuyện lớn. Nhưng nhờ Tam thiếu gia – người Thường Hiên theo hầu từ nhỏ, cùng Thường quản sự cầu xin, cuối cùng Nhị lão gia cúng nén giận, mọi chuyện lắng xuống, A Phúc cũng gả cho Thường Hiên ^^! Mọi chuyện coi như từ đây mới bắt đầu! Cuộc sống hai vợ chồng rất bình yên, tận hưởng cảm giác tân hôn hạnh phúc cũng như tình thú của tuổi trẻ. Thường Hiên là một người rất tốt bụng, bị vu oan như thế nhưng trong lòng vẫn nghĩ cho A Phúc, hắn quyết định lấy nàng, vì nàng không còn con đường nào để đi nữa. Có lẽ bạn sẽ cảm thấy Thường Hiên hơi ngờ nghệch, ngốc nghếch, nhưng đối với một nô tài như hắn, lấy một nha hoàn như A Phúc làm vợ cũng không có gì ngược đãi bản thân, huống hồ gì cứu một mạng người còn hơn xây tháp bảy tầng, hắn chỉ là một nô tài, hắn từ nhỏ đã được dạy dỗ để biết rõ thân phận như vậy. Nhưng mọi chuyện không dừng lại ở cuộc sống hạnh phúc đó, Nhị lão gia vẫn ngày ngày lăm le tiểu nương tử nhà con trai quản sự, đến đại thiếu gia cũng không thể kìm lòng yêu thích tiểu nương tử đáng yêu này. Phận nô tài, A Phúc chỉ có thể cam chịu mà tìm cách tránh né. Lúc này, tuyến nhân vật phụ nổi lên đóng vai trò quan trọng, A Phúc bị vu oan giá họa câu dẫn đại thiếu gia. A Phúc phủ nhận, nhưng kiếp nha hoàn thấp cổ bé họng như nàng, ai có thể tin nàng đây? Đến Thường Hiên – người chồng đầu gối tay ấp cũng không tin nàng, nàng có thể làm gì? A Phúc tuyệt vọng. Đọc đoạn này, bạn có thể trách Thường Hiên, tại sao hắn lại không thể tin tưởng vợ mình, tại sao hắn lại đối xử với vợ mình như vậy? Nhưng rõ ràng ở đây, tác giả đã xây dựng tình huống và tâm lí nhân vật rất đúng. Thường Hiên rất đau khổ, hắn rất yêu vợ, nhưng làm sao hắn có thể tin? Hắn chỉ là một tên nô tài thấp bé, hắn có cái gì để vợ hắn một lòng đi theo hắn? Đại thiếu gia có tất cả mọi thứ, thiếu gia có thể cho A Phúc vinh hoa phú quý, có thể cho nàng lên làm chủ tử, thoát kiếp nô tài, còn hắn thì không! Hắn sinh ra đã là nô tài, và sẽ vẫn mãi là nô tài cho đến cuối đời! Có lẽ đây chính là cao trào cho đoạn tình cảm của A Phúc và Thường Hiên, giúp hai người nhận rõ tình yêu dành cho nhau, chứ không còn chỉ là nghĩa vợ chồng nữa. Sau khi hiểu lầm được giải tỏa, A Phúc và Thường Hiên chuyển ra ngoài sống, Thường Hiên bắt đầu làm quản sự cho cửa hàng, hắn là một người thông minh, học hỏi rất nhanh, chỉ vì trước giờ sống trong kiếp nô tài mà phải thu mình lại, giờ đây tài năng vốn có của hắn có dịp thể hiện, hắn vươn mình rất nhanh, tuy có lúc cũng vấp phải những thất bại lớn, nhưng với vợ con bên mình, hắn vượt qua và dần trưởng thành, trở thành một đại quản sự. A Phúc ở bên phu quân, làm điểm tựa cho hắn, cũng tựa vào hắn, hai người cùng vượt qua nhiều sóng gió, cuối cùng cũng thoát kiếp nô tài, tìm được hạnh phúc cho mình. “Kỳ thật người đàn ông này ban đầu chỉ là chiếc thuyền con, nàng chỉ là lục bình xuôi dòng nước chảy vội vàng leo lên nó. Có ai ngờ chiếc thuyền nhỏ này lại theo sóng gió dần dần trưởng thành, chớp mắt đã thoát thai hoán cốt trở thành một chiếc thuyền lớn. Thuyền lớn không sợ sóng gió, thuyền lớn cũng sẽ trước sau đung đưa, nhưng cho dù có trải qua biển khơi thế nào, nàng đều biết nó sẽ dẫn dắt nàng đi qua mưa gió.” oOo Trong tuyến nhân vật phụ, tuy không được xuất hiện nhiều nhưng người mình muốn nói đến nhất là Thường Quản sự – cha của Thường Hiên. Thường quản sự là một người đã trải qua bao nhiêu sóng gió cuộc đời nên lúc nào cũng trầm ổn, có thể thấy ông là một bản sao trưởng thành của Thường hiên, Thường Hiên tốt bụng, giỏi giang như thế nào, tất cả là do cha hắn dạy. Lúc nhỏ Thường Hiên vốn đã thông minh vượt trội, nhưng ông dạy con trai hãy biết thu mình, cho dù tự trách đã kìm hãm con trai, nhưng ông cho rằng đó là cách tốt để con có thể tồn tại trong xã hội này. Thường quản sự cũng là một người cha chồng nhân từ, ông không trách con dâu vu oan cho con trai, mà chỉ gật đầu ủng hộ con trai tự quyết định cuộc đời. Đó âu cũng là một cách dạy con đúng đắn, ông không can thiệp vào cuộc sống của con, mà chỉ hướng con vào những điều đúng đắn, ông cũng thương xót tiểu nha hoàn nhỏ bé, cũng thân phận nô tài, cũng kiếp sống lầm lũi, vậy thì tại sao ông lại phản đối chúng gần gũi nhau, chăm sóc nhau? Nhưng có lẽ đem đến ấn tượng cho mình về Thường quản sự có lẽ là sự chung tình của ông. Từ khi vợ mất, ông ở vậy nuôi con, cho dù có một người phụ nữ trẻ như Nhạc phu nhân luôn kề cận, giúp đỡ, ông cũng chỉ cảm kích chứ không hề động lòng. A Phúc và Thường Hiên muốn cha tái giá, nhưng trong lòng ông chỉ có người vợ đã mất, ông cố chấp như vậy, duy chỉ vì một chữ tình. Cuối truyện khi ông xuôi về Giang Nam để tìm mộ vợ thì gặp nạn, sau đó thì được cứu và sau đó thì ân nhân gởi gắm cuộc đời con gái cho ông. Ở đoạn này, tác giả đã có ý định để ông đi bước nữa nhưng vấp phải quá nhiều sự phản đối nên đoạn sau lại chỉnh sửa lại, giữ nguyên hình tượng một Thường quản sự chung tình như thế. Dù sao đó cũng là kết thúc mà tác giả lựa chọn cho nhân vật này, nhưng dù Thường quản sự có tái giá đi chăng nữa, tin rằng tình yêu của ông với vợ vẫn mãi không thay đổi, cho dù có lấy vợ khác, đối với người kia ông chỉ là sự cảm kích, báo ân mà thôi, vậy thì tại sao không cho ông được có cơ hội có người bầu bạn mà phải cô đơn với nỗi nhớ thương người vợ đã mất tới cuối đời? oOo Các tuyến nhân vật phụ như Nhị thiếu phu nhân, nhân vật xuyên không duy nhất của truyện với cuộc đời đau khổ và mối tình với Nhị thiếu gia cũng rất cảm động, hy vọng tác giả sẽ viết một bộ về hai nhân vật này, có ngược cũng được, mình sẽ quyết ý theo. Các nhân vật khác như Tĩnh nha đầu, Bình Nhi, Liễu Nhi cũng đóng một vài trò không nhỏ, cả câu chuyện về Hoa Nghênh Xuân – nha hoàn phòng thêu như A Phúc cũng được tác giả khéo léo thêm vào giữa những cao trào của đoạn truyện. Cuộc đời Hoa Nghênh Xuân như một bản đối lập với A Phúc, góp phần làm nổi bật và có tác dụng so sánh cùng suy ngẫm rất nhiều. Một bộ truyện khá hay, cảm động và gieo trong lòng người đọc nhiều suy nghĩ. Cách xây dựng nhân vật (từ tuyến nhân vât chính đến nhân vật phụ) đều khá hoàn hảo, tuy có một vài đoạn giải quyết không triệt để nhưng cũng đã thỏa mãn người đọc. Một bộ điền văn đáng đọc! *** A Phúc từ trong phòng nhị phu nhân chạy ra, nước mắt ào ào rơi xuống. Nha hoàn xung quanh nhìn nàng như vậy, trong lòng có biết cũng làm bộ như không thấy, người không biết thì dùng ánh mắt tò mò đánh giá. A Phúc biết dáng vẻ hiện giờ của mình không nên để cho người ngoài nhìn thấy, nhưng dưới chân như tự có ý thức muốn chạy tới vườn sau ở phía đông. Vườn sau của Hầu phủ ở gần tường phía đông cùng nơi với một mảnh rừng đào nhỏ, nơi đó rất ít người đến. Cố gắng che miệng đè nén ủy khuất lảo đảo chạy ra ngoài, rốt cục cũng đến chỗ không người, A Phúc không ngại bẩn, đặt mông ngồi dưới một gốc đào ôm mặt lên tiếng khóc. A Phúc từ nhỏ cha mẹ đã mất, đại tẩu nuôi nàng đến năm bảy tuổi rồi đưa đến Hầu phủ làm nô tỳ. Vạn hạnh, Hầu phủ tôn nghiêm xưa nay đều đối đãi với người hầu rất thoải mái, A Phúc tuy rằng trời sinh tính cách đơn thuần không biết a dua nịnh hót, nhưng từ nhỏ đã có một đôi tay khéo léo, nên được an bài đi theo Lâm ma ma học làm thêm một ít đồ may vá. Lâm ma ma lớn tuổi nhưng lại không có con gái, thấy A Phúc hiền hậu thành thật đối với mình rất kính trọng, dần dần cũng coi nàng như con gái ruột thịt mà đối đãi. Cứ như vậy, A Phúc ở trong phủ này đã tám năm đều suông xẻ. Năm nay A Phúc đã mười lăm tuổi, tính ra cũng đã đến tuổi nên lập gia đình, nhưng A Phúc mỗi ngày một lòng một dạ ở phòng thêu làm việc may vá, ở trong phủ cũng ít qua lại với các vị phu nhân của quản gia, đến bây giờ cũng không ai vì A Phúc mà an bài việc hôn nhân. Lâm ma ma vẫn luôn nhắc tới chuyện này, muốn đến nói chuyện với phu nhân của quản gia, xem có thể cho A Phúc một cuộc hôn nhân tốt hay không. A Phúc lại không nghĩ nhiều như vậy, nàng biết trong phủ cũng có người mười bảy mười tám tuổi rồi vẫn không có hôn phối, bản thân so với họ còn nhỏ hơn, hơn nữa chuyện hôn phối này không biết sẽ chỉ về ai, không bằng cứ như bây giờ mỗi ngày làm chút việc nữ công an nhàn thôi. Nhớ tới chuyện này, A Phúc che mặt ‘Hu hu’ khóc, sớm biết như thế ban đầu nàng cũng sẽ không nghĩ như vậy, nếu lúc ấy sớm xin phu nhân quản gia tùy tiện gả mình cho người hầu nào đó, thì cũng sẽ không đến mức phải làm thiếp cho Nhị lão gia như bây giờ. Nhị lão gia trong phủ tuy rằng cũng đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng thường ngày hoang dâm vô độ, nhìn như người đã sáu bảy mươi tuổi, A Phúc tất nhiên là không thích. Tuy nói mình chỉ là một nha hoàn nhỏ bé, nếu thực sự đi làm thiếp của Nhị lão gia cũng coi như một nửa chủ nhân, nhưng A Phúc có suy nghĩ của riêng mình, nàng không muốn làm thiếp. Nàng tuy rằng tâm tư đơn thuần, nhưng những lời nói ngày thường của các tỷ muội xung quanh đều hiểu, vị Nhị lão gia này ngoại trừ có hơn mười tiểu thiếp ra, còn trêu chọc tới tất cả nha hoàn thân cận của Nhị phu nhân. Mà Nhị lão gia lại không biết cách quản lý gia đình, Nhị phu nhân tuy là chủ nhân nhưng tính tình yếu đuối, thế cho nên hiện nay trong viện của Nhị lão gia là một màn hỗn loạn, các thiếp thất nha hoàn lớn nhỏ tranh đấu gay gắt náo nhiệt. Một nơi nước đục như vậy, A Phúc cũng không muốn chuyển tới. Nhưng việc đã rồi bây giờ còn có thể làm gì được, trong phủ tuy rằng người rất nhiều, nhưng A Phúc cũng chỉ biết vài tỷ muội cộng thêm Lâm ma ma thôi, từng đó làm sao có thể nói lại người ta? A Phúc khóc nửa ngày rốt cục cũng dừng lại, ngây ngốc nhìn lá đào màu vàng rơi xuống, lại không khỏi nhớ tới tròng mắt mê đắm của Nhị lão gia khi nhìn mình, nó cũng là màu vàng, vì thế cả người nàng lại run rẩy. A Phúc ngẫm lại tương lai của bản thân, quả thực là không hề có hy vọng, lập tức bi ai lại nổi lên, nức nở khóc. Ai ngờ nàng đang khóc, thì nghe trên đầu xuất hiện một giọng nói không kiên nhẫn: "Ngươi đã khóc lâu như vậy, sao còn chưa ngừng chứ." A Phúc sửng sốt, mở to hai mắt đẫm lệ mông lung ngẩng đầu hướng lên trên xem xét. Thân cây lắc lư vài cái, lá cây xanh vàng lẫn lộn ào ào rơi xuống, một thiếu niên trẻ tuổi mặc áo vải thô nhảy xuống. Thiếu niên nhìn qua cũng đã mười bảy mười tám tuổi, lúc này đang bất mãn nhìn A Phúc: "Nếu ngươi muốn khóc, thì đi nơi khác mà khóc, ta ở trên cây ngây người nửa ngày, nghe ngươi khóc cũng phiền lòng." A Phúc cao thấp đánh giá thiếu niên này, cảm thấy hết sức quen mắt, sau rốt cục nghĩ ra: "Huynh là con trai của Thường quản sự?" Trong phủ Hầu gia có một vị Tôn đại quản gia, phía dưới có sáu vị quản sự phân biệt phụ trách các hạng mục công việc, mà Thường quản sự là người chuyên phụ trách việc mua bán. Nghe nói Thường quản sự từ khi vợ mất vẫn chưa từng cưới vợ mới, nay tuổi đã lớn nhưng chỉ có một con trai. Người con trai này tên là Thường Hiên, từ nhỏ đi theo Tam thiếu gia làm thư đồng, nay đã mười bảy mười tám tuổi, còn chưa cưới vợ, vẫn ở bên Tam thiếu gia làm người hầu kiêm thị vệ. Đối phương đúng là Thường Hiên, Thường Hiên nhướng mày nhìn A Phúc: "Ngươi biết ta? Ngươi là nha hoàn phòng nào?" A Phúc dẩu môi dưới, lau lau nước mắt nhỏ giọng nói: "Ta đi theo Lâm ma ma." Vì Thường Hiên mất mẹ từ nhỏ, những việc may vá ngày thường của hai cha con đều nhờ bên Lâm ma ma, cho nên hắn vừa nghe đã biết: "À, thì ra ngươi là tiểu nha hoàn ở phòng thêu." Phòng thêu, gọi là phòng thêu, nhưng ngoại trừ thêu thùa, vẫn ôm đồm tất cả việc vặt vãnh trong phủ Hầu gia. A Phúc nhu thuận gật đầu: "Đúng vậy." Thường Hiên khó hiểu hỏi: "Vậy ngươi chạy tới nơi này khóc lóc cái gì, Lâm ma ma đánh chửi ngươi sao?" Hắn vuốt cằm nghi hoặc: "Nhưng Lâm ma ma nhìn qua rất tốt, không giống loại người đó." Mời các bạn đón đọc Đại Quản Gia Tiểu Nương Tử của tác giả Nữ Vương Không Ở Nhà.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Không Gì Đẹp Bằng Ráng Lam Chiều - Qifu A
Ai nói chuyện tình của hai ông già không lãng mạn và nhiều hờn dỗi? Giáo sư Trần đạo mạo mực thước vô tình quen ông bảo vệ Ngô Đại Kiều tính tình bộc trực, nhưng ưa hờn dỗi của Học viện nghệ thuật (nơi có Đan Nhất và Lữ Vệ Quốc - hai nhân vật chính trong cuốn Khi Cà Chớn Gặp cà Chua). Té ra giữa họ lại có mối duyên nợ từ trong quá khứ, dinh dáng tới cả người đã chết và người đang sống. Ân oán tình thù giữa họ sẽ giải quyết ra sao?... Mọi người đều nói thanh, thiếu niên là mặt trời mới lên vào buổi sáng…Còn người già thì sao, họ chính là vầng mặt trời đã chìm mất một nửa dưới đường chân trời. Ban mai rất rực rỡ, nhưng phải đâu hoàng hôn kia là không thể rực rỡ, không thể phổ lên “tình khúc xế chiều” tuyệt vời trước khi tắt nắng? Nghe có vẻ phức tạp, nhưng chẳng qua chỉ là chuyện sau khi một người phụ nữ qua đời, ông chồng cũ và ông chồng sau này của bà ta “qua lại” với nhau mà thôi. Nói thẳng ra đây chỉ là “câu chuyện tình” của hai ông già. ***  Qifu A sinh tại Bắc Kinh, thuộc thế hệ 9X, hiện là sinh viên năm thứ 4, chuẩn bị làm việc tại công ty game online. Bắt đầu sáng tác từ cấp 3. Bắt đầu xuất bản tiểu thuyết đam mỹ tại Đài Loan từ khi học đại học. Trong 4 năm đại học, tổng cộng xuất bản 13 bộ sách, gồm 16 tiểu thuyết.  Tính tình phóng khoáng sôi nổi, yêu thích phim Âu Mỹ và phim truyền hình, thích truyện tranh hoạt hình Nhật Bản.  Các tác phẩm tiêu biểu: Khi cà chớn gặp cà chua (hệ liệt 3 cuốn), Anh không biết, Tình yêu thắm thiết của các ông chồng...  Đón đọc các tác phẩm của Qifu A:  - Khi cà chớn gặp cà chua  - Không gì đẹp bằng ráng lam chiều  - Khi tiểu tử yêu tiểu tử  - Em không biết ... *** Cứ đến cuối tuần, Giáo sư Trần lại dùng webcam của MSN để nhìn mặt con cháu ở tận trời Mỹ xa xôi. Cháu của Giáo sư Trần mới hơn bốn tuổi, rất thông minh và đáng yêu, nhưng còn nhỏ nên cũng chưa hiểu chuyện. Đối với nó, Giáo sư Trần trên màn hình máy tính chẳng thể đẹp bằng chú bé bọt biển trên ti vi. Thế nên chẳng mấy chốc mà khuôn mặt bầu bĩnh của đứa cháu đã được thay bằng khuôn mặt góc cạnh của con trai ông. Tiểu Kiểu làm xong việc rồi à? Giáo sư Trần nhìn vào màn hình máy tính mỉm cười, một tiếng gọi ấm áp và thân tình biết bao. Con trai của Giáo sư Trần tên là Trần Tạ Kiều, cái tên nghe rất văn chương, câu thơ của Án Kỷ Đạo “Mộng hồn quán đắc vô câu kiểm, hựu đạp dương hoa quá Tạ Kiều” (Mộng hồn quen vẫn không câu thúc; lại đạp dương hoa quá Tạ Kiều - ND: Nguyễn Chí Viễn) lãng mạn và thơ mộng đến vậy, nhưng cũng không ngăn được việc Giáo sư Trần cứ “tiểu Kiều, tiểu Kiều” mà gọi, thế này thì còn lãng mạn với thơ mộng nỗi gì. Trần Tạ Kiều đã là một người đàn ông trưởng thành hơn ba mươi tuổi còn bị gọi là “tiểu Kiều” thì quả là mất hết khí phách nam nhi. Lúc nhỏ gọi mấy tiếng đã đành, bây giờ lớn thế rồi mà vẫn bị gọi tên cúng cơm, đã thế “tiểu Kiểu” lại đồng âm với “Tiểu Kiều”. Người không biết lại nghĩ là Giáo sư Trần sinh được cô con gái đẹp như hoa như ngọc, hóa ra lại là một anh chàng đẹp trai cao hơn một mét tám. ... Mời các bạn đón đọc Không Gì Đẹp Bằng Ráng Lam Chiều của tác giả Qifu A.
Em Không Vào Địa Ngục Thì Ai Vào? - Tửu Tiểu Thất
Mộc Nhĩ – một cô sinh viên bình thường, theo đặc điểm tự nhận dạng của chủ nhân thì: thích tiền (có thể tham gia vào các cuộc thi chỉ vì tiền thưởng, thậm chí có thể vì tiền mà hạ thấp bản thân trước kẻ thù), cũng chỉ vì một trò cá cược mà cô có kiểu đầu không thể ấn tượng hơn: đầu trọc. Ngoại hình bình thường, không xấu cũng không đẹp, thi vào khoa hoá do tuỳ tiện điền hồ sơ, phải học khoa hoá nhưng cực ghét (và dốt) hoá. Đối đầu với một tên đẹp trai khoa quản lí, bị hắn gây ra không ít phiền phức, mà theo cô, tội của hắn đối với cô thì “trúc rừng cũng không ghi hết”. Chung Nguyên – mỹ nam khoa quản lí, là thiên tài trong nhiều lĩnh vực, kể cả lĩnh vực trêu ngươi nhân vật nữ chính – Mộc Nhĩ. Một người rất ranh ma, chuyên lừa lọc đưa người khác vào tròng nhưng cũng rất khéo lấy lòng người khác. Nguyên tắc sinh tồn của Chung Nguyên ở kí túc xá chính là bốn câu: Không tranh tài bóng rổ với Lục Tử Kiện. Không tranh tài máy tính với Lộ Nhân Giáp Không tranh tài che mắt thiên hạ với Lộ Nhân Ất Và không tranh cao thấp với Chung Nguyên …. không so sánh với hắn ta bất cứ thứ gì! (Lục Tử Kiện, Lộ Nhân Giáp, Lộ Nhân Ất – ba thiên tài, đồng thời cũng là bạn cùng phòng của Chung Nguyên) *** “Em không vào địa ngục thì ai vào” của tác giả Tửu Tiểu Thất, là một câu chuyện rất hài hước và đáng yêu về tình yêu nảy nở khi học đại học giữa “Đầu Gỗ” Mộc Nhĩ và Chung Nguyên. Mộc Nhĩ – đúng như biệt danh “Đầu Gỗ” – là một cô gái vô cùng lạc quan, sống đơn giản và không có kinh nghiệm trong chuyện tình cảm. Với mái đầu gần như trọc lốc của mình và biệt tài chơi bóng rổ, cô đã vô tình thu hút Chung Nguyên, bạn thân của người-mà-Mộc-Nhĩ-ái-mộ. Bắt đầu từ đây, chuỗi ngày gian khổ, vất vả về mặt tinh thần và thể xác của “Đầu Gỗ” bắt đầu. Không biết là vô tình hay cố ý, cứ mỗi lần Mộc Nhĩ chạm mặt Chung Nguyên là cô lại vướng vào vô số tai ương, và phải tính đủ trăm phương ngàn kế để đối phó với vị Diêm Vương tai quái có đầu óc biến thái này. Sau mỗi tình huống dở khóc dở cười, đôi bạn trẻ chầm chậm lún sâu vào cái hố của tình yêu, nhưng tiếc thay cô nàng “Đầu Gỗ” kia không có khả năng nhận ra tình cảm ngày một sâu nặng của Chung Nguyên Dù tác giả Tửu Tiểu Thất chọn một mô-típ khá cũ để khai thác, “Em không vào địa ngục thì ai vào” vẫn dễ dàng lôi cuốn người đọc và mang lại những tràng cười thả phanh bởi những tình huống rất thú vị giữa cặp đôi oan gia này. Tuyến nhân vật phụ, tam cô nương Nhất, Nhị, Tứ - bạn cùng phòng của Mộc Nhĩ, ba anh chàng cùng phòng với Chung Nguyên, phụ huynh của hai nhận vật chính góp phần tạo nên không khí sinh động suốt câu chuyện. *** Câu chuyện này kể về thời sinh viên của tôi. Trong khoảng thời gian đó, từ một con bé trong sáng và nông nổi, tôi đã trở thành cô gái trưởng thành và điềm tĩnh. Đến hôm nay, trong cuộc đời mình, tôi đã phạm hai sai lầm không thể sửa chữa. Sai lầm đầu tiên là điền nhầm vào tờ nguyện vọng chọn trường đại học, sai lầm thứ hai là đắc tội với Chung Nguyên. Nếu cần lấy câu thành ngữ để nói về sai lầm thứ nhất của tôi thì đó chính là: “Sống không bằng chết.” Nếu cần lấy một câu thành ngữ để nói về những việc mà Chung Nguyên đã gây ra cho tôi thì đó chính là: “Trúc rừng không ghi hết tội.” Song một người độc ác đến độ khiến người ta phải căm giận như anh lại là kẻ có khả năng dụ dỗ người khác và đưa họ vào tròng. Một hôm, tôi châm chọc Chung Nguyên: “Diêm Vương phái anh lên đây để hại người đúng không?” Chung Nguyên nói, vẻ mặt không hề biến sắc: “Để bớt làm hại vài người, anh sẽ chọn ra một người để hại cả cuộc đời.” Tôi: “Ý gì thế?” Anh cười toe toét, nhìn tôi nói: “Em không vào địa ngục thì ai sẽ vào chứ?” ... Mời các bạn đón đọc Em Không Vào Địa Ngục Thì Ai Vào? của tác giả Tửu Tiểu Thất.
Túy Linh Lung - Thập Tứ Dạ
Túy lí hồng trần, đạm khán bán sinh cựu ngân. Linh lung giải ngữ, phiên tác nhất từ tân khúc. (Say chốn hồng trần, thờ ơ nửa mắt hoài niệm nửa đời đã qua Lả lướt câu chữ, nhấc bút viết từ đầu tiên cho tân khúc.)      Câu chuyện kể về Ninh Văn Thanh, một thiên kim thời hiện đại trong một ngày thất tình không may xuyên không về vào thân xác một cô gái cổ đại – Phượng Khanh Trần. Tại thời không này, trong lúc mơ màng giữa kiếp trước và kiếp này, bằng trí tuệ của người hiện đại và những ký ức về y thuật cao thâm của Phượng Khanh Trần, nàng dần thích ứng với cuộc sống cổ đại. Ở đây, trong lúc vô ý hữu tình, nàng gặp gỡ và quen biết với các hoàng tử và bị cuốn vào cuộc tranh đoạt ngôi vị hoàng đế đầy tàn khốc ( Theo đánh giá của ta thì ngang ngửa với trận “Cửu Long đoạt vị” thời Thanh). Tài hoa của nàng nở rộ, cùng thân phận cao quý của nàng thu hút ánh nhìn từ bốn phía.              Nắm tay người mình yêu, từ bỏ con đường trở về nhà, Ninh Văn Thanh giúp chàng điều tra thân thế của mình, cùng chàng chia sẻ những cảm xúc vui buồn, đánh dẹp thiên hạ, tranh đoạt hoàng vị.   *** Tháng năm năm Đế diệu thứ bảy, Phượng thị mưu nghịch, sự bại. Cầm đầu nghịch đảng Phượng Diễn cùng con trai chém eo thị chúng, cửu tộc chuyển dời ngàn dặm. Đế lấy nhân chính, không xây nhà tù. … Tháng sáu, đế phế chế độ cửu phẩm thừa kế, thiết Lân Đài Tướng Các. Đặc biệt thủ sĩ, đề bạt hàn môn tài tuấn, bố y khanh tướng từ đó mà ra không ít. … Tháng chín, ban chiếu khuyến nông, đo đạc đồng ruộng, khuyên khóa nông tang, khinh dao bạc phú. Binh dịch phục chỉ, không đoạt vụ mùa. … Tháng mười hai, Hồ Châu Quảng An, Quảng Thông cừ thành. Hai sông liền và thông nhau, mương nhánh tung hoành, dùng hết thiên lợi, quán điền vạn mẫu. Bình nguyên Giang Đông không còn tai ương hạn lũ, năm có dư thừa. … Tháng ba Đế Diệu năm thứ tám, đế chiếu sửa [Thiên triều luật]. Bỏ đi phương pháp lãnh khốc Thánh Võ sở dụng, phế mười ba loại khổ hình, giảm tử hình chín mươi sáu điều, giảm tỷ giá tiền chảy vào bảy mươi điều, tước phồn di xuẩn, khoan nhân thận hình. … Mời các bạn đón đọc Túy Linh Lung của tác giả Thập Tứ Dạ.
Tương Quý Phi Truyện - Tô Tiểu Lương
Từ đích trưởng nữ được nhận hàng nghìn hàng vạn sủng ái đến Tương trắc phi phủ thái tử. Từ trạch đấu trong phủ thái tử đến cung đấu kinh tâm động phách trong hậu cung. Đến xem đường đường là trưởng nữ làm sao phá tan trở ngại đoạt được quân tâm. *** Trong lòng có hoài nghi, Tương Như Nhân xem phong thư cuối cùng này lại càng thấy không giống. Chữ viết của hoàng thượng nàng rất quen thuộc, cùng phía trước không có khác biệt, nhưng lại có vẻ cố ý. Hoàng Thượng sẽ không đùa giỡn kiểu này với nàng. Tương Như Nhân trong lòng càng nghĩ càng bất an, đội thuyền nam tuần đông như vậy, không có khả năng giữa đường xuất hiện đánh nhau gì đó. Mặc dù là thật sự có, tin tức này sớm đã truyền về Lâm An thành, như thế nào có thể im lặng như vậy. Nếu thật gặp chuyện không may, chỉ có thể là lúc hạ thuyền đi tuần. Tương Như Nhân tức khắc mệnh Thanh Đông đi đem bản đồ đến, dựa theo trong thư trước đó Hoàng Thượng nói đánh các dấu chấm lên từng địa phương. Nơi cuối cùng trước khi muộn ba ngày, là tới gần phía nam Lăng thành. Nơi kế tiếp, hẳn là phía dưới Lăng thành là Tây Khuyết thành. Nơi đó đã rất gần Man cùng biên giới Đại Thiên. Tương Như Nhân tính toán, thời điểm viết một phong thơ cuối cùng Hoàng Thượng hẳn là phải ở Tây Khuyết thành. Thư từ Lăng thành đã tới trễ một ngày, nói cách khác, Hoàng Thượng có thể thời điểm ở Lăng thành cũng đã xảy ra chuyện. Nàng có thể nghĩ đến chính là thư bị chặn lại, cho nên mới phải muộn một ngày. Rồi sau đó bắt chước bút tích Hoàng Thượng cứ hai ngày đưa tới một lần. Như vậy người này nhất định biết được thói quen mấy ngày này của Hoàng Thượng. Không phải người hầu hạ gần kề thì chính là quan viên tùy thân. ... Mời các bạn đón đọc Tương Quý Phi Truyện của tác giả Tô Tiểu Lương.