Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Tâm Động

Tần An và Diệp Trúc Lan là đôi bạn cùng lớp thời sơ trung, cả hai đều có tình cảm với đối phương, nhưng chưa bao giờ thổ lộ, để rồi nhiều năm sau dù thành đạt trên đường đời, ba chữ "mình thích bạn" chưa bao giờ nói biến hồi ức ấm áp thành ưu thương mang mác ... Tần An quay về ngày đầu tiên khai trường của sơ trung năm thứ ba, rốt cuộc y đã thổ lộ với Diệp Trúc Lan, ở cái niên đại " thể thao theo nhạc các trường trung tiểu học toàn quốc, dậm chân tại chỗ, bắt đầu ...", ở cái niên đại " vì cách mạng bảo vệ thể lực", chuyện Tần An bức thiết nhất không phải là làm sao phấn đấu học tập rửa sạch sỉ nhục bị đuổi khỏi lớp, mà là làm sao an ủi Diệp Trúc Lan. Diệp Trúc Lan, mối tình đầu của Tần An, cô bé mười ba tuổi ngây ngô non nớt đó, bị sự thổ lộ lớn gan bất ngờ của cậu bạn mà sợ hãi bỏ chạy. Đó là niên đại thuần khiết, niên đại hai ngón tay chạm vào nhau cũng khiến mặt đỏ trái tim rung rinh suốt cả ngày, niên đại đã qua đi, những thứ chưa được trân trọng đã mất... *** Mọi thứ như xoắn lại với nhau, sau đó tan vỡ, những hình ảnh xa xăm hiện ra không chân thực, ký ức nhập nhòe như bức ảnh cũ, ố vàng, mốc meo, sức mẻ, chẳng còn nhìn rõ hình người đen trắng mơ hồ trên đó. Đó là một cái sân bóng rổ láng bằng xi măng, mảnh sứ trắng nhỏ khảm thành đường dài làm vạch, giá lưới bóng chuyền đen xì, đằng sau là cái khung treo rổ, trường học tài chính hữu hạn có thói quen dùng sân bóng rổ làm sân bóng chuyền. Ở một bên sân bóng rổ là bức tường gạch phủ rêu, một cái cây vạn niên thanh trồng trong bồn đặt đằng xa, mặt đất còn chưa sửa sang mấp mô đọng những vũng nước, sau cơn mưa nước bùn như bát bột ngô đợi mốc. Tần An đứng ở sân bóng rổ, từ từ ngẩng đầu nhìn cô gái ở trên tường gạch. Đó là cô gái chừng mười ba tuổi, đẹp tựa nắng sớm, đôi mắt lanh lợi, cô gái đó chăm chú nhìn Tần An, hàng mi dài rung động, đôi mắt chớp chớp như con mèo nhỏ tò mò, gò má bầu bĩnh đáng yêu còn chưa mất hết nét trẻ con nhưng đuôi mắt cong vút đã chút phong tình tiểu mỹ nhân, cái mũi xinh xắn, cánh môi hồng hào, nụ cười có chút gì đó giống giận dỗi. - Này bạn học lớp 69 ... Là Diệp Trúc Lan. Cho dù mắt hoa lên làm cô gái không rõ ràng cho lắm, cho dù bao nhiêu năm trôi qua, thì chỉ cần một bóng lưng thoáng qua , Tần An cũng có thể nhận ngay ra Diệp Trúc Lan, thi thoảng lại trở về trong giấc mơ loang lổ của y, giọng nói đó giống như giọt nước nhỏ xuống hồ, khơi lên những gợn sóng làm lòng y rất lâu mới có thể bình lặng trở lại. Giấc mơ này là lúc nào ấy nhỉ? Bạn học lớp 69 …? Phải rồi, khi đó vừa qua kỷ nghỉ hè bước vào năm thứ ba sơ trung, mình bị giáo viên chủ nhiệm đuổi khỏi lớp 68, Diệp Trúc Lan giận mình. Diệp Trúc Lan lúc ấy còn là cô bé mà thôi, xinh đẹp, nhưng chẳng mấy ý thức thân phận con gái của mình, cứ vậy ngồi tùy tiện trên tường gạch, nghịch ngợm cúi đầu nhìn y. Ai có thể ngờ, cô gái gầy gò ấy khi tốt nghiệp đại học vài năm, nhìn thấy ảnh, khiến Tần An sững sờ. Khi đó cô đã là nữ cường nhân có văn phòng ở Thâm Quyến rồi, khi cô từ trong chiếc xe đua Maserati cực kỳ có tính xâm lược với nữ giới bước ra, chiếc quần âu đơn giản màu trắng, giày cao gót ba phân, kính đen to che nửa khuôn mặt, nhìn chẳng rõ, nhưng thần thái thong thả gần như lạnh lùng, trở thành trang bìa của nhiều tạp chí kinh tế. - Đang ngây ra cái gì thế? Có nghe mình nói gì không? Thấy Tần An chẳng có phản ứng gì, Diệp Trúc Lan hơi chán, ngồi xuống tường gạch, chẳng hề ngại cái quần mới tinh chạm vào bức tường vẫn còn ướt: Cảnh tượng cực kỳ quen thuộc trong giấc mơ của Tần An, cuốn phim tiếp tục chiếu, Diệp Trúc Lan giang hai tay nghiêng ngả đi trên tường, còn y thì ở dưới đi trên sân bóng rổ, vừa vui vẻ trò chuyện cãi vã vừa đi về phòng học. Đó là bức ảnh rất rõ ràng, rõ tới mức mỗi lần nhìn thấy tim muốn nhún nhảy rồi lại như bị xé toạch. Ký ức gần hai mươi năm chưa bao giờ hiện ra trước mắt y rõ ràng như thế, Tần An cảm giác mình đang ở trong rạp chiều phim 3D, nữ chính là Diệp Trúc Lan, còn y là thiếu niên mặc trang phục học sinh màu xanh đơn giản. - Thật không ngờ cậu lại bị chuyển lớp, xem ra Liêu Du không chịu nổi cậu nữa rồi. Ánh mắt Diệp Trúc Lan chứa chút lo lắng, thiếu niên này là bằng hữu khác giới thân thiết nhất của cô, bây giờ trông y có vẻ bị đả kích lớn lắm, mặt đần như tên ngốc vậy, cô không lo sao được: Tần An cười lên càng giống một thằng ngốc, y là thiếu niên trưởng thành sớm, thầm thích Trúc Diệp Lan suốt từ năm đầu sơ trung. Khi đó trong lớp chỗ ngồi của Tần An ngay phía dưới Trúc Diệp Lan, chuyện y thích làm nhất là lặng lẽ nhìn cô, đến khi Trúc Diệp Lan quay đầu lại, hai mắt chạm nhau, trái tim run rẩy lúng túng cùng một thứ hạnh phúc khó nói lên lời. Cuộc sống như dòng lũ hối hả với bao áp lực, lo toan cuốn đi phăng phăng vẫn không khiến Tần An quên được đôi mắt đó, nhưng trong cuộc sống của y, đã không có bất kỳ chút liên quan nào tới Diệp Trúc Lan nữa, một thời gian dài chẳng còn nghe xung quanh nhắc tới cái tên từng một thời vô cùng thân thương, trong giấc mơ gặp lại, luôn là hình ảnh Diệp Trúc Lan là cô gái mười mấy tuổi, còn y là thiếu niên, cùng trò chuyện, cùng làm bài tập, cãi nhau, thậm chí đánh nhau nữa. Giấc mơ như vậy luôn tập kích chẳng có dấu hiệu báo trước. Người ta thường hay nói, ngày nghĩ sao, đêm mơ vậy, Tần An chẳng bao giờ cố ý đi nghĩ lại chuyện cũ, nhưng khắc sâu trong ký ức của y, vô tình đưa tay quét qua chùi đi bùi mờ, sẽ xuất hiện bức tranh xinh đẹp về Diệp Trúc Lan. Giấc mơ ấy đại khái kéo dài từ thời Tần An học đại học, cho tới khi y cùng một cô gái khác yêu nhau, kết hôn, sinh con, mỗi khi giữa cuộc sống bận rộn mà yên bình hạnh phúc đó, Diệp Trúc Lan như đã biến mất trong cuộc đời của y, hai người đã sống ở một thế giới khác hẳn nhau, thi thoảng cô gái năm nào chỉ còn quay lại ở giấc mơ thế này, nhắc nhở Tần An, một góc trái tim y vĩnh viễn thuộc về cô. - Cậu cũng thật là, suốt ngày chọc giận cô Liêu ... Diệp Trúc Lan hai tay chống cằm nhìn Tần An, sau này hai người hai lớp rồi, biết làm sao: Cô giáo Liêu? À, Tần An nhớ rồi, đó là Liêu Du giáo viên chủ nhiệm lớp 68 của y, một thiếu phụ như quả mật đào chín mọng khi ấy vừa sinh con, đánh giá của cô với Tần An là :" Thằng bé này làm tôi sống một ngày như nghìn năm, tôi quản không nôi." Ha ha ha, khi đó Liêu Du đúng là không chịu nổi mình, đẩy mình sang lớp 69, cha là giáo viên tiếng Anh lớp 69, cha kiêu ngạo lắm, chưa bao giờ coi con mình là thứ học sinh cá biệt hết thuốc chữa, người khác không dạy nổi thì tự mình dạy. Tần An nghịch ngợm thật, nhưng kỳ thực là mỗi ngày bày trò ngốc nghếch để thu hút Diệp Trúc Lan thôi, trọng tâm cuộc sống thiếu niên chớm biết yêu chính là cô gái ngồi bàn trên, mỗi chuyện y làm là vì được nghe thấy tiếng cười khanh khách làm mình hạnh phúc. Tất nhiên hậu quả là thành tích tụt dốc thảm hại, từ nằm trong hạng mười toàn khối, cao hơn của Diệp Trúc Lan, rơi xuống thẳng vị trí hạng mười từ dưới tính lên. - Cậu không sao chứ? Tuy chuyển lớp ... nhưng hai lớp vẫn sát bên nhau mà ... Diệp Trúc Lan mãi chẳng thấy Tần An trả lời mình, cho rằng y buồn vì không còn được chung lớp với mình nữa, trong ngực bất giác nhộn nhạo thứ tình cảm không rõ, vọt miệng nói ra, sau đó má đỏ bừng: Con gái luôn trưởng thành sớm hơn con trai, suy nghĩ nhiều hơn, tưởng tượng cũng nhiều hơn, nhưng học sinh khi đó tối kỵ yêu sớm, dù trong lòng có chút tình cảm khác lạ, không dám nói, không dám nghĩ. - Diệp Trúc Lan ... Tần An nhìn gương mặt bị ánh nắng làm mơ hồ, gọi ra cái tên chôn sâu, rất rất lâu chưa từng nhắc tới: - Sao thế? Diệp Trúc Lan đợi mãi không thấy Tần An nói gì tiếp, lo lắng tung người nhảy luôn từ trên tường xuống: Ánh mắt Tần An chuyển sang ôn nhu say đắm, thốt ra ba chữ ấp ủ bao lâu trong lòng: - Mình thích bạn! Diệp Trúc Lan chết đứng tại chỗ, như vừa bị sét đánh, cô không dám tin vào điều mình vừa nghe thấy, sao, sao có thể, rõ ràng là nghe nhầm. Mặc dù cô cùng Tần An nghịch ngợm đánh nhau, nhưng là thiếu nữ, cô lờ mờ hiểu được thi thoảng cảm xúc khác lạ của mình với Tần An là gì, mỗi lần như thế đều cố tình gạt bỏ nó, phủ nhận nó, lấy học tập đặt lên hàng đầu, đó là lời dạy của cha mẹ, của giáo viên. Xoạch! Diệp Trúc Lan giật mình nhìn quả bóng rổ bay vào rổ, đập xuống nền xi măng, nảy mấy cái, Tần An lại nhặt lấy, nhún người một cái nhẹ nhàng ném ra, lại trúng rổ, cậu ấy vốn rất giỏi thể thao. Liên tiếp ba quả bóng vào rổ. - Mình rất thích bạn. Tần An quay đầu lại, nhìn Diệp Trúc Lan toét miệng cười, nói thật lớn.   Mời các bạn đón đọc Tâm Động của tác giả Sơ Luyến.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Ông Tôi 22 Tuổi - Nhất Mai Đồng Tiền
 Văn án: Năm 2018, bọn họ đã qua tuổi thất tuần. Trong một đêm, bọn họ quay trở lại tuổi 22, không còn biết cái gì là đau lưng mỏi gối. Đương lúc bọn họ cho rằng mình đã trở về thời thanh xuân tươi đẹp, có thể thay đổi vận mệnh để tiến lên đỉnh cao nhân sinh, lại phát hiện bây giờ vẫn là năm 2018. Thế là bọn họ biến thành tay trắng nghèo rớt mồng tơi, không chứng minh nhân dân, không thẻ ngân hàng, không sổ hộ khẩu. A? Vầy sao chơi??? Gặp xuân cây héo đâm chồi lại, Người chẳng hai lần tuổi thiếu niên.  Thực ra câu trên không đúng với vô số bộ truyện trọng sinh, nhưng mình không thích trọng sinh lắm, thứ nhất là vì nhân vật trở về quá khứ thường có bàn tay vàng do biết trước tương lai, đánh đâu thắng đó, thứ hai là những gì họ làm chỉ thay đổi dòng thời gian mới, còn trong dòng thời gian cũ, bi kịch vẫn vẹn nguyên.  Vậy nếu chúng ta có cơ hội được làm lại cuộc đời, được trở về với những năm tháng tuổi xuân ngay trong dòng thời gian này thì sao? Bạn sẽ hoàn thành tâm nguyện còn dang dở, sửa đổi sai lầm của bản thân hay bắt đầu sống vì mình nhiều hơn?  Lý thuyết mộng mơ đầy màu hường phấn, nhưng thực tế phũ phàng là trong cuộc sống hiện đại, đặc biệt là ở một nơi quản lý người dân nghiêm ngặt như Trung Quốc, nếu một ngày bạn đột nhiên cải lão hoàn đồng, từ một ông già bảy mươi bỗng biến ra cậu trai trẻ đôi mươi, bạn sẽ thành người ngoài vòng xã hội, có nhà nhưng không thể về, có tiền nhưng không thể tiêu, có giấy tờ nhưng không thể dùng.  Ba nhân vật chính trong truyện đột nhiên trẻ lại 50 tuổi sau một vụ tai nạn. Xui xẻo thay, cả ba chẳng còn điện thoại, tiền mặt cũng chẳng có bao nhiêu, giấy tờ lại không dùng được. Ba “cụ già” không còn cách nào khác ngoài việc dắt díu nhau trốn đến thôn Hà gia, quê của một trong ba người, rồi góp tiền thuê lại căn nhà bỏ hoang cả chục năm của cụ Hà để còn có chỗ chui ra chui vào. Và từ đó, cuộc sống mới của ba con người xa lạ bắt đầu.  Trong những chuỗi ngày gian nan ấy, cơm không đủ ăn, áo quần chẳng đủ mặc, nhưng họ dần tìm được niềm vui và ý nghĩa mới trong cuộc sống. “Có sức người, sỏi đá cũng thành cơm.” Cụ nông dân Hà Đại Tiến dạy hai ông bạn thành phố đơm đó bắt cá, vào rừng hái nấm, chăm cây ăn quả. Cụ béo Đường Tam Bàn dạy hai ông bạn dùng smartphone, lên mạng, làm vlog. Soái ca thiên tài Tống Kim đóng vai trò chiến lược gia của cả bọn. Mỗi người trong số họ có ưu khuyết điểm riêng, bổ sung cho nhau, học hỏi nhau để vượt qua nghịch cảnh. Cụ Hà bắt đầu biết sống vì mình, chịu học chữ, học lái xe. Cụ Đường không còn tự ti vì mình béo. Cụ Tống không còn ích kỷ, độc đoán mà bắt đầu biết quan tâm đến người khác. Bạn sẽ cười mỉm chi khi thấy các cụ mày mò làm vlog ẩm thực, livestream ăn uống, mê game Liên quân. Bạn sẽ xúc động trước tình cảm sâu đậm của các cụ dành cho người vợ đã khuất hay trước mối tình đơn phương 50 năm của cụ Đường. Bạn sẽ hồi hộp theo dõi cuộc đấu trí giữa ba cụ với đội ngũ tìm người. Bạn sẽ hâm mộ tình bạn keo sơn giữa ba cụ già vốn chẳng hề có điểm chung.  Tác giả Nhất Mai Đồng Tiền chắc cũng không xa lạ gì với mọi người, mình đã đọc qua một số truyện của tác giả này, như Nhà trọ hoa yêu, Gấu trúc đại nhân nhà ta, Shipper lục giới..., điểm chung là viết tạm ổn, giải trí tốt, đọc xong quên. Nhưng Ông tôi 22 tuổi lại theo một phong cách khác, không hẳn là ngôn tình. Truyện xoay quanh tình bạn giữa ba cụ là chủ yếu, cùng với tình cảm giữa người thân trong gia đình. Nhờ trẻ lại, họ có cơ hội sửa đổi bản thân, đồng thời nhìn nhận lại mối quan hệ của mình với người nhà, giải quyết những gút mắc tưởng chừng không thể tháo gỡ. Tình yêu chỉ là gia vị điểm xuyết trong truyện, nhưng tô điểm rất đúng chỗ, không thừa không thiếu.  Mình đặc biệt ấn tượng với quá khứ của cụ Tống, đoạn hồi ức ít ỏi cho thấy cụ vốn không phải người độc miệng, ích kỷ, chuyên chế như mọi người vẫn tưởng. Cụ âm thầm giúp đỡ người khác nhưng ko nói ra, quan tâm người khác nhưng ko biểu lộ. Sau khi vợ qua đời, cụ lại càng thu mình trong thế giới riêng, như một con nhím đầy gai, đẩy con cháu ngày càng xa. Thật may là hai người bạn đã giúp cụ rũ bỏ gai nhọn và nhìn con cháu mình từ một góc độ khác. Ngoài ra chuyện tình của cháu gái cụ Tống và anh cảnh sát điều tra án ba cụ già mất tích cũng khá dễ thương, tiếc là tác giả quá keo kiệt, không viết một chữ phiên ngoại nào, đọc đến chương cuối vẫn còn thòm thèm chưa đã. *** Hầu Tiểu Tả cười vỗ vỗ hắn đầu vai: “Đừng uống, ta đưa ngươi về nhà.” “Ta không có say.” Triệu Dũng lại uống lên một ly, sau đó nhìn chằm chằm hắn hỏi, “Bất quá vì cái gì ngươi gần nhất lão mời ta ăn cơm? Còn không cho ta đưa tiền, giống như ngươi làm chuyện trái với lương tâm.” Hầu Tiểu Tả bất động thanh sắc, hỏi: “Vậy ngươi còn muốn hay không ta thỉnh? Còn ăn không ăn?” Triệu Dũng chớp hạ mắt, vui cười: “Muốn, ăn.” Này lệnh đầu người đại án tử nhưng xem như đi qua, hắn đương nhiên phải hảo hảo khao chính mình, Hầu Tiểu Tả phải làm Tống gia tôn nữ tế, kẻ có tiền, hắn muốn dùng sức ăn. Đối, dùng sức ăn. “Lão bản, lại cho ta nướng một cái đại thận ——” ………… Ba tháng sau. “Tới tới, hai chân kẹp chặt, bả vai thả lỏng, chú ý hô hấp, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, kiên định điểm, tự tin, tự tin…… Đối! Liền như vậy đi.” T dưới đài lão sư trước mắt đi qua một liệt liệt người mẫu, nhất nhất chỉ đạo, đều là thiên phú thật tốt người mẫu, xem đến chúng lão sư thập phần vừa lòng. “Gì lão ra tới ——” Không biết ai kêu một tiếng, dưới đài lão sư cũng hướng kia xem. Một hồi liền có cái dáng người thập phần cao gầy, màu da hắc đến thập phần có đặc điểm lão nhân đi ra. Hô hấp tự nhiên, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, kiên định trong ánh mắt cũng tràn ngập tự tin. Đó là bất đồng với hoa giáp lão giả tự tin. Cũng là lão giả trung đáng quý tự tin. Như là một cái tân thời đại tiến đến, tràn ngập tinh thần phấn chấn cùng hy vọng. Hiện giờ “Tang” văn hóa thịnh hành, ngay cả người trẻ tuổi tinh thần phấn chấn đều ở dần dần biến mất. Lúc này ở người mẫu giới ngang trời xuất hiện một vị lão giả, trừ bỏ dáng người thực phù hợp người mẫu tiêu chuẩn, đáy mắt tự tin cùng hướng về phía trước diện mạo mới là khó nhất đến. Hắn vừa xuất hiện, toàn bộ T đài khí thế đều thay đổi. Trở nên làm người phấn chấn, làm người tích cực. “Lúc trước lão tổng ký xuống gì lão, thật là tuệ nhãn thức châu.” Lão sư cảm khái, sôi nổi tán thành nhà mình lão bản ánh mắt. Bỗng nhiên bên cạnh có cái dáng người thon dài cao gầy người cười, nói: “Kia còn không phải ta thật tinh mắt, đem hắn tự mình đề cử cho các ngươi lão bản.” Vài vị lão sư triều kia người nói chuyện nhìn lại, người này tóc bạc bạch da, nhưng thân cao cực cao, so chi thiên gầy người mẫu, hắn dáng người càng cân xứng, càng có lực. Không đợi bọn họ khai quật nhân tài ánh mắt sáng lên, liền có người nhận ra người này rồi, kinh hô. “Tống tổng ——” Mời các bạn đón đọc Ông Tôi 22 Tuổi của tác giả Nhất Mai Đồng Tiền. FULL: AZW3 EPUB MOBI PDF
Hám Sinh - Nhiễu Lương Tam Nhật
"Sau khi em đi. Liệu trong cuộc sống của anh. Có một khoảnh khắc nào đó. Anh nhớ đến em?"*   Đó là câu duy nhất mà Hám Sinh muốn hỏi Đông Dạ Huy trong suốt năm năm cô ở trong tù. Không phải là tại sao lại đối xử với em như vậy, cũng không phải là anh đã bao giờ yêu em chưa, chỉ là, liệu anh có từng nhớ đến em, dù chỉ trong một khoảnh khắc?   Hám Sinh và Đông Dạ Huy gặp nhau khi cô mới chỉ là một đứa trẻ 9 tuổi. Cô đã cùng anh trải qua cả thời niên thiếu, đem hết tâm tư, tình cảm của mình trao trọn cho anh. Hám Sinh đã ngốc nghếch cho đi tất cả mà không cần đền đáp, chẳng giữ lại cho bản thân chút gì.   Còn Đông Dạ Huy, đừng nói là yêu, có lẽ anh còn không muốn coi cô là bạn. Anh cho phép cô ở bên cạnh mình suốt mười năm dài đằng đẵng, chẳng qua là bởi cô có giá trị lợi dụng mà thôi.   Đông Dạ Huy từ nhỏ đã không có mẹ, cuộc sống vô cùng khó khăn và thiếu thốn, còn Hám Sinh lại được mẹ cho rất nhiều tiền. Khi còn nhỏ, anh lợi dụng Hám Sinh để lấy tiền tiêu vặt của cô, sau này khi lớn lên rồi, anh lại nhờ vả cô dọn dẹp phòng và giặt quần áo. Dần dần, việc lợi dụng Hám Sinh dường như trở thành một thói quen, khiến Đông Dạ Huy coi đó là một điều hiển nhiên trong cuộc sống.   Yêu đơn phương đã đau đớn, nhưng yêu đơn phương rồi bị chính ngưòi mình yêu lợi dụng không thương tiếc còn đau đớn hơn gấp vạn lần.   Hám Sinh đã chấp nhận mang tội bất hiếu, trộm tiền dưỡng lão của mẹ mang cho anh. Đổi lại, cô được gì?   Khi ba anh bị bệnh, một tay cô chăm sóc. Khi ba anh qua đời, một tay cô lo liệu. Trong khi đó, anh lại tìm cách để đổ hết tội lỗi của mình lên đầu cô. Khi quan tài của ba anh vừa hạ, cũng là lúc cô bị bắt vào tù.   Hóa ra, trong lúc cô vì anh mà vất vả ngược xuôi, thì anh lại từng bước đẩy cô vào chỗ chết.   Hóa ra, trao yêu thương, có thể nhận lại chỉ là đau đớn tủi hờn.   Đông Hạ Duy, em đã yêu anh mười ba năm, thì cũng có thể thay anh ở tù năm năm để anh sống an nhàn, hạnh phúc. Nhưng tại sao suốt năm năm dài như thế, anh không hề ghé thăm em, dù chỉ một lần?   Trong năm năm đó, từ một thiếu niên tuấn tú nhưng gầy yếu, vô danh, Đông Dạ Huy trở thành một người đàn ông cao lớn vạm vỡ, hô mưa gọi gió trên thương trường.   Cũng là năm năm đó, từ một cô gái hồn nhiên, hoạt bát, thậm chí có phần ngốc nghếch, Hám Sinh trở thành một người con gái mà người ta mà chỉ cần nhìn lướt qua một lần cũng cảm thấy xót xa bởi sự u buồn ngập tràn trong đáy mắt và nét bi thương hiện hữu trong từng cử chỉ của cô.   Sau khi Hám Sinh mãn hạn tù, Đông Dạ Huy đã tìm đến cô, tỏ ý muốn bù đắp cho những thiệt thòi cô đã vì anh mà gánh chịu. Nhưng những thứ anh nợ cô, có trả cả đời đi chăng nữa cũng không trả nổi một phần.   Hám Sinh đã trốn chạy khỏi Đông Dạ Huy, cắt đứt toàn bộ liên lạc với anh. Còn Đông Dạ Huy vẫn luôn cho rằng Hám Sinh đã chết.    Những ngày sau đó, những kí ức của một thời xưa cũ bỗng nhiên ồ ạt kéo về trong tâm trí anh. Ngày ấy, Hám Sinh rất béo, giọng nói của cô rất to, cô luôn làm anh cảm thấy chán ghét. Nhưng cũng là Hám Sinh của ngày ấy, luôn thu dọn nhà cửa và giặt giũ quần áo cho anh mà không một lời than vãn, luôn nấu cho anh những bữa cơm nhà chất chứa yêu thương. Đến lúc đó, anh mới nhận ra, cảm xúc anh dành cho cô không chỉ là ăn năn, áy náy, mà còn là đau xót, nhớ thương.   Cùng lúc đó, ở một hòn đảo xinh đẹp và bình yên, Hám Sinh sống an nhàn với số tiền mà mẹ cô để lại. Chỉ là, trái tim của cô đã nguội lạnh, chẳng còn khao khát được yêu thương. Chỉ là, cô đã không còn đủ nhiệt huyết để có thể yêu thêm một người nữa.   "Vì yêu mà giận, vì yêu mà hận, vì yêu mà khờ, vì yêu mà chấp. Rời xa rồi mới thấy, giận khờ hận chấp, tấc tấc đều hoá thành nỗi nhớ tương tư."**   Chỉ đến khi Hám Sinh vô tình gặp lại Đông Dạ Huy, cô mới nhận ra rằng mình đã nhớ anh nhiều như thế.   Dạ Huy, trải qua nhiều chuyện như vậy, mà em vẫn chẳng thể quên anh.   Hám Sinh, trải qua nhiều chuyện chuyện như vậy, anh mới hiểu ra, rằng mình cần em hơn tất cả.   Nhưng nếu bây giờ Đông Dạ Huy quay đầu thì liệu có còn kịp nữa hay không? Kịp, mà cũng không kịp nữa rồi. Kịp để Hám Sinh có thể cảm nhận được hơi ấm của trái tim anh, nếm trải những thương yêu ngọt ngào mà cô từng khao khát, nhưng không kịp để họ nắm tay nhau đến hết đời.   Kết quả xét nghiệm cho thấy Hám Sinh mắc phải căn bệnh ung thư quái ác. Và đến lúc đó, cô mới biết rằng, một Đông Dạ Huy đã từng bội bạc và nhẫn tâm như thế, hóa ra lại là một kẻ nặng tình.   Trước đây, anh luôn thấy xấu hổ khi giới thiệu cô trước mặt mọi người. Nhưng bây giờ, ngay giữa phòng họp, trước mặt vô số nhân viên, anh sẽ luôn nắm tay cô, không ngại ngần gọi cô là vợ.   Trước đây, anh thường ra ngoài cả đêm không về. Nhưng bây giờ, chỉ cần một cuộc điện thoại của cô, anh có thể bỏ cả một cuộc họp quan trọng để chạy về nhà.   Suốt ba mươi năm cuộc đời, Đông Dạ Huy chưa hề đối xử dịu dàng với bất kỳ ai. Nhưng anh của bây giờ sẽ dịu dàng mà ôm cô trong vòng tay sau mỗi lần xạ trị đầy đau đớn, sẽ ân cần cho cô uống từng ngụm nước, kiên nhẫn dìu cô đi khắp mọi nẻo đường.    Con người Đông Dạ Huy là thế, nếu không yêu sẽ là một kẻ máu lạnh vô tình, nhưng nếu đã động lòng sẽ dùng toàn tâm toàn ý để yêu thương.   Hám Sinh, anh rất sợ đến một em sẽ rời bỏ anh. Vậy nên, xin em, xin em hãy vì anh mà mạnh mẽ, hãy vì anh, gắng gượng đến cùng.   Dạ Huy, nếu anh có thể lạnh lùng như trước, em sẽ chẳng bận lòng nếu phải ra đi. Nhưng bây giờ, em sợ rằng nếu em đi, sẽ chẳng còn ai ôm lấy anh mỗi khi anh mỏi mệt, chẳng còn ai vỗ về trái tim anh mỗi khi anh yếu đuối. Em sợ anh sẽ cảm thấy lạc lõng và cô đơn, sợ anh sẽ sống một cách trống rỗng như em đã từng.   Nhưng anh à, nửa đời trước em đã sống quá mạnh mẽ rồi, giờ đây em không thể gắng gượng được nữa. Em rất mệt, rất đau. Xin lỗi anh, vì chẳng thể bên anh đến cùng.   "“- Dạ Huy, anh về quá muộn, em tiêu hao nhiều lắm, chỉ có thể cùng anh đoạn đường này.”   "- Ngoan, đừng nói, van xin em..."   Đông Dạ Huy thanh âm im bặt mà nói, cánh tay Hám Sinh từ trên vai anh từ từ thả xuống, yên lặng bất động. Một khắc ấy như ngừng lại, nỗi đau đớn như lan tỏa khắp toàn thân anh."   Cái giá mà Đông Dạ Huy phải trả khi phụ bạc một người yêu anh nhất, là một đời cô độc giữa thế gian.   Ông trời vẫn luôn công bằng như thế.   “Dạ Huy, anh nhớ rõ, nếu về sau em chết, nếu trên trời có một con chuồn chuồn đậu trên vai anh, hoặc là dưới đèn bay tới một con bươm bướm, anh không được đuổi nó, đó là em trở về nhìn anh. Dạ Huy, đừng sợ, em sẽ vẫn ở bên anh.” ________________   "...": Trích từ truyện "..."*: Trích bài hát "Sau khi tôi đi" - Dã Khu Ca Thần "..."**: Trích "Bộ bộ kinh tâm"- Đồng Hoa   Review by #Thiên Dung Hoa - facebook.com/ReviewNgonTinh0105 *** Mời các bạn đón đọc Hám Sinh của tác giả Nhiễu Lương Tam Nhật.
Hữu Châu Hà Tu Độc - Tô Du Bính
Thở ra hít vào, xú khi bay ngất trời Hai bên trái phải đều giống nhau, đầu tóc bù xù mặt mày lắm lem. Đoan Mộc Hồi Xuân chưa từng nghĩ có ngày bản thân lại sa sút đến mức này. Nhưng để sống sót qua ngày, đành phải làm hổ lạc đồng bằng ra vẻ đáng thương. *** Cơ Thanh Lan mắt nhìn bát mì trên mặt đất, không nói một lời. Hắn bị giam đã mấy ngày, đã nhận biết sâu sắc một chuyện, cha già hói đầu (hay trọc đầu gì đó) beo béo trước mặt là một thằng điên cuồng vọng tự đại hỉ nộ vô thường lại cực khó đối phó. Lão đó thích đứng ở chỗ cao, lãnh tĩnh nhìn những người khác phủ phục dưới chân lão chịu đựng sự bỡn cợt của lão. Lão boss cầm giá nến đến gần hơn một chút. Ánh lửa màu quất u ám chiếu lên thân thể trần trụi của Cơ Thanh Lan, những vết thương nông nông sâu sâu đan xen khắp người, có một số đã được đắp thuốc, có một số đã rắc muối, có một số bị những mảnh gỗ nhỏ đâm vào, vô cùng thê thảm. “Đau không?” Lão boss nhìn hắn, vẻ quan tâm. Cơ Thanh Lan vẫn cúi đầu.   Mời các bạn đón đọc Hữu Châu Hà Tu Độc của tác giả Tô Du Bính.
Hữu Cầm Hà Tu Kiếm - Tô Du Bính
Chuyện giang sơn gặp nhiều hiểm nguy thì đó là chuyện của giang sơn. Còn giang hồ có nhiều thị phi là chuyện của giang hồ. Hắn bất quá là khách tha hương kiếm miếng cơm ăn. Bán kiếm mua cầm, xin chính là thanh tịnh. *** Phiên ngoại nhỏ của Hà Dung Cẩm và Khuyết Thư Mặc dù bây giờ không phải như lúc xưa, Hà Dung Cẩm có thể nói là đường quan rộng mở, so với năm xưa lang bạt mai danh ẩn tích chẳng gì sánh bằng, nhưng cái tật mê rượu một khi đã thành quen rồi thì khó mà dứt bỏ. Khuyết Thư ban đầu còn chiều theo sở thích của y, đôi khi cùng y cạn vài chén, sau thấy y càng uống càng hăng, sợ rằng thân thể sớm chịu không nổi, thế nên lệnh cho trong cung hạn chế uống rượu, đồng thời giới hạn số lượng Hoàng Tửu được đưa vào cung mỗi ngày. Hà Dung Cẩm lúc chân mang thương tích còn ráng nhẫn nhịn, mà cho dù có thèm mấy đi chăng nữa cũng chẳng thể nào nhúc nhích, nhưng chờ đến khi chân cẳng lành lặn rồi, thèm khát tới độ kiềm chế không được. Trong cung không có rượu thì sao chứ, chẳng lẽ ngoài kia lại không có? Y thuận miệng kiếm cớ ra ngoài thành kiểm tra, vừa nhích mông ra khỏi Vương Cung là ba chân bốn cẳng phóng thẳng đến quán rượu. Y chân trước vừa ra khỏi cung, Khuyết Thư chân sau đã được người cấp báo, trong lòng vừa bực lại vừa buồn cười, xử lý xong xuôi chính sự cũng lập tức xuất cung. Thế nhưng giải quyết mấy việc lằng nhằng cũng mất khá nhiều thời gian, đến khi xuất cung trời đã nhá nhem tối, chỉ còn mấy cụm mây hồng vắt sau mái hiên phía tây là trông giống sắc trời lúc hoàng hôn. Mời các bạn đón đọc Hữu Cầm Hà Tu Kiếm của tác giả Tô Du Bính.