Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Động Lực 3.0

Động Lực 3.0

Daniel H.Pink đã trình bày những sự thật gây choáng váng trong cuốn sách mới của mình. Bí quyết để trở nên thành công và được mọi người yêu mến trong thế giới ngày nay là động lực phấn đấu của chúng ta, nhu cầu muốn học hỏi và sáng tạo ra những thứ mới, và nỗ lực chứng tỏ bản thân mình cũng như vì một thế giới tốt đẹp hơn.

Dựa trên những nghiên cứu về động lực thúc đẩy con người được thực hiện trong bốn thập kỷ qua, Pink đã vạch trần những sai lầm giữa lý thuyết so với thực tế – cũng như tác động của chúng tới cuộc sống của chúng ta. Ông đã chứng minh rằng mặc dù đã làm mưa làm gió suốt thế kỷ XX, phương pháp cũ rích Củ cà rốt và cây gậy hoàn toàn là một cung cách sai lầm để thúc đẩy mọi người vượt qua những thử thách trong thời đại ngày nay. Trong “Động lực 3.0”, ông nêu ra 3 yếu tố tạo ra động lực thực sự:

Tự chủ – khao khát được làm chủ cuộc sống của chính mình

Thành thạo – niềm thôi thúc không ngừng hoàn thiện và bổ sung kiến thức về các vấn đề bất kỳ.

Lý tưởng – khao khát được cống hiến không vì bản thân mình

Cùng với 3 yếu tố này, tác giả còn đưa ra những phương pháp tiếp cận mới để thúc đẩy cũng như giới thiệu chúng ta với các nhà khoa học và doanh nhân đang theo đuổi những hoài bão lớn lao.

***

Những trò đánh đố rắc rối của Harry Harlow và Edward Deci

Giữa thế kỷ trước, hai nhà khoa học trẻ đã thực hiện những thí nghiệm lẽ ra đã thay đổi cả thế giới − nhưng điều đó lại không xảy ra.

Harry F. Harlow là một giáo sư chuyên ngành tâm lý học tại Đại học Wisconsin. Vào những năm 1920, ông đã thành lập một trong những phòng thí nghiệm đầu tiên trên thế giới nhằm nghiên cứu hành vi của loài linh trưởng. Một ngày năm 1949, Harlow cùng hai đồng nghiệp đã tập hợp tám con khỉ nâu để phục vụ một thí nghiệm về học tập kéo dài hai tuần. Các nhà nghiên cứu đặt ra một trò chơi cơ học như trong hình dưới đây. Để chơi trò này, người chơi cần phải trải qua ba bước: rút cây đinh dọc ra, tháo móc và nhấc chiếc nắp có bản lề lên. Với tôi và bạn: điều này dễ như ăn kẹo, nhưng với một con khỉ nặng 6 kg ở phòng thí nghiệm: khoai đây.

Các nhà khoa học đặt những món đồ chơi nói trên vào chuồng của lũ khỉ và quan sát xem chúng phản ứng ra sao − và cũng để chuẩn bị cho chúng trước khi tham gia các bài kiểm tra năng lực giải quyết vấn đề vào cuối tuần thứ hai. Song gần như ngay lập tức, một điều lạ lùng đã xảy ra. Dù không hề bị kích động bởi bất cứ yếu tố ngoại cảnh nào cũng như chẳng phải chờ các nhà khoa học thúc bách, lũ khỉ bắt đầu chơi trò chơi với tất cả sự chuyên chú, quyết tâm và biểu hiện gì đó gần như là niềm thích thú. Và chẳng bao lâu sau, chúng đã dần phát hiện ra cách thức vận hành của cỗ máy đơn giản này. Khi Harlow “sát hạch” lũ khỉ đến ngày thứ 13 và 14, các anh em họ nhà linh trưởng đã tỏ ra khá thuần thục. Chúng xử lý trò đánh đố này cực kỳ thường xuyên và nhanh nhẹn: 2/3 trong tổng số lần chúng tìm ra lời giải chỉ sau chưa đầy sáu mươi giây.

Chà, chuyện này quả có hơi kỳ quặc thật. Chưa từng có ai dạy bọn khỉ phải rút đinh, đẩy chốt và mở nắp như thế nào. Chưa từng có ai thưởng cho chúng thức ăn, tình cảm, hay thậm chí chỉ là vài tiếng vỗ tay khích lệ khi chúng thành công. Và thực tế đó trái ngược hoàn toàn với những quan niệm vẫn được chấp nhận rộng rãi về cách thức hành xử của các loài linh trưởng − bao gồm cả nhóm động vật có bộ não lớn hơn, ít lông lá hơn mà chúng ta vẫn gọi là người.

Thời ấy, các nhà khoa học đã biết rằng có hai động lực chính thúc đẩy hành vi. Thứ nhất là động lực sinh học. Con người và các loại động vật khác ăn để khỏa lấp cơn đói, uống để chấm dứt cơn khát và giao cấu để thỏa mãn nhu cầu sinh dục của mình. Song điều đó không xảy ra ở đây. “Việc giải đố không mang lại thức ăn, nước uống, hay lạc thú tính dục”, Harlow nhận xét.

Song động lực còn lại cũng không thể giải thích được hành vi khác thường của lũ khỉ. Nếu như các động lực sinh học có nguồn gốc tự thân thì động lực thứ hai này lại xuất phát từ bên ngoài − những phần thưởng và hình phạt mà môi trường xung quanh mang tới để đổi lại việc hành xử theo những cách nhất định. Điều này hoàn toàn đúng với con người, chúng ta luôn phản ứng vô cùng tinh nhạy trước những yếu tố ngoại cảnh kiểu này. Nếu anh hứa tăng lương, chúng tôi sẽ làm việc chăm chỉ hơn. Nếu anh vẽ ra viễn cảnh được nhận điểm 10 cho bài kiểm tra, chúng tôi sẽ học chăm chỉ hơn. Nếu anh dọa sẽ phạt chúng tôi vì đi muộn hoặc vì điền không đúng mẫu đơn, chúng tôi sẽ đến đúng giờ và đánh dấu không sót một ô nào. Nhưng nó cũng chẳng phải nguyên nhân dẫn tới những hành động của lũ khỉ. Như Harlow đã viết (thiết tưởng bạn còn có thể nghe thấy cả tiếng ông vò đầu bứt tai nữa): “Hành vi thu được từ cuộc điều tra này đã đặt ra những câu hỏi lý thú đối với học thuyết động lực, vì quá trình học tập đã đạt được và sự thực thi đã được duy trì mà không phải viện tới những nhân tố kích thích ngoại cảnh.”

Vậy nó còn có thể là cái gì đây?

Để trả lời câu hỏi này, Harlow đưa ra một giả thuyết mới – yếu tố được gọi là một động lực thứ ba: “Bản thân việc thực thi nhiệm vụ đã cung cấp một phần thưởng tự thân. Lũ khỉ chơi trò chơi chỉ đơn giản là vì chúng cảm thấy vui sướng khi làm việc đó. Chúng thích thế. Niềm vui mà nhiệm vụ này mang lại chính là phần thưởng vậy.”

Nếu quan điểm trên là xác đáng, thì những chuyện xảy ra tiếp theo chỉ khơi sâu thêm những điểm còn gây hoang mang và tranh cãi. Có lẽ động lực mới được khám phá này – Harlow gọi nó là “động cơ nội tại” – thực sự tồn tại. Nếu lũ khỉ được thưởng – bằng nho khô! – khi giải xong trò đố, ắt hẳn chúng sẽ còn làm tốt hơn nữa. Tuy nhiên, khi Harlow thử cách tiếp cận này, lũ khỉ lại mắc lỗi nhiều hơn và giải được trò đố kém thường xuyên hơn. “Sự xuất hiện của thức ăn trong thí nghiệm hiện tại”, Harlow viết, “hóa ra lại làm gián đoạn quá trình thực hiện, một hiện tượng chưa từng được báo cáo trong bất kỳ tài liệu nào.”

Đến đoạn này thì thật sự là kỳ quặc. Điều đó cũng giống như việc ta thả quả cầu thép xuống một mặt phẳng nghiêng để đo vận tốc của nó – chỉ để thấy quả cầu rơi vào khoảng không. Nó cho thấy hiểu biết của chúng ta về những lực hấp dẫn tác động lên hành vi của mình vẫn chưa đầy đủ − rằng những gì mà chúng ta vẫn cho là các quy luật bất biến thực chất còn vô vàn lỗ hổng. Harlow đặc biệt nhấn mạnh “sức mạnh và sự bền bỉ” của động lực đã thúc đẩy lũ khỉ hoàn thành trò chơi. Sau đó ông nhận xét:

“Dường như động lực này… cũng cơ bản và mạnh mẽ như tất cả các động lực [khác]. Hơn nữa, chúng ta có lý do để tin rằng [nó] có thể giúp kích thích hoạt động học tập hiệu quả không kém.”

Tuy nhiên, vào thời điểm đó, hai động lực phổ biến nói trên giữ một vị trí cực kỳ vững chắc trong tư duy khoa học. Vì vậy, Harlow đã chủ động gióng lên hồi chuông nhắc nhở. Ông thúc giục các nhà khoa học “từ bỏ những địa hạt lý thuyết lỗi thời của mình” và tìm kiếm những nguyên nhân chính xác hơn, mới mẻ hơn dẫn đến hành vi của con người. Ông cảnh báo rằng cách biện giải của chúng ta về lý do tại sao chúng ta lại làm những việc mà mình vẫn làm còn chưa hoàn chỉnh. Ông cho rằng để hiểu đúng bản chất con người, chúng ta cần phải tính tới động lực thứ ba này nữa.

Nhưng rồi ông lại mang vứt xó ý tưởng mới này.

Thay vì đấu tranh với cơ sở kiến thức sẵn có và thiết lập một cái nhìn toàn diện hơn về động lực, Harlow lại bỏ mặc vấn đề nghiên cứu còn gây nhiều tranh cãi này, và về sau, ông đã trở nên nổi tiếng với những nghiên cứu về bản chất khoa học của tình cảm yêu mến. Khám phá của ông về động lực thứ ba nói trên thi thoảng lại được nhắc tới trong các tài liệu chuyên ngành tâm lý. Song về cơ bản, nó vẫn đứng ngoài lề cả ngành khoa học hành vi lẫn kho tàng kiến thức của chúng ta về con người. Hai thập kỷ trôi qua, rồi cuối cùng một nhà khoa học khác cũng xuất hiện để tiếp tục lần theo đầu mối mà Harlow đã bỏ lại trên chiếc bàn phòng thí nghiệm Wisconsin ngày nào giữa biết bao nghi hoặc và tò mò.

Mùa hè năm 1969, Edward Deci, sinh viên tốt nghiệp ngành tâm lý học của Đại học Carnegie Mellon, đang tìm kiếm một đề tài cho luận văn của mình. Deci đã nhận được bằng MBA của trường Wharton, và giờ đây, anh lại bị hấp dẫn bởi vấn đề động lực song anh ngờ rằng giới học giả và doanh nhân đã hiểu sai nó. Vậy là, anh “mượn tạm” một trang trong cuốn sổ tay của Harlow và bắt tay vào nghiên cứu đề tài này với sự giúp sức của một trò chơi đánh đố khác.

Deci chọn trò xếp hình Soma, một sản phẩm thời bấy giờ đang rất thịnh của hãng Parker Brothers. Nhờ có YouTube, trò chơi này đã thu hút một lượng người hâm mộ tương đối đông đảo. Như các bạn có thể thấy dưới đây, bộ xếp hình bao gồm bảy mảnh ghép nhựa − sáu mảnh cấu thành từ bốn khối lập phương có kích thước 2 cm, và một mảnh cấu thành từ ba khối lập phương có kích thước 2 cm. Người chơi có thể ghép bảy mảnh theo vài triệu cách khác nhau − để tạo thành từ những hình khối trừu tượng cho đến các vật thể dễ nhận biết.

Nguồn: sachhaymienphi.com

Đọc Sách

Vị Giám Đốc Một Phút – Xây Dựng Những Đội Ngũ Thành Tích Cao
Vị Giám Đốc Một Phút – Xây Dựng Những Đội Ngũ Thành Tích CaoTrước đây trong lịch sử làm việc chưa bao giờ khái niệm về sự chung sức lại tỏ ra quan trọng hơn đối với việc điều hành các tổ chức như hiện nay. Với những thay đổi nhanh chóng về xã hội, kỹ thuật và thông tin xảy ra từng ngày, từng giờ, xã hội chúng ta đang phải đối diện với những căng thẳng chưa từng có trước đây. Các tổ chức trở nên phức tạp hơn và tranh cạnh nhau hơn. Đã hết rồi, thời chỉ trông cậy vào một ít người thật giỏi để chúng ta nắm vị trí hàng đầu. Nếu muốn sống còn, chúng ta phải nghĩ ra những cách khai thác sáng kiến và tiềm năng của con người ở mọi tầng lớp.Nếu liên kết những thay đổi này với việc thay đổi con người, một sự thay đổi các giá trị, thay đổi quan niệm đạo đức cổ truyền về sự làm việc, bạn sẽ ngày một đòi hỏi hơn phải có những cơ cấu tổ chức mới và một định nghĩa mới về lãnh đạo. Con người đang đòi hỏi nhiều hơn. Họ muốn hoàn thành nhiệm vụ và được trả lương cao.Vì thế trong công tác quản lý, người ta có khuynh hướng tham dự, một khuynh hướng mạnh đến nỗi có thể được gọi là Cuộc Cách Mạng Thứ Ba. Một cơ cấu tổ chức mới gọi là đội ngũ đang tăng dần quyền sở hữu và lòng tận tâm, khuyến khích óc sáng tạo và xây dựng các kỹ năng. Nhà lãnh đạo của thời nay phải là người làm cho người khác có đủ năng lực để làm việc và là một người biết lãnh đạo nhóm – không phải chỉ là một người lãnh đạo nhóm hiệu quả không thôi mà còn là một thành viên hiệu quả của nhóm.Vị Giám Đốc Một Phút Xây Dựng Những Đội Ngũ Thành Tích Cao sẽ trình bày một bản đồ rõ ràng dẫn đường cho cuộc hành trình đi tới những đội ngũ có nhiều năng suất hơn và đạt được thành tích cao hơn. Hy vọng cuốn sách này là nguồn thông tin hữu ích đối với bạn và đội ngũ của bạn, cũng như đối với những người khác.Kenneth Blanchard, Ph.D
Vị Giám Đốc Một Phút – Đưa Các Nguyên Tắc Vào Thực Tế
Vị Giám Đốc Một Phút – Đưa Các Nguyên Tắc Vào Thực TếỞ hồi cuối của “VỊ GIÁM ĐỐC MỘT PHÚT”, chàng trai thông minh, người đi tìm một giám đốc hiệu quả, đã học được ba điều bí mật của Vị Giám Đốc Một Phút. Anh nhận ra rằng ba điều bí mật đó chính là căn bản của phương pháp quản lý hiệu quả.Anh đã học thuộc các bí mật Một Phút, và cuối cùng việc không thể tránh được đã xảy ra: Anh đã trở thành một vị Giám Đốc Một Phút (GĐMP).Anh Đặt Mục Tiêu Một Phút.Anh Khen Thưởng Một Phút.Anh Khiển Trách Một Phút.Trong hồi hai này, một giám đốc lão thành (GĐLT) nghi ngờ không biết việc dùng thường nhật ba bí mật đó có thật sự tạo ra khác biệt trong thành tích hay không. Bức xúc với vấn nạn này, ông đi tìm lời giải đáp nơi vị tân GĐMP. Và ông đã học được cách đưa các nguyên tắc của “VỊ GIÁM ĐỐC MỘT PHÚT” vào thực tế một cách hệ thống để đạt được mức tuyệt hảo.Cuốn sách này là bạn đồng hành với cuốn nguyên bản (VỊ GIÁM ĐỐC MỘT PHÚT). Nó là một dụng cụ thực tiễn có thể được dùng một cách độc lập để thực hiện ba bí mật của Giám Đốc Một Phút nhưng nó có thể là một kinh nghiệm phong phú hơn nếu bạn đã đọc cuốn VỊ GIÁM ĐỐC MỘT PHÚT rồi.Chúng tôi hy vọng bạn áp dụng và dùng những gì mà vị GĐLT đang học và bạn sẽ thấy được sự khác biệt trong cuộc sống của bạn và của những người cùng làm việc với bạn.Kenneth Blanchard, Ph.D. Robert Lorber, Ph.D.
Vị Giám Đốc Một Phút – Nghệ Thuật Lãnh Đạo
Vị Giám Đốc Một Phút – Nghệ Thuật Lãnh ĐạoTrong hồi này của Vị Giám Đốc Một Phút, một nhà doanh nghiệp than thở về sự kiện thiếu nhân tài tận tụy chăm chỉ làm việc trong tổ chức. Vì thế bà phải tự cáng đáng hầu hết mọi việc. Bà đã được vị Giám Đốc Một Phút khuyên nên làm việc “khéo léo hơn – chứ không nhiều hơn”. Trong cuộc nói truyện với ông giám đốc, nhà nữ doanh nghiệp này học cách dùng “Những biện pháp khác nhau cho những người khác nhau” và bà đã trở thành một Nhà Lãnh đạo Tình huống.Việc chấp nhận Lãnh đạo Tình huống như là phương pháp thiết thực, dễ – hiểu – và – dễ – áp – dụng trong việc quản lý và thúc đẩy con người, đã trở thành phổ biến khắp thế giới trên 15 năm nay. Paul Hersey và tôi đầu tiên đã mô tả Lãnh đạo Tình huống là “lý thuyết lãnh đạo chu kỳ- đời sống” và rồi đã đề cập nhiều về nó trong tài liệu Quản Lý Hành vi Tổ chức: Sử dụng Tài nguyên Nhân lực. Kể từ đó Lãnh đạo Tình huống đã được dạy cho các giám đốc mọi cấp trong đa số công ty Fortune 500 cũng như các giám đốc của các tổ chức doanh nghiệp phát triển nhanh.Do đó, sẽ là điều thích hợp nếu cuốn thứ tư này trong bộ sách Vị Giám Đốc Một Phút được dành cho đề tài Lãnh đạo Tình huống và cùng được Pat và Drea Zigarmi viết chung. Trong hơn mười năm nay hai vị này đã cùng tôi dạy, suy nghĩ lại và bổ sung những khái niệm Lãnh đạo Tình huống.Những bạn biết Lãnh đạo Tình huống sẽ thấy rằng chúng tôi đã đem vào bản văn một số thay đổi – những thay đổi phản ánh các cuộc nói truyện với các đồng nghiệp của chúng tôi tại Công ty Huấn luyện và Phát triển Blanchard, kinh nghiệm riêng của chúng tôi cũng như các ý tưởng mà các giám đốc đã chia sẻ với chúng tôi. Sách này đánh dấu một thế hệ mới của tư tưởng Lãnh đạo Tình huống khiến chúng tôi có thể gọi nó là Lãnh đạo Tình huống II.Pat, Drea và tôi hy vọng đây sẽ là một cuốn sách bạn đọc đi đọc lại cho tới khi việc sử dụng các kiểu lãnh đạo khác nhau trong công tác điều khiển và hỗ trợ công việc của người khác, trở thành bản tính thứ hai của bạn trong vai trò giám đốc và cha mẹ.Kenneth Blanchard, Ph.D
Vị Giám Đốc Một Phút – Đối Phó Với “Khỉ”
Vị Giám Đốc Một Phút – Đối Phó Với “Khỉ”Nếu bạn là người cảm thấy bị tràn ngập bởi những vấn đề do người khác tạo ra thì những gì bạn sắp đọc có thể giúp thay đổi được cuộc sống của bạn. Đó là câu truyện về một vị giám đốc, nhưng nó cũng áp dụng cho những người đóng các vai trò khác, nhất là các bậc cha mẹ và giáo viên.Bài viết dưới đây sẽ cho bạn thấy sự nghiệp của một người đang từ thất bại cay đắng đã chuyển sang thành công mỹ mãn chỉ sau mấy lời khuyên khôn ngoan của hai người có năng lực. Viết bài này tôi có mục đích chuyển sự khôn ngoan của họ cho bạn với hy vọng nó cũng sẽ giúp bạn như đã từng giúp tôi.Câu truyện bắt đầu cách đây hai năm kể từ cuộc gặp gỡ anh bạn của tôi, Vị Giám Đốc Một Phút, trong một bữa ăn trưa. Sau đó, tôi trở về văn phòng, ngồi xuống bàn giấy, lắc đầu kinh ngạc và suy nghĩ về những gì vừa mới xảy ra.Số là suốt bữa ăn trưa hôm đó tôi đã bày tỏ cho bạn tôi nỗi chán nản về công việc của mình. Anh chăm chú lắng tai nghe rồi chỉ cho tôi thấy nguyên nhân của các vấn đề đó. Tôi thật kinh ngạc vì không ngờ cách giải quyết lại rõ ràng đến thế.Điều làm cho tôi ngạc nhiên hơn cả là vấn đề chỉ do mình tự tạo ra. Tôi phỏng đoán đó chính là lý do tại sao tôi không thể nhìn ra được nó nếu không có ai chỉ cho thấy. Nhưng khi mắt tôi đã mở ra, tôi liền nhận thấy rằng không phải chỉ có một mình tôi thôi mà các giám đốc khác cũng có cùng một vấn đề như thế.Ngồi một mình trong văn phòng, tôi cười toáng lên. “Khỉ!” Tôi không nói với một người nào đặc biệt. “Tôi chưa bao giờ ngờ rằng vấn đề của tôi lại là Khỉ”.