Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Nghe Nói Nam Chính Là Poodle

Review by Lạc Dung: Ngay từ cái tên truyện chúng ta đã có thể thấy được tình huống dở khóc dở dở cười của nam chính rồi. Đúng vậy, nam chính Lăng Hàn, thiếu gia của tập đoàn Tĩnh Lăng, đẹp trai giàu có, không những thế còn là nam thần sáng tác nhạc cổ phong, lấy nghệ danh là Hàn Lâm, cực kỳ nổi tiếng trên mạng. Nhưng trớ trêu thay, vào một ngày đẹp trời nào đó, trên đường từ nước ngoài trở về nước Lăng Hàn đã gặp tai nạn xe cộ, cơ thể lâm vào tình trạng hôn mê sâu còn linh hồn thì lại xuyên vào một chú chó Poodle. Bất ngờ thay, cô chủ của chú chó Poodle tên Nhị Cẩu (Cái tên mà theo các nhân vật trong truyện nhận xét là: Quê mùa) là nữ chính Kiều Hạ, vi diệu hơn Kiều Hạ là một fan hâm mộ cuồng nhiệt đến độ não tàn của Hàn Lâm (tức Lăng Hàn). Nói về nữ chính Kiều Hạ của chúng ta một chút, cô là một tác giả mạng chuyên viết truyện H về nam thần, mà hình mẫu nam thần để cô viết truyện chính là Hàn Lâm :v Kiều Hạ là người cuồng âm thanh (thanh khống) nên khi biết đến Hàn Lâm với giọng hát trong veo, có 1-0-2 thì cô nàng đã say mê không có lối về. Trong những ngày hai người sống chung, Lăng Hàn từ một người đàn ông kiêu ngạo không thể chấp nhận nổi việc phi logic đang xảy đến với mình đến một chú chó “trung thành” yêu thích cô chủ của mình từ lúc nào không hay. Sau khi nam chính Lăng Hàn quay về cơ thể của mình thì bắt đầu công cuộc cưa đổ thần tượng cuồng nhiệt đến mức não tàn của mình, vì nam chính đẹp trai, giọng lại còn hay, tính tình còn tốt bụng nên là Kiều Hạ đổ cái rầm. Sau khi yêu nhau hai người ngọt ngọt ngào ngào, quả thực cực kỳ ngược chó độc thân, câu chuyện vừa sủng vừa thêm chút hài hước khiến mình đọc mà cứ phải tủm tỉm cười mãi. Gần cuối truyện hai người có chút xích mích nhỏ nhưng không vấn đề gì, xích mích có vài dòng thôi, cũng may Lăng Hàn mặt dày quá nên hai người lại sớm làm lành. Bên cạnh cặp nam nữ chính thì mình lại thích các nhân vật phụ hơn, tác giả đã tạo ra những nhân vật phụ có những tính cách rất dở hơi và tí tởn, ví dụ như cô bạn thân Tiêu Tiêu của nữ chính Kiều Hạ. Cứ thấy trai đẹp là hô to gọi nhỏ người ta là chồng mình, còn chưa cưa được người ta đã nghĩ luôn cả tên con mình với người ta rồi. Tiêu Tiêu đúng chuẩn một cô bạn thân mà ai cũng phải có, lúc cần thì rất đáng tin cậy, còn bình thường thì luôn đâm thọc và cười trên nỗi đau của người khác. Ngoài Tiêu Tiêu dở hơi ra thì cô con gái Lăng Liên Hạ của nam nữ chính cũng là một nhân vật vừa đáng yêu vừa khiến người ta phải cười không ngừng về độ tự luyến không ai địch nổi. Đây là một đoạn trích nhỏ về cô bé để mọi người hiểu rõ hơn chứ mình cạn lời rồi :v : Ở giữa sân nhỏ của nhà trẻ, mấy bé gái đứng xếp thành một hàng, đối diện là một cô bé thắt hai bím tóc xinh đẹp đang chống nạnh, nhìn các bé gái đang đứng. Cô bé ra dáng ho khan một tiếng, không biết học được ở đâu hắng giọng một cái, tiếng nói giòn tan vang lên: “Cha tớ nói, chúng ta là tiên nữ, tiên nữ không thể chơi với bọn con trai nước mũi tèm lem được, nếu không sau này thần tiên xinh đẹp sẽ không lấy chúng ta.” Trong hàng, một bé gái mặc đồ hình dưa hấu run rẩy giơ tay hỏi: “Vậy cậu đã gặp được thần tiên xinh đẹp chưa?” “Đương nhiên!” Cô bé thắt bím tóc tự hào trả lời, cô bé hơi nâng cằm lên, sợ người khác không biết mình đang tự hào: “Cha tớ chính là thần tiên xinh đẹp, cưới mẹ tớ là tiên nữ, sinh ra tớ chính là tiên nữ nhỏ.” Kiều Hạ đứng ở cửa ra vào: … Cho hỏi cái lỗ ở đâu? Cô cần một cái để chui xuống. Các cô giáo ở nhà trẻ đều cố nhịn cười, Kiều Hạ mặt dày rước “Tiên nữ nhỏ” nhà mình về nhà. Mà tiên nữ nhỏ họ Lăng còn không biết mình đã làm sai điều gì, cô bé ngốc nghếch nhìn mẹ mình: “Mẹ ơi, tại sao mẹ lại đến đón con, cha đâu ạ?” Kiều Hạ mỉm cười: “Người cha thần tiên của con đi độ kiếp rồi.” Lăng Liên Hạ hoảng sợ che miệng lại, cô bé trợn tròn đôi mắt ngập nước thật to, trong đôi mắt đều là sự lo lắng: “Bác nói thần tiên độ kiếp rất nguy hiểm, mẹ mau đi cứu cha đi!” Khóe mắt Kiều Hạ giật giật, cô biết ngay là do chị Lăng Thần truyền bá quá nhiều tiểu thuyết tiên hiệp cho nhóc con này mà! Nhịn câu chửi tục sắp nói ra, Kiều Hạ tiếp tục mỉm cười: “Con không phải là tiên nữ nhỏ sao? Con phải đi cứu chứ.” Lăng Liên Hạ bị dáng vẻ mỉm cười của mẹ mình dọa sợ, cô bé tủi thân sắp khóc: “Con là tiên nữ nhỏ, mẹ là tiên nữ lớn, con không lợi hại bằng mẹ, mẹ mau đi đi!” Ngoài ra còn nhiều nhân vật phụ hài hước nữa, các bạn có thể đọc để tự cảm nhận. Truyện đọc thoải mái, về cơ bản là để giải trí, không phải động não, có một điểm mình không thích lắm là tình cảm của nam nữ chính đối với nhau đến khá sớm và nhanh, nếu chậm chậm một tí thì hay hơn :3 Truyện edit rất mượt, người edit truyền tải chất giọng hài hước và dở hơi của tác giả rất khá khiến mình cứ phải cười suốt. Truyện có pass, nhưng có thể chơi quiz để lấy pass, rất đơn giản. Cuối cùng, mời mọi người cùng nhảy hố ♥ Review by Tà Thần:   Lăng Hàn là thiếu gia của tập đoàn lớn Tĩnh Lăng, nhưng anh còn có một thân phận thứ hai, đó là đại thần Hàn Lâm nổi tiếng trong giới hát nhạc cổ phong. Hơn hai mươi năm cuộc đời anh vẫn trôi qua bình thường, cho tới một ngày nọ Ngọc hoàng Đại đế quá nhàm chán mà biến nó trở thành bất thường. Chính vì vậy, Lăng Hàn gặp tai nạn xe, linh hồn của anh… xuyên vào người một con chó poodle. Chú chó này tên Nhị Cẩu, chủ nhân đặt tên cho nó là Kiều Hạ. Kiều Hạ trùng hợp là một fan hâm mộ cuồng đến mức “não tàn” của Hàn Lâm, cô thậm chí còn đặt tên Weibo là “Mỗi ngày đều quỳ liếm nam thần” :v. Phản ứng đầu tiên của Lăng Hàn khi phát hiện mình biến thành chó là, gấp gáp nhìn xuống hạ bộ để xác nhận giới tính. Nhưng hành động này trong mắt Kiều Hạ lại thành… “Cún con của cô giơ chân sau lên, đầu cúi sát về phía đó, nó đang định liếm bi sao?” Ngày một, ngày hai anh còn chưa quen, nhưng Lăng Hàn dần dần cũng phải chấp nhận hiện thực quái dị, làm quen cuộc sống dưới cái tên Nhị Cẩu thô tục. Tuy nhiên, hàng ngày chung sống cùng Kiều Hạ, anh lại đem lòng yêu mến cô từ lúc nào, vậy nên anh chỉ đêm đêm mong ngóng được quay lại thân xác chính chủ, để anh có thể bước vào cuộc đời của Kiều Hạ với tư cách người cùng giống loài… Khoảnh khắc Lăng Hàn tỉnh dậy trong cơ thể của chính mình, anh mừng như điên, từng bước lập kế hoạch tiếp cận Kiều Hạ. Ánh mắt Lăng Hàn mỗi khi hướng về Kiều Hạ thấm đượm tình cảm đến nỗi chỉ có người mù mới không nhận ra tâm tư của anh. Với vẻ ngoài anh tuấn, sự quan tâm săn sóc, trên hết là giọng nói từ tính hấp dẫn giống hệt như thần tượng trong mộng, Kiều Hạ không khống chế được mà rung rinh trước anh. Cô cái gì cũng tốt, chỉ tội chứng thanh khống hơi nặng, nên khi yêu đương với Lăng Hàn, Kiều Hạ sử dụng toàn bộ đặc quyền của bạn gái với chấp niệm duy nhất là được nghe anh… rên =)). Anh lên tiếng xin lỗi trước khi Kiều Hạ nổi giận lần nữa: "Vợ à, anh sai rồi." Sắc mặt Kiều Hạ dịu xuống một chuý nhưng vẫn hừ lạnh: "Ai là vợ của anh?" "Vậy... vợ đại nhân? Vợ của anh? Bảo bối? Em yêu?" Lăng Hàn cúi đầu sát tai anh mập mờ nói: "Em muốn nghe cái gì, anh đều gọi được." Vẻ mặt Kiều Hạ như con cá sắp chết, giọng điệu cứng nhắc không gợn sóng: "À, em muốn nghe anh rên." Lăng Hàn: "..." Bố mẹ Kiều Hạ đột ngột ly hôn khi cô mới chỉ mười mấy tuổi nên nội tâm Kiều Hạ trưởng thành khá sớm, cô trở nên u ám khép kín, chẳng chịu qua lại với ai. Chính vì vậy khi biết chuyện, Lăng Hàn vô cùng nghiêm túc mà nói với bố của Kiểu Hạ “Cô ấy có cháu rồi, không cần mạnh mẽ.” Theo đánh giá của mình thì truyện hơi nhạt, không quá xuất sắc, hình tượng các nhân vật cũng không phải có điểm nhấn gì quá nổi bật, tuy nhiên thì đặc điểm của mỗi người đều thú vị. Truyện khá ngọt ngào, dễ thương và thể loại mới lạ là một điểm cộng cho các bạn khẩu vị nhẹ nhàng <3. Mời các bạn đón đọc Nghe Nói Nam Chính Là Poodle của tác giả Niểu Niểu Khinh Vân.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Tiểu Khả Ái, Tan Học Đừng Đi! - Xuân Phong Lựu Hỏa
Văn án1:  Sở Sở vừa mới chuyển tới Nhất Trung, ngay lập tức đã bị đại ca học bá của Nhất Trung để mắt tới.  Khi đó ngay cả cô cũng không hiểu.  Kiểu người bị tự bế vừa lại ngốc nghếch như mình sao có thể có người thích được. Đối với vấn đề này, Lục Xuyên chỉ bày tỏ: "Chỉ số thông minh của tôi là 170." "Lục Xuyên có IQ 170, mỗi ngày đều vì cậu mà thần hồn điên đảo." Văn án 2: Sở Sở vừa mới chuyển tới Nhất Trung đã bị Lục Xuyên đánh dấu, lập tức trở thành "Cô gái của đại ca" trong truyền thuyết. Đi trên đường ai ai cũng đều gọi cô một tiếng: "Chị dâu nhỏ." Người khác hỏi Lục Xuyên, là một học thần của Nhất Trung, vì sao mà liếc mắt một cái lại nhìn trúng con thỏ con bệnh tự kỉ chậm nhiệt lại còn đội sổ cuối lớp kia vậy. Lục Xuyên nhướng mày: "Cô ấy dậy thì sớm, ăn rất ngon." *** Cuối tháng chín, kỳ nghỉ Quốc Khánh dài hạn mà các bạn học mong đợi rốt cuộc cũng đã tới, lúc bài giảng cuối cùng kết thúc, trên mặt mỗi người đều xuất hiện sự hưng phấn, đồng loạt ùa ra ngoài phòng học, các nam sinh hẹn nhau ra thao trường chơi bóng, các bạn nữ thì tốp ba tốp năm rủ nhau đi xem phim dạo phố. Trong hành lang ký túc xá, thỉnh thoảng có vài bạn học kéo theo rương hành lý đi ra cổng lớn, mặc dù kỳ nghỉ không dài, nhưng vẫn có vài bạn nào có nhà ở gần thì vẫn phải trở về vài ngày. Trong phòng, Sở Sở thu dọn xong hành lý của mình, lại bỏ sách vở ôn tập vào trong cặp sách, điện thoại di động vang lên. "Mẹ, con sắp xuống rồi." Sau khi Sở Sở cúp điện thoại, dựng đứng rương hành lý lên. "Sở Sở, mình tiễn cậu ra ngoài." Thời Hiểu cầm theo hộp đựng cơm đứng dậy, tiện thể đến nhà ăn mua cơm. Cô ấy giúp Sở Sở đỡ lấy hành lý đi xuống dưới lầu, Sở Sở hỏi cô ấy: "Lễ quốc khánh...không trở về nhà sao?" "Nhà mình ở xa, nằm phía nông thôn đường núi cũng rất khó đi, mình lười chịu khổ lắm." Thời Hiểu cười cười: "Mình quyết định ở lại trường ôn tập luôn." "Ừm." ... Mời các bạn đón đọc Tiểu Khả Ái, Tan Học Đừng Đi! của tác giả Xuân Phong Lựu Hỏa.
Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi - Long Thất
Thẩm Thanh Huyền là Liên Hoa Tôn Chủ, trâu bò tới mức chút nữa là phi thăng. Cố Kiến Thâm là Ma tôn Cửu Uyên, cũng bá tới mức chút nữa là hủy diệt tam giới. Tất cả mọi người đều cho rằng Thẩm Thanh Huyền và Cố Kiến Thâm gặp nhau nhất định sẽ đại chiến tam giới, hai người họ đấu tới ta chết ngươi sống mới thôi. Mãi đến khi Thẩm Thanh Huyền bế quan trăm năm, chạm tới thiên cơ. Thiên cơ nói rằng: Vạn năm ở giới tu chân không một ai phi thăng, nguyên do thang trời sụp đổ, phương pháp duy nhất để xoay chuyển chính là hành sự theo ngọc giản này. Ngọc giản thượng thư: Thứ nhất, gặp mặt Cố Kiến Thâm. Thứ hai, cùng uống cùng say với Cố Kiến Thâm. … Thứ mười ba, xin vì Cố Kiến Thâm cởi áo tháo đai. … Thứ hai mươi mốt, cùng hưởng đêm xuân với Cố Kiến Thâm … Thẩm Thanh Huyền: “……” Tóm tắt sơ: Thẩm Thanh Huyền sắp phi thăng, nhưng thang trời đã sập, muốn phi thăng phải tu bổ thang trời. Mà muốn tu bổ thang trời phải làm theo lời ngọc giản: Yêu Cố Kiến Thâm (trải qua tình kiếp) Thế là Tôn chủ đại nhân bắt đầu con đường yêu nghiệt tra thụ, nhưng chưa được bao lâu đã bị cái mặt dày và sự chung tình của Cố Kiến Thâm đánh về nguyên hình. Bắt đầu cùng Cố Kiến Thâm thật sự yêu nhau. Đánh giá chung Đầu tiên, tình tiết của truyện này thật sự rất dài rất dài, tuy không khó hiểu nhưng khiến người thiếu kiên nhẫn như tôi khó đọc đến cuối cùng. Nhưng cũng vì tình tiết dài như vậy, nên quá khứ và hiện tại của hai nhân vật chính đều được miêu tả đầy đủ dễ hiểu. Cùng nhờ vào đó mà khiến cho tình yêu của hai người, vốn tưởng là thứ tình cảm “nhất kiến chung tình” ngớ ngẩn, hóa ra lại là “tương tư thực cốt” (Do lúc đọc tôi không chú ý đến tag Thanh mai trúc mã haha :v ) Càng đọc ta càng thấy được, tình yêu của hai nhân vật chính sâu đậm, và chân thật hơn cả kim cương hay thời gian. Ngòi bút không sắc xảo khiến văn phong truyện bình thường, và cốt truyện cũng khá dài, không súc tích. Nhưng bù lại ý văn lại hay, mới lạ. Tính cách nhân vật không theo lối cũ, có điểm đặc sắc, sinh động riêng. Thẩm Thanh Huyền tuy là tôn chủ của chính đạo nhưng tính cách khá tùy hứng và linh hoạt. Cố Kiến Thâm tuy là Ma đế nhưng hóa ra lại là một người tốt hiếm thấy (ngạc nhiên dễ sợ luôn), nhưng tất nhiên không hề thiếu âm mưu, quỷ kế và cái mặt dày hơn bê tông. Ban đầu tưởng sẽ có ngược, ai dè sau khi quá khứ được mở ra thì chỉ có ngọt ngọt và ngọt. (Truyện thành công trong việc nhét cho tôi một đống thức ăn cẩu FA) Cái yếu tố bí ẩn trong truyện, như thân thế hai nhân vật chính, ý nghĩ của ngọc giản và của nhiệm vụ, lý do thang trời bị hỏng,… đều được giải thích rõ ràng và chi tiết. Điều duy nhất tôi không thích trong truyện có lẽ vì nó khá dài, và thế giới tu chân trong truyện này quá yên bình. Cố Kiến Thâm là Ma đế, nhưng lại giống tà đế hơn, ma tu trong truyện cũng giống tà tu hơn là ma tu trong phần lớn tiên hiệp. Không có sự xuất hiện của các thể lực yêu tộc, linh tộc,… Đánh giá: 8.5/10 Hơi đề cử. Đi sâu vào hai nhân vật chính chút đỉnh. Tôi thích hai nhân vật này vô cùng. Cả hai đều có điểm mạnh điểm yếu rõ ràng, dù có chút buff nhưng không đến thái quá. Chưa kể, cả hai nhân vật này đều rất mạnh mẽ, thông minh, không ai nhường ai. Không hề mang đến cảm giác thụ phải rụt rè thế này, yếu đuối thế này… Đầu tiên phải nói, Tôn chủ đại nhân là yêu nghiệt tái sinh, công khí ngời ngời nhưng không kém phần quyến rũ, dịu dàng. (Quỳ bái Tôn chủ một trăm lần) Tôn chủ đại nhân là người tu theo Đạo trời, vì công pháp tu luyện mà tính tình lạnh lùng. Có nhớ mấy tên đạo sĩ thúi trong phim tiên ma như Đạo sĩ trong phim Thanh xà bạch sà, đạo sĩ trong phim Thiện nữ u hồn không. Tôn chủ đại đại tính cách xấu y chang như vậy, còn theo dung mạo yêu nghiệt và tính tình phúc hắc nữa. Ban đầu khi được Ngọc giản trời ban yêu cầu trải qua tình kiếp với Cố Kiến Thâm, Thẩm Thanh Huyền tu theo Thiên Đạo, xem ngọc giản này như mệnh trời, bất kể yêu cầu gì, y đều nghiêm túc làm và tuân theo đạo ý. Thẩm đại nhân còn vô cùng thoải mái dụ dỗ Cố đế. Tình kiếp mà … không phải chuyện của một người, phải tác động vào tình cảm của đối thủ trước đã. Khi ngọc giản ban nhiệm vụ: “Thứ chín, trời lạnh lắm, đất cũng cứng, xin hãy ngủ cùng Cố Kiến Thâm!” Thẩm tôn chủ liền ra tay: Thẩm Thanh Huyền rúc mình trong túi ngủ, chỉ lộ ra đôi mắt tròn xoe: “Ngươi lạnh không?” Cố Kiến Thâm không nghe ra thâm ý trong lời này. Thẩm Thanh Huyền mềm giọng bảo: “Ta thấy hơi lạnh.” Cố Kiến Thâm: “……” _____ Tác giả nói: Không sai, Tôn chủ chính là người ngay thẳng như thế đó! Mà dụ dỗ còn theo kiểu cho một cà rốt liền đánh một gậy Tình kiếp chứ không phải dục kiếp, làm tình không tính là gì, quan trọng là … động tình. Ma tu Tâm Vực như Cố Kiến Thâm, dục lớn hơn tình, nếu để hắn dễ dàng đắc thủ, sẽ tạo ra phản ứng trái ngược. Từ từ mà đến, vừa mới bắt đầu thôi mà. Nhưng tình kiếp hoàn toàn không khiến cho Tôn chủ có chút xíu cảm xúc nào với Cố đế Y rất nghiêm túc muốn giết hắn. Hiện giờ nhiệm vụ đều có liên quan tới Cố Kiến Thâm nên không thể động vào hắn, nhưng chờ nhiệm vụ thay đổi hướng đi là có thể thuận lý thành chương diệt trừ hắn. Chỉ có một chần chừ khi ánh mắt màu đỏ ấy nếu mất đi sức sống sẽ không còn đẹp như thế nữa. Điểm ấn tượng nhất của nhân vật Thẩm Thanh Huyền chính là công khí ngời ngời của Thẩm tôn chủ: Cố Kiến Thâm nói: “Không thể là ta thật lòng thích ngươi sao?” Thẩm Thanh Huyền nói: “Thật lòng? Ngươi có thứ này sao?” Cố Kiến Thâm buồn bã nói: “Người không có mới là sư thúc.” Thẩm Thanh Huyền nhếch môi, lời nói đường hoàng tùy hứng: “Không bằng ngươi mổ ngực ta ra nhìn cho kỹ?” Cố Kiến Thâm hiếm khi nhíu mày: “Không làm được.” Thẩm Thanh Huyền: “Vậy thì để ta xem chân tâm của ngươi đi.” Sau đó Thẩm tôn chủ, đánh với Cố đế một trận. Thật ra trận đánh này chỉ là cái cớ để xác định thực lực của Cố đế thôi, theo đó xác định Cố đế cũng có ngọc giản xây thang trời. Bàn về Cố Kiến Thâm, Cố đế đại nhân. Ấn tượng ban đầu của Minh là cao thâm khó lường, giả vờ quân tử. Khi Thẩm tôn chủ tiếp cận Cố đế, Cố đế vô cùng dịu dàng mà quấn lấy Thẩm tôn chủ, cưng chìu, trêu ghẹo Thẩm tôn chủ. Minh lẫn nhân vật chính Thẩm tôn chủ đều rất ngạc nhiên và nghi ngờ mục đích của Cố đế. Sau này nhờ Thẩm tôn chủ đoán ra, Cố đế cũng đã gần phi thăng, nhìn thấy thang trời, cũng nhận được một ngọc giản, nhiệm vụ trên ngọc giản của Cố đế cũng gần tương tự của Thẩm tôn chủ. E rằng nhiệm vụ bọn họ có liên quan nhau, ví dụ như y hướng về Cố Kiến Thâm, Cố Kiến Thâm thì lại hướng về y. Cho nên cái tên này mới luôn quấn lấy y. Hết lần này lần khác lại thích bày ra vẻ tình sâu nghĩa nặng, còn không phải vì dời gạch sao? Thành thật chút không tốt à! *Thẩm đại nhân, ngày phóng khoáng quá à. Con nhân như em không theo nổi.* May mắn là, Cố đế tiếp cận Thẩm tôn chủ không phải do ngoc giản: Nhưng Cố Kiến Thâm tu theo Duy Tâm Đạo, ở chỗ hắn, nhiệm vụ trên ngọc giản chính là trở ngại, hắn muốn thả tâm, vậy rốt cục nên nghe theo hay không nên? Nếu làm theo, chẳng phải sẽ chứng minh hắn vì thích Thẩm Thanh Huyền mà làm những chuyện này? Chẳng phải đồng nghĩa rằng hắn muốn gặp Thẩm Thanh Huyền, muốn ngủ cùng y, muốn làm việc thân mật với y? Vì sao lại muốn? Bởi vì thích. Bày ra trước mắt chính là, Cố Kiến Thâm làm theo. Nhưng cũng nhờ đó mà Thẩm tôn chủ bắt đầu tò mò về Cố đế Đây mới là Cố Kiến Thâm nhỉ, bỏ đi xác ngoài tao nhã giả mù sa mưa, bên trong là một tu sĩ Tâm Vực thuần túy. Cuồng vọng hơn người khác, ngạo mạn hơn người khác và cũng khinh thường lẽ trời hơn người khác. Thật thú vị. Y càng ngày càng muốn nhìn thấy Cố Kiến Thâm “chân chính”. Nói về tính cách của Cố đế ấy, tôi chưa từng thấy vị Ma đế nào trong lịch sử lại dịu dàng, ôn nhu và TỐT BỤNG như Cố đế. Mời đọc truyện để biết rõ sự “Tốt bụng” kỳ lạ của Cố Ma đế. Trước mắt, thì Cố ma đế không hề có máu S như các vị Ma đế thường thấy, không có vẻ khát máu, trẻ trâu, nghĩ trên đời này mình là nhất, nghĩ rằng ai phạm vào ta tất sẽ chết (vỗ tay cho Cố đế) Chưa kể còn không làm những việc như cưỡng ép người dân lành (thiệt ra là cưỡng không được vì Thẩm tôn chủ mạnh quá mà) Mỗi lần Thẩm tôn chủ chọc Cố đế cứng lên, Thẩm đại lại biến thành vẻ ngoài thiếu niên. cơ thể nhỏ như vậy … Hắn xuống tay không đành. *Vỗ tay cho Thẩm tôn chủ* *Em xin tặng Cố đế danh hiệu: Ma đế có đạo đức nhất năm 2017* Thành ra cuối cùng, mục đích của Cố đế chỉ là Ngọc giản vung tay hô to: Làm ngươi đó! (`0´)/ Hahhaha Tuy ban đầu bệ hạ hơi bị ngược tý. Thẩm Thanh Huyền nói: “Đêm tân hôn, đương nhiên nên động phòng hoa chúc.” Cố Kiến Thâm nhìn y: “Với người mình không thích, ngươi cũng có thể làm chuyện này sao?” Thẩm Thanh Huyền nói: “Ta không ghét ngươi.” Cố Kiến Thâm chắc chắn nói: “Nhưng cũng không thích.” Thẩm Thanh Huyền nhíu mày nói: “Có cần tính toán vậy không?” Cố Kiến Thâm nhìn bờ vai lộ ra ngoài cùng cẳng chân trơn bóng của y, bằng vào nghị lực kinh người mà nhịn xuống. Không thể bị y dụ dỗ, nếu theo mong muốn của y, thì phía sau mới là vực sâu vạn trượng. Nhưng lại không cam lòng, hắn trả giá bằng tình cảm, đâu phải chỉ cầu một lần quan hệ xác thịt ngắn ngủi? Có thể nếm được chút ngon ngọt nào thì cứ nếm, lỡ như ngọc giản kia không bao giờ tuyên bố nhiệm vụ tương tự nữa, chẳng nhẽ hắn phải đơn phương tương tư tới chết? Thiệt ra đa phần ngược công cũng là do bệ hạ thông minh quá mà, thông minh quá bị thông minh hại, lòng nghi ngờ nặng, tự suy diễn nhiều thành ra tự ngược bản thân. Ngược bản thân đã rồi gián tiếp ngược người khác, ngược cả người mình yêu (cái này chỉ xảy ra khi bệ hạ cùng tôn chủ hạ phàm lịch kiếp thôi á, đừng lo, truyện chính thì hai người không ngược đâu, vì tôn chủ đại đại quá xuất sắc mà) May mắn, tôn chủ anh minh thần võ, sảng khoái ngời ngời của chúng ta *Em yêu tôn chủ* *Tôn chủ yêu nghiệt* Nếu không lần hạ phạm lịch kiếp để làm nhiệm vụ trên ngọc giản đã thất bại thảm hại rồi. Thực ra Cố Kiến Thâm căn bản không hiểu thế nào là thích. Thích và tin tưởng không liên quan tới nhau, không tin vẫn có thể thích. Thế nhưng Cố Kiến Thâm không dám thích. Từ nhỏ tới lớn, hắn chưa từng có được tình yêu thuần túy, cho nên không dám chạm vào thứ tình cảm này. Nếu trả giá sẽ đổi lấy tổn thương, vậy cứ chặt đứt từ đầu là được. Không thích sẽ không phải chịu thương tổn, nhưng hắn vẫn quyến luyến đâu đó một sự ấm áp và yêu thương chân chính. Vậy nên hắn ôm chặt Thẩm Thanh Huyền không buông, một bên tin chắc đây là giả dối và không bền vững, một bên lại liều mạng nắm chặt, hy vọng có thể thật sự giành được. Hắn luôn giằng co trong cảm xúc mâu thuẫn và … bệnh hoạn đó. Thẩm Thanh Huyền ôm hắn nói: “Bệ hạ, không ai sẽ vĩnh viễn không rời xa ai, nhưng chỉ cần còn thương, dù rời khỏi vẫn như chưa hề bỏ đi.” Cố Kiến Thâm ngẩn người, như thể không hiểu lời y nói. Thẩm Thanh Huyền không còn cuống lên nữa, y sẽ làm hắn tin y, khiến hắn thích y, sau đó … đập cho hắn một trận nhừ tử! *Tôn chủ công khí ngời ngời, em yêu tôn chủ* Con ngươi Chu Tử Lâm đảo một vòng: “Yêu mà không được, hắc hóa giam cầm?” Hắn não bổ rằng Vệ Thâm không yêu y, Triêu Yên hận hắn không yêu y, cho nên muốn thế này rồi thế nọ … (Vệ Thâm là tên của Cố Thâm Uyên khi hạ phàm lịch kiếp, còn Triêu Yên là Tôn chủ đại nhân) Thẩm Thanh Huyền khịt mũi coi thường: “Ấu trĩ.” *Đại đại bản lĩnh (*≧▽≦)* Chu Tử Lâm cực kỳ tò mò: “Vậy ngươi định làm gì?” Thẩm Thanh Huyền nói: “Không phải hắn không tin ta ư, cho rằng ta mơ ước ngôi vị hoàng đế của hắn, ngấp nghé quyền lực của hắn? Vậy ta giành giang sơn cho hắn, xem hắn còn đoán bậy được gì nữa.” Chu Tử Lâm ngẩn người, sau đó điên cuồng khen ngợi: “Ngầu quá! Sư đệ, ngươi đẹp trai banh nóc luôn!” HÌnh như quên nói Thẩm tôn chủ đại nhân là thụ. Sau này, khi Thẩm tôn chủ bắt đầu thích Cố đế, phải nói là Thẩm tôn chủ chiều Cố đế đến độ không ai bì nổi luôn. Đúng lúc thấy Cố Kiến Thâm đi từ xa tới, Thẩm Thanh Huyền lập tức tạm biệt thất sư huynh: “Thịt viên của ta tới rồi.” Thất sư huynh cười y: “Ta không tin ngươi không ngán.” Thẩm Thanh Huyền không ngán, chỉ cần Cố Kiến Thâm đưa, e rằng y khó mà ngán lắm. “Đường đường Tâm Vực đế tôn, thậm chí ngay cả vài con điểu dấm chua đều ăn.” Cố Kiến Thâm hôn hắn một chút, buồn bực nói: “Năm đó ngươi hoàn không phải là bởi vì ta đôi mắt này…” Thẩm Thanh Huyền vui vẻ: “Ngươi cảm thấy được ta chỉ thích ngươi này bề ngoài?” Hắn vừa mới dứt lời, Cố Kiến Thâm biến thành tóc đen lam đồng, là trước Thanh Thâm dáng dấp. Thẩm Thanh Huyền dừng lại, chầm chập nói: “Ây… Thật khó xem.” Đế tôn đại nhân: Khí đến không muốn nói chuyện! Có thể rất khoái Thẩm Thanh Huyền lại nói tiếp: “Thế nhưng rất yêu thích.” . Đối với một Thẩm Thanh Huyền đã bị che đậy kí ức mà nói, chuyện đã xảy ra chính là một đời. Y coi bản thân chỉ là thế thân, hạnh phúc đang có là hư ảo, nhưng cả một đời đều không nói đến. Vì sao? Bởi vì y yêu hắn Dùng cả đời yêu hắn, bỏ đi danh dự và tự trọng mà yêu hắn. Mấy chục năm trên thế gian đó, Cố Kiến Thâm tưởng rằng mình đã dùng một đời để bảo vệ Thẩm Thanh Huyền, nhưng sự thật lại hoàn toàn ngược lại. Là Thẩm Thanh Huyền đã dùng tình yêu bảo vệ hắn một đời. Đây là Thẩm Thanh Huyền, Thẩm Thanh Huyền chân chính. Một người có thể vì tình yêu mà hi sinh tất cả mọi thứ. :((((( Mong đừng vì thế mà nghĩ bệ hạ không ngầu nhé, bệ hạ rất ngầu, chỉ là… hơi bị máu cún một tẹo… Viết đến đây đã quá dài, Minh xin gác bút. Truyện rất hay, mong mọi người tìm đọc. Mời các bạn đón đọc Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi của tác giả Long Thất.
Công Chúa Ngoan Một Chút! - Mạt Trà Khúc Kỳ
Khi một gia đình hoàng thất vốn hay hục hặc với nhau cùng xuyên đến thế kỷ 21… Phụ hoàng ăn bám, mẫu hậu mạnh mẽ, thái tử ca ca nổi loạn, quản gia ẻo lả… Về phần vị thái phó mà nàng thầm mến, không ngờ lại trở thành bạn cùng bàn với nàng. Chúc Yểu: “Thái phó, ta không biết làm đề này.” Thái phó: “Sau khi tan học thần sẽ phụ đạo thêm cho công chúa.” Sau này… Bạn học A: “Lạy hồn, hôm nay tui nhìn thấy nam thần Nguyên Trạch cột dây giày cho Chúc Yểu, vả lại còn trong tư thế quỳ một chân dưới đất đấy.” Bạn học B: “Không đời nào, nam thần Nguyên Trạch trước nay vốn lạnh lùng cao ngạo, đúng kiểu thanh niên nghiêm túc, thậm chí hoa khôi của trường ở ngay bên cạnh mà cũng không thèm liếc mắt một cái, chỉ một lòng đọc sách thánh hiền thôi.” Bạn học A: “Thiệt đó, nghe nói có người vô tình nhặt được điện thoại của nam thần, mấy người biết cậu ấy lưu tên Chúc Yểu là gì không? “Tiểu công chúa” đó, má ơi!” Mời các bạn đón đọc Công Chúa Ngoan Một Chút! của tác giả Mạt Trà Khúc Kỳ.
Chứng Vọng Tưởng của Hoắc Tiên Sinh - Ai Lam
Được mệnh danh là “bàn tay vàng” của làng ngoại khoa, Hoắc Lương đã có một chỗ đứng vững chắc trong giới bác sĩ, đồng thời đạt được đỉnh cao trong sự nghiệp của mình. Lại thêm bản tính lạnh lùng trầm tĩnh, nghiễm nhiên bác sĩ Hoắc trở thành một “người đàn ông độc thân hoàng kim” đáng mơ ước của các cô gái.  Thế mà, mắt nhắm mắt mở thế nào Tiết Tiểu Tần lại tóm được “con rùa vàng” ấy, mơ mơ hồ hồ trở thành vợ anh. Đến khi giật mình tỉnh lại thì cũng đã muộn màng.  Với người khác, lấy được Hoắc Lương có lẽ là một giấc mơ đẹp không muốn tỉnh lại. Nhưng với Tiết Tiểu Tần đó lại chính là một ác mộng không hơn. Thử hỏi mỗi đêm đều phải nằm cạnh một gương mặt lạnh băng thì đến ngủ cũng khó chứ đừng nói nằm mơ. Lại thêm khoảng cách xã hội giữa cô và anh quá lớn khiến cho cô chỉ muốn thoát khỏi giấc mộng này càng sớm càng tốt. Vì thế, cô quyết định đào hôn! Nhưng ôi thôi, thoát làm sao nổi ma trảo mang tên Hoắc Lương. Ngay khi phát hiện cô mất tích không dấu vết, anh vẫn bình tĩnh cho cô vài tuần tung tăng bên ngoài để hối lỗi về “tội trạng” của mình. Sau đó mới ung dung bình thản rước cô vẫn đang ngơ ngác về nhà, tổ chức lễ cưới còn dang dở và bắt đầu “hành động”. Đúng rồi, đúng rồi là “hành động” “HÀNH ĐỘNG” ấy :v Và cũng bắt đầu từ đây chúng ta sẽ thấy được độ đáng yêu vô đối của Hoắc Lương “mặt lạnh”.  Có người nói, nếu một người yêu bạn, ngay từ trong hành động vô thức cũng sẽ nghĩ cho bạn, mong bạn sẽ có được điều tốt đẹp nhất.  Hoắc Lương cũng không ngoại lệ. Anh lo lắng chăm sóc Tiết Tiểu Tần cực kì, cực kì chu đáo. Này nhé, vừa rước vợ về nhà đã giao ngay sổ tiết kiệm, thẻ lương, nhà đất,... tất tần tật. Bản thân là bác sĩ, vì thế không khó hiểu vì sao Hoắc Lương lại mắc chứng sạch sẽ nặng. Thế nhưng, nếu đó là Tiểu Tần thì mọi thứ vẫn có thể chấp nhận được :)) Chẳng những thế, những điều cô nói, những thứ liên quan đến cô, Hoắc Lương đều tỉ mỉ chú ý đến từng chi tiết. Có thể lấy ví dụ một vài phân đoạn để chứng minh độ tri kỷ của anh như sau: “Cô nơm nớp lo sợ đặt túi văn kiện vào đó, trên tủ bảo hiểm là giấy dán tiện lợi ghi mật khẩu. Không chỉ có tủ bảo hiểm, nơi nào cũng có giấy dán tiện lợi. Trên giấy có nét chữ rất đẹp, cơ bản chính là ghi cách sử dụng, chỉ cô vật đó nên sử dụng như thế nào, chốt mở ở đâu... Không ngờ Hoắc Lương lại tri kỷ đến thế! Tiết Tiểu Tần nhìn xung quanh phòng sách. Phòng sách rất lớn, lại có hai tủ. Từ hình thức có thể nhìn ra một tủ của cô, một tủ của Hoắc Lương. Tủ sách kiểu vách tường, bốn mặt tường đều là sách. Thậm chí, Hoắc Lương còn xây dựng một mảnh dành riêng cho cô. Vài cuốn truyện tranh cô từng đọc cũng được xếp ngay ngắn trong tủ. Có đủ loại sách chuyên ngành mỹ thuật vẽ phác họa nhân vật... Tóm lại, chỉ cần Tiết Tiểu Tần muốn, nơi này đều có. Cô đứng tại chỗ nhìn, sau đó hơi thất thần. Hoắc Lương dường như quan tâm cô nhiều hơn thì phải?” Mời các bạn đón đọc Chứng Vọng Tưởng của Hoắc Tiên Sinh của tác giả Ai Lam.