Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Cuộc Sống Sau Khi Trọng Sinh Của Bạch Nguyệt

Tên gốc: Bạch Nguyệt Quang trọng sinh sau Kiếp trước, bởi vì phụ thân chết trận sa trường, mẫu thân buồn bực tuẫn táng, Vân Nùng chịu sự ân sủng của hoàng gia, được phong quận chúa, cẩm y ngọc thực, vô lo vô nghĩ.    Một lần theo Cẩm Ninh công chúa đi nam phong quán, sau khi uống say còn nhặt được một nam nhân tướng mạo như hoa về phủ làm tình lang, được nuông chiều đến hô mưa gọi gió.   Thế rồi, trong một lần cung biến, kẻ qua đường như nàng lại không may mất mạng. Khi tỉnh lại, nàng đã chẳng còn là Hoài Chiêu quận chúa, mà trở thành Tạ Vân Nùng, một cô nhi nhà quan lại đã sa sút, đang trên đường đến cậy nhờ bên ngoại ở Lạc Dương. Mà vị tình lang cũ của nàng kia, nay đã trở thành quyền thần tay nắm quyền khuynh thiên hạ.    Vân Nùng nghĩ nghĩ, cảm thấy kiếp trước hai người chẳng qua chỉ là bèo nước gặp nhau, cũng không có cái gọi là hẹn ước, nay đã khác xưa, nên tránh xa mà đường ai nấy đi. Lại không ngờ Cố Tu Nguyên lại cho là thật, nhớ mãi không quên, cũng không cho phép nàng quên đi chuyện cũ.    Nàng nghĩ không muốn nhận, chàng lại không chịu buông tay, từng bước ép sát. Nếu đã chạy không khỏi ý trời, vậy thì lại giống như lúc trước, vì “tình” mà ở lại bên nhau.    Vân Nùng vốn cho rằng chỉ là dễ hợp dễ tan, lại không biết, một cái nắm tay, hai đời kề cận, dây tình trói chặt, trọn đời bên nhau.   ***   Vân Nùng từ nhỏ mồ côi, bởi vì công trạng của phụ thân mà được phong làm Hoài Chiêu quận chúa, được nuôi nấng dưới gối Thái Hậu cùng với Cẩm Ninh công chúa, cẩm y ngọc thực, vô lo vô nghĩ.    Nàng hiểu rõ, bản thân chính là một “bức tường hoa” thể hiện “ân đức” hoàng gia. Thế nên, nàng cũng rất tận lực diễn cho trọn vai này, không tranh, không giành, cũng không nhúng tay vào chuyện triều chính. Mỗi ngày cùng Cẩm Ninh công chúa chơi đùa vui vẻ.    Vân Nùng tính tình dễ chịu, không thường nổi giận, cũng không khó hầu hạ, cũng không hay thay lòng đổi dạ. Thế sự vô thường, nàng chỉ muốn thuận theo tự nhiên mà sống, đối với chuyện tình cảm cũng là “hảo tụ hảo tán”*.    Tính tình của nàng, nói cho dễ nghe là hiểu chuyện, nói khó nghe chính là bạc tình. Cả cuộc đời nàng, có lẽ, người duy nhất khiến nàng để tâm nhiều hơn một chút là Cố Tu Nguyên, cũng chỉ có chàng mới có thể khiến nàng vô ý thức ỷ lại, vô điều kiện mà tin tưởng.    Bốn năm trước, là do nàng bị sắc đẹp mê hoặc, mang chàng về phủ, sau lại vì hợp ý mà ân ái. Cho dù Vân Nùng có trốn tránh, nàng cũng không thể phủ nhận, bản thân thích Cố Tu Nguyên.    Bởi vì thích mới cố tình dung túng cho chàng.  Bởi vì thích mới có thể để chàng được nước lấn tới. Bởi vì thích mới có thể dây dưa cùng chàng hai kiếp.   Nàng luôn nghĩ “không còn thích thì từ bỏ”, không cần trói buộc, cũng chẳng cần ước hẹn. Thế nhưng, Vân Nùng lại không lường được rằng, “thích” trong trái tim nàng từ lâu đã là “yêu”. Bởi vì chỉ có vòng tay chàng cho nàng ấm áp, vỗ về nói với nàng một câu “Ta ở đây”.   Nàng đã trải qua hai kiếp, đi qua hết vinh hoa phú quý, chứng kiến đủ loại nhân tâm, cuối cùng cũng nhận ra nơi trái tim mình thuộc về. Cùng quân lập lời ước hẹn, nắm tay đi đến bạc đầu.   Kiếp trước, Cố Tu Nguyên tình cờ gặp nàng ở nam phong quán, một cái chớp mắt đã bị đôi mắt đào hoa của nàng cướp đi lý trí, để mặc nàng hiểu lầm bản thân là “trai lơ” mà mang về phủ làm tình lang.  Chàng vốn có thể rời đi, nhưng lại tham luyến nàng mà ở lại.    Kiếp trước, rõ ràng là thích nàng, nhưng thứ tình cảm đó lại trộn lẫn quá nhiều toan tính, khiến chàng không phân rõ trái tim. Chỉ cho đến khi mất nàng rồi, Cố Tu Nguyên mới hiểu được “tương tư khổ”.    Dù đã không có cách nào trở lại những năm tháng cũ, nhưng một lần nữa gặp lại nàng, Cố Tu Nguyên liền biết cho dù bất chấp tất cả, cho dù lời nàng nói khiến chàng thương tích đầy mình, chàng cũng muốn giữ nàng bên cạnh, tuyệt không buông tay.    Cố Tu Nguyên từ nhỏ đã được “cao nhân” dạy dỗ, cả cuộc đời đều sống vì mưu tính, lấy việc định đoạt thế cục làm thành tựu. Chỉ cho đến khi gặp được Vân Nùng, Cố Tu Nguyên mới hiểu được thế nào là có một thứ thuộc về mình.    Chàng không phải là một kẻ si tình không cần hồi báo, thứ chàng muốn nhất định sẽ mưu tính có được, còn muốn độc chiếm làm của riêng.   Cố Tu Nguyên bề ngoài nhã nhặn, cười lên như hoa nở mùa xuân, đối nhân xử thế càng thêm dịu dàng. Thế nhưng, người có thể chấp chưởng phủ quận chúa, một tay tính kế phế truất Thái tử, cầm tù Tam hoàng tử, đưa Lục hoàng tử lên ngôi, còn chiếm được thánh ân tuyệt không phải là kẻ đơn giản.    Nhưng cho dù chàng ở trên triều hô mưa gọi gió, thì trước mặt Vân Nùng cũng chỉ là một Cố lang trong mắt trong tim chỉ có một mình nàng.    Chàng đã từng đi qua vinh nhục, một bàn tay xoay chuyển càn khôn, cuối cùng, thứ chàng muốn, cũng chỉ là cùng nàng nắm tay, du ngoạn giang sơn, đi qua thiên trường địa cửu.   ***   Lúc mới đọc tựa truyện cùng văn án, tớ cho rằng “bạch nguyệt quang” ở đây sẽ là Vân Nùng. Thế nhưng, lúc dừng lại ở điểm cuối cùng, tớ mới chợt nhận ra, trong lòng Cố Tu Nguyên hay Vân Nùng, bọn họ chính là “bạch nguyệt quang” của nhau.    Tác giả xây dựng nhân vật cực kỳ thú vị khi đắp nặn ra một nữ chính không cầu tiến, không màng thế sự một cách thông minh và hiểu chuyện; một nam chính không mang theo vầng hào quang thần thánh mà nhuốm mùi khói lửa nhân gian.    Ngoài ra, tớ còn cực kỳ thích cách tác giả xây dựng mối quan hệ giữa Vân Nùng và Cẩm Ninh, một tình bạn đẹp, không toan tính và luôn luôn lo nghĩ cho nhau.    Các mối quan hệ cũng được xử lý vừa khéo, nhất là chuyện cũ năm xưa cũng được khai thác hợp lý, vừa đủ cho cái gọi là “nhân quả báo ứng”, lại không khiến người đọc cảm thấy nặng nề, bức bối.   Cách hành văn mạch lạc, nhẹ nhàng, mang theo màu tâm sự, không có quá nhiều cao trào nhưng khiến con tim nhỏ bé của tớ thổn thức với tình yêu của cặp đôi nhân vật chính.    À, còn một điểm thú vị nữa là tác giả chỉ tập trung vào tình cảm của đôi chính, không tạo ra các tra nam, tiện nữ cũng như các cặp đôi phụ làm rối loạn mạch truyện.    Tớ xin đề cử truyện này cho tất cả các nam thanh nữ tú đang muốn tìm một bộ truyện vừa có nội hàm, vừa ngọt, vừa sủng, vừa sạch lại còn có thịt ăn. Chúc bạn đọc truyện vui vẻ và hẹn gặp lại trong hố tiếp theo.    ____   Chú thích: *hảo hợp hảo tán: thích thì yêu, chán thì chia tay :v   Review by #Nghịch Thần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Sau giờ ngọ ngày vừa lúc, gió ấm huân người, xương cốt đều mềm mại vài phần. To như vậy đình viện một mảnh yên tĩnh, ngẫu nhiên có thị nữ đi qua, cũng đều là tay chân nhẹ nhàng, sợ kinh tới rồi nghỉ ngơi chủ tử. Nghe nói cảnh ninh trưởng công chúa giá lâm, xuân ấm vội vàng đón đi ra ngoài. “Vân nùng đâu?” Cảnh ninh hỏi. “Quận chúa sau giờ ngọ nghỉ ngơi, còn chưa tỉnh đâu.” Xuân ấm đáp, “Nàng tính tình ngài là biết đến, nô tỳ cũng không dám đi quấy rầy.” Cảnh ninh cũng không buồn bực, nửa là bất đắc dĩ nửa là dung túng mà lắc lắc đầu, lại cười hỏi: “Hôm nay là Hoàng Thượng tiệc mừng thọ, há là có thể trì hoãn? Các ngươi không dám đi, như thế nào không đi tìm cố tu nguyên tới?” Cố tu nguyên xem như vân nùng hậu trạch trung dưỡng trai lơ, này trong phủ người đều biết, hắn nói trong ngực chiêu quận chúa trước mặt là nhất dùng được. Xuân ấm lòng hạ thở dài, giải thích nói: “Cố công tử trước đây nói là phải về hương tế tổ, đã rời đi hơn phân nửa tháng, còn không biết khi nào mới trở về đâu.” Nếu không có như thế, nàng sáng sớm liền cầu đến cố công tử đi nơi nào rồi. Cảnh ninh chân mày hơi chọn: “Cũng chính là vân nùng, có thể dung đến hắn như vậy tự tại.” Xuân ấm cúi đầu rũ mi, cũng không dám nói thêm cái gì, rốt cuộc đây là chủ tử sự tình, không chấp nhận được nàng tới xen vào. Còn nữa, này trong phủ người hoặc nhiều hoặc ít đều chịu quá cố công tử ân huệ, nàng cũng không tốt ở sau lưng khua môi múa mép. Cảnh ninh phủi phủi ống tay áo, vào chính viện. Trong viện hoa dưới tàng cây bày cái trường kỷ, này thượng nằm cái thân hình yểu điệu mỹ nhân, vẩy mực tóc dài hợp lại ở một bên, da như ngưng chi, lại đáp thượng đỏ bừng môi, đảo như là một bộ mỹ nhân xuân ngủ đồ. Đúng là này phủ đệ chủ nhân, hoài chiêu quận chúa. Vân nùng xưa nay tính nết còn tính hảo, nhưng hận nhất người khác nhiễu nàng thanh mộng, cho nên bọn thị nữ căn bản không dám tiến lên. Cảnh ninh lại không có gì kiêng kị, hành đến giường trước, cười nói: “Đều canh giờ này, còn không tỉnh?” Thấy nàng lông mi khẽ run, lại chưa trợn mắt, cảnh ninh lại nâng tay áo ở trên mặt nàng phất một cái: “Ngươi nếu lại không tỉnh, ta đây liền tiến cung đi. Vãn chút thời điểm chính ngươi vào cung, nếu gặp Thái Tử, nhưng không ai giúp ngươi chắn.” Hai người quen biết nhiều năm như vậy, đối lẫn nhau có thể nói là thập phần hiểu biết, cảnh ninh một câu liền véo ở nàng tử huyệt thượng. Vân nùng sâu kín mà thở dài, tràn đầy không tình nguyện mà chống ngồi dậy tới. Nàng đôi mắt sinh đến cực hảo, là hơi hơi thượng chọn mắt đào hoa, sóng mắt lưu chuyển gian nhìn quanh rực rỡ. “Ta đó là đi, cũng bất quá là đương cái vách tường hoa thôi.” Vân nùng từ xuân ấm trong tay tiếp nhận trà đặc uống lên khẩu, miễn cưỡng đánh lên chút tinh thần tới, lại hướng cảnh ninh oán giận nói, “Bất quá mười mấy năm đều như vậy lại đây, cũng không kém lúc này đây là được.” Vân nùng là trung liệt lúc sau, khi còn bé phụ thân chết trận sa trường vì nước hy sinh thân mình, mẫu thân nghe nói sau bệnh nặng không dậy nổi, không bao lâu liền cũng buông tay nhân gian, chỉ chừa nàng như vậy một cái bé gái mồ côi. Là khi nam bắc giao chiến, vì chương hiển chính mình săn sóc công thần, hoàng gia nhân hậu, Hoàng Thượng đơn giản cho nàng quận chúa tên tuổi, phong hào hoài chiêu, dưỡng ở Hoàng Hậu trong cung. Tự kia về sau, ngày lễ ngày tết đều là muốn đem nàng kêu ra tới lưu một vòng cấp những người khác xem, hảo chương hiển chính mình nhân đức, làm triều thần tiếp tục khăng khăng một mực vì hắn bán mạng. Vân nùng thừa hoàng gia “Hậu ái”, tự nhiên đến tận tâm tận lực mà đương hảo cái này vách tường hoa. “Nói cẩn thận,” cảnh ninh không nhẹ không nặng mà ở nàng mu bàn tay trừu hạ, “Đừng tiêu ma canh giờ, tắm gội rửa mặt chải đầu đi.” Vân nùng biết nàng đây là vì chính mình suy nghĩ, mềm thanh âm cười nói: “Ngươi yên tâm, lời này ta cũng liền ở ngươi trước mặt nói nói.” Nếu tế luận lên, hai người xem như kém bối phận, nhưng lại là thật đánh thật bạn thân. Cảnh ninh trưởng công chúa là tiên đế nhỏ nhất nữ nhi, rất là được sủng ái, Hoàng Thượng kế vị lúc sau đãi nàng cũng rất là dung túng, coi như là hữu cầu tất ứng. Vân nùng phong quận chúa sau, dưỡng ở hứa Hoàng Hậu trong cung, chỉ là hứa Hoàng Hậu có chính mình con cái, đãi nàng cũng không tính để bụng, chỉ lo mặt mũi thượng không ra cái gì sai lầm là đủ rồi. Nhưng thật ra xem vân điện đậu Thái Hậu đãi nàng thực hảo, sau lại đơn giản đem nàng nhận được chính mình bên kia, cùng cảnh ninh trưởng công chúa dưỡng ở một chỗ. Này đây, hai người tuy kém năm sáu tuổi tuổi tác, nhưng giao tình lại là tốt lắm. Mời các bạn đón đọc Cuộc Sống Sau Khi Trọng Sinh Của Bạch Nguyệt của tác giả Thâm Bích Sắc.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Hoa Miêu Miêu - Quất Hoa Tán Lý
“Hoa Miêu Miêu” là câu chuyện hư cấu diễn ra trong thời kỳ thần tiên, con người, yêu quái cùng tồn tại và tranh giành lẫn nhau. Câu chuyện kể về mối tình giữa tiểu yêu mèo dưới hạ giới và vị thần dũng mãnh trên thiên giới. Nhân vật chính là cô mèo có tên gọi là “Hoa Miêu Miêu” là tiểu yêu tu luyện thành người. Vì mất đi trí nhớ nên Miêu Miêu không biết tại sao mình lại bị lưu lạc vào thế giới của con người. Thường xuyên đánh nhau, hành nghiệp trượng nghĩa có thể vì bạn mà quên đi mạng sống của mình nên Miêu Miêu được anh em kết nghĩa gọi là: "Lão đại", trở thành thủ lĩnh của các loài vật trong vùng sơn cốc.  Ngoài những việc trên ra Hoa Miêu Miêu không biết làm gì khác, ngay cả đến một chữ cũng không biết đọc, biết viết. Sau thời gian sống dưới hạ giới cùng với huynh đệ kết nghĩa, đến một ngày xuất hiện vị anh hùng chiến tướng có tên gọi Bích Thanh Thần Quân với tướng mạo vô cùng khôi ngô tuấn tú, luôn đi tiêu diệt yêu ma đã nhận Hoa Miêu Miêu làm đệ tử và đưa Miêu Miêu lên thiên giới sống cùng. Cuộc sống trên thiên giới chẳng khác gì cuộc sống của các vương tôn quý tộc dưới phàm trần, đầy đủ vinh hoa phú quý, kẻ hầu người hạ. Miêu Miêu rất được Thần Quân yêu thương quan tâm, nhưng có thể là do tính cách ngốc nghếch nên cô không nhận ra được tình cảm của Thần Quân giành cho mình đó là tình cảm nam nữ vượt qua tình cảm thầy trò.  Vượt qua bao khó khăn thử thách Miêu Miêu dần hiểu ra được tình yêu chân thành mà Thần Quân giành cho mình. Cuối cùng họ đã vượt qua ranh giới giữa thần yêu rồi đi đến hôn nhân. *** Nếu ở trường, tất cả học sinh đều mặc quần áo màu đen mà duy chỉ có bạn là mặc quần áo màu trắng thì sẽ như thế nào? Nếu tất cả mọi người đều có năm ngón tay, chỉ có bạn có sáu ngón tay thì với khiếm khuyết khác thường này, bạn sẽ thế nào? “Chú quạ bay qua bầu trời xanh, chú quạ bay qua đỉnh núi cao, mọi người cùng bay vòng tròn, vỗ tay cùng hát, quạ ơi, quạ à, bộ quần áo đen, đôi mắtmàu đen, đáng yêu làm sao, đáng yêu làm sao…” Một đàn quạ mặcquần áo đen bay lượn trên bầu trời, một đám trẻ mặc quần áo đen kéo taythành vòng tròn, chúng đều là những con yêu quái quạ, chỉ khác nhau làcó con đã tu được thành hình người, con thì chưa. Miệng đám yêuquái nhỏ hát một bài đồng dao, vui vẻ truyền một quả cầu trong tuyết,khi tiếng ca chấm dứt, người nhận được quả cầu là một cô bé đáng yêu tên Dạ Ly, cô bé khá cao so với những đứa trẻ khác, vẫn chưa thể hiện vẻđẹp kiều diễm, vốn được coi là đại tỷ của bọn trẻ. Lúc này cô bé khôngche giấu được vẻ vui mừng, cười tươi rói: “Sao tỷ lại phải làm quỷ? Mọi người cố ý sao?” “Tỷ xui thì phải chịu thôi!” Đám tiểu yêu vỗ tay reo hò, sau đó nhìn Dạ Ly đi tới gốc cây bên cạnh, nhắm mắt vào đếm to: “Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy…” Tất cả những tiểu yêu đã thành hình người lập tức nhảy lên khi cô bé đếm,cánh đen sau lưng giang rộng ra, lẫn với đám quạ chưa thành hình ngườibay ẩn vào trong rừng, chớp mắt đã biến mất. “Xong chưa?” Đếm tới một trăm, Dạ Ly gọi to. Khu rừng rộng lớn không vang lên tiếng trả lời của bọn trẻ, chỉ có tiếng những bông tuyết nặng nề đậu lên cành cây. Dạ Ly chầm chậm quay người lại, cũng giang rộng đôi cánh đen, nhưng khôngvội vã đi tìm kiếm mà hít hít mùi còn lại trong không trung, miệng nóhơi nhếch lên, sau đó bay vào sâu trong rừng. Bọn trẻ con của tộc quạthích chơi trò trốn tìm, nó vốn là cao thủ của trò này, trong phạm vikhu rừng mười dặm quanh đây, chẳng bao lâu nó đã tìm được mấy đứa núptrong bụi quả, trong hốc cây hay trong hang đá. “Còn thiếu mộtngười…” Dạ Ly đếm lại mấy đứa trẻ, nhưng phát hiện ra còn thiếu con quạtrốn giỏi nhất, nó hình như đã dùng loại quả gì đó có mùi rất kích thích trong không trung để giấu mình, mà thời gian hạn định đã sắp hết. Con quạ đó thật phiền phức, Dạ Ly thực sự muốn bỏ cuộc. Nó đang chuẩn bịnhận thua thì ở bụi cỏ khô sau lưng vang lên tiếng quần áo sột soạt. Thế là nó nở nụ cười, gọi to về phía đó: “Ra đây nào! Ta tìm thấy đệ rồi!” ... Mời các bạn đón đọc Hoa Miêu Miêu của tác giả Quất Hoa Tán Lý.
Giường Đơn Hay Giường Đôi - Cầm Sắt Tỳ Bà
Mười năm trước, họ là đôi bạn cùng học một lớp. Mười năm sau, họ là cặp vợ chồng ly dị cùng một mái nhà. Từ bạn học đến tình nhân, từ vợ chồng đến ly dị, Diệp Phổ Hoa và Thi Vĩnh Đạo trải qua mười lăm năm sóng gió để trưởng thành. Hai năm ly hôn, hai người giấu không nói cho bạn bè, người thân biết, cho đến khi Thi Vĩnh Đạo bất ngờ tái hôn với cô bạn cùng lớp cấp ba, cuộc sống yên bình của Diệp Phổ Hoa bị khuấy đảo. Trong cơn sốc, Diệp Phổ Hoa không ngừng quay về hồi ức thử tìm ra nguyên nhân thất bại của cuộc hôn nhân này, hy vọng sớm thoát khỏi gông xiềng, bước chân ra khỏi vực thẳm. Đối diện với người đã từng thầm yêu Kỷ An Vĩnh, với người bạn học cũ cùng lập nghiệp nơi đất khách Ngu Thế Nam, thậm chí là anh trai của chồng cũ Thi Vĩnh Bác, Diệp Phổ Hoa mới nhận thấy không dễ gì tìm lại được hạnh phúc đã mất. Tuy nhiên cuộc sống còn nhiều điều bất ngờ đang chờ đón cô phía trước. Trái tim vẫn hướng về nhau, nhưng tấm gương đã vỡ liệu có thể lành? *** Hạnh phúc nằm ở trong lòng bàn tay. Rất nhiều cô gái được khuyên lấy người yêu mình sẽ hạnh phúc hơn lấy người mình yêu. Nhưng thực ra chẳng phải, hạnh phúc không nằm ở người mình yêu hay người yêu mình. Hạnh phúc là ở trong lòng bàn tay, biết nắm lấy hay không lại là chuyện khác. “Giường đơn hay giường đôi” là câu chuyện lật lại những ký ức của mười lăm năm quá khứ, tìm lại xem hạnh phúc mình đã đánh rơi đâu mất của Diệp Phổ Hoa. Diệp Phổ Hoa là một cô gái không biết cách hạnh phúc. Vì bản thân cô ấy chỉ mong chờ vào những thứ ngoài tầm tay. Con cá chưa bắt được là con cá to, còn con người thì luôn tham lam quá mức, không bao giờ biết điểm dừng. Muốn lấy một người đàn ông đủ sức lo lắng cho mình về vật chất, rồi lại muốn có một người đàn ông yêu thương mình, rồi lại tham lam muốn có một người tri âm tri kỷ thấu hiểu bản thân. Chắc trong số chúng ta ai cũng đều sẽ như thế. Chúng ta thường coi những thứ đã có như là chuyện đương nhiên và chỉ mơ mộng hoài về những thứ không bao giờ có được. Diệp Phổ Hoa của tuổi mười lăm, mười tám, hai mốt, hai lăm chưa bao giờ coi trọng Thi Vĩnh Đạo. Cô sợ hãi tình cảm anh ấy dành cho mình. Cô chạy trốn. Cô thừa nhận. Rồi cuối cùng cô coi nó như một chuyện đương nhiên. Diệp Phổ Hoa của tuổi hai lăm cố chấp với tình cảm trong lòng mình, ra sức đóng cửa trái tim và không muốn cho Thi Vĩnh Đạo bước chân vào trong đó. Ai yêu trước người ấy thua. Vì vậy Diệp Phổ Hoa là người thắng. Cô ấy tự cho mình cái quyền không cần đáp trả lại tình cảm của Vĩnh Đạo. Hàng ngày chỉ cần ở bên anh ấy, hôn anh ấy, cưới anh ấy. Vậy là đủ báo đáp rồi, còn Vĩnh Đạo thì không có quyền can thiệp vào tâm tư của cô ấy. Nhưng tiền bạc thì còn có thể sòng phẳng, chứ tình cảm thì báo đáp làm sao cho đủ đây? Tính tình của Thi Vĩnh Đạo hết sức mạnh mẽ. Mạnh mẽ như một cơn sóng thần, sẵn sàng cuốn phăng tất cả mọi thứ. Mười lăm tuổi, sẵn sàng đánh nhau với bạn, thi học kỳ nộp giấy trắng, bỏ học uống rượu, ngang nhiên hút thuốc trước cổng trường, chẳng có việc gì là anh ấy không dám làm cả. Mười lăm tuổi, khắc hằn mấy chữ PH của D lên mặt bàn, coi như một sự đánh dấu chủ quyền. Mười lăm tuổi, bọc tất cả sách vở bằng tờ giấy có bút tích của cô như một sự công khai sở hữu. Thi Vĩnh Đạo là như vậy. Anh ấy yêu Phổ Hoa nhiều đến mức có trao cả trái tim cho cô ấy cũng không đủ. Tình cảm dạt dào như đại dương. Chỉ tiếc Phổ Hoa không phải là một con cá. Thế nên khi bị tình cảm của Vĩnh Đạo bao bọc, cô ấy chỉ thấy ngạt thở. Và càng cố sức vùng vẫy thì càng không thể thoát ra. Khoảng cách xa nhất trên thế giới này là giữa con chim trên trời và con cá dưới đại dương. Vĩnh viễn không bao giờ có thể ở bên nhau được. Nhưng mười năm, mười một năm, mười hai năm, Vĩnh Đạo dần mệt mỏi. Anh ấy không còn là cậu thiếu niên cao to dám đợi Phổ Hoa hàng giờ, bưng bát phô mai cho cô ấy. Thời gian khiến anh ấy trưởng thành, bình tĩnh và cũng mệt mỏi hơn. Trái tim không dám mang ra đánh cược nữa. Trong lòng Vĩnh Đạo có một khe nứt mà qua thời gian khe nứt đó càng lớn hơn. Đó là Kỷ An Vĩnh, Kỷ An Vĩnh trong trái tim của Phổ Hoa. Vậy nên, yêu hay không yêu vẫn mãi là chuyện của riêng anh ấy. Mười hai năm trôi đi, vẫn mãi chỉ là “Mình thích cậu là chuyện của mình, cậu không thích mình là chuyện của cậu” Vì anh ấy yêu nhiều nên cũng muốn Phổ Hoa đáp trả bằng cả trái tim. Chỉ tiếc là tình cảm lớn quá, cô ấy không gánh nổi. Vậy nên bọn họ rời xa nhau. Hạnh phúc cứ phải mất đi mới biết là hạnh phúc. Tình yêu cứ đến lúc tan tành mới biết đã từng yêu. Phổ Hoa cũng thế, đến lúc mất đi anh ấy mới biết tình yêu là như thế nào. Phổ Hoa của tuổi hai chín một lần nữa chạy trốn. Lần này không phải bỏ trốn khỏi Vĩnh Đạo mà lại trốn chạy khỏi chính cảm tình của mình, chạy trốn khỏi sự hờn ghen vô cớ, chạy trốn khỏi sự tự tin của những năm mười lăm, mười sáu tuổi. Chỉ có điều cô ấy không hề nhận ra, mười lăm năm, cô ấy đã dần học được cách yên bình trong biển cả. Tình yêu thật là kỳ diệu, nó khiến Diệp Phổ Hoa trở thành con cá, học được cách hít thở dưới đáy đại dương, học được cách yêu anh bằng cả tấm lòng. Không phải ai cũng may mắn như Phổ Hoa, cũng biết hạnh phúc đánh rơi ở đâu để nhặt lại, cũng có một người đàn ông kiên nhẫn trong suốt mười lăm năm. Vì “Cuộc đời có mấy lần mười lăm năm”? Vậy nên đừng để lúc hạnh phúc mất đi mới đi nhặt lại, để người thương đi mất rồi mới biết vị trí của trái tim. Review Yên Chi Mời các bạn đón đọc Giường Đơn Hay Giường Đôi của tác giả Cầm Sắt Tỳ Bà.
Đừng Buông Tay Em (Mười Năm) - Tuyết Tiểu Thiền
Đừng buông tay em là một câu chuyện tình yêu đầy đắm say và cũng đầy mơ mộng của Vu Bắc Bắc, một cô gái Hàng Châu bình dị yêu văn chương và chàng trai tài hoa Sở Giang Nam. Câu chuyện bắt đầu từ một hiểu lầm nho nhỏ khi Vu Bắc Bắc thay bạn thân của mình là Khả Liên đưa thư tình cho Sở Giang Nam. Sở Giang Nam vốn đã để ý Vu Bắc Bắc từ lâu qua những bài thơ của cô trên báo trường, giờ nhận được thư của cô cậu vô cùng vui sướng. Khi được cậu bày tỏ tình cảm, cô rất khó xử bởi bản thân cô nhận ra mình cũng dành cho Sở Giang Nam những tình cảm đặc biệt. Giữa tình yêu với Sở Giang Nam và tình bạn thân thiết với Khả Liên, Vu Bắc Bắc sẽ làm thế nào đây. *** Tôi đeo nhẫn cưới lên tay, mở cuốn album ra, một lớp bụi rất dày phủ bên ngoài, nhìn thấy bản thân mình lúc hai mươi mốt tuổi, nét mặt tươi tắn đang tựa vào người Sở Giang Nam, hai đứa đang cười rất tình tứ, tình tứ đến mức như đang diễn một cảnh trong phim vậy. Bắc Kinh, mùa xuân. Tôi đi tìm Mùa xuân Paris, ảnh viện mà năm năm trước chúng tôi chụp ảnh cưới. Năm năm, rất dài phải không? Tại sao trong mắt tôi, như mới hôm qua, đêm hôm đó, ký ức tôi như mới, dường như vừa mới bước ra từ cổng ảnh viện vậy, chúng tôi chụp ảnh thẻ để dùng khi đăng ký kết hôn, chúng tôi còn đến nhà hàng “Mì yêu mì” để ăn mì và uống rượu, đêm hôm đó, tôi đã trở thành cô dâu của Sở Giang Nam. Tại sao tôi không tìm được ảnh viện Mùa xuân Paris?   Mời các bạn đón đọc Đừng Buông Tay Em (Mười Năm) của tác giả Tuyết Tiểu Thiền.
Lụa Đỏ - Trầm Nhược Thư
Ngày ấy, trong bóng chiều tà, Trình Lộc đã nói với nàng… “Chờ khi chúng ta thành thân, ta sẽ treo đèn lồng bằng lụa đỏ trải dài từ nhà muội đến nhà của ta, không, là nhà của chúng ta, được không?!” Màu đỏ vốn là màu sắc mà nàng yêu thích… Còn hôm nay, trên con đường lớn nhất thị trấn, một chuỗi đèn lồng bằng lụa đỏ lay động trong gió, nhuộm cả một vùng trời… Hắn đã thực hiện lời nói của mình, chỉ có điều… tân nương của hắn lại là một người khác. Giữa sắc đỏ từ những chiếc đèn lồng bằng lụa ấy, trời cao lại như trêu đùa nàng, để nàng gặp được một người, đại thiếu gia của Vân phủ. Hắn là đại thiếu gia của Vân phủ, một thiếu gia cao cao tại thượng, lại là anh của tân nương Trình Lộc, vốn dĩ giữa nàng và hắn sẽ chẳng liên quan gì với nhau, lại vì một chiếc vòng ngọc và một câu nói của nàng mà dây dưa cả cuộc đời… Nàng cười, cũng không nhìn hắn: “Đúng là ta nhặt được một chuỗi ngọc, nhưng tại sao ta phải tin rằng đó là của huynh?” “Cô nương muốn đưa ra điều kiện? Cần bao nhiêu bạc?” “Bạc? Vân phủ các người dù sao cũng có rất nhiều bạc, có cái gì mà không thể dùng bạc để giải quyết.” Hắn có chút không kiên nhẫn: “Vậy cô nương muốn điều gì?” “Ta muốn cái gì? Ta muốn gả vào Vân phủ, ta muốn huynh treo đèn lồng lụa đỏ kéo dài từ nhà ta đến Vân phủ, có thể sao?” ***  Ấn tượng của tớ khi đọc xong tác phẩm Lụa đỏ của Trầm Nhược Thư, đó là nữ chính thật may mắn. Nàng không phải trải qua bao nhiêu đau khổ hay bất hạnh để tìm được người yêu thương mình, nàng cũng không phải tranh đấu vì thứ mình yêu thương. Chỉ đơn giản nhẹ nhàng cảm nhận thấy, nhẹ nhàng có được.  Trình Lộc là thanh mai trúc mã của nàng, trong thời thanh xuân đã ở bên nàng, giúp nàng vượt qua những tháng năm khó khăn không có cha ở cạnh, cho nàng một lời hẹn ước: “Chờ khi chúng ta thành thân, ta sẽ treo đèn lồng bằng lụa đỏ trải dài từ nhà nàng đến nhà của ta, không, là nhà của chúng ta, được không?” Nhưng chỉ tiếc, lời hứa càng đẹp, càng khó được viên mãn. Trình Lộc thực hiện lời hứa, cùng với một tân nương khác, bỏ lại nàng với những câu hỏi.  Trong lúc nàng đau khổ vì người xưa, nàng gặp chàng – đại thiếu gia của Vân phủ, nàng vì muốn tìm cơ hội để hỏi Trình Lộc tại sao lại đối xử với nàng như thế, đã dùng chuỗi ngọc của chàng đổi lấy một danh phận trong Vân phủ.  Phu quân của nàng là chàng – nói rằng chỉ có thể cho nàng một danh phận.  Nhưng chàng – nhẹ nhàng như ngọc, dịu dàng, ấm áp ở bên cạnh mỗi khi nàng bối rối vì người xưa, chẳng biết từ bao giờ khiến nàng dần dần quên đi ngọt ngào ở quá khứ, đưa chàng vào trái tim mình. Chàng đã nói: “Nếu đã biết, vậy thì dần dần quên đi! Khi đã quên, sẽ tốt hơn!”  Không ngọt ngào như lời hẹn ước của Trình Lộc dành cho nàng, chàng lại chỉ nói: “Ta ở đây, nàng đừng sợ!” Không hoa mỹ, nhưng chàng đã luôn làm được.  Lời văn của Trầm Nhược Thư thiên về tả, có chút nhẹ nhàng, từ từ ngấm sâu vào lòng người đọc. Một chút day dứt, một chút nuối tiếc, và muôn vàn ngọt ngào … đảm bảo sẽ không khiến bạn mệt tim hay thất vọng. *** Sau khi tạ từ đội tiêu vận, bọn họ ở lại khách điếm của thị trấn nghỉ ngơi vài ngày, sau đó lại lên đường. Xe ngựa chạy rất chậm trên con đường lớn, bởi vì vừa trải qua chuyện kinh động như vậy, hắn và nàng đều mệt mỏi, người mệt, tâm cũng mệt. Hắn tựa người vào vách xe nhắm mắt dưỡng thần, nàng tựa đầu lên vai hắn, giữa đôi mày là nét mệt nhọc lờ mờ. Bỗng nhiên nàng cử động, mở mắt nhìn hắn>ưng lại không nói gì. "Làm sao vậy?" Đôi mắt hắn vẫn còn nhắm, nhưng dường như nhận ra cử động của nàng, "Có việc gì vậy?" "Ơ . . ." Nàng nói, "Ta đang nghĩ . . .nghĩ chúng ta khi nào thì đến nhà." "Nhanh thôi." Hắn khẽ nói, "Hai ngày nữa là đến." "Ơ . . ." "Còn có việc gì sao?" "Ah . . . Không phải huynh có một chiếc vòng ngọc sao? Tại sao huynh không đeo?" "Cái vòng . . . không phải để ta đeo." "Ơ. . ." "Còn có chuyện khác sao?" "À . . . Không còn . . ." Nàng ngẫm nghĩ, hay là không hỏi. Thế nhưng cuối cùng hắn lại mở mắt, khẽ động, sau đó đeo một món đồ lạnh lẽo lên cổ tay của nàng. "Chiếc vòng?" nàng kinh ngạc nhìn xuống, "Cho ta?" "Ừ." Hắn khẽ nói, "Vốn định về nhà sẽ cho nàng, nhưng nếu nàng hỏi, vậy thì đưa trước cho nàng ." Bỗng nhiên, nàng không biết phải làm sao: "Ta . . . Ta không có ý này . . ." "Ta biết." Hắn khẽ cười, nhẹ nhàng phủ tay lên bàn tay nàng, "Ta biết nàng có điều nghi hoặc, nhưng đó đều quá khứ, hơn nữa, thật sự cũng không có gì." "Mục Ngạn là con nuôi của thúc phục, khi hắn và Tiểu Cảnh còn chưa thành thân thì đã ở tại Mộ Cảnh Viên, bởi vì Tiểu Cảnh thích cho nên mới lấy tên này. Sở dĩ ở Vân phủ có một đình viện cùng tên, cũng vì bọn họ đã từng nói qua muốn tất cả ở cùng với nhau, nhưng sau đó lại thích không khí cảnh vật ở trên núi, thế là cuối cùng cũng dời lên núi, đình viện ở Vân phủ liền tạm thời bị bỏ hoang, sau này nàng đến nên để lại nơi đó cho nàng." Lời nói của hắn rất chậm rất nhẹ, giống như một khúc ca xa xăm mờ ảo, trầm thấp cất lên ở bên tai nàng. "Về phần chiếc vòng ngọc này . . ." Hắn cầm tay nàng, mỉm cười, "Là do một trưởng bối rất tôn kính trong gia tộc tặng, từ nhỏ ta đã mang theo, Tiểu Cảnh từng muốn ta cho nàng ấy, nhưng ta đã nói, chỉ có thê tử của ta mới có thể đeo, nàng hình như . . .hình như có chút canh cánh trong lòng . . ." "Thì ra là vậy . . ." Nàng ngượng ngùng mỉm cười, "Ta còn tưởng rằng . . ." "Nếu đã là quá khứ, cũng đừng tiếp tục suy nghĩ." Hắn khẽ nói, "Hiện tại, nàng cũng có thể tặng ta một vật gì đó để trao đổi đi." Trao đổi? Nàng ngẫm nghĩ, cẩn thận lấy ra túi hương luôn để ở bên người: "Ta chỉ có cái này . . ." "Ừ, rất thơm, là hương hoa Sơn chi ta thích; hoa văn cũng rất đẹp, là Lưu Vân." Hắn giữ túi hương ở trong lòng bàn tay, cúi đầu nhẹ ngửi. Dáng vẻ của hắn, giống như đang thưởng thức một loại trân bảo quý hiếm, vừa cẩn thận vừa yêu thích không buông. Trong lòng nàng ấm áp, nhỏ giọng nói: "Cái này của ta . . . không đáng tiền." "Đúng là không đáng tiền." Hắn gật đầu, "Mũi thêu không tệ, nhưng chất vải lại không được tốt, hình như còn có chút phai màu. Chủ yếu là, ở đâu cũng có thể mua được." "Vậy sao?" Nàng có phần không vui, vươn tay đoạt lấy, "Vậy trả lại cho ta!" Thế nhưng hắn đã nhanh tay thu hồi: "Trước giữ vật này, sau này đổi một vật đáng giá hơn." Nàng vừa buồn bực vừa buồn cười nhìn hắn: "Đáng ghét!" Hắn mỉm cười nhìn nàng, gương mặt nàng ửng hồng, lại nhỏ giọng lầm bầm: "Đáng ghét." "Không đáng ghét." Bỗng nhiên hắn nhẹ nhàng ôm lấy nàng, "Một chút cũng không đáng ghét, rất thích, vô cùng thích." ... Mời các bạn đón đọc Lụa Đỏ của tác giả Trầm Nhược Thư.