Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Ngày Về

Nội dung: Đô thị tình duyên, gương vỡ lại lành Converter: Ami Editor: Legi Nếu quân ra đi, không hẹn gặp lại! Giới thiệu như thế là hết. Nhìn có vẻ SE như vậy thôi chứ thực ra là truyện HE nhé. (Tóm tắt chút nội dung cho bạn đọc nào có hứng thú: Truyện này là hành trình theo đuổi lại vợ của anh chàng Chu tổng đẹp trai, lạnh lùng và bá đạo. Nam chính thì về cơ bản là như vậy vả hơi mặt dày vô sỉ, nữ chính thì chuẩn kiểu giả vờ nhã nhặn nhưng nội tâm ghê gớm. Nói chung là cường cường) Nhân vật chính: Đỗ Nhược Hành, Chu Yến Cầm, Chu Đề và một số nhân vật phụ khác... Số chương: 60 chương (theo tác giả) còn theo editor thì bao nhiêu chưa biết. :3 *** #REVIEW: NGÀY VỀ Tác giả: Chiết Hoả Nhất Hạ Thể loại: Hiện đại, phản bội trong hôn nhân, ngược nam, nữ cường, HE Tình trạng: Hoàn Review bởi: Trang Mèo - fb/hoinhieuchu ----- #NÉM_Đá Lời tâm sự của người review: Thật ra mình drop rv này lâu rồi, vì mình nhảy bộ này do nó gắn tag ngược nam, cố lê lếch xong quyết định viết rv ném đá thì phát hiện nó chẳng còn gì đọng lại trong mình cả, quá nhạt nhẽo, không đủ thông tin để rv. Nhưng tâm trạng đang bị ức chế vì chủ đề này, nên lôi ra ném đá luôn, và viết ngắn gọn theo những gì mình còn “cảm” được, còn lại chẳng spoil hoặc trích dẫn gì thêm. Có rất nhiều người mặc định cho rằng hôn nhân là cuộc đời, hôn nhân hạnh phúc, cuộc đời sẽ hạnh phúc, hôn nhân tan vỡ, cuộc đời sẽ bi ai. Nhưng có lẽ mỗi chúng ta quên rằng hôn nhân chỉ là ngôi nhà, ở đó có những con người sống cạnh nhau không phải kết nối mỏng manh như những tấm bè, mà cần những bàn tay nắm chặt, những trái tim đồng điệu, những sự tồn tại tuyệt đối là duy-nhất, chứ không phải chỉ cần thứ-nhất là được. Nếu một ngày bạn nhận ra người chồng đầu ấp tay gối, người đi cùng bạn cả thanh xuân, nắm tay bạn vào lễ đường, hôn lên môi bạn trước thánh địa thề nguyền chung thuỷ một tay ôm vai người tình, một tay gọi điện thoại ngọt ngào với bạn, có đau đớn không? Nếu một ngày bạn nhận được bộ lễ phục không đúng số đo, kèm theo ánh mắt áy náy xin lỗi từ cô thư ký riêng của chồng, có thấy mỉa mai không? Nếu ở trước mặt mọi người, chồng bạn luôn thể hiện yêu thương bạn hết mực, quay lưng lại không từ chối bất kỳ cô gái nào đưa đến miệng, có thấy bẩn không??? Nếu một ngày bạn phát hiện ra ngôi nhà của bạn bị gió lùa, có thấy lạnh lẽo??? Đỗ Nhược Hành trả lời có, cô có đau, có mỉa mai, cô thấy bẩn, thấy lạnh lòng. “Nếu quân ra đi, không hẹn gặp lại” Đây là một câu chuyện về hai người yêu nhau từ thuở thiếu thời, bên nhau cả thanh xuân và cưới nhau dưới sự chúc phúc của tất cả mọi người. Nhưng hôn nhân không phải là cuốn phim lãng mạn, mà là cuộc đời. Kết hôn không phải kết thúc cuối cùng cho một cuộc tình, mà chỉ là chìa khoá mở ra thử thách, nhất là đối với lòng trung thành. Chu Yến Cầm và Đỗ Nhược Hành gặp nhau trong chuyến đi du học, hai con người cô độc ở hai đất nước xa lạ đã cuốn hút nhau, họ dắt tay nhau vào hôn nhân trước sự chứng kiến của tất cả những người thân thuộc, mọi thứ bắt đầu như một giấc mơ, và kết thúc bằng cơn ác mộng. Chu Yến Cầm sinh ra trong một gia đình khá phức tạp, cha anh ta xem việc ngoại tình là một điều hiển nhiên, và mẹ anh ta im lặng chấp nhận điều đó, không ly hôn, chỉ vì muốn gìn giữ mái ấm trọn vẹn, nên mọi thứ trở thành một con đường quy hoạch sẵn trong đầu nam chính. Chu Yến Cầm cảm thấy việc anh ta nuôi tình nhân bên ngoài, chấp nhận lên giường với bất kỳ người phụ nữ nào “dâng hiến” là hết sức bình thường, miễn là anh-ta-còn-yêu-vợ. Đỗ Nhược Hành phát hiện việc chồng mình ngoại tình, cô cảm thấy Đỗ Yến Cầm bẩn, cô ghê tởm đến tận xương tuỷ, ghê tởm kẻ nằm cùng giường, ghê tởm sự dịu dàng, sạch sẽ anh ta mang về nhà, mọi sự diễn ra trong im lặng và đè nén, tra tấn cô đến mức bị bệnh trầm cảm, cuối cùng cô quyết định ly hôn. Đến lúc Đỗ Nhược Hành chính thức bước ra khỏi cuộc sống của Chu Yến Cầm thì anh vẫn bàng hoàng chưa biết việc gì đang diễn ra, anh tìm mọi cách dây dưa, níu kéo, thậm chí dùng cả con gái làm lý do chỉ để được tiếp cận vợ cũ, nhưng đổi lấy chỉ là ánh mắt thù hận, sự lạnh lùng, vô tình từ Đỗ Nhược Hành. Tuy vậy trong suốt những năm này, Chu Yến Cầm vẫn ung dung bay nhảy khắp “hậu cung” của mình, bên cạnh anh ta chưa bao giờ thiếu vắng phụ nữ, dù sau này biết được nguyên nhân thật sự vì sao Đỗ Nhược Hành ly hôn nhưng nam chính vẫn có sự “đấu tranh” tâm lý và giằng co về qua niệm chung thuỷ trong hôn nhân. Với Chu Yến Cầm, chuyện chuyên nhất cả thể xác và tinh thần là việc rất mang tính phi thực tế, điều anh ta cần là yêu vợ, thế là đã thấy đủ, tại sao phụ nữ cứ phải phức tạp lên trong việc tình dục “trong luồng” hay “ngoài luồng”, miễn là anh ta dành trọn vẹn con tim cho gia đình và vợ con, nghe có vẻ đau đầu, nhỉ? Thật ra phản bội không đáng sợ, mà đáng sợ nhất là họ không biết đó gọi là phản bội. Thật ra chia tay không khó khăn, khó khăn nhất là không biết lý do vì sao lại chia tay. Chu Yến Cầm mang đến cho Đỗ Nhược Hành điều thứ nhất, thì Đỗ Nhược Hành thực hiện điều thứ hai. Để rồi khi lòng đã chết, niềm tin lụi tàn, mọi thứ chỉ còn lại là vết sẹo trong tim và Đỗ Nhược Hành quyết định tìm một người khác để đồng hành thì Chu Yến Cầm lại tỉnh ngộ. Đây là một câu chuyện về quá trình truy vợ của tra nam, và là một motif gương-vỡ-lại-lành, ngược nam chính trong truyền thuyết cẩu huyết. Đây là phần ném đá: Theo bệnh lý, thì nam chính Chu Yến Cầm là kẻ mắc bệnh đa nhân cách, trước mặt vợ là một người đàn ông chịu dàng, ôn nhu chung thuỷ, sau lưng vợ là kẻ đa tình ong bướm phong lưu. Theo quan niệm của Chu Yến Cầm, trái tim và thể xác là hai phạm trù hoàn toàn tách rời riêng biệt, với anh ta, lòng chung thuỷ được đo trên tinh thần, còn thể xác chỉ là thứ phàm tục, chỉ là nhu cầu cá nhân cần giải quyết, giá trị của lòng chung thuỷ là việc anh ta hằng ngày vẫn nói yêu vợ, vẫn cố gắng làm việc, vẫn cung cấp mọi thứ vật chất người vợ ấy cần, vẫn về với con, vẫn hoàn thành trăm phần trăm chuẩn mực một người chồng tốt nên có, vậy còn đòi hỏi gì thêm??? Thật ra bản thân mình thấy cả quá trình hối lỗi của Chu Yến Cầm từ đầu đến cuối, mọi sự sủng nịnh, yêu thương chân thành, sự giác ngộ cách mạng về lòng chung thuỷ hay quyết tâm quay đầu là bờ đều là một sự tẩy trắng chau chuốt của tác giả. Tác giả xây dựng hình tượng nam chính như một đứa bé trai chưa lớn, anh ta rong ruổi từ chân váy người phụ nữ này sang ống quần người phụ nữ khác, và nguỵ biện mộ thứ bằng hai từ “ngộ nhận”. Hoặc có lẽ tác giả đang cố biện minh cho việc nam chính ngoại tình, nên xây dựng một hình ảnh tra nam bất đắc dĩ, lồng vào đó là những hình ảnh tươi đẹp hạnh phúc, những chuẩn mực ông chồng một trăm điểm chất lượng của Chu Yến Cầm trong quá khứ. Ừ thật ra chắc anh cũng không cần ngoại tình lắm đâu, mà chỉ là anh thấy bình thường như cân đường hộp sữa nên tiện tay thì cầm thôi mà... Đừng nguỵ biện cho bất kỳ sự phản bội nào bằng “bồng bột”, bằng nhất thời bị che mờ lý trí. Một người đàn ông có thể đứng cao trên sự nghiệp lại dễ dàng buông bỏ kiên định trong hôn nhân và tự nguỵ trang rằng đó chỉ là gặp dịp thì chơi thì thật nực cười. Vậy thử hỏi nếu Đỗ Nhược Hành cũng chơi cùng trò chơi đó thì sẽ thế nào???? Nếu Đỗ Nhược Hành cũng cặp kè, cũng ngủ từ giường thằng đàn ông này sang giường thằng trai tơ khác, và miễn là cuối ngày về nhà nấu cơm chăm con đầy đủ nghĩa vụ thì thế nào?????? Truyện ngược nam, gắn tag và cảnh báo ngược nam, cũng là quá trình nam chính theo đuổi nữ chính nhưng liên tiếp đụng phải “vách tường băng”, thậm chí thái độ ác liệt đến mức đôi lúc cay nghiệt của Đỗ Nhược Hành, nhưng theo như lời một bạn độc giả bình luận cực hợp gu mình là “Nói ngược nam chính? Hắn đau đầu, mất ngủ có tính là ngược không?” Mà nói đúng hơn cho đến tận cuối truyện mình cũng chẳng biết là nam chính thật sự hối cãi, hay chỉ là sự nhúng nhường thoả hiệp vì thái độ quá cứng rắn của nữ chính. Có lẽ với Chu Yến Cầm, đáng sợ nhất không phải là ly hôn, mà đáng sợ nhất là người trong cuộc đã không còn sợ mất nhau. Có thể những người phụ nữ ngoài kia chỉ là mới mẻ, nhưng thực phẩm ngoài hàng rồi sẽ nguội đi, khi quay trở về đã chẳng còn ai ngồi chờ đợi. Nữ chính ban đầu có tính cách mình khá thích, quyết tuyệt và kiên định. Đỗ Nhược Hành gần như tách bỏ phần tim từng yêu Chu Yến Cầm ra khỏi thể xác và linh hồn của mình vậy, dù bị dây dưa, níu kéo hay quá khứ có bị đem ra nhắc đi nhắc lại thì cô vẫn lặng lẽ đứng đó vô tình đến lạnh lẽo. Có lẽ phụ nữ đáng sợ nhất không phải là có thể hi sinh bao nhiêu cho đàn ông, mà là khi đã quyết định buông tay, thì sẽ buông ra triệt để, không lưu lại chút vết tích gì. Vì tổn thương quá nhiều, vì bất lực và kiệt sức, nên cô quyết định đi. Nhưng mọi thứ càng về sau càng đuối dần. Nếu nữ chính ở phần đầu cứng rắn, kiên cường bao nhiêu, thì càng về sau sự kiên định này lại vô tình huỷ hết cả tác phẩm. Tác giả muốn một cái kết HE, nhưng tính cách của Đỗ Nhược Hành không đủ mềm mại, quá trình diễn biến tâm lý của nữ chính để thúc đẩy tình tiết cho cả câu chuyện là một sự thất bại. Cô quá chấp nhất, quá tự huyễn hoặc bản thân về quá khứ khi tha thứ cho Chu Yến Cầm. Cô cứ nhập nhằng giữ việc “bỏ thì thương, vương thì tội”, đến cuối cùng mình cũng chẳng biết là cô có tha thứ được cho nam chính hay chưa, hay chỉ vì con, vì quá khứ, vì cô đơn, vì yếu lòng mà buông tay trở về. Hành văn ổn, edit mượt, tình tiết diễn biến hợp lý trừ cái kết. Nếu không kết HE thì chắc sẽ tròn đầy hơn nhiều, vì với mình nó khá gượng ép, như kiểu tác giả đang cố lùa nữ chính về nhà, nhưng do cô lỡ bỏ đi quá lâu nên nhà hơi đóng bụi, thôi kệ, bỏ chương cuối nhé mọi người. Đánh giá: XX *** Một đôi giày cao gót đúng nghĩa, gót giày chỉ bằng ngón út, cao hơn mười phân nhẹ nhàng bước trên mặt thảm thật dầy, không phát ra âm thanh nào. Đây là khách sạn cao cấp năm sao lớn nhất thành phố S, khách hàng lui tới toàn là những thành phần tai to mặt lớn nên tất cả trang thiết bị đều phải là những thứ tốt nhất, nên tấm thảm lót sàn màu đỏ sậm không hoa văn này cũng phải là loại hạng nhất. Một ngày ít nhất bốn lần hút bụi, mỗi tháng một lần giặt sạch theo kỳ, nghiêm khắc bảo dưỡng theo yêu cầu của chuyên gia để những tấm lót sàn này ba năm sau vẫn mềm mại như mới. Đỗ Nhược Hành đứng ở trước của phòng số 1605, dùng ngón tay day day thái dương hơi đau, gõ cửa tượng trưng hai tiếng, sau đó lưu loát cà thẻ tiến vào. Rạng sáng, hai giờ rưỡi, bị người ta gọi dậy từ trong giấc ngủ ngon, hơn nữa giấc ngủ này còn là giấc ngủ đầu tiên sau hai ngày tăng ca liên tục, khiến người kiên nhẫn dễ tính như Đỗ Nhược Hành, cũng khó mà cảm thấy vui vẻ, dễ chịu. Nhưng đây chính là yêu cầu công việc của ngành khách sạn. Một năm 365 ngày, khách sạn vẫn luôn hoạt động, phàm là còn có khách vào ở, thì phải chuẩn bị tất cả mọi thứ, phục vụ tận tình, không để xảy ra bất cứ tình huống không hay nào xảy ra. Không có điều lệ quy định đã là khách sạn phải yên tĩnh tuyệt đối. Trên thực tế, cũng rất khó giữ cho nới nào đó yên tĩnh tuyệt đối được, huống hồ là nơi con người tạp nham đủ thành phần như nơi này. Từ say rượu đến gây lộn, từ tạp âm ồn ào đến dữ dội, khách sạn có thể giữ vẻ bộ mặt yên tĩnh ấm áp cũng như rất trật tự an toàn, nhưng bên trong hơn năm trăm gian phòng, mấy chục hành lang kín như bưng đang có bao nhiêu hành động, bao nhiêu câu chuyện đang diễn ra? Từ lúc Đỗ Nhược Hành nhận chức quản lý ở khách sạn này cho đến nay, chuyện xảy ra thật sự rất đa dạng phong phú, chuyện khiến người ta kinh ngạc đúng là không xuể. Mời các bạn đón đọc Ngày Về của tác giả Chiết Hỏa Nhất Hạ.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Khinh Ngữ - Cửu Lộ Phi Hương
Vừa mới ngủ dậy, Lâm Khinh Ngữ đã phát hiện ra mình biến thành con trai…… Cô sung sướng đến phát điên. Đồng thời lúc ấy, Tô Dật An phát hiện ra mình biến thành…… một cái cây. Hắn đau khổ đến mức không muốn sống nữa. Càng đau khổ hơn nữa là Có một cậu chàng (cô nàng?) tối nào cũng chạy đến chỗ cái rốn của hắn – hốc cây để nói chuyện…… Thì thầm to nhỏ tất cả những bí mật, những rung động thầm kín, một chút lo lắng bất an, đôi phần mờ ám đều cho hắn nghe.  *** Sau khi trở lại thế giới hiện thực, Lâm Khinh Ngữ đương nhiên trở thành bạn gái của Tô Dật An. Trong sinh mệnh của bọn họ có một thân phận khác. Mà Phan Quyên và Lâm Bân cũng không hỏi nhiều khi nhìn thấy bọn họ sau khi tỉnh táo thì ôm nhau, bởi vì Phan Quyên và Lâm Bân vốn không hiểu rõ cuộc sống lúc trước của Lâm Khinh Ngữ, bọn họ cho rằng Lâm Khinh Ngữ có bạn trai nhưng không nói với bọn họ mà thôi. Tô Hạ lại vô cùng khiếp sợ. Sau khi xuất viện, khôi phục lại cuộc sống thường ngày, Tô Hạ không chỉ một lần nói bóng nói gió, muốn hỏi rõ ràng trong đêm đó rốt cuộc Lâm Khinh Ngữ và Tô Dật An đã trải qua những chuyện gì. ... Mời các bạn đón đọc Khinh Ngữ của tác giả Cửu Lộ Phi Hương.
Đen Ăn Đen - Cư Ni Nhĩ Tư
Tuần vừa qua trong nhà xảy ra ít chuyện buồn, tâm trạng của Hoa Ban cũng theo đó sa sút hẳn. Mở kho ebook ra, trong đầu mình định sẽ đọc một truyện thật tăm tối. Màu đen là tối nhất, 2 chữ đen trong tựa truyện lại càng thêm tối. Cứ như thế mình bắt đầu gặm nhắm quyển Đen ăn đen một cách đau thương >_< Hóa ra truyện này không có chết chốc, ngược đãi, máu me, chém giết gì cả. Đại khái là mình đã bị lừa tình =.= Mà truyện này cũng không cho mình tí cảm xúc nào để viết review cả, lạ thật! (Chắc vì tâm trạng không tốt) Nếu đem so sánh mặt bằng chung thì Đen ăn đen vẫn hay chán, nếu đem so sánh những bộ lớn thì Đen ăn đen vẫn chưa thấm vào đâu. Tạm thời xếp loại trung bình khá đi. Cho rating 4.25 =)) Truyện này không cho cảm giác gây cấn, xung đột cũng thường thường, túm lại là không có chất kích thích. Mạch truyện nhè nhẹ, đều đều và vô số chi tiết lãng mạn. Nếu bạn muốn tìm cảm giác ân ân ái ái, sự âu yếm ngọt ngào của mùi vị tình tứ thì truyện này có lẽ hợp. Thật ra Hoa Ban theo trường phái lãng mạn-hành động nên mình thích những chuyện vừa “ngọt” và “cay”, cứ đều đều theo mô tuýp cũ thì mình ngán tận cổ rồi. Cái hay nhất của truyện này có lẽ là tạo ra hình tượng nữ chính độc lập và thành công trong nghề báo. Một nữ nhà báo bạo dạn, gan lì, thách thức mọi bí mật để rồi vạch trần sự thật bằng cây bút của mình. Cũng chính cái tật bướng bĩnh này đã đẩy cô đến vực thẳm cuối cùng . Đúng thật ngành báo chí chỉ thua ngành cảnh sát, có thể xếp ngang bằng ngành luật sư. Người làm báo đòi hỏi một tinh thần thép, dám nhìn, dám nghĩ, dám viết dù có bị đe dọa, hãm hại. Có lẽ chính cái tố chất liều lĩnh trong con người Mạc Ninh đã lấy được trái tim của Cố Chuẩn. Cô gái Mạc Ninh thuộc tuýp phụ nữ tự lập hiện đại. Cô dám thừa nhận mình đã yêu và cũng ngây ngô tìm cách tiếp cận anh. Trong khi cảm xúc của Mạc Ninh vô cùng rõ ràng thì Cố Chuẩn lại có nhiều điều uẩn khúc. Hoa Ban cho là hình tượng nam chính khá thất bại vì thiếu mất nền móng. Một căn nhà dù đẹp thế nào mà phần móng không chắc cũng dễ lung lây. Có lẽ Cư Ni Nhĩ Tư nên kể rõ hơn vì sao anh hình thành tính cách thờ ơ, lạnh lùng, khó gần như vậy. Tốt nhất là nên tạo cho anh một quá khứ với một mảnh tình dang dở nào đó thì người đọc sẽ thấy anh ta sâu sắc hơn. Nói về tình yêu của hai người hì tiến triển khá thuận lợi. Không có sự ngăn cản của gia đình. Bố mẹ Cố Chuẩn thật ra còn rất yêu thích Mạc Ninh, bà Cố còn xác định cô là mẫu con dâu yêu thích của bà. Người thứ ba, thứ tư thì có xuất iện nhưng mờ nhạt, không có sức ảnh hưởng bao nhiêu. Chủ yếu làm khó cuộc tình của hai người là ở Cố Chuẩn. Anh chàng này luôn cho rằng cô ấy không thể hiểu mình, tự cho là ta đây cao thâm, khó ai bước qua được cái “sâu sắc” trong tâm hồn anh. (nhưng mà tự anh ta cho là vậy chứ Hoa Ban đã bảo là chàng này thiếu nền móng mà ^^) Vậy rồi tới phút chót thì hóa ra chính bản thân Cố Chuẩn mới là người không hiểu Mạc Ninh. Vì sự “không hiểu” này mà suýt nữa anh đánh mất cô. Bây giờ thì mình rất thắc mắc về ý nghĩa nhan đề. Thế nào là Đen ăn đen? Trong truyện không nói gì về màu đen hết. Ây da, tác giả muốn thử thách trí tưởng tượng “phong phú quá đáng” của mình đây mà. Có thể cả nam và nữ chính đều là con cờ đen, chung một bản chất như nhau, củng là một cực của nam châm. Thay vì đẩy thì lại hút, thay vì là đồng đội thì lại ăn nhau. Thoi tóm lại là mình không biết vì sao tựa truyện như vậy. Bạn nào hiểu thì la lên nhe! ^^ Nói một chút về phương diện ngôn ngữ + diễn đạt. Ebook này thiệt là thiếu sót. Không ghi tên người dịch, người edit hay người làm ebook gì cả, chẳng rõ là truyện dịch hay edit nữa. Văn phong khá chuẩn, không mang dáng dấp của cv là bao, có lẽ là dịch. Nhưng cách kể cũng đơn giản, không hoa hòe, không đố chữ, không miêu tả nhiều nên edit cũng dễ dàng. Truyện xoáy sâu vào tình tiết, khắc họa cảnh vật thất nhạt, không đáng kể nhưng diễn tả tâm lý thì công phu, rõ ràng và có đầu tư nhiều. Như vậy, đây là bộ truyện dùng để giết thì giờ. Nó không hời hợt nên đọc không thấy uổng, phù hợp cho ai thích lãng mạn dịu dàng. Bài review này mình viết không có gì lôi cuốn, có sao nói vậy thoi mà cũng không có để nhiều tâm tư vào. Hy vọng lần sau sẽ nhiệt huyết hơn. Chào các bạn, cảm ơn vì đã đọc. Nếu các bạn rỗi rãi thì xin mời xem qua truyện mình viết nhe, đề nghị nên đọc bộ Diễn viên đa năng – bộ mình ưng ý nhất. Xem thử mình viết truyện có hay như viết review không. (Quảng cáo chút xíu ấy mà^^ Chắc mình phải tìm ai đó viết review cho truyện của mình thoi. Hay là mặt dày tự đi khen mèo dài đuôi đây ta??? ^^)) Review: hoabanland.wordpress.com *** Lúc Mạc Ninh đến bên cạnh xe Cố Chuẩn, phát hiện đèn xe đang mở, người cũng không ngồi trên ghế. Đứng nhìn hồi lâu, sau hố gọi lớn “Cố Chuẩn”. Lúc này cửa sau xe mới chậm rãi hạ xuống. Mạc Ninh đi đến, Cố Chuẩn đã mở cửa cho cô. “Sao lại ngồi phía sau?”. Mạc Ninh ngồi vào chô, tuỳ ý gợi chủ đề, muốn làm không khí dịu đi một chút. “Phía trước sáng quá”. Mạc Ninh không hiểu, ánh sáng nhạt chiếu tới, cô giống như cảm thấy tóc Cố Chuẩn vẫn còn ẩm, cứ như thế duỗi tay sờ, quả như cô đoán. Mi nhắn lại, cô nói “Anh không sấy tóc sao?”. Cố Chuẩn nằm ở trên ghế, giọng bình thản.“Em còn không cho anh thời gian làm khô”. “Về nhà?”. Rốt cuộc cũng nói ra.“Em với Khâu Tuân chỉ là bạn tốt”. “Ừ”. “Lúc vừa đến Bắc Kinh, vì công việc không ổn định, chỗ ở không ổn định, rất hoang mang”. Chậm rãi, Mạc Ninh cũng đã quen dần với bóng tối, nhắm mắt nằm lên ghế.“Khâu Tuân hợp tác cùng bạn trai Tô Dã Nghi, vô tình em gặp lại anh ta, anh cũng biết, em với anh ta quen nhau ở Tahiti. Dịch tự lúc trước bận làm dự án, Tô Dã Nghi vì bận chăm sóc anh ta, Chu Nhất Nặc cũng có chuyện của mình và Chu Xung, em lại chưa quen với cuộc sống ở Bắc Kinh, Khâu Tuân lại rảnh rỗi, vì thế rất tự nhiên, chúng em cứ thế trở thành bạn bè”. “Anh ta rất tốt, là một người đáng để làm bạn, thế nhưng nếu để em gọi tên thân phận của anh ta, em sẽ xếp anh ta vào loại ‘khuê mật’. Nói như thế, anh hiểu không?”. Nói xong, cô nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, anh ẩn mình trong bóng đêm, không lộ ra tâm tình gì. ... Mời các bạn đón đọc Đen Ăn Đen của tác giả Cư Ni Nhĩ Tư.
Đại Minh Tinh Và Thợ Săn Ảnh - Bình Quả Thụ
Thích sao? Anh không biết. Anh chỉ biết người này rõ ràng yếu đuối vô cùng, lại vẫn hết lần này đến lần khác bảo vệ anh. Anh chỉ biết người này có lúc nhát gan vô cùng, nhưng riêng đối với chuyện của anh luôn lớn gan bất thường. Anh chỉ biết từ rất sớm, anh đã muốn quan hệ của bọn họ gần gũi hơn, càng ngày càng gần gũi hơn nữa. Rốt cuộc là muốn gần gũi đến mức độ nào? Gần đến độ không thể tách ra được. *** Lâm Sênh diễn tập xong thì nhìn thấy Tống Diệm đang đứng ngay cạnh cửa. Anh ta đút tay trong túi, đang dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn cậu. Trợ lý Tiểu Triệu vội vã bước lên trước: “Lão đại, anh đến rồi.” Tống Diệm không nói một lời. Lâm Sênh cũng không để ý đến anh ta, cầm khăn lên lau mồ hôi. Tiểu Triệu thấy tình hình có vẻ không ổn, hai người này tuy bình thường cãi nhau không ngớt, nhưng sao lần này mức độ căng thẳng lại càng cao hơn thế này. Cậu vội lên tiếng: “Anh Sênh, anh nói chuyện với lão đại đã nhé, em đến đằng kia giúp anh kiểm tra trang phục biểu diễn, mấy đồ anh cần em để ở trên bàn rồi đấy”, nói xong liền chuồn thẳng. ... Mời các bạn đón đọc Đại Minh Tinh Và Thợ Săn Ảnh của tác giả Bình Quả Thụ.
Trầm Hương Tuyết - Thị Kim
Đây là tấm gương sáng của một cô nương từ thịt thừa[1] phấn đấu thành thịt trong tim. Mộ Dung Tuyết vừa gặp đã yêu Gia Luật Ngạn, trao hết tấm chân tình, trải qua trăm ngàn trắc trở cũng không hề dao động, mãi đến khi bị đả kích nản chí mủi lòng... Sau khi hòa ly[2], Gia Luật Ngạn phát hiện hắn đã đánh mất người mình yêu thương nhất, lúc này mới hạ mình níu giữ. [1. Nguyên văn là một loại thịt ăn không ngon, bỏ không đành, khó cắt, khó nấu, khó nhai, dùng để chỉ người ngang ngược không nói lý lẽ, điếc không sợ súng.] [2. Hòa ly: ly hôn trong hòa bình.] *** Vào trường săn, Mộ Dung Tuyết cưỡi ngựa đi trước, tiến về phía khu rừng. Minh quản gia đưa người theo sát phía sau, Đinh Hương, Bội Lan một trái một phải theo bên cạnh Mộ Dung Tuyết. Trường săn mùa đông mênh mông cô tịch, Mộ Dung Tuyết mặc một bộ y phục đi săn màu đen thêu hình hoa sen chít eo tay bó, tôn lên làn da trắng như ngọc và đôi mắt đen tuyền, áo khoác đỏ tươi thêu hình đan phụng triều dương phần phật trong gió, cưỡi ngựa trắng phi như bay. Rừng cây tiêu điều, tuyết trên cành bị kích động rơi xuống sột soạt bay tung tóe như một màn sương, thân hình màu đỏ xinh đẹp lướt qua tuyết trắng, tựa như hồng ảnh trong tuyết. ... Mời các bạn đón đọc Trầm Hương Tuyết của tác giả Thị Kim.