Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Hoàn Khố Tử Đệ Giá Đáo

Thể loại: Xuyên không, cải nam trang, oan gia, HE Tình trạng RAW: 91 chương hoàn Edit: Chris Nguyen Đại ca là con trai trưởng a! cũng không thể vì báo đáp ân tình mà mang đại ca đi ở rể được. Như vậy khác gì bảo đại ca ra ngoài. Được rồi, muốn ở rể thì cũng là ta, Thẩm phủ để ta bắt được từ thư thì coi như xong...ha ha... Thẩm phủ----- Thẩm Uyển nghe tin gia gia định cho nàng mối hôn sự liền quăng ngay khí chất đại gia khuê các đi chạy một mạch đến bên gia gia, hoàng thân quốc thích, phủ tướng quân thì sao. Ta đã có người trong lòng rồi. Nhưng nhìn gia gia lời muốn nói đều như nghẹn lại, nàng không muốn cô phụ sự kì vọng của gia gia. Thôi được, cuối cùng nàng nhất định sẽ tìm được biện pháp khôi phục tự do. Một người là con nhà giàu sống phóng túng lưu manh, một người là tiểu thư khuê các giàu lễ nghĩa. Liệu hai con người không có chút gì liên quan đến nhau ấy khi ở cùng nhau sẽ tạo ra tình cảnh thế nào? *** Thể loại : xuyên không, cải nam trang, oan gia, HE Tình trạng RAW : 91 chương (đã hoàn) Editor : Chris Nguyen Văn án Phủ tướng quân ----- Tấn Dương nghe phụ thân nói dứt lời liền kinh hãi, cái gì ? Muốn đem đại ca ở rể tại Thẩm gia , nói đùa gì vậy, ở rể chẳng phải giống như đem đại ca "Gả" đi ra ngoài sao ?! Đại ca đúng là con trai lớn, cho dù báo ân cũng không thể đem đưa cho người khác a. Muốn ở rễ cũng phải là ta gả, dù sao ta chỉ là con nhà giàu, "Gả" đi ra ngoài còn có thể giúp trong nhà giảm bớt chi tiêu. Đến lúc đó chỉ cần bắt được từ thư là coi như xong....Ha ha ha, Thẩm gia đúng không, từ thư ta là muốn định rồi. Thẩm phủ ---- Thẩm Uyển nghe được gia gia định cho mình một mối hôn sự, cái gì tiểu thư khuê cát, thục nữ khí chất đều không để tâm, liều mạng chạy về phía gia gia. Hoàng thân quốc thích thì như thế nào, phủ tướng quân thì như thế nào, Thẩm Uyển nàng khinh thường, trong lòng mình đã có ý trung nhân. Có thể nhìn gia gia tuổi già nhiều bệnh trên mặt lộ ra vẻ vui thích, lời nói đến bên miệng lại nói không nên lời, không đành lòng cô phụ kỳ vọng của gia gia. Đáp ứng. Nàng nhất định có thể nghĩ đến biện pháp khôi phục tự do cho bản thân... Một người là con nhà giàu, một người là tài nữ. Một sống phóng túng, một cầm kỳ thư họa. Một tên lưu manh côn đồ, một nàng tri thức hiểu lễ nghĩa thục nữ khí chất...Hai người hoàn toàn không liên quan phải ở cùng nhau, thế nào tạo ra tia lửa tình a...... Nhân vật chính : Tấn Dương - Thẩm Uyển (*Con nhà giàu : ý chỉ những tên công tử ăn chơi trác táng, không học vấn cũng không nghề nghiệp chỉ biết sống phóng túng, dân chúng nghe đến danh "con nhà giàu" đến điều phải khiếp sợ né tránh) *** "Bà nội đây là Nhị đệ của Tấn Diệu sao ?" Tấn Diệu mới bốn tuổi không biết mẫu thân vĩnh viễn rời mình đi, chỉ biết là bà nội nói mẫu thân đi đến một nơi rất xa, có thể mỗi ngày đều làm bạn với ngoại phụ thân. Nhìn xem đệ đệ của mình trong tã lót, Tấn Diệu có chút tò mò. Lão thái quân nhìn trưởng tôn của mình cùng hài tử trong tã lót, đều mới lớn như vậy đã không có nương, nhịn không được rớt nước mắt xuống , rơi xuống trên mặt Sally, Sally chậm mở to mắt, nhìn lão nhân khóc, trong lòng có rất nhiều tư vị, nghĩ sẽ đưa tay vì lão nhân lau nước mắt, mới phát hiện tay mình nhỏ như vậy căn bản là không được a... Mà trong mắt lão thái quân nhìn thấy hài tử trong tã lót duỗi ra hai bàn tay nhỏ bé, hình như là an ủi mình đừng khóc, rất vui mừng. "Hài tử đáng thương của ta, về sau ngươi phải chịu khổ rồi. Yên tâm đi bà nội vĩnh viễn sẽ bảo vệ ngươi. Không để cho ngươi bị bất luận kẻ nào khi dễ..." Một câu nói kia làm cho Sally vốn đã chết tâm lại sống trở lại. Vốn nàng trước giờ không có người thân, nghe được lão thái quân nói câu kia liền oa oa khóc. Nàng thề nhất định phải hiếu thuận thật tốt với lão nhân. Từ nay về sau không còn có Sally, tên của nàng là Tấn Dương, Tấn gia Nhị công tử. Lý Hương Vân qua đời, trượng phu nàng là Tấn Nhân Võ đang ở biên cương trấn thủ không thể trở về gấp gặp thê tử lần cuối. Thân là tiểu cô hoàng hậu, nghe được chị dâu mình qua đời, rất thương tâm. Hoàng thượng lệnh cho làm lễ tang lớn, phong làm nhất phẩm phu nhân, mà Tấn Dương vẫn được lão thái quân mang theo bên mình. Bởi vì thị vệ không nghe hết mà bẩm báo với Hoàng thượng cùng Hoàng hậu, đã thành sự thật tuyên bố Tấn Dương là nam hài ra bên ngoài. Chuyện này chỉ có lão thái quân, bà mụ cùng Tiểu Thanh biết rõ. Lão thái quân cho bà mụ một khoản tiền lớn, đem nàng đưa đến nơi khác, Tiểu Thanh trở thành thiếp thân nha hoàn của Tấn Dương, hầu hạ Tấn Dương ăn uống bắt đầu cuộc sống hàng ngày... Bởi vì Tấn Dương còn là một hài nhi, hài nhi không thể nào nói chuyện. Vì phòng ngừa người khác xem mình như quái vật nàng mỗi ngày trừ ăn ra chính là ngủ, bởi vì lão thái quân cho nàng được sự ấm áp, Tấn Dương có khi còn có thể trêu chọc lão thái quân vui vẻ, mỗi lần như vậy lão thái quân đều cao hứng cười không khép miệng được, ngày ngày ôm đứa cháu này, đều thấy thái quân đối với Tấn Dương rất yêu thích. Gặp cha của mình một lần, mặt mũi tràn đầy râu ria cùng vẻ tiều tụy, nhìn phụ thân mặt hàm chứa lệ xuất hiện trước mặt mình, trong lòng cũng có chút chua xót, vội vã gặp mặt một lần, phụ thân liền phải đi biên quan.... Cứ như vậy cuộc sống từng ngày trôi qua, bởi vì Lý Hương Vân sinh ra Tấn Dương liền qua đời cho nên đầy tháng cũng không làm tiệc rượu Vì có trí nhớ kiếp trước Tấn Dương không thể như hài nhi khóc rống cùng đái dầm, phủ tướng quân mọi người đều phát hiện ra chuyện lạ, vị Nhị thiếu gia này chưa bao giờ khóc, cũng không làm khó, mỗi ngày làm việc và nghỉ ngơi thời gian theo quy luật dọa người, đến lúc muốn ngủ liền ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ, đến lúc đói bụng liền hé miệng ăn, chưa bao giờ cần kẻ nào đến dụ dỗ, thời điểm không ăn cũng ngoan ngoãn vô cùng, yên tĩnh trong ngực của lão thái quân nhắm mắt lại, an tĩnh thần kỳ. Ngoại trừ đối với lão thái quân cười, thì đối với bất kỳ người nào làm trò hề đều không để ý. Tất cả những người nhìn qua tướng quân Nhị công tử Tấn Dương đều nói chưa từng gặp qua đứa bé biết hiểu chuyện như thế. Tấn gia địa vị hiển hách vừa uy chấn tứ phương Đại tướng quân phủ, lại là Hoàng thân quốc thích, trong khoảng thời gian ngắn, trong kinh đô không ai không biết Tấn gia Nhị thiếu gia là một thần đồng. Tấn Dương nhắm mắt lại nghe những người lớn nói chuyện, nghe bọn họ nói cho mình ngoại hiệu, còn có vạch ra kế hoạch tương lai cho chính mình, trong lòng không khỏi cười lạnh, thần đồng.....Chỉ sợ sau này cho các ngươi thất vọng rồi, ta không muốn làm cái gì thần đồng a, mà là muốn nổi danh một cái con nhà giàu đây. Thời gian lưu chuyền, đảo mắt Tấn Dương đã đi tới cổ đại năm bao nhiêu cũng không biết. Hôm nay nàng chính là Tấn gia Nhị thiếu gia "Chọn đồ vật đoán tương lai" cuộc sống sau này. Đối với lần trước đầy tháng không có bày tiệc rượu, vừa vặn lần này bổ sung lần trước. Lần này tổ chức tiệc, trước cửa phủ tướng quân người người xếp hàng đội ngũ thật dài, hối hả, lui tới không dứt. Hoàng thượng cùng Hoàng hậu cũng nhân cơ hội này đến nhìn xem đứa cháu thiên tài này. Một âm thanh chói tai vang lên "Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương giá lâm..." Tấn Dương đang nhắm mắt dưỡng thần sau khi nghe được âm thanh liền chậm rãi mở mắt ra, Hoàng thượng Hoàng hậu ? Hắc... Câu này thật đúng là chỉ có thể nghe được trên tivi, hôm nay ngược lại nhìn thấy Hoàng thượng cùng Hoàng hậu bằng xương bằng thịt. Tò mò mở mắt ra. Mọi người ra giữa nghênh đón, phía trước khoác hoàng bào, tướng mạo anh tuấn mặt mũi tràn đầy cao quý chính là Hoàng Thượng, một người khác mũ phượng xinh đẹp thái độ phú quý chắc hẳn là cô cô hoàng hậu của mình đi . Tấn Đình gặp Tấn Dương trợn tròn hai mắt thật to nhìn mình, lập tức tiến đến bế lên "Dương mới lớn như vậy đã xinh đẹp, về sau nhất định là một mỹ nam tử đây. Ha ha. Hoàng thượng ngươi nhìn xem" Tấn Dương cũng không có nhàn rỗi, ta ăn đậu hủ, vì vậy duỗi ra hai cái tay nhỏ bé tại trước ngực Tấn Đình gãi gãi. Lập tức Tấn Đình rất xấu hổ, nàng như thế nào cũng không nghĩ tới cháu mình sẽ như thế. "Ha ha ha..." Hoàng thượng bị Tấn Dương làm động tác này làm cho tức cười. tất cả mọi người bị chọc cười. Tấn Đình xấu hổ cũng cười nói "Tiểu sắc lang. Ngay cả cô cô ngươi cũng chiếm tiện nghi" Tấn Dương sau khi nghe xong nhếch miệng cười. Chính là chiếm tiện nghi ngươi. Ai bảo ngươi chiếm tiện nghi ta trước. Sau đó ôm cổ Tấn Đình không tha, trong miệng nãi thanh nãi khí hô "Ta...Muốn....Cô cô..." Lập tức toàn bộ mọi người đều bật cười. Không nghĩ tới tướng quân Nhị công tử "Chọn đồ vật đoán tương lai" thế nào lại bắt trúng Hoàng hậu nương nương. Hoàng thượng, Hoàng hậu cùng lão thái quân đều lúng túng. Tấn Đình cũng không còn nghĩ đến Tấn Dương muốn chính mình, cười nói: "Tấn Dương, không được chọn cô cô nha, cô cô là của Hoàng thượng, Tấn Dương ngươi chọn qua một cái những thứ này như thế nào..." "Ta liền muốn cô cô.." Vẫn nãi thanh nãi khí nói, ôm cổ Tấn Đình không tha, còn cọ xát vài cái. Tấn Đình đối với Tấn Dương dở khóc dở cười. Đứa nhỏ này thật là đáng yêu. Hoàng thượng nhẹ ho khan vài tiếng "Khụ khụ...Tấn Dương con a. Cô cô ngươi là của trẫm. Ngươi hay là chọn qua những thứ này đi" Nói nhảm ta đương nhiên biết là lão bà của ngươi. Ta đây không phải vì tương lai cùng danh dự của ta để nổi danh sao. Làm bộ như có điều gì đó phải suy nghĩ nghiêng nghiêng đầu "Kia...Ta muốn cái này..." Nhìn xem túi thơm trên người hoàng hậu, chộp vào trong ngực. Nhìn tiểu hài tử không chấp nhất muốn Hoàng hậu của mình, Hoàng thượng thở phào nhẹ nhõm, Nhưng nhìn xem Tấn Dương cầm lấy dĩ nhiên là cái túi thơm, lần nữa nở nụ cười. Lão thái quân nhìn thấy cháu mình cầm lấy túi thơm cũng là dở khóc dở cười. Bắt cái gì không bắt, hết lần này tới lần khác đều bắt túi thơm. Đây điển hình là dạng con nhà giàu công tử a... Sau này chuyện tướng quân Nhị công tử chọn đồ vật đoán tương lai ngày đầu tiên là sảng khoái tập kích ngực của Hoàng hậu nương nương, sau đó lại cùng Hoàng thượng tranh đoạt Hoàng hậu, chọn đồ vật chính là bắt túi thơm. Lời này dần dần truyền ra ngoài. Cũng vì đó Tấn Dương mang tiếng con nhà giàu... Thời gian dần dần trôi qua.. Năm tuổi Tấn Dương tập kích ngực một nha hoàn. Nha hoàn sợ hãi kêu lên chạy ra ngoài. Lúc bảy tuổi nhìn lén một cô gái tắm rửa, còn lấy mất y phục của nàng. Các nàng về sau khi tắm đều muốn kiểm tra cửa nhiều lần xem có khóa kỹ hay không. Năm mười tuổi, mang theo một đám gia đinh đi thanh lâu gọi một hàng các cô nương, về sau chuyện liền không biết được... Mười ba tuổi, trên đường nhìn thấy cô gái nào xinh đẹp đều muốn đùa giỡn một phen. Mười lăm tuổi, cùng một đám con nhà giàu tại kinh đô liền tạo thành một nhóm những quý công tử, Tấn Dương làm người đứng đầu. Tất cả những tên con nhà giàu trong kinh đô đều gọi Tấn Dương là lão đại. Mà dân chúng nhìn thấy Tấn Dương đến đều rối rít tránh đi, đám nữ hài tử thấy Tấn Dương đều sớm né tránh. Sợ không cẩn thận bị con nhà giàu này nhìn trúng. Tên tuổi con nhà giàu Tấn Dương đã trải rộng cả nước... Mời các bạn đón đọc Hoàn Khố Tử Đệ Giá Đáo của tác giả Tế Dương Phi Vũ.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Tang Ca - Cửu Lộ Phi Hương
“Tang Ca! Tang Ca” “Tang Ca, ta thả cho nàng một chiếc hoa đăng.” Hoa đăng - đợi chờ... Tang Ca là tên nữ chính, tiếng gọi “Tang Ca” là âm thanh ám ảnh tớ xuyên suốt câu chuyện, đó là tiếng gọi trong nhớ nhung khắc khoải và hối hận tột cùng của An Tử Vụ - phu quân của Tang Ca. Khi Tang Ca còn sống, Trường Dạ Hầu An Tử Vụ vì lo nghiệp lớn mà nhàn nhạt đối xử với nàng, nói đúng hơn là tương kính như tân. Nhưng tớ cảm thấy tác giả tả hơi mâu thuẫn, nếu đã nhàn nhạt vậy sao lại lo lắng cho nàng như thế. Khi chàng tạo phản, Triệu đế bắt Tang Ca làm con tin, trước mỗi lần ra trận điều An Tử Vụ lo lắng không phải sẽ thua, chàng lo khi thắng trận Tang Ca lại bị hành hạ tra tấn như thế nào, có đau khổ có gọi tên chàng trong bất lực hay không? Lần cuối cùng An Tử Vụ nhìn thấy Tang Ca là ngày nàng chết, nàng bị Triệu đế bắt lên tường thành để uy hiếp An Tử Vụ đầu hàng. Đời này của Tang Ca cuối cùng đã đổi được thoáng do dự trong mắt An Tử Vụ, vậy là đủ. Trước hàng vạn tướng sĩ, Tang Ca ôm cánh tay bị thương kéo Triệu đế cùng rơi xuống tường thành, nàng không thể để An Tử Vụ thua khi chỉ còn bước cuối cùng. "Trường Dạ Hầu, non sông vạn dặm chàng muốn, chỉ còn một chút thôi chàng sẽ có được nó. Để ta giúp chàng một lần cuối, thành toàn cho tâm nguyện cả đời chàng, cũng tránh cho chàng bị người đời thóa mạ là lòng dạ sắt đá.” An Tử Vụ đăng cơ, lấy niên hiệu Vĩnh Ca, chấn hưng thiên hạ, làm một đấng minh quân nhưng hậu cung của chàng không có lấy một người. Chàng nói giang sơn này là Hoàng hậu dùng mạng mình đổi lấy, nếu chàng là vua, nàng sẽ mãi là hậu. “Nhưng trẫm sợ Hoàng hậu sẽ ủy khuất.” “Chỉ cần Hoàng đế là An Tử Vụ, Hoàng Hậu vẫn chỉ là Tang Ca. Ai muốn tiến nhập hậu cung, cứ dựa theo quy củ hoàng thất, trước phải hỏi xem Hoàng hậu có đồng ý hay không.” Tang Ca đã chết, nhưng nàng không đi đầu thai vì không ai đến dẫn nàng đi, họ nói nàng còn chấp niệm. Nàng du đãng ở nhân gian, người ta gọi đó là Quỷ, nàng không biết nên đi đâu may mà nàng còn có phu quân để đi theo. Tang Ca ở bên nhìn chàng đăng cơ lập quốc, nhìn chàng tổ chức hậu sự cho mình, nhìn chàng đau khổ hằng đêm mà khắc khoải gọi “Tang ca!” Chấp niệm của Tang Ca là An Tử Vụ, nàng không nhận ra vì có chấp nhất nên luôn chờ đợi, ngày ngày tháng tháng bên cạnh bầu bạn sớm tối, đến khi An Tử Vụ lìa xa nhân thế. Chấp niệm của An Tử Vụ là Tang Ca, chàng không tin thuật pháp nhưng vẫn tin, chàng muốn chiêu hồn, chàng mong gặp được nàng một lần nữa - An Tử Vụ chỉ thực sự nhận ra mình yêu Tang Ca sau khi nàng đã không còn nữa, khi xa mới biết quý trọng. Cả truyện là thái độ vô tư điềm nhiên của Tang Ca, lời nàng không bi lụy dù nàng phận bạc mệnh mỏng, cảm giác như nàng không để tâm cái chết kia, như nàng không phải là một oán hồn không siêu thoát. Nhưng trái với Tang Ca, An Tử Vụ sau khi mất đi Tang Ca là một cái xác rỗng, khi không ở cương vị là vua chàng như mất đi tất cả bình tĩnh và lí trí, lời nói của chàng về đêm luôn như quán tính mà da diết gọi “Tang Ca!”, có thể nói lòng An Tử Vụ sắp điên rồi, nhớ nhung dằn vặt đến phát điên. Tất cả chấm dứt sau hơn 10 năm An Tử Vụ dằn dặt trong tỉnh tỉnh mê mê, chàng gặp được Tang Ca, dưới gốc hoa đào nhớ về mưa bụi Giang Nam nơi cả hai lần đầu gặp gỡ. “ “Tang Ca.” Chàng nói, “Ta đã về.” Vĩnh Ca tháng ba năm thứ mười, Hoàng đế băng hà.” --- “Tang Ca” thật sự rất ngắn, nhưng ngẫm ra đó là câu chuyện dài cả một cuộc đời, hai kẻ yêu nhau nhưng lại chia xa bởi ranh giới âm dương, vấn vương nhau ở chấp niệm, ở chữ tình và họ chỉ gặp được nhau lần nữa khi cả hai cùng đặt bước ở hoàng tuyền. ______________________ “ “ : trích dẫn từ truyện Review by #Hạ Dung Hoa - facebook.com/ReviewNgonTinh0105 Mời các bạn đón đọc Tang Ca của tác giả Cửu Lộ Phi Hương.
Tam Sinh, Vong Xuyên Bất Tử - Cửu Lộ Phi Hương
am Sinh là tinh linh từ hòn đá Tam Sinh bên bờ Vong Xuyên hóa thành. Nàng cứ tưởng rằng sẽ vĩnh viễn ở bên bờ Vong Xuyên cho tới lúc chết. Cũng không ngờ một hồi tình kiếp lại phá hỏng mọi dự đoán tương lai của nàng. Lần đầu tiên gặp nam tử ôn nhuận như ngọc, giống như ánh nắng tươi sáng ở nhân giới chiếu rọi con đường Hoàng Tuyền tràn ngập Bỉ Ngạn hoa. Hắn hứa cho nàng tự do ba kiếp… Nàng ở nhân giới tìm hắn ba kiếp… Nhưng cuối cùng… Tình kiếp của nàng, rốt cuộc là nằm trong ba kiếp của nàng, hay là đời này chuyên phá rối Mạnh Khê… ***  Bộ này chắc có rì viu rồi nhưng hôm nay vừa cày xong nên nổi hứng ngoi lên viết vài dòng .  Một hòn đá Tam Sinh sống ở cạnh bờ Vong Xuyên ở Minh Giới, thời gian trôi qua đá Tam Sinh trở thành linh vật có linh hồn có hỉ nộ ái ố. Tam Sinh cứ ngày ngày trải qua cuộc sống bình thản cho đến khi chiến thần Mạch Khê lịch kiếp, khi Mạch Khê đi ngang qua bờ Vong Xuyên thì tình kiếp của Tam Sinh cũng bắt đầu.  Một lần gặp gỡ, Tam sinh đã đuổi theo Mạch Khê tận ba kiếp chàng luân hồi. Mạch Khê cũng thật may mắn khi được Ti Mệnh Tinh Quân viết cho số mệnh của ba kiếp đều là máu chó.  Kiếp thứ nhất không được ở bên cạnh người mình yêu: Mạch Khê yêu Tam Sinh nhưng cuối cùng Tam Sinh cũng lấy thân chắn kiếp cho Mạch Khê giúp chàng hoàn thành một kiếp.  Kiếp thứ hai phải ở bên cạnh người mình không thích: Lần này Mạch Khê là người tu tiên, Tam Sinh bị xem như yêu quái. Cuối cùng Mạch Khê vô tình giết chết Tam Sinh.  Kiếp thứ ba muốn mà không có được: Lần này hai người vẫn yêu nhau nhưng không phải Tam Sinh chết mà là Mạch Khê tử nạn.  Tuy ba lần lịch kiếp Mạch Khê đều quên mất Tam Sinh nhưng cả ba lần chàng đều rất yêu Tam Sinh.  Một hòn đá vô tâm vô phế, một chiến thần vì bách tính thiên hạ mà không quan tâm tới thất tình lục dục cuối cùng lại vì yêu đối phương mà nguyện hy sinh bản thân.  Truyện của Cửu Lộ Phi Hương thì chắc ai cũng biết rồi, trong bi có hài. Truyện này thì nhẹ nhàng hơn mấy bộ như Hộ tâm hay Chiêu Diêu rất hợp cho ai thích huyền huyễn nhưng sợ bị hack não với mấy môn phái tu chân hoặc tình tiết máu chó. *** Review Tình Kiếp Tam Sinh (Tam Sinh Vong Xuyên Bất Tử) Chuyện kể rằng, một chuyện kì lạ xảy ra, hòn đá vô tri bên bờ Nại Hà hoá tinh linh, lại kéo theo một chuyện kì lạ hơn nữa, tinh linh muốn “quyến rũ” Chiến Thần. Các tiểu Giáp chỉ còn biết dung ánh mắt “hết thuốc chữa” nhìn Tam Sinh ngốc ngếch loạn ngôn. Xin quý danh người ta mà hành đại lễ quá mức, đến nỗi máu đầm đìa toàn thân. Thấy “chàng rất đẹp” cho nên “em muốn quyến rũ chàng”. Nữ nhân gì mà lại không biết xấu hổ như thế chứ? Cơ mà Tam Sinh của tôi là đá, một hòn đá hoá tinh linh. Chẳng thể “mọc tóc”, chứ đừng nói “nếp nhăn” và cũng không biết đến “động lòng”, nên đừng bàn đến “xấu hổ”. Vậy mà câu chuyện của tôi, lại nói về “tình kiếp” của đá, Tình Kiếp Tam Sinh. Chiến Thần Mạch Khê lịch kiếp ba vòng luân hồi, Tam Sinh được tự do ba kiếp. Tự do vui chơi nàng lại không thích, khăng khăng lao thân vào lịch kiếp của người ta. Vô tâm vô tính trở thành kẻ chắn kiếp nạn, che chở cho Mạch Khê tránh khỏi đau thương và khổ hạnh của lịch kiếp. Vô tâm vô tính nhận hết xót xa về mình. Minh vương nói nàng “chó ngáp phải ruồi”, chuẩn nhưng vẫn cần chỉnh. Ba vòng lịch kiếp Chiến Thần Mạch Khê không thoát khỏi tay nàng, bị nàng quyến rũ thành công, “ruồi ngáp phải thịt” mới đúng. Chiến Thần trong lòng chỉ có thiên hạ, sao có thể chứa đựng tư tình nữ nhân. Tư tình nữ nhân thì không chứa nổi. Nữ nhân thật phiền, lạnh lùng lãnh đạm là có thể đá văng. Tư tình của đá thì chàng ta sao mà đá đi đây. Tam Sinh không phiền, mà vô cùng phiền, chàng ta đá không nổi. Nàng ta vô cùng cứng đầu, kiếp đầu thì vô duyên xông vào đoạn duyên tình của chàng với người khác, kiếp thứ hai lại không biết cao thấp đối đầu với chàng, kiếp thứ ba lại rất ngu ngốc, tự diệt bản thân vì chàng. Thật là khiến chàng đau cả đầu. Hận không thể lấy lại ba kiếp tự do đã cho nàng ta Nàng ta vô cùng lưu manh, kiếp đầu gặp chàng lúc chín tuổi, đòi làm nương tử của chàng, kiếp thứ hai, công khai tỏ rõ tư tình với chàng trước mặt một đứa trẻ, trói chàng lại một đêm, đòi phải “chịu trách nhiệm”, kiếp thứ ba, ăn đậu “hũ” của chàng khiến chàng đỏ rần cả mặt, lại còn chê bai chàng da mặt “quá mỏng”… Nàng ta còn vô cùng ngu ngốc, kiếp đầu chịu chết trong đau đớn chỉ để mở rộng con đường quan trường vì dân cho chàng, kiếp thứ hai vì cứu người của chàng mà bị lưỡi kiếm của chàng xé rách cơ thể, kiếp thứ ba, vì muốn giành lại công bằng cho chàng, mà nhập ma. Nàng ta còn vô cùng chấp nhất không hiểu chuyện, kiếp đầu chàng chỉ cần có nàng, vậy mà nàng lại dám coi thường sinh mệnh, nhận lấy cái chết đau đớn, kiếp thứ hai lại ngốc ngếch hứng trọn mũi gươm của chàng, không một lời oán than, chỉ hi vọng chàng gọi tên nàng một lần, kiếp thứ ba, chàng không đổi Tam Sinh, không cần ngôi vị, phải chịu ức hiếp, nàng nhập ma, ,muốn diệt sạch những kẻ làm tổn thương Mạch Khê của nàng. Nàng ta còn là một nữ nhân không hiểu chuyện, nàng ta chỉ biết có Mạch Khê, chỉ biết nghĩ cho Mạch Khê. Kiếp nào kiếp nấy chỉ chăm chăm bảo vệ, che chở và mang lại thứ tốt nhất cho chàng. Không muốn chàng phải chịu một chút tổn thương dù là nhỏ nhất. Nàng nghĩ, dù sao kiếp này của nàng cũng chẳng quan trọng, dù sao nàng cũng chưa bao giờ là “Sống”, nhưng tại sao nàng không nghĩ, kiếp sống này của Mạch Khê chỉ là lịch kiếp, dẫu sao, chàng cũng vẫn là “thần”. Một “hòn đá chết” gắng sức bảo vệ, giữ gìn một “vị thần”. Tôi nghĩ nên để nàng ta bị Chiến Thần đạp thành bột mịn, giống hòn đá cứng gấp trăm lần nàng ta bị liên luỵ do nàng ta chạy trốn trước ấy. Sao mà có người ngốc như thế? Sao lại có thể nguyện ý như vậy? Sao Tam Sinh là đá, lại nặng tình đến thế? Nàng nói: “Nếu kẻ khác bắt nạt nàng, nàng sẽ trả gấp mười, nhưng Mạch Khê bắt nạt nàng, nàng chỉ có thể để cho hắn bắt nạt. không thể buông tay” Chẳng phải người ta vẫn nói, kẻ nặng tình là kẻ thua sao? Nàng “động tâm” với hắn, chỉ đành bất lực để hắn “bắt nạt”. Có đấu cũng không lại, bởi vì không nỡ. Không nỡ làm tổn thương đến chàng, dù chỉ một chút. Thật khó hiểu, vì sao nàng làm việc tốt, chàng là tức giận như thế. Thật đúng là lấy oán báo ơn mà. Nàng tủi thân muốn chết. Mạch Khê thật đáng ghét! Nhưng nàng lại chẳng thể ghét, chẳng thể buông tay Để rồi cuối cùng, trở về vòng luân hồi, chàng vẫn luôn là Chiến Thần Mạch Khê, còn nàng vẫn là hòn đá hoá linh bên bờ Nại Hà. Vẫn biết là thế, vậy mà sao vẫn chấp nhất không để chàng phải chịu thiệt thòi. Không hiểu chuyện như vậy đáng nhận phạt. Một hòn đá hoá linh bé nhỏ không chút sức mạnh vậy mà dám náo loạn trần giới, che chắn lịch kiếp cho Chiến Thần. Đã bị “Moi tim”, lại còn vẫn cứng đầu nói “Không hối hận”. Vậy nàng ta còn định thế nào mới biết nói hai chữ “hối hận” đây? Tôi uất ức quá. Tôi muốn xem trái tim của hòn đá kia có phải cứng như nguyên thân của nàng ta không? Nhưng có lẽ, trái tim ấy ấm nóng và mềm mại lắm. Đập những nhịp đập của tình yêu, thổn thức cùng “động lòng”, hi sinh trọn vẹn đến vậy, làm sao có thể cứng lạnh như hòn đá vô tri. Một mình lê thân với lồng ngực trống rỗng, đau đớn lui vào tảng đá dưỡng thương. Vậy là thời gian vô tình trôi qua. Mọi chuyện trở thành một kỉ niệm thuần khiết trong lòng nàng. Cứ nghĩ, chẳng thể rung động. Nhưng khi nhìn thấy bóng dáng ấy, cái tên “Mạch Khê” được phát ra cùng với sự ê ẩm nơi hốc mắt. “Lúc này ta mới hiểu được, hóa ra không phải ta không nhớ, mà là tự ép chính mình không được nhớ. Sợ rằng nhớ lại những kỉ niệm không thể có lại.” Có lẽ trái tim của nàng và nguyên thân của nàng là hai hình ảnh đối lập nhau chan chát. Thế mới biết không thể đánh giá linh hồn qua vẻ bề ngoài được. Một hòn đá, ai có thể nghĩ nổi nó sẽ biết “tư tình”, ai nghĩ được nó sẽ biết “hi sinh”, ai mà ngờ được nó lại là người con gái đang ôm xác người mình yêu, rơi nước mắt và nói: “Ta thích, bởi vì được gặp chàng”. Bởi vì có chàng nên ta mới yêu mới nhớ, không có chàng, chẳng có gì đáng để mong chờ. Một người con gái như vậy liệu có “quyến rũ” được Chiến Thần Mạch Khê! Và tình yêu đã nở hoa từ Đá, đoá hoa mai đó sẽ chẳng bao giờ tàn lụi. Nó được chăm tưới bằng máu, nước mắt của Tam Sinh. Và sẽ được Chiến Thần gìn giữ trân trọng. Câu chuyện vừa bi vừa hài với một kết thúc HE. Tôi đã khóc đến nỗi sưng vù cả mắt. Khóc vì buồn, vì thương, vì cảm động, vì hạnh phúc. Tình yêu trong truyện trải qua quá nhiều những mất mát, nhưng đổi lại một tương lai vĩnh hằng. Tình kiếp Tam Sinh – Lịch Kiếp Chiến Thần. Duyên phận thật diệu kì. Cám ơn Ti Mệnh vì những tình tiết cẩu huyết của nàng ta. Cảm ơn số phận đã mỉm cười với sự ăn may của Tam Sinh. Cám ơn tình yêu của nàng đã khiến cho Chiến Thần rung động. Cám ơn sự hi sinh vì nhau của hai người, đã khiến cho tôi được cùng khóc cùng cười và hạnh phúc cùng họ. P/S : Truyện đã đọc rất lâu rồi. Đọc đi đọc lại n lần rồi, nhưng giờ mới viết nổi bài cảm nhận >”< Mời các bạn đón đọc Tam Sinh, Vong Xuyên Bất Tử của tác giả Cửu Lộ Phi Hương.
Sư Phụ (Hệ Liệt) - Cửu Lộ Phi Hương
Không cần kiếp sau ta gặp lại Chỉ mong cùng chàng kiếp này nắm tay nhau Trên đỉnh núi tiên mây mờ che phủ Dù tám mươi năm hay trăm năm chờ đợi Muôn vạn vì sao vẫn lấp lánh sáng ngời Tình chàng vẫn mặn nồng như màu máu đỏ tươi                 Cỏ cây trên núi úa tàn rồi lại thắm Chỉ trái tim này vẫn giữ bóng hình ai... Chỉ cần nghe tên Cửu Lộ Phi Hương thôi là mình biết cũng sẽ có nhiều người giống mình. Đều cực kỳ thích những truyện của tác giả này. Chủ quan mà nói thì trong lòng mình tác giả truyện huyền huyễn đỉnh nhất chỉ có Cửu là xứng đáng đứng đầu bảng. Mình vừa đọc lại bộ Sư Phụ Hệ Liệt của Cửu xong. Bộ này mình đọc cũng lâu phết rồi. Giờ quay ra đọc lại cảm xúc vẫn thấy xốn xang như ngày đầu  Đây không phải là truyện dài, chỉ là một hệ liệt về tình sư đồ gồm 4 truyện ngắn. Mỗi truyện chỉ không đến 10 chương nhưng bằng giọng văn tưng tửng nhẹ nhàng cũng đầy tình cảm của Cửu đã khiến cho người đọc, mà cụ thể là mình trải qua mọi cung bậc cảm xúc theo từng nhân vật. Truyện đầu tiên trong hệ liệt là bộ Sư phụ có bệnh. Nghe tên truyện thì cứ nghĩ sư phụ là một người đau ốm bệnh tật nhưng không phải. Bộ này nữ chính tưng tửng hâm hâm đáng yêu vô cùng. Lúc nhìn thấy nam chính thì “ánh mắt cứ như muốn ăn thịt người ta vậy”. Chưa được sự đồng ý đã nhận người ta làm sư phụ ngay khi người ta chưa kịp đồng ý. Vừa mới quen mà đã chỉ muốn lột áo người ta ra ngay )) đừng nhầm nữ chính háo sắc. Thực ra vì nữ chính chỉ muốn quay về thời đại của mình, nữ chính bị xuyên không đến quá khứ 300 năm trc. Muốn trở về phải có Ly Kính mà nam chính đang giữ thế nên nữ chính tìm mọi cách tiếp cận nam chính chỉ vì muốn lấy Ly Kính trên người nam chính thôi ) Nữ chính cứ tìm đủ mọi cách khiến nam chính thích mình, để rồi cuối cùng chính mình cũng sa vào, đã thích người ta từ bao giờ. Kết truyện là anh nam chính thì tương lai đã bắt nữ chính ở lại với anh nam chính thì quá khứ  Nhiều bạn nói thương Ma đầu vì ko có nữ chính nhưng mình lại nghĩ khác. Anh Ma đầu quá khôn ý chứ, thích nàng rồi, bắt nàng ở lại cùng mình từ 300 năm trc, quá khứ thay đổi, tương lai cũng sẽ thay đổi. Quá khứ anh ko thành ma, và quá khứ anh có nàng. Thì khi quay về tương lai nếu ko có gì thay đổi thì nàng vẫn sẽ bên anh thôi. Nếu nữ chính mà về cùng Ma đầu thì chắc anh nam chính ở lại sẽ cô đơn suốt 300 năm mất  Túm lại cái kết không thể ngọt ngào hơn. “Hắn để con lại bên ta. Sau này… con hãy ở bên ta nhé. Mãi mãi ở bên ta”  Truyện thứ hai là truyện Sư phụ tuổi cao. Truyện này với truyện thứ ba motip gần giống nhau. Đều là tình yêu của đồ đệ dành cho sư phụ, sau đó phụ lòng khiến sư phụ đau buồn. Motip nghe thì đơn giản nhưng khi đọc thì cảm xúc cứ xốn xang. Trong truyện Sư phụ tuổi cao. Nàng là một vị chiến thần thời xưa, đã sống quá lâu trên đời. Cả cuộc đời của nàng chỉ thu nhận có một đồ đệ. Một đồ đệ vô cùng trân trọng và yêu thương nàng và nàng cũng vậy. Mặc dù sau này đồ đệ của nàng khiến nàng vô cùng đau lòng, mặc dù.. nàng đã yêu đồ đệ của mình từ bao giờ. Nhưng nàng chôn giấu điều đó quá sâu trong lòng, sâu đến mức chính nàng cũng ko nhận ra. Chỉ biết rằng khi nàng nghĩ đồ đệ của nàng đã chết, tâm của nàng cũng chết theo, nàng bình thản mặc nhiên chờ đợi ngày quy thiên của mình. Bởi vì nàng ko còn luyến lưu gì nữa, nên nàng buông xuôi. Nhưng thật may là đồ đệ của nàng đã quay lại tìm nàng. Quay lại để khiến cho nàng phát hiện ra mình đã yêu và đã được yêu đến nhường nào. Thật may mắn là cuối cùng nàng không tiếp tục chết đi. Mà đã khoẻ mạnh trở lại. Cho dù để được hồi sinh nàng đã mất đi vị trí Thần. Nhưng có lẽ nàng ko cần cái chức danh đó nữa, bởi vì cho dù nàng có là ai đi chăng nữa. Nàng vẫn sẽ mãi là một vị Thần trong lòng người đồ đệ ngốc nghếch của nàng.!!!~ Truyện thứ ba là Sư phụ ức chế. Truyện sao mà nó ngọt ngào. Đọc mình vừa cảm thấy ngọt ngào lại vừa cảm thấy buồn cười. Buồn cười vì giọng văn tưng tửng rất riêng của Cửu. Ngọt ngào vì tình yêu vĩnh cửu của đại đồ đệ của nữ chính đối với nàng. Vì tình yêu, đồ đệ của nàng sẵn sàng hy sinh mạng sống để đi kiếm thuốc giải cho nàng. Vì tình yêu, cho dù bị đánh đến hấp hối, cho dù sa vào ma đạo, đồ đệ của nàng vẫn không ngừng yêu nàng. “Sư phụ đoán bao nhiêu năm nay con có từng nhớ sư phụ không?.. Ngày nhớ đêm mong, nhớ đến phát điên. Tám chữ này cũng không đủ để hình dung một phần vạn trong lòng đồ nhi.” Tình yêu ấy nó đơn giản vô cùng. Yêu là yêu, là cố chấp, là yêu đến hết cả cuộc đời. Là chờ đợi nàng tỉnh lại, cố chấp ở bên nàng trong suốt ba trăm năm nàng say ngủ. Mặc cho đau đớn giày vò nhưng vẫn bất chấp chờ nàng, đợi nàng. Truyện ôi sao mà nó ngọt. Cuối cùng thì tình yêu của đại đồ đệ đối với sư phụ suốt bao nhiêu năm cũng đã được hồi đáp. Chàng đã cùng sư phụ mình năm xưa sinh ra một bầy tiểu ma đầu. Kết thúc xúc tích rõ ràng ngắn gọn  Truyện cuối cùng, cũng chính là truyện duy nhất SE trong hệ liệt. Và cũng là bộ đã thôi thúc mình viết cái review này. Truyện “Sư phụ đến đây giao chiến” mở đầu hơi khác với mấy bộ còn lại. Vừa đọc mình vữa nghĩ không phải là sư đồ luyến à, sao mới đầu truyện mà đồ đệ đã tìm đủ mọi cách để giết sư phụ nàng thế này? Nhưng khi đọc thì mới hiểu. Càng đọc mình càng cảm thấy thương nữ chính, nàng là một đồ đệ được sư phụ nàng tuỳ tiện nhận, tuỳ tiện nuôi. Ngay đến cả cái tên cũng không đặt cho nàng. Nàng yêu sư phụ, nhưng cũng chính vì yêu, nên càng hận. Nàng hận vì sư phụ đã bỏ rơi nàng suốt bao nhiêu năm, hận vì những việc vô tâm vô tính của sư phụ đã khiến lòng nàng đau suốt bao nhiêu năm trời. Từ khi sư phụ đi, nàng một mình cô độc, nàng gặm nhấm lại từng kỷ niệm khi được ở bên sư phụ. Và rồi cho đến khi không thể chịu được. Nàng tìm một cái cớ để có thể đường đường chính chính đi tìm sư phụ nàng, để được gặp lại sư phụ nàng, đó là giết sư phụ. Nàng đuổi giết sư phụ nàng, nhưng khi sư phụ nàng đứng im để nàng giết, nàng lại không thể nào xuống tay. Để rồi nàng hy sinh thân mình cứu sư phụ. Nàng chết, nàng cứ đứng mãi ở cầu Nại Hà. Cho dù không còn nhớ ra mình là ai, không còn nhớ về sư phụ, nhưng với tình yêu đã ăn sâu vào trong trái tim, với nỗi trăn trở lo lắng cho người. Nàng vẫn cứ ngây ngô đứng đó, đứng qua bao nhiêu năm, qua bao kiếp luân hồi của thế gian. “Dường như ta đứng đây để chờ một người, tuy nhiên rốt cuộc phải chờ ai, ta cũng không nhớ được nữa.” Đọc xong đoạn này mình khóc luôn. Cảm thấy chua xót vô cùng. Cả cuộc đời nàng đã cô độc chờ đợi mãi một người, vậy mà cho đến khi chết đi rồi nàng vẫn lại phải đợi tiếp.!!~ Quãng thời gian chờ đợi của nàng cuối cùng cũng kết thúc vào ngày nàng nhìn thấy sư phụ nàng, thấy được cuộc sống trên trần thế của người ấy. Sư phụ nàng giờ đã trở nên điên khùng, vì quá đau đớn khi nàng – người mà hắn yêu đã chết. Nhìn sư phụ đau đớn vì nàng, khóc vì nàng, nàng cũng khóc. Cuối cùng nàng buông tay, uống bát canh Mạnh Bà, nàng và sư phụ kiếp này hết duyên từ đây. “Ta vứt bỏ chờ đợi của mình, để hy vọng kiếp sau hắn có thể tìm thấy ta”..!~ Đọc xong truyện cuối cùng mình rầu luôn cả buổi ấy. Cứ ngổn ngang khó tả   Tóm lại truyện của Cửu thì luôn luôn đáng đọc. Bài review này mình viết bằng một số đánh giá khá chủ quan của bản thân. Mỗi người khi đọc chắc đều sẽ có một cách cảm nhận khác nhau. Hy vọng review của mình sẽ góp phần giúp các bạn có thể tìm đc những truyện mà các bạn thích. ^^ Mời các bạn đón đọc Sư Phụ (Hệ Liệt) của tác giả Cửu Lộ Phi Hương.
Nhất Niệm lộ Hướng Bắc - Cát Tường Dạ
Văn Án Anh, Lục Hướng Bắc có gì đặc biệt hơn người? Không phải là nhờ vào khuôn mặt "Họa quốc ương dân", hơn nữa lại có nụ cười hồ ly mê hoặc chết người không đền mạng, ba cô không nhận ra anh có nhiều người hâm mộ vây quanh sao? Lại còn đem vị trí phó tổng giám đốc công ty giao cho anh? Như thế còn chưa đủ hay sao? Tại sao ba cô còn mê muội muốn đem cả cô gả cho anh nữa? Người đàn ông trưởng thành không có việc gì làm hay sao? Đến Đồng gia làm con rể làm gì vậy? Cô Đồng Nhất Niệm vốn không thích kiểu chồng như thế này! Cô không muốn có người chồng như thế, rõ ràng là vì nhà cô có tiền bạc và thế lực nên mới kết hôn với cô. Cô không muốn có người chồng như thế, từ lúc bắt đầu kết hôn thì lạnh nhạt như tảng băng, cứng rắn như một tảng đá. Cô không muốn có người chồng như thế, mỗi ngày đến nửa đêm vẫn chưa chịu về nhà, cô chán ghét phải chờ đợi và lo lắng. Cô không muốn có người chồng như thế, cho dù bọn họ điên cuồng như thế nào nhưng chỉ cần một cuộc điện thoại của người con gái khác cũng có thể gọi anh đi. Cô không muốn có người chồng như thế, đã nuôi dưỡng tình nhân mà lại còn chỉ vào mặt cô mà mắng chửi, anh lại còn giúp đỡ người ta. Cô không muốn có người chồng như thế, cho nên mới đem đơn ly hôn ném trước mặt anh: "Họ Lục kia, tôi chịu đựng đủ rồi! Chúng ta ly hôn đi!" Thế nhưng, vì sao tất cả mọi người đều lấy tay chỉ vào đầu cô? "Đồng Nhất Niệm! Đầu cô bị cửa kẹp hỏng rồi à? Cô còn có thể tìm đâu ra một người đàn ông ưu tú như Lục Hướng Bắc chứ? "Đồng Nhất Niệm! Cô có biết một khi cô đã buông tay, có bao nhiêu cô gái xếp hàng chờ được gả cho anh không?' "Đồng Nhất Niệm! Con nếu dám cùng Hướng Bắc ly hôn, ba sẽ không cần một đứa con gái như con nữa!" "Chị, chị muốn ly hôn với anh rể sao? Em sẽ không khách sáo nữa! Anh rể! Em đến đây! Anh có thể hỏi em yêu anh sâu đậm đến mức nào!" Nhưng không ai biết rằng cô cùng anh kết hôn hai năm, rõ ràng nắm tay đồng hành, cùng ngủ chung gối, tâm hòa tâm, sao lại xa cách tận chân trời như vậy. Nếu như tất cả mọi thứ có thể quay lại một lần nữa, cô có trở lại giữa hè đó hay không? Cô sẽ không đi ra đồng hái bông sen đẹp nhất, như thế, cô sẽ không rơi xuống hồ nước, lại càng không được anh cứu, khiến cho bắt đầu từ đó cùng anh nắm tay, nhưng lại xa cách chân trời... Thế nhưng... Thế nhưng, Lục Hướng Bắc, chúng ta rõ ràng đã ly hôn, tại sao anh còn muốn đến từng bước từng bước bóp nát tim em! Mời các bạn đón đọc Nhất Niệm lộ Hướng Bắc của tác giả Cát Tường Dạ.