Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

U Linh Giới - Tô Du Bính

U linh giới chính là giới thứ mười. Đây vẫn là cấm địa của chúng sinh vật cửu giới. Một ngày kia, thiên đường cùng địa ngục phải cử một người đến đó... Chuyện về Mammon và Metatron… *** Review An Tư: Thể loại : ác ma thâm tình công x thiên thần lãnh đạm thụ, tình hữu độc chung, ma pháp Nằm trong hệ liệt Cửu giới Một trong những tác giả yêu thích của mình, Tô Du Bính. ❤ Lần này, mình sẽ viết review về U linh boss, nằm trong Cửu giới hệ liệt của Bơ tỷ. Về bốn bộ, nhìn chung đều có cái hay riêng. Nhưng ở U linh boss, điều làm mình đặc biệt yêu thích chính là tình cảm của cả hai người. “Chỉ một ánh mắt, chung kết vạn năm” Mammon là một trong thất đại tội của loài người : tham lam. Hắn cùng phe với Lucifer, rời bỏ thiên đàng và cư ngụ ở nơi địa ngục sâu thẳm. Nhưng nơi đó không u ám như mọi người từng nghĩ. Ngược lại, Mammon làm chủ ở những tòa nhà xa hoa lộng lẫy nhất, sở hữu những thứ quý giá nhất. Vì hắn là “Tham lam”, vì thế hắn không ngại ngần thâu tóm nhiều của cải nhất có thể. Nhưng rồi, hắn yêu một thiên sứ. Một thiên sứ sáu cánh vô hỉ vô bi, là thiên sứ thánh khiết nhất, gần với Cha nhất, Metatron. Mammon đã yêu Metatron cả vạn năm, yêu trong khắc khoải, chua xót, đợi chờ. Hắn ở địa ngục của hắn, còn Meta lại ở con thuyền Noah., xa lánh thế sự, xa lánh mọi thứ. Trong trận thánh chiến năm ấy, kết quả phân định, sáu cánh Mammon hóa đen, trở thành đọa thiên sứ. Đã chẳng thể nào trở về lại những ngày trên thượng giới, cùng cầu nguyện, cùng ngắm nhìn vạn vật với Meta. Và hắn nuối tiếc… Xuyên suốt cả câu chuyện, hầu như phần tình cảm chỉ chiếm một phần rất nhạt. Nhưng vẫn sẽ thấy được sự nóng bỏng mỗi khi Mammon nhìn Meta, sự khao khát mỗi khi Mammon tìm kiếm bóng hình ấy. Trong cả hàng trăm vạn năm hắn từng sống, Mammon chưa từng yêu ai, cũng chưa từng để ý ai. Mammon chỉ tham lam một bóng hình duy nhất, một tạo vật thánh khiết xinh đẹp nhất, vĩnh viễn ngự tại trái tim hắn, Metatron. Những cử chỉ, hành động của Mammon đều khiến cho mình cảm thấy, hắn quả thật yêu Metatron rất nhiều. Là kẻ ngạo mạn giàu có hiếm ai bằng, chỉ mời người ta ăn một bữa sáng tay lại lấm tấm mồ hôi. Là một trong bảy đại ma vương của địa ngục, chỉ bằng một câu nói của người nọ, hắn đã chẳng màng mà vì người nọ làm hết thảy. Một ánh mắt, một lời, một cử chỉ đều được Mammon tẩn mẩn khắc ghi và trân trọng. Metatron, tạo vật gần gũi với thần nhất, lại có một bí mật. Bí mật này đã theo Meta kể từ lúc trước khi thánh chiến diễn ra và sẽ được giải đáp ở gần cuối cùng. Vì một phần yếu đuối, Meta đã chẳng thể lựa chọn về phe bên nào. Vậy nên trong suốt thời gian đó đến mãi về sau này, y đã trốn tránh nơi tầng cao nhất của con thuyền Noah. Và cầu nguyện. Meta đã rất nhiều lần mong muốn tâm của mình có thể phẳng lặng như mặt hồ, rất nhiều lần mong muốn trong lòng chẳng còn tạp niệm. Nhưng y không thể. Cũng như Mammon, tại một khắc nào đó trong quá khứ, trong lòng Meta cũng đã gieo lại một bóng hình. Thiên sứ thuần khiết nhất, lại thật sự không thể giữ tâm tĩnh lặng trước ái tình. Về nội dung câu chuyện, những tình huống được tác giả lồng vào nhằm thúc đẩy cao trào của câu chuyện. Đó là những bí ẩn về giới thứ mười với những thiên sứ sẽ già đi, và chết như một con người. Là một thiên sứ không hoàn toàn mạnh mẽ để có thể chống lại những phần tối u ám trong bản thể. Thiên sứ nọ giam cầm đồng bạn, hủy con trai mình, hủy luôn cả chính bản thân, vây hãm thế giới thứ mười trong u tối. Nhưng sau cùng, sức mạnh của tình yêu thương đã chiến thắng. Dù là Thần nhưng vẫn không hề hoàn hảo. Dù là thiên sứ nhưng cũng không hẳn sẽ không bao giờ phạm lỗi sai. Dù là bất kì giống loài nào cũng cần yêu thương để làm tiền đề tồn tại. Mammon sau những thử thách vẫn giữ trọn vẹn phần tình cảm của mình dành cho Meta. Hắn sẵn lòng chờ, nhưng không phải chờ trong vô vọng nữa. Meta một lần nữa nhìn nhận lại chính bản thân, không chối bỏ những phần y cho là mình không nên có mà học cách chấp nhận. Meta cũng có phần khả ái và đáng yêu, cũng sẽ tò mò, cũng sẽ quan tâm và lo lắng. Nhưng y vẫn luôn cố gắng làm rõ lòng mình, làm rõ những nghĩ suy mà bấy lâu bản thân không dám đối mặt, để rồi đồng ý ở cạnh Mammon. Nghĩa là đồng ý trở thành tình nhân, và “tình nhân chỉ một là đủ”. Chính Mammon đã nói như thế. Trong này có xuất hiện vài đôi phụ khá dễ thương như Michael và Lucifer, Hybe và Julian, và không thể không nói đến cameo Isael và Trịnh Phi Hiệp. Giới nào cũng thế, loài nào cũng vậy, cũng là những sinh vật sống mà không thể không học cách yêu thương. Và ở U linh giới, đó là bài học tình yêu cho một Mammon tham lam kiêu ngạo và một Meta lãnh tĩnh đạm nhiên. Họ đã đi qua những xa cách dai dẳng hàng vạn năm mới thấu triệt được lòng mình. Họ đã đấu tranh cho cái tôi, cho lí tưởng để có thể ở bên nhau. Chỉ vì là người đó, tuyệt không hối hận, dù cho thêm trăm vạn năm thiên trường địa cửu. *** Hôm nay là ngày dàn đồng ca thiên sứ biểu diễn, tám phần thiên sứ đều đến sân khấu giúp vui, đệ nhất giáo đường càng có vẻ đặc biệt hiu quạnh. Kim quang không ngừng đảo quanh giá chữ thập khổng lồ lơ lửng giữa không trung. So với giá chữ thập cao mấy chục thước, thân ảnh quỳ bên dưới thật sự nhỏ bé đến đáng thương. Cửa giáo đường được nhẹ nhàng đẩy ra. Tiếng bước chân trầm ổn từ hướng cửa chậm rãi tới gần thân ảnh đang quỳ nọ. “Ngươi dự định cứ thế tiêu cực lãng phí cả đời?” Michael bất mãn nhìn bóng lưng Shipley. Shipley tiếp tục cầu nguyện. Michael nói: “Năm nay thiên đường không thịnh hành sám hối, mà thịnh hành lập công chuộc tội.” Shipley cầu nguyện xong, thong thả đứng dậy. Hai chân hắn bởi vì quỳ quá lâu nên có vẻ không linh hoạt, không thể không giang cánh đỡ mình bay lên, giảm bớt gánh nặng cho đôi chân. “Ngươi muốn ta làm gì?” Hắn nhẹ giọng hỏi. Michael nói: “Mammon đang trùng kiến giới thứ mười.” Shipley cụp mắt, “Ta tin tưởng hắn sẽ làm rất tốt.” Michael nói: “Nhưng hắn không thể vĩnh viễn ở lại nơi đó.” Shipley khẽ mím môi. Michael giơ tay nhẹ hất phần tóc mái vàng óng ả của mình, “Ta nghe nói ngươi đã kết hôn.” “Đúng vậy.” “Có con rồi?” “Vợ ta sinh một đứa.” “Nga.” Michael trầm ngâm. Shipley đạm mạc ngẩng đầu nói: “Tướng mạo vợ ta có điểm giống ngươi.” Michael nhìn hắn, nửa ngày mới nói: “Vậy sao?” “Ân.” “Ta thật lấy làm tiếc.” Michael nhẹ giọng nói. Shipley bồi hồi nhìn vạt áo trường bào của Michael, dường như bị đoạt hết toàn bộ lực chú ý. “Tướng mạo giống ta, hẳn nên sống thọ mới đúng.” Michael nói. ...... —– Anh Michael thiệt quá đáng, câu trước còn tưởng anh thành kính phúng điếu, câu sau hóa ra anh lại tự vuốt đuôi mình =)) Từ những động thái của Shipley, lấy vợ tướng mạo giống anh Mi (khó trách Hybe đồng chí vừa gặp Mi liền thâm tình “mẹ” một tiếng ~~), trước đó lúc hắc hóa thì muốn chia rẽ MiLu => Bổn tòa tuyên phán, bị cáo Shipley tội danh yêu thầm Michael chính thức thành lập, phạt bị cáo tiếp tục đơn phương! P.S: Michael của chúng ta có vẻ như vạn nhân mê, Lucifer khỏi nói, từ Shipley cho tới Houllier còn gửi cả hình nude để dụ dỗ anh Mi =)) Hảo chờ mong một bộ hoành tráng về MiLu nha! Mời các bạn đón đọc U Linh Giới của tác giả Tô Du Bính.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Hành Trình Đoạt Lại Hào Quang Nữ Chính
Văn Án - Vở Kịch Nhỏ Văn án: Tô Sầm Sầm vô tình xuyên thành nữ chính trong một quyển tiểu thuyết vườn trường. Trong cuốn sách này, nữ chính bị một kẻ xuyên sách đoạt đi hào quang. Từ một đại tiểu thư được người người nuông chiều trở thành một nữ phụ bia đỡ đạn, chuyện xấu gì cũng làm, người gặp người ghét. Tô Sầm Sầm: Ai thèm làm nữ phụ bia đỡ đạn cơ chứ. Từ hôm nay trở đi, tôi muốn phản công! Một thời gian sau, mọi người phát hiện Tô Sầm Sầm mới ngày nào còn nhõng nhẽo vô lý nay đã thay đổi. Nữ chính phim tuyên truyền trường học là cô, học giỏi đứng đầu lớp là cô, thậm chí người trong lòng của cao lãnh chi hoa(*) Tam Trung Bách Thanh cũng... Cũng là cô? Tô Sầm Sầm chăm chăm chỉ chỉ làm nhiệm vụ để được nhanh về nhà: Hả? Cậu nói gì cơ? Mà khi Tô Sầm Sầm cố gắng trở thành một nữ chính xinh đẹp tài hoa lương thiện, cô lại phát hiện nhiệm vụ mà hệ thống tuyên bố ngày càng không đáng tin cậy. [Nắm tay nam chính Bách Thanh.] [Hôn nam chính Bách Thanh.] Tô Sầm Sầm: ...Sao lại có cả kịch bản yêu đương thế này? Hệ thống cười ngây thơ vô tội: Hôn hôn, quyển tiểu thuyết này là tình yêu mà. Vở kịch nhỏ: Vào một ngày mưa, chàng trai cầm ô đi tới, nắm tay cô kéo vào dưới tán ô trong ánh mắt khiếp sợ của Tô Sầm Sầm. Tiếng mưa rơi tí tách, gương mặt chàng trai cực kỳ lạnh nhạt, nhưng lỗ tai lại đỏ bừng một mảng. Anh lười biếng nâng mắt, giọng nói dịu dàng: "Tiện đường, tôi đưa cậu về." Tô Sầm Sầm:..... Về nhà thì về nhà, nhưng sao tay cậu lại run rẩy thế? ____ Lập ý: Quý trọng người bên cạnh khi còn có thể. P/s: Bạn có thể hóng ít review và nhận xét về truyện bằng cách tham khảo bình luận ở Góc giải đáp sau chương Phiên ngoại. *** Góc Giải Đáp Xin chào tất cả các bạn đọc đáng yêu, rất hân hạnh khi truyện Hành trình đoạt lại hào quang nữ chính được mọi người đón nhận nhiều như vậy. Và trong thời gian vừa qua thì lượng tương tác của độc giả với team cũng đã tăng lên rất nhiều, chính vì thế mà thông báo bên Wattpad có thể lên tới hàng trăm hàng nghìn noti chỉ trong vài giờ. Việc được mọi người ủng hộ nhiệt tình như thế làm team cảm thấy rất vui, nhất là trong dịp Tết này nữa, nhưng bên cạnh đó đã có bất lợi như việc team trả lời sót các bình luận. Vì vậy, team quyết định sẽ lập môth mục giải đáp như này để tiện trả lời câu hỏi của bạn đọc hơn cũng như xin ý kiến nhận xét về truyện của mọi người một cách trực tiếp và dễ dàng hơn. Team xin gửi lời xin lỗi đến những bạn đọc có bình luận thắc mắc mà vẫn chưa nhận được câu trả lời. Bây giờ mọi người có thể đặt câu hỏi tại đây và team sẽ giải đáp hoặc có thể là những bạn đọc khác trả lời được. Và sẽ thật tốt nếu mọi người có thể thả review của mình tại đây về truyện để những độc giả khác và team có thể đọc được và giới thiệu cho những người khác ạ. Team cảm ơn mọi người rất nhiều ạ, chúc mọi người có một cái Tết thật ấm áp và an lành ạ. *** Ngày mười chín tháng bảy, tám giờ sáng. Bên ngoài cửa vang lên từng tiếng đập cửa rất có tiết tấu. Đầu tóc Tô Sầm Sầm rối bù, ngái ngủ đi ra mở cửa. Sau khi thấy rõ người bên ngoài, Tô Sầm Sầm ngáp một cái: "Bố ạ, sao lại..." Tiếng nói đột nhiên im bặt. Tô Sầm Sầm không thể tin nổi, nhìn lên nhìn xuống đánh giá Tô Minh Viễn vài lần, giơ tay sờ sờ chiếc tạp dề trên người ông: "Bố... vào bếp á?" "Đúng vậy." Tô Minh Viễn cười giòn giã: "Mau đi rửa mặt đi, mì trường thọ nguội mất." Theo lời ông, Tô Sầm Sầm lắc lắc đầu đi vào phòng tắm. Cô vừa đánh răng vừa gọi hệ thống trong đầu: "Hôm nay sao lại yên lặng vậy." Hỏi xong, Tô Sầm Sầm mới nhớ ra, rạng sáng nay hệ thống đã đi mất rồi. Cô đã hoàn thành nhiệm vụ, hệ thống cũng không cần tiếp tục ở lại nữa. Dù sao cũng từng làm bạn một khoảng thời gian, trước khi hệ thống rời đi đã dùng âm thanh máy móc của nó hát cho Tô Sầm Sầm nghe một bài hát chúc mừng sinh nhật. Thôi thì cũng coi như là đến nơi đến chốn rồi. Dưới nhà, Tô Minh Viễn đã đợi trong phòng ăn khá lâu. Ông đã cho giúp việc nghỉ từ hôm qua, sáng sớm hôm nay đã dậy bận bịu cả sáng, cố gắng cho Tô Sầm Sầm một buổi tiệc sinh nhật mười tám tuổi thật hoàn hảo. Tô Sầm Sầm cầm đũa: "Bố à, thực ra bố không cần phải miễn cưỡng bản thân thế đâu." Đặc biệt là mấy việc nấu cơm vào bếp thế này. "Thất thần cái gì thế, con mau ăn đi." Trước ánh mắt cực kỳ chờ mong của Tô Minh Viễn, Tô Sầm Sầm ăn một miếng. Cảm nhận đúng như đã dự đoán... mặn. Nhưng vẻ mặt cô không hề thay đổi, còn diễn xuất rất tốt ra vẻ khen ngợi: "Ăn ngon lắm ạ." "Kỹ năng nấu nướng của bố tiến bộ lên nhiều lắm luôn!" Nói xong, Tô Sầm Sầm ăn hết nguyên một bát mì. Được cô khen ngợi, mặt mày Tô Minh Viễn vui vẻ hớn hở. Ông cảm thấy việc được con gái khen ngợi kỹ năng nấu nướng con vui hơn cả khi ký được mấy hợp đồng vài chục triệu. Tô Minh Viễn hứng thú bừng bừng nói: "Vậy cơm trưa cũng để bố làm hết nhé." Nói là làm, ông lập tức đứng lên, cởi tạp dề đi ra ngoài cửa. Trong lúc đó còn không quên dặn dò Tô Sầm Sầm: "Bố ra ngoài mua ít rau, Tiểu Sầm đợi ở nhà, lát nữa dì Đường của con sẽ đến." Tô Sầm Sầm: "..." Cô hung hăng rót một cốc nước đầy, lôi điện thoại ra gọi điện cho Đường Thấm. Tuyệt đối không thể để bố cô vào bếp nữa! Có điều không ngờ là Bách Thanh lại tới trước cả Đường Thấm. Lúc đó Tô Sầm Sầm còn đang ăn dưa hấu, đôi môi đỏ hồng toàn nước dưa hấu, xinh đẹp ướt át. Bách Thanh chưa nói câu gì đã cúi xuống hôn cô. Mấy động tác thân mật này càng ngày anh càng làm trôi chảy, thường xuyên nhằm lúc Tô Sầm Sầm mất cảnh giác, làm cô ngại ngùng đến mức mặt đỏ tai hồng. Cũng may hiện giờ lực chú ý của cô không đặt lên cái này. "Đồ em bảo mang đến đây đâu rồi?" Tô Sầm Sầm đi quanh người anh: "Mau mau mau em khát lắm rồi!" Vừa rồi cô lục tung phòng bếp lên cũng không thấy có đồ uống gì lạnh, cửa hàng tiện lợi gần đây nhất cũng phải đi bộ mất mười phút, Tô Sầm Sầm thật sự không còn cách nào khác mới gọi cho Bách Thanh nhờ anh mang hai cốc trà trái cây qua. Nước uống mát lạnh trôi xuống bụng, trong nháy mắt Tô Sầm Sầm cảm thấy mình đạt đến tuyệt đỉnh thăng hoa rồi. "Anh không biết đâu, bố em nấu mặn muốn chết, hic, em còn tưởng ông ấy cho nửa bịch muối vào nữa chứ." Cô hỏi một đằng Bách Thanh lại trả lời một nẻo: "Em nói xem, kỹ năng nấu nướng này có phải sẽ di truyền không nhỉ?" "Có khi... có?" Tô Sầm Sầm nghiêng đầu tự hỏi một lúc lâu, cuối cùng vẫn bỏ cuộc: "Ơ kìa anh có thể đừng bàn luận vấn đề chuyên sâu thế này với em được không?" Đã đến tuổi thi đại học xong rồi, sao người này vẫn còn cái tính như vậy chứ! Bách Thanh rũ mắt nhìn cô, nụ cười trên miệng không có ý tốt: "Nếu thế thì, vì hạnh phúc nửa đời sau của em, vẫn nên để anh nấu cơm thì hơn." Đây rõ là khiêu khích một cách trần trụi! Tuy đúng là từng tuổi này rồi Tô Sầm Sầm vẫn chưa một lần xuống bếp nấu cơm, nhưng việc đó chẳng ảnh hưởng gì tới sự tự tin của cô cả. Cô cảm thấy bản thân chính là một thiên tài bếp núc! Tô Sầm Sầm: "Ừm! Em đi nấu một bàn đồ ăn ngay bây giờ cho anh xem!" Cô hấp tấp đứng dậy muốn đi vào phòng bếp lại bị Bách Thanh nhanh tay nhanh mắt túm chặt lấy. Anh hơi dùng lực một chút, Tô Sầm Sầm đã xoay tròn tại chỗ 90 độ, ngã ngồi luôn trên đùi anh. Bách Thanh nhướng mày, khuôn mặt tràn ngập ý cười, cũng càng ngày càng dán sát vào mặt cô: "Anh cảm thấy..." Ngay lúc đó, ở huyền quan truyền đến tiếng nói chuyện. Sau đó là tiếng đồ vật rớt xuống đất. Hai người đồng thời quay đầu qua, nhìn thấy ba gương mặt đang ngây ra như phỗng. Tô Sầm Sầm vội vàng đẩy Bách Thanh ra: "Bố." Bách Thanh lại chẳng hoảng hốt chút nào, tiện tay nhặt lên củ hành tây lăn đến cạnh chân anh, sau đó nắm tay Tô Sầm Sầm thong thả đứng lên: "Bố, mẹ, chú Viễn." Tô Minh Viễn: "..." Đường Thấm: "..." Bách Hồng: "..." Không biết đã qua bao lâu, Bách Hồng mới lên tiếng trước tiên: "Ừ thì, cũng không còn sớm nữa, mau... mau mau nấu cơm thôi, đừng để cho bọn trẻ đói bụng." Đường Thấm cũng phụ hoạ theo: "Đúng vậy, đúng vậy. Minh Viễn, chúng tôi, chúng tôi đi nấu cơm trước, có gì để ăn cơm xong lại, lại nói." Có thể khiến cho hai vị phụ huynh nói lắp thành như vậy, đúng là bản lĩnh rất lớn. Mắt thấy ba người đã đi vào phòng bếp, Tô Sầm Sầm lại càng hoảng loạn: "Làm sao bây giờ, bố em sẽ không chém chết em chứ?" Bách Thanh nhìn vào phòng bếp, bình tĩnh nói: "Không đâu." Nghĩ nghĩ, anh lại bổ sung thêm một câu: "Nếu sợ hãi, đêm nay em có thể qua nhà anh." ??? Cứ như anh đang có âm mưu gì vậy. Tô Sầm Sầm tự động phớt lờ đề nghị của Bách Thanh, bả vai gục xuống, ngã lên ghế sô pha. Mông còn chưa kịp đáp xuống ghế, phía sau đã vang lên tiếng hét: "Từ từ!" Tô Minh Viễn mặc tạp dề chạy ra từ phòng bếp: "Hai đứa mau ngồi xa nhau ra!" Tô Sầm Sầm bị ông làm cho giật nảy mình, nhưng vẫn nghe lời ông dịch sang bên cạnh hai bước. Tô Minh Viễn vẫn cảm thấy chưa đủ, bắt Tô Sầm Sầm ngồi ở góc sô pha xa nhất có thể với Bách Thanh. Cuối cùng, ông còn trừng mắt cảnh cáo với Bách Thanh một cái. Ý đồ rõ ràng "cậu mà dám động vào con gái tôi thì hai chúng ta liều mạng với nhau". Dù sao cũng là bố vợ tương lai, Bách Thanh rất nể tình không ho he gì. Nhưng anh trăm triệu lần cũng không nghĩ tới, đây mới chỉ là sự khởi đầu. Tiếp đó, anh chỉ cần có một động tác nhỏ nào, trong phòng bếp sẽ ló ra một cái đầu cực kỳ cảnh giác, nghiêm túc nhìn chằm chằm anh. Ngẫu nhiên sẽ có người cố ý tăng tiếng bằm thịt lên thớt. Tiếng dao phầm phập đập vào thớt, Bách Thanh còn chưa cảm thấy gì, Tô Sầm Sầm đã chịu không nổi. "Bố." Tô Sầm Sầm chạy vào phòng bếp, nhẹ nhàng nói với Tô Minh Viễn: "Con không thích nghe tiếng này đâu." Tô Minh Viễn cứng đờ người, trong nháy mắt không còn âm thanh khó chịu nào cả. Vẻ bình thản bên ngoài miễn cưỡng duy trì được tới sau bữa cơm trưa. Trò chuyện được một lát là đến lúc Tô Sầm Sầm muốn ra ngoài. Mấy ngày trước cô đã lên kế hoạch hết rồi, buổi trưa sẽ ở nhà ăn cơm với các vị phụ huynh, buổi chiều sẽ ra ngoài đi chơi với bạn bè. Lúc trước Tô Minh Viễn đã đồng ý rồi, nhưng đến cuối cùng lại đổi ý. Ông kéo Tô Sầm Sầm qua một bên hỏi: "Nhất định phải đi hả?" Tô Sầm Sầm rất bất đắc dĩ: "Con đã hẹn hết với các bạn rồi." "Thế thì được rồi." Ông cũng rất bất đắc dĩ, nhưng nhớ ra bên cạnh có một con sói nhỏ đang mơ ước đến con gái bảo bối của ông thì trong lòng lại lên tinh thần: "Không được gần gũi với Bách Thanh quá nhé, tuy rằng bố cũng không phải kiểu người cổ hủ gì, nhưng..." Tô Minh Viễn thao thao bất tuyệt mất mười phút, cuối cùng vẫn là Đường Thấm nhân hậu giải cứu Tô Sầm Sầm từ trong nước sôi lửa bỏng. Lúc tiễn hai người họ ra ngoài, Tô Minh Viễn vẫn chưa từ bỏ, cực kỳ sợ hãi Tô Sầm Sầm vừa ra cửa đã bị Bách Thanh lôi kéo bỏ trốn một đi không trở lại. Cho đến khi đi khỏi tầm mắt của ông, hai người mới không hẹn mà cùng nhẹ nhàng thở ra. "Từ trước tới giờ em không phát hiện ra bố em lại dong dài như vậy đấy." Tô Sầm Sầm túm tay Bách Thanh, lải nhải bên tai anh những lời mà Tô Minh Viễn vừa dặn dò. "Bảo em đừng tin tưởng anh quá, còn nói nam sinh độ tuổi này đều là sài lang hổ báo..." Bách Thanh khẽ cười một tiếng: "Sài lang hổ báo?" "Đúng vậy!" Tô Sầm Sầm lại hỏi: "Hai người dì Đường nói gì với anh vậy?" Ánh nắng mùa hè tươi sáng, lá cây rụng xuống, từng tia nắng rơi xuống trên gương mặt tuấn tú của chàng trai. Bách Thanh cúi người đặt một nụ hôn lên môi cô, giọng nói mang rõ ý cười: "Dặn anh là, không được chia tay." ________ Tác giả có lời muốn nói: Đến đây thì bài viết đã chính thức kết thúc rồi! Quyển sách đầu tiên vẫn còn rất non nớt và nhiều thiếu sót, cảm ơn các thiên thần nhỏ vẫn ủng hộ tôi đến tận bây giờ! Trong quá trình này tôi nhận ra rất nhiều vấn đề, cũng nhận ra để hoàn thành một quyển sách thực sự không dễ dàng. Tóm lại, tôi sẽ tiếp tục cố gắng! Hẹn gặp lại các bảo bối lần tới nhé!! Mời các bạn đón đọc Hành Trình Đoạt Lại Hào Quang Nữ Chính của tác giả Già Phê Lãi Đống.
Cô Ấy Còn Ngọt Hơn Trái Cây
Tác giả: Nhất Nguyệt Tinh Độ dài: 15 chương + 3 phiên ngoại Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại, Tình cảm, Thanh mai trúc mã, Oan gia hoan hỉ, HE Bìa: MMOC Editor: Sông Nhỏ Văn án Lúc 3 tuổi, có một người nguyện ý cùng bạn nắm tay đếm sao trời. Lúc 6 tuổi, có một người nguyện ý diễn một vở kịch ấu trĩ thực hiện ước mơ làm công chúa của bạn. Lúc 12 tuổi, có một người nguyện ý chờ bạn cùng về nhà. Lúc 15 tuổi, có một người nguyện ý cầm nước đứng ở điểm cuối 800 mét chờ bạn. Lúc 18 tuổi, có một người nguyện ý khêu đèn học bài đêm cùng bạn.  Lúc 23 tuổi, có một người nguyện ý nắm lấy tay bạn, dắt bạn về dinh. Những ký ức ở bên anh ấy, theo thời gian cũng đã trổ bông. Đôi tay ấy một khi đã nắm lấy thì chính là cả đời. Tag: Yêu sâu sắc, Oan gia hoan hỉ, Duyên trời tác hợp, Thanh mai trúc mã. Từ khóa tìm kiếm: Vai chính: Hàn Tử An, Hạ Thanh Ninh | Vai phụ: Hạ Thanh Thần, Đường Vũ Miên | Khác: Giới thiệu chung: Trúc mã ôn nhu phúc hắc x Thanh mai lơ mơ ngốc manh. ***   Mời các bạn đón đọc Cô Ấy Còn Ngọt Hơn Trái Cây của tác giả Nhất Nguyệt Tinh.
Chỉ Muốn Thích Em
Tên truyện: Chỉ muốn thích em Tác giả: Tuế Kiến Số chương: 73 chính văn + 27 NT Tình trạng: Hoàn convert - Hoàn edit. Thể loại: Đô thị tình duyên, nghiệp giới tinh anh, ngọt văn. Edit: Bún Thịt Nướng Lịch đăng: Thứ 6 hàng tuần ... |Văn án| Cậu hai Trì Uyên ở Khê Thành có tính tình phóng đãng ngang ngạnh, vui chơi nhân gian bao nhiêu năm nhưng vẫn thuỷ chung giữa trăm hoa, dạo chơi thế gian không dính phiến lá trên người. Ai ngờ có một ngày, hai nhà Trì - Văn truyền ra thông tin đám cưới. Cậu hai Trì vì không chịu cưới mà quậy trời quậy đất, thà chết chứ không chịu khuất phục đã trở thành trò cười cho đám bạn trong giới. Mọi người đều cho rằng trên đời này không ai có thể giữ được trái tim của vị lãng tử này. Mãi cho đến một lần tụ họp với đám bạn, Trì Uyên chơi thua, yêu cầu giao điện thoại cho người khác xem. Trong lúc quần chúng tranh điện thoại, không biết là ai đã lỡ bấm nhầm vào chỗ gọi điện, có điều qua mấy giây sau thì trong ống nghe truyền ra một giọng nữ lạnh lùng. "Trì Uyên, anh có bệnh à?" Mọi người ở đó rơi vào yên tĩnh. Lúc đầu Trì Uyên còn mắt say lờ đờ, mông lung nằm nghiêng ngả một bên nhưng nghe thấy vậy, nhanh như chớp chìa tay lấy lại điện thoại, rủ mắt tủi thân nói, "Tưởng Tưởng, em nghe anh giải thích." Mọi người: "?" - Văn Tưởng lần đầu tiên gặp Trì Uyên là ở nhà cũ nhà họ Trì. Người đàn ông có dáng dấp anh tuấn làm trò trước mặt người lớn trong nhà, vẻ mặt ngả ngớn đùa cợt: "Trì Uyên con cho dù hôm nay có chết, chết ở bên ngoài, có nhảy xuống từ chỗ này cũng sẽ không kết hôn." Sau đó. Cái vị thích dạo chơi nhân gian nào đó một khi có chủ liền nhanh chóng biến thành tiểu chó săn: "Tưởng Tưởng, chừng nào thì em mới gả cho anh vậy?" "Hôm nay Uyên Uyên cũng đã cầu hôn rồi đó." Văn Tưởng: "........" "Thế gian này muôn vàn tốt đẹp nhưng anh chỉ muốn thích em." * Thiếu gia dạo chơi nhân gian x Đại tiểu thư xinh đẹp nhẹ nhàng. Chú thích: Có tham khảo thực tế với nghề nghiệp của nữ chính nhưng hầu hết trong đó chứa sự riêng tư, cho nên cũng có hơi chênh lệch với thực tế. Hy vọng các bạn bên y khoa thứ lỗi, cũng xin các bạn ngoài ngành y đừng bắt chước theo, nội dung cấp cứu cụ thể dựa trên thực tế. Tag: Đô thị tình duyên, nghiệp giới tinh anh, ngọt văn. Từ mấu chốt: Diễn viên: Văn Tưởng | Phối hợp diễn: Trì Uyên. Một câu giới thiệu vắn tắt: Kháng hôn thế nhưng lại kháng ra tình cảm!! ... |Có thể cậu đã biết| 1. Truyện được edit vì sở thích, phi thương mại và chưa được sự đồng ý của tác giả. Vui lòng không mang truyện đi nơi khác, tội mình :(( 2. Vì là edit nên độ chính xác chỉ tới 70 - 80%, nếu có gì không đúng các cậu góp ý nhẹ nhàng cho mình nha. 3. Nếu không hợp gu thì cậu không cần đọc đâu. Đọc truyện là để xả stress, cho vui chứ đừng rước bực vào người nha. Cuối cùng là Cảm ơn cậu đã ghé đọc. *** Hướng Thành Du ở lại một đêm. Nhưng cũng chỉ qua một đêm mà thôi, sáng hôm sau tỉnh dậy vẫn phải tránh hiềm nghi, nhưng lần này thì khác lúc trước. Mối quan hệ của cậu và Hứa Nam Tri đã thay đổi, đây cũng coi như là một chuyện khiến người ta hạnh phúc nhất trong khoảng thời gian này. Hôm nay là thứ 3, là ngày làm việc, đồng hồ sinh học của Hướng Thành Du đến bảy rưỡi là làm việc, kéo cậu tỉnh dậy từ trong mộng. Cậu xốc chăn xuống giường, đi chân trần giẫm lên sàn nhà, tiện tay lấy áo T-shirt đang vắt bên cạnh mặc vào che khuất dấu vết trước ngực. Buổi sáng Hứa Nam Tri dậy hơi sớm, đi ra ngoài mua bữa sáng. Lúc quay về, Hướng Thành Du mới vừa rửa mặt xong ra khỏi phòng tắm. Hai người chạm mặt, Hứa Nam Tri đặt bữa sáng trong tay xuống bàn, ngáp một cái đi vào trong phòng, "Mua bữa sáng cho anh, anh lái xe của anh về đi, mấy ngày nay tạm thời em không ra ngoài." Buổi sáng thứ 3 có cuộc họp thường kỳ, giáo sư Liễu Dật Sơn không thích người khác đến muộn, cộng thêm chỗ ở của Hứa Nam Tri cách Viện Kiến trúc một khoảng nên Hướng Thành Du không thể ngồi xuống ăn bữa sáng được. Cậu cài cúc cổ tay áo rồi đi theo vào trong phòng ngủ, hôn một nụ hôn chào buổi sáng mới coi như thôi. Hứa Nam Tri ngủ bù thêm một giấc ngắn, lúc tỉnh lại, ánh mặt trời bên ngoài đã lên rất cao, rèm cửa trong phòng ngủ rất dày nhưng cũng chỉ có thể che ánh nắng được bảy tám phần. Cô trở mình, chóp mũi cọ vào chiếc gối đầu khác bên cạnh, ngửi thấy mùi hương thoang thoảng, cùng với mùi hương trên người cô. Hoa hồng biển cả. Kiều diễm lại mát lạnh. Hứa Nam Tri nhớ đến hết thảy những gì đã xảy ra vào đêm qua, coi như tất cả bước ngoặt và thay đổi đều bắt đầu từ nụ hôn lúc vào cửa kia. Cô xoa xoa mặt, vẫn còn chưa lấy lại được tinh thần. Sự thản nhiên và bình tĩnh trong phút chốc đối mặt với Hướng Thành Du vào sáng sớm kia đã không còn nữa. Đúng lúc này điện thoại vang lên một tiếng. Hứa Nam Tri duỗi tay cầm qua. Bạn nhỏ: [Dậy chưa, anh gọi đồ ăn bên ngoài cho em, đã đến cổng tiểu khu chỗ em rồi.] Hứa Nam Tri gửi câu 'biết rồi' lại cho cậu, sau đó nhìn ghi chú mà mình đặt cho cậu, suy nghĩ vài giây rồi bấm vào đổi thành tên khác. Hướng Thành Du lại gửi một tin nhắn đến. Bạn trai: [Vậy em nhớ ăn cơm đấy, anh đi làm việc đây.] Hứa Nam Tri nhìn ba chữ kia* vài giây. (Ba chữ kia là 'bạn trai': 男朋友) Cho dù bây giờ Hướng Thành Du không ở trước mặt, thậm chí sẽ có một khoảng thời gian rất dài không xuất hiện nhưng Hứa Nam Tri vẫn có cảm giác mất tự nhiên khi bị cậu nhìn thẳng vào. Cũng giống như mọi lần trước, đều khiến cho cô hoảng hốt nhưng lại cam tâm tình nguyện đắm chìm. - Sự ảnh hưởng của đơn tố cáo trước đó vẫn còn tiếp diễn, trong khoảng thời gian hai nhà Hướng - Hứa bị tổ giám sát điều tra, Hứa Nam Tri và Hướng Thành Du bắt đầu tránh hiềm nghi, bất kể là riêng tư hay là bên ngoài đều cố ý tránh gặp mặt. Ngày thứ hai hai người xác định quan hệ liền chuyển từ yêu cuồng nhiệt sang hẹn hò online, mỗi ngày ngoài chào hỏi trên Wechat và video call vào buổi tối ra thì không có liên lạc gì khác nữa. Dự án đài tưởng niệm của Đại học Kiến trúc đã tiến vào giai đoạn sau, hơn nữa cũng gần đến cửa ải cuối năm nên Hướng Thành Du khó tránh khỏi bận rộn. Có lúc còn phải đi công tác cùng giáo sư Liễu Dật Sơn đến một số ngôi làng cổ ở miền núi, thường xuyên mười ngày nửa tháng không thấy người. Hứa Nam Tri không phải lần đầu tiên yêu đương nên cũng không quá để ý đến tình huống không nhìn thấy người này, đã phát huy sự thấu hiểu và quan tâm tới cực hạn với tư cách là một người bạn gái. Trung tuần tháng 12, Hứa Nam Tri nhận được cuộc gọi của bạn tốt Đỗ Nham lúc học đại học, đối phương sau khi tốt nghiệp đại học liền ra nước ngoài du học, sau đó tốt nghiệp tiến sĩ liền làm kiến trúc sư trong công ty xây dựng bên đó. Bây giờ định về nước gây dựng sự nghiệp, anh ta biết được tình hình gần đây của Hứa Nam Tri trong nhóm lớp, nên đặc biệt gọi điện hỏi cô có muốn trở thành đối tác với anh ta không. Toàn bộ đoàn đội đều vẫn đang trong giai đoạn chuẩn bị, ngoài Đỗ Nham ra còn có bảy tám người khác, lần lượt phụ trách công việc của từng bộ phận trong công ty. Ba lời hai câu nói trong điện thoại không rõ nên Đỗ Nham nói ba ngày sau mình về nước, Hứa Nam Tri hẹn anh ta hôm sau ra ngoài bàn bạc. Hôm đó, Hứa Nam Tri thấy Đỗ Nham cũng thấy những người khác của công ty anh ta. Bởi vì phần lớn đều là bạn học trong Đại học Kiến trúc nên nói chuyện cũng hoà hợp hơn. Đỗ Nham nói: "Tôi cũng nghe nói một chút về chuyện của cậu, tôi cũng không phải có ý giúp cậu mà đơn thuần là thưởng thức năng lực của cậu. Công ty của bọn tôi bây giờ còn chưa khởi sắc, đang là lúc cần nhân tài, tôi hy vọng cậu có thể suy nghĩ kỹ một chút." "Được, tôi hiểu được ý của cậu, sẽ suy nghĩ kỹ." Tuy Hứa Nam Tri không có đồng ý ngay nhưng thực ra trong lòng đã có tính toán. So với làm công ở công ty nhỏ cho người ta thì cô vẫn nghiêng về phía Đỗ Nham hơn. Chẳng qua bây giờ tất cả mọi người đều trưởng thành rồi, không còn đơn giản như tham gia một trận đấu ở trường nữa, rất nhiều chuyện đều cần phải suy nghĩ một cách toàn diện. Nhóm người ăn cơm xong, một mình Hứa Nam Tri lái xe về nhà. Lúc đi ngang qua siêu thị bèn dừng lại mua chút trái cây và rau. Về đến nhà đã gần 9 giờ, cô sờ soạng để bật điện, cúi đầu nhìn thấy trên tủ giày có đôi giày da của nam giới bèn ngẩng đầu nhìn về phía phòng khách. Không bất ngờ khi nhìn thấy vali màu đen được để ở trong góc. Hứa Nam Tri đổi giày, đặt chìa khoá và đồ trong tay lên trên bàn trong phòng ăn rồi nhẹ tay nhẹ chân đi đến phòng ngủ. Trong phòng không quá rộng rãi, mờ tối nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ sự phồng lên của chiếc chăn. Hứa Nam Tri không bật điện mà dựa theo trí nhớ tìm được bộ đồ ngủ đã thay trước khi ra ngoài vào ban ngày rồi đi đến phòng tắm tắm một cái. Sau đó mang theo hơi ẩm xốc chăn phía bên kia lên rồi nằm vào, giường hơi lõm xuống gây ra tiếng động rất nhỏ. Mời các bạn đón đọc Chỉ Muốn Thích Em của tác giả Tuế Kiến.
Chậm Rãi Động Lòng
CHẬM RÃI ĐỘNG LÒNG Cảnh Kỳ Tâm dtv-ebook.com Văn Án