Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Tận Xương

Nội dung: tình yêu hiện đại, hào môn thế gia. Nhân vật chính: Phương Châm, Nghiêm Túc Phối hợp diễn: Thẩm Khiên, Từ Mỹ Nghi, La Thế. Cái khác: Tiểu bao tử Bản giới thiệu đúng đắn: Một ngày kia, khi đang nói chuyện phiếm thì người bạn hỏi Nghiêm Túc "Vì sao, cậu thế nào cũng phải theo đuổi Phương Châm, cô ta chút nữa thì giết chết cậu rồi" Nghiêm Túc: "Đó chính là lý do a" Người bạn: "Why?" Nghiêm Túc: "Trong tất cả những cô gái ái mộ mình thì cô ấy lại dùng cách kịch liệt nhất, cậu không thấy cô ấy rất đặc biệt sao?" Người bạn: "Cậu...càng ngày càng khác người" Im lặng một lát, người bạn lại nói: "Cậu xác định Phương Châm ái mộ cậu?" Bản giới thiệu đúng đắn: 5 năm trước, cô vì báo thù mà thiếu chút nữa thì giết Nghiêm Túc. 5 năm sau, cô được phóng thích, bắt đầu cuộc sống mới. Từ đó về sau, cuộc sống của cô lại có thêm một loại hương vị mang tên Nghiêm Túc. Nếu như nói liên tục đạp đến đống cứt chó là việc làm khiến người ta cực kỳ chán ghét. Như vậy, đại khái Nghiêm Túc liền tốt hơn một chút so với đống cứt chó đi. *** Buổi sáng, khoảng mười một giờ, Phương Châm tắm rửa thay quần áo xong, đầu tóc còn chút ẩm ướt, ấn xuống giấy chứng nhận được phóng thích dấu vân tay của mình. Thời hạn thi hành án năm năm giờ đã hết, Phương Châm nhìn dấu vân tay trên giấy chứng nhận, nụ cười trên mặt vô cùng lạnh nhạt. Cảnh quan Tống mang cô từ nhà giam ra, lúc đi đến cửa, cô ấy nói dừng, lại hỏi: “Người trong nhà đến đón sao?” “Ừ, có lẽ là vậy.” “Sau khi rời khỏi đây sống cho tốt, hi vọng chúng ta sẽ có cơ hội gặp nhau, nhưng vĩnh viễn đừng là ở chỗ này.” Phương Châm rốt cuộc nở nụ cười chân thành, thành tâm nói: “Cám ơn cô.” Năm năm trong lao tù, người không trải qua sẽ không hiểu được mùi vị trong đó. Lúc trước, trước khi vào đây, Phương Châm cùng nghe người ta nói, trong ngục đủ loại chuyện tiêu cực, sau khi vào chân chính trải nghiệm cô mới hiểu được cảm nhận mùi vị đích thực của ngồi tù. Cảnh quan Tống ở trong tù xem như là người quen trong tù, tính tình cũng không tệ lắm, đối với cô cũng rất tốt, trừ lúc chưa quen biết lạnh mặt khiển trách cô ra, thì trong mấy năm nay cũng không có chỉa mũi nhọn vào cô. Dù sao, Phương Châm cũng coi như là một phạm nhân rất ngoan, cô nổi danh là biết điều nghe lời. Cảnh quan Tống chỉ có thể đưa cô đến đây, ra khỏi cánh cửa này, cô chỉ có thể dựa vào chính mình. Cô quay đầu lại một lần nữa nhìn nơi mình đã sống năm năm, sau đó không chút do dự bước ra khỏi cửa sắt to lớn nặng nề kia. Sắc trời không quá tốt, mặt dù không trời mưa nhưng không có mặt trời, trên đỉnh đầu bao phủ một tầng mây đen thật mỏng, khiến người ta cảm thấy rất nhanh trời sẽ mưa. Phương Châm đứng ở cổng chính tù giam nhìn sắc trời, do dự không biết về nhà thế nào. Thư thông báo đã sớm gửi về nhà rồi, lần cuối ba mẹ đên thăm tù cũng có nhắc đến. Nhưng rốt cuộc ngày hôm nay sẽ đến đón cô hay không họ cũng chưa xác định. Em trai chắc chắn là sẽ không đến. Bởi vì mẹ đã nói hai ngày này em trai mang bnaj gái đi du lịch. Đó là bạn gái đầu tiên của em trai, làm thư kí ở một công ty, thật vất vả mới nghỉ được mấy ngày để đi chơi, chỉ sợ trên trời rơi xuống là dao găm, em trai cũng muốn đi. Về phần ba mẹ đều đi làm, hôm nay không phải chủ nhật, trừ phi họ xin phep nghỉ, nếu không cũng không đên được. Là cô bất hiếu, nếu cô không có phạm tội, không có ngồi tù, bây giờ tiền lương nuôi sống cả nhà cũng không là vấn đề, cùng không để cha mẹ đã có tuổi còn phải đi làm kiếm tiền. Nghĩ đến đay, nụ cười mới nở trên môi Phương Châm liền biến mất. Cô cũng không nghĩ nhiều, không có tiền thì cũng có đôi tay, đợi gần một giờ không thấy người đến, cô quyết định nghĩ biện phap đi ra ngoài. Cuộc sống tươi lai cô còn phải gặp nhiều trường hợp tương tự. Không ai có thể giúp cô, chỉ có thể dựa vào đôi tay này giải quyết tất cả vấn đền khó khăn. Năm năm ở trong tù, Phương Châm rất ít suy nghĩ nhưng lại học rất nhiều, nhiều nhất chính là học cách kiên cường thế nào. Cho nên, cô đưa tay lên chỉnh sửa lại quần áo, mặt không chút thay đổi đi trên đường lớn. Kết quả, vừa đi không được mấy bước, một chiếc Freeland liền lao đến. Người lái xe hình như có chút gấp, có thể nghe thấy rõ ràng thanh âm bánh xe ma sát với mặt đất. Bởi vì chiếc xe đột nhiên xuất hiện làm Phương Châm dừng bước. Cửa xe mở ra, một cô gái trẻ vội vàng chạy xuống, chạy thẳng đến trước mặt Phương Châm, mạnh mẽ ôm lấy cô: “thân mến, chúc mừng cậu. Ngại quá, mình đến trễ, mình đã nói với cậu a, vốn là anh họ mình muốn đến, chúng mình cùng đi đón cậu. Nhưng hắn còn có một cuộc giải phẫu, cái gì mà con trai của ông tổng bị tai nạn giao thông phải giải phẫu ngay lập tức, không làm ẽ không sống được. Loại phá gia chi tử này chết thì chết, cứu sỗng chúng để chúng lại chạy xe đựng chết người khác? Còn không bằng để chúng chết đi có phải tốt hơn không.” Phương Châm bị ôm đến khó thở, miễn cưỡng đem một cái tay của cô gái kia từ trên người xuống: “Mỹ Nghi, cậu để mình lấy hơi trước được không?” Người vừa đên này là Từ Mỹ Nghi, là bạn thân của Phương Châm trước khi ngồi tù. Mấy năm này cô ấy cũng đến nhà giam thăm cô, cẩn thận suy nghĩ, cô ấy còn chịu khó đên hơn so với cha mẹ cô, so với em trai thì không cần phải nói.” Từ Mỹ Nghi là người sảng khoái, vừa oán trách xong liền keo Phương Châm lên xe, lại nói: “nhanh rời khỏi địa phuong quỷ quái này, vĩnh viễn cũng đừng quay lại.” Xe ở lối đi bộ trước nhà giam vòng một đường xinh đẹp, lại hương về đường lớn. Phương Châm ngồi trên xe nhìn hàng cậy hiện lên trước mắt, tâm tình lại kích động, cô đã năm năm không có ngồi xe cũng chưa từng nhìn thấy thế giới bên ngoài rồi, cô vốn nên hưng phân vô cùng nhưng lúc này lại tĩnh táo lạ thường. Cũng là Từ Mỹ Nghi không quản được miệng mình như cũ, còn đang oán trách anh họ mình Trầm Khiên: “Vì loại người đó mà giải phẫu thật lãng phí thời gian cùng sinh mạng. Còn hại anh ta không đến đón cậu được. Nhưng là cuối cùng anh cũng thật nghĩa khí đưa xe cho mình. Xe này tốt hơn so với xe mình, cậu cũng ngồi thoải mái một chút mà đúng không?” Phương Châm cười nhạt: “không quan hệ. Cám ơn cậu đến đón mình, hôm nay cậu không phải đi làm sao, đi ra ngoài cũng không sao sao?” “nói gì chứ, đón cậu ra tù là chuyện lớn, công việc có là gì, xin phép là được. Người nói vô tâm, người nghe hữu ý. Đúng vậy, mặc dù có việc chỉ cần xin phép là được thôi. Bạn tốt cũng cảm thấy là chuyện theo phải làm lẽ thường, cha mẹ cô lại thấy đây là vấn đề lớn rất khó khăn. Lần cuối gặp mặt, Phương Châm liền nghe được ý trong lời của mẹ cô, xin phép sẽ bị trừ tiền lương, tới đêy một chuyến cũng không dễ, vì tiết kiệm tiền,à ngồi xe công cộng, sau khi xuống xe còn phải đi một đoạn dài. Thật ra có tiền hay không đều không quan trọng, mấu chốt là họ không thèm quan tâm mình đi. Ý nghĩ này chưa bào giờ có trong đầu Phương Châm trong năm năm này, bởi vì trong tù thật bề bộn nhiều việc, cô không chịu suy nghĩ nhiều. Nhưng bây giờ lại xuất hiện, trước khi ở tù, ý nghĩ này thỉnh thoảng cũng xuất hiện. Từ nhỏ ở nhà, cô có cũng được mà không có cũng chẳng sao, điểm này cô đều rõ ràng so với ai khác. Nêu như đổi lại hôm nay là em trai ra tù, đừng nói là xin phép nghỉ một ngày, cho dù bị sa thải, mẹ cũng nhât định đến. Hơn nữa bà sẽ không đi xe công cộng mà thuê xe đến đón. Vì bà nói: “Con trai của tôi chịu nhiều khổ cực như vậy, thuê xe cho nó ngồi thoải mái một chút.” Phương Châm lắc đầu, cố gắng loại bở tâm tình tiêu cực này ra ngoài. Từ Mỹ Nghi vừa lái xe vừa nói ít chuyện cũ, nói nói lại phát hiện Phương Châm an tính lạ thường, lập tức ngậm miệng lại nói xin lỗi: “Thật xin lỗi, mình nói nhiều quá, ầm ĩ cậu đi.” “Không có sao, mình thích nghe cậu nói. ở trong đó năm năm đều tách rời với thế giới rồi, mình phải nghe cậu nói nhiều mới tốt, sớm thích ứng với xã hội này.” “Muốn nghe mấy cái kia, có thời gian lại nói với cậu. Bây giờ nói xem, muốn đi thẳng về nhà ao?” “Không, mình muốn đến chỗ đó, cậu có thể đưa mình đi sao?” “Chỗ nào?” “Quảng trường thâm Lam.” Mời các bạn đón đọc Tận Xương của tác giả Tô Lưu.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Gả Cho Cha Của Nam Chính - Cửu Nguyệt Vi Lam
Khương Nịnh Bảo là tứ tiểu thư phủ Trường An Hầu, phụ mẫu sớm qua đời, phía trên chỉ còn một ca ca mới thi đậu tú tài. Nếu không phải nàng còn có một mối hôn ước với thế tử phủ Định Quốc Công, tháng ngày chắc hẳn khó qua. Thế nhưng bỗng có một ngày, thế tử Tạ Cảnh Dực bởi vì một mối tình si với đích nữ phủ An Viễn Hầu mà bất chấp hiếu nghĩa, một mực muốn cùng nàng từ hôn.  Ít nhất ,Tạ thế tử cũng còn có chút lương tâm, không chỉ mang ngọc ngà châu báu tới bồi thường nàng, còn ngỏ ý muốn nhận nàng làm muội muội, đem thân phận tiểu thư phủ Định Quốc Công tặng cho Khương Nịnh Bảo. Thế nhưng, hắn có lòng bồi thường, còn phải xem Khương tứ cô nương liệu có tâm muốn nhận hay không? Ngàn sai vạn sai cũng chẳng phải tại nàng, hà cớ chi bắt nàng mang danh bị ruồng bỏ, còn cố tình giả nhân giả nghĩa tưởng “bố thí” cho nàng. Vậy nên, dân chúng kinh thành gần đây truyền tai nhau rằng “sau khi bị thế tử phủ Định Quốc Công từ hôn, tứ tiểu thư Khương gia lập tức hóa điên, không sợ chết đòi gả cho Định Quốc Công, trở thành nương của kẻ đã từ hôn mình.” * Định Quốc Công là ai? Chàng là chiến thần của Đại Việt, là chiến thần được tất cả dân chúng kính trọng, cũng là nam nhân độc thân “có độc” khiến tất cả các cô nương kinh thành đều muốn tránh. Nghe nói, chàng sinh ra đã mang sát khí, lại lớn lên trong quân doanh, vì thế, không có bất luận người nào, ngay cả mẫu thân ruột có thể ở bên chàng mà bình an vô sự. Lời đồn về chàng quả thật rất nhiều, giả giả thật thật, Khương Nịnh Bảo nghe xong chỉ cười. Cho dù thân mang sát khí thì có thể thế nào, dù sao nàng cũng đã trải qua một kiếp hỗn độn nơi mạt thế, mệnh so với cỏ còn trường, đến cuối cùng, nếu không phải nàng tự sát, liệu có kẻ nào có thể tước đi sinh mạng nàng?  Sau khi xuyên đến nơi này, ngoài khả năng biết trước cốt truyện, nàng còn có một thân công năng ủ rượu tuyệt hảo, còn sợ bị Định Quốc Công “khắc” chết hay sao? Vì thế, trong sự ngỡ ngàng của dân chúng kinh thành, sự vui mừng của Định Quốc Công phu nhân cùng sự ghen ghét của “con dâu tương lai” và tâm tình phức tạp của hôn phu cũ kiêm “nhi tử tương lai”, Khương Nịnh Bảo hoan hỉ gả vào phủ Định Quốc Công. Từ nay về sau, Khương tứ tiểu thư trở thành đầu quả tim của Định Quốc Công gia, một đời sủng ái, cùng nàng nắm tay đến tóc bạc da mồi. Mời các bạn đón đọc Gả Cho Cha Của Nam Chính của tác giả Cửu Nguyệt Vi Lam.
Đường Một Chiều, Ngược Lối Yêu Nhau - Mộng Tiêu Nhị
Trên đời này, có những chuyện không nên nói quá sớm, cũng không nên quá tự cao tự đại mà cắt hết đường lui cho mình. Bởi vì, sớm muộn gì cũng có ngày bạn sẽ bị chính những lời đã từng ngông cuồng thốt ra ấy ''vả''lại vào mặt. À, giới trẻ bây giờ gọi theo trend là “nghiệp quật’’, mà đã bị quật thì lại chuẩn chỉnh đến không trượt phát nào luôn. Người đàn ông sẽ dạy cho chúng ta bài học sâu sắc đó tên là Tưởng Mộ Tranh. Trong thành phố này, Tưởng Mộ Tranh là một người đàn ông độc thân hoàng kim. Anh là chủ của tập đoàn khai thác dầu khí lớn, vẻ ngoài vô cùng tuấn tú xuất sắc cùng thần thái mạnh mẽ, ngang ngược đầy bản lĩnh. Mỗi bước chân anh đi qua, mỗi cái liếc mắt anh nhìn, mỗi cái nghiêng đầu nở nụ cười đều khiến mọi phụ nữ đổ gục. Vì thế, sống đến 30 năm cuộc đời, Tưởng Mộ Tranh luôn được các cô gái từ bé đến lớn theo đuổi, dây dưa không ngừng. Vì đã có được tất cả mọi thứ trong tay quá dễ dàng và có thể thay đổi mọi việc theo ý nguyện nên Tưởng Mộ Tranh có một tật xấu đó chính là tự tin thái quá. Ừ, anh luôn cho rằng bản thân mình đã gần như hoàn hảo rồi, muốn gì mà không được kia chứ. Cho nên, chỉ có người khác bám đuôi theo đuổi anh thôi. Nào có chuyện anh xách mông lon ton sau lưng người khác. Vậy nên, khi trông thấy cô cảnh sát nhỏ Lạc Táp trùng hợp gặp mình năm lần bảy lượt, anh đã rất phẫn nộ và khó chịu. Bởi vì, kẻ bám đuôi này quả thật khiến người ta ghét, thích anh đến mức anh đi đâu cũng mặt dày đi theo, lại còn trong ngoài không đồng nhất, nói năng hùng hồn lý lẽ giả vờ với anh nữa chứ. Để xem, cô ấy cố gắng được bao nhiêu ngày. Anh đây mới không thèm để ý đâu chứ đừng nói là thích. Hừ… Mời các bạn đón đọc Đường Một Chiều, Ngược Lối Yêu Nhau của tác giả Mộng Tiêu Nhị.
Đông Cung Thái Tử Là Đồ Ngốc - Hoa Tri Phủ
Ngoài hai nhân vật chính, các nhân vật phụ được khai thác rất tốt. Đó là một Hoa Xương Vương vì mưu cầu vương vị, vì hận thù mờ mắt, âm hiểm xảo trá, đến cuối cùng lại tự mình bỏ qua người thật lòng nhất. Đó là một Mộ Tử Xuyên tham vọng lớn, vừa muốn binh quyền lại vừa muốn mỹ nhân. Đó là thái tử phi Hoắc Thanh Thu vì yêu nhầm người mà mất nhà, mất cả trái tim. Điều tác giả làm tốt nhất trong “Đông cung thái tử là đồ ngốc” không phải những màn cung đấu hoành tráng, không phải những tình tiết hài hước giữa thái tử ngốc và đại cung nữ thông minh. Điều thành công nhất, có lẽ là chuyển biến tâm lý của Thẩm Tầm.  Không ai ngốc mười sáu năm, tỉnh lại liền có thể trở thành thiên tài, diệt loạn thần, ổn định triều cương, Thẩm Tầm cũng vậy. Chàng phải từ từ học hỏi, từng bước một trưởng thành để có thể xứng với những người yêu thương chàng. Đây là một bộ truyện thú vị, có vui, có buồn, có đấu võ đấu trí. Nếu bạn mê cung đấu, nếu bạn thích chết đi được chuyện tình chàng ngốc, thì mời nhảy hố nhé. Mời các bạn đón đọc Đông Cung Thái Tử Là Đồ Ngốc của tác giả Hoa Tri Phủ.
Điều Bác Sĩ Muốn - Tô Thụ
Điều Bác Sĩ Muốn có 33 chương, nhưng thời lượng mỗi chương ngắn, và không khí cũng rất thoải mái. Không có tiểu tam nam phụ mưu hèn kế bẩn, không có ngược nam ngược nữ, không có cảnh nóng cảnh nguội, chỉ có những mẩu chuyện nho nhỏ về cuộc sống hằng ngày, những hành động nhỏ nhặt mang nhiều ý nghĩa của những cặp đôi yêu nhau, và những suy nghĩ quan niệm về tình yêu. Thực ra, trong thực tế cuộc sống, việc cọc đi tìm trâu không hề hiếm. Ông bà ta ngày xưa dùng hình ảnh cái cọc để biểu thị cho người phụ nữ, là bởi vì quan niệm khi đó con gái phải là một thứ gì đó an an tĩnh tĩnh, bị động ở một chỗ. Nhưng thời đại bây giờ đã khác xưa rất nhiều, con gái cũng rất năng động, cũng có thể chủ động trong rất nhiều việc, kể cả là tình cảm. Tuy nhiên, cần phải nhớ một điều rằng, chỉ nên chủ động theo đuổi khi mình cảm thấy chắc chắn về tình cảm của bản thân, cũng như chắc chắn rằng chuyện mình sắp làm sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống hay công việc của người mà mình thích. Ít ra nếu không thành công cũng sẽ không khiến mình bị chán ghét. Bị từ chối cũng không sao cả, nhất định phải cho cả thế giới biết, cô đây là độc nhất vô nhị. Không phải là anh, thì sẽ là một người may mắn hơn anh! Mời các bạn đón đọc Điều Bác Sĩ Muốn của tác giả Tô Thụ.