Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Tối Manh Xuyên Qua

Thể loại: ngôn tình, xuyên qua, cổ trang, vương gia, vương phi, HE. Cặp đôi: Tĩnh Huyền Phong & Cổ Tiếu Tiếu Thuộc hệ liệt: què-mù-câm-điên Tức các bộ Họa quốc nương nương (què) Tối “manh” xuyên qua (xuyên qua bị mù) Ách con nhóc chọc hồng trần (con nhóc câm chọc hồng trần) Điên tù hoàng (kẻ điên giam giữ hoàng đế)   “Tiểu manh nhi, ngươi lại đây.” ”Ngươi thử kêu lại một lần cho ta nghe xem nào? Người mù cũng có nhân quyền!” ”A, có mắt còn chưa có nhân quyền, huống chi ngươi” “……”  thèm vào (#‵′) (ta nghĩ tỉ ý chửi bậy :”>) ”Thị tẩm.” ”Ta là người mù, thị không được tẩm! Ngươi sớm đem ta hưu, tìm cái tai thính mắt tinh, tứ chi kiện toàn đi” ”Thị tẩm không cần mắt, còn nữa, ngọn đèn vừa tắt, cũng đều giống nhau” “……” (╰_╯)# (cái mặt cụa tỉ ý) *** May mắn nắm trong tay công nghệ chơi game siêu đẳng, Cổ Tiếu Tiếu có thể xin Diêm Vương gia một vé đi du hành xuyên không. Vốn bản tính dở hơi, úp úp mở mở để mong Diêm Vương có thể thương tình cho nàng xuyên trở về cổ đại làm một vị hoàng hậu quyền khuynh thiên hạ lại xinh đẹp thiên tiên, cộng thêm có tuyệt thế gì đó thì càng tốt. Thế nhưng bị Diêm Vương chơi một cú đau thấu xương. Trực tiếp để nàng xuyên thành vị nữ Ngự y duy nhất trong hoàn cung, tình cờ lại cứu một mạng của hoàng thượng được hắn đem về dưỡng dục, tuy cũng không có gì vượt khỏi những gì nàng muốn. Muốn có quyền thế có quyền thế, ở trong cung không một phi tần nào dám chọc giận nàng, muốn xinh đẹp có xinh đẹp, thế nhưng vì cớ gì nàng không thể xác định được, tại sao nàng xuyên qua một cái liền trở thành một ngự y mù ??? Cớ gì mù còn đi làm ngự y a ??? Vớ vẩn đến thế là cùng ! Chuyện đến đây là hết ư ? Nào có cuốn tiểu thuyết xuyên không nào dở hơi như vậy. … Chỉ có dở hơi hơn mà thôi. Nàng được hoàng thượng ‘ưu ái’ gả cho nhi tử mà ông yêu thương nhất – tam hoàng tử Tĩnh Huyền Phong. Nàng nghe cung nữ bảo, tam hoàng tử sinh ra từ nhỏ được hoàng đế bệ hạ thương yêu vô cùng, bộ dạng lại đẹp trai dọa người, hơn nữa tương lai cũng có thể lên ngôi vua. Thế là tròng mắt tỏa lấp lánh (mặc dù nàng chẳng thấy gì), thế chẳng phải là vừa ý nàng quá sao. Nàng ở trước mặt hoàng đế đồng ý hôn sự, hồn nhiên đắc tội tam hoàng tử đương không chấp nhận cái hôn nhân này, liền bị hắn ghim thành một con mực. Thử hỏi một nữ nhân như nàng, đáng buồn hơn là nữ nhân mù bị một tên nam nhân suốt ngày chinh chiến ở sa trường không biết mùi vị nữ nhân cởi sạch ngắm nghía nhéo ngắc bộ vị không được phát triển cho lắm ở phía trước, thử hỏi nàng có thể nàng sống tiếp được chẳng ? Tuy nhiên, tiểu cường còn thế sống huống chi Cổ Tiếu Tiếu nàng còn ngoan cường hơn cả tiểu cường ? Nghĩ như vậy làm khó nàng, bắt nàng trèo đèo lội suối, bắt nàng làm mồi nhử thú rừng, bắt nàng ngồi ngựa tới mức ói ra ngoài, nàng vẫn không chịu thua đâu. Thế nhưng ai nói cho Cổ Tiếu Tiếu biết cuộc đời gian khó của nàng khi nào mới kết thúc đây ? Nàng mới có tí ti tình cảm với tên không bằng cầm thú Tĩnh Huyền Phong một tí thì lại bị người ta đương trường đường đường chính chính cướp đi ? hơn nữa còn là địch nhân ? Tồi tệ hơn nữa là một chuyến ‘du lịch’ ngoại quốc này nàng vô tình cố ý chôm luôn tâm của vị quốc vương nọ luôn, thiệt khổ sở, tuy nàng biết nàng thiên tư hơn người, quốc sắc thiên hương, người gặp người thích, thế nhưng nàng đã có chồng rồi, không nghĩ đến việc phản bội hắn đâu a !! Cổ Tiếu Tiếu có thể là vị vương phi nhất phẩm xui xẻo nhất ở thời đại này mất, phu quân nàng chinh chiến thu về bốn tiểu thuộc địa, thế nhưng thuộc địa thứ nhất thì quốc vương bắt cóc nàng, quốc vương thứ hai thì có thù với phu quân lại dùng nàng làm con tin, quốc vương thứ ba vì muốn phu quân nàng nên hạ độc hắn cuối cùng làm nàng vạn dặm tìm phu thiệt cực khổ !!! Cũng may còn một nước… Mấy người này chắc chắn là hợp lực làm khó nàng mới lên địa vị đây mà. Nữ chính tính tình điên điên khùng khùng, dở hơi, nói nhiều, bị mù, nhưng lại học châm cứu, nhiều tình huống hóa nguy thành an cũng nhờ những có ưu điểm này a. Nam chính lúc đầu cưới nữ chính vì do bị phụ hoàng ép, thứ hai cũng vì thấy người điên như nàng thú vị, một đường tuy nói ngược đãi nàng thế nhưng cuối cùng cũng hạ mình hầu hạ người mù là nàng thôi, nàng còn nói hắn không bằng cầm thú. Thế nhưng sau này ở chung lâu ngày rồi lại sinh tình, hiển nhiên cảm thấy có nàng bên cạnh lải nhải cũng không tồi, tuy tính tình có chút điên khùng nhưng tâm địa thiện lương, lại có tài châm cứu tuyệt thế. Miễn cưỡng cũng coi như chấp nhận được. Không ngờ những vương quốc xung quanh thế mà rục rịch muốn cướp người từ trong tay hắn. Thiệt sự là coi trời bằng vun mà !!! Tình tiết truyện thì không có gì đặc sắc lắm, tuy nhiên có nhiều cái cười đứt hơi bởi vì tính điên của nữ chính, bởi vì nàng mù nên nhiều lần bị troll thê thảm lắm mà cứ ngu ngơ đưa đầu cho người ta ghẹo. Chắc bởi vì nàng hồn nhiên nên cho dù bị bắt cóc hay bị bắt làm con tin thì cũng bình an vô sự hơn nữa còn trở thành khách quý ở chỗ đó, thật sự chẳng có chút nào tự giác của một tù nhân. Anh nam chính thì tính tình bình thường lạnh lùng ít nói, từ nhỏ đã thích rong đuổi trên sa trường, lấy giết địch chiếm thuộc địa làm vui, thế nhưng vì gặp một cái điên khùng nữ chính, thế là từ đó đi trên con đường bắt nạt thê tử mù làm thú vui mới. Anh này cũng cưng chị nữ chính lắm, chị ấy mà có gì làm xoắn đít lên đi tìm, thế nhưng cũng nhiều lần bị hại. Vì nữ chính mà buông tha chiến trường, trở về hoàng thành an an ổn ổn sống qua ngày. Bởi vì khát khao được sáng mắt của nữ chính, cả hai trên đường đi tìm một con bướm trong mộng Cổ Tiếu Tiếu, từ đó phát hiện ra một số chuyện động trời, có nhiều suy đoán nhưng tác giả cũng không làm rõ, chỉ để người đọc tự do phát huy trí tưởng tượng mà thôi. Người đáng thương nhất trong truyện thật ra là vị vua nơi đất nước yên bình kia hay là người vì nàng mà từ bỏ hận quốc thù nhà, hoặc là người vì nàng mà an bày định mệnh chỉ có thể ngược đãi bản thân mình ? Đều vì một chữ tình mà thôi. Bởi vì truyện chỉ có 82   chương thôi, nên theo mình cũng ngắn, đọc giải trí thì ổn bởi hài lắm, không có cung đấu tranh đấu gì nhiều, chỉ có nam phụ hơi bị đáng thương, thích anh nam phụ lắm, thương nữ chính vô cùng vì nàng mà đầu hàng nước địch, bỏ đi thù hận, còn thật lòng chúc phúc nàng, cao cả biết bao a ~~~~ *** Trở thành người mù, thật sự là yêu cầu của nàng. Sưu —— mặc —— (gió lạnh thổi qua =_=”) Gió lạnh thổi qua, Cổ Tiếu Tiếu hai mắt trống rỗng không ánh sáng , hiện ra bộ dạng hóa đá đã mấy canh giờ. ※ ※ ※ Trước khi bạn Cổ Tiếu Tiếu hồi tưởng lại quá khứ máu tuôn lệ chảy, thỉnh mọi người tự giữ thật tốt tay nhỏ bé ——(để khỏi đập vào đâu í mak) —— liền theo một giây đã chết kia bắt đầu nói đi: ( ngôi thứ nhất tâm lý hoạt động ) Trong điện Diêm Vương, tiểu Diêm Vương cũng không ngẩng đầu lên hai tay vẫn dán chặt trên máy chơi game, không chút để ý nói —— “Ngươi đã dạy ta cách lưu điểm trò chơi như thế nào, liền cho ngươi cơ hội một lần sống lại, được ra điều kiện điều kiện “ Nhiệt lệ! Ta rốt cục có thể xuyên qua sao? ! Các học sinh, các sư phụ, những người sống còn chưa đến địa phủ thỉnh chú ý! Làm một trạch nữ chuyên về game cao hơn hết thảy, nắm giữ một môn công nghệ cao ở địa phủ là tối nổi tiếng! “Ta đời này không có theo đuổi gì lớn lao, nếu Diêm Vương gia như vậy nể tình… Ta như vậy nói nói a…” Lòng ta triều mênh mông huy đi nước mắt… Văn xuyên qua xem hơn, tám chín phần mười sau khi tỉnh lại không phải ở trên giường ai giãy dụa (=))) chính là cuốn vào chuyện cảm tình tranh cãi của lão hoàng đế ngoài thông suốt trong ép buộc, đúng! Ta tuyệt đối không thể rơi vào khuôn sáo cũ! Ta muốn trở thành… Phải có cá tính. “Nói đi, nhưng không được nói trước tương lai “ “…” Bị hắn phát hiện . Ta khẩn trương rất nhanh quyền đầu, mau mà cầu đi! Kỳ thật ta từ đáy lòng chính là muốn làm một cái hoàng hậu đại thần của Hoàng Thượng vừa vắng vẻ lại có quyền thế! Sống phóng túng không chịu ngược, đi lãnh cung… Có thể trực tiếp cùng Diêm Vương gia nói đi… Ô mặt, thật ngượng ngùng , hắc hắc hắc hắc, vì thế ta quanh co lòng vòng (khổ từ đây mà ra, haizzz) —— “Có ba điều kiện, ở hoàng cung ăn uống không lo, địa vị hiển hách, thân phận so với tần phi quý phi cái gì đều cao hơn, không cần nhìn sắc mặt người khác mà sống! Xinh đẹp thiên tiên, dáng người cao gầy, người gặp người thích nhưng cũng là người gặp người sợ! Tốt nhất là có bản lĩnh phòng thân như giết người không thấy máu, hơn nữa đi… Tốt nhất vĩnh viễn không nhìn thấy Hoàng Thượng, nhưng không hạn chế Hoàng Thượng rình coi ta! Hội báo xong.” Máy chơi game trong tay Tiểu Diêm Vương “Lạch cạch” một tiếng ở trên Diêm Vương án thượng (bàn), trong ánh mắt tựa hồ đối ta tràn ngập khinh bỉ… Này này này là có sự tình sâu xa a, ta thẹn thùng xoay xoay mũi chân. “Ba điều kiện lớn này của ngươi, tựa hồ bao hàm rất nhiều điều kiện nhỏ. “ Ta vội hướng tới ngẩng đầu, tự nhận ẩn tình đưa tình nháy mắt mấy cái, “Ngài là cao nhất, tư thế oai hùng hiên ngang, ngọc thụ lâm phong cao lớn uy mãnh Diêm Vương gia a, khó được xuyên qua một lần, làm ơn làm ơn , hãy nghĩ biện pháp đi…” Diêm Vương gia khóe miệng nhẹ nhàng giương lên, mở ra sách sinh tử tìm trong chốc lát, nhưng biểu tình vẫn là thực sung sướng , không ngại cực khổ. Mọi người thỉnh cảnh giác cao độ —— lời nói khách sáo vuốt mông ngựa này, vô luận trên trời! Dưới đất! Đều hảo dùng nha. … Qua 10 phút, Diêm Vương gia hướng ta cười quỷ dị “Một khi đã như vậy, bổn vương quyết định thỏa mãn yêu cầu vô liêm sỉ của ngươi, chúc đi đường vui vẻ. “ Giờ phút này, ta kích động căn bản không nói được gì, chỉ biết gật đầu như đảo tỏi, Diêm Vương chính là Diêm Vương, lão yêu chính là lão yêu! Cư nhiên hiểu được tâm ý ám chỉ của ta, ai về sau nói địa phủ không có nhân tính, ta liền chống lại! Sưu —— ta trở thành ta trở thành, ta là hoàng hậu! ——hoàng hậu của ta, ta đến đây —— =========================== Tiểu Diêm Vương quả nhiên không có nuốt lời, nhưng là… Thứ nhất: ở hoàng cung ăn uống không lo, địa vị hiển hách, thân phận so với tần phi quý phi cái gì đều cao hơn, không cần nhìn sắc mặt người ta mà sống! —— Đúng vậy, Cổ Tiếu Tiếu thành nữ ngự y duy nhất trong hoàng cung! Hơn nữa y thuật rất là cao minh… Nhớ ngày đó, năm ấy nàng mười ba tuổi ở trong rừng cây hái thuốc, trong lúc vô tình đã cứu Hoàng Thượng một mạng, sau khi Hoàng Thượng khỏi bệnh, liền đem nàng vô y vô dựa (ko thân thích nương tựa) mang về hoàng cung nuôi nấng, cho nên không ai dám đắc tội nàng, hơn nữa hậu cung, ngay cả hoàng thái hậu đối nàng đều là khách khách khí khí . Thứ hai: xinh đẹp thiên tiên, dáng người cao gầy, người gặp người thích nhưng cũng là người gặp người sợ! Phải kết hợp đủ ba điều: tốt nhất có bản lĩnh phòng thân giết người không thấy máu, hơn nữa đi… Tốt nhất vĩnh viễn nhìn không thấy Hoàng Thượng, nhưng không hạn chế Hoàng Thượng rình coi ta! —— về phần vì sao muốn như thế thì cùng nhau nói đi —— đầu tiên trí nhớ nói cho Cổ Tiếu Tiếu là rất nhiều người không muốn biết hậu cung bí sử, bất quá, nói không muốn người ta biết bí mật, còn không bằng nói là hậu cung bát quái kinh thế hãi tục… Về phần có đẹp hay không nàng cũng không biết được, bộ ngực vẫn có, tuy rằng không lớn, nhưng cây quất cũng là quýt, so với xuyên qua thành nam nhân tốt hơn nhiều. Cổ Tiếu Tiếu khóc không ra nước mắt, mắt trợn trắng —— Nữ ngự y Hơn nữa là một vị nữ ngự y hai mắt mù Thậm chí là một vị nữ ngự y hai mắt mù có y thuật cao siêu Sở trường, châm cứu. (=))) Vì sao? Cao nhân truyền thụ. Người mù vì sao cố tình muốn học châm cứu? Ngài không sợ đâm người chết sao? Rối rắm a. Nhớ tới nhất thủ lão ca, kia a Cho ta mượn, cho ta mượn một đôi tuệ nhãn (mắt) đi Nhất thiết phải để cho ta nhìn rành mạch rõ ràng chuyện hỗn loạn này a… Chính mắt nhất đổ hoàng thành mộng, Khách kéo khách kéo nát. (đại ý là vỡ mộng =)) ) Sờ sờ còn đi, cái bàn xúc cảm không sai. Đừng nói một đôi, cho ta mượn một cái! Một cái mắt cá vàng cận thị độ cao cũng được a! —— Tiểu Diêm Vương, ta nguyền rủa ngươi chơi game vĩnh viễn không qua cửa. (=)) đối với game thủ, còn lời nguyền nào ác hơn =)) ) Không không không, này không đủ ngoan Một lần nữa, khụ khụ… Tiểu Diêm Vương, Cổ Tiếu Tiếu chúc ngươi —— Làm cho lệ quỷ cắn chết! Làm cho sắc quỷ cắn tử! Đi đường bị kiến dẫm chết! Ăn cơm nóng quá mà tử! Uống miếng nước lạnh đều nghẹn chết ngươi! Ngươi đi tìm chết đi! ! —— ——————————– Bát quái mĩ hậu cung “Cổ ngự y, cung nữ của Như quý phi ở cửa chờ ngài đã hai canh giờ , chủ tử còn không nhích người?” Cửa phòng truyền đến tiếng cung nữ có vẻ khiếp sợ, chỉ vì hôm nay, thần sắc chủ tử nhìn qua có chút dị thường. Trùng hợp? Chủ nhân thân thể này cũng họ cổ, bất quá kêu cổ Tiểu Tiểu, Cổ Tiếu Tiếu hiện tại kỳ thực là “Giả” ngự y . Cổ Tiếu Tiếu sờ soạng nửa ngày mới đụng đến ngăn kéo đệ tam cách nội châm cứu hộp, không yên lòng ứng thanh, “Đi thôi “ Nàng nổi lên cảm xúc hồi lâu, chỉ vì chính mình làm đấu tranh tâm lý đến ba tiếng, rốt cục cũng có dũng khí bước bước đầu tiên ra ngoài thế giới… Chỉ nghe “Đông!” một tiếng, đầu gối cùng ghế dựa tiến hành tiếp xúc thân mật lần đầu tiên, cung nữ hai ba bước chạy tiến lên nâng, nghi hoặc nói, “Chủ tử, ngài như thế nào đụng vào?” “…” Buồn cười! Những lời này giống như đúng lý hợp tình hỏi nàng ——nhưng ngươi là người mù, như thế nào đi đường có thể không dùng mắt? —— này rất buồn cười . “Như quý phi thế nào không thoải mái?” —— ai? Ai nói người mù thính giác linh mẫn? Giờ phút này, Cổ Tiếu Tiếu tầm mắt trống rỗng dừng ở cung nữ cách mình ba thước. “Nô tỳ không biết,hình như là bệnh cũ đau đầu lại tái phát” “Nga…” Cổ Tiếu Tiếu nói như không nói, cái này dễ làm , xem ra là bệnh cũ Như quý phi lại tái phát. Cổ Tiếu Tiếu là nữ ngự y duy nhất trong cung, ngẫu nhiên cũng sẽ vì Hoàng Thượng châm cứu điều trị thân mình, cho nên, nhóm người ở hậu cung cũng sốt ruột, vì có thể được Cổ Tiếu Tiếu ở trước mặt hoàng thượng nói tốt vài câu, có bệnh hay không bệnh đều tìm nàng qua chắp nối tình cảm. Cổ Tiếu Tiếu được cung nữ nâng hạ nghiêng ngả lảo đảo tiêu sái tiến vào trong Như phi cung, nàng nghĩ muốn tận mắt xem văn vật cổ tích này đó, ai, nhưng chẳng phải đều như nhau. (đen ngòm ) “A, làm phiền Cổ ngự y tự mình đi một chuyến, mau ngồi” phòng trong truyền đến kiều hương mềm yếu ôn nhu. Còn nói lời này, ngài chẳng phải nói họ bảo ta đến. Cổ Tiếu Tiếu ngoài cười nhưng trong không cười giật nhẹ khóe miệng, tầm mắt lại lệch khỏi quỹ đạo, “Như quý phi đau đầu? Ăn phiến phân (tên thuốc, đừng hỏi ta là thuốc j =_=”) , nhất định trong mười hai giờ thế nào cũng không đau nữa “ Như quý phi vén sa mạn (màn) lên, ngồi dậy kéo Cổ Tiếu Tiếu ngồi vào trong giường, thần bí hề hề nhẹ giọng nói, “Phân này là thần dược gì?” “Một loại thuốc tây cực kì phổ biến, các đại dược điếm đều có bán, cả nước thống nhất bán lẻ giới 17 khối 5″ (cái nì cũng chịu) Cổ Tiếu Tiếu bình tĩnh như nước trát trát nhãn tình, nàng chính là cố ý , nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, có thể cùng cổ đại quý phi chuyện trò, cũng là cơ hội hiếm có. Như quý phi không rõ cho nên khơi mào đôi mi thanh tú, tựa hồ cũng thấy ra thái độ Cổ Tiếu Tiếu hôm nay khác thường. Nói, Cổ ngự y ngày thường nói không nhiều lắm, bình thường nàng nói không quá mười câu, vị ngự y này chính là lạnh như tiền, nhiều nhất đáp lại chỉ có —— nga, ân, có lẽ. Như quý phi cười gượng hai tiếng, ra lệnh làm nô tài trong tẩm cung lui ra sau, lại nắm tay Cổ Tiếu Tiếu đặt lên ngực, không khỏi che miệng ngượng ngập nói, “Không dấu gì Cổ ngự y, ta hôm nay thỉnh ngài lại đây… Là muốn hỏi ngài có gì mới có thể khiến bộ ngực này đầy đặn chút ” (hự, matxa chăng???) Cổ Tiếu Tiếu với lên một phen, mặt không chút thay đổi còn nghiêm trang nói, “Ngực của ngài còn lớn hơn gấp bồn lần so với ta, còn muốn lớn hơn? Ngài không sợ rủ xuống sao?” Như quý phi ngắm Cổ Tiếu Tiếu đang tự sợ dáng người khô quát của mình, xì cười trộm, tùy theo chầm chậm nói, “Ai hội ghét bỏ nơi này nhiều thịt nha, Tịnh quý phi chính là dựa vào chỗ này mới thường xuyên được Hoàng Thượng sủng hạnh, kỳ thật tư sắc kia còn chưa bằng một nửa của ta!” Cổ Tiếu Tiếu đồng dạng gật gật đầu… Hậu cung giống như văn phòng ở xã hội hiện đại, nói này thêm mắm dặm muối giảm béo nâng ngực mỹ dung, quả thật là định luật năm ngàn năm không thể phá vỡ hay thay đổi, chỉ khác nhau duy nhất một điểm, cổ đại một trăm nữ nhân vì một người nam nhân, trăm phương nghìn kế cố sủng, hiện đại lại là một nữ nhân mặc kệ tốt xấu trước tiên chiếm giữ một người nam nhân cho mình, rồi sau đó lại nhìn xem có thể hay không theo người khác tốt hơn so với cái trong tay mình. Mời các bạn đón đọc Tối Manh Xuyên Qua của tác giả Tiểu Hài Tử Ngươi Lại Đây.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Cưới Lâu Sẽ Hợp - Minh Khai Dạ Hợp
Cuối cùng Đàm Như Ý cũng tin rằng, gia đình cô đấu tranh nhiều năm chịu đủ loại trói buộc như vậy. Gặp phải chuyện buồn cũng vui vẻ đối mặt, vẫn tiếp tục hiền lành, tính tình nhã nhặn. Cũng chỉ vì ngày đó—— Để cô gặp được một người tốt như Thẩm Tự Chước. *** Thể loại: hiện đại, cưới trước yêu sau, nhẹ nhàng, ấm áp, HE Độ dài: 52 chương Tình trạng: Hoàn edit _________ Đàm Như Ý, cái tên giản dị thể hiện ước mơ về một cuộc sống an nhàn, mọi sự thuận buồm xuôi gió, thế nhưng khi ngẫm lại, dường như chẳng có điều gì trong cuộc đời cô gái nhỏ này được như ý nguyện. Gia cảnh nghèo khó, người cha cờ bạc rượu chè, mẹ bỏ nhà ra đi. Ở độ tuổi hai mươi tư, Đàm Như Ý gần như đã nếm trải mọi loại đắng cay tủi nhục. Niềm an ủi và động lực lớn nhất của cô là tình yêu thương của ông nội và em trai, cùng ước mơ trở thành một giáo viên, có một cuộc sống độc lập. Nhưng người xưa đã có câu “Khổ tận cam lai”, số phận không quên ưu ái Như Ý khi cuối cùng cũng để cô gặp được Thẩm Tự Chước. Duyên số giữa hai người cũng chẳng phải một câu chuyện đẹp đẽ gì mà trái lại, đó lại là một nỗi cay đắng khác trong đời Như Ý. Khi ông nội không may ngã bệnh, điều kiện trong nhà khó khăn, không còn cách nào xoay xở, Như Ý buộc phải gạt lòng tự trọng của bản thân sang một bên, tìm đến nhà người đồng đội cũ từng vào sinh ra tử cùng ông nội thời chiến tranh để nhờ giúp đỡ. Chính tại đây, cô gặp Thẩm Tự Chước lần đầu tiên. Lần thứ hai gặp mặt, Đàm Như Ý đã trở thành người mang ơn nhà họ Thẩm. Một cô gái xinh xắn, dịu dàng, hiểu chuyện nhanh chóng chiếm được cảm tình của ông Thẩm, khiến ông bắt đầu nuôi hy vọng kết duyên cho cô cùng cháu nội mình Thẩm Tự Chước. Nhận thấy ý định của ông Thẩm, phản ứng đầu tiên của Đàm Như Ý là trốn tránh. Hơn ai hết, cô hiểu rõ khoảng cách giữa gia đình cô và nhà họ Thẩm, cũng không khó để nhận thấy thái độ lạnh lùng của Thẩm Tự Chước. Cô biết mình chỉ là con chim sẻ bé nhỏ và cũng không mơ mộng biến thành phượng hoàng. Thế nhưng, số phận của chim sẻ lại nằm trong tay của người nuôi. Biết được sức khoẻ của ông Thẩm ngày càng xấu đi cùng ước muốn cuối đời của ông cụ, cha của Đàm Như Ý làm một thoả thuận với người nhà họ Thẩm, ông ta có tiền để tiếp tục bài bạc, còn nhà họ Thẩm có thêm một cô cháu dâu. Cứ như vậy, Đàm Như Ý bị cha mình bán đi, mang theo một món nợ lớn cùng nỗi tủi nhục về làm vợ Thẩm Tự Chước. Thẩm Tự Chước là một người lạnh nhạt. Anh không phải người lạnh lùng, vô tình. Anh chỉ không có quá nhiều cảm xúc với những người và sự việc xung quanh, càng không hay thể hiện suy nghĩ hay cảm nhận. Anh không có nhiều hy vọng vào tình yêu hay hôn nhân, đối với anh, đam mê chỉ gói gọn trong sự nghiệp. Ấn tượng của anh về người vợ cùng sống chung dưới một mái nhà cũng rất mờ nhạt. Lần đầu gặp Đàm Như Ý, khi cô vội vàng nói nguyên do mình đến nhà họ Thẩm, anh hoàn toàn có thể đuổi cô đi nhưng sự quật cường toát ra từ cô khiến anh lay động. Lần thứ hai gặp lại, cô có vẻ muốn trốn tránh anh. Đến lần thứ ba, anh không khỏi thương xót cho cô gái bé nhỏ này, nhưng cũng chỉ là thương xót vậy thôi.  Sau khi kết hôn, cô vẫn sống cuộc sống của cô, anh vẫn làm công việc của anh. Nhưng rồi anh chia sẻ cùng cô căn phòng làm việc. Rồi bữa cơm cô nấu khiến anh muốn nhanh chóng tan làm và về nhà mỗi ngày. Cô chăm sóc cho anh, anh lại che chở cho cô. Dần dần, Thẩm Tự Chước không muốn giữa anh và Đàm Như Ý tồn tại một ranh giới phân định rạch ròi. Anh càng phản cảm mỗi khi cô nói về chuyện chia tay sau này. Đối với Thẩm Tự Chước, đám cưới là một màn kịch, nhưng cuộc sống hôn nhân tiếp theo đó lại là cả phần đời còn lại của anh.  * * * * * Đây là lần đầu tiên tôi đọc một bộ truyện của tác giả Minh Khai Dạ Hợp. Truyện không có nhiều tình tiết cao trào, gay cấn. Câu chuyện của hai nhân vật chính cũng không có quá nhiều sóng gió. Nhưng tôi thích sự ấm áp mà giọng văn nhẹ nhàng của Minh Khai Dạ Hợp đem lại, có lẽ sẽ không khiến bạn phải thổn thức nhưng sẽ làm bạn rung động thật lâu.  Tựa truyện “Cưới lâu sẽ hợp” được đặt ra vừa đúng nhưng cũng vừa sai. Sai ở chỗ không phải cứ một người đàn ông và một người phụ nữ chung sống với nhau lâu ngày sẽ trở nên hợp nhau. Đúng ở chỗ chính quá trình “cưới lâu” lại giúp chúng ta hiểu được mình và đối phương “hợp” nhau như thế nào.  Giống như Thẩm Tự Chước và Đàm Như Ý vậy. Đàm Như Ý luôn lo ngại khoảng cách giữa cô và Thẩm Tự Chước, sự chênh lệch về gia thế, học thức và bản lĩnh sống. Nhưng cô lại không thấy được rằng cô và anh là hai mảnh ghép hoàn hảo dành cho nhau. Gia đình cô không hạnh phúc, hôn nhân của cha mẹ anh thất bại. Cô quật cường giữa sóng gió để anh có thể làm bến đỗ cho cô nương tựa lúc mỏi mệt. Anh miệt mài trên con đường sự nghiệp nhưng mỗi lúc cuối ngày đều muốn tìm về sự dịu dàng, tĩnh lặng của cô.  Vậy nên mới nói, bất kể trong tình yêu hay hôn nhân, không có khái niệm “xứng” hay “không xứng”, chỉ có hai con người tình nguyện mài dũa thân mình để tạo nên một câu chuyện “hợp” nhất mà thôi. _______ Review by #Linh_Hy Tần Bìa: #Trắng Tiệp Dư Mời các bạn đón đọc Cưới Lâu Sẽ Hợp của tác giả Minh Khai Dạ Hợp.
Ám Yến - Khâm Điểm Phế Sài
“Yến Tử, em còn trẻ, đời người lại dài như vậy, đi nhầm một bước, chỉ là quanh quẩn đường xa, trời đất bao la, luôn có thể quay về lối cũ.” “Nếu em về, liệu còn có thể gặp anh không?” Người đàn ông dãi gió dầm mưa nghe thấy thế thì sững sờ một lúc, cúi đầu xuống, khe khẽ cười. “… Anh chỉ có một chân, còn có thể chạy nhanh hơn em sao?” *** Thể loại: Hiện đại thực tế, nam khuyết tật - nữ sinh viên, thâm tình, HE. Độ dài: 58 chương Tình trạng: Hoàn edit --------------------- #LTS: Đứng ở góc nhìn cá nhân, tôi cảm thấy đây là một câu chuyện nhân văn. Nhưng để độc giả có thể cảm nhận được từng ý nghĩa hoàn chỉnh trong đó, tác giả đã mài đi tất cả gai nhọn của nhân vật một cách vô cùng cứng rắn.  Nữ chính trong câu chuyện có một hoàn cảnh tận cùng khắc nghiệt, dường như tất cả những bất hạnh nhất của đời người đều trút lên đôi vai thiếu nữ tuổi 20 ấy. Cho nên, trong cuộc đời không khác gì một bãi ph** của cô ấy, đã có lúc cô ấy chạm vào ranh giới của đạo đức.  Tôi không đồng tình, cũng không phán xét, chỉ muốn nhắn nhủ với các bạn một điều rằng, nếu các bạn thuộc team “sống hường” thì xin đừng đọc. Còn nếu các bạn có trái tim đủ khỏe, thì sau khi đọc xong rồi, chỉ xin các bạn hãy nhìn vào mặt tích cực nhất mà tác giả muốn nói đến, hãy để cho cô gái bất hạnh ấy một cơ hội để sống một cuộc đời thực sự. Cô gái ấy là Thái Đường Yến. _______ Đêm bán thân đầu tiên của Thái Đường Yến, là do Thường Minh mua. Cô có nên cảm tạ ông trời thương xót vì ít ra anh không phải là một tên biến thái thích bạo lực hay không? Hỏi câu này, trong lòng cười một tiếng tự giễu. Cô có lựa chọn sao? Thái Đường Yến đỗ đại học, nhưng không có tiền. Đúng hơn là cô không có gì cả, ngoài một người bố dượng nhu nhược, một người mẹ đang điều trị ung thư, một người anh khác cha khác mẹ nghiện cờ bạc và một tương lai tối đen phía trước. À mà không, cô làm gì có tương lai. Sau lần đó, Thường Minh đưa cho cô một sợi dây, kéo cô vào cuộc sống của anh. Đừng vội mừng cho Yến tử, chẳng qua là vì anh không quên được người cũ, nên mới hứng thú với gương mặt hao hao giống người ta của cô mà thôi. Không sao, giao dịch thôi mà. Dù Thường Minh bao nuôi cô vì lý do gì, thì cái cô nghĩ đến cũng chỉ là tiền mà thôi.  Chính vì sự liên kết giữa họ là tiền, Thường Minh kiếm được tiêu được, cho nên chỉ sau một thời gian ngắn, đường ai nấy đi. Nhưng mà, Yến tử không muốn quay lại con đường ấy nữa. Dù cô rất sợ những trận đòn của thằng anh trai đốn mạt ấy, nhưng cho đến lúc này, người đã chạm vào cô chỉ có duy nhất Thường Minh mà thôi. Cô tự an ủi, mình vẫn còn giới hạn, mình vẫn có thể quay đầu. Yến tử đi tìm công việc khác, ít tiền nhưng sạch sẽ. Những tưởng sẽ chẳng thể nào gặp lại nhau nữa, nhưng thế mà lại gặp. Lần này là cô cứu anh. Thường Minh bị cướp, suýt chút nữa mất mạng. Yến tử nhỏ bé sợ sệt thế mà lại cưu mang anh. Cô phát giác bí mật mà anh vẫn luôn xem là nỗi nhục nhã của chính mình,  Thường Minh bị cụt chân. Thì ra tính khí quái đản của anh chính là từ đây mà ra. Có điều, Yến tử không quan tâm lắm, cô không ghê tởm, không xa lánh, chỉ xem anh là một người bệnh để chăm sóc. Vậy là lại ở cùng nhau.  Nhưng lần này không mang tính chất giao dịch, mà lại thêm một phần tình cảm. Thường Minh lớn hơn Yến tử tám, chín tuổi gì đó, là một người đàn ông trưởng thành và trải đời. Anh nhanh chóng nhận ra, cô gái nhỏ này không phải là kiểu tính cách dửng dưng, mà chính là một kiểu khép kín bởi hoàn cảnh. Cô lo sợ với mọi thứ xung quanh, nhưng lại vô cùng kiên cường chống đỡ. Lẽ ra Thường Minh đã có thể giúp cô, nhưng anh lại do dự không hiểu rõ chính mình. Thế là vuột mất.  Yến tử biết tình cảm của mình, nhưng không dám nhìn thẳng vào nội tâm. Cô lấy tư cách gì để thích người ta? Thế nên, cứ an phận quay về cuộc sống tối đen của mình thì hơn. Nhưng an phận đâu có nghĩa là được yên ổn. Nếu có trách, thì trách mẹ cô đã sinh ra một đống phân như cô mà thôi. Còn có số phận nào bi thương hơn cô không? Là con rơi không được thừa nhận, cha ruột là giáo sư mà một đồng học phí cũng không muốn cho mượn, mẹ ruột không trút giận lên ai được thì đánh cô, anh trai thông đồng với người bạn thân lừa cô đi làm gái, khi bị phát hiện còn bán cô thêm lần nữa.  Cuộc đời Thái Đường Yến là như vậy đó. Cho nên đến sau này, lúc Thường Minh hỏi cô vì sao lại chấp nhận lời tỏ tình của anh, cô bé nói: “ Bởi vì anh không đánh em.” Đau đến nhói lòng. Một cô gái còn rất trẻ, bọc mình lại trong những nỗi đau cả thể xác lẫn tinh thần, nhưng lại dạy cho Thường Minh cách chấp nhận hiện thực. Cô nói, nếu anh dám nhìn thẳng vào khiếm khuyết của anh không oán không thán nữa, em sẽ đối diện với tình cảm của chính mình. Họ lại lần nữa ở bên nhau. Rồi cũng dần dần tháo gỡ được những khúc mắc trong lòng. Tuy rất khó khăn, nhưng cả hai đều cố gắng. Chưa được bao lâu, lại có sóng gió. Những sự việc xưa cũ, liên quan đến tai nạn của anh, liên quan đến mối tình đơn phương có gương mặt giống cô, liên quan đến gia thế thực sự của cô, tất cả được phơi bày như những vết sẹo xấu xí sưng tấy mỗi khi trở trời. Không sao cả, lâu dần thì sẽ quen thôi. Lúc anh đau, em sẽ ở bên cạnh an ủi anh. Lúc em đau, anh sẽ ôm em vào lòng. Chúng ta cùng nhau vượt qua, được không? Thường Minh và Yến tử giống như hai người ở dưới nước hô hấp cho nhau vậy. Anh biết bơi, thỉnh thoảng sẽ ngoi lên mặt nước lấy không khí rồi lại lặn xuống truyền cho cô, nhưng đó không phải là sống. Anh sẽ không cảm thấy mệt mỏi khi lặn ngụp như vậy, nhưng điều mà anh muốn làm cho Yến tử còn nhiều hơn thế. Anh muốn cô có một cuộc đời thực sự, không phụ thuộc, không hèn mọn như bây giờ. Nên anh để cô đi. Thường Minh dùng toàn bộ sức lực của mình đẩy cô lên khỏi mặt nước. Anh đem tất cả gia sản mình kiếm được cho cô đi du học. Giống như bạn thân anh nói, cậu điên rồi, làm thế vì một đứa con gái có đáng không? Thường Minh không biết. Anh cũng không dám xác nhận để cô đi rồi thì có tìm lại được không, nhưng ít ra đây chính là chuyện mà anh muốn làm cho cô nhất. Con người phải có kiến thức, nhất là phụ nữ. Để không ai coi thường, không ai bắt nạt. Đây chính là giá trị nhân văn. “Yến tử, đời người dài như thế, nếu đi nhầm một bước thì cũng chỉ là quanh quẩn đường xa, trời đất bao la, luôn có thể quay về lối cũ.” “Thường Minh, lúc em về liệu còn có thể gặp anh không?” “... Anh chỉ có một chân, còn có thể chạy nhanh hơn em sao?” Thường Minh, con đường này là anh trải cho em, dù cho có khó đi cỡ nào em cũng sẽ đi hết. Rồi quay về bên anh. _______ " ": Trích từ truyện Review by #Lâm Tần Bìa: #Họa Gian Phi Mời các bạn đón đọc Ám Yến của tác giả Khâm Điểm Phế Sài.
Từ Từ Suy Lý - Dực Tô Thức Qủy
Nữ chính Từ Hoãn Hoãn là chuyên gia phát hiện nói dối, cố vấn của đội Hình sự. Một người con gái xinh đẹp và hơi “ngốc” Nam chính Từ Tĩnh là chuyên gia pháp y , bạn cùng trường với nữ chính, thích nữ chính nhưng nữ chính lại “ngốc” đến mức không hề hay biết gì. Câu chuyện xoay quanh những vụ án và tình cảm nam chính dành cho nữ chính, anh này best thâm tình nhé mọi người. Đoạn đầu thì các vụ án khá đơn giản, giải quyết nhanh gọn nhưng thật ra chúng đều có một sự liên kết với nhau nhất định, càng về sau thì các vụ án càng gay cấn và phức tạp hơn. *** VĂN ÁN 1 Là một pháp y, so với người sống, anh chỉ nguyện tin tưởng thi thể đang nằm trên bàn giải phẫu. Là một chuyên gia trắc hoang*, cho dù nhìn thấu vô số lời nói dối, cô vẫn luôn tin rằng trên cõi đời này vẫn còn lời nói thật. Từ Hoãn Hoãn: Nếu như em và thi thể cùng rơi xuống nước, anh sẽ cứu ai trước? Từ Tĩnh: Tẻ nhạt ... *liếc một cái* ... Em! Từ Hoãn Hoãn: Thật sao? Từ Tĩnh: Thật, bởi ... dù gì cuối cùng thi thể cũng tự nổi lên! Từ Hoãn Hoãn: ... *trắc hoang: trắc nghiệm nói dối *** VĂN ÁN 2 Là một chuyên gia trắc hoang, Từ Hoãn Hoãn bình thường chỉ làm ba việc: Viết tiểu thuyết, trắc hoang và ăn mì. Sau khi gặp Từ Tĩnh, cô quen ăn chực bữa tối nhà nam thần. Ăn chực một hồi liền phát hiện ... 'Ồ? Có phải nam thần coi trọng cô?' Là pháp y, Từ Tĩnh làm ba việc nhiều nhất: nghiệm thi, nấu cơm và cho mèo ăn. Sau khi gặp Từ Tĩnh, anh nấu nhiều hơn một người ăn. Nhìn cô ăn, anh liền quyết định nhốt cô về nhà. Mời các bạn đón đọc Từ Từ Suy Lý của tác giả Dực Tô Thức Qủy.
Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi - Giới Mạt
Nàng là thế gia y học hèn mọn phế tài xấu nữ, bị người khinh mạt. Hắn lại là Vương gia tôn quý nhất Thiên Ninh Quốc, vạn chúng ủng hộ, quyền khuynh thiên hạ!  Ngày đại hôn, kiệu hoa lâm môn, cửa Tần Vương phủ đóng chặt, ném ra một câu "Ngày mai lại đến".  Nàng lẻ loi một mình, đạp lên tự tôn từng bước một bước vào đại môn Vương phủ...... Không nghĩ tới: Phế tài xấu nữ thật ra lại là tuyệt sắc thiên tài độc y! Đêm tân hôn cứu thích khách, nàng trị thương xong lại cam đoan: "Đại ca, ngươi chạy nhanh đi thôi, ta sẽ không tố giác ngươi." Ai ngờ thích khách lại nói: "Đêm động phòng hoa chúc, ngươi muốn bổn vương đi nơi nào?" *** Tứ bình bát ổn xe ngựa to bay nhanh đứng lên, một chút đều không lắc lư, nếu như không phải là nghe được phong thanh, Hàn Vân Tịch còn không biết xe ngựa chạy mau như vậy chứ. Trong xe ngựa chỉ nàng cùng Long Phi Dạ, nàng lên xe đến nay, Long Phi Dạ liền chỉ liếc nhìn nàng một cái mà thôi, cái gì cũng chưa nói liền lại nhắm mắt. Hàn Vân Tịch trời sinh gan lớn, coi như khắp nơi Hoàng Đế trước mặt, nàng cũng dám tranh cãi, nhưng là, không biết tại sao, đối mặt người này lạnh giá, nàng tổng hội nhút nhát. Vốn muốn hỏi một câu hắn xà cốc sự tình, thấy hắn nhắm hai mắt, nàng liền không có hỏi, bất tri bất giác, sợ hãi quan sát hắn tới. Hắn ngũ quan giống như là Thượng Thiên đặc biệt điêu khắc ra, hẹp mắt, mũi cao, môi mỏng, hoàn mỹ được không sơ hở nào để tấn công. Hàn Vân Tịch cho tới bây giờ cũng không có nghĩ qua, trên cái thế giới này sẽ tồn ở lạnh lùng như vậy nam nhân, cho dù là an tĩnh thời điểm, cả người trên dưới cũng tản mát ra một cỗ cự người ngoài ngàn dặm lạnh giá , khiến cho người tự giác xa lánh. ... Mời các bạn đón đọc Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi của tác giả Giới Mạt.