Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Kết Hôn Rồi Dụ Dỗ Em

Tên Cũ: Mưu Đồ Dụ Dỗ Tên Hán Việt: Lấy hôn liêu nhân/ Dụ ngươi thâm tình Tác giả: Dạ Tử Tân Nguồn convert: luoihoc.tangthuvien Editor: Serein’s Home x Kỳ Giản Niệm – 淇䉍念 Bìa: Cạp Cả Thế Giới Tổng chương: 104 Ngày đào hố: 27/7/2021 Ngày lấp hố:… Văn Án 【 Văn án một 】 Lúc đại học Khương Ngâm theo đuổi Doãn Toại không thành công, nhất thời tức giận trong lòng, trở nên bạo dạn, nhào tới cưỡng hôn người ta. Nhiều năm sau gặp lại, Doãn Toại là đại lão hô mưa gọị gió trong giới kinh doanh, trầm ổn nội liễm, khí độ tự phụ. Khương Ngâm sợ bị trả thù, trông thấy anh liền tránh. Không ngờ ngày nào đó về nhà, cô nhìn thấy  Doãn Toại đang cùng ba mình đánh cờ. Ba Khương Ngâm cười giới thiệu: “Đây là Doãn Toại, sinh viên trước kia của ba và mẹ con.” Người đàn ông ngẩng đầu nhìn cô, khóe môi khẽ nhếch, cặp mắt đào hoa thâm thúy trêu chọc người. Không bao lâu, người trong nhà sắp xếp cho cô cùng Doãn Toại xem mắt. Hôm đó, hai người nói chuyện về sự tình lúc trước ở đại học. Khương Ngâm nuốt một ngụm nước bọt: “Ngày ấy là tôi nhất thời xúc động.” Doãn Toại uể oải ngước mắt: “Nhất thời xúc động, thì không cần trả giá đắt sao?” Anh vừa nói vừa đem một phần hợp đồng kết hôn đẩy tới trước mặt cô: “Đã làm thì phải chịu trách nhiệm.” Khương Ngâm: “ ? ? ! ! ! ! !” 【 Văn án hai 】 Doãn Toại vì ứng phó người nhà, nên yêu cầu cô kết hôn với anh trong vòng nửa năm. Sau khi lĩnh chứng, nhìn khuôn mặt họa thủy mình vừa lấy làm chồng, cô liền không có chút sức đề kháng nào, Khương Ngâm từ trước đến nay đều rất chủ động, cuối cùng đem hiệp nghị vợ chồng làm thành vợ chồng thật. Từ đầu đến cuối, cô đều nghĩ là do mình gian lao, cực khổ, không nản chí mới có thể thuận lợi bắt được Doãn Toại Cho đến khi Khương Ngâm vô tình phát hiện ở thư phòng Doãn Toại cất giữ rất nhiều ảnh chụp cô lúc năm nhất. Phía sau bức ảnh viết một câu: [ May mắn gặp được em, không bao giờ từ bỏ. ] Cô vuốt ve ảnh chụp, chạy tới phòng ngủ tìm Doãn Toại, đôi mắt nhíu lại: “Ông xã, giải thích một chút?” Doãn Toại: “…” #Thắng thắn sẽ được khoan hồng, có phải đã sớm thích thầm em, muốn em gả cho anh nên mưu đồ từ lâu?# #Lại dám tính kế em? Trong nhà có ghế sô pha dễ chịu hơn so với giường, đi ngủ đi!# #Em tức giận, anh đừng hòng sống tốt! ! !# ★★ Nữ nhiếp ảnh gia xinh đẹp X Tổng tài phúc hắc, muộn tao, Song C ★★ Tác giả weibo: @ đêm tử tân ổ nhỏ Tag: Hào môn thế gia, Ngọt văn Một câu giới thiệu vắn tắt: Cưới trước yêu sau, sau cưới trêu chọc lẫn nhau. Lập Ý: Cả đời vì một người, yêu và bảo hộ. ♣♣♣ ►Team tụi mình không biết tiếng trung và mới tập edit truyện, bản dịch có thể không đúng 100%. Nếu có gì sai sót, mong các bạn thông cảm và góp ý một cách tích cực. Xin cảm ơn!!!! *** Editor: Xu Beta: Sue Thành phố Trường Hoàn, cuối xuân đầu hè. Mưa to không ngớt, trời chiều với những tàn quang từ trong tầng mây hiện ra, từng tia từng sợi rọi về phía Tây. Khương Ngâm cuối cùng cũng hoàn thành xong công việc chỉnh ảnh, buông chuột xuống, linh hoạt xoay cái cổ đã mỏi nhừ rồi thoải mái xoay eo. Dương Thư bưng hai cốc cà phê đến, đưa cốc có nửa phần đường cho cô: “Khương Khương, tối thứ bảy tuần này, Đồng Thành tổ chức tiệc từ thiện, Lăng tỷ không phải đã nói để hai chúng ta cùng đi sao, có muốn đặt vé máy bay không?” Khương Ngâm bưng cà phê uống một ngụm, người tựa vào thành ghế: “Tớ đã mua vé tối thứ sáu.” “Sớm vậy?” Dương Thư kinh ngạc chớp mắt, chợt nhớ tới chuyện gì đó, trên mặt hiện lên nụ cười mập mờ: “Đến sớm để hẹn hò cùng bạn trai đúng không?” Bạn trai Khương Ngâm, Tạ Thiệu Viễn đang làm việc ở Đồng Thành, cách Trường Hoàn xa một chút, hai người đều là người xa xứ. Lúc còn là hoa khôi hệ nhiếp ảnh của đại học P, Khương Ngâm có vô số người theo đuổi. Dương Thư cùng với cô là bạn cùng lớp, gặp qua không ít nam sinh ưu tú theo đuổi cô. Một số nam sinh ngành điện ảnh bị cô từ chối, hiện nay đều thành diễn viên tuyến một trong giới giải trí, còn có người cầm giải ảnh đế. Như thế tính ra, Khương Ngâm ngay cả ảnh đế có địa vị trong giới giải trí cũng dám cự tuyệt. Đúng là “Khó truy đại mỹ nhân”. Nhớ lại ba tháng trước, Dương Thư khó có thể nghĩ tới, Khương Ngâm lại cùng Tạ Thiệu Viễn hẹn hò. Từ lúc bắt đầu học đại học, Tạ Thiệu Viễn là một trong những người theo đuổi Khương Ngâm. Anh ta học ngành biên kịch, cũng là người có tiếng tài giỏi trong trường, nhưng vì hoàn cảnh nghèo khó cũng không phải người địa phương nên trong đám nam sinh theo đuổi Khương Ngâm, Dương Thư cũng không quá xem trọng. Nhưng anh ta rất cố chấp, cũng là người theo đuổi Khương Ngâm thời gian dài nhất. Ba tháng trước, Khương Ngâm bị sự thâm tình của anh ta đả động, rồi ở bên nhau. Bất quá bởi vì hai người đều xa nhà, ở bên nhau nhưng không thường xuyên gặp mặt. Dương Thư sờ cằm cẩn thận tính: “Nếu như tớ nhớ không lầm, hai người hẹn hò ba tháng, số lần gặp mặt không quá năm lần a?” “Ân, bốn lần.” Khương Ngâm duỗi ra bốn ngón tay. Mà mỗi lần đều là ăn một bữa cơm rồi tách ra. Thật sự là vì quá bận rộn. Mới vừa quyết định hẹn hò thì Khương Ngâm phải liên tục quay chụp các hạng mục ở nước ngoài, hai tháng bay tới bay lui không ngừng, bởi vì lệch múi giờ nên cũng rất ít khi gọi điện thoại. Tháng này hai người mới ngẫu nhiên gặp mặt một lần. Trước đó đều là Tạ Thiệu Viễn đến tìm cô, còn cô vẫn chưa đi Đồng Thành thăm anh ta. Nói đến đây,Khương Ngâm liền cảm thấy vô cùng áy náy. — Buổi tối tan làm về nhà, Khương Ngâm đạp rơi giày cao gót trên chân, nghĩ đến việc đi Đồng Thành, cô liền gửi cho Tạ Thiệu Viễn một tin nhắn: [ Em tan làm rồi. ] Đối phương chưa trả lời, có lẽ là đang bận, Khương Ngâm cũng không nghĩ nhiều, cầm điện thoại đặt thức ăn ngoài rồi mang dép lê vào phòng tắm rửa. Bước ra từ phòng tắm, cô vừa lau tóc vừa mở điện thoại, Tạ Thiệu Viễn vẫn như cũ không có trả lời. Suy nghĩ một chút, Khương Ngâm lại nhắn thêm một tin: [ Đang bận sao? ] Chuông cửa vang lên, thức ăn ngoài của cô đến. Nhận được bún ốc, Khương Ngâm liền đem chuyện Tạ Thiệu Viễn vứt sang một bên, ngồi trước bàn ăn mở nắp, mùi thơm nồng nặc xông vào mũi, khiến cho lục phủ ngũ tạng cô bắt đầu kêu gào. “Mùi gì vậy? Thối quá!” Lương Văn đem theo rau quả vừa vào cửa liền nhíu mày, tay vẫy vẫy ở trước mũi để xua tan mùi vị khó ngửi kia, ánh mắt liếc về phía bàn ăn của Khương Ngâm, đột nhiên cất giọng cao lên: “Đứa nhỏ này, tại sao lại ăn bún ốc?” Khương Ngâm cấp tốc đem nắp thức ăn đóng lại, trên mặt tươi cười: “Mẹ, sao mẹ lại tới đây?” Lương Văn đổi giày, đẩy gọng kính trên sống mũi, trợn mắt cô một cái: “Biết con ở một mình không chịu ăn cơm đàng hoàng, hôm nay mẹ rảnh, tới nấu cơm cho con.” Nói xong liền đem theo đồ ăn đi vào phòng bếp, rửa tay rồi lưu loát thay tạp dề. Khương Ngâm đứng ở cửa phòng bếp, vịn cái khung cửa thủy tinh kéo đẩy: “Con đâu có không ăn cơm đàng hoàng, cũng không ăn đồ không rõ nguồn gốc gì.” “Vậy cái đồ thối hoắc kia là gì?” “…” Mùi nào? Đâu có thối đâu? Lương Văn vừa rửa rau vừa lải nhải: “Con a, bình thường lười nấu cơm, tương lai gả chồng thì phải làm sao? Đúng rồi, Tiểu Tạ có biết nấu cơm không?” “Mẹ nói Tạ Thiệu Viễn sao? Có lẽ là biết ” “Như vậy thì tốt, tương lai hai đứa kết hôn, con cũng không đến mức chịu đói. Mẹ cũng không cần nó làm gì lớn lao, chỉ cần tài giỏi, đối tốt với con, biết lúc nào nên cứng rắn lúc nào nên nhường nhịn là được.” “Mẹ cũng lo xa thật.”. Khương Ngâm nhất thời im lặng, cô và Tạ Thiệu Viễn vẫn chưa kịp tìm hiểu lẫn nhau, cảm tình chưa có bao nhiêu, sao có thể nói đến kết hôn?” “Con nói muốn kết hôn lúc nào? Vẫn còn nhỏ mà.” “Hai mươi lăm tuổi mà còn nhỏ? Lúc bằng tuổi con, mẹ và ba đã sinh ra anh trai con rồi đấy.” Khương Ngâm chậc chậc nói: “Giáo sư Lương, tốt xấu gì mẹ với ba cũng là giáo sư, quan niệm không thể cổ hủ như thế được, bây giờ là thời đại nào rồi, sao có thể so với trước kia chứ? Vả lại, anh trai cũng chưa kết hôn, sao cứ thúc mỗi mình con vậy?” “Anh con đến đối tượng còn chưa có, mẹ thúc giục cùng không có lợi ích gì, còn con không phải có sao, không chừng mẹ cố gắng một chút, liền có hi vọng ôm cháu ngoại.” “…” — Lương Văn nhìn Khương Ngâm ăn hết sạch thức ăn mới rời đi, trước khi đi còn dặn đi dặn lại không được đặt đồ ăn ngoài, nếu có chuyện gì thì tới đại học C. Ba mẹ Khương Ngâm đều là giáo sư lâu năm ở trường, ở trường còn nhiều hơn ở nhà. Lương Văn từ tiểu khu đi ra, trên đỉnh đầu vang lên vài tiếng sấm, không bao lâu thì mưa tí tách rơi xuống. Mưa rất nhanh, Lương Văn không mang ô, cầm túi che lên đầu, chạy tới trạm xe buýt gần đấy tránh mưa, dự định bắt taxi về đại học C. Phía trước ngã tư, một chiếc xe Bentley màu đen rẽ phải vào đường lớn, dưới cơn mưa, xe như biến lớn ra, tốc độ lái vì mưa mà chậm lại. Chỗ ngồi phía sau rộng rãi dễ chịu, người đàn ông chân dài cùng với âu phục phẳng phiu, khớp xương tay rõ ràng để trên đầu gối, màu da trắng trẻo, ngón tay thon dài. Hàng phía trước ngồi kế tài xế là thư kí Lâm ôm một xấp văn kiện, quay đầu về phía anh báo cáo lịch trình mấy ngày tới. Người đàn ông hơi khép mắt, trên khuôn mặt anh tuấn trầm ổn, nội liễm, không chút gợn sóng. Sau một lúc lâu, anh ấn vài cái vào xương mi mở mắt, thần sắc thanh u: “Khi nào đi Đồng Thành?” Thư kí Lâm nhìn một chút vào lịch trình: “Doãn tổng, máy bay đã được sắp xếp vào tối thứ sáu, sáng thứ bảy có một buổi hội nghị cấp cao ở chi nhánh công ty Đồng Thành, còn có một bộ phim điện ảnh lần đầu công chiếu mời ngài tham dự, buổi chiều chúng ta cùng Đào Thanh Hòa lão tiên sinh đàm phán về việc chuyển thể sách thành phim điện ảnh truyền hình và vấn đề bản quyền, buổi tối có một bữa tiệc từ thiện tại khách sạn Viễn Thương Phong Dịch.” Doãn Toại nhàn nhạt “Ân” một tiếng, đi ngang qua trạm xe buýt ánh mắt lơ đãng liếc ra ngoài cửa sổ. Trạm xe buýt vắng vẻ, dưới ánh đèn đường lờ mờ có một vị phu nhân đứng lẻ loi, quần áo trên người bị mưa bụi làm ướt nhẹp, có lẽ là vì liên tục gọi xe nhưng không được, hình như bà ấy đang vội. Khi chiếc xe tới gần, Doãn Toại mới thấy rõ tướng mạo của đối phương, thần sắc ngừng lại, phân phó tài xế dừng xe. Doãn Toại mở dù ra, nhanh chân đi về phía phu nhân đó, ngữ khí ôn hòa lại cung kính: “Giáo sư Lương.” Lương Văn vẫn không bắt được xe, định về nhà con gái tránh mưa, không ngờ lại có người tới. Kính mắt dính một ít nước mưa, bà nhìn chằm chằm mấy giây mới nhận ra người đi tới, mặt mày lập tức hớn hở: “Doãn Toại, sao lại là con?” Doãn Toại học đại học C ngành tài chính, là sinh viên mà Lương Văn đắc ý nhất. “Giáo sư muốn về trường sao ạ, con đưa ngài về.” Doãn Toại đưa khăn giấy tới,  đem dù che trên đỉnh đầu lão sư, còn đầu vai mình thì bị dính nước mưa ướt nhẹp. Lương Văn lấy mắt kính xuống, tiếp nhận khăn lau kính, cười từ chối: “Thế thì phiền quá, chỉ sợ chậm trễ chuyện của con, ta ở đây đón xe là được.” “Không sao, con vừa vặn tiện đường.” Lương Văn cũng không từ chối nữa, đeo lại mắt kính, ngồi lên xe Doãn Toại. Trên đường về đại học C, Lương Văn chủ động cùng anh nói chuyện phiếm: “Ta còn nhớ con sau khi tốt nghiệp đại học liền học tiếp thạc sĩ ở MIT*, về nước từ khi nào vậy?” *MIT: Viện Công nghệ Massachusetts (tiếng Anh: Massachusetts Institute of Technology hay MIT) là một viện đại học nghiên cứu tư thục ở thành phố Cambridge, bang Massachusetts, Hoa Kỳ. “Năm ngoái ạ.” Doãn Toại đáp, rồi áy náy nói tiếp: “Công việc con có chút bận rộn, chưa có thời gian để đi thăm ngài cùng giáo sư Khương được.” Lương Văn cười khoát tay: “Người trẻ tuổi mà, công việc quan trọng. Giáo sư Khương cũng thường nhắc đến con, nói rằng ông ấy dạy rất nhiều học sinh khoa tài chính nhưng con là người có tính giác ngộ cao nhất, năm đó con viết mấy cái  luận văn, đến bây giờ vẫn bị ông ấy lấy ra để làm ví dụ trên lớp học.” Doãn Toại đang muốn tiếp lời thì chuông điện thoại của Lương Văn vang lên. Bà quét mắt nhìn điện thoại, giải thích với Doãn Toại: “Con gái của ta gọi tới.” Sau đó nhấn nút màu xanh trên màn hình rồi đặt điện thoại ở bên tai. Doãn Toại dịch xa Lương Văn một chút, mơ hồ nghe được bên kia truyền đến một giọng nữ: “Mẹ, bên ngoài trời mưa, mẹ gọi được xe chưa? Nếu không thì con xuống đón mẹ, đêm nay đừng về trường học.” Lương Văn nhìn qua bên người Doãn Toại cười nói: “Vừa hay gặp được sinh viên nên đã đi nhờ xe rồi, con không cần bận tâm, bên ngoài trời mưa đừng chạy loạn, nhớ đem chén rửa sạch.” “Sinh viên? Người nào vậy?” “Người nào con không cần biết, nghe ngóng nhiều như vậy làm gì?” “…” Đầu bên kia điện thoại, Khương Ngâm thè lưỡi không nói. Cúp điện thoại, Tạ Thiệu Viễn bên kia vẫn như cũ không trả lời, không biết đang bận việc gì. Phòng bếp đã thu dọn sạch sẽ, trong lúc rảnh rỗi, Khương Ngâm ôm máy tính về phòng ngủ, ngồi xếp bằng trên giường, đem một công việc đã làm một nửa liên quan đến lý thuyết kỹ xảo chụp ảnh tiếp tục hoàn thành Ánh đèn ấm áp lan tỏa bốn phía, tiếng bàn phím lộp bộp cùng âm thanh kích chuột luân phiên truyền đến trong không gian yên tĩnh. Ngoài cửa sổ mưa dần dần tạnh, màn đêm không biết từ lúc nào trở nên nồng đậm. Mười giờ tối, Khương Ngâm ngáp một cái, rốt cuộc cũng hoàn thành văn án tuyên truyền Weibo. Lúc học đại học, cô thường xuyên chụp một số bức ảnh hoặc quay video ngắn đăng lên Weibo, đến nay, fan hâm mộ cũng gần mấy trăm vạn. Bộ lý thuyết về kỹ xảo chụp ảnh này, lúc trước cô từng hứa với fan hâm mộ sẽ sửa lại. Duỗi cái lưng nhức mỏi, cô xoa xoa bàn chân tê dại, nhìn Weibo đã đăng thành công, cầm lấy cái cốc không ở đầu giường dự định đi rót nước. Âm thanh nhắc nhở của Weibo đột nhiên vang lên, vừa nhận được một like. Ai mà nhanh vậy? Khương Ngậm sửng sốt hai giây, ấn mở điện thoại:[email protected] gió quá lưu ngấn*, em quá lưu tâm đã thích Weibo này [/ ngón tay cái ] *gió quá lưu ngấn: Gió thổi qua không để lại dấu vết. Fan hâm mộ này năm ngoái đột nhiên theo dõi cô, hàng ngày đều nhấn like Weibo của cô. Từ đó, mỗi lần cô đăng gì, người đó đều like đầu tiên. Mà người đó là bạn trai cô, Tạ Thiệu Viễn. Hẳn là đang rảnh, Khương Ngâm ấn mở Wechat, nhắn cho anh ta một tin: [ Vừa rồi đang bận sao? ] Bưng cốc nước nóng trở về phòng, Tạ Thiệu Viễn vẫn y nguyên không trả lời. Khương Ngâm cảm thấy kì quái, Weibo thì bấm like, tại sao lại không nói chuyện? Bình thường hai người rất ít khi nói chuyện phiếm vì cô và Tạ Thiệu Viễn không tìm được đề tài chung để nói. Nhưng hôm nay Tạ Thiệu Viễn có chút khác thường. Việc cô sắp đi Đồng Thành vẫn cần nói với anh ta một tiếng. Khương Ngâm do dự, bấm vào video trò chuyện, vài hồi chuông vang lên, bên kia mới nghe nhưng lại không mở camera, bị ngắt thành cuộc gọi trò chuyện: “Có chuyện gì thế?” Khương Ngâm dừng hai giây, để điện thoại bên tai: “Nhắn tin cho anh, tại sao lại không trả lời?” “Xin lỗi, tại anh đang tăng ca viết bản thảo nên không thấy được.” “Đã trễ như vậy còn tăng ca?” “Đột nhiên có linh cảm nên nhất thời quên mất thời gian, liền bận tới bây giờ.” Là một biên kịch, linh cảm đến liền dễ dàng quên hết mọi thứ, Khương Ngâm cũng vậy, cô hiểu rất rõ, chỉ là không nghĩ tới Tạ Thiệu Viễn trong tình huống này vẫn không quên like Weibo cho cô. “Anh bận rộn như vậy, em quấy rầy anh phải không?” Tạ Thiệu Viễn bất dắc dĩ cười: “Quấy rầy thì không có, nhưng mà đã trễ như vậy, thức khuya không tốt cho thân thể, mau nghỉ ngơi sớm đi.” “Chút nữa liền ngủ, anh cũng nên chú ý thân thể, đừng nghỉ ngơi quá muộn. Đúng rồi, thứ bảy tuần này,em ____” Khương Ngâm còn chưa dứt lời, trong điện thoại dường như có tiếng gõ cửa truyền đến, Tạ Thiệu Viễn nhỏ giọng nói: “Anh còn có việc phải làm, không thể nói nữa, đi ngủ sớm một chút, không cho phép thức đêm, chăm sóc tốt bản thân, bai bai!” Điện thoại vội vàng bị cúp máy. “…” Xuất phát từ một loại trực giác nhạy bén, cô bỗng dưng cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp. Vốn muốn gọi lại lần nữa, nhưng một lát sau lại từ bỏ suy nghĩ này. Lỡ như thật sự đang làm việc, cô làm phiền anh ta cũng không tốt lắm. Khương Ngâm bất đắc dĩ thở dài. Quên đi, dù sao cô cũng sẽ sớm đi Đồng Thành, đợi tới khi gặp mặt lại nói. Mời các bạn đón đọc Kết Hôn Rồi Dụ Dỗ Em của tác giả Dạ Tử Tân.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Con Gái Là Thế Đó (Ta Chính Là Một Cô Nương Như Thế)
VĂN ÁN   Có cha yêu thương, có mẹ bảo bọc, đệ đệ quần là áo lụa phải phòng trên.   Ba lần bị từ hôn nhưng lòng không hốt hoảng.   Quần áo diễm lệ, kim hoàng lương.    Có tiền có quyền, ai còn ngóng tìm trai?   Đây là câu chuyện của một cô gái xinh đẹp bị từ hôn ba lần cùng một chàng trai ngụy quân tử.   Cốt truyện nhẹ nhàng, văn phong thoải mái.   Bối cảnh: Cung đình hầu tước, oan gia hoan hỉ, ngọt ngào. *** Sẽ như nào nếu gái đẹp bị từ hôn ba lần và chàng quân tử vạn người mê lấy nhau? Ban Họa, cô quận chúa xinh đẹp, cha mẹ yêu thương, em trai hòa thuận, cơ mà đường tình duyên không được như ý. Ba lần hứa hôn, ba lần từ hôn. Cái danh khắc phu của nàng lan rộng khắp kinh thành, người cười chê “bình hoa có gì hay”, kẻ thủ thỉ “ăn chơi sa đọa thế ai mà dám cưới vào”. Sự đời đâu ai ngờ, chàng rể tài tuấn mà mọi nhà ước ao, quân tử trong quân tử được mọi người kính phục lại ngỏ lời cầu hôn với nàng. Trúc thủy mặc thanh cao phối với mẫu đơn diễm tục, xứng sao? Tôi cho là rất xứng. Ban Họa như một đóa mẫu đơn kiều diễm, nàng xinh đẹp, nàng thích cái đẹp, thích cái phù phiếm. Tôi cho rằng điều ấy rất thực, đơn giản vì phụ nữ hay con gái, ai mà chẳng thích đẹp, chẳng thích mình được người khác vây quanh khen ngợi. Nhưng ẩn sau vẻ ngoài ngạo nghễ, cao ngạo ấy, nàng lại là người rất thức thời, rất thiện lương. Nàng biết mình nên làm gì để được đế hậu yêu thích, nàng biết mình không cần quan tâm đến những lời gièm pha để bản thân được vui vẻ làm theo ý thích. Có lẽ, Ban Họa chính là hình tượng nữ hiệp trong tâm trí của tất cả mọi người, mạnh mẽ nhưng không ngang ngược, thoải mái nhưng không tùy tiện. Về Dung Hà, đó là một kẻ vô tình cũng rất hữu tình. Chàng lãnh đạm với tất cả mọi thứ, trừ Ban Họa. Ngược đời làm sao khi một quân tử lại ưa những thứ xinh đẹp phàm tục. Nhưng có hề chi, “Chỉ có nàng, dù thế gian có trở nên u ám thì nàng vẫn diễm lệ như tranh.” Là yêu, thì dù là như thế nào, chàng cũng sẽ yêu hết mình, đến mức ích kỷ “Ta muốn trong lòng nàng chỉ có một mình ta.” Tình yêu của chàng dành cho Ban Họa như dòng suối ấm, nhẹ nhàng nhưng nồng nàn. Dòng suối nhỏ không đủ nhấn chìm ta nhưng chính sự ôn nhu ấy khiến ta lưu luyến không quên. Tác phẩm này, mỗi nhân vật là một hoàn cảnh, một cá tính khác nhau. Như vợ chồng Ban gia, dù là quý tộc nhưng lại có một gia cảnh hiếm trong thời ấy, vợ là nhất, chồng không nạp thiếp. Hay Ban Hằng, một cậu em trai con nít nhưng lại rất thương chị. Đọc truyện mà nhiều khi ghen tị với gia đình Ban Họa lắm. Vì thời phong kiến, nhất là lại trong gia đình đế vương, mấy ai giữ được tấm chân tình mà không thay đổi, “dệt hoa trên gấm” sao bằng “đưa than sưởi ấm ngày tuyết rơi”. Hay như những nhân vật Tạ Khải Lâm, Thạch Phi Tiên, các nhân vật này đều đáng thương hơn là đáng trách. Bọn họ, dù muốn hay không, thì đều là những quân tốt trong bàn cờ quyền lực, nơi kẻ chiến thắng luôn là kẻ mạnh. Tạ Khải Lâm, nếu năm đó, chàng có thể kiên trì với quyết định của mình, không sợ lời gièm pha của người đời, thì đã không có một Dung Hà tài tuấn sánh đôi bên Ban Họa trí dũng. Âu cũng do duyên phận mỏng manh giữa chàng và Ban Họa! Vẫn như bao tác phẩm khác, văn phong của Nguyệt Hạ Điệp Ảnh vẫn mượt mà và cuốn hút. Có thể bạn không tin nhưng khi đọc bộ này có những phân đoạn tôi đã khóc. Dù giọng văn và tình huống truyện khá hài hước nhưng điều làm tôi thổn thức lại là những mối quan hệ giữa người với người trong chốn vương quyền, bạc bẽo đến rợn người. Số phận của người dân khi đất nước loạn lạc, “một tướng công thành vạn cốt khô”*, như những con kiến mặc cho kẻ đứng trên cao chà đạp. Nếu bạn đang tìm một tác phẩm ngọt ngào nhưng vẫn ý nghĩa thì tin tôi đi, bộ truyện này không làm bạn thất vọng đâu! Một tác phẩm đáng cho ta bỏ thời gian ra đọc và suy nghĩ! *** Ban Họa là cô gái nổi tiếng nhất cũng như tai tiếng nhất kinh thành. Ban Họa xinh đẹp, gia đình hạnh phúc, được đế hậu yêu mến. Chỉ có con đường tình duyên là trắc trở, 3 lần bị từ hôn, 1 người thì chết trẻ, một người theo gái phong lưu mà từ hôn với nàng. Ban Họa bị cả kinh thành chê cười, mang tiếng khắc phu. Ban Họa là một nữ chính rất đặc biệt. Ban Họa biết mình đẹp, nàng thích cái đẹp, thích những thứ nổi bật, phù phiếm, việc nàng thích làm là ăn món ngon nhất, mặc phải đẹp đẽ hoa lệ, mỗi lần bước chân ra khỏi cửa đều khoe khoang quần áo đồ trang sức của mình. Em trai Ban Họa còn bảo rằng chẳng ai giống nàng, toàn mang quần áo diễm lệ diêm dúa. Ban Họa đáp lại rằng: "Tỷ ăn mặc xinh đẹp thì làm sao, vì tỷ đẹp mà." Ban Họa thẳng tính, có gì nói nấy, yêu ghét rõ ràng, có oán trả oán, có ân thì sẽ không bao giờ quên. Ban Họa chưa bao giờ nói vòng vo, chỉ cần có người nói xa nói gần giễu cợt nàng, ngay lập tức nàng sẽ không lưu tình đáp trả lại, hơn nữa còn đâm vào nỗi đau nhất của họ, cũng chẳng thèm đến chuyện phải tỏ vẻ thanh tao hay quý tộc.  Ban Họa như vậy, cả kinh thành đều bảo Ban Họa là bình hoa, không có não, ít ai biết rằng bên trong Ban Họa là một trái tim đầy tình thương. Nàng trọng tình trọng nghĩa, yêu quý người nhà, bảo vệ kẻ yếu. Một Ban Họa sẵn sàng coi thường uy quyền để đòi lại công đạo cho người nhà, một Ban Họa sẵn lòng đưa túi sưởi cho một tiểu thái giám nhỏ nhoi, một Ban Họa giúp đỡ đôi mẹ con tha hương tìm chỗ chữa bệnh... Ban Họa như vậy, ai ghét thì ghét, chứ tui thì tui thích dữ lắm.  Về nam chính Dung Hà, Dung Hà được mệnh danh là nam tử tuấn tú nhất kinh thành, được giới nhân sĩ ngưỡng mộ là quân tử chính trực. Nhưng chính Dung Hà từng bảo: "Tôi không phải quân tử, tôi cũng có dã tâm của mình." Cả cuộc đời Dung Hà mưu tính khắp nơi, tính kế từng bước, tất cả mọi người đều phân làm 2 loại: hữu dụng và vô dụng. Chỉ riêng Ban Họa và người nhà của nàng là ngoại lệ. Dung Hà cũng không ngờ rằng, cô nương tai tiếng nhất kinh thành này sẽ có một ngày trở thành người thân duy nhất, cũng là điểm yếu chí mạng của mình. "Họa Họa, em đừng gạt tôi, người được tôi lưu tâm đến trong kiếp này rất ít, còn người trong tim tôi lại chỉ có mình em, nếu em gạt tôi, chẳng khác nào trái tim tôi bị mất."  Dung Hà cũng không biết vì sao mình yêu Họa Họa đến vậy, có lẽ từ lần chàng thấy nàng oai nghi cưỡi ngựa, cầm roi quất vào Thám Hoa đã từng phụ bạc nàng, hay từ lần đầu tiên gặp nàng, nàng nở nụ cười, đôi mắt cong cong, hay từ lần nàng mặt mũi lấm lem, cùng với đệ đệ chơi trò cất giấu kho báu sau núi... Khi phụ tá thân cận phản đối Ban Họa, cho rằng nàng không phù hợp, chàng nói:" Phúc Nhạc quận chúa là người tôi cầu mong, mặc dù không thích hợp, cũng là tôi không thích hợp với cô ấy, không liên quan gì đến cô ấy." Yêu đến nỗi :"Chỉ cần có nàng, toàn bộ thế gian đều trở nên u ám, chỉ có nàng diễm lệ như bức tranh." Yêu đến nỗi, tự tay thắt lưng cho nàng, vẽ mi cho nàng, khom lưng nâng tà váy cho nàng. Yêu đến nỗi, Ban Họa là tay, là chân, là mạng sống của Dung Hà.  Vài trích đoạn nhỏ: Ban Họa hậm hực nói: "Nếu tôi là heo thì huynh là cái gì?" "Tôi sẽ là một con heo trung thành luôn bám theo em." --- Dung Hà nắm bàn tay nàng lại, giọng nói hơi khàn khàn:" Họa Họa, tôi là một thằng đàn ông." Ban Hoa: Là đàn ông thì có gì tài giỏi? Tôi cũng là một cô gái đấy. Nhìn thấy vẻ mặt ngây thơ của nàng, cuối cùng Dung Hà cũng không thể nhịn được nữa, cúi đầu nhẹ hôn lên môi nàng, sau đó vội vã lui về phía sau một bước, xoay người bước một mạch ra ngoài. --- Dung Hà xòe nhẹ bàn tay ra, nhẹ nhàng che trước mắt của nàng, thanh âm trầm trầm, "Ánh mắt của Họa Họa thật đẹp." "Nói mắt tôi đẹp liền che mắt tôi đi." Ban Họa nắm cổ tay của hắn, lôi tay kéo hắn lại gần nói, "Huynh đang ganh tỵ vì mắt tôi đẹp hơn huynh ư?" Dung Hà bật cười:" Mắt Họa Họa quá đẹp, tôi không nỡ để người khác nhìn thấy." ---  Ngoài tình cảm nam nữ chính ra, Con gái là thế đó cũng nổi bật không kém tình cảm gia đình của Họa Họa. Thật sự ấy, cái gia đình này đáng yêu quá thế. Một gia đình ngay cả hiện đại còn đáng ngưỡng mộ, nói chi đến cổ đại. Một gia đình yêu thương đùm bọc lẫn nhau. Châm ngôn người Ban gia là kiểu: Không biết đúng hay sai, chỉ cần đụng đến người nhà của tôi, là có chuyện liền. Ban gia yêu thương con gái có tiếng khắp cả kinh thành. Khi Ban Họa bị con trai nhà Trung Bình Bá từ hôn để bỏ trốn cùng người khác, thì Ban gia kéo cả nhà đến làm loạn, đập tanh bành phủ Trung Bình Bá, ngay cả cái cổng chính cũng bị phá nát. Khi Ban Họa thành hôn, người ta nói con gái gả đi như bát nước hắt đi, chẳng đáng để coi trọng, còn Ban gia thì lôi hết tất tần tật gia sản, làm đồ cưới cho con gái, ngày con gái đại hôn, Ban Hoài, Ban Hằng, một cha, một em trai, hai đấng nam chi, vậy mà đứng khóc huhu vì con gái gả đi.  Đọc Con gái là thế đó, còn thương xót cho những số phận coi người trong thời phong kiến. Là một Thạch Tấn mang trên vai cả một gia tộc, nên đành chôn sâu tình cảm của mình đối với một người con gái. Là những số phận nữ nhi sinh ra là để hi sinh cho gia tộc. Là những con người thấp cổ bé họng phải làm quân cờ cho những kẻ lộng quyền ...  Văn phong của Nguyệt Hạ Điệp Ảnh nhẹ nhàng, tưng tửng, phần đầu truyện đọc buồn cười, cười sái hàm :v phần sau truyện thì sâu sắc hơn. Một cuốn truyện hay là một cuốn truyện làm người đọc vui với nó, buồn với nó, suy nghĩ về nó. Con gái là thế đó là một truyện như vậy. Đọc xong bộ này, thiệt sự là mình cũng suy nghĩ nhiều lắm, cũng muốn viết ra nhiều thứ, mà văn có hạn, viết chẳng được bao nhiêu ???? Về bản edit, cá nhân mình, mình thật sự rất thích bản edit của nhà kaffesua, cách xưng hô, cách dùng từ đều được edit theo hướng hiện đại hóa, nên rất lạ, cũng không nhàm chán quy tắc theo cổ đại, đọc rất vui, edit cũng rất mượt. *** Hoàng cung ở thời khắc nào đó thì rất lớn, nhưng cũng có thời khắc lại trở nên chật hẹp. Buổi chiều Ban Họa vì uống quá nhiều nước trà, cho nên nàng phải đi ra phía sau điện để giải quyết vấn đề cá nhân. Mới đi được một đoạn thì tình cờ gặp được Dung Hà. Nàng thuận miệng nói, “Dung Bá Gia, ngài cũng ra ngoài tiểu tiện à?”   Lời nói vừa thốt ra khỏi miệng, Ban Họa liền nhận ra đầu óc mình bị úng nước rồi, tự nhiên hỏi một câu khiến cả hai đều bối rối.   “Đúng vậy, thật trùng hợp.” Dung Hà khẽ cười, tựa như Ban Họa vừa mới nói “hôm nay trời đẹp thật” vậy, “Bên kia đang biểu diễn tạp kỹ, quận chúa không có hứng thú sao?”   “Trong nhà có nuôi mấy người chuyên làm tạp kỹ, thấy nhiều rồi nên cũng không còn hứng thú nữa.” Ban Họa thấy Dung Hà vẫn tỏ ra tự nhiên cho nên cảm giác lúng túng vừa nãy cũng nhanh chóng biến mất, “Vốn dĩ cũng muốn tham gia, nhưng không ngờ bầu không khí hôm nay lại rơi vào tình huống ngượng ngập đến mức thế này.”   Kể từ giây phút Vương tử nước phụ thuộc kia lên tiếng cầu hôn, bầu không khí bên phía nữ quyến đều căng thẳng thiếu tự nhiên, nhất là Thạch Phi Tiên, gương mặt nàng ta lạnh đến mức như trời đổ tuyết. Mặc dù Ban Họa không thích Thạch Phi Tiên, thế nhưng vị vương tử kia quả thực không xứng với giai nhân này, cũng khó trách sắc mặt của người Thạch gia lại khó coi như thế.
Bệnh Bệ Hạ Cũng Không Nhẹ Đâu - Tô Phù Sơ
Một buổi sáng xuyên qua, ký ức trước đây quên sạch. Tô Nghiêu chỉ muốn làm thật tốt một Đại tiểu thư thư hương thế gia, không ngờ lại bị Hoàng đế Bệ hạ điên cuồng mất trí kéo vào cái đầm rồng hang hổ. Tô Nghiêu bày tỏ tư tưởng rất mệt nhọc: "Bệ hạ này... hắn lúc nào cũng phát bệnh thần kinh..." Diệp Lâm: "Nàng mới vừa nói Trẫm cái gì?" Tô Nghiêu ra vẻ rất vô tội: "Thần thiếp nói Bệ hạ cực kỳ thâm tình." Diệp Lâm: "Nghe nói có người muốn chạy trốn? Tô Nghiêu, nàng nghĩ cũng đừng nghĩ tới." Tô Nghiêu tỏ ý bất đắc dĩ: "Bệ hạ, người bá đạo như vậy, biết thần thiếp là sản phẩm giả mạo thấp kém sao..." Diệp Lâm khẽ mỉm cười, hôn lên trán nàng: "Trẫm biết." Hả, hắn biết... Chờ đã, hắn nói, hắn, biết, sao?! ⊙▽⊙? ! Diệp Lâm: A Nghiêu, ta biết cuối cùng sẽ có một ngày nàng cùng ta bạc đầu giai lão, ta đều biết hết. Kết, đây là một em gái xuyên không qua muốn dựa vào bàn tay vàng của mình để giải quyết nam chính, kết quả là phát hiện ra nam chính lại thò ra bàn tay vàng lớn hơn thay đổi hết cốt truyện của nàng.       P.s:      1. Nam chính trùng sinh, vẫn luôn yêu nữ chính sau khi chuyển kiếp, không liên quan đến thân thể chủ cũ.      2. Nội dung truyện có có nam nhân cặn bã, nam chính cũng không mất nhân tính, thật sự có nhân phẩm.      3. Câu chuyện xảy ra trong một triều đại không có thật, nam nữ cùng bình đẳng, tác giả đã tra xét rất kỹ lưỡng      4. Tác giả là người chân thật · lược bỏ mở đầu · chỉ số thông minh có hơi không cao...      5. 1V1 (mọi người không nhìn lầm, thật sự là 1V1) Nam chính chỉ yêu một mình nữ chính, không có kẻ thứ ba xen vào. *** Review bởi: Thao Phuong Vo từ Hội Nhiều Chữ ----- Tóm tắt sơ: nam chính là hoàng đế trọng sinh trở về lúc còn làm thái tử, vừa phải cưa đổ lại vợ kiếp trước vừa đá tình địch vừa còn phải tìm nguyên do vì sao kiếp trước nàng bỏ chàng mà đi. ~~~~ Ta là đường phân cách review ~~~~ Truyện này mô típ hơi lạ vì nó đi từ cách nhìn của nam chính - Diệp Lâm - nhiều hơn là từ nữ chính - Tô Nghiêu. Khi đọc một cuốn truyện mình rất quan tâm yếu tố xây dựng tình yêu của nam nữ chính, nên mấy cái yếu tố vừa nhìn đã yêu, yêu sống yêu chết thì mình đọc như một cuốn truyện vô hồn ấy. Nhưng truyện này vừa mới vào là tình yêu ào ạt, sủng vô đối mình đều cảm thấy đều có lý vì lẽ đơn giản, nam chính trọng sinh! Chỉ một lý do vô cùng hợp lý đó thôi là mình đã có cảm tình với truyện này rồi. Anh vốn dĩ thừa biết chị xuyên không, nên vô cùng dung túng những cử chỉ không hợp thời, đầu óc hay quên và còn hay ngủ gật. Vốn dĩ trọng sinh nên anh thừa biết tình địch là ai nhưng không có lý do đá bay được nên sinh ra uất ức. Mà cũng vì trọng sinh nên những việc âu yếm vợ rất đàng hoàng kiếp trước rồi quen tay làm lại kiếp này bị Tô Nghiêu xem là biến thái và xém tí nữa làm bay biến hết cảm tình của nàng dành cho mình. Chưa thấy ưu điểm của trọng sinh được bao nhiêu mà nam chính đã chịu bao nhiêu việc tự ngược bản thân. Trong tình yêu đã như thế, trong việc triều chính thấy anh cũng chẳng may mắn hơn. Tưởng đâu sống lại anh sẽ nguy hiểm hơn, nhưng không, một việc khi thay đổi sẽ như hiệu ứng cánh bướm thay đổi toàn cục, nên thi thoảng mình lại cảm thấy anh hơi vô dụng! Những lúc dầu sôi lửa bỏng toàn thấy nữ chính Tô Nghiêu, xong rồi nam chính mới dọn tàn cuộc!! Có một điểm mình thích nữa là nam phụ vẫn sống khỏe~~~ Mình rất không thích sau khi nam nữ chính happy ending thì nam phụ người chết kẻ bị thương. Nam phụ ở đây không quá lụy tình nên kết cục không bi thảm như các truyện có nữ chính xuyên không khác. Truyện có rất nhiều khuyết điểm khi không đi sâu vào được cung biến, các tình tiết truyện cũng không đc đi sâu và cái lỗi to tổ bố của editor - khúc giữa đọc như convert. Lúc đọc là có người đang beta lại nên không biết bây giờ đã beta xong chưa. Dù gì đây vẫn là một truyện để lại một ít ấn tượng trong một rừng truyện mình đọc gần đây. Thật ra cốt truyện rất hợp gu, giọng văn cũng tốt chỉ tiếc tình tiết chưa được hấp dẫn lắm, không thì đã có thể nằm trong top đọc đi đọc lại của mình rồi. Mời các bạn đón đọc Bệnh Bệ Hạ Cũng Không Nhẹ Đâu của tác giả Tô Phù Sơ.
Thục Nữ PK Xã Hội Đen - Thuấn Gian Khuynh Thành
Trong cuốn Thục nữ PK Xã hội đen này, sự hài hước mới chỉ ở mức nhẹ nhàng, nhưng làm cho truyện có sự khác biệt với những truyện khác về những người phụ nữ sau ly hôn mong muốn đi tìm kiếm hạnh phúc mới cho mình. Không có cái ỉ ôi, sầu não, không có nước mắt ngắn dài, không có những lời than trách người chồng cũ bội bạc mà thay vào đó là nét hiền thục nhu mì toát ra từ người phụ nữ ấy, những hành động và suy nghĩ hoàn toàn khác với những người phụ nữ đã có thâm niên làm vợ. Người phụ nữ ấy quá ngây thơ, không nỡ nói những lời tổn thương tới người khác, suy nghĩ và hành động có đôi phần chậm chạp, nhưng tất cả những thứ đó lại là nét ưu điểm trong mắt vị đại ca xã hội đen. Và khiến cho gã đại ca vốn coi nữ giới như cỏ rác phải uốn mình thay đổi và nhẹ nhàng nâng niu bảo vệ. Và hơn hết cả ở cô ấy toát ra một thứ cảm giác bình yên một người vợ đảm một người mẹ hiền khiến gã đại ca ấy quyết rửa tay gác kiếm để được cưới người phụ nữ ngốc nghếch đó làm vợ. Ai bảo những người phụ nữ sau ly hôn khó tìm được hạnh phúc của mình. Đọc cuốn sách này các bạn sẽ thấy không những người phụ nữ bị bỏ rơi tìm được hạnh phúc cho mình mà hạnh phúc sau còn viên mãn hơn hạnh phúc trước. Trong cuốn sách còn có sự xuất hiện của những vị huynh đệ đầy nghĩa khí. Những tay xã hội đen bản lĩnh trong mọi việc lại là những kẻ ngờ nghệch trên tình trường nhưng lại có những kết thúc ngọt ngào cho hạnh phúc lứa đôi. Một câu truyện hài hước nhẹ nhàng và rất đáng để đọc! *** “Anh chàng ở ngoài cửađang đợi ai trong số các em vậy?” Giáo viên hướng dẫn A hỏi. “Em không biết ạ, đã đứng đó ba tiếng đồng hồ rồi.” Sinh viên B trả lời. “Chiếc xe trông thật bắt mắt.” Giáo viên hướng dẫn A ngưỡng mộ nhìn về phía xa. “Vâng, nghe nói là xe chiến đấu trong các loại xe đua đó ạ.” Sinh viên C cảmkhái. Hứa Thụy Dương dựa vào chiếc DB9 nở ra nụ cười quen thuộc vốn có, đứng trong tưthế oách nhất để chờ sự xuất hiện của Cát Cát bên ngoài phòng thí nghiệm, phíasau lưng thỉnh thoảng vang lên vài tiếng còi xe inh ỏi mà đối với anh chỉ nhưtiếng muỗi kêu vo ve, anh lười nhác không thèm chấp những kẻ đó, muốn trách thìphải trách đường hơi bị hẹp, phòng thí nghiệm hơi bị cũ nát. Lão Thất nói, những cô gái trẻ còn đang đi học là dễ lừa nhất, điểm này anh rấttán đồng, nhưng trong số các cô bé dễ bị lừa đó tuyệt đối không bao gồm cái côbiến thái nghiên cứu năng lượng hạt nhân này. Việc gì cô cũng có thể làm được. Hứa Thụy Dương chỉ cần nghĩ tới việc nếu kế hoạch theo đuổi của mình thất bại,có khả năng bị người ta ném bom nguyên tử để báo thù là dựng cả tóc gáy, anhthề, bản thân sẽ duy trì trạng thái theo đuổi mãi mãi, tuyệt đối là vì lo nghĩcho sự an nguy bảo mật của đất nước. Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến, vừa mới nghĩ đến bom nguyên tử, ‘mẹ của bom nguyêntử’ liền xuất hiện. Cát Cát tức giận phừng phừng xông ra khỏi phòng thí nghiệm, nhảy xuống bậcthang, hai tay khoanh trước ngực, cười khẩy. “Anh là biển báo đường nguy hiểm sao? Hình như vẫn còn thiếu ba cột đèn huỳnhquang đúng không?” Hứa Thụy Dương nuốt nước bọt nén nhịn cơn giận của mình, người lớn không thèmchấp trẻ con, anh ung dung nói: “Tôi đang đợi em.” “Đợi được rồi, anh có thể đi rồi.” Cát Cát nâng cặp kính đang tuột khỏi sốngmũi, lạnh lùng quay người đi về phía phòng thí nghiệm. “Tối nay tôi mời em ăn cơm.” Hứa Thụy Dương vẫn đang cố gắng kìm nén cảm xúccủa mình, nói chuyện với nữ tiến sĩ đúng là rèn luyện sự nhẫn nại của bản thân. Cô nhìn cái người bên cạnh một hồi rất nghiêm túc, “Khỏi, nhịn ăn.” “Em gầy như vậy còn nhịn ăn?” Hứa Thụy Dương cuối cùng đã không thể nhẫn nhịnkiểu từ chối đủ các cách của cô, anh đưa ra câu hỏi nghi vấn trong lòng. “Không phải.” Cát Cát giải thích rất nghiêm túc. “Vậy thì là?” Trải qua sự cố gắng kiên trì không biết mệt mỏi, ít nhiều HứaThụy Dương cũng coi như hi được đặc điểm cách nói chuyện của cô nữ tiến sĩ trẻtuổi này. Một, nói lời khái quát; hai, làm việc gì cũng phải có quy củ; ba, mụctiêu phải rõ ràng; bốn, nhất định phải học cách chuyển đổi tư duy cực nhanh. “Nhìn thấy anh là không thể ăn nổi, đồng nghĩa với việc… nhịn ăn.” Cát Cát giảithích với anh rất bình thản. Hứa Thụy Dương: “…” Mời các bạn đón đọc Thục Nữ PK Xã Hội Đen của tác giả Thuấn Gian Khuynh Thành.
Thời Gian Có Anh, Kí Ức Thành Hoa - Cố Tây Tước
Thế giới rộng lớn này, hiện lên thật tuyệt vời, mà nơi anh muốn đến, là trong trái tim em. Từ khi gặp Mạc Ly, Úy Trì biết mình chính là số kiếp trong sinh mệnh của cô. Vì thế, anh cố gắng tránh kết duyên với cô. Nhưng số phận vẫn âm thầm liên kết họ với nhau. Ba năm sau, cô lại xuất hiện trong sinh mệnh của anh, như ánh mặt trời chiếu xuống thế giới của anh. Anh dần hiểu ra, chút bận tâm ban đầu, đã vô tình khó có thể dứt bỏ, đến lúc này lại càng không có cách nào buông xuôi. Anh rất ít câu nệ, nếu có, cũng là do tình thế ép buộc. Cho dù con đường phía trước mờ mịt, chỉ cần có cô ở bên, có thể đi qua ba tháng xuân ấm áp, trăm ngàn dịu dàng. Chỉ vì trong thời gian có em, kí ức sẽ nở ra thành bông hoa đẹp nhất. *** Lời editor: Hiện truyện đã được xuất bản, trọn bộ gồm 7 chương, hiện chúng mình chỉ có từ chương 1 đến chương 4, các chương còn lại vì xuất bản nên không có trên mạng. Chúng mình sẽ edit hết chương 4 của bộ này, nếu có raw sẽ tiếp tục làm phần còn lại sau *** Đường Tiểu Niên không ngờ Úy Trì sẽ trả lời, nhưng anh cũng không nhắc đến chuyện trước đó, mà chỉ nói đến phần tiền bác sĩ Triệu quyên góp cho một hộ gia đình khó khăn khác trong bệnh viện. Anh cũng chỉ xem như người qua đường, nói lời cảm ơn: “Trên đời này người tốt nhiều hơn tôi nghĩ.” Sau khi Úy Trì nhìn thấy Triệu Mạc Ly đi khuất sau cánh cửa bệnh viện, kế đó anh nhìn thấy Bạch Hiểu. “Cô ấy đến đây.” Đường Tiểu Niên nói. Bạch Hiểu cúi xuống nhìn xe Lý Nhược Phi, không nhịn được quay đầu nói: “Tự em đi là được.” Nhưng Lý Nhược Phi vẫn lo lắng, định đi theo, kết quả là vừa khéo bạn học của Bạch Hiểu Tiểu Lương vừa bước xuống từ xe taxi. Bạch Hiểu vừa gọi cô đến, vừa nói với Lý Nhược Phi: “Cứ để Tiểu Lương đi theo em, xong xuôi rồi đế cô ấy tiễn em ra, được không? Em đảm bảo là rất nhanh.” Cô cảm thấy đến xin nghỉ phép mà cũng dẫn ông xã theo thì rất kỳ cục. Lý Nhược Phi thấy cô nắm lấy cánh tay của Tiểu Lương bước đi, cũng không ép buộc nữa, chỉ nghe Tiểu Lương nói một câu “Cậu và ông xã thật hiểu nhau.” Lý Nhược Phi vừa muốn trả lời, thì có người chạy đến gọi, “Xin chào.” Anh nhìn người trẻ tuổi cao gầy trắng trẻo trước mặt, hỏi: “Cậu là?” Đường Tiểu Niên nói: “Người mới đến vừa rồi, cô ấy muốn tự sát, anh có biết lý do không?” Lý Nhược Phi nheo mắt, “Anh nói cái gì?” “Có vẻ anh thật sự quan tâm đến cô ấy, như vậy hẳn là anh không đành lòng nhìn cô ấy tự thiêu cháy chính mình?” Mời các bạn đón đọc Thời Gian Có Anh, Kí Ức Thành Hoa của tác giả Cố Tây Tước.