Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Lão Đại Là Nữ Lang

Văn án: Câu chuyện chỉ có thể tóm gọn trong ba việc Thăng quan - phát tài - thu đàn em ............ Một ngày nọ bỗng phát hiện, lão đại mà mọi người đều tôn sùng là anh minh thần võ, thế mà lại là nữ lang???!!! Đại sự không tốt! Làm sao bây giờ? Đám đàn em bày tỏ ngậm ngùi: Đương nhiên là tiếp tục đi theo rồi! Nữ chính trọng sinh không phải để báo thù mà để từng bước đi lên đỉnh cao. Thiếu niên nhiệt huyết, một mực tiến lên, quyết không lùi bước. Tình thân, tình bạn, tình yêu, công danh lợi lộc, ăn ngon mặc đẹp, nàng đều phải giành được. ※ Chú ý: 1, Phần đầu tác phẩm nói về giai đoạn trưởng thành và những thay đổi trong suy nghĩ của nữ chính, thiên về tình thân và quá trình phấn đấu phát triển bản thân của nữ chính. 2, Nam chính hơn nữ chính mười sáu tuổi, nữ chính tuổi nhỏ nhưng về tâm hồn thì trưởng thành, không thích thể hiện. Editor: Cái văn án quá lừa tình nghe như nữ chính sắp đi làm thổ phỉ, cơ mà không phải đâu, là truyện về con đường phấn đấu ở chốn quan trường. Nữ chính trọng sinh nhưng không báo thù rửa hận, chỉ mong sống cho đáng sống một lần. Nữ không phải xuyên không nhưng nhìn nhận được những bất công trong xã hội dành cho phụ nữ nhưng không oán hận mà cố gắng để vượt qua nó, làm chủ cuộc đời mình theo một cách phù hợp với thời đại. *** #REVIEW: LÃO ĐẠI LÀ NỮ LANG Tác giả: La Thanh Mai Thể loại: Cổ đại, trọng sinh, quan trường, kiếp trước kiếp này, ngọt sủng, 1v1, nữ giả nam trang, HE Tình trạng: Đã hoàn edit (11/2020) Review bởi: Leo Sing ----   Kiếp trước Nguỵ Vân Anh sống đúng một cuộc sống của tiểu thư nhà quan, nàng được dạy lễ nghi chuẩn mực, trưởng thành gả chồng, sống tại nhà chồng phụng dưỡng gia đình chồng. Những điều vui vẻ của thời tuổi thơ đều trở thành dĩ vãng, nàng dâng hiến cả tuổi thanh xuân của mình trong kiếp sống phụ nữ thời phong kiến. Thế nhưng ẩn sau vẻ ngoài nhu nhược yếu ớt ấy lại là một sự ấp ủ khát vọng. Vân Anh muốn được đọc sách, được sống thoải mái với chính mình, được làm những điều mình muốn mà không bị lễ giáo, giáo điều ngăn cấm. Nàng muốn rất nhiều, nhưng tất cả đều bị sự thật dập tắt. Nàng quyết định an phận làm một phụ nhân, một tiểu thư đúng khuôn mẫu. Rồi đến khi Nguỵ gia nhà mẹ đẻ của nàng gặp tai nạn. Trong một đêm binh lính đến tàn sát toàn bộ Nguỵ gia, tâm của Vân Anh cũng vỡ vụn theo. Trượng phu của nàng thì hờ hững nhìn cha nàng bị hoàng đế lôi ra đánh chết tại chỗ, những người thân thuộc cũng bị liên luỵ mà bị tàn sát, trong phút chốc Vân Anh chỉ thấy bầu trời trước mắt như tối sầm đi. Trong một đêm tuyết rơi đầy ở tháng 12, Nguỵ Vân Anh lặng lẽ rời khỏi Thôi gia. Vân Anh sống lại trong thân xác Phó ngũ tiểu thư của Phó gia. Khi đó nàng vừa 4 tuổi, trải qua một trận bạo bệnh mà lìa đời, linh hồn của Nguỵ Vân Anh nhập vào Phó Vân Anh. Kể từ đây cuộc đời của nàng đã thay đổi sang trang sách mới. Khi Phó Vân Anh được tiếp về Phó gia với thân phận là đứa con duy nhất của đại phòng Phó gia, trong nhà có một Phó Tứ thúc luôn thương yêu cháu gái nhà anh cả của mình, chị em trong nhà cũng quý Vân Anh. Bọn họ mở rộng vòng tay đón Vân Anh về nhà. Tuy rằng có một chút xào xáo khi Phó Tứ thúc lúc đầu tưởng Phó đại ca nhà mình đã chết cho nên ông ta đành tìm mua một quả phụ Ngô thị về làm vợ cho Phó đại ca, sau kiếm thêm một thằng cháu trai cùng tộc đến quá kế đại phòng. Lúc này biết được mẹ con Vân Anh vẫn còn sống, ông vội vàng đón về. Vân Anh bằng sự cơ trí của mình, đã giúp mẹ thoát khỏi tình huống éo le này, bước vững chân trong Phó gia. Cũng nhờ thế Vân Anh dần dần đi ra trước mặt mọi người, nàng được Tứ thúc đồng ý cho đọc sách, bái Phó Nhị thiếu gia - đường ca cùng tộc làm sư phụ. Kể từ đấy hai bên gắn bó khăng khít tựa như tình anh em máu rủ ruột thịt. Dưới sự dẫn dắt và giúp đỡ của Phó nhị ca, nữ chính nữ giả nam trang đi vào thư viện đọc sách thi khoa cử. Kiếp trước nàng đã sống vì người khác quá đủ rồi, kiếp này Vân Anh muốn được sống cho riêng mình, làm những điều mình thích, nàng không để sự thù hận lấn áp tâm trí mình. Mặc kệ những con người của kiếp trước, bởi lẽ bọn họ đều là những điều quá xa xôi với nàng rồi. Ở trong thư viện, nàng thu được một đám đàn em, kết bạn với một anh thế tử phiên vương. Trở thành một học sinh ưu tú nhất thư viện.   Nam chính Hoắc Minh Cẩm - biểu ca thanh mai trúc mã kiếp trước của Vân Anh, hắn yêu thầm nàng nhiều năm nhưng khi gần cầu hôn được thì chiến tranh xảy ra, đến khi hắn quay về thì nàng đã gả mất rồi. Khi đó cung biến xảy ra, nam chính bị kẻ gian hãm hại nhốt anh trong cô đảo suốt ba năm, chịu đói chịu khát khổ sở trên đảo cùng Hoắc gia quân. Sau trận đấy gần như toàn Hoắc gia quân đều bị diệt sạch. Lúc đó Minh Cẩm nghĩ thầm “May mà nàng ấy chưa gả cho hắn, bằng không sẽ chịu khổ lắm rồi.” Nam chính thoát khỏi vòng vây, giết sạch kẻ thù quay về kinh thành. Khi về anh thì nghe tin Nguỵ Vân Anh đã chết rồi. Minh Cẩm hận lắm, người trong lòng của mình vốn nên được nuông chiều yêu thương, trân trọng bảo vệ lại bị tên Thôi Gia Hiên không biết tốt xấu kia ruồng bỏ. Lúc đầu hắn còn thầm may nàng không có gả cho mình đỡ phải chịu khổ, bây giờ hắn lại thấy hối tiếc “Khổ sở chút thì có gì đâu, chẳng thà đặt nàng ngay dưới mí mắt còn hơn khi về nghe tin hai người âm dương cách biệt.” Minh Cẩm tìm kiếm nàng khắp nơi, hắn tâm niệm “sống phải thấy người, chết phải thấy xác” một ngày chưa tìm được nàng, hắn sẽ không dừng lại. Để rồi đổi lại là tin tức Nguỵ Vân Anh vì cứu Tông ca - đứa con trai còn sót lại của Đinh quốc công mà bị tên bắn ngã xuống vực sâu, chết không thấy xác. Lúc này Hoắc Minh Cầm tựa như một con mãnh thú bị dồn vào đường cùng, hắn liều mạng đấu đá với tâm thế không còn gì để mất nữa. Bởi lẽ những người quan trọng nhất của hắn đều đã đi rồi. Trong vài lần tình cờ gặp Phó Vân Anh, Hoắc Minh Cẩm bỗng thấy người này có nhiều điểm giống Nguỵ Vân Anh. Người với người giống 1,2 điểm cũng là chuyện bình thường, nhưng nếu giống quá nhiều thì sợ là chuyện bất thường. Hắn không dám vọng động sợ nàng chạy đi mất, chỉ đành thử từng chút một. Đến khi nhận ra nàng chính là Nguỵ Vân Anh của hắn, cho dù hiện tại thân xác của nàng bây giờ là “nam nhân”, hắn cũng không e ngại.   Hoắc Minh Cẩm nói: “Trước khi xác nhận ra thân phận của nàng, ta không biết nàng là nữ giả nam trang, ta cũng không để bụng. Vân Anh à, ta mặc kệ kiếp này nàng là nam hay là nữ, là người, là quỷ hay là yêu quái. Nếu nàng thật sự chuyển thế thành nam nhân, vậy thì ta sẽ là đoạn tụ. Nàng là Phó Vân Anh thì ta chính là nam nhân của nàng. Chỉ cần người đó là nàng vậy thì đã đủ rồi.” Hắn nhận ra nàng từ rất sớm, cho người đi theo bảo vệ nàng, giúp đỡ nàng làm những điều mình muốn. Nàng được đọc sách, được đi học, được thi khoa cử, được vào triều làm quan. Nàng được đi ngao du khắp nơi, kết bạn nhiều người, được cống hiến sức mình giúp dân giúp nước. Cuộc đời này Phó Vân Anh cảm thấy mình sống không uổng phí. Có những người thân yêu bên cạnh, họ ủng hộ nàng, giúp đỡ nàng để nàng có thể thực hiện ước mơ của mình.   Bên cạnh nhân vật chính, những nhân vật phụ khác đều có một nét chấm phá riêng biệt của bản thân. Tất cả bọn họ tựa như sống trong truyện, cho dù là người qua đường như Triệu phu nhân của Thẩm các lão. Tuy bà chỉ xuất hiện vài đoạn ngắn ngủi lại gây ấn tượng cho người đọc rất nhiều về bà. Một người phụ nữ thông minh lại giả vờ mình không thông minh, bởi vì bà quá giỏi, quá thấu hiểu được hoàn cảnh thế nên bà mới càng thêm thất vọng khổ sở. Sau cùng bà cũng chỉ là một phận nữ nhi yếu đuối bị chèn ép dưới gồng kiềm của chế độ phong kiến, chúng đè nén khiến bà không cách thoát ra được. Sự kết thúc của bà làm mình cảm thán cho biết bao cuộc đời gặp nhiều bất công của nữ nhân thời phong kiến, trong bọn họ không phải đều là những con người hèn kém yếu đuối, họ cũng có tài trí của mình nhưng vẫn luôn bị xã hội mài mòn đi những góc cạnh để ép buộc họ sống theo đúng khuôn mẫu của một người phụ nữ. Trong truyện tuy có nhân vật phản diện nhưng họ xuất hiện không gây hại được gì đến gia đình nữ chính. Nữ chính rất thông minh, bên cạnh lại có những nguòi bạn bè đồng hành, tuy rằng có đôi lúc nàng và bọn họ cũng đã từng có một số xích mích tranh cãi thời học trò, nhưng họ đều là những con người lòng mang chí hướng cao, muốn giúp dân giúp nước, hai bên cọ xát vài lần rồi cũng thành thân quen. Khi bạn bè gặp hoạn nạn họ khẳng khái chạy đến giúp ngay, sống chân thành tình cảm. Nữ chính nâng đỡ thế tử Sở vương lên làm hoàng đế, hắn muốn cùng nữ chính trở thành một đôi minh quân hiền thần, cai trị một thời đại thái bình thịnh thế, tạo phúc cho bá tánh. Các quan lại trong triều tuy chia nhiều phe đấu nhau nhưng bọn họ đều muốn sống yên ổn, dân chúng được an cư lạc nghiệp. Cho nên cuộc sống của nữ chính khi ở trên triều khá là nhẹ nhàng vui vẻ, mấy ông quan trong đó hài hước lắm thuộc kiểu người mê cái đẹp. Các quan lại trong triều đều chú ý nhan sắc của mình, cố gắng giữ dáng cho mình dáng vẻ ôn nhu phong nhã như thư sinh. Truyện có vài anh nam phụ yêu thầm nữ chính, trong đó có hai anh nổi bật nhất là Phó nhị ca Phó Vân Chương và chồng cũ Thôi Gia Hiên. Mấy anh này cũng quyến luyến nữ chính lắm, nhưng họ vẫn không đủ yêu, đủ bao dung, đủ mạnh để yêu được nữ chính. Vậy nên nam chính mới chiến thắng dành đc trái tim người đẹp về nhà.   Truyện của La Thanh Mai, đọc văn án tưởng thuộc thể loại hài hước tiểu bạch, lúc đầu mình còn nghĩ nữ chính là đầu lĩnh thổ phỉ cơ, ai ngờ đọc rồi mới biết hoá ra là truyện quan trường khoa cử. Nội dung truyện viết rất hấp dẫn, câu văn chau chuốt ước lệ, các nhân vật khi nói hay lồng ghép thêm nhiều điển cố, văn thơ, lịch sử. Truyện còn đề cập thêm nhiều vấn đề trong quản lý nhà nước như ruộng đất, thuế, mậu dịch, giặc ngoại xâm, lưu dân,... giúp người đọc mở mang thêm nhiều kiến thức. Nhiệt liệt đề cử truyện này! *** Phó Vân anh nằm mơ.   Nàng mơ thấy một ngày rét đậm. Bên ngoài, tuyết như những mảnh vải bông xé vụn lả tả rơi như muốn cuốn hết mọi thứ. Trong nhà chính, cả nhà ngồi vây quanh nồi lẩu.   một chiếc nồi đồng đựng nước dùng sôi sùng sục đặt trên chiếc bàn bát tiên bằng gỗ hoa lê. Dưới nồi, than hồng cháy đượm vang lách tách. Trong nồi, phía dưới rải cải trắng, củ cải, nấm mới được đưa từ thôn trang tới và những miếng măng thái to bản, phía trên đó là một lớp thịt gà, thịt vịt, xương lợn, trên cùng là sủi cảo, chả cá, trứng cút, ngó sen, điểm xuyết mấy miếng phù trúc mềm mại. một nồi lẩu thập cẩm đầy ăm ắp mang theo hương vị thơm ngọt tràn ra khắp phòng. Trong làn hơi ấm áp, Ngụy lão gia đừng lên, gắp một miếng thịt vào bát nàng.   Vẫn trong làn hơi ấm áp thơm ngọt ấy, cha, mẹ, anh trai, chị dâu, em gái, các cháu trai, cháu gái đều đang mỉm cười nhìn nàng. Nụ cười của họ vẫn như trong những ngày tháng đã qua từ lâu ấy, những ngày tháng êm đềm tươi đẹp. Nhưng rồi chẳng ai nói gì cả, ngay cả nồi nước lẩu đang sôi to kia cũng chẳng phát ra tiếng kêu ùng ục theo lẽ thường, cả gian phòng yên tĩnh không một tiếng động.   Vân anh nghi hoặc nhíu mày: Cha mẹ nàng còn sống sao?   sự nghi hoặc trôi đi, nỗi hân hoan ập vào lòng nàng, lòng bàn tay nàng cũng nóng rực lên, kích động đến run rấy: Hóa ra người nhà nàng vẫn chưa chết, họ còn sống!   oOoTiếng gió rít từng cơn và giọt lệ nóng bỏng nơi khóe mắt kéo Vân anh lại với hiện thực, giữa đêm đen tĩnh lặng, nàng mở choàng mắt nhận ra khuôn mặt đã đẫm nước mắt từ bao giờ.   Giờ đang là mùa đông, gió Bắc lạnh thấu xương, ngay cả nước cũng đóng thành băng.   Nơi biên ải lại càng khắc nghiệt, xung quanh trăm dặm cũng hoang tàn vắng vẻ. Từ bãi chăn thả của Thiên hộ sở [1] ở Cam Châu, đi về hướng nam, dần dần có thể thấy bóng dáng của thôn làng nhưng cũng vẫn đìu hiu quạnh quẽ. Trong trạm dịch cũ nát, cửa sổ cũ nát bị gió thổi kêu kẽo kẹt.   [1] Thiên hộ sở: đơn vị trong quân đội, quản lý 1000 quân.   Nàng khoác áo đứng dậy, khép lại cửa sổ.   Hàn thị đang ôm chặt một chiếc tay nải ngủ say sưa bỗng xoay người, lờ mờ nhận ra một bóng người đang đứng ở mép giường thì sợ tới mức lăn thẳng xuống. Lồm cồm bò dậy, việc đầu tiên bà làm là kiếm tra lại chiếc tay nải xem giấy thông hành và mấy xâu tiền đồng có còn hay không, sau đó mới ngẩng đầu lên xem cho rõ người đang đứng ở đó là ai. Nhận ra người đứng ở đầu giường chính là con gái Đại Nha của mình, bà mới thở phào nhẹ nhõm, ngáp một cái, lấy ngón tay ấn vào trán nàng, nhẹ nhàng quở trách: "Trời lạnh như thế này còn không chịu chui vào chăn cho ấm, đừng có để bị cóng!"   Đôi bàn tay thô ráp của bà lại di chuyển đến khuôn mặt nàng, lạnh ngắt, Hàn thị giật mình, vội vàng ngồi dậy, động tác thô lỗ, còn bực bội lải nhải: "Giờ bị bệnh muốn chữa phải mất mấy ngàn tiền [2], trên người mẹ chỉ còn lại có vài quan [2], vừa đủ chi tiêu trên đường, con mà bị bệnh, mẹ cũng chẳng có tiền mời người đến khám đâu!"   [2] Đơn vị tiền tệ: 1 quan = 10 tiền = 1000 văn   nói xong bà lại mắng người chồng đã chết, "Bỏ mặc mẹ góa con côi chẳng nơi nương tựa, nếu không phải chú con còn có lương tâm, mẹ con ta chỉ còn nước hít khí trời thôi!"   Sống ba năm trong trại chăn nuôi của Thiên hộ sở, Hàn thị vẫn luôn chăm sóc cho Vân anh nên mặc dù chẳng mấy thân thiết với người phụ nữ thô lỗ này, nàng vẫn biết tâm địa bà chẳng phải là xấu. Nàng lặng lẽ bò lên giường đất, quấn chặt chăn quanh mình rồi nghe lời bà, nhắm mắt lại.   Hàn thị ca cẩm một hồi về những khốn khó của cuộc đời cho tới khi mồm miệng khô đắng mới mò mẫm lấy nước uống. Trời lạnh đến mức bà phải rùng mình. Nhìn thấy bả vai Vân anh đã lộ ra ngoài lớp chăn, bà cau mày, đưa tay kéo lại chăn cho nàng, đến cả khuôn mặt nhỏ cũng bị giấu dưới lớp chăn. Lúc này, bà mới nằm xuống ôm tay nải tiếp tục ngủ.   Vân anh bị chăn che đến mức khó thở nhưng vẫn chờ đợi một lúc, tới khi đầu giường bên kia vọng lại tiếng ngáy của Hàn thị mới im lặng kéo chăn xuống một chút để thở cho thoải mái.   Nàng vốn là đã chết từ lâu.   Vân anh là đích nữ (con gái con vợ cả) của Hàn Lâm Viện thị độc Ngụy Tuyển Liêm, từ nhỏ vốn được nuông chiều. Tới năm mười bốn tuổi, nàng gả cho thư sinh nghèo Thôi Nam Hiên. Tuy rằng nhà chỉ có bốn bức tường nhưng vợ chồng hòa thuận, giúp đỡ nhau vượt qua những tháng ngày khó khăn. Năm năm sau, Thôi Nam Hiên có công phò tá thiên tử nên một bước lên mây. Sau khi hoàng đế lên ngôi, công thần như hắn cũng được hậu đãi, đặc cách phong làm Chiêm sự Phủ thiếu chiêm sự, chịu trách nhiệm quản lý Hàn Lâm Viện. hắn được lòng vua, sự nghiệp lên như diều gặp gió.   Ngược lại, Ngụy Tuyển Liêm lại vì tỏ lòng thương cảm với Định Quốc Công bị chết oan mà khiến hoàng đế tức giận, bị phạt trượng đình đánh chết ngay trước triều đình.   Hoàng đế mới lên ngôi còn trẻ xốc nổi, nóng lòng muốn lập uy, không chỉ đánh chết Ngụy Tuyển Liêm trước mặt văn võ bá quan mà còn muốn diệt cả Ngụy gia.   Toàn bộ nam giới đã tới tuổi thành niên của Ngụy gia bị giết trong ngục của Bắc Trấn Phủ. Phụ nữ trong nhà bị bán đi làm nô tỳ. Ngụy phu nhân Nguyễn thị vốn dòng dõi thư hương, không chịu nổi nỗi nhục này, cùng con gái, con dâu, cháu gái uống thuốc độc tự sát. Các cháu trai, chắt trai còn nhỏ thì bị sợ hãi, cũng chẳng còn người chăm sóc nên lần lượt chết non.   Tân đế không dung nổi cựu thần, bốn đời Ngụy gia già trẻ lớn bé mấy chục con người chết đi như thế.   Vân anh là con gái đã gả ra ngoài, vốn thoát được kiếp nạn này. Chồng nàng Thôi Nam Hiên là học trò của Nội Các thủ phụ Thẩm Giới Khê, tuổi trẻ tài cao, lại được hoàng đế trọng dụng, mới hai mươi tuổi đã được liệt vào hàng cửu khanh, tiền đồ gấm vóc. không tới mười năm, chắc chắn hắn sẽ lên tới vị trí cao trong triều đình.   Vậy mà nàng, vừa được phong cáo mệnh [3], lại rời kinh sư, rồi bỏ mạng ở nơi giá lạnh.   [3] Danh vị Cáo mệnh được phong cho vợ hay mẹ của quan lớn trong triều đình.   Nàng không biết Thôi Nam Hiên sẽ công bố nguyên nhân cái chết của nàng như thế nào, nàng chỉ nhớ rõ rằng nàng đã chết, chết ngày mười tám tháng mười một ba năm trước, đúng ba tháng sau ngày vị hoàng đế trẻ tuổi kia đăng cơ ở điện Kim Loan.   Cứ như thể một giấc mộng hoàng lương [4], sau khi tỉnh lại nàng đã trở thành một cô bé bốn tuổi, là con gái của Phó lão đại, một mã phu chuyên nuôi ngựa ở trại chăn nuôi của Thiên hộ sở ở Cam Châu. Mẹ nàng là Hàn thị, vốn là con gái nhà lành nhưng lại bị giặc Thát Đát bắt cóc đến vùng thảo nguyên này.   [4] Điển cố "giấc mộc hoàng lương": "Hoàng lương" có nghĩa là kê vàng. Ngày xưa có Lư Sinh đi thi không đỗ, vào hàng cơm nghỉ chân. Có một lão già cho mượn một cái gối nằm. Lư Sinh ngủ và chiêm bao thấy đỗ tiến sĩ, làm quan to, vinh hiển hơn 20 năm, gia đình hưng vượng, con cháu đầy đàn. Tỉnh ra mới biết ấy chỉ là một giấc mộng. Nồi kê nhà hàng còn chưa chín. Ý nói giấc mộng đẹp và ngắn ngủi.   Mời các bạn mượn đọc sách Lão Đại Là Nữ Lang của tác giả La Thanh Mai.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Tận Kiếp Phù Du
Nội dung cốt truyện dựa theo Tận kiếp phù du trong Hoa Tư Dẫn của Đường Thất Công Tử. Giới thiệu nhân vật: Tống Ngưng, Thẩm Ngạn. Lời tác giả: À, trước tiên xin gửi lời xin lỗi đến tác giả Đường Thất Công Tử và các dịch giả, editor của Hoa Tư Dẫn, bởi vì câu chuyện mình sắp viết tới đây là câu chuyện chế biến lại của Tống Ngưng và Thẩm Ngạn, tất cả vì niềm đam mê, xin tất cả các fan của Hoa Tư Dẫn thông cảm, và bỏ qua cho. Hehehe Lưu ý: Ai muốn mang sang trang web khác đề nghị mọi người hỏi ý kiến tác giả rồi mới được mang đi, thông tin liên hệ với tác giả thì mọi người cứ nhấn vào link Zing Forum ở phía trên hỏi ý của nàng ấy. Tránh trường hợp mang truyện đi nơi khác mà không hỏi ý kiến của tác giả. Chân thành cảm ơn.  ^^ *** Một cô gái hiện đại đam mê tiểu thuyết ngôn tình, dạo này lại đắm chìm trong quyển Hoa Tư Dẫn của Đường Thất, cô đau đớn khóc sướt mướt sau cái chết của Tống Ngưng trong chuyện, khóc riết rồi ngủ thiếp đi, đến lúc tỉnh lại thì thấy mình đang sinh con mà đứa con đó lại chính là Thẩm Lạc con trai Thẩm Ngạn, còn mình trở thành một nhân vật trong sách Tống Ngưng. Liệu cuộc đời cô có giống như trong sách đã viết, cả đời đau thương chồng không yêu con chết yểu để rồi chết đi trong mộng ảo do Quân Phất dệt cho? Tất cả sẽ được giải đáp. *** “Phu quân, em trao Tống Ngưng cho chàng, trao hết cho chàng, chàng hãy trân trọng.” Câu nói đó cứ lặp đi lặp lại trong đầu tôi, dưới lớp khăn voan đỏ tôi đã mong chờ chàng đến dường nào, chỉ đợi chàng nhấc khăn voan tôi sẽ mỉm cười thật ngọt ngào nói với chàng “Phu quân, em trao Tống Ngưng cho chàng, trao hết cho chàng…” Ấy vậy mà tôi lại không có cơ hội đó, khi chàng nhắc chiếc khăn voan đỏ lên, tôi mỉm cười ngọt ngào với chàng để đổi lại là 1 ánh mắt lạnh lùng cùng giọng nói lạnh như băng : “Chắc cô biết người ngồi trên chiếc giường này đêm nay vốn là ai chứ?” Tôi ngỡ ngàng ngẩng đầu hỏi : “Sao?” Đôi mắt chàng vẫn lạnh như băng : “Tôi nghe nói, đại huynh của cô thỉnh cầu Lê vương, muốn tôi cưới cô. Tại sao lại là tôi? Chỉ bởi một lần tôi từng thắng cô ở chiến trường ư? Tống Ngưng, lẽ nào trước đây cô chưa nghe nói, tôi đã có vị hôn thê?” Tôi lắp bắp không thành tiếng: “Nhưng chàng đã nói muốn lấy tôi.” Chàng cười lạnh lùng: “Rút cuộc tôi cũng chỉ là phận bề tôi, chủ lấy tính mạng ra để ép tôi. Sao tôi có thể không nghe. Có điều tôi không muốn được gì từ cô. Cũng phiền cô đừng yêu cầu gì ở tôi.” “Tôi không mong được gì từ chàng, chỉ là…” Chàng không nghe tôi nói, chàng ngắt lời tôi: “Vậy thì tốt.” Chàng nói rồi phảy tay áo bước khỏi phòng tân hôn, mắt đất trước giường đầy ánh trăng vỡ vụn. Mời các bạn đón đọc Tận Kiếp Phù Du của tác giả Chanh Ngọt.
Siêu Cấp Ác Bá Thái Tử Phi
Thể loại: Xuyên không Tình tiết: Xung đột tình yêu Bối cảnh: Quay về quá khứ Phong cách tác phẩm: Hài hước Nam chính: Bắc Thần Hàn – Sâu sắc khó hiểu ( cơ mà nam phụ ta cũng thích a) Nữ chính: Tô Duyệt Duyệt – Bạo lực Người dịch: Gấu + Hồng Trần + Lâm HiHi Khi vừa mới mở mắt ra thì phản ứng đầu tiên của cô là đây là đang quay phim cổ trang sao ta? Đã vậy diễn viên nam bên cạnh thật sự quá đẹp trai..ôi chết mất thôi. “Này soái ca, có hứng thú muốn gia nhập tổ chức của chúng tôi không? Tướng mạo anh như vậy, tôi dám khẳng định sẽ khiến mấy quí bà chết mê chết mệt cho coi.” “Bổn vương muốn nàng…” Nam nhân người bốc lên toàn một mùi rượu, cuống cuồng đè cô xuống. “Nhìn anh đẹp trai như vậy, không biết thể lực đến đâu ta? Nếu thể lực mà không tốt thì tôi cũng chẳng có cách nào tiến cử giúp anh đâu nhé” Mĩ nữ tinh nghịch cảnh cáo. *** Không khí buổi sớm thật trong lành, những tia nắng mặt trời tinh nghịch nhảy múa qua ô cửa sổ. Và trên chiếc giường êm ái rộng thênh thang, một dáng nữ nhỏ nhắn yêu kiều vẫn đang say giấc, chiếc ga trải giường trắng muốt cùng với những đốm đen khuất sáng rơi vung vãi trên bề mặt tạo nên một sự tương phản rõ rệt. Người trên giường thì vẫn ngủ, dáng vẻ mệt mỏi của cô khiến cho ngay cả ánh mắt trời ấm áp cũng không nỡ làm phiền hàng mi đang no giấc. Tiếc là mộng có đẹp đến mấy thì cuối cùng cũng phải tỉnh giấc để đón chào một ngày mới tới. Tiếng chuông của chiếc điện thoại đặt trên chiếc bàn cạnh giường bỗng vang lên ầm ĩ… Cô gái đang say giấc trên giường ngay lập tức nhăn mặt chau mày, nhanh như cắt chộp lấy cái điện thoại đang kêu inh ỏi, nóng nảy hét lên: “Đồ khùng, sớm thế này mà đã gọi điện đến làm phiền người ta!!!”. “Tô Duyệt Duyệt, nếu cô thật sự muốn rút khỏi tổ chức thì cứ việc ngủ, KHÔNG VẤN ĐỀ NHÁ!!!” – Đầu dây bên kia truyền tới một tràng âm thanh đầy nộ khí, đủ để con sâu ngủ trên người Tô Duyệt Duyệt giật mình chết giấc.:-s “Ô ô, thì ra là sư phụ ạ, hhehe, thất kính thất kính” Tô Duyệt Duyệt hoang mang ghé mắt nhìn chiếc đồng hồ treo tường. Ai da, hôm nay chính là ngày thi hành nhiệm vụ đầu tiên của cô. Tô Duyệt Duyệt đã tham gia Phi đội Đại Bàng trực thuộc tổ chức cảnh sát phòng chống và truy bắt tội phạm quốc tế Interpol được mấy năm. Những thành viên của tổ chức này đều đã phải thông qua nhiều năm huấn luyện chuyên nghiệp mới được chính thức phân công nhiệm vụ. Chỉ có điều là, những nhiệm vụ mà phi đội Đại bàng thực hiện phần lớn đều là truy lung và đánh cắp những báu vật quý giá. Nhờ được tôi luyện qua những khóa huấn luyện chuyên nghiệp, nên hầu như mỗi khi thi hành nhiệm vụ họ đều qua mặt được các đơn vị cảnh sát khác hết sức dễ dàng, tổ chức này đã trở thành vấn đề số một khiến Interpol hết sức đau đầu.   Mời các bạn đón đọc Siêu Cấp Ác Bá Thái Tử Phi của tác giả Bình Tử.
Nửa Đời Sau Của Ta
Bạn đã chán với thể loại xuyên không nữ chính bàn tay vàng? Bạn quá ngán ngẩm với việc nữ chính phải tranh đấu với dàn hậu cung đông đảo để lọt vào mắt xanh hoàng đế? Bạn muốn tìm thứ gì đó mới mẻ? Vậy thì “Nửa đời sau của ta” sẽ là lựa chọn không tồi chút nào. Đầu tiên phải nói đây là một bộ truyện lạ, vì nó đi ngược lại những giá trị đạo đức mà bạn từng biết trong vô vàn cuốn sách cổ đại khác. Đúng như cái tên truyện, “nửa đời sau” của hai nhân vật chính mới là điều tác giả muốn hướng đến. Nàng là một linh hồn nhận được sự giúp đỡ của Quan Âm, xuyên không về cổ đại để nối tiếp đoạn tiền duyên dang dở. Nàng trở thành tiểu thư Trương Linh Tuyết đại hoạ không chết, “Phượng Hoàng ẩn hiện hào quang” – người người đồn rằng nàng mang mệnh mẫu nghi thiên hạ. Thái hậu và tân đế vội vã gả nàng làm Tín vương phi để dẹp yên mọi chuyện.   Linh Tuyết được chuyển tới ở trong phủ trưởng công chúa, chờ ngày lên kiệu hoa. Với sự láu lỉnh và tính cách thú vị của mình, nàng và trưởng công chúa dần trở thành bạn của nhau. Càng sống lâu bên cạnh người của hoàng gia, nàng mới phát hiện ra họ cũng có những nỗi khổ sở riêng. Như trưởng công chúa, tuy quyền cao chức trọng nhưng phò mã đoạn tụ, bản thân công chúa lại quá kiêu ngạo, không hề hứng thú với những quy củ của nữ nhi thông thường. Còn hoàng đế, tuy nắm trong tay quyền lực to lớn, lại là người lạnh lùng vô tình. Sự xuất hiện của Linh Tuyết đã làm xáo trộn cuộc sống của trưởng công chúa và cả Gia Tĩnh đế. Nàng giúp trưởng công chúa nhìn thấu trái tim mình, vượt qua thế tục, tự do yêu người mình muốn. Sự mới mẻ của nàng cũng dần hấp dẫn ánh mắt của Gia Tĩnh đế. Nhưng hoàng đế vẫn là hoàng đế, dù có hứng thú nhưng đại cục trên hết. Linh Tuyết rốt cuộc gả đến phủ Tín vương, bắt đầu cuộc sống vợ chồng với vương gia trẻ tuổi. Nhưng Tín vương ngựa non háu đá, lại vốn đã có trắc phi họ Lưu và một đứa con trai. Ngay từ đầu, Linh Tuyết không hi vọng gì vào cái gọi là tình yêu, chỉ cố gắng làm tốt bổn phận của mình, hi vọng được sống bình yên. Nhưng những tranh đấu hoàng quyền lại vô tình lôi nàng vào vòng xoáy khắc nghiệt của nó. Nàng phát hiện ra bí mật động trời của phủ Tín vương, cùng đó những tiểu thiếp của vương gia liên tục chèn ép, thậm chí hãm hại nàng, làm nàng “lên giường” với Gia Tĩnh đế. Kể từ đó, Linh Tuyết mất hết hi vọng với trượng phu. Cùng lúc, hoàng đế xác định được tình cảm đặc biệt của mình dành cho Linh Tuyết. Hắn hối hận muốn chết vì lúc trước đã tự tay đẩy nàng đến với người đàn ông khác và bắt đầu dùng mọi cách để lôi kéo nàng về phía mình. Gia Tĩnh đế và Linh Tuyết từ đó dây dưa không dứt. "Ngươi hối hận sao? Bất kể danh phận ở chung với hắn như vậy?" "Yêu, chính là không hỏi có đáng giá hay không." -------- Lúc đầu hoàng đế muốn dùng nàng để gài bẫy Tín vương, nhưng chẳng biết từ lúc nào, nàng đã trở thành người mà hắn yêu nhất. Đế vương vốn vô tình mà lại vì một người con gái buông tha tất cả cái gì là quy tắc, lễ nghĩa, thậm chí cả hậu cung hoa lệ… “Nhiều năm về sau, trẫm mới chợt hiểu: theo tính tình từ nhỏ của trẫm, nếu như biết người, chuyện, hay vật gì sẽ phá hủy trẫm, trẫm nhất định sẽ phá hủy nó trước. Vậy mà, kể từ một khắc đầu tiên trẫm gặp nàng, cư nhiên chưa bao giờ mảy may muốn thương tổn nàng. Thậm chí… Thậm chí trong tiềm thức vẫn hi vọng nàng có thể vĩnh viễn vui vẻ, bình an.” Truyện hơi ngược chút xíu đoạn đầu, còn từ khi Linh Tuyết và Gia Tĩnh đế ở bên nhau lại rất sủng và ngọt ngào. Cả nam nữ chính đều là người thông minh, lúc đầu lợi dụng lẫn nhau, lâu ngày mới sinh tình. Nữ chính cũng cực kỳ lí trí và đáng thương khi hết lần này đến lần khác rơi vào sự tính kế của người khác. Kết cục của bộ ba Tín vương, Linh Tuyết và Gia Tĩnh đế cũng rất hợp lí, ai cũng phải trả giá cho sai lầm của mình. Nhân vật nam phụ đáng tiếc nhất trong truyện chính là Tín vương. Hắn ta có tham vọng lớn, nhưng lại hiếu thắng, sẵn sàng hi sinh người bên cạnh mình cho “việc lớn”. Chính sự thiếu chín chắn đó đã khiến Linh Tuyết rời xa hắn. Và đến giây phút cuối cùng, hắn mới chợt nhận ra mình đã thích nàng. Nhưng tất cả đã muộn, Gia Tĩnh đế đã chiếm mất nàng. Cả hai đều không muốn buông tay, đành phải đấu một trận đến ngươi chết ta sống. Gia Tĩnh đế là một người lạnh lùng, không có tình cảm. Nhưng duyên phận đã cho hắn gặp Linh Tuyết. Hắn bị hấp dẫn bởi linh hồn nàng, rồi không tự chủ được, trầm luân vĩnh viễn. Hắn yêu nàng, sủng nàng, đem ám vệ tặng nàng, cũng tặng cả trái tim mình. Thậm chí hắn để nàng bỏ đi, chỉ muốn lòng nàng được bình yên. Người như hắn, một khi đã yêu là không thể quay đầu. Và sự si tình của hắn cuối cùng cũng đem lại cái kết hạnh phúc cho cả hai người. Cả câu chuyện cứ nhẹ nhàng như nước chảy, nhưng có những đoạn lại đau nhói con tim. “Nửa đời sau của ta” đã mang đến cho tôi rất nhiều cảm xúc trái ngược, và tôi muốn giới thiệu nó đến cho các bạn, còn chờ gì nữa mà không nhảy hố đi mọi người! -------- Hắn nắm tay của ta trịnh trọng thề: "Nắm tay nhau mà chết, bên nhau đến già. Trẫm không bao giờ phụ nàng." Vào giờ phút này, tình cảnh này, ta nên cảm động. Vậy mà, ta bỗng nhiên nhớ tới mấy câu Trương Ái Linh từng nói: Sống chết xa cách - cùng chết cùng vui vẻ, nắm tay nhau mà chết, bên nhau đến già, là bài thơ bi ai nhất… Sống chết xa cách, đều là chuyện lớn, không do chúng ta chi phối. So với lực lượng bên ngoài, con người chúng ta rất nhỏ! Nhưng chúng ta càng muốn nói: ‘ Ta vĩnh viễn ở đây với ngươi, chúng ta một đời một thế cũng không rời xa ’. Có lẽ... Hắn là Thiên Tử, hắn làm chủ được. Hắn ôm chặt ta, thật lâu: "Trẫm sẽ không cho nàng rời đi, vĩnh viễn." ____ Review by Huyên Chiêu Nghi - fb/ReviewNgonTinh0105 *** "Tín nữ Diễm Lâm, sinh ngày 14 tháng tư năm Canh Thân (1980), hiện thành tâm lễ bái Quan Âm Đại Sĩ, nguyện Bồ Tát phù hộ tín nữ nửa đời sau áo cơm không lo, mọi chuyện như ý, khỏe mạnh vui vẻ." Trong lòng lặp lại mấy lần xong, lại giơ bó nhang lên trịnh trọng quỳ lạy, cắm nhang vào trong lư hương, rồi ta chậm rãi đi ra đại điện Nam Nhạc. Vừa qua mùa hè, vào đầu thu Nam Nhạc hơi lạnh lẽo. Đứng ở cửa, cảm khái ngàn vạn. Nhìn những người vội vã qua lại bên cạnh. Khách thành kính dâng hương, du khách tùy ý, người bán hàng rong rao hàng dọc theo con phố, mỗi người đều có vị trí của mình, đều thoải mái vui vẻ, đan vào thành một bức tranh mùa thu dạo chơi Nam Nhạc. Chỉ có ta, một người qua đường Ất bị quên lãng ở một bên giống như một vai phụ do đạo diễn an bài. Tay chân luống cuống đứng ở trên bậc thang trước điện, nhìn mọi người nhốn nha nhốn nháo, trái tim cũng không biết đã lạc ở nơi nào. Đột nhiên bị người ta đụng mạnh, lảo đảo mấy cái, thật vất vả mới đứng vững, cám ơn trời đất, tim lại trở về vị trí cũ. Đang hồi hồn, một đôi mắt to xinh đẹp xoay tròn trước mắt ta, nhìn ta phục hồi tinh thần lại, mở mắt to lên tiếng: "Chị xinh đẹp, thật xin lỗi, có đau không?" Nguyên lai là một bé trai sáu bảy tuổi. Nghe được nó gọi ta "chị xinh đẹp", không khỏi cười, nhìn gương mặt nghiêm túc chờ trả lời của nó. Nói: "Người bạn nhỏ, chị không sao, không sao." Nhìn bốn phía một chút, không thấy người lớn. Thích thú hỏi: "Người nhà của em đâu?" Nó chỉ chỉ trong điện, vừa chạy vừa nói: "Em đi, hẹn gặp lại chị!" Trong lòng ta cười thầm: lập tức liền đón xe trở về Trường Sa, thế giới lớn như vậy, sao có thể nói gặp là gặp? Quay đầu lại nhìn đường về, thoải mái cười một tiếng: tâm tình u buồn này không hợp với ta, ở nơi này nhiều năm vậy, còn sợ sống không nổi hay sao? Vẫy vẫy đầu dứt khoát xuống núi ngồi xe mấy ngày liên tiếp trở lại Trường Sa. Trở lại tiệm bán quần áo mở chung với bạn, buôn bán vẫn không đắt. Người bạn Hướng Lâm bưng trà đến hỏi: "Cầu nguyện chưa? Bồ Tát nghe được không?" Ta chán nản đáp: "Cầu thì cầu rồi, nhưng cả điện đều là khách hành hương. Phần lớn cầu thăng quan, phát tài, sinh con, cầu đông người, mọi người đều thật lòng thành ý, tâm nguyện nhỏ của mình, không biết Bồ Tát có nghe được không? Nghe rồi có thể để ở trong lòng hay không?" Hai người đều im lặng. Mời các bạn đón đọc Nửa Đời Sau Của Ta của tác giả Ta Không Phải Thiên Sứ Của Ngươi.
Người Tình Giấu Mặt
Truyện Người Tình Giấu Mặt của tác giả Sơ Thần xoay quanh một cô gái có món nợ ân tình cần phải trả. Lúc cô lên năm tuổi hắn đã từng cứu mạng cô, hắn như người hồi sinh cô ra một lần nữa. Năm cô lên mười bảy tuổi cô đã có một quyết định táo bạo là cô sẽ đền ơn anh bằng một đêm triền miên và nhiệt tình với anh. Sau đêm đó coi như cô đã trả xong mọi món nợ ân tình với anh. Năm hai mươi mốt tuổi cô lại gặp anh, và lần này anh như chưa từng quen biết cô? Chẳng lẽ đêm đó công sức của cô không có ý nghĩa gì với anh? Cùng đón đọc để biết kết thúc sẽ như thế nào nhé!!! *** Bên ngoài phòng sinh, một người đàn ông lo lắng, bước chân càng không ngừng đi lại mong muốn trong lòng mình bình tĩnh hơn một chút, vợ anh đã vào trong đó rất lâu rồi nhưng đứa nhỏ vẫn chưa được sinh. “Gia Tĩnh, con đừng có đi đi lại lại nữa, mẹ chóng hết cả mặt rồi.” Một vị phu nhân lớn tuổi khuôn mặt trang điểm tinh xảo khẩu khí có chút không kiên nhẫn, có vẻ thờ ơ với người phụ nữ trong phòng sinh. “Xin hỏi anh là người nhà của bệnh nhân?” Hộ sĩ cầm một bản cam kết đi tới. “Đúng vậy, đúng vậy tôi là chồng của bệnh nhân.” Tề Gia Tĩnh lo lắng chạy đến trước mặt hộ sĩ nói. “Bệnh nhân bị băng huyết hiện tại rất nguy hiểm, ở đây có bản cam kết cần người nhà ký tên nội dung là cứu con hay cứu mẹ.” Hộ sĩ đem bản cam kết đến trước mặt anh ta nói bổ sung: “Cứu mẹ ký tên bên mục A, cứu con ký tên bên mục B.” “Gia Tĩnh, ký mục B đó là cốt nhục của Tề gia.” Vị phu nhân kia nghiêm sắc mặt khẩu khí không để cho người khác có thể thương lượng. “Mẹ, hay là cứu mẹ đi!” Tề Gia Tĩnh có ý đồ thương lượng với mẹ mình.   Mời các bạn đón đọc Người Tình Giấu Mặt của tác giả Sơ Thần.