Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Tượng Tâm

Văn án: Ở quán bar bàn bạc, Lục Thương tiện tay cứu một cậu nhóc bẩn thỉu, vốn dĩ chỉ là tiện tay mà thôi, không ngờ khi nhìn thấy vết súng sau lưng cậu thiếu niên, ký ức mười năm trước tràn vào trong óc. Lục Thương hỏi: “Cậu tên gì?” “Tiểu Lê… Em họ Lê, họ đều gọi em là Tiểu Lê.” “Không có tên sao?” “Không nhớ ạ.” Lục Thương nói: “Thế gọi Lê Thúy đi, sau này cậu theo tôi.” Kể từ hôm đó, bên cạnh Lục Thương có thêm một người yêu nhỏ tên Lê Thúy. Thật nhiều năm về sau, bác sĩ Lương cười nhạo y, tim người ta thì không muốn, còn góp cả tim mình vào, ông chủ Lục, vụ buôn bán này không có lời nha. Nhìn cậu trai tuấn tú ở trong bếp nấu cơm, Lục Thương buồn bực nghĩ, rõ ràng lúc nhặt về chỉ là một con rùa đen nhỏ không nhận nổi mặt chữ, sao mới chớp mắt đã biến thành chó săn lớn thấy mình là nhào tới rồi? “Sống chết có số” liệu bạn có tin vào điều đó? Hay việc sinh tử là việc mà con người có thể tự mình định đoạt? Lục Thương là người đàn ông anh tuấn, thành đạt nhưng anh luôn bị dằn vặt về cả thể chất lẫn tinh thần bởi căn bệnh tim bẩm sinh. Lê Thúy - cậu thiếu niên được Lục Thương cưu mang, dạy bảo. Chính nhờ Lục Thương, Lê Thúy từ một con rùa đen nhận diện mặt chữ còn không được đã trở thành một thanh niên ưu tú. Lục Thương nuôi dưỡng Lê Thúy, cũng vô tình nuôi dưỡng tình cảm giữa hai người. Lục Thương - một con cáo già trên thương trường lại không ngần ngại giao hết gia sản của mình vào tay Lê Thúy, dung túng cho Lê Thúy, luôn dõi theo từng bước chân của Lê Thúy trên con đường trưởng thành, dạy cho Lê Thúy biết nóng lạnh cuộc đời. Ban đầu tình cảm của Lục Thương đối với Lê Thúy chỉ là mong muốn được chuộc những lỗi lầm trong quá khứ thế nhưng tình cảm cứ càng ngày càng lớn dần không thể kiểm soát nổi. Chính nhờ Lê Thúy mà Lục Thương - ở những năm tháng tưởng chừng như cuối đời, lại có thể can đảm trao hết tình cảm mà một đời người chưa từng trao cho ai, tình cảm đó đưa trọn Lê Thúy. Khi tình yêu đã lên tiếng thì hạnh phúc sẽ không dành cho những người nhút nhát. Lê Thúy và Lục Thương đã dũng cảm nói ra lòng mình, không quan trọng ngày tháng ngắn dài, em và anh chúng ta chỉ cần có nhau là đủ. “Cậu ấy có một trái tim nghệ nhân sâu sắc, sáng trong đích thực” đấy là những lời mà theo mình là mĩ miều và cực kì ngọt ngào của Lục Thương dành cho người yêu của mình. Lê Thúy có “tượng tâm”. “Tượng tâm trái với tượng khí, người ta thường đánh giá một vật “có tượng khí không tượng tâm” ý chỉ vật này cứng nhắc, được làm một cách máy móc, hoàn thành cho có chứ không hề đặt tâm tư tình cảm trong đó”. Ở đây mình xin hiểu là Lê Thúy luôn đặt Lục Thương ở nơi đầu quả tim của bản thân, Lục Thương chính là tâm đường tròn của cậu. Cậu lo lắng cho anh từng bữa ăn giấc ngủ. Vì biết Lục Thương ghét uống thuốc đắng nên đã tự tay làm bộ ấm tách nung. Ở từng chiếc tách có ghi: “Lần sau bác sĩ Lương còn bắt anh uống thuốc đắng, em đánh anh ấy giúp anh.” “Uống hết một nửa rồi, ông chủ Lục giỏi quá!” “Thuốc đắng nhỉ, hôm nay ngoan lắm, mau lên lầu đi, mời anh ăn kẹo.” “Ngày mai uống li thuốc cuối cùng rồi, uống xong sẽ khỏe lại, cố lên!” “Không khỏe lại cũng không sao, em vẫn sẽ ở bên cạnh anh”. Lê Thúy khi ngủ luôn ôm chặt Lục Thương, cậu dùng cách này để phán đoán nhịp tim và thân nhiệt của anh, để nếu anh không khỏe cậu sẽ biết ngay lập tức. Lục Thương mù cũng được, bệnh cũng không sao bởi Lê Thúy không chỉ yêu anh khi anh có dáng vẻ khỏe mạnh mà còn yêu anh dù anh ốm đau bệnh tật bủa vây, chỉ cần Lục Thương đừng giấu cậu, đừng đẩy cậu ra khỏi anh, đừng vô tức vô thanh rời xa cậu bởi yêu Lục Thương là quyền lợi ý nghĩa duy nhất của cậu. Lục Thương biết rõ tình trạng sức khỏe của bản thân, anh biết mình không sống được bao lâu nữa. Nhưng Lê Thúy đã từng lớp, từng lớp bóc tách sự bi quan luôn tồn tại trong Lục Thương: “Anh thường bảo em là rùa đen mà, anh đi không nổi, em cõng anh đi”. “Nếu một người dù liều cả mạng cũng muốn sống, ông trời rồi sẽ phải nhường đường cho người đó”. Chính Lê Thúy là người khiến Lục Thương đưa trọn tình cảm chỉ trao ra một lần, khiến Lục Thương tìm được mục đích sống, cảm thấy phải sống vì chính bản thân và vì chính Lê Thúy. Lục Thương từ bé đã chịu chấp nhận bệnh tật trong mình như chấp nhận việc bánh xe số phận một khi đã lên dây cót thì không gì thay đổi. Nhưng cũng chính số phận đã cho hai người gặp nhau, cùng giúp đỡ chở che đối phương, hoàn thiện đối phương và cả chính bản thân mình. Tình yêu đẹp không phải là một cuộc sống tĩnh lặng không cãi nhau mà tình yêu đẹp còn là khi bản thân ta như được tái sinh nhờ nó. Tình yêu, sự dũng cảm đã của Lê Thúy và Lục Thương đã làm thay đổi số mệnh, cả hai như thay da đổi thịt. Liệu có ai nhận ra được người đàn ông ốm yếu bệnh tật năm đó hay cậu thiếu niên gầy gò ngu ngơ năm nào không? Chúc các bạn tìm được người nghệ sĩ mang “tượng tâm”, mang tấm lòng tình cảm nhất của chính trái tim mình. #Xoài - fb/reviewdammyngontinh *** Một chiếc xe việt dã chạy đều đều trên quốc lộ thành phố. Bị tiếng thở dốc bên cạnh thu hút, Lục Thương quay đầu dời mắt khỏi cảnh đêm ngoài cửa sổ. Một người cuộn tròn ở chỗ ngồi bên cạnh y, toàn thân bê bết máu, hít thở dồn dập, hai tay siết chặt thành nắm đấm, dáng vẻ vô cùng đau đớn. Phát hiện điểm khác thường, Lục Thương đưa tay sờ trán đối phương, nhưng lại bị đối phương thô lỗ hất văng. “Đừng đụng.” Giọng nghe rất non, là một cậu thiếu niên. Tài xế ngồi đằng trước, chú Viên, khẽ quay đầu lại: “Ông chủ Lục?” “Không có gì.” Lục Thương bình thản rút tay về. Dường như đang gắng sức nhẫn nhịn điều gì đó, cậu thiếu niên nhích ra thật xa, áp sát vào cửa xe, cuộn mình càng chặt hơn. Đèn đường ngoài cửa sổ lúc sáng lúc tối, chỉ soi được vài sợi tóc mái dài ngoằng của cậu ấy, không thấy rõ mặt mũi. Chẳng biết cậu ấy bị thương chỗ nào mà trên đệm dây không ít máu, trong xe nồng nặc mùi máu tươi. “Bị thương ở đâu?” Lục Thương nhìn chằm chằm cậu thiếu niên, cất giọng hỏi. Trả lời y chỉ có hơi thở ngày càng rối loạn, hệt như trong cơ thể cất giấu một con thú hoang sẽ bùng phát bất cứ lúc nào. “Cậu ta như vậy, có cần dẫn về nhà không?” Chú Viên ngồi đằng trước hỏi. Lục Thương quay đầu nhìn một lát, lâm vào trầm tư, dường như đang cân nhắc điều gì đó. Bấy giờ xe phóng nhanh lên cầu vượt, thân xe ngoặt một cái, chếch sang bên phải, cậu thiếu niên nằm kế bên không có thắt dây an toàn, theo quán tính ngã sang đây, ngửi thấy mùi hương trên người Lục Thương, hình như nhất thời không kiềm chế nổi, há miệng cắn cổ tay y. “Chuyện gì vậy…” Chú Viên quay đầu lại. “Không có gì,” Lục Thương không ngẩng đầu lên cắt lời chú Viên, “Nhìn đường đi.” Chẳng biết có phải do kiệt sức hay không mà độ lực từ cổ tay truyền đến không nặng lắm, ngoại trừ thoáng chốc ban đầu thì không đau gì mấy. Lục Thương cảm nhận được cậu nhóc này không phải muốn tổn thương người, y khẽ nhíu nhíu mày, dùng tay còn lại sờ trán cậu ấy. Tay y lạnh ngắt, cậu thiếu niên như bỗng giật mình tỉnh giấc, thình lình nới lỏng hàm răng, cuống quít bò lại bên cửa xe, cuộn thành một cục, miệng còn lẩm ba lẩm bẩm. Thế này là trúng độc rồi, sắc mặt Lục Thương trở nên nghiêm túc, y bụm cổ tay, ngẩng đầu dặn dò chú Viên: “Đi bệnh viện.” … Hai tiếng trước, quán bar Nam Thành. Nhiệt độ lại giảm mấy phần. Tôn Mậu nhìn đồng hồ đeo tay, thấp thỏm nhích tới nhích lui trên sô pha. “Vay bắc cầu hai mươi triệu?” *Vay bắc cầu (Bridge loan): Một khoản vay ngắn hạn được sử dụng cho tới khi một cá nhân hay công ty củng cố được khả năng tài chính dài hạn hoặc thanh toán được các nghĩa vụ nợ hiện tại. Các khoản nợ này là ngắn hạn (dưới một năm) với lãi suất cao và được bảo đảm bằng một vài dạng tài sản ký quỹ như bất động sản hoặc hàng hoá tồn kho. “Phải.” Tôn Mậu gật đầu lia lịa. “Cũng không phải không được, chỉ là tôi mới chợt nhớ đến chuyện năm xưa.” Người đang nói tên là Lý Nham, chỉ mới hơn hai mươi tuổi, tóc chải ngược ra sau, ngậm điếu thuốc tựa vào sô pha cười như không cười. Sắc mặt Tôn Mậu tức thì xanh mét, trực giác nói cho gã biết, lời tiếp theo mà Lý Nham muốn nói ắt khó lọt tai. Quả nhiên, Lý Nham phun một vòng khói, bắt đầu lôi chuyện cũ: “Năm đó bố tôi làm ăn thiếu tiền, đúng lúc chú là lãnh đạo ở chi nhánh ngân hàng, ban đầu chú nói thế nào với bố tôi nhỉ, ‘cho dù Thiên vương lão tử đến tôi cũng sẽ không cho các người vay’. Chậc, tôi nói chứ bí thư Tôn ạ, hôm nay sao chú lại đến cầu cạnh tôi, chú cũng biết tính tình bố tôi không tốt mà, chú làm tôi khó xử quá.” Lúc này Tôn Mậu gần năm chục tuổi trông như học sinh tiểu học bị thầy cô dạy dỗ, lão rũ mắt, ngượng ngùng cười xòa: “Năm đó là hiểu lầm thôi…” Lý Nham nở nụ cười, cắt lời lão: “Chuyện trước đây qua rồi thì cho qua đi, thật ra bố tôi mạnh miệng chứ mềm lòng lắm, thấy chú gặp nạn là bảo tôi tới giúp chú ngay đấy thôi.” Biểu cảm trên mặt Tôn Mậu hết sức phức tạp, lát sau lão mới nói tiếp: “Là ông chủ Lý đại nhân có đại lượng.” “Đúng thế,” Lý Nham không hề khách sáo nhận lời khen của lão, “Nhưng dù sao chúng tôi cũng là thương nhân, không giống loại làm công ăn lương như chú, tôi có thể cho chú vay bắc cầu khoản này, nhưng chú có thể cho tôi cái gì chứ? Lỡ như họ nhận tiền xong không cho chú vay tiếp, chẳng phải tôi sẽ lấp nợ không công cho chú?” “Tôi còn hai căn nhà, ở ngoại ô còn có một mẫu đất, nếu ông chủ Lý không yên tâm, tôi có thể gán nợ cho cậu.” Lý Nham phất tay: “Tạm thời khoan nói chút đồ của chú đáng bao nhiêu tiền, theo tôi được biết, hai căn nhà của chú làm sổ hồng rồi phải không? Tôi không muốn thứ vô nghĩa này, tôi chỉ muốn tiền mặt.” Tôn Mậu há miệng, nhưng không thốt được lời nào. Lão lăn lộn vài chục năm, lăn lộn đến vị trí hôm nay chẳng dễ dàng gì, nếu không phải nhất thời bị quỷ ám cờ bạc thua tiền, lão cũng không sa đọa đến mức ngần ấy tuổi đầu mà còn phải ăn nói khép nép với thằng nhóc miệng còn hôi sữa này. “Ông chủ Lục thấy thế nào?” Đang im lặng, Lý Nham đổi đề tài, đột nhiên nhìn về phía người đàn ông ngồi trong góc phòng. Tôn Mậu quay đầu lại nhìn theo ánh mắt của Lý Nham, bấy giờ mới thấy một người đàn ông trẻ tuổi vẫn còn ngồi bên cạnh quầy bar, người nọ mặc áo bành tô màu đen, thân hình thon gầy, đang thất thần nhìn chằm chằm ly rượu trước mặt. Lúc này vừa khéo có người bưng trà đến, Lý Nham nói: “Ông chủ Lục không uống rượu, đổi tách trà cho ngài ấy đi.” Nhân viên phục vụ có mắt nhìn nhanh nhẹn dẹp ly rượu trước mặt Lục Thương, đổi thành bình trà Phổ Nhị tốt nhất: “Xin lỗi vì phục vụ không chu toàn ạ.” Lục Thương khẽ gật đầu, người này thật sự quá yên lặng, từ đầu chí cuối không nói câu nào, nếu Lý Nham không nhắc, Tôn Mậu suýt quên trong phòng còn một người như thế. “Chắc bí thư Tôn cũng nghe tin hồi đầu năm ông chủ Lục bỏ vốn cho vài trường đại học trong thành phố xây lầu rồi nhỉ, nói đến thực lực, ông chủ Lục cũng không thua gì nhà họ Lý chúng tôi.” Lý Nham cười đầy thâm ý. Tôn Mậu lập tức hiểu ý, lần nữa dời mắt về phía Lục Thương: “Ý cậu là…” “Tôi và ông chủ Lục cũng xem như thân nhau mấy đời, nếu chuyện này do ngài ấy làm bảo lãnh đối ứng, vậy thì mọi việc dễ bàn rồi.” Lý Nham nói. *Bảo lãnh đối ứng: là một hình thức bảo lãnh ngân hàng, theo đó bên bảo lãnh đối ứng (Lục Thương) cam kết với bên bảo lãnh (Lý Nham) về việc sẽ thực hiện nghĩa vụ tài chính đối với bên bảo lãnh,trong trường hợp bên bảo lãnh (Lý Nham) phải trả thay cho khách hàng của bên bảo lãnh đối ứng (Tôn Mậu). Theo tui hiểu thì ở đây ý nói nếu Tôn Mậu không có tiền trả cho Lý Nham thì Lục Thương làm bên bảo lãnh đối ứng sẽ trả giúp rồi sau đó Tôn Mậu mới trả tiền lại cho Lục Thương. Mời các bạn đón đọc Tượng Tâm của tác giả Mao Hậu.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Chuyện Đêm Vong Xuyên Đường - Thất Nhật Minh
“Chuyện đêm Vong Xuyên đường” là tác phẩm kỳ ảo, lạ lùng, dành tặng cho những bạn đọc say mê những thứ độc đáo, kỳ dị. Sự hài hước và giản dị trong văn phong của Thất Nhật Minh đem đến một câu chuyện ly kỳ và hấp dẫn. Bạn sẽ trả lời thế nào khi có mỹ nam số một, vẻ mặt lạnh lùng như băng tuyết vừa mới gặp bạn lần đầu đã thì thầm: “Em, hãy ở lại bên tôi nhé!”? Trong lúc bạn vẫn đang hí hửng vì tưởng sắp thoát được kiếp FA thì chàng nói với mỹ nam số hai: “Tôi chỉ nói muốn giữ cô ấy ở lại làm việc thôi mà!”. Làm việc? Chính xác là làm tạp vụ. Tạp vụ trong một cửa hàng bụi bặm, cổ quái bán toàn đồ cũ. Đồ cũ nhưng lại rất đắt đỏ. Đắt đỏ nhưng vẫn đông khách mua. Mà khách hàng thì đều là những người kỳ dị.  Nếu là bạn, bạn có vì hai mỹ nam mà nhận lời để rồi phải gặp một anh chàng luôn đeo chiếc mặt nạ bằng ngọc để che đi khuôn mặt đã bị lột da; một con ma xó anh tuấn chuyên hút sinh khí của người sống, khiến họ trở thành oan hồn; một con ngạ quỷ trong lốt bác sỹ tài năng... hay không? Hạ Chí đã nhận lời. Những chuyện kỳ quái vẫn liên tiếp xảy ra, thậm chí cô còn gặp nhiều nguy hiểm hơn lúc trước. Nhưng giờ đây ở bên cô đã có Thanh Minh và Dao. *** Nhận xét của độc giả: “Thoạt tiên tôi cứ nghĩ rằng “Chuyện đêm Vong Xuyên đường” là tập hợp các câu chuyện kỳ lạ riêng lẻ. Nhưng khi đọc xong câu chuyện thứ nhất, rồi câu chuyện thứ hai, thứ ba... tôi mới thấy rằng kỳ thực các câu chuyện này đều liên quan đến nhau. Mỗi câu chuyện giống như một mắt xích quan trọng giúp làm sáng mối duyên tiền kiếp của bộ ba Thanh Minh - Hạ Chí - Dao. Sức cuốn hút của truyện tỏa ra từ cốt truyện ly kỳ, tình tiết gay cấn, không gian ma quái và văn phong giản dị, hài hước”. (- Độc giả Bảo Trang) “Tôi thích Dao, một anh chàng lúc nào cũng tỏ ra yêu bản thân, thích được người khác khen là đẹp trai, ham ăn, ham ngủ và thích mỹ nữ. Dao rất thích trêu chọc Hạ Chí khiến cho cô nổi cáu. Kỳ thực anh rất quan tâm, lo lắng và yêu thương cô. Từ thuở còn ở Thiên Đô - Côn Luân cho đến khi xuống nhân gian, anh luôn ở bên cô, bảo vệ cô trước mọi hiểm nguy. Tình cảm của anh dành cho cô không chỉ là tình yêu, mà còn giống như tình thân vậy”. (- Độc giả Huyền Tú)  *** Trong cơn gió lốc, cửa sổ nhà ai không đóng chặt, đập vào tường kêu rầm rầm. Nửa đêm canh ba, không có chuyện gì chứ? Mặc dù có chút lo lắng, nhưng tôi vẫn ngoan ngoãn ngồi trong quầy không dám đi ra ngoài. Trong cửa hàng lặng phắt như tờ, nói ra cũng thấy kỳ, rõ ràng là cùng một nơi, chỉ có điều vắng đi hai người, sao cảm giác lại khác nhau đến vậy? Bình thường tôi không hề cảm thấy tĩnh lặng đến mức khó chịu như thế này, những đồ vật cũ kỹ nấp trong xó xỉnh dường như đều có sinh mệnh, trong bóng tối dường như có muôn vàn ánh mắt, chúng lén lút thì thầm. Tôi hơi thấp thỏm, co người lại, lập tức cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Bình thường những lúc Thanh Minh có ở đây, tôi không bao giờ đi vào trong quầy. Một là vì không gian bên trong chật hẹp, hai là vì như tôi thấy, cái tủ quầy này giống như thuộc về Thanh Minh, khắp nơi đều đánh dấu mấy chữ “Đồ riêng của Thanh Minh”. Lúc này nép mình trong địa bàn của anh, khắp nơi đều lưu dấu tích của Thanh Minh, tự nhiên tôi lại có cảm giác an toàn hơn một chút. Cảm giác căng thẳng ban nãy đã bay biến đi đâu mất, tôi định thần lại, sợ cái gì, tôi còn có dấu ấn bảo vệ cực mạnh nữa cơ mà. Hơn nữa Dao nói rồi, anh sẽ quay trở lại ngay. Anh chàng đó tuy có lúc mồm mép, nhưng lúc then chốt vẫn rất đáng tin cậy. Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới, cánh cửa “kẹt” một tiếng rồi mở ra, một luồng gió lạnh từ ngoài xộc thẳng vào trong. ... Mời các bạn đón đọc Chuyện Đêm Vong Xuyên Đường của tác giả Thất Nhật Minh.
Cô Nàng Hổ Báo - Rapat
“Bạn đã từng nhìn về quá khứ khi bạn còn là một đứa trẻ chưa? Raman gặp Namjiu, một cô bé láu cá, khi anh mới mười ba tuổi. Cho dù cô bé nghịch ngợm ấy đã ban tặng cho anh một kỷ niệm “đau đớn” nhưng kể từ đó, hình bóng cô bé vẫn luôn hằn sâu trong tim anh như thể có một sợi dây vô hình nào đó đã gắn kết họ lại với nhau mà ngay cả chính anh cũng không nhận ra… cho đến ngày cảm xúc ấy nở rộ khi anh vô tình gặp lại cô. Đôi khi, “định mệnh” đã xảy đến với cuộc đời bạn ngay từ lúc ấy rồi, chỉ có điều bạn không kịp nhận ra mà thôi.” *** "Đứa trẻ sinh ra vào ngày hôm nay sẽ rất có duyên, ai nhìn cũng thấy yêu mến, là đứa bé có tâm hồn trong sáng, thánh thiện, có sao may mắn chiếu mệnh. Đời nó sẽ gặp những may mắn lạ lùng, có phúc phận tốt đẹp như được thần hộ mệnh che chở. Ngay cả khi có kẻ thù, kẻ thù cũng không thể thắng được nó. Bạn đời của nó là người vốn đã có duyên với nó từ nhiều kiếp trước. Có thể nói, họ sinh ra để dành cho nhau...". Tiếng phát thanh viên trên một kênh radio nổi tiếng đang nói về số phận của những đứa trẻ sinh vào ngày hôm nay. "Anh, nếu con mình sinh vào ngày hôm nay thật, có vẻ như sẽ là đứa bé không tầm thường đâu". Jenjira đang ngồi trên xe vô tình bật radio nghe thấy những lời tiên đoán này liền quay sang nói với chồng, anh đang lái xe chở cô đến bệnh viện khám thai theo như đã hẹn với bác sĩ từ trước. ... Mời các bạn đón đọc Cô Nàng Hổ Báo của tác giả Rapat.
Cô Gái Tháng Sáu - Ngãi Mễ
Anh hỏi: “Em đã gặp được chàng trai vì tình yêu mà bất chấp tất cả chưa?”  “Hơ hơ, làm gì có chàng trai nào vì tình yêu mà bất chấp tất cả? Trước đây còn có cô gái vì tình yêu mà bất chấp tất cả, nhưng chàng trai vì tình yêu mà bất chấp tất cả thì chưa bao giờ có.” “Ai bảo thế?” “Em bảo.” “Em nói không đúng.” “Tại sao lại không đúng?” “Anh chính là chàng trai vì tình yêu mà bất chấp tất cả…” *** Triết gia A nói: Chồng cặp bồ, vợ luôn là người cuối cùng biết sự thật. Triết gia B nói: Chồng cặp bồ, nhờ trực giác mách bảo, vợ luôn là người biết chuyện đầu tiên. Kể từ khi chồng về nước, hai câu nói này luôn ám ảnh Vương Quân, cô là một research scientist (nhà nghiên cứu), sống bằng đồng lương nghiên cứu, đã quen với việc dùng các số liệu thí nghiệm để nói chuyện, mỗi khi thực hiện các đề tài nghiên cứu tại phòng thí nghiệm, cô đều đặt ra hai giả thiết mâu thuẫn, xung đột nhau. Giả thiết 1: Gen A có thể ức chế tế bào ung thư phát triển. Giả thiết 2: Gen A không thể sự phát triển của tế bào ung thư. Nhiệm vụ của cô dùng các thí nghiệm để xác định rốt cuộc giả thiết A vững chắc hay giả thiết B vững chắc. Chính vì thế cô không cảm thấy lạ trước sự xung đột giữa triết gia A và triết gia B, trái lại, vừa nhìn thấy hai mệnh đề đối lập này, cô vô cùng phấn chấn, chỉ muốn tiến hành ngay một thí nghiệm để kết luận ai đúng, ai sai. Chỉ có điều, việc cặp bồ không giống tế bào ung thư, dường như chưa có ai thông qua phương pháp thí nghiệm để chứng minh. ... Mời các bạn đón đọc Cô Gái Tháng Sáu của tác giả Ngãi Mễ.
Cám Ơn Anh, Khiến Em Yêu Bắc Kinh Mùa Đông Này! - Nhân Gian Tiểu Khả
.. Gặp gỡ không bằng hoài niệm Lâm Tiểu Niên vò chiếc khăn mềm mại ở trong tay, ngón tay không còn chút sức lực nào. Lúc chia tay vội vàng đến mức món quà độc nhất vô nhị mà cô chuẩn bị từ rất lâu cũng không kịp đưa ra để tặng. Thế nhưng, nếu quả thật đem tặng rồi... thì liệu anh ấy có thích hay không? Nếu không thích thì chẳng phải là đã lãng phí tâm ý của cô hay sao? Sự uốn lượn của từng mũi len, của từng đường kim mũi chỉ đều phảng phất tình ý của cô dành cho anh. Tuy nhỏ và quấn vào nhau nhưng là một lòng một dạ. Cô thường nghĩ, nếu như cô cố gắng thêm một chút, đỗ vào đại học Bắc Kinh, kết quả liệu có khác không? Cô cũng nghĩ nếu như cô cố gắng hơn một chút, nói với anh ấy tình cảm của mình, anh ấy có chút cảm động nào không? Nhưng mọi thứ đều không có kết quả. Kiều Hoài Ninh yêu Âu Dương Phi. Đó là sự thật. Không dễ gì có thể thay đổi. Còn cô không thể vô vọng chờ đợi một người không thể dời tâm chuyển ý như vậy. Cô khẽ than một tiếng, thò đầu ra ngoài cửa sổ. Những ngọn đèn trong vườn tỏa sáng trong màn đêm. Cảnh sắc ban đêm ở trường đại học Triết Giang không đẹp, nhưng mang một sự phồn hoa lạnh lùng. Có lẽ, con người cũng như ngọn đèn leo lắt trong đêm, càng tỏa sáng, càng khiến cho mình thêm ảm đạm. Lâm Tiểu Niên, em không thể đối xử với anh như vậy. Người Lâm Tiểu Niên run run, cô cảm thấy mình không có cách nào, và thấy mình bất lực. Vu công tử giữ vẻ mặt lạnh lùng, nét mặt lạnh hơn những mảnh băng vụn trên tuyết. Anh nắm chặt vai cô, giống như một con chim ưng đang giữ chặt con mồi của mình, trầm giọng nói: "Lâm Tiểu Niên, em không thể đối xử với anh như vậy!". Lâm Tiểu Niên không có cách nào để nói thêm điều gì nữa, chỉ có thể mím chặt môi, lắc đầu: "Hữu Dư, là anh không thể đối xử với em như thế này!". Cho đến lúc không ai biết nên đối xử với ai thế nào thì đã là lúc không tìm được lối thoát, giống như ai yêu ai đó, cũng lại giống như không yêu ai, không đúng không sai. Trước vận mệnh to lớn trước mắt, mỗi người đều thấy mình nhỏ bé. Đối diện với bệnh tật, ai cũng đều thấy bất lực. Số mệnh đều cho mỗi người sự lựa chọn trước một tình thế khó xử, như thể đang trêu ngươi họ, khiến cho mỗi người không có cách nào chạy thoát được. Có những lúc, tình yêu không thể thay thế những tháng năm ấu thơ sống bên nhau, cũng không thể thay thế tình thân đã từng có. Lần đầu tiên Lâm Tiểu Niên thừa nhận rõ rằng: "Đúng, em đã yêu Kiều Hoài Ninh." Mặc dù những điều đó đều đã là quá khứ, nhưng trong cuộc đời cô vẫn lưu lại dấu tích của những năm tháng đó, không thể xóa nhòa, cũng không thể hủy hoại được. "Anh ấy yêu em, vẫn đang yêu em." Giọng cô mặn chát, không gian bao la của mùa đông đơn điệu: "Em không muốn anh ấy mang theo sự hối tiếc rời khỏi thế gian này!". Đúng rồi, cô quá tham lam, không muốn Vu Hữu Dư rời khỏi cô, nhưng có một số thứ không thể gò bó, miễn cưỡng, cô muốn anh phải chọn lựa. Vu Hữu Dư rốt cuộc cũng không phải thánh nhân: "Cho nên?". "Cho nên, em không thể để mặc anh ấy." Đã từng là thanh mai trúc mã, tuy mối quan hệ giờ đã trở thành tình anh em sâu nặng nhưng cuối cùng cô cũng không thể từ bỏ, cho dù phải lừa dối, cô vẫn hy vọng Kiều Hoài Ninh vẫn ôm mộng đẹp tới cùng, kiên trì tới cùng. Vu Hữu Dư không nói lời nào, lục trong túi áo khoác tìm điếu thuốc, châm một điếu, hít vài hơi, nhả khói, sau đó lại châm thêm một điếu nữa, một lúc sau đã đầy một gạt tàn thuốc. Vu Hữu Dư nói: "Lâm Tiểu Niên, anh mệt rồi." Mỗi năm đều dư thừa Vu Hữu Dư lấy một đồng xu trong túi, đút vào bốt điện thoại công cộng, gọi điện cho Lâm Tiểu Niên. Giọng anh khàn khàn, những câu nói của anh dường như đã lặp đi lặp lại mấy lần, anh nói: "Lâm Tiểu Niên, những lời nói khó nghe này, anh chỉ nói một lần, em nghe rõ nhé: Nếu em đồng ý chịu đựng khổ đau, dùng năm trăm năm tu luyện của mình để đổi lấy một lần Kiều Hoài Ninh khẽ cười với mình, vậy thì... anh nguyện đổi một nghìn năm tu luyện của mình ấy một lần chuyển ý của em." Trái tim Lâm Tiểu Niên bỗng trở nên mềm yếu, biến thành một vũng nước, còn cô nhìn thấy quá khứ qua vũng nước đó, chỉ nhìn thấy một con cá đang đợi chờ. Cô nắm chặt điện thoại di động, nhẹ nhàng nói: "Vu Hữu Dư, anh còn nhớ, câu đối mùa xuân năm đó chúng ta cùng viết không? Niên niên hữu dư (hàng năm đều dư thừa)... Em nghĩ hoành phi sẽ là... Cảm ơn!". Chuyện tình của bọn họ, ba từ "anh yêu em" không thể khắc họa được tất cả, nụ cười cũng có, nước mắt cũng có, mùa đông này Bắc Kinh không có tuyết, cô chầm chậm đi về phía anh, đi về hướng chưa biết, hướng đã biết, nhưng cô đã xác định cho mình điểm dừng chân. Cảm ơn anh, vì nhờ có anh mà mùa đông này em thấy yêu Bắc Kinh... *** Lâm Tiểu Niên buồn bã nghĩ, thì ra anh Hoài Ninh, người đã từng đưa cô đi khắp nơi, người hết lần này đến lần khác giúp cô giải những đề Số học phức tạp, người mà cô có thể thoải mái làm nũng, người cho cô kẹo để dỗ cô nín khóc, người đã từng nói sẽ cùng cô đi qua mùa đông ở Bắc Kinh bây giờ đã trưởng thành rồi. Kiều Hoài Ninh bây giờ đã không còn là anh Hoài Ninh của riêng mình cô nữa rồi… Lâm Tiểu Niên ngồi trong phòng tự học, lấy bút chì viết đầy một trang giấy cái tên “Kiều Hoài Ninh”. Cô khẽ chau mày, chống cằm, ngây người ra trước trang giấy đã viết đầy cái tên ấy. Cô nghĩ mãi không thông, tại sao Kiều Hoài Ninh không giống anh trai Hoài Ninh ngày xưa của cô? Lẽ nào giống như một số người đã nói, khi thanh mai trúc mã dần lớn lên thì thế giới giữa hai người cũng ngày càng xa cách, không có cách nào quay lại như xưa được nữa? Mỗi khi nghĩ tới Kiều Hoài Ninh, Lâm Tiểu Niên đều thích thú nở một nụ cười, nhớ giọng nói ấm áp của anh. “Niên Niên… Niên Niên…” Cô bắt chước dáng điệu của Kiều Hoài Ninh, thì thầm với chính mình. Dường như anh đang đứng trước mặt cô, mỉm cười với cô, nụ cười rạng rỡ như ánh nắng ban mai. Nghĩ thế, cô cũng khẽ mỉm cười. Khi Lâm Tiểu Niên cười, hai hàng lông mi dày và dài phủ lên đôi mắt trong sáng, đen láy, đôi môi hồng hơi cong lên, trên má thấp thoáng hai lúm đồng tiền. “Kiều Hoài Ninh, em đến rồi!” Cuối cùng, cô cũng rất thoải mái nói ra một tràng: “Kiều Hoài Ninh, em đến Bắc Kinh rồi!”. Lâm Tiểu Niên một thân một mình lặn lội từ quê đến thành phố xa lạ này theo học vì cô muốn được gặp Kiều Hoài Ninh. Lần đầu tiên đặt chân lên thành phố, mang theo bao nhiêu hành lý, túi lớn túi bé, nhưng Kiều Hoài Ninh không đến đón cô. Nhớ lại khi đăng ký nguyện vọng học, trái tim Lâm Tiểu Niên vẫn đập rộn ràng. Anh Hoài Ninh học ở trường đại học Bắc Kinh, nếu xét về thành tích học tập, cô còn lâu mới có thể thi đỗ. Nếu vào trường đại học Chiết Giang, một trường gần đại học Bắc Kinh nhất thì có thể cô còn có cơ hội. Nhưng liệu cổng trường đại học có quá cao so với tầm tay cô không? Cô có thể bước chân vào đó không? Xét cho cùng, đại học Chiết Giang chỉ tuyển bốn sinh viên có hộ khẩu quê cô mà thôi. Với thành tích đứng trong top 10 của tỉnh, Lâm Tiểu Niên đành liều một phen. Dĩ nhiên, khi điền nguyện vọng 2, nguyện vọng 3, cô cũng để cho mình một con đường lùi. Nếu không đỗ đại học Chiết Giang, vẫn còn có đại học Liêu Ninh và đại học Công nghiệp Cáp Nhĩ Tân. Dù thế nào chăng nữa, Lâm Tiểu Niên nhất định phải đến Bắc Kinh. Vì ở đó có Kiều Hoài Ninh! ... Mời các bạn đón đọc Cám Ơn Anh, Khiến Em Yêu Bắc Kinh Mùa Đông Này! của tác giả Nhân Gian Tiểu Khả.