Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Phong Lưu Đấu Oan Gia

Thiệu Doãn Cương là một công tử phong lưu, mà hắn thì hoàn toàn không có ý định giấu diếm cái sự phong lưu đó của mình. Hắn có một cô bạn thân, gọi là “nam nhân bà”. Bọn họ là oan gia, mỗi lần gặp đều dùng lời lẽ để công kích đối phương. Nhưng hắn lại không thể phủ nhận được, oan gia này có một vị trí vô cùng quan trọng trong lòng hắn. Mỗi một niềm vui, một nỗi buồn, một sự vấp ngã hay một bước ngoặt quan trọng trong đời hắn luôn có sự hiện diện của cô nàng “đàn ông” kia.  Thiệu Doãn Cương vốn cho rằng hai người bọn họ chẳng qua chỉ là bạn tâm giao, hắn không muốn, cũng không dám đi quá giới hạn với Đỗ Lan. Nhưng khi hắn biết có một tên khác đang nhăm nhe đem “nam nhân bà” của hắn đi, hắn lại cảm thấy tức giận. Mà hơn hết, hắn muốn độc chiếm cái vị trí bên cạnh cô nàng kia, không cho bất cứ “sinh vật giống đực” nào đến gần. Hắn vốn tưởng bọn họ chỉ là bạn, cho đến khi kìm lòng không được mà đi quá giới hạn, Thiệu Doãn Cương mới nhận ra hóa ra từ rất lâu, một chữ “yêu” cũng không đủ để diễn tả tình cảm của bọn họ.   Như đã giới thiệu, nam chính của chúng ta là một tên phong lưu, một “ngựa đực” chính hiệu thích gieo giống khắp nơi. Nếu bạn dị ứng với nam chính kiểu này thì: đại hiệp thỉnh rời đi, đây không phải hố dành cho bạn. Bản thân tớ thì cảm thấy, nam chính được xây dựng rất hợp lý. Thiệu Doãn Cương là một người đàn ông đã gần ba mươi, đẹp trai lại có tiền. Người đàn ông độc thân hoàng kim, nếu không phải yếu sinh lý hoặc là gay thì việc có “bạn giường” là điều hiển nhiên. Vấn đề là, cách tên “tiện bại hoại” này đối xử với cô bạn thân của mình rất quân tử. Bọn họ có thể đùa giỡn, có thể trêu ghẹo nhưng hắn tuyệt không bao giờ có ý định giở trò với Đỗ Lan. Cho dù là lúc ghen tuông nhất, lúc muốn giữ cô lại nhất, hắn vẫn luôn hỏi ý kiến cô, tôn trọng cô. Thiệu Doãn Cương có thể bại hoại, có thể phong lưu, có lúc sẽ như trẻ con đùa giỡn nhưng khi đã xác định một người, hắn sẽ toàn tâm toàn ý vì người đó. "Nam nhân bà" có thể không phải người phụ nữ đầu tiên của tiện bại hoại, nhưng sẽ là người cuối cùng, cũng là người duy nhất cùng hắn đi hết quãng đời còn lại. Đỗ Lan là một cô nàng mang vẻ đẹp trung tính, từ tính cách đến ngoại hình. Bởi vì sự cố “cái tên” của mình mà cô kết thành oan gia với tên tiện bại hoại thối nát kia. Thế rồi trong lúc vô tình, bọn họ trở thành những người bạn thân thiết nhất. Có lẽ, chính cái thứ tình bạn này quá dày và quá lớn khiến cô không nhận ra tình yêu nảy nở bên trong. Đỗ Lan trong tình yêu có chút chậm chạp, nhưng một khi đã xác định thì nhất định sẽ dùng cách mạnh mẽ nhất, vang dội nhất để “uốn nắn” người đàn ông của mình. *** Tớ phải thú nhận là lúc bắt đầu đọc truyện này tớ ôm tâm trạng “tìm H” để đọc. Nhưng kết quả thì vượt xa sự mong đợi của tớ. Có thể, ở một khía cạnh nào đó, “Phong lưu đấu oan gia” không đủ ý nghĩa, cũng chả đủ cảm động nhưng với tớ nó đủ tính giải trí, có thể khiến tớ vui vẻ và muốn đọc lại. Các nhân vật được tác giả vẽ lên không phải hoàn hảo nhất, đặc biệt là nam chính, nhưng lại mang một phong cách khác: lạ và thú vị. Lối hành văn cùng mạch truyện được nắm giữ tốt, không làm quá cũng không đứt quãng, xét trên độ dài mười chương thì “phong lưu đấu oan gia” cũng được coi như khá chỉn chu. Nói tóm lại, nếu bạn giống tớ, là một bánh bèo phù phiếm chỉ đơn thuần muốn giải trí, muốn đổi gió, muốn gặp gỡ một đôi oan gia độc miệng, hài hước thì mời bạn dừng chân. Còn nếu bạn là một “queen bee” có xì-tai, nhiều sâu sắc và đặc biệt là dị ứng với hàng không sạch thì chúng ta thực sự không thuộc về nhau rồi, buông đôi tay nhau ra và chúc bạn tìm được hạnh phúc khác.  Review by #Gian_Thần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Trong công viên nhỏ yên tĩnh, trên băng ghế được quét sơn trắng, nằm đó một quyển tạp chí thương mại không biết bị ai vứt bỏ. Bỗng dưng, một trận gió chiều nhẹ thổi đến, từng trang tạp chí lật lên, phát ra tiếng loạt soạt. Khi gió nhẹ vừa dứt, tạp chí cũng vừa vặn dừng tại một bài phỏng vấn doanh nhân── Phóng viên: “…… Công ty Đông Hạo ăn nên làm ra, tiền đồ sáng lạn, cổ phiếu tăng giá mạnh, đã là gà đẻ trứng vàng trong mắt các nhà đầu tư, Thiệu phó tổng tài có đề nghị gì với giới chơi cổ phiếu không?” Thiệu Doãn Cương: “Cảm ơn đã khen ngợi! Anh cũng đã nói chúng tôi là gà đẻ trứng vàng, nếu hiện tại tôi khiêm tốn thì hóa ra anh nói sai sao? Ha ha…… Muốn mua cổ phiếu đầu tư, tôi không phản đối, nhưng thị trường chứng khoán lên xuống thất thường, ai cũng không thể nắm rõ. Tốt nhất là cẩn thận một chút, nhỡ không may quá trớn lỗ nặng, đến lúc đó đừng tới tìm tôi, tôi không chịu trách nhiệm nha!” Phóng viên: “Thiệu phó tổng tài thật là khôi hài! Căn cứ vào điều tra của tạp chí chúng tôi, Đông Hạo là công ty số một mà người tìm việc hướng đến, đối với chuyện này, anh thấy sao?” Thiệu Doãn Cương: “Thật sự là vinh hạnh! Chỉ cần là người có tài, công ty chúng tôi đều mở rộng cửa chào đón.” Phóng viên: “Cuối cùng, bản thân tôi muốn thay mặt chị em độc giả hỏi anh một câu ngoài lề, Thiệu phó tổng tài anh không ngại chứ?” Thiệu Doãn Cương: “Nghe anh nói vậy, tôi lại thấy sợ…… Đùa thôi! Anh cứ việc hỏi!” Phóng viên: “Vậy tôi không khách sáo! Thiệu phó tổng tài tuổi trẻ, đẹp trai lại giàu có, gia đình danh giá, rất được phái đẹp ưu ái, bạn gái bên người cũng không thiếu, hết người này tới người khác, anh có tự nhân mình phong lưu không?” Thiệu Doãn Cương: “Ha ha…… Tôi bị phán tội sao? Một người đàn ông nếu có được điều kiện giống tôi, muốn anh ta không phong lưu quả thật khó hơn lên trời. Đương nhiên, anh cả nhà tôi là trường hợp đặc biệt!” Phóng viên: “Như vậy, anh tự nhận mình là người phong lưu sao?” Thiệu Duẫn Cương: “Tôi cho tới bây giờ cũng không phủ nhân, không phải sao? Chỉ cần là đàn ông, ai không muốn nếm thử hết các vị son chứ? Tôi bất quá chỉ làm chuyện mà đàn ông cả thế giới muốn làm thôi……” Vai rộng, hông chắc, mông gọn, hai chân thẳng tắp…… Tầm mắt chậm rãi dời lên tới khuôn mặt, sau đó khẽ thở dài ── “65 điểm.” Khuôn mặt thật sự thất bại, cho dù thân hình không tệ cũng chỉ có thể miễn cưỡng cho điểm trên trung bình. Trong quán cà phê, một cô gái rất cá tính tóc cắt ngắn, dáng người cao gầy, khuôn mặt khó phân biệt nam nữ thảnh thơi ngồi trên ghế. Âm thầm soi mói anh chàng xa lạ vừa lướt qua bàn, sau đó bất đắc dĩ thấp giọng thở dài…… Ai…… Vì sao đầu năm nay, đàn ông dáng người tốt thì khuôn mặt lại kém, còn khuôn mặt hơi nhìn được thì dáng người lại không được vậy? Thật sự không phải cô soi mói, cho điểm quá mắc, mà là…… Ai! Nhịn không được lại thở dài một hơi, cô nhàm chán bắt đầu quan sát người đến người đi trong quán cà phê, sau đó tầm mắt bị một cô gái có vẻ sành điệu hấp dẫn. Đùi ngọc mông cong eo thon nhỏ Ngực cao môi đỏ mắt hạnh kiều Tóc mây gợn sóng da trắng sáng Trời sinh vưu vật đẹp yêu nhiêu. (R: xài hết mớ từ học được trong quảng cáo :|) Oa! 80 điểm, không tệ, không tệ! Hiếm khi có được người đạt điểm cao như vậy, nhịn không được nhìn thêm vài lần, thậm chí nhàm chán trong lòng còn làm thơ nữa. Bộ dạng gợi cảm như vậy, vừa đúng là kiểu con ngựa đực nào có yêu thích a! Nghĩ đến tên súc sinh kia, cô không khỏi mỉm cười, nhưng ngay sau đó hai hàng lông mày rậm đầy anh khí nhăn lại…… Con ngựa đực kia là có chuyện gì? Rõ ràng hẹn gặp cô ở đây, lại chậm trễ chưa xuất hiện, bắt cô đợi hơn nửa giờ, quả nhiên là khốn kiếp! Càng nghĩ càng thấy bực, trực tiếp lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số rất ít khi liên lạc ── Tút, tút, tút ── đợi hơn mười lần vẫn không có người nghe máy, mày càng nhíu chặt, đang muốn cúp điện thoại thì ── “A-lô……” Âm thanh đàn ông thở gấp khàn khàn vang lên làm cho cơn tức của cô càng dâng cao, lạnh lùng châm chọc. “Mặc kệ ông muốn xuất tinh sớm hay là liệt dương, tôi cảnh cáo ông, nửa giờ sau có mặt ở chỗ cũ. Nếu chậm một phần giây, bản tiểu thư lập tức đi luôn, bạn bè gì cũng dẹp hết!” Một hơi nói xong, cũng không thèm quan tâm phản ứng của đối phương, trực tiếp ngắt điện thoại, sắc mặt đen một nửa. Là tên kia nhất quyết hẹn cô ở đây, bây giờ lại đang lăn lộn trên người em nào, hoàn toàn ném cô ra sau đầu, có thể nhịn được sao? Nhịn được sao? Nghĩ cô cả ngày nhàn rỗi không có việc gì làm đợi hắn hẹn gặp chắc? Cô bề bộn nhiều việc có được không! Một tuần thức khuya làm việc, giờ lại hy sinh giấc ngủ, dậy thật sớm đi gặp hắn, hắn nên cười trộm cộng thêm dâng hương cảm tạ ông trời mới đúng, còn dám cho cô leo cây, lãng phí thời gian quý báu của cô, đúng là khốn khiếp! Bực bội max level, rốt cuộc không còn tâm tình đi thưởng thức trai xinh gái đẹp, tùy tay chộp lấy tạp chí vừa mua ở sạp báo xem, cho qua nửa tiếng chờ đợi này. Nào biết thật khéo, vừa mở tạp chí ra, đập vào mắt là bản mặt đẹp trai nam tính của tên nào đó. Ngưng mắt nhìn lại, thì ra là trang phỏng vấn doanh nhân thành đạt. Mời các bạn đón đọc Phong Lưu Đấu Oan Gia của tác giả Trạm Lượng.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Hữu Phỉ - Priest
Văn án:  Cuối cùng rồi sẽ có một ngày, ngươi vượt qua dòng sông Tẩy Mặc lặng yên êm ả, rời khỏi chốn đào nguyên cũ núi non trập trùng, đến dưới bầu trời đêm vô biên mờ mịt. Ngươi sẽ tận mắt thấy vô số ngọn núi cao không thể leo lần lượt sụp đổ, vô số biển khơi không thể băng qua khô cạn thành đồng ruộng, ngươi phải nhớ, vận mệnh của ngươi treo trên đầu mũi đao, mà mũi đao phải vĩnh viễn tiến về phía trước. Nguyện ngươi ở trước mũi đao sắt lạnh, có thể nhìn thấy ánh mặt trời.  Mấy dạo gần đây, ăn theo hiện tượng nóng lên của thời tiết là sự "nóng mắt" của đông đảo độc giả, để đảm bảo ngòi bút reviewer không bị luồng nhiệt từ hoả lực của chị em HNC thiêu quéo, tui xin trình bày một bản review cùi mà ngắn, nếu ai đó vẫn còn hào hứng với bài review deep mà dài, cứ like đủ 200 like tui cống nốt bài còn lại nha.  "Ngôn hồ" [modify từ "giang hồ"] dạo này leo lét như đèn khuya, qua cái thời ánh dương huy hoàng thì dường như sắp đi qua vùng nhật thực cmnr. Ngoảnh đi ngoảnh lại khắp ngôn hồ, những kẻ đứng chầu rìa như tui cũng phải cảm thán một câu rằng thì mà là: "Truyện chất như sao buổi sáng, truyện nhạt như lá mùa thu". Theo dòng thời sự trên các chiếu trà chiều rượu sớm, các bang chúng của bang Ngôn hồ thì thụt bảo nhau: “dạo này chả có gì để làm”. Chết chửa, một mớ bang chúng thất nghiệp là kéo theo cả sự mất cân bằng của kinh tế vĩ mô đấy. Nguy tai nguy tai. Thế mà trong dòng chảy suy tàn ấy, mấy năm trước đây bỗng dưng xuất hiện một đứa con lẻ bầy. Rồi, hãy nói cho tui nghe 3 điều bạn mong chờ từ môn phái tên "giang hồ cổ đại" đi, tui sẽ nói cho bạn biết bạn có nên dõi mắt trông theo đứa con lạc loài có tên Hữu Phỉ không nhá. Đầu tiên, bạn thuộc team nào? Bi kịch? Hài kịch? Chính kịch? Phe nào cũng nhai được món "Phỉ" này hết :). Kế tiếp bạn thuộc trường phái hành động nào? Phim Mỹ? Phim Hàn? Phim Ấn? Câu này đề nghị cân nhắc nha, nếu theo đuổi bạn nữ chính thì nó là style Phim Mỹ, nếu bạn theo đuổi nam chính nó chuyển sang style Phim Hàn, nếu mà đuổi theo bí mật thì nó là style Phim Ấn - đại loại liếc mắt một cái người ta đã ăn xong mấy bữa cơm rồi. Thứ ba là bạn có phải team bắt buộc phải có vitamin "tình" mới đọc truyện không đấy? Nếu đúng thì quay đít đi ngay và luôn nhá (à quên quên, đọc xong review, like còm cẩn thận rồi đi kẻo tui lại buồn). Quên nữa, chống chỉ định với các thể loại anti nữ cường :)  Quay lại nhận định "lẻ bầy", tui mạnh dạn gán cái mác lạc loài cho Hữu Phỉ là bởi hiếm khi có bố đẻ mẹ ruột nào tống đứa con gái cưng ra trước hòn tên mũi đạn làm anh hùng hết a, ít ra thì cũng phải là thằng con trai đầu đội vai gánh, vậy nó mới oanh liệt. Vậy nên Priest có hơi hướng mẹ ghẻ khi một tay đẩy nữ chính A Phỉ vang danh một cõi, lại không phải cái kiểu một đêm thành sao mà là rớt mồ hôi, tắm máu, tim giật đùng đùng, gọt da cạo xương các thể loại mới thành nữ anh hùng. Chẹp chẹp, hiếm lắm hiếm lắm. *** Chu Phỉ vừa về cái rột, ngay cả nước cũng chưa kịp uống đã bị đại đương gia gọi đi. Lý Cẩn Dung làm việc gọn gàng, không nhiều lời thừa thãi, chỉ hất cằm về phía bàn, nói với Chu Phỉ: – Phiền toái con chuốc lấy, tự đi mà giải quyết. Chu Phỉ: – … Nàng bước tới lật thử, thực muốn điên. Trên bàn nhỏ để một xấp dày toàn là chiến thư, chưa kể đủ loại kiểu chữ con nít xiêu vẹo và chữ viết sai của đại hiệp, thì mấy chiến thư này có chung một kiểu, giống như cả đám đều nhờ cùng một tiên sinh viết. Một Dương Cẩn yên tĩnh thì có hàng ngàn hàng vạn “Dương Cẩn” khác chờ ngoài cổng núi. Chu Phỉ không nhịn nổi nữa: – Mẹ, 48 trại có thể lập lại quy củ người không liên quan không được vào không? Lý Cẩn Dung đưa tay chỉ nàng: – Bớt nói nhảm. Chu Phỉ đành kẹp xấp chiến thư dưới nách, nổi giận đùng đùng đi xuống núi. Các “đại hiệp” tới khiêu chiến kỳ thực không nhiều, phần lớn là nghe ngóng được nàng không có nhà nên mới chạy tới đưa chiến thư, đưa xong là chạy về khoác lác với người khác “ta đây từng một mình khiêu chiến Nam đao, chậc, dọa cho nàng ta không dám ứng chiến luôn”. Nhưng mấy kẻ ngốc thật thà cũng không phải ít, chẳng hạn năm vị đợi dưới núi này. Sư huynh canh gác thấy nàng thì cười hì hì nói mát: – A Phỉ à, vừa về hả? Huynh cùng họ đợi muội hết hai cái nửa tháng rồi đấy! Chu Phỉ liếc xéo huynh ấy. Nàng vừa lộ diện, năm “đại hiệp” khiêu chiến ào ạt đứng dậy, đầu tiên là dùng ánh mắt khó tin đánh giá đại cô nương không lưng hùm cũng chẳng eo gấu trước mặt chốc lát, vài tiểu thanh niên đỏ mặt, những câu vốn học thuộc sẵn suýt chết non trong bụng, hồi lâu mới có một người lắp ba lắp bắp nói: – Các… các hạ… không, cô nương, cô chính là Nam đao tự tay giết bảy… bảy đại Bắc Đẩu sao? – Bảy Bắc Đẩu, có một người ta căn bản chưa từng gặp đã rơi đầu, hai người bị người của chúng chó cắn chó hại chết, còn hai người bị kẻ thù tìm tới cửa làm thịt, một người đi ám sát hoàng đế, bị mấy vị tiền bối liên thủ bắt lại, đã bị trảm, chỉ có một người đầu bị úng nước, võ công kém nhất, nghe đồn là nhờ quan hệ bám váy nên mới có chân trong Bắc Đẩu, là do ta giết – còn là ngay lúc ông ta khinh địch. ... Mời các bạn đón đọc Hữu Phỉ của tác giả Priest.
Nốt Ruồi Bên Má - Đồng Đồng Đồng Tử
“Nốt ruồi bên má” là một câu chuyện nhẹ nhàng, ấm áp. Mình thích cách Hứa Trùy Nhi quan tâm và chăm sóc Ngụy Đức Vĩnh, cũng thích Hứa Trùy Nhi bất bình thay cho anh vì bị mọi người bỏ bê. Hứa Trùy Nhi vốn sống ở trên núi, ngô nghê lắm, chỉ biết cần phải yêu thương mọi người thôi chứ không có động cơ xấu xa gì hết.  Ngay chuyện giường chiếu cũng chẳng biết, bị mẹ chồng mắng là “coi cậu Cả như ngựa mà cưỡi” còn tưởng mẹ chồng nói cậu đè anh ra cưỡi nhong nhong nhong như mấy đứa bé ba tuổi thật nên ấm ức vô cùng; mà thực ra mẹ chồng đang nói tới tư thế “cưỡi” lúc giường chiếu đó chứ. =]] Ngụy Đức Vĩnh, đọc thì thấy anh đúng là rất đáng thương, còn bất lực nữa. Thật không tưởng tượng nổi trước khi Hứa Trùy Nhi tới anh đã phải sống như thế nào. T__T Cái gì cũng không làm được, phải trông vào kẻ khác; mà đám người hầu cũng cứ xì xào bàn tán. Có lẽ đó chính là lí do mà Ngụy Đức Vĩnh vào đêm tân hôn không hé nửa lời với Hứa Trùy Nhi dù lớp quần áo trên người khiến anh nóng muốn chết. T__T Chắc anh nghĩ nếu nhờ Hứa Trùy Nhi cởi bớt ra cho mình thì sẽ bị coi thường đó mà. T___T Đọc vừa thương anh vừa tức thay anh luôn ấy, bảo sao Hứa Trùy Nhi muốn chăm sóc anh đến thế.  Chuyện Hứa Trùy Nhi là con trai sau rồi Ngụy Đức Vĩnh cũng phát hiện ra, nhưng không có màn đuổi đánh máu chó gì đâu nghen, vì anh thương Hứa Trùy Nhi nhiều quá rồi mà. :v Nhìn chung “Nốt ruồi bên má” không có biến cố gì lớn, ngoại trừ biến cố nhà họ Ngụy bị cướp còn Hứa Trùy Nhi bị bọn thổ phỉ bắt đi thôi à. Nói chung là, đọc khá nhẹ nhàng đáng yêu, không thể nói là xuất sắc nhưng cũng rất ổn đấy ạ, thích hợp với những bạn muốn đọc truyện nam phẫn nữ mà không máu chó nè. ^^  *** Mợ Hai vô cùng vui vẻ, gần như là nhét đứa bé vào trong lòng Hứa Trùy Nhi: “Chị xem đã năm năm rồi, chị còn chưa có đứa con nào,” mợ Hai xoa mái tóc lưa thưa của con mình,” thúc giục đứa trẻ chưa đầy hai tuổi: “Nhuận Sinh, gọi mẹ đi!” Một đưa trẻ mềm mại, Hứa Trùy Nhi cũng không dám dùng sức ôm, áp bé con vào ngực, cậu ngửi được mùi sữa nồng đậm: “Tôi nhất định sẽ chăm sóc nó thật tốt,” cậu hơi xấu hổ, “Nếu như nó muốn mẹ, tôi sẽ đưa nó tới chỗ cô.” Mợ Hai cười lớn, cười đến nỗi chảy cả nước mắt: “Đừng tìm tôi là được rồi,” mợ Hai đi ra ngoài, vẫy khăn tay với Hứa Trùy Nhi, “Cho chị với anh Cả làm con thừa tự, từ giờ tôi là thím của nó rồi.” Bên ngoài, cậu Cả và cậu Hai đang nói chuyện với nhau, thấy mợ Hai đi ra, cậu Cả gật đầu với hai người rồi bước vào phòng. Nhìn thấy Hứa Trùy Nhi tay chân gượng gạo bế đứa nhỏ, đứa nhỏ đang khóc rất to, khuôn mặt non nớt, giọng nói non nớt đòi mẹ. “Làm sao bây giờ,” thấy đứa trẻ khóc nước mắt tràn bờ mi, “Hay là…hay là mang trả lại,” cậu cẩn thận đong đưa cánh tay, ngốc ngốc dỗ dành đứa trẻ, “Em thấy mẹ nó cũng rất buồn.” ... Mời các bạn đón đọc Nốt Ruồi Bên Má của tác giả Đồng Đồng Đồng Tử.
Eo Thon Nhỏ - Khương Chi Ngư
Chị đại đệ nhất toàn trường Đường Nhân, hung hăng, trốn học, thích đánh nhau, ngang tàng. Mọt sách Lục Trì vừa mới chuyển đến, ít nói, kín đáo, dễ đỏ mặt, nói chuyện hơi cà lăm. Mỗi ngày, những bạn học đi ngang qua lầu ba đều có thể nghe thấy, Đường Nhân thích trêu chọc Lục Trì cho đến khi đối phương “Mặt nóng tai đỏ”. Về sau bọn họ mới biết được - -  Con người được che giấu bên trong vỏ mọt sách, là người có ham muốn chiếm hữu mãnh liệt. Bởi vì vào một ngày lúc tan học, cả toàn trường đều chứng kiến, Đường Nhân ngồi trên bệ cửa sổ đang nói chuyện cùng với một bạn học sinh nam, Lục Trì lạnh mặt đi tới trước mặt Đường Nhân, hung hăng bưng mặt Đường Nhân rồi hôn cô một cái. “Cái eo thon nhỏ của cậu.” “Phải để cho tớ giam giữ cả đời.” *** Thể loại: Hiện đại, thanh xuân vườn trường, nữ truy, nữ chị đại - nam mọt sách, sạch, nhẹ nhàng, ngọt sủng, HE Độ dài: 75 chương + 5 phiên ngoại Tình trạng: Hoàn edit ... Lần đầu tiên Đường Nhân nhìn thấy Lục Trì là khi cô sang trường Nhất Trung để tham dự cuộc thi Olympic Toán học. Đường Nhân đã nhìn thấy anh, dù chỉ trong một khoảnh khắc nhưng bóng lưng cao gầy của Lục Trì đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng cô. Một năm sau đó, khi Lục Trì mới chuyển trường sang trường tư thục Gia Thủy, Đường Nhân lại nhìn thấy anh trong phòng giáo viên. Từ khi ấy, chị đại nổi danh Đường Nhân đã công khai chính thức theo đuổi con mọt sách Lục Trì. Cha của Đường Nhân là hiệu trưởng trường Gia Thủy, do được nuông chiều từ bé nên cô rất nghịch phá, lại hay đi đánh nhau, tính tình khá là bốc đồng. Thế nên Đường Nhân đã trở thành chị đại nổi danh không ai là không biết. Tuy thường bị đình chỉ học do đánh nhau, nhưng kết quả học tập của Đường Nhân luôn rất tốt, thường đứng đầu trường. Chuyện này càng làm nhiều người tò mò. Lục Trì là học sinh vừa chuyển trường đến Gia Thủy. Anh chính là mọt sách chính hiệu, ít nói và rụt rè. Tuy thế nhưng ngoại hình của Lục Trì khá nổi bật đẹp mắt. Vì vậy mà ở trường cũ anh khá nổi tiếng nhờ ngoại hình và thành tích học tập xuất sắc của mình. Nhưng anh chỉ có một khuyết điểm duy nhất đó là bị mắc tật nói lắp. Việc Đường Nhân theo đuổi Lục Trì gây xôn xao khắp cả trường. Bởi vì mọi học sinh đều ngày ngày phải chứng kiến cảnh tượng Đường Nhân mặt dày bám lấy Lục Trì mà trêu chọc, thậm chí còn vô sỉ đến mức dám chặn Lục Trì ngay trước nhà vệ sinh nam, dù Lục Trì trốn tránh vẫn dai dẳng không tha. Đường Nhân không hề che giấu sự theo đuổi của mình, cô to gan phát biểu trước toàn trường rằng: "Lục Trì lớp tự nhiên do tôi quản". Đường Nhân đã xông vào cuộc đời của Lục Trì một cách đột ngột khiến anh không kịp phòng bị. Cô tìm mọi cách để xuất hiện bên cạnh anh, cô không ngại ngần tuyên bố chủ quyền trước mặt bao nhiêu người, cô hiện diện ở tất cả mọi nơi. Ban đầu, Lục Trì có chút không thích ứng được nhưng dần về sau có lẽ anh đã có thể thích nghi hơn, làm quen với sự có mặt của cô trong cuộc sống mình. ... Trích đoạn nhỏ 1: Chờ sau khi anh ăn xong, Đường Nhân đặt đũa xuống, đột nhiên nhướng người về phía trước nói: "Tớ đáng yêu như vậy, sao cậu lại không rung động chứ? Hứ. " Lục Trì bị tiếng "Hứ" cuối cùng của cô hăm dọa. ... Sau hai tháng Đường Nhân theo đuổi Lục Trì, mọi người trong trường đều trầm trồ anh quả là một tảng đá, luôn bất thanh bất động trước sự nhiệt tình của Đường Nhân. Nhưng chỉ có Đường Nhân và những người trong lớp mới biết Lục Trì đã có phản ứng trước sự theo đuổi của Đường Nhân dù là rất nhỏ nhoi. Mỗi khi cô buông lời trêu ghẹo, anh thường âm thầm đỏ mặt ngượng ngùng, khi cô nhờ anh giúp chọn sách tham khảo, anh đều chọn rất tận tâm tận tình, khi cô tham gia cuộc thi chạy tiếp sức, anh lẳng lặng mua cho cô một hộp sữa chua theo ý cô thích... Xem ra Đường Nhân vẫn còn hi vọng. Càng tiếp xúc với Lục Trì, Đường Nhân mới phát hiện ra nhiều bí mật ẩn giấu trong con người anh. Lục Trì không có một gia đình hạnh phúc, tật nói lắp của anh cũng là do từ hoàn cảnh gia đình mà có. Năm xưa mẹ anh do rượu mà ngủ cùng cha anh, sau một đêm mang thai Lục Trì. Do có thai nên cả hai mới phải kết hôn, không ngờ bạn gái của cha anh ngay sau đó cũng có thai. Vì vậy mà từ lúc nhỏ cha Lục Trì rất ít khi ở nhà, khi đó anh còn nghĩ do cha bận công tác. Nhưng khi lớn lên Lục Trì mới biết cha anh vốn không xem anh và mẹ anh là một gia đình, bởi ông ta còn một gia đình khác. Do ám ảnh từ những cuộc cãi vả của cha mẹ, Lục Trì hình thành một tính cách rụt rè, nhút nhát, không giỏi tiếp xúc với người lạ. Nhưng Đường Nhân thì khác, cô tựa như ánh nắng ban mai rực rỡ soi sáng cuộc đời tẻ nhạt của anh. Anh dần dần bị mê hoặc bởi sự ấm áp mà mà cô đem đến, rồi con tim lại rung động từ khi nào chẳng hay... "Eo thon nhỏ" thật sự là một bộ truyện đáng yêu hết sức luôn đó các bạn à :< Lục Trì không phải là mọt sách lù khù đâu, anh chính là sói đội lốt cừu ấy. Khi thấy Đường Nhân trò chuyện vui vẻ thân mật với nam sinh khác, anh không kìm được bước tới hôn cô rồi đánh dấu chủ quyền trước mặt bao nhiêu người. Từ đó Lục Trì đã hiện nguyên hình là một bình dấm siêu chua :v Truyện cũng hết sức nhẹ nhàng và ngọt ngào, trong quá trình hai bạn trẻ thả thính nhau hầu như không có biến cố hay sóng gió gì nhiều. Tớ rất thích cách yêu của nam chính, lúc ghen và khi quan tâm Đường Nhân thiệt dễ thương hết sức. Nữ chính cũng mạnh mẽ và không bánh bèo. Tớ tin đây sẽ là một lựa chọn không tồi cho những bạn thích thể loại thanh xuân vườn trường và ngọt sủng. Tớ chắc bạn sẽ không hối hận đâu. Hãy đọc và cảm nhận cùng tớ nhé! __________ " ": trích từ truyện Review by #Anh Dung Hoa - facebook.com/ReviewNgonTinh0105 Bìa: #Trắng Tiệp Dư *Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa Cre pic: Google/huaban   Mời các bạn đón đọc Eo Thon Nhỏ của tác giả Khương Chi Ngư.
Cớ Sao Nói Không Yêu - Cố Tây Tước
*Trích đoạn đặc sắc [Khi nam chính được qua nhà người yêu] “Tối nay anh ngủ ở đâu?” “Anh hỏi thế là có ý gì?” “Chẳng có ý gì cả. Anh hỏi thế để chuẩn bị sẵn tinh thần thôi” Nguyễn Tĩnh che mặt giả vờ không biết, “Anh thích ngủ ở đâu thì ngủ.” “Anh nghĩ anh thích giường của em” Trong lòng Nguyễn Tĩnh giờ phút này đã bình tĩnh trở lại, cô còn có tâm trạng nói đùa “anh nhớ phải giữ gìn phong thái quý ông đấy!” Triệu Khải Ngôn ngồi bên cạnh gật đầu, “anh sẽ cố hết sức!” [Mặt dày] “Ngày mai mấy giờ anh lên máy bay?” “Bảy giờ sáng. Về đến nhà chắc là tối rồi.” “Anh muốn em tới đón không?” “Như vậy có phiền em không? Nhưng mà, phiền em vậy!” “A” [Khi mấy cái đuôi tìm đến tận cửa] “Tôi thích cô ấy” Anh đã nói chuyện điện thoại xong, khi nghe thấy cậu ấy, anh liền liếc mắt nhìn về phía Trương Hải Lâm. Hải Lâm không hiểu vẻ mặt bình tĩnh của đối phương là có ý gì, anh ta từ chối cho ý kiến sao? “Tôi thích Nguyễn Tĩnh” “Ờ, tôi là bạn trai của cô ấy.” Hải Lâm chính thức sụp đổ. [Hóa sói ngọt ngào] Tối hôm đó, Triệu Khải Ngôn có chút phóng túng tùy tiện. Anh cơ hồ vừa mới bước vào cửa đã bắt đầu hôn cô và cấp bách lột bỏ hết quần áo trên người cô ra. Qủa thật như thiên lôi đang lên cơn thịnh nộ! Ngày hôm sau, Nguyễn Tĩnh chỉ có một cảm giác duy nhất, đó là cảm giác tê dại. Sau đó rất lâu, khi quan hệ giữa hai người càng thêm “tốt đẹp”, đồng thời cũng là lúc Nguyễn Tĩnh có thể hỏi đến vấn đề đó mà không thấy đỏ mặt nữa, cô đã hỏi một câu, “Sao hôm đó anh như dã thú vậy?” Câu trả lời của anh là, “ Em mặc váy trắng trông rất đẹp!” …………………… Truyện của Cố Tây Tước thì lúc nào cũng nhẹ nhàng rồi, bộ này cũng như thế. Không quá kịch tính nhưng vẫn đủ những tình tiết lên xuống làm người đọc chờ mong vào tình cảm của cặp nam nữ chính Triệu Khải Ngôn và Nguyễn Tĩnh.  Nguyễn Tĩnh thời còn đi học từng theo đuổi nam phụ Tưởng Nghiêm, như cô nói là hao hết mọi ý chí chiến đấu vì người đàn ông đó, để rồi sau này đối với tình yêu, Nguyễn Tĩnh luôn là một thái độ “ Vô dục vô cầu”. Cho đến khi gặp Triệu Khải Ngôn.  Lần đầu tiên là trên chuyến xe lửa khi cô về nhà. Lần thứ hai là khi đang tham quan giáo đường. Lần thứ ba là khi cô theo chị mình đi gặp bạn. Phải nói duyên phận của bọn họ đến một cách mà chính cả hai không thể ngờ đến.  Triệu Khải Ngôn đẹp trai, thời niên thiếu cũng thuộc dạng thích mạo hiểm, và là người khó nắm bắt. Đối với ai anh cũng đều giữ một thái độ nho nhã, lịch sự nên quả thật làm người khác không thể hiểu được suy nghĩ của anh. Chính vì cái bản tính như thế nên con đường theo đuổi vợ mới gian nan.  Cá nhân mình thấy đoạn theo đuổi khá dễ thương, Triệu Khải Ngôn mặc dù bản tính đối với người ngoài khá tự đại nhưng đối với Nguyễn Tĩnh lại không hiểu sao thấy “nhát gái” thế :v. Kiềm chế không được hôn phớt một cái xong lúng túng xin lỗi, mấy ngày sau sợ không dám gặp mặt người ta. Một lần khác lại cả gan hôn sâu hơn, xong lại xin lỗi nói lần sau không dám nữa =)). Nhiều lần muốn thổ lộ nhưng cứ lo sợ Nguyễn Tĩnh từ chối, đến khi không kiềm nén được nữa bày tỏ tình cảm với người ta, ai dè... bị từ chối thật =)) Thanh niên tự ái, thế là quay sang làm lơ các kiểu. Lơ thì lơ nhưng thấy cô cười cười nói nói với người khác thì lại phát cáu, cáu xong lại quay sang theo đuổi tiếp.  Còn nữ chính Nguyễn Tĩnh không phải cố ý “ngược” bạn Triệu Khải Ngôn, mà vì cô cảm thấy khi bản thân chưa xác định được cảm giác kỳ lạ trong lòng mình là gì, cô vẫn mong có thể làm bạn với anh. Nhưng khi cô đã rõ ràng mọi cảm xúc trong lòng thì cũng rất thẳng thắng đồng ý mối quan hệ này.  Những ai yêu mến phong cách truyện của Cố Tây Tước thì đừng bỏ qua hố này nhé :) ---------------- Review by Pisà - facebook.com/ReviewNgonTinh0105 Des by Tơ Tần *Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa Cre pic: Google/huaban