Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Lạc Lối Trong Tim Anh

Văn án: Lúc hơn hai mươi tuổi, Lâm Cẩn Ngôn vô tình cứu một cô bé, mang về nhà, đêm ngày ở chung, dần dần trái tim cũng bị thu phục. Người bên cạnh Lâm Cẩn Ngôn đều biết ông chủ của bọn họ thích Tiểu Giản tỷ. Sinh nhật Tiểu Giản tỷ, ông chủ nhà bọn họ gấp gáp đáp chuyến bay đêm trở về chỉ để có thể tặng cô quà sinh nhật trước khi đồng hồ điểm giây cuối cùng. Tiểu Giản tỷ đau bụng, ông chủ Lâm trước nay chưa từng vào bếp lại đích thân đi nấu nước đường gừng, còn khiến tay bị bỏng. Tiểu Giản tỷ làm phẫu thuật, ông chủ nhà họ ở bên cạnh chăm sóc suốt ba ngày ba đêm, đến mức con mắt đỏ bừng cũng không chịu đi nghỉ. Tất cả mọi người đều biết Lâm Cẩn Ngôn thích Giản Vi, chỉ có Giản Vi là không biết. Để cảm tạ ơn cứu mạng cùng mấy năm anh chăm sóc, Giản Vi bắt đầu lo lắng chung thân đại sự của anh, còn nhọc lòng an bài anh đi xem mắt. Ngày đó, Giản Vi đem Lâm Cẩn Ngôn lừa đi xem mặt, anh đi rồi, còn cô ở trong nhà, không hiểu sao trong lòng cảm thấy khó chịu không nói nên lời. 10h tối, bị lừa ra ngoài xem mắt, Lâm Cẩn Ngôn đầy phẫn nộ trở về, không đợi Giản Vi mở miệng đột nhiên kéo cô vào trong ngực, cúi đầu liền hôn cô. Giản Vi bị hôn đến hít thở không thông, mở to hai mắt, “Anh… anh có ý gì?” Lâm Cẩn Ngôn đen mặt, cả người đều là lửa giận, "Giản Vi! Em có thể ngốc hơn nữa hay không?" Tiểu khả ái (ngọt ngào, đáng yêu) x tổng tài bá đạo, cực kỳ ngọt, không ngược, nam chính thâm tình, sủng đến tận trời!   VÌ ANH ĐÃ ĐẾN, THẾ GIỚI ĐỔI MÀU. Nhân duyên vốn dĩ là một cuộc gặp gỡ tình cờ mà ông trời vô tình tạo nên. Có đôi khi là lướt qua nhau, có đôi khi là chạm mắt nhìn, có đôi khi lại là một nụ cười rực rỡ… Cứ thế, vòng xoáy định mệnh dừng lại tại giây phút ấy, tạo nên những điều diệu kì. Giản Vi là một cô bé nhỏ nhắn xinh đẹp, đáng yêu. Thế nhưng, bởi vì có một người bố nghiện rượu lại ham mê cờ bạc, Giản Vi phải từ bỏ giấc mơ học hành, tự mình bươn chải vào đời với biết bao công việc vất vả khổ cực. Từng ngày mưu sinh khi ấy, là những chuỗi ngày sống trong thấp thỏm và bất an của cô. Bởi vì, Giản Vi mắc bệnh tim bẩm sinh lại chưa đủ tuổi vị thành niên để làm việc hợp pháp. Mà số tiền bố cô nợ bọn xã hội đen kia càng lúc càng nhiều. Gánh nặng đè lên đôi vai cô rất lớn. Vì thế, Giản Vi bất chấp tất cả mà xin làm những công việc khác để kiếm tiền, mặc cho chưa đủ tuổi hay hiểm nguy cận kề. Và khi ấy, cô đã gặp được anh, Lâm Cẩn Ngôn. Lần đầu tiên hay lần thứ hai gặp nhau, giữa Lâm Cẩn Ngôn và Giản Vi đều là những chuyện không hề vui vẻ. Anh khiến cô đến đồn cảnh sát rồi còn mất việc. Thế nhưng, vào lần thứ ba gặp lại, anh đã vô tình khiến duyên phận của bọn họ trở thành vĩnh kết đồng tâm, mãi mãi không rời. Có lẽ, suốt cả cuộc đời của mình, Giản Vi cũng không cách nào quên được buổi tối hôm ấy, buổi tối mà sinh mệnh của cô đã được anh giang đôi cánh thiên thần của mình cứu lấy. Đám người xã hội đen hung tợn, chúng tóm lấy Giản Vi, muốn đem cô theo về gán nợ cho bố cô. Giản Vi sợ hãi, khóc lóc, giãy dụa cầu xin. Thế giới khi ấy, chỉ tràn ngập sự tuyệt vọng và bất lực… Thế nhưng, Lâm Cẩn Ngôn đã xuất hiện, anh đưa tay ra kéo cô vào lòng và đem cô rời đi. Anh bảo rằng, chỉ cần có anh, sẽ không ai có thể thương tổn cô. Lâm Cẩn Ngôn không biết, vào giây phút ấy, vì anh đã đến mà thế giới của Giản Vi bỗng nhiên đổi màu. *** NƠI NÀO CÓ EM, ĐÓ LÀ THIÊN ĐƯỜNG. Lâm Cẩn Ngôn là một người đàn ông thành đạt lại đặc biệt cao ngạo lạnh lùng. Anh từ trước đến nay, chưa từng để bất kì ai vào mắt, cũng chưa từng vì ai mà phá vỡ những nguyên tắc của bản thân mình. Vậy mà, lúc nhìn thấy Giản Vi, anh lại không đành lòng. Tiếng khóc của cô, sự tuyệt vọng và đau đớn khi ấy dường như hòa tan vào gió, khiến anh đưa ra một quyết định quan trọng, đem cô gái bé nhỏ ấy về dưới đôi cánh của mình, chở che cho cô hết thảy mọi sóng gió trên đời. Đôi mắt ấy chỉ nên lấp lánh niềm vui, đôi môi ấy chỉ nên rực rỡ nụ cười mà thôi. Vì thế, Lâm Cẩn Ngôn để cho Giản Vi bước vào cuộc sống của bản thân mình. Ban đầu, Lâm Cẩn Ngôn nghĩ rằng sẽ chẳng có gì thay đổi đâu. Thế nhưng, anh nhầm to rồi. Bởi vì, chẳng biết từ khi nào hình bóng nhỏ bé của Giản Vi lại từ từ khắc sâu vào kí ức anh đến thế. Từng mảnh từng mảnh như bông tuyết ngoài kia, rất mềm rất nhẹ, lại có thể phủ đầy cả vùng trời cô độc trong anh. Giản Vi sẽ đợi anh cùng ăn sáng, Giản Vi sẽ nhờ anh giải hộ bài tập, Giản Vi tròn xoe đôi mắt thích thú khi anh tặng đôi giày xinh đẹp, Giản Vi đau bụng anh liền lo lắng không thôi… Cứ thế, Giản Vi lặng lặng đem từng chút một nhỏ nhặt nhất, rải đầy trong thế giới của anh. Để chẳng biết từ bao giờ, nơi nào có Giản Vi, nơi đó liền là thiên đường với anh. *** EM LẠC LỐI TRONG TIM ANH MẤT RỒI. Giản Vi dần nhận ra tình cảm của bản thân mình, nhưng mà khoảng cách của cô và Lâm Cẩn Ngôn thật sự rất lớn, cô không biết phải làm thế nào để có thể sánh vai bên cạnh anh. Vì thế, Giản Vi đem tình cảm mới chớm nở ấy, đè nén dưới đáy lòng. Mỗi ngày trôi qua, đều nỗ lực cố gắng học hành, trưởng thành thật sớm, làm tất cả mọi việc để trả ơn anh. Thế nhưng, Giản Vi không biết, có lẽ vào những khoảnh khắc đã trải qua cùng cô, Lâm Cẩn Ngôn đã sớm rung động mất rồi. Nếu không một người như anh sao có thể đưa cô về bên cạnh chở che quan tâm hết thảy. Nếu không sao khi nghe tin cô phẫu thuật lại sốt ruột quay về túc trực mấy ngày liền không rời đi. Nếu không thì sao tại giây phút cô cười anh liền thấy bầu trời rực rỡ sắc màu, cô khóc liền thấy đau lòng không thôi. Hóa ra, tình yêu ấy, tựa như cơn mưa Giang Nam, dịu dàng rơi xuống thấm ướt vạn vật. Vì thế, anh đem những ấm áp yêu thương của mình đều dành cho Giản Vi. Là cô, bước đến thế giới của anh. Là cô, cho anh nụ cười cùng niềm vui. Là cô, mềm mại dịu dàng bên anh. Là cô, Giản Vi, chỉ thuộc về một mình anh mà thôi. Có lẽ, trước khi gặp Lâm Cẩn Ngôn, Giản Vi đã chịu rất nhiều khổ sở. Vì thế, sau khi gặp anh, ông trời liền ưu ái cô rất nhiều. Những tháng ngày tự mình phấn đấu, những vất vả học tập và rèn luyện mỗi ngày đã giúp cô gái nhỏ học được cách trưởng thành, xinh đẹp hơn rất nhiều. Cho nên cô xứng đáng với tình yêu và ấm áp anh trao tặng. Giản Vi, anh muốn dành cho em một đời ngọt ngào, lạc lối trong tim anh, không bao giờ rời đi. *** "Lạc lối trong tim anh" là một bộ truyện chuyên sủng ngọt ngào nhẹ nhàng nhưng cũng vô cùng xúc động nữa mà mình đọc của tác giả Nghê Đa Hỉ. Nội dung truyện đơn giản kể về một tình yêu đẹp được dệt nên từ những năm tháng dài từ bàn tay của định mệnh. Một nam chính Lâm Cẩn Ngôn có chút kiêu ngạo lạnh lùng nhưng sâu bên trong lại vô cùng ấm áp tinh tế và thâm tình. Mỗi ánh mắt anh nhìn, mỗi hành động anh làm đều khiến trái tim người đọc rung động. Không cầu kì hoa mỹ, không phô trương sáo rỗng… tất cả đều là chân thành và thật tâm từ anh. Tình yêu, chỉ cần như thế liền ấm áp cả cuộc đời. Còn nữ chính là một cô gái nhỏ đơn thuần đáng yêu, khi còn nhỏ đã tự mình bươn chải vất vả với cuộc sống khó khăn này. Nhưng tâm tư cô vô cùng thiện lương, biết được hàm ơn phải trả, luôn dịu dàng mềm mại bên cạnh người khác, lại đặc biệt nỗ lực từng ngày cố gắng vươn lên. Cô gái như vậy, thật sự ai cũng muốn yêu thương chở che, cho cô cuộc sống bình yên hạnh phúc. Vì thế, nếu bạn đang tìm một bộ truyện để thư giãn sau những ngày mệt mỏi thì hãy đọc bộ truyện này nhé. Truyện thiên sủng và ngọt hoàn toàn thế này sẽ khiến trái tim bạn rung rinh đó ạ. _________ Văn án được edit bởi #Nghịch Thần page #RVNT0105 #Lạc_Hậu - fb/ReviewNgonTinh0105 *** 10 giờ tối, bên ngoài cửa khách sạn hào nhoáng, xa hoa, Giản Vi quần áo mỏng manh mời chào mỗi vị khách đi qua trong gió lạnh. - " ca ca, muốn về sao?Tôi lái xe thực sự rất ổn..." -" dì à, muốn thuê lái xe không?" -" thúc thúc, muốn...A!". Giản Vi lời nói còn chưa nói xong, thì đột nhiên bị một bàn tay phía sau đẩy mạnh, cô thân thể gầy yếu bị đẩy đến nỗi loạng choạng, suýt nữa té ngã.Mau chóng định thần, ấn đường khẽ nhíu lại, liền thấy mấy người đàn ông khuôn mặt dữ tợn nhìn mình như thể muốn ăn tươi nuốt sống. Mấy người đàn ông đó cô đều biết, họ cũng là những người lái xe thuê giống cô. Trong đó có 1 tên vạm vỡ mặt không nén nổi tức giận chỉ vào cô mà quát lớn:" tiểu nha đầu, không hiểu quy củ giang hồ có phải không, cố tình muốn chiếm hết người sao?" Giản Vi là mấy ngày trước mới tới nơi này làm việc, miệng lại ngọt nên đoạt đi của hắn ta không ít khách hàng. Bọn họ nhịn cô suốt mấy ngày rồi, hôm nay nhịn không được, muốn đến giáo huấn con nhóc này một trận. Một tên tiếng vừa dứt, mặt khác đã có mấy tên đột nhiên đi lên vây quanh cô. Giản Vi sợ tới mức gắt gao nắm chặt tay, cảnh giác mà nhìm đám người đó chằm chằm:" các người... các người muốn làm cái gì? Tôi cảnh cáo mấy người đừng có làm xằng làm bậy, các người còn dám tiến lên một bước, tôi lập tức báo cảnh sát!". Cô theo bản năng từ trong túi áo lấy di động ra, gắt gao nắm chặt ở lòng bàn tay. " báo cảnh sát!",một tên vạm vỡ trong đám người đột nhiên cười lạnh nói:" tốt, cô báo cảnh sát đi, chúng tôi thật muốn nhìn xem cảnh sát sẽ đứng về bên nào. Tôi vừa rồi nếu nhìn không lầm, cô bằng lái chưa có?". Giản Vi nghe hắn nói trong mắt tức khắc hiện lên 1 tia khiếp sợ, theo bản năng mà đem di động nhét lại vào túi áo. Hắn nói không sai, bằng lái xe của cô quả thực là chưa có. Tên kia vốn dĩ là đang lừa cô,bởi vì thấy cô còn khá trẻ, lại giống vị thành niên. Kết quả lúc nói xong, thấy cô thật sự lộ ra vẻ mặt kinh hoảng,liền lập tức xác định. Một vài tên trong số chúng đột nhiên bật cười, một tên thấy thế uy hiếp cô:" cô bé à! tôi khuyên cô nên lập tức rời đi, nếu không đừng trách chúng tôi tại sao lại đưa cô đem tới cục cảnh sát." Giản Vi vốn dĩ còn kém hai tháng nữa mới tròn 18 tuổi, nghe thấy bọn họ muốn đưa mình đến cục cảnh sát, tức khắc liền sợ đến nỗi gắt gao cắn chặt răng, trong đầu đang cân nhắc thiệt hơn, cuối cùng quyết định" hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mắt" liền trừng mắt nhìn bọn họ nói:" tránh ra!" Bọn họ trên mặt đều mang nét vui sướng khi người khác gặp hoạ mà tránh ra, cô liền hướng phía trước mà thoát khỏi vòng vây, nghĩ thầm cùng lắm thì đổi chỗ khác. Một tên ở phía sau nói với giọng giễu cợt:" cô bé nên về nhà mà đi học đi, tuổi còn nhỏ mà đã bon chen vào cái xã hội hỗn tạp này rồi". Thanh âm rõ ràng rành mạch, cô nghe không xót chữ nào, đôi tay gắt gao nắm chặt, cắn cắn môi dưới. Tiếng cười chế giễu vẫn còn ở phía sau, cô đột nhiên chạy thật nhanh, đem những tiếng cười đó ném lại phía sau lưng cho đến khi gần đến giao lộ mới dừng lại. Không biết nghĩ tới cái gì bất giác có chút tủi thân. Lâm Cẩn Ngôn vừa từ nhà hàng ra tới, có ý định muốn tìm tài xế, vừa lúc nãy tài xế của anh vừa gọi tới nói con đột nhiên phát sốt xin nghỉ một buổi anh liến đồng ý. Tiệc xã giao không tránh khỏi việc phải tiếp rượu, thân hình cao lớn dựa vào cửa xe,lấy di động ra gọi điện cho thư kí, giọng nói trầm thấp đầy từ tính" tìm cho tôi một tài xế ". Giản Vi đang chuẩn bị qua đường cái, nghe thấy thanh âm này, đôi mắt bỗng dưng sáng ngời. Quay đầu liền thấy một thân tây trang đen đang dựa vào cửa xe, khuôn mặt lập tức lộ ra một tia vui mừng, lao nhanh đến:" tiên sinh, ngài muốn tìm tài xế sao?" Lâm Cẩn Ngôn có chút say, cúi đầu dựa vào cửa xe nhắm mắt dưỡng thần, đột nhiên nghe thấy một giọng nữ hỏi mình. Anh mở mắt, khẽ ngẩng đầu nhìn. Thời điểm ngẩng đầu lên, Giản Vi không khỏi ngẩn ra một chút. Người đàn ông trước mặt cao lớn, tuấn tú, khuôn mặt có chút lạnh lùng, sống mũi cao thẳng. Nhưng cũng chỉ là nhìn một cái rồi lập tức hoàn hồn, cô cong cong mắt cười, thanh âm ngọt ngào hỏi lại một câu:" tiên sinh, ngài muốn tìm tài xế sao? tôi tay lái không tệ." Mời các bạn đón đọc Lạc Lối Trong Tim Anh của tác giả Nghê Đa Hỉ.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Cửu Châu Hải Thượng Mục Vân Ký
Editor nhiều lời: 1. Đây không phải tác phẩm “Ta muốn đến Cửu Châu” hay “Cửu Châu Thiên Không Thành”. Cửu Châu đơn giản là một thế giới tưởng tượng không có hệ thống thần tiên như Ngọc Hoàng, Phật Tổ, mà gồm nhiều tộc người có dị năng sinh sống. Hải Thượng Mục Vân Ký là một trong nhiều tác phẩm lấy bối cảnh trong thế giới Cửu Châu. 2. Kim Hà Tại đã share ảnh về đường lưỡi bò khá hăng hái (hừ), nhưng đến giờ mình chưa thấy chỗ nào trong truyện có luận điểm sai lệch về chính trị và lãnh thổ, nên vẫn tiếp tục edit dù hơi không thoải mái. Ban đầu edit là vì truyện được chuyển thể thành phim có Hoàng Hiên đóng chính, sau đó sự kiện đường lưỡi bò bùng phát ngày 12.7 làm mình nản chí, nhưng Hoàng Hiên không share ảnh lại là động lực để mình edit tiếp. Chuyện tác giả share ảnh mình không muốn giấu, để bạn nào không ưa anh ta thì có thể ngừng đọc luôn, sau này truyện của anh ta được mua bản quyền về Việt Nam thì phải phản đối ngay từ khi nhà xuất bản nào đó thăm dò ý kiến. Việc đọc bản edit online không giúp anh ta có lợi nhuận. 3. Truyện có 10 chương nhưng nó dài gần bằng 4 quyển Chiến Xu + Lãnh Lệ + Cuồng Lãng + Mị Hoặc gộp lại, mà 4 quyển đó mình mất tới 5 năm để edit ???? Mình có một yêu cầu nhỏ, đó là nếu bạn muốn ủng hộ mình, hãy bấm vào link skip ad đầu mỗi chương, mỗi lượt click đầy đủ (xác nhận không phải robot rồi get link) mình sẽ được 30 đồng (không phải 30 ngàn đồng đâu nhé). Không làm cũng không sao, vì lẽ ra edit truyện phi lợi nhuận thì không được phép mở mồm kêu gọi ủng hộ thế này. Các chương có độ dài không đều nhau (chương 9 dài nhất, lên đến 60 trang word), mỗi lần mình sẽ post khoảng 5-6 trang word (font Times New Roman, size 12), 3 ngày 1 lần. Theo mình đó là độ dài vừa phải để các bạn thu nạp nội dung mà không đọc lướt quá nhiều. Chúc các bạn xem vui vẻ. *** Triều đình Đại Đoan giữa lúc thịnh thế, gia tộc Mục Vân và Mục Như hơn 300 năm liên minh, vì một lời tiên đoán mà rạn nứt. Tiên đoán nói rằng, nếu Lục hoàng tử Mục Vân Sênh cầm kiếm thiên hạ đại loạn, và Mục Như Hàn Giang con trai Mục Như tướng quân sẽ trở thành Hoàng đế tương lai. Mục Vân Sênh không yêu quyền vị, cũng không tin số mệnh, vì tìm kiếm tình yêu chân thành mà nguyện từ bỏ địa vị quyền lực. Mục Như Hàn Giang là thư đồng tiến cung từ nhỏ, yêu thích tự do, tính tình ngang bướng nhưng chơi với Mục Vân Sênh rất hợp. Sau 8 bộ lạc Hãn Châu phụ thuộc Đoan Triều mưu phản, bị kỵ binh Mục Như gia đánh bại. Vài năm sau, Thạc Phong Hòa Diệp - hậu nhân của 8 bộ lạc Hãn Châu, đánh bại Mục Như gia. Mục Như gia bị hoàng đế lưu đày. Hai nhà Mục Vân - Mục Như trở mặt với nhau. Nhưng trong lúc đại quân của 8 bộ lạc tiến vào đô thành Đoan triều, chỉ có Mục Như Hàn Giang mới có khả năng cứu vãn hoàng triều... *** Thiên hạ vị bình là chương kết của quyển 1 của Hải Thượng Mục Vân Ký và chương mở đầu của quyển 2 — đương nhiên, cái gọi là tập tiếp theo chỉ tồn tại trong tưởng tượng của chúng ta, tác giả có định viết tiếp không thì chưa chắc. Chỉ có thể xác định một điều, nếu bắt đầu viết, chắc chắn đã là câu chuyện của thế hệ tiếp theo — Vân Vị Bình, Mục Như Thâm, Mục Vân Hoán. Lần trao gậy tiếp sức này sớm hơn nhiều với với tưởng tượng của tôi. Nhưng mà hết cách, vị tác giả này luôn bốc đồng như vậy đấy. Trong Thiên hạ vị bình, chúng ta thấy: Sau khi bạn đời bỏ đi, Mục Vân Sênh rốt cục bỏ lại trách nhiệm với gia tộc, truyền ngôi cho con tư sinh của Nhị ca Mục Vân Lục, bản thân lưu lạc thiên nhai; Mục Như Hàn Giang công chiếm Uyển Châu, quyết tâm tung hoành thiên hạ như tổ tiên mình ba trăm năm trước; còn Thạc Phong Hòa Diệp vốn hai bàn tay trắng luôn coi thắng thua rất nhẹ nhàng, trong tương lai không xa, anh ta có thể ngóc đầu trở lại. Phán Hề là một mị linh phong hoa tuyệt đại, thân thể Mị tộc được ngưng tụ mà thành, dù vẻ ngoài hoàn hảo, bên trong thường có chỗ thiếu hụt không muốn người biết, nên thường không thể sinh đẻ. Đồng thời khi thai nghén, mị phải phân ra một bộ phận tinh thần của chính mình cho thai nhi, quá trình này cực kỳ nguy hiểm, rất dễ mẹ con cùng chết. Vậy nên Mục Vân Sênh không muốn Phán Hề sinh con, nhưng Phán Hề cho rằng yêu sâu sắc thì dù mất đi tính mạng cũng phải sinh một đứa con cho Mục Vân Sênh. Cuối cùng Phán Hề chết, giao con cho Bình Yên. Đây là may mắn của Mục Vân Sênh, Phán Hề và Vân Vị Bình, nhưng lại là bất hạnh của Bình Yên. Bình Yên là một cô gái nhà nông đơn thuần, gặp phải người không nên gặp vào thời loạn mạng người như rác, từ đó đơn phương khắc cốt ghi tâm. Nàng không muốn danh phận hoàng hậu vì biết Mục Vân Sênh chỉ cho nàng danh phận mà thôi, trái tim hắn nàng nửa điểm cũng không chiếm được. Cuối nàng nàng không biết gì mà nuôi lớn con của Mục Vân Sênh, cô độc suốt đời. Đây thật sự là một kết cục khiến người khác cạn lời. Lăng Nhụy, vốn là nữ thủ lĩnh nghĩa quân Thương vương thời Đoan mạt, nhưng vì yêu người mà nghĩa quân muốn lật đổ — thái tử Trang Kính Mục Vân Lục, lại kiên trì cho rằng con của họ mới là dòng chính thống kế thừa ngôi vua, cuối cùng đi ngược lại hướng của quân khởi nghĩa, không biết nên nói là si tình hay cố chấp, cũng không biết lựa chọn của nàng có công bằng với Mục Vân Hoán hay không, chỉ xác định được là nàng đã cho Mục Vân Sênh một cơ hội rời xa hoàng quyền. Mục Vân Nhan Sương và Thạc Phong Hòa Diệp là một đôi oan gia hoan hỉ, nhưng Thạc Phong Hòa Diệp đã tiêu diệt tổ quốc của Mục Vân Nhan Sương, điều này làm hai người không bao giờ đường đường chính chính đến được với nhau — đương nhiên, nếu có tập tiếp theo, bọn họ nhất định sẽ gặp lại. Mời các bạn đón đọc Cửu Châu Hải Thượng Mục Vân Ký của tác giả Kim Hà Tại.
Chiêu Ma
Bối cảnh câu chuyện được diễn ra vào năm 1843 vào giai đoạn Napoléon vừa kết thúc vài chục năm Chỉ vì muốn hiểu rõ được sự kinh khủng của ác mà  André tham gia trò chơi triệu hồi ma quỷ của nhóm dị giáo. Tất cả mọi người chết hết rồi, chỉ có cậu còn sống, vì dường như ác ma theo dõi cậu. *** Thụ là nhà văn khá nổi tiếng ở Paris. Nổi tiếng là xinh đẹp khiến cho cả nam nhân lẫn nữ nhân đều thích. Nhưng thụ lại thích Isabel, em gái công tước. Có lần thụ đi nhà hát gặp được hai anh em công tước, vì muốn gây sự chú ý của Isabel nên thụ xin một vai diễn, cuối cùng được đẩy cho vai diễn là nữ, một cô gái xinh đẹp. Thụ đẹp nên diễn gái đẹp cũng hợp tình hợp lý. Cuối cùng như nguyện, thụ được gặp Isabel, gặp là sử dụng những lời hoa mĩ nhất để bày tỏ tình yêu với nàng. Thụ có quen một quý bà , nhờ quý bà làm lễ chiêu ma lấy cảm hứng. Quý bà đồng ý vài ngày sau sẽ làm.                            Thụ được mời ở ngủ lại trong biệt thự của Isabel. Ngày hôm sau hai người đi săn, thụ bị bắt cóc, quý bà bắt cóc thụ vì muốn cho thụ mang thai của ác ma được triệu hồi . Công xuất hiện giết ác ma quất thụ luôn. Ngày hôm sau công lấy thân phận Isabel hỏi thăm thụ, sáng là người ôn nhu dịu dàng , tối thì đòi hỏi thụ vô độ. Hai tháng sau thụ phát hiện thân phận của công là Isabel. Thụ phát hiện bản thân mập ra, tưởng bị ác ma nhập thân nên nhờ công giúp đỡ. Công sợ ác ma làm hại thụ nên cố gắng đọc sách để giải quyết. Bốn tháng cố gắng bị đổi lấy một câu sống bao nhiêu năm vẫn là người mù chữ của thụ :)))       Khi đến tháng thứ mười , thụ đẻ ra ác ma, đặt tên là Louis. Mới đẻ ra thụ còn tính giết, hai ngày sau công hỏi lại có muốn giết hay không thì thụ lên án công ác độc. Mấy năm sau thụ lại sinh thêm một cặp song sinh nữ.  *** Khi André nhìn thấy phu nhân Durand lần nữa, cậu đang từ Bordeaux quay lại Paris, xe ngựa chạy qua một con phố. Tiểu ác ma rất hiếu động, nghịch ngợm nhảy lên nhảy xuống mở cửa sổ ra, suýt nữa thì té xuống. *Bordeaux (Pháp phát âm: [bɔʁ.do]; Gascon: Bordèu; Basque: Bordele), là một thành phố cảng quan trọng của Pháp, toạ lạc ở hạ nguồn sông Garonne. Vùng đô thị Bordeaux là vùng đô thị lớn thứ năm của Cộng hoà Pháp, với tổng dân số 1.105.000 người. Nó là thủ phủ của vùng Nouvelle-Aquitaine thuộc miền tây nam nước Pháp. Biệt danh của thành phố là “La Perle d’Aquitaine” nghĩa là “Hòn ngọc của vùng Aquitaine”. Bordeaux được xem như là thủ phủ của rượu vang thế giới, đây cũng là chủ nhà của hội chợ rượu vang chính của thế giới Vinexpo rượu vang được sản xuất ở đây từ thế kỷ VIII. André sợ đến ngừng thở, cũng may công tước Normandie nhanh tay lẹ mắt xách cổ áo tiểu ác ma ném về. Cậu thở phào nhẹ nhõm, đang định đóng cửa sổ thì thoáng thấy một phụ nữ già nua trong ngõ tối, gương mặt rất quen. André nhìn kỹ lại, nhận ra đó chính là phu nhân Durand mất tích đã lâu. Ngõ tối kia là phố đèn đỏ nổi danh, đầu ngõ thường có phụ nữ lộ ngực đứng đó, chỉ cần trả một hai cent là được vui vẻ. Cậu không ngờ phu nhân Durand cao ngạo sẽ trở thành gái điếm, nhưng cậu không hề thông cảm. Tuy lòng dạ cậu không xấu nhưng vẫn không sẵn lòng tha thứ cho một người từng muốn giết cậu. Huống chi phu nhân Durand còn từng giết chết nhiều cô gái vô tội chỉ vì tiền tài và cuộc sống xa xỉ. Công tước Normandie ôm lấy cậu từ phía sau rồi đóng cửa sổ lại, ngõ tối, gái điếm và phu nhân Durand bị xe ngựa ném lại phía sau rất xa. Bất ngờ chạm mặt, sau này suốt đời sẽ không gặp lại nữa. André hỏi: “Trước đây tại sao anh không giết bà ta?” Tất cả đều bị giết, ngoại trừ phu nhân Durand. Công tước thờ ơ trả lời: “Tội lỗi của con người không nên bù đắp bằng cái chết, bà ta sống để chuộc tội.” Nghèo khó, ốm đau, sỉ nhục…. Tội lỗi chồng chất bao nhiêu thì phải sống để trả lại. Trước kia bà ta dùng sinh mạng các thiếu nữ vô tội hiến tế cho ma quỷ đổi lấy cuộc sống giàu sang thoải mái, hiện tại phải làm để trả lại. André hơi ngạc nhiên về quan niệm chuộc tội của ác ma, ở mức độ này, tựa hồ còn công bằng hơn cả luật pháp. Vô tình gặp phu nhân Durand là chuyện ngoài ý muốn, thực tế, André đã sớm quên bà ta. …. Gần đây André có một nỗi phiền muộn – “Tại sao em lại mập nữa rồi?” Mặt tròn một vòng, bụng lại bắt đầu có rất nhiều thịt mỡ, cậu phải mặc quần áo rất rộng mới không thấy người mập lên quá rõ ràng. Hai đầu lông mày công tước giật một cái, rũ mắt nhìn bụng André, hàm hồ nói: “Có lẽ… do ăn nhiều.” Tiểu ác ma bên cạnh nghe được, đột nhiên cười phá lên. André chẳng hiểu ra sao: “Con cười cái gì, Louis?” Cậu bé ghét chết cái tên Louis cười không nổi nữa, buồn bực giải thích: “Con chỉ vui quá vì về đến nhà rồi.” Nghe vậy André cười nói: “Papa cũng vui.” …. Bụng André càng ngày càng lớn, còn cử động, giống hệt lần trước có tiểu ác ma. Vì đã có kinh nghiệm nên lần này cậu rất bình tĩnh, không bị dọa sợ đến phát khóc, cũng không có thỉnh thoảng u sầu ăn không ngon – Vậy nên lần này còn béo hơn lần trước. Đương nhiên béo không phải là trọng điểm, trọng điểm là tại sao ma quỷ thích nhập vào người cậu vậy? André nghiêm túc nói: “Đây là một vấn đề cần được xem trọng! Em không thích bị ma quỷ nhập vào người, mang đến cho em ít nhất mười tháng phiền phức. Công tước, phiền anh nhắn giúp một tiếng.” Công tước Normandie: “… Được.” Hắn cũng không ngờ nước thuốc vẫn còn tác dụng, xem ra phải nghiên cứu làm thế nào ức chế tác dụng của thứ thuốc kia. “Anh bảo đảm, lần tới sẽ không có ác ma nhập vào người em.” André: “Được, em tin tưởng anh.” Vì vậy công tước Normandie lại nghiên cứu phương thuốc cổ truyền ma pháp, André tiếp tục vui chơi ăn uống, còn có chút mong đợi tiểu ác ma xuất hiện, có thể nói tâm trạng vô cùng tốt. Thế nên lúc sinh, cậu không bị giày vò nhiều đã sinh được hai bé gái – Alizée và Isabel. André kiên trì đặt tên một bé gái là Isabel, vì cậu cho rằng cô gái nào có tên này chắc chắn sẽ vô cùng sinh đẹp. Nhưng đối với công tước Normandie mà nói, đây là bằng chứng chính xác André nhớ mãi không quên Isabel. André lại nghĩ công tước không nói lý, hắn thì nghĩ cậu yêu người phụ nữ khác, hai người bắt đầu chiến tranh lạnh kéo dài năm ngày. Sở dĩ thời gian qua ngắn là do công tước vô tình nói ra chân tướng André mang thai không phải do ma quỷ nhập vào người. André bị đả kích mạnh, công tước tự biết đuối lý, trong lòng lo lắng, đến nước này đành kết thúc chiến tranh lạnh. Thời gian rất dài sau đó André mới tiếp thu chuyện tiểu ác ma và hai tiểu tiểu ác ma là do cậu sinh ra, sau đó dần dần cảm thấy rất tốt, thì ra là con của cậu, có lẽ sau này sẽ có cháu trai không chừng. Sau trăm tuổi, cuối cùng sẽ không cô độc. Mời các bạn đón đọc Chiêu Ma của tác giả Mộc Hề Nương.
Bạo Long
Đỗ Thương đang sinhh sống trong tân thế giới nhưng chán nản cuộc sống nơi đây nên đã quyết định bỏ trốn quay trở về thời đại nguyên thủy ngày xưa.  Đã bỏ trốn đi mà cũng còn bị  bạn đời của y, cũng chính là con bạo long hung tàn khủng bố kia lại từ tân thế giới đuổi theo tới. Gỡ mìn Đoản văn trong vòng ba vạn chữ. Cưỡng chế, sinh tử, công là khủng long. Cẩu huyết, mạc danh kỳ diệu (Không nói rõ được), phản khoa học, xuyên qua rối tinh rối mù. Tập hợp tất cả những sự kỳ quái nảy sinh ra ở trong đầu cá nhân tác giả, rất lung ta lung tung. Bởi vì xem 《 Kỷ Jura 2》rất có cảm hứng, hự! Tìm tòi mấu chốt: Đỗ Thương ┃ phối hợp diễn: ┃ cái khác: Lời khuyên từ edit trước khi mọi người nhảy hố: truyện không miêu tả sâu sắc về quá trình công thụ yêu nhau, chỉ nói về cách hai người hỗ động khi ở bên nhau, cảnh sinh hoạt 1 nhà rất đáng yêu, và cả lúc vả mặt mấy thứ râu ria cũng rất thỏa mãn. Nhìn chung nó khiến mình dễ chịu ^^ và nếu có ai không thích cục cưng thì cũng đừng nói lời cay đắng. *** Đỗ Thương ôm Rosa lên, nắm lấy tay Auland: "Các con có bị thương không?" Auland lắc đầu: "Thiếu chút nữa là bị thương, cũng may là không có chuyện gì." Đỗ Thương trách mắng: "Làm bậy." Rosa ôm lấy cổ Đỗ Thương, cà cà: "Nhớ ba ba quá." Trái tim Đỗ Thương lập tức tan ra, mềm mại, ấm áp, "Ba ba cũng nhớ Rosa." Rosa lén lút ở sau lưng Đỗ Thương giơ một ngón tay cái về phía Auland, Auland cũng làm một ngón cái đáp lại. Đỗ Thương không thấy, một lòng quan tâm hai đứa nhỏ: "Đã ăn gì chưa? Có đói bụng hay không? Muốn ăn ở bên ngoài hay về nhà ăn?" Rosa: "Về nhà ăn." Auland: "Không về nhà." Đỗ Thương: "Hả? Vậy các con tự thương lượng với nhau đi." Rosa và Auland không hề có tiếng động mà giao tiếp, Rosa: Em muốn ăn cơm ba ba nấu. Auland: Cha có ở đó, em không ăn được. Rosa suy nghĩ một chút: Anh nói đúng. Sau đó nó liền ôm lấy Đỗ Thương làm nũng: "Ba ba, chúng ta ăn ở ngoài đi." Đỗ Thương: "Được, nghe các con." Rosa: "Ba ba, gã là ai?" Đỗ Thương nhìn theo hướng mà Rosa chỉ, liền thấy Lục Nham đang đứng ở cách đó không xa nhìn bọn họ, thần sắc không rõ ràng. Lục Nham đi tới, nhìn xem hai đứa nhỏ và Đỗ Thương có quan hệ gì, ý tứ sâu xa không rõ mà cười nói: "Mày còn thay người ta nuôi con nữa à?" Auland và Rosa nhất thời trầm mặt xuống, bọn nó bị phủ nhận là con ruột của ba ba, điều này chọc giận đến tụi nó. Nếu như không có Đỗ Thương ở đây, hai đứa nó nhất định sẽ không để yên cho Lục Nham rời đi. Đỗ Thương: "Không cần để ý tới gã, là một tên thần kinh thôi. Các con vĩnh viễn là con của ba ba, ba ba thương các con nhất." Trên gương mặt không cảm xúc của Rosa lộ ra màu hồng phấn ngại ngùng: "Con cũng yêu ba ( ̄3 ̄)." Đỗ Thương chọn một nhà hàng gần đây, mang theo hai đứa nhỏ đi ăn. Trong suốt quá trình đó Auland có rời đi một lần, nó nói muốn đi nhà vệ sinh. Đỗ Thương ngẩng đầu lên: "Ba đưa con đi?" Auland từ chối: "Không cần." Đường đường là thái tử chí tôn không lẽ đi vệ sinh cũng cần ba ba kè kè theo sau sao? Đỗ Thương biết rõ thằng con lớn nhà mình sĩ diện cao, vì vậy nhìn thấy nó tiến vào phòng vệ sinh rồi mới miễn cưỡng yên tâm. Thật ra năng lực của Auland rất mạnh, nhưng mà bên ngoài có rất nhiều cám dỗ, Đỗ Thương không nhịn được mà nóng ruột nóng gan. Đối với loại quan tâm lo lắng này của y, Auland rất hưởng thụ, có thể nhận. Nhưng mà Đỗ Thương không hề biết, đó chính là sau khi Auland vừa vào phòng vệ sinh xong liền biến mất, lần thứ hai xuất hiện là đang ở dưới bãi đỗ xe đồng thời hướng về phía nào đó mà đi. Lục Nham đang gọi điện thoại, nghe ngữ khí hình như là đang dỗ dành ai đó: "...Cậu yên tâm, tất cả những người ngáng đường cậu, tớ đều sẽ thay cậu giải quyết." Auland đứng ở sau lưng gã, nghe vậy liền lộ ra nụ cười quái dị. Vốn là muốn động thủ liền thay đổi chủ ý, nó muốn nhìn bộ dáng tức giận của cha nó một chút, vì vậy không có giết chết Lục Nham. Chỉ là động tay động chân một chút trên phanh xe của gã, nếu như chết người, thì nhiều lắm là kế hoạch chọc giận cha nó bị thất bại. Còn nếu mạng lớn không chết, vậy thì sẽ chết càng thê thảm hơn. Lục Nham bỗng nhiên xoay người lại, sau lưng trống không. Trong một phút chốc nào đó lúc nãy, gã đột nhiên cảm thấy có một loại cảm giác hoảng sợ vì bị nhìn chằm chằm. Tựa như đứng bên lề của một cái hố biển không thấy đáy, đằng sau bỗng nhiên xuất hiện một đôi mắt khổng lồ của một con quái vật ẩn sâu trong bóng tối. "Alo? Lục Nham? Lục Nham cậu đâu rồi?" Lục Nham một bên nghe điện thoại một bên mở cửa xe: "Tớ sẽ thay cậu giải quyết, đừng lo lắng, không cần sợ." Tống Niên an tâm cười: "Cảm ơn cậu, Lục Nham." Auland trở về chỗ ngồi, Rosa nhảy tới dùng ánh mắt nghi hoặc. Auland tiến tới bên tai Rosa nói nhỏ: "Anh đang cứu em, tốt nhất đừng nên biết." Nếu không con bé liền bị giận chó đánh mèo. Nghe vậy, Rosa cũng từ bỏ lòng hiếu kỳ của mình. Bản năng nói cho nó biết, chuyện nguy hiểm mà không có lợi ích gì thì tốt nhất là sống chết mặc bây, dù sao đến cuối cùng đều có thể nhìn thấy được, còn lòng hiếu kỳ ấy à, cái này có thể khống chế được, không phải thứ quan trọng gì. Vì thế Rosa cũng không có hỏi lại. Đỗ Thương cười nói: "Hai anh em thì thầm cái gì đó? Có cái gì mà ba ba không thể biết được à?" Rosa ngoan ngoãn: "Ba ba, cha đâu rồi?" Đỗ Thương sờ mũi một cái: "Ở nhà. Khụ, để ba gọi ổng tới đây —— Ân, ổng phải chăm sóc thằng út, để ba hỏi một chút." Không lâu sau, một người đàn ông suất khí ngời ngợi trên tay ôm thêm một đứa nhỏ liền xuất hiện ở trước cửa nhà hàng, hướng về phía bọn họ đi tới. Jude phát hiện Auland và Rosa, mặt không cảm xúc, nhưng càng đi tới gần, khí thế trên người lại càng lạnh lẽo khủng bố. Tay Auland và Rosa hơi run lên, càng ôm chặt lấy Đỗ Thương. Đỗ Thương cau mày, trừng Jude: "Anh giận cái gì?" Jude ngồi xuống, trầm giọng nói: "Bọn nó tự ý hành động!" Đỗ Thương: "Anh có tư cách nói người khác hả?" Lông mày Jude nhíu lại: "Ta là người trưởng thành, đi tìm bạn đời của mình." Auland: "Tụi con đi tìm ba ba." Jude và Auland nhìn nhau trong chốc lát, Auland cúi đầu không nói lời nào. Đỗ Thương lén lút nhéo Jude một cái: "Bình thường một chút." Jude nhàn nhạt liếc y một cái, thu lại khí thế: "Về nhà rồi nói sau." Ánh mắt của Đỗ Thương rất nhanh liền bị đứa bé mập mạp trắng nộn trong vòng tay của hắn hấp dẫn: "Cục cưng có thể biến hình rồi sao?" Jude: "Chỉ là tạm thời thôi, không thể duy trì lâu được." "Để tôi ôm một cái." Đỗ Thương ôm lấy cục cưng, hôn nó một cái, thích vô cùng. Mời các bạn đón đọc Bạo Long của tác giả Mộc Hề Nương.
Chính Cung Tiểu Thiếp
Vì cha ruột là ngươi ham mê cờ bạc, cái gì lừa được Kim Ánh Nhi đều đã lừa, chỗ nào đã từng đi nàng đều đi rất ung dung tự tại. Cho đến một ngày, người phụ thân mê cờ bạc của nàng đã gán nợ nàng cho người ta làm tân nương, còn nghe nói đối phương là người có quyền có thế. Bà mối dặn dò nàng, đã qua cửa thì chính là thê tử của người, nhất định phải nhanh chóng sinh một đứa nhỏ. Như vậy, chờ đến khi phu nhân thật sự trở về, nàng còn có thể ở lại mà hưởng phúc... Nhưng nàng chính là chưa từng nghĩ như vậy, lại càng không nghĩ đến bản thân sẽ bị nhốt trong đạo trạch buồn chán này. Nhưng phu quân của nàng là người vô cùng lợi hại, nàng chính là không thể thoát khỏi bàn tay của hắn. Nam Cung Khiếu Thiên biết rõ người cùng hắn bái đường không phải là thê tử mà hắn muốn cưới. Nhưng hắn lại không làm rõ, lại còn cảm thấy thú vị, hơn nữa nàng đã từng cứu hắn một mạng. Hắn cho rằng đây là duyên phận khó có được, dù không phải chính thê cũng muốn thu nàng vào phòng. Thấy nàng không biết được mấy chữ, mỗi ngày lại vất vả giả vờ làm hiền thê tri thư đạt lễ, Hơn nữa lại rất nhiều mánh khóe, rất nhiều trò, khiến hắn vừa thấy nàng liền vui vẻ, Một nương tử thú vị như vậy, dù là chính phòng cũng được... *** Hiện giờ chân của nàng chưa giải được, cũng không biết đối phương là sói hay là hổ, thật sự không nên tùy tiện cứu hắn lên, không bằng cùng hắn chờ trời sáng, cũng tìm người làm bạn cho nàng thêm can đảm. Hai mắt Kim Ánh Nhi lưu chuyển, lớn tiếng nói, "Hiện giờ trời tối đen như mực, không thể đi được, sáng mai ta sẽ đi sớm tìm người đến cứu ngươi." "Ngày mai ngươi vào trong thành đến đường cái nhộn nhịp nhất, tìm La quản gia của Thiên Vũ lương hành, nói cho họ chỗ này." Giọng nói của nam nhân kia mang theo giọng điệu ra lệnh. Kim Ánh Nhi nhíu mày, hắng giọng hỏi: "Xin hỏi hiện giờ là ngươi đang cầu xin ta sao?" "Trong tay ta có một đôi hoa tai trân châu, ngươi đưa tay đến khe cửa đón lấy. Ngươi mang theo hoa tai này làm bằng chứng đi tìm La quản gia, bảo hắn đưa cho ngươi mười hai vàng làm tạ lễ." Mười hai vàng! Còn có một đôi trân châu to bằng móng tay! "Mạng của ngươi đáng giá vậy sao?" Kim Ánh Nhi nghẹn họng đón lấy đôi hoa tai trân châu, đặt một cái vào miệng. Hương vị này, độ cứng này, quả thật là trân châu không sai. Viên trân châu lớn như vậy, đây là lần đầu tiên nàng thấy! Nếu ánh trăng đủ sáng, thì có thể nhìn thấy hai má Kim Ánh Nhi sớm đã hồng nhuận rồi. "Vị đại ca này khách khí quá rồi, thật ra nếu như huynh không đưa đôi trân châu này tặng cho ta, ta cũng sẽ giúp huynh đi báo tin. Ta là người vô cùng nhiệt tình, sẽ cố gắng hết sức để cứu người..." Miệng Kim Ánh Nhi nói như vậy, nhưng tay lại nhanh chóng nhét đôi trân châu vào trong vạt áo. "Cần gì phải nói dễ nghe như vậy? Nếu không có lợi ích lớn dụ dỗ, sao ngươi có thể bớt chút thời gian đi một chuyến chứ?" "Này, những lời này có thể làm tổn thương người khác đấy." Kim Ánh Nhi cảm thấy tính cách của người này bất công, lấy ra trân châu ném lại qua khe cửa. Dù sao, nàng còn có thể nhận mười hai vàng. "Trả lại trân châu cho ngươi, ta cũng không hiếm lạ gì!" Bên dưới im lặng, chỉ là vang lên vài tiếng thở nặng nề, hiển nhiên là có chút khó hiểu. "Ta đã đưa đi, thì không có đạo lý thu lại. Huống hồ, chúng ta không quen cũng không thân, hiện giờ ta có việc nhờ ngươi, lấy tiền nhờ người làm việc, cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa." Nam nhân kia thong thả nói. "Được rồi, ta liền miễn cưỡng nhận lấy đôi trân châu này." Kim Ánh Nhi cầm lại trân châu, miệng cũng không nhịn được cằn nhằn giáo huấn, "Chẳng qua là ngươi nên thay đổi thái độ này, nếu không sau này làm sao có thể hành tẩu giang hồ? Người giang hồ có thể không có tiền trong túi, nhưng hai chữ "đạo nghĩa" luôn đặt trong lòng." "Đạo nghĩa?" Nam nhân kia cười lạnh một tiếng, sau đó không nói thêm gì. Kim Ánh Nhi cúi đầu, từ trước đến nay nàng không thích nói một mình, liền cầm ông sáo gõ gõ vào cửa nhỏ. "Ngươi đã làm chuyện xấu gì vậy? Sao lại bị nhốt ở một chỗ quỷ quái thế này?" "Bị người bắt tống tiền." Giọng nói của nam nhân kia lạnh lùng, nhưng với Kim Ánh Nhi thì không sao cả, dù sao nàng đã sớm quen với những chuyện mất mặt rồi. Huống hồ, hắn còn cho nàng mười hai vàng, có thể để cho nàng và phụ thân cao chạy xa bay rồi, nàng cái gì cũng có thể không so đo với hắn. Kim Ánh Nhi một từ trong túi đồ ra hai cái bánh sơn trà, "Có muốn ăn một miếng bánh sơn trà không, vừa ăn vừa nói chuyện?" "Không." Kim Ánh Nhi tự tìm mất mặt, ngược lại cầm bánh ăn. Lúc này một cơn gió lạnh thổi qua, tiếng lá xào xạc giống như ma quỷ đang tiến lại gần, miếng bánh sơn trà còn nghẹn ở cổ, cả người Kim Ánh Nhi nổi đầy da gà. Mặt nóng dán mông lạnh cũng không sao, ai bảo nàng trên đời này sợ nhất là nghèo, thứ hai là sợ ma. Nàng lấy cây sáo gõ cửa nhỏ, lớn tiếng hét, "Này, ngươi nói gì đi chứ, nếu không thì ta thổi sáo cho ngươi nghe. Cây sáo này của ta khẽ thổi, đảm bảo quỷ khóc thần kêu, quần ma loạn vũ, muôn chim bay cao, chính là chỉ tiếng sáo của ta." "Nói chuyện sẽ khô miệng." Giọng nói của nam tử kia khản đặc. Kim Ánh Nhi lấy từ trong túi ra một túi nước, nhét qua khe cửa cho hắn, "Nước suối, tiện nghi cho ngươi rồi." Bên dưới cửa vang lên tiếng uống nước ừng ực. "Vừa rồi ngươi nói mình là đệ tử Chung Quỳ gì đó, ngươi là sư bà trảm yêu trừ ma sao?" Mặc dù giọng nói của nam tử kia vẫn còn chút khàn khàn, nhưng cũng đã tốt hơn so với vừa rồi nhiều. "Không thể xưng là "bà", chẳng qua là thật sự đã trừng phạt không ít sắc quỷ, tham quỷ." Nàng đắc ý nói. "Một khi pháp lực đã cao thâm như vậy, sao lại bị ném vào nơi này?" "Chuyện kể ra thì quá dài, ta ném bánh sơn trà xuống cho ngươi, ngươi ăn một chút thì mới có sức cùng ta nói chuyện." Kim Ánh Nhi mặc kệ giọng điệu cười nhạo của nam tử kia, ngược lại tự nói, "Cha ta mê cờ bạc, thua sạch ngân lượng ở trọ của chúng ta. Chúng ta ăn chùa mười ngày, bị ném đến chỗ này coi như đã là tốt. Chỉ tiếc, ta không có cơ hội cáo từ vị Cố Thạch tỷ tỷ mới quen không lâu ở cách vách, ta với tỷ ấy vừa gặp đã quen." Nàng hơi dài không thở gấp lấy một cái, cứ như vậy nói một hơi. Không ai đáp lại lời nàng. Kim Ánh Nhi nhăn mày, bất khuất tiếp tục nói: "Thật ra bị ném đến đây cũng không tính là thảm, lần trước khi ta giả bộ làm muội muội của Trường Thanh huyện lệnh, cha ta giả trang thành tùy tùng đi du lịch, không ngờ tới Trường Thanh huyện sư gia đúng lúc ở trên một con thuyền khác, cha con chúng ta ở giữa dòng bị người ta ném xuống hồ, còn là giữa trời tháng mười một! Tuy rằng phía nam không có tuyết, nhưng vẫn bị lạnh khiến ta bị bệnh một tháng!" "Ngươi là một tên lừa đảo." Thật lâu sau, cuối cùng nam tử cũng bắn ra mấy chữ. "Làm gì nói khó nghe thế, cái gì lừa gạt với không lừa gạt, tiền tài vốn là vật lưu thông. Làm giàu thường không có nhân đức, người đem bạc đến cho ta, ta lại giúp họ lấy đi cứu tế thôi!" Kim Ánh Nhi cười ha ha, vẻ mặt không có chút hổ thẹn nào. "Cái gì mà cứu tế người khác, ngân lượng đều bị cha ngươi lấy đi đánh bạc thôi." "Ngươi không thể nói mấy câu dễ nghe được sao? Coi chừng ngày mai lão nương không đến chỗ gọi là Thiên Vũ lương hành kia nữa!" Kim Ánh Nhigào to, giơ cây sáo lên gõ vào cửa nhỏ. "Ngươi giả trang thành muội muội huyện lệnh, chứng tỏ ngươi biết chữ?" Nam tử kia hỏi, trong giọng nói nghe ra được vài phần miễn cưỡng. "Biết vài chữ lớn, chẳng qua không viết được, chỉ có thể miễn cưỡng vẽ một số phù chú lừa người thôi. Nhớ lại khi mẹ ta còn sống, ít nhiều vẫn thúc giục ta học bài viết chữ." Kim Ánh Nhi ôm bao đồ, máy hát một khi đã mở liền không dừng được, "Biết không? Trước kia cha ta vẫn còn là tú tài, sau khi mẹ ta mất mới biến thành cái đức hạnh này. Cho nên, cảm tình phu thê không cần quá tốt, nếu không trơ mắt nhìn người kia ra đi, thật sự là... Ài..." Trong lòng nàng cảm khái, thở dài một cái. Trong phòng lần thứ hai trở về một mảng yên tĩnh. Kim Ánh Nhi bất đắc dĩ thở dài một tiếng, quyết định nói trắng ra. "Ngươi không nói chuyện với ta, ta sẽ bị dọa chết ở chỗ này, ngày mai lấy ai đi tìm người cứu ngươi!" "Cha ngươi luôn thua sạch ngân lượng, ngươi không oán ông ấy sao?" Nam tử kia không cam lòng hỏi. "Phụ thân của mình, có thể oán cái gì?" Ài ài ài. "Nếu ông ta suy nghĩ cho ngươi, thì không nên trầm mê trong cờ bạc, khiến cho một cô nương như ngươi luôn bị nguy hiểm." Mời các bạn đón đọc Chính Cung Tiểu Thiếp của tác giả Dư Tiểu Uyển.