Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Xibiri

XIBIRI Tác giả: Ghêorghi Markốp (Georgy Mokeyevich Markov) Quyển sách này không nói về chiến tranh mà nói về cuộc trốn chạy của một tù nhân chính trị bị đày đi Xibiri. Ivan, là một sinh viên, là cháu của một nhà bác học người Nga chuyên nghiên cứu về khoáng sản, địa chất, đặc biệt là vùng Xibiri. Anh bị bắt vì tham gia đấu tranh chống lại Nga Hoàng.Đồng đội đã tổ chức cho anh vượt ngục thông qua sự giúp đỡ của người dân địa phương. Sau khi trốn thoát, anh có nhiệm vụ sang Thụy Điển để giúp ông bác của anh lưu giữ những tài liệu về vùng đất Xibiri mà bọn Tư bản nước ngoài rất thèm muốn và rắp tâm đoạt lấy. Cái thu hút của tác phẩm không năm ở những cảnh rượt đuổi, chạy trốn mà trong tác phẩm này, Ghêorghi Markốp đã miêu tả thiên nhiên và con người ở Xibiri, cách họ chống chọi với khắc nghiệt của thời tiết, cách họ săn thú, đánh bắt cá, cách ngủ đêm, sưởi ấm trên tuyết. Ngoài ra, tính chính trị trong tác phẩm là rất rõ ràng nhưng dễ chịu, dễ tiếp nhận, ngay cả tình yêu giữa Ivan và Ca-chi-a cũng rất nhẹ nhàng nhưng đầy bất ngờ. Một tác phẩm đáng đọc dành do những ai thích phiêu lưu và thích thiên thiên. *** TIỂU THUYẾT HAI TẬP Nhà xuất bản Cầu vồng Mátxcơva 1984 In theo bản dịch của Nhà xuất bản Tác phẩm mới, Hà Nội Người dịch: Chu Nga và Thúy Toàn Người hiệu đính: Trần Phú Thuyết Георгий Марков СИБИРЬ На вьетнамском языке © “Известия”, 1976 © Bản dịch tiếng Việt, Nhà xuất bản Cầu vồng, 1984 In tại Liên Xô​ Ghêorghi Markốp (sinh năm: 1911) - nhà văn Liên Xô trứ danh, nhà hoạt động xã hội, Anh hùng Lao động Xã hội chủ nghĩa: (1974), người đoạt giải thưởng Lênin (1976), tác giả các tiểu thuyết nổi tiếng về Xibiri: “Gia đình Strôgốp”, “Muối của đất”, “Cha và con”. Xibiri là quê hương của nhà văn thời thơ ấu và tuổi thanh xuân. Cùng với cha đẻ, một người chuyên đi săn gấu, ông đã đi dọc ngang khắp rừng taiga và các sông lớn nhất ở Xibiri. “Môi rường thợ săn, lao động kiếm kế sinh nhai, trại của những người đi săn và đống lửa trong rừng taiga là trường học mở đầu của đời tôi”,- Markốp kể như vậy. Tất cả mọi tác phẩm của nhà văn bắt nguồn từ đấy. Tiểu thuyết “Xibiri” (1969 - 1973) của ông cũng đâm rễ ăn sâu vào đây. Mở ra trước mắt người đọc tiểu thuyết này là những bức tranh cuộc sống hào phóng của Xibiri đầu thế kỷ XX: những cánh rừng taiga và thảo nguyên mênh mông, những con sông hùng vĩ; những đầm lầy chứa khí đốt mà ngay cả những lúc băng giá dữ tợn cũng không đóng băng; những ao hồ đầy cá, nhiều thành phố và làng mạc. Cũng như ở khắp nước Nga, tư tưởng cách mạng đã bùng lên tại đây, ngày càng tăng thêm ý chí và khả năng sẵn sàng lật đổ chế độ chuyên quyền, đem mọi tài nguyên của vùng này phục vụ nhân dân. Chủ đề lịch sử cách mạng trong tác phẩm là dựa trên các sự kiện và số phận của những con người cụ thể. “Tất cả những gì đã xảy ra, - Ghêorghi Markốp viết, - đều đan quyện chặt chẽ với hư cấu cả trên cơ sở sự kiện của cốt chuyện, cả về tính cách của các nhân vật”. *** Êpiphan Crivôrucốp, chủ nhân ông đầu tiên ở làng Gôlêsikhinô, đang tổ chức đám cưới cho đứa con trai của y là Nhikipho. Dạo ấy là vào khoảng giữa tháng mười. Gió lạnh từ sông Ôbi từng cơn từng cơn thổi về, cuốn theo những bông tuyết làm mù mịt cả không trung. Trên bãi cát đã óng ánh một lớp băng, trên cánh đồng, trong tầm mắt của ta, những đám cỏ và những thửa ruộng vừa gặt cũng ánh lên qua màng băng mỏng. Mùa đông đang phóng tới, chỉ có những cánh rừng bá hương vây quanh làng Gôlêsikhinô cây mọc sát vào nhau là kìm bớt được phần nào cuộc tấn công ào ạt ấy. Bầu trời trắng đục và những đám mây đen lững lờ trôi trên làng xóm bất cứ lúc nào cũng có thể rắc tuyết xuống phủ kín khắp mọi nơi. Họ hàng đông con nhiều cháu nhà Crivôrucốp làm náo động cả một vùng. Suốt ngày đêm trong ngôi nhà của Êpiphan không ngớt tiếng hát và tiếng phong cầm đệm, tiếng chân dậm của đám người nhảy múa, tiếng hò hét, đùa rỡn của bọn bạn thằng Nhikipho. Những người làm thuê cho nhà Crivôrucốp, người phi ngựa kẻ chạy bộ, tỏa đi khắp nơi lo kiếm nào cá tươi từ sông Ôbi, nào chim đa đa và gà lôi từ rừng taiga, nào những hộp mật và hộp nhựa bạch dương từ cánh rừng trên khu đất vỡ hoang của nhà Crivôrucốp đưa về làm món ăn cho bữa tiệc cưới. Những con chó làng Gôlêsikhinô hoảng sợ trước sự náo động bao trùm khắp làng xóm ấy, đã sủa lên ầm ĩ, liên hồi, sủa đến đứt cả hơi. Vào ngày thứ ba, khi đám cưới đang ở độ náo nhiệt nhất, thì một chiếc thuyền chở viên cảnh sát trưởng của vùng Parabên và năm người vệ binh ghé vào bờ sông, phía làng Gôlêsikhinô. Viên cảnh sát trưởng đẩy cửa xông vào nhà Crivôrucốp và hét lớn, át cả tiếng ầm ĩ làm rung động nhà cửa: - Tôi ra lệnh, tất cả phải im ngay!.. Một tên tội phạm quốc gia quan trọng vào bậc nhất giam ở Narưm vừa trốn khỏi nhà tù! Lệnh xuống là phải tìm bắt cho bằng được tên này, bắt sống hay giết chết đem xác về cũng được! Ai bắt được y sẽ được trọng thưởng! Tất cả hãy lập tức mặc ấm vào - cả đàn ông lẫn đàn bà - không phân biệt! Đám người trong nhà Crivôrucốp đứng ngẩn ra một lúc. Từ lúc cha sinh mẹ đẻ họ chưa từng chứng kiến một sự kiện nào tương tự: hãy dẹp đồ nhắm với rượu lại mà ba chân bốn cẳng chạy đuổi theo một tên tù vừa trốn khỏi nhà giam, chẳng ma nào biết hắn là ai, cứ như thể mình không còn phải là con người nữa mà, lạy trời, là một thứ ngựa cái chết tiệt nào vậy. Mấy cậu thanh niên vừa định phản đối, nhưng viên cảnh sát trưởng đã len được vào tận chỗ Êpiphan ngồi dưới chân bức tượng thánh và thầm thì vào tai y, cái tai sứt đeo khuyên, một điều gì đó. Và người ta nghe tiếng ông chủ nhà quát lớn: - Các bạn trẻ, cấm không ai được nói gì! Vị đại diện cho đức vua đã ra lệnh! Có nghĩa là - hãy gác lại cuộc chơi! Tất cả những người có mặt tại đây hãy ra sân, rồi vào rừng, quãng bờ sông ấy! Tên tù thế nào cũng còn đang loanh quanh ở đấy, nó chưa thể trốn đi đâu được! - Thật là khủng khiếp quá chừng! Ngày xưa người ta săn đuổi thú rừng, bây giờ thì người ta lại bắt đầu săn đuổi cả con người nữa, - sau ba ngày, lần đầu tiên cô dâu dám mạnh dạn cất lời. Nhưng những lời cô nói bị chìm đi trong tiếng hét hò ầm ầm căng thẳng. Tưởng như chỉ thêm một giây lát nữa - thì những bức tường bằng gỗ thông, rất chắc chắn của ngôi nhà hai tầng nhà Crivôrucốp sẽ bật tung ra vì không chịu đựng nổi sự ầm ĩ ấy. - Này Nhikipho, Nhikipho đâu! - ông chủ của ngôi nhà gào tên gọi đứa con trai. - Con hãy rót rượu ra mời các ngài đại diện cho đức vua đi. Rượu vào, mắt sẽ tinh hơn, Nhikipho làm theo lệnh bố. Viên cảnh sát trưởng và đội vệ binh vừa đứng vừa uống rượu và dùng thức nhắm, mỗi người vớ lấy những thứ gần mình nhất: người miếng thịt hươu, kẻ chiếc bánh bột rán với khúc cá chiên, có người lại vớ được chú gà đồng rán tẩm kem chua. Nửa giờ sau, cái đám người hỗn độn ấy, vừa hò hét vừa la lối, chạy tản ra khắp bờ sông. Có nhiều người trong số đàn ông mang theo rìu, xiên, xẻng, thuổng, còn bọn bạn bè thân cận của thằng Nhikipho cũng như bản thân nó thì lại mang theo súng. Ở nhà Crivôrucốp thì các loại vũ khí ấy thiếu gì: nào súng hai cò, nào súng một nòng, súng đạn ria, súng tự chế nòng rèn để giết những loại thú lớn. Các bà líu ríu chạy theo đám đàn ông; những tay say nhất và những đứa hỗn hào nhất thì vừa khua những chiếc thuổng, những que quấy cám vừa gào tướng lên những lời tục tĩu. Một tốp chừng hai chục người đàn ông lực lưỡng theo viên cảnh sát trưởng xuống thuyền, bơi sang bờ bên kia của con sông nhánh. Trong số đó có cả thằng Nhikipho và bọn bạn du đãng của nó. Mọi người đều cảm thấy rằng: nếu như tên tù còn chưa kịp đi khỏi nơi này thì hắn không thể có chỗ nào lẩn trốn tốt hơn là cánh rừng gần bờ sông phía bên kia. Trong cánh rừng rậm rạp và gai góc ấy chẳng chỉ con người mà ngay cả đến ngựa cũng có thể tìm được nơi ẩn náu. Còn ở bờ sông phía bên này, giáp làng, thì đất đai trơ trụi, trâu bò và các loại gia súc vẫn thường được thả rong trên cánh đồng cỏ, ở đây người qua kẻ lại luôn luôn: kẻ ra đồng cỏ, người đi lễ ở nhà thờ Parabên, có người lại mang nào hạt dẻ, nào lông thú và cả những con thú mà họ săn được đến nhà kho của tên lái buôn Grêbênsicốp ở bến sông. Lát sau, những người đàn ông vừa bơi thuyền sang bờ bên kia đã sắp thành một hàng dài và mất hút vào cánh rừng. Bờ bên này cũng được tổ chức chu đáo: đi dọc theo sát mép bờ sông là hai tên vệ binh, ngay bên cạnh chúng là các gã đàn ông và xa một chút nữa là cánh đàn bà. Họ đi một cách trật tự như vậy được khoảng chừng một vecxta[1] không hơn. Sau đó thì hàng ngũ dần dần xộc xệch, nhiều người bắt đầu chậm bước. Bởi sau mấy ngày tiệc rượu lu bù thì không dễ gì mà sai khiến nổi đôi chân của chính bản thân mình. Một số ông già bà lão hơi sức cũng chẳng được là bao. Cuộc săn đuổi tên tù vượt ngục đối với họ rõ ràng là một việc làm quá sức. Bọn con gái mới lấy chồng cũng không hứng thú gì với cái việc phải lội vào đám bùn lầy khi chân họ đang đi những đôi giầy đẹp đẽ, những đôi giày mà họ chỉ xỏ chân vào cả thẩy một vài lần: trong ngày lễ cưới, khi đến nhà thờ vào ngày lễ Thánh và đôi khi đi chơi bời thăm thú bạn bè. Nhưng những tên vệ binh, nhất là chính bản thân Êpiphan Crivôrucốp, thì lại luôn luôn thúc dục mọi người, chốc chốc lại ý ới gọi với sang hàng người dàn ngang ở bờ bên kia, trong cánh rừng. - Này! Này! - bờ phía bên kia gọi vọng sang. - Có đây! Chúng tôi vẫn đang lùng sục, đang lùng sục đây! - Êpiphan lớn tiếng trả lời thay tất cả. Làng xóm, với những chiếc ống khói lò sưởi, với mùi vị của sự no nê, với tiếng bò rống, tiếng chó sủa, đã không còn trông thấy nữa. «Này! Này» - tiếng gọi từ bờ phía bên kia vọng lại mỗi lúc một thưa dần và một khó nghe hơn. Mà ngay cả Êpiphan, mặc dầu lão vẫn tiếp tục đi, cũng đáp lại những lời trao đổi ấy mỗi lúc một ít hứng thú hơn: chắc là lão đã khản cổ rồi. Một tên vệ binh bị sát toạc chân, ngồi bệt xuống mép bờ sông và từ từ cởi vải bọc chân. Thái độ ấy chứng tỏ anh ta không phải là kẻ hăng hái cho lắm với phận sự của mình. Cánh đàn bà lập tức nhận ra ngay thái độ uể oải ấy, và họ cũng không ngu ngốc gì, nên cũng đứng lại theo, giả bộ như mình cũng có việc cần thiết phải dừng chân: để thắt lại giải khăn vuông, để sắn váy, để buộc lại dây giày. Hàng người đi men theo bờ sông đã thưa thớt hẳn, chỉ còn độ mươi người. Đi sát mép bờ sông nhất là Êpiphan cùng với tên vệ binh thứ hai, đi xa mép bờ sông nhất là Pôlia - người vợ vừa cưới của Nhikipho, cô con dâu mới của nhà Êpiphan. Pôlia bước đi, vẻ rất thích thú. Ba ngày liền ngồi sau chiếc bàn chất đầy những đồ ăn thức uống, tiếng ồn ào và sự tấp nập đã làm cho cô vô cùng mệt mỏi. Những đêm đầu tiên của cuộc sống vợ chồng lại càng mệt hơn. Ở đây, giữa mênh mông trời đất, cô cảm thấy mình dễ chịu làm sao! Gió lạnh thổi như quất vào mặt làm nguội đi cái hơi nóng đang rừng rực bốc lên đầy mặt cô, xua tan cơn mệt mỏi, làm cho cô thấy sảng khoái trong người. Pôlia cứ muốn đi xa mãi, xa mãi chỉ để không bao giờ còn phải quay trở lại cái ngôi nhà của nhà Crivôrucốp ngột ngạt, nặng mùi mồ hôi, mùi thuốc lá, mùi của đám người say khướt, mùi rượu mạnh làm cho trí não u mê. Nhưng kìa, dưới chân cô bắt đầu hiện ra những mô đất mọc đầy lau sậy, và trước mặt cô, sau những bụi cây, ánh lên khúc sông cụt chạy vòng theo hình móng ngựa. Có lẽ cuộc săn đuổi sẽ kết thúc ở chỗ này thôi. Chắc ít ai lại còn muốn đi vòng hoặc lội qua cái khúc sông lầy bẩn ấy. Êpiphan đầu cúi xuống lặng lẽ theo sau tên vệ binh, còn mấy mụ đàn bà thì túm tụm lại bàn bạc điều gì rất sôi nổi. Ánh nước như tăng thêm sức lực cho Pôlia. Cô lướt nhanh từ bụi cây này sang bụi cây khác, mong sao chóng tới nơi long lanh kia để vớt nước lên mà rửa mặt. Gần đến bờ sông, cô lao vào chỗ này, rồi lại lao sang chỗ khác, nhưng chỗ nào cũng gặp phải bùn lầy, không sao qua được. Quãng bờ sông cách cô khoảng chừng trăm bước bỗng cao vượt hẳn lên, dốc đứng như vực. Mép bờ sát mặt nước của đoạn sông này luôn luôn được ngọn sóng chồm lên gội rửa nên rắn lại và bên trên được phủ một lớp cát đỏ khá dày. Pôlia bước vội, cô cho rằng con đường nhỏ cỏ mọc xanh um kia nhất định sẽ dẫn tới lối xuống sông. Và quả là như vậy. Con đường nhỏ chạy ngoằn ngoèo uốn theo những gốc dương đen to sụ khoảng chừng ba trăm bước thì bắt đầu lao xuống dốc. Khi chỉ còn chừng ba bước nữa thì tới mặt nước Pôlia bỗng nhìn thấy một người ngồi trong chiếc thuyền nhỏ đậu nép sát vào thành vực, dưới vòm lá um tùm của cây thùy liễu. Cô gái giật nẩy mình vì hoảng sợ, cô không biết nên xử sự thế nào: hô hoán lên cho mọi người bổ tới hay bỏ chạy cho nhanh. Mời các bạn đón đọc Xibiri của tác giả Georgy Mokeyevich Markov (Ghêorghi Markốp).

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Trong Từng Hơi Thở (Yêu Em Cho Đến Hơi Thở Cuối Cùng)
Mitchell Wyatt đang bị D.A ( Ủy viên công tố quận) Gray Elliot nghi ngờ phạm vào tội giết người. Dường như kể từ khi Mitchell xuất đầu lộ diện ở Châu Âu thì cái chết bất ngờ của nhiều người xảy ra. Nạn nhân mới nhất là người anh cùng cha khác mẹ của Michell, William. Anh ta bị phát hiện là đang mất tích và được cho là đã chết. Mitchell là đứa con ngoài giá thú của một người đàn ông giàu có và quyền lực. Ông nội của anh, Cecil Wyatt thậm chí còn có ảnh hưởng đến xã hội nhiều hơn thế. Vì vậy Mitchell đã bị đưa đến Châu Âu ngay từ lúc mới sinh ra, đầu tiên được một gia đình ở Ý nhận cậu làm con nuôi và sau đó cậu chuyển tới nhiều trường dự bị và trường nội trú ở khắp nơi. Anh nhập học với tư cách là một sinh viên “được nhận học bổng từ một nhà tài trợ vô danh”. Đối với các bậc phụ huynh khác, Mitchell không đủ tốt để kết giao với con cái họ, do vậy anh đã bị cô lập trong hầu như suốt cả tuổi thiếu niên. Nhưng chính sự cô độc đó đã nuôi dưỡng anh và tạo cho anh tính nhạy bén trong kinh doanh và cả mức tài sản giàu có. Bố của một người bạn đã bảo trợ anh và dạy anh làm thế nào để thành công theo phong cách quý tộc Hy Lạp. Mitchell đã thấm nhuần và sớm xây dựng cơ đồ cho chính mình. Một thời gian sau, William, người anh cùng cha khác mẹ và là người thừa kế tài sản dòng họ Wyatt, đã phát hiện ra những tài liệu chi tiết về cuộc đời Mitchell. William đã liên hệ với Mitchell và họ thiết lập mối quan hệ mong manh. Nhưng trước khi quan hệ đó biến chuyển thành tình anh em sâu đậm, William đã mất tích và Mitchell bị bắt gặp thường xuyên liên lạc với vợ và cậu con trai mới lớn của William. Mọi chuyện trở nên rất đáng ngờ. Kate Donovan đang hẹn hò với Evan Bartlett gần 4 năm, nhưng chưa bao giờ thực sự muốn dẫn đến hôn nhân với anh ta. Họ xuất thân từ những tầng lớp khác nhau. Evan xuất thân từ một gia đình danh gia vọng tộc được thừa hưởng của cải và thừa kế luôn hãng luật của bố anh ta… chính hãng luật này đã đứng ra làm các thủ tục để nhà Wyatt tống khứ Mitchell đi ngay từ khi còn nhỏ. Kate chỉ là một nhân viên xã hội và là con gái của một ông chủ nhà hàng Ai len vừa mới qua đời. Cô đang đau buồn thì Evan mời cô nghỉ một tuần lễ tại một khu nghỉ mát sang trọng ở Anguilla. Cô chấp thuận, nhưng rồi Evan đã lỡ hẹn để cô tới đó một mình. Và những chuyện xảy ra tiếp sau đó đúng theo phong cách của Judith McNaught. Kate gặp được Mitchell người được coi là hình mẫu của một hiệp sĩ cao thượng. Họ yêu nhau sau một khoảng thời gian rất ngắn ngủi, nhưng không thực sự bày tỏ cho nhau. Hoàn cảnh khiến họ tin rằng người này đã phản bội người kia. Cuối cùng sự thật đã được sáng tỏ và họ hạnh phúc bên nhau mãi mãi. Nhưng từ “cuối cùng” đó phải trải qua cả một cuộc hành trình dài trải qua hạnh phúc, đau khổ, vui sướng, và cả cuộc tranh đấu của cả hai người cố gắng để sống với cảm giác tội lỗi và tình yêu bị mất. Kate đã tỏ rõ tình cảm, nỗi đau, sức mạnh và trí thông minh của mình. Mitchell là một người anh hùng sẽ làm cho bất kỳ người đọc nào cũng phải mê mẩn. Bạn sẽ sớm nhận ra rằng anh không phải là kẻ giết người, nhưng trong bản thân anh thể hiện rất nhiều những mảng tính cách đối lập nhau. Chính điều đó càng khiến anh trở nên hấp dẫn hơn. Every Breath You Take là một cuốn sách giải trí hấp dẫn tuyệt vời, cho bạn một niềm tin về một mối tình lãng mạn đương thời với những nét tính cách rất riêng và cả chiều sâu trong tâm hồn. Nếu chưa truyền tải được hết các cảm xúc trong cuốn sách, mong các ss thông cảm và bỏ qua, cũng như góp ý để tạo nên một tác phẩm hay mang phong cách của Judith McNaught tới các độc giả. *** Nhận định "Judith McNaught là một đẳng cấp riêng." - USA Today "Tác giả ăn khách bậc nhất New York Times đã khéo léo dệt nên một câu chuyện ly kỳ đắm chìm trong bầu không khí căng thẳng hồi hộp, đầy những nhân vật không thể quên và chằng chịt những mạch ngầm dữ dội của khát khao, tham vọng." - Amazon.com "Một câu chuyện tình yêu đích thực hòa trộn giữa sự hài hước, hồi hộp, bí ẩn và lãng mạn khôn cùng."- Regan *** JUDITH McNAUGHT (1944) được xem là một trong những tác giả được yêu thích nhất mọi thời đại với thể loại tiểu thuyết lãng mạn cổ điển. Trước khi bước vào sự nghiệp viết lách, McNaught đã thành công trong lĩnh vực phát thanh, điện ảnh và tài chính. Bà đã quyên góp và làm rất nhiều việc từ thiện. Judith McNaught hiện đang sống ở Houston, Texas. Tác phẩm: Hơn Cả Tuyệt Vời Như Cõi Thiên Đường 11 Năm chờ 11 Tuần yêu Ai Đó Dõi Theo Em Whitney Yêu Dấu Vương Quốc Của Những Giấc Mơ Em Có Để Ta Hôn Em Không? Hạnh Phúc Nhân Đôi Tender Triumph Trong Từng Hơi Thở (Yêu Em Cho Đến Hơi Thở Cuối Cùng) Tiếng Sét Xanh Định Mệnh Một Lần Và Mãi Mãi Điều Kỳ Diệu Remember When Thiên Đường ... Mời các bạn đón đọc Trong Từng Hơi Thở của tác giả Judith McNaught.
Tiếng Sét Xanh
Trong số các doanh nhân sáng chói nhất của Hoa Kỳ, Nick Sinclair là một huyền thoại... Là chủ tịch, Tổng Giám đốc Tập đoàn Công nghiệp Hoàn-cầu, và là một thanh niên cường tráng, đẹp trai, đầy hấp dẫn, Nick Sinclair đã thành công trên con đường kinh doanh cũng như trong tình ái. Thế nhưng, là một đứa trẻ sớm mồ côi cha, bị mẹ bỏ rơi từ thủa mới lọt lòng, được ông nội nuôi dưỡng và giúp gây dựng nên sự nghiệp, chàng có ấn tượng xấu về người đàn bà, nên chưa thật tình yêu ai, dù đã có biết bao người đẹp qua tay chàng và say mê chàng như điếu đổ. Lauren Danner, một thiếu nữ xinh đẹp, trong trắng, tốt nghiệp cao học, đã được một nhà doanh nghiệp lớn cài vào giúp việc cho công ty Sinco, một công ty trực thuộc Tập đoàn Công nghiệp Hoàn-cầu với một nhiệm vụ bí mật. Trước lực hấp dẫn của Nick Sinclair, nàng cũng đã xao xuyến rung động trong lần gặp tình cờ và ngỡ chàng chỉ là một kỹ sư xây dựng, nhân viên bình thường của Tập đoàn Công nghiệp Hoàn-cầu... Thế rồi, một cái bẫy của Phân bộ An-ninh Công nghiệp Hoàn cầu được giăng ra để bắt một kẻ phản bội, khốn thay, kẻ phản bội đó lại chính là Lauren Danner, người yêu của ngài Chủ tịch, Tổng giám đốc tập đoàn. Cuộc tình của họ sẽ đi về đâu ? Xin mời bạn đọc truyện sẽ rõ. *** Nhận định "Judith McNaught là một đẳng cấp riêng." - USA Today "Tác giả ăn khách bậc nhất New York Times đã khéo léo dệt nên một câu chuyện ly kỳ đắm chìm trong bầu không khí căng thẳng hồi hộp, đầy những nhân vật không thể quên và chằng chịt những mạch ngầm dữ dội của khát khao, tham vọng." - Amazon.com "Một câu chuyện tình yêu đích thực hòa trộn giữa sự hài hước, hồi hộp, bí ẩn và lãng mạn khôn cùng."- Regan *** JUDITH McNAUGHT (1944) được xem là một trong những tác giả được yêu thích nhất mọi thời đại với thể loại tiểu thuyết lãng mạn cổ điển. Trước khi bước vào sự nghiệp viết lách, McNaught đã thành công trong lĩnh vực phát thanh, điện ảnh và tài chính. Bà đã quyên góp và làm rất nhiều việc từ thiện. Judith McNaught hiện đang sống ở Houston, Texas. Tác phẩm: Hơn Cả Tuyệt Vời Như Cõi Thiên Đường 11 Năm chờ 11 Tuần yêu Ai Đó Dõi Theo Em Whitney Yêu Dấu Vương Quốc Của Những Giấc Mơ Em Có Để Ta Hôn Em Không? Hạnh Phúc Nhân Đôi Tender Triumph Trong Từng Hơi Thở Tiếng Sét Xanh Định Mệnh Yêu Em Cho Đến Hơi Thở Cuối Cùng Một Lần Và Mãi Mãi Điều Kỳ Diệu Remember When Thiên Đường ... *** Nàng tưởng tượng khi Nick khám phá ra rằng, nàng đã thay đổi các con số trên bảng hiến giá đấu thầu . Nếu cả bốn hợp đồng Sinco đêù trúng thầu, Nick chắc chắn sẽ tự hỏi điều gì đã có thể xảy ra . Chàng sẽ thắc mắc, tại sao Whitworth đã không hiến giá thấp hơn Sinco, và có lẽ chàng sẽ so sánh các bản sao mà Lauren đã giao cho Philip với các bản chánh Nhưng cũng có thể những công ty khác ngoài Sinco và Whitworth trúng thầu . Nếu thế, Nick sẽ luôn luôn cho rằng nàng đã phản bội chàng. Nàng hất cái chăn bông ra, và chậm rãi bước xuống giường. Nàng cảm thấy buồn bã khi nghĩ đến những gì vừa xảy ra . Thậm chí nàng còn thấy rất tệ hại vài phút sau đó, khi nàng bước vào căn bếp gia đình, và nghe Tony nói điện thoại. Tất cả các con trai cuả Tony đêù ngồi ở bàn. Tony đang nói, khuôn mặt cau lại rất nghiêm trọng. − Mary, đây là Tony . Chị hãy cho tôi nói chuyện với Nick . Tim Lauren đập mạnh, nhưng đã quá trễ để ngăn Tony lại, vì ông ta đang như lún sâu vào một cuộc độc thoại bất tận. Ông ta nói: − Nick, Tony đây . Tốt hơn là anh nên tới đây ngay . Đã có chuyện gì xảy ra cho Lauren. Tối qua cô ấy tới đây gần như chết cóng. Cô ấy không có áo ấm, không ví tiền, không có gì hết. Cô không chịu nói chuyện gì đã xảy ra. Cô không chịu để cho ai đụng tới− trừ khi− việc gì đã xảy ra vậy? Mặt ông ta bỗng đỏ gay, tức giận: − Nick, anh đừng có giở cái giọng ấy với tôi . Tôi− Ông ta gần như bất động một lúc, lắng nghe tất cả những gì Nick nói, rồi ông ta đặt ống nghe xuống và trông có vẻ vô cùng đau đớn. Ông nói với đàn con: − Nick nó dám cúp máy với ba! Ông sửng sốt khi nhìn thấy Lauren đứng bất động ở bực cưả . Ông nói với nàng: − Nick bảo là cô đã ăn cắp tin tức cuả hắn. Hán bảo hắn không bao giờ còn muốn nghe nhắc đến tên cuả cô nưã, và nếu tôi còn cố tìm cách để nói với hắn về cô nữa, thì hắn sẽ báo nhà băng cúp món tiền hắn cho tôi vay để sưả sang quán ăn. Nick đã nói thế với tôi− hắn đã tát vào mặt tôi như thế đó− Ông ta lặp lại cách hoài nghi . Lauren bắt đầu bước tới, khuôn mặt xanh xao vì hối hận. − Tony, ông không biết việc gì đã xảy ra đâu . Ông không hiểu được đâu Quai hàm ông ta cứng lại, ông nói: − Tổi hiểu cái cách mà hắn đã nói với tôi . .... Mời các bạn đón đọc Tiếng Sét Xanh của tác giả Judith McNaught.
Thiên Đường
"Đã bảo với hai người là chúng ta sẽ về kịp," Joe ÓHara nói khi chiếc xe limousine rít dừng lại ở phía trước Bancroft & Company. Một lần nữa Matt cám ơn tài năng lái xe của anh, vì Meredith đã muộn một cuộc họp quan trọng với ban quản trị. Máy bay của họ đã hạ cánh trễ từ Ý, nơi họ đã dừng lại để thăm Philip và Caroline trên đường đi trượt tuyết ở Thụy Sĩ về. "Đây, " Matt bảo Ó Hara, trao cho tài xế cái cặp mà anh ta đã mang tới sân bay với các ghi chú cho cuộc họp của Meredith trong đó. "Anh cằm cặp của Meredith, và tôi sẽ ẵm Meredith." "Anh sẽ làm gì?" Meredith hỏi, nhìn qua vai cô khi cô thò tay vào trong ghế sau lấy cái nạng mà cô phải sử dụng cho đến khi mắt cá chân bị trặc của cô khỏi hẳn. "Em không có thời gian đi tập tễnh trên đường đến thang máy," Matt nói, và nhấc bổng cô trên cánh tay của anh. "Chuyện này không đứng đắn chút nào, " Meredith phản đối, cười. "Anh không thể giúp em vượt qua cửa hàng như thế này!" "Hãy xem anh," anh nói, cười toe toét. Và anh đã làm vậy. Những người đi mua sắm há hốc miệng khi anh bước về phía họ. Ở một trong những quầy bán đồ trang điểm, một người phụ nữ trung niên kêu lên với bạn của cô ta, "có phải đó là Meredith Bancroft và Matthew Farrell không?" "Không, không thể nào là họ," một người đi mua hàng tại ghi sê đối diện bên kia quầy trả lời. Meredith xoay khuôn mặt của cô vào ngực của Matt, vai của cô run lên với sự xấu hổ vui vẻ khi người phụ nữ tiếp tục. "Tôi đọc trong tờ Tattler là họ đang ly hôn! Cô ta sắp kết hôn với Kevin Costner và Matt Farrell ở Hi Lạp với một ngôi sao điện ảnh." Khi họ đến thang máy, Meredith ngước đôi mắt đang cười của cô nhìn Matt. "Thật đáng xấu hổ cho anh," cô nói đùa. "Một ngôi sao điện ảnh khác à?" *** Nhận định "Judith McNaught là một đẳng cấp riêng." - USA Today "Tác giả ăn khách bậc nhất New York Times đã khéo léo dệt nên một câu chuyện ly kỳ đắm chìm trong bầu không khí căng thẳng hồi hộp, đầy những nhân vật không thể quên và chằng chịt những mạch ngầm dữ dội của khát khao, tham vọng." - Amazon.com "Một câu chuyện tình yêu đích thực hòa trộn giữa sự hài hước, hồi hộp, bí ẩn và lãng mạn khôn cùng."- Regan *** JUDITH McNAUGHT (1944) được xem là một trong những tác giả được yêu thích nhất mọi thời đại với thể loại tiểu thuyết lãng mạn cổ điển. Trước khi bước vào sự nghiệp viết lách, McNaught đã thành công trong lĩnh vực phát thanh, điện ảnh và tài chính. Bà đã quyên góp và làm rất nhiều việc từ thiện. Judith McNaught hiện đang sống ở Houston, Texas. Tác phẩm: Hơn Cả Tuyệt Vời Như Cõi Thiên Đường 11 Năm chờ 11 Tuần yêu Ai Đó Dõi Theo Em Whitney Yêu Dấu Vương Quốc Của Những Giấc Mơ Em Có Để Ta Hôn Em Không? Hạnh Phúc Nhân Đôi Tender Triumph Trong Từng Hơi Thở Tiếng Sét Xanh Định Mệnh Yêu Em Cho Đến Hơi Thở Cuối Cùng Một Lần Và Mãi Mãi Điều Kỳ Diệu Remember When Thiên Đường ... Mời các bạn đón đọc Thiên Đường của tác giả Judith McNaught.
Một Lần Và Mãi Mãi
Tựa gốc: Once And Always. VƯỢT LÊN NHỮNG GIÔNG TỐ CỦA ĐỊNH MỆNH, MỘT TÌNH YÊU ĐẸP SẼ NỞ HOA... Victoria Seaton, một người đẹp nước Mỹ tâm hồn phóng khoáng đã đột ngột trở thành mồ côi và đơn độc, đang vượt qua đại dương mênh mông. Đang hăm hở muốn khẳng định lại dòng dõi đã thất lạc từ lâu của mình, nàng kinh ngạc trước sự tráng lệ oai nghiêm của Wakefield, một điền trang xa hoa của nước Anh thuộc về một người anh em họ xa của nàng... Ngài Jason Fielding trứ danh. Bị tìm kiếm tại các cuộc chơi, các buổi diễn kịch, opera hay các vũ hội bởi các quí bà quí cô thời trang nhấtLondon, Jason vẫn còn là một bí ẩn đối vớiVictoria. Hoang mang vì những hành vi kiêu ngạo của hắn ta, tuy vậy lại bị lôi kéo bởi cái phong thái của một con báo của hắn, nàng đã cảm nhận được những ký ức đau đớn đến thiêu đốt còn nung nấu trong chiều sâu đôi mắt màu xanh ngọc lục bảo của hắn. Không thể kháng cự lại sự quyến rũ nóng bỏng của nàng, cuối cùng Jason đành ôm nàng vào trong vòng tay mạnh mẽ của mình, làm cho đôi môi nàng mê đắm trong những nụ hôn, khơi dậy trong nàng một sự khát khao mãnh liệt ngọt ngào. Cưới nhau vì mong muốn, họ được bao bọc trong niềm vui hưởng thụ, mãnh liệt, cuối cùng đã vượt ra khỏi vòng kiềm toả thô bạo của quá khứ. Rồi, trong một khoảnh khắc đau đớn mơ hồ, Victoria khám phá ra sự dối trá kinh hoàng nằm giữa trái tim tình yêu của họ... một tình yêu nàng đã ước mơ sẽ ca khúc khải hoàn...  Một Lần Và Mãi Mãi - Once and Always *** Nhận định "Judith McNaught là một đẳng cấp riêng." - USA Today "Tác giả ăn khách bậc nhất New York Times đã khéo léo dệt nên một câu chuyện ly kỳ đắm chìm trong bầu không khí căng thẳng hồi hộp, đầy những nhân vật không thể quên và chằng chịt những mạch ngầm dữ dội của khát khao, tham vọng." - Amazon.com "Một câu chuyện tình yêu đích thực hòa trộn giữa sự hài hước, hồi hộp, bí ẩn và lãng mạn khôn cùng."- Regan *** JUDITH McNAUGHT (1944) được xem là một trong những tác giả được yêu thích nhất mọi thời đại với thể loại tiểu thuyết lãng mạn cổ điển. Trước khi bước vào sự nghiệp viết lách, McNaught đã thành công trong lĩnh vực phát thanh, điện ảnh và tài chính. Bà đã quyên góp và làm rất nhiều việc từ thiện. Judith McNaught hiện đang sống ở Houston, Texas. Tác phẩm: Hơn Cả Tuyệt Vời Như Cõi Thiên Đường 11 Năm chờ 11 Tuần yêu Ai Đó Dõi Theo Em Whitney Yêu Dấu Vương Quốc Của Những Giấc Mơ Em Có Để Ta Hôn Em Không? Hạnh Phúc Nhân Đôi Tender Triumph Trong Từng Hơi Thở Tiếng Sét Xanh Định Mệnh Yêu Em Cho Đến Hơi Thở Cuối Cùng Một Lần Và Mãi Mãi Điều Kỳ Diệu Remember When Thiên Đường ... *** “Nào nào, cháu yêu,” Nữ công tước Claremont nói, tay vỗ vỗ lên vai của cô chắt gái của bà. “Ta thật tan nát cả lòng khi thấy con đau khổ thế này.” Victoria< cắn môi nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm những bãi cỏ cắt tỉa gọn ghẽ trải dài trước mặt và không nói gì cả. “Ta khó mà tin được là chồng cháu lại không đến để xin lỗi về cái âm mưu tàn nhẫn mà hắn và Antherton thực hiện với cháu,” nữ công tước gắt gỏng tuyên bố. “Có lẽ cậu ta chưa trở về nhà đêm đó, rốt cuộc là vậy.” Bà lui tới một cách nôn nóng trong phòng, tựa người vào cây gậy, đôi mắt linh lợi của bà bắn nhanh về phía cửa sổ như thể cả bà nữa cũng đợi Jason Fielding đến bất cứ lúc nào. “Khi nào cậu ta thực sự xuất hiện, ta sẽ thoả mãn cực kỳ nếu cháu bắt cậu ta quì xuống!” Một nụ cười nhăn nhó rầu rĩ xuất hiện trên đôi môi mềm mại của Victoria. “Thế thì có cơ bà phải thất vọng rồi bà ạ, vì cháu có thể cam đoan với bà không một chút nghi ngờ là Jason sẽ không làm điều đó. Có khả năng hơn là anh ấy chỉ bước vào đây và cố hôn cháu và, và—” “—và lôi cuốn cháu về nhà phải không?” Nữ công tước thẳng thừng kết thúc. “Chính xác.” “Và liệu cậu ta có đạt được điều đó không?” bà hỏi, nghiêng mái đầu bạc của bà sang một bên, đôi mắt bà trong phút chốc đầy vui thích bất chấp vẻ nhăn nhó của bà. Victoria< thở dài và quay lại, tựa đầu vào khung cửa sổ và vòng tay lên ngang ngực. “Có thể.” “Được, chắc chắn cậu ta sẽ thong thả mà làm chuyện đó. Cháu có thực sự tin là cậu ta biết về những bức thư của anh Bainbridge không? Ý ta là nếu cậu ta thật sự biết về chúng thì cậu ta thật là quá sức vô lối khi không nói với cháu.” “Jason chẳng có lề lối gì cả đâu ạ,” Victoria chán chường nói. “Anh ấy không tin vào nguyên tắc đạo đức đâu.” Nữ công tước lại bước đi đầy suy tư nhưng bà bỗng nhiên ngừng phắt lại khi bà đi tới chỗ Sói, nó đang nằm trước lò sưởi. Bà rùng mình và đổi hướng. “Chẳng biết ta đã phạm phải tội lỗi gì mà phải chịu có cái con vật dữ tợn này làm khách trong nhà, ta không biết nữa.” Một tiếng cười buồn thoát ra khỏi miệng Victoria. “Cháu xích nó lại bên ngoài nhé?” “Chúa lòng lành, không! Nó đã xé tan đũng cái quần chẽn của Michaelson khi ông ta cho nó ăn sáng nay.” “Nó không tin đàn ông.” “Một con vật khôn ngoan. Mặc dù xấu xí.” “Cháu nghĩ nó thật đẹp cái kiểu hoang dã, kiểu săn mồi đấy chứ—” giống như Jason, nàng nghĩ, và vội vã gạt bỏ những hồi tưởng làm nàng não cả người ấy đi. “Trước khi ta cho Dorothy đi Pháp, nó đã nuôi hai con mèo và một con chim sẻ gãy một cánh. Ta cũng không thích chúng, nhưng ít ra chúng không dè chừng ta như cái con vật này. Ta bảo cho cháu biết, nó rất vui lòng mong đợi được chén thịt ta đấy. Ngay cả bây giờ nó cũng đang tự hỏi không biết mùi vị của ta ra sao.” “Nó quan sát bà là vì nó nghĩ nó đang bảo vệ bà,” Victoria mỉm cười giải thích. .... Mời các bạn đón đọc Một Lần Và Mãi Mãi của tác giả Judith McNaught.