Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Âm Gian Thương Nhân

Tên khác: Buôn đồ người chết, Âm phủ thương nhân   Ta là một cái chuyên môn thu thập âm tà ngoạn ý thương nhân, người chết đồ vật đều là thứ tốt! Người chết xuyên qua giày thêu, ta muốn! Tro cốt đốt thành sứ Thanh Hoa, ta muốn! Chém eo dùng đại dao cầu, ta còn muốn! Mấy thứ này gác ở người thường trong tay, tiểu tắc ác quỷ quấn thân, đại tắc cửa nát nhà tan. Nhưng nếu là dừng ở trong tay của ta, lại có thể thăng quan phát tài, nghịch thiên sửa mệnh, thỏa mãn hộ khách hết thảy nhu cầu. Muốn biết vì cái gì sao? Hư, có lá gan nói, liền tới nghe một chút ta nhập thịnh hành tiếp đệ nhất đơn khủng bố sinh ý đi... *** Ai cũng bảo người già sẽ thành tinh, nhưng thật ra đồ cổ có niên đại lớn cũng có khả năng “thành tinh” Ví dụ như vòng ngọc, tượng Phật, đao kiếm,… Nếu có một ngày, bạn phát hiện trong nhà cứ xảy ra những việc lạ lùng, cứ đến đêm phòng khách hay phòng bếp thường có động tĩnh lạ lùng, có lẽ món đồ cổ nào đó bạn cát giữ trong nhà đang quấy phá đấy! Trong nghề của chúng tôi, gọi mấy món này là âm vật. Nếu trong nhà có âm vật, thường xuyên xảy ra chuyện xui xẻo, có khi mất luôn cả mạng sống nữa. Nhưng nếu biết lợi dụng, có thể thăng quan tiến chức, gầy được nhân duyên, cho nên bất kể là quan lại hay quý nhân, danh môn vọng tộc đều có nhu cầu với đồ âm vật. Mà đã có cầu tắc có thị trường để cung, vì thế nghề gọi là âm vật thương nhân ra đời. Nghe kể, ông nội từng đào được đôi mắt của con Hà Đồng, bán cho Viên Thế Khải, Viên Thế Khải từ quân phiệt trở thành hoàng đế. Cha tôi bán thanh bảo kiếm mà Ngũ Tử Tư dùng để tự sát cho một diễn viên họ Triệu, tên Tướng Thanh, thực lực của vị diễn viên này vang danh cả nước, hot đến tận bây giờ. Đến lứa tôi, thị trường âm vật còn khổng lồ hơn nữa, danh nhân mà tôi tiếp xúc dùng hai bàn tay còn đếm không xuể. Chuyện tôi muốn kể tiếp sau đây là chuyện cũ của mình. Năm 2000, lúc tôi tiếp nhận tiệm đồ cổ tổ truyền từ tay cha mình. Mặt tiền cửa hàng này rất nhỏ, chỉ chiếm một góc nhỏ trong con phố đồ cổ này. Bởi vì mới tiếp quản nên không có kinh nghiệm gì, cho nên việc làm ăn trong tay tôi không được khấm khá cho mấy, có khi còn ăn không đủ no. Lần đầu tiên tôi được tiếp xúc với âm vật, là trong khoảng thời gian tôi ăn không đủ no, ngủ không đủ ấm đó. Gọi một bình rượu lâu năm, kêu một cân thịt bò, tôi ngồi ở trong quán nhỏ, nhìn đường cái vắng tênh, tôi rất hưởng thụ cảm giác này. Nhà của chúng tôi không làm ăn như nhà khác, cách mở cửa cũng rất khác biệt, lúc mặt trời xuống núi mới là lúc tôi mở cửa buôn bán, quy củ này đã kéo dài ba đời rồi. Cho nên nhà chúng tôi ở phố đồ cổ cũng được người ta nể nang đôi phần, bởi vì không cùng người ta giành mối làm ăn đấy. Lúc này, Lý mặt rỗ bộ dáng lén la lén lút chạy đến, trong lòng ngực còn ôm chặt một cái túi màu đen. Lý mặt rỗ cũng là đồng nghiệp, cửa hàng ở tận cuối phố Tây. “Này, Trương gia tiểu ca, uống rượu hả?” Lý mặt rỗ thấy tôi, vẻ mặt bỗng chốc thả lỏng, không chút khách khí ngồi xuống bên cạnh tôi. Tôi học được từ cha cách xem mặt đoán ý rất hay, từ mấy động tác đơn giản của Lý mặt rỗ, tôi đã biết hắn đang gặp chuyện phiền phức gì lớn lắm đây. Nếu không thì không thể nào đang lo lắng lại thấy tôi thì thả lỏng đôi chút thế được. Bản lĩnh khác thì không dám, nhưng diễn sâu cho giống cao nhân tôi làm được. Tôi hờ hững nói: “Lý mặt rỗ, tìm ta có việc gì? Có việc thì nói thẳng.” Lý mặt rỗ bỗng khẩn trương lần nữa, trộm chạy đến cửa, đầu ngẩng lên nhìn quanh thấy không có ai, mới ra vẻ thần bí rất tức cười chạy đến đóng cửa lại. Đến trước mặt tôi, đặt túi vải màu đen xuống trước mặt: “Trương gia tiểu ca, cái này đúng là rất tà môn, tốt nhất đừng chạm vào. Nhà ta mà xảy ra chuyện đen đủi cũng bởi vì chạm phải thứ này đây…” Tôi có chút khẩn trương, Lý mặt rỗ có tiếng to gan trong vùng, có thể khiến hắn bị dọa thành như thế này chắc chắn không phải đồ vật bình thường. Tôi nghiêm mặt nói: “Nhà ngươi xảy ra chuyện gì? Kể lại cho ta từ đầu đến cuối đi” Lý mặt rỗ thở dài, lúc này mới nói cho tôi biết lai lịch món âm vật này. Chuyện là hàng năm Lý mặt rỗ thường đi khắp cả nước tìm kiếm bảo vật, gặp nông thôn sẽ dừng chân nhìn xem có kiếm được món đồ cổ nào đáng giá hay không. Không ngờ, lúc hắn trở về quê nhà, giữa đường thuận tiện đã làm mấy mối buôn bán, trong đó bao gồm món âm vật trước mắt tôi: Một chiếc giày thêu. Chiếc giày nhìn thì thấy ngay nét lịch sử in sâu trong đó, là kiểu dáng thời kỳ Mãn Thanh. Bởi vì cửa hàng còn chưa mở cửa, nên Lý mặt rỗ để tạm chiếc giày thêu ở nhà. Mà những việc kỳ quái, cũng bắt đầu từ lúc này. Vào ban đêm, Lý mặt rỗ thường cùng mấy anh em chiến hữu uống rượu, về đến nhà, hắn không thấy giày thêu đâu nữa, tìm từ phòng khách tìm xuống cũng không thấy. Hắn còn nghĩ do say rượu nên trông gà hóa cuốc, quên mất chỗ để giày thêu ở đâu nên không để trong lòng chuyện này. Nhưng mà đã quá nửa đêm, Lý mặt rỗ bỗng nghe mông lung tiếng người đi lại ở phòng khách, liền bò dậy từ giường ra phòng khách xem xét. Phòng khách không bật đèn, ánh trăng lạnh lẽo chiếu vào trông có vẻ rất đìu hiu, cô quạnh. Theo ánh trăng, hắn thấy một bóng người, đang dọn dẹp vệ sinh ở phòng khách, giặt quần áo rồi rửa chén. Lý mặt rỗ bước lên nhìn lại, phát hiện đó là con trai của mình, hai mắt mở to quạch, mắt cả buổi trời không nháy lấy một cái, vẻ mặt có vẻ khủng bố. Vợ Lý mặt rỗ chết sớm, hắn cùng con trai nương tựa nhau mà sống. Thấy con trai đã hiểu chuyện như vậy, Lý mặt rỗ rất vui mừng, lập tức khen mấy câu. Nhưng mà thằng bé giống như không nghe thấy, thờ ở không trả lời trả vốn, vẫn rửa chén đều đều như cũ. Lý mặt rỗ với thần kinh thô còn tưởng con mình tức giận chuyện hắn nhậu nhẹt say xỉn nên không nghĩ nữa, tiếp tục đi ngủ. Nhưng không ngờ là, mấy ngày kế tiếp, mỗi khi tiếng chuông điểm 12 giờ, thằng bé vẫn rửa chén, dọn dẹp quét dọn như người máy. Nền nhà đã rất sạch, chén cũng rửa sạch rồi, nhưng nó vẫn cứ quét qua quét lại không thôi. Lý mặt rỗ cảm thấy kỳ quái, nghĩ là con trai đâu có tật mộng du, mấy ngày nay bị sao ấy nhỉ? Gặp mộng dù cũng đâu phải mỗi ngày như thế. Lý mặt rỗ mới nghiêm túc suy nghĩ, hắn đánh giá con trai mình, lúc này mới thấy trên chân thằng bé mang một chiếc giày thêu. Mà rõ ràng giày thêu đó là chiếc giày mình lấy từ nông thôn mấy ngày trước. Một đứa con trai, đi mang giày thêu, hơn nửa đêm lại đi tới đi lui làm đủ chuyện kì quái trong phòng khách khiến Lý mặt rỗ sởn tóc gáy. Hắn ý thức được sự việc, chắc chắn giày thêu có vấn đề. Cho nên ngày hôm sau, không chút do dự đem giày thêu vứt ở nơi khác cách xa nhà mình. Nhưng không ngờ chuyện này vẫn không kết thúc, tới tối rồi, Lý mặt rỗ lại nghe tiếng con trai mình hát tuồng với tông giọng nữ trong phòng. Lý mặt rỗ lập tức vọt vào phòng, hắn sợ hãi phát hiện chiếc giày thêu bị vứt lại tìm tới cửa, còn nằm trên chân của đứa con mình. Thằng bé nâng tay kiểu lan hoa chỉ, xướng bộ kịch “Trầm Hương Phiến” rất chi và này nọ. Mà đứa con trai nhìn thấy Lý mặt rỗ còn nhếch miệng lên cười với hắn. Lý mặt rỗ bị dọa mất mật, lập tức đánh thức con trai. Nhưng sau khi nó tỉnh, trong đầu gì cũng không nhớ, càng không biết chiếc giày thêu kia ở đâu tới nữa. Lý mặt rỗ sợ hãi, lập tức ném chiếc giày vào giếng nước trước nhà. Không ngờ, buổi tối hôm sau, Lý mặt rỗ cảm thấy hít thở không thông nên tỉnh dậy. Lúc mở mắt hắn thấy đứa con trai cả người ướt nhẹp đang bóp cổ mình. Một bên bóp, trong miệng còn hùng hổ nói: “Vì sao dìm chết ta? Vì sao dìm chết ta?” Sức lực đó cực kỳ lớn, nào giống sức của một đứa trẻ. Nếu không phải Lý mặt rỗ bắt kịp bình rượu bên cạnh, nện lên đầu con trai thì có khi đã chết tươi vì mất oxi. Sau khi Lý mặt rỗ tỉnh táo, phát hiện cả người con trai đều là nước, một chân còn mang chiếc giày thêu ướt đẫm kia. Hắn ý thức được đây là một sự thật rợn người, con trai thế mà bò xuống giếng vớt giày thêu lên lại… Giếng nước đó rất sâu, hơn nữa không có chỗ để leo lên, con mình làm cách nào đi xuống được. Nghĩ đến đấy thôi, cả người Lý mặt rỗ đã phát run. Đứa con trai là điểm chí mạng của hắn, nếu con mình mà có bất trắc gì chắc Lý mặt rỗ cũng không muốn sống nữa. Lý mặt rỗ biết chắc rằng giày thêu đang quấy phá, nhiều năm ăn cơm trong cái nghề đồ cổ này cũng đủ để hắn ý thức được giày thêu này hẳn được xếp vào thứ trong truyền thuyết kia: “âm vật”, lập tức cởi nhanh chiếc giày từ trên chân con xuống. Sau khi cởi ra, đứa con liền tỉnh lại, giống như mấy lần trước, một chút ký ức tồn đọng lại cũng không. Lý mặt rỗ sợ rồi, hắn dỗ dành con trai rồi ôm giày thêu chạy thục mạng tới tìm tôi. Chỉ cần là người của con phố đồ cổ này thì đều rõ, chỉ có nhà chúng tôi mới dám thu mua loại đồ vật mang điềm gở này. Nghe Lý mặt rỗ nói thế, lòng tôi cũng bắt đầu đập thịch thịch liên hồi. Trước kia xem cha thu âm vật, chưa từng gặp phải tình huống như lúc này! Đa số đều là hại chủ nhân, khiến chủ nhân ném đi chúng, khiến căn nhà gà chó không yên, loại âm vật này chỉ cần dùng chút kỹ thuật là có thể thu phục rồi. Nhưng như tình huống của Lý mặt rỗ, thứ này hẳn được xếp vào hàng “vật đại hung” mất rồi? Tôi hơi đau đầu, không ngờ lần đầu tiên mở hàng lại gặp thứ khó giải quyết thế này. Trong nghề chúng tôi có quy tắc “Ba không thu”, làm hại tính mạng người khác, không thu mua; làm loạn nhân khí người khác, không thu; hút máu người khác, không thu, đây là nguyên tắc cơ bản nhất đồng thời cũng là cách chúng tôi bảo vệ mình. Cho nên trước khi thu mua âm vật này, cần phải biết nó đã đạt đến trình độ hung như thế nào rồi? Có tính là vi phạm quy củ nghề này chưa? Lý mặt rỗ đương nhiên đồng ý nhanh chóng. Tôi dùng vôi sống bôi trên tay, đây là cách để tránh lây dính thứ đen đủi vào mình. Túi đen mở ra, một chiếc giày thêu còn dính nước hiện rõ trước mắt tôi. Không thể phủ nhận rằng, họa tiết trên giày thêu cực kỳ tinh xảo, mũi chỉ tinh tế, họa tiết đỏ rực, dù thời gian có qua bao nhiêu năm thì thứ màu đỏ đó cũng không chút nào tàn phai. Ngược lại, dưới ánh nước lại càng tô thêm vẻ tuyệt đẹp, như ngọn đèn ở trong đêm tối, nhìn giống như một đốm máu đỏ tươi. Tôi nhíu mày, nhìn chằm chằm Lý mặt rỗ hỏi: “Còn chiếc giày thêu khác ở đâu?” Lý mặt rỗ nói: “Chỉ có một chiếc này thôi” Tôi hít mạnh một hơi, lạnh lùng đậy lại chiếc giày thêu: “Ngươi đem đi đi, có người muốn hại ngươi, ta không giúp được ngươi.” Mời các bạn mượn đọc sách Âm Gian Thương Nhân của tác giả Đạo Môn Lão Cửu.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Chuỗi Người Đi Trong Đầm Lầy - Di Li
"Chuỗi Người Đi Trong Đầm Lầy": là tuyển tập truyện kinh dị Việt Nam hiện đại gồm 24 truyện kinh dị đặc sắc của 14 cây bút nổi tiếng trên văn đàn Việt Nam hiện nay như: Phong Điệp, Di Li, Ngộ Tự Lập, Thái Bá Tân, Võ Thị Hảo… Mỗi câu chuyện là một thế giới tâm linh nhiều màu sắc đem lại những dư âm, ám ảnh trong lòng người đọc.  Chuỗi Người Đi Trong Đầm Lầy gồm có: XÁC CHẾT TRẢ THÙ BẢNG CHỮ CÁI NGƯỜI ĐÀN BÀ TRÙM KHĂN ĐEN ĐỪNG ĐÙA VỚI MA ĐỨA BÉ ĂN MÀY CỤ CÓC GIÀ TRONG NGÔI LÀNG QUỶ ÁM MẮT MÈO ĐỘC HUYỀN ĐUỔI QUỶ MA MÈO CON HỔ MUN GIÓ LẠ RẮN TRẮNG VẬT VỚI MA DÃ NHÂN CON RẮN CHIẾC ÁO NGƯỜI TRONG GƯƠNG CHỜ RẰM Ở GỐC DÂU CỔ THỤ NƠI HOANG DÃ ĐỒNG VỌNG ĐỒI CON GÁI KẺ DỰ PHẦN NGÔI NHÀ HOANG VẮNG TRÁI TIM CON RẮN CÂY RẮN LỤC KHÁCH LẠ VÀ NGƯỜI LÁI TAXI VONG HỒN TRÊN NHỮNG CÁNH ĐỒNG CHẾT BỨC TRANH VÀ NGÔI NHÀ CỔ CHUỖI NGƯỜI ĐI TRONG ĐẦM LẦY *** C ứ chạng vạng, khi bóng tối đổ sẫm màu một góc rừng U Minh, những tia nắng rụng góc trời cháy rực, khi đàn muỗi bắt đầu cất mình lên như đám mây nặng trĩu những giọt sương máu từ đầm lầy, khi đàn quạ khạc ra tiếng khàn đặc rên rẩm trên những chạc cây bị sét đánh cụt ngọn, đó là lúc người đi rừng chậm chân bắt đầu nghe từng tràng tiếng hú ghê rợn. Không rõ cất lên từ đâu, loạt tiếng hú làm nổi gai lưng này. Chúng rên từng hồi đứt đoạn. Luồn như rắn dưới những tàn lá rậm rịt. Dán mình trườn trên mặt bùn nhão sệt nham hiểm của đầm lầy rồi trôi dạt trong bầu không khí u uẩn bốc lên từ những xác cây mục, đe nẹt ngay cả những kẻ làm nghề sơn tràng táo gan nhất. Dân quanh vùng chỉ dám kiếm ăn von ven ngoài bìa rừng, ruột cứ cuộn lên nỗi thòm thèm tiếc của. Đời ông đời cha họ truyền lại, ở trong sâu kia, có vô khối chim thú lạ mà chỉ cần bắt được một con cũng đủ để sung sướng cả đời. Chưa kể đến bao nhiêu trầm, kỳ nam đang lặng lẽ toả mùi thơm trong những thân cây huyền hoặc. Nhưng có thèm khát đến mấy, dân sơn tràng cũng chỉ dừng lại ở những lời than tiếc nắc nỏm. Đã không ít kẻ bạo gan chẳng chịu nổi sự cám dỗ, liều mạng dấn sâu vào đầm lầy, đặt chân lên lớp bùn mịn và lập tức cái lớp bùn gian manh kia sụt xuống nuốt từ chân đến bụng rồi đầu kẻ xấu số. Tiếng kêu cứu của người sắp chết chỉ còn ằng ặc sủi bọt trong cái đầm lầy không đáy trước khi mất dạng. Và cứ kéo nhằng nhẵng theo những buổi chiều ngằn ngặt tiếng hú là đoàn người lê thê lết đi không một tiếng động trong sương mờ. Đoàn người không rõ hình hài, được xâu thành chuỗi qua lòng bàn tay bằng một sợi thép gai rỉ bê bết máu khô lẫn máu tươi. Nhìn kỹ, chuỗi người bị xâu đều thiếu gan bàn tay, gan bàn chân. Thiếu tai. Máu đổ ri rỉ chảy dọc lối họ qua. Những bàn tay chìa ra phía trước, rên xiết đòi lại thứ mà họ đã bị cắt, bị chặt, bị xẻo. Cuộc diễu hành rùng rợn kéo dài cho đến khi mặt trời khuất hẳn sau rừng cây thì những tiếng rú ghê rợn cũng dứt. Không gian gần như bình yên cho đến lúc gà gáy canh tư. Khi tiếng gà đầu tiên vừa cất lên, cuộc diễu hành lại tiếp tục theo hướng ngược lại. Đoàn người trở về. Họ dong theo đoàn một gã to con, mặt trắng bệch với nụ cười gằn ẩn sau khuôn miệng đỏ bầm lượn cong cong như miệng đàn bà. Hai chân hắn bị xiềng. Tiếng xiềng khua xủng xoẻng như kẻng báo giờ chết. Hai tay hắn đỡ một chiếc mâm khổng lồ đầy ụ thức ăn đã chế biến và được bầy biện rất tinh tế, khiến chúng đẹp rực rỡ như một chiếc lẵng lớn đầy hoa lá. Nhìn kỹ, đó là món nộm tai người và món hầm gan bàn tay, gan bàn chân người, dù chúng đã được cắt tỉa, nhuộm màu với một nghệ thuật sành sỏi. Gã to con chìa cái mâm ra trước mặt đoàn người. ... Mời các bạn đón đọc Chuỗi Người Đi Trong Đầm Lầy của tác giả Di Li.
Trùng Sư: Trùng Trùng Bí Ẩn - Diêm Chí Dương
PHO TRUYỆN HÉ LỘ MỘT TRONG NHỮNG BÍ THUẬT CỔ XƯA NHẤT TRUNG HOA  Nếu hỏi loại người nào dễ lấy mạng người khác nhất? Mà kẻ tử nạn còn chưa kịp phát giác đã xong đời. Người ta chỉ biết thì thầm: hay đó là "Trùng sư"? Thanh ty như sợi tơ mảnh tẩm độc không thuốc giải, một mũi phóng đi không trượt ngã bao giờ. Tam thiên trượng uy vũ vô song, tốc độ mắt thường khó mà nhận biết. Mùi hương sai khiến được cả đám côn trùng ùn ùn xuất hiện, sức tấn công lấn át cả đội quân... Những bảo bối và bí thuật điều khiển trùng của các quân tử đứng đầu năm hệ phái Trùng sư Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ đang trở thành mục tiêu chiếm hữu của nhiều thế lực quân sự trong thời buổi Dân quốc rối ren của Trung Quốc. Trùng sư là cuộc tranh đấu ly kỳ giữa các Trùng sư và các thế lực ngoại bang cùng quân đội triều đình, ở đó muôn môn tuyệt kỹ được thi triển bất cứ ai cũng phải giật mình choáng ngợp. Trùng Sư đã xuất bản tại Việt nam, gồm có: Trùng Sư: Trùng Trùng Bí Ẩn Trùng Sư: Trùng Trùng Nguy Cơ ... *** Diêm Chí Dương Sinh năm 1984, người tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc. Là nhà văn 8x chuyên viết tiểu thuyết phiêu lưu ly kỳ, rất nổi tiếng trên mạng với bút danh Lang Thất. Tác phẩm tiêu biểu có Bì thư da người và Trùng Sư. Năm 2011, bộ tiểu thuyết Trùng sư ngay khi được tác giả đăng lên mạng đã nhận được sự hưởng ứng mạnh mẽ, trong vòng 30 ngày đã có hơn 10 triệu lượt đọc. Lúc xuất bản thành sách, bộ truyện về thuật điều khiển trùng này giữ vững vị trí best seller trong nhiều tháng trên mạng bán sách dangdang.com. Thành công lớn này giúp tác phẩm của Diêm Chí Dương được xếp vào cùng các bộ phiêu lưu kinh điển như Ma thổi đèn, Mật mã Tây Tạng... *** Thế giới mênh mông không có chuyện kì lạ gì là không thể, trước đây tôi thường nghe người ta nói như thế, nhưng bao giờ cũng vậy, khi sự việc ly kỳ xảy đến với bản thân, tôi lại nghi ngờ tính chân thực của câu nói ấy. Sau khi nghe xong câu chuyện của "ông nội", tôi thần người hồi lâu mới choàng tỉnh, cảm giác như thể đã trải qua một đời người. Sở dĩ tôi thêm dấu ngoặc kép bên ngoài hai chữ ông nội, là vì ông không phải ông nội ruột của tôi, tôi không có quan hệ máu mủ ruột rà với ông. Chỉ là cha tôi vì một số nguyên nhân nên đã đổi sang họ của ông, ngay cả cái tên Phan Mộc Dương của tôi cũng là do ông đặt cho. Trong ấn tượng của tôi, ông nội luôn là một người thần bí, bất kể mùa đông hay mùa hè ông cũng đều mặc một chiếc áo bông màu đen rách rưới lòi cả bông bên trong ra, tóc tai bù xù, ánh mắt xa xăm, nét vui vẻ dường như không thuộc về gương mặt ấy. Ông sống trong một gian nhà cỏ sâu tít trong làng, cách những nhà khác vài trăm mét. Vườn nhà ông không rộng lắm, nhưng có nuôi mấy con gà trống lông bóng mượt. .... Mời các bạn đón đọc tập đầu tiên của bộ sách Trùng Sư: Trùng Trùng Bí Ẩn của tác giả Diêm Chí Dương.
10 Câu Chuyện Ma Hay Nhất Mọi Thời Đại
10 câu chuyện ma hay nhất mọi thời đại được trình bày dưới nhiều hình thức khác nhau. Sau mỗi câu chuyện lại có những dữ liệu kỳ thú liên quan đến chủ đề. Trong mười truyện ma hay nhất mọi thời đại này có vài truyện khá là hài hước, vài truyện khá buồn và chỉ có một số ít là thực sự rùng rợn. Vì vậy, để giúp bạn đối phó với cảm giác thót tim do hoảng loạn hay quá sợ (cảm giác đó từ đây sẽ viếng thăm bạn thường xuyên), mỗi truyện sẽ đi kèm với một phần nói về các sự kiện cần biết. Trong những phần này, bạn sẽ phát hiện nhiều điều chẳng hạn như tại sao có người thành ma, có người thì không. Bạn sẽ được hướng dẫn một số mẹo vặt để săn ma. Bạn sẽ được giải thích sự khác biệt giữa hiện tượng kỳ bí và hiện tượng ma quái. Bạn sẽ được cắt nghĩa về hoạt động túm tụm liều mạng có tên gọi là "cầu cơ". Cuối cùng, nếu là người sáng tạo, bạn có thể viết ra những truyện ma hiện đại cực kỳ rùng rợn (hay cực kỳ dở hơi không biết bơi) của chính bạn. Vậy nhé! Bạn không còn lý do nào để trì hoãn nữa đâu đấy... Tìm mua 10 câu chuyện ma hay nhất mọi thời đại về đọc thôi. Nhưng xin có một cảnh báo nhỏ: Chớ bao giờ đọc cuốn sách này trong bóng tối, đơn giản vì... bạn sẽ không thấy đường. Mời các bạn đón đọc 10 Câu Chuyện Ma Hay Nhất Mọi Thời Đại của tác giả Michael Cox.
Goth - Những Kẻ Hắc Ám - Otsuichi
Goth - Những Kẻ Hắc Ám là một cuốn tiểu thuyết kinh dị rùng rợn, nó còn ẩn chứa nỗi buồn và những chiêm nghiệm về cuộc sống, về bản chất con người và sự giác ngộ. Tác phẩm đã mang về cho Otsuichi giải thưởng Honkaku Mystery, được chuyển thể thành manga và phim điện ảnh.  Một cuốn sổ ghi chép quá trình giết người.Chiếc tủ lạnh chứa đầy bàn tay. Lũ chó bị bắt cóc.Vụ treo cổ kỳ quái.Đứa trẻ bị chôn sống. Cuốn băng thu âm giọng nói của người chết… Hai học sinh cấp ba cùng nhau điều tra những vụ án kỳ lạ ở địa phương. Nhưng thay vì cố gắng ngăn chặn tội ác, nỗi ám ảnh với cái chết và sự giết chóc đã dẫn dắt chúng tiến vào bóng tối điên cuồng, nơi những cơn ác mộng trở thành sự thực. *** Sau hai mươi ngày dài nghỉ hè, tôi gặp lại Morino ở trường. Nàng đến lớp trước khi tiết sinh hoạt bắt đầu, lách qua đám bạn cùng lớp đang nói chuyện ồn ào để lại gần bàn tôi. Chúng tôi không có thói quen chào nhau. Morino đứng trước mặt tôi, lôi một cuốn sổ tay từ trong túi ra rồi đặt lên bàn. Tôi chưa từng nhìn thấy nó bao giờ. Cuốn sổ nằm vừa trong lòng bàn tay, bìa màu nâu làm từ da tổng hợp, loại thường được bán ở các cửa hàng văn phòng phẩm. “Tớ nhặt được cái này.” Nàng nói. “Không phải của tớ.” “Tớ biết.” Giọng nàng có vẻ thích thú lúc đưa cuốn sổ ra. Tôi cầm cuốn sổ lên, da tay tôi tiếp xúc với lớp bìa bằng da tổng hợp mịn màng. Tôi lật qua cuốn sổ xem đại khái nội dung bên trong, nửa đầu được viết đầy những dòng chữ bé li ti còn nửa sau trống trơn. “Cậu đọc từ đầu đi!” Tôi làm theo lời nàng, đưa mắt theo những dòng chữ được viết bởi một bàn tay xa lạ. Lối viết xuống dòng rất nhiều, giống như liệt kê. ... Mời các bạn đón đọc Goth - Những Kẻ Hắc Ám của tác giả Otsuichi.