Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Vạn Cổ Tối Cường Tông

Người nào bị cho là phế vật? Ai là rác rưởi? Muốn trở nên mạnh mẽ thì chỉ cần đi theo bản tọa sẽ có mọi thứ. Thánh tôn? Hoàng đế? Bản tọa thấy chúng tu luyện cũng không dễ dàng, cho nên thu nhận làm đệ tử gác cổng. Thần khí? Pháp bảo? Đệ tử bản tọa mỗi người vài món. Lạnh lùng khó tính? Thân thiện dễ gần? Hoạt bát dễ thương? Trầm tính mê hồn? Trên thế gian gái xinh mỗi người một vẻ, tất cả đều là bản tọa nữ... Đúng, đúng, đều là bản tọa nữ đệ tử! Các đệ tử hãy cùng bản tọa chơi đến banh trời nổ đất cái thế giới này. *** “Người trẻ tuổi, ta nhìn ngươi có xương cốt cứng rắn, sau này ngươi chắc chắn sẽ là thiên tài võ học vạn người mới có một. Ngươi có thể suy nghĩ một chút chuyện gia nhập làm đệ tử Thiết Cốt phái của ta, thành tựu tương lai của ngươi là không thể tưởng tượng được.” Trong núi rừng cảnh sắc động lòng người, Quân Thường Tiếu cười tủm tỉm nói với võ giả trước mặt, phối hợp với khuôn mặt trắng nõn của hắn làm cho người khác cảm giác vô cùng hấp dẫn. Không phải cảm giác, mà thật sự là như thế. Nếu có nữ nhân nhìn thấy hắn, nhất định sẽ nghẹn ngào la hét lên, hoặc là bị mê hoặc ngã trái ngã phải cho mà xem. “Chuyện này… ” Võ giả đầu đội khăn xanh khách khí nói “ Các hạ có thể trước tiên dịch chuyển bàn chân rồi nói chuyện được không?” Hóa ra Quân Thường Tiếu đang dẫm một chân lên một nửa khuôn mặt người ta, đạp xuống thảm cỏ. Mà trên nửa khuôn mặt kia vẫn còn in dấu giày của hắn. Người này bị đánh. Theo như tư thế ngã xuống cùng dấu chân còn đang in ở trên mặt của hắn, quả thực người này bị đánh không nhẹ. Quân Thường Tiếu rút chân lại, có chút áy náy nói ra ”Nhìn người dám đùa bỡn nữ đệ tử hoa nhường nguyệt thẹn của phái ta, bổn tọa nhất thời không nhịn được, thật là rất xin lỗi.” “...” Võ giả khăn xanh im lặng. Hắn đi trên đường vô tình gặp một cái mỹ nữ nên tiến lên nói một hai câu lập tức bị cái gì mà chưởng môn môn phái Thiết Cốt đánh một trận tơi bời, thật sự hắn quá là đen đủi mà. “Bằng hữu.” Quân Thường Tiếu nói ra “Suy nghĩ thật kỹ nha”. Võ giả khăn xanh trả lời yếu ớt “Ta có thể nói không đồng ý sao?” “Có thể chứ.” Quân Thường Tiếu chân thành nói ”Thiết Cốt phái của ta luôn luôn là người sống có đạo đức, tuyệt không ép buộc.” “Thật có lỗi quá.” Võ giả khăn xanh giả vờ đau khổ nói “Ta đã là đệ tử Linh Tuyền tông, không thể trở thành đệ tử quý phái nữa.” Chính mình thật vất vả thông qua khảo hạch của Linh Tuyền tông, đạt được đệ tử ký danh, không thể cứ thế công cóc được. Huống hồ, Thiết Cốt phái? Hắn chưa từng nghe ai nói qua, khẳng định đây là một môn phái rác rưởi, có gia nhập cũng chỉ lãng phí thời gian, lãng phí cuộc đời. “Aiii..” Quân Thường Tiếu lắc đầu, có chút nuối tiếc nói “Bằng hữu và Thiết Cốt phái của ta vô duyên rồi..” Hắn quay đầu nói “Thiên Thiên, tên này vừa rồi ức hiếp ngươi đúng không?” Cách đó không xa, một nữ tử áo trắng đang ngồi yên lặng trên một tảng đá lớn. Nữ tử này da trắng như tuyết,đôi mắt trong veo như khe suối thanh tịnh. Tuy nàng chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi nhưng đã có đủ tất cả điều kiện để trở thành một mỹ nữ. Khuyết điểm duy nhất của nàng chính là độ tuổi. Vì nguyên nhân này, mà nơi cần vểnh lên còn chưa có vểnh lên được a. “Chưởng môn.” Lục Thiên Thiên vuốt nhẹ ống tay áo, thản nhiên nói “Hắn vừa rồi muốn sờ tay ta.” “Ba!” Quân Thường Tiếu lại giẫm chân lên mặt võ giả khăn xanh, ánh mắt lạnh lẽo nói “Ngươi đây là ngại mình sống lâu rồi hả?” Lúc trước vẻ mặt của hắn còn dịu dàng, đột nhiên trở nên đằng đằng sát khí, tốc độ trở mặt tuyệt đối nhanh hơn cả lật tay. Võ giả khăn xanh vội vàng nói “Các hạ, ta ta ta không có!” Hắn thề, vừa rồi chính mình chỉ vừa có ý nghĩ như vậy thôi, nhưng hắn chưa kịp xơi múi gì đã bị đánh một trận rồi. Nhiều nhất thì hắn chỉ mắc tội “có âm mưu quấy rối người khác nhưng không thành công”. Quân Thường Tiếu lạnh lùng nói “Thiên Thiên sẽ không nói dối. Bổn tọa tin tưởng nàng, ngày hôm nay ta phải dạy dỗ ngươi một bài học nhớ đời mới được.” “Binh!” “Binh!” “Binh!” Từng trận gió mát phất phơ thổi tới khuôn mặt đã bầm dập của võ giả khăn xanh. Hắn cảm giác quả thực không hề dễ chịu, bị đánh đến mức xương cốt muốn rã rời thành từng mảnh. “Đồ chó chết!” Võ giả khăn xanh nắm chặt bùn đất, cố gắng ngẩng đầu lên nhìn theo hai bóng lưng đã dần biến mất oán giận nói “Lão tử nhất định sẽ báo thù!” Quân Thường Tiếu. Chưởng môn Thiết Cốt phái. Bất quá Thiết Cốt phái này cũng không vẻ vang gì. Năm đó, một tên võ giả họ Vương có xương cốt cứng rắn, rơi từ vách núi xuống mà không chết, sau đó được người qua đường cứu giúp một bữa cơm. Sau khi hắn khai tông lập phái đặt tên là Thiết Cốt phái. Tôn chỉ của môn phái là: Thiết Cốt Nhân. Ý nghĩa là làm người phải cứng rắn từ xương cốt, làm việc cũng phải cứng rắn như xương cốt. Chưởng môn đời thứ nhất chăm lo quản lý, trong vòng mười năm không ngừng phát triển, Thiết Cốt phái đã có chỗ đứng trong giang hồ, trở thành môn phái hạng cửu lưu, làm mưa làm gió ở Thanh Dương thôn. Nhưng… Người tính không bằng trời tính. Chưởng môn đời thứ nhất đi trên thị trấn trăng hoa vui đùa, bị quan phủ bắt giam vào ngục. Hắn không chịu được uất ức nên quyết định vượt ngục nhưng thất bại, cuối cùng bị đầu lìa khỏi xác. Cả môn phái rơi vào tình trạng như rắn mất đầu, từ đó bắt đầu xuống dốc không phanh. Trên đời không có cái gì gọi là mãi mãi. Sự tồn tại mạnh như Thiết Cốt phái của năm đó cuối cùng kết cục chỉ là đom đóm sớm nở tối tàn mà thôi. Mỗi lần người trong thôn kể lại chuyện chưởng môn Vương của Thiết Cốt phái vượt ngục không thành bị chém đầu, mọi người nghe xong đều ngửa mặt lên trời thở dài, trẻ con ngồi trên ghế nghe kể chuyện đều nước mắt rưng rưng. Thiết Cốt phái mặc dù đã suy tàn nhưng vẫn còn tồn tại. Ba tên đệ tử cuối cùng còn lại cùng nhau vui vẻ ngồi ăn bữa cơm ly biệt, hay còn gọi là “bữa cơm giải thể”. Ý là ăn xong bữa cơm này coi như tông môn giải thể, đường ai nấy đi. Tuy nhiên, ba người ăn xong bữa cơm này, vẫn còn một người lựa chọn ở lại. Sống một mình tại môn phái, ngày đêm chờ đợi, không rời bỏ. Người kia là ai? Chính là chưởng môn đời thứ 2: Quân Thường Tiếu. Chính xác mà nói thì đã từng là Quân Thường Tiếu. Cách đây một tháng, vào một đêm Quân Thường Tiếu thức dậy, đang trên đường tiến về nhà vệ sinh để giải quyết nhu cầu khẩn cấp của người sống. Khi hắn đi qua đại điện thì đột nhiên bảng hiệu môn phái do đã quá cũ kĩ và xập xệ rơi trúng đầu. Một mạng thế là đi chầu diêm vương. May mắn thế nào, Quân Thường Tiếu ở Trái Đất xuyên không đến thế giới này, thành công thay thế thân phận. “Ta còn sống sao?” Ý thức được mình không chết, Quân Thường Tiếu trước tiên thẫn thờ một lát, sau đó tiếp nhận trí nhớ của cơ thể này, hắn mới hiểu được chính mình rất may mắn trở thành người trong hàng tỷ người có cơ hội xuyên không. Thật là tuyệt vời! Tuyệt kỹ công pháp, thần kỹ bí tịch, tất cả các loại thần thông hãy xuất hiện đi. Ta Quân Thường Tiếu đã tới nơi này, lập tức muốn xưng bá thế giới, đánh bại tất cả thiên tài trở thành cường giả chí cao vô thượng. Ông trời không phụ lòng người, hắn giết chết vô số con kiến cùng bóp chết vô số bọ chét về sau, cuối cùng hệ thống cũng hoạt động. “Đinh đinh” “Hệ thống "Môn phái mạnh nhất" chuẩn bị khởi động.” “Đinh” “Hệ thống "Môn phái mạnh nhất" khởi động thành công, hiển thị số liệu trên màn hình phục vụ chủ nhân.” “Hưu!” Âm thanh máy móc bên tai chấm dứt, trước mặt Quân Thường Tiếu hiện lên từng dãy số liệu. Tên môn phái: Thiết Cốt phái Chưởng môn: Quân Thường Tiếu Đẳng cấp môn phái: Cửu lưu. Kiến thiết môn phái: Cấp 1 Thành viên môn phái: 1/100 Điểm cống hiến môn phái: 0/100 Nhiệm vụ chính tuyến: trong vòng một trăm năm biến Thiết Cốt phái trở thành đệ nhất môn phái của Tinh Vẫn đại lục, số lượng đệ tử môn phái đạt mười vạn người. Nếu không thể hoàn thành, chủ nhân lập tức hóa bụi bay về trời. Nhìn thấy nhiệm vụ chính tuyến ở cuối, một cơn lạnh buốt chạy thẳng từ chân tới đỉnh đầu Quân Thường Tiếu. Hắn kiểm tra lại trí nhớ một cách cẩn thận, Quân Thường Tiếu biết được Thiết Cốt phái chỉ có một người là mình, môn phái cũng là đẳng cấp thấp nhất, hắn đi vào nhà bếp lấy dao kề lên trên cổ, do dự một lúc rồi cuối cùng thở dài đem dao bỏ xuống, hắn không làm được tôn chỉ cứng rắn của môn phái. Một cái môn phái cửu lưu. Một cái môn phải chỉ có một người. Trong vòng trăm năm trở thành môn phái số một, đệ tử mười vạn người? Đây là ông trời đang chơi đùa mình, hay là hệ thống đang chơi đùa mình vậy? “Đinh!” Trong cơn tuyệt vọng, bên tai Quân Thường Tiếu bỗng nhiên văng vẳng âm thanh “Chúc mừng chủ nhân mở ra hệ thống. Mời chủ nhân nhận lấy nhẫn không gian.“ “Cái gì nhẫn không gian?” Quân Thường Tiếu phát hiện trên cổ tay phải bỗng dưng có thêm một cái vòng ngọc tinh xảo, phía trên có khắc chữ “Nhẫn không gian” rất nhỏ, hắn nhìn một lúc rồi co giật khóe miệng nói “Ta lần đầu tiên trong đời thấy nhẫn không gian lớn như vậy luôn đó.”   Mời các bạn đón đọc Vạn Cổ Tối Cường Tông của tác giả Giang Hồ Tái Kiến.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Nhật Kí Thực Nghiệm Của Tên Vu Yêu Điên Khùng - Phẫn Nộ Tùng Thử
Nhật Kí Thực Nghiệm Của Tên Vu Yêu Điên Khùng là câu chuyện huyền huyễn hay về một vu yêu luôn gây ra tai họa nhưng theo đó cũng khiến bản thân hắn ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn. Vu yêu luôn mang theo xú danh trên người, tại sao vu yêu không thể làm người tốt? Ta nhất định sẽ phá tan cái tư tưởng thối tha kia, tự lập ra một con đường mới. Và theo lời của editor Gà Đồng thì: "Thần tác, cmn thần tác" *** ‘Luyện kim sư kì tích’ Olivia, hiện tại còn chỉ là một cô bé có vẻ ngoài khá đáng yêu. Nàng có một mái tóc dài gợn sóng màu vàng óng, một dáng người ma quỷ đến mức cả pháp bào thùng thình cũng không che dấu được, khuôn mặt phì nộn đáng yêu mang theo chút khí chất thiên nhiên mơ hồ, kèm với một đôi kính mắt màu bạc tô điểm thêm vẻ học thức. Dù là lần đầu gặp mặt, ta lại thấy Olivia rất quen thuộc, có lẽ vẻ học thức kia khá giống Margareth và Eliza, nhất là khi đôi mắt kính đặc trưng đều chỉ là vật trang sức. Dù một bên kính đã bay đâu không biết, dù trước mặt có khách đến thăm, Olivia vẫn để tâm tư dạo chơi tận chân trời, không một chút phòng bị, vết bẩn trên mặt cũng không lau, cả phòng khách bị nổ tung lộn xộn cũng không thu dẹp. Có vẻ vị thiên tài trong truyền thuyết này có dây thần kinh vô cùng lớn. Mặt khác, ta cũng đã biết vì sao Kathleen lại phản cảm với Olivia như vậy. “Hoá ra là ‘giai cấp’ mâu thuẫn.” Nhìn thân hình của Olivia mà xem, một bộ pháp bào mặc trên người nàng, nhờ những đường cong động lòng người, biến trờ thành một bộ lễ phục. Còn nếu Kathleen mặc nó, ha ha… ... Mời các bạn đón đọc Nhật Kí Thực Nghiệm Của Tên Vu Yêu Điên Khùng của tác giả Phẫn Nộ Tùng Thử.
Linh Sát - Quỷ Chi Khúc
Trong thiên địa, Thần Ma Tịch Diệt.    Sau khi chết đều phải nghe theo tiếng gọi của ta, bởi vì ta chính là vong linh pháp sư.    ***    Nàng là thiên tài toàn hệ ma pháp mọi thứ đều tinh thông nhưng lại chỉ tha thiết với vong linh ma pháp, vì sao?    Nàng là thiên kim mắc nạn, cùng huynh trưởng ẩn cư nơi sơn dã nhưng vẫn không thoát khỏi sự đuổi giết của sát thủ, vì sao?    Trùng sinh nàng biến thành nàng!    Nàng, sao có thể là phế nhân? Sao có thể là kẻ yếu?    Thiên tài rơi xuống, nàng lại một lần quật khởi, lại thay đổi đến bất ngờ như thế nào.    Một thân quần áo giả nam trang, một nét cười thoáng hiện, trong trẻo nhưng lạnh lùng, một vong linh pháp sư, soạn nên một khúc ca thần thoại.    Giữa lửa địa ngục, nàng nhẹ nhàng bay múa, dáng người như hoa sen.    Trên đỉnh tuyết nhai, nàng ngạo nghễ đứng vững, đôi mắt mỉm cười, khuynh đảo chúng sinh.    Bước trên con đường mạo hiểm, chuyện lạ không ngừng, bí cảnh tái hiện.    Xem nàng làm thế nào một tay vén mây, một tay che trời, rung chuyển Thánh Vân đại lục!    (Giới thiệu vắn tắt vô năng, hết thảy mời xem tác phẩm, một câu mèo khen mèo dài đuôi, nội dung tuyệt đối phấn khích.)    *** Có mỹ nam, có quái thú, có pháp bảo, có mạo hiểm, cần gì có đó, YY vô hạn! Nữ chính lớn dần, giai đoạn trước ẩn giấu thực lực, giai đoạn gữa cường đại vô cùng, giai đoạn sau nhòm ngó ngôi báu toàn thiên hạ! *** Hai luồng gió đen từ bàn tay hắn xuất hiện, mãnh như rồng, liệt như hổ, gào thét về phía Sở Lạc Lạc và người mắt tím. Sở Lạc Lạc chắn ở trước mặt người mắt tím, pháp trượng cầm trong tay vung lên, lập tức biến ra lá chắn cực mạnh, mỗi tầng được tạo thành từ một loại nguyên tố. Nhưng mà gió xoáy màu đen lại nhanh chóng đột phá được tấm chắn. Sở Lạc Lạc không ngờ sau khi ma hóa lại có thể có sức mạnh lớn như vậy, đôi mắt màu hổ phách mở to, trong nháy mắt khi gió xoáy đến thì không gian bỗng nhiên văn vẹo, hai người đã được dịch chuyển đến nơi khác. Nhưng tiếng cười to điên cuồng như ma âm xuất hiện. Gió xoáy kia giống như có mắt, lập tức quay đầu lại lao về phía nàng. Mi tâm của Sở Lạc Lạc lóe ra một luồng sáng vô hình, nàng không kịp dùng ma lực để phòng ngự cho nên công kích tinh thần đã tự động phát ra. Công kích tinh thần tự phát so với lốc xoáy có chuẩn bị mà đến, đánh nhau, kết quả không cần nghĩ cũng rõ. Sở Lạc Lạc rên một tiếng, thân hình nhỏ nhắn liền như diều đứt dây ngã về phía sau. Trong nháy mắt, kết giới do nàng tạo ra lập tức tan rã. Những người ở trên quảng trường ước chừng đã đợi suốt bảy ngảy bảy đêm. Đến khi bọn họ cảm nhận được luồng năng lượng rất lớn dao động thì chỉ thấy thiên hạ trong tâm bọn họ đã rơi vào lòng người mắt tím. "Lạc Lạc...." Nhìn nam nhân áo trắng kia lại muốn ra tay một lần nữa, Lãnh Tiêu Nhiên, U Phượng và Lệ Vô Ngân vô cùng kinh hãi, còn chưa kịp ra tay thì Ngọc Lưu Ly đã như tia chớp bay thẳng vào mi tâm của Sở Lạc Lạc. Đôi mắt màu hổ phách mở ra, nàng đã rời khỏi lòng người kia, trong nháy mắt, không gian trước mặt nàng xuất hiện vết rách, chỉ thấy cánh tay nàng vươn vào bên trong vết rách đó. Bóng trắng đang điên cuồng lao về phía nàng bỗng nhiên cứng ngắc giữa không trung, hắn rống to ra tiếng, chỉ thấy một hư ảnh trong suốt đang dần dần thoát khỏi thân thể của hắn. Bỗng nhiên trong miệng hắn phun ra một ngụm máu đen, hư ảnh kia lại trở về thân thể hắn. Người mắt tím thấy vậy cũng nhanh chóng đưa tay vào bên trong vết rách không gian mà Sở Lạc Lạc chế tạo, chăm chú dùng toàn bộ tinh thần lực để lôi kéo, bắt giữ linh hồn. Đến khi vết rách không gian biến mất, trong tay hắn và Sở Lạc Lạc, mỗi người nắm một nửa hư ảnh. Hư ảnh đã bị chia thành hai nửa không ngừng giãy dụa trong tay bọn họ, bóng trắng trên không trung đã sớm rơi xuống.... "Giao hắn cho ta xử lý đi!" Người mắt tím nói. "Lạc Lạc, ngươi không sao chứ?" Lúc này, ba người nam nhân đều chạy về phía nàng, Sở Lạc Lạc mỉm cười gật đầu, tùy ý ném nửa hư ảnh cho người mắt tím. Khi hai nửa hư ảnh hợp lại, người mắt tím lấy viên thủy tinh đen giờ đã trở nên trong suốt ra. "Cho ngươi nếm thử cảm giác cô tịch trong ngàn năm bị phong ấn!" Nhưng mà hắn không ngờ linh hồn tà ác kia vẫn còn có thể công kích, nó nháy mắt hóa thành một luồng sáng đen, tay phải của người mắt tím lập tức máu tươi chảy đầm đìa, nhưng mà luồng sáng đen kia lại đang đánh thẳng về phía sau lưng Sở Lạc Lạc. ... Mời các bạn đón đọc Linh Sát của tác giả Quỷ Chi Khúc.
Dạ Đàm Bồng Lai Điếm - Xương Bồ
Vi Trường Ca - bảo chủ của Thiên Hạ bảo cùng Tô Vọng Ngôn -  đại công tử của Tô Gia ở Lạc Dương là hai nhân vật chính của hai tác phẩm này. Một người anh tuấn phong lưu, văn võ song toàn, một người lãng từ hào hoa, học rộng tài cao, ngạo khí ngất trời, hai người họ là quen biết nhau từ nhỏ, thanh mai trúc mã, tình như huynh đệ. Cả hai cùng nhau bước vào những cuộc phiêu lưu đầy ma mị, huyền bí, cùng trải qua những giờ khắc sinh tử trong Dạ đàm bồng lai điếm để tìm kiếm những đáp án cuối cùng đằng sau tấm màn liêu trai ban đầu. Thế nhưng những gì họ tìm thấy lại đầy bất ngờ… "Trời đất là quán trọ của muôn vật, thời gian là khách ghé của trăm đời. Đời người chìm nổi như giấc mộng, vui được cáo là bao? Chỉ là năm tháng đằng đẵng khiến người già cỗi. So với việc bị những thứ phiền não ngoài thân quấn lấy, chẳng bằng một chiếc thuyền con, neo thuyền mà hát, ngắm trăng soi ngoài bãi, bắt lấy khoảnh khắc đẹp đẽ, thế gian diệu kỳ, lại chẳng thong dong, tự tại hay sao?" *** “Cố Niệm và Cố Phán… Bọn họ có thật sự được Cố phu nhân đón đi không?” Tô Vọng Ngôn chần chờ hồi lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi vậy. Lúc đó, cậu và Vi Trường Ca đang ngắm trăng trên sông. Hoàng hôn xuống, hai người lên một chiếc thuyền nhỏ, trôi theo dòng nước từ thượng du, sau hai canh giờ thì neo lại giữa một bãi bồi nông. Vi Trường Ca vui vẻ ngồi ở đuôi thuyền, cười như không có việc gì: “Có lẽ vậy… Có lẽ là Cố phu nhân dẫn họ đi, hoặc là chính bọn họ muốn đi —— ai biết được?” “Ta thì mong là họ thực sự được Cố phu nhân đón đi…” Tô Vọng Ngôn thở dài, có chút buồn man mác: “Tuy họ sống lâu hơn chúng ta, nhưng sâu trong lòng, lại vẫn chỉ là hai hài tử mãi không lớn. Dù là gian nan tới mức nào, họ vẫn kiên trì không thay tên đổi họ, bắt từng ‘mẫu thân’ của mình đều phải mang họ Cố, khi nghe chúng ta nói từng gặp Cố phu nhân thì vô cùng vui vẻ… Aii, kỳ thực họ cũng chỉ là hai đứa trẻ bị lạc mất phụ mẫu mà thôi…” Vi Trường Ca cười cười nhưng không cho ý kiến. —— bất chợt, y nhớ lại gương mặt nho nhỏ của Cố Phán, cùng nụ cười ngọt ngào trên gương mặt đó. Y đổi chủ đề: “Nói mới nhớ, nếu ngươi không thuận miệng bịa ra phong thư kia, có lẽ huynh muội Cố gia cũng sẽ không dễ dàng mà nói ra chân tướng như vậy.” “Tuy không ai biết được trong phong thư năm xưa Cố phu nhân đã viết gì, nhưng người cùng tâm trạng, có lẽ cũng không khác gì những nội dung đó đâu?!” Tô Vọng Ngôn cười nhẹ, cúi đầu nhìn vào lòng sông. Một lát sau, thấp giọng hỏi: “Vi Trường Ca, trên đời này thật sự có Bồng Lai, có tiên sơn sao? Nếu như thật sự có Bồng Lai, thì nơi đó rốt cuộc như thế nào? Nói cho cùng thì là một nơi có thể thỏa mãn mọi ham muốn của con người, hay là một nơi căn bản không có ham muốn gì cả?” Vi Trường Ca suy nghĩ một lúc, rồi lại suy nghĩ một lúc nữa, cuối cùng không trả lời. May mà Tô Vọng Ngôn cũng không nhất định phải chờ câu trả lời của y. Vi Trường Ca đứng dậy. Đêm đó, trăng đặc biệt sáng, trên dãy núi xanh phía xa, mơ hồ có thể thấy được sắc đỏ của lá phong trải khắp núi. Thuyền con neo bên một đồng hoa, hòa cùng gió sông, chung quanh đều là sợi bông bay phất phơ mờ mịt, trải rộng mênh mang, ngay đến con thuyền nhỏ cũng mờ đi trong bụi hoa trắng xóa. Trên sông có đôi ba ngọn đèn thuyền chài, chậm rãi chuyển động. Còn ánh trăng nhộn nhạo theo dòng nước dập dềnh, như thể vật sống. Bỗng thấy một chiếc thuyền đánh cá đang chậm rãi trôi trên sông, trên thuyền truyền tới tiếng khóc lớn. Một ngư phụ ôm đứa trẻ còn đang bọc trong tã lót thong thả đi lại trên đầu thuyền, miệng lẩm nhẩm một khúc hát ru, nhẹ nhàng đong đưa đứa trẻ. Nhưng đứa bé đó không biết vì sao vẫn cứ khóc oa oa. Lập tức, có một giọng nam sang sảng lớn tiếng hỏi: “Sao hài tử cứ khóc liên tục thế?” Theo tiếng nói, một hán tử trẻ tuổi cao lớn thô kệch đi ra từ trong buồng nhỏ, vụng về đón lấy đứa nhỏ từ tay ngư phụ, miệng không ngừng nói: “Tiểu Bảo ngoan, Tiểu Bảo đừng khóc nữa! Còn khóc nữa Long Vương gia gia sẽ tới bắt con đó nha!” Ngư phụ kia mỉm cười đứng một bên nhìn, mà quả nhiên tiếng khóc của đứa bé cũng dần nhỏ lại. Vi Trường Ca nhìn theo chiếc thuyền càng đi càng xa, đột nhiên cười khẽ thành tiếng. “Ngươi cười gì thế?” “Ta nhớ khi ta còn nhỏ, mỗi lần quấy khóc là vú em cũng dọa ta như thế, bà cứ luôn nói ‘Còn khóc à, khóc nữa để cho Quỷ Vương bắt con đi’.” “Quỷ Vương? Đó là cái gì?” ... Mời các bạn đón đọc Dạ Đàm Bồng Lai Điếm của tác giả Xương Bồ.
Ta Là Chí Tôn
Dược không thành Đan chỉ là độc, người không thành thần sẽ thành tro. . . . Thiên đạo có thiếu, nhân gian bất bình, hồng trần thế ngoại, quỷ quái hoành hành; buồn ngươi lương thiện, phẫn nộ ngươi không giành; quy tắc bên ngoài, ta đến chấp hành. Phân vũ thiên hạ, tàn sát hết bất bình; trong tay có đao, trong lòng có tình; trong ngực mỹ nhân, dưới đao gian hùng; đối xử lạnh nhạt hồng trần, không uổng kiếp này. . . . Động trời mưu trí, đạp phá quốc cừu gia hận; thiết cốt nhu tràng, diễn dịch yêu hận tình cừu; tuyệt thế thần công, tàn sát hết nhân gian bất bình; Đan Tâm Bích Huyết, soạn nhạc huynh đệ thiên thu! *** "Đi a, như thế nào không đi?" Vân Dương tại sau lưng, kỳ quái mà hỏi thăm: "Ngươi có phải hay không đều muốn đổi ý nữa a?" "Không không không. . ." Tần Đại thiếu đã là sắc mặt xanh trắng, té cứt té đái: "Chỗ nào có thể đâu. . . Vân Thiếu mời." Đem Vân Dương tứ Hậu lão gia giống nhau mời vào cửa, Tần Đại thiếu tựu như cùng trúng tên con thỏ giống nhau chạy. Vấn đề này cần phải tranh thủ thời gian bẩm báo phụ thân đại nhân, một cái náo không tốt, toàn bộ Tần gia, nhưng là không còn nữa a. . . Đến những người này, bao nhiêu cái cũng không thể trêu vào a. Vân Dương một thân một mình ngồi uống trà, cũng không nóng nảy, khóe miệng tất cả đều là ấm áp mỉm cười, thoạt nhìn, thiếu niên phong thần như ngọc, phong độ nhẹ nhàng, không có chút nào phập phồng không yên. Hoàng Cung ngọc dùng không sai biệt lắm, hôm nay muốn chọn mua. Điểm này, Vân Dương tự nhiên biết rõ. Thái Tử cùng mấy cái hoàng tử quý phủ dùng để ban thưởng hoặc là nói có khác công dụng ngọc, cũng không nhiều rồi. Hơn nữa, Thái Tử cùng mấy cái hoàng tử tập thể bị cấm chân, không thể ra cửa, cần có đồ vật thực tế nhiều hơn một chút. Không thể ra cửa, dùng cái gì lôi kéo, hoặc là làm việc? Tại nơi này trên đời giữa đối với ngọc thạch vô cùng tôn sùng cường đại trong hoàn cảnh, tự nhiên cần loại này mỹ ngọc a. Ngọc thạch, phủ thái tử cùng mấy cái hoàng tử quý phủ, cũng không hẹn mà cùng bắt đầu tranh mua. Cũng xác định ở hôm nay. . . Những thứ này, Vân Dương tự nhiên cũng là biết rõ đấy. Nói nhảm, hắn nếu không phải biết rõ, hắn cũng sẽ không ở thời điểm này đến rồi! Hắn yên tĩnh uống trà, toàn bộ người dung mạo tuấn nhã, khí chất siêu phàm; tựu như cùng một bộ điềm tĩnh vẽ, lại để cho bên cạnh thị nữ nhìn ngây người ánh mắt. Thật sự là một cái yên tĩnh mỹ nam tử. . . Không chút nào biết rõ, vị này yên tĩnh mỹ nam tử đang tại kế hoạch lấy vô số chuyện kinh thiên động địa. Hôm nay tại nơi này ngọc trang, vị này yên tĩnh Vân Công Tử, liền tất nhiên là muốn nhấc lên sóng to gió lớn đấy! Chỉ một lúc sau, Tần công tử đầu đầy là đổ mồ hôi chạy tới: "Vân Thiếu, thật có lỗi thật có lỗi, đợi lâu." "Không sao." Vân Dương tao nhã: "Hiện tại, đi chọn ngọc?" "Cái này. . ." Tần công tử sắc mặt phát khổ: "Hiện tại Hoàng Cung người cùng mấy cái hoàng tử người đang chọn. . . Vân Thiếu ngươi. . ." "Ý của ngươi là. . . Sẽ khiến ta khi bọn hắn chọn còn lại về sau lại chọn?" Vân Dương cười mỉm hỏi: "Trong mắt ngươi, ngươi xem rồi ta. . . Cứ như vậy thích ăn đồ ăn thừa?" "Không. . . Không không không. . ." Tần thiếu gia khuôn mặt như là mướp đắng giống nhau: "Ý của ta là. . ." "Ừ, ý của ngươi là, mọi người cùng nhau náo nhiệt náo nhiệt." Vân Dương đã đứng dậy đi ra ngoài: "Cũng cho ta mở mang kiến thức, cái gì gọi là hoàng thất phong phạm, Thiên gia đệ tử." "Không không. . ." Tần công tử khuôn mặt xoắn xuýt hầu như muốn nổi lên nếp nhăn: "Gia phụ ý tứ là. . . Vân Công Tử an tâm một chút chớ vội, một lát nữa, chúng ta trực tiếp đi nhà ta trân tàng mật thất. . . Chỗ đó đồ vật, thế nhưng là nhà ta mấy đời trân tàng, tuyệt đối đều là đồ tốt, so với phía ngoài cái gì cái gọi là đặc cấp. . . Có thể muốn tốt hơn nhiều." Đây vốn là cuối cùng điểm mấu chốt. Tần phụ đã từng dặn đi dặn lại, nếu là có thể bất động, liền không muốn nói ra đến. Nhưng Vân Dương như vậy khởi thân, liền trực tiếp đem Tần công tử điểm mấu chốt ép đi ra. "Hả?" Vân Dương sờ lên cằm, hoài nghi nhìn xem Tần công tử, chậm rãi nói: "Thật sự?" "Thật sự! Tất cả đều là thật thật!" Tần thiếu gia thề thề. "Ừ, ta đây cũng đi xem, ta không theo chân bọn họ đoạt, liền cùng đi xem nhìn, cái này không có gì đi?" Vân Dương nói. "Cái này. . . Cái này đi, Chỉ là. . . Thân phận của ngươi. . ." Tần thiếu gia nhẹ nhàng thở ra. "Ngươi liền trực tiếp đối với bọn họ nói thân phận của ta là được, chẳng lẽ ta còn nhận không ra người sao?" Vân Dương kỳ quái nhìn xem Tần thiếu gia: "Ta đến mua ngọc, sau đó để cho bọn họ chọn trước. . . Ta liền ở bên cạnh nhìn xem. . . Được thêm kiến thức, cũng không được?" ". . . Đi. . . Đi đi. . ." . . . Tần gia ngọc trang, với tư cách Ngọc Đường nước đệ nhất ngọc trang, tự nhiên là rất khổng lồ đấy! Vân Dương cái này vẫn là lần đầu tiên, Trên đường đi chứng kiến toàn bộ trang viên bốn phía sân nhỏ, tất cả đều là chế tác tác phường, các loại thanh âm huyên náo bên tai không dứt. "Cái này là tầng thứ nhất nhà kho, dễ dàng ra mỹ ngọc tảng đá, đều ở đây trong. Từ Ngọc Sơn ngắt lấy về sau, đều mở cửa sổ cửa, phát hiện phẩm chất tốt đấy, không một khối tiết ra ngoài." "Đây là tầng thứ hai nhà kho. Tất cả ngọc thạch lúc đầu phôi, đều ở đây trong." "Tận cùng bên trong nhất, mới là ngọc thạch biểu hiện ra." Vừa đi, Tần thiếu gia một bên giới thiệu. Vừa đi vào nơi đây, Vân Dương lập tức cũng cảm giác trong thức hải lục lục hưng phấn lên, liền lá cây mang hành cán còn có dây leo, đều điên cuồng xoay bắt đầu chuyển động. Một cỗ nhu nhu non nớt ý niệm, không ngừng thúc giục Vân Dương. "Có thứ tốt!" "Có rất nhiều rất nhiều thứ tốt!" "Nhanh cho ta ăn!" "Ta muốn ăn!" "Oa nha nha nha có. . . Thứ tốt!" ... Mời các bạn đón đọc Ta Là Chí Tôn của tác giả Phong Lăng Thiên Hạ.