Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Vùng Đất Xannhicôp

Vùng Bắc Băng Dương có nhiều đảo lớn và nhỏ bao quanh, còn khu trung tâm không có đảo. Các đảo thường có băng, tuyết phủ, chỉ trừ một số ít đảo không có băng tuyết trong một thời gian ngắn về mùa hè. Biển bao quanh các đảo cũng thường xuyên đóng băng. Vùng trung tâm không có đảo thường có những lớp băng dày, lâu năm, nước và gió thường xô đẩy những tảng băng ở đây về nhiều hướng. Bất chấp những điều kiện khó khăn, các nhà thám hiểm dũng cảm đã đến vùng Bắc cực, từng bước nghiên cứu vùng này và đã từng sống ở những đảo đó. Người ta đã cố gắng lợi dụng các tảng băng di chuyển để đi vào vùng Bắc Băng Dương, nơi còn chưa được nghiên cứu đầy đủ. Sự khám phá các đảo mới được bắt đầu từ lâu và ngày nay cũng đang được tiếp tục; chẳng hạn các đảo nhỏ Gianet, Ghenriet, Bennet ở phía đông-bắc quần đảo Nôvôsibirơxcơ đã được phát hiện vào năm 1881; quần đảo lớn mang tên Vùng đất bắc ở phía bắc bán đảo Taimưrơ được phát hiện vào năm 1913; tiếp theo đó, các đảo nhỏ ở vùng biển Carơxkôie cũng được phát hiện. Dù sao, người ta cũng không thể khẳng định là các đảo ở vùng Bắc cực đã được phát hiện hết. Bởi vì ở nơi mà băng di chuyển nhiều, còn có thể có những hòn đảo khác, nếu đi bằng đường biển thì không đến các đảo này được, còn đi theo các tảng băng di chuyển cũng rất khó tới. Nhờ sử dụng máy bay, người ta có thể đến được những nơi trong vùng Bắc cực mà đi bằng đường biển hoặc đi theo băng di chuyển cũng không thể đến được. Song, cho đến ngày nay, người ta vẫn chưa khám phá được các hòn đảo ở vùng Bắc cực, mà những truyền thuyết về chúng được tồn tại đã gần một thế kỷ rưỡi nay rồi. Những người thợ săn dũng cảm đã từng đến các hòn đảo gần lục địa châu Á để kiếm lông thú và ngà voi ma-mút, cả những nhà thám hiểm phương bắc, trong những ngày đẹp trời hiếm có ở phương bắc, đã thấy được các hòn đảo đó từ những điểm cao, nhưng họ không sao đi đến được. Hòn đảo ở về phía bắc quần đảo Nôvôsibirơxcơ được đặt tên là Vùng đất Xannhicôp, do Iacôp Xannhicôp là người đầu tiên trông thấy nó ở tận phía chân trời giữa vùng bằng. Cuốn sách này miêu tả việc những người tù chính trị bị đi đày ở lưu vực sông Indihiroca đi tìm Vùng đất Xannhicôp. Cuốn tiểu thuyết này thuộc loại khoa học viễn tưởng, bởi vì tác giả mô tả một vùng đất tưởng tượng, miêu tả thiên nhiên và dân cư của vùng đất này theo các giả thuyết khoa học. Bạn đọc sẽ làm quen với những hòn đảo Bắc cực, với các điều kiện thám hiểm giữa vùng băng, với thiên nhiên và dân cư ở một vùng đất có thể có được mà chưa ai biết, nếu nó tồn tại theo các giả thuyết mà tác giả nêu lên. Trong chương “Vài lời cuối cùng” bạn đọc sẽ có được lời giải đáp về các giả thuyết nói về vùng đất Xannhicôp, và làm quen chút ít với những phát minh mới mẻ của các nhà khoa học nghiên cứu vùng Bắc cực của Liên Xô, làm sáng tỏ một phần nào về sự bí hiểm của Vùng đất Xannhicôp. *** Nửa đầu cuộc họp trọng thể của hội các nhà bác học để nghe thông báo của các nhân viên trong đoàn thám hiểm đi tìm bá tước Tôn và những người cùng đi với ông ta bị mất tích, đã sắp kết thúc. Trên diễn đàn, cạnh bức tường có trang trí các chân dung lớn của những người bảo trợ có chức tước và các vị chủ tịch của hội, là một sĩ quan hàng hải. Ông này đã từng dũng cảm vượt Bắc Băng Dương trên một con thuyền độc mộc, từ quần đảo Nôvôsibirơxcơ đến đảo Bennet, đây là nơi cuối cùng mà bá tước Tôn dừng lại, và không thấy trở về. Chiếc chao đèn màu xanh hắt bóng mờ lên khuôn mặt rắn rỏi, dầu dãi phong sương của người đang nói, rọi ánh sáng lên bản báo cáo đặt trên diễn đàn và lên bộ đồng phục hàng hải có khuy và huân chương bằng vàng của ông ta. Các ủy viên Hội đồng của hội đang ngồi sau một chiếc bàn dài phủ khăn xanh đặt ở phía trước diễn đàn. Họ đều là những nhà bác học lỗi lạc và những nhà du hành nổi tiếng, hiện đang sinh sống tại thủ đô phía bắc1. Vị chủ tịch ngồi ở giữa. Mắt ông nhắm nghiền, hình như giọng nói nhẹ nhàng của diễn giả đã làm cho ông ta thiu thiu ngủ. Căn phòng nhỏ chật ních người. Báo cáo viên đã miêu tả bước đường của đoàn thám hiểm đi cứu nạn, cuộc hành trình khó khăn khi họ phải dùng những xe trượt tuyết do chó kéo để chở chiếc thuyền độc mộc nặng nề từ lục địa đến quần đảo Nôvôsibirơxcơ, vượt qua vùng băng giá ven Bắc cực. Ông tả lại mùa hè trên đảo Côtennưi trong lúc chờ phá băng, việc đi dọc theo bờ biển rất gian khổ, và vượt qua biển để đến đảo Bennet một cách táo bạo. Ông nêu lên đặc điểm của hòn đảo ảm đạm, quanh năm phủ đầy băng tuyết đó và kể lại việc tìm thấy căn lều nhỏ của Tôn và những vật mà Tôn đã để lại trong lều cùng với tài liệu ghi chép về đảo kết thúc bằng những dòng chữ: “Hôm nay chúng tôi đang lên đường về phương nam. Có đủ thức ăn cho khoảng 15 đến 20 ngày. Tất cả đều khỏe mạnh.” - Như thế là - báo cáo viên cao giọng tuyên bố - ngày 26 tháng 10 năm 1902, bá tước Tôn, nhà thiên văn Dibec và hai thợ săn Vatxili Gôrôkhôp, người Iacut, và Nhicolai Điacônôp, người Tunggut đã rời đảo Bennet vượt qua băng tuyết đi về phương nam, theo hướng quần đảo Novôxibirơxcơ. Nhưng họ không bao giờ tới đích. Chúng tôi biết vậy, bởi vì chúng tôi không tìm ra một dấu vết nào cả. Thế thì điều gì đã xảy ra đối với các nhà du hành can trường ấy? Không còn nghi ngờ gì nữa, họ đã chết trên đường đi. Vào cuối tháng mười, trên các vĩ tuyến ấy, ban ngày không có ánh sáng trời chỉ sáng mờ mờ vào khoảng hai ba giờ lúc ban trưa. Băng giá tới 40 độ; hay có bão tuyết dữ dội. Nhưng mặt biển chưa hoàn toàn bị bao phủ bởi băng giá và có nhiều hồ nước. Các nhà du hành có thể rơi vào một trong những hồ nước mới đóng băng ấy giữa lúc có bão tuyết rồi mất hút. Hoặc họ có thể chết vì kiệt sức, hay lả đi vì đói, và vì băng giá trong khi phải chống chọi với các tảng băng. Vì không có chó, họ buộc phải kéo lê những xe trượt tuyết nặng trĩu, xuồng và đồ đạc. Hoặc cuối cùng, gặp một cơn bão, họ chết đuối trong đêm đen Bắc cực giữa lúc cố gắng vượt qua vùng biển chưa đóng băng trên những chiếc xuồng mỏng manh, Bằng cách nào thì họ cũng yên giấc ngàn thu dưới đáy Bắc Băng Dương, còn như tôi đã cố gắng chứng minh cho các vị: Vùng đất Xannhicôp mà Tôn đi tìm từ lâu nay, thực ra không có. Người nói bước khỏi diễn đàn. Câu kết luận của ông ta đã làm cho những người nghe ngán ngẩm. Bỗng người ta nghe thấy một giọng nói to từ phía hàng ghế cuối vọng lên; Dầu sao - tôi bảo là - nó vẫn có! Cả gian phòng náo động. Người ta nghe thấy những câu hỏi: - Ai thế? Sao kỳ quặc vậy? Vị chủ tịch nghiêm nghị nhìn quanh và rung chuông. Khi trật tự đã trở lại, ông ta nói giọng oai nghiêm. - Tôi muốn rằng toàn thể hội nghị và các vị khách, chúng ta hãy đứng dậy mặc niệm những nhà du hành gan dạ đã sống trọn đời cho khoa học: bá tước Tôn, nhà thiên văn Dibec và hai thợ săn Gôrôkhôp và Điacônôp. Mọi người đứng cả dậy. - Tôi tuyên bố nghỉ giải lao mười lăm phút. Những người ngồi gần cửa vội vàng tuồn ra ngoài. Các ủy viên của Hội đồng vây lấy người nói, trong khi đó người ta thấy một hội viên có thân hình đẫy đà, viện sĩ Sencơ, đang lách qua đám đông đến những hàng ghế cuối. Ông ta là nhà thám hiểm nổi tiếng, người tổ chức và là cố vấn của đoàn thám hiểm của bá tước Tôn. Giữa sự ồn ào của tiếng ghế xô đấy, tiếng trò chuyện của đám đông, vang lên giọng nói to của ông ta: - Tôi xin mời vị nào đã quá tin rằng Vùng đất Xannhicôp là có thật, nói chuyện với tôi. Đáp lời mời này, một người trẻ tuổi mặc áo choàng dài màu đen, tách khỏi đám đông thính giá. Khuôn mặt ngăm đen của anh ta đầy những vết nhăn nhỏ xíu, kết quả của nắng hè, băng giá mùa đông và những cơn gió bão. - Tôi nói vậy và nếu cần, tôi sẽ nhắc lại một lần nữa,- anh ta tuyên bố sau khi tiến lại gần Sencơ. - Ta hãy đến thư viện; không thể nói chuyện trong tình trạng hỗn độn này được,- Sencơ vừa nói vừa nhìn người trẻ tuổi hăng hái bằng con mắt xoi mói ẩn dưới đôi lông mày rậm, Khoác tay người lạ mặt, Sencơ dẫn anh ta qua cửa bên đi đến những phòng ở phía sau của thư viện. Đây là văn phòng của hội. Trong phòng im ắng và trống rỗng. Viện sĩ ngồi lên ghế của thư ký rồi ra hiệu cho người cùng đi với mình ngồi sang ghế bên. Ông châm một điếu thuốc và nói: - Tôi nghe đây. Tôi muốn nghe điều ông biết về Vùng đất Xannhicôp. - Điều đầu tiên là hãy cho phép tôi nói với ông tôi là ai, - anh ta nói. - Đã năm năm, tôi là một tù chính trị, bị đày biệt xứ ở một làng tên gọi Cadatric tại cửa sông Iana, trong xứ sở của gấu, hay nói cho đúng hơn là của những con gấu Bắc cực. Ở đó tôi đã làm quen với những thợ săn địa phương. Theo cách nhìn văn hóa của thủ đô thì họ là những con người cục cằn và dốt nát, nhưng họ tốt bụng và dũng cảm. Mỗi năm xuân đến, khi ngày trở nên dài hơn và băng vẫn rắn, họ quả cảm đến quần đảo Nôvôsibirơxcơ để lùng ngà voi ma-mút, ở đây có rất nhiều... Một số thợ săn đã thấy rõ ràng Vùng đất Xannhicôp và tin chắc rằng nó có thật. - Điều đó cũng chưa đủ để thuyết phục! - Sencơ nhận xét. - Ông biết chứ, diễn giả đã bảo rằng những ngọn núi mà Xannhicôp và Tôn đã thấy chỉ là những dãy núi băng khổng lồ. Để có thể đứng ở đảo Côtennưi nhìn thấy được những ngọn núi của vùng đất tưởng tượng ấy thì chúng phải cao ít nhất là hai nghìn hai trăm năm mươi mét. Khó mà tin rằng có những ngọn núi cao như thế ở Bắc Băng Dương. - Đó chỉ là điều phỏng đoán chứ không phải là sự thật! - Hơn nữa, trước khi đặt chân lên đảo Bennet, Tôn đã uổng công đi tìm vùng đất ấy trên chiếc du thuyền “Rạng đông” chở ông ta, đi gần chỗ mà người ta cho là vùng đất. - Điều này chỉ chứng tỏ rằng vùng đất ở xa hơn về phương bắc chứ không gần đảo Côtennưi như Xannhicôp và những người khác đã tưởng, họ thấy nó nhưng không ước lượng được khoảng cách một cách chính xác, - người trẻ tuổi cãi lại. - Ông nói đúng! - Sencơ nói... - Nhưng sự thật, ngoài những chứng cứ này ra, ông sẽ đồng ý với tôi rằng đây chỉ là những chứng cứ bấp bênh, chúng ta không có gì khác, hay nói đúng hơn, không có gì xác thực để xét, ngoài việc những đàn chim di cư về một nơi nào đó ở phương bắc. - Tại sao ông nghĩ rằng dấu hiệu đó lại không đầy đủ tính chất xác thực? - người trẻ tuổi ngạc nhiên hỏi, - Vranghen đã viết về điều này, Maiden xác nhận nó, còn nhân dân địa phương chỉ rõ rằng vào mùa hè có hàng đàn chim sống trên bờ biển phía bắc của Xibiri, trừ hai nơi: nơi thứ nhất nằm giữa sông Khrôma và sông Ômôlôi, nơi thứ hai bắt đầu khoảng năm mươi cây số về phía tây của mũi Tacan và kéo dài đến mũi Riacaipi2. Trong những nơi này, số lượng chim không đáng kể, nhưng nhân dân ở đây thấy có những con chim bay về phương bắc. - Từ dải đất ở phía tây, chim bay về quần đảo Nôvôxibirơxcơ, trong khi từ dải đất ở phía đông, chim bay đến đảo Vranghen, - Senco bác lại. - Trước kia người ta nghĩ thế, nhưng thực ra không phải như vậy. Đảo Vranghen rất cao, lởm chởm đá và hầu như cả mùa hè tuyết phủ. Cũng có một số ít nơi trên đó các loài chim như ngỗng và vịt có thể làm tổ. Nhưng chúng ta chú ý nhiều hơn đến dải đất phía tây. - Phải rồi, từ đây, bầy chim bay về quần đảo Nôvôxibirơxcơ.   Mời các bạn đón đọc Vùng Đất Xannhicôp của tác giả Vlađimia Ôbrutrep.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Chờ Em Đến San Francisco
Truyện viết về Sài Gòn những năm 1980, qua suy nghĩ, qua hồi ức của một nhân vật nay đã là một phụ nữ trưởng thành. Truyện cũng xen vào những bối cảnh rất hiện đại ở các quốc gia châu Âu và Mỹ. Các địa danh như Chicago và San Francisco cũng được nhắc đến nhiều trong truyện. Đọc "Chờ em đến San Francisco", bạn đọc sẽ một lần nữa, được trở lại với Sài Gòn xưa, với những con người xưa và những tình cảm thiêng liêng một khi đã bước vào thì rất khó dể thoát ra...Một kết thúc mở cho cuộc tình giữa một cô gái với 2 chàng trai, cô sẽ lựa chọn ai?... "Một cô gái nuôi dưỡng tình cảm si mê của mình suốt hai mươi năm trời, tưởng không thể gặp lại người trong mộng. Nhưng một ngày, người tình thời thơ ấu đột ngột trở lại. Cô sẽ làm gì để giữ được tình yêu cũ trong khi tim cô cũng đang rối bời vì một người đàn ông khác vừa xuất hiện. Những chuyến bay, những khung cảnh lãng mạn của Paris, Chicago... và đặc biệt là khung cảnh Sài Gòn của hai mươi năm trước bồng bềnh hiện ra, xen giữa câu chuyện tình nóng bỏng." *** Review Nguyễn Ngọc Ánh Bạn có tin vào duyên số không? Những cuộc gặp gỡ, những mối tình, những kỷ niệm xen lẫn nụ cười và nước mắt,… cùng tất cả những thứ mà bạn đã nếm trải trên cuộc đời này, chúng đều là duyên số. Tôi đã nghe ở đâu đó nói rằng “Kiếp trước phải quay đầu nhìn nhau 500 lần, kiếp này mới có duyên gặp gỡ hay ở cạnh nhau”. Và tôi tin vào duyên số mà ông trời đã sắp đặt. Tôi tin một ngày nào đó, chúng ta – những người yêu nhau, dù có cách xa hàng nghìn cây số rồi cũng sẽ trở về bên nhau. Có lẽ, Dương Thụy cũng vậy khi xây dựng tình yêu của nhân vật An và Bình trong cuốn sách “Chờ em đến San Francisco”. Dương Thụy đã nhắc trong Lời nói đầu rằng “Cuốn sách này không dành cho những bạn đọc tuổi teen hay những bạn trẻ dưới ba mươi tuổi” và tôi cũng không phải đối tượng của cuốn sách này. Thế nhưng, tôi vẫn khuyên các bạn nên đọc, cho cái tuổi trẻ “thanh xuân” đang tràn ngập, cho cái thời áo trắng ngây ngô nhưng khao khát tình yêu. Cuốn sách là một câu chuyện nhẹ nhàng và lãng mạn như nước Pháp, pha chút bồng bột của tuổi trẻ, nhưng vẫn rất đáng yêu và chân thành. Mạch kể câu chuyện đan xen giữa những ký ức trong quá khứ và hiện tại qua suy nghĩ cùng hồi ức của nhân vật nữ chính nay đã là một phụ nữ trưởng thành. Đọc “Chờ em đến San Francisco”, bạn sẽ được sống lại thời bao cấp ở Sài Gòn vào những năm 80 của thế kỷ trước, khi cuộc sống còn nhiều thiếu thốn nhưng tình người thì vô cùng bao la. Dưới ngòi bút của Dương Thụy, một Sài Gòn rất khác, một Sài Gòn hào hoa, không quá nhộn nhịp mà gần gũi hơn, Sài Gòn những ngày nắng và trái tim của một cô gái với những rung động đầu đời nhưng cuối cùng cũng có một kết thúc tốt đẹp. Các ký sự về hành trình châu Âu, châu Á không những cung cấp kiến thức về con người, văn hóa, lịch sử của nơi đến mà còn đan xen những cảm nhận rất riêng, rất thật, rất đặc biệt dưới con mắt của nhà văn. Tôi đã đọc lại cuốn sách rất nhiều lần, tôi không nhớ chính xác mình đã đọc nó bao nhiêu lần khi tôi được tặng nữa. Nó thực sự hay. Cũng như những câu chuyện trước của Dương Thụy, các nhân vật trong câu chuyện này cũng có những chức vụ, địa vị khá cao trong xã hội. Ở hiện tại, An là một nhân viên của công ty dược phẩm nổi tiếng, đi đây đi đó khắp nơi như cơm bữa. Ngoài ra, sự xuất hiện của hai chàng trai là John – một doanh nhân ấm áp và lịch lãm, tự tay xây dựng doanh nghiệp của riêng mình và Bình – mối tình đầu ngây thơ của An, anh làm ở Apple với một vị trí mà “không có người để cho phép anh nghỉ” – một vị trí khá cao theo suy nghĩ của tôi, cả hai chàng trai đều đã để lại trong tôi những cảm xúc khó có thể diễn tả xuyên suốt câu chuyện. Trong chuyến đi công tác của mình, An tình cờ quen biết với chàng trai độc thân tên John trên máy bay, giữa họ nảy sinh những rung động sau vài lần gặp gỡ ở Chicago, nhưng khi nhận ra những rung động đó, An bắt đầu băn khoăn, cô chưa sẵn sàng cho một tình yêu mới. Trong quá khứ, An là một cô nữ sinh khiến biết bao thằng con trai trong xóm “thèm” với vẻ ngoài non trẻ của thiếu nữ 18 của mình, nhưng người duy nhất cô trao tình cảm là Bình – mối tình đầu của cô. Cái cảm giác nóng rẫy khi ngồi sau chiếc xe Dream của Bình trước khi anh xuất ngoại đó mãi là phút giây ngất ngây nhất đã làm cô không thể quên trong suốt những ngày tháng sau này. Duyên số đưa đẩy, An và Bình gặp lại nhau vào mùa thu Paris với những cơn gió rét ngọn, tình cảm giữa họ năm ấy vẫn còn đó, những lần cùng nhau học tiếng pháp, thu âm những bài hát tiếng pháp lãng mạn như vừa mới xảy ra. Bình gắn với tuổi thơ của An, gắn với những hồi ức về một thời khốn khó nhưng luôn tràn ngập niềm vui. Bình là Sài Gòn trong An, và quan trọng nhất, Bình là…mối tình đầu. Mối tình đầu chỉ khiến ta thôi nhớ, chứ chẳng thể nào khiến ta mãi mãi quên. An cũng vậy. Sau một khoảng thời gian quá dài, tưởng chừng như bóng hình Bình đã phai mờ trong kí ức cô, nhưng không, anh vẫn luôn ở đấy, ở một góc sâu thẳm trong trái tim của cô gái Sài Gòn. Thật may khi cả hai đều vì những bấp bênh của cuộc sống mà chưa kết hôn. Kết thúc câu chuyện, giữa một chàng trai người Mỹ lịch lãm vừa quen như John và mối tình đầu không thể quên là Bình, An buộc phải đưa ra chọn lựa cho chính mình. Và cô đã chọn Bình. Truyện không chỉ nói về tình yêu, mà còn về những con người xóm Tân Định, cuộc sống thời bao cấp, chị Hương qua đèo, các anh “cu”, và “non-cu”,… Tôi chỉ tiếc rằng mình không sinh ra ở thời ấy để có thể cảm nhận hết những gì Dương Thụy đã viết. Nhưng khi đọc nó và nghiền ngẫm, tôi vẫn có thể tưởng tượng ra một rạp phim tồi tàn cũ kỹ mang cái tên Văn Hoa đầy ắp những kỷ niệm đẹp giữa các nhân vật, có thể tưởng tượng ra một xóm nghèo như vô số những xóm nghèo bây giờ nhưng đầy ắp tình người. Thế nhưng tôi không làm sao hiểu cảm giác bị rệp cắn là thế nào, cũng không làm sao hiểu những thái độ kỳ thị nhau chỉ vì chế độ chính trị ở thời xưa. Với lối viết văn nhẹ nhàng mà giản dị, Dương Thụy đã xây dựng tính cách nhân vật nữ chính mà tôi thực sự yêu thích. Thông qua câu chuyện của nhân vật chính, nó cho ta bài học về tự đối mặt với chính bản thân mình, đối mặt với những cảm xúc sâu thẳm nhất trong tâm hồn chúng ta để có thể đưa ra sự lựa chọn không phải đúng đắn nhất mà là khiến chúng ta hạnh phúc, vui vẻ nhất một cách thực sự từ trong trái tim. Và tôi cũng đã thực sự bị quyến rũ bởi những bức tranh được vẽ ra về những chuyến bay, những khung cảnh lãng mạn của Paris, Chicago… và đặc biệt là khung cảnh Sài Gòn của mấy mươi năm trước bồng bềnh hiện ra, xen giữa câu chuyện tình nóng bỏng. Thế nhưng có lẽ vì câu chuyện theo mô típ cũ trong những cuốn sách trước đây mà tôi từng đọc của Dương Thụy nên với tôi, nó vẫn chưa thực sự đặc sắc, cùng với những sự khó hiểu trong một vài chi tiết của câu chuyện mà cô ấy đã viết, nếu có sự sáng tạo hơn nữa trong cách sáng tác thì cuốn sách này của Dương Thụy sẽ được tôi đánh giá cao hơn. Tuy nhiên với tôi, nó vẫn là cuốn sách mà tôi thực sự yêu thích. Và tôi nghĩ rằng bạn cũng sẽ cảm nhận được như thế khi bạn đọc được nó. Hãy đọc và cùng tôi cảm nhận. Mời các bạn đón đọc Chờ Em Đến San Francisco của tác giả Dương Thụy.
Bù Khú Tiên Sinh
Nếu như tự truyện LẠC ĐƯỜNG kể lại hành trình của một trí thức trẻ lên rừng theo Việt cộng để rồi vỡ mộng khi biết minh lạc đường, thì BÙ KHÚ TIÊN SINH là cuộc chia tay đầy bi kịch của gã Việt cộng ấy với cái guồng máy quái đản mà hắn từng tham dự. Sau ngày 30/4/75 anh ta ở Rừng về nhưng không muốn chen chân vào chốn quan trường mà trở về với quần chúng, sống chung với những người cùng khổ trong xã hội. Đây là một hình thức phản kháng của người trí thức. Sư thức tỉnh của hắn đã phải trả giá bằng chính mạng sống của mình. TỰA KHÔNG CHỜ NGÀY MAI Năm 1949 Samuel Beckett viết vở kịch nổi tiếng “En Attendant Godot” với những nhân vật cứ loay hoay làm những việc vô nghĩa trong khi chờ Godot đến để cứu rỗi, để đổi thay. Nhưng Godot đã không bao giờ đến. Vở kịch, thoạt tiên không ai xem vì quá đơn điệu, nhưng rồi sau đó khán giả châu Âu ùn ùn đến rạp vì cho rằng nó là một ẩn dụ về sự vô vọng của Chủ nghĩa Xã hội. Nhân vật chính trong tác phẩm “Bù Khú Tiên Sinh” này là một trí thức Sài Gòn lên rừng theo kháng chiến. Gã biết Godot không bao giờ đến nên không chờ. Gã chọn con đường riêng. Gã sống như một nhà tiểu thuyết của đời mình, một kẻ sáng tạo ra bản thân, một bánh răng tự nhảy ra khỏi guồng máy. Lúc ở chiến khu làm Việt cộng, lúc ở tù, hay lăn lộn vào thế tục… đâu cũng thế, vẫn cứ là gã. Sống thực, sống đầy, sống như triều dâng, sống hoang dã và sống tận tình, sống lặng lẽ và sống bất bình. Gã có thể bù khú hay im lặng, cười hay khóc, phóng đãng hay thánh thiện. Sao cũng được. Gã đem cuộc đời mình ra mà bù khú, mà chơi, mà sáng tạo và hủy diệt. Đó là dốc hết tinh anh ra mà sống, không cần ai tán thưởng. Như một dòng sông háo hức băng vào đại dương bao la, gã phóng mình đi. Gã chỉ có một dịp để sống. Gã rất vội. Nên không chờ ngày mai. NHẬT CHIÊU (Nhà văn, nhà nghiên cứu văn học, dịch giả. Sinh 1951 tại Sài Gòn. Hiện là giảng viên của nhiều chuyên đề văn học và văn hoá tại ĐH KHXH & NV TP. HCM, và nhiều đại học khác.) *** Đào Hiếu (sinh năm 1946), tên khai sinh: Đào Chí Hiếu. Các bút danh khác: Biển Hồ, Đào Duy. Hiện ông là hội viên Hội nhà văn Việt Nam. Đào Hiếu, sinh ngày 10 tháng 2 năm 1946 tại Tây Sơn, tỉnh Bình Định. Ông sớm gia nhập phong trào sinh viên cách mạng tại Quy Nhơn. Năm 1968 ông gia nhập Đảng Cộng sản Việt Nam. Năm 1970 ông bị bắt quân dịch và trở thành binh nhì sư đoàn 22 Quân lực Việt Nam Cộng hoà. Sau sáu tháng, ông trốn vào Sài Gòn bắt liên lạc với Tổng hội sinh viên hoc sinh để tiếp tục hoạt động chống Mỹ đến ngày 30 tháng 4 năm 1975. Ông tốt nghiệp cử nhân văn chương trước 1975 tại Sài Gòn. Từng làm phóng viên báo Tuổi Trẻ và Nhà xuất bản Trẻ. Hiện Đào Hiếu sống và viết tại TP. Hồ Chí Minh. Truyện dài Giữa cơn lốc, Nhà xuất bản Thành phố Hồ Chí Minh, 1978. Một chuyến đi xa, Nhà xuất bản Măng Non, 1984, nxb Trẻ 1994. Qua sông, Nhà xuất bản Văn Nghệ, 1986. Vùng biển mất tích, Nhà xuất bản Đồng Nai 1987. Vượt biển, Nhà xuất bản Trẻ 1988, 1995. Vua Mèo, Nhà xuất bản Trẻ 1989. Người tình cũ, Nhà xuất bản Văn Nghệ 1989. Kẻ tử đạo cuối cùng, Nhà xuất bản Trẻ 1989. Thung lũng ảo vọng, Nhà xuất bản Trẻ 1989. Hoa dại lang thang, Nhà xuất bản Văn Học 1990. Trong vòng tay người khác, Nhà xuất bản Tác phẩm Mới 1990. Kỷ niệm đàn bà, Nhà xuất bản Văn Nghệ 1990. Nổi loạn, Nhà xuất bản Hội Nhà Văn 1993. Lạc Đường (tự truyện), Nhà xuất bản Giấy Vụn 2008, Nhà xuất bản Kim Thư Production USA 2008. Tuyển tập Đào Hiếu (tập 1 và tập 2) Nhà xuất bản Kim Thư Production USA 12. 2009. Mạt lộ, Nhà xuất bản Lề Bên Trái (tự xuất bản)[1], 03. 2009. Truyện ngắn và tạp văn Bầy chim sẻ, Nhà xuất bản Văn Nghệ 1982. Những bông hồng muộn, Nhà xuất bản Trẻ 1999. Tình địch, Nhà xuất bản Trẻ 2003. Thơ Đường phố và thềm nhà, Nhà xuất bản Trẻ 2004. Mời các bạn đón đọc Bù Khú Tiên Sinh của tác giả Đào Hiếu.
Bến Không Chồng
Cuốn tiểu thuyết trong bộ ba giải thưởng Hội Nhà văn 1991, Bến không chồng đã đứng được với thời gian nhờ một vẻ đẹp trong khuôn hình cổ điển: mộc mạc và chân phương trong cốt truyện, trong cách dẫn dắt và ngôn từ; như nhận xét của giáo sư Phong Lê - “một ngôn từ không lấp lánh tài hoa, mà giản dị, tự nhiên, và với ưu thế đó, Bến không chồng là tác phẩm khẳng định được ngay vị trí của nó trong lòng độc giả mà không hề gây tranh cãi”. Cốt truyện xung quanh cuộc trở về của Vạn - người lính Điện Biên - ở làng Đông quê hương anh. Người lính dũng cảm trong chiến đấu trở về trong thời bình nhưng không hòa nhập được vào nhịp sống bình thường, vẫn giữ nguyên tác phong trận mạc để chỉ huy cộng đồng làng xã. Anh không dám vượt qua rào cản tâm lý để đến với chị Nhân, nhưng rồi cuộc sống xô đẩy anh cùng hai người phụ nữ trong đời anh đến những lựa chọn quyết liệt. Những người phụ nữ ở làng Đông mỗi người đi tìm hạnh phúc theo cách của mình, nhưng thời cuộc và chiến tranh cùng biết bao sai lầm trong tư duy một thời đã ám ảnh họ mãi ở một “bến Không Chồng” vừa hữu hình vừa dai dẳng trong tiềm thức. Bến không chồng, ở thời điểm mở đầu 90, quả đã góp được một cái nhìn mới về bức tranh đất nước trong thời chiến và hậu chiến; với gánh nặng không phải chỉ là chiến tranh, về phía khách quan; mà còn là những lầm lạc của con người, trong một bối cảnh có quá nhiều biến động và thử thách, mà tất cả những ai “do lịch sử để lại” đã không đủ tầm và sức để vượt qua. Những nhận xét này đã khẳng định được vị trí của cuốn tiểu thuyết, và còn lan tỏa hơn khi đã được dịch ra tiếng Pháp, Ý cũng như được chuyển thể thành phim truyện cùng tên. *** Khi lựa chọn đề tài về chiến tranh, về thân phận người lính hoặc về cuộc sống làng xã Việt Nam sau chiến tranh để viết, nhiều nhà văn kì cựu phải thực sự am hiểu về vấn đề này hoặc có thể họ chính là những người đã trải qua một thời bom đạn cùng với đất nước. Có một nhà văn đã vẽ lên được bức tranh toàn cảnh làng quê Việt Nam trong những năm sau chiến tranh chống Pháp, chống Mĩ về chuyện đời, chuyện người thông qua cuốn tiểu thuyết dầy 400 trang.  Tiểu thuyết "Bến không chồng" của nhà văn Dương Hướng gồm 25 chương – một tác phẩm xuất sắc viết về đề tài chiến tranh không hề có tiếng súng đã gây tiếng vang trên văn đàn, được dịch ra nhiều ngôn ngữ quốc tế, nhận giải thưởng Hội Nhà văn Việt Nam năm 1991, giải thưởng Nhà nước năm 2016. Và được chuyển thể thành phim điện ảnh cùng tên, gần đây nhất là bộ phim truyền hình “Thương nhớ ở ai”. Một tác phẩm rất nổi tiếng, có ý nghĩa vô cùng đặc biệt bởi tác giả chính là người con của quê hương Thụy Liên, tác phẩm ấy cũng được lấy chất liệu từ chính mảnh đất Thụy Liên - vùng lập điền lấn biển, ruộng đồng chua mặn, dân thưa. Thập kỷ 60, xã chỉ có khoảng trên dưới một nghìn nóc nhà, mà chi viện cho tiền tuyến một lực lượng khổng lồ sức người, sức của với trên 1.500 thanh niên trai tráng. Ở quê nhà, gái thay chồng “Tay cày, tay cuốc đảm đang”, tạo ra cánh đồng 5 tấn thóc/ha đầu tiên ở miền Bắc. Nhưng chiến tranh đã để lại cho vùng đất này nhiều đau thương mất mát, 230 trai làng ra đi mãi mãi không về, để lại bao góa phụ, 31 bà mẹ Việt Nam anh hùng. Tiểu thuyết “Bến không chồng” của nhà văn Dương Hướng như một thiên dã sử, được quê hương Thụy Liên tôn vinh dựng bia đá lưu danh chuyện và đời.         Bến không chồng- nhà văn Dương Hướng đã đi sâu khai thác bi kịch của người lính hậu chiến tranh mà nhân vật trung tâm là Nguyễn Vạn, là Nghĩa, là Thành. Những người lính trở về từ chiến trường Điện Biên với chiến tích lẫy lừng. Nơi chiến trường họ oai hùng, khí khái bao nhiêu thì trở về cuộc sống đời thường họ lạc lõng, cô độc bấy nhiêu. Họ dù cố gắng nhưng không thể hòa nhập được với cuộc sống mới. Họ lạc lõng ngay trong chính gia đình, giữa những người thân yêu nhất của mình. Những người lính còn chịu nhiều di chứng khi bước ra từ chiến trường. Chiến tranh đã để lại di chứng trên cơ thể  mà họ nào có biết. Chiến tranh đồng nghĩa với những đau thương mất mát, những cuộc chia li kẻ ở người đi. Trong Bến không chồng của Dương Hướng, những hy sinh mất mát là vô cùng to lớn. Từ bi kịch của những người trực tiếp chiến đấu nơi hòn tên mũi đạn cho đến nỗi khắc khoải chờ mong của những người mẹ, người vợ nơi quê nhà. Trong Bến không chồng còn nhiều cảnh ngộ bất hạnh. Những nỗi niềm, tâm trạng ảo não của  Thủy, Dâu, Thắm, Cúc, cô Thao, mụ Hơn,…hay chính xác hơn đó là những người phụ nữ làng Đông. Chung quy lại, có thể thấy rằng bi kịch của những người phụ nữ trong Bến không chồng là sau chiến tranh không một người phụ nữ nào có chồng! “Bến không chồng” là địa danh có thật nó gắn với nhiều câu chuyện buồn vui của xã Thụy Liên...Bến sông ấy vốn chẳng có tên, cái bến sông có hai cây quéo cổ thụ gắn với bao vui buồn của người dân. Hai cây quéo xòe bóng mát khúc sông. Đến nay, bến sông ấy không còn hai cây quéo cổ thụ nữa. Trong một trận bão, hai cây cổ thụ cùng bị đánh tả tơi, bật gốc. Bến sông không tên nay đã được gọi là “Bến không chồng”, bởi nó được đặt tên trong tiểu thuyết nổi tiếng của nhà văn Dương Hướng. Và lâu rồi, những câu chuyện huyền thoại cũng chỉ còn lại trong ký ức của những người dân quê. Nhưng một ký ức mới lại bồi đắp cho người dân quê nơi đây. Bởi nếu ai đó đọc “Bến không chồng” có dịp ngang qua làng quê này mà hỏi cầu Đá Bạc, hỏi về “Bến không chồng” thì ai cũng nhắc đến Dương Hướng. Hỏi đến ông, người làng lại nhắc đến "Bến không chồng". Ông viết truyện mà thật đến nỗi đọc tiểu thuyết, người làng nhận ra từng nhân vật ngoài đời được ông chọn làm nguyên mẫu. Sách là kho tàng tri thức của nhân loại. Cuốn sách "Bến không chồng" giúp người đọc hiểu biết đầy đủ, sâu sắc hơn về chuyện đời, chuyện người làng quê Việt Nam trong những năm sau chiến tranh chống Pháp, chống Mĩ. Hiện nay, sách đã có tại thư viện Trường THCS Thụy Liên. Các thầy cô giáo, các bạn học sinh chúng ta hãy tới thư viện tìm đọc, để hiểu thêm mảnh đất, con người quê mình. *** Nhà văn Dương Hướng tên khai sinh là Dương Văn Hướng, quê ở thôn An Lệnh, xã Thụy Liên, huyện Thái Thụy, tỉnh Thái Bình.  Ông là Đảng viên Đảng CSVN; Hội viên Hội Nhà văn Việt Nam năm 1991. Nhà văn Dương Hướng bắt đầu viết văn từ năm 1985, ông là một trong những gương mặt tiêu biểu của văn học Việt Nam thời kỳ đổi mới. Hiện ông đang làm biên tập báo Hạ Long tại thành phố Hạ Long, tỉnh Quảng Ninh. * Giải thưởng và tặng thưởng:           Tặng thưởng truyện ngắn hay tạp chí Đất Quảng với truyện ngắn “Quãng đời còn lại”, năm 1987.           –Giải thưởng Tạp chí Văn Nghệ Quân Đội với truyện ngắn “Đêm trăng”.           –Giải thưởng văn học Hạ Long với tiểu thuyết “Dưới chín tầng trời”, năm 2012.           –Tặng thưởng truyện ngắn hay Tạp chí Văn Nghệ Quân Đội với tác phẩm “Người mắc bệnh tâm thần”, năm 1989.           –Giải A văn nghệ Hạ Long với tập truyện “Người đàn bà trên bãi tắm”.       –Tặng thưởng truyện ngắn hay Tạp chí Văn Nghệ Quân Đội với tác phẩm “Bến khách”, năm 2007.           –Giải thưởng Hội Nhà văn Việt Nam năm 1991 với tiểu thuyết “Bến không chồng”. * Các tác phẩm tiêu biểu:           –Bến không chồng (tiểu thuyết – năm 1990)           –Người đàn bà trên bãi tắm (tập truyện ngắn)           –Dưới chín tầng trời (tiểu thuyết -năm 2007)           –Gót son (tập truyện ngắn – năm 1989)           –Trần gian đời người (tiểu thuyết -năm 1991)           –Tuyển chọn Dương Hướng (năm 1997)   Mời các bạn đón đọc Bến Không Chồng của tác giả Dương Hướng.
Ba Ngày Hạnh Phúc
Thật vô vọng khi thích một người không còn trên thế gian này. Xem ra từ nay về sau chẳng có một điều tốt lành nào đến với cuộc đời tôi. Chính vì thế mà mỗi năm sinh mệnh của tôi chỉ đáng giá 10.000 yên. Quá bi quan về tương lai, tôi đã bán đi gần hết sinh mệnh của mình. Dù có cố làm gì để được hạnh phúc trong quãng đời ngắn ngủi còn lại, thì tôi cũng chỉ nhận được kết quả trái ngược. Trong khi tôi đang tiếp tục sống vô định thì “người giám sát” Miyagi vẫn đăm đăm nhìn tôi với ánh mắt điềm tĩnh. Tôi đã mất thêm hai tháng cuộc đời để nhận ra rằng tôi hạnh phúc nhất khi sống vì cô ấy. Tập truyện nổi tiếng trên web này, cuối cùng cũng được xuất bản! (Tên ban đầu của nó là Tôi đã bán sinh mệnh của mình. Mỗi năm 10.000 yên.) *** Hành trình kiếm tìm hạnh phúc của những kẻ chạy trốn thực tại. Hello đồng bào, vậy là cũng được 3 tuần kể từ bài gần nhất của tôi rồi nhỉ. Hãy dẹp bỏ cái suy nghĩ thằng homu bị deadline dí đến chết và phải out page đi. Hôm nay, tôi sẽ gửi đến độc giả một tác phẩm “lạ mà quen”. Cái “lạ” ở đây là khi tôi hỏi hầu hết các ad trong page có biết đến bộ manga này không thì chỉ có đúng lão #rika biết. Điều này khiến tôi khá ngạc nhiên vì đây là 1 con hàng được vinh dự chế hẳn mấy cái meme và được spam khắp các page anime hay manga lớn trên facebook do đó chắc cũng khá nhiều người biết đến nó bằng cách này (trong đó có tôi). Link đọc cho ai cần: 16 chap: http://www.nettruyen.com/.../three-days-of-happiness-17641 2 extra: http://vgperson.com/other/mangaviewer.php?m=3 (cái extra thì chưa ai dịch) Nguyên tác của bộ này đã được IPM mua bản quyền và xuất bản vào năm ngoái nhưng giờ muốn kiếm 1 quyển hoàn toàn không dễ đâu, tôi có tham khảo một số trang lớn như là TIKI, FAHASA, SHOPEE nhưng đều hết hàng, thế nên ông nào đang có quyển này thì nhớ giữ gìn thật cẩn thận vào, về sau mua lại khó lắm đấy. Ok, giờ chuyển cách xưng hô thôi. CẢNH BÁO SPOIL-ĐỪNG CHẾT VÌ THIẾU HIỂU BIẾT. Thật vô vọng khi thích một người không còn trên thế gian này. Xem ra từ nay về sau chẳng có một điều tốt lành nào đến với cuộc đời tôi. Chính vì thế mà mỗi năm sinh mệnh của tôi chỉ đáng giá 10.000 yên. Quá bi quan về tương lai, tôi đã bán đi gần hết sinh mệnh của mình. Dù có cố làm gì để được hạnh phúc trong quãng đời ngắn ngủi còn lại, thì tôi cũng chỉ nhận được kết quả trái ngược. Trong khi tôi đang tiếp tục sống vô định thì “người giám sát” Miyagi vẫn đăm đăm nhìn tôi với ánh mắt điềm tĩnh. Tôi đã mất thêm hai tháng cuộc đời để nhận ra rằng tôi hạnh phúc nhất khi sống vì cô ấy. Đó là tất cả thông tin cơ bản nhất về truyện, ngoài ra, nếu bạn nào có hứng thú và muốn tìm đọc thêm các tác phẩm của tác giả và họa sĩ này thì có thể tìm ở web này. Điểm cộng rất lớn của web là giao diện rất dễ làm quen, cùng với lượng thông tin kèm theo đầy đủ từ A đến B nên đề cử web này thay Myanimelist nếu không tìm được truyện trên đấy nhé. Tác giả nguyên tác: https://www.mangaupdates.com/authors.html?id=32112 Họa sĩ: https://www.mangaupdates.com/authors.html?id=13698 Giờ đến chuyên mục nhạc nghe khi đọc truyện, theo mình thì vì đây là một bộ truyện ngắn có nội dung nhẹ nhàng và ấm áp nên nó sẽ rất hợp để thưởng thúc cùng với những ca khúc da diết và hơi buồn như là Kimi Wo Matsu của Aimer, Zurui yo và 4℃ của Chihiro, hay là bản nightcore Kanawanai Koi Demo của KG và Yumi Shizukusa. Còn các lựa chọn khác biệt một chút thì sao nhỉ ? Hmm, hãy nghe thử bài STYX HELIX của MYTH và ROID và Ano Yume Wo Nazotte của YOASOBI nhé, chúc các bạn có 1 trải nhiệm đọc truyện và nghe nhạc khó quên. Link nhạc cho bạn nào cần: Kimi Wo Matsu: https://www.youtube.com/watch?v=w6hFEFzemKE Zurui yo: https://www.youtube.com/watch?v=z5o1YsxaNbs 4℃: https://www.youtube.com/watch?v=PRKOQo0FRV0 Kanawanai Koi Demo: https://www.youtube.com/watch?v=3ZNEeLxhqHs STYX HELIX: https://www.youtube.com/watch?v=HdQCWXh3XXU Ano Yume Wo Nazotte: https://www.youtube.com/watch?v=sAuEeM_6zpk “Ta cũng chả hơi đâu quan tâm đến việc chú mày nghèo ra sao. Hay là nguyên do đâu dẫn đến kết cục như vậy. Ta không cần biết mấy việc đó. Ta chỉ muốn hỏi chú mày một chuyện khác… Chú mày có muốn bán bớt đi tuổi thọ của mình không ?” Để mở đầu thì cho phép mình hỏi mọi người một câu nhé: Theo các bạn, thứ gì là quý giá nhất đối với mỗi con người ? Sức khỏe ? Tiền bạc ? Danh vọng ? Tình cảm ? Hay tất cả các điều trên ? Câu trả lời là tất cả những yếu tố mình vừa nêu đều cần thiết nhưng không phải là quan trọng nhất. Chỉ có đúng một thứ mà hầu hết những người trả lời câu hỏi này đã vô tình bỏ qua, tuy nhiên, không có nó thì tất cả yếu tố trên đều là vô nghĩa, đó chính là “tuổi thọ”. Bạn khỏe. Bạn có nhiều tiền. Bạn đứng trên đỉnh cao danh vọng và có rất nhiều mối quan hệ mọi người xung quanh. Hẳn là bạn đã mãn nguyện với cuộc sống hiện tại và cho rằng mình chả thiếu cái gì. Đột nhiên, vào một ngày đẹp trời, bạn bị ám sát hay mắc phải một căn bệnh nan y và thời gian còn lại chỉ tính bằng vài tháng ngắn ngủi. Lúc đó, liệu những yếu tố trên có giúp bạn được không hay chỉ có “tuổi thọ” mới có thể ? Tuy nhiên, trong 3 days of happiness (mình gọi tắt là 3ds), yếu tố tưởng chừng như quan trọng nhất lại có thể được định giá bằng tiền ? Tin mình đi, bạn không nghe nhầm đâu. Sở hữu một cốt truyện độc đáo cùng với rất nhiều bình luận tích cực xoay quanh truyện, mình đã kì vọng rất nhiều vào 3ds và truyện thực sự không làm mình thất vọng. Lấy bối cảnh là một thế giới nơi tuổi thọ, sức khỏe và thời gian của con người có thể được định giá bằng nhiều công cụ, hay thậm chí là có thể đem ra mua bán bằng tiền mặt. Điểm cộng rất lớn của truyện nằm ở tâm lý của những kẻ trực tiếp thực hiện công việc mua bán này được khắc họa một cách rất tự nhiên, mình hoàn toàn chưa thấy một chi tiết nào bị gượng ép hay phi logic trong cốt truyện. Nhịp truyện diễn ra không quá nhanh nhưng cũng không quá chậm, tuy vậy vẫn có những tình tiết khiến người đọc rùng mình ớn lạnh bởi sự đen tối của nó, điển hình là tương lai 30 năm của Kusunoki hay quãng đời 10 năm của Himeno qua lời kể của Miyagi. VÌ vậy, đây không phải là câu truyện mà bạn có thể tự tin đoán trước diễn biến của nó. Nếu để dùng một cụm từ để miêu tả cái kết của truyện thì đó chính là “cực kì thỏa mãn”. Nó mang lại cho mình rất nhiều cung bậc cảm xúc, từ ngạc nhiên cho tới cay đắng xen lẫn sự tiếc nuối, nhưng hơn hết vẫn là mãn nguyện. Chắc hẳn là rất nhiều bạn sẽ thắc mắc rằng tại sao tác giả đặt tên truyện là 3 days of happiness nhưng lại chả thấy ba ngày ở đâu. Mình xin trả lời là đây không phải một tác phẩm viết về ba ngày hạnh phúc của hai nhân vật chính mà là hành trình ngắn ngủi kiếm tìm ba ngày đó. Họ chắc chắn sẽ chết, chết cùng với nhau sau ba ngày hạnh phúc, đó chính là kết thúc hoàn hảo nhất, chắc chắn nó sẽ để lại ấn tượng và dư vị khó quên trong lòng mỗi độc giả để rồi sau này, chúng ta sẽ nhớ mãi về câu truyện tình yêu của họ, một truyện tình có thể sưởi ấm bất kì trái tim lạnh lẽo, họ đã sống hết mình, còn chúng ta, liệu chúng ta có thể như hai người họ, đó phụ thuộc hoàn toàn vào hành động và cách suy nghĩ của các bạn sau khi đọc truyện. Những ý nghĩa nhân văn trong cốt truyện như là hạnh phúc, giá trị của con người hay là cách họ đối xử với nhau đều được truyền tải theo hướng hiện đại và dễ tiếp thu với tất cả mọi người, đặc biệt là những bạn nào không có nhiều thời gian đọc nhưng vẫn muốn tìm kiếm một tác phẩm giàu ý nghĩa. Một điểm nữa mà mình muốn chia sẻ thêm về cốt truyện của 3ds đó chính là sự hài hòa giữa yếu tố romance và drama, bên cạnh nhiều chi tiết đen tối và tâm lý, những khoảnh khắc lãng mạn của 2 nhân vật chính chắc chắn sẽ làm hài lòng những tín đồ của tiểu thuyết lãng mạn bởi sự hồn nhiên và trong sáng của nó. Hai con người cùng chạy trốn số phận nghiệt ngã tìm được sự đồng cảm lẫn nhau, để rồi họ bù đắp cho những khoảng trống nơi trái tim của người còn lại. VIệc chuyển đổi sắc thái từ buồn bã sang ấm áp cũng rất đỗi tự nhiên, hoàn toàn không có bất kìa chi tiết gượng ép. Tóm lại, 3ds có rất nhiều điểm cộng, vượt xa kìa vọng của mình về cốt truyện của một bộ manga ngắn và đến giờ mình vẫn chưa tìm được điểm nào đủ lớn để phàn nàn về cốt truyện của nó. Nếu bạn đang muốn tìm kiếm một bộ truyện có art đẹp, gái nuột, và background được chăm chút kĩ lưỡng, tỉ mỉ thì chắc chắn đây không phải lựa chọn mà các bạn nên thử. Theo mình đánh giá tổng thể thì 3ds có nét vẽ rất phù hợp với truyện. Nét vẽ thực tế, không quá đẹp nhưng cũng không quá cẩu thả. Những chi tiết nhỏ cũng như background tuy không được đầu tư một cách kĩ lưỡng nhưng nó sẽ tạo cho bạn những khoảng lặng để suy ngẫm về cuộc đời thông qua những chi tiết truyện. Thậm chí, những khung tranh chỉ có chữ trên nền đen cũng xuất hiện kha khá trong truyện. Nếu các bạn muốn một chút gì đó bình lặng để thư giãn và quên đi những ồn ào ở ngoài xã hội thì xin chúc mừng, đây chính là tác phẩm dành cho bạn. 3ds xoay quanh cuộc sống của nhân vật Kusunoki, một con người đáng thương nhưng cũng vô cùng đáng trách. Anh ta là đại diện cho một tầng lớp giới trẻ Nhật Bản sống buông thả, không mục đích. Ngày ngày lang thang trong vô định, cố níu giữ lấy chút gì đó từ quá khứ. Những con người đó tưởng chừng như vẫn sống, vẫn hít thở nhưng bên trong đã hoàn toàn mục nát và trống rỗng. Tâm hồn của họ đã chết từ lâu bởi chính những hành động của họ. Không bạn bè, không tiền bạc, không mục đích. Quá khứ có thể là động lực nhưng cũng có thể là thứ kìm chân chúng ta bước tiếp. Điều này có thể được lí giải cụ thể hơn qua một ví dụ đơn giản: Bạn đi xe không cẩn thận và bị ngã xe, sau đó bị thương. Những vết thương có thể cho những ai đủ mạnh mẽ để vượt qua đau đớn nhiều kinh nghiệm quý báu khi đi xe, cũng có thể tạo động lực giúp chúng ta nghiên cứu ra cách làm thế nào để giảm thiểu tối đa thiệt hại lên cơ thể. Nếu không thể vượt qua nỗi đau đó, bạn sẽ mãi mãi ám ảnh về vụ tai nạn dẫn tới không thể đi xe được nữa, qua đó đánh mất rất nhiều điều thú vị mà chỉ có thể có được khi đi xe. Không may, Kusunoki rơi vào trường hợp xấu hơn, chính vì sự níu kéo quá khứ đến mù quáng đã khiến cho anh ta quên đi mất một điều rằng mình đang ở hiện tại và quá khứ chỉ là quá khứ. Bất ngờ thay, một cơ hội đến với Kusunoki khi anh ta phải bán đi tuổi thọ của mình và trải qua ba tháng bên người giám sát là Miyagi, qua đó Kusunoki nhận ra rằng mình đã đánh mất những thứ gì, từ đó, cuộc sống của anh ta trở nên thú vị hơn, ý nghĩa hơn. Một điểm mình rất hài lòng ở cách xây dựng nhân vật này của tác giả đó chính là nghệ thuật miêu tả tâm lý nhân vật thông qua rất nhiều đoạn độc thoại nội tâm. Nó khiến cho bất kì ai khi đọc đều có thể dễ dàng đồng cảm và nhìn thấy một phần nào đó của chính mình trong nhân vật này. Người góp phần không nhỏ vào việc thay đổi suy nghĩ của Kusunoki về cuộc sống chính là Miyagi. Ấn tượng của mình về nhân vật này khá tốt bởi những chi tiết đỏ mặt hay cười của Miyagi đều được tác giả vẽ rất tự nhiên, nó mang cảm giác giống với người thật hơn là một nhân vật trong truyện. Là giám sát viên của Kusunogi trong ba tháng cuối, cũng chính là người thẩm định giá trị tuổi thọ của Kusunogi, Miyagi đã chuyển đến sống cùng với Kusunogi ngay sau khi anh chàng bán đi tuổi thọ của mình. Nhiệm vụ hằng ngày của Miyagi chỉ là đi theo và quan sát hành động của Kusunogi. Với vai trò giám sát viên, chỉ Kusunogi mới có thể nhìn thấy sự tồn tại của cô. Để trả khoản nợ khổng lồ của người mẹ mình, Miyagi đã chấp nhận bán đi thời gian 30 năm của mình, đó cũng có nghĩa là cô đã phải đánh đổi toàn bộ tuổi thanh xuân của mình. Khác với Kusunogi, Miyagi có suy nghĩ lạc quan hơn về cuộc sống, cô coi công việc giám sát viên như một cơ hội để hiểu hơn về tính cách mọi người cũng như giá trị của cuộc sống, hy vọng vào một điều tốt đẹp sẽ đến với mình để rồi sống một cách vô nghĩa đến khi gặp được Kusunogi. Gặp được anh, biết được cảm giác được yêu thương, được lắng nghe, giãi bày tâm sự, đó cũng là lần đầu tiên trong cuộc đời cô cảm thấy đau đớn khi mình vẫn tiếp tục phải sống. Quyết định bán đi chính tuổi thọ của mình để đưa 300 nghìn yên cho Kusunogi, nói dối anh về giá trị thực sự của tuổi thọ, về những luật lệ của giám sát viên nhưng để rồi bán toàn bộ tuổi thọ còn lại của mình để được ở bên anh mãi mãi. Tất cả điều đó làm nên một Miyagi rất cá tính, rất nhân hậu và cũng vô cùng có hồn. Nội tâm của cô được khắc họa rất rõ nét trong ngoại truyện. Qua đó, sự cô đơn, cảm giác trống rỗng, buồn bã khi trên thế giới này chỉ có duy nhất người được giám sát có thể nhìn thấy, sự nuối tiếc khi thanh xuân của mình sẽ trôi qua trong cô đơn để rồi đến khi trả hết nợ, cô nhận ra mình đã đánh mất quá nhiều thứ được bộc lộ một cách trần trụi nhất, cảm xúc nhất, không chút màu mè hay phô trương. Chắc chắn sẽ phải rất lâu nữa thì mình mới có thể tìm được một nhân vật nữ gây ấn tượng mạnh như Miyagi. Một câu truyện nếu thiếu đi ý nghĩa nhân văn sẽ không thể chạm đến trái tim của người đọc và việc tìm ra sự nhân văn trong nó là công việc mà mình hứng thú nhất. Với một tác phẩm mang nhiều ý nghĩa nhân văn như 3ds thì để truyền tải được hết cần rất nhiều kiến thức khác nhau, đặc biệt là triết học, việc đó đã vượt quá mục đích của một bài review nên mình hứa sẽ có một bài viết khác phân tích những ý nghĩa nhân văn của tác phẩm trong một ngày rảnh rỗi và không bị deadline dí. Quay trở lại với, nhân vật chính, có hai thứ mà mình nghĩ rằng hầu hết các bạn khi đọc sẽ đều nghĩ đến, đó chính là “hạnh phúc” và “giá trị con người”, hai yếu tố trên tưởng chừng không liên quan gì đến nhau, tuy nhiên sau một hồi suy nghĩ thì mình nhận ra có khá nhiều điểm tương đồng giữa chúng và sau đây sẽ là quan điểm về cách tác giả gửi gắm hai ý nghĩa trên trong tác phẩm và bài học rút ra sau khi đọc của mình. Theo các bạn, thứ gì làm nên giá trị của con người ? Tiền bạc ? Danh vọng ? Cống hiến cho xã hội ? Các mối quan hệ ? Câu trả lời của mình là “hạnh phúc”, tại sao ư ? Bởi vì nó là tổng hợp của tất cả các yếu tố trên. Bạn có nhiều tiền nhưng chưa chắc đã hạnh phúc. Bạn được nhiều người quý mến nhưng không thể tìm được một người thực sự thấu hiểu để trò chuyện và tâm sự, bạn không hạnh phúc. Bạn có ảnh hưởng rất lớn trong xã hội nhưng vẫn luôn cô đơn vì không ai thực sự gắn bó với bạn, bạn không hạnh phúc. Bạn cống hiến hết mình cho xã hội nhưng không được công nhận, bạn không hạnh phúc. Vậy thế nào mới là “hạnh phúc”, câu trả lời rất đơn giản, hạnh phúc chính là sự lan tỏa cảm xúc tích cực của mình đến với mọi người xung quanh. Hãy thử tưởng tượng bạn được điểm cao, lúc đó thầy cô, bố mẹ, họ hàng đều sẽ tự hào về bạn, lúc đó bạn cảm thấy hạnh phúc. Bạn tìm được một nửa của mình và tình cảm của bạn chạm đến trái tim của những ai biết đến nó, bạn sẽ hạnh phúc. Đừng suy nghĩ quá phức tạp về vấn đề này, hãy cứ suy nghĩ theo hướng tích cực, hạnh phúc không phải là thứ cao xa, đôi khi, nó đơn giản chỉ đến từ những hành động nhỏ nhất như là được tặng một món quà nhỏ hay tự mình làm được một điều gì đó. Không quan trọng điều bạn làm lớn lao hay cao cả thế nào, quan trọng là cách bạn lan tỏa niềm hạnh phúc đến với mọi người xung quanh. Ok, vậy thì nó có liên quan gì đến “giá trị con người”, bạn có công nhận với mình tất cả yếu tố trên đều sẽ không tồn tại vĩnh cửu không. Tiền rồi sẽ có lúc mất giá, bạn bè rồi sẽ có lúc chia xa, đỉnh cao danh vọng không bao giờ chỉ dành cho một người, sẽ có lúc một người khác xứng đáng hơn bước lên đó, những cống hiến rồi sẽ bị lãng quên theo thời gian. Chỉ có đúng “hạnh phúc” và “hy vọng” sẽ mãi mãi tồn tại trong trái tim của mỗi người, đó mới chính là giá trị thực sự của một con người. Nếu vậy thì chẳng phải giá trị của con người là vô hạn hay sao, đúng vậy. Tương lai là thứ không bao giờ có thể được dự đoán trước và sẽ chẳng có thứ gì có thể đoán chính xác xem trong tương lai bạn sẽ làm những gì. Qua đây thì mình muốn nhắn nhủ đến tất cả các bạn và cả chính bản thân nữa rằng đừng bao giờ từ bỏ, hãy nỗ lực, cố gắng lan tỏa sự tích cực đến với tất cả mọi người xung quanh vì tiềm năng của con người là vô hạn. Đừng bó buộc mình theo một lối mòn suy nghĩ mà hãy liên tục cải tiến để hoàn thành bản thân, đến cả Kusunoki cũng không thể ngờ rằng một kẻ thất bại như anh ta có thể tạo nên một tác phẩm vĩ đại chỉ trong thời gian ngắn ngủi đó, vậy thì tại sao chúng ta- thế hệ tương lai của đất nước không cố gắng từng ngày để khẳng định giá trị của mình nhỉ ? TỔNG KẾT: 3 days of happiness là một bộ manga rất hay, mình nghĩ tất cả mọi người đều nên đọc qua nó ít nhất 1 lần để cảm nhận được cái hay, cái độc đáo của nghệ thuật miêu tả nội tâm nhân vật và những ý nghĩa sâu săc được gửi gắm trong cốt truyện một cách nhẹ nhàng và sâu lắng. Cuối cùng, mình xin chân thành cảm ơn tất cả các bạn đã bỏ thời gian quý báu ra để đọc hết mấy dòng xàm xí này. Tạm biệt và hẹn gặp lại các bạn trong những bài viết tiếp theo. #homuhomu PS: vì một số lỗi ngáo ngơ nên ad Homu lỡ xoá hết ảnh bài này, tạm thời t để ảnh này đây thế vào để chống trôi, chờ Homu sửa lại cho đàng hoàng nhé #Lamp PS: Tôi, homu ăn hại xin chân thành cảm ơn và xin lỗi anh #Lamp vì đã gây ra cái sự ngu c*k không kiểm soát được này. Tôi rất ăn năn và hối lỗi vì đã làm mất thời gian và công sức của anh ấy, xin cam kết từ nay nếu còn tái phạm nữa thì tôi sẽ chịu mọi hình thức kỉ luật dù có nặng đến đâu đi chăng nữa Mời các bạn đón đọc Ba Ngày Hạnh Phúc của tác giả Sugaru Miaki.