Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Thú Nhân Chi Đặc Chủng Binh Xuyên Việt

Văn án: Thú nhân trung khuyển công, bộ đội đặc chủng thụ. Một bộ đội đặc chủng nhảy dù xuyên tới dị thế gặp được thú nhân dực hổ tộc, từ đó về sau bắt đầu hành trình làm ruộng. Tình tiết chầm chậm không gấp gáp, không có cái gọi là vừa thấy đã yêu. Bộ đội đặc chủng là một thẳng nam. Tựa như một tác giả đã nói, đem thẳng nam bẻ cong là một quá trình tuyệt vời. Xin hãy đi theo tôi, chậm rãi cảm nhận tình yêu đặc biệt ở dị thế này. Đương nhiên, cuối cùng cũng không thể tránh khỏi có bánh bao nhỏ ra đời. *** Địch Nãi - xuất thân bộ đội đặc chủng thiết huyết mạnh mẽ. Trong một lần huấn luyện sinh tồn không ngờ lại nhảy dù rơi xuống một khu rừng rậm thần bí. Nơi này có cây cối dây leo quái dị biết ăn thịt người, có những con quái vật to lớn và vô số sinh vật thần kì cậu chưa từng thấy qua. Trong rừng rậm, Địch Nãi gặp một sinh vật đáng yêu hay kêu càu nhàu, đặt tên là Tiểu Nhị. Một người một thú ăn gió nằm sương, cố gắng sinh tồn trong khu rừng đầy nguy hiểm. Một ngày nọ, họ gặp phải một đám quái vật đầu người thân thú. Lúc Địch Nãi không thể chống chọi nổi, lúc lâm vào thời khắc nguy hiểm thì một con dực hổ hoàng kim từ trên trời giáng xuống giải cứu đồng thời mang cậu về bộ lạc. Lúc này cậu mới biết mình thế nhưng lại xuyên qua, lại còn là một xã hội nguyên thủy. Càng làm Địch Nãi hoảng hơn chính là nơi này thế mà không có nữ giới!!! Chỉ có thú nhân biết biến thân aka giống đực cùng phi thú nhân không biến thân aka giống cái. Mà Địch Nãi thân là con người, đương nhiên cậu không biết biến thân, liền bị quy vào hàng ngũ phi thú nhân - giống cái yếu hơn cành liễu. Hơn nữa vì đã uống nước thánh của bộ lạc mà còn có thể sinh con...Ôi cái thế giới hoang đường này!!! Cậu muốn về nhà!!!!!!!! Đây là câu chuyện xưa của một bộ đội đặc chủng dẫn dắt bộ lạc thú nhân nguyên thủy thay đổi cuộc sống. Bộ này chuẩn cường công cường thụ. Anh công là thú nhân, dực hổ to lớn, biết là cường sẵn rồi. Sau này ảnh còn lên làm tộc trưởng. Thụ thân là bộ đội đặc chủng, đương nhiên rất mạnh mẽ, không cần thú nhân bảo hộ, bởi vì cậu tự có năng lực bảo hộ bản thân. Nhưng cũng vì một mặt mạnh mẽ bất đồng với giống cái bình thường nên càng được nhiều người đặc biệt chú ý ở bộ lạc thú nhân, trong đó có anh công. Vì thế với phương châm "Thích cái gì là phải nhào lên đoạt cho bằng được", anh công bắt đầu vô sỉ mặt dày theo đuổi thụ, quan tâm bon chen làm nũng bán manh giả đáng thương...chiêu gì cũng xài tất. Cuối cùng cũng rước được vợ về nhà (〜 ̄▽ ̄)〜 Cho nên ta nói, đẹp trai không bằng chai mặt nha! o(>﹏<)o
Cốt truyện được viết rất tốt, hoàn cảnh và tâm trạng của thụ lúc mới xuyên qua được xử lí rất hợp lí và logic. Một điểm cộng nữa của bộ này là xây dựng bối cảnh truyện rất thực, đại lục mới, vị trí địa lí, các loài sinh vật mới lạ phong phú,..bla..bla...Có thể thấy chỉ tác giả đã rất dụng tâm và tìm hiểu kĩ càng. Sử dụng các công nghệ sinh hoạt hiện đại, như chế tạo xà bông, nung đồ gốm…miêu tả tỉ mỉ vừa phải, vừa tạo sự mới lạ hấp dẫn lại không hề đột ngột. *** Tia nắng đầu tiên vào sáng sớm xuyên thấu qua tầng tầng lớp lớp lá cây chiếu xuyên vào khu rừng. Tuy là tháng tám nhưng nhiệt độ không khí vào buổi sáng cũng khá thấp. Sương mù bao phủ khắp khu rừng làm cây cối càng mờ ảo hơn. Lúc này, trên một nhánh cây cao cỡ hai mét có chút dao động, một đôi mắt đen láy lộ ra khỏi đám cành lá, cảnh giác quan sát xung quanh. Một lát sau, lá cây xào xạc xao động, lộ ra một gương mặt bôi đầy màu sắc. Hóa ra có một người đang nằm ngủ trên cây. Sau khi xác định không có nguy hiểm, người nọ chậm rãi ngồi dậy, phủi phủi lá cây trên người, sau đó thu hồi chiếc dù lót dưới người bỏ vào trong ba lô vắt trên nhánh cây bên cạnh. Sửa sang lại một chút, người nọ xoay người treo dưới nhánh cây. Hai tay rung động, chân đạp nhẹ lên thân cây một chút, rất nhanh liền nhảy xuống đất. Động tác lưu loát nhanh hẹn, hệt như một con khỉ. Sau khi rơi xuống đất thì có thể nhìn rõ, người này mặc quần áo ngụy trang, chân mang giày cổ cao quân dụng, đội mũ sắt. Dáng người thon dài cao ngất hệt như một ngọn giáo. Có thể khẳng định người này là bộ đội đặc chủng. Đúng vậy, đêm qua bộ đội đặc chủng Địch Nãi trải qua đêm đầu tiên trong rừng rậm nhiệt đới. Bọn họ là bộ đội đặc chủng được lựa chọn sau những khảo nghiệm nặng nề, đã được huấn luyện đặc biệt trong căn cứ ở cao nguyên Vân Nam hai tháng. Lần này hạng mục huấn luyện là:nhảy dù từ 800 mét trên không, bọn họ phải tiến hành huấn luyện sinh tồn trong rừng rậm năm ngày. Mỗi được được phát một tấm bản đồ, một cái ba lô, xuyên qua khu rừng núi rậm rạp to lớn, đi tới địa chỉ tập hợp được chỉ định. Phạm vi khu vực huấn luyện lần này rất lớn, cho dù ấn theo tốc độ đi đường bình thường không hề trì hoãn thì cũng phải mất đến ba ngày mới có thể tới được địa điểm chỉ định. Ngày đó sau khi Địch Nãi nhảy xuống khỏi máy bay, bung dù lắc lư lắc lư đáp xuống một sườn núi. Trên sườn núi này chỉ có vài lùm cây bụi thấp bé. Cậu có thể xem là may mắn, không bị dính trên cây. Sau khi đáp xuống đất, Địch Nãi cẩn thận gấp dù để vào ba lô. Nếu muốn sinh tồn trong rừng nhiệt đới, dù chính là thứ rất tốt, có rất nhiều tác dụng. Sau khi mở ba lô, Địch Nãi thuận tiện sửa sang lại mấy thứ bên trong. Trong ba lô chỉ có một ít đồ vật. Dù sao cũng là huấn luyện sinh tồn dã ngoại, gian nan khổ cực chính là điều kiện huấn luyện. Nhưng khảo nghiệm lớn nhất mà bọn họ phải đối mặt chính là sự cô độc, bởi vì lần huấn luyện này bọn họ hoàn toàn bị cô lập, không có bất cứ viện trợ nào. Cũng chính vì thế, vật phẩm mang theo cũng khá đầy đủ, để tránh gặp chuyện ngoài ý, cứu viện tới không kịp mà tạo thành thương vong không cần thiết. Trong ba lô có hai cái hộp. Một là hộp cấp cứu, cái còn lại là hộp đựng cơm. Trong hộp cấp cứu có i ốt, bông, băng, vài miếng dán vết thương cùng một ít thuốc thường dùng. Trong hộp đựng cơm có 500g muối ăn, một khối chocolate dùng khi khẩn cấp, một gói kim chỉ, một cái kính lúp, một con dao đa năng nhỏ gọn cùng với một bình rượu nhỏ có nồng độ cao. Trừ những thứ đó, trong ba lô còn có một cuộn dây thừng, một con dao găm, một khẩu súng báo hiệu, một cây đèn pin khẩn cấp cùng một khẩu súng lục quân dụng kiểu 54. Bởi vì vừa không phải thực chiến cũng không phải diễn luyện đối kháng nên bọn họ không được trang bị súng ngắm. Súng lục chỉ dùng để phòng thân, lúc gặp phải dã thú thể hình lớn công kích có thể dùng để bảo toàn sinh mạng. Địch Nãi lấy dao găm cẩn thận cột vào bắp chân, súng lục quân dụng thì cột vào dây lưng, sau đó đứng thẳng dậy, bắt đầu đánh giá hoàn cảnh nơi này. Xung quanh là những thân cây cao lớn, dễ dàng che chắn tầm mắt cậu. Cậu leo lên chỗ cao, nhìn bản đồ, xác định nơi này không phải địa điểm dự định tiếp đất ban đầu. Chẳng lẽ gió hôm nay quá lớn, thổi cậu vượt khỏi địa điểm dự định? Bất quá Địch Nãi nghĩ, cho dù lệch một chút thì cậu cũng có thể phán đoán được phương hướng chính xác, trong khoảng thời gian quy định trở về địa điểm chỉ định. Địch Nãi chặt bỏ một nhánh cây, tước hết cành lá chỉ còn lại thân cây, sau đó cắm nó xuống đất, theo bóng gậy chiếu xuống mặt đất mà phán đoán hướng bắc, sau đó bắt đầu nhắm về phía đông nam mà đi. Trong rừng có vô số muỗi, Địch Nãi trên đường đi tìm được cây ngải tây, liền bôi đầy người, rốt cục không còn bị muỗi chích nữa. Cây gậy tước khi nãy, Địch Nãi cột dao găm vào một đầu, làm thành một cây lao. Nó không thể săn động vật nhưng có thể giúp cậu hái trái cây. Trên đường, cậu thấy một cây đu đủ. Trái đu đủ ở tít trên ngọn cây, cậu phóng một phát liền rụng xuống. Đu đủ tuy hơi chát nhưng vẫn có thể xem là một loại hoa quả tốt. Khát, Địch Nãi liền nhai cây cỏ giải khát. Lá cọ ăn có chút giống bắp cải, non non mềm mềm có nhiều nước, ăn giải khát rất tốt. Đi tới một hồi, Địch Nãi nhìn thấy trong đám cây cối phía trước có một con bướm thật lớn đang nhảy múa. Hoa văn trên đôi cánh thật lớn của nó lộng lẫy dị thường, màu sắc phối hợp biến ảo, xinh đẹp tới mức làm người ta mê muội. Địch Nãi đi tới gần cũng không thấy nó trốn tránh, ngược lại bắt đầu bay xung quanh người cậu. Địch Nãi ngửi thấy một làn hương thơm mát ập tới, không khí tựa hồ tỏa ra một hương vị làm người ta say mê. Cậu nghĩ, bộ dáng con bướm này cũng thực kì quái a. Đầu nó xù xù, cư nhiên có cái mỏ nhọn nhọn như hồ ly. Địch Nãi mê mẩn, chẳng lẽ con bướm này bị biến dạng? Cậu đuổi theo vài bước, muốn nhìn kĩ hơn. Con bướm kia lại tiếp tục bay tới phía trước. Địch Nãi vô thức đuổi sát phía sau, chính là nó bay lúc cao lúc thấp, rất khó thấy rõ. Mà càng không nhìn rõ, Địch Nãi lại càng muốn nhìn. Bất tri bất giác cậu đã đi theo con bướm kia một quảng đường thật dài. Đột nhiên một nhánh cây móc vào quần áo Địch Nãi, làm cậu bị ngăn lại. Địch Nãi đang định dùng sức thoát ra thì giật mình tỉnh táo lại. Nhìn nhìn xung quanh, đầu đổ đầy mồ hôi lạnh. Trước mặt cư nhiên là vách núi, suýt chút nữa đã té xuống. Xem ra con bướm mặt hồ ly này có năng lực mê hoặc lòng người. Địch Nãi thầm nghĩ, trong khu rừng nguyên thủy chết tiệt này, quả thực không thể sơ ý chút nào a! Hôm sau, Địch Nãi băng qua một ngọn núi cao, trên đỉnh núi gặp một rừng trúc, cậu chặt trúc cùng dây thừng làm thành một cây cung trúc đơn giản. Quả nhiên, rất nhanh cậu dùng cây cung này bắn được một con chim trĩ ở trên đường đi. Chim trĩ này có màu lông rất kì dị, móng vuốt thực sắc bén. Cậu nhổ lông chim trĩ, sau khi mổ bụng nó thì dùng nhánh cây khô cùng lông chim đánh lửa, đốt thành một đống lửa trại. Chim trĩ nướng, cho dù chỉ có muối nhưng cũng thực ngon miệng. Buổi tối, Địch Nãi dùng gậy trúc và dây thừng làm một cái bẫy rập đơn giản ở gần nơi ẩn núp tạm thời. Trước kia lúc còn ở ngoài quê, cậu từng theo hàng xóm lên núi săn bắn, đối với chuyện này cũng không có gì xa lạ. Sáng sớm ngày thứ ba, Địch Nãi tỉnh lại trong tiếng chim hót véo von, duỗi thắt lưng một cái rồi đi xem thử bẫy rập. Địch Nãi kinh hỉ, cách mặt đất khoảng một mét có một con thỏ đang treo lơ lửng. Ha ha, thực không ngờ lại quơ được con mồi. Con thỏ thực béo a, có thể ăn no nê. Địch Nãi vươn tay chuẩn bị xách con thỏ lên. Con thỏ kia cư nhiên há mồm táp về phía cậu. Răng nanh thực sắc bén, may mắn cậu phản ứng lẹ tránh được, bằng không bị cắn thành mấy lỗ hổng. Bất quá, con thỏ đang thương đã bị cột một chân sau, cố gắng quẫy quẫy không ngừng. Nhưng cho dù nó hung dữ cỡ nào cũng không thể trốn thoát năm ngón tay Địch Nãi. Một lần nữa túm lấy cổ con thỏ, dao găm xẹt qua, máu tươi ấm áp phun ra, Địch Nãi ngửa đầu trực tiếp uống. Trong rừng rậm, máu động vật chính là thứ tốt, vừa giải khát lại chống đói. Con thỏ kia đủ để Địch Nãi no nê một bữa, số thịt còn lại cậu cất vào ba lô, để dành cho bữa sau. Lúc chuẩn bị tiếp tục lên đường, Địch Nãi đột nhiên nghe thấy trong rừng truyền tới tiếng vang ba lạp ba lạp. Mời các bạn đón đọc Thú Nhân Chi Đặc Chủng Binh Xuyên Việt của tác giả Trinh Nam Diệp Tử.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Căn Phòng Nhung Nhớ - Minh Tiền Vũ Hậu
Hey, thật sự em rất nhớ anh. Không biết bây giờ anh đang ở đâu? Ngôi làng nhỏ bên bờ biển với những con người thật thà, chất phác. Một cuộc gặp gỡ lãng mạn, hai con người xa lạ không cùng chung cảnh ngộ. Sự chờ đợi âm thầm trong ba năm. Cuộc kiếm tìm xa xôi nghìn dặm. Làm thế nào để biết mình đã yêu một người? Phải chăng "Khi tình yêu đến, nó khiến bạn trở nên ngốc nghếch, nhút nhát... Khi ở bên cạnh anh ấy không dám thở, nói năng lộn xộn, hoàn toàn không phải là mình"?! Làm thế nào để quên một người và đón nhận tình yêu mới? Phải chăng thời gian và khoảng cách sẽ khiến trái tim bạn trở lên xót xa và nhung nhớ?! Căn phòng nhung nhớ xoay quanh câu chuyện tình yêu giữa hai con người xa lạ, không cùng cảnh ngộ, tình cờ bước vào đời nhau trong một cuộc gặp gỡ lãng mạn. Mùa hè năm ấy, Thái Mãn Tâm - một cô gái 22 tuổi, đến Đồng Cảng du lịch. Nơi họ - Mãn Tâm và người đàn ông kỳ lạ có tên Giang Hải - gặp nhau là một ngôi làng nhỏ bên bờ biển. Và sự gặp gỡ ấy là khởi đầu cho sự chờ đợi âm thầm trong ba năm, một cuộc kiếm tìm xa xôi đến nghìn dặm... Ban đầu, Mãn Tâm yêu anh hết mực nhưng Giang Hải lại cứ như gần như xa. Đêm cuối trước khi rời Đồng Cảng, một đêm nhạc lãng mạn tại một nhà hàng ấm cúng cùng một buổi ái ân nồng nàn đã không đủ níu chân Mãn Tâm ở lại. Cô rời xa anh, để đến Washington phồn hoa, bỏ lại Giang Hải nơi vùng biển đang hàng ngày đối chọi với những con sóng dữ... Dù vậy, Mãn Tâm vẫn luôn nhớ về anh, song, những đợt bão về liên tiếp nơi miền duyên hải đã mãi mãi đẩy anh rời xa vòng tay của cô. Ngày trở về Đồng Cảng, Mãn Tâm chỉ biết nhớ nhung đến quay quắt. Tình cờ, cô nghe mọi người đồn đại rằng: Giang Hải có con với một phụ nữ Việt Nam. Thế là, từ Hội An đến Sài Gòn, Mãn Tâm cùng người đầu bếp bí ẩn Tề Dực lần mò theo hình bóng mờ ảo đó... Sự thật nơi đâu? Tai nạn của Giang Hải ẩn giấu bí mật gì? Còn thân phận Tề Dực ra sao? Hạnh phúc nào dành cho Mãn Tâm? Hàng loạt câu hỏi được đặt ra và độc giả chỉ có thể tìm thấy câu trả lời trong gần 500 trang sách Căn phòng nhung nhớ. *** Cuốn tiểu thuyết Căn phòng nhung nhớ của Minh Tiền Vũ Hậu mang đến cho độc giả một câu chuyện đan xen giữa hiện thực và ước mơ, miên man cùng tình yêu và nỗi nhớ, đủ sức tạo nên những hấp dẫn, lôi cuốn ngay từ những trang sách đầu tiên. Không gian trong truyện nối tiếp nhau bằng những xúc cảm ngọt ngào, trong trẻo, phủ lấp lên thực tại - nơi nỗi buồn, niềm tiếc nuối đang ngự trị hồn người. Cô gái trong cuốn tiểu thuyết đã phải cố quên đi một người để đón nhận tình yêu mới, để rồi nhận ra rằng thời gian hay khoảng cách chỉ làm cho trái tim nhỏ thêm xót xa và nhung nhớ mà không thể loại bỏ hình ảnh người đó trong tim. Tràn ngập mọi cung bậc trong tình yêu: lãng mạn, ấm áp, cô đơn, lạnh lẽo, Căn phòng nhung nhớ đem lại những phút lặng thật sâu lắng, nhẹ nhàng, để mỗi người tự nhìn nhận ra chính bản thân mình... Căn phòng nhung nhớ được sáng tác dựa trên cảm hứng từ những ấn tượng tốt đẹp của tác giả Minh Tiền Vũ Hậu về Việt Nam. Lời mở đầu và ngoại truyện của tác phẩm được viết riêng cho bản phát hành tại Việt Nam. *** Cuốn sách này đã xuất bản bốn năm rồi, năm nay khi biết tin tác phẩm được dịch ra tiếng Việt, trong lòng tôi vừa cảm thấy vui mừng lại vừa cảm thấy có chút lo lắng. Vui mừng vì câu chuyện này vốn có mối liên hệ rất sâu sắc với Việt Nam. Trong lời cuối sách tôi có nhắc tới, câu chuyện Căn phòng nhung nhớ bắt nguồn từ đợt tôi tham gia một khóa học làm bánh khi còn học ở Mỹ, nhưng bối cảnh câu chuyện này lại bắt nguồn từ Việt Nam. Mùa đông năm đó tôi đi du lịch Campuchia và Việt Nam, trước khi xuất phát tôi có tìm đọc không ít các bài hậu ký du lịch của người khác, và phát hiện ra có nhiều bài giới thiệu về cảnh biển đẹp tuyệt vời trên tuyến đường Huế - Đà Nẵng, nghe nói được coi là "Một trong năm mươi cảnh đẹp phải đi trong đời". Tôi tưởng tượng ra cảnh cung đường mềm mại xuyên qua những dải núi xanh,một bên là nước biển xanh mát trong veo, bỗng chốc trái tim bị chinh phục. Sau đó do lịch trình có hạn nên chỉ đến Hà Nội và bay thẳng tới Phnom Penh (thủ đôCampuchia), nhưng sự tưởng tượng tuyệt vời ấy vẫn lưu lại trong tâm trí tôi. Tên địa danh trong câu chuyện cũng là hư cấu, cái tên "Đồng Cảng" cũng thoát thai từ Đà Nẵng, còn "Đam Hóa" là sự kết hợp giữa hai địa danh Đam Châu, Hải Nam, Trung Quốc và Thuận Hóa (Huế), Việt Nam. Những năm sau đó tôi đi tới bảy nước trong khu vực Đông Nam Á gần hai mươi lần (trong đó tới Việt Nam ba lần), đã ở lại nhiều hòn đảo nhiệt đới một thời gian ngắn. Bối cảnh trong Căn phòng nhung nhớ đã gắn kết phong thổ, tập quán, con người ởnhưng nơi đó lại với nhau. Nhiều độc giả Trung Quốc hỏi tôi Đồng Cảng rốt cuộc ở đâu, câu trả lời của tôi là, ở trong tưởng tượng. Đương nhiên, trong cấu tử, vị trí địa lý của nó chắc là một thị trấn nhỏ ven biển ở khu vực Quảng Tây, Trung Quốc, gần Việt Nam, dễ dàng giao thương hàng hóa. Trong câu chuyện xuất hiện nhiều miêu tả có liên quan tới Việt Nam, một phần trong đó cũng là những trải nghiệm của tôi ở Việt Nam, ví dụ ba mươi sáu phố phường ở phố Cổ Hà Nội, nghe những ca khúc Đài Loan, Hồng Kông được hát lời Việt, chàng trai không biết nói tiếng Anh mời tôi ăn mía nóng. Lần đầu tiên tới Việt Nam, sau một tháng trời ở phương Bắc Trung Quốc chìm trong tuyết rơi, tôi đã gặp lại mùa hè. Đi dưới bóng cây đa cao lớn, ánh mặt trời tuy chói chang nhưng không thiêu đốt bạn, gió thổi qua hai tay, cảm giác như đang hít thở giữa hương hoa cỏ. Mùa hè thoải mái thế này nghĩ nó đẹp thế nào thì nó đẹp thế ấy. Đương nhiên, tôi vẫn luôn nhớ nhung các món ăn Việt Nam, ngồi trên chiếc ghế nhỏ ven đường ăn phở bò, thịt bò xào ngay tại chỗ cộng thêm một bát to đủ các loại rau sống, rưới thêm nước chua chua ngọt ngọt; thịt nướng được kẹp giữa hai vỉ sắt mỏng thơm phức; những gánh hàng rong gọi mời những miếng bánh đậu vuông vuông, ở giữa là nhân làm từ bột đậu xanh vàng vàng, bên trên phủ một lớp dừa sợi, hương đậu thơm ngọt hòa quyện nhưng ăn không ngán. Trên con phố từ nhà hát lớn, đâu đâu cũng là những hàng đồ ăn vặt khiến người ta thèm thuồng, đậu xanh, đậu đỏ, tiên thảo, sữa, đá xay trộn lại với nhau, hình như tên là "che thap cam - che hoa qua" (nguyên văn); còn có bánh chưng Việt Nam mà tôi thích nhất nữa, nghe nói Tếtmới được ăn, người bạn ở đây đã đặc biệt chuẩn bị cho tôi, khi về tôi xách hai cái về Bắc Kinh. Cũng chính vì tình tiết và xây dựng nhân vật trong Căn phòng nhung nhớ có liên quan nhiều tới Việt Nam nên tôi mới cảm thấy lo lắng. Trong truyện có nhắc tới Hội An và thành phố Hồ Chí Minh, Giang Hải trước đây có đi lại giữa Đông Hưng vàMóng Cái, đây đều là những nơi tôi chưa từng tới, miêu tả về chúng đều đến từnhững tư liệu trên mạng và ảnh của bạn bè tôi, vì thế tôi luôn lo lắng có nhiều chỗ chưa thỏa đáng, nếu có bất cứ điều gì chưa được hợp lý, độc giả Việt Nam hãy lượng thứ nhé. Hy vọng mọi người thích câu chuyện này, cũng mong muốn nhiều độc giả tới Trung Quốc làm khách. Ở nước bạn, chúng ta cảm thấy vừa thân quen vừa lạ lẫm, nhưng mọi thứ đều tốt đẹp. Giống như những gì mà Căn phòng nhung nhớ muốn biểu đạt, sinh mệnh là một cuộc hành trình, mỗi bước ngoặt đều dẫn ta tới một phong cảnh khác nhau. Trung Quốc, 24/8/2012 Minh Tiền Vũ Hậu Mời các bạn đón đọc Căn Phòng Nhung Nhớ của tác giả Minh Tiền Vũ Hậu.
Bệnh Tình Yêu - Phương Tranh
"Khi trong tim thật sự có bóng hình của một ai đó, hình như tất cả hệ thống nhận thức đều bật lên để nhận tín hiệu từ cô, cô khóc, cô cười, cô vui hay không vui, anh đều hiểu hết". Bác sĩ khoa nội Lăng Lệ và Giản Minh, bệnh nhân của anh đều là những người thất bại trong hôn nhân, hai người sau khi gặp gỡ đều nảy sinh tình cảm với nhau. Nhưng vợ cũ Phương Nam, chồng cũ La Thế Triết của hai người đều ra sức níu kéo cuộc hôn nhân, phá hoại mối quan hệ của Lăng Lệ và Giản Minh, hai người yêu nhau rốt cuộc cứ như gần như xa. Nhưng vì duyên nợ, cuộc sống cứ dần dần đưa hai người lại với nhau, tin cậy nhau, yêu thương nhau. Khi hai người chính thức bàn chuyện hôn nhân thì vận mệnh lại trêu ngươi họ lần nữa. *** Tám mươi vạn, trong giai đoạn khó khăn nhất, không cứu được những việc cấp bách của Giản Minh, giờ đây, khi cô không còn cần đến nữa, nó lại đến tô điểm thêm cho cuộc sống đầy đủ của cô… Còn Lăng Lệ, thời khắc cô sống trong vô vọng nhất, không biết nương tựa vào ai, đã trở thành điểm tựa mạnh mẽ nhất cho cô, gánh vác toàn bộ nỗi thất vọng và trọng lượng của cô, còn cô, vào thời khắc niềm tin của anh bị sụp đổ, không cho anh được một cái ôm ấm áp, không che chở được cho anh, không để cho anh được yên tâm mà khóc, để mặc anh trốn chạy hiện thực bằng cách này, mới có thể hô hấp được. Giây phút khi Lăng Lệ thất vọng, buồn bã, điều cô lo lắng nhiều hơn vẫn là bản thân mình, có tiếp tục sống như vậy được không? Có ly hôn không? Khó khăn lắm anh mới khôi phục lại, gọi điện thoại cho cô, câu trả lời của cô lại chỉ là, “Anh chết quách đi.” Giản Minh cảm thấy bản thân mình quá vô liêm sỉ. Tiễn cha mẹ về rồi, về nhà với vợ chồng anh chị Lăng Khang, suốt cả chặng đường cứ nghe vợ chồng Lăng Khang khen những điểm tốt của cha mẹ, Giản Minh chỉ biết cười, dạ dày cô rất khó chịu, hiện tượng nghén ngẩm làm cô sống không được chết cũng không xong lại đến làm phiền cô. Khi ăn trưa, mọi người đều biết cô thích ăn cá, thế là, món cá hấp và các lát phi lê cá ngừ đại dương trong đĩa gỏi cá, hầu như được gắp vào trong đĩa của cô. Một Giản Minh đã từng thích ăn cá nhất, bây giờ chỉ cần ngửi thấy mùi cá từ đằng xa, đã muốn nôn thốc nôn tháo, nhưng cô lại không muốn để mọi người biết cô có thai, đành phải cố gắng nuốt xuống. Nếu như cứ cố gắng nuốt xuống, nó sẽ không nghe lời, đa phần đều sẽ quay lại đòi nợ, Giản Minh vào nhà còn chưa kịp chào vợ chồng anh chị Lăng Khang, lao vào nhà tắm nôn dữ dội. Cứ nghĩ rằng nôn hết sẽ không sao, chắc buổi trưa ăn quá nhiều cá sống, ai nào ngờ vừa nôn xong chưa được bao lâu lại phải quay vào nôn tiếp. Nghĩ rằng lần này chắc xong rồi chứ nhỉ? Kết quả vừa ngồi xuống uống mấy ngụm nước ấm, cảm giác buồn nôn lại kéo đến, lại chạy vào nôn. Giản Minh nôn cho đến khi ra mật xanh mật vàng, mặt mũi tái mét, đôi môi hồng giờ đây nhợt nhạt, cả người mềm nhũn không còn sức lực, mồ hôi lạnh rịn ra trên trán, chóng mặt không chịu được. Vợ chồng Lăng Khang lo lắng, đưa Giản Minh đến bệnh viện, kết quả trên đường đến bệnh viện, Giản Minh vẫn phải cầm theo túi ni-lông, vẫn tiếp tục nôn, không thể không gọi điện thoại cho Đường Nhã Nghiên nhờ cứu mạng. ... Mời các bạn đón đọc Bệnh Tình Yêu của tác giả Phương Tranh.
Bản Tình Ca Buồn - Tạ Trang Trang
Một cô gái sinh ra và lớn lên suốt 17 năm với những điều bí ẩn xung quanh thân phận của mình. Cô chỉ biết mình là một con nha đầu trong một gia đình quý tộc giàu có, ngày ngày chịu sự đối xử tàn nhẫn của biết bao con người. Thiếu gia của gia đình quý tộc ấy luôn được vây quanh bởi hàng tá các cô gái xinh đẹp, thường tỏ ra kiêu ngạo nhưng anh lại đối xử với cô một cách tình cảm lạ thường. Một chàng trai khác cũng đào hoa không kém, luôn bên cô, mong muốn giúp cô tìm lại tình yêu và tìm lại quá khứ mà cô đã vô tình đánh mất. 3 người họ bị xoáy vào một cuộc tình không rõ trắng đen, không rõ người chiến thắng kẻ thua cuộc. Có những lúc tưởng chừng cô gái biết chắc tình yêu đích thực của mình nhưng rồi cô lại bất chợt nhận ra một tình yêu khác sâu nặng hơn. Điều trớ trêu hơn nữa là khi cô lầm tưởng mình đã nhận ra tình yêu đích thực của mình thì một lần nữa cô lại thấy mình thức dậy chất vấn, liệu đó có đúng hay không? Nhưng điều họ không ngờ đó là tất cả đều nằm trong một âm mưu của 1 người đàn bà. Câu hỏi đặt ra là tại sao cô gái ấy luôn dằn vặt về tình cảm của mình? Điều gì ngăn cản cô đến với người cô yêu? Ai thực sự là người thiếu gia kia đã đem lòng yêu? Người đàn bà quyền lực kia là ai mà có thể thao túng cuộc đời của 3 con người ấy? *** Ra đi. Thật sự đã đến lúc tôi phải ra đi rồi! Tất cả những đau thương mà nơi này gây ra cho tôi, cả đời này sẽ không thể nào trị lành. Tôi và Hạ Thất Lăng xét cho cùng vẫn là người của hai thế giới, duyên đã tận, ắt sẽ phải tan rã. Cái giấc mộng tàn của mùa hạ này, cứ để nó tự mình tan vỡ đi! Những ngày không có Bối Nhi, cuộc sống chẳng khác gì một đống bùn nhão, ngày càng trở nên đặc quánh, ngày càng trở nên lụi bại. Tôi nhất định phải tìm lại Bối Nhi, nhất định! Nó vẫn còn nhỏ như vậy, không có ai chăm sóc, liệu có bị đói không? Có bị ai bắt nạt không? Tôi càng nghĩ càng hoang mang. “Yên tâm đi, Bối Nhi nhất định sẽ trở lại!”, Y Tùng Lạc ngồi đối diện đặt tay lên vai tôi, rồi nắm chặt lấy bàn tay tôi như để truyền cho tôi niềm tin mãnh liệt của anh và cố giữ lấy những giọt nước mắt đau thương của tôi. Cố giữ lại cuộc đời nổi trôi của tôi. Mọi vật trước mắt tôi như mờ đi, nhưng tôi vẫn nhoẻn miệng cười với anh. “Ngày mai chúng ta sẽ rời khỏi nơi này, đến Pháp được không em? Ở đây có quá nhiều hồi ức đau thương, cứ ở lại anh e em sẽ…”, càng nói giọng của anh càng nhỏ đi. Mặc dù anh cúi đầu không nhìn tôi, nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được những ánh hào quang chân thành tỏa ra trong đôi mắt màu hổ phách của anh. ... Mời các bạn đón đọc Bản Tình Ca Buồn của tác giả Tạ Trang Trang.
Ánh Trăng Nói Đã Lãng Quên - Độc Mộc Châu
Mặt trăng là vệ tinh tự nhiên duy nhất của trái đất. Hàng trăm triệu năm nay, nó không ngừng quay quanh trái đất. Nếu có sự lựa chọn chưa chắc nó đã đồng ý chuyển động một cách cô đơn quanh trái đất hết năm này sang năm khác. Nhưng đó là số mệnh của mặt trăng. Tình yêu cũng vậy, nó cũng có số mệnh, bất chấp bạn có cam tâm hay không, có muốn hay không. Giống như tôi gặp Cố Từ Viễn, Quân Lương gặp Đỗ Tầm, Thẩm Ngôn gặp Lê Lãng. Hay nói cách khác giống như Lâm Mộ Sắc gặp Cố Từ Viễn, Trần Chỉ Tình gặp Đỗ Tầm, Viên Tổ Vực gặp tôi. Những cuộc gặp gỡ này đều không do chúng tôi quyết định. Quân Lương, những thứ mà chúng ta đã từng tin tưởng, đã từng tưởng rằng đáng dùng cả sinh mệnh để theo đuổi và bảo vệ. Thì ra đều chỉ là ảo ảnh. Chúng ta trái ngược nhau, kiên định với niềm tin khác nhau nhưng cuối cùng lại nhận được cùng một kết quả. Rất nhiều năm sau tôi vẫn không thể hiểu được rốt cuộc đó là do vận mệnh quá tàn nhẫn hay là sự nhân từ mà vận mệnh đã ban phát. Chỉ trong một năm, sự trưởng thành trong lời văn của Độc Mộc Châu khiến tôi ngạc nhiên. Cô ấy đã lặng lẽ và tàn nhẫn lật đổ tất cả những điều tốt đẹp mà chúng ta đã tin tưởng trong hiện thực. *** Ánh nắng mặt trời rực rỡ lọt qua tán lá ngô đồng, để lại những vệt loang lổ trên mặt đất. Vẫn là tiếng ve ấy, nhạc nền của mùa hè nóng rực không bao giờ thay đổi. Tôi búi tóc thành hình búp sen, mặc chiếc áo phông dài màu trắng, đeo chiếc túi màu đỏ, lặng lẽ đi giữa dòng người ồn ã. Trong không khí có mùi hương quen thuộc, là ngọc lan hay hoa nhài đây? Tôi không thể phân biệt được. Nhưng mùi hương này rất quen thuộc, giống như hồi còn nhỏ đi qua hàng cháo của bà lão bán ở đầu đường. Không phải ngày nào cũng mua nhưng hằng ngày khi đi qua đó, trong lòng lại dấy lên một nỗi xúc động mơ hồ. Bởi đó là mùi khói trần gian. Màn hình ngoại cỡ đặt giữa quảng trường đang phát thông tin khai mạc World Cup Nam Phi. Tôi ngẩng đầu, ngây người nhìn. Cho dù là người ở trên màn hình hay người ngoài màn hình đều mang những khuôn mặt rạng ngời. Thời gian như bóng câu qua cửa sổ, một cụm từ đơn giản nhưng lại khiến người ta thương cảm. Thời gian bốn năm giống như những hạt cát lọt qua kẽ tay, cho dù cố gắng để nắm chặt nó như thế nào cũng vô ích. Tôi nghe thấy giọng nói của chàng trai bên cạnh mình, cảm nhận được vẻ phấn khích không thể kìm nén: - Nếu lời tiên đoán năm 2012 thế giới sẽ bị hủy diệt, vậy thì đây là kỳ World Cup cuối cùng rồi. Cho dù không ăn không ngủ anh cũng không thể bỏ một trận nào được. Tôi ngoảnh đầu nhìn. Một anh chàng mặt mũi khôi ngô, tuấn tú đang nắm tay một cô gái trẻ. Cô gái kẻ lông mày đậm, đánh mắt lòe loẹt, tóc nhuộm vàng, đi tất da chân màu đen và giầy gót rất cao. Rõ ràng là cách trang điểm phản cảm nhưng nụ cười của cô gái ấy lại chứa vẻ chân thành, vì thế không đáng ghét chút nào. Cô ấy nói rất to: - Được, em sẽ xem cùng anh! World Cup tổ chức ở Đức bốn năm trước, Cố Từ Viễn đã từng nói tôi trước mặt rất nhiều người, những người nông cạn như các cậu chỉ biết coi đá bóng là trình diễn thời trang, coi cầu thủ là người mẫu. Tôi không nhớ lúc ấy mình đã phản ứng như thế nào nhưng tôi nhớ rất rõ sau khi nói xong câu ấy, cậu ta cười rất gian xảo. World Cup 2006, chức vô địch thuộc về đội Ý mà Cố Từ Viễn yêu thích điên cuồng. Mặc dù rất nhiều người cho rằng đội Pháp có cầu thủ Zidane mới là đội vô địch năm ấy. Tối hôm đó, Cố Từ Viễn điên cuồng đổ bia đầy người, mùi vị chan chát bao trùm đêm tối mùa hè năm 2006 ấy. Cũng bắt đầu từ hôm ấy, tôi đã thích uống bia Heineken, thích chai bia màu xanh đẹp đẽ của nó. ... Mời các bạn đón đọc Ánh Trăng Nói Đã Lãng Quên của tác giả Độc Mộc Châu.