Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Mỹ Nhân Tập 2

Mỗi tuần một lần, Matsuoka hóa trang thành một cô gái xinh đẹp để ra phố, thu hút ánh nhìn của đám đàn ông và lấy đó làm vui.Một ngày nọ, Matsuoka bị quấy rối khi giả dạng phụ nữ rồi gặp đủ thứ chuyện rắc rối. Trong cơn tuyệt vọng, cậu đã được một người đàn ông cứu giúp. Anh ta là một người nhàm chán, vụng về, thất bại trong sự nghiệp, bù lại chân tình, biết say mê một cách thành thật. Họ quen nhau khi Matsuoka cải trang thành phụ nữ, chẳng bao lâu thì anh tỏ tình với cậu. Vì cũng có thiện cảm với anh, Matsuoka quyết định thú thật, gặp anh với con người thật của mình, thế nhưng điều cậu không mong chờ nhất đã đến, anh ta phủ nhận cậu, phủ nhận cả những hồi ức tốt đẹp của hai người. Bởi vì với anh ta, rào cản giới tính là không thể vượt qua. Đây là câu chuyện tình yêu đầy những xô đẩy giữa hai con người khác nhau từ đầu đến chân. Một đẹp đẽ thành đạt nổi bật, lại tinh tế chu đáo dịu dàng, trung thực với cảm xúc của mình. Một lôi thôi thất bại tầm thường, lại vụng về thô thiển dùng dằng, ghét nói dối nhưng nói dối hết lần này đến lần khác. Điểm chung duy nhất, và cũng là chướng ngại duy nhất ngăn họ đến với nhau, chính là giới tính của họ. Tuy nhiên tình yêu, một tình yêu không lắng nghe mọi định kiến và luật lệ, một tình yêu đủ sức xoa dịu mọi giằng xé và tự mâu thuẫn, rồi sẽ gỡ gạc được ít nhiều chướng ngại về giới tính đó. *** Những điều đẹp đẽ, có lẽ bắt đầu từ việc Hirosue dừng lại nhường đôi giày của mình cho một người con gái xa lạ nơi con hẻm tối tăm, đến việc Matsuoka làm cách nào gửi lại đôi giày mới như một lời cảm ơn tới người con trai nhút nhát cùng công ty mà chẳng mấy lần có cơ hội nói chuyện. Đối với mình, cái cách mà Hirosue dành tình cảm cho Youko Etou (vốn là Matsuoka) chính là yêu thương một cách kìm nén, đến mức nâng niu đầy ngốc nghếch. Chỉ đơn giản việc tỏ tình với người mình thích thôi mà đối với anh cũng là cả một sự can đảm có phần cố chấp. Cho đến khi tình cảm đó dần được Youko chấp nhận, thế giới của Hirosue giống như bước sang một trang hoàn toàn khác mà chính anh cũng không ngờ tới, rực rỡ hơn rất nhiều. Còn với Matsuoka, rung động trước Hirosue đối với cậu mà nói chính là một thử thách. Tự khiến bản thân rơi vào khó khăn, lại không ngừng được mà mỗi ngày lún sâu thêm một chút. Lúc nào cũng tự dằn vặt mình làm vậy có đúng không? Cho người ta cơ hội yêu thương? Hay là cho chính bản thân mình? Bỏ qua những chuyện đó thì cách mà cậu thương anh lại rất thẳng thắn. Ghét phải biết anh bị người khác đối xử tệ ra sao, lại càng ghét cái cách anh chịu đựng điều đó. Vì thương anh mà bao lần dứt khoát muốn từ bỏ lại không thể làm được. Cao trào Mỹ nhân bắt đầu khi Matsuoka thú nhận với Hirosue sự thật về mình, để rồi cậu đắng cay nhận ra tình cảm của Hirosue dù lớn thế nào cũng không thể vượt qua nổi sự thật: Người anh yêu từ trước tới nay thực ra là một người con trai. Không khó hiểu khi Hirosue cảm thấy bị tổn thương, việc anh trốn tránh hoàn toàn là điều mà có lẽ ai cũng sẽ làm như vậy, chỉ là cách anh chạy trốn có phần hơi hèn nhát. Ngoài việc đó ra thì mình cũng rất ngưỡng mộ cách Matsuoka cố chấp theo đuổi tình yêu của mình, cho dù bản thân cậu cũng chẳng hề chắc chắn về chuyện bao giờ sẽ được chấp nhận hay liệu có được chấp nhận không? Màn rượt đuổi, chạy trốn, từ bỏ rồi tái hợp của hai người cứ thế diễn ra, kì quặc và mơ hồ, bởi vì suy cho cùng ai cũng có nỗi lo sợ của bản thân. Có những lúc tưởng như câu chuyện kết thúc êm đẹp, vậy mà hóa ra lại không phải, giống như một trò đùa có phần nhức nhối. Điều dịu dàng đương nhiên sẽ đến, chỉ có điều trước khi nó kịp đến thì cho dù là ai cũng phải trải qua ít nhất một vài lần tổn thương. Khi mình đọc đến phần này, mọi cảm xúc mình dành cho Hirosue chính là giận. Giận vì sự hèn nhát, bạc nhược của anh. Yêu, lại không thể xác định nổi cảm giác của mình, biến người khác xoay mòng mòng một hồi rồi ném người ta xuống tận cùng của sự tuyệt vọng. Mình ghét nhất cái cách anh luôn nghĩ không muốn tổn thương bản thân, để rồi luôn lấy cái mác bạn bè ra để kéo dài sự trì hoãn cho mối quan hệ của mình. Có những lúc mình nghĩ, chắc cũng chỉ có Matsuoka mới chịu được người đàn ông này, chứ là mình chắc từ bỏ từ đời tám ngoánh. Cuối tháng 3, đầu tháng 4, cái mùa yêu thương đầy màu hồng, sau một hồi trốn tránh, Hirosue cuối cùng cũng cho Matsuoka một câu trả lời đầy tàn nhẫn khi anh quyết định rời thành phố mà chẳng hề mảy may một lần nghĩ đến sự tồn tại của cậu. “Tôi không nói dối đâu. Thực sự tôi đã nghĩ là tôi có thể yêu cậu―Nhưng dù tôi không thể, tôi vẫn rất để tâm tới cậu, Matsuoka. Nếu được, tôi muốn vẫn là bạn bè với cậu.” Thế nhưng, thật may vì Mỹ nhân không phải một câu chuyện Boylove trần trụi với bad ending. Chúng ta vẫn rất may mắn vì cuối cùng tác giả Narise vẫn để hai người đến với nhau, sau một hồi “về quê tĩnh dưỡng”, thả hồn khỏi chốn xô bồ của Hirosue. Sự thật là người như Hirosue cần phải có ai đó đến thông não, để cho anh hiểu được mình đã may mắn như thế nào. Chị dâu Hirosue xuất hiện, nhưng vẫn chưa đủ để khiến anh từ bỏ được chút định kiến không đáng màng đến của bản thân. Phải đến tận khi tham dự đám cưới của cậu bạn cùng quê, hai thằng đàn ông cùng nhau phóng tầm mắt về phía đại dương tâm sự thì cái não trì trệ của anh mới được khai sáng. Đọc đến đây để thấy, hóa ra trước giờ người ta vẫn cứ ngộ nhận và thần thánh hóa người mình yêu như thế nào. Đôi khi lại vì cái sự ngộ nhận ngu ngốc của bản thân mà tổn thương người khác ra sao? Đám cưới của Hayama đến, cái cớ để Hirosue có thể nối lại một chút hi vọng với Matsuoka, dù rằng anh nhát đến mức phải mượn đến sake chỉ để gửi một tin nhắn muốn gặp mặt tới cậu. Đúng là đáng đời. Đây chính xác là cảm xúc của mình khi biết được Matsuoka đã thay số điện thoại khiến anh không cách nào liên lạc được với cậu, để rồi khi quay lại Tokyo và cố tình chọn một khách sạn gần chỗ ở cũ của cậu cũng chẳng thể tìm được cậu. Phải đến tận khi lễ cưới Hayama diễn ra, một cách vụng về có chút may mắn, anh cuối cùng cũng gặp được cậu, ngượng nghịu và có phần xấu hổ. Chẳng hề khó hiểu khi Matsuoka từ chối nói chuyện với anh, bằng mọi cách. Thế nhưng Matsuoka lại đáng yêu đến mức dù làm thế nào cũng không thể buông nổi cái con người thật rất tệ này. Đau đớn không phải thú vui của tôi, anh có hiểu không. Nếu lại bị đá đến lần thứ ba bởi cùng một gã, tôi sẽ tan vỡ mất. Cái cách mà cậu không thể bỏ mặc anh dưới trời mưa nơi cửa hàng tiện lợi, đến mức đưa anh về khách sạn rồi chỉ vì vài câu nói mơ hồ trong lúc tỉnh tỉnh mê mê của anh mà quyết định ở lại cả đêm. Rồi chỉ vì một câu nói muốn gặp của anh mà mềm lòng cho anh 3 tháng cơ hội, cùng anh đi ăn rồi đi uống cà phê, dùng chính chiếc gạt tàn di động của mình chỉ để lưu giữ lại mẩu thuốc lá đã được anh hút qua. Thật nghĩ thôi mà thấy thấy Matsuoka sao mà lại ngốc nghếch đến đáng yêu như thế. Thật may vì cuối cùng cái kẻ ngốc Hirosue kia cũng nhận ra tình cảm của mình. Điều dịu dàng chính là bắt đầu từ đây mà khiến mình phải đọc đi đọc lại mấy lần. Hirosue chắc cả truyện chỉ có đoạn này trở đi là khiến mình thích được một xíu. Cái cách cố chấp ép cậu tiễn anh lên tàu, rồi không nỡ từ bỏ mà kéo cậu lên tàu cùng mình, để rồi ngỡ ngàng phát hiện ra một chiếc giày của Matsuoka đã vô tình bị bỏ lại nhà ga. Rồi cách anh cố chấp không muốn cậu xuống ở bến tiếp theo mà quyết định mua vé. Đến lúc bỏ mặc chuyến tàu địa phương cuối chỉ vì muốn chờ cậu đi mua giày, thực ra là muốn ở cùng cậu thêm một chút. Đọc đoạn cuối này, thành thực mà nói là hạnh phúc có phần đau lòng. Phải đã từng tổn thương thế nào Matsuoka mới có thể sợ sự dịu dàng của người đàn ông mình luôn đem lòng yêu thương đến thế, đến mức có phần sợ hãi mà muốn từ bỏ ngay khi hạnh phúc mới chạm đến kẽ tay. “Tôi đã làm gì khiến em không thích sao?” Matsuoka lắc đầu. “Nhưng anh đã tử tế với tôi,” cậu đáp. Bất quá, hạnh phúc dịu dàng của ngay sau đó lại giống như cái vị ngọt khiến người khác chỉ nghe thôi cũng đã muốn sâu răng. — Cuối cùng, chỉ muốn chân thành khuyên mọi người, đây thực sự là một tác phẩm rất đáng đọc cho một người yêu Boylove như mình. Bạn sẽ chẳng thấy lãng phí quãng thời gian bỏ ra cho từng câu từng chữ của tác phẩm, sẽ chẳng thấy lãng phí vì những đau lòng hay bực dọc theo chân từng cảm xúc của các nhân vật đâu. Mình sẽ không bàn về tính logic hay cách xây dựng các tình tiết câu chuyện, bởi vì với mình nó thực sự rất xuất sắc. Mình chỉ muốn bàn về cảm xúc mà tác giả Narise sẽ đem đến cho bạn khi thả hồn vào Mỹ nhân thôi. Ngoài ra, cá nhân mình không thích cách dịch tên Mỹ nhân lắm, mình thực sự thích cách gọi từng phần là Những điều đẹp đẽ và Điều dịu dàng hơn. Nghe không được văn chương cho lắm, nhưng nó lại phản ánh đúng chất nhẹ nhàng của một tác phẩm Light novel Nhật, không nhanh kiểu chớp nhoáng mỳ gói như Mỹ, cũng chẳng cẩu huyết như Hàn hay Trung, cái cảm giác mà chẳng biết nói làm sao nữa. À, nhân tiện phần Phụ thêm: Of love | Aisuru Koto chính là chút quà dành tặng độc giả của tác giả Narise. Kì thực nếu chỉ đọc bản in của IPM thì đúng là có chút cụt hứng đó, vì H văn không có, ngoại văn cũng chẳng có luôn, thật bao nhiêu hạnh phúc cứ thế bị bỏ ngang à. ^^ Đánh giá: 9.5/10 ***     ốt cuộc Matsuoka đã không thực hiện được việc nào, dù là xác nhận tâm ý của Hirosue hay từ chối chuyến cắm trại. Đêm trôi qua mà cậu không mảy may chợp được mắt, buổi sáng lại tới. Đến giờ phải xuất phát, cậu mới miễn cưỡng đánh xe ra ngoài. Bên ngoài trời trong xanh như muốn trêu tức cậu, ánh nắng chói chang rọi vào mắt phát đau. Cậu lái xe đến nhà ga để đón ba người còn lại. Tại nơi hẹn gặp, hai người kia đang đứng cạnh nhau. Fujimoto cũng có mặt ở đấy, song chỉ có hai người kia lọt vào mắt cậu. Hayama chui vào băng ghế sau và mỉm cười chào buổi sáng, Matsuoka thấy vô cùng tội lỗi vì khi nhìn thấy cô, cái đầu ti tiện của cậu chỉ quẩn quanh câu hỏi có phải đêm qua cô đã ngủ với Hirosue hay không. Matsuoka nuốt ngược tất cả những ghen tuông bẩn thỉu vào cái bụng tối tăm của mình rồi cho xe chuyển bánh. Hayama đang rất hứng khởi, cô ríu rít nói nhiều đến mức điếc tai. Matsuoka cố gắng không để ý đến hai người ngồi sau bằng cách nhiệt tình bắt chuyện với Fujimoto ngồi ở ghế phụ lái. Dường như vẻ căng thẳng của cô đã dịu hơn trước, cuộc đối thoại với cô gái ngại người lạ cũng kéo dài được kha khá. Thời gian trên xe trôi qua trong bầu không khí yên ả. Matsuoka tự cảm thấy bất ngờ khi mình vẫn có thể cười nói như không, dù gần như muốn bỏ về ngay lập tức. Khoảng hai tiếng sau, xe hơi đến cửa khu cắm trại, đàn ông và phụ nữ chia nhau vào nhà nghỉ. Căn phòng đơn sơ rộng khoảng 13 m², chính giữa đặt bộ bàn ghế được chế tác thủ công, hai chiếc giường bằng gỗ kê dọc hai bên tường. Matsuoka đặt hành lí lên chiếc giường bên phải, trao chìa khóa phòng cho Hirosue đang đứng cạnh bàn. “Tôi ra ngoài trước đây.” Cậu cố tình làm thế vì nghĩ rằng Hirosue sẽ thấy gượng gạo khi chỉ có hai người, vậy mà anh lại giữ cậu lại. “Thật ra… Tôi cứ tưởng, hôm nay cậu sẽ không tới.” Dù cho sự thật đúng là thế đi nữa, cậu không ngờ Hirosue lại nói ra. “Lý do?” Sau một hồi yên lặng, người đàn ông khẽ nói, “Tự dưng cảm thấy thế.” Matsuoka thở dài. “Tôi đã tính từ chối đấy, nhưng kế hoạch đã được lên trước cả rồi. Thực ra tôi muốn đi riêng hai người chứ đâu phải bốn, nhưng có vẻ Fujimoto vẫn còn ngại tôi nên mới thế.” Hirosue dường như muốn nói thêm điều gì, cậu chờ nhưng chẳng thấy câu nào thốt ra từ môi anh. Một sự yên lặng kì cục bao trùm căn phòng. “Có thật là cậu thích Fujimoto không?” Câu hỏi khiến toàn thân Matsuoka đông cứng. Cậu nuốt nước bọt. “Có thể nói thế. Cô ấy cũng khá dễ thương.” “Vậy sao… Chắc là vậy nhỉ.” Matsuoka bước đến cửa phòng, nói mà không ngoảnh đầu lại. “Có thể anh thấy khó chịu khi phải chung phòng với tôi, nhưng chỉ có lần này thôi nên ráng chịu đựng nhé.” Cậu ném lại câu nói mỉa mai rồi bỏ ra ngoài. Vừa tách khỏi Hirosue, ngón tay cậu liền run lên, tim cũng đập dồn dập, có thứ gì cuồn cuộn trong ngực sắp vỡ òa. Nếu ngồi yên sẽ nghĩ tới những chuyện không đâu, nên Matsuoka lấy dụng cụ nướng BBQ ra khỏi xe hơi, xách đến mảnh vườn trước nhà nghỉ. Tầm mười phút sau, Hayama và Fujimoto cũng ra khỏi phòng. Cả ba tập trung dưới bóng cây trong tiếng ve râm ran, trò chuyện một hồi lâu mà không thấy Hirosue xuất hiện. Hayama sốt ruột đi gọi, nhưng lại quay trở về với vẻ mặt chán chường, “Hình như anh ấy ngủ rồi.” Lát sau, người đàn ông vò mái đầu với nhúm tóc vểnh kì quặc bước ra khỏi nhà nghỉ, vẻ mặt ngần ngại. Anh xin lỗi khi nhìn thấy mớ đồ đã được Matsuoka chuyển ra. Khi đã đông đủ, bốn người bàn nhau nên đi đâu. Hayama nêu ý kiến “Tôi muốn vào rừng đi dạo”, Matsuoka thì nói “Còn tôi muốn câu cá” rồi giả vờ hứng thú với hoạt động mà mình không yêu thích chút nào. Thế là cả đám chia làm hai nhóm, Hayama và Hirosue đi vào rừng bách bộ, Matsuoka và Fujimoto đến bờ sông câu cá. Chẳng ngoài dự đoán của Matsuoka, câu cá chẳng có gì thú vị, nhưng nếu tỏ ra chán chường thì sẽ rất có lỗi với Fujimoto bị buộc phải đi chung với mình. Cậu cố gắng xốc đậy tinh thần, giả vờ lộ vẻ thích thú. Cuối cùng Matsuoka cũng câu được một con cá, đang định cho nó vào thực đơn BBQ tối nay thì Fujimoto nhìn con cá đang bơi trong xô nước, cất tiếng hỏi, “Câu xong mình sẽ thả nó về sông chứ?” Mặc dù thầm nghĩ “Tôi định cho nó vào bụng cơ”, nhưng lại không nói ra được, Matsuoka vội trả lời, “Tất nhiên rồi.” Tuy sợ người lạ, nhưng Fujimoto là một cô gái dịu dàng. Matsuoka biết câu cô nói thả cá về sông chắc chắn không phải hành động để diễn trước mặt đàn ông. Matsuoka thầm nghĩ giá như mình có thể thích cô gái này thì tốt, nhưng đồng thời cũng tự hỏi hiện giờ Hirosue đang làm gì. Bờ sông gió rất mạnh, hai người lại ngồi dưới bóng cây nên dù câu cá nhưng vẫn khá mát mẻ. Tóc Fujimoto bị lá khô mắc vào, Matsuoka vươn tay phải định gỡ nó ra. Trong giây phút ngón tay chạm vào mái tóc, Fujimoto giật bắn người, Matsuoka hốt hoảng rụt tay lại. “Xin lỗi đã làm cô giật mình. Có thứ gì mắc vào tóc cô nên tôi…” Cậu xin lỗi, Fujimoto giơ tay che miệng khẽ lắc đầu. “Cô sợ tôi à?” Cô không phủ nhận, chỉ cúi mặt xuống, co người lại. “Đây đã là lần gặp mặt thứ ba rồi nhỉ. Tôi còn tưởng là đã đến lúc ta có thể đi riêng với nhau rồi cơ.” Không có câu trả lời nào cất lên. “Tôi thấy cứ đi bốn người thế này suốt cũng không hay lắm.” Cậu đã nói thật nhẹ nhàng song cô chỉ im lặng, Matsuoka cũng đành hết cách. “Rất lâu trước đây…” Ba mươi phút trôi qua, khi cậu nghĩ họ đã đi đủ lâu, đến lúc nên trở về nhà nghỉ rồi, thì cuối cùng Fujimoto cũng chịu mở miệng. “Hồi học cấp ba, lúc đi xe buýt đến trường, có lần em bị một người đàn ông đứng sau lưng thổi hơi vào cổ. Gã cứ thổi mãi cho đến khi em xuống xe ở trạm trước cổng trường. Em cảm thấy ghê tởm đến mức buồn nôn. Từ đó em đột nhiên trở nên sợ đàn ông… Mặc dù đã tự nhủ rất nhiều lần rằng đó chẳng phải chuyện to tát gì, không sao đâu, nhưng vẫn không được, em không chịu nổi.” Matsuoka chỉ khẽ than, “Vậy à.” Cậu không dám nói những câu an ủi sáo rỗng hay những lời khuyên nửa vời, thế rồi việc sử dụng ngôn từ trở nên khó khăn, cậu không biết phải nói gì tiếp. Sau đó, hai người trở về nhà nghỉ mà hầu như chẳng nói gì với nhau. Trong vườn, Hirosue và Hayama về trước đang chuẩn bị bữa ăn. Có vẻ Hirosue không có khiếu trong việc bếp núc lắm, tay chân lóng ngóng vụng về, vừa thấy Fujimoto đã mau chóng chuyển dao cho cô rồi lại gần Matsuoka đang nhóm lửa cho bếp BBQ. “Tôi giúp cậu.” Nghe thế, Matsuoka cho Hirosue trông lửa, phần mình thì đi kê bàn ghế. Khi trời nhá nhem tối, mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, thịt cũng nướng chín, cả đám ngồi ăn với nhau. Khi ở riêng với cậu, Fujimoto thường chỉ im lặng, nhưng với Hayama thì lại nói khá nhiều. Matsuoka cũng để ý sao cho cuộc trò chuyện không bị gián đoạn. Vấn đề của Fujimoto, nụ cười miễn cưỡng của Hirosue, có cả núi chuyện khiến cậu bận tâm, song nếu trưng ra vẻ mặt nghiêm trọng hay trầm ngâm thì bầu không khí sẽ chùng xuống ngay. Biết thế nên Matsuoka đành phải tỏ ra thật hồ hởi. Để hâm nóng cả bầu không khí lẫn tâm trạng của mình, Matsuoka uống chút bia. Cậu chú ý uống vừa phải để không bị say, thậm chí còn uống ít hơn mọi khi, thế mà cơn say vẫn ập đến dữ dội. Có lẽ, một phần là do hậu quả của việc thức trắng đêm qua. Nếu say rồi buồn ngủ thì còn đỡ, nhưng đây cậu càng lúc càng khó chịu. “Tôi đi đằng này một chút.” Cậu đứng dậy định vào nhà vệ sinh, mới nhấc bước thì đầu gối đã khuỵu xuống. Chân chẳng có chút sức lực nào, cậu ngồi bệt xuống tại chỗ. Vì ban nãy ngồi suốt nên cậu không nhận ra cơn say đã lan xuống tận chân. “Matsuoka, ông có sao không?” Cơn buồn nôn bỗng chốc dâng trào, cậu không thể đáp lời hỏi thăm của Hayama, cảm giác chỉ cần mở miệng là thức ăn sẽ cứ thế tuôn ra ngoài. “Cậu đứng được không?” Hirosue cúi xuống bên cạnh, Matsuoka bám chặt cánh tay anh. “Nhà vệ sinh… Buồn nôn…” Dường như đã hiểu ra tình huống, Hirosue đỡ Matsuoka, đưa cậu vào nhà vệ sinh trong nhà nghỉ. Suốt đoạn đường được Hirosue dìu, cậu cố sống cố chết chịu đựng, đến khi giam mình trong ngăn riêng của nhà vệ sinh mới nôn ra. Cảm giác khó chịu làm cậu rớm nước mắt. Sau khi nôn liên tiếp mươi mười lăm phút, cuối cùng cơn buồn nôn cũng lắng xuống. Mở cửa ra thì thấy Hirosue đang đứng ngay trước mặt, Matsuoka rất ngạc nhiên. “Cậu có sao không?” Mời các bạn đón đọc Mỹ nhân Tập 2 của tác giả Konohara Narise & Lục Thiếu Hồng (dịch).

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Chính Phi Của Độc Vương - Dạ Khinh Thành
Cô kiêu ngạo đến cực điểm, nàng là người ngu ngốc. Khi cô trở thành nàng thì tương lai đã định trước khiến cho trời long đất lở. Nàng (dùng từ này do cô đã xuyên về cổ đại) dùng thủ đoạn để dọn dẹp hết đám người ti tiện, giẫm đạp tỷ tỷ ruột, giết chết kẻ thù của mẫu thân. Nàng giả heo ăn thịt hổ, sẵn thế trở mình. Thái tử đương triều nguyện lấy giang sơn làm sính lễ, dâng tặng nàng cả thiên hạ, cả đời che chở nàng. Giang hồ Tuyệt diện La Sát đến chết vẫn muốn đi theo nàng. Thái tử nước láng giềng là huynh đệ của nàng. Cổ Tổ vương là nghĩa phụ của nàng. Con của Hộ Quốc Công đương triều là thuộc hạ của nàng. Vậy nên trong Huyền Minh đại lục này có ai mạnh hơn so với nàng? Nếu có người dám động tới nàng, thì ngày mai kẻ đó chắc chắn sẽ phải đi gặp Diêm vương. *** Lời của Editor : Đây là đứa con thứ hai của ta và cũng là đứa con thứ tư của Shelena. Hy vọng mang đến cho mọi người những giây phúc thư giãn trong và sau khi đọc truyện. Mọi sự đóng góp cứ cmt trực tiếp trong topic này. Bọn ta sẽ ghi nhận và sửa chữa lại cho hoàn chỉnh hết mức có thể. Do edit đến đâu đọc đến đấy nên các nàng đừng hỏi ta diễn biến hoặc các nhân vật như thế nào nhé! *** Ban đêm, dưới ánh nến, Tiêu Khuynh Thành yên lặng đứng trước cửa sổ, nửa đêm Tiểu Dực thức dậy, nhìn thấy nàng suy tư như vậy, liền đi tới phủ thêm áo khoác cho nàng, nhẹ nhàng nói: “Tỷ tỷ, tỷ lo lắng chuyện trong cung ư?” Tiêu Khuynh Thành vỗ tay hắn: “Trẻ con, không cần lo nhiều chuyện thế, đi ngủ đi.” Tiểu Dực nao nao, nhìn Tiêu Khuynh Thành: “Tỷ tỷ, Tiêu Mạc Dực không phải là trẻ con, đệ là người lớn rồi, có thể bảo vệ tỷ tỷ, tỷ không thể dùng ánh mắt như vậy mà nhìn đệ được.” “Rồi rồi, người lớn của tỷ tỷ, đệ đi nghỉ ngơi đi. Nghỉ đủ mới có tinh thần bảo vệ tỷ đúng không?” Tiêu Khuynh Thành chọc chọc trán hắn, trong mắt tràn đầy yêu thương. Tiểu Dực suy nghĩ sâu xa trong chốc lát, lúc này mới miễn cưỡng trở lại giường đi ngủ. Nhưng nó vừa đặt mông giường, bên đại viện đã truyền tin tức tới, nói Đại Công chúa đã chết. Nhưng đại thiếu tướng quân và thiếu tướng quân còn chưa biết tin, đành phải tìm đến chỗ Quang Vinh Quận chúa tôn quý này. Tiêu Khuynh Thành không ngạc nhiên lắm, bình tĩnh bước vào đại viện, Cẩm Nương nhìn nàng, trong hai mắt nồng đậm hận ý: “Tiêu Khuynh Thành, ngươi sẽ không được chết tử tế. Dù ta có hóa thành lệ quỷ cũng không buông tha cho người, chắc chắn sẽ không để ngươi sống an bình!” Vừa dứt lời, Tiêu Khuynh Thành chưa đáp lại, bà ta đã đập đầu vào cột đá, đi theo Hạ Hầu Vân. Quả nhiên là một lão nô trung thành, dù có chết vẫn trung thành với Hạ Hầu Vân như vậy. ... Mời các bạn đón đọc Chính Phi Của Độc Vương của tác giả Dạ Khinh Thành.
Bản Ghi Chép: Cuộc Sống Hạnh Phúc Ở Triều Thanh - Nhất Cá Tiểu Bình Cái
Nữu Hỗ Lộc. Điềm Nhi: Sinh ra đã có mệnh hưởng phúc, lúc ở nhà có cha mẹ, ca ca cưng chìu, sau khi lập gia đình thì có đường đường là hoàng tử a ca yêu thương, sinh con đẻ cái thì từng lứa từng lứa. Cả ngày cũng chỉ suy nghĩ, trang điểm thế nào mới đẹp, làm sao ăn được nhiều món ngon. A Ca Dận Chân: Sinh ra đã là một đứa bé bị bức bách khổ sở, cha không yêu mẹ không thương, còn mang mệnh khắc thê, sau khi khắc được 3 bà vợ, rốt cục đụng phải một người “mệnh cứng”, tiểu Phúc tấn vừa thơm vừa mềm kia lại có lá gan thật lớn, chẳng những không sợ hắn, còn luôn cười híp mắt cọ cọ lên người hắn, cọ đến cả trái tim của hắn gần như biến thành nhiễu chỉ nhu*. Lắc đầu, quên đi, gia nhận thua.  *** Trên cầu Đoạn kiều, một bóng hình xinh đẹp lặng yên bước tới, liền thấy nàng một thân váy gấm người Hán màu vàng nhạt, mái tóc đen nhánh chải thành búi tóc rũ nghiêng nghiêng, một đôi giày vải xinh xắn màu xanh, mặt trên thêu tầng tầng đóa sen tím, nàng từng bước đi tới, không khỏi bước lên vài vũng nước mưa, bọt nước ở dưới chân nàng xao động, có một vài giọt văng lên làn váy nàng, tạo nên từng vệt nước. Nhìn lên trên liền bắt gặp một bàn tay trắng nõn lóe ánh huỳnh quang, năm ngón tay thon nhỏ nhẹ nắm lấy cán ô bằng trúc xanh, mặt ô có màu đỏ, tương truyền lúc Bạch nương tử cùng Hứa Tiên dùng ô để kết duyên, cũng cầm một cây ô thanh hồng (xanh đỏ) như vậy. “Tiểu nương tử, mua vài cái trứng tráng ăn đi.” trên cầu Đoạn Kiều có rất nhiều người bán hàng rong, một phụ nhân bán trứng tráng trong đó, mặt đầy ý cười lôi kéo khách hàng. “Bao nhiêu tiền a?” Điềm Nhi cười hỏi. “Năm đồng tiền một cái a.” “Vậy cho ta hai cái đi.” “Được!” Trả tiền, Điềm Nhi một tay cầm ô đỏ, một tay còn lại cầm chiếc tăm trúc, cúi đầu nhẹ nhàng ăn, phụ nhân bán trứng kia thấy thế, không khỏi tò mò hỏi: “Tiểu nương tử, thấy cô đứng trên cầu đã nửa ngày rồi, là đang ở chờ ai sao?” “Đúng vậy! Đang đợi tướng công ta, đã hẹn trước rồi, phải gặp nhau ở chỗ này.” Điềm Nhi ngẩng đầu mỉm cười, trong nhất thời diễm quang bắn ra tứ phía, phụ nhân kia bị nụ cười này làm chói lòa hai mắt, không khỏi ngây ngẩn cả người, há mồm liền nói: “Tiểu nương tử, cô thật xinh đẹp!” “Phải không?” đôi mắt nàng cong thành hình trăng khuyết, dáng vẻ trông rất thích thú. ... Mời các bạn đón đọc Bản Ghi Chép: Cuộc Sống Hạnh Phúc Ở Triều Thanh của tác giả Nhất Cá Tiểu Bình Cái.
Không Gì Đẹp Bằng Ráng Lam Chiều - Qifu A
Ai nói chuyện tình của hai ông già không lãng mạn và nhiều hờn dỗi? Giáo sư Trần đạo mạo mực thước vô tình quen ông bảo vệ Ngô Đại Kiều tính tình bộc trực, nhưng ưa hờn dỗi của Học viện nghệ thuật (nơi có Đan Nhất và Lữ Vệ Quốc - hai nhân vật chính trong cuốn Khi Cà Chớn Gặp cà Chua). Té ra giữa họ lại có mối duyên nợ từ trong quá khứ, dinh dáng tới cả người đã chết và người đang sống. Ân oán tình thù giữa họ sẽ giải quyết ra sao?... Mọi người đều nói thanh, thiếu niên là mặt trời mới lên vào buổi sáng…Còn người già thì sao, họ chính là vầng mặt trời đã chìm mất một nửa dưới đường chân trời. Ban mai rất rực rỡ, nhưng phải đâu hoàng hôn kia là không thể rực rỡ, không thể phổ lên “tình khúc xế chiều” tuyệt vời trước khi tắt nắng? Nghe có vẻ phức tạp, nhưng chẳng qua chỉ là chuyện sau khi một người phụ nữ qua đời, ông chồng cũ và ông chồng sau này của bà ta “qua lại” với nhau mà thôi. Nói thẳng ra đây chỉ là “câu chuyện tình” của hai ông già. ***  Qifu A sinh tại Bắc Kinh, thuộc thế hệ 9X, hiện là sinh viên năm thứ 4, chuẩn bị làm việc tại công ty game online. Bắt đầu sáng tác từ cấp 3. Bắt đầu xuất bản tiểu thuyết đam mỹ tại Đài Loan từ khi học đại học. Trong 4 năm đại học, tổng cộng xuất bản 13 bộ sách, gồm 16 tiểu thuyết.  Tính tình phóng khoáng sôi nổi, yêu thích phim Âu Mỹ và phim truyền hình, thích truyện tranh hoạt hình Nhật Bản.  Các tác phẩm tiêu biểu: Khi cà chớn gặp cà chua (hệ liệt 3 cuốn), Anh không biết, Tình yêu thắm thiết của các ông chồng...  Đón đọc các tác phẩm của Qifu A:  - Khi cà chớn gặp cà chua  - Không gì đẹp bằng ráng lam chiều  - Khi tiểu tử yêu tiểu tử  - Em không biết ... *** Cứ đến cuối tuần, Giáo sư Trần lại dùng webcam của MSN để nhìn mặt con cháu ở tận trời Mỹ xa xôi. Cháu của Giáo sư Trần mới hơn bốn tuổi, rất thông minh và đáng yêu, nhưng còn nhỏ nên cũng chưa hiểu chuyện. Đối với nó, Giáo sư Trần trên màn hình máy tính chẳng thể đẹp bằng chú bé bọt biển trên ti vi. Thế nên chẳng mấy chốc mà khuôn mặt bầu bĩnh của đứa cháu đã được thay bằng khuôn mặt góc cạnh của con trai ông. Tiểu Kiểu làm xong việc rồi à? Giáo sư Trần nhìn vào màn hình máy tính mỉm cười, một tiếng gọi ấm áp và thân tình biết bao. Con trai của Giáo sư Trần tên là Trần Tạ Kiều, cái tên nghe rất văn chương, câu thơ của Án Kỷ Đạo “Mộng hồn quán đắc vô câu kiểm, hựu đạp dương hoa quá Tạ Kiều” (Mộng hồn quen vẫn không câu thúc; lại đạp dương hoa quá Tạ Kiều - ND: Nguyễn Chí Viễn) lãng mạn và thơ mộng đến vậy, nhưng cũng không ngăn được việc Giáo sư Trần cứ “tiểu Kiều, tiểu Kiều” mà gọi, thế này thì còn lãng mạn với thơ mộng nỗi gì. Trần Tạ Kiều đã là một người đàn ông trưởng thành hơn ba mươi tuổi còn bị gọi là “tiểu Kiều” thì quả là mất hết khí phách nam nhi. Lúc nhỏ gọi mấy tiếng đã đành, bây giờ lớn thế rồi mà vẫn bị gọi tên cúng cơm, đã thế “tiểu Kiểu” lại đồng âm với “Tiểu Kiều”. Người không biết lại nghĩ là Giáo sư Trần sinh được cô con gái đẹp như hoa như ngọc, hóa ra lại là một anh chàng đẹp trai cao hơn một mét tám. ... Mời các bạn đón đọc Không Gì Đẹp Bằng Ráng Lam Chiều của tác giả Qifu A.
Em Không Vào Địa Ngục Thì Ai Vào? - Tửu Tiểu Thất
Mộc Nhĩ – một cô sinh viên bình thường, theo đặc điểm tự nhận dạng của chủ nhân thì: thích tiền (có thể tham gia vào các cuộc thi chỉ vì tiền thưởng, thậm chí có thể vì tiền mà hạ thấp bản thân trước kẻ thù), cũng chỉ vì một trò cá cược mà cô có kiểu đầu không thể ấn tượng hơn: đầu trọc. Ngoại hình bình thường, không xấu cũng không đẹp, thi vào khoa hoá do tuỳ tiện điền hồ sơ, phải học khoa hoá nhưng cực ghét (và dốt) hoá. Đối đầu với một tên đẹp trai khoa quản lí, bị hắn gây ra không ít phiền phức, mà theo cô, tội của hắn đối với cô thì “trúc rừng cũng không ghi hết”. Chung Nguyên – mỹ nam khoa quản lí, là thiên tài trong nhiều lĩnh vực, kể cả lĩnh vực trêu ngươi nhân vật nữ chính – Mộc Nhĩ. Một người rất ranh ma, chuyên lừa lọc đưa người khác vào tròng nhưng cũng rất khéo lấy lòng người khác. Nguyên tắc sinh tồn của Chung Nguyên ở kí túc xá chính là bốn câu: Không tranh tài bóng rổ với Lục Tử Kiện. Không tranh tài máy tính với Lộ Nhân Giáp Không tranh tài che mắt thiên hạ với Lộ Nhân Ất Và không tranh cao thấp với Chung Nguyên …. không so sánh với hắn ta bất cứ thứ gì! (Lục Tử Kiện, Lộ Nhân Giáp, Lộ Nhân Ất – ba thiên tài, đồng thời cũng là bạn cùng phòng của Chung Nguyên) *** “Em không vào địa ngục thì ai vào” của tác giả Tửu Tiểu Thất, là một câu chuyện rất hài hước và đáng yêu về tình yêu nảy nở khi học đại học giữa “Đầu Gỗ” Mộc Nhĩ và Chung Nguyên. Mộc Nhĩ – đúng như biệt danh “Đầu Gỗ” – là một cô gái vô cùng lạc quan, sống đơn giản và không có kinh nghiệm trong chuyện tình cảm. Với mái đầu gần như trọc lốc của mình và biệt tài chơi bóng rổ, cô đã vô tình thu hút Chung Nguyên, bạn thân của người-mà-Mộc-Nhĩ-ái-mộ. Bắt đầu từ đây, chuỗi ngày gian khổ, vất vả về mặt tinh thần và thể xác của “Đầu Gỗ” bắt đầu. Không biết là vô tình hay cố ý, cứ mỗi lần Mộc Nhĩ chạm mặt Chung Nguyên là cô lại vướng vào vô số tai ương, và phải tính đủ trăm phương ngàn kế để đối phó với vị Diêm Vương tai quái có đầu óc biến thái này. Sau mỗi tình huống dở khóc dở cười, đôi bạn trẻ chầm chậm lún sâu vào cái hố của tình yêu, nhưng tiếc thay cô nàng “Đầu Gỗ” kia không có khả năng nhận ra tình cảm ngày một sâu nặng của Chung Nguyên Dù tác giả Tửu Tiểu Thất chọn một mô-típ khá cũ để khai thác, “Em không vào địa ngục thì ai vào” vẫn dễ dàng lôi cuốn người đọc và mang lại những tràng cười thả phanh bởi những tình huống rất thú vị giữa cặp đôi oan gia này. Tuyến nhân vật phụ, tam cô nương Nhất, Nhị, Tứ - bạn cùng phòng của Mộc Nhĩ, ba anh chàng cùng phòng với Chung Nguyên, phụ huynh của hai nhận vật chính góp phần tạo nên không khí sinh động suốt câu chuyện. *** Câu chuyện này kể về thời sinh viên của tôi. Trong khoảng thời gian đó, từ một con bé trong sáng và nông nổi, tôi đã trở thành cô gái trưởng thành và điềm tĩnh. Đến hôm nay, trong cuộc đời mình, tôi đã phạm hai sai lầm không thể sửa chữa. Sai lầm đầu tiên là điền nhầm vào tờ nguyện vọng chọn trường đại học, sai lầm thứ hai là đắc tội với Chung Nguyên. Nếu cần lấy câu thành ngữ để nói về sai lầm thứ nhất của tôi thì đó chính là: “Sống không bằng chết.” Nếu cần lấy một câu thành ngữ để nói về những việc mà Chung Nguyên đã gây ra cho tôi thì đó chính là: “Trúc rừng không ghi hết tội.” Song một người độc ác đến độ khiến người ta phải căm giận như anh lại là kẻ có khả năng dụ dỗ người khác và đưa họ vào tròng. Một hôm, tôi châm chọc Chung Nguyên: “Diêm Vương phái anh lên đây để hại người đúng không?” Chung Nguyên nói, vẻ mặt không hề biến sắc: “Để bớt làm hại vài người, anh sẽ chọn ra một người để hại cả cuộc đời.” Tôi: “Ý gì thế?” Anh cười toe toét, nhìn tôi nói: “Em không vào địa ngục thì ai sẽ vào chứ?” ... Mời các bạn đón đọc Em Không Vào Địa Ngục Thì Ai Vào? của tác giả Tửu Tiểu Thất.